Duck hunt

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Phong Vân Truyền Kỳ
Phong Vân Truyền Kỳ
Game nhập vai đánh theo lượt dựa trên bối cảnh Đông – Tây kết hợp.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Vừa lúc nó rời khỏi hội trường lần lượt Công Chúa, tên Thái Tử thúi cũng đứng dậy bỏ đi khi trong sự ngỡ ngàng của cậu học sinh đại diện lớp 12 đang ngẩn ngơ trên bụt giảng : “Chẳng lẽ bài phát biểu của mình tệ lắm sao?”
_Anh Han Ji! – có tiếng gọi với nó ở đằng sau. Nó biết chỉ có mỗi con nhỏ đáng ghét ấy mới gọi nó bằng cái tên “anh Han Ji~~~” làm nó nổi cả da gà.
_Eun Hye? Buổi khải giàng chưa kết thúc mà, sao em…
Không để nó nói hết câu, con nhỏ đáng ghét đó chui tọt vào họng nó:
_Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Anh gây hấn với anh Yoon Min à?
Nó không thèm để ý đến câu hỏi của Eun Hye vì nó ngại những ánh mắt của mọi người xung quanh như đang gáng ghép nó với con nhỏ đó. Nó tỏ vẻ khó chịu và bực bội, cứ như họ đang **** thẳng vào mặt nó rằng nó bì less vậy.
_Anh Han Ji! – giọng của Eun Hye kéo nó trở lại hiện tại.
_Sao?
_Anh đang nhìn cái gì vậy?
_Ờ… không có gì. Mà Eun Hye này, sao hôm nay anh không thấy Hoàng Tử Du?
_À… anh ấy rất mê chơi đàn. Những lúc có thời gian rãnh, anh ấy luyện tập trong phòng âm nhạc của riêng anh ấy nằm ở hướng này nè.
Nó nhìn theo hướng tay của Eun Hye đang chỉ vào con đường rẽ trái lúc nãy. Dù sao nó cũng phải tham quan một lần cho biết với nó cũng muốn gặp mặt Hoàng Tử mà nó đang say nắng.
_Eun Hye có thể dẫn anh đến đó được không?
_Anh muốn nghe thử anh ấy đàn đúng không? Tuyệt lắm đấy!
_Ừ
_Đi hướng này!
Nó đi theo Eun Hye mặc dù trong lòng không thích đi cùng con nhỏ này chút nào nhưng ai biết được, ai biều nó là em của Hoàng Tử làm chi?
Đường đi quả là không ngắn chút nào. Nó đi đến nhừ cả chân mới thấy được cái tòa nhà to lớn.
_Tới rồi.
_Không… không lẽ… là cái nhà đó đó hả?
Nó ngạc nhiên chỉ tay về phía cái tòa nhà trước mặt nó. Nói là nhà
của Hoàng Tử nó còn tin, chứ nói là phòng tập đàn thì… hơi sock!!!
_Không phải, là nhà này. – Eun Hye chỉ tay về hướng một tòa nhà chỉ bằng một nữa tòa nhà trước mặt nó nằm vuông góc với nhau.
Nó gật gù. Thế mới là phòng tập đàn chứ?
Eun Hye dẫn nó vào một phòng nhạc cụ rộng lớn chiếm hầu hết 2/3 tòa nhà. Đối diện cánh cửa vào tòa nhà là một cánh cửa gỗ lớn. Eun Hye gõ nhẹ. Không có tiếng trả lời như Eun Hye vẫn mở cửa vào. Tiếng Đàn len lỏi qua khe cửa phát lên một bản nhạc trầm lắng, êm dịu đến lạ lùng. Nó bước vào và sững sờ. Đẹp… rất đẹp… Hoàng Tử ngồi trước cây đàn làm nó sững người. Ánh hào quanh xung quanh anh ấy như phát sáng hơn. Đôi bàn tay như làm phép trên cây đàn, nó nhảy múa trên từng nốt nhạc tạo ra một bản nhạc làm ấm lòng nó. Chợt tiếng nhạc dứt hẳn kéo nó về hiện tại, Hoàng Tử đang nhìn nó.
_Anh HinDu! Đây là anh Han Ji Min
_Sao em dẫn cậu ấy vào đây?
_Anh không thích hả?
_Không phải thế, anh không thích bị làm phiền trong lúc luyện đàn.
Nó bối rối:
_Vậy à? Vậy tôi xin lỗi, Hoàng Tử cứ tiếp tục đi, tôi đi trước vậy.
_Không sao đâu, cậu là con trai của Tể Tướng Han?
_À… đúng.
_Tôi rất kinh ngạc đấy, tôi chưa bao giờ biết là Tể Tướng Han có một công tử như thế này.
Nó đỏ mặt vì nó nghĩ câu nói vừa rồi hàm ý khen nó.
_Rất vui được làm bạn cùng Hoàng Tử Du – Nó chờ cái bắt tay của Hoàng Tử. Dĩ nhiên một người lịch lãm như thế sẽ đáp trả lại thành ý của nó.
_Nhìn công tử quen quen, chẳng hay tôi đã gặp công tử ở đâu chưa?
Hôm dạ hội! Nó định nói thế nhưng nó sực nhớ ra mình không thể tiếc lộ việc mình là con gái được. Thế là nó bấm bụng chối:
_Chắc Hoàng Tử nhìn nhầm, từ nhỏ tôi đã định cư ở Mỹ, đây là lần đầu tiên tôi trở về Hàn Quốc đấy.
_Vậy ư? Chẳng hay công tử có thể chơi loại nhạc cụ nào ở đây không?
Nó nhìn một loạt tất cả những nhạc cụ được xếp trước mặt nó bóng lóa không một tí bụi. Những năm tháng tuổi thơ nó đã được học qua tất cả mọi thứ và thành thạo mọi nhạc cụ kể tử khi nó chỉ mới 12 tuổi.
_Ùm… tôi có thể thử cây piano ấy chứ?
_Công tử cứ tự nhiên.
Nó ngồi xuống chiếc ghế, nhớ về bản nhạc mà thầy nó khen rằng nó đánh bản đó hay nhất. Nó giơ nhẹ ngón tay và tâm trí nhảy múa theo từng nốt nhạc trong đầu nó. Khúc nhạc du dương, trầm lắng, đượm buồn và làm cho người khác thấy một vẻ cô đơn nào đó bên trong người chơi nhạc. Lúc này đôi mắt nó như nhấn chìm mọi vật vào một nỗi buồn sâu thẳm nào đó bên trong nó.
Nó truyền tải hết tất cả cảm giác của nó vào trong bài nhạc.
Những ngón tay điêu luyện của nó không cho phép bản nhạc sai hay chậm trễ một nhịp nào. Khiến Hoàng Tử không khỏi bàng hoàng vì tài năng của nó. Bản nhạc chấm dứt trong tiếng vỗ tay của hai anh em Hoàng Tử.
_Thì ra cậu cũng là một tay đàn kiệt xuất thế này.

_Hoàng Tử quá khen.

_Anh Han Ji đàn hay như anh HinDu vậy. Hay là hai anh thi với nhau đi!

Nó giật bắn mình khi nghe câu đó. Ý chính nó đến đây là muốn làm bạn với Hoàng Tử chứ không phải là đối thủ. Nó chưa kịp lên tiếng phản đối thì Hoàng Tử nói:

_Hay lắm! Ji Min, từ giờ tôi và cậu sẽ là đối thủ đàn của nhau nhé!

_Sao? Hoàng Tử đùa à? Tôi làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Tử được?

_Tôi không thích những người khiêm nhường đâu. Tôi muốn thấy tài năng thật sự của cậu.

Trời… nó còn biết từ chối thế nào nữa. Những lúc bối rối thế này nó luôn giữ sự im lặng không để người khác thấy vẻ mặt lúng túng của nó. Chính thế mà Hoàng Tử lại nghĩ rằng nó đồng ý:

_Vậy hẹn cậu ở giải đàn Quốc Gia nhé! – Hoàng Tử vỗ vai nó mỉm cười – một nụ cười đẹp nhất mà nó thấy. Nó đỏ mặt, có mơ nó mới thấy một Hoàng Tử lịch lãm, dịu dàng như thế này.

*********

Nó rời khỏi đó trong sự bối rối, vậy là từ nay nó sẽ là địch thủ của Hoàng Tử.
Từ khi nãy đến giờ, Eun Hye vẫn lẽo đẽo theo sau nó, kể những chuyện mà nó chỉ muốn ậm ừ cho qua.

_Anh Yoon Min đánh tennis cừ lắm đấy!

Câu này làm nó chú ý, nó lại trổi tính tò mò:

_Thế sân tennis ở đâu?

_Phía sau tòa nhà chính. Chắc bây giờ anh Yoon Min đang tập ở đó.

“Hay lắm, cái gì chứ tennis thì thiếu gia đây không sợ. Người hãy chờ coi, ta sẽ hạ gục ngươi thật dễ dàng!” Nó phấn khởi đi nhanh đến sân tennis, lòng thầm vẽ ra viễn cảnh tên Thái Tử thúi đó phải thua một cách nhục nhã. Nó tự cười một mình, vẻ mặt đắc thắng tiến vào sân tennis.

Nó và Eun Hye vừa bước vào, cả sân đang ồn ào vì trận đấu trên sân bỗng trở nên im bặt nhìn 2 chúng nó. Nó liếc mắt nhìn tên Thái Tử đang ngồi chễnh chệ trên chiếc ghế sofa trong hiên. Eun Hye chỉ nó phòng thay đồ và nơi lấy đồng phục tennis. Chỉ 15 phút sau nó đã có mặt ở sân chờ trong những ánh mắt ngưỡng mộ.

_Anh Han Ji trong anh tuyệt quá! – Eun Hye ngất ngây bên cạnh nó. Nó chẳng buồn để ý đến Eun Hye mà tiến thẳng đến chiếc ghế Thái Tử đang ngồi. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống.

_Ai cho cậu cái quyền ngồi cùng ghế với ta thế hả?

“Cái gì? Ngươi dám nói ta thấp kém hơn mi à?”

Cơn tức giận bắt đầu nổi lên, nó ghìm giọng:

_Ghế này… Thái Tử khiên từ phòng Thái Tử đến đây à?

_Sao?

_Nếu không phải thì chắc Thái Tử có nhầm lẫn gì rồi. Tôi là học sinh trường Hoàng Gia tại sao không được phép ngồi đây nhỉ?

_Ngươi…

Nó bật cười một cách đểu giả:

_Chà… chà… xem ra Thái Tử quả là một người lú lẫn rồi. Đầu óc như thế thì chơi tennis thế nào nhỉ?

_Ngươi… - chợt hắn nở một nụ cười đắc thắng – Nếu công tử muốn biết thì đấu tay đôi không?

Nó nghênh mặt lên:

_1 chọi 1

_Thích thì chiều.

Hai chúng nó bước ra sân, kẻ quay vợt bằng 3 ngón tay, kẻ buột giây giày thật chặt.

_Nhường cậu phát bóng trước đó.

Nó cười chế giễu:

_Đừng hối hận.

_Cậu là cái thá gì mà tôi phải hối hận chứ.

_Thá gì thì bây giờ Thái Tử sẽ biết.

Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía sân tập. 1 trận đấu gây cấn lần đầu tiên có một địch thủ đánh trả được năm trái của hắn – chính là nó.

Sau 30 phút, trái banh cứ tưng lên rồi tưng xuống.

“Đã đến lúc quyết định”

Nó nghĩ thế khi trái banh đang lao về hướng nó. Nó giơ vợt ra sau và tung một đòn thật mạnh. Nó chơi banh xoáy.

Tên Thái Tử đó ngạc nhiên và bối rối “Nếu đánh lại banh sẽ bị đập đất!” hắn bất ngờ vì khả năng của nó có thể chơi chiêu đó. Rất ít ai chơi như thế vì đa số người ta nói chiêu đó là 1 trò ăn gian qua mặt trọng tài và cũng ít ai sử dụng được kỉ năng đó. 

Lúc này hắn ta đã hiểu kết cuộc của trận đấu, hắn hạ vợt xuống mặc cho trái banh đang lao tới và qua mặt hắn. Mặt hắn tối sầm lại trong nhựng ánh mắt kinh ngạc xung quanh. Hắn tức tối chỉ tay về phía nó và gằn từng tiếng:

_ HAN JI MIN! KỂ TỪNG HÔM NAY, TÔI CHÍNH THỨC TUYÊN CHIẾN VỚI CẬU. HÃY NHỚ LẤY NHỮNG GÌ HÔM NAY, CẬU CHƠI HÈN THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI CHƠI KHÂM.

Dứt câu hắn quẳng vợt tại chỗ bỏ đi, nó vẫn đứng đó với vẻ mặt đác thắng và hả hê. Hôm khai giảng ấy là một ngày dài. Nó đã nhận được hai lời tuyên chiến, một lời tuyên chiến dịu dàng và dễ thương của Hoàng Tử, một lời tuyên chiến ác ma và thô bạo của tên Thái Tử thúi đó. Những ngày tháng sắp tới nó phải chăm chỉ luyện tập hơn mới được.

Nó ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, một tay nâng niu ly nước, một tay cầm remote dò kênh. Thật hả hê, thật sảng khoái. Từ trước đến giờ không ai qua mặt được nó cả. Nó cười thỏa mãn dưới ánh nhìn tò mò của phu nhân:

_Ji Min! Có chuyện gì vui sao?

_Hùm… con vừa cho tên Thái Tử một bài học.

_Ý con là… Lee Yoon Min sao?

_Nguyên cái đất nước Đại Hàn Dân Quốc
này chỉ có mình hắn là Thái Tử, không hắn thì còn ai vô đây nữa?

Chợt gương mặt phu nhân trở nên sắc lại:

_Ta cấm con… không được gây sự với Yoon Min.

Nó bất ngờ, có bao giờ mẹ phản đối những việc nó trả đũa người khác đâu:

_Tại sao vậy mẹ? Hắn đã từng hạ nhục con, nếu lúc đó con không nhanh trí thì đã mất mặt trước bao nhiêu người.

_Ta nói không là không. Ji Min, từ khi con về đây, con bắt đầu cãi lời ta. Ta thất vọng về con quá! Hãy chuẩn bị đi, chiều nay ta và con sẽ viếng thăm Hoàng Hậu. Con hãy cẩn trọng lời nói của mình đấy!

Nó xong, bà bỏ vào phòng mặc nó ngồi đó với hàng tá câu hỏi. Từ trước đến giờ bà chưa bao giờ nói thất vọng về nó. Đôi mắt nó lại thoáng chút buồn nhưng mau chóng đanh lại lạnh lùng như thường. 

*********

Lại một lần nữa nó được nhìn ngắm vẻ đẹp nguy nga tráng lệ của Hoàng Cung. Những con đường trải cỏ hai bên và những lính gác xếp hàng nghiêm chỉnh.

_Mời phu nhân và công tử đi lối này. – Một cing nữ cuối đầu, đưa tay chỉ hướng. Nó và phu nhân đi trên mãnh đất của Hậu Cung, nơi chỉ cách phòng của Hoàng Hậu vài mét.

Cung nữ cẩn mật đứng ngoài cửa nó vọng vào:

_Thưa Hoàng Hậu, có Tể Tướng phu nhân và công tử Han Ji Min cầu kiến ạ!

_Mời vào đi!

Lập tức cung nữ đẩy cửa nhường đường cho nó và phu nhân bước vào. Hoàng Hậu là một phụ nữ đẹp lộng lẫy, nó tròn mắt nhìn bà ấy rồi cúi đầu hành lễ:

_Hạ thần xin thỉnh an Hoàng Hậu.

_Ồ, ngồi đi ngồi đi! Lâu rồi ta không gặp ngươi Tể Tướng phu nhân.

_Vâng, lâu rồi thần không gặp người, người vẫn trẻ đẹp như xưa.

_Hi hi, ngươi quá lời rồi. Cậu đây la công tử của Tể Tướng Han sao?

_Vâng thưa Hoàng Hậu.

_Trông phong độ và đẹp trai quá! – Bà cười hiền hậu nhìn nó, nó mau miệng:

_Làm sao sánh được với Thái Tử ạ? – vừa nó xong câu đó, nó như muốn nôn ra.

_Hi… hi… Chà… Tể Tướng Han lại có một đứa con trai cao to đẹp trai như thế này. Chẳng hay thời gian qua phu nhân và công tử đây đã sinh sống ở đâu?

_Sau biến cố năm đó, chúng thần sang Mĩ sinh sống, bây giờ trở về Hàn Quốc mà chưa kịp thỉnh an Hoàng Hậu. Mong người bỏ qua cho.
Nó hết nhìn Hoàng Hậu rồi lại quay qua nhìn phu nhân nãy giờ cứ cúi đầu mãi. Nó thắc mắc không biết biến cố năm đó nghĩ là gì?

_Hài… chã là ta rất tiếc… cái ngày mà Tể Tướng Han và Tiên Đế bị mưu sát… ta đây lại vô tâm không hề hay biết Tể Tướng Han lại có một công tử… nếu ta biết thì công tử đâu phải chịu cực khổ như thế này.

Chợt gương mặt của phu nhân trở nên xanh mét khi Hoàng Hậu nhắc đến cái chết bị mưu sát. Nó tròn mắt nhìn Hoàng Hậu kinh ngạc. Từ trước đến giờ nó chưa từng nghe đến vụ mưu sát này.

_Đó là những chuyện cũ, xin người đừng nhắc lại ạ!

_Chả là ta thương cho cả nhà Tướng Quân Hwang, phải chết một cách oan uổng. Nếu năm đó ta đừng nóng vội, cố làm sáng tỏ sự việc hơn thì đâu có thảm kịch như bây giờ… hai đứa con của Tướng Quân Hwang đã thoát chết, ta muốn tìm chúng để bù đắp cho nỗi đau mất mát của chúng… nhưng đến giờ vẫn không biết chúng ra sao? – Đôi mắt bà ấy rưng rưng, phu nhân càng run sợ nhìn nó. Nó chẳng hiểu gì về chuyện này cả, nhưng nó biết có cái gì đó đang len lỏi trong đầu nó, và trong vô thức, như một thối quen từ nhỏ, nó lại cố không nghĩ đến thứ đang len lỏi đó. Nó cũng chẳng biết tại sao nó lại có thối quen đó, nhưng tâm trí nó mách bảo rằng đó là những kí ức đã bị xóa!!!

Thì ra là bố nó và Tiên Đế bị ám sát… và một bi kịch là… cả nhà Tướng Quân Hwang bị chết oan uổng. Phu nhân chưa từng kể cho nó biết. Chợt nó cảm thấy hận… hận kẻ đã giết chết bố nó… ngay lúc đó nó biết rằng nó sẽ làm gì : TRẢ THÙ!

_Xin Hoàng Hậu…

Nó chưa nói được nửa câu thì phu nhân cắt lời nó:

_Cũng đã muộn rồi, chúng thần xin lui trước thưa Hoàng Hậu.

_Ờ… khi nào rãnh lại ghé thăm ta nhé!

Mẹ nó kéo tay nó đi trong vội vã. Nó luyến tiếc vì câu chuyện còn đang giở dang. Cứ thế nó và phu nhân chìm vào sự im lặng đáng sợ. Chợt phu nhân lên tiếng:

_Những chuyện ngày hôm nay… sau này ta sẽ nói rõ hơn với con.

_Nhưng con muốn biết ngay bây giờ.

_Bây giờ chưa phải lúc. Dạo gần đây con thay đổi nhiều quá!Con luôn cãi lại lời ta. Có lẽ về Hàn Quốc là một sai lầm.

Nó lại im bặt, nó rất thắt mắc, rất tò mò…

“Một bé gái cỡ 4 tuổi đang đi trên thảm cỏ xanh…

_Yu Ri! Em xem anh có cái gì này!
Một thằng nhóc chạy đến hai tay giấu đằng sau lưng. Chợt một con nhóc chạy đến bóp lấy cổ Yu Ri lắc mạnh:

_Chính bố mày… chính bố mày giết phụ vương! Mày chết đi!

Con bé đó vừa khóc vừa lắc mạnh cổ Yu Ri. Yu Ri sợ hãi cũng òa khóc.

_Eun Hye! Buông Yu Ri ra! Không phải vậy đâu!

Eun…Eun Hye?

_Anh Yoon Min! Chính bố nó giết phụ vương!

_Không phải vậy đâu.

Con bé Yu Ri lắc đầu ngoay ngoảy trong sự sợ hãi:

_Không… không… không phải…

Nó trân chối nhìn thằng nhóc Yoon Min và con bé Eun Hye rồi chạy vụt đi mặc cho tiếng kêu của Yonn Min. Gần đó có một cậu nhóc đứng đó từ lúc nãy đến giờ nhìn sự việc đang xảy ra và thút thít khóc – không ai khác chính là
Lee HinDu…”

_Không… không… KHÔNG!

Nó giật bắn dậy, choàng tỉnh sau cơn ác mộng. Căn phòng im như tờ chỉ có mình nó…

Ác mộng… nó sợ hãi chùm kín mềm lại. Thật kinh khủng… bao năm qua nó thường nằm mơ thấy cơn ác mộng đó… nó cảm thấy những gì nó mơ thất như thật, cổ nó cũng khó thở khi con bé đó bớp lấy cổ nó. PHẢI CHĂNG ĐÓ LÀ MỘT PHẦN KÍ ỨC MÀ NÓ ĐÃ XÓA? 

Sau một tuần, việc học ở trường khá ổn, chẳng có việc gì làm nó khó chịu ngoại trừ Eun Hye suốt ngày cứ lẽo đẽo bám theo nó và những ánh mắt như nói rằng nó và Eun Hye là một cặp bao vây lấy nó.

Sáng hôm đó, nó đến sớm hơn một tí vì muốn tránh mặt Eun Hye…

_Anh à… anh ơi!

Có tiếng gọi í ới đằng sau, nó nhăn mặt vì khó chịu, không lẽ đi sớm thế này cũng đụng mặt Eun Hye sao? Nhưng nó sực nhớ ra, con nhỏ đó không bao giờ gọi nó là anh à, anh ơi… nó khó chịu quay đầu lại.

“OMG! Please help me!!!”

Không phải cái đuôi Eun Hye mà là một cái đuôi khác… Nó kinh ngạc dụi mắt rồi nhìn xung quanh: Đúng là nó đang ở trường mà!!! Nó nhìn trở lại cô bé đang đứng trước mặt nó: Đồng phục trường mình. Quai hàm nó như muốn rớt xuống:

_Hơhơhơ… cha… chào… cô bé… - nó ráng rặn từng chữ.

_May quá, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi.

Tay nó quờ quạng hết chỉ đến khuôn mặt rồi chỉ vào bộ đồng phục:

_B… b… bé…. bé… đang…

_Hi hi, vì biết anh học trường này nên em mới vào đây học đó!

“Hơ hơ hơ… đúng là điếc không sợ súng mà! Vào đây mà bám theo tôi là chết chắc với bọn đầu gấu.”

_Vậy à!

_Hi hi… ùm… hôm trước em chưa biết tên anh, em tên là Park Hea Mi rất vui được làm bạn với anh. – Cô bé chìa tay ra muốn làm quen với nó. Và tất nhiên lòng lịch sự của nó không cho phép nó đối xử tệ với mấy bé xinh tươi như thế. Nó đón lấy cái bắt tay và rặng ra một nụ cười thiên thần:

_Ùm… anh là Han…

_Anh Han Ji!


Eun Hye đang chạy tới, giọng í ới. Nó giật bắn người quay lại:

_E… Eun… Hye…???

_Anh! Ai vậy? – Eun Hye ôm lấy cánh tay nó lắc qua lắc lại. Nó nhẹ lấy tay ra:

_Hơ hơ… đây là… - Nó không biết phải diễn tả quan hệ giữa nó và cô bé Hea Mi như thế nào mà chỉ ấp úng.

_Tôi là Park Hea Mi, bạn của anh Han Ji! – Hea Mi gật đầu với Eun Hye, Eun Hye tỏ ra khinh thường:

_Ai cho ngươi gọi anh ấy là Han Ji chứ? Ngươi là con gái nhà ai vậy?

_Ơ… vì bạn gọi anh ấy là…

_Ai la bạn của ngươi? Ngươi là con của quan thần nào thế?

_Ơ… tôi không là con của quan thần nào
hết.

_Thế sao ngươi vào được trường này?

_Vì tôi học giỏi.

_Thứ tầm thường như thế mà dám nhận là bạn của anh Han Ji sao?

_Eun Hye! Em quá lời rồi đó! – Tôi làm mặt hơi nghiêm.

_Anh Han Ji, chẳng lẽ anh lại quen biết con nhỏ này?

Nó bối rối, quen thì chưa, nhưng gặp vài lần thì có gọi là quen được không ta?

_Cô là ai mà dám lên mặt như thế chứ? Cô hơn gì ai mà dám kêu tôi tầm thường? – Nó giật mình quay qua nhìn Hea Mi đang trả lại Eun Hye bằng cái giọng hách dịch hơn.

_Ngươi… đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Thân hình, gương mặt thấp kém như thế thì làm sao so được với ta? Địa vị của ngươi lại không có, ngươi chỉ xứng làm con muỗi dưới chân ta thôi.

_Thân hình thì làm sao so bì được với cái nết? Xem lại cô đi, tính tình ỏng ẹo, chảnh chọe phách lối. Anh Han Ji! Đi ăn sáng với em nhé?

_Ngươi… anh Han Ji chắc anh chưa ăn sáng…

Mặc cho hai người đó cãi lộn, nó chuồng một mạch lên lớp học. Phù… cái đuôi kiêu ngạo gặp cái đuôi điếc không sợ súng hơ hơ… thật rắc rối.

Thở dài nó bắt đầu giờ học trong tâm trạng chán nản, hết giờ học nó lại phải chạy trốn 2 cái đuôi nữa rồi.

*********

Chuông giờ học vừa kết thúc, nó chạy ngay ra vườn hoa đối diện tòa nhà chính. Lần đầu tiên nó đặt chân đến một khu vườn rộng như thế này, nó bước dài và đi thật nhanh tránh những ánh mắt dòm ngó của mọi người xung quanh.

“Nhìn gì mà nhìn lắm thế? Ta là thú trong sở thú hay sao mà nhìn không chớp mắt thế?”

Nó liếc bọn học sinh một cách dữ tợn rồi đi sâu vào khu vườn… mà đúng hơn là công viên.

Càng đi càng nhiều cây cổ thụ to lớn, càng thưa thớt người dần. 

“Hơhơ ở đây không có ai thật thoải mái!”

Nó thích thú đi sâu thêm và chọn gốc cây sakê làm nơi dừng chân. Nó móc một cuốn sách ngồi khuất sau gốc cây.

Nó bình yên được 15 phút thì lại gặp phải rắc rối:

_Đến đây được rồi, không có ai cả. – Giọng một nữ sinh.

Nó chẳng để ý mấy, nó đã quá quen với việc mấy bọn đầu gấu tập trung nơi vắng vẻ để xử mấy bé nai vàng. Nó mặc cho tiếng la của bé nai vàng xấu số nào đó đang bị đánh hay rạch mặt hay… vân vân… nhưng sau một hồi nó không tài nào nhồi nhét được chữ nào từ cuốn sách vào đầu. Bực dọc nó quay ra…

“HEA MI”

Nó ngạc nhiên nhìn bộ dạng khắp thân người đầy máu. Nó hoảng hốt đứng dậy. Như nghe được tiếng động bọn đầu gấu hoảng hốt quay sang nó:

_A… anh… Ji Min?

Nó lo sợ nhìn Hea Mi, trời ơi đáng lý nó phải mừng vì bọn đầu gấu đã khử cái đuôi giúp nó chứ?

_Các

cô dùng dao à? – gương mặt nó tỏ ra thản nhiên nhìn Hea Mi.

Một nữ sinh giấu con dao đằng sau lưng cúi đầu xuống không dám nhìn nó. Nó nói tiếp:

_Các cô… có biết cô bé đó là người quen của tôi không?

_Nó là con cáo già, nó định quyến rũ anh Ji Min. – Một nữ sinh ngoan cố cãi lại. Nó không để tâm đến lời nói đó và tiếp tục tra hỏi với vẻ mặt thản nhiên không chút biểu cảm, mắt vẫn không rời khỏi Hea Mi:

_Ai sai các cô vậy?

_Dạ?

_Ai sai các cô?

_Dạ… dạ… không ai cả.

_Khai đi, các cô biết tôi là ai mà đúng không? Đợi đến lúc tôi tìm được chân tướng thì trong khoảng thời gian đó các cô đang ngồi tù đó. Thành thật tôi sẽ bỏ qua cho!

_Thật đấy ạ. Không có ai cả.

Lúc này nó mới khẽ nhếch môi:

_Sẽ là tin nóng nhất của báo ngày mai: “Những cô tiểu thư hành hung nữ sinh trong trường Hoàng Gia” các cô vừa lòng với cái tên của tin mới chứ? Hay là... “Những tiểu thư quý tộc vào tù vì tội hành hung”? Tên nào hay nhỉ?

_Anh Ji Min…

Nó quát lớn:

_Các cô chán sống rồi hay sao mà dám đụng đến em của Han Ji Min này hả?

_E… em…? Nhưng mà Công Chúa Eun Hye nói nó chỉ là một con bé tầm thường thôi mà?

Nó mỉm cười mãn nguyện:

_Là Eun Hye! Đúng như dự đoán.

Rồi nó bế Hea Mi chạy đi. Gương mặt không biểu cảm của nó pha chút màu xanh của sợ hãi. Nó sợ nó đang ôm một xác chết

.

_Tránh ra! Tránh ra!

_Á…

Nó chạy như lao, đẩy tất cả những người cảng đường nó, mặc cho họ la lên vì khắp người đó dính đầy máu của Hea Mi.

_Hea Mi! Hea Mi! – một cậu học sinh trường khác chạy tới lườm nó. Chàng trai đó nhìn rất quen… lúc chạm mặt hắn nó cảm thấy máu trong huyết quản của nó như sôi lên sùng sục…

_Cậu là người thân của cô ấy?

Nhưng chàng trai đó không quan tâm đến lời nói của nó:

_Anh đã làm gì Hea Mi? Tên kh…

_Câm mồm ngay! Nếu không có tôi con nhỏ này đã chết ngay trong khuôn viên trường rồi. Bây giờ thì đưa nó đến bệnh viện trước khi nó chết vì mất quá nhiều máu! – Nó tức tối quát lại trước khi tên đó nói ra lời văn tục. Chợt đôi mắt nó dừng lại ở sợi dây chuyển bị che dưới lớp áo nhưng vì hắn chạy nhanh quá nên để lộ một phần hoa văn trên sợi dây.

“Là hoa văn của quý tộc.”

Hắn ta chẳng nói câu nào nữa mà bế Hea Mi chạy đi vội vã. Nó thở phù nhẹ nhõm gọi ngay cho tài xế của nó và không quên quay đầu lại nhìn hắn thêm một lần nữa trong vẻ nghi ngờ… bất giác nó la lên:

_Hwang Woo Chin – một cái tên nó chưa từng gặp bao giờ rồi lại tự lắc đầu… CHẮC CHẮN NÓ ĐÃ TỪNG GẶP HẮN...


Ads

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào
Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào
Thưa thầy, em thật sự là đã tu tỉnh rồi mà. Thật mà! Thật là em đã tu tâm dưỡng tính cần thận mà!” Tôi thấy chấn động tinh thần.
Đọc Truyện »
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014