Music Arena - Thần tượng Âm nhạc Gane đấu trường âm nhạc với rất nhiều ưu đãi đặc biệt dành cho thuê bao Viettel. Chi tiết » |
CHAP 41: Tin nhắn cuối cùng
- Có gì ko e? – thay vì bắt máy, hắn chỉ nhắn tin hỏi vậy thôi
- E nói chuyện với a đc ko? - e chưa từng nghĩ sẽ có lúc em phải "xin" để được nói chuyện với hắn
- Anh nghĩ là mình ko nên nói chuyện nữa. Vì dù sao cũng ko giải quyết đc gì mà chỉ thêm mâu thuẫn thôi.
- Anh có cần phải sợ em vậy ko? Em ko nói chuyện để có thêm mâu thuẫn đâu!
- Anh ko có gì để nói với em nữa. Và anh cũng ko muốn nghe em nói. Mọi chuyện kết thúc rồi. Anh ko muốn phải mệt mỏi về chuyện tình cảm nữa.
Mệt mỏi?
Hắn mệt mỏi vì em sao?
Em đã làm gì mà hắn mệt mỏi chứ?
Em còn chưa bao giờ dám nói 2 từ MỆT MỎI, thế mà...
- Anh là người mạnh mẽ, tại sao anh trốn tránh như vậy? Anh ko muốn mệt mỏi, còn em thì sao? Em biết em ko nên gọi, nhưng em đã suy nghĩ rất kĩ. Nói chuyện với em đi!
- Anh nói rồi, anh ko muốn đối diện hay giải quyết gì hết. Đối với anh, vậy là hết rồi. Em đừng làm mọi chuyện phức tạp lên nữa.
- Em ko làm nó phức tạp. Nếu nó hết rồi, sao anh lại ko muốn đối diện?
- Nó đã hết rồi thì tại sao anh phải quan tâm, tại sao phải đối diện?
- Đừng hỏi 1 câu trẻ con vậy chứ anh! Lòng anh ko còn gì thì em có nói gì thì a vẫn bình thường thôi. Còn nếu anh ko đối diện, biết đâu vì anh chưa thấy ổn?
Chia tay, điều khiến em đau khổ, dằn vặt nhất là em luôn nghĩ hắn vẫn còn yêu em.
Em ko hiểu tại sao em cứ luôn nghĩ thế.
Hắn của em – niềm vui nho nhỏ của em ko thể nào ko còn yêu em được.
Vì tin hắn còn yêu em nên em thật sự ko dám buông tay. Em ko muốn vì 1 phút hắn yếu lòng mà em lại chấp nhận rời bỏ tình yêu của mình được.
Nhưng, hắn ko thừa nhận chuyện đó....
- Ko lẽ anh phải nói với em là từ khi chia tay, anh cảm thấy rất ổn, ko phải suy nghĩ? Bây giờ nói chuyện cứ làm anh thấy ko thoải mái. Đến 1 lúc anh sẽ ko nt trả lời em nữa. Anh xin lỗi, anh ích kỉ nên em ko việc gì phải buồn vì anh đâu
- Em cũng nghĩ là anh ổn, nhưng có thật sự là vậy ko anh? Sao anh lại sợ em?
- Mọi chuyện hết rồi. Em nên chấp nhận chuyện này 1 cách dễ dàng đi. Đừng níu kéo, đừng làm nó phức tạp lên. Anh đã quyết định rồi.
- Anh thật sự thấy mọi chuyện đã hết rồi đúng ko? Vậy sao anh ko cho em cảm giác giống thế? Anh nói anh ko chịu đựng đc e, nhưng e đâu làm gì khiến a mệt mỏi như thế. Anh đừng đổ lỗi cho em như vậy chứ. Em biết, anh chia tay vì anh trẻ con, anh chưa đủ trưởng thành để bất đầu 1 mối quan hệ nghiêm túc. Ban đầu, vì a nghĩ a chín chắn, a muốn ổn định, a nghiêm túc nên a mới quen e. Nhưng 1 thời gian, a nhận ra a chưa muốn lớn, a còn muốn vui vẻ, thoải mái, chưa muốn ràng buộc gì. Vả lại, thời gian này, a căng thẳng vì chuyện việc làm, a nhìn lại e, e nghèo, e ko có gì hết, nên a lại thấy thêm áp lực. A sợ phải lo cho e, a sợ trách nhiệm. Nhưng a àh, tại sao lại như thế? Trước giờ e đâu phụ thuộc vào a đâu. E ko ỷ lại vào a, e ko bắt a phải lo cho e. A muốn tự do, e cho a tự do. Tại sao a vẫn thế? Quyết định đó là do a suy nghĩ kĩ rồi, hay chỉ vì mệt mỏi mà a muốn buông tay?
- A mệt. A muốn buông tay e. E nói gì cũng đúng. Em quá hiểu a mà. Vậy thì em cũng hiểu là a ko quay lại nữa đâu
Có những lý do em ko muốn nói, và khi đã nói rồi thì lại cứ hi vọng hắn sẽ phản bác.
Nhưng, em ko dám tin là hắn lại thừa nhận như thế...
- Chỉ vì mệt mà a muốn buông tay e sao? Khi a làm e mất hết lòng tin, e vẫn ko buông tay. A lừa dối e, a phản bội e, e vẫn ko buông tay. A xem thường e, e vẫn ko buông tay. Vậy mà chỉ vì a mệt mà a buông tay e sao? Khi a nói a sẽ đưa e đi đến cuối con đường, a cũng biết sẽ có lúc mệt mỏi mà. Anh có chắc a sẽ ko bao giờ hối tiếc chứ? A có chắc a thật sự muốn buông tay e ko? Em sợ lắm! Em sợ đến 1 lúc cả a và e thấy hối tiếc vì quyết định này.
Sợ lắm cái cảm giác buông tay 1 người mà mình vẫn yêu thương
Càng sợ hơn nếu 1 ngày nào đó... phát hiện người ta vẫn còn yêu thương mình
Thật sự, em sợ lắm.
Em sợ trên con đường cao tốc của cuộc đời, em và hắn lại nhận ra hạnh phúc từ gương chiếu hậu.
Em sợ có ngày 2 đứa quay lại nhìn nhau, yêu thương mà chỉ biết lặng im
Em sợ lắm...
Thật sự sợ lắm...
- A ko hối tiếc đâu, vì trong suy nghĩ của a, dù cho là bây giờ a và e đều có công việc ổn định thì a cũng ko muốn quen e. Có 1 lý do quan trọng nhất thôi, là tính cách 2 đứa khác nhau quá. A có thể chấp nhận trong 1 thời gian ngắn chứ a ko thể chấp nhận cả đời.
- Vì trong suy nghĩ của a, a luôn đổ lỗi cho tính cách e. Tính em là luôn cố gắng giải quyết, dù anh nói khó nghe, khó hiểu, khó chấp nhận, e vẫn cố gắng. Còn a, a ko hiếu ý e, hoặc e ko hiểu ý a, a lại đổ lỗi cho tính cách. Tính cách ko hợp thì tại sao trước giờ mình vẫn giải quyết đc hết? Chỉ cần ngồi nói chuyện là sẽ tìm được tiếng nói chung. Tại sao giờ anh lại đổ lỗi như thế?
- Vì anh hết muốn cố gắng. Vì anh muốn buông xuôi hết. Vì anh ko còn yêu em nữa.
- Tại sao tối đó a nói a thật sự vẫn còn yêu e? Nếu a muốn buông tay thì hôm đó a đã buông tay e rồi. Anh nói thật lòng a đi
- ............– hắn im lặng, ko rep
Ngày em từ chối lời yêu thương của hắn, hắn chỉ lặng lẽ post 1 pic
Chính cái pic này đã khiến e suy nghĩ thật nhiều
Bản thân em cảm thấy, em chả ok tí nào với cái quyết định chạy-trốn-tình-cảm của mình
Và, cuối cùng, em đã suy nghĩ lại, đã làm tất cả để mọi thứ thật ok
Vậy mà, em chẳng thể ngờ, khi mọi thứ đang ok thì hắn lại như thế...
- Everything will be ok in the end. If it’s not ok, It’s not the end. Vấn đề là, e ko hề thấy nó ok chút nào
- ............
- A àh, nếu a muốn kết thúc thì cũng để mọi thứ rõ ràng chứ. Nếu a có đc sự rõ ràng ngay từ đầu thì bây giờ có lẽ đã ko thế này. A đừng im lặng, nói cho e biết thật lòng a đi
- ............ - lại im lặng. Hắn thậm chí ko muốn trả lời em nữa rồi
- A àh, qua chuyện của chị T, chẳng lẽ a ko rút ra được gì hay sao mà lại còn áp dụng với e? E chỉ cần hiểu rõ ràng, e chỉ cần giải quyết êm đẹp, chỉ để dễ chịu thôi, e đâu níu kéo hay làm khó dễ gì a đâu, tại sao a lại làm thế với e? Chẳng lẽ e đi lùng a, gọi cho a, nt a, níu kéo, khóc lóc, vật vã sao? Kì lắm. Mình cư xử như người lớn đc ko? Cho e biết thật lòng a thế nào thôi, đc ko? - bao giờ cũng thế, bao giờ em cũng phải thuyết phục hắn theo cái kiểu này, giọng điệu này. Khi vui cũng vậy, và khi em đau khổ, bấn loạn, em vẫn phải thuyết phục hắn như thể mình là đứa bình tĩnh, mạnh mẽ, và hoàn toàn vô cảm, ko biết đau đớn là gì
- Thật lòng anh anh nói rồi mà tại sao em ko hiểu? Anh ko muốn em nt hay gọi cho anh nữa.
- Em sẽ làm thế, nếu thật sự anh muốn thế. Nhưng tại sao anh thay đổi nhanh như vậy? Tại sao tối đó anh nói yêu em? Em tin anh vẫn yêu em, đúng ko anh?
- ............
Hắn ko trả lời.
Hắn làm thế lại khiến em càng thêm tin hắn còn yêu thương em.
Các thím có thể nghĩ em u mê, ngốc nghếch, cơ mà... em là người trong cuộc, em là người trải qua biết bao nhiêu chuyện cùng hắn, em là người cùng hắn chia sẻ mọi khó khăn,... Ngoài cuộc nhìn vào chỉ đơn giản phán yêu hoặc ko yêu, thế thôi. Nhưng người trong cuộc như em đây thì ko như thế được..
- Anh đừng như vậy. Trả lời em 5 câu, trả lời thật lòng 5 câu thôi. Sau đó muốn thế nào cũng đc. Từ nay e sẽ ko phiền a nữa. Ok? - Chỉ để hắn trả lời mà em đành phải dùng cái cách này. Em tự hỏi, tại sao yêu thương nhau là thế, gắn bó với nhau là thế, bây giờ, qua biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng lại phải tìm cách ra điều kiện để được nhận từng tin nhắn một thế này...? Đau lòng lắm chứ, nhưng em chẳng còn cách nào nữa....
- Em nói đi - hắn vẫn tỏ ra hờ hững đến lạnh lùng như thế đấy
- 1. Tại sao tối đó a nói a còn yêu e? A ko nói dối e, e biết, nhưng a cũng ko thay đổi nhanh vậy đc. Có phải a vẫn còn yêu e ko?
- Ko. Anh ko còn yêu em. Anh ko nhớ anh đã nói gì nhưng anh ko yêu em nữa.
- Anh nói dối. Em nói anh phải trả lời thật lòng, tại sao anh lại nói dối?
- Nếu em còn như vậy thì thôi. Anh ko yêu em nữa, em tin hay ko thì tuỳ em.
- Em rất bình tĩnh. Em ko muốn làm cả 2 đau khổ & mệt mỏi. E chỉ cần a trả lời thật lòng tại sao thôi. Gỡ hết mọi khuất mắc trong lòng em để em thấy nhẹ nhàng được ko? Em cũng ko muốn mình sống trong ảo tưởng đâu a
- Uhm. Vậy thì a trả lời rồi đó.
Uh, thì nói rồi đó, tin hay ko thì tuỳ em thôi, hắn chẳng cần quan tâm nữa. Hắn ko cần biết em sẽ buồn thế nào, cũng chẳng cần biết em sẽ đối mặt với cú shock này ra sao. Ko cần biết, chẳng cần biết gì cả.... Cũng chẳng cần biết, em đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh để đổi lại cái cơ hội thức tỉnh hắn, đánh thức yêu thương của hắn, van xin hắn đừng nhẫn tâm giết chết tình cảm này...
Cuồi cùng, đau đớn thế nào cũng vờ như ko có gì. Em lại bắt đầu hỏi những câu tiếp theo, và cầu mong sự chân thành từ hắn
- 2. Tại sao a có thể làm vậy với e? A là người e yêu nhất, e tin tưởng nhất, cũng là người đầu tiên e muốn trở thành chồng em, là người đầu tiên khiến e chấp nhận bỏ hết cái tôi, lòng tự trọng, chấp nhận thay đổi mọi điều, chỉ vì anh thôi. Vậy mà tại sao anh lại như thế? Tại sao chỉ vì sự thoải mái mà a sẵn sàng buông tay e như thế?
Sẽ đến 1 lúc a muốn ổn định, a muốn lâu dài, bền vững, nếu bây giờ a buông tay e, sau này a sẽ hối tiếc chứ?
Anh ko nghĩ cho em sao? Anh ko cần biết em đang cảm thấy thế nào sao? Anh ko trân trọng em sao?
- Em cũng mạnh mẽ để vượt qua việc này thôi. Rồi em và anh sẽ tìm được người phù hợp hơn nên ko cần phải sợ.
Hắn của em là thế, bao giờ cũng tin vào tương lai như thế đấy
Quan điểm của hắn là "Biển lớn ko sợ ko có cá"
Và, tất nhiên là, hắn luôn cho mình cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc khác
Em biết điều đó, nhưng em ko ngờ đến 1 lúc, cái hạnh phúc nhỏ bé của em lại bị hắn mang ra đổi chác như thế
- Em cũng mong sẽ như thế, nhưng bây giờ em vẫn thấy sợ. Yêu thương làm gì, chỉ cần vài ngày là có thể quay mặt đi như thế? Em thấy ko còn gì đáng để tin tưởng nữa.
3. Anh thật sự thấy hài lòng với quyết định của anh chứ? Việc a chia tay em, lý do chỉ là lý do thôi. Ko phải vì em, ko fải do em ko tốt, vậy em đã sai điều gì?
Nếu anh ko muốn, tại sao anh lại bắt đầu tất cả? Tại sao anh cho em niềm tin rồi lại tước đi hết tất cả của em như thế? Ngày đầu tiên yêu nhau, anh đã nghĩ sẽ làm gì cho em? Anh đã muốn đi đến cuối con đường như thế nào? Anh đã cố gắng ra sao? Tại sao bây giờ anh dễ dàng nói bỏ là bỏ được? Tại sao anh lại tự cho phép mình từ bỏ để đi tìm 1 thứ khác với hi vọng sẽ phù hợp hơn? Yêu thương của anh đâu rồi? Trách nhiệm của anh đâu rồi? Suy nghĩ chín chắn, trường thành của anh đâu rồi?
- Anh thấy chia tay là hợp lí. Quen nhau để tìm hiểu nhau đến 1 lúc thấy ko thể phụ hợp với nhau nữa thì chia tay.
- Ko thể phù hợp là sao? Có ai hợp nhau hoàn toàn đâu. Trước giờ mình vẫn tốt, mọi thứ giải quyết đều tốt, tại sao khi vui thì a nói mình tốt, khi ko vui lại nói ko phù hợp, ko chịu được như vậy?
- Anh hết kiên nhẫn với em rồi. Em ko hỏi tiếp thì thôi.
Hắn của em thông minh quá phải ko ạh?
Em muốn tận dụng từng tin nhắn để níu kéo hắn, vậy mà cũng ko qua mặt được hắn.
Với hắn, trả lời câu hỏi của em là nghĩa vụ, và chẳng có lý do gì mà phải giải thích dong dài nữa
4. Anh ko nhớ mình đã hạnh phúc thế nào sao? Anh ko nhớ mình đã từng mong muốn tương lai như thế nào sao? Tại sao anh lại từ bỏ hết tất cả như vậy được ? Mình sắp làm đc rồi, những điều mình mong muốn mình đã sắp làm được rồi, chỉ cần cố gắng thêm 1 chút nữa thôi, tại sao anh lại bỏ cuộc như thế? Những điều em nói với anh, em đã làm được gần hết rồi. Anh chỉ cần làm những gì anh đã nói với em thôi. Tại sao anh lại buông tay khi mình đã sắp đạt được những gì mình mong muốn? Chỉ còn cố gắng 1 chút nữa thôi, tại sao anh ko tiếp tục?
- Anh ko muốn tiếp tục nữa. Và anh cũng ko quan tâm nếu tiếp tục nữa thì sẽ được gì
...
Yêu thương ạh,
Đến làm gì
cố gắng làm gì
tin tưởng làm gì
hi vọng làm gì
... để đến lúc
anh buông 1 câu "ko quan tâm"
là mọi thứ vỡ tan như thế...
Mọi cố gắng của em chẳng còn khiến hắn bận lòng nữa
Tất cả yêu thương em dành cho hắn, hắn chẳng thèm đếm xỉa đến
Bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu hạnh phúc,... tất cả đều trở thành mây khói cả
5. Anh sẽ ko hối tiếc chứ? Anh chia tay vì thật sự a đã suy nghĩ kĩ, hay chỉ vì a mệt mỏi, chán nản nên mới đưa ra quyết định đó? Nếu anh buông tay em, anh sẽ thật sự mất em. Tất cả những gì mình có với nhau để chẳng còn gì. Anh thật sự ko cảm thấy sợ hãi nếu mất em sao? Anh quyết định bằng lý trí hay bằng con tim anh?
- Anh quyết định bằng cả 2 thứ. Anh ko lo mất em vì anh thấy em ko phù hợp với anh. Anh trả lời 5 câu rồi. Anh mong em sẽ để a được yên. Anh đã đủ áp lực, mệt mỏi rồi
Em hiểu rồi. Chuyện chia tay em coi như là quyết định cuối cùng của anh. Em cũng ko nghĩ anh sẽ hối tiếc. Em ko làm gì khiến anh mệt mỏi hay áp lực cả, nên đừng nói thế với em. Nhưng em vẫn còn giữ đồ đạc của anh. Bếp, gas,... anh có muốn lấy thì qua lấy đi. Ngoài ra vẫn còn ít đồ mặc của anh, anh lấy đi. Nếu ngại ko muốn gặp em, anh có thể nhờ aS qua lấy. Đừng để lại bên này. Vậy thôi. Còn chuyện gia đình, mình lớn cả rồi, đừng để gia đình khó xử. Em ko phiền anh nữa. Sau này nếu có gặp nhau, chào nhau 1 câu là đủ rồi
Đó là tất cả những gì còn lại trong điện thoại em ngay hiện tại. Mỗi lần đọc lại là mỗi lần em đau đớn đến bật khóc.
Bữa giờ, đt em đang có tí trục trặc, cần reset máy
Reset thì sẽ mất hết dữ liệu, tất nhiên là mất luôn tất cả tin nhắn này
Và, em quyết định để đt hư luôn, ko reset gì cả, chỉ để giữ lại những thứ bullshit này thôi
Lắm lúc em cũng thắc mắc, tự hỏi tại sao cứ phải để lại những dòng tin nhắn như thế nhỉ? Tại sao em ko xoá đi?
Nó khiến em đau lòng đến vật vã
Thế mà, em vẫn để đó
Em để đó...
... để mỗi khi cầm lòng ko nổi
... để trước khi định gọi điện níu kéo
... để trước khi sắp nhắn tin nài nỉ
em sẽ đọc lại từng tin... từng tin một...
[Truyện Teen] Câu chuyện tuổi 23 Truyện thuộc một phạm trù gì đó dành cho các nhà văn, còn tôi, đơn thuần là một anh chàng đang kể lại mấy việc vừa trải qua. Đọc Truyện » |