Teya Salat

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Biệt đội siêu Roboot
Biệt đội siêu Roboot
Game đánh theo lượt đầy lôi cuốn bạn còn được chiêm ngưỡng rất nhiều loại vũ khí khác nhau.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Nó chẳng hiểu tại sao nó phải làm cái chuyện bực mình này. Rõ ràng nó là một cô tiểu thư xinh đẹp – con gái của một Tể Tướng quá cố lại phải giả làm một công tử. Nói chung tất cả những gì đánh dấu sự có mặt của nó trên đời đều là của một tên con trai. Và tất nhiên không phải tự nó giả trai mà là vì Tể Tướng phu nhân – tức mẹ nó. Ngay từ khi nó còn nhỏ nó đã phải cố trở thành một tên con trai thật hoàn thiện như một hoàng tử. Dù cho nó là con gái, sức lực yếu hơn con trai nhưng trong tất cả kì thi thể thao nó đều luyện tập bất chấp tất cả kể cả bị té đến bầm cả người, tất cả chỉ để giành lấy cái chức vô địch như một chàng hoàng tử “ Con phải tài giỏi hơn cả Hoàng Tử như vậy mới có thể làm những việc to lớn hơn.” Có lần mẹ nó đã nói như vậy. Nó sống trong một tòa nhà quý tộc nằm ven biển ở thị trấn Nofolk thuộc thành phố Richmon phía Đông Nam Washington,D.C. Tòa biệt thư to lớn nhưng chỉ có nó và phu nhân, Tể Tướng quá cố - ba nó đã mất khi nó còn nhỏ. Cuộc sống của nó luôn thiếu tình thương nên nó cũng trở nên lạnh lùng và cứng rắn. Và rồi nó cùng phu nhân trở về Hàn Quốc – quê hương của nó khi nó được 15 tuổi. Cuộc sống của nó lại sang trang mới

*********

Bây giờ nó đang đứng trừng mắt nhìn phu nhân. Nó và phu nhân đang cãi lộn nhưng không phải là việc bắt ép nó giả trai nữa mà là vì nó muốn vào trường Hoàng Gia:

_Mẹ à! Đó là mong muốn đầu tiên con đặt ra với mẹ và con mong mẹ sẽ ủng hộ con.

_Ta đã nói rồi, con không nên cố chấp như thế. Ta mệt lắm con ra ngoài đi!

Nó bắt đầu tức giận. Tại sao chứ? Nó vào trường đó thì có gì sai? Ba nó mất thì sao chứ? Nó cũng là hoàng tộc cơ mà. Thật vô lý.

__Nếu mẹ cứ nhất định phải như thế… con cũng sẽ nhất định vào trường Hoàng Gia, không gì ngăn cản được con.

_Con nói gì? Tại sao con lại trở nên như thế? Hãy mau sửa lại lời nói của mình đi. 

_Không… nếu mẹ muốn thì con trở về Mỹ cũng được. Nhưng nếu đã quyết định ở đây rồi thì con sẽ học trường Hoàng Gia. Con lui đây!

_JI MIN! SAO CON DÁM? CON…

Nó bỏ ra ngoài mặc cho cơn tức giận của phu nhân. Nó cảm thấy tim nó đang đập rất nhanh như sắp nổ khỏi lồng ngực vì đây là lần đầu tiên nó cãi lại mẹ nó. Nó cố gạt cái cảm giác đó đi, bây giờ nó phải đi học kiếm đạo. Bước vội ra phòng khách nó gọi điện cho tài xế của nó:

_Chuẩn bị xe, tôi phải đi ngay bây giờ.

Sau khi nghe tiếng “Vâng” của người ở đầu dây bên kia nó bước ra khỏi cổng. Nó thoáng nghe được cuộc trò chuyện của hai cô nữ sinh đứng cách nó chừng 2 mét:

_Ồ… xem kìa Hea Mi… anh ấy thật tuyệt… căn nhà đó cứ như tòa lâu đài vậy.

Rồi họ thì thầm với nhau gì đó nó cũng chẳng nghe rõ nhưng nó biết nhân vật chính trong cuộc trò chuyện đó là nó vì nó đã quá quen với chuyện làm chủ đề cho họ bàn tán từ khi nó bước chân vào trường cấp 1 rồi.

Vừa lúc tài xế chạy xe đến thì một cô gái xuất hiện chắn đường nó:

_À – Cô gái trông cũng xinh tươi đang đỏ mặt e thẹn – Anh… có thể cho em làm quen được không?

Nó cười phì không thèm nhìn, với nó chuyện này chỉ làm nó thêm khó chịu thôi vì nó vốn là con gái mà. Rồi gương mặt nó chợt đanh lại:

_Cô đang cản đường tôi đấy!

Vừa lúc đó tài xế của nó chạy đến đẩy cô gái qua một bên:

_Xin lỗi công tử. Mời công tử lên xe!

Nó bước đến gần chiếc xe đen bóng rồi chợt khựng lại. Nó làm thế thì hơi quá. Nếu nó mà bị thằng con trai nào đối xử như thế chắc chắn nó sẽ đấm gãy hết xương sườn của gã đó. Nghĩ thế nó quay lại nở một nụ cười thiên thần:

_Mong pé thông cảm, vì vừa nãy tôi có chuyện không vui nên mới như thế. Đừng 
để bụng nhé!

Rồi nó chui vào xe không thèm đợi xem phản ứng của cô gái đó nó cũng biết cô ta đang sắp ngất vì nụ cười của nó.

*********

Vô tình nó nhận được một thiệp mời dạ hội từ Hoàng Cung gửi đến cho phu nhân. Chợt trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ: Nó sẽ trở thành một cô gái tuyệt vời nhất đêm dạ hội đó. Và tất nhiên nó sẽ giấu nhèm phu nhân đi tấm thiệp đó.

Chỉ sau 2 tiếng đồng hồ make up và làm tóc nó trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp với mái tóc dài. Nó ngẩn ngơ trước gương, đó có phải là nó không? Lần đầu tiên nó được là một đứa con gái, thực thụ. Nó vui sướng bước lên xe và thầm cho rằng mình chính là cô bé Lọ Lem đến buổi dạ hội:

_Quản gia!

_Vâng thưa công tử.

_Gọi ta là tiểu thư!

_Vâng thưa tiểu thư.

_Trông ta thế nào?

Quản gia mỉm cười rồi gật đầu:

_Rất đẹp

Nó nở nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ. Nó đang rất sung sướng.

Xe chạy vào cánh cổng uy nghi tráng lệ của Hoàng Cung, lính gát xếp thành hai hàng dài thật nghiêm chỉnh. Nó vừa bước xuống xe đã sững sờ trước khung cảnh của Hoàng Cung. Nơi đây đẹp lộng lẫy gấp trăm lần tòa biệt thự bên Mỹ của nó. À không, nó đã từng đến lâu đài của Thượng


Nghị Sĩ Jim Webb cũng không thể sánh nỗi nơi này. “Không ngờ nơi đây lại đẹp đến thế này.” – Nó thầm nghĩ.

_Mời công nương đi lối này ạ! – Một tì nữ đưa tay mời nó, nó nghênh mặt như những công nương khác bước vào. Cánh cửa mở ra, miệng nó như há hốc, nó chưa bao giờ dự một buổi tiệc dạ hội như thế này, trước đây nó chỉ dự những buổi tiệc xa hoa của các Nghị Sĩ với thân phận con trai. Không ngờ hôm nay nó được là một công nương thực thụ, xinh đẹp, kiêu kì. Căn phòng rộng lớn toàn những quý ông, quý bà ăn mặc lộng lẫy đang vui cười với nhau. Nó nhìn quanh, bên bàn rượu, các công tử, tiểu thư đang tụ lại ở đó trò truyện cùng nhau. Nó ngắm lại bộ cánh của mình và thầm tự hào vì các cô đó không sánh bằng nó. Nó kiêu kì bước đến chọn một ly rượu trắng, nháp thử một tí, vị ngọt ngọt, nồng nồng xông vào cổ nó. Nó thích thú lắc nhẹ ly rượu. Chợt một cô tiểu thư vô cùng xinh đẹp lướt qua mặt nó, cô tiểu thư ấy không quên tặng cho nó một cái cùi trỏ vào thẳng ngực. Bị bất ngờ, nó ngã ngữa ra phía sau. Trong thời khắc đó nó không quên rằng đằng sau nó là cả một bàn rượu đủ màu. Nó lùi một chân lại để lấy thằng bằng không ngã vào bàn rượu. Không may chân nó giẫm phải một thứ gì đó nó liền dùng sức ở chân còn lại nhào người về phía trước. Trước khi cơ thể nó và “mẹ đất kính yêu” ( danh từ này thấy tác già Ngãi Khả Lạc dùng hay hay nên cóp vào luôn ^^) hòa thành một thì một cánh tay đã chắn ngang eo nó, dựng nó về thẳng đứng, vuông góc với mặt đất. Nó tìm nguồn của cánh tay đó, mắt nó dừng lại ở một khuôn mặt vô cùng… tỏa nắng. Mặt nó đỏ lên vì trước mặt nó là một chàng công tử vô cùng đẹp trai, tao nhã.

_Xin lỗi đã mạo phạm tiểu thư… 

_Ơ… không đâu, cảm ơn công tử đã giúp tôi.

_Tiểu thư không cần cảm ơn đâu. Tôi đây mới là người phải xin lỗi thay cho em gái tôi – Ánh mắt chàng công tử nhìn đâm đâm vào cô tiểu thư lúc nãy – nó phá phách lắm mong tiểu thư bỏ qua cho.

_À tôi không để bụng đâu.

_Phiền tiểu thư chút. – Chợt một giọng nói phát lên đằng sau nó. Nó quay lại và… nó mém bị xịt máu mũi vì người trước mặt nó đẹp trai hơn cả công tử lúc nãy gắp trăm lần. Nó ngẩn ngơ như người vô hồn đáp lại:

_Vâng?

_Tiểu thư vừa giẫm phải giày tôi đấy!

“Rầm…” Hình tượng trong tim nó bị sụp đỗ. Tên này đẹp trai mà nhỏ mọn. Nó bắt đầu thay đổi thái độ để chọi lại cái thái độ hách dịch của người đang đứng trước mặt nó. Tỏ vẻ khinh
thường nó đáp:

_Xin lỗi, chẳng qua lúc nãy tôi mất đà nên vấp phải, mong công tử bỏ qua cho!

_Xin lỗi? Nếu trên đời này cái gì cũng có thể giải quyết bằng từ xin lỗi thì đâu cần pháp luật để làm gì? Câu xin lỗi của tiểu thư đâu thể làm sạch giày tôi nhỉ?

“Sặc… tên hách dịch. Ta đây đã hạ mình xin lỗi mà ngươi còn dám nói thế. Đúng là đồ điếc không sợ súng. Được lắm ngươi sẽ biết tay ta!”

_Chẳng qua chỉ là một cái đạp chân nhẹ… đừng nói là công tử đây cảm thấy đau nhức chân đấy nhé? Nếu không thì một chuyện nhỏ như thế mà công tử cũng chấp nhất há chẳng phải người bụng dạ nhỏ hay sao?

_Tiểu thư đây có học thức chắc cũng biết rõ có lỗi thì phải biết sửa lỗi, tôi chỉ muốn chứng minh cho mọi người ở đây biết rằng tiểu thư không phải là người đến điều luật cơ bản nhất của con người cũng không biết.

“Ặc… tức chết mất, tức chết mức… tên này là con nhà ai thế? Có biết là ngươi đang đụng đến con gái của Tể Tướng quá cố không hả?”

_Vậy chẳng hay công tử muốn tôi sửa lỗi như thế nào?

_Phiền tiểu thư lâu sạch giày hộ tôi!

“Chết tiệt… ngươi là tên nhỏ mọn nhất ta chưa từng thấy, chỉ đụng nhẹ đến giày ngươi thôi mà ngươi dám sỉ nhục ta đến thế này ư? Đồ kiêu căng, láo toét. Được lắm nếu như ta vào trường mà gặp mặt ngươi thì ngươi đừng trách”. Vừa lúc nó đang bối rối thì quản gia vội vàng chạy đến nói nhỏ với nó:

_Tiểu thư, có chuyện rồi. Phu nhân gọi người về ngay!

“Sặc… từ chuyện này đến chuyện kia, làm sao đây?” Gương mặt nó từ màu đỏ giận dữ chuyển sang màu xanh sợ hãi. Nó còn bị sock khi nhìn thấy cô tiểu thư kia cười thỏa mãn trước hoàn cảnh của nó. Chợt mắt nó dừng lại tại chiếc khăn trắng trên túi áo của quản gia, chiếc khăn làm nó liên tưởng đến ly rượu đang cầm. Nó nhìn ly rượu và một ý tưởng lóe lên trong đầu nó, nó khẽ nhết miệng.

_Quản gia cho tôi mượn chiếc khăn một chút!

_Dạ đây thưa tiểu thư.

_Chẳng hay tôi giẫm phải chân nào của công tử?

Tên công tử đó ra vẻ nghi ngờ nhưng vẫn đưa một chân của hắn ra. Nhanh chóng nó đổ ít rượu trong lý của nó lên chiếc giày rồi thả cái khăn lên. Nó dùng gót giày của nó để di chiếc khăn khắp giày hắn ta. Hắn ngạc nhiên nhìn gót giày nó rồi rụt chân lại. Nó mỉm cười thỏa mãn:

_Tôi đã sửa lỗi xong rồi đấy, cảm ơn công tử đã giúp tôi sửa lỗi, tôi đi trước đây! Đi thôi quản gia!

_Này con nhỏ kia! Chết tiệt thật.

Nó có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn bùng nổ và hắn la lớn khiến mọi người đổ dồn mắt về hắn. Nó vẫn làm lơ bỏ đi mặc cho hắn đứng đó xấu hổ vì lời văn tục vừa rồi của mình.

Lúc này nó căng thẳng ngồi thấp thỏm trong xe:

_Chẳng hay phu nhân gọi ta có việc gì thế?

_Tiểu thư đừng lo lắng quá, chẳng qua phu nhân giận vì tiểu thư tự ý bỏ đi thôi ạ.

Nó thở phù nhẹ nhõm:

_Vậy mà ta cứ tưởng… mà quản gia, lúc nãy ta xử xự như thế có quá không?
Quản gia im lặng hồi lâu rồi nói:

_Chắc chẳng có vấn đề gì đâu ạ!

Nó thầm mãn nguyện, chẳng ai làm nhục được nó đâu. Nó là con gái của Tể Tướng quá cố cơ mà…

*********

_Con ngồi đi! – giọng phu nhân lạnh lùng khiến nó sợ nổi da gà. Nó ngồi xuống nhẹ nhàng đáp:

_Vâng thưa mẹ!

_Đêm nay con đã đi đâu đấy?

_Con chỉ đi dạo quanh phố thôi ạ.

Phu nhân nhìn nó vẻ nghi ngờ. Cũng phải thôi, trước giờ nó đâu có rãnh rỗi đến mức đi lòng vòng phố một mình. Nhưng bà cũng cho qua chuyện đó và vào vấn đề chính:

_Được rồi, ta chiều con lần này.

_Sao ạ?

_Ta cho phép con vào trường Hoàng Gia với danh nghĩa là con TRAI của Tể Tướng quá cố. – Bà cố ý nhấn mạnh từ trai để nó nhận biết rõ về thân phận của mình. Nó hơi bất mãn nhưng cũng chấp nhận vì từ giờ nó sẽ được học ở nơi mà chỉ có quý tộc và những người giàu có mới được đặt chân vào.

Cuối cùng cái ngày mà nó chờ đợi cũng đã đến – ngày khai giảng năm học. “Các người hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận nhân tài mới như ta đây.” Nó vừa ngắm mình trước gương, chỉnh sửa lại cà vạt vừa nghĩ thầm. Phu nhân đến cạnh nó, vuốt mái tóc của nó:
_Hôm nay con thay mặt toàn thể lớp 10 đọc tuyên bố trước toàn trường. Hãy cho họ thấy con là người như thế nào đi con trai của ta!
_Dạ mẹ! – nó mìm cười nhìn mẹ nó với ánh mắt rất tự tin. Như vậy cũng phải thôi, lúc nào nó cũng đứng đầu các môn học kể cả thể thao, theo ánh mắt của những đứa con gái khác mà nói thì nó là một chàng trai no.1 không ai sánh bằng. Ngoại hình đẹp trai, cao 1m71 của nó khiến bao cô gái chết mê chết mệt vì nó. Hôm nay nó sẽ cho toàn thể quý tộc của nước Đại Hàn Dân Quốc này biết: Người xứng đáng ngôi vua nhất chỉ có nó thôi!
Nó bước ra khỏi cửa nhà với bước đi tự tin nhất và…
_Anh ơi cho em xin số đt nhé!
“OMG! Lại cô gái hôm trước. Trời ơi đợi sẵn trước cửa luôn cơ đấy.”
Nó chưa kịp nói gì thì cô gái đã bị quản gia đẩy sang một bên:
_Công tử nhà chúng tôi không thể nói chuyện với những người tầm thường như cô được. Cô tránh ra cho!
_Sao ạ? – cô gái ngỡ ngàng gương mặt pha chút tổn thương.
Nó liển lên tiếng:
/>_Quản gia! – nó nhìn quản gia với vẻ cảnh cáo, và mỉm cười nhỏ nhẹ với cô gái:
_Xin lỗi cô. Biết làm sao đây? Tôi trễ học mất rồi!
Nó nhướng mày nhìn cô gái, dùng nụ cười thiên thần của nó. Cô gái ngất ngây vì nụ cười đó và mơ hồ nói:
_À… vâng… anh học trường Hoàng Gia ạ? Anh cứ đi trước đi.
Nó leo lên xe với tốc độ nhanh nhất có thể như vừa tránh được một rắc rối. 
“Hôm nay là ngày đầu mình bước vào trường, phải vui lên chứ?” Nó thầm nghĩ và không quên nở một nụ cười.
Xe tiến thẳng vào cổng, lối cho xe đi rộng thênh thang vậy mà có nhiều học sinh dừng xe ngay cổng rồi đi bộ vào. Chẳng biêt họ nghĩ gì nữa. 
Xe nó dừng lại trước tòa nhà lớn ở cuối con đường, bên trái còn một ngã rẻ rộng thênh thang. Nó tò mò hỏi quản gia:
_Đường đó dẫn đến đâu thế?
_Dạ thưa công tử dẫn đến 2 khu A và B, các phòng thể thao ạ.
_À thế à? Thế tòa nhà trước mặt ta là?
_Dạ là tòa nhà chính dành cho giáo viên, ban giám hiệu.
“Phải rồi mình phải đi gặp hiệu trưởng” – Nó bước xuống xe với bao ánh mắt đổ dồn về phía nó, chợt một đám nữ sinh chạy đến bao vây nó:
_Anh là con trai của Tể Tướng Han phải không?
_Á… anh đẹp trai quá!
_Anh ơi cho em số đt đi!
_Trời ơi anh ấy đẹp trai ngang ngửa Hoàng Tử Du á!
_Anh ấy là con trai của Tể Tướng Han thì khác nào là Hoàng Tử?
_Ừ… ha!
_Trời ơi! Kiểu này sao đi? Quản gia!
Lập tức quản gia liền tách đám nữ sinh ấy ra nhưng vô dụng. Một ông quản gia là sao chống lại hai mấy cô gái đang bao lấy nó. Hết cách nó đàng dùng “chiêu” của mình. Nó nở nụ cười thiên thần và nói lớn:
_Tôi phải đi gặp hiệu trưởng, các pé có thể tránh đường giúp tôi không?
Nhưng “chiêu” của nó lại phản tác dụng. Nó vừa nở nụ cười là đám nữ sinh ấy nhao lên mặc cho lời nó nói. Càng lúc nó càng khó chịu. Vừa lúc đó quản gia đưa đến ba bốn chú bảo vệ để rẻ đường cho nó đi. Khi đã có đường đi rồi nó phủ những chỗ bọn con gái chạm vào áo nó và liếc mắt nhìn khiến cả đám con gái im phăng phắt. “Bọn rắc rối, sau này đi đâu chúng cũng theo sau thì làm sao mà học?”
_Dạ lối này thưa công tử!
Nó nhìn bọn con gái nãy giờ im ru nhưng chân vẫn bám theo nó bằng ánh mắt lạnh lùng. Nó bước vào thang máy trong vẻ tiếc nuốt của bọn con gái (tạm gọi là fan cho nó ngắn gọn). Nó thở phào nhẹ nhõm khi thang máy đóng lại:
_Trời ơi đi đâu mà cũng như thế này chắc chết quá.
_Tôi sẽ nhờ nhà trường xử lý giúp, công tử đừng quá lo lắng.

Cửa thang máy mở ra, nó trố mắt ngạc
nhiên, miệng không nói ra thành lời. Trước mắt nó… một đám fan đã trực chờ sẵn trước thang máy đang nháo nhào. Nó đang phân vân không biết phải làm sao thì cửa thang máy kế bên mở ra. Đàng kiến ấy hét lên như đi bão rồi bu vào cục mỡ bên cạnh:
_Á… Thái Tử Min
Nó thầm cảm ơn người bên cạnh và bước ra khỏi thang máy. Chợt đàng kiến ấy im phăng phắt, nó quay lại, hàng ngàn ánh mắt bây giờ đã chuyển hướng sang nó với ý nghĩa: “Tớ sợ Thái Tử lắm!”
“OMG, chúng sắp tấn công rồi” cùng với suy nghĩ đó đôi chân của nó cũng hoạt động theo. Dùng hết sức sinh tồn nó ba chân bốn cẳng chạy ngay vào phòng hiệu trưởng.
_Hộc hộc… cốc cốc cốc – sau khi đứng trước cửa phòng rồi nó an tâm gõ cửa mặt cho đám fan ấy ríu rít đằng sau.
_Vào đi. – giọng nói lạnh tanh của một phụ nữ cất lên. Nó khẽ rùng mình mở cửa. 
Một phụ nữ đang cấm cuối viết gì đó liếc mắt nhìn nó. Dưới hàng lông mày rậm như một đường thẳng là ánh mắt sắc bén nhìn nó:
_Ồ công tử của Tể Tướng Han đến rồi sao?
_Dạ… thưa cô. – nó cố tỏ ra thân thiện đón lấy cái bắt tay của hiệu trưởng.
_Rất hân hạnh, mời công tử ngồi.
_Cốc cốc – lại thêm tiếng gõ cửa.
_Mời vào!
Nó tò mò nhìn ra. Và nhanh chóng ngay tức khắc nó nhận ra người vừa bước vào không ai khác chính là cái tên hách dịch nó đã gặp trong đêm dạ hội hôm trước. “Ha ha ta mà biết mi là con nhà ai thì đừng hòng ngẩn mặt lên nhìn đời.”
_Ồ… Thái Tử Min cũng đến rồi à?
“What? She said? That guy is prince ? OMG” Nó không thể tin vào tai mình nữa. Bà ta nói hắn ta là Thái Tử của nước Đại Hàn Dân Quốc sao?
_Tôi xin giới thiệu đây là công tử Han Ji Min – rồi bà ấy quay sang nó – Đây là Thái Tử Lee Yoon Min.
Hắn tỏ vẻ lịch sử muốn bắt tay với nó, nó lờ đi cái bàn tay đó:
_Hân hạnh làm quen.
_Tôi không ngờ Tể Tướng Han lại có con trai đây?
“Lại có con trai? Ý nhà mi là gì đồ chết bầm?” 
_Thôi sắp đến giờ khai giảng rồi, hai em theo cô xuống hội trường. 
Bà ấy đi trước, nó và hắn ta lật đật theo sau như hai con cún con. Vừa bước ra khỏi phòng, đám fan chờ sẵn cũng im phăng phắt:
_Đến giờ khai giảng rồi, các em còn đứng đây làm gì?
Đàng kiến ấy như xếp thành hàng đi theo sau nó và hắn ta. Với ánh mắt của hiệu trưởng cả nó còn quíu huống hồ chi ai? 
Hội trường rộng lớn nằm bên dưới phòng hiệu trưởng, hàng ghế thứ nhất là của giáo viên, nó ngồi ở hàng ghế thứ hai. Bên trái nó là cô tiểu thư đáng ghét hôm trước, bên phải nó là hắn ta. Ngồi giữa hai người nó
không ưa thích gì tất nhiên sẽ rất khó chịu. Không khí hội trường sôi nổi bị dập tắt bởi tiếng của cô hiệu trưởng:
_Tất cả! Trật tự!
Cả hội trường như những con rôbot hết pin ngồi bất động. Bà ấy tiếp tục lời của mình:
_Tôi rất hân hạnh được lãnh đạo trường Hoàng Gia này – một trong những trường đứng đâu nước Đại Hàn Dân Quốc. Và tôi cũng rất hân hạnh được đón tiếp những học sinh mới, những quý tộc, những học sinh giỏi nhất trong nước. Trong những năm qua, trường chúng ta đã đạt được nhiều hành tích đáng kể. Tuy nhiên chúng ta không dừng lại ở những hành tích đó. Tôi là một người tham lam, tôi muốn trường Hoàng Gia phải tiến xa hơn những hành tích vừa rồi, phải xứng với trường đứng đầu nước Đại Hàn Dân Quốc. Và tôi xin chỉ dẫn thêm cho các học sinh mới. Trường chúng ta được chia làm 2 khu. Khu A dành cho các khối lớp 1, 2, 3, 4, 5, 6 còn khu B dành cho các khối lớp 7, 8, 9, 10, 11, 12. Cho nên tôi mong rằng dù tuổi tác có trên lệch nhau nhưng vẫn không quên hòa đồng với nhau cũng như với những học sinh mới. Các em hãy ra sức học tập để xứng đáng với địa vị của các em trong tương lai. Tôi xin hết.
Lời bà ấy vừa kết thúc thì hàng loại tiếng vỗ tay tán dương vang lên. MC lên tiếp tục buổi khai giàng:
_Và sau đây là phần phát biểu của đại diện học sinh khối 9 Lee Eun Hye.
MC vừa dứt lời thì hàng loạt các băng rôn đỏ giơ cao, tiếng la hét của các fan:
_Công chúa Lee Eun Hye I love you!!!
“Công chúa á?” 
Chợt cô tiểu thư ngồi cạnh nó đứng lên vẫy tay với các fan, lúc đó nó chợt hiểu ra rằng: CON NHỎ ĐÃ CHƠI KHÂM NÓ chính là CÔNG CHÚA CỦA NƯỚC ĐẠI HÀN DÂN QUỐC. Nó thầm cười vì nghĩ rằng chàng công tử giúp nó hôm đó chính là Hoàng Tử Du mà đám fan nói. OMG, nó say nắng Hoàng Tử mất rồi. Nó lén liếc mặt qua bên cạnh, tên Thái Tử thúi ấy đang say sưa với bài phát biểu của con nhỏ đó. Chợt nó thấy càng lúc nó càng ghét tên đó hơn, ghét vì tên đó rất giống nó. Lạnh lùng, ít kỉ, kiêu căng và… rất cô đơn. 
_Và sau đây là phần phát biểu của đại diện học sinh khối lớp 10 Han Ji Min
_Là công tử Han đấy!
_Nghe đâu con của Tể Tướng Han đó!
_Trời năm nay sao không phải Hoàng Tử Du đại diện?
Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn. Nó lấy hết bình tĩnh:
_Xin các bạn im lặng cho!
Tiếng ồn nhỏ dần, nó hài lòng vì điều đó và tiếp tục bài phát biểu của mình:
_Như cô hiệu trưởng đã nói… chúng ta tiêu biểu cho những người đứng đầu cả nước để phụng sự cho nước Đại Hàn Dân Quốc, đưa đất nước thành một quốc gia giàu mạnh. Để thực hiện được điều đó chúng ta phải nổ lực ra sức học tập. Tôi xin đại
diện cho khối lớp 10 mong rằng chúng ta có thể đoàn kết cùng nhau phấn đấu học tập trong những năm sắp tới – Nói đến đó mắt nó dừng lại ở tên Thái Tử thúi đang quay mặt làm lơ – Tôi xin hết.
_Bis… bis… tuyệt quá anh Han Ji Min. 
_I love you…
Nó bước xuống chậm rãi trong lời tán dương của mọi người. MC lại bước lên thế chỗ nó:
_Mời Lee Yoon Min đại diện khối 11 lên trình bày phần phát biểu.
_Á Thái Tử Min…
_Sarang hea Thái Tử Min…
Cả hội trường nổi loạn như sấm dậy.
“Hứ, tên hách dịch đó có gì hay mà bọn nữ sinh lại như thế chứ?” 
Nhưng không biết tại sao tên Thái Tử đó lại có sức hút hơn nó. Hắn ta vừa bước lên bụt là cả hội trường im phăng phắt. Nó lấy điều đó làm bực mình không thèm nghe bài phát biểu của hắn. Quản gia đến cạnh nó:
_Công tử… người có cần tham quan trường một lát không ạ?
_Buổi khai giảng còn chưa kết thúc. Các bậc tiền bối còn đang trình bày bài phát biểu của mình. Ta bỏ đi lúc này há chẳng phải coi thường họ hay sao?
_Vâng, tôi xin lui trước.
_Công tử Han Ji quả là khách sáo.
Nó giật mình khi nghe lời đó phát ra từ con nhỏ đáng ghét mà bọn fan gọi là Công Chúa. Chợt nó nhận ra thái độ của mình thật bất lịch sự. Nó mau chóng đổi thái độ chó đúng phong cách của nó – lịch lãm, lạnh lùng.
_Rất hân hạnh được làm quen với Công Chúa. – Nó hình dung ra cảnh tượng nó đang ói khi nói câu đó.
_Tiền bối cứ gọi em là Eun Hye, đừng khách sáo quá.
_Vậy sao được? 
_Không sao đâu, em cũng sẽ gọi anh là anh Han Ji nha?
“Gì thế này? Tỏm quá đi mất con nhỏ này?”
Nó ráng gặng một nụ cười già tạo:
_Haha… Eun Hye khách sáo quá.
_Hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh đấy. Lúc còn nhỏ em chưa bao giờ nghe nói Tể Tướng Han có con trai.
“Ồ, chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi sao? Thảo nào trường này lại bát nháo khi tôi xuất hiện”
Nó vừa suy nghĩ vừa cười giả tạo:
_Vì anh và mẹ sống bên Mỹ từ lúc anh còn nhỏ.
_Vậy à? Mà em thấy anh không thích anh Yoon Min cho lắm đúng không?
_Haha làm gì có chuyện đó.
_Anh khỏi chối, ai gặp anh ấy lần đầu cũng như anh cả. Vì Hoàng Hậu lúc nào cũng rất khắc khe, mẫu mực, nên anh ấy từ nhỏ đã thiếu tình thương rồi.
Nó gật đầu ra vẻ cũng hiểu đôi chút. Nhưng thật sự nó hiểu hơn ai khác vì phu nhân nhà nó cũng giống như Hoàng Hậu. Lúc nào cũng muốn nó nỗ lực thành người tài giỏi.
Nó lén nhìn sang bên cạnh. Thảo nào hắn lại giống nó đến thế. Nó cảm thấy đồng cảm với hắn. Nó tỏ ra thân thiện với hắn:
_Bài phát biểu của tiền bối tuyệt lắm. – Nó dùng tuyệt “chiêu” của nó nhưng chẳng ăn nhầm gì
_Đừng có tỏ ra ngu ngốc như thế.
“Ộc… hắn dám nói như thế ư? Cái tên chết tiệt.” Nó điên tiết lên vì từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến h, đây là lần đầu tiên có người nói với nó như thế.
_Ha…ha… xin lỗi.
_Dẹp cái điệu cười đó đi!
_Ha… ha… nhưng tôi không thể nhịn được. Tiền bối nói chuyện làm tôi nghĩ đến một con bò ngu ngốc mà tỏ ra hung hăng. 
_Ngươi…
_Người ta còn gọi là : “Ngu mà tỏ ra nguy hiểm.” Nếu tôi nói gì sai thì xin thứ lỗi cho!
Nói xong nó bỏ đi một mạch. Không thèm ngoảnh mặt lại, không để cho tên Thái Tử ngu ngốc đó kịp đáp tả câu nào.


Ads

[Truyện Tình Yêu] Pé Ngốc, làm vợ anh được không
[Truyện Tình Yêu] Pé Ngốc, làm vợ anh được không
Buổi học trôi qua như bình thường.Tan học nó cùng con bạn đi về ngôi biệt thự bố nó sắm cho.
Đọc Truyện »
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014