Mobi Army Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer Chi tiết » |
Chương 7: Cô là đồ ngốc.
Nó lê bước dài trên phố. Nó vẫn bận bộ đồng phục ban sáng. Hết cách rồi, muốn có tiền thì phải bán đi thể xác lẫn tâm hồn. Nó nhìn những cặp tình nhân tay trong tay trên phố mà tự cười nhạo chính mình. Hợp đồng đâu có khoản phải cho vay. Lấy cớ gì nó phải giận hắn. Nó nhìn vào quán bar hôm đó. Chắc nơi đó có thể bán đi thân xác. Nó đi vào.
1 số người trong đó đã nhận ra sự hiện diện của nó. Tên pha chế ở đó hỏi nhỏ:
- Hôm nay đại ca không đi cùng cô sao?
Nó lắc đầu cười nhạt, thì ra mọi người vẫn nghĩ nó là bạn gái hắn. Nó đi qua khỏi quầy bán hòa vào tiếng nhạc xập xình. Những mùi rượu nồng nặc, những tiếng nói hỉ nộ ái ố làm nó buồn nôn. Nó nhún nhảy theo điệu nhạc đang sôi động. Đang nhảy thì có 1 tên con trai tiến lại gần nó. Nó quan sát, tên này thuộc hạng dê. Khuôn mặt không có gì đặc biệt nếu nói là xấu.
- Tôi có thể nhảy với cô không?
Nó gật đầu nhếch mép. Yến Chi, mày cũng có ngày phải đi bán thân như vầy sao? Lòng tự trọng của mày đâu mất rồi? Xin thưa, lòng tự trọng bị mạng sống mẹ nó nuốt mất rồi.
Nó chủ động choàng tay qua cổ tên đó:
- 1 đêm 5 triệu nhé!
Tên đó cười khẩy đẩy nó ra:
- Cô em vẫn còn là học sinh mà đắt thế?
- Là học sinh mới đắt chứ! Nhìn anh giàu có thế này kia mà. – Nó ngăn cho những cảm xúc tủi nhục trực trào ra.
- Được thôi, đi nào.
Nó nối ngót tên đó. Khóe mắt cay xè. Đột nhiên, cánh tay nó có lực rất mạnh, giằng hẳn nó ra khỏi tay tên kia. Nó quay mặt, là hắn. Tự nhiên nó thấy vui vui, cái cảm giác khó tả. Hắn nhíu mày:
- Mày là ai?- Ánh mắt lạnh như băng chúi vào tên kia.
- Tao là ai thì liên quan gì đến mày?- Tên kia hất mặt.
Trung nhếch mép rồi giơ chân cho thẳng 1 đá vào bụng tên kia. Tên kia thụt lùi lại vài bước:
- Nếu muốn sống thì cút khỏi đây mau!- Hắn không thèm liếc tên kia 1 cái.
Tên kia cảm nhận được sự đau nhức từ bụng loang ra khắp lồng ngực. Tên kia lồm cồm bò dậy chạy mất dạng. Hắn xoay sang nó đang đứng:
- 200 triệu của cô đây!
Nó mở to mắt ngạc nhiên, chẳng phải lúc nãy hắn đã không giúp nó sao? Nó bật khóc nức nở. Hắn ôm nó vào lòng:
- Cô là đồ ngốc, tại sao không nói cho tôi biết lí do chứ!
Nó ngước mặt nhìn hắn. Hắn nắm tay nó đi ra khỏi Bar Club. Nó nhón chân hôn vào hắn 1 cái:
- Cảm ơn!
Nó đỏ mặt nó, hắn sờ vào nơi má hắn. Nó thật ấm áp, nụ hôn của nó của nồng ấm như vậy. Hắn cần tiết chế cảm xúc hơn, hắn trở về bộ mặt lạnh như băng. Vừa đi trên xe, nó vừa hỏi:
- Anh biết tôi cần tiền để làm gì sao?
- Cho mẹ cô phẫu thuật!
Nó gật đầu, hắn rất tài. Chẳng lẽ không đoán nổi sao? Nó cảm kích hắn rất nhiều. Hắn đưa nó về nhà cho nó tắm thay đồ thì đưa vào bệnh viện. Nó đã đóng tiền viện phí và bảo hắn về nhưng hắn lại không chịu. Nó ngồi trên băng ghế cùng hắn. Trời cũng đã tối rồi mà sao ca phẫu thuật chưa thấy tăm hơi đâu. Nó bắt đầu lo lắng, mồ hôi từ tay tuôn ra. Hắn nắm lấy tay nó trấn an. Nó nhìn hắn mỉm cười. Nó chỉ quen hắn được 2 ngày mà sao lại có cảm giác quen thân thế! Cái này có phải là duyên trời không. Nó nhỏ nhẹ nói:
- Tôi sẽ trả lại số tiền đó sau.
- Đó là 20 tháng lương của cô đó. CÔ chỉ cần làm không công trong 20 tháng là được.
Vừa lúc nãy cảm kích ướt át vô bờ bến giờ thì làm tuột hết cảm xúc. Nó liếc hắn. Hắn cười cười. Nhỏ này gan thật, nó là người đầu tiên dám đối xử với hắn như thế. Tự nhiên, hôm nay hắn lại tin vào duyện phận. Hắn có nên thử yêu 1 lần hay không? Người ta thường nói yêu là bể khổ, vậy hắn có nên cho mình cơ hội hay không? Nó nhìn hắn. Nó cũng càm giác được là rất vui khi có hắn ở bên cạnh. Hơn nữa… theo lời hắn thì cũng đã abc… xyz rồi!!! Nó đang phải chịu trách nhiệm từ hắn. Tình thế ai đời lại bị đảo ngược thế kia
Cũng đã 12 giờ đêm, nó bảo hắn về. Ca phẫu thuật đã thành công, chẳng có gì đáng lo ngại. Chỉ cần chăm sóc mẹ nó thật cẩn thận là được.
Chương 8: Cho phép…
Nó trải chiếu nằm ở dưới giường mẹ nó. Sau cơn phẫu thuật nửa ngày hôm qua mẹ nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại dù ca phẫu thuật rất thành công. Nó trăn trở nao nao không ngủ được.
Sáng hôm sau, nó đã xin nghỉ học 1 ngày. Nó ngồi cạnh giường nhìn người mẹ tiều tụy của mình. Da bà trắng nhợt. Đã rất hiền nên lúc ngủ trông bà cứ như thiên thần. Cha nó là hải quân nên ít về thăm gia đình. Mỗi lần ba nó điện về, mẹ nó nói chuyện rất vui vẻ và hồ hởi. Nhưng khi vừa cúp máy thì bà đã khóc nức nở. Nó chỉ có thể đứng ngoài sau mà nhìn.
Bà có con tim bệnh, nó không được khỏe nên chẳng chịu được kích động. Lâu lâu, bệnh tim lại quặn thắt lên. Có lẽ lần này là nặng nhất. Nó cũng chẳng biết nguyên nhân là vì sao.
Hàng mi người đàn bà phúc hậu khẽ rung nhẹ. Đôi chân mày lá liễu nhíu lại rồi mờ mắt nhìn đứa con của mình. Nó mừng rỡ ôm chầm lấy mẹ nó. Bà vuốt nhẹ tóc nó, giọt nước mắt trên mi chảy dài. Nó giơ tay lau giọt nước mắt trên mặt bà. Nó nói:
- Mẹ có mệt lắm không?
- Ừ… có 1 chút thôi.- Bà nhỏ giọng.
- Để con lấy nước cho mẹ.
Nó nhanh nhảu lấy li nước trên bàn cho mẹ nó. Bà mở miệng cay đắng:
- Ba con… chết rồi!
Li nước trên tay nó rớt xuống nhẹ bâng như lòng nó lúc này. Đây là lí do căn bệnh của mẹ nó tái phát. Nó quỳ trên sàn mặt cho những mảnh vỡ gâm vào đầu gối. Nó chẳng thể cảm giác nỗi đau nào nữa trừ lòng nó lúc này. Ba nó rất hiền, ba nó rất thương nó và mẹ nó nhưng tại sao ông trời lại cướp đi? Nó nghe 2 bên tai ù ù, 2 dòng nước mắt rơi xuống hòa tan với vị máu hanh hao.
- Bão vào, ba con đã cứu những người dân sơ tán, nhưng ông đã bị lũ cuốn.- Bà lắc đầu, nước mắt lã chã rơi.- Ba con đã làm việc tốt. Sáng nay, họ đã tìm thấy xác ba con. Ba con sẽ được chuyển về, họ vừa thông báo hôm qua.
Nó đứng dậy ngồi lên giường ôm mẹ nó khóc nức nở. Sau những ngày dài dẳng chờ mong ba về thì nó lại nhận được tin đau lòng này. Nó chỉ còn lại mẹ, bà là người thân duy nhất của nó. Bà con dòng họ nội ngoại đều từ mặt bà. Bà đã đi theo ba nó từ lúc trẻ. Họ yêu nhau nhưng lại bị cấm cản, bà đã từ bỏ gia đình để theo ông ấy. Bà không hối hận vì ông đã yêu bà hết mực cho đến khi làm hải quân. Ông vẫn thường xuyên liên lạc về nhà nhưng rất ít thấy ông xuất hiện bằng da bằng thịt trước bà và con.
Bà vỗ vai đứa con gái nhỏ, bà đã không lo cho nó đàng hoàng mà còn bắt nó phải chịu nhiều nỗi đau như thế này. Nó rời khỏi vòng tay của bà, cười nhạt:
- Con đi vệ sinh 1 chút!
Bà gật đầu u buồn nhìn nó. Nó đi ra ngoài thì chạm mặt hắn, thấy nó khóc hắn chặn tay lại. Lúc này, nó với cảm nhận được cảm giác đau thấu xương ở đầu gối. Hắn hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Không, tôi đi vệ sinh thôi.
Hắn buông tay nó ra, nó dợm bước đi thì 2 đầu gối buông thõng không trọng lực. Hắn đưa tay ôm nó lại. Nó đẩy nhẹ tay hắn ra rồi xiêu vẹo đi vào nhà vệ sinh. Hắn ngước nhìn dáng đi có thể bị gió cuốn bất cứ lúc nào, rồi bước vào phòng mẹ nó. Mẹ nó nhìn thấy người lạ thì hỏi:
- Cháu là ai vậy?
- Cháu là bạn của Chi, cháu đến thăm bác. Bác đã khỏe chưa?
Bà gật đầu mỉm cười:
- Bác thì không sao nhưng… con Chi thì không ổn!
- Tại sao vậy bác?- Hắn hỏi trong vô thức.
- Ba nó vừa mất.- Bà lắc đầu cười nhàn nhạt.- Nó đang đau lòng lắm.
Hắn gật đầu không nói vì hắn biết, bà cũng đang rất đau lòng. Bà nắm lấy tay hắn:
- Con và Chi có quan hệ thân thiết đúng không?
Hắn cũng hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ bà biết chuyện của hắn và nó.
- Con có thể chăm sóc nó tốt không? Vì bác biết, sau ca phẫu thuật vừa qua, bác cũng chẳng sống được lâu nữa.
- Không phải đâu… b.- Hắn nín theo hướng tay của bà cửa sổ.
- Bác là chiếc lá vàng rồi, căn bệnh của bác khá nặng. Bác chỉ mong con gái bác tìm được tình yêu của nó, nó cần sự tự do. Bác không thể cấm cản. Bác nghĩ con là người duy nhất có thể. Bác không thể để con gái bác giống bác. Con giúp bác nhé!
Hắn gật đầu chắc chắn. Bà cười nhìn hắn rồi dựa lưng vào tường. Người phụ nữ này rất xinh đẹp. Đôi mắt nâu chứa chất nỗi niềm. Cái mũi cũng rất cao và thanh thoát. Mẹ nó rất giống nó, nhưng tại sao hắn chẳng cảm nhận thấy nó đẹp. CHỉ là nó mang chút hơi gió biển, mặn chát hanh hao, nó rất dễ chịu khi hắn cảm nhận bóng dáng nó.
Nó đi vào phòng nhìn hắn và mẹ nó. Bà vẫn cười nhìn nó như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu gối chi chít vết cắt. Hắn nhấn vai nó ngồi trên ghế rồi ra khỏi phòng. Chỉ 2 3 phút sau hắn trở lại với thuốc sát trùng và băng gạc trên tay. Hắn nhìn nó:
- Ngồi im!
Nó cũng im thin vì nó quá mệt mỏi chẳng còn biết nói gì bây giờ. Hắn tỉ mỉ sát trùng vết thương rồi dán băng gạc lên. Mẹ nó nhìn rồi mỉm cười, nụ cười yếu ớt mong manh như sương mỏng. Nó vẫn im lìm không phản ứng.
- Xong rồi.- Hắn đứng dậy, hắn khẽ nói vào tai nó.- Chấm dứt hợp đồng nhé! Chúng ta yêu thật…
Nó mở to mắt nhìn hắn, hắn đi lại gần cạnh giường mẹ nó gọt trái táo. Nó cũng chẳng thèm nói gì, hình như có niềm vui le lói trong tim nó nhưng so với nỗi buồn lúc nãy thì… chẳng là bao nhiêu.
- Chi, con lại đây ngồi đi.- Bà chỉ tay vào cái ghế cạnh hắn.
Nó lại ngồi. Bà nắm tay hắn đặt lên tay nó:
- 2 con nhớ đừng buông tay nhau, ta có cảm giác… 2 con sinh ra là của nhau. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ta chỉ mong con tìm được hạnh phúc thôi.
Nó nhìn hắn, bất giác, tim nó bị trễ 1 nhịp. Hắn cũng cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực. Người phụ nữ hiền từ này vẫn mỉm cười hình như vừa hạnh phúc vừa đau xót thì phải.
Chương 9: Hạnh phúc nơi thiên đường.
Mẹ nó nằm viện còn nó phải về nhà lo hậu sự cho ba. Hắn chở nó sau xe. Nó mở miệng hỏi:
- Chuyện anh nói lúc nãy là sao?
- Ừ, quen thật. Dẹp bỏ cái hợp đồng đó đi. Tiền thì tôi có thể đưa cô nhiều hơn.
Nó nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực rồi nhanh chóng dập tắt, nó nói:
- Anh có cảm thấy bị tôi lợi dụng?.
- Đồ ngốc, là tôi tự nguyện. Hơn nữa, cô nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi cơ mà.
Nó siết chặt vòng tay ôm eo hắn kê đầu lên vai hắn gật đầu. Chẳng lẽ tình yêu đến với nó sớm thế sao?
…………………………………………………………………………………………………………………
Nó nhìn xác người đàn ông đã tái xanh chuyển về nhà. Lòng nó dấy lên nổi đau xót. Nó ôm chầm lấy cái xác bốc mùi mà òa khóc. Hắn kéo nó ra rồi cho người mai táng.
Nó đeo khăn tang bần thần nhìn vào chiếc quan tài. Chẳng có ai đến thăm, chỉ có nó và hắn. Tại sao người cha tốt tính của nó lại có cái kết đau khổ thế này? Nó im lặng nhìn hắn. Hắn cũng chẳng nói gì. Có lẽ đây là ngày buồn nhất trong đời nó.
…………………………………………………………………………………………………………………
Đã 1 tuần, nó vẫn nghỉ học và hắn cũng vậy. Mẹ nó vẫn nằm viện và chưa được về nhà vì tình trạng càng ngày càng yếu. Nó vẫn chưa hay biết vì mỗi lần nó đến mẹ lại cười tươi vui vẻ.
Chỉ có hắn, những lúc nó ra ngoài thì cơn đau tim lại hoành hành bà. Bà đã nhiều lần phải cấp cứu ngắn. Còn hắn, trong những ca cấp cứu thì lại phải lôi nó đi đâu đó rồi quay về. Hắn biết, bà muốn nó vui vẻ mà sống không phải lo nghĩ cho bà. Hắn cũng cảm thấy đau lòng như nó vậy. Hắn chỉ biết đứng cạnh nó nhìn nó đùa giỡn với mẹ nó những ngày tháng cuối cùng.
…………………………………………………………………………………………………………………
1 tháng sau….
Chuyện gì đến cũng sẽ đến…
Đã 1 tháng rồi mà mẹ nó vẫn chưa xuất viện. Nó cũng bắt đầu nhận ra sự tiều tụy của mẹ. Mẹ nó ít ăn hơn cũng như ít cười hơn. Nó và hắn vẫn đến chăm sóc cho bà như vậy. Hắn cũng bắt đầu lo lắng cho tình trạng của bà. Đã có biết bao lần hắn đòi nói cho nó biết và chuyển bà sang Mỹ để điều trị nhưng bà đều từ chối. Bà nói tính mạng của bà chỉ còn có thể đếm từng giờ.
Cho đến hôm nay, cơn đau hoành hành nhiều lần hơn, bà đã phải cấp cứu 1 ngày 2 lần. Hơi thở của bà mong manh tựa sương mỏng. Bà gọi nó đến nói:
- Mẹ tạm biệt con.
- Mẹ nói gì vậy! Mẹ phải sống đến trăm tuổi.- Nó lắc đầu hoang mang nhìn con người gầy xác xơ trước mặt.
- Con nhớ là phải sống thật hạnh phúc nhé!
Nó gật đầu, nước mắt rơi thật nhanh. Mẹ nó mỉm cười rồi nói:
- Trung với con là 1 đôi, thôi, ba con đến đón mẹ rồi. Mẹ đi đây. Mẹ muốn ngủ.
- Mẹ, mẹ, mẹ đừng ngủ, mẹ mở mắt nhìn con đi. Mẹ ơi, mẹ!- Nó òa khóc, tim nó như bị ai cấu xé thành hàng ngàn mảnh. Nó lay vai mẹ nó nhưng bà đã ngủ rồi, bà đã bỏ nó để theo ba. Họ đã được đoàn tụ rồi.
Nó thất thần nhìn đoàn người đưa thi thể của mẹ nó đi. Hắn ôm nó vào lòng, người con gái bé nhỏ này đã chịu đau khổ nhiều quá rồi. Nó đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn:
- Anh biết bệnh tình của mẹ tôi sao còn giấu tôi???
Hắn vò mái đầu, hắn cũng đang rối bời. Phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Hắn ấp úng:
- À… ừm… Mẹ em không cho tôi nói.
Nó nhếch mép bước đi. Đôi mắt nó ráo hoảnh không hồn, nó trách cha nó. Tại sao lại nhớ mẹ nó đến thế? Mẹ nó chỉ vừa 40 thôi mà! Còn hắn nữa, tại sao hắn lại không cho nó biết sớm hơn. Giờ nó đau quá. Nó chẳng thể biết được đâu là đúng nữa rồi. Hắn chạy theo nó cầm tay nó lại. Nó hất tay ra nhìn hắn bằng cặp mắt thù hằn:
- Anh tránh xa tôi ra!
- Em có thấy là em đang ích kỷ không?
Nó bỏ ngoài tai những lời của hắn, tiếp tục đi.
- Em cứ làm những gì em cho là đúng đi. Tôi chỉ nghe theo lời mẹ em, bà không muốn em phải đau khổ. Bà đã vì em, bây giờ em đã cho bà được cái gì?
Nó đứng khựng lại, nước mắt rơi trong vô thức. Hắn vò đầu rồi đi hướng ngược nó, có lẽ nó không cần gặp hắn lúc này.
Nó chạy thật nhanh theo hắn rồi ôm chầm lấy hắn:
- Em sai rồi, em xin lỗi! Đừng rời xa em lúc này!
Hắn nhìn nó rồi lắc đầu, nó cần 1 quãng thời gian để suy nghĩ. Có hắn, nó chỉ ỷ lại và dựa vào hắn. Lòng hắn cũng đang cảm thấy có lỗi. Hắn có thể bỏ mặc nó lúc này sao? Hắn nhìn nó:
- Em có thể đến bên tôi nếu em thật sự thông suốt!
Nói rồi, hắn chạy mất, bỏ lại nó tuyệt vọng.
…………………………………………………………………………………………………………………
Lo hậu sự cho mẹ nó xong, nó vẫn chưa gặp hắn vì chưa có can đảm. Hằng đêm, những ký ức bên mẹ đều trở về bủa vây lấy nó. Nó chỉ có thể khóc mà chẳng ai chia sẻ. Đột nhiên nó nhớ tới hắn. Nó ôm con gấu bông heo hồng, nhìn điện thoại lạnh ngắt. Không 1 tin nhắn, không 1 lời thăm hỏi. Nó cầm điện thoại rồi lại bỏ xuống. Nó cần xả steet.
Nó đi dạo vòng vòng dạo phố. Nó muốn tìm lại cảm giác khi bên hắn. Bất chợt, nó bắt gặp bóng dáng quen thuộc mà ngày đêm nó trông ngóng. Nhưng hắn không đi 1 mình, hình như hắn đang đi cùng Minh Tuyết. Nó mở to mắt nhìn rồi vụt chạy theo.
Chương 10: Cứ bước qua yêu thương.
Nó chạy đến trước mặt hắn. Hắn và Tuyết đang đi thì khựng lại. Nó trao tráo nhìn hắn. Hắn im lặng. Nó thở hắt ra:
- Đây là lí do anh không muốn ở cạnh tôi?
Hắn lắc đầu nhè nhẹ. Minh Tuyết khoanh tay khinh khỉnh nhìn nó:
- Còn phải nói nữa sao?
- Tôi không hỏi cô!- Nó quay phắt.
Hắn xoa nhẹ cằm rồi nhìn nó:
- Anh đã nói sẽ ở cạnh lúc em thực sự thông suốt! Em không tin anh sao?
Nó lắc đầu, cười như mếu.
- Tôi không cần nữa, tình yêu không đến với tôi quá sớm. Có lẽ chỉ trong 2 ngày là quá nhanh. Chấm dứt đi!- Nó nén nước mắt, đúng rồi. Đó không phải là tình yêu, là cảm nắng thông thường.
Hắn nhìn nó, cười nhạt:
- Nếu em muốn!- Rồi quay sang Tuyết.- Đi!
Nó đứng nhìn hắn bước đi cùng người con gái khác, tim có cảm giác nhói nhẹ. Rồi sẽ qua thôi, nó cũng chẳng đau buồn nhiều lắm, vậy là nó và hắn chẳng còn nợ nần gì nhau!
- Chết tiệt! Cô biến khỏi mắt tôi, dù mẹ cô có thân với mẹ tôi đến cỡ nào cũng đừng hòng tôi liếc mắt tới. Nếu không có cô thì tôi với Chi đâu ra thế này!- Hắn vừa nói vừa đưa tay siết chặt cổ Minh Tuyết. Nhỏ giãy giụa mãi cũng chẳng được. Hắn đang dùng 1 lực rất mạnh có thể bóp chết cô ngay lúc này. Tuyết cấu nhẹ vào tay hắn bằng sức lực cuối cùng rồi bất tỉnh. Lúc này, hắn mới nới lỏng tay ra quăng Tuyết sang 1 bên rồi đi thẳng chẳng thèm nhìn lại.
Nó vẫn đi học bình thường, nó nhìn cái cổng mà ngày đầu tiên nó với hắn gặp nhau, tự nhiên nó đứng cười ngẩn ngơ. Hôm nay nó không đi trễ. Nó lê bước vào sân trường, khắp nơi đều có tiếng nói nho nhỏ là hắn và nó đã chia tay. Họ bắt tin hay thật. Nó lắc đầu rồi đi về lớp.
Ào! Cả xô nước bẩn lau sàn trút lên đầu nó. Nó ngước nhìn đứa đã tạc. Nhỏ kia cười ha hả:
- Xin lỗi nha, mình thấy bạn hơi bẩn nên tắm cho bạn ấy mà!
Tay nó nắm chặt thành đấm. Nó ngước nhìn nhỏ kia bằng ánh mắt như lửa, sẵn sàng đốt chết con mồi trước mặt. Nhó kia phủi tay khinh khỉnh:
- Cái đồ cha mẹ không ra gì thì mày cũng đâu có ra gì!
Nó nghe nhỏ kia nhắc đến ba mẹ thì nóng máu đứng phắt dậy, tay nó dùng 1 lực lớn nhất có thể, đấm vào mặt nhỏ kia. Nhỏ kia bị đánh bất ngờ nên lui lại. Nó trợn mắt nhìn nhỏ kia:
- Đừng có động đến cha mẹ tôi. Còn không, tôi quyết không tha.
Nó đạp cái bàn rồi xách cặp đi. NHỏ kia tức đỏ mặt hét lớn:
- Tụi bây còn ngồi đó nhìn, đánh mau!
Cả đám con trai có, con gái có xúm lại túm nó vào vòng vây. Nó liếc nhìn 1 vòng. Đúng là tụi chó hùa. Cả đám xúm lại xâu xé nó, nó lắng nghe được những tiếng cười nhạo bán, nó giờ chẳng còn là gì của Nhất Trung nên bọn nó có thể đánh thoải mái. Nó đã làm gì đắt tội kia chứ. Nó chẳng thể cảm giác đau ra sao, nó chỉ cảm nhận được nỗi đau tê tái trong lòng.
- Tránh ra!- Phong chạy lại. Nó ngẫng đầu nhìn Phong. Phong chen giữa bế nó lên liếc nhìn từng đứa đánh nó gằn giọng.- Tôi nhất định không bỏ qua đâu.
Phong bế nó lên phòng y tế. Nó thiếp đi trên tay cậu. Đúng lúc, cậu chạm mặt Trung. Ánh mắt hắn khẽ nhìn vào người con gái trên tay cậu, hàng mi dày khẽ rung lên. Rồi như chưa từng có chuyện gì, hắn lướt ngang Phong như người lạ. Phong lắc đầu rồi đưa nó vào phòng y tế. Cô kiểm tra tình trạng của nó, không có gì bất thường nhưng nó đang chịu những cú sốc rất lớn cần phải vui vẻ hơn. Phong gật đầu rồi ngồi lên giường nhìn nó. Da nó xanh xao, trên mình chi chít vết thương. Phong không khỏi đau lòng, cậu cúi xuống hôn vào trán nó 1 cái. Những động tác đó đều lọt vào ống kính của 1 người….
………………………………………………………………………………………………………………..
Suốt buổi, nó chỉ ngủ và cậu chỉ ngồi canh chừng. Hàng mi của nó rung nhẹ rồi mở mắt. Nó nhìn xung quanh rồi nhìn Phong, cậu vui vẻ hỏi:
- Có đau không?
- Ừm, không!- Nó lắc đầu rồi đứng dậy.- Về lớp thôi.
- Giờ đã là 12h rồi, giờ tan rồi đấy.- Cậu vò nhẹ mái tóc nó.
Nó cũng gật đầu rồi lên lớp lấy cặp xách, cậu đi theo sau lưng. Nó về đến nhà thì nằm ngay xuống giường rồi qua cửa sổ gác nhìn bóng Phong khuất dần. Nó biết là cậu thích nó, lo cho nó nhưng nó không nhận được. Nó cũng chẳng hiểu vì sao. Nó vớ tay lấy con heo hồng đầu giường ôm vào lòng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Chương 11: Cố lờ đi tình yêu.
Nó đã tìm được việc làm, cũng tốt. Nó không thể dựa dẫm vào hắn. Phải tự tập sống thiếu hắn. Hắn đến nhanh cũng đi nhanh như gió thoảng, tại sao nó lại có cảm giác hắn vẫn ở đâu đó quanh đây.
Nó bưng ly cà phê nóng đến bàn khác, nó va vào 1 bóng dáng quen thuộc. Ly cà phê lật ngang vây vào tay nó, đỏ ửng. Hàng mi rậm khẽ rung rồi đi qua như chưa từng quen biết. Nó cười khổ 1 tiếng rồi vào quầy pha chế lấy li khác. Thấy tay nó bỏng đỏ, chị pha chế hoảng hốt:
- Tay em bỏng rồi này, đau không?
- Hả? Dạ, em không có cảm giác đau.- Nó nhún vai.
- Cái con ngốc này, rửa tay bằng nước lạnh rồi băng lại mau.- Chị lăng xăng nắm tay nó rồi làm tất.
Hôm nay có cơn gió lạ nào làm nhiễm bệnh não sao? CÔ ta tốt đột xuất vậy, nó ngạc nhiên vì chẳng ai có lòng hảo tâm vậy đâu. Thôi kệ, họ tốt cứ để họ tốt. Biết bao giờ họ mới tốt được? Nó quay lại việc làm. Nó di đến bàn hắn, cố gắng hít thở ô xi xung quanh. Nó nhìn hắn, bên cạnh hắn còn có 1 cô gái. Có lẽ là bạn gái, hắn sống buông thả thế từ khi nào?
- Quý khách dùng gì ạ?
- CHo 2 li cà phê sữa.- Cô gái ngồi cạnh hắn nói.
- Vâng.
Nó nhanh chóng quay vào trong trước khi cảm xúc vỡ òa.
- Khi yêu, người ta thường mù quáng đại ca nhỉ?- CÔ gái ngồi cạnh hắn nhếch mép.
- Tôi nhờ cậu! Cậu thôi kể lể đi!- Hắn chau mày.
Cô gái ngồi cạnh hắn gật đầu. Cô gái này… là tên pha chế của Bar CLub. Do nó nóng vội quá nên chẳng nhìn ra hay là do cậu ta quá giống con gái. ” Cô gái” xoăn lọn tóc giả rồi õng ẹo ôm hắn. Nó đi ra đặt 2 ly cà phê lên bàn, dù cúi gằm nhưng vẫn nhìn thấy cảnh không muốn nhìn. CÔ gái đó đang hôn vào má hắn. Nó quay nhanh vào trong che tiếng tim đập trong lồng ngực.
- Anh! EM hôn thích không?- Tên đó chu môi.
- Tởm quá.- Hắn đưa tay lên mặt lau vết son. Hắn nhìn theo bóng dáng của nó khuất đi rồi đứng dậy bỏ về.
……………………………………………………………………………………………….
Nó bước vào sân trường. Hôm nay rất lạ, mọi người đều tụ hợp tại bảng thông báo của trường. Nó cũng mon men lại gần. Mọi người nhìn thấy nó thì chỉ trỏ lắc đầu.Nó nhíu mày nhìn bảng thông báo. Nó mở to mắt, là hình nó và Phong trong phòng y tế. Phong đang hôn lên trán nó.
Nó hoảng hốt nhìn xung quanh, họ đang nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm. Nó còn nghe được tiếng chữi rủa chê trách:” Vừa chia tay hot boy thứ nhất thì quyến rũ người thứ 2.” Nó chỉ cúi đầu đi vào lớp. Lớp hôm nay vắng hơn mọi khi thì phải. Cái bọn hôm qua đánh nó cũng chẳng thấy đâu. Quanh lớp chỉ còn những đứa mọt sách chúi mũi vào quyển sách không quan tâm sự tồn tại của nó. Nó nằm dài trên bàn, thời gian qua toàn truyện buồn, biết đến khi nào nó mới tìm được niềm vui?
Phong đi vào lớp nhìn nó có lỗi. Phong đi mở miệng giải thích thì nó lắc đầu không cần. Nó cần nhất là sự yên tĩnh ngay lúc này. Phong cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện bảng thông báo. Phong nói:
- Hôm qua tớ nghe nói là những người đánh cậu hôm qua đều chuyển trường cả rồi. Chẳng biết lí do vì sao nhưng hiệu trưởng đã đòi đuổi học nhưng do mới vi phạm lần đầu nên cảnh cáo bằng việc chuyển trường.
- Khá đông đấy!- Nó nói nhẹ.
Phong cũng gật đầu, băng nhóm đó cũng khoảng 10 mấy người chẳng biết ai sẽ chuyển vào lớp cậu. Nó nằm dài trên bàn lim dim nhắm mắt. Nó mệt quá. Giá như… nó có thể theo ba mẹ nó hạnh phúc nơi thiên đường có phải hay hơn không.
……………………………………………………………………………………………….
Tan học, nó đi về nhà thay đồ chuẩn bị đi làm. Nó nhìn lên giường, con heo bông vẫn nằm chễm chệ trên giường như hắn chiếm 1 vị trí trong lòng nó. Tự dưng nó có cảm giác sợ hắn thấy hình trên bảng tin trường. Ai đã chụp nhỉ? Nó vừa đi vừa suy nghĩ thì 1 chiếc me honda chạy đến đâm sầm vào nó. Nó nằm trên đường nhìn người lái xe. Ông ta cũng khoảng bằng tuổi ba nó. Ông nhăn mặt:
- Ây da. Đau quá!- Nó vội chạy đến đỡ người đàn ông trung niên đó.
- Cháu xin lỗi!- Nó rối rít.
- Ừm, không sao! Cháu có đau ở đâu không?- Ông hỏi nó.
- Dạ không!- Kì thực, nó chẳng cảm nhận được nỗi đau thể xác nào dù có va chạm.
Người đàn ông dắt xe rồi chạy tiếp. Nó đi đến nơi làm việc. 1 ngày của nó chỉ gói trọn trong học, làm thêm. Tối nó cũng chẳng buồn ra đường.Nó có cảm giác rất cô đơn. Ngôi nhà heo hắt lạnh lẽo, chỉ có khói nhan bay lòng vòng trước bàn thờ ba mẹ nó. Nó bắt đầu làm bạn với nước mắt hơn 1 tháng nay. Mọi thứ rất lạ, nó chẳng còn cảm giác nữa. Chẳng lẽ vết thương lòng lớn đến vậy sao?
……………………………………………………………………………………………….
Nó nằm co ro trong nhà, tay đang ôm con heo bông hắn tặng. Nó có cảm giác dường như nó bị mắc bệnh tự kỉ. Nó ít nói hơn xưa thôi, nó cần giải tỏa tâm hồn. Nó chợt nhớ đến nhà trẻ mồ côi. Nó có được gọi là mồ côi không nhỉ? Nó siết chặt con heo hồng trong lòng thiếp đi trong đêm dài.
Chương 12: Cảm giác là gì vậy?
Nó học xong buổi sáng thì đi đến nhà trẻ mồ côi. Nó vào nhà trẻ rồi chào các cô. Nó có đem theo ít kẹo bánh để phát cho tụi nhóc. Giờ là 12h, nó có 3 tiếng tại đây. Tụi trẻ gặp nó trên tay có bánh kẹo thì nhao nhao:
- Chị ơi, cho em với!
Nó vui vẻ gật đầu nhìn tụi nhóc. Nó ngồi xuống chia bánh kẹo ra. Nó lấy dao gọt 1 ít táo cho tụi nhỏ. Tụi nhóc rất bạo dạng, tuy gặp nó là người lạ nhưng vẫn đến bên cạnh. Tụi nhóc bảo nó giới thiệu. Nó chúi mũi vào quả táo trê tay vừa nói:
- Ừm, chị tên Yến Chi, chị 17 tuổi rồi. Các em giới thiệu đi.
- EM tên Lan, bạn này tên Thái, bạn kia tên…
Nó ngồi nghe những giọng nói non nớt của tụi nhỏ, tự nhiê, cây dao chệch ra tay nó, ngón tay trỏ bị đứt máu chảy ra. Nó nhìn dòng máu đang chảy rồi đứng dậy di rửa. Tại sao nó cũng chẳng cảm nhận được cảm giác cắt, nó cầm con dao lên cắt vào tay nó 1 lần nữa, nó cẫn chẳng cảm nhận được cảm giác đau. Nó rửa tay rồi quay vào với tụi nhò. Nó đoán, nó đã có vấn đề về cảm giác rồi.
Tụi nhỏ thi nhau hát cho nó nghe, nó cảm nhận được đây là gia đình. 1 tổ ấm thật sự của tụi nhóc. Lúc trước, nó vẫn còn có ba mẹ. Bây giờ, chỉ còn nó. Nó cười khổ rồi ra về. Đã 2h 30, giờ này đón xe buýt cũng vừa đủ thời gian làm, không trễ. Nó lên xe ngồi nhìn qua cửa sổ. Chiếc xe chạy nhanh qua công viên trò chơi, nó nhìn ra lòng quặn thắt. Nó đã xác định rồi, hắn chỉ là cơn say nắng đầu đời của nó.
Nó và hắn là 2 thế giới, chỉ có mẹ nó nghỉ cả 2 là 1 đôi thôi. Nó đi vào chỗ làm. Nó thay đồ nhân viên rồi phục vụ. Nó thoáng thấy bóng dáng quen thuộc ngồi cạnh cửa sổ. Ánh nắng hắt vào làm tóc hắn chuyển vàng nhạt. Đôi mày rậm hơi nhíu, đôi mắt rộng nhìn ra của sổ. Nó cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực. Nó đi nhanh về phía hắn:
- Quý khách dùng gì ạ?
- Giá của cô là bao nhiêu?- Hắn đưa đôi mắt xoáy sâu vào nó.
- Ý của quý khách…- Nó nhíu mày hỏi lại.
- 1 tiếng làm việc của cô 5 triệu. Tôi có chuyện muốn nói, ngồi xuống.
Nó muốn rời bước đi không quan tâm thì hắn níu tay nó lại:
- Khinh thường tôi đến vậy sao?
- Không… chỉ là…
Hắn lắc đầu đứng lên chuẩn bị rời khỏi quán thì nó níu tay hắn lại:
- Có chuyện gì?
Hàng mi rậm khẽ rung, khóe môi hắn nhếch lên.Hắn ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề:
- Có phải cô đang…
- Không phải!- Nó trả lời ngay khi câu nói của hắn chưa dứt.
- Ừm.- Hắn gật đầu.- Tôi nghĩ là cô chưa từng yêu tôi đúng chứ?
Nó chẳng biết phải trả lời ra sao. Nó muốn trả lời là ” Phải ” nhưng tim nghẹn ngăn lại cổ họng. Nó cố níu lí trí gật đầu nhẹ. Hắn vò mái tóc của mình, thở hắt.
- Tình yêu cần sự tự do. Thôi, cảm ơn nhé! Tôi đi đây, tôi sẽ đi Canada vào ngày mai, tôi và cô sẽ không gặp nhau nữa. Cứ xem 1 tháng qua là giấc mơ nhé!- Hắn đứng dậy xoay lưng đi, đáp án hắn nghĩ là nó từng yêu hắn chứ không phải là vé máy bay mai sang Canada như thế này.
Nó rưng rưng nước mắt nhìn hắn đi khuất xa dần. Nó đặt tay lên tim mình, trong đây… có hắn.
Nó thẫn thờ lê bước trên đường, nó cảm nhận được nỗi đau đang cào xé tim nó. Đèn đang đỏ, nó đi qua đường. Đột nhiên, chiếc xe ô tô lao đến. Nó xoay đầu lại nhìn, khuôn mặt hốc hác cười nhạt. Có phải nó nên đi với ba mẹ nó phải không? Chiếc xe vụt đến, trước mặt nó là 1 mảng đen rất đáng sợ.
Chương 13: Nhớ. . .
- Con gái ơi, tỉnh dậy đi!
Trong cơn mê, nó nghe thấy tiếng mẹ nó gọi. Nó lờ mờ tỉnh giấc, nó đang nằm trên chân của mẹ nó. Mẹ nó vuốt nhẹ mái tóc nó. Nó nói nhỏ:
- Mẹ ơi, đưa con đi có được không?
Mẹ nó gõ nhẹ vào đầu nó:
- Con còn hạnh phúc của mình nữa!
- Hạnh phúc của con là gì?- Nó lười biếng ng trả lời.
- Là người con yêu và yêu con nhất. Con không sống cho 1 mình con mà còn sống cho cả mẹ và ba nữa.
Nó nhìn mẹ nó, chẳng phải bà đang cười rất hạnh phúc hay sao? Ở trên thế gian này chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
- Con hãy tìm lại hạnh phúc của mình đi!
Nói rồi, mẹ nó tan biến như những hạt cát biển. Nó loay hoay tìm kiếm mãi nhưng chẳng thấy nữa. Mẹ đã lại đi xa nó rồi.
Nó mở mắt, xung quanh toàn màu trắng và mùi thuốc sát khuẩn của bệnh viện. Nó nhìn dây nước biển đang mắc vào tay rồi nhìn cạnh mình. Là Phong, Phong có phải là người mẹ nó nhắc tới không? Nó chẳng cảm nhận được hơi ấm. Đột nhiên tim nó đau thật đau, hình như nó đã đánh mất cái gì đó rất quan trọng. Phong thấy nó tỉnh lại thì hỏi:
- Cậu có còn đau không?
- Mình không cảm thấy đau gì cả.- Nó nói nhỏ.
- Ừm, hôm nay… Trung lên máy bay rồi.
Đột nhiên nghe đến cái tên này tim nó lại quặn lên nhưng nó không nhớ ra nổi là ai. Nó đưa tay lên trán nhìn lên trần nhà cố kiềm chế nhịp tim trong lồng ngực muốn vỡ ra.
- Trung là ai?
Phong mở mắt nhìn nó ngạc nhiên. Nó không hề nhớ những gì về hắn nữa rồi ông trời thật trớ trêu. Phong đi ra khỏi phòng gọi bác sĩ. Bác sĩ khám cho nó thì nói:
- CÔ ấy bị mất 1 phần kí ức. Những chuyện không vui có thể mất đi để cô ấy có thể sống vui cũng sẽ tốt hơn.
Phong gật đầu, nếu không nhớ đến hắn thì nó có lẽ sống tốt hơn. Nó ngồi trên giường bệnh thẫn thờ nhìn vào 1 chiếc ghế. Đây rất giống lúc mẹ nó bệnh, ai đó đã cùng nó đến đây.
……………………………………………………………………………………………….
” Chuyến bay từ Việt Nam đến Canada chuẩn bị cất cánh trong 10 phút nữa. Mong các hành khách chuẩn bị!”
Hắn nhìn vào chiếc máy bay, hắn sẽ từ bỏ những gì ở đây để đến với 1 thế giới khác. Quên nó! Hắn không thể nhưng… hắn có thể đi để giải thoát.
……………………………………………………………………………………………….
Xoảng, li nước nóng trên tay nó rớt xuống vỡ ra từng mảnh. Tay nó bị bỏng 1 vết lớn, Nó nhìn vào vết bỏng, nó lại không cảm thấy đau nhưng tim cứ quặn thắt khó thở. Phong hoảng hốt chạy lại:
- Tay cậu bỏng rồi kìa!
- Hả? Mình không đau.- Nó lắc đầu.
- Để mình gọi bác sĩ.
1 lúc sau có 1 bác sĩ đi vào. Ông xem tay của nó. 1 vết bỏng khá nặng nhưng khi hỏi nó lại chẳng cảm thấy đau. Ông lập tức khám cho nó.
- Đây là kết quả xét nghiệm.- Ông đưa tờ giấy kết quả lên bàn cho Phong. Phong nhíu mày đọc tờ giấy. Tờ giấy nhanh chóng rơi xuống đất. Phong lắp bắp:
- K…hông… cả…m gi…ác sao?
Ông bác sĩ gật đầu. Phong nhìn ông, tha thiết hỏi:
- Tại sao cô ấy lại mắc bệnh này?
- Đó là sự đau khổ rất lâu dài. Họ thường không quan tâm đến cảm giác đau bên ngoài. Bệnh này rất hiếm gặp.
Phong gật đầu rồi đi vào phòng nó.Cậu cũng đã đôi lần nghe nó nói không đau nhưng lại không nghĩ lại ra nông nỗi này. Nó đang nhìn về khoảng không bên cửa sổ. Nó chỉ tay:
- Máy bay kìa!
Phong cũng nhìn theo, chắc là hắn đã đi thật rồi. Phong sẽ cố gắng vun đắp cho nó. Rồi nó sẽ quên đi.
1 tuần sau, nó xuất viện về nhà. Nó nhìn vào giường ngủ, có 1 con heo bông màu hồng. Lòng nó tự nhiên đau lên. Nó hỏi Phong:
- Con heo bông này của tớ sao?
Phong nhìn con heo rồi nhớ đến hắn. Phong nói nhỏ:
- Là của mình tặng cho cậu!
Nó gật đầu rồi đi vào thay đồ thắp nhang cho cha mẹ. Mẹ nó bảo nó còn hạnh phúc, đúng, hạnh phúc của nó là Phong. Nó nhìn Phong rồi đến ôm chầm phía sau cậu:
- Chúng ta quen nhau nhé!
Phong ngạc nhiên, cậu vốn nghĩ câu nói này sẽ là cậu nói chứ không phải nó. Phong gật đầu cười hạnh phúc. Đột nhiên, tim nó lại nhói lên. Tại sao vậy? Mẹ nó đã bảo phải biết giữ hạnh phúc của mình, tại sao tim nó vẫn đau? Phải chăng hạnh phúc nó tìm không phải Phong.
[Tiểu Thuyết] Vật Cưng Của Thiếu Gia Cô vô cùng đơn thuần thiện lương, bởi vì nhất thời tốt bụng. Từ nay trở đi lại trở thành "Vật cưng chuyên chúc" của hắn. Đọc Truyện » |