Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

sat pha lang
iWin Online
Game Bài đẳng cấp đã được chứng minh hỗ trợ mọi dòng máy, cộng đồng đông vui, cực khủng.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Nó hít thật sâu, trong đầu vẫn ong ong như búa bổ, mím môi nghịch tách cà phê trước mặt.

_Bà phù thủy đó… - hắn ngập ngừng – bà ấy nói… quá khứ gì gì đó???

_Tôi không biết bà ấy đang ám chỉ gì... bởi vì… tôi không có quá khứ…

Phút chốc, Yoon Min như chết lặng đi. “Em không có quá khứ? Em không hề biết mình là ai, những truyện trước kia… vậy mà khi gặp em tôi cứ nghĩ em là một cô gái không ưu tư.”

_Cô… mất trí nhớ từ khi nào?

Nó chống tay lên trán, chau mày:

_Mẹ tôi kể: Năm tôi 4 tuổi, tôi bị tai nạn giao thông. Khi tôi tỉnh lại đã thấy bà ấy ôm chầm lấy tôi nói: “Từ nay, ta sẽ là mẹ của con!” Rồi nuôi tôi lớn, bà còn nói bố tôi đã chết do bị mưu sát, kẻ hại bố con là…

Nó nghẹn lại, không thể nói được gì nữa. Nơi cổ họng nó dâng trào một cảm xúc đầy đau đớn khiến nó không thể nức lên được. Hắn vỗ vai nó, ánh mắt chan chứa sự chia sẻ:

_Đừng suy nghĩ nhiều quá! Họ sẽ phải trả giá!

Nó lắc đầu, nhăn mặt cố kìm nước mắt:

_Không… Họ đã cướp đi tình cảm quan trọng của tôi, mục tiêu cuối cùng của họ không phải là bố tôi… mà là… tôi!

_Sao cô nghĩ thế?

Nó ngập ngừng rồi hít một hơi sâu:

_Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi đó? Anh không tin tôi!

Hắn thấy tim mình nóng rát lên sau câu nói đó của nó. Hắn nhăn mặt rồi gật đầu nhìn lãng đi:

_Ý cô là Mi Sun?

Nó khẽ bật cười lạnh lùng:

_Tôi đang tự hỏi tại sao tôi phải kể cho anh nghe trong khi anh không tin tôi, anh không thật sự…

Nó thở dài rồi lắc đầu:

_Bỏ đi! Dù sao thì vẫn có người giúp tôi, tốt với tôi hơn anh nhiều.

_Ai?

Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi tiệm với tâm trạng não nề. 

“Có phải dầm mưa sẽ giúp ta quên đi cái lạnh trong tâm hồn vì cái lạnh thể xác?” Nó không do dự bước đi dưới màn mưa. Hắn vẫn ngồi đó, tim nhói lên từng cơn rồi thầm bật cười đau đớn: “Tôi không tin em? Em có biết tại sao không? Vì em chưa bao giờ mở lòng với tôi!”

*********

Nó lang thang mãi cũng về đến khách sạn. Trời vẫn đang mưa tầm tã, mọi người đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về nó. Mặc kệ họ! Mặc kệ hắn! Nó không quan tâm.

_Ji Min? – HinDu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nó, lo lắng kéo nó về phòng – Sao lại dầm mưa thế này? Sao lại không mang dù? Dù trời nưa thì cũng phải tìm chỗ nào đó đợi hết mưa rồi về cũng được. Không gọi cho tôi ra đón…

Chưa nói dứt câu thì nó cười nhạt:

_Tại tôi muốn tắm mưa một chút! Cậu đừng lo lắng quá như vậy!

Nó đi về giường nhưng HinDu kịp giữ cánh tay nó lại, đôi mắt quan tâm:

_Đã có chuyện gì xảy ra nữa sao?

Nó vẫn im lặng nhìn HinDu, môi mấp máy nhưng không nói gì. HinDu ôm lấy nó:

_Sau này, có đi đâu phải nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bảo về cậu! Thật đấy, chỉ cần tôi ở bên cạnh cậu thì sẽ không ai có thể tổn thương cậu. Tin ở tôi!

Nó nhắm mắt lại, cảm thấy ấm áp hơn, một giọt nước mắt chảy xuống, giọng nghẹn lại:

_Cảm ơn! Cảm ơn cậu!

“Cậu ấy chỉ là quan tâm tới mình chút thôi! Cậu ấy không thể thích một tên con trai được. Cậu ấy đã có… người mình thích rồi…” Nó vùng nhẹ ra khỏi vòng tay của HinDu, cười nhạt:

_Tôi nghĩ tôi nên đi tắm!

Anh gật đầu:

_Tắm nước nóng nhé, đừng ngâm nước lâu quá!

Nó gật đầu không nói gì, nhưng đâu đó trong lòng nó vẫn ấm lên một chút: “Ít ra còn có ai đó quan tâm đến mình, tin tưởng mình. Yoon Min! Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận vì đã không tin lời tôi nói!”

“_Chị Yu Ri! – gương mặt thằng bé
trắng bệch chạy đến.

_Woo… Woo… Chin… không phải vậy đâu… bố mẹ không phải…

_Baba, mama gọi hai chị em mình về gắp kìa, nhanh lên chị!

Thằng bé cầm tay Yu Ri chạy như bay về nhà.

Một người phụ nữ cầm một túi đồ đợi chúng trước sân đang định dẫn chúng nó đi. Đột nhiên ngoài sân có tiếng xe rất lớn chạy đến. Bà vội vã dẫn chúng xuống nhà kho, nơi chỉ có cái cửa sổ thông lên mặt đất.

_Hai con… hãy ở đây, đừng đi đâu cả… đừng gây tiếng động… - bà ấy sợ hãi nói không thành câu.

_Mẹ!

_Ta… yêu các… con… nhất định… các con phải sống…

Nói đoạn bà lao đi bỏ lại 2 đứa bé đang khóc nức nở, chúng ghé mắt lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Một đám người mặc áo đen túm lấy bố mẹ chúng, học dí súng vào đầu hai người đó. Bỗng nhiên:

_Đùng… đùng…

Họ ngã xuống, gương mặt đầy máu loang khắp sân…”

Nó giật mình ngồi dậy, tay nó run lên vì sợ hãi. Nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Không! Lần này khác, nó linh cảm cò điều gì đó rất đáng sợ sắp tới.

“Once upon a time…” – Chuông điện thoại nó reo lên, là một số lạ. Nó áp tai vào giọng lấp bấp:

_A… a… lô…

_Han Ji Min! Cô thua rồi! Ha ha ha ha ha…

Gương mặt nó tái mét, giọng nói đó lạnh lùng và đáng sợ.

_Ai… ai đó?

_Ha ha ha ha ha! Về nhận xác người me thân yêu của mày đi! Tút tút tút…

Nó hoảng hốt la lên:

_ALÔ! ALÔ!

HinDu vừa giật mình tỉnh dậy thì nó đã lao như tên bắn ra khỏi phòng. Nó vừa chạy, vừa gọi cho Tể Tướng phu nhân nhưng vẫn không ai bắt máy.

“Không! Mẹ! Mẹ không được xảy ra chuyện gì!”

_Ji Min! Han Ji Min! – Tiếng HinDu vang vọng khấp khách sạn làm Yoon Min cũng giậc mình choàng tỉnh: “Han Ji Min? Lại xảy ra chuyện gì sao?”

Nó vẫn mặc bồ đồ ngủ ào đến quầy tiếp tân:

_I want to back Korea! Now! (Tôi muốn trở về Hàn Quốc! Ngay bây giờ!)

Bộ dạng nó như con sói lên cơn, hung dữ và sẽ giết chết bất cứ ai cản đường nó. Cô tiếp viên đây sợ hãi không dám nói gì. HinDu giữ nó lại:

_Có chuyện gì? Han Ji Min bình tĩnh nào!

“Once upon a time…” – Là số lạ đó. Nó run rẩy:

_Cô… cô muốn gì?

_Ha ha ha! Mày không cần sợ hãi như thế đâu! Tao đã chuẩn bị vé máy bay cho mày rồi, cứ lên phòng mày mà lấy! Chúc vui vẻ! Ha ha ha ha ha!

Nó lại chạy nhanh hết sức có thể lên phòng. Quả là có một tấm vé máy bay trên bàn. Nó cầm lấy và không suy nghĩ nhiều chạy ngược xuống bắt một chiếc taxi. 
“Còn 30 phút nữa máy bay cất cánh!”

_Han Ji Min! – HìnDu cũng chạy theo nó nhưng ra đến cửa thì không biết Yoon Min từ đâu lao ngay vào chiếc taxi khác:

_Bám theo xe taxi đó!

Vừa đặt chân đến sân bay, hắn đã hiểu mọi chuyện sắp xảy ra liền gọi điện cho mama đòi về nước ngay đêm nay. Không nghi ngờ gì, chính phủ Pháp không phải là một người ke kiệt liền cấp cho hắn một chiếc trực thăng riêng. Han Ji Min lao ngay vào quầy soát vé thì bị hắn giật mạnh kéo nó đi không quên quay lại giải thích:

_Trực thăng sẽ nhanh hơn!

Hai người chạy như bay về chiếc trực thăng đậu sẵn trong sân bay. Nó như người dở sống, dở chết hối hả lao lên trực thăng. Chiếc trực thăng cất cánh. Nó thấp thõm lo âu tự trách mình: “Đáng lẽ mình không nên ở lại đây! Đáng lẽ sau vụ tai nạn đó mình không nên cố chấp cãi lời mẹ, mình nên về nhà cùng mẹ. Tất cả là do mình, do mình!” Nó bật khóc, chiếc điện thoại không ngừng gọi về nhà nhưng bị Yoon Min giựt phắt khỏi tay nó:

_Đang ở trên cao, không được xài thứ này! Nói tôi nghe có chuyện gì?

Nó run rẩy hai tay nắm vào nhau cố che giấu cảm xúc nhưng hắn giữ khuôn mặt nó nhìn vào mắt hắn hỏi lại lần nữa:

_Nó cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra với em?

Nó lúng túng sợ sệt:

_Mẹ… mẹ… đang gặp nguy hiểm… tôi phải cứu bà ấy… 

Nó bật khóc, hắn ôm nó vào lòng và vỗ lưng an ủi:

_Được rồi! Chứng ta sẽ đến Hàn Quốc vào sáng mai!

Căn nhà khác biệt so với bình thường. Rõ là trời đã sáng mà đèn vẫn còn mở, ngôi nhà im lặng, dường như không có sự sống. Nó tung cửa chạy vào nhà… xác người hầu rãi trên đất, máu chảy từ cổ những cô hầu đã khô. Tim nó như ngừng đập, đầu óc bấng loạn, chạy một mạch lên lầu. Yoon Min cũng lo lắng chạy theo nó. Lầu trống không, không khí đầy chết chóc đến rùng mình, nó chậm rãi đi đến phòng của phu nhân. Mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi. Cửa phòng từ từ mở ra, phu nhân đang nằm trên chiếc giường, bất động. Nó run rẩy bước đến, ra giường thấm đẫm màu đỏ sậm đáng sợ. Nó xoay nhẹ phu nhân lại: Một vết cứa dài trên cổ. Nó loạng choạng:

_M… m… mẹ… - Nó mất bình tĩnh tay chân quơ lung tung rồi nó lại im lặng. Yoon Min lo lắng vút lưng nó, chợt nó hét lên:

_Áááááááááááááááááááááááááá…

Mọi kí ức quay về với nó như một cuốn phim:

“Nó có ba, có mẹ - một người mẹ hiền từ và là người sinh ra nó. Em trai nó, Woo Chin kém nó 2 tuổi rất tinh nghịch và dễ thương. Một gia đình ấm cúng và hạnh phúc. Năm 4 tuổi nó được bố dẫn vào cung yết kiến Hoàng Hậu. Thái Tử Min, Hoàng Tử Du, Công Chúa

Eun Hye và Mi Sun bước vào cuộc đời nó. Họ là những người bạn tuyệt vời trừ Mi Sun, con bé đó ghen tỵ với nó, luôn chơi khâm nó. Rồi ngày định mệnh đến…
Nó nhớ nhất là lúc Mi Sun đẩy nó xuống nước, tinh thần bấn loạn dẫn đến bị shock nặng và mất trí nhớ. Chính Tể Tướng phu nhân đã cứu lấy nó, nuôi nấng nó, vậy mà…” 

Tất cả như một đoạn phim tua lại trong đầu nó, nó ngất đi trong vòng tay của Yoon Min.

*********

Nó mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, màu trắng như thiên đường. Chỉ lạ là… có mùi thuốc khử trùng đâu đây. Nó nhận ra đây là bệnh viện khi có hai người mặc áo blouse trắng tiến đến bên giường nó. Một người phụ nữ cầm cuốn bệnh án, một người đàn ông hỏi nó. Nó mệt mỏi:

_Tôi phải xuất viện, ngay bây giờ!

_Nhưng cô vẫn chưa bình phục hẳn. Cô cần ở lại đây vài ngày để theo dõi.

_Tôi nói là: TÔI PHẢI RA KHỎI ĐÂY. NGAY LẬP TỨC!

_Han Ji Min! Mọi chuyện cứ để tôi lo. Tinh thần em vẫn chưa ổn định hẳn đâu! – 
Yoon Min bước vào, theo sau là HinDu và Eun Hye.

_Han Ji Min! Thì ra trước giờ cô vẫn lừa chúng tôi! Tôi cứ nghĩ cô là… - Eun Hye ấm ức nhưng HinDu kéo tay nhắc nhở cô ấy.

_Ji Min! Tớ rất tiếc… về chuyện của… - HinDu đưa ánh mắt đầy thông cảm. 
Nhưng nó không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Điều nó đang lo lắng là Hwang Woo Chin. Em trai nó có thể gặp nguy hiểm, nó lo sợ cầu xin:

_Em xin đấy! Yoon Min! Em muốn rời khỏi đây! 

_Em không thể đi trong tình trạng thế này được!

_Tinh thần cậu chưa ổn định… Han Ji Min! – HinDu cũng khuyên nó. Nhìn những người bạn lúc nhỏ của nó mà lòng nó cay đắng, cay đắng chấp nhận quá khứ ấy. 
Nó im lặng một cách đáng sợ rồi lên tiếng:

_Yoon Min, HinDu, Eun Hye! Tôi là Hwang Yu Mi! Hwang Yu Mi con của Tướng Quân Hwang mà mười năm trước đã thoát chết đây!

Căn phòng im lặng, không khí trở nên ngộp ngạt. Lúc này Yoon Min kẽ nói:

_Ji Min! Tôi biết tinh thần cô chưa ổn định nhưng…

_Yoon Min! Mười năm trước, trong lúc chạy trốn em bị Mi Sun đẩy xuống hồ nước. Em gần như đã chết nhưng… - Giọng nó như tan vỡ - Tể Tướng phu nhân đã cứu em. Bà ấy muốn che giấu em nên bắt em giả trai, bà ấy biết, chỉ một mình bà ấy biết… cha em không phải là kẻ mưu sát Hoàng Thượng. – Đoạn, nó nhìn qua HinDu gương mặt đang càng ngày càng tối. Rồi một tiếng cười cất lên từ Eun Hye:

_Ha ha ha… truyện hay thật! Cô giỏi bịa truyện đó YU MI! Thì ra cô còn sống. Thật bỉ ỏi! Cô đổ cho Mi Sun đã hại cô sao? Ngậm máu phun người! Giờ tôi đã hiểu lí do Mi Sun muốn giết cô là vì sao rồi! – Rồi Eun Hye hét lên trong sự đau khổ - TẠI SAO LÚC ĐÓ CÔ KHÔNG BIẾN KHỎI THẾ GIỚI NÀY LUÔN ĐI? 

HinDu giữ Eun Hye lại rồi quay lại nói với nó:

_Không ngờ Han Ji Min chỉ là chiếc mặt nạ của cô thôi.Thật đáng kinh tởm! – 
HinDu dắt Eun Hye rời khỏi đó trong trái tim tan nát. Anh đã yêu nó biết bao, để giờ nhận ra cô chính là con gái của kẻ đã giết ba mình. Thật đáng sợ, sâu trong lòng anh quặn đau, trái tim anh như thắt lại. 

Nó nằm đó, mắt hướng lên trần nhà, một giọt nước mắt lăn xuống. Tất cả đổ nát. Tình cảm của nó bị cái gọi là “Câm hận” chà đạp. Nó có tội sao? Gia đình nó đã làm gì mà phải chịu cảnh thê lương thế này? Người duy nhất tin tưởng, giúp đỡ nó, yêu thương nó cũng đi đến thế giới bên kia. Nó phải làm sao đây? Woo Chin! Nó phải làm sao để bảo vệ người thân duy nhất của nó đây?

Yoon Min vẫn đứng đó nhìn nó trong kinh ngạc, rồi chuyển sang ánh mắt đau thương. Cuối cùng hắn cũng bỏ đi, bỏ đi trong trái tim đang dần chuyển sang lạnh buốt. “Bất cứ giá nào! Dù cho nó phải chết, nó sẽ tìm lại sự trong trắng cho gia đình nó. Nó phải bảo vệ Hwang Woo Chin! Hwang Woo Chin, giờ em ở đâu?”

Bây giờ chỉ còn mình nó trong phòng. Nó vẫn bất động như thế cho đến khi nó trở về hiện tại: “Người sống vẫn quan trọng hơn người chết. Dù sao người chết rồi có làm gì cũng không thể thay đổi được gì. Còn người sống thì cần phải bảo vệ khỏi cái chết.” Nó bật dậy, rút hết kim chít trên người nó ra tẩu thoát khỏi bệnh viện. Trong người nó vẫn còn hơi choáng nhưng nó vẫn cố vẫy một chiếc taxi tức tốc trở về nhà.

Ngôi nhà chìm trong sự ưu ám, thê lương… nó cay đắng bước vào. Không còn một dấu tích nào của án mạng. Căn nhà trống không. Nó lên phòng gọi điện cho quản gia. Ông ấy nhẹ giọng trả lời nhưng vẫn không khỏi lo lắng một ngày nào đó người nằm dưới đất rướm đầy máu là mình. Nghĩ thế nó khẳng định:

_Mọi chuyện đã qua rồi. Tôi muốn ông tìm một người lái xe và tuyển người hầu mới cho tôi. Lương gấp đôi lúc trước!

Quản gia tuân lệnh sau tiếng tút ở đầu dây bên kia. Nó tự châm cho mình một ít rượu, nhìn xa xâm tính toán rồi hớp cạn ly rượu ngoắc một chiếc taxi.
Muốn tìm Hea Mi cũng không khó. Nó mời cô bé đến một quán nước sang trọng gần đó. Nhận được tin Tể Tướng phu nhân bị ám sát cô bé cũng rất lo lắng, nhưng giờ nhìn thấy gương mặt của nó vẫn như ngày nào không chút biểu cảm cô bé cũng nhẹ lòng hơn.

Nó vốn là một người không thích vòng vo nên vào thẳng vấn đề:

_Ừm… thật ra, tôi là con gái! – Nó biết điều này thật nực cười. Đột nhiên một tên con trai tài giỏi được bao người ngưỡng mộ lại đến nói với một cô bé rằng: “Tôi là con gái.”

Như thế chẳng khác nào tự tác một ráo nước lạnh vào mặt mình cả. Nhưng nó thật sự không thể nghĩ ra một cách giải thích nào hợp lý hơn. Trông Hea Mi rất ngạc nhiên:

_A… anh nói…

_Tên thật của tôi là Hwang Yu Mi. Ừm… có lẽ rất khó tin đúng không? Dẫu sao cô muốn hay không cũng được. Vì vấn đề chính tôi tìm cô là mong cô giúp tôi… cái cậu… mà lần trước đến rước cô, cậu ta là…?

Cô bé không hiểu vì sao cô gái này lại giả trai rồi lại đến giải thích với cô, càng không hiểu vì sao cô ta lại hỏi về Choi Eun Cho? Cô chỉ cảm thấy hơi thất vọng và bực mình vì mình bị cô gái này lừa như một con ngốc cứ bám đuôi lấy cô ta. Thật mất mặt!

_Tại sao cô muốn biết về Choi Eun Cho?

Nó bối rối tìm kiếm một lý do nào đó thích đáng. Nhưng suy nghĩ mãi cũng chẳng thể nghĩ ra, không lẽ nào lại phải kể cho cô ta về việc cậu ta là em trai mình? Đó là điều ngốc nghếch nhất mà nó sẽ không bao giờ làm. Nó đành dùng ánh mắt chân thảnh nhìn cô bé:

_Hea Mi! Một số chuyện cô không thể giải thích với cô được… vì nó quá… quá… khó có thể nói ra… nhưng cô hãy tin tôi! Cậu bé đang gặp nguy hiểm. Tôi cần cô giữ kín chuyện ngày hôm nay và hãy cho tôi biết cậu bé học trường nào? Chỉ thế thôi!

_Tôi không hiểu? Cô nói gì vậy? Tại sao cậu ta lại nguy hiểm?

_Tôi e rằng nếu tôi nói ra tôi sẽ phải giết cô mất!

_Đừng có đùa! Tại sao tôi phải giúp cô chứ?

_Tôi không đùa! Nếu cô không giúp tôi… cậu bé sẽ gặp nhiều nguy hiểm… hãy tin tôi!

Hea Mi khó có thể tin được con người đang ngồi trước mặt mình. Cô ta đã lừa mình một lần rồi, làm sao mà không có lần thứ hai chứ? Nhưng nếu lời cô ta nói là thật thì sao? Cô do dự một lát rồi quyết định:

_Ừm… làm sao tôi có thể tin cô đây?

Nó im lặng một lát rồi nói:

_Tên thật của cậu bé là Hwang Woo Chin. Cô biết tên thật của cậu ta chứ?

_Cậu ấy tên Choi Eun Cho!

_Đó là cái tên được đặt sau năm cậu bé 4 tuổi. Cô hãy tin tôi!

Hea Mi ngờ vực nhưng vẫn bấm bụng nói:

_Được rồi! Cậu ấy học trường CheongDam.

Nó cảm kích cô bé rồi vội gọi điện cho quản gia:

_Tôi muốn ông tìm cho tôi một ngôi nhà gần trường CheongDam, tôi sẽ chuyển đến đó học.

“Sao ạ? Tiểu Thư thật sự muốn đến đó học sao?”

_Đúng, mau mau rút học bạ cho tôi, mai tôi sẽ chuyển đến đó. À mà tôi muốn lấy tên là Hwang Yu Mi, ông giúp tôi nhé!

“Vâng thưa Tiểu Thư!”

********

Tuy tính như thế nó vẫn chưa an tâm. Mặc dù cùng trường nhưng chắc gì có thể bảo vệ cậu bé mọi lúc mọi nơi. Quả thật nó cần sự giúp đỡ của… tập đoàn CS – Tập đoàn xã hội đen nổi tiếng đến quý tộc cũng phải nể mặt phần nào. Nó biết Mi Sun đã mướn một vài tay xã hội đen nào đó để khử Tể Tướng phu nhân. Nó phải tìm cách phỏng tay trên của ả mặt dù tìm đến đó không khác nào tự mình đi vào con đường đen tối. Nhưng nếu không đến thì đợi đến lúc xảy ra chuyện có hối hận cũng không kịp. Nó đành gọi điện cho tay quản lý của tập đoàn CS:

_Tôi muốn xin một cuộc hẹn từ chủ tịch Kim Chang Min!

_Xin hỏi quý danh!

_Cứ nói với ông ấy rằng có Hwang Yu Mi muốn bàn với ông ấy một số chuyện!

_Ừm vậy phiền cô chờ cuộc gọi sau!

_Phiền ông rồi!

_Không gì.

Nó tự bật cười rồi uống cạn li rượu đang lắc lư từ đợt sóng trên tay. Dù thế nào đi nữa, nó phải giữ cho Woo Chin được an toàn. Vì chỉ có cậu ấy mới có thể tìm lại sự trong trắng cho gia đình mình. Đã phóng lao thì phải theo lao…

Bước chân vào ngôi trường mới, hình dạng nó khác hoàn toàn: Mái tóc dài uốn nhẹ mềm mại (Tóc giả o.0), gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đảo mắt nhìn xung quanh một cách khinh bỉ. “Một ngôi trường tồi tàn! Nước Đại Hàn Dân Quốc lại chứa chấp một ngôi trường như thế này sao?” 

Nó tiến thẳng về lớp học, không quên đảo mắt tìm kiếm Choi Eun Cho. Có rất nhiều học sinh ngưỡng mộ trầm trồ to nhỏ, số ít ghen tỵ nói xấu nó. Mặc kệ họ, dù sao nó sẽ tìm một học bổng nào đó thích đáng để đưa Choi Eun Cho ra khỏi trường này, lúc đó nó không cần phải đặt chân vào cái nơi bẩn thiểu này nữa.

_Bạn Hwang Yu Mi học trường Hoàng Gia bắt đầu từ nay sẽ học cùng lớp với chúng ta. Các em hãy làm quen với bạn ấy!

Nó lạnh lùng nói gỏn lọn:

_Tôi tên Hwang Yu Mi, mong được làm quen!

Thầy giáo hài lòng vỗ vai nó rồi xếp nó ngồi một mình ở bàn cuối cùng. Bắt đầu từ hôm đó, bàn cuối ấy do nó độc chiếm, không ai được ngồi cạnh nó cả (Chả là chỵ ý có chút vẻ coi thường học sinh ở đây nên kín nghị thầy để chỵ ý ngồi 1 mỳn ý mò!).

*********

Vừa tan học, nó đã có mặt tại một trong số toàn nhà cao nhất Seul: Tập đoàn CS theo như cuộc hẹn mà tên quản lý sắp xếp cho cô qua điện thoại trưa hôm nay.

_Tôi là Hwang Yu Mi, muốn gặp chủ tịch.

_Xin lỗi cô có hẹn trước chưa ạ?

_Rồi!

_Phiền cô chờ chút! – Cô thư kí mỉm cười dịu dàng nhấc điện thoại lên thông báo. Sau khi cúp điện thoại thì có một tên bảo vệ đến đưa cô đến phòng của chủ tịch.

Phòng chủ tịch nằm ở lầu ba, không gian thoáng đãng không có chút gì u ám như người ta thường nghĩ về trụ sở của băng xã hội đen cả. Thông tin vị chủ tịch này nó nắm rất rõ, ông ta tên Kim Chang Min, 52 tuổi, là một trong số các doanh nhân thành đạt nhất nước Đại Hàn Dân Quốc, số tài sản của ông ta không nhỏ. Ông ta còn có 1 cậu quý tử Kim Jea Joong 17 tuổi, mẹ cậu ta mất năm cậu ta 4 tuổi do bị các băng phải khác trả thù, tình cảm giữa hai cha con họ hình như không tốt lắm.

“Cốc cốc”

_Vào đi!

Nó bước vào, căn phòng tràn ngập ánh sáng, một người đàn ông trung niên đang cậm cụi viết gì đó ngẩng đầu lên nhìn nó. Trông ông ta rất chính chắn, thẳng thắng không có vẻ là một tay chùm xã hội đen. Ông ta đứng dậy mỉm cười:

_À thì ra là Tiểu Thư Yu Mi! Xin mời ngồi!

Nó nở một nủ cười xả giao không khách khí ngồi xuống:

_Cảm ơn ông! Cho tôi xin một ly nước cam!

_Ồ! Được! – Ông ta quay sang nó với anh bảo vệ lúc nãy đang chờ ngoài cửa phòng – Gọi cô Lee làm giúp tôi ly nước cam!

Dù ngoại hình rất thân thiện và hòa nhã nhưng nó vẫn không quên đề phòng, chọn lọc từng chữ để nói:

_Tôi có một số biệc muốn bàn với ngài không biết là có làm phiền ngài không?

Ông ta nhìn đồng hồ rồi mỉm cười với nó:

_Ừm… cô có 30 phút đấy!

Nó nhường mày vẫn giữ nguyên nụ cười hình bán nguyệt trên môi:

_Được! Tôi cũng xin nói vào vấn đề luôn. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi bảo toàn tính mạng cho một người, ý ông thế nào?

Ông ta cười nhẹ:

_Đối với CS chúng tôi, đó là chuyện nhỏ. Nhưng mà tiểu thư à! Có qua có lại mới toại lòng nhau! Thế nào? Cô đổi cái gì để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng tôi?

_Bất cứ thứ gì ông muốn nằm trong khả năng của tôi. – Không chút do dự nó đáp một cách nhanh chóng, thẳng thắng.

_Được! Rất tốt! Một mạng người đổi lấy một mạng người. Cô thấy thế nào?

Nó bất ngờ liếc nhìn ông ta một cái, nhưng vẫn giữ nự cười bán nguyệt, nâng ly nước lên uống một ngụm.

_Ông có thể nói rõ chút được không?

_Tập đoàn chúng tôi rất cần một người quyết đoán và tài giỏi như cô. Vậy chúng ta có một thỏa thuận nhé! Chúng tôi sẽ chắc chắn người của cô luôn luôn an toàn trong 24/24 giờ. Ngược lại. Cô sẽ trở thành con dâu của tôi. Cô thấy thế nào?
Gương mặt nó thoáng chuyển thành màu xanh, nụ cười đóng băng trên mặt nó nhưng rồi là trở lại gương mặt trước đó. Nó lại nâng ly nước cam lên uống thêm ngụm nữa rồi hít một hơi sâu:

_Người tôi muốn bảo vệ là Choi Eun Cho, học trường CheongDam. Có lẽ ông là người hiểu nhất về chuyện của mười năm trước. Và ông cũng biết Choi Eun Cho là ai chứ?

Ông ta bật cười gật gù:

_Phải, phải! Mười năm trước… Sau khi biết tin Tể Tướng phu nhân mất, tôi đã đoán được cô sẽ tìm ra cậu ta.

_Tôi chấp nhận thỏa thuận. Nếu ông giúp tôi bảo vệ Choi Eun Cho cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi sẽ cưới con trai ông!

_Rất tốt! Nếu một trong hai phá vỡ thỏa thuận này?

_Người đó sẽ phải chết! – Nó cười như không cười nhìn ông ta.

Ông ta lại gật đầu trước phong cách lạnh lùng của nó:

_Rất tốt! Ngày mai ta sẽ phái người đến, hết 30 phút rồi, tôi sẽ cho xe đưa cô về.

_Không cần đâu! Hẹn gặp lại! – Nó bắt tay ông ấy rồi ung dung đi ra khỏi phòng. Kim Chang Min nhìn dáng người và bước đi tự tin của nó: “Quả là rất có tố chất, rất giống với em ngày xưa đấy!” Rồi ông ta mở hộc tủ ra nhìn người phụ nữa trông bức ảnh.


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





pacman, rainbows, and roller s