Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Teen Teen Online
Game Teen Teen Online
Game Teen Teen do VTC online phát hành, với cách chơi đơn giản chắc chắn sẽ làm bạn hài lòng.
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

“Giờ phải làm sao bây giờ hả anh???” – tôi tròn mắt lo lắng nhìn Phước Nguyên. Không hiểu sao tự nhiên tôi cũng thấy lo lắng cho hắn ta kinh khủng. Trong những trường hợp như thế này thì chỉ có cách nói chuyện bằng suy nghĩ là ổn nhất và an toàn nhất.

“Anh cũng không biết nữa! Mọi người đang tập trung về phía chúng ta. Không có đường nào để chạy nữa rồi!” – tên tóc vàng mặt căng thẳng nhìn tôi, sau đó đảo mắt xung quanh khi rợn người khi thấy sự chú ý đang thực sự dồn về phía mình.

“ Làm sao bây giờ??? Hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào trường đó. Anh đừng để tôi bị người ta chú ý theo kiểu như thế này chứ!” – tôi đau lòng giật giật mắt ra hiệu cho anh ta.

“ Anh cũng đang tính nè. Lúc này chưa phải là lúc thích hợp để công khai mối quan hệ của chúng ta. Anh muốn mọi người biết em là của anh trong một hoàn cảnh khác cơ!”

“Cái gì???” – tôi hoảng hồn sau khi nghe những lời anh ta nói. Thật là không thể hiểu cái con người này nữa mà!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà nhỏ Mít không hiểu tự đâu lại xấn tới. Nó vừa gửi xe xong nên chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ khi tiến sát lại phía tôi ( con nhỏ bị cận nhưng không bao giờ chịu đeo kính) và nhìn thấy người đang đứng “sừng sững” trước mặt tôi – không ai khác là tên tóc vàng thì sau đúng 5 giây im lặng, nhỏ Mít hét tên một tiếng đanh thép

- Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Anh Ryo! Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! –
rồi ôm chầm Phước Nguyên.

Khi tôi còn chưa kịp định hình lại hồn vía sau cú hét kinh thiêng động địa của nhỏ Mít thì dường như hành động vừa rồi của cô bạn thân của tôi trở thành mồi lửa châm ngòi cho hàng trăm “trái bom” hâm mộ đang vây xung quanh. Và như một lẽ tất yếu, họ cũng ùa vào và bu bám lấy thần tượng của mình kiến bâu đường kính. Ôi thôi! Thật sự mà nói tôi không ngờ Phước Nguyên lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Khiếp quá đi mất thôi! Ờ mà cũng không phải là vô lý lắm. Vì hình như có lần đọc báo, tôi đã thấy cái tên Ryo nằm ở vị trí số 1 trong bảng xếp hạng những nghệ sĩ trẻ được ái mộ nhất Việt Nam. Hờ hờ. Giờ mới chính thức xác nhận được cái vị trí đó.

“Em! Sao còn đứng đó mà nhìn! Mau mau kiếm cách cứu anh với chứ! Người anh như sắp bị họ xé ra thành trăm mảnh chia nhau rồi nè!”

Tôi giật mình khi nghe giọng nói Phước Nguyên vang lên trong đầu. Nãy giờ tôi ham suy nghĩ nên không để ý rằng tên tóc vàng đang bị hâm mộ một cách quá cuồng nhiệt. Hix. Nhìn anh ta thảm quá! Nhưng sức người có hạn, làm sao một mình tôi có thể kéo được lũ người ấy ra khỏi thần tượng yêu quý của họ được chứ!!!

Thế là tôi đứng bặm môi động não tìm cách. Nhưng hình như não tôi ít nếp nhăn quá ( cái này là câu ngày nào ông chú thân yêu cũng “phang” vào mặt tôi) nên tôi không tài nào nghĩ ra được một kế sách nào hay cả. Phải làm sao bây giờ???

Nhìn lại đống người đang vây quay Phước Nguyên. Thấy cái cảnh anh ta bị người này ôm hôn, bị người kia béo má, rồi bị ôm ghì lấy một cách không thương tiếc thì tự nhiên máu trong người tôi sôi lên. Không hiểu sao tôi lại rất rất tức giận. Cảm giác cứ như bị người khác cướp mất hoặc làm hư hại đến thứ mà mình vô cùng yêu quý và nâng niu. Hix. Vậy là sao??? Cảm xúc trong người tôi càng ngày càng có chiều hướng nổi loạn rồi ư??? Bó tay rồi! Bó tay với chính tôi rồi.

Trong lúc tình thế đang trở nên tồi tệ hơn thì không biết từ đâu, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi từ phía đằng sau khiến cho tất thảy mọi người dừng lại mọi hành động và chạy về hai bên đường ( cái này là phản xạ, theo luật giao thông thì không được cản trở xe ưu tiên từ bất cứ hướng nào!). Tôi cũng giật mình và hối hả tấp sang một bên. Sau vài giây thì Phước Nguyên chính thức được buông tha. Người anh ta giờ đây còn “xù bông” hơn cái bộ tóc giả của anh ta đội hồi nãy. Chiếc xe có tiếng còi nhanh chóng dừng lại trước mặt tên tóc vàng, ba bốn người từ trong xe bước ra chạy đến phía Phước Nguyên khoác vội chiếc áo lên người anh ta rồi đưa lên xe. Và sau đó thì Phước Nguyên cùng chiếc xe biến mất khỏi trường tôi, chỉ để lại đằng sau một vệt khói mờ mờ. Mọi việc diễn ra trong tích tắc. Tôi ngơ ngác nhìn và sau một quãng thời gian đủ ngắn tôi mới kịp hiểu ra. Là rằng, chiếc xe hồi nãy không phải xe của cảnh sát mà là xe được gắn còi cảnh sát. Chậc! Cách này cũng hay đấy chứ! Trong tình thế đó thì giả tiếng còi cảnh sát là hữu dụng nhất ( mặc dù không đúng luật cho lắm, nhưng đây là tình huống bất đắc dĩ nên chắc cũng được xếp vào dạng ngoại lệ).
Sau một vài phút thì mọi sự về lại bình thường. Thật may mắn là không ai để ý đến mối quan hệ của tôi và Ryo. Nếu không thì chắc từ bây giờ tôi phải chia tay với cuộc sống êm đềm của mình để ngày ngày phải sống trong dư luận đầy sóng gió mất. Mới nghĩ thôi mà đã thấy rùng mình.

Nhìn sang thì nhỏ Mít vẫn đứng tần ngần như con ngố. Tôi bực mình vỗ một cái thật đau vào vai nó ( thực sự là tôi vẫn còn thấy giận vì nó dám ôm chầm lấy tên tóc vàng! Hừ):

- Thần tượng của mày đi rồi! Làm ơn lấy lại hồn về cho tao. Coi chừng mày bay bổng quá mà khiến cho nó lạc mất luôn đấy!
- Cái con nhỏ này! Tay gì mà như tay…
- Tay trâu chứ gì!
- Uh! Đánh cú nào là điếng người cú ấy! Ghét mày!

Và thế là nó ngang nhiên bỏ tôi lại một mình rồi ngúng nguẩy đi vào. Hức! Tủi thân quá đi! Sao ai cũng ví sức khỏe trời cho của tôi với sức khỏe của con trâu chứ! A aaaaaaaaaaaa!

Đang tính đuổi theo nhỏ bạn và cho nó một trận thì không biết từ đâu một chiếc xe gắn máy lao thẳng về phía tôi với tốc độ nhanh khủng khiếp. Nhanh đến mức mà chỉ cần tên lái xe xích nhẹ chiếc bánh vào trong một chút thôi thì coi như tôi…xong! May mắn thay là chiếc xe chỉ xoẹt ngang chứ chưa va chạm gì. Tôi còn nghe rõ tiếng gió do ma sát giữa nó với không khí lùng bùng bên lỗ tai nữa kia. Hú hồn! Sao tự nhiên khi không lại có một chiếc xe bang ra vậy cơ chứ???

Tôi lấy tay vuốt ngực để lấy lại tinh thần. Hôm nay hình như không phải ngày may mắn của tôi. Mong rằng vận xui sẽ chấm dứt từ thời điểm này! Hix hix…

Nhưng hình như tôi đã nhầm. Vì ở trước mặt tôi lúc này lại là bóng ma mỹ nhân đang lơ lửng với ánh son môi màu cam ấn tượng.

- Gì thế này??? – tôi lẩm bẩm một mình.
- Đó chính là đòn cảnh cáo. Hãy tránh xa Phước Nguyên ra trước khi bi kịch ngày xưa lại tái diễn thêm lần nữa.

Và cô ta lại biến mất. Nhanh chóng như khi xuất hiện. Lần này thì tôi chính thức có cảm giác sợ. Da gà cứ gọi là nổi rần rần. Mồ hôi túa ra. Tim đập thình thình. Ôi không! Thực sự là tôi đã gặp ma ư??? Con ma đó đang đe dọa tôi ư??? Cái quái gì thế này chứ???

Tôi hoàn tất thủ tục nhập học của tân sinh viên khi đồng hồ điểm 11h. Trời nóng và oi bức kinh khủng. Người tôi lại được thể tắm mồ hôi. Một phần tuôn ra vì nóng, phần nhiều hơn là vì sợ. Sự xuất hiện của con ma xinh đẹp hồi nãy đã chính thức ám ảnh tâm trí tôi. Thử hỏi ai mà không sợ khi sự đe dọa của cô ta đã biến thành sự thật chứ??? Đúng là tôi đã dính vào những con người không nên đụng tới. Làm sao bây giờ!

- Này! Lúc nãy mày bảo tao thả hồn lên mây mà giờ hồn mày không những thả trên mây và còn đu ngược trên cột điện nữa. Thôi xuống đi! Trời không mưa nhưng thời tiết nóng bức cũng dễ gây cháy đấy!

Nếu là bình thường, tôi sẵn sàng bum cho nhỏ bạn một cú thật xứng đáng vào cái mồm luôn luôn nói khích của nó. Nhưng lúc này thì thực sự tôi không còn đủ sức lực nữa. Nỗi hoảng sợ dường như đã ăn hết dũng khí của tôi. Huhu!!!
………………………………………..

Tôi về nhà trong tâm trạng không mấy tốt đẹp. Chú Bảy từ dạo đó đến giờ hình như thay đổi hẳn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ổng tình thương mến thương như thế với nhỏ Mít. Cụ thể là vì chú ấy rảnh nên 11h trưa mới ra đứng trước cổng để đợi tôi về ( mà không biết có phải đợi tôi không nữa!). Rồi khi tôi về thì nhanh nhảu chạy lại lau mồ hôi cho nhỏ Mít và vồn vã hỏi nó đăng ký thủ tục như thế nào. Có vấn đề gì xảy ra không. Vân vân và vân vân. Tôi có cảm giác là dường như ổng đang muốn chọc tức tôi thì phải. Oài! Thế là chú Bảy đã quá nhầm rồi. Thấy ổng quan tâm tới người yêu như vậy càng khiến tôi mừng hơn nữa ấy chứ. Nói cho công bằng thì tôi thương nhỏ bạn thân hơn thương ông chú mình. Lý do là vì nhỏ Mít dù hơi khó chơi nhưng chưa bao giờ làm điều gì đó tổn thương tôi. Cồn ổng thì như cơm bữa. Khỏi phải nói là nhỏ Mít hạnh phúc đến mức nào. Nhìn nó đỏ ửng mặt, e lệ trước người yêu mà tôi phải cố nhịn để không phải bật cười ra thành tiếng. Cặp đôi này đúng là sinh ra là để cho nhau.

- Này Nguyên!
- Dạ?
- Mày không thấy khó chịu gì sao?
- Khó chịu gì ạ?
- Thực sự là không thấy chút gì đó không vui à?
- Có! Cháu không vui cho lắm vì chú vẫn còn đeo bám cái phòng của cháu! Sao chú không qua phòng ở với mấy bác ấy!
- Được! Được thôi! Tao cũng không muốn thấy cái mặt thiểu năng của mày nữa!

Và thế là ổng tức giận đùng đùng bỏ lên lầu. Cái gì nữa vậy? Tôi đã đủ mệt vì bị con ma đó đe dọa mà chú ấy lại còn hành xử kiểu này thì chắc là tôi không chịu nỗi mất. Sao lúc nào chú Bảy cũng làm cho tôi bị stress vậy nhỉ??? Có cần phải quá đáng như thế này không???

- Hai chú cháu mày lại có chuyện gì nữa thế??? – bác Ba từ trong bếp đi ra hỏi han.
- Cháu cũng không biết! Chú Bảy luôn bắt nạt cháu! Cháu hết chịu nỗi rồi! A aaaaaaaaaaa!
………………………………………

Bữa cơm gia đình ngày càng nặng nề mặc dù hôm nay là do chính tay bác Ba vào bếp. Thực sự là từ lúc cô Diệp dọn đến đây sống thì không khí trong nhà cứ gọi là thay đổi hẳn. Bác Năm và bác Hai tỏ rõ thái độ khó chịu. Ba tôi thì cũng có vẻ không hài lòng nhưng không nói ra. Chú Bảy và chú Tám vô tâm nên chẳng thèm để ý. Bác Ba có lẽ là người vô tư nhất nhà, lúc nào bác ấy cũng cười được. Chẳng trách sao dù đã qua cái tuổi xuân xanh nhưng vẫn có hàng dài những cô gái đôi mươi theo đuổi. Sống như bác Ba đúng là cách sống tốt nhất! Khỏi phải lo âu suy nghĩ cho mất công mất sức.

- Vợ thằng Tư đã tìm được việc chưa? – câu hỏi của bác Hai chấm dứt sự im lặng của mọi người.
- Vẫn chưa! Dạo này kiếm được việc phù hợp với khả năng không dễ anh Hai ạ! – cô Diệp bình thản trả lời. Tôi không cảm tình lắm với cách trang điểm của cô ấy. Trông cứ ác ác. Hix.
- Trình độ là bao nhiêu mà đòi công việc phù hợp chứ! – bác Năm nói nhỏ theo kiểu tự nói một mình nhưng cũng đủ để tất cả chúng tôi nghe thấy.
- Này chú Năm! Tôi đã làm gì đắc tội với chú mà chú cứ luôn xóc xỉa tôi thế? Gì thì gì tôi cũng trên chú một bậc đấy! – cô Diệp tức giận dần chén xuống bàn nói lớn.
- Đã nói thì nói cho luôn nhé! Chị đã không còn là thành viên của cái nhà này từ lâu lắm rồi! Tư cách quát mắng tôi là không có đâu! – bác Năm cũng giận dữ trả lời lại.
- Cái gì chứ??? Chú nói lại một lần nữa coi! – cô Diệp trợn mắt đập mạnh tay lên bàn.
- Tôi nói là chị đã mất đi tư cách làm vợ anh Tư, làm chị dâu của tôi từ lâu lắm rồi. Không ai trong cái nhà này quên được sự phản bội tày đình của chị đâu! Cái thứ phụ nữ bỏ chồng theo thằng khác thì còn gì mà nói nữa chứ!

BỐP!

Tôi đánh rơi cả đôi đũa xuống đất khi chứng kiến cái tát như trời giáng của cô Diệp vào mặt bác Năm. Dù có tức giận như thế nào thì làm sao cô ấy có thể làm như vậy được chứ! Đúng là không thể tin được mà!!!

- Chị…chị dám đánh tôi ư??? – bác Năm ngỡ ngàng.
- Cô làm cái gì vậy hả??? Cô điên rồi sao??? – bác Tư quát lớn.
- Tôi làm gì sai??? Bị người ta xúc phạm như thế thì ai mà ngồi yên cho được??? Tôi là vợ anh mà! Tại sao trước những lời nói ******* của em mình như vậy mà anh vẫn không có thái độ gì hết chứ! Cái tính nhu nhược của anh sao chẳng có chút thay đổi nào vậy hả???
- Cô câm mồm ngay cho tôi!

Bác Tư hét lên một cách đầy giận dữ và kèm theo đó là một cái tát vào mặt cô Diệp không kém cạnh gì cái tát vừa nãy của cô Diệp vào mặt bác Năm. Lần đầu tiên trong gia đình tôi có cảnh cơm không lành canh không ngọt như thế này. Đau lòng quá!!!

- Anh dám tát tôi hả??? Quyền gì chứ??? Anh tưởng tôi về đây là vì muốn làm vợ anh hả??? Tính là sau khi mọi sự xong xuôi thì mới nói nhưng bây giờ thì tôi nói luôn. Anh tưởng tôi lưu luyến chi ở cái nhà này mà bấm bụng quay về đây ư??? Nằm mơ đi! Công ty anh sắp phá sản rồi. Tôi cần phải có mặt trong thời điểm này để còn lấy phần tài sản thuộc về tôi. Sau ngần ấy năm làm vợ anh, làm dâu cái nhà này, chỉ có khoản tài sản đó mới bù đắp được tuổi thanh xuân đã mất đi của tôi khi chôn chân trong cái xó xỉnh này. Giờ thì hiểu chứ??? – cô Diệp nói một tràn dài và dừng lại khi gương mặt mọi người trong nhà đã hoàn toàn biến sắc.
- Thực sự là cô chỉ muốn thế thôi ư??? – bác Tư hỏi với giọng ngắt quãng. Tôi nghe như từng chữ phát ra vụn vỡ rồi tan thành trăm mảnh. Khóe mắt tôi không hiểu sao lại rưng rưng.
- Chứ anh nghĩ là tôi muốn cái gì ở anh nữa hả??? Một thằng chồng nhu nhược cùng những ông anh gia trưởng và lắm chuyện sao??? Đây không cần đâu!!!
- Thôi đi! Tất cả im lặng cả đi.

Tiếng nói nhấn mạnh và dõng dạc của bác Hai khiến tất cả im bặt. Bao giờ cũng vậy, lời nói của bác ấy luôn có trọng lượng và sức ảnh hưởng. Sau vài giây, bác Hai thở dài và cất lời:

- Ta đã biết rồi ngày này cũng sẽ tới. Ngay từ đầu khi thằng Tư dẫn nó về ta đã biết có chuyện không hay. Nhưng ta vẫn phải chấp nhận vì ta tôn trọng em trai mình. Tôn trọng quyết định của nó, mặc dù đó là quyết định sai lầm. Bây giờ thì rõ cả rồi. Cô Diệp, nếu cô đã không còn lưu luyến gì thằng Tư và cái nhà này thì xin mời cô đi. Không ai cản cô cả. Còn thằng Tư, ta nghĩ nó sẽ tự biết phải làm gì. Mọi chuyện coi như xong. Tất cả giải tán đi. Đừng để ta phải nghe bất cứ một lời cãi vả nào cả.

Mọi người đứng lặng hồi lâu rồi ai cũng về lại phòng mình. Tôi nhìn theo bác Tư. Cái dáng chậm chậm, hơi cúi cúi đầu của bác ấy đã in sâu vào tâm trí của tôi từ khi tôi còn rất nhỏ. Bác Tư hiền lắm. Rất hiền. Bác hay cười với tôi, hay mua quà cho tôi và chẳng bao giờ la mắng tôi cả. Nhìn thấy bác như thế này lòng tôi quặn đau. Sao cô Diệp lại có thể đối xử tàn nhẫn với người từng chung chăn gối với mình như vậy chứ??? Có cần phải ác như vậy để sống không??? Càng nghĩ tôi cần giận cô, càng giận càng thương bác. Cứ thế mắt tôi đỏ hoe và mặt mày ướt đẫm.
………………………………………

Vào phòng, tôi ngồi thu mình lại trên giường. Chú Bảy thì vẫn chăm chú với con laptop cùng trò game online của mình. Sao chú ấy lại bàng quan đến thế nhỉ??? Bác Tư dù gì cũng là anh ruột của chú ấy mà. Thật là buồn quá đi!!!

Mới nghĩ đến đó thì không hiểu sao chú Bảy đậy màn hình laptop lại rồi bay thẳng lên giường.

- Này! Ngẩng đầu lên!

Tôi chẳng hiểu chuyện nhưng cũng ngẩng đầu lên.

Và chú Bảy đã lau nước mắt cho tôi bằng tay của ổng. Điều mà xưa nay chưa bao giờ chú ấy làm.

- Mày biết không! Thế gian này vốn không hoàn hảo như mày nghĩ đâu. Kẻ xấu luôn luôn xuất hiện bất cứ lúc nào trong cuộc đời mày. Ngay cả những người mà mày nghĩ rằng chẳng bao giờ họ làm mày đau khổ nhưng cuối cùng lại là kẻ đâm sau lưng mày. Vì thế mày phải mạnh mẽ lên. Mày không thể cứ khóc khi gặp điều mà mày cảm thấy không chịu đựng được. Hiểu chưa bé con?

Tôi ngẩn người ra trước những lời mà chú Bảy nói. Lần đầu tiên thấy chú ấy triết lý và người lớn đến vậy…

Make me cry, make me smile….

Chưa kịp định hình lại cảm xúc thì nhạc chuông điện thoại cất lên. Tôi nhìn vào màn hình và hơi khớp khi nhìn thấy số tên tóc vàng.

- Sao thế??? Ai gọi???
- …
- Sao mày không trả lời??? Ai???
- Là…. – tại sao tôi phải bối rối nhỉ???
- Thằng ca sĩ phải không??? Đưa máy đây cho tao!!!
- Hả????????

Dù đã rất khẩn trương nhưng tôi cũng không tài nào giữ lại kịp chiếc điện thoại trước sự chụp giật nhanh như chớp của chú Bảy. Cái lão này lại muốn gây ra chuyện gì nữa chứ!

- Alo! Biết ai không?
- Không biết là đúng! Nhưng giờ thì nhớ cho rõ nghe. Tôi là người yêu của nhỏ Nguyên. Vì thế hãy tránh xa bạn gái tôi ra. Hiểu chưa? – hình như chú Bảy bị vấn đề nặng về thần kinh rồi. Cháu gái mình mà dám bảo với người khác là “ bạn gái” nữa đấy! Bó tay toàn tập.
- Cái gì cơ??? – giọng chú tôi đột nhiên giật thét lên, xem chừng tình hình căng hơn tôi dự đoán. Tên tóc vàng cũng đâu phải là dạng vừa cơ chứ! Khổ tâm chưa kìa! Haizzzz
- Không nói nhiều! Gặp nhau đi! Cho anh chọn địa chỉ.

Tôi đã cố hết sức căng cái lỗ tai ra để có thể nghe được tiếng của tên tóc vàng nhưng không thể. Giọng chú Bảy cứ oang oang làm tai tôi lùng bùng, màng nhĩ rung rinh nên chẳng có nỗi một thứ âm thanh nào lọt vào cả. Sau khi nghe địa chỉ từ phía Phước Nguyên, chú tôi quăng con dế yêu xuống giường rồi tức tốc phóng nhanh ra cửa. Bỏ mặc tôi một mình ngồi ngơ ngẩn như con ngố. Dù chưa biết mô tê ra làm sao nhưng chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Trời ạ! Làm sao bây giờ??? Chú Bảy vốn không có tính nhẫn nhịn ai. Ổng lại căm tên tóc vàng sẵn rồi. Kiểu này cam đoan sẽ không người nào suông sẻ ra về sau buổi gặp mặt. Không suy nghĩ gì nhiều, tôi vội vàng chạy theo ông chú hay gây sự của mình.

Nhưng tôi quên mất một điều rằng trong môn điền kinh mình luôn là kẻ thua cuộc. Chú Bảy luôn luôn thắng khi chạy đua với tôi. Đó cũng là lý do tại vì sao mà bây giờ tôi vẫn không tài nào xác định được hướng của ông chú mình đang đi. Tức thật!

Đắn đo một hồi, tôi cầm máy và gọi cho Phước Nguyên. Tại sao tôi không nghĩ ra chuyện này sớm hơn nhỉ??? Đúng là não tôi ít nếp nhăn thật! Haizzzz

Tuy vậy kết quả trả về lại là câu nói quen thuộc: “ Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Bực mình hai con người này quá đi mất!!!!
…………………………………………………………….

Tôi cứ chạy lông nhông như thế suốt một quãng đường dài. Trời tối và đường lại không có đèn. Tôi cắm đầu vừa chạy vừa tìm mà quên mất tiêu rằng mình đang đi đâu. Đến khi tiếng chó của căn nhà lớn trước mặt sủa ầm lên thì tôi mới định thần và dừng lại.

Tình hình là tôi đã chạy quá xa so với khu phố mà tôi đang ở. Hix…

Tôi lại móc túi lấy di động và nhấn nút gọi Phước Nguyên. Nhưng vẫn chẳng có chút thay đổi gì. Gọi cho chú Bảy thì ổng toàn cắt máy. Tôi đang bị lạc mà hai người đó lại còn thích làm chuyện điên rồ nữa sao??? Đàn ông con trai toàn là một lũ vô lương tâm. Chỉ biết đến sĩ diện của bản thân mà bỏ mặc người khác. Hừ! Không yêu không đương gì mấy người đó nữa. Bực mình quá đi! Sắp 20 tuổi đầu mà còn bị lạc thì ai mà tin chứ? Nhưng cứ thử chạy lòng vòng quanh các khu phố như tôi thử xem có biết đường mà ra không! Ôi sao mà chán thế này! Huhu!!!

Và thế là tôi lại tiếp tục chạy. Nhưng bây giờ không phải là chạy đi tìm chú Bảy mà chạy đi tìm đường ra. Hix. Giờ mới biết khu phố cũng giống như mê cung. Hết hẻm này đến ngõ khác. Chỉ cần nhìn địa chỉ nhà cũng đủ rõ mức độ rắc rối của khu phố này đến mức nào. Gì chứ! 23/12/133 đường Chế Lan Viên. Thôi rồi! Kiểu này đến sáng mới mong tìm được đường về nhà…

Á……………….

Có lẽ sáng nay tôi bước chân trái xuống giường thì phải. Sao cứ hết cái đen này lại đến cái đen khác vậy nhỉ??? Đã bị lạc đường mà còn vấp phải tảng đá to oạch là sao???

Tôi nhăn nhó thở dài ngồi khuỵu xuống để xem xét tình hình chân cẳng của mình. Nó hận tôi bạc đãi nó nãy giờ ( tức là bắt nó chạy liên tục) nên sưng hẳn một cục bự chảng. Thế là khỏi chạy mà đành đi cà nhắc vậy. Huhu! Nhưng không biết có đi được không nữa. Va chạm cũng hơi mạnh nên khá đau. Bước được vài bước là tôi lại phải cúi xuống xoa xoa an ủi đôi chân bé bỏng của mình. Hừ! Ngay đến cả chân tôi cũng làm tôi bực mình!

Đang lúi húi sờ mó cái chân, tôi thấy lạnh sống lưng khi có cảm giác ai đó đang từ đằng sau tiến gần lại phía mình. Nuốt nước bọt lấy tinh thần, tôi run rẩy từ từ quay lưng. Giờ này gặp du côn là hoàn toàn có thể mà! Chú Bảy ơi! Chú đâu rồi chứ!!!

Nhưng ai thế này nhỉ???

- Chị!

Tôi giật mình ngồi hẳn xuống đất khi thấy nụ cười toe toét nhưng đầy sự đáng sợ của Phước Nghi. Lâu lắm rồi mới lại thấy con nhỏ này. Hix. Không biết gặp tôi thì nó sẽ làm chuyện gì kinh khủng nữa đây!!! Mà sao giờ này mà nó lại đi một mình trong khu phố nhỉ??? Tôi nhớ là nhà của Phước Nghi ở khu khác mà???

- Sao…sao em lại ở đây??? – cứ gặp nó là người tôi run bần bật. Riết rồi thành phản xạ.
- Em mới đi sinh nhật bạn ở trong khu này. Nhưng thấy chán quá nên bỏ về trước. Chú tài xế tưởng 10h em mới tan tiệc nên chưa tới đón. Do vậy em tự đi bộ về. Mà em cũng thích thế hơn!!!

Nhìn con bé kìa. Ai mà tin nỗi là nó chỉ mới 12 tuổi chứ! Nhìn già dặn hơn cả tôi nữa. Mà hình như nó không biết sợ thì phải. Đi một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ mà vẫn thản nhiên như không. Thật là phục con bé quá đi mất!

- Mà sao chị lại ở đây thế??? Chân chị bị gì vậy??? Nhìn như bị sưng ấy nhỉ? – Phước Nghi ra vẻ quan tâm, chúi húi cái đầu về phía chân tôi rồi gật gù nhận xét.
- À ờ! Chị cũng vừa về từ nhà nhỏ bạn. Đường tối quá nên không để ý vấp phải cục đá. – tôi ậm ự trả lời qua loa. Không thể để con nhỏ biết tôi bị lạc được. Nó mà biết sẽ cười tôi chết mất!
- Thế thì chị dẫn em về với! Em không biết đường khu này! Nha nha!

Nhìn cái cách nó năn nỉ là tôi đủ biết nó đang cố dụ mình về nhà để chơi với nó. Mà cái đó tính sau. Giờ chính tôi cũng còn đang bế tắc trong vụ tìm đường về nhà đây này.

Vậy là tôi có bạn đồng hành. Mặc dù người bạn này cũng nguy hiểm chứ chẳng an toàn gì cho cam. Tuy nhiên có nó đi cùng cũng thấy vui vui. Suốt dọc đường đi con nhỏ cứ nói liên hồi và cũng quậy tôi không ngừng nghỉ.

- Á! Chị ơi! Ra đường lớn rồi kìa! – Phước Nghi đột ngột hét ầm lên.

Tôi nhìn thấy ánh đèn đường rọi sáng trước mặt mà lòng vui như hội. Cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng bị lạc đường. Lần sau cạch không dám chạy như điên kiểu đó nữa. Hura!!!

- Sao chị mừng thế??? – con nhỏ cầm tay tôi lắc lắc tỏ ý thắc mắc.
- Ờ không! Chị chỉ là thích ánh sáng hơn bóng tối thôi!!!
………………………………

Dù không hào hứng chút nào nhưng tôi cũng phải hộ tống Phước Nghi về tới tận nhà. Nó còn nhỏ, chẳng ai nhẫn tâm để cho nó đi về một mình. Mà sao tôi cứ hay gặp nó bất đắc kì tử vậy nhỉ??? Là duyên hay nợ đây.

- Chị à!
- Ơi!
- Tay chị ấm quá!
- Thế à???
- Mẹ chẳng bao giờ cầm tay em cả. Ba cũng thế.
- Sao vậy???
- Em không biết! Mà em cũng không thấy buồn. Em chỉ cần anh hai thương em là đủ.

Tôi lặng đi. Con bé còn nhỏ như vậy mà đã nói thế thì…Chậc! Hình như đây là căn bệnh chung của người giàu có thì phải. Họ không thiếu tiền nhưng luôn luôn chật vật về tình thương. Chắc có lẽ vì thiếu cân bằng về tình cảm nên tính cách mới kì cục và khó bảo như vậy.

Tôi lại trở về căn nhà quái dị hôm nào. Hix. Nhìn cái cổng sắt cao ngất mà tôi cứ thấy sợ sợ.

- Sao nhà em không bao giờ bật đèn vậy? – tôi ngạc nhiên khi thấy bóng tối bao trùm cả nhà.
- Thế là anh hai chưa về rồi. Nhưng mà em thích bóng tối. Hihi!

Và thế là con nhỏ hí hửng mở cửa. Tôi thấy da gà mình lại nổi lên. Sao một đứa bé lại thích bóng tối cơ chứ???
……………………………………………………………..

Tôi bị Phước Nghi hành hạ cũng phải đến một tiếng đồng hồ. Nó bày đủ thứ trò chơi theo mức độ quái dị tăng dần. Tôi cứ gọi là bị nó quay như chong chóng. Tuy nhiên lần nay tôi thấy vui. Rất vui. Không hiểu sao cứ nhìn thấy nó cười là lòng tôi ấm lên. Có khi tôi với Phước Nghi đúng là hợp nhau chứ không xung khắc như từ trước đến nay tôi vẫn nghĩ. Dần dà tôi cũng quen với tính cách khác người của nó. Thế mới nói, chỉ cần ta biết cách chấp nhận cái không hay của một ai đó thì tự khắc ta sẽ thấy thoải mái khi tiếp xúc với họ. Càng lúc Thục Nguyên tôi càng triết lý thì phải???

Bây giờ thì con nhỏ đã ngủ lăn trên chân tôi. Nhìn nó cũng đáng yêu lắm. Nó giống anh nên rất xinh. Lớn lên sẽ là một mỹ nhân. Tôi nghĩ vậy. Chẳng hiểu sao tôi lại đặt tay lên tóc Phước Nghi và vuốt nhẹ. Làm như thế khiến lòng tôi se lại, một cảm giác rất đặc biệt.

Và tôi lại thấy khó thở. Đôi mắt đột nhiên nhắm lại một cách vô thức. Những mảng kí ức rời rạc lại xuất hiện trong đầu. Tôi thấy mình đang nắm trong bệnh viện. Có rất đông người đang đứng cùng tôi. Họ trông có vẻ rất vui và tôi cũng vậy. Đặc biệt tôi nhìn thấy một người. Một người dù đứng rất gần tôi nhưng tôi lại không nhìn được rõ mặt. Cái nắm tay của người đó làm tôi hạnh phúc. Nhưng chỉ có thế thì tất cả lại biến mất như bọt biển. Hix…Càng lúc tôi càng thấy mình không bình thường…
……………………………………………..

Sáng…

Tôi thức giấc sau cú trở người. Thật lòng là tôi muốn ngủ tiếp nhưng có cái gì đó là lạ khiến tôi không tài nào ngủ thêm được nữa. Cái giường hôm nay hình như rộng hơn bình thường thì phải…

- Em dậy rồi hả???

Tôi mở to mắt.

Cái gì đây???

Phước Nguyên đang nhìn tôi trong bộ dạng chống tay lên đầu và…nằm bên cạnh tôi.

A………..

Sau vài giây chớp mắt vì chưa hiểu cái quái gì đang diễn ra. Nhanh như chớp tôi vùng hẳn dậy bay xuống giường trong bộ dạng vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc. Thậm chí tôi còn không nhận ra rằng mình đang trong hình hài luộm thuộm với đầu tóc rối xù và áo quần xộc xệch.

- Nói đi! Anh cho tôi uống thuốc ngủ phải không hả??? Anh dám giở trò đó với tôi sao??? Đồ tồi! – tôi như hét dựng vào mặt tên tóc vàng.
- Em chưa tỉnh ngủ hả??? – Phước Nguyên gãi gãi đầu nhìn tôi vẻ tò mò.
- Đừng có giả vờ không biết gì! Nói đi! Anh đã làm gì tôi rồi hả???? – mặc dù đã rất cố gắng để lấy bình tĩnh nhưng tôi vẫn phải bật khóc. Thực sự là tôi sợ và hoang mang kinh khủng. Nhất là khi nhìn thấy gương mặt đầy vẻ “sở khanh” của tên tóc vàng ( cũng không biết có đúng thế hay không nữa, nhiều khi là do tôi …hoang tưởng cũng nên!)
- Bình tĩnh đi em! Đừng làm anh sợ! – Phước Nguyên đưa hai tay hươ hươ ra kiểu trấn an tinh thần tôi.
- Làm sao mà tôi bình tĩnh được hả??? Nói đi! Anh đã làm gì tôi rồi??? Nói!!!!!!!!! – tôi cắm đầu cắm cổ hét thật to.
- Anh chỉ bế em từ phòng khách vào đây thôi! Anh không làm gì hết mà!!! Anh mới về nhà sau show diễn đêm qua. Còn chưa kịp thở nữa thì làm gì được chứ??? – Phước Nguyên cố gắng nói cho tôi hiểu vì thực sự tôi đang trong tình trạng hoảng loạn tột độ.
- Ai mà tin cho được!!!!!!!!!!!!!

Tôi hét lên như thế rồi ngồi bệt xuống, nước mắt đầm đìa. Mặc dù thực tâm tôi không tin anh ta có thể làm gì mình nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy sợ và hoảng loạn kinh khủng. Con người đâu dễ đoán biết được tốt xấu thế nào. Quen nhau mấy năm trời mà còn chưa hiểu được bản chất của nhau chứ huống gì tôi và Phước Nguyên chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tháng. Sao số tôi khổ vậy chứ??? Huhu!!!

- Em bây giờ đa nghi quá nhiều so với em của ngày xưa rồi. Anh cứ nghĩ em sẽ vẫn là em của anh. Nhưng chắc là không thể. Cuộc đời mới làm em thay đổi nhiều hơn anh nghĩ…

Tôi chẳng còn tâm trí nào để hiểu ai ta đang muốn nói cái gì. Thật là điên khi tin vào một câu chuyện quá sức hoang đường mà bấy lâu nay tên tóc vàng nhồi nhét vào trong đầu tôi. Gì mà kiếp trước kiếp sau, gì mà người yêu, tình yêu, tất cả chỉ toàn là lừa dối. Mà cũng tại tôi vô ý vô tứ. Có thèm ngủ đến mức nào cũng không thể ngủ quên ở nhà người ta như thế này được. Càng nghĩ càng muốn đập đầu vào tường cho xong!!! Akkkkkkkkkkkkk

Phước Nguyên bỏ mặc tôi ngồi khóc như con khùng trong phòng anh ta rồi đi ra ngoài. Vài phút sau thì đem vào một cái gì đó trông rất giống đĩa phim. Tôi chẳng buồn quan tâm, cứ ngồi thù lu một góc giọt ngắn giọt dài.

- Em nhìn lên màn hình đi! Thấy anh không??? Rồi có thấy giờ ở phía bên phải không??? Xem cho kỹ đi!
- Xem mấy cái này làm gì??? Hu hu…
- Này nhé! Đây là camera đặt trước cổng. Anh về nhà cùng anh Tú lúc 4h31 sáng nay. Còn bây giờ là 5h. Nếu chỉ tính đến lúc em thức dậy và nhìn thấy anh thì khi đó chỉ khoảng 5h kém 20. Trong vòng có 10 phút thì anh có thể làm gì được em hả???
- Hức…

Tôi chẳng biết nói gì, ngơ người ra hồi lâu. Nhưng mà…

- Cái này làm giả cũng được mà!
- Gì cơ??? Làm giả hả??? Chính thức bó tay với em!

Anh ta nói xong thì thở dài vòng tay lại. Còn tôi không hiểu được bản thân mình đang làm cái gì nữa. Sau một hồi, tôi mới nhận ra hình như nãy giờ vì không kiềm chế được cảm xúc nên tôi đã hành xử hơi quá thì phải. Nhìn lại thì tôi thấy người mình cũng không có gì bất bình thường cả. Áo quần tóc tai xộc xệch có lẽ vì tối qua bị nhỏ Nghi hành hạ khi phải chơi những trò chơi kì lạ của nó. Hix…Chú Bảy nói quá không sai. Nhược điểm lớn nhất của tôi là không chế ngự được cảm xúc của bản thân.

10 phút trôi qua, Phước Nguyên vẫn ngồi im lặng trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ. Tôi thì vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà, người ngơ ngẩn như trên mây. Giờ đây thì tôi mới chính thức lấy lại được tinh thần và ý thức được chuyện gì đang xảy ra với mình.

Tôi nhướng người đứng dậy, vuốt lại đầu tóc và chậm chậm tiến tới phía tên tóc vàng. Có vẻ như anh ta vẫn còn bực mình tôi thì phải. Lần đầu tiên kể từ quen anh ta, à không, đúng hơn là kể từ khi anh ta thay đổi thái độ đột ngột thì tôi mới được nhìn thấy cái vẻ mặt lạnh lùng này.

Thực lòng là tôi muốn nói xin lỗi. Nhưng cái miệng tôi thì không chịu mở lời. Hix. Niềm kiêu hãnh của tôi cũng cao chót vót có kém ai đâu. Mà tôi lại là con gái nữa chứ…

- Sao? Em bình tĩnh rồi phải không? – Phước Nguyên nói nhưng mắt vẫn nhìn ra cửa sổ, giọng buồn buồn.
- Ờ…uhm….rồi! Tôi…xin…
- Ngồi xuống chân anh đi!
- Hả??? – tôi hoảng hốt giật lùi khi nhìn thấy tên tóc vàng vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ nhẹ trên đùi mình.
- Hả hê gì nữa!

Chưa kịp để tôi định hình cảm xúc thì Phước Nguyên đã lôi tuột tôi ngồi xuống chân anh ta. Quá hốt hoảng, tôi vùng dậy toan chạy đi thì bị anh ta giữ chặt lại.

- Yên đi! Anh chẳng thích làm gì em đâu! Chỉ muốn gần em một chút thôi.
- Thả tôi ra. Sao anh tự tiện thế??? Tôi là gì của anh mà cứ thích gì là làm nấy vậy hả???
- Không là gì hay có là gì thì cũng vậy thôi. Đừng phản kháng cho mất công. Em không biết rằng mỗi khi anh đã giữ thì rất chặt rồi hả? Nhìn xuống dưới đường đi…

Dù đang rất không vừa lòng nhưng tôi vẫn nhìn xuống đường như lời anh ta nói. Mà có cái gì dưới đó đâu mà nhìn chứ? Tên này thật là thần kinh quá đi!

- Ngày trước em hay đứng ở vị trí giống như thế này, anh vẫn thường đứng dưới đó, cầm tấm bảng ghi chữ I Love U hướng về phía em. Mọi người xung quanh nhìn anh như một thằng điên. Chỉ có em là cười tít mắt hạnh phúc. Cũng không biết tại sao ngày đó anh lại có thể mặt dày đến như thế. Chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ thế nào. Chỉ biết làm sao cho em vui. Chắc là vì anh yêu em. Chắc thế…

Phước Nguyên nói ôn tồn, tay vẫn siết lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Ánh mắt anh ta buồn vô hạn, cứ như muốn níu kéo lại những gì đã qua nhưng không thể. Còn tôi thì lặng người đi. Tim cũng tưởng như ngừng đập trong giây phút đó. Những gì mà Phước Nguyên vừa nói chẳng phải chính là ảo tưởng mà hôm nọ tôi đã thấy khi ngồi một mình trên sân thượng đó sao? Điều này nghĩa là gì đây…Hay chăng thực sự tồn tại một bí ẩn nào đó trong mối quan hệ giữa tôi và người con trai kì lạ này…

- Sao em không nói gì hết vậy??? Cảm động à??? Cái này đã nhằm nhò gì. Hồi trước anh còn làm nhiều thứ kinh khủng hơn vậy rất nhiều để em chấp nhận làm bạn gái của anh đấy! – tên tóc vàng ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt hơi hoen đỏ của tôi.
- Kinh khủng hơn nghĩa là sao???
- Nghĩa là cảm động hơn gấp trăm lần đấy nhóc ạ! Muốn anh làm lại cho mà xem không???
- Thôi! Không quan tâm! Tôi về đây!

Tôi đứng hẳn dậy, lấy tay quẹt nước mắt. Chừng này là đủ rồi. Tôi chưa đủ can đảm để chấp nhận thêm bất cứ điều gì nữa. Cứ cho rằng Phước Nguyên đúng. Cứ cho rằng trước đây tôi và anh ta thực sự yêu nhau. Nhưng bây giờ tôi không hề nhớ bất cứ thứ gì cả. Và tôi cũng không đủ niềm tin cho một mối tình mà bản thân không biết đã bắt đầu từ khi nào và vì sao chúng tôi lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Tôi cần thời gian…
……………………………………

Tôi bước từng bước nặng nề trên con đường nhỏ dẫn về nhà. Những suy nghĩ liên tục diễn ra trong đầu khiến tôi cứ thơ thẩn như người mất hồn. Có vẻ như giả thiết Phước Nguyên có vấn đề về tâm thần là không đúng. Có vẻ như tôi mới là người có vấn đề trong chuyện này. Có vẻ như còn rất nhiều thứ mà tôi đã quên hoặc bị lấy đi. Nhưng tất cả chỉ là có vẻ như…Chẳng có bất kì điều gì chắc chắn cả.

Tuy nhiên khi nhìn thấy cổng nhà mình thì tôi mới bình thường trở lại. Vì sao bạn biết không? Vì tối hôm qua tôi không ngủ ở nhà! Một đứa con gái mới lớn mà dám ngủ qua đêm ở ngoài, lại còn không thông báo với gia đình nữa chứ. Nhà tôi lại toàn là người gia trưởng và nền nếp. Ôi không! Kiểu này làm sao qua khỏi được cơn thịnh nộ của ba cùng mấy bác đây???

Tôi run như cầy sấy trước cổng nhà. Dù rất muốn vào nhưng vẫn không dám nhích thêm một bước nào nữa. Đầu óc tôi loạn cả lên, dường như nó muốn nổ tung ra để tìm xem có cách nào đó để giải quyết rắc rối tày đình này. Nhưng càng vào những lúc nước sôi lửa bỏng như vậy thì não tôi lại “láng mịn” hơn thì phải. Huhu……..

- Này! Mày có đứng đó làm gì? Tính làm bù nhìn đuổi ruồi cho nhà này hả?

Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Chú Bảy đang đứng trên ban công gọi vọng xuống.
- Chú ơi…- tôi gọi với giọng thảm thiết cực độ. Không hiểu sao cứ nhìn thấy chú ấy là tôi lại không kìm được cảm xúc thật trong lòng mình.
- Mày không vào sớm thì tội càng nặng hơn đấy!

Tôi xụ mặt lại, lấy tay kéo cửa rồi bước vào, cảm giác như có quả bom nguyên tử đang treo lơ lửng trên đầu.

“Cố gắng đi Nguyên! Mạnh mẽ lên! Can đảm lên! Cùng lắm là bị một trận roi thôi! Nặng lắm thì bị cắt tóc. Tóc mày có ngắn thêm cũng không thành vấn đề gì đâu! Cố lên!” – đây là những gì tôi tự nói với chính bản thân mình. Thường những lúc như thế này tôi luôn là người tự cổ vũ cho mình nhiều nhất. Nhưng hiệu quả thì dường như là…con số 0!

Hít một hơi thật mạnh lấy tinh thần, tôi bước chân vào nhà. Và quả bom trên đầu càng lúc càng nặng nề hơn khi tôi nhìn thấy bác Hai đang ngồi ngay ở ghế giữa phòng khách đọc báo.

Kiểu này là coi như…xong!

Tôi rón rén bước vào, hai mắt nhắm tịt lại, tay thì cứng đơ ra. Gì chứ bác Hai là người tôi sợ nhất trong nhà.

- Về rồi mà sao không mở miệng chào hả? – bác Hai nói chậm rãi, mắt vẫn không rời tờ báo.
- Hix… dạ…cháu chào bác buổi sáng! – tôi nói mà như sắp khóc.
- Cháu cũng khá nhỉ? Bữa nay còn dám không ngủ ở nhà nữa!
- Bác ơi! Huhu! Cháu sai rồi! Bác tha cho cháu lần này thôi ạ!

Như bị bắn trúng tim, tôi hốt hoảng quỳ xuống, đưa hai tay lên cao nói rối rít. Bây giờ thì không còn gì để mất nữa. Trong mọi trường hợp thì tự nhận lỗi và cầu xin sự tha thứ luôn là phương thức tốt nhất có thể…

Sau vài giây mắt nhắm tịt, tim đập chân run, tôi bỗng nhiên thấy có cái gì đó lạ lạ. Ngẩng đầu nhìn lên và mở mắt ra, tôi ngơ ngác khi nhìn thấy bác Hai đang đưa đôi mắt đầy dấu hỏi hướng về phía mình cứ như rằng không hiểu đứa cháu thân yêu đang làm cái trò gì. Còn chú Bảy đứng tựa trên cầu thang thì cười sằng sặc. Thế này là thế nào nhỉ???

- Thái độ hối lỗi như vậy là tốt! Nhưng mà cũng hơi quá! Cháu làm ta sợ đấy…- bác Hai đặt tờ báo xuống bàn rồi tiến lại phía tôi rồi đỡ tôi đứng dậy.
- Hơ???
- Con khờ này có lẽ chưa tỉnh ngủ anh ạ! Để em lôi nó lên lầu giáo huấn cho nó một trận.

Nói đoạn chú Bảy kéo xềnh xệch tôi lên phòng trong khi tôi vẫn còn ngơ ngơ như con bò đeo nơ ( câu này là câu cửa miệng của nhỏ Mít, nghe riết tôi cũng bị nhiễm luôn!).

Sau khi thả tôi ngồi phịch xuống giường, chú Bảy lại được thể cười như điên như dại, cười như chưa bao giờ được cười làm tôi từ ngơ ngác hóa khó hiểu và cuối cùng là bực mình.

- Chú đang làm cái trò gì vậy hả? Sao mà cứ cười mãi thế???
- Mày…haha…cái hành động quỳ xuống rồi đưa hai tay lên cao của mày rất ấn tượng đó…haha…buồn cười chịu không nỗi luôn…haha…

Và thế là ổng lại tiếp tục ôm bụng cười. Lần này thì tôi bó phép thực sự.

Mất khoảng 5 phút thì tràn cười có thể được liệt vào danh sách những tiếng cười có khả năng tiêu diệt côn trùng cao nhất của chú Bảy mới được dập tắt. Sau đó thì tôi mới được ổng kể cho nghe nguyên nhân vì sao bác Hai lại có thái độ đó khi thấy tôi quỳ xuống nhận tội và vì sao ổng lại cười như một thằng mất trí.

- Vậy là chú đã nói trước với cả nhà là tối qua cháu ở lại nhà nhỏ Mít ngủ vì nhỏ bị trúng gió mà không có người thân ở bên hả?
- Ời! Sao mày hỏi hoài thế?
- Và thế là ba với mấy bác không hề tức giận ạ?
- Cũng có! Họ tức vì mày không chịu thông báo cho họ biết. Tao lại phải bịa thêm việc con Samsung Wave của mày bị hết pin mặc dù tối hôm qua mày gọi ầm ầm cho tao. Lại còn phải bắt em Mít dễ thương của tao gọi điện cho ba mày để khẳng định lại sự việc nữa chứ! Haizzz
- Sự thật là thế sao?
- Ơ cái con nhỏ này! Tai mày bị thủng lỗ nào rồi hả?
- Ôi! Cháu yêu chú quá đi mất! Chú đúng là hero của đời cháu! Moa moa!!!

Tôi vui mừng muốn điên khi nghe những lời nói của chú Bảy. Hèn gì hồi nãy lúc thấy tôi về nhà thái độ của bác Hai vẫn vô cùng bình thường chứ chẳng có chút gì tức giận cả. Thật sự là vui quá đi mất thôi! Cứ tưởng về nhà là phải ăn gậy rồi chứ! Hura!

- Con gà này! Mày hun tao kiểu này nhỏ Mít mà thấy thì coi chừng hứng axit nhé con! – chú Bảy nhăn mặt né qua một bên sau khi bị tôi ôm chặt cứng nhảy tưng tưng và quất vào má ổng một cái kiss “thâm hậu”.
- Ô! Cháu quên mất! Hì hì! – tôi vội vã buông tha cho ổng. Dù là chú cháu ruột nhưng chú ấy cũng là “hoa” đã có chủ rồi. Tốt nhất là không nên đụng chạm. Hehe
- Ê! Mới nói thế mà mày đã thả tao ra rồi hả? Không được! Ôm lại đi! Lần này đừng hun vào má! Hun vào đây này! – chú Bảy nhăn mặt lại vẻ bức xúc rồi lấy tay chỉ chỉ vào môi ổng.
- Trời! Chú bị gì à? Rõ vô duyên! Hứ!

Tôi há mồm ngạc nhiên trước cái yêu cầu điên rồ của ông chú lắm chiêu. Thân thiện với ổng một chút là ổng sẽ lấn tới. Thật là…

- Ê ê! Chưa ôm tao mà dám bỏ đi à! Ê ê!!!

Mặc kệ ổng! Con người gì đâu mà toàn bắt người khác làm chuyện kì cục.
……………………………………………………

Bữa cơm trưa…

Hôm nay bác Ba lại vào bếp. Thật lòng mà nói tôi thích ăn cơm của bác ấy hơn là ăn cơm do ba nấu. Lý do khách quan là vì tay nghề bếp núc của ba còn non lắm. Hix. Tôi mới tập tành nấu nướng mà còn nấu ngon hơn ba nữa là…

Nhưng bữa cơm gia đình dạo này không được đầy đủ các thành viên như trước. Bác Tư đã bỏ bữa mấy ngày hôm nay. Bác ấy rời khỏi nhà từ lúc sáng tinh mơ và luôn về khi trời tốt mịt, còn trong tình trạng say khướt nữa. Bác Hai với mấy người khác cũng có tỏ ý khuyên bảo nhưng tình hình vẫn thế. Tôi biết là bác Tư đang buồn lắm. Haizzz. Gia đình đổ vỡ, lại có một người vợ như thế thì làm sao mà không buồn cho được.

- Nhớ chừa phần cơm cho thằng Tư nghen! – bác Hai dặn ba trước khi cầm chén lên.
- Dạ! Nhưng mà có lần nào nó chịu ăn đâu!
- Kệ! Rồi sẽ có lúc nó ăn! Thằng Tư không phải là đứa yếu đuối quá nhiều như thế đâu! Mọi người cứ đối xử bình thường với nó. Đừng tỏ ra bất cứ thái độ gì cả. Hiểu chưa?

Không khí im ắng thay cho cái gật đầu. Hix. Giờ thì tôi chẳng mong có thêm thành viên nữ nào trong nhà mình nữa đâu. Một cô Diệp cũng đã đủ phức tạp lắm rồi.

Thường thường tôi hay ngồi đối diện với chú Tám trong bàn ăn. Nhưng vì hôm nay khuyết một chỗ của bác Tư nên tôi ngồi đối diện với chú Bảy. Điều đó cũng không nói lên được gì nếu như tôi không nhìn thấy những vết bầm ở má trái và khóe miệng của chú ấy. Hồi nãy vì không để ý nên tôi không nhìn thấy. Giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra.

- Chú! Sao mặt chú lại như thế? Chú đánh nhau với ai sao? – tôi dừng đũa hỏi.

Sau câu hỏi của tôi, mọi người đồng loạt nhìn về phía chú Bảy, còn chú ấy thì bối rối rồi nhìn tôi với ánh mắt tức giận cứ như thể tôi vừa làm điều gì sai trái không bằng. Hay thật!

- Đưa ta coi! Mày đi đánh nhau ở đâu mà lại ra nông nổi này hả? – bác Hai đưa tay sờ mặt chú Bảy.
- Anh nói quá! Chỉ là va chạm nhẹ thôi! Không có vấn đề gì đâu. Tại em lười bôi thuốc nên vậy đó.
- Mày cứ liệu hồn đấy! Lớn to đầu rồi chứ không phải nhỏ dại gì nữa đâu! – bác Năm răn đe. Hix. Tính bác Năm có hơi khó chịu nên bây giờ vẫn chưa rước được nàng nào về dinh cả.
………………………………………………

- Á! Đau! Mày không nhẹ tay được à??? – chú Bảy rít lên khi tôi chỉ mới dùng tăm bông tẩm thuốc chạm nhẹ vào vết trầy trên mặt.
- Chú là đàn ông con trai mà chịu có tí đau cũng rên à? Mất mặt quá đi!
- Thì tao cũng là con người chứ bộ. Gương mặt điển trai của tao thành ra thế này là thành quả của thằng ca sĩ thần tượng của mày đó! – chú Bảy vòng tay làu nhàu.
- Hả??? Thế là hôm qua hai người bum nhau thiệt à??? Không phải chứ!!! – tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Chứ sao nữa! Thằng đó coi ốm o mà cũng mạnh gớm! Hừ!
- Tất nhiên rồi…

Tôi lầm bầm trong miệng chứ không dám nói to. Nếu thế thì kiểu gì chú Bảy cũng la ỏm lên rằng tôi bỏ người nhà bênh người dưng. Nhưng mà hồi sáng thấy Phước Nguyên cũng không có gì khác lạ, anh ta vẫn bình thường mà. Chậc! Lũ con trai khó hiểu quá. Mà vì cái gì mà hai người đó đánh nhau được nhỉ? Chẳng lẽ là vì tôi thật ư??? Tên tóc vàng thì không nói làm gì, nhưng còn chú Bảy thì chẳng việc gì phải đánh nhau với người ta. Cho dù Phước Nguyên có là người yêu của tôi thật và tôi thích anh ta thật thì chú ấy cũng không có quyền làm thế. Càng nghĩ càng bực mình ông chú nóng tính của tôi. Nhưng liệu có còn vì lý do nào khác không nhỉ??? Hix…Thật chẳng hiểu nỗi hai con người này nữa…
…………………………………………..

Tôi đi học cũng được hơn một tuần rồi. Việc học Đại học đúng thật là khác hoàn toàn so với việc học ở cấp 3. Môn học ít, hoạt động nhiều vô kể, học theo học chế tín chỉ nên càng lạ lẫm hơn. Dù đã đi học được một tuần nhưng tôi vẫn còn bị nhầm thời khóa biểu và toàn đi lộn phòng. Hix. Lớp tôi sĩ số 46 mống nhưng nói thật là có đụng mặt nhau thì tôi vẫn không biết đó là bạn cùng lớp với mình. Lý do là vì mang tiếng là có lớp riêng nhưng cả tuần học chung với nhau chỉ 4 tiết thì làm sao mà thân quen cho được.

- Mít! Dạo này mày với ông chú tao sao rồi? – tôi hất vai nhỏ bạn hỏi han.
- Nguyễn y vân mày ạ! Haizzz
- Sao hôm bữa tao thấy ổng tình thương mến thương với mày lắm mà! Không có chút tiến triển gì sao?
- Tiến triển gì chứ! Ông là con trai mà mưa nắng thất thường hơn cả tao nữa. Tự nhiên điện thoại hẹn tao đi chơi, thế mà khi tao đến nơi, đứng đợi dài cả cổ ra thì ổng gọi điện bảo là tự dưng chán, không muốn đi nữa. Hỏi mày thế có tức không cơ chứ! – con nhỏ kể lể với thái độ bức xúc.
- Uh! Chú tao nổi tiếng sát gái từ thời cấp 3 rồi mà! Mày muốn làm bạn gái ổng lâu dài thì cố gắng mà chịu đựng đi. Độ chảnh của ổng đo không nỗi đâu!

Đang ríu rít tíu tít với nhỏ Mít về câu chuyện tình yêu muôn thuở của nó thì sự ồn ào bất bình thường từ phía ngoài sân làm tôi dừng lại, quay đầu nhìn ra…

- Anh….Ry….o!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trong khi tôi chưa kịp nhìn thấy cái gì cả thì nhỏ Mít đã đứng bật dậy ré lên cái tên Ryo một cách cuồng nhiệt và không kém phần…điên loạn. Ở tên tóc vàng có điểm gì mà khiến cho sinh viên nữ trường tôi cứ mỗi khi nhìn thấy anh ta là phải chuyển thành những con đười ươi sống như vậy nhỉ??? Thật là hết biết luôn!

Bon chen trong đám người đông nghịt, dù không muốn đi tẹo nào nhưng nhỏ Mít cứ cầm chặt tay tôi lôi đi gặp mặt thần tượng của nó. “Cái mặt anh ta thì cần gì phải đi ngắm cơ chứ! Ngày nào mình cũng gặp đến chai cả mặt rồi mà” – tôi tự nhủ như thế nhưng vẫn cắn răng bon chen cùng nhỏ bạn.

Đang loay hoay để ngóc đầu lên nhìn ra phía ngoài thì đột nhiên ai đó trong đám đông đẩy mạnh khiến mọi người chao đảo và tôi chính thức là kẻ bị dính chưởng. Dù đã rất cố gắng bám trụ nhưng vì số lượng người tập trung quá đông, diện tích lại hẹp nên tôi bị đẩy mạnh ra tận phía ngoài và đáp đất trong tư thế đúng chất Yoga (tức là ngồi trên hai chân chéo nhau). Khỏi cần phải nói thì mọi người cũng hình dung ra độ te tua lúc đó của tôi đến level nào rồi. Mặt mày đỏ lừ, áo quần xiên xẹo, tóc tai thì rối tung cả lên. Đen hơn nữa là Phước Nguyên đang từ từ tiến lại phía tôi. Ôi không!!!

Tên tóc vàng cứ thế vô tư bước từng bước đầy tự tin (tôi thấy thế) về phía tôi. Chỉ khi mũi bàn chân anh ta cách tôi 30cm thì mới chịu dừng lại. Tôi xấu hổ không gì bằng, cúi gầm mặt xuống, miệng lầm bầm những thứ tiếng gì mà chính tôi cũng không hiểu nữa.

- Em trai không sao chứ?

Đó là câu hỏi phát ra từ miệng Phước Nguyên! Kèm theo đó là bàn tay đưa ra như muốn đỡ tôi dậy.

“Này! Em trai gì chứ! Anh điên hả???”

Nhưng chẳng có tín hiệu trả lời. Nhìn lên thì ánh mắt anh ta vẫn như thế. Tuy ấm áp nhưng lại xa lạ vô cùng. Không giống với ánh mắt trước đây của anh ta.

“Này! Anh không nghe tôi gọi gì sao?”

Không bỏ cuộc. Tôi vẫn cố gắng phát tín hiệu vào đầu tên tóc vàng. Mà cứ mỗi khi đầu tôi “nói chuyện” thì mắt tôi cũng nháy nháy theo như kiểu “ủng hộ” ( mặc dù tôi không muốn chút nào).

Nhưng Phước Nguyên vẫn thế. Hình như còn có thêm cảm giác khó chịu khi tôi vẫn không chịu nắm tay anh ta để để đứng dậy mà lại cứ nháy nháy mắt ra hiệu.

- Hì hì! Có lẽ bạn em hơi shock khi đứng quá gần anh như thế này! Anh thông cảm cho bạn em nha! I Love u so much!

Nhỏ Mít chạy ra từ đám đông tiến tới phía tôi rồi một mực lôi tôi đứng dậy. Chắc nó nghĩ tôi đang bị mê mẩn bởi nhan sắc của mỹ nam Ryo nên mới ngồi lỳ ở đây. Tức quá! Tại sao hôm nay hắn ta kì lạ vậy nhỉ??? Mọi hôm nếu bắt gặp nhau trong tình huống như thế này thì dù có giả vờ không quen biết thì ánh mắt anh ta vẫn rất ấm áp và chan chứa tình cảm mà. Thế này là thế nào đây????

Sau khi bị nhỏ Mít lôi xồng xộc qua một bên như một tù nhân, tôi vẫn cố gắng phát tín hiệu bằng suy nghĩ như kết quả vẫn vậy. Thậm chí Phước Nguyên còn không thèm nhìn tôi lấy một cái rồi bỏ đi tiếp. Dường như chúng tôi đang trong tình trạng “không kết nối” được. Nhưng tại sao??? Akkkkkkkkkkkkkk.

Sự xuất hiện của tên tóc vàng trong trường tôi khiến cho mọi người “mất bình tĩnh” một cách trầm trọng. Bằng chứng là trong suốt buổi học không mấy ai chú ý được vào bài giảng. Lớp tôi con gái lại đông nên hầu như toàn bộ các member đều hướng mặt ra phía sân. Nơi có sự xuất hiện một cách “thấp thoáng” của thần tượng Ryo. Còn tôi thì dù không hâm mộ gì tên tóc vàng nhưng cũng không thể nhét được chữ nào vào đầu. Không biết hắn ta đến trường tôi có việc gì nhỉ??? Mà điều thắc mắc hơn là tại sao thái độ của hắn lại như thế??? Rất lạ, rất hời hợt, y như rằng tôi với hắn chưa hề quen biết nhau. Điều này quả thật rất vô lý khi mà chỉ tối hôm qua Phước Nguyên vẫn còn gọi cho tôi đến 10 cuộc điện thoại chỉ để nói câu : “Anh nhớ em nhiều lắm!”. Thử hỏi như vậy thì ai mà không tức cho được chứ! Đến bây giờ mặt tôi vẫn còn đỏ ran vì quá xấu hổ. Chắc hẳn những người có mặt lúc tôi bị ngã nhoài khỏi đám đông sẽ không băn khoăn gì khi xếp tôi vào dạng fan cuồng của tên tóc vàng. Thật không có cái nhục nào bằng cái nhục nào! Huhu…

- Ê Nguyên! Sao mày bảo tao mày ghét anh Ryo mà lúc nãy mày còn cuồng loạn hơn cả tao nữa thế? Tao lôi mãi mà chẳng thấy mày nhúc nhích. Ngượng thay cho mày luôn. – nhỏ Mít đẩy tay chọc khéo tôi.
- Mày đừng có nói nữa. Giờ tao mà giải thích thì mày cũng không hiểu đâu. Hừ!

Thế đấy! Đụng vào tên tóc vàng kì lạ này thì hai chữ xui xẻo chẳng khi nào tha cho tôi.
…………………………………………….

Chuông reo, tôi mệt mỏi cất sách vở vào cặp. Tình hình trong trường vẫn không mấy bình thường khi mà Phước Nguyên vẫn còn ngồi trong văn phòng Đoàn và chưa có dấu hiệu rời khỏi. Mọi người cứ gọi là bát nháo cả lên.

Nhỏ Mít tất nhiên sẽ không ngại ngùng lăn xả vào “hang ổ của địch” để tìm cho ra sự thật của vụ việc là như thế nào. Tôi không phủ nhận là mình không quan tâm. Dù gì sự nổi tiếng theo kiểu đình đám làm điên loạn lòng fan hâm mộ của Phước Nguyên cũng khiến tôi tò mò về anh ta nhiều hơn.

Tôi đứng trước phòng số 5, ngay sát văn phòng Đoàn, hai tay khệ nệ giỏ xách của tôi và nhỏ Mít để chờ đợi tin tốt lành từ phía con bạn thân.

- Cô bé giúp việc!

Một giọng nói vừa lạ vừa quen làm tôi giật mình. Quay đầu nhìn lại thì hóa ra là ông anh tiền xu. Cũng lâu lắm rồi tôi không gặp lại anh ta.

- Ơ! Chào anh! – tôi ngơ ngác cúi đầu chào.
- Hóa ra em học ở đây hả? Tôi không biết đấy!

Chẳng biết phải trả lời như thế nào nên tôi đành cười trừ cho qua chuyện. Không hiểu sao tôi lại thấy ngại ngại khi đối diện với con người này.

- Nghe đâu bạn gái mới của Ryo cũng học ở đây. Anh cố tìm mà vẫn chưa nhìn thấy được người đẹp.

Cái giọng nói pha chút đểu cáng của lão Tú khiến tôi rợn tóc gáy. Nhưng những gì mà anh ta nói còn khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên hơn nhiều. Bạn gái mới của Ryo ư? Hay chăng là…tôi nhỉ??? ( các bạn thông cảm, mức độ tưng tưng của tôi thường xuyên nằm ngoài vòng kiểm soát!)

- Sao ạ??? Ryo có bạn gái đang học ở trường em???
- Uhm! Nó chỉ nói như vậy chứ không cho anh biết tên họ của cô gái đó. Nhưng mà anh cũng nhanh tay trộm được một bức ảnh của người đẹp trong ví của Ryo. Đây nè! Em xem đi! Nếu em biết người đẹp này thì chỉ cho anh với! Hihi!

Anh Tú vừa nói vừa móc trong túi áo ra một tấm ảnh nhỏ và đưa cho tôi. Vẻ mặt phấn khích vô cùng. Tôi cầm tấm ảnh trên tay rồi chăm chú nhìn…

Và sự thật…

Đó không phải là tôi! ( Lúc này trong người tôi tự dưng có cảm giác hụt hẫng vô cùng! Chắc là tôi bị tên tóc vàng làm cho phát điên thật rồi.)

Trong ảnh là một cô gái khác. Nhìn đúng là xinh thật. Da trắng, môi hồng, mắt to, lông mi cong vút. Người đẹp dạng này trường tôi nhan nhản. Thật lòng là tôi không biết được chính xác cô ấy là ai. Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc tôi không biết cô ấy. Hơi phức tạp! Đơn giản hơn thì người đẹp kiểu như trong ảnh thì đối với tôi vừa lạ lại vừa quen.

- Sao? Em biết người đẹp này chứ??? – anh Tú nháy mắt tinh nghịch hỏi tôi.
- À uh! Em cũng chịu anh ạ! Em mới vào trường nên chưa biết ai là ai cả.

Tôi nhăn nhó trả lời rồi đưa lại cho ổng tấm ảnh. Bây giờ trong người tôi đang rất chi là bực mình. Thế mà bấy lâu nay tôi cứ tưởng tên tóc vàng là thật lòng với tôi. Hóa ra chỉ là mình tôi cả tin mà thôi. Càng nghĩ càng thấy tức. Người tôi run bần bật. Tay nắm chặt lại như thể muốn đánh một ai đó đứng ngay cạnh mình cho bỏ tức. Thế đấy! Giờ mới biết “Triết lý về củ hành tây và những kẻ đẹp trai” là hoàn toàn chính xác. Nguyên văn “triết lý” là như thế này: “Những thằng đẹp trai giống như củ hành tây. Khi chưa bóc thì trắng trẻo đẹp đẽ, nhưng càng bóc từng lớp hành thì nước mắt càng chảy, và khi bóc đến lớp hành trong cùng thì mới phát hiện ra rằng củ hành tây không hề có tim!”. Tên Phước Nguyên đích thị là một củ hành tây. Akkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk

- Mặt em sao tái đi thế? Em ốm à??? – ông anh tiền xu vỗ vai tôi ra vẻ khó hiểu trước khuôn mặt như bị ném trứng thối của tôi.
- À không! Em không sao anh ạ!
- Uh! Thằng Ryo nó có nhiều bạn gái lắm. Riết rồi anh cũng không biết nó thực lòng với em nào nữa. Nhưng đời nghệ sĩ thường đào hoa nên cũng không trách thằng nhỏ được. Quan trọng là với em nào nó cũng đối xử chân thành, tình cảm chia đều khiến cho ai cũng nghĩ mình là người yêu duy nhất của thằng nhỏ. Anh chỉ phục nó ở khoản này thôi.

Anh Tú càng nói thì lòng tôi càng đau. Phước Nguyên hóa ra chỉ là thế thôi sao??? Ấy vậy mà tôi đã thực sự rung động trước những tình cảm của hắn dành cho mình. Ôi thôi Thục Nguyên ơi! Mày đúng là còn quá ngu về tình. Tỉnh mộng đi nào…tỉnh mộng đi nào…

Càng cố vỗ về thì tôi lại càng muốn khóc. Nhưng bây giờ thì không thể. Tôi không bao giờ để mình phải rơi nước mắt trước người khác. Lần này cũng sẽ không…

- Thôi! Anh phải về văn phòng Đoàn lại đây! Hẹn gặp em lần sau nha! Bye…

Tôi cố gượng cười chào tạm biệt ông anh tiền xu. Đáng lẽ ra tôi cần phải cám ơn nữa kia. Vì nhờ có ổng mà tôi mới chỉnh đốn lại tình cảm của mình và biết được sự thật về cái gọi là tình cảm mà Phước Nguyên bây lâu nay dành cho tôi.

Khi chỉ còn lại một mình, tôi đứng tựa đầu vào tường, thẫn thờ suy nghĩ. Hình như tôi đang tràn ngập thất vọng thì phải. Nhưng tại sao tôi lại như thế này nhỉ??? Có cần thiết hay không? Tôi quá mềm yếu và đa cảm. Chắc là vậy…Cứ như thể một trái bóng vừa mới được bơm căng sau bao nhiêu nỗ lực bỗng dưng nổ tanh bành. Chỉ còn rơi rớt lại những mảnh nhỏ tơi tả, mong manh. Hai chữ tình yêu nghe ra mới biết nặng nề. Nặng hơn đá và còn mặn hơn nước mắt…

- Ê mày! Sau bao nhiêu nỗ lực bon chen thì tao cũng đã biết nguyên nhân vì sao Ryo đến trường mình rồi!

Nhỏ Mít đập vai tôi một cái rõ đau rồi liếng thoắng. Nhưng thật sự tôi không còn chút hứng thú nào nữa. Chỉ muốn về nhà và trùm chăn ngủ mà thôi.

- Kệ! Mày biết là được rồi! Tao không quan tâm! Về thôi!

Và thế là tôi lôi xoành xoạch con bạn đi ra nhà xe trong khi nó chẳng hiểu mô tê gì cả. Mà nó không hiểu thì tôi cũng bó tay. Vì chính tôi còn không hiểu tâm trạng mình bây giờ là như thế nào nữa…

Khi tôi ra nhà xe thì cũng là lúc Phước Nguyên cùng đoàn người đi theo anh ra ra về. Chiếc ô tô của Phước Nguyên đậu gần ngay khu vực để xe của nhỏ Mít nên tất nhiên việc chúng tôi chạm mặt nhau là điều hoàn toàn có thể hiểu được. Thái độ nhỏ Mít khi gặp tên tóc vàng là thế nào thì chắc tôi không cần phải tả nữa. Còn tôi thì cứ đứng ngây ra đó. Chắc là tôi điên mất rồi! Tại sao tôi lại nhìn chằm chằm về phía anh ta cơ chứ??? Dù rất muốn dứt ánh mắt ra khỏi con người đó nhưng vẫn không sao làm được. Cứ như có cái gì níu giữ và buộc chặt lại. Chán quá đi thôi!!!

Bip bip…

Tiếng còi xe inh ỏi đột ngột xuất hiện làm tôi giật mình. Ngay lúc đó thì người tôi khuỵu hẳn xuống đất sau khi bị bánh của chiếc xe từ đằng sau húc thẳng vào chân. Có lẽ vì người lái xe không kiểm soát được tốc độ nên dù có phanh nhưng vẫn không dừng lại được. Mà cũng không trách được người ta. Đây là đường dành cho xe chạy ra cổng. Tôi lại đứng chình ình ra đó thì bị dính chưởng cũng là phải.

- Này! Bị điếc rồi hả??? Bóp còi kiểu đó mà vẫn không chịu tránh ra là sao??? – tên lái xe, hình như là sinh viên năm 2 (vì màu bảng tên của hắn là màu vàng) quát thẳng vào mặt tôi.
- Anh kia! Anh nói năng kiểu gì vậy hả??? Phóng xe bạt mạng suýt nữa đâm sầm vào người ta mà còn lớn tiếng nữa sao??? Muốn gì đây??? – nhỏ Mít bức xúc bênh vực tôi.

Tôi cố gắng đứng dậy và ngăn cô bạn lại. Lỗi là của tôi rành rành nên chẳng trách được ai. Mà tôi cũng không muốn làm to chuyện. Bây giờ tôi thấy mình mệt lắm rồi.

Sau vài lời xin lỗi và thương lượng thì mọi chuyện ổn thỏa. Anh sinh viên năm 2 đã phóng xe đi. Chân tôi thì tuy hơi đau đau nhưng vẫn đi lại được. Chắc chỉ bị trầy xước nhẹ. Bất giác tôi nhìn sang, tên tóc vàng đã vào xe và bỏ về từ hồi nào. Chỉ còn lại bóng màu đỏ của chiếc xe hơi đằng xa. Tôi cúi đầu xuống nén một hơi thở dài. Ồ! Phũ phàng thật… Thục Nguyên mày thấy chưa? Phũ phàng là như thế đấy…

Và như một linh cảm, tôi ngẩng đầu nhìn lên. Bóng ma mỹ nhân lại xuất hiện. Cô ta trong suốt vào lung linh giữa không gian. Ánh môi màu cam nhếch lên một nụ cười đầy kiêu hãnh rồi nhanh chóng biến mất. Buồn cười thật! Tôi đang là tình địch của một con ma ư???
……………………………………….

Về nhà, tôi đi cà nhắc vào trong. Chú Bảy lại như thường lệ xuất hiện trước mặt tôi và tuôn ra những câu trêu chọc. Hình như không khiến tôi tức điên lên thì ổng ăn không ngon ngủ không yên thì phải.

- Công chúa “hai lưng”! Hôm nay lại đánh lộn với thằng nào mà chân cẳng lại ra nông nỗi vậy hả?
- Cháu đang không được vui. Chú để cháu yên đi.
- Sao để mày yên được. Mặt tao vẫn chưa lành nên tao vẫn chưa tái xuất giang hồ được đây nè. Thay áo quần xong thì xuống bôi thuốc cho tao đi! – ổng vừa nói vừa kề sát khuôn mặt sát gái của mình về phía tôi.
- Kệ chú! Tự túc là hạnh phúc!

Tôi rít lên rồi bỏ đi. Tôi chán cái ông chú trẻ con này lắm lắm rồi.

- Người ta nói quả không sai! Con gái tụi mày là một củ hành tây. Tàn nhẫn và không có tim!!! – chú Bảy bực bội nói vọng lên.

Tôi dừng bước. Lại là củ hành tây! Bực mình! Bực mình quá đi thôi!

- Chính chú mới là củ hành tây! Cháu ghét chú! Cháu ghét những tên con trai đẹp trai nhưng trái tim thì chai sạn như chú!!! Cháu ghét!!!!!!!!!!!

Tôi quay đầu lại và hét toáng lên khiến chú Bảy giật bắn mình. Bác Ba mới đi làm về cũng ngơ người đứng như trời trồng trước cửa nhà. Mặc kệ! Bây giờ tôi không muốn gặp ai hết! Và từ nay tôi sẽ không bao giờ ăn hành tây nữa! Ack…………
……………………………………………….

Tôi được nghỉ một tuần để chuẩn bị cho ngày khai giảng chính thức. Và tôi quyết định sẽ không đi đâu hết. Tôi cần dành thời gian để quên đi hai chữ “ Phước Nguyên” trong đầu. Nhưng sự thật không hề đơn giản. Mọi thứ cứ như đang trêu ngươi tôi vậy. Mới sáng sớm bật ti vi thì tôi đã thấy gương mặt của hắn ta nằm chềnh ềnh ở mục quảng cáo tạp chí Sao của đài truyền hình. Đến trưa lúc coi phim thì quảng cáo của nhãn hàng có mặt hắn làm người mẫu đại diện cũng lù lù xuất hiện. Bực bội tôi leo lên giường ngủ trưa thì bác Ba ở phòng đối diện bật nhạc inh ỏi. Điều đáng nói ở đây là bài hát đó là do tên tóc vàng trình bày ( cái này tôi biết là do nhỏ Mít ngày nào cũng tru tréo bên lỗ tai tôi) làm tôi vùng dậy đi kiếm bông gòn bịt lại lỗ tai mới ngủ được. Đến chiều lúc mở chương trình giao lưu trực tuyến thì tôi tự bó tay với cái ti vi khi mà màn hình vẫn hiện lên gương mặt đáng ghét của hắn. Tại sao chương trình lại mời hắn làm khách phỏng vấn trong số này chứ??? Tại sao không phải là số khác??? Huhu…

Tất nhiên là ngay sau đó tôi với lấy cái điểu khiển để chuyển kênh. Nhưng bỗng dưng người tôi cứng đơ ra, tim đập nhanh và cảm thấy khó thở vô cùng. Cảm giác điện giật xuất hiện. Những tưởng sẽ chẳng bao giờ tôi phải “gặp” nó nữa nhưng có lẽ tôi đã nhầm mất rồi. Theo trình tự thì sau vài giây, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh tên tóc vàng, kèm theo đó là rất đông người hâm mộ ùa lên vây kín xung quanh hắn ta. Tôi thấy tên tóc vàng bị kéo mạnh và ngã từ trên sân khấu xuống. Mọi chuyện sau đó thì tôi không kịp nhìn thấy nữa. Đúng lúc đó thì cô MC nói lời chào tạm biệt để kết thúc chương trình. Phía dưới khán đài đúng là có rất đông người hâm mộ đang đứng. Không suy nghĩ gì nhiều. Tôi hét dựng lên. Và như những lần trước, đó đều là những tiếng hét trong…im lặng.

Tình huống mà tôi đã thấy trước trong đầu quả thực đã xảy ra sau vài phút khi chương trình kết thúc. Dù đài truyền hình đã nhanh chóng cắt chương trình nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy đám đông phía dưới bức ra khỏi vòng chặn của vệ sĩ và ùa tới phía Phước Nguyên.

Cái đáng nói ở đây là dương như tên tóc vàng đã không nghe thấy tiếng hét trước đó của tôi. Bằng chứng là hắn cứ đứng ngơ ngơ trên khán đài, cho đến khi đám đông bu đặc quanh mình thì mới hoảng hồn vùng vẫy thoát ra. Như vậy nghĩa là sao??? Khả năng thấy trước được nguy hiểm của tôi vẫn còn nhưng tại sao hắn lại không nhận được??? Ôi không!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tình hình sau đó như thế nào thì tôi cũng chịu, vì tivi đã chuyển chương trình mất rồi. Không hiểu sao tôi thấy lòng mình lo lo, đứng ngồi không yên. Phải chăng tôi đang lo lắng cho cái tên mất dịch đó. Bực mình tôi thật. Hừ…

Hôm nay chú Bảy đi chơi với nhỏ Mít. Hiếm hoi lắm tôi mới thấy ổng xách xe đi đón cô người yêu để cùng nhau đi chơi. Cũng mừng cho họ. Nhiều khi nghĩ lại tôi thấy 19 tuổi đầu mà vẫn cô đơn lẻ bóng thì cũng buồn. Ngày valentine, ngày lễ, ngày Tết, thiên hạ rủ nhau đi chơi ầm ầm, ai cũng có một bàn tay bên cạnh để nắm. Còn tôi thì chôn chân trong nhà, làm bạn với cái ti vi. Vấn đề chắc là do tôi cả thôi. Ai bảo tôi lại giống một thằng con trai đến thế cơ chứ. Tóc ngắn, mặc áo quần lúc nào cũng rộng thùng thình, tính tình thì chẳng có chút nhu mỳ hiền thục nào cả ( vậy mà tên tôi lại là Thục Nguyên cơ đấy!). Tất nhiên là tôi cũng rất mềm yếu. Nhưng hầu như chẳng ai phát hiện ra điều đó cả. Vì ít khi nào tôi chịu thể hiện. Tôi ghét có ai đó nhìn thấy mình khóc. Nên dù rất muốn nhưng tôi chỉ có thể khóc khi đứng một mình.

Tôi lại lên sân thượng ngồi. Cơm nước tôi đã lo xong xuôi, chỉ còn đợi mấy chú bác về là ăn thôi. Vừa chạm chân lên nền sân thượng, tôi suýt nữa ngã lăn khi thấy có ai đó đang ngồi phía trước. Cái dáng hình này trông quen quá. Rất giống bác Ba. Nhưng không phải giờ này bác ấy vẫn còn ở công ty sao???

- Bác Ba! – tôi gọi khẽ.

Cái dáng hình ấy quay đầu lại, dưới ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn, tôi chỉ nghe được tiếng nói của bác Ba.

- Uhm! Cháu lên đây làm gì vậy?
- Dạ…lúc nào một mình cháu vẫn hay lên đây ngồi.

Tôi trả lời rồi chầm chậm tiến lại bên cạnh bác ấy và ngồi xuống. Hoàng hôn lúc nào cũng thật đẹp, và cũng thật buồn. Người ta thích nhìn mặt trời mọc hơn mặt trời lặn. Nhưng tôi thì ngược lại, tôi thích cái buồn man mác của màu tím đỏ trải dài một vùng rộng phía chân trời. Buồn nhưng lại sâu lắng và êm dịu. Cứ như rằng có ai đó cũng đang buồn cùng mình, chia sẻ cùng mình và hiểu mình…

- Bác ơi!
- Gì vậy cháu?
- Cháu hỏi bác một câu được không?
- Uhm…
- Tại vì sao cô Diệp đã phản bội bác nhưng bác vẫn chấp nhận cô ấy thêm một lần nữa ạ? – tôi nói lí nhí, lòng cứ thấp thỏm sợ làm bác Ba giận.
- Vì tình yêu cháu ạ…
- Sao ạ? Tình yêu??? – tôi ngạc nhiên nhìn sang bác, tôi luôn cho rằng tình yêu chỉ có ở tuổi trẻ mà thôi, chứ những người đã trung niên như bác tôi thì sẽ không còn khái niệm đó nữa.
- Uh! Yêu! Nhiều khi bác cũng ghét bản thân khi đã yêu lâu đến thế. Tới tận bây giờ trong tim bác vẫn chỉ có mỗi một hình bóng của người phụ nữ ấy. Tình yêu cũng dai thật cháu ạ…
- Bác vẫn yêu sau khi đã bị phản bội sao???
- Dù cho cô ấy có phản bội, dù cho cô ấy chỉ lấy bác vì tiền thì bác vẫn không ghét cô ấy được. Có chăng thì chỉ là nhất thời mà thôi. – bác tôi thở dài, chúi đầu thuốc lá xuống nền đất lạnh. Đã lâu rồi tôi không thấy bác Ba hút thuốc.
- Thế bây giờ thì sao ạ??? Cháu thấy…- tôi không dám nói hết câu nên đành im lặng. Không biết tôi có đang làm đúng không nữa. Khuấy động vào nỗi đau của bác ấy theo cách này thì thật là…Chậc…
- Thì hết rồi chứ sao nữa cháu. À không, đúng hơn là không còn cách nào cứu vãn được. Bác đã cố gắng hết sức để kéo cô ấy ở lại bên mình. Nhưng hình như là không thể cháu ạ. Sáng nay bác và cô ấy đã chính thức là người xa lạ rồi…
- Tình yêu là vậy hả bác? Dù cho có yêu nhiều như thế nào thì cuối cùng vẫn không được đền đáp. Nếu vậy thì cần gì có tình yêu? – tôi bất giác bật ra câu hỏi đó. Thậm chí tôi còn không biết mình đang nói cái gì nữa.
- Bản thân tình yêu là không có lỗi. Chỉ là vì mình không có duyên với nó thôi. Yêu cũng có “phí” nữa mà cháu. Chẳng qua là vì bác phải trả một cái phí lớn hơn người khác mà thôi!

Nói xong thì bác bật cười. Tôi cũng cười theo. Nỗi buồn của bác có lẽ đã được hoàng hôn mang đi mất rồi. Nhìn sang phía chân trời, màu tím thẫm tan dần, bầu trời chính thức khoác lên mình chiếc áo đen quyến rũ.

Hóa ra tình yêu là thế đấy…
………………………………………….

Mấy ngày nghỉ trôi qua chóng vánh. Ngày mai là ngày khai giảng khóa mới. Tôi đóng vai trò là tân sinh viên nên chắc chắn phải tham gia. Cảm xúc cũng rất lạ. Hào hứng và phấn khởi vô cùng.

Nhưng tôi cũng không phủ nhận là mình…rất nhớ tên tóc vàng. Những gì mà bác Ba nói với tôi tối hôm đó khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ bác Ba đã nói đúng. Yêu không có lỗi. Cho dù là yêu một kẻ không tốt, một tên sở khanh nhưng đó vẫn là tình yêu. Tất nhiên là không phải tôi đã yêu cái tên mất dịch ấy nhưng sự thật là cũng có rất nhiều tình cảm. Tình cảm đó như thế nào thì tôi cũng không miêu tả được. Chỉ biết là rất nhớ…Haizzz….

Mà cũng đã lâu lắm rồi ( thực ra chỉ có ba tuần thôi nhưng không hiểu sao tôi lại thấy dài dằng dặc) Phước Nguyên không liên lạc với tôi. Chắc là từ hôm nay tôi không còn bị hắn quấy rầy nữa. Vui…vui thật….Huhu…

- Ê mày! Tối nay tao tới chở mày đi nha!
- Đi đâu???
- Tới trường mình.
- Làm gì cơ?
- Mày hỏi nhiều. Nói đi thì đi thôi!

Tôi ngơ ngác trước lời rủ rê của con bạn. Sáng nay trường tôi khai giảng rồi thì tối nay còn có chuyện gì khiến nhỏ Mít phải hào hứng đến mức đó nhỉ??? Thật là bó tay với con nhỏ này.

Tối…

Tôi rục rịch thay áo quần rồi đứng sẵn trước cổng đợi nhỏ Mít. Không biết tối nay có chuyện gì mà suốt cả buổi chiều nó luôn căn dặn tôi phải… mặc váy?!? Trời ạ, từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ có đời nào tôi mặc cái loại quần một ống đó đâu cơ chứ? Làm tôi mất cả buổi chiều đi “vay mượn” tứ phía. Cũng may là cô chị họ xa lắc xa lơ bên nội tự dưng tốt bụng đột xuất cho tôi mượn nguyên một thùng váy dự tiệc mà theo chị ấy là không còn hợp mode nữa. Tuy nhiên tôi thấy có rất nhiều bộ đẹp và cá tính. Chỉ cần thêm thắt một vài phụ kiện nữa thôi là ok.

- Này! Tối nay có bão lụt hả??? Sao cô cháu gái hai lưng của tôi lại xuất hiện với bộ dạng này chứ???

Tôi ngượng chín cả mặt trước lời trêu chọc của chú Bảy. Lần này thì chẳng biết cãi lại thế nào nữa. Vì ổng nói đúng chứ không có sai. Huhu…Sao tôi là con gái mà cứ mỗi khi điệu đàng một chút thì lại bị người ta coi như hiện tượng lạ vậy nhỉ??? Tủi thân quá đi mất.

- Đừng có khóc đó! Tao chỉ nói vậy thôi! Chứ thực ra mày nên như thế này từ lâu lắm rồi. Mà mày chuẩn bị đi đâu vậy? – chú Bảy bỗng nhiên quàng hai tay ôm lấy tôi từ phía sau làm tôi giật bắn mình.
- Này! Chú làm cái trò gì thế? – tôi chau mày cầm lấy tay chú ấy giật ra.
- Yên! Tao ôm mày như cha ôm con chứ có làm gì đâu!
- Cha con gì đây nữa…

Tôi đến phát khùng với ông chú quái dị của mình. Đúng lúc đó thì nhỏ Mít phóng xe dừng ngay trước mặt. Tôi mừng rơn những tưởng sẽ được giải vây nhưng chú Bảy vẫn không hề tỏ ra sợ hãi gì. Cứ ôm chặt tôi như thế, lại còn nhìn cô người yêu rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

- Em đến rồi hả? Hai đứa định đi đâu thế?
- Hơ…hai người đang…- con nhỏ mặt ngố xịt, tay run run chỉ về phía chúng tôi.
- Mày ơi! Đừng hiểu lầm! Tao …. – tôi hốt hoảng vừa cố đẩy ông chú mất dịch ra khỏi người mình vừa phân bua để tránh làm con bạn tổn thương. Từ khi thích ông Huy đến giờ nó đã bị tổn thương quá nhiều rồi. Nhưng xem ra tình hình vẫn không mấy khả quan khi mặt nhỏ Mít càng lúc càng…sa sầm lại.
- Em ghen cả với cháu ruột của anh thì sau này làm sao về làm vợ của anh được. Em làm anh thất vọng quá!

Chú Bảy phán một câu đầy lạnh lùng rồi thả tôi ra. Nhưng trước khi buông tay thì chú ấy nhanh chóng…hôn nhẹ vào má tôi làm tôi được thể lên da gà rần rần. Sao càng lúc ổng càng có những hành vi kì lạ vậy nhỉ??? Đến cả tôi còn thấy khó chịu thì trách sao nhỏ Mít không nổi đóa lên. Phải thử nói chuyện nghiêm túc với chú ấy một lần mới được. Chán thật…

- Sao? Vẫn ghen phải không? Vậy thì chia tay nhé!

Tôi không hiểu sao mà chú Bảy lại có thể phát ra hai từ “chia tay” một cách dễ dàng đến thế. Thật quá đáng mà! Hừ!

Nhỏ Mít sau vài giây ngơ ngác thì nhanh chóng kéo tay ổng lại nói rối rít:

- Anh! Bỏ qua đi! Em biết lỗi rồi! Lần sau em sẽ không thế nữa!

Hành động của cô bạn thân còn khiến tôi kinh ngạc hơn. Tại sao một đứa kiêu hãnh đầy mình như nó mà lại dễ dàng bị chú Bảy “dắt mũi” như vậy chứ??? Hay chăng nó đã điên vì tình thật rồi??? Mít ơi là Mít!!!

Và mọi chuyện chính thức được giải quyết khi chú Bảy quyết định sẽ làm tài xế riêng cho nhỏ Mít trong tối nay. Và điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải tự đi xe một mình. Tôi cũng không hiểu lão Huy đòi đi theo để làm gì nữa. Có khi nào ổng chịu đi chung với hai chúng tôi đâu. Haizzz

Hai anh chị lại cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng là nhỏ Mít thích chú tôi nhiều quá mất rồi. Và trong tình cảm, những người như nhỏ Mít luôn là kẻ chịu nhiều thiệt thòi…Tự nhiên thấy lo cho nó quá!

Tôi lầm lũi vào trong nhà mượn chiếc Exciter của bác Năm để đi. Mới dắt nó ngang cổng thì đã bị mấy người trong nhà đồng thanh căn dặn:

- Đi xe cẩn thận! Đừng để giống lần trước con nhé!
- Dạ…

Nghe thế là lòng tôi lại trĩu nặng. Nhìn con xe này tôi lại nhớ đến tên tóc vàng. Đầu tôi lại hiện ra hình ảnh hắn bấm chuông gọi cửa vào trả lại chiếc xe Exciter. Tuy lúc đó hắn vẫn chưa khùng khùng ăn rồi nói yêu tôi nhưng ánh mắt của hắn vẫn còn ấm áp hơn bây giờ. Chao ôi! Tại sao cứ phải nhớ đến cái tên đào hoa đó cơ chứ!!!
…………………………………..

Khi chúng tôi tới trường thì mọi người đã có mặt gần như đông đủ. Ai cũng xúng xính váy quần, mặt mày hớn hở. Chắc tôi là người ngốc nhất trong số này vì thực sự tôi không hiểu tối nay mình có mặt ở đây để làm gì nữa…

Và sau hơn một giờ đồng hồ, tôi mới hiểu ra lý do cho sự nhộn nhịp hôm nay. Hóa ra lần trước tên tóc vàng xuất hiện ở trường tôi là để họp bàn cho buổi concert tối nay. Chắc là trường đã phải bỏ ra một khoảng kinh phí không nhỏ để tổ chức sự kiện này. Hèn gì mọi thứ đều giống như một buổi party nghệ thuật. Hix. Tôi muốn về quá!!! Huhu…

Quanh đi quẩn lại thì chú Bảy và nhỏ Mít đã lạc đi đâu mất. Còn mình tôi trơ trọi giữa bát nháo người và người. Nhìn ai cũng xinh, cũng đẹp, chỉ có tôi là bình thường. Nhưng chắc cũng không đến mức tầm thường. Tôi tự an ủi mình như vậy nhưng mặt vẫn buồn rười rượi. Chắc từ sau lần này tôi cần phải suy nghĩ lại việc để tóc dài và siêng năng mặc váy mới được. 19 rồi. Không còn thời gian cho tôi ham chơi và quên mất mình là ai…

Đang nhâm nhi ly nước cam đã lạnh ngắt vì đá, tôi giật bắn mình khi thấy đám đông đột ngột hét ầm lên, điện đóm thì tắt ngúm và nhạc nổi lên đùng đùng. Chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì tấm màn sân khấu được trút xuống và kéo hẳn sang hai bên. Dàn đèn bật sáng tạo ra một không gian lung linh đầy màu sắc. Đám đông dần tản ra hai bên, ánh đèn sân khấu rọi thẳng về phía tôi đang đứng. Đúng hơn là phía sau lưng tôi. Tôi ngơ ngác quay đầu nhìn. Và tim tôi đập mạnh…

Là Phước Nguyên!

Anh ta xuất hiện giữa đám đông trong một diện mạo phải nói là tuyệt vời. Đúng chất với danh hiệu “Hotboy đi hát” của mình. Mái tóc vốn đã vàng hoe bây giờ càng chói hơn dưới ánh đèn rực rỡ. Hôm nay Phước Nguyên mặc một chiếc vest cách điệu, bên trong là áo pull thiết kế bắt mắt và một chiếc quần trắng có đính hạt đá màu đen viền hai bên. Anh ta từ từ tiến lại phía tôi. Chính xác hơn là tôi đang đứng trên lối đi của anh ta. Theo phản xạ, tôi vội vã tấp vào bên trong. Nhưng do đôi giày cao gót quá khổ khiến tôi mất thăng bằng và ngã quỵ xuống. Quả thật là tôi không có số mặc váy và mang giày cao gót mà! Huhu! Xấu hổ quá đi mất!!!

Mọi người đứng gần tôi ồ lên khi thấy tôi bị ngã. Cũng có vài người tiến lại dìu tôi đứng dậy. Còn tôi thì chẳng còn biết mọi thứ xung quanh mình như thế nào nữa. Chỉ thấy xấu hổ và xấu hổ mà thôi. Phước Nguyên dừng lại vài giây khi thấy tôi bị ngã nhưng rồi cũng chỉ có thế. Anh ta mỉm cười một cách giống như an ủi động viên rồi bước nhanh lên sân khấu. Thật sự tôi chẳng còn muốn đứng lên nữa. Chỉ muốn khóc thôi!!!

Nhưng dù sao cũng không thể để mình phải toe tua như thế này nữa. Phải đứng lên thôi. Yếu đuối nhưng cũng phải có thời điểm. Đứng lên nào Thục Nguyên!!!

Thế là tôi lồm cồm đứng dậy. Lòng thầm nguyền rủa tên tóc vàng. Nước mắt cứ chực sẵn như sắp trào ra, không kìm lại được.

Đột ngột mọi người đổ dồn vào phía tôi. Gì nữa vậy??? Tôi cũng đã ngã rồi, có gì đâu mà cứ nhìn hoài vậy chứ???

Nhưng họ nhìn tôi không phải vì tôi ngã…

Mà là vì…

Phước Nguyên đang quay lại và tiến gần về phía tôi…

- Em sao thế này??? Sao lại ngã như thế này chứ???

Lại là cái quái gì đây??? Có phải tôi lại bị hoang tưởng không nhỉ??? Tên tóc vàng đang quỳ rạp trước mặt tôi. Và ánh mắt thân thương ngày nào đã trở về trong đôi mắt ấy…


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





XtGem Forum catalog