pacman, rainbows, and roller s

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Avatar Online
Game Avatar Online
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Cẩm Linh đến phòng khám của tôi vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Vừa mở cửa, gương mặt thanh tú nhưng có phần ảo não của Cẩm Linh đã hiện ra trước mắt tôi. Một cô gái trạc hai mươi tuổi, tóc chấm vai, ánh mắt cầu khẩn nhìn tôi.

- Tôi có thể giúp gì được cô? – Tôi hỏi.

- Tôi muốn xóa kí ức!

Tôi hơi bất ngờ vì đề nghị lạ lùng ấy. Tại sao lại muốn xóa kí ức? Và vì sao cô ấy lại tin rằng tôi có thể xóa được kí ức? Tôi đặt trong đầu mình những câu hỏi trước khi mời Cẩm Linh vào phòng làm việc… Để rồi, như một dòng sông âm thầm chảy, tôi bước vào thế giới của Cẩm Linh, cố kiếm tìm và xóa đi những nỗi đau trong kí ức cô ấy.

***

Tôi là một bác sỹ tâm lý mới tốt nghiệp bằng thạc sỹ ở nước ngoài. V

ề nước, tôi không đầu quân cho bất kỳ một bệnh viện nào mà mở một phòng khám riêng tại nhà. Nguyên nhân chính là tôi thích tự do. Với lại, tôi đang dành thời gian để theo đuổi một đề tài mà nhiều người mới nghe qua cho rằng không tưởng, có tên là : Xóa kí ức!

Cẩm Linh chỉ vô tình đọc được bài viết về xóa ký ức của tôi trên mạng. Có thể cô ấy không nằm trong phần lớn số người đọc xong và phán những câu xanh rờn như "vớ vẩn”, “nhảm nhí”, "thằng dở hơi”… Nhưng tôi cũng không chắc cô ấy có thực sự tin bài viết đó không, hay chỉ là một người đang đứng bên bờ tuyêt vọng, cố bấu víu vào những thứ mơ hồ xung quanh và tin đó là hi vọng!

Bạn bè bảo tôi mắc bệnh nghề nghiệp, điên điên như cái ngành tâm thần học của tôi. Có khi thế thật, vì lý lẽ ích kỷ cần người thực nghiệm đề tài nghiên cứu, tôi bỏ qua những phương pháp điều trị tâm lý thông thường để bắt đầu một việc làm có phần may rủi với trí nhớ của Cẩm Linh…

***

Cẩm Linh nằm trên giường, chiếc áo len trắng sọc đen bó sát vào cơ thể mỹ miều của cô ấy. Tôi kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người Cẩm Linh, che đi những đường cong khiêu gợi có thể làm tôi phân tâm trong quá trình điều trị. Điều ấy thật tai hại. Tôi không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đột ngột tỉnh dậy khi thôi miên, có thể tâm lý sẽ xấu đi, hoặc tệ hơn là mất đi trí nhớ. Theo lý thuyết, lần thôi miên đầu thất bại thì lần sau bộ não của cô ấy sẽ có một bản năng tự vệ, từ chối bất kỳ sự xâm nhập nào từ tôi. Quá trình chữa bệnh sẽ nhanh chóng đi vào ngõ cụt!

Thuốc an thần có tác dụng, trông Cẩm Linh đỡ căng thẳng hơn. Tôi bắt đầu đếm. Đôi mắt cô ấy tập trung vào quả lắc trên tay tôi, một lúc, rồi ngà ngà nhắm lại. Khuôn mặt Cẩm Linh an nhiên như đang ngủ nhưng thực ra đang chìm vào vô thức – một trạng thái tiếp cận ám thị dễ dàng nhất.

- Cô có nghe được tôi nói không?

- Có

- Tốt lắm, bây giờ cô hãy cho tôi biết cô là ai?

Sau gần ba tiếng đồng hồ, với hơn một trăm câu hỏi và ám thị, thế giới của Cẩm Linh hiện ra trong mắt tôi như một bức tranh nhiều màu sắc. Những gam màu sáng tối tương phản nhau, đi từ quá khứ đến hiện tại. Tôi đã biết vấn đề mà cô ấy đang gặp phải. Cô ấy không bi lụy vì gia đình, vì tiền bạc, vì tương lai… Cũng giống như hàng triệu người trên trái đất này, cô ấy đã và đang mắc một thứ bi lụy khó hiểu: bi lụy vì tình! Tôi không hiểu nổi, có lẽ vì tôi chỉ là một kẻ cô đơn, chưa bao giờ có cơ hội được nếm trải cảm giác bị thất tình. Thất tình có đáng sợ lắm không? Tại sao lại có thể khiến những người trẻ trung, xinh đẹp trở nên tiều tụy như thế?

Lúc này, Cẩm Linh cũng đã thấm mệt. Tôi đưa Cẩm Linh vào giấc ngủ thực để bộ não cô ấy được nghỉ ngơi. Ngày mai, tôi sẽ đi sâu hơn vào khoảng u tối trong thế giới của cô ấy để thực hiện giai đoạn tiếp theo của quá trình điều trị. Tôi đặt tên giai đoạn này là Phá Hủy!

Một ngày mưa. Mưa làm mùa đông càng thêm ảm đạm. Cẩm Linh đang khóc ở trạng thái vô thức. Cô ấy đang phải đối diện với những ký ức buồn của chính mình.

- Tại sao cô khóc? Hãy nói cho tôi biết cô đang nhìn thấy gì? – Tôi hỏi và dùng tay áo lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má Cẩm Linh.

Trời đang mưa… Một trạm chờ xe buýt… Có hai người đang nép vào nhau để tránh mưa… – Cẩm Linh ngập ngừng kể.

- Một người là cô phải không? Còn người kia là ai?

- Phải! Người kia là Duy Anh.

- Không! Người kia không phải là Duy Anh. Đó là một người xa lạ! Một người cô chẳng đáng để quan tâm đâu. Cô nhìn kỹ lại đi! – Tôi dứt khoát nói.

- Ừ, một người xa lạ! Chẳng đáng để quan tâm!

Việc làm biến mất hình ảnh của chàng trai có tên là Duy Anh trong ký ức cô ấy không dễ dàng như tôi tưởng. Đôi khi tôi tưởng rằng cô ấy quên hẳn rồi nhưng thực ra không phải, ở một ngóc ngách nào đó tâm hồn Cẩm Linh, nơi tôi chưa đi đến được vẫn tồn tại hình ảnh của Duy Anh. Chỉ sau một thời gian ngắn, hình ảnh ấy sẽ như một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm gợn sóng, đánh thức những ký ức đã bị tôi ru ngủ. Mọi ký ức lại trở về theo đúng trật tự của nó. Bắt đầu từ ngày đầu tiên họ quen nhau, cùng trú mưa dưới một trạm chờ xe buýt. Cứ thế tiếp tục với những kỷ niệm ngọt ngào, những cảm xúc yêu thương mãnh liệt, rồi chia tay, hụt hẫng và đau khổ…

Đã là ngày thứ ba, tôi bất lực nhìn Cẩm Linh ngủ, thỉnh thoảng trong cơn mê cô ấy có gọi tên Duy Anh. Nhưng có một sự thật đáng sợ hơn là tôi bắt đầu có cảm tình với Cẩm Linh. Những rung động, không hẳn là sự thương cảm, không hẳn là sự si mê một người con gái đẹp, mà nó còn mơ hồ và xa xôi hơn thế khiến tôi không định nghĩa được. Chỉ biết là tôi đã ngồi ngắm Cẩm Linh ngủ hàng giờ liền, cười và rơi nước mắt giữa đêm, tưởng tượng ra một câu chuyện tình giữa tôi và Cẩm Linh. Tôi được ôm Cẩm Linh vào lòng. Được hôn lên bờ môi quyến rũ ấy…

Có lẽ, tôi đang điên!

Ai đó nói rằng cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình là bắt đầu một cuộc tình mới.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu biến những hình ảnh Duy Anh trong ký ức cô ấy thành tôi, và viết lại kết thúc của một câu chuyện tình?

Liệu Cẩm Linh có hạnh phúc?

***

Đã sang ngày điều trị thứ năm.

Lần đầu tiên Cẩm Linh ngủ qua đêm ở chỗ tôi. Cô ấy đã ngủ một giấc rất dài từ sáng tới giờ.

Lúc này là giữa đêm, tôi vẫn đang ngẩn ngơ ngắm nhìn Cẩm Linh ngủ và đợi chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tựa như sớm mai sẽ có một tia nắng ấm áp của mùa đông chiếu qua ô cửa sổ, khi Cẩm Linh tỉnh dậy, sẽ mỉm cười và chạy đến bên tôi:

Em yêu anh!

- Anh cũng yêu em!

- Hình như em đã ngủ một giấc dài ở nhà anh rồi nhỉ?

- Đúng rồi! Em ngủ như gấu đấy, gần hết mùa đông rồi!

- Đúng là sắp hết mùa đông rồi! Ngoài kia nắng ấm áp quá anh ạ!

Ngoài trời, sương mù dày đặc hơn. Những ngọn đèn cao áp như bị thu nhỏ lại rồi biến mất trong khoảng không tối tăm, mờ mịt. Bên cạnh tôi, Cẩm Linh vẫn đang ngủ, thiên thần với hàng mi cong, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi quyến rũ vẫn đang miên man trong một giấc mơ nào đó mà tôi không thể hình dung được. Giấc mơ ấy liệu có bóng hình của tôi? Có còn buồn đau và sầu khổ?

Mãi rạng sáng Cẩm Linh mới tỉnh dậy. Cô ấy nhìn tôi, không cười, và thở dài:

- Em cảm thấy rất mông lung. Có vẻ như em đã ngủ một giấc dài rồi?

- Ừ, em ngủ từ sáng hôm qua tới giờ!

- Thảo nào đầu óc em mụ mị hết cả.

- Em nên ra ngoài cho thoải mái.

- Vâng! Em sẽ ra ngoài… Em sẽ đi vòng quanh thành phố bằng xe buýt. Lâu rồi em chưa được đi xe buýt. Anh dẫn em đi nhé!

- Ừ, anh sẽ dẫn em đi!

Tôi trở thành một phần trong thế giới của Cẩm Linh. Tôi không rõ điều này sẽ kéo dài được trong bao lâu: một ngày, một năm, hay mãi mãi. Chỉ cần được bên cạnh Cẩm Linh, nhìn cô ấy trở lại là một con người bình thường đã là một niềm hạnh phúc đối với tôi.

Nhưng điều tôi lo sợ đã xảy ra. Suốt hành trình vòng quanh thành phố, trên những chuyến xe buýt, có lúc Cẩm Linh vô tư nói về hoài bão của mình, có lúc thì hồn nhiên nhắm mắt để đếm số cây cổ thụ trên một con đường quen thuộc, hay dựa dầu vào vai tôi và ngân nga theo một bản nhạc jazz… nhưng cô ấy vẫn chưa cười. Cẩm Linh nói là luôn cảm thấy trống rỗng như vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng trong đời.

Tôi bỗng thấy lòng ngổn ngang khi nhìn vào đôi mắt của Cẩm Linh, ở đó đang có một hoàng hôn, một hoàng hôn đẹp dịu dàng nhưng đầy u uẩn…


Đọc tiếp: [Phần 2] Người tình mùa đông

Home » Truyện » Truyện Teen » Người tình mùa đông
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014