Biệt đội siêu Roboot Game đánh theo lượt đầy lôi cuốn bạn còn được chiêm ngưỡng rất nhiều loại vũ khí khác nhau. Chi tiết » |
Như không còn gì để mất, buổi tối ngày hôm ấy, em đã lấy hết tất cả can đảm để gọi cho nhỏ Vy lần cuối, em quyết định sẽ thổ lộ cho nhỏ biết một điều mà em đã giấu bấy lâu này, biết đâu điều này sẽ khiến nàng suy nghĩ lại, nàng sẽ bỏ thằng bỏ mẹ kia để lấy em thì sao, lol.
Reng reng reng
"Alo, Vy hả"
"Ơ, Phúc à, gọi Vy có chuyện gì hông"
"À Phúc có chuyện này muốn nói với Vy nè"
"Ủa hồi chiều thằng em của Vy có gửi thiệp cưới của Vy cho Phúc chưa" (Bỏ mọe rồi, đang tính nói mà nó quất câu này thì...)
"Phúc nhận rồi, mà sao hồi đầu năm nay Vy bảo 2,3 năm nữa mới lấy chồng mà, sao thoắt cái là lấy rồi"
"Chuyện của Vy dài dòng lắm, Phúc không nên biết làm gì" (Hay là, là, là...bác sĩ bảo cưới nhỉ)
"Ùa Phúc không có ý tò mò gì hết, Phúc có một điều muốn nói với Vy từ lâu lắm rồi mà chưa dám nói"
"Chuyện gì vậy, 3 đứa mình là bạn thân của nhau, có gì Phúc cứ nói" (Mẹ cái con này, lại làm bố mất hứng, nghĩ sao chêm cái câu "bạn thân" vào vậy)
"Phúc muốn nói rằng, Phúc...Phúc....thích Vy từ lâu lắm rồi, tít...tít...tít)
Vừa nói xong câu đó thì không hiểu vì sao em cúp máy cái rụp, rồi tắt luôn nguồn điện thoại. Quả thật, nói ra tuy đau nhưng cảm giác nhẹ lòng lắm các bác à, kiểu như vừa quăng đi cái cục thịt dư hàng trăm ký trên người ấy. Em biết chắc rằng, việc nói ra điều này cũng không giúp nhỏ thay đổi quyết định của mình. Thôi thì kệ cmn, muốn ra sao thì ra, vì tình yêu, em xin chúc phúc cho nhỏ một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nếu sau này thằng chồng của nhỏ đối xử không tốt với nhỏ và đánh đập nhỏ, em sẽ quyết bay sang nước ngoài đập bỏ mọe thằng chó đó. Mỗi ngày, em sẽ hóng chờ tin tức của nàng, hình ảnh của nàng trên facebook. Đúng là tình yêu làm con người mù quáng các bác à, trong thời gian từ lúc nhận thiệp cho tới lúc đám cưới nhỏ Vy diễn ra, em đã có những cư xử như một thằng khùng, em trở nên nóng tính hơn thường lệ, và thậm chí có lần cãi nhau với thằng Bình, người "bạn trai" duy nhất của em vào lúc này. Tai nạn đỉnh điểm xảy ra vào buổi tối ngày đám cưới của Vy, sau màn ăn nhậu bét nhè tại bàn cưới, em lếch thân xác tả tơi, say men cả vì rượu và vì tình trở về nhà. Trên đường đi, em đã chạy với tốc độ khá cao trong tình trạng tâm trí u mê. Bất ngờ, một cái "Rầm...,kéttttttttt...Xầm"
Hậu quả là em tỉnh dậy trong một bệnh viện, mở mắt ra em thấy ba mẹ đang ngồi bên cạnh, thật sự em không biết chuyện gì đã xảy ra, em từ từ mở miệng hỏi mẹ:
"Đây là đâu vậy, sao con lại nằm ở đây vậy mẹ"
"Đây là bệnh viện con à, tối qua con tông xe, được người ta đưa vào đây, may mà cũng không nặng lắm"
"Con thật sự không nhớ gì tối qua hết, con chỉ nhớ là lúc dự đám cưới xong, con với thằng Bình cùng nhau về"
"Ùa thôi con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát thằng Bình nó vào thăm con, mẹ ra ngoài mua chút cháo cho con ăn"
"Dạ con biết rồi ạ"
Nằm được một chút thì không lâu sau, thằng Bình cũng từ từ xuất đầu lộ diện đến thăm em, vẫn cái đầu trọc đó, cu Bình mặt buồn hỏi em:
"Mày sao rồi thằng quỷ, tối qua đang đi chung tự nhiên mày chạy đi đâu làm tao cũng lạc mày luôn. Về nhà tao gọi di động mày quá trời mà không có ai trả lời. Sáng dậy thì ba mẹ mày bảo mày mới nhập viện".
"Tao không sao đâu, chắc chỉ bị xây xước nhẹ xíu thôi, cám ơn mày đã đến thăm tao"
"Không có gì đâu, bạn bè mà, tao mua ít trái cây, mày ăn đi cho bổ"
"Ùa, tao biết rồi, mày ngồi đi"
"À P, mày cho tao mượn điện thoại của mày xíu"
"Điện thoại tao à, ơ đâu mất rồi, chắc mẹ tao giữ rồi, mà để làm gì vậy mày"
"Không có gì đâu, tao ra đây chụp hình gái xíu, có 1 con nhỏ y tá đẹp lắm mày ơi, mà điện thoại tao không có chụp hình được đấy chứ"
"Ùa đợi xíu mẹ tao đi mua cháo về rồi lấy"
Em với thằng Bình ngồi trò chuyện được một xíu thì thằng Bình xin phép đi về, em cũng thiếp đi lúc nào không biết. Và trong khoảng thời gian em thiếp đi, thằng chó Bình đã kêu mẹ em đưa điện thoại của em cho nó mượn. Nhưng mục đích của nó không phải mượn để chụp hình em y tá xinh đẹp nào đó, mà mục đích chính của nó là nhắn tin cho bé Huệ, thông báo với nàng rằng em đang nằm trong bệnh viện. (Thằng chó nhiều chuyện)
Thế là buổi tối hôm ấy, khi vừa mở mắt dậy sau một giấc ngủ ngon, em giật mình tá hóa khi hình ảnh của bé Na xuất hiện ngay trước mặt mình. Em ú a ú ơ nói:
"Ơ, sao em lại biết anh ở đây"
"Anh bị có đau không, bạn anh nhắn tin cho em biết" (Đôi mắt nàng ươn ướt vì khóc)
"Anh không sao đâu, em đến đây làm anh bất ngờ quá"
"Sao anh lại không nói cho em biết, dù sao tụi mình cũng là bạn mà"
"Em còn công việc của em mà, với lại anh cũng bị thương nhẹ thôi, em đừng bận tâm"
"Không bận tâm sao đươc, nghe tin anh nhập viện là em tức tôc tới đây rồi đó, mới mấy ngày trước còn qua nhà em ăn cơm"
"Hihi, anh không sao thật mà, ủa mẹ anh đâu rồi em"
"Dạ, bác đang ngồi bên ngoài kìa anh, em thấy khuôn mặt mẹ anh buồn lắm, bác lo cho anh lắm đó"
"Anh thật có lỗi, để ba mẹ phải lo lắng cho mình".
"Anh đi đứng được hông, em dẫn anh đi ra ngoài hóng gió xíu cho khuây khỏa"
"Ùa anh đi được"
Cuộc hẹn của em với nàng đã xảy ra tại một nơi không ai mong muốn, dù vết thương do tông xe để lại còn chưa dứt, dù nỗi đau do nhỏ bạn "ban cho" còn vương vấn, nhưng với em, hôm ấy quả thật là một ngày hạnh phúc, bởi vì bên cạnh em luôn vẫn nhận được sự quan tâm của những người bạn thân, của gia đình, đặc biệt là từ một cô gái 18 tuổi mới quen, người làm một công việc "ghê tởm" nhưng sống đầy tình cảm..
Ở chương trước, sau 3 ngày nằm viện vì tai nạn giao thông, cuối cùng em cũng được phép xuất viện trong niềm hân hoan của cả gia đình. Em như người vừa chết đi sống lại, từ cõi chết trở về, nếu chẳng may tai nạn nghiêm trọng hơn một chút nữa thì chắc có lẽ giờ này em đã không còn lên đây báo cáo với các thím nữa rồi, và câu chuyện đời bi thương khổ ải của bé Na cũng sẽ không bao giờ được viết ra.
Trong cái rủi có cái may các bác à, nhờ bị thương nằm viện như vậy mà em mới biết được ai tốt, ai xấu với em. Ba mẹ thì em không nhắc đến, bởi vì họ mặc định là những người thương em nhất trên trần đời. Còn về thằng Vinh, nó cũng thật sự là một thằng bạn tốt, trong thời gian em nằm viện, nó bên nước ngoài liên tục gọi điện hỏi thăm sức khoẻ của em, rồi khi hay tin em xuất viện, cu cậu đã up lên facebook em những câu chúc sức khoẻ nghe sao ấm lòng, nó còn "khuyên" em rằng: "Mày mà còn lái xe trong tình trạng say xỉn như thế nữa thì đừng trách tao, tao mà về nước thì mày..." (Mẹ, thằng chó này)
Riêng thằng Bình trọc, em không biết phải cám ơn nó thế nào khi suốt những ngày em nằm viện, nó đều đặn đến thăm và mua trái cây cho em ăn. Đặc biệt là em phải cám ơn nó về vụ nhắn tin thông báo cho bé Na biết em nằm viện. Chửi nó nhiều chuyện là thế thôi, nhưng thật ra em cũng muốn bé Na đến thăm em lắm (đang bệnh mà thấy gái đẹp đến thăm thì thằng bỏ mẹ nào mà không thích, lúc ấy tự nhiên người em khoẻ hẳn các bác à).
Người cuối cùng em muốn nhắc đến chính là bé Na, với em, cô bé này thật sự là một người sống rất tình cảm. Các bác thử nghĩ xem, em với nhỏ chỉ mới quen đây thôi mà nhỏ cứ như thể là người bạn thân của em lâu năm lắm rồi. Nhớ ngày nằm viện thứ 2, nhỏ bất thình lình mang bịch cháo do chính tay nhỏ nấu đến cho em ăn, chúng em thật sự đã có một khoảng khắc vui vẻ và trong sáng bên nhau. (Ai kêu trong tối đó).
Người tốt với em thì cũng nhắc đến rồi, nhưng có một người khiến em buồn lòng và đau đớn nhất trong khoảng thời gian em nằm viện, đó lại chính là người mà em yêu thương nhất từ trước đến nay (trừ cha mẹ em ra). Có lẽ mọi người đã đoán ra được người ấy là ai rồi, vâng, chính là con nhỏ Vy, bạn thân và người yêu trong mộng của em. Đau đớn lắm khi trong 3 ngày nằm viện, em chỉ nhận được một tin nhắn duy nhất từ nhỏ "Chúc Phúc mau khỏi bệnh", sau đó em hồi âm lại nhưng tất cả đều rơi vào tĩnh lặng.
Thật sự, em không cần 5 chữ tin nhắn ngắn ngủi kiểu như cho có lệ này, em chỉ muốn được thấy bóng dáng nhỏ đến bệnh viện để thăm em, hoặc ít nhất là một cuộc gọi điện thoại 5,10 giây chẳng hạn. Dù sao không là người yêu của nhau, nhưng em, nhỏ, với thằng Bình cũng là bạn thân của nhau. Dành chút thời gian đến thăm bạn bè xíu thì có là bao. Nhiều lúc em thầm nghĩ: "Hay là nhỏ đang say men bên vị hôn phu đẹp trai, nhà giàu, đã quên rồi những thằng bạn thuở hàn vi". Sau đợt này, em quyết sẽ làm mọi cách để quên đi hình bóng nhỏ, thứ mà đã ăn sâu thăm thẳm vào cái bộ óc u mê của em suốt một quãng thời gian dài đăng đẳng. Từ rày về sau, em sẽ xoá tất cả mọi thông tin liên quan đến nhỏ, em sẽ xoá luôn cả facebook của nhỏ, sẽ thôi mong nhớ khuôn mặt đáng yêu của nhỏ nữa đâu.
Vết thương trôi qua cùng năm tháng, em lại trầm mình trong mớ công việc tại công ty. Tính tình em đã thay đổi rất nhiều sau đợt tai nạn vừa rồi, em bỗng trở nên hiền lành hơn lúc trước, vâng lời cha mẹ hơn, không còn những trận cãi nhau với thằng Bình nữa. Một điều hạnh phúc đến với em nữa đó là sự thân thiết giữa em với bé Huệ dường như càng ngày càng lớn, em có cảm giác như nàng đang thật sự quan tâm đến mình. Có đôi lần, nàng đã chủ động gọi điện hỏi thăm em trong giờ làm việc, đôi khi 2,3 giờ khuya nàng bỗng nhắn tin cho em như trêu đùa, chọc ghẹo.Em thật sự không biết tình cảm của nàng dành cho em như thế nào, em thật lòng muốn biết trước đó nàng đã từng yêu ai và từng có ai yêu chưa. Nhưng dẫu ra sao đi chăng nữa thì em cũng chỉ muốn giữa chúng em chỉ là một tình cảm anh em, bạn bè. Không phải vì em chê trách cái nghề "dơ bẩn, người đời khinh chê" của nàng, không phải vì em sợ hãi những loại gái mà người ta thường gọi là "gái rẻ tiền" như nàng, em chỉ thật sự không muốn dính líu tới 2 chữ tình yêu nữai, có lẽ vết thương tình do con bạn thân để lại trong em quá lớn.
Thời gian đi qua theo nhịp đập của cuộc sống, vào một ngày nọ cuối tháng 6. Lại một lần nữa em nhận được điện thoại từ bé Na với nhã ý mời em đến nhà ăn cơm, và đặc biệt lần này là có sự hiện diện của các chị em nàng, nói toẹt và phũ phàng ra là mấy con nhỏ bạn bán dâm cùng phòng với nàng.
“Alo anh Phúc ơi, có ở nhà hông” (Nàng nhí nhảnh đùa cợt với em trong điện thoại)
“Anh đây, nhà đang mở cửa, mời em vô” (Em cũng ghẹo lại nàng cùng tiếng cười hí hố)
“Ơ, giọng anh hôm nay sao kỳ thế”
“À, anh đang bị khan cổ do ở trong máy lạnh dữ quá”
“Anh có sao không, mua thuốc uống chưa”
“Em không phải lo cho anh đâu, mấy bệnh này thì nhầm nhò gì với anh”
“Ghớm, anh tự tin quá nha, nè em muốn mời anh đến nhà em chơi lần nữa, anh đến được hông”
“Hỹ hỹ, người khác mời thì anh còn từ chối, nhưng em mời thì…hí hí”
“Ok, vậy ngày mốt anh tới nhen, 7 giờ tối”
“Ùa để anh ghi lại kẻo quên”
“À mà anh ơi, anh rủ thêm anh Bình tới nữa cho vui nha, em nấu ăn cho các anh ăn hihi”
“Ơ, sao tự nhiên có thằng Bình vào đây”
“Thì anh cứ rủ đi, tại có mấy chị cùng phòng của em nữa, em sợ 1 mình anh đi ngại thôi”
“Ùa cũng đúng heng, một mình anh mà tới đó thì chơi đâu lại tụi em”
“Cái anh quỷ sứ này, thôi vậy nha, chúc anh làm việc vui vẻ”
Thế là em lại sắp gặp được bé Huệ nữa rồi, cũng đã gần 1 tháng rồi chưa gặp lại nhỏ, không biết giờ nhỏ ra sao rồi, đã ăn uống mập lên chút nào chưa hay vẫn còn ốm o như trước. Trong tâm trạng phấn chấn vui vẻ, em quyết định gọi điện cho thằng Bình với mục đích rủ nó đi chung.
“Alo, Bình trọc hả”
“Ùa sao đó thằng quỷ”
“Có kèo đi chơi nè, mày đi với tao không”
“Kèo gì nói ra tao xem”
“Kèo đi gặp gái, không những 1 em mà tới 4,5 em lận”
“Đậu…mè, nghe cái nứng…liền, khi nào mày”
“Tối ngày mốt, 7g”
“Ủa mà tụi nó là ai, bạn mày à, có nhỏ nào tao quen không”
“Tới lúc đó rồi biết, tao éo nói nhiều”.
“Ok, có gì hôm đó mày qua nhà đón tao nhé, kiểu này tao phải sắm một bộ đồ mới rồi hỹ hỹ”
“Thằng chó, nhớ mua thêm cái mũ đội vào, nhìn đầu trọc mày tao thấy ghét quá”
“Kệ moẹ tao nhé”
“tít tít tít…
Buổi tối hôm ấy rồi cũng đến, em diện một bộ quần áo nom rất lịch sự, khác hẳn với bộ quần áo hôm bữa (mắc công nhỏ nghĩ em có 1,2 bộ quần áo mặc tới mặc lui), đầu tóc, râu ria cũng tỉa tót lại trông em như trẻ đi 20 tuổi. Một lần nữa bố mẹ em hỏi:
“Mày lại đi đâu đó con, người còn yếu ở nhà nghỉ cho khoẻ”
“Dạ con qua nhà thằng Bình ngồi tám chuyện chút ạ”
“Ùa, mày đi đường cẩn thận vào, bữa bị một lần làm tao với ba mày thót tim rồi đấy”
“Bố mẹ cứ yên tâm, còn dạo này hiền rồi hihi”
“Ùa thôi mày đi đi, lát tao đợi cửa”
“Dạ thưa bố mẹ con đi”
Đúng 6 giờ 15, em lái con ngựa chiến qua nhà thằng Bình, rồi đèo nó tới khu nhà trọ của bé Huệ. Trên đường đi, cu cậu đã hỏi em rất nhiều thứ, nào là “nhà bọn nó xa không”, “bọn này mày mới quen à”. Nó hỏi rất nhiều nhưng em tuyệt nhiên không trả lời lại, chỉ muốn quay lại thục cùi trỏ chết cmn cho nó im mồm. (Thằng chó này đầu trọc mà nhiều chuyện vãi lọ)
Vừa mới tới con đường tăm tối dẫn vào khu nhà trọ, bỗng thằng Bình nó giật tay áo em và nói:
“Mẹ, khu này nhìn ghê quá vậy mày”
“Có chó gì đâu, tao đây, mày khỏi phải sợ” (Lúc lần đầu tới em cũng sợ như thằng Bình)
“Nhìn tăm tối giống chỗ bọn xì ke ở quá”
“Ở ngoài vậy thôi, chạy vào sâu xíu là khác à”
“Ùa thôi vào nhanh đi mày, ở ngoài này nhìn ghê bỏ mẹ ra”
Do đã biết được đường đi dẫn vào phòng trọ bé Huệ nên không mất quá nhiều thời gian em cũng đến nơi. Tức thời thì bé Huệ mặc quần ngắn cũn ra trước cửa đón bọn em, trong khi đó thằng chó Bình mặt lấm le lấm lẹt sợ sệt.
“Bọn anh đến đúng giờ quá ta”
"Đáng lẽ anh đến sớm hơn rồi í chứ, tại thằng này đi đường nó hỏi nhiều quá anh nhức đầu” (Em quay sang chỉ vào cái đầu trọc của thằng Bình)
“Thôi bọn anh để xe rồi vào đây với bọn em”
Vừa bước vào trong nhà thì em bỗng tá hoả khi nhìn thấy thêm 4 đứa con gái nữa, cùng bé Huệ là 5, ăn mặc khêu gợi, đứa nào cũng mặc quần ngắn cũn nhìn dâm tặc vãi lọ, ngoại lệ là có một con mặc cái váy đen bó sát eo trông quyến rũ cực kỳ. Thoạt nhìn sơ qua em thấy bé Huệ và một con nhỏ nữa đang đứng bếp nấu ăn, còn 3 con nhỏ khác thì đang bày biện đồ ăn ra sàn nhà. Thoáng thấy đâu đó có hộp quà như quà sinh nhật, em chợt thầm nghĩ: “Không lẽ hôm nay sinh nhật nhỏ nào, hay là sinh nhật bé Huệ”. Nhìn quay sang thằng Bình, lúc này cu cậu như chết lặng đi và có cử chỉ rất lạ. Em nghĩ rằng nó đang chảy nước giải trước vẻ đẹp của mấy đứa con gái trong phòng, nhưng tất cả đều không phải vậy.
Như các bác đã biết rồi đó, ở những chương đầu em có đề cập đến việc, em, thằng Bình, thằng Vinh đi chơi gái tại một khách sạn bí mật. Hôm đó có 3 con đào được đưa đến để phục vụ 3 tụi em, trong khi em may mắn gặp được bé Huệ thì thằng chó Bình nó gặp được một con nhỏ, và con nhỏ này chính là một trong những đứa con gái đang ngồi bày biện đồ ăn dưới sàn nhà. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cu Bình dần biết được sự việc đang diễn ra trước mắt mình, và câu hỏi khi nãy nó hỏi em “bọn này mày mới quen à” như đã có câu trả lời rõ ràng.
Qua giới thiệu thì em được biết con nhỏ đó tên là Trâm, 21 tuổi, nom cũng rất xinh xắn đáng yêu, có lẽ chỉ thua mỗi bé Huệ nếu xét cả bọn trong đám. Để ý kỹ thì thấy, con Trâm có vẻ như cười tủn tĩn từ lúc bọn em vào đây, chắc nó đã nhận ra được thằng Bình, người mà nó đã “phục vụ” tại cái khách sạn bí mật đó. Cũng đúng thôi, cái đầu trọc lóc như trái cóc của thằng Bình thì hiếm khi nhầm lẫn với ai. Những câu nói chào xã giao diễn ra trong không khí ấm cúng, cả bọn cũng dần thân thiết hơn, con Trâm thì rất dạng, nó cứ quấn quit bên người thằng Bình tựa như 2 vợ chồng đã lâu rồi không gặp lại. Thằng Bình tuy vẫn còn ngại ngùng nhưng cũng bắt đầu biết chọc giỡn.
“Hi anh đầu trọc, nhớ em hông” (Con Trâm ghẹo cu Bình)
“Em, em, em, là…” (Là cc, nói thì nói mẹ đi, lại còn ấp úng)
“Thấy ghét anh quá, ngủ với em rồi còn giả vờ không nhớ” (con Trâm nói xong câu này thì cả bọn ùa lên cười. Mày chết nhé thằng chó, đi chơi gái còn bày đặt giả nai)
“Hiii, anh thiệt không nhớ mà”
“Thôi, em không chọc anh nữa, em không nghĩ là gặp lại anh trong căn nhà này”
“Ơ, anh có biết gì đâu, thằng này nó dẫn anh tới chứ” (Đậu cái thằng này)
“Tụi anh là bạn bé Huệ phải hông” (Một con nhỏ nom có vẻ già nhất và là chị cả trong đám hỏi em)
“Ùa, bé Huệ mời tụi anh tới đây đó”
“Bọn anh trông vậy mà có vẻ nhát gái quá nhỉ, đừng có sợ, bọn em không ăn thịt đâu mà lo” (5 con quỷ cái bỗng oà lên cười, có cả bé Huệ)
“Anh đâu có sợ, thằng này sợ thôi” (Em bất chợt chỉ sang thằng Bình)
“Mày im đi” (Ku Bình nhép miệng nói em)
“Nè, bọn anh biết hôm nay là ngày gì không, và tại sao bé Huệ lại mời bọn anh tới đây không”
“Ơ anh không biết, mà anh thấy có gói quà ở đằng kia, chắc hôm nay sinh nhật ai trong phòng nhỉ”
“Hôm nay sinh nhật bé Huệ đó”
“Ơ vậy cơ à, híc, sao bé Huệ không nói cho anh biết, bọn anh quên chuẩn bị quà rồi”
“Không sao đâu anh ơi, tụi anh đến đây chơi với bọn em là em vui rồi” (Bé Huệ đang nấu ăn bỗng cất giọng)
“Thôi có gì để khi khác anh gửi quà cho em sau nhen” (Em ngại ngùng nói)
Thế là một bữa tiệc sinh nhật tuy không thịnh soạn, không có sơn hào hải vị, không yến tiệc linh đình, nhưng nó đã diễn ra rất ấm cúng, 7 con người quê quán khác nhau, không họ hàng bà con thân thiết, đã cùng sum họp bên một mâm cơn, vừa ăn vừa tâm sự vui vẻ như những người bạn thật sự. Không ai nghĩ rằng, những cô gái dễ thương đây lại đang hàng ngày phải làm nghề bán thân xác cho những quý ông thượng lưu, cho những gã sở khanh ham sắc. Có thể sau bữa ăn này, 5 cô gái tựa như 5 chị em của nhau, sẽ lại trở về với cuộc sống “ăn đêm” để lấy chút tiền ít ỏi nuôi sống bản thân trên cái đất Sài gòn này, và để làm chút quà mọn cho những người thân thương phương xa….Trong suốt cuộc đời từ lúc sinh ra tới giờ, em thật sự không nghĩ rằng, mình lại có lúc ngồi ăn cơm chung với những cô gái như Huệ, lại còn trò chuyện, vui đùa thân mật như thế này. Vâng, nếu ai có hỏi em rằng, bạn em làm nghề gì, em sẽ nhẹ nhàng trả lời, "Bạn tôi là điếm"....
Đêm sinh nhật ít màu mè nhưng ấm cúng tại phòng bé Huệ kết thúc lúc đồng hồ điểm 11 giờ khi hàng xóm xung quanh đã yên say giấc ngủ, em và thằng Bình vì có uống một vài lon bia nên trong người hơi say sỉn. Ấy thế mà bọn em không vì lấy cớ này mà giả vờ ở lại phòng trọ của những cô gái này, rồi làm những trò đồi bại gia phong. Em tin nếu trong trường hợp tụi em ở lại, chắc chắn rằng em và thằng Bình sẽ có một khoảng thời gian “vui vẻ” bên các nàng, không ít thì nhiều.
Bọn em chào tạm biệt Huệ và các chị em của nàng để ra về trong sự đồng cảm về cuộc sống của nhau, thoáng thấy cu Bình mặt mày cau có có vẻ buồn rầu, nhìn bé Trâm một cách say đắm, hay là nó đã chết mê chết mệt trước vẻ đẹp của con bé này rồi. Cũng đúng thôi, dù sao con Trâm cũng là người đã “phá trinh” thằng Bình, đã dạy cho nó biết thế nào là hai chữ “tình dục”. Những người đã từng yêu và được yêu trước đây hoặc trong hiện tại luôn biết được một điều rằng, người đầu tiên “ấy ấy” với mình thật sự đặc biệt ra làm sao.
Cuộc sống hối hả của phố xá thành thị trôi qua tựa như những áng mây bay trên trời, 1 tháng sau đêm “thác loạn” ngày hôm ấy, em lại có dịp được gặp lại bé Huệ tại một quán chè ven đường và tiếp tục được nghe nàng kể về câu truyện đời bi thương ai oán của nàng, đoạn từ lúc Chú Hùng cất bước ra đi, để lại một con bé 16 tuổi nhỏ nhoi trong căn nhà của những “người dưng nước lã”.
Khi chú Hùng ra đi, tính tình tôi bỗng trở nên trầm đi đến lạ thường, tôi ít nói hơn lúc trước. Cả ngày tôi chỉ biết cặm cụi làm việc nhà, nấu cơm, giặc giũ quần áo cho ông bà chủ. Quả thật, ông bà chủ thương tôi lắm, này nhé, cái ngày chú Hùng ra đi, ông bà chủ thấy tôi khóc sưng cả mắt, nước mắt tôi rơi ướt đẫm cả gối, tưởng như ông bà sẽ trách mắng tôi mít ướt, hay yếu đuối này nọ, hoặc sẽ quát tháo tôi như những người chủ khác đối xử với ô sin của mình, nhưng không, đôi vợ chồng già tuổi ngang tầm ba mẹ tôi này đã đến nhẹ nhàng và an ủi tôi như thể tôi thật sự là cô con gái yêu của họ.
“Cháu đừng khóc, đừng ủ rũ nữa, chú Hùng của cháu đi vài bữa là quay lại thôi” (Bà chủ dịu ngọt ủi an tôi)
“Bà để cho cháu nó nằm nghỉ một xíu đi, mới đầu là thế, dần sẽ quen thôi” (Ông chủ từ ngoài vọng vào)
“Ùa vậy thôi cháu nằm nghỉ đi ha, bác ra đầu ngỏ mua tô phở cho cháu ăn, lát nữa 2 bác đi làm, cháu ở nhà một mình đừng làm chuyện dại dột nha chưa” (Tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài thưa dạ vâng)
Nói xong thì tôi bất chợt thiếp đi lúc nào không hay biết, một lát sau thức dậy thì thấy ông bà đã đi làm hết rồi, trên bàn là một tô phở đã thôi nghi ngút khói tự bao giờ. Tôi lại thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn, xung quanh đầy đủ tiện nghi mắc tiền, nào là tivi to như bức tường, máy vi tính đẹp tựa bức tranh, máy lạnh mạnh như ngàn con ngựa…Ấy thế mà tôi thật sự không mảy may quan tâm đến những thứ đồ xa xỉ này, tôi chỉ quan tâm về gia đình dưới quê của tôi, về chú Hùng của tôi, “Mẹ giờ này chắc đang giang nắng dầm mưa gặt lúa ngoài đồng”, “thằng cu Bin đã khỏi bệnh chưa, đã lên được ký nào chưa hay vẫn còn ốm o”, “chú Hùng giờ đã tới nơi chưa, công việc của Chú có tốt như lời chú nói không, hay là khổ sở trăm bề”. Hàng trăm câu hỏi trong đầu tôi liên tục xuất hiện, tôi muốn làm một điều gì đó hơn là thui thủi trong căn nhà này, “tôi nhớ mẹ và các em, tôi sẽ trở về quê gặp họ, tôi sẽ lại làm công việc đồng án, quanh năm bán lưng cho trời, bán mình cho đất”, “tôi muốn chạy đến công trường, xem thật sự chú Hùng đang làm gì ở đó”. Muốn là muốn thế thôi, nhưng hỡi người ơi, một con bé mơi 16 tuổi, lần đầu lên thành thị, lạ nước lạ cái như tôi thì biết làm gì, biết đi đâu đây nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, một tuần, hai tuần, rồi ba tuần kể từ lần đầu tiên tôi bước vào căn nhà này, giờ đây tôi đã dần thích nghi với cuộc sống xa nha, xa gia đình, tôi thôi còn lo sợ sẽ không ai chăm sóc, sẽ không ai bên cạnh mình nữa. Thay vì buồn rầu lo toan về tương lai như trước, tôi tạm chấp nhận những gì đang xảy ra với bản thân mình, nói là tạm cho nó giảm nhẹ vậy thôi chứ thật sự ai nhìn vào tôi, họ sẽ thấy được, tôi sung sướng đến dường nào. Một con bé quê mùa, bẩn thỉu, rách rưới, giờ có nơi ăn chốn ở ngon lành thế này thì còn gì bằng. Vâng, tôi sướng lắm các bạn à, ở căn nhà này tôi giống như một cô tiểu thư đài cát, thích gì là được đấy, khi buồn tôi mở chiếc tivi to tổ trảng ra xem, khi nóng tôi bật máy lạnh lên tận hưởng, khi tắm tôi sẽ xoà mình vào cái bồn tắm to như cả căn nhà dưới quê của tôi. Nhưng các bạn biết không, những điều đó thật sự là những con dao sắc nhọn đâm thọt vào trái tim của tôi, nhiều đêm tôi khóc thầm, nghĩ ngợi về việc mẹ và các em đang sống khổ cực ở quê nhà, chú Hùng thì đang trộn vữa giữa trời nắng ban hè, trong khi đó tôi thì sống sung túc như thế này đây, cuộc đời lắm bất công thế này đây. Tôi thật sự cần tình cảm gia đình hơn là những thứ xa hoa như thế này, tôi vẫn là một đứa trẻ, tôi cần cha, cần mẹ, cần gia đình.
Một ngày nọ dịp cuối tuần, sau chuyến công tác dài ngày, ông chủ bất ngờ mang về một món quà cho tôi, với hi vọng tôi sẽ sống vui vẻ hơn. Các bạn biết đó là món quà gì không? Vâng, đó là một chú cún con trắng pháu trông dễ thương vô cùng.
“Này bé Huệ, bác tặng cho cháu món quà nè, lại đây” (ông chủ vừa bước vào nhà thì nói)
“Dạ, bác mới về à, món quà gì vậy bác” (Tôi mặt mày hớn hở nhỉn ông chủ và đáp)
“Cháu mở cái túi ra đi rồi biết”
“Dạ”
“Á á á” (Tôi giật bắn mình khi sờ vào chiếc túi thì thấy có gì đó nhúc nhích)
“Chó con thôi mà, cháu mở ra đi, chó giống Nhật đấy, đẹp lắm” (Ông chủ cười hiền hậu)
“Ui dễ thương quá, bác cho cháu thiệt hả”
“Ơ cái con bé này, thiệt chứ đùa gì, cháu đem nó xuống dưới xem có sữa cho nó uống”
“Dạ, cháu cám ơn bác nhiều lắm ạ”
“Ùa thôi cháu lo cho nó đi, bác gái đâu rồi cháu”
“Dạ bác gái đang ở dưới bếp, cháu với bác gái đang làm cơm ạ”
Với tôi, món quà của ông chủ thật đặc biệt, giờ đây tôi sẽ không còn lo sợ buồn chán nữa, bên cạnh việc dọn dẹp nhà, tôi sẽ dành thời gian chăm sóc, trò chuyện với chú cún con dễ thương này. Với tôi, nó như một người bạn duy nhất bên mình hiện tại, tôi đã đặt cho nó cái tên rồi, tên nó cũng sẽ chính là tên cún cơm của tôi luôn, tức là tên Na. Tại vì sao tôi lại dại dột đặt tên con chó giống tên thường ngày của tôi, thứ nhất, nó cũng là con gái, cũng xinh đẹp dễ thương như tôi và biết đâu số phận của nó cũng giống như tôi thì sao, biết đâu nó vừa bị người ta bắt đi khi đang trong vòng tay yêu dấu của mẹ nó. Thứ hai, tôi muốn chúng tôi sẽ là chị em của nhau, chữ “Na” tôi sẽ xem nó như là một cái họ, mà chị em thì tất nhiên phải có chung một họ.
Những ngày sau đó trôi qua trong niềm vui vẻ của tôi, bởi tôi đã có thêm “cô em gái” mới. Tôi bắt đầu có những dự định cho tương lai, số tiền lương hàng tháng ông bà chủ đưa tôi, tôi đều cất kỹ trong một nơi bí mật mà có lẽ chỉ mình tôi mới biết, tôi gửi một nửa về cho gia đình, số còn lại tôi sẽ dành dụm và tiếp tục theo đuổi con đường học hành. Mọi chuyện tưởng chừng như diễn ra một cách êm ả nhưng bỗng một hôm khi mây ngừng bay, gió ngừng thổi. Tôi hay được tin cô chủ sắp dọn lại về đây ở, trước đó cô ấy đã dọn ra ở riêng với bố mẹ suốt một thời gian dài, để tiện cho công việc của cô ấy.
Trong tâm trí tôi, cô chủ của một gia đình giàu có tựa như những tiểu thư với học vấn thâm thuý và vẻ đẹp sắc sảo. Ấy thế mà lần đầu tiên gặp mặt người phụ nữ này, tôi thật sự hốt hoảng trước dung nhan của chị ấy. Vâng, chị ấy không đẹp, không lộng lẫy, không quyền quý cao sang, thậm chí là xấu tệ hại xíu mại. Này nhé, chị sở hữu mái tóc ngắn màu hoe trông như vừa cháy nắng, tựa như những gã trai đi ngoài đường lúc buổi trưa. Thân thể của chị nhìn rất mạnh mẽ, không mảnh khảnh yếu ớt như tôi, làn da của chị hơi sậm màu, và đôi chân vòng kiềng trông rất buồn cười. Trong suy nghĩ tôi lúc gặp chị, tôi không nghĩ trước mặt mình đang đích thị là một cô chủ con nhà danh gia quý tộc.
“Dạ chào Chị, chị cần gặp ai ạ” (Tôi chợt mắt nhìn chị khi ra mở cửa)
“Chị là con gái của chủ nhà” (Chị nhoẻn miệng cười và đáp lại, nom chị có vẻ là người dễ tính)
“Chị tên gì ạ, có gì em báo ông chủ biết” (Tôi hỏi như kiểu dò xét)
“Em là người giúp việc trong nhà này đúng không, chị là Linh, con ruột của bác Thành” (Lúc này tôi có thể tạm tin rằng, chị đúng là con của ông chủ)
“Dạ, vậy chị vào nhà ạ, để đồ em xách cho chị”
“Thế ba mẹ chị đâu rồi em, mà em tên gì” (giọng chị trầm tựa như giọng đàn ông)
“Ông bà chủ đi làm rồi chị ạ, em tên Na”
“Ơ, sao con chó cưng của chị lại ở đây thế này” (Tôi suy nghĩ không hiểu chuyện gì xảy ra)
“Ủa nó là chó của chị hả chị Linh”
“Đúng nó rồi nè, tại sao nó lại ở nhà này nhỉ”
“Bữa ông chủ bảo ông mới đi công tác về, rồi tặng nó cho em đó chị”
“Ba này kỳ ghê, qua nhà con bắt chó của con rồi đem tặng cho người khác, lại còn bảo mới đi công tác về” (Chị Linh vẻ mặt khó chịu lẩm bẩm)
“Dạ, vậy em xin trả nó lại cho chị ạ, chó của chị em không dám nhận” (Tôi mặt mày buồn rầu lí nhí trả lời)
“Thôi coi như chị tặng em đó, em cứ giữ nó đi, chỗ nhà Chị còn 2 con nữa, đợi sáng mai chị dọn đồ lại đây ở rồi chị đem chúng theo luôn”.
Lần đầu tiên nói chuyện với chị Linh, tôi cảm thấy chị là một người dễ mến, trái hẳn hoàn toàn với vẻ bề ngoại thô kệch của chị. Thoáng qua nét mặt và cử chỉ của chị, tôi có cảm giác như chị đang theo dõi mọi hành động của tôi. Chị luôn cười mỉm với tôi mỗi khi tôi hỏi chị. Sáng ngày hôm sau, chị cho người tới nhà cũ để dọn đồ sang đây, như lời đã hứa, chị không quên mang theo 2 chú cún con nữa từ nhà cũ qua. Nhìn đám chó cưng chạy đùa với nhau mà tôi vui vô cùng, mới có mấy ngày xa nhau thôi mà 3 con có vẻ như rất nhớ nhau, chúng quấn quýt bên nhau như lũ bé con chơi sau hiên nhà, tôi bỗng chợt nghĩ đến hoàn cảnh của mình, giá như giờ được gặp lại mẹ và 2 thằng em cỏm cỏi của mình thì hạnh phúc biết đến dường nào.
Lúc này đây, tôi không biết con người thật sự của chị Linh như thế nào, chị là người tốt hay người xấu, rồi những ngày ở nhà, chị sẽ đối xử tôi ra sao, chị có xem tôi như một con ở hay không.
Qua lời chị kể, chị Linh nói rằng trước đó chị có sở hữu một công ty chuyên về may mặc do ông bà chủ tài trợ vốn. Nhưng hiện tại kinh tế khó khăn, làm ăn thua lỗ dữ quá nên gần đây, chị đã tuyên bố phá sản công ty. Chị nói bố mẹ thương chị lắm, ông bà khuyên con gái là khi sa cơ thất thế thì quay về lại nhà, ông bà nuôi suốt đời. Chị thì cũng là người con hiếu thảo, không muốn bố mẹ buồn nên tạm gác lại mọi ý định kinh doanh, ở nhà dành thời gian chăm sóc sức khoẻ cho 2 ông bà còn tốt hơn.
“Này bé Huệ, em học hành thế nào rồi” (Chị Linh hỏi tôi khi 2 chị em đang ngồi giỡn với 3 chú cún con)
“Dạ, em học giữa lớp 10 thì nghỉ chị ạ” (Mặt mày tôi buồn bã hồi đáp)
“Sao thế em, thời buổi này không học hành thì làm sao có tương lai”
“Em cũng thích đi học lắm, nhưng với trường hợp của em thì nhiều khi cái mình thích lại không làm được đâu chị”
“Con bé này, em chịu khó đi học lại đi, không sau này khổ đó, có gì khó khăn chị giúp cho”
“Em biết vậy chị à, ông bà và chị đối xử với em tốt quá, em thật sự ngại”
“Chị tuy mới gặp em thôi, nhưng trông em chị cảm thấy rất mến, nhìn em như đứa em gái hồi nhỏ của chị vậy”
“Ủa là sao chị, chị có em gái nữa à, em tưởng chị có em trai chứ”
“Đúng vậy, chị vừa có em gái vừa có em trai, thằng em trai chị thì đang đi du học bên Úc rồi, còn đứa em gái của chị lúc lên 7, không may gặp nạn đã qua đời rồi. Khi ấy cả gia đình chị đau xót lắm, ba mẹ chị khóc ròng mấy ngày trời. Nhưng từ khi nó mất, công việc làm ăn của ba mẹ chị lên như diều gặp gió, chắc một phần do em chị nó phù hộ cho gia đình”.
“Tội nghiệp em nó quá, không thôi chắc giờ bé cũng đã lớn cỡ tuổi em rồi hả chị” (tôi bùi ngùi khi hay tin này)
“Ùa, đúng rồi em”
“Mà chị Linh ơi, chị năm nay bao nhiêu tuổi thế ạ”
“Chị năm nay 29”
“Ủa thế chị ở một mình trước giờ, không chồng con gì à”
“Chị sống một mình quen rồi em, chồng con chi cho khổ người”
“Dưới quê em nhé, con gái trên 20 tuổi là ba mẹ, họ hàng lo sốt ruột rồi”
“Tại em chưa lên Saigon này lâu thôi, trên đây người ta sống thoáng lắm, nhiều khi ở vậy đến hết đời, chẳng quan tâm đến chuyện trăm năm”.
“Thế ba mẹ chị không giục chị à”
“Giục chứ, giục muốn chết luôn í chứ, lại còn làm mai tùm lum người cho chị, nhưng lần nao chị cũng trốn hết”
“Chị làm vậy bố mẹ chi buồn thì sao” (Tôi thật sự tò mò về con người chị)
“Cái con bé này, mày cứ lo cho chị làm gì, thôi chị em mình dắt cho ra ngoài đường dạo phố một xíu”
“Dạ được đấy chị hihi”
Cuộc trò chuyện giữa tôi và chị Linh đã kết thúc, cuối cùng tôi đã biết cơ bản vê con người, cuộc sống của Chị Linh. Những ngày sau đó 2 chị em tôi đã dần trở nên thân thiết hơn, chúng tôi thường vui đùa giỡn với 3 chú chó cưng, cùng nhau xem một bộ phim, cùng nhau gối đầu lên nhau ngủ như 2 chị em ruột, và thậm chí là cùng nhau…tắm chung.
Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, có bí mật nào mà được giấu kín trọn kiếp. Một tháng sau ngày chị Linh dọn vô, tôi nhận ra được một sự thật kinh khủng mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ tin được, đó là chị Linh là người “thích phụ nữ”, hay nói nôm na là “Les”. Với giác quan còn yếu ớt của một con bé 16 tuổi như tôi thì đâu biết thế nào là người đồng tính luyến ái, lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản chúng tôi như hai chị em, chị luôn quan tâm và dành một sự chăm sóc cho tôi, điều đó là hết đỗi bình thường.
Đến giờ phút này, tôi cũng chưa tin được đây là sự thật, nhưng nó lại là sự thật, câu chuyện xuất phát khi chúng tôi thường hay có khoảng thời gian ngủ chung với nhau. Có nhiều hôm, tôi đang ngủ trên giường thì bất chợt thấy chị Linh ôm chầm lấy người tôi, lúc ấy tôi thầm nghĩ “chị em ngủ ôm nhau thôi mà”. Nhưng những lần sau đó, sự việc càng tồi tệ hơn, vào một đêm nọ, chúng tôi lại có dịp ngủ chung với nhau, đang trong giấc ngủ thì tôi có cảm giác như ai đó đang sờ mó cơ thể mình, bàn tay của người ấy đi từ vùng ngực của tôi, xuống vùng eo, rồi dừng lại ở phần “ấy” của tôi. Tôi thật sự hốt hoảng, tôi lắc người qua lại nhưng vòng tay người ấy ôm tôi thật chặt, tôi không thể làm gì hết. Còn một dịp nữa, đó là khi chị em chúng tôi cùng nhau tắm chung với nhau, như thông lệ, chúng tôi cởi hết quần áo ra và hai người nhảy ùm vào bồn nước.
“Chị Linh quay lại để em kỳ lưng cho chị”
“Ùa, cám ơn em trước nha, lát nữa chị kỳ lại cho em”
“Mà công nhận cơ thể em đẹp thiệt đó bé Na, em ở quê mà da trắng quá vậy” (Chị Linh bỗng nhìn tôi một cách say mê)
“Dưới quê em thường tắm nước gạo đó chị, chắc vậy nên da em trắng thôi hihi”
“Ùa vậy cơ à, chắc chị cũng phải bắt chước em quá, dạo này da chị sậm màu đi thấy ghê quá”
“Đâu có, em thấy thân thể chị cũng đẹp mà” (tôi nói như kiểu cho vừa lòng chị)
“Em cứ đùa, nhìn chị trông như bà già đó”
“Thôi em quay lại chị kỳ lưng cho” (Bất ngờ chị yêu cầu tôi)
Và một điều khó hiểu đó là trong lúc chị Linh kỳ lưng cho tôi, chị bỗng im lặng một cách lạ thường, có nhiều câu hỏi tôi hỏi chị nhưng đều không có câu trả lời, bất thình lình chị từ phía sau ôm chầm lấy cơ thể tôi, đụng vào vùng 1nhạy cảm của tôi, tôi sợ hãi liền hỏi:
“Gì vậy chị Linh”
“À chị bị trượt chân xíu, xin lỗi em nha”
Trong giây phút đó, tôi thấy con người này rất lạ, giờ tôi mới để ý ra việc tại sao có nhiều người mai mối cho chị nhưng chị đều lẩn trốn, chắc có lẽ “chị thích những đứa con gái như tôi”. Và tôi sẽ giải quyết ra sao trước tình cảnh trớ trêu này, trước những hành động kỳ lạ của cô chủ nhỏ đáng kính…
Ở chap trước, em đã được Huệ kể cho nghe cơ bản về cuộc sống của nàng sau khi chú Hùng cất bước ra đi, và mô tả sơ lược về hình hài cũng như bản chất của cô chủ nhỏ tên Linh, người mang trong mình căn bệnh thầm kín khó nói.
Trở lại với cuộc sống đời thực, sau khi em và bé Huệ ngồi tâm sự với nhau tại quán chè ngày hôm đó, do thấy trời còn sớm và tâm trạng khá vui vẻ thoải mái nên em đã có nhã ý mời nàng đi chơi tiếp.
“Huệ nè, thôi có gì bữa khác em kể chuyện anh nghe tiếp ha, giờ vẫn còn sớm, em muốn đi chơi hay dạo phố nữa hông”
“Dạ, em muốn đi hát karaoke hihi”
“Ơ, sao lại đi hát, có anh với em thôi à”
“Anh rủ thêm bạn anh đi, tự nhiên em muốn hát”
“Vậy à, em chắc hát hay lắm hay sao mà thèm hát vậy”
“Hihi bình thường thui ạ, anh chưa nghe câu hát hay không bằng hay hát à, anh nghe em hát xong chắc chạy mất dép”
“Em lại cứ đùa, giọng em ngọt ngào thế này thì dở làm sao được”
“Hihi lát vào em hát anh nghe là biết chứ gì”
“Okie, quyết định vậy nha, để anh xem mấy giờ rồi, mới 7h15 thôi, em đi đến mấy giờ về”
“Trước 10 giờ em phải về rồi, hôm nay em có hẹn khách giờ đó” (Khuôn mặt nàng bỗng trầm đi, buồn bã thấy rõ)
“Ùa anh hiểu, cuộc sống mỗi người mỗi khác, nghề nào đi nữa cũng chỉ vì miếng cơm manh áo thôi”
“Dạ, cám ơn anh đã thông cảm và chơi thân với em, trước giờ thật sự chưa có người đàn ông nào nói chuyện với em như anh hết, từ khi biết anh, em mới có những khoảng thời gian đi chơi thoải mái như thế này”
“Hỹ hỹ, thôi để anh gọi cho cu Bình và thêm 2 thằng bạn xem sao, à mà em cũng xem coi mấy đứa cùng phòng có đứa nào rãnh không, rủ đi chung cho vui”
“Dạ, để em nhắn tin cho chị Trâm, chị Vân và nhỏ Ly thử, mấy chị chắc đang ở phòng, chưa đi làm đâu”.
Đang gọi điện……….
Đang gọi điện………..
Đang gọi điện………..
“Ê Bình trọc, đi chơi không cu, có kèo thơm cho mày nè” (Em gọi cho thằng Bình)
“Kèo gì mà thơm, đi nhậu nhẹt với công ty mày à” (Cu Bình ngạc nhiên hỏi)
“Không có, mày nhớ tụi nhỏ bạn con Huệ chứ”
“À, con bồ mày mới quen à”
“Quen cái búa, ăn nói cẩn thận nha mày, tao với nó làm éo gì có quen nhau”
“Haha, thằng chó, quen rồi đéo chịu nhận, ngại nó là gái mại dâm à”
“Im mồm mẹ mày đi, có đi không thì bảo”
“Đi đâu mới được, giờ tao đang lười”
“Đi hát karaoke xíu rồi về, vô đó anh em lai rai vài chai bia, tối về ngủ cho khoẻ”
“Được đó, tao cũng đang thèm hát, mà có mình con Huệ hả, tao vào ngắm 2 đứa mày ôm ích nhau à”
“Có con Trâm xinh đẹp của mày nữa đây nè”
“Ơ đệt, thiệt không, ok vậy hẹn nhau ở đâu để tao chạy qua” (Giọng cu Bình hớn hở thấy rõ)
“Mày chạy tới khúc cá sấu hoa cà đi, bọn tao đợi ở đó”
“Tút tút tút….”
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thoã, thế là cả thảy bọn em có 5 đứa do một vài đứa từ chối không đi, trong đó có em, bé Na, con Trâm, thằng Bình trọc và một thằng bạn mới của em tên Hoài. Em đèo bé Huệ trên xe rồi hẹn thằng Bình với thằng Hoài tại khúc cá sấu hoa cà ở Thủ đức, thằng Bình và thằng Hoài mỗi đứa đi một xe. Sau khi tập trung tại địa điểm như đã hẹn, tụi em đã cùng nhau phắn về phòng trọ của bé Huệ với mục đích chở thêm con Trâm. Theo dự kiến, thằng Bình trọc sẽ chở con Trâm, còn thằng Hoài tóc xoăn sẽ đi một mình. Tội cho thằng này các thím à, nó cũng dân FA chính hiệu như em với thằng Bình, nhưng lần này nó không gặp may rồi. Giá như con Ly, con bạn cùng tuổi với bé H
Sau tầm 15 phút thì tụi em cũng đã đến nơi, đó là một quán karaoke mới mở, nom có vẻ khá hoành tráng, hôm ấy may mắn là rơi vào lúc quán đang có chương trình khuyến mãi, uống 10 chai bia thì được miễn phí 2 chai, và nếu hát 2 tiếng trở lên thì được tặng thêm cái áo thun gì đó.
5 đứa bọn em an toạ tại chỗ ngồi, chiếc máy lạnh trong phòng thổi vi vu lạnh buốt đến tận xương tuỷ, teo cứng cả trym cỏ trong quần. Em chọn cho mình một góc trái bên chiếc ghế salon, và tất nhiên, bé Huệ cũng ngồi gần em, nhìn cứ như thể em và nàng đang là một cặp đôi hạnh phúc nhất trần đời. Trong khi đó, con Trâm mạnh dạng cứ bám ríu rít vào người thằng Bình, cu cậu hôm nay vì lý do gì đó mà đội cái mũ đen trên đầu. Vẫn tội nghiệp nhất là thằng Hoài, nó ngồi thui thủi như thằng ăn xin ở dãy ghế salon giữa.
“Ê Bình, sao mày không cởi cái mũ ra, trông như thằng khùng thế”
“Kê moẹ tao, tao thích”
“Anh Phúc kia, ai cho ăn hiếp anh Bình của em” (Vãi loằn với con Trâm)
“Hiii cám ơn em đã bênh anh” (Cu Bình hôm nay nom có vẻ hết run sợ con Trâm như lần đầu tiên gặp rồi)
“Huệ, em hát bài gì anh kiếm cho” (Em quay sang hỏi bé Huệ)
“Anh bấm cho em bài “Em sẽ là người ra đi” của Cẩm Ly đi anh” (Ơ đệt, muốn bỏ anh hả em, sao lại chọn bài này)
Giọng hát bé Huệ vừa cất lên, cả căn phòng dường như rơi vào tĩnh lặng, giọng hát nàng nghe sao ngọt ngào êm ái như tiếng mẹ ru. Tiếng hát ấy cứ như làm tan chảy trái tim em, thoáng nhìn sang 3 tụi kia, em thấy thằng Hoài đang chăm chú nhìn vào màn hình và trông như rất thích thú với giọng hát của bé Huệ. Còn con Trâm và thằng Bình trọc đang ngồi siết lại nhau tự bao giờ, thậm chí chúng nó còn không mảy may quan tâm đến việc bấm số chọn bài. Thằng Bình nó bảo nó thích hát lắm, nhưng giờ có vẻ như cu cậu đã tìm kiếm cho mình một thú vui mới khác, sung sướng và thoả mãn hơn là trò karaoke vô bổ này.
“Oa oa, em hát hay quá Huệ ơi, vậy mà bảo không biết hát à” (Em khen Huệ khi nàng vừa hát xong)
“Hihi, thì em đâu nói em hát dở đâu”
“Anh với em song ca một bài heng, chịu hông”
“Ơ được đó, anh chọn bài Yêu mãi ngàn năm đi, anh với em hát” (Á đù, chọn bài này ý là sao đây em, yêu anh ngàn năm à hỹ hỹ)
Một lát sau, hơi men dần xuất hiện, liếc sang thấy cu Bình và con Trâm nó cứ rú rúc thì thầm gì với nhau, con Trâm giờ đã nằm dựa đầu vào đùi thằng Bình, có vẻ như đầu nó kê ngay vào thằng “em” đang phồng mang trợn mắt của thằng Bình. Mẹ cái con quỷ này, đúng là gái mại dâm nó dạng thiệt các thím à, nó nằm cứ phải nói là “phơi hết cả trym ra cho bàn dân thiên hạ thấy”. Hôm ấy, nó mặc chiếc váy ngắn và cái áo hai dây, trông dâm đãng đĩ thoả hết sức, cũng chả trách thằng Bình được, thằng bỏ mẹ nào nhìn vào mà không chảy nước dãi, vâng, tất nhiên em cũng không ngoại lệ.
Thằng Bình có hơi men vô, và có gái bên cạnh nên ra vẻ ta đây lắm, nhiều lần em nói chuyện hỏi nó mà nó im lặng như con cầy, mọi hôm cu cậu nhát như thỏ đê và sợ gái như gì ấy. Em nghi ngờ rằng, tính nhát gái của nó giảm đi là do con mắm Trâm kia huấn luyện cho. Dù sao 2 bọn nó cũng đã quan hệ với nhau rồi nên nói chung là chả còn e dè gì với nhau. Ngồi trong phòng mà bọn nó sờ mó nhau như chỗ không người. Em để ý kỹ, thấy con Trâm nó lấy tay của nó luồn vào bên trong vạch áo của thằng Bình, có vẻ như cô nàng đang mân mê “đôi bồng đào” bé tí ti như hạt tiêu của cu cậu. Nhìn bản mặt thằng Bình trông ghét kinh hồn, đôi mắt nó nhíu nhíu lại kiểu như đang tận hưởng sự khoái lạc.
“Ê ku Bình, chọn bài đi chứ, mày vào đây hát hay làm gì đó”
“Mày hát trước đi, lát tao hát” (Đm mày nhoé)
“Ủa Trâm, em hát bài gì anh bấm dùm cho” (Em quê quá, éo thèm nói chuyện với thằng chó Bình nữa, quay sang hỏi con Trâm)
“Anh bấm em bài Ước gì đi” (Ước ước ccc)
Đang nói thì bỗng tiếng hát của thằng Hoài cất lên, em xin phép chửi thề cái, ịt moẹ giọng như lol. Ta nói giọng thằng này nó chua như đít khỉ các bác à, nam không ra nam, nữ không ra nữ, nó hát cái bài “Chị tôi” của Trần Tiến gì đó, bài hay dã man mà giọng của thằng này phá tan nát tanh bành, nói chung là em chỉ muốn bấm next cho qua đến bài song ca giữa em và bé Huệ. Thôi thì vì phép lịch sử nên em để cho cu cậu hát hết bài, chắc những đứa kia cũng có suy nghĩ như em.
Sau khi bài “Chị tôi” kết thúc, số điểm hiện ra là 100, cả bọn em đều rất ngạc nhiên và không hiểu chuyện gì đang xảy ra, em thầm nghĩ “hay cái máy này bị khùng nhỉ”, giọng hát như buồi mà điểm cao chót vót, trong khi đó hồi nãy bé Huệ hát cực hay mà có chín mươi mấy điểm.
Cuối cùng bài song ca “yêu mãi ngàn năm” giữa em và bé Huệ cũng đã đến. Trước khi cất giọng hát, em đã nốc hết ly bia vào mồm để lấy chút tự tin, bé Huệ khi ấy bất chợt ngồi sát rạt vào người em, một tay nàng cầm micro, một tay nàng đặt lên đùi của em, ta nói nó phê như con tê tê. Em không biết 2 tụi em song ca như thế nào nhưng qua nét mặt của 3 đứa kia và ánh mắt của chúng, em có thể tin một điều rằng, “bọn em hát quá hay”. (xin phép em khoe tí).
Bài hát vừa dứt thì con Trâm bỗng vỗ tay ầm ầm như kiểu con điên.
“Anh Phúc và bé Na hát hay ghê ta”
“Em quá khen rồi, chắc có men trong người nên hát cảm xúc hơn thôi”
“Em với thằng Bình hát chung không, anh bấm cho một bài”
“Hihi thôi em không thích hát chung đâu, em thích hát 1 mình cơ” (Ụ oẹ, thằng Bình chuyến này nhọ rồi nhé)
“Ê Hoài, tao với mày làm một bài chơi” (Em quay sang hỏi cu hoài, lúc này nó đang ngồi cặm cụi uống ly bia, nom có vẻ khá buồn, cũng đúng thôi, có con nào ngồi bên cạnh để sờ mó cho đâu)
Nhắc đến cu Hoài em mới nhớ, thằng này con nhà trí thức chính hiệu, học cực kỳ giỏi, hồi xưa nhiều đứa con gái trong lớp thương mến ảnh mà ảnh ứ thèm, một phần do nhát gái từ nhỏ, một phần do được dạy dỗ chu đáo quá nên có vẻ ít tiếp xúc với xã hội. Đặc biệt là cu cậu chưa bao giờ biết đến những từ như matxa hay chơi gái, chỉ thích uống bia uống rượu. Em với thằng Bình tính khi nào rãnh dẫn cu cậu đi một lần cho biết với đời, sợ đi rồi mốt nó thèm đi tiếp nữa thì bỏ moẹ. Như kiểu cái thằng Bình ấy, trước chưa đi chơi gái thì sợ sệt, đi một lần rồi giờ cứ rãnh rãnh là cu cậu rủ em đi chơi nữa, nhưng em đều từ chối hết, lạng quạng ăn trái sầu riêng thì tiêu bà nó đời trai tráng anh hùng.
Thời gian trôi về khi đồng hồ điểm 9 giờ 10 phút, tức là còn chưa đến 1 tiếng nữa là bọn em tính tiền ra về, nhìn vỏ bia xung quanh có thể đếm sơ sơ là hơn 20 chai. Mẹ, em ghét cái trò khuyến mãi của quán kinh hồn các bác à, để có thể miễn phí 2 chai bia mà bọn em đã kêu đến cả két bia, làm mấy thằng cố uống chết cha chết mẹ luôn. Thôi thì lâu lâu có dịp anh em sum họp, có gái ngồi bên cạnh thì coi như tiền bạc là vô nghĩa.
Con Trâm với bé Huệ thì không uống bia, chỉ uống nước ngọt do lát nữa bận đi làm. Còn 3 thằng em thì thằng Hoài là uống dữ nhất, hình như mình nó nốc cả chục chai bia, còn em với thằng Bình mỗi thằng khoảng 5 chai là cùng. Ấy thế mà mặt thằng Hoài tỉnh như sáo, 2 bọn em thì mặt mày sầm đi trông ngu éo thể nào tả được.
Em thì không phải bợm nhậu gì, đa phần uống 4-5 chai bia là mặt mày say sẩm như lên mây, hôm ấy cũng không ngoại lệ. Đang ngồi say men thì bất chợt em cảm thấy chóng mặt kinh khủng, thoát cái em dựa đầu vào vai bé Huệ lúc nàng đang cầm micro hát.
“Ơ anh xỉn rồi hả anh Phúc” (Huệ ngạc nhiên hỏi em)
“Em cứ hát đi, cho anh mượn bờ vai em xíu” (Em ngu ngơ trả lời)
“Vậy anh nằm xuống đùi em nghỉ lát đi” (Á đù, anh, anh, anh…cám ơn em nhiều lắm)
Giây phút ấy phải nói là thật sự em sung sướng lắm các bác à, nằm xuống đùi nàng, quay mặt về phía cơ thể nàng trong chiếc quần ngắn cũn với làn da trắng mịn, một mùi hương con gái xông thẳng vào mũi em, em nhắm mắt lại rồi vô tình tự nhiên suy nghĩ vu vơ. Bỗng nhiên em lại suy nghĩ về con nhỏ Vy các bác à, em ước gì em đang được nằm trên đùi của nhỏ Vy chứ không phải là bé Huệ. Nhớ lần cuối cùng bọn em đi hát karaoke, nhỏ Vy cũng đã có mượn bờ vai em để dựa vào rồi ngân nga tiếng hát như chú mèo bé con, giọng nhỏ cũng ngọt ngào dễ thương như giọng của bé Na bây giờ.
Nằm lim dim mắt một chút thì em thiếp đi tự bao giờ. Một lát sau thì bé Na đánh thức em dậy, nhìn đồng hồ thì đã thấy quá 9h45, em nốc nguyên chai nước suối để cho tỉnh táo xíu rồi cả bọn tính tiền ra về.
Đêm ấy, sau khi thằng Hoài lái xe về trước, em và thằng Bình đèo con Trâm và bé Huệ lại phòng. Đi được một lát thì nhìn xung quanh em không thấy xe thằng Bình đâu cả, 2 xe bọn em bị lạc nhau tự bao giờ, em nghi rằng thằng chó Bình nó có âm mưu đánh tẻ với con Trâm cũng nên. Hay là 2 bọn nó cũng té nhau tới một cái khách sạn nào đó rồi tò tí te chơi trò người lớn với nhau. Chắc có lẽ những hành động mơn trớn nhau trong quán karaoke đã khiến con thú tính dục vọng trong người thằng Bình và con Trâm trỗi dậy. Chuyến này về thằng Bình chết với em, em sẽ méc mẹ nó cho mày bị cấm tiệt trong nhà.
Đúng thật là lỗi một phần cũng do em mà ra, nhờ em mà thằng Bình giờ đã hư hỏng hơn lúc xưa, thôi thì kệ cmn, chỉ hi vọng nó đừng chơi quá đà, mắc công ăn trái sầu riêng thì coi như em mất đi một thằng bạn. Trở về với câu chuyện giữa em và bé Na, trên đường đi đưa nàng về phòng trọ, nàng đã ôm em thật chặt như kiểu vợ ôm chồng, sợ người ta đánh mất. Đến nơi thì nàng lại tặng cho em một nụ hôn ngọt ngào vào má rồi dặn em về nhà cẩn thận, có gì về tới nhà rồi nhắn tin cho nàng biết. Nói xong thì nàng vội chạy lẹ vào nhà, nhanh chóng tắm rửa và trang điểm phấn son, chuẩn bị cho một cuộc “hành sự” với thằng bỏ mẹ nào đấy…
[Truyện Teen] Tình yêu và tình dục Câu chuyện được viết trích trong nhật ký của tôi về một cuộc "phiêu lưu" trong nhiều cuộc "phiêu lưu" khác,có thật có giả. Đọc Truyện » |