iBoom Online Game bắn súng canh tọa độ trên di động như như Gunny, Taan trên PC Chi tiết » |
CHƯƠNG XVIII: Viết Quân và Bộ Xương.
Ngày hôm sau…
Tiết Sinh học lớp 11A1…
- He, nhìn cũng hay hay nhỉ?- Viết Quân lôi từ trong cặp ra 1 bộ xương dạ quang nhỏ nhỏ đặt lên bàn trước mặt 2 đứa (Linh Như và Viết Quân ngồi chung 1 bàn đó).
- Xời, tưởng gì chứ cái này nghịch suốt.- Nó chẳng để tâm đến cái bộ xương đó nữa trong khi Viết Quân cứ giơ lên trước mặt nhìn nhìn ngó ngó còn cười 1 mình nữa chứ, việc làm kì quái đó của hắn đã lọt vào mắt cô dạy Sinh. Ai chả biết có chuyện gì xảy ra chứ…
- Viết Quân, em có cái gì trên tay vậy?- Cô hỏi.
Hắn nhanh chóng cất bộ xương vào ngăn bàn rồi lại nắm tay lại như là trong tay hắn đang giữ cái vật cô muốn hỏi vậy. Cô đứng sát bên…
- Dạ… em có cầm gì đâu cô?
- Xòe tay em ra tôi xem.
Hắn cứ vờ nắm chặt tay lại vậy, mặt cúi xuống ra vẻ hối lỗi… Cô vẫn đứng sát bên nhìn hắn trừng trừng… Hắn đưa bàn tay đang nắm chặt nãy giờ vào túi quần, như kiểu vừa cất cái gì vào trong túi vậy… Tiếng cười ở đâu đó “gần hắn” bắt đầu xuất hiện…
- Tôi không bảo em cất nó vào túi quần, mang ra đây!- Cô ra lệnh.
Hắn đưa tay móc móc 2 bên túi quần ra… chẳng có gì cả…
- Em thưa cô có gì đâu ạ?
Khương Duy ngồi dưới loi choi:
- Em thưa cô bạn ý biết làm ảo thuật đấy cô ạ!
- Tôi không hỏi em. Viết Quân, em đang đùa tôi đấy à? Rõ ràng tôi thấy em cất gì vào túi mà.
- Nhưng mà không có gì thật ạ!
Ba đứa bạn bụm miệng cười… Cô đưa tay vào ngăn bàn, lôi cái bộ xương dạ quang nhỏ xíu ấy ra:
- Thế đây là gì hả Viết Quân?- Cô đưa lên cho cả lớp coi.
Hắn im lặng…
- Tôi sẽ ghi em vào sổ đầu bài.
- Ui cô ơi, em vi phạm lần đầu mà cô. Lần đầu tiên cũng là lần thứ nhất. Cô tha lỗi cho em đi cô.- Hắn năn nỉ.
- Được rồi, vậy nếu em phân tích được giới tính của bộ xương này thì tôi sẽ tha cho em.
Cả lớp cười ồ lên, hắn suy nghĩ 5s, đang định đếm mấy cái xương thì 1 ý tưởng lóe ra trên đầu hắn…
- Cô đợi em gọi điện đến cơ sở sản xuất đã ạ.
10s sau…
- Em thưa cô em vừa hỏi nhà sản suất giới tính của bộ xương này, họ nói họ cũng không biết mà phải tùy vào người sử dụng quyết định giới tính cho nó ạ. Bộ xương này là của em vì thế em có quyền quyết định giới tính của nó.
- Thôi được rồi, tôi cũng định tha cho em- Cô không định nghe hết lời hắn nói mà đã lên tiếng- Nhưng vì em nói bộ xương này là của em nên tôi không tha nữa.- Cô cầm bộ xương định quay lại bục giảng thì hắn lại “phản công”:
- Không ạ! Ý em là bộ xương thuộc quyền sở hữu của em chứ không phải xương của em ạ.
- Tôi cứ ghi em vào sổ cái đã, có gì em nói với thày hiệu trưởng ý.
Hắn ngồi xuống hậm hực trong khi 3 đứa bạn vỗ tay tán thưởng:
- Mày cãi hơi bị được đấy.- Khánh Nam khen.
- Em thích trò ảo thuật hơn.- Nó bình phẩm.
- Cái bộ xương đấy để tối tao mang sang trêu con yêu quái cạnh nhà có phải hay không?- Khương Duy vừa nói vừa tặc lưỡi nhìn sang Minh Phương, 3 đứa bạn (lại) bắt đầu thở dài ngao ngán nhìn Khương Duy với cái chủ đề cũ rích này.
Chỉ còn vài ngày nữa là tiệm bánh đóng cửa rồi. Sao chị Mai Chi lâu ra thế nhỉ? À, kia rồi.
- Sao chị lâu ra thế?
- Chị phải trực nhật mà, năn nỉ mãi Tuấn Vũ mới trực thay cho đấy.
Hai chị em cùng đạp xe đến tiệm bánh.
- Làm ở đây chị cũng thấy vui vui đó chứ?- Mai Chi nói với nó.
- Hồi trước tên Viết Quân đến làm cùng em 1 buổi cũng nói thế đấy.
Trong gần 2 tuần nó rời Việt Nam, chính Mai Chi đã đến đây làm việc thay nó để mong nó không bị đuổi việc. Hôm trước hai chị em nói chuyện, Mai Chi nói là muốn xin lỗi nó vì hồi lâu lâu đã tát nó (mà lý do là bắt nguồn từ cái ông Tuấn Vũ). Mấy hôm nay làm việc chung với Mai Chi, nó thấy Mai Chi tuy dữ (như Minh Phương) nhưng rất tốt, nói chuyện cũng cởi mở nữa, khác xa những gì nó cảm nhận về Mai Chi trước kia. Anh Khánh Nam cũng từng nói tính chị ý chơi rất thích mà. Phương Linh không có ở đây, tự nhiên có chị Mai Chi nói chuyện cũng thấy vui vui. Mà anh Tuấn Vũ với chị Mai Chi là bạn thân lâu năm đấy. Vậy sao không tiến xa hơn được nhỉ?
CHƯƠNG XIX: Minh Phương báo thù.
- Chị năn nỉ em đấy! Vì em chơi thân nên sẽ không ai nghi ngờ em đâu, năn nỉ em mà. Em là công chúa cơ mà, chẳng nhẽ nhìn con gái bị bắt nạt mà không trả thù lại sao? Em bỏ cái này vào chỗ Khương Duy cho chị đi.- Minh Phương năn nỉ nó.
- Chị ơi nhưng em…
- Xin em đấy. Mau lên, bọn hắn đi ăn trưa rồi mà. Chị xuống canteen trước nhé!
Nó thở dài, vừa đi vừa tung hứng cái bọc đen đen Minh Phương đưa cho trên tay:
- Khương Duy tha lỗi cho em nha! Nhưng em bị ép mà, ko thể làm khác.Chậc!
Nó cứ luôn miệng nói đi nói lại mấy câu đó mà ko biết rằng trên hành lang chẳng phải chỉ có riêng mình nó.
- Sao? Em có lỗi gì với anh à?- Khương Duy vỗ vai nó.
Giật thót! 2s để bình tĩnh lại.
- A ơ à mấy người chưa đi ăn sao?
- Đợi mãi không thấy cô nên tụi tôi lên đây tìm chứ ở dưới đó với mấy con nhỏ kia đau đầu lắm, như kiểu mình là động vật quý hiếm hay sao ý mà suốt ngày tụi nó bám theo nhỉ?- Viết Quân hỏi ngây thơ như kiểu từ bé tới giờ hắn chưa bị ai bám theo không bằng.
- Ừ ừ tôi xuống ngay đấy. Mấy người cứ xuống đó trước đi.- Nó lấy cớ.
- Hey, ko phải chạy làng, nói đi chứ.- Khương Duy lôi nó lại- Chắc con yêu quái cạnh nhà anh lại nhờ em làm cái gì hại anh hả?
- Không, không có mà.- Nó chối bay.
- Nói mau.- Khương Duy ghé sát mặt nó hăm dọa làm mặt nó hơi đỏ lên 1 chút.
- 2 người làm gì đi chứ? Để ông Duy bắt nạt em thế à?- Mặc nó kêu cứu, Khánh Nam và Viết Quân vẫn đứng cười. Bất ngờ, nó giơ cái bọc đen đen đó lên trước mặt Khương Duy, nhưng phản ứng của Khương Duy ngược lại so với nó nghĩ…
- Gì đây?- Khương Duy thản nhiên nhận lấy cái bọc nilon trên tay nó ko 1 chút gì gọi là sợ trong khi Viết Quân hét ầm lên:
- Á á á á…………… chuột… chuột… rồi sau đó chạy biến như bị ma đuổi.
- Chị Minh Phương nhờ em bỏ con chuột này vào ngăn bàn anh…- Đang nói thì Khương Duy và Khánh Nam ôm bụng cười.
- Có phải nó bảo em là anh sợ chuột không?- Khương Duy hỏi lại.
- Vâng.
- Ha ha ha, Khương Duy ko sợ chuột nhà đâu em ạ, chỉ có Viết Quân mới sợ thôi, vậy nên nó mới chạy mất dạng như thế.
Nghe Khánh Nam nói xong nó chợt nhận ra phản ứng kì lạ của Viết Quân, lập tức cả 3 không hẹn mà cùng cầm con chuột chạy theo hướng đối diện xuống tầng dưới chặn đầu Viết Quân :
- Á, ném nó đi, đừng có lại gần đây… á á…- Hắn cứ thế hét ầm lên- Ném nó đi đi, mấy người có phải là bạn tôi không vậy?
- Bạn mày thì mới cầm chuột đuổi theo mày chứ? Bắt nó lại mau lên.
Sau 1 hồi đuổi Viết Quân đã thấm mệt và mặt hắn cũng đã tái mét, cả lũ dừng lại thở hồng hộc. Nó, Khánh Nam và Khương Duy phá lên cười:
- Mày mấy tuổi rồi thằng hâm? Đến con chuột cũng sợ.
- Tại nhìn nó cứ làm sao ý, trông bẩn bẩn.- Viết Quân phàn nàn.
Nó lại giơ con chuột lên làm Viết Quân thụt lùi trở lại:
- Hình như em quên chưa nói, con chuột này làm bằng cao su đấy.
- Cái gì? Ha ha ha… cả lũ lại được trận cười, còn Viết Quân thì chuyển sang đỏ bừng cả mặt.
Bốn đứa ngồi đợi Minh Phương lên lớp. Vừa thấy bóng Minh Phương là Khương Duy đã chạy ngay đến kêu ca:
- Chán bà thật đấy, mang tiếng ở cạnh nhà tôi bao nhiêu năm mà ngay đến tôi sợ gì bà cũng ko biết là sao nhỉ? Tôi có sợ chuột đâu, lần sau muốn dọa thì tìm hiểu cho kĩ nhé.
- Chị Phương, trả con chuột cho chị nè.
- Ơ… là sao nhỉ? Sao ba ông bảo ông sợ chuột cơ mà, sao lại thế này nhỉ?- Minh Phương ngạc nhiên.
- Nó chỉ sợ chuột túi thôi.- Khánh Nam nói đế vào.
- Gì? Chuột túi?- Cả Linh Như và Minh Phương đồng thanh.
- Em thấy chuột túi đáng yêu mà.- Nó đang mơ mộng đến mấy con canguru nó gặp hôm còn ở bên Aus.
- Ừ nhưng cô tưởng tượng đến lúc nó đuổi mình xem, còn đáng yêu không?- Viết Quân giải thích
- Là sao? Chẳng nhẽ Khương Duy nhà ta bị canguru đuổi à?
- Viết Quân, mày không mang chuyện “tốt” của tao ra kể thì ko được à?- Khương Duy càu nhàu.
- Viết Quân ko kể thì tao kể.- Khánh Nam cướp lời- Số là hồi 3 đứa anh đi du lịch ở Úc, lúc thấy mấy con canguru con nhảy nhảy hay hay, Viết Quân cũng bắt trước, Khương Duy thấy thế cũng nhảy nhảy theo. Đúng lúc con mẹ bọn nó phát hiện, liền đuổi theo, mà chỉ đuổi mỗi mình Khương Duy thôi chứ. Vậy mới có chuyện nó sợ chuột túi từ đó.
CHƯƠNG XX: Kế hoạch thành công. Hội học sinh.
- Hey, bao giờ tác chiến đây?- Đăng Thành hỏi Khương Duy.
- Mai anh ạ!
- Bọn mày nhớ nhiệm vụ hết chưa?- Ngọc Hưng hỏi lại lần cuối.
- Chỉ lo cái mồm bô lô ba la của anh làm lộ thôi. Bọn em nhớ hết rồi.
- Nhớ là phải quay chi tiết cảm xúc của Minh Phương đấy.- Khương Duy nạt Quốc Trường và Lê Dũng (2 tên này chuyên lo quay camera, chụp ảnh cho cả lũ).
- Biết rồi ông anh.
- OK, ngày mai sau giờ học buổi sáng tất cả tập trung ngay ở A1 nhá.
Ngày mai… Không biết bây giờ là mấy giờ nữa, chỉ biết là bắt đầu giờ ăn trưa.
Khương Duy rút điện thoại ra vừa bấm bấm vừa càu nhàu.
- Mấy người có qua đây nhanh không hả? Lề mề thế?
- Sang ngay giờ đây.
Phòng học lớp 11A1 chuẩn bị có 1 đoàn quay phim “chuyên nghiệp (dư)” đến làm việc mà xuất xứ từ những thành viên ưu tú của Hội học sinh.
- Vào cảnh đi nào- Bảo Đông Baby vỗ vỗ tay tập trung mọi người.
- Thế này ổn chưa?- Khương Duy quay sang hỏi.
- Chưa, nhìn còn lộ lắm.
- Vậy thì phải làm sao?
- Ừmm… - Chuyên gia tình yêu Ngọc Hưng ra chiều suy nghĩ- Thế này đi, Linh Như đứng tựa vào bàn còn Khương Duy đứng đối diện, 1 tay đỡ vai Linh Như, 1 tay bám vào bàn.
- Ui nhìn kì quá!
- Hai cái đứa này… Khương Duy tránh ra, anh sẽ làm mẫu cho coi. Đăng Thành vừa nói vừa lôi Khương Duy ra- Thế này ổn chưa Hưng?
- OK. Chuẩn.
- Đấy nhá, chút nữa Duy nhớ đứng thế này đấy, phải làm như 2 đứa mày đang hôn nhau thật, tự nhiên vào.
- Hờ, đúng là đệ tử anh Tuấn Vũ có khác, nhà nghề thế?- Khánh Nam châm chọc Đăng Thành.
- Mà sao hai người không hôn nhau luôn đi nhỉ?- Tên Tuấn Anh “gay” léo nhéo.
- KHÔNG!- Cả Khương Duy, Viết Quân, Khánh Nam, Linh Như cùng đồng thanh.
- Hớ? Sao mà phản ứng mạnh thế?
- Thứ nhất, tôi và anh Duy không phải 1 đôi, ông biết mà- Nó lên tiếng thanh minh- Thứ hai: tôi không muốn đắc tội với chị Minh Phương.
- Đúng đấy.- Khánh Nam và Viết Quân “gật gù”.
- Chưa hết- Khương Duy cũng đưa ra lý do- Chắc chú em cũng biết anh là một người bạn rất rất tốt bụng nên anh không muốn bạn bè mất tình cảm.- Khương Duy nháy mắt với Viết Quân, cả bọn (trừ nó và Viết Quân) “À” lên 1 tiếng đồng tình. Còn nó thì lẩm bẩm: “Chẳng hiểu nói cái gì nữa!”
- Hà Ly gọi điện rồi, vào vị trí đi. Chúng ta bắt đầu cảnh quay thôi.
- Báo cáo: Đối tượng đang bước lên bước thứ 2 của cầu thang tầng thứ nhất – Quốc Trường thông tin về cho “bộ chỉ huy”.
- Trường, Dũng, cầm camera về vị trí đi. Mất cảnh nào anh thịt cả 2 đấy – Khương Duy ra lệnh.
- Rồi, Linh Như, Khương Duy: Sẵn sàng.
Tự nhiên Viết Quân kéo riêng Khương Duy ra 1 góc: “Cấm mày lợi dụng thời cơ!” – “Tao biết rồi! Tao không “ham” “vợ” bạn, với lại tao cũng không muốn đắc tội với em của Khánh Nam đâu.”
- Vào chỗ đi Duy.- Đăng Thành quát.
- Thằng mắc dịch kia, mày đứng đấy lộ hết bây giờ - Ngọc Hưng lôi Đăng Thành vào.
- 1, 2, 3: START. Đối tượng đang bước những bước đầu tiên lên tầng 5 này rồi – Bảo Đông “alo” lại.
Khương Duy và Linh Như đã vào vị trí.
- Này này, em có thôi cười đi không? Nhắm mắt vào đi – Khương Duy nạt nó.
- Rồi rồi em biết rồi mà. Mắc cười quá!
Minh Phương vừa đi vừa làu bàu:
- Cái con nhỏ Hà Ly này, tự nhiên để trên lớp rồi bắt mình lấy, cứ làm như có mỗi mấy bước chân không bằng… Năm tầng chứ ít ỏi gì…Đã mệt thì chớ…
Minh Phương cứ tiếp tục nói 1 mình mà chẳng để ý xung quanh có 2 thằng bé lớp 10 vẫn đang… quay trộm mình. Vừa đến cửa lớp, đập vào mắt Minh Phương là cảnh tượng lãng mạn của Khương Duy và Linh Như. Minh Phương đứng như trời trồng, mắt mở to hết cỡ rồi từ từ giật lùi lại:
- Không! Không phải, không bao giờ có chuyện đó!
Minh Phương lẩm bẩm rồi tự nhiên vô thức òa khóc chạy đi.
“Sao chứ? Sao chứ? Sao mình khóc chứ? Khương Duy thì có liên quan gì đến mình? Sao chứ? Không phải mà! Không phải mà! Mình sao thế này? Sao khóc chứ? Chắc mình nhìn nhầm thôi… làm gì có chuyện Khương Duy thích Linh Như chứ? Mình không thích Khương Duy cơ mà, không thích tên ngốc đó cơ mà! Mình sao thế này? ”- Minh Phương ngồi thu lu ở gốc cây cạnh hồ nước mà khóc với cái lý do thì chắc là ai cũng biết.
Gần đó…
- Báo cáo chỉ huy, chị nhà đang nước mắt “cá sấu” ở hồ nước sau trường! Ta có rút quân không ạ?
- Rút.
Quốc Trường và Lê Dũng chuồn nhanh khỏi chỗ nấp chạy về phòng họp của Hội học sinh, ở đây, 8 thành viên còn lại đang ngồi chờ kết quả. Mở đoạn băng xem lại mà Khương Duy cứ ôm bụng cười như 1 thằng ngố ý. Chắc là nãy uống nhầm thuốc gì đấy.
- Này ông anh, chị nhà đang khóc mà ông anh cứ vui vẻ như không ý nhỉ?- Tuấn Anh đá cho Khương Duy 1 cái.
- Hờ, đau khổ của nó là hạnh phúc của anh mà.
- Ôi, khi đầu gấu khóc… Haizz, em không ngờ là có ngày được nhìn chị ý khóc thể này đâu đấy - Lê Dũng tâm đắc với đoạn băng mà mình vừa quay.
- Tụi mày đoán lát vào giờ học mặt mũi nó sẽ ra sao?- Khương Duy chuyển chủ đề - Chắc sưng vù ý nhỉ? Ha ha!
- Không có cơ hội nhìn mặt chị ý đâu ông anh. Chị ý bùng học cho xem.
- Thôi, giờ tính nốt bước cuối cùng này.
10 đứa đang sôi nổi thì thày hiệu trưởng bước vào:
- Các em làm gì mà ầm ĩ thế?
- Ơ dạ…- Cả bọn ấp úng.
- Thôi không cần các em nói, lại ngồi tán chuyện thiên hạ ý gì? Tôi chỉ làm phiền các em 1 phút thôi. Đăng Thành, đây là hồ sơ 2 học sinh mới chuyển đến trường ta, em bổ sung vào nhé, 2 học sinh đó sẽ học ở 10B1 và 11A1.
Thầy hiệu trường đi, bọn nó tán chuyện nốt mà chẳng thèm quan tâm gương mặt 2 học sinh mới có quen hay không (dù biết là sẽ học cùng lớp mình).
- Này, em nhớ là hồi Linh Như mới tới trường mình ý, bà ý bảo người anh Duy có mùi Sầu Riêng và anh Quân nói là do anh Duy ngậm kẹo Sầu Riêng “ấy ấy” cho…?- Quốc Trường hỏi.
- Ừ- Viết Quân gật đầu.
- Em muốn hỏi là cái kẹo đó của chị đầu gấu Minh Phương hả?
- Thế em nghĩ còn ai vào đây nhỉ?
- Hơ, ghê quá ha? Thế ra thích nhau lâu lắm rồi à?
- Từ hồi nhà Minh Phương chuyển đến cạnh nhà anh cơ.- Khương Duy đỏ mặt thú nhận.
- Ề, vậy mà ém nhẹm mọi chuyện là sao ý nhỉ?
- À thì…………… Thôi, tính sang chuyện tỏ tình nào.- Khương Duy lại 1 lần nữa chuyển chủ đề.
- Sao lại hỏi bọn mình nhỉ? Tỏ tình là chuyện của chú em chứ?- Ngọc Hưng nhìn Khương Duy.
- Ai chẳng biết, ý em là chiều mai yêu cầu tất cả phải tập trung ở Fantasi trang trí cho em.
- Fantasi? Là ở đâu vậy?- Đăng Thành băn khoăn.
- À, đấy là nơi tụi em hay tụ tập, nó là 1 quán dành cho người nước ngoài mới mở ở đường X.- Nó giải thích cho mọi người.
Linh Như đã đúng, chiều hôm đó Minh Phương bùng học thật, và cả ngày hôm sau nữa, tuy nhiên dù thế thì Linh Như vẫn đủ sức gánh được cái trọng trách cao cả mà Khương Duy đã đặt lên vai nó.
Fantasi tối thứ 7…
- Linh Như hẹn hộ anh chưa?- Khương Duy lo lắng hỏi nó.
- Anh đã hỏi em câu đó cả trăm lần từ chiều tới giờ đấy.
- Ờ thì….- Cậu cười trừ rồi quay sang đám bạn – Trang trí xong chưa tụi mày?
- Okies! Chỉ chờ đối tượng đến thôi!
- Á, chị nhà đến rồi – Lê Dũng ré lên.
Tất cả 9 thằng vào đúng vị trí, chỉ trừ nó đứng ở ngoài cửa đợi Minh Phương.
Có lẽ hơn 1 ngày qua Minh Phương đã khóc khá nhiều thì phải, đôi mắt đã tố cáo tất cả, nhưng dù sao vì Minh Phương đeo kính nên cũng không gọi là kinh dị cho lắm. Nó cảm thấy Minh Phương cứ ngơ ngơ cho đến khi Hà Ly vỗ vai:
- Chị Phương, Linh Như đây rồi mà.
- À ừ… Có chuyện gì thế Như?- Minh Phương hỏi nó, giọng cố lấy 1 chút cảm giác.
- Chị định đứng ngoài đây nói chuyện sao?- Nó lôi Minh Phương đi- Vào trong đây đã chứ.
- Quán này đẹp ha!- Hà Ly khen.
Minh Phương nhìn quanh quán vô cảm và ánh nhìn chợt dừng lại ở trước màn hình TV to đùng chính giữa.
Đó… những đoạn Clip ngắn… những kỉ niệm giữa Minh Phương và Khương Duy, lần 2 đứa cãi nhau, lần Minh Phương trèo tường sang nhà Khương Duy, lần Minh Phương ốm, Khương Duy sang chăm… và kết thúc là cảnh “hậu trường” của tập phim mà Minh Phương đã xem hôm qua ở 11A1, tất nhiên cũng có khuyến mãi thêm cảnh 1 con bé đeo kính tóc tai rối bù ngồi khóc ở bờ hồ sau canteen.
Sững sờ…
Bất ngờ…
Đó… chỉ là 1 vở kịch thôi sao?
Khương Duy và Linh Như… chỉ đóng kịch cho mình xem thôi sao?
Vậy là 2 người bọn họ không có gì?...
Minh Phương bất chợt mỉm cười nhẹ nhõm rồi lại đanh mặt lại: “Bọn họ dám bày mưu lừa mình?” Phương quay lại định cho Linh Như và Hà Ly 1 trận thì…
Cúp điện.
Tất cả chỉ còn là 1 màu đen…
Tiếng dương cầm… cất lên nhẹ nhàng đầy tình cảm…
Marriage d’amour…
Nến được thắp sáng lung linh…
Những quả bóng đã được gắn dạ quang ánh lên hình trái tim huyền ảo…
Dòng chữ “I love you” tự nhiên phát sáng trong bóng tối…
Trái tim đập nhanh hơn... trước mặt Minh Phương là Khương Duy vụng về với bó hồng trên tay.
- Duy xin lỗi. Dù biết Phương không thích những cảnh Romantic thế này nhưng… Duy chỉ muốn nói 1 điều… - Mặt Khương Duy cứ đỏ dần lên nhưng dưới ánh nến nên có lẽ không ai thấy- Duy chỉ muốn nói… Phương… Phương… làm bạn gái Duy nhé…!
Bó hồng run run trên tay thằng con trai mới lớn…
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng bên tai…
Ánh nến dịu dàng tỏa sáng…
Im lặng…
…
Minh Phương chậm chậm đưa tay lên đỡ lấy bó hoa ngượng ngùng thay cho câu trả lời. Khương Duy mỉm cười sung sướng. Tất cả các vị khách ở Fantasi vỗ tay ầm ĩ chúc mừng dù chủ yếu họ là người nước ngoài chẳng hiểu 2 nhân vật chính đang nói gì cả. Nhưng nhìn thái độ thì nhận ra thôi. Tiếng hò la bắt đầu nổi lên: “Kiss! Kiss!”
Hội học sinh ngoại trừ nó và Viết Quân đang chơi đàn ra thì cũng hò ầm lên:
- Kiss đi, Kiss đi mày.
- Kiss chị Đầu Gấu đi anh Duy ơi!
Khương Duy và Minh Phương đỏ bừng mặt.
- Không kiss không cho về đâu.
- Im xem nào.- Khương Duy gắt.
Minh Phương từ từ nhắm mắt lại… Chắc người ta hay gọi là Second kiss (First kiss là lần Minh Phương… cắn môi Khương Duy). Mà đã có chữ Kiss thì thể nào cũng có cái chữ Sweet đi đằng trước. Cái này có đúng hay không thì phải hỏi 2 người bọn họ. Thời gian chắc ngừng trôi mất.
Một điều không cần bàn cãi là Khương Duy sẽ đưa Minh Phương về. Với lại dù sao nhà hai người bọn họ cũng cạnh nhau cơ mà. Hà hà hà, còn lại một số người: Khánh Nam, Linh Như, Viết Quân, Hà Ly. Nói thật thì Khánh Nam cũng tự thấy mình là một thằng bạn tốt nên không nỡ cướp đi cái cơ hội chở Linh Như về nhà của Viết Quân nhưng mà… Khánh Nam chẳng thích đi cùng Hà Ly tẹo nào, mà trời tối thế này lại để Hà Ly về 1 mình? Haizz, chẳng giống tính khí Khánh Nam đâu. Khánh Nam túm lấy thằng bạn thân thì thầm:
- Mai phải trả công tao đấy.
- Sao?- Viết Quân không hiểu.
- Vì nghĩa lớn diệt thân. Tao đưa Hà Ly về đây.
Nhưng chưa gì tên Viết Quân đó đã lôi tuột nó đi, phóng cho nhanh, hix, Khánh Nam tự thấy mình là 1 người có thừa lòng tốt ban phát cho những đứa bạn chẳng ra gì mà. Cậu đang thở dài nhìn theo bóng cái xe máy “phía cuối con đường” thì Hà Ly lên tiếng:
- Nam có vẻ khó chịu khi đi với Ly?
- Vì Ly luôn gây áp lực cho mình- Khánh Nam thằng thừng.
- Vậy Nam giải thích đi, tại sao lại từ chối Ly?
- Hỏi hay nhỉ? Không thích thì từ chối chứ sao?- Khánh Nam chuẩn bị bực mình rồi.
- Những cô bạn gái trước của Nam thì có gì hơn Ly chứ? Nam đã nói người yêu Nam chỉ cần xinh, hay cười thôi mà.
- Mình nghĩ là Minh Phương cũng cho Ly biết rằng họ chỉ là thế thân cho em gái mình thôi mà. Ly cũng muốn thế sao? Mình nói bao nhiêu lần rồi, nhẽ ra Ly phải vui vì mình luôn coi trọng tình bạn giữa chúng ta mới đúng.
- Nhưng Nam phải đồng ý cho Ly cơ hội chứ?
- Mệt! Tùy Ly, nhưng mình nói trước, tình cảm thì không thể cưỡng ép đâu.
- Nam thích Linh Như?- Hà Ly quay sang dò xét Khánh Nam.
- Thích nghĩ sao là việc của Ly. Mình biết dù có giải thích thì Ly cũng chẳng chịu hiểu đâu. Mà mình nghĩ Ly đừng đặt quá nhiều hi vọng vào bản thân (như kiểu tự khen mình xinh chẳng hạn – Khánh Nam nghĩ thầm), và thôi ngay mấy cái trò vớ vẩn Ly áp dụng với Linh Như đi.
- Nam nói thế là sao?
- Ly tưởng mình không biết Ly đã làm những trò gì với nó à?
- Nói gì chứ………
- Hừ, cũng may là tai mắt của mình ở khắp trường nên kịp thời ra tay chứ không thì Ly cũng đã làm hại em mình không ít lần đâu nhỉ?
- Nam…. Nam không cần đưa Ly về nữa đâu.
- Thế à? Cảm ơn nhá! Vậy mình về đây.
Khánh Nam phóng xe chạy thẳng để lại Hà Ly đầy tức giận đằng sau. “Tại sao Khánh Nam lại biết?”
- Thế nào? Cô muốn hợp tác với tôi cho con bé đó bài học không đây?
- Cô nghĩ tôi sẽ từ chối?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hẳn là chúng ta đang rất băn khoăn thắc mắc xem cái đôi hay cãi nhau kia đang nói những gì chứ nhỉ?
Hoàn cảnh: Hai cái xe đạp đang chạy song song nhau.
Tọa độ địa lý: một con đường khá yên tĩnh giữa 2 hàng cây ven hồ.
- Không biết anh Nam đưa chị Ly về nhà luôn hay còn đi đâu nhỉ?
- Khánh Nam đã không thích thì thôi, cô đừng có ghép họ với nhau nữa.
- Không, tôi chỉ muốn cải thiện mối quan hệ của họ thôi mà.
- Hà Ly hồi trước suốt ngày “lẵng nhẵng” đi theo sau Khánh Nam, như Mai Chi và Tuấn Vũ ý, nhưng ít ra đôi Mai Chi và Tuấn Vũ còn có hi vọng chứ Hà Ly thì có được gì đâu? Chỉ tổ làm Khánh Nam khó chịu.
- Vậy tôi sai à?- Nó bí xị.
- Ừ, cứ để mọi chuyện được tự nhiên.
Nó im lặng 1 lúc rồi nhìn quanh.
- Sao đường này vắng thế nhỉ?
- Cô nhìn mấy giờ rồi mà kêu nó vắng?
- À ờ quên.
- Xì.
- Mà sao tôi nói câu gì anh cũng phải đốp chát bằng được ý nhỉ?
- Tôi chỉ làm theo tiếng gọi của chân lý thôi mà.- Viết Quân trả lời.
- Oẹ! Chân lý! Mẹ ơi!
- Ngồi kia chơi chút đi!- Viết Quân trỏ cái ghế hí hửng về cái gì thì chẳng ai biết.
Hai đứa ngồi đấy. Nó chẳng hiểu sao mà nó lại cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Viết Quân nữa. Vớ vẩn. Nó lắc đầu.
- Cô bị sao à?
- Không.
- Hmm, biểu hiện kì dị khác người.
- Này, hôm nay đây không muốn gây sự đâu nhá! Sao? Thế đã nghĩ ra điều kiện gì chưa?
- Điều kiện để giữ bí mật chuyện hôm đó cho cô á?
- Ừ.
- Sao nói chuyện với Khương Duy và Khánh Nam thì cô cứ “Vâng vâng dạ dạ” mà nói với tôi cứ “Ừ” ý nhỉ?
- Lắm chuyện. Nghĩ ra điều kiện chưa?
- Thực ra thì tôi trời sinh vốn bản chất tốt bụng nên cũng chẳng cần điều kiện nhưng mà cô cứ xởi lởi thế thì….Hé hé, tôi cũng sẽ suy nghĩ kĩ càng để đưa ra điều kiện “vừa phải”.
- Xì. Này, ngoại trừ một số điều kiện như là làm osin cho anh hay làm bạn gái của anh ra nhá!- Nó vội vàng thêm vào.
Hắn lẩm bẩm: “Cụt cả hứng. Bỏ điều kiện làm bạn gái thì còn gì nữa mà điều với chả kiện?”
- Anh đang tụng kinh à? Lẩm bẩm gì thế?
- Lắm chuyện. Trật tự đi. Nói nhiều thế?- Hắn gắt.
- Mới nói có 2 câu mà kêu là nhiều…
Hai đứa đều cảm thấy bực bực về nhau nhưng chẳng đứa nào muốn đứng lên cả. Hình như có 1 lực hút giữa chúng.
- Hôm nay anh Duy với chị Phương chắc vui phải biết. Không ngờ ông Duy ngố có thể nghĩ ra được 1 khung cảnh Romantic thế.- Nó trầm trồ- Nhóm mình anh Duy mở đầu rồi, còn anh và Khánh Nam cũng mau mau lên chứ?
- À… Cô thì sao? Yêu… yêu … yêu ai chưa?- Viết Quân không hiểu sao mặt hắn tự nhiên cứ nóng bừng lên.
- Anh mắc bệnh nói lắp hả? Tôi yêu ai chưa á? Rồi, yêu rồi, tôi yêu anh…
Viết Quân tròn mắt nhìn sang nó - Cô… nói…- Hắn đang lắp bắp thì nó nói tiếp:
- Khánh Nam này, yêu anh này, yêu Tuấn Vũ này, yêu Khương Duy nữa này, yêu…
- Thôi đi về.- Hắn tức giận đứng dậy.
- Nhưng anh chưa nói anh yêu ai mà?
- Tôi á? Tôi yêu ông trời.
Hắn phũ phàng dắt xe đi để lại nó đang ngơ ngơ:
- Cũng đúng, mình cũng phải bổ sung thêm ông trời vào danh sách thôi.
Tối hôm đó có 1 thằng con trai lại ôm con chó xù trắng trắng mà đập bôm bốp: “Tao không gọi mày là Linh Như nữa. Từ giờ ta sẽ gọi mày là: “Dở hơi.” Ôi chủ mày dở hơi y như mày ý. Á á á! Bực mình quá! Á á á…! Được rồi, nó bảo ngoài mình ra nó còn yêu cả Khánh Nam, Tuấn Vũ và Khương Duy à? Thế thì mình sẽ tiêu diệt 3 đứa nó, không phải trong danh sách những người nó yêu sẽ chỉ còn mình mình à? Ha ha ha!”
Ngoài cửa phòng bà quản gia nhà hắn lắc đầu: “Thằng bé này bao giờ mới chịu lớn đây?”
- Mày còn hỏi à? Ba con nó vì mày mà gặp tai nạn… chết… chết cả rồi. Mày vui lòng chưa? Tao đã nói mày là khắc tinh của cái nhà này mà. Giờ thì mày thấy đấy, cả nhà bị mày hại chết rồi. Mày vui chưa? Cả ******, cả dượng mày cũng bị mày hại. Vừa ý mày chưa? Tao đã bảo mày chỉ mang lại chết chóc cho cái nhà này mà ba ****** không nghe, 2 thằng cháu ngu ngốc thì 1 tiếng em Bun, 2 tiếng em Bun. Giờ thì chết rồi. Chết cả rồi, còn tao nữa mày có muốn tao chết luôn cho mày vui ko?- Không! Không! Bà! Bà ơi!
Nó bật dậy thở dốc. Những hình ảnh trong quá khứ vẫn cứ ẩn nấp trong giấc mơ của nó. Bao giờ mới thoát ra được đây?
Kính koong…
Kính koong…Kính koong…
Kính koong…Kính koong… Kính koong…
- Mẹ ơi! Chủ nhà bị điếc à?
- Gọi điện thoại đi! Bấm đến sáng mai à?
Chủ nhà thì………
- Hmm, giữa trưa mà còn ai gọi điện thế không biết? Vừa mới ngủ…
Tuy hơi bực nhưng nó vẫn chui ra khỏi cái chăn ấm vì lúc này, ai cũng được, nó chỉ cần không phải ở 1 mình…chí ít là lúc này, với tay lấy cái điện thoại.
- A nu!
- Ra mở cửa đi, nu với lô cái gì?- Viết Quân hét ầm vào điện thoại.
Nó vội vàng chỉnh sửa lại mặt mũi mình, chải nhanh mấy lọn tóc rối bù xuống rồi ra mở cửa cho 3 thằng.
- Ba người có định để tôi ngủ không đây?- Nó làm bộ.
- Tôi cũng muốn thể lắm nhưng bị 2 thằng này dựng dậy.- Viết Quân nhìn sang Khánh Nam và Khương Duy.
- Chính xác thì anh bị thằng Duy gọi dậy. Nó sướng quá đến phát rồ - Khánh Nam nhìn sang Khương Duy.
- Anh xin lỗi. Tại ở nhà ba mẹ hỏi việc anh và Minh Phương kinh quá nên đi chơi. Mà em vẫn chưa bỏ được thói quen bật nhạc ầm ĩ trong khi ngủ à?- Khương Duy vừa nói vừa vặn nhỏ volume xuống.
- Chưa ạ! Mở cho dễ ngủ. Oáp!- Nó ngáp dài.
- Con gái con đứa vô duyên.- Viết Quân nhìn nó nói.
- Có ai mượn anh nhìn đâu mà anh kêu với chả ca ở đây? Với lại đang ngủ thì bị 1 lũ dở hơi làm phiền còn gì!
- Có trách thì trách thằng Duy ý.
- Hì hì, anh xin lỗi. Mà món gì đây?- Sau 1 hồi lục lọi Khương Duy đã mang được 1 cái tô đặt lên giữa bàn.
- Xoài dầm.- Nó trả lời.
Chẳng đếm xỉa đến nó, 3 thằng “bu” luôn vào cái món mang tên “xoài dầm” đấy. Chính xác thì nó đã làm món này lúc 11h20’ trưa nay.
- Đây gọi là xoài dầm à?
- Ai biết, thấy Linh Như gọi thế thì tao cũng biết thế. Đứng đấy làm gì?- Viết Quân quát khi thấy nó tròn xoe mắt nhìn cả lũ- Đi lấy cho “khách” cốc nước đi chứ?
- Hừ! Làm gì có kiểu khách như 3 người chứ?- Nó vừa lẩm bẩm vừa đi vào trong bếp.
Trên nhà, 3 thằng đang….
- Ngon nhỉ?
- Ừ, chua chua, ngọt ngọt, lại cay cay chứ!
- Thảo nào bọn Vịt giời thích ăn là phải.
Ba vị “khách” của chúng ta cứ thoải mái đánh chén cho đến khi chủ nhà bê khay nước lên và hét ầm ĩ:
- Ba người là heo hay sao hả? Ăn nhanh thế? Em còn chưa ăn mà?
- Ai bảo không ăn nhanh còn kêu ca cái gì? Hớ hớ!
- Này! Đền bù này.- Viết Quân đặt hộp chocolate lên bàn.
- Xì!
- Không lấy hả? Rõ thật! Đến đây vừa tốn tiền di động gọi cho cô ra mở cửa, vừa tốn tiền đồ ăn. Hmm!
- Thế còn đến làm gì?- Nó trừng mắt cãi lại Viết Quân.
- Thôi thôi! Có thế mà cũng cãi nhau à? Linh Như, sao em “thủ” nhiều khoai tây vậy?- Khánh Nam đang lục lọi tủ lạnh.
- Thì đồng loại với nhau mà.- Viết Quân trả lời thay nó.
- Hừ, ko nói chuyện với con Bò nhà anh nữa. Tại hôm qua em mới học được mấy loại bánh được làm từ khoai tây nhìn ngon ngon nên muốn làm thử thôi.
- Ừ vậy làm đi! – Ba thằng cười rõ hiền lành tử tế.
- Này! Hỏi thật nhá! Ba người đến nhà em làm gì vậy?
- ĂN. (Đồng thanh).
Bốn đứa nó kéo nhau xuống bếp hí ha hí hoáy với mấy củ khoai tây.
- Trong mấy công tử nhà ta ai biết làm bếp nào?
- Bọn anh chỉ biết ăn thôi! Em thông cảm.
- Không! Không làm thì thôi đấy.
- Anh biết 1 chút!- Khánh Nam nói.
- Tôi chắc biết nhiều hơn Khánh Nam 1 chút nữa.- Viết Quân cầm con dao lên.
- Anh biết … rửa hoa quả thôi.- Khương Duy gãi đầu gãi tai.
- Thôi được rồi, em sẽ huấn luyện các anh dần dần. Đầu tiên cứ gọt khoai đã, rồi nói sau.
Gọt khoai xong, bọn nó chia nhau công việc. Khương Duy cứ lóng nga lóng ngóng dù việc của cậu chỉ là luộc chín khoai trong khi Khánh Nam đang đánh trứng và Viết Quân đang cố gắng chiên mấy lát khoai.
- Anh luộc xong rồi!- Khương Duy gọi nó.
- Vậy thì dằm nó ra cho em.
- Làm gì?
- Bảo làm gì thì cứ làm đi.
- Chiên xong thì làm sao nữa?- Lại đến lượt Viết Quân gọi nó.
- Cho vào cái tô trứng của anh Nam ý, rồi nói tiếp.
Nó đang nhào bột mà cứ tí cái lại bị ý ới. Khánh Nam đang giúp Khương Duy còn Viết Quân vẫn tiếp tục chiên tiếp.
- Làm gì nữa?
- Nặn bánh! Nặn hình gì cũng được. Tùy ý 3 anh. Có khuôn này.
- Không cần đâu, nặn bằng tay cho “đẹp”.
Ba thằng có vẻ khá hứng thú với cái khoản nặn bánh này. Nhìn bọn hắn mặt mày dính đầy bột mắc cười quá. Nó cũng tham gia nặn mấy hình góp vui.
- Xong rồi! Giống con mèo không?
- Không! Mèo mà thế à? Chân đâu?
- Tao chỉ nặn cái đầu thôi mà. Của mày là cái gì đấy?
- Ngôi sao.
- Ề, trông như cái lá ý.
- Đây mới là cái lá này.
- Chẳng ra hình thù gì, xấu xí.
- Cái gì đây?
- Hình trái tim!
- Tam giác thì có.
Nặn xong chúng nó đứng chê bai lẫn nhau 1 lúc rồi mới đi vào khâu cuối cùng. Sau 1 thời gian không đến nửa tiếng, tác phẩm cũng hoàn thành, tuy chẳng ra hình dáng gì cả, nhưng ăn vẫn ngon.
- Bánh này mình nặn đây mà. Nhìn cái là biết. Đẹp thế chứ?
- Không phải, vì xấu quá, nổi bật giữa đám đông nên mới nhận ra là bánh của mày.
Lại vừa ăn vừa nói xấu lẫn nhau. Mặt đứa nào cũng dính đầy bột.
………
Ừm…
Nếu ngày nào cũng là một ngày vui như hôm nay…
… thì…
… thật tốt biết bao…
…Nhưng…
… cuộc sống mà…
…Sao…
… có thể…
…như mình mong muốn được…?
Chúng vẫn bên nhau…
Vẫn cười đùa…
Vẫn mỉm cười vui vẻ…
…Nhưng…
…Qua hôm nay, mọi chuyện sẽ chẳng còn như trước nữa…
…Qua hôm nay, mọi việc sẽ chẳng còn yên bình như trước nữa…
…Qua hôm nay…
…tình bạn của bốn người bọn họ…
… sẽ…
…như thế nào?...
Xáo trộn…
…Nắng đã kéo dài lâu thế…
Cũng phải đến lúc …
…đểcho…
… những hạt mưa …
…rơi xuống …
…Đi qua những ngày mưa…
…để…
..chúng mình…
… biết yêu thêm những ngày nắng…
…Đi qua những ngày mưa…
…để…
…tình bạn…
…của chúng mình…
…thêm…
…bền vững…
Nhé!
CHƯƠNG 22: Học sinh mới.
Chúng ta nên nhắc đến vấn đề thời gian.
Hôm nay là thứ hai, tức mở đầu một tuần mới.Và hiện tại là tháng 1, thời tiết vẫn còn mang cái kiểu u ám vốn có của mùa đông. Nhưng đó chẳng phải vấn đề gì to tát. Mùa đông Việt Nam – chẳng phải là một mùa đông khắc nghiệt: không có mưa, không có tuyết, những đợt gió lạnh tràn về cũng không làm cho nhiệt độ hạ xuống ngưỡng dưới 10 độ C được. Đấy là nói chung thời tiết Việt Nam nhé, còn nói riêng thì cũng có vùng SaPa được coi là “kiểu mẫu”, có tuyết cơ mà. Chẳng thế mà bao nhiêu người cứ đổ về đấy du lịch. Tuyết không phải xa lạ với nó nhưng lại là một thứ làm nó vô cùng thích thú. Ôi tuyết!
Nó, Trần Trịnh Linh Như – tức người mà chúng ta đang muốn nhắc đến là một nữ sinh trung học 16 tuổi và hiện tại nó đang đến trường trên chiếc xe đạp quen thuộc của mình.
Vừa đến trường thì nó gặp Mai Chi.
- Hôm nay cưng đi sớm thế?
- Thì chị cũng thấy tự nhiên hôm nay trời sáng sủa hơn hôm qua còn gì?- Nó tỉnh bơ.
- Chiều nay em rảnh không?
- Có chuyện gì hả chị? Em thì… từ khi tiệm báng đóng của đâm ra thất nghiệp nên cũng có việc gì làm đâu?
- À chiều nay chị hẹn Tuấn Vũ đi mua mấy đồ linh tinh, định rủ em và Khánh Nam đi cùng nữa. Đông đông đi cho vui chứ sao?
- Thế chị không lo bị em và anh Nam phá ngang à?
- Này, không vớ vẩn nhá! Thế chiều nay có đi không đây?
- Ờ ờ tất nhiên là em đi rồi.
- Vậy sau khi học xong chị đợi em đấy!
Sau khi chia tay với Mai Chi ở lán xe, nó vội chạy lên đuổi theo hội Khánh Nam, Viết Quân, Khương Duy đang đi phía trước để cùng vào lớp. Vẫn như mọi khi, hôm nay lớp học cũng ồn ào như cái chợ vậy. Thì chính Khánh Nam - lớp trưởng cũng đang ngồi buôn chuyện mà.
- Nghe nói hôm nay có học sinh mới đấy.
- Ừ tao biết rồi. Hôm trước bận việc của mày với Minh Phương nên tao cũng chưa tia mặt mũi của bạn mới.
Đây chỉ là cuộc nói chuyện của Khánh Nam và Khương Duy ở bàn dưới còn Linh Như và Viết Quân ở bàn trên thì chẳng hưởng ứng cho lắm. Tất nhiên nó không phải một đứa không quan tâm đến bạn bè, chẳng qua nó đang bận viết lách cái gì ý mà. Còn Viết Quân, hắn thì chính xác là một đứa không quan tâm đến bạn bè đấy, nói cách khác chímh xác hơn, số chuyện trên thế giới này mà hắn quan tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, và những chuyện đó thì cũng chỉ liên quan đến một số lượng người cũng được tính bằng… đầu ngón tay nốt. Ví dụ: Gia đình, ờ, cái này là tất nhiên. Có gia đình thì mới có hắn. Khánh Nam và Khương Duy nữa. Nhưng giờ thì hai thằng bạn thân chí cốt gần chục năm của hắn chẳng sánh bằng sự quan tâm mà hắn dành cho một con bé ngồi cạnh lúc này dù hắn mới chỉ biết nó được có… xem nào, tháng 9 này, tháng 10 này, 11, 12, giờ là tháng 1… À, 4 tháng rưỡi!
Ôi cái cuộc đời này! Thật bất công!
5 phút sau…
- Các bạn đứng – giọng Khánh Nam làm cho cả lớp giật mình.
- Chào các em.- Cô chủ nhiệm bước vào.- Hôm nay lớp ta sẽ có 1 bạn mới…
- Ồ ồ ồ!- Cả lớp ồ lên.
- Các em trật tự để cô giới thiệu bạn mới nào. Hoài Trang, em vào đây.
Khánh Nam chợt nhíu mày nhìn lên Linh Như.
- Cô xin giới thiệu với các em, đây là bạn Nguyễn Hoài Trang, mới chuyển đến lớp ta ngày hôm nay. Hoài Trang bị bệnh tim nên sức khỏe khá yếu. Cô hi vọng các em sẽ giúp đỡ bạn nhé.
Cả Khương Duy và Viết Quân đều há hốc mồm ngạc nhiên, nó thì hơi ngờ ngợ cho đến khi Khánh Nam khẽ nói:
- Em đoán đúng rồi đấy, Hoài Trang là em họ Khương Duy- người mà hôm trước chúng mình đã nói đến.
Trong lúc đấy thì cô chủ nhiệm lại nói tiếp:
- Hoài Trang hơi nhát nên bạn ý muốn ngồi cạnh 1 người quen nào đó trong lớp mình. Hoài Trang, em có thể tự chọn chỗ ngồi. Cô nghĩ các bạn sẽ nhường em.
Mặt của Khương Duy và Viết Quân chưa có biểu hiện của việc trở lại trạng thái bình thường. Và có lẽ càng tệ hơn sau khi cô nói. Khánh Nam chợt đặt tay lên vai nó cảnh giác trong khi Khương Duy nhìn nó chằm chằm còn Viết Quân lại nhìn xuống nền nhà.
- Sao nhìn em? – Nó hỏi Khương Duy nhưng cậu không trả lời.
- Em… em thưa cô… cô có thể cho em ngồi cạnh bạn Viết Quân không ạ? – Hoài Trang nhỏ nhẹ.
Ra thế. Nó như hiểu ra tất cả những cử chỉ lạ của 3 thằng. Tự nhiên nó thấy hụt hẫng khi Viết Quân vẫn chẳng nói gì mà cứ dán chặt mắt đất. Hình như nó đang mong đợi 1 điều gì đó ở hắn? Không! Không được! Trong 1 thoáng, nó nhận ra… mình nên chuyển đi chỗ khác. Nó sẽ trở thành 1 người thừa mất… Có 1 chút gì đó… ừm… hình như là 1 cảm giác có vẻ hơi buồn (chỉ là hơi thôi nhé) thoáng qua nó!
“Bình tĩnh! Mình không được biểu lộ cảm xúc lúc này!”
Khánh Nam vẫn đặt tay trên vai nó.
- Linh Như, em có thể đổi chỗ cho Hoài Trang chứ?- Cô chủ nhiệm nhìn nó hi vọng.
- Dạ không có gì đâu cô ạ! Em chuyển sang chỗ khác cũng được mà cô - Cố lấy giọng thoải mái nhất, nó nói.
- Linh Như?- Chỉ có mình Khánh Nam lên tiếng và đưa tay giữ tay nó lại. Như nhận ra thái độ của hai thằng bạn thân, cậu cũng đứng lên nói tiếp- Thưa cô, chuyện chỗ ngồi cô cứ để em sắp xếp cho ạ! Bây giờ cô có tiết ở lớp bên cạnh mà cô.
- Ừ, cảm ơn em nhé! Lớp trưởng.
Cô đi rồi, Khánh Nam đứng lên trước lớp với cương vị của 1 lớp trưởng ổn định lại chỗ ngồi. Ngoài Linh Như ra, chẳng ai biết Khánh Nam đang tức giận đến mức nào.
- Trật tự đi nào. Tớ sẽ sắp xếp lại như thế này…
Sau 1 hồi dời đi chuyển lại…
Tất nhiên Hoài Trang sẽ thế chỗ Linh Như.
Minh Phương thế chỗ Khánh Nam, tức là Minh Phương sẽ ngồi cạnh Khương Duy(điều này cũng là tất nhiên rồi).
Còn nó…
Khánh Nam cầm cặp nó xuống cái bàn còn trống duy nhất ở góc lớp, sau bàn Khương Duy và Minh Phương.
- Hai anh em mình sẽ ngồi đây.
Viết Quân và Khương Duy nhìn theo 2 đứa.
- Anh?
- Anh em mình sẽ ngồi đây. Anh hiểu em đang nghĩ gì.- Khánh Nam thì thầm.
- Vâng.
Nó mỉm cười, ngồi xuống với tất cả nỗ lực để giấu đi vẻ mặt thật của mình. Chẳng nhẽ trong suy nghĩ của Viết Quân, nó… nhỏ bé thế sao? Nó tự nhủ: “Mình chẳng là gì của hắn cả mà!”
Khánh Nam khẽ xiết chặt tay nó:
- Ra về nhớ đợi anh nhé! Bọn Khương Duy thể nào cũng có 1 party để mừng việc Hoài Trang về lại đây. Anh biết em không muốn đi. Mình vẫn sẽ đến chỗ chị Mai Chi như bình thường. Được không?
- Khánh Nam, cảm ơn anh!- Nó cười.
Nhưng những người ngồi cách xa bàn nó như Viết Quân chẳng hạn lại không hề cảm nhận được chút gì cả, hắn chỉ thấy ánh mắt nó nhìn Khánh Nam rất ấm áp và cử chỉ cũng nhẹ nhàng nữa. Bỗng nhiên hắn cảm thấy đau nhói. Tại sao hắn không giữ nó lại?
- Viết Quân, em đã trở về như lời hứa với anh.
Lời nói của Hoài Trang bên cạnh hình như rất mong manh, chẳng đủ để hắn chấm dứt dòng suy nghĩ vẩn vơ về hình ảnh Khánh Nam và Linh Như lúc này.
Rồi tiếng trống cũng vang lên, Khánh Nam vội cầm tay nó lôi ra khỏi chỗ ngồi làm cho Viết Quân và Khương Duy bất ngờ. Nhưng chưa đến cửa lớp thì nó đã hất tay Khánh Nam ra mà hét toáng lên vui sướng:
- Phương Linh?
- Linh Như!
Thì ra Phương Linh chính là học sinh mới của lớp 10B1.
- Khánh Nam, đây là Phương Linh mà em hay kể cho anh đấy.- Vừa nói nó vừa lôi tay Khánh Nam đi theo nó và Phương Linh. - Bà lên đây hồi nào vậy? Sao không nói cho tôi 1 câu thế? Sao không đến thăm tôi? Bà đang ở đâu? Với ai? Ba mẹ có chuyển lên đây luôn không? blah blah…
- Nói từ từ thôi nào, tôi sẽ trả lời hết mà. Hmm hmm, tôi đã nói sẽ tặng bà 1 món quà bất ngờ đúng không? Vậy nên phải bí mật chứ.- Phương Linh nháy mắt tinh nghịch rồi nói tiếp- Hồi lâu lâu tôi lên thăm bà thực ra là đi xem nhà mới đấy. Gia đình tôi chuyển hết lên đây rồi, để tiện cho công việc của ba. Nhưng mà chỗ tôi cách chỗ bà đến mấy km lận. Chán chết!
Viết Quân nhìn theo cái bóng của nó và Khánh Nam đi xa dần, tự nhiên hắn cảm thấy bực bội, dù chẳng biết nguyên nhân là đâu nữa.
- Viết Quân, anh sao vậy?- Hoài Trang kéo áo hắn – Em chuyển đến đây anh không vui à?
- Không không! Chỉ là anh thấy hơi mệt thôi mà. Tụi mình ra ngoài 1 chút đi. Dẫn em đi thăm quan trường mình luôn nữa chứ?
Hội Viết Quân, Khương Duy, Hoài Trang, Minh Phương và Hà Ly cùng đi xuống sân trường.
Thật đúng như Viết Quân dự đoán: Linh Như và Khánh Nam cũng đang dẫn Phương Linh đi loanh quanh ở đây. Tự nhiên Linh Như phát hiện ra biểu hiện lạ của Phương Linh khi nhìn thấy Viết Quân từ xa. Nó chợt lờ mờ cảm nhận được chút gì đó về những chuyện không mong muốn có lẽ sẽ xảy ra sắp tới. Hội Khương Duy tiến lại gần.
- Hey! Chào Phương Linh! Mới chuyện trường hả em? Hồi nãy thấy Linh Như hét ghê quá!
- Dạ vâng! Hôm nay là buổi học đầu tiên của em ạ!
- Ừ. Thế nãy giờ mọi chuyện tốt đẹp cả chứ?
- Vâng.
Từ đầu giờ chỉ có mình Khương Duy nói chuyện với Phương Linh trong khi người Phương Linh mong có cơ hội tiếp xúc, tức Viết Quân thì chẳng thèm nói lấy 1 từ.
Hình như hội Tuấn Vũ, Mai Chi trông có vẻ hơi bực khi Khương Duy, Viết Quân và Hoài Trang nhập bọn thì phải. Hoặc là thật vậy, hoặc là nó cảm thấy thế.
Chẳng biết Khánh Nam và Tuấn Vũ còn có chuyện gì ý nên tụt lại phía sau. Phòng học 10B1 ở tầng 1 nên Phương Linh cũng về lớp rồi, chỉ còn lại 5 đứa nó.
- À chiều này sẽ có 1 party mừng việc Hoài Trang đến đây học- Khương Duy hồ hởi- Mọi người nhớ…
Khương Duy chưa nói hết câu thì nó cắt ngang:
- Em xin lỗi, mọi người cứ đi đi ạ! Em không đến được đâu.
Viết Quân quay sang nó như dò hỏi.
- Em có hẹn rồi ạ!
- Hẹn với Phương Linh hả? Cả Phương Linh cùng đi mà.
Khương Duy định nói tiếp nhưng lần này bị Mai Chi cắt ngang.
- Không được rồi. Chiều nay Linh Như sẽ có hẹn cùng Khánh Nam và bọn chị rồi Duy ạ!
- À vâng, em có hẹn với mấy anh chị ý rồi ạ!- Nó nhanh nhảu nói thêm.
- Chị Mai Chi, em năn nỉ mà!- Khương Duy xuống giọng- Hay mấy người để hôm khác đi, hôm nay cho Linh Như và Khánh Nam đi cùng hội em.
- Linh Như? Em nghĩ sao? - Mai Chi quay sang hỏi nó hơi khó chịu.
- À à…
- Sao? Có đi không?- Tự nhiên nghe cái giọng của Viết Quân bên tai làm nó bực mình hơn.
- À Khánh Nam nói có chuyện quan trọng nên chiều nay nhất quyết em phải đến ạ.- Vừa nói nó vừa quay sang Mai Chi như ra hiệu cho cái lý do hết sức… bất ngờ mà nó vừa nghĩ ra.
Hoài Trang liếc mắt nhanh sang Hà Ly:
- Lâu lâu không về mà Khánh Nam thay đổi nhiều thật. Thế mà Trang đã hi vọng Hà Ly và Khánh Nam thành đôi cơ đấy.
Cố giấu sự tức giận của mình, Hà Ly cười cười như đáp lại. Nó hiểu điều đó nên vội xua tay:
- Không không chị Trang, em và anh Nam như anh em thôi mà. Chị đừng nghĩ thế.
Hoài Trang nhìn Hà Ly hơi nhếch mép. Nó lại nói tiếp.
- Mà từ lúc chị Hoài Trang đến em thấy Viết Quân vui hẳn lên đấy.
Viết Quân trừng mắt nhìn nó trong khi Hoài Trang cười cười có vẻ ngượng.
- Không có đâu.
- Thật mà chị, đúng không anh Duy?
Để cho hội Linh Như, Minh Phương, Khương Duy, Hoài Trang và Hà Ly về lớp trước, Viết Quân vội vàng chạy theo Mai Chi đến cửa lớp 12C1:
- Chị Mai Chi.
- Sao thế Viết Quân?
- Chị cho em hỏi… - hắn gãi đầu gãi tai đến hay – Chị cho em hỏi chiều nay bọn chị hẹn đi đâu được không? Việc gì mà không thể hoãn thế ạ?
Mai Chi mỉm cười vì đã hiểu được thái độ của Viết Quân trong câu hỏi vừa rồi:
- Một chuyện rất quan trọng mà không thể thiếu Linh Như và Khánh Nam. Thiên cơ bất khả lộ. Chị xin lỗi nhé. – Mai Chi nháy mắt.
Vì biết Viết Quân là 1 đứa đầu óc hơi ngốc nên Mai Chi mới nói thế để cho hắn phát triển thêm cái khả năng tưởng tượng tuyệt vời của mình. Và đúng như hi vọng của Mai Chi, Viết Quân về lớp với vẻ mặt đăm chiêu rất chi là bác học. Và ẩn sau cái vẻ bác học đó là những suy nghĩ rất chi là … logic học.
“Một việc quan trọng à? Nếu thiếu Linh Như và Khánh Nam thì không thành? Hay là việc của chị Mai Chi và anh Tuấn Vũ? Không, anh Tuấn Vũ thừa sức tự “giải quyết”, cho thêm 2 đứa kia đi cùng chỉ tổ vướng chân vướng tay anh ý thôi. Loại trường hợp này. Hay là chị Mai Chi và Khánh Nam định giúp đỡ cho nó và Tuấn Vũ thành đôi? Cũng không được, nếu thế thì chị Mai Chi đâu có tươi cười hớn hở thế? Lại còn nháy mắt nữa. Chỉ còn 1 trường hợp… Đúng rồi. Chỉ còn trường hợp đó thôi.”
Hắn đập tay cái rầm xuống bàn làm cả lớp giật mình. Cũng may tiết này thầy Tiếng Anh đi vắng, cho lớp… ngồi chơi nên hắn mới có thể tự do đến thếa mà không sợ thầy ca cẩm.
- Mày điên à?- Khương Duy trừng mắt.
- Chiều nay dẹp hết đi, party hay gì gì đó. Dẹp hết đi.
Mặt hắn hằm hằm sát khí quay xuống bàn cuối (tức bàn của Khánh Nam và Linh Như) để tìm Khánh Nam. Nhưng … chỉ có mình Linh Như ngồi đó. À không phải ngồi mà là đang gục mặt xuống bàn. Hắn cứ nghĩ nó gục mặt xuống… ngủ như mọi lần chứ không nghĩ ra lý do nào khác, còn Kháng Nam thì… vẫn chưa vào lớp. Nói chuyện với Tuấn Vũ lâu thế sao? Điều đó càng làm cho Viết Quân thêm nghi ngờ. Mặc Hoài Trang đang lay lay tay mình, hắn đứng lên bước ra khỏi chỗ và lao nhanh ra ngoài.
Vừa “bay” đến cửa lớp, hắn đâm rầm vào Khánh Nam. “Tốt lắm. Tao cũng đang định tìm mày đây.” Nói rồi hắn phũ phàng lôi xềnh xệch Khánh Nam theo sau.
- Từ từ, mày bỏ ra. Tao tự đi được. Mày bị sao vậy Viết Quân? Bỏ ra, bỏ ra nào.
Khương Duy và Linh Như đưa mắt nhìn theo rồi lại quay sang nhìn nhau lắc đầu tỏ ý không hiểu. Nhưng thôi, Linh Như chẳng đi theo vì thấy cái mặt đáng ghét của Viết Quân, còn Khương Duy cũng không đi nổi vì Khánh Nam ra khỏi lớp, nhiệm vụ quản lí lớp cậu phải lo rồi còn đâu.
Đâu đó trong lớp có 1 tin nhắn từ di động được gửi đi:
“Theo dõi Khánh Nam và Viết Quân.”
Píp!
[Truyện Teen] Câu chuyện tuổi 23 Truyện thuộc một phạm trù gì đó dành cho các nhà văn, còn tôi, đơn thuần là một anh chàng đang kể lại mấy việc vừa trải qua. Đọc Truyện » |