Gunbound Mobile Game bắn súng cùng loại khác trên di động như Teen Teen, iBoom, iGa, Gunbound Mobile bứt phá trở thành một game BOM TẤN của năm 2014 Tải game miễn phí » |
Hôm sau nó vô trường sớm hơn hôm qua, không phải là để tránh mặt 2 cái đuôi mà là để tìm cái đuôi kiêu ngạo hỏi cho ra lẽ. Nhưng cả buổi sáng nó lạng qua lớp học của con nhỏ đáng ghét cũng chẳng thấy đâu. Có lẽ con nhỏ đó biết chuyện đã bị bại lộ nên tránh mặt nó rồi cũng nên.
_Hôm nay Eun Hye có đi học không? – Nó dùng nụ cười quyến rũ một cô bé nai vàng trong lớp Eun Hye.
_Hơ… Công Chúa… đã đến thư viện rồi.
_Cảm ơn bé nhé!
Nó tức tốc đi một mạch lên thư viện, nhưng may thay nó vừa đi giữa đường bắt gặp Eun Hye. Dường như cái đuôi không nhìn thấy nó, nó đi đến trước mặt khiến Eun Hye giật mình:
_A… anh… Han Ji…
_Hôm qua… em đã sai bọn đầu gấu khử Hea Mi đúng không? – nó lại dùng gương mặt điềm tỉnh không chút biểu cảm.
_Anh cũng biết rồi mà…
Nó bất ngờ vì nó không nghĩ là Eun Hye sẽ nhận tội ngay:
_Anh không ngờ em là một cô gái… tầm thường như bao cô gái khác… nếu có gặp anh lần nữa thì xem như không quen biết. Cứ lơ anh đi là được!
Nó bỏ mặc tiếng khóc sau lưng nó, không biết tại sao nó lại nói ra những lời nặng như thế…
Chỉ vừa đi được bốn bước thì nó bị ngay một cú đấm thẳng vào mặt. Nó ngã xuống và ngay tức khắc nó không cần biết ai đã đánh nó, nhanh chóng nó trả lại một cú ngay giữa mặt người đó. Khi cú đấm của nó chạm ngay da mặt thì nó mới phát hiện ra người đánh nó chính là Hoàng Tử. Dù biết là thế nhưng nó vẫn không hối hận vì cú đánh vừa giáng xuống gương mặt đó. Mặt nó đanh lại lạnh lùng:
_Như vậy là còn nhẹ đó.
_Ngươi… dám…
_Hoàng Tử là người gây hấn trước mà! – nó không ngờ chàng Hoàng Tử dịu dàng, dễ thương bây giờ trước mặt nó là một tên bạo chúa muốn cắn nó ra từng mảnh:
_Ta không cho phép ai làm Eun Hye khóc… ngươi dám đem Eun Hye ra làm trò tiêu khiển… tên khốn này…
“TÊN KHỐN??” Nó không bao giờ chấp nhận bị người khác **** như thế… nó điên tiết lên:
_Tên khùng kia, ngươi đang nói nhãm gì vậy?
_Ngươi…
_Lee HinDu hãy thôi đi! – tên Thái Tử thúi đó bất thình lình xuất hiện sau lưng nó.
“Ngươi muốn hùa theo tên này đánh ta chứ gì? Ta không sợ!”
Nó gườm Thái Tử một cách đáng sợ nhưng trái với suy nghĩ của nó tên đó nắm lấy cánh tay Hoàng Tử:
_Nếu chuyện này đến tai Thái Hậu, ngươi có biết hậu quà sẽ như thế nào không?
_Muốn lấy mẫu hậu ra uy hiếp ta sao?
_Dừng lại những hành động ngu ngốc của mình đi!
_Ngươi chẳng hiểu gì cả… từ khi cha mất… Eun Hye đã chịu quá nhiều thiệt thòi… ta không bỏ qua cho kẻ nào dám ăn hiếp Eun Hye!
Thì ra là vì Eun Hye. Bỗng trong mắt nó Hoàng Tử trở nên vĩ đại vô cùng. Hắn thương Eun Hye đến thế sao? Tự nhiên nó lại ước ao có một người anh hay em cũng được…
“_Woo Chin! Em không thắng được chị đâu!
Đột nhiên trong mắt nó hiện lên hình ảnh con bé Yu Ri và một bé trai đang đấu kiếm…
_Chị đừng đắt ý!
…
Rồi lại hiện lên cảnh con bé Yu Ri giấu bé trai đó sau một cái tủ:
_Em đứng yên đây nhé! Đừng đi đâu cả, đừng gây ra tiếng động nhé!
Rồi con bé chạy đi đánh lạc hướng quan binh đang đi tìm hai chị em nó…”
Chợt nước mắt nó rơi xuống, lòng ngực nó đau nhói. Cả tên Thái Tử thúi và Hoàng Tử đều ngở ngàng nhìn nó. Nó dụi mắt, rồi bỏ đi một mạch trong sự tòm mò của 2 tên đó.
Rốt cuộc tại sao dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra trong đầu nó quá vậy. Nó hay mơ thấy ác mộng, nhân vật chính trong những giấc mơ đó là con bé mang tên Yu Ri. Và nó biết giấc mơ đó có thật…
Từ khi nó gây chuyện với Hoàng Tử nó chẳng màn gì đến cuộc thi nữa. Nhưng nó luôn cảm nhận được ánh mắt của Eun Hye nhìn nó. Nói đúng hơn Eun Hye không phải là cái đuôi nữa, mà là một cọng lông đúng hơn, nhổ nó ra thì nó sẽ mọc lại, cắt nó thì nó mọc nhanh hơn chỉ khi đợi cho nó tự rụng đi.
Dần dần mọi người cũng quen với sự xuất hiện của nó, không còn ánh mắt tò mò luôn nhìn theo nó nữa. Nhưng nó luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Chiều hôm đó nó có tiếc học bơi. Nó không biết bơi… một người hoàn hảo từ đầu đến chân như nó lại vướn phải môn bơi lội. Một phần lý do là vì nó không thể mặc đồ bơi, phần kia là một cái gì đó đang len lỏi trong đầu nó rằng: “Đừng nhảy xuống nước”.
Nó ngao ngán ngồi trên ghế nhìn những học sinh khác đang tập bơi. Nó nghĩ về Hoàng Tử và hành động của Hoàng Tử ngày hôm ấy. Nó lại nghĩ đến tên Thái Tử thúi đó. Rốt cuộc họ là những con người như thế nào?
Rồi nó lại lắc đầu, chuyện về 11 năm trước do Hoàng Hậu kể lại làm nó suy nghĩ nhiều hơn…
Mãi nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, nó quên mất là giờ học đã kết thúc. Nó đứng dậy đi ngang qua thành hồ thì chợt có một bàn tay từ phía sau bịt miệng nó lại. Theo phản xạ tự nhiên nó thụt cùi trỏ về phía sau thì có một bàn tay khác giữ cùi trỏ nó. Bị bất ngờ nó chưa kịp phản ứng sao thì kẻ đó đã giữ trọn tay chân nó.
/>“Láo toét! Tên khốn nào dám đụng vào ta?”
Thầm nghĩ thế dùng hết lực đá vào chân kẻ đang đứng sau nó. Không may tên đó cũng mất đà và ôm nó ngã nhào xuống hồ.
Mới đầu tên đó còn giữ nó nổi trên mặt nước, nhưng một thoáng sau hắn ta nhấn đầu nó xuống. Nó không thể bơi, nó cố chống cự tên đó nhưng vô ích, nó bắt đầu khó thở.
“Cứu! Cứu!”
Rồi trong đầu nó hiện lên hình ảnh của con bé Yu Ri:
“Một con bé khác đang đứng đối diện với Yu Ri chỉ tay vào mặt nó:
_Chính bố mày giết chết Hoàng Thượng!
_Không phải… - con bé sợ hãi lùi lại, đằng sau nó là hồ nước.
_Còn chối, đó là cái giá mày phải trả cho những tháng ngày mày cướp mất anh Yoon Min và anh HinDu. Mày chết đi đồ con của sát nhân! – nói xong con bé kia đẩy Yu Ri xuống hồ…
_Ặc… cứu… ặc… - Yu Ri cố cự quậy nhưng càng cố nó càng chìm nhanh hơn…"
Nó lại khóc…
Nó cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào nữa, bàn tay nó buông dần, đôi mắt nó liệm dần…
“Sẽ không có ai đến cứu mày đâu Han Ji Min! Mày bị cả thế giới này ruồng bỏ rồi…” Đó là ý nghĩ sau cùng trước khi nó liệm hoàn toàn…
…
“Han Ji Min!”
“Han Ji Min!”
Nó cảm thấy ai đó tát vào má nó, khốn kíp lên đến thiên đường rồi mà còn muốn đánh nó sao?
_Han Ji Min!
Mắt nó lờ đờ mở ra, nó nôn hết nước hồ bơi và ho sằng sặc… nó lên đến thiên đường rồi sao?
_Han Ji Min!
Nó nhìn lên trước mặt nó
“Hơ hơ… chết rồi mà cũng bị tên này ám!!!”
Nó nhìn kĩ lại cảnh vật xung quanh: hồ bơi. Nó đang ở trong hồ bơi, nó chưa chết. Phải Han Ji Min này không thể chết ở nơi như thế này được. Rồi nó lờ mờ nhớ lại lúc nó sắp chết… nước mắt nó trào ra. Nhanh chóng nó gạt ngay nước mắt nhìn thẳng vào hắn:
_Thái Tử cứu tôi sao?
Tên đó đang lo lắng nhìn nó chợt đổi sang thái độ ngượng nghịu, quay mặt đi không nhìn nó:
_Tỉnh rồi thì mau về nhà đi!
Hắn thả nó ở đó rồi bỏ đi một mạch, nó chẳng hiểu thái độ đó là gì cả nhưng khi nó gượng ngồi dậy thì tất cả đã rõ. Áo nó bị gỡ ra mấy nút trên cùng để lộ băng quấn ngực…
“OMG!!!”
Nó tái mặt, run sợ. Không ngờ bí mật suốt mười mấy năm của nó bị lộ tấy chỉ sau mấy phút bị nhấn nước. Lỡ như tến đó rêu rao với mọi người há chẳng phải làm mất mặt họ hàng nhà nó sao? Chắc chắn rồi… từ khi vào trường đến giờ nó luôn chỉa súng vào tên đó, đến kẻ ngu si còn biết trả đũa huống hồ chi tên Thái Tử thúi đó?
Trong lúc nó đơ ra ngồi đó suy nghĩ những chuyện xấu nhất có thể xảy sắp tới, nó không hề biết rằng tên Thái Tử thúi đó đang đứng ngoài cửa tim đập mạnh, dùng tay bịt miệng không nói lên được lời nào, chỉ cảm thấy má mình nói hổi…
Sau vụ nó bị nhấn nước, đêm nào nó cũng mơ thấy ác mộng về con bé Yu Ri. Nó khổ sở ngăn dòng nước mắt của mình. Và cũng từ hôm đó nó làm một bộ mặt khác với tên Thái Tử thúi kia. Nó luôn giúp đõ quan tâm = bộ mặt xoay chuyển 180 độ, và tên Thái Tử kia không lấy làm khó chịu cũng chẳng tỏ thái độ gì càng khiến nó bất an.
Còn Hea Mi sau vài tuần nhập viện lại tiếp tục trận chiến với cái đuôi kiêu ngạo. Nó chỉ biết thở dài ngao ngán lướt nhanh mỗi khi đụng mặt hai cái đuôi. Còn về phần Hoàng Tử, anh ấy vẫn lạnh nhạt với nó, cứ như chưa từng quen vậy, nó chỉ biết thất vọng bỏ đi.
_Thái Tử Min! Anh cũng ở đây à? – Nó bước vào sân Tennis mỉm cười với tến đó. Hắn quay lại nhìn nó rồi lại quay đi chẳng nói lời nào.
“Hứ, đã có lòng chào hỏi mà ngươi dám đối xử với ta như thế. May cho ngươi là ngươi biết bí mật của ta, nếu không ta đã bầm mi ra trăm mảnh cho con chó ngoan nhà ta ăn rồi.”
Nhưng nó đâu biết biểu hiện của tên đó lại mang một ý nghĩa khác… phải… anh ấy thích chị ấy đấy các bạn ạ! Lúc anh ấy quay người đi không nói là vì muốn giấu cái mặt đỏ như gấc đang ngất ngây vì nụ cười của nó. Nó lại cố làm thân một lần nữa:
_Thái Tử và tôi là một đội nhé?
_Tùy công tử…
Hắn nói nữa câu rồi đưa đưa mặt sát vào nó cảnh cáo:
_...tôi cũng không thích công tử giở trò banh xoáy đâu đấy…
Chợt nó nhìn thấy mặt hắn dần dần đỏ lên, thấy mình bất ổn, hắn liền xoay đi vớ cây vợt:
_Xuống sân đi, Tea Kill và Joong Huk đấu với tôi và công tử Ji Min!
Nghe được lệnh của hắn, hai người đó mặt xanh lét. Cũng phải thôi, nó là vô đối rồi, gặp tên Thái Tử kia trình độ cũng đâu có kém, hai tên đó đánh xong cú này bảo đảm không chọt cũng què. Nhưng ngoài hai đứa đó ra cũng chẳng còn tên nào có trình độ khá khẩm hơn cả.
Nó tự tin cầm chặt cây vợt đợi hai tên kia phát bóng.
_Cậu đứng đằng sau đi! – tên Thái Tử liếc nhìn nó
_Không, cậu đứng đằng sau mới đúng.
_Buồn cười vừa thôi, tôi chưa bao giờ đứng sau cả?
_Vậy thì bây giờ đứng cho biết hơhơhơ… - Nó cười đắc ý. Hắn không thể thắng “võ mồm” với nó đành đi ra đằng sau vẻ rủ rượi. Cả sân Tennis xì xào bàn tán ầm ĩ lên:
_Thái Tử đánh sân sau kìa!
_Cậu công tử Ji Min này lợi hại thật…
…
Nó đắc ý tung những đòn trả đẹp nhất, cú nào nó cũng đỡ thật ngoạn mục. Tên Thái Tử kia chẳng có dịp được đánh trái nào, chỉ biết chóng vợt xuống đất giận dỗi. Cứ như hắn ta chỉ là vật trang trí trên sân cho đẹp thôi. Nghĩ đến đoạn đó, hắn tức tối bỏ vào sân chờ. Chưa có tên nào dám đối xử với hắn như thế.
_Thái Tử Min anh ấy sao thế?
_Tôi không biết…
Nó quay lại nhìn tên đó bước vào sân chờ ngạc nhiên:
_Thái Tử sao thế? Bỏ cuộc à?
_Ngươi im đi… nên nhớ… đừng chọc giận ta… nếu không… - hắn nhướng mày khiến nó giật thốt vội chạy lên sân chờ:
_Này này… bình tĩnh tí… hơhơhơ – nó cười trừ.
_Cậu cũng biết điều đấy. Tôi chưa tính số với… cô… hôm dạ hội đâu… - hắn cố ý nhấn mạnh từ “cô” khiến nó xanh mặt.
“Hớ? Hắn nhớ cả đêm đó sao?
” (Anh này thù dai =]])
_Ơ… cậu… à không Thái Tử nhận ra tôi à?
_Ta đâu phải ngốc đến nổi không nhớ được mặt của một con heo?
Nó giận run mình chỉ tay vào mặt tên Thái Tử thúi. Chợt thấy hành động của mình sẽ mang hậu quả không hay, nó liền bỏ tay xuống:
_...Tôi… tôi không nói chuyện với Thái Tử nữa… tôi đi trước đây. – nói rồi nó chuồn đi một mạch. Để lại tên đó với nụ cười hả hê.
*********
_Công tử, phu nhân gọi người về gấp! – Quản gia cung kính đến trước mặt nó, nó ngạc nhiên. Chưa bao giờ phu nhân gọi nó về khi nó đang học cả. Phải chăng có chuyện không hay?
…
_Ji Min… - bà nhìn nó vẻ lo lắng – ta đã tìm được chân tướng kẻ muốn giết con rồi.
_Sao? Là ai? – nó giận ra mặt hỏi nhanh
_Nghe rõ lời ta đây, dù đi đâu con cũng phải cẩn thận… vì… hắn ta chính là Quan Nhất Phẩm Go Kang Gook…
_Sao? Tại sao ông ta lại…
_Bình tĩnh đi Ji Min. Con hãy để ý đến Go Mi Sun con gái của ông ta. Cô ấy biết thân phận con gái của con đó…
_Sao cơ? – nó thất thần, trời ơi một tên Thái Tử biết là đã đủ lắm rồi, nay lấy đâu ra con nhỏ đó vậy?
_Con yên tâm đi, cô ta không hù dọa con đâu, vì nói ra thân phận thật của con là bất lợi cho cô ta thôi. Trò chơi đã bắt đầu Han Ji Min… đối thủ của con chính là Go Mi Sun, kẻ đã hạ sát con.
Go Mi Sun… - tên này quen lắm, nó như khắc chặt trong tâm trí nó. Nghĩ đến tên đó nó chỉ thấy thù hận bốc ra từ tâm hồn nó mà thôi…
“Go Mi Sun… Tôi và cô chơi một trò chơi nhé!”
_Ồ… là tiểu thư Go Mi Sun đấy!
_Chị ấy quay về rồi sao? Nghe nói đến năm sau chị ấy mới về mà?
_Hai năm rồi mà nhìn
chị ấy vẫn đẹp ra phết…
Nó nghe tiếng xì xầm của các nữ sinh, cuối cùng nó cũng được gặp Go Mi Sun.
Nó nhìn theo hướng tay của các bà tám, thấy một cô gái tóc vàng, khuôn mặt trắng hồng baby đang đứng cạnh Hoàng Tử Du. Nó cố tình đi ngang qua và liếc nhìn cô nàng với ánh mắt nói rằng: “Muốn giết tôi sao, không dễ đâu tiểu thư.”
Mi Sun liếc lại nó với thái độ khiêu khích: “Chờ xem… ta không để ngươi sống trên đời này chướng mắt ta nữa”
“Ồ… thế à? Vậy thì hãy chờ xem trong trò chơi này… ai là kẻ thua cuộc.”
_Công tử Han Ji Min – Mi Sun gọi nó, nó lạnh lùng làm lơ. Tiếng gọi của nhỏ ta càng lớn – Công tử Han Ji Min xin dừng bước.
Lúc này nhỏ ta chạy đến trước mặt nó, nó giương ánh mắt khó chịu:
_Hình như tôi không quen biết tiểu thư.
_Tôi là Go Mi Sun rất vui được làm quen với công tử.
“Còn giả nai, đồ cáo già” Nó lờ đi chỉ ngán ngẩm gật đầu:
_Ừm… tôi đi được rồi chứ?
_À… phiền công tử quá…
“Hứ! Đồ hai mặt ta sẽ chỉ giáo ngươi…”
*********
_Cả lớp nghe thông báo!
Thầy giám thị bước vào lớp với một sắp giấy:
_Sắp tới trường chúng ta tổ chức chuyến đi chơi tại đảo Bora Bora đây là quảng cáo về chuyến đi, lớp trưởng phát cho các bạn xem thử.
_Vâng thưa thầy! – Lớp trướng chạy đến nhận sắp giấy phát cho các học sinh. Nó đọc một hơi rồi cảm thấy chuyến đi này thật thích thú.
_Anh Ji Min cũng đi chứ? – một nữ sinh chạy đến làm nũng với nó, nó cười trừ gật gật khiến cô bé sung sướng.
*********
11h00 tối, nó có mặt tại sân bay, đây là chuyến đi chơi kéo dài tới 7 ngày, nó mang theo những gì nó nghĩ là cần thiết trong chuyến đi: laptop, máy chụp hình, cục mạng wifi và những bộ đồ nam tính nhất trong tủ đồ của nó. Nó hồi hợp liên tưởng tới bờ biển thơ mộng ở Bora Bora.
_Tất cà đã có mặt đầy đủ, Thái Tử Min, Hoàng Tử Du, Công Chúa Hea Mi, công tử Han Ji Min và tiểu thư Go Mi Sun xin mời theo tôi lên khoang hạng nhất. – Một chị tiếp viên xinh đẹp lịch sự đưa tay mời. Nó đi theo chị tiếp viên lên máy bay. Chỗ ngồi được xếp khá là… khó chịu, tên Thái Tử thúi kia được ngồi một mình, hai anh em Hoàng Tử ngồi cạnh nhau chỉ có nó là khó chịu nhất khi ngồi cạnh Go Mi Sun.
_Đây sẽ là chuyến đi thú vị đấy công tử Ji Min.
Nó cười nhếch môi:
_Tôi mong là như vậy.
Cứ thế giữa nó và Mi Sun là sát khí nồng nặc khiến ai nhìn vào cũng phải ngạt thở. Suốt chuyến bay chẳng ai nói với ai câu nào nữa.
…
“Recommend your seatbelt, turn off the phone because the plane are about to land (Đề nghị quý khách thắt dây an toàn, tắt điện thoại vì máy bay hạ cánh.)”
Nó choàng tỉnh bởi tiếng của chị tiếp viên, mắt nhắm mắt mở nó nhìn ra của kính bên cạnh. Một khung cảnh thơ mộng đập vào mắt nó… oaaaoaaaa đó là đảo Bora Bora, sóng biển chập chờn xanh mát, những dãy phòng nghỉ giữa biển đẹp hút hồn người…Nhân viên đem hành lý nó lên tận phòng. Nó chỉ việc chạy loanh quanh chơi rồi về phòng ngủ một giấc chiều đi ngắm thành phố.
_Sir Ji Min (Công tử Ji Min) – Một nhân viên khách sạn gọi nó – We regret now is the holidays, tourists are crowded, mostly noble, so ... not enough room number, I hope you is not bothered to use a double room? (Chúng tôi rất tiếc vì bây giờ là những ngày nghỉ, khách du lịch rất đông, hầu hết là các quý tộc cho nên… số lượng phòng không đủ, mong công tử cảm phiền dùng phòng đôi được không ạ?)
_Oh… my roommate is? (Ồ… vậy bạn cùng phòng với tôi là?)
_Du prince. (Hoàng Tử Du)
_OMG! Can’t I use single room? (Trời ơi! Tôi không thể dùng phòng đơn sao?)
_We so sory… sir (Chúng tôi rất lấy làm tiếc… thưa công tử)
Sao lại thế nhỉ? Đường đường là Hoàng Tử nước Đại Hàn Dân Quốc tại sao lại chịu ở cùng phòng được chứ? Ngay cả tôi còn thấy đây là một điều khó chịu huống hồ chi hắn? Đúng là cái khách sạn cùi…
_Oh! Ji Min! – Là Charlie Conner, một người bạn của nó, cậu nhóc thua nó một tuổi, là con của một Thủ Tướng nước Pháp với mái tóc vàng hơi quăn.
_Charlie?
_Ji Min! Tu me manques tellement… (Anh Ji Min! Em nhớ anh nhiều lắm…)
_Em đừng nói tiếng Pháp nữa anh không rành lắm, em biết nó tiếng Hàn mà?
_Hi hi… Anh Ji Min vẫn như xưa. Anh đến đây nghỉ mát với phu nhân hả?
_Không anh đi với trường, nhóc ra đây với bạn à?
_Anh quên đây là địa bàn của em hả? Nghe nói anh về Hàn Quốc?
_Ừ!
_Sao không nói với em một tiếng.
_Anh Ji Min – Nghe tiếng nó cũng biết là Hea Mi
_Ha ha… anh Ji Min co bạn gái rồi hả?
Hea Mi nghe thế đỏ mặt ngượng nghịu:
_Bạn anh Ji Min hả?
_Ha ha… xinh gái quá! Anh Ji Min tay nghề cao quá nha!
_Charlie, Hea Mi! Anh về phòng trước!
_Anh Ji Min – Hea Mi định bám theo nó nhưng bị Charlie túm lại
_Cô không phải bạn gái anh Ji Min hả?
Hea Mi lắc đầu, Charlie bắt đầu nổi nóng:
_Thế thì lon ton chạy lại đây làm gì? Ôi lần này anh Ji Min giận thật rồi, cũng tại cô đấy.
_Này sao tại tôi? Do anh ngốc quá nhận bậy chứ bộ!
_Ôi con nhỏ này… Son stupides
_Hả? Stu… stupides… là stupid ấy à?
_Ha ha… cũng có khiếu học tiếng Pháp ấy chớ!
_Này… tên tóc vàng, đứng lại!
*********
Nó bực bội chạy về khách sạn. Trời ạ, chưa bao giờ nó phải nằm cùng phòng với ai cả. Kể cả Hoàng Tộc cũng không được. Đối với nó đó là một súc xúc phạm ghê gớm.
_Hi! My name is Han Ji Min, my room number is the number?
Cô tiếp tân vui vẻ dò tên nó trên máy tính rồi đáp:
_Your room number is 56, your room located on the seventh floor of the hotel, in the hallway to the left. (Số phòng của công tử là 56, phòng của ngài nằm trên tầng bảy của khách sạn, trong hành lang bên trái.)
_Oh, thanks you.
_Wish you a happy day! (Chúc ngày có một ngày vui vẻ) – cô tiếp viên cuối đầu chào nó, nó bỏ ngay vào thang máy sau khi nhận được chìa khóa phòng mình.
_Hoàng Tử Du!
_Công tử Ji Min ấy à? Vali của anh nằm bên kia. – HinDu chỉ tay vào chiếc vali đỏ nằm cạnh giường nó, cách giường HinDu một bức tường trắng.
_Không! Tôi muốn hỏi tại sao… Hoàng Tử lại đồng ý dùng chung phòng với tôi?
_Đây là chuyến đi chơi tập thể của trường. Khách sạn đây là khách sạn dành cho Hoàng Gia. Nếu gây tranh chấp với những quý tộc ở đây há chẳng phải là không hay sao?
Ừ phải… dù sao nơi đây chỉ toàn quý tộc lui tới. Hiện giờ là kì nghỉ hè nữa, số phòng không đủ sẽ xảy ra tranh chấp…
_Hoàng Tử Du thật biết nghỉ…
_Gọi tôi là HinDu được rồi, tôi và cậu cùng tuổi mà đúng không? Mà… kể cũng lạ…
_Lạ gì?
_Cậu chỉ được gương mặt, vóc dáng mảnh mai như con gái, tính tình lạnh lùng… Eun Hye để ý cậu ở chỗ nào nhỉ?
Nó gãi đầu lúng túng, cũng phải thôi, nó có thể thay đổi tất cả để trở thành con trai nhưng vóc dáng thì không.
_Tôi rất tài giỏi đấy…
_Giỏi gì? Đánh đàn?
_Đánh đàn, tennis, kiếm đạo, bóng rổ… tất cả các môn.
HinDu nhìn nó vẻ thích thú:
_Tôi không tin có người đa năng như vậy, chắc chắn cậu có điểm yếu chứ?
Nó trầm đi, cuối đầu xuống nhớ về hôm nó bị nhấn nước rồi nói rất nhỏ:
_Bơi…
Nói xong nó bỏ một mạch vào tolet.
Vào đó làm gì ấy à? Để che giấu bộ dạng đang run sợ lúc này của mình, dù hai giường cách nhau bởi một bức tường nhưng vào tolet vẫn an toàn hơn. Mỗi khi nó nhớ về hôm đó nó lại trở nên sợ hãi như thế…
[Truyện Tình Yêu] Yêu em là định mệnh Thực ra ý nghĩ ấy cũng có lướt qua đầu cô, nhưng hai người chỉ tình cờ cùng nhau đi trên một quãng đường ngắn, đời cũng đâu có như phim. Đọc Truyện » |