Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Biệt đội siêu Roboot
Biệt đội siêu Roboot
Game đánh theo lượt đầy lôi cuốn bạn còn được chiêm ngưỡng rất nhiều loại vũ khí khác nhau.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chương 14: Bước qua…

1 năm sau. . .

- Yến Chi, hôm nay em lãi đi trễ nữa phải không?- Tiếng thầy giám thị lại vang lên.

Nó hoảng hồn ôm cặp chạy như bay lên lớp. Ôi, phù. May quá! Hôm nay tiết cô chủ nhiệm, cô sẽ bao che cho đứa học trò nhỏ này mà. Nó chạy vào lớp chào cô rồi vào chỗ. CÔ chỉ lắc đầu, đứa học trò này quậy phá chưa đủ rồi rất ham ngủ và đi trễ. Thầy giám thị lăm lăm cầm cây lên lớp nó. Nó nhếch mép, ông thầy giám thị mê điếu đổ cô chủ nhiệm lớp nó. Cô mới chuyển về thôi nhưng rất lovely lại so cute. Ông thầy giấu cái cây ra sau lưng cười với cô nó:
- Em Yến Chi hôm nay lại học trễ nên…
- Thầy tha cho em ấy lần này đi, mới trễ có 5 phút thôi mà!- CÔ nói nhỏ nhẹ.
- Ồ, cô nói vậy cũng đúng, trò có tiến bộ rồi!

Nói xong, ông thầy cười hề hề với bà cô rồi đi mất. Phù, nam nhi đại trượng phu cũng chết dưới cái gấu quần đàn bà. =)) Phong xoay xuống nó:
- Sao hôm nay lại đi trễ vậy? Chẳng phải mình đã gọi điện cho cậu rồi sao?
- Ừm, tại mình… lại ngủ tiếp.

Phong xoay lên thở dài, chẳng biết đến khi nào cô bạn gái nhỏ của cậu mới nên thân được. Nó nằm dài trên bàn, cô cứ huyên thuyên gì mà văn học cổ đại, trung đại, hiện đại và sớm hơn thời đại làm nó buồn ngủ gần chết.

*Rầm* cánh cửa lớp nó bị đá bật ra. Nó ngẩng đầu lên nhìn. Nó nhìn ra phía cửa, 1 hình dáng quen thuộc. Tim nó quặn lên lần nữa. 1 mái tóc nhuộm vàng, đôi mắt sâu như lòng biển, dáng cao cao hơi gầy. Hình như nó đã gặp ở đâu rồi, nó cố lục tìm trong trí nhớ nhưng chẳng tìm ra được. Tên đó đi lên trên bục giảng nhìn xuống:
- Tôi vừa du học Canada về, tôi tên Đỗ Nhất Trung. Sẽ học lớp này!

Minh Tuyết ủ rũ nhìn xuống quyển tập. Có chuyện gì với con nhỏ tiểu thư đó vậy? Hắn đi thẳng xuống cuối lớp, quăng cặp lên bàn ngồi cạnh nó. Nó xoay người nhìn hắn. Phong quay người nhíu mày:
- Cậu có…nhớ được gì không?
- Nhớ gì cơ? Tớ quen hắn sao?- Nó nhướn mày hỏi.
- À, không!- Phong quay người lên.

Hắn nhìn nó, nhíu mày. 1 năm qua, chẳng giờ phút nào hắn thôi nhớ đến nó. Hắn đã cố quên nhưng… không được. Hắn im lặng quan sát nó. Hắn muốn ôm nó vào lòng, muốn hôn nó nhưng bây giờ nó không phải của riêng hắn. Nó nằm dài trên bàn mệt mỏi và có dấu hiệu lim dim ngủ.

Hắn chẳng nói năng cũng chẳng phản ứng, thời gian qua hắn đã học được cách tiết chế bản thân. Nó đã nói là chịu trách nhiệm với hắn, hắn nhất định sẽ không quên. Hắn nhìn ra cửa sổ, nhìn từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua. Cái gì đã đưa hắn về Việt Nam, là nỗi nhớ?

Ra về, nó đeo cặp lên vai nhanh chóng cao chạy xa bay. Hắn đứng lên vỗ nhẹ vai nó.
- Lâu rồi.. không gặp.
Nó nghe 1 luồng điện chạy dọc người mình. Nó quay lại nhìn hắn:
- Tôi… quen anh?
Hắn nhíu mày nhìn nó rồi gật đầu. Đúng lúc đó, Phong từ ngoài lớp bước vào, gặp hắn đang nói chuyện với nó thì nói to:
- Chi, mình đi ăn!
Nó quay qua nhìn Phong cười 1 cái rồi đi mất chẳng thèm để lại lời chào cho hắn. Hắn lấy chiếc iphone trong túi ra áp lên tai:
- Điều tra về Trương Yến Chi cho tôi ngay! Tôi cho các người 30 phút.
Hắn đút chiếc điện thoại lại vào túi rồi xách cặp ra về. Tin tức hắn quay về trường ai ai cũng biết. Chỉ có nó là chẳng biết hắn là ai.

Minh Tuyết run lập cập. Chính cô ta đã tung bộ hình của nó và Phong trước trường. Hắn đã cảnh cáo cô, hắn nói nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa thì chẳng để cô yên. Thú thật, cô chẳng biết phải làm gì bây giờ! Cô chính là người lái xe năm trước đụng nó. Chỉ là vô tình, cô ta không cố ý. Rồi hắn sẽ biết và cô sẽ rất thảm.

Phong chở nó sau xe, cậu e dè hỏi:
- Cậu không có ấn tượng với Trung sao?
- Trung hả? Cái tên vừa chuyển vào? Ừ, không! Tớ chỉ là thấy tim hơi nhói khi gặp hắn. Tớ chẳng biết gì sao!
Phong lặng lẽ cúi đầu. Yêu thương này đâu phải của cậu. Cậu sẽ giữ tạm, khi hết hạn, cậu sẽ trả nó quay về với chủ.

Chương 15: Quay về vạch xuất phát.

Nó ngậm chiếc muỗng trong miệng nhìn Phong. Nó rất hãnh diện khi có người yêu là hot boy hàng đầu trường thế này dù nó nghe phong phanh là hot boy thứ nhất đã chuyển đi rồi. Phong nhìn nó cười:
- Làm gì nhìn tớ ghê thế?
- Huh? Tới muốn ngắm người yêu đẹp trai của tớ thôi mà!- Nó lè lưỡi trêu Phong. Phong lắc đầu nhìn nó, cậu không biết khi nó nhận ra cậu không phải người nó yêu thì cậu phải làm sao.
………………………………………………………………………………………………..

Sắp tài liệu trên tay hắn được quăng ngay xuống bàn. Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cửa sổ. Hàng mi rậm khẽ rung, khóe miệng hắn nhếch lên:
- Đi tìm hung thủ đã lái xe đâm Trương Yến Chi 1 năm trước, đồng thời tìm hiểu về căn bệnh mất cảm giác.

Thư ký Đông lập tức cúi đầu rồi lui ra. Hắn ngả người trên chiếc ghế sô pha, miệng nói nhỏ:
- Anh phải trở về vạch xuất phát rồi!
……………………………………………………………………………………………….
Hôm nay nó không đến trễ với lí do… Phong đến tận nhà lôi cổ nó dậy. Nó mang giày rồi lên sau xe cậu. Nó ôm ghì thắt lưng của cậu, cậu cảm nhận được hơi ấm của nó nhưng còn nó, chẳng cảm nhận được gì thì phải. Nét mặt cậu thoáng chút u buồn. Nó đang nhìn mây trời bay vòng vòng trên đỉnh đầu, lòng thầm ước mỗi ngày đều như thế này.

Nó bước vào lớp, lòng nó lại nhói lên 1 tiếng khi thấy hắn. Hắn đưa đôi mắt lạnh như băng ra cửa sổ. Nhìn hắn chẳng khác gì bức tranh được khắc họa tỉ mỉ. Nó để cặp lên bàn toan quay đi thì cánh tay hắn giơ ra nắm chặt cổ tay nó:
- Cho làm quen nhé… người xa lạ!
Câu nói làm quen của hắn có phần kì lạ và khó hiểu. Nó nhìn hắn bằng đôi mắt nai ngạc nhiên. Nó thở nhẹ cố kiềm tiếng tim trong lồng ngực. Nó gật đầu. Hắn buông tay nó ra rồi đưa ánh mắt quay về vị trí ban đầu. Nó cảm nhận được sự mất mác khi hắn buông tay ra, đáng tiếc nó lại chẳng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.

Nó đi ra khỏi lớp thì vấp ngạch cửa chới với. Nó nhắm mắt lại nghĩ đến thảm cảnh đo đất nhưng… nó lại chẳng cảm nhận được sự rơi tự do của cơ thể. Có 1 cánh tay đã vươn ra đỡ nó. Nó nhìn chủ nhân của cánh tay đã giúp đỡ nó.. là hắn. Lòng nó khẽ dao động 1 lần nữa. Nó đứng thẳng người dậy nói nhỏ:
- Cảm ơn.
Hắn gật đầu. Nó cúi đầu đi thẳng, cho dù nó có ngã thì cũng chẳng cảm nhận được gì đâu. Nó đang bị bệnh mất cảm giác và chẳng biết khi nào hết. Nó muốn được cảm nhận hơi ấm, muốn cảm nhận được vết cắt, vết thương trên người dù đau… nó vẫn không thể.

………………………………………………………………………………………………

Ra về, Phong nói có chuyện bận nên không đưa nó về được. Cũng đúng, sắp tới cắm trại qua đêm rồi, Phong là chi đội trưởng nên bận vậy đấy. Nó lang thang trên đường. Nó nghe tiếng xe phía sau, quay đầu lại thì nó bắt gặp hắn. Hắn đang cưỡi chiếc mô tô. Đầu nó chợt đau nhức, nó đang bị mất cảm giác mà sao đau thế này? Nó đưa tay vịn trán, nó đang ngờ ngợ ra 1 hình ảnh nhưng quá mờ nhạt… Hắn thấy vậy nói nhỏ, chất giọng lạnh tanh:
- Tôi đưa về, lên xe đi!

Nó leo lên, giờ đón xe buýt cũng tốn mất 7000 rồi. Nó leo lên xe hắn, cơn đau đầu lại ập tới. Nó thấy 1 cái quán bar, 2 người trên xe… Hình ảnh trong đầu nó vụt tắt nhanh chóng, cơn nhức đầu cũng biến mất. Nó bắt chuyện:
- You đi du học Canada lúc nào vậy?
Hắn im lặng 1 lúc rồi lên tiếng:
- Sau khi chia tay bạn gái 2 tuần.
- Sao lại chia tay?
- Cô ta không tin tưởng tôi và cho là… tôi không phải người cô ấy yêu.- Hắn cười nhẹ, giọng vẫn lạnh tanh.

Nó nghiêng người không hiểu, tại sao đã là người yêu của nhau rồi lại như thế. Nó vui vẻ nói:
- Tôi và người yêu tôi rất tốt, Phong rất quan tâm cho tôi.
Hắn không trả lời, hàng mi khẽ rung. Mỗi khi hàng mi xao động thì hắn lại suy nghĩ đến 1 cái gì đó. Nó thấy hắn không trả lời thì cũng không nói nữa. Có lẽ hắn đang buồn vì… nghĩ đến cô người yêu cũ. Tim nó đập chậm 1 nhịp.

Đến nhà, nó đi xuống định tạm biệt thì hắn nói:
- Cho tôi vào thắp hương cho ba mẹ cô nhé!
Nó ngạc nhiên, hắn biết ba mẹ nó đã mất sao? Nó cũng gật đầu, từ lúc 2 người qua đời đến giờ, hắn là người thứ 2 thắp hương sau Phong.

Hắn đốt nhang, mùi nhang thoang thoảng nồng nồng sộc vào mũi nó làm khóe mắt nó cay cay. Đã 1 năm rồi, ba mẹ nó đã ra đi… Nó chẳng thể nào quên được những ngày đau lòng đó. Hắn làu bàu khấn nguyện, nó không nghe rõ. Hình như… hắn biết rất nhiều về nó… Chỉ có nó là mù tịt. Thắp xong thì hắn liếc mắt qua chiếc giường nó, trên đó có 1 con heo hồng. Hắn nhếch mép:
- Con heo đó của ai vậy?- Hắn hi vọng là nó nhớ 1 chút ít về mình.
- Là của Phong tặng tối đấy!- Nó nhìn con heo cười híp mí.
- Vậy sao? Bảo cậu ta đừng lấy vật của người khác rồi nhận là của mình.- Nói xong, hắn xoay người đi đến bên chiếc mô tô rồi phóng đi mất.

Nó nhìn theo hắn, tim nó lại đau. Nó có vấn đề về tim sao? Hắn nó câu nói đó có nghĩa là gì?

Chương 16: Kí ức sẽ không quay về đâu!

Hắn bước vào quán cà phê, Phong đang ngồi trong quán, tay khuấy đều li cà phê đã tan dù chưa dùng đến 1 miếng. Cổ họng cậu đắng ngắt. Hắn ngồi đối diện cậu, hàng mi khẽ rung nhẹ:
- Cậu đang muốn biết tại sao tôi về?
Phong lẳng lặng gật đầu. Hắn cười bỡn cợt:
- Giành lại kí ức của cô ấy!
Cậu nhìn đôi mắt hắn, kí ức ư? Bác sĩ đã nói không thể có lại rồi, đó là ý trời. Chỉ mất kí ức về hắn. Cậu cười hắt ra:
- Kí ức sẽ không quay về đâu!
- Nhưng trong tim của cô ấy có tôi! Cậu không nghĩ sẽ yêu thêm lần nữa sao?
Phong chới với, đúng, tại sao lại không thể xảy ra chuyện này chứ? Là cậu quá tự phụ.
- Với lại, cậu đang đóng thế tôi đấy!- Hắn cười lạnh, đôi mắt xoáy sâu vào mắt Phong.- Còn nữa, đừng đem vật sở hữu của tôi rồi nói là của cậu!- Hắn đứng lên đi 1 mạch ra xe rồi phóng đi. Phong nhìn theo làn khói, đôi mày nhíu lại.
…………………………………………………………………………………………………..

Nó quăng cái cặp qua hàng rào, leo qua tường. Cái tường này sắp mòn vì cái dấu leo của nó rồi.
- E hèm, tôi đợi em nãy giờ!
Nó phóng qua rào nhìn người vừa nói, nó cười méo xệch. Hôm nay cô Nghi không có vào trường, ai giải vây cho nó đây? Phải tự lực cánh sinh thôi. Nó dè chừng nhặt cái cặp. Ông thầy đi nhanh hơn, lần này ông sẽ không để nó thoát. Nó ba chân bốn cẳng chạy đi, ông thầy xách cây chạy theo. Thầy giáo của chúng ta đã được tập luyện sự dẻo dai nhờ rượt đuổi đám học trò đi trễ này. Nó chạy đến 1 bụi cây thì có cánh tay kéo mạnh cánh tay nó xuống. Hắn đang nằm trên cỏ, nó mất đà ngã chúi lên người hắn. Đôi mắt đang khép hờ khẽ mở, hàng mi rung nhẹ, hắn nói nhỏ:
- Cúi sát xuống!
Nó nghe lời hắn, nó cúi sát trên người hắn. Nó nghe rõ tiếng tim mình đập, lần này nó không đau, là nó đang đập rất nhanh. Ông thầy theo nó đến đây thì mất dấu. Thầy tức mình giậm giậm chân như con nít:
- Lại mất dấu nhỏ cá biệt này rồi!
Nó cười thầm trong bụng, cỡ thầy thầy cứ gọi cả gia đình thầy ra, em lột da ăn cái một hà. Nó khoái chí nghĩ. Ông thầy vò đầu bứt tóc 1 lúc rồi cũng đi. Nó thả lỏng cơ thể định đứng dậy thì hắn kéo nó xuống thật mạnh. Nó mở to mắt, hắn… đang hôn nó. Nó đẩy hắn ra thì hắn càng lấn tới. 5 phút sau hắn mới từ từ bỏ nó ra. Nó cảm nhận được môi mình tê tê. Nó đang có cảm giác. Tim nó đập trong lồng ngực rất nhanh. Hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì nhìn nó. Hắn xô nó ra không chút thương tình rồi đứng dậy. Nó ngồi dưới đất nhìn cánh tay hắn đang chìa ra trước mặt. Có nên nắm lấy hay không? Trong tích tắc suy nghĩ, nó đưa tay ra nắm lấy tay hắn. Nó cũng chẳng rõ vì sao như vậy.

Hắn nhếch mép, đút tay vào túi lấy 1 hộp sữa đưa cho nó:
- Hàng ngày uống cái này, từ từ cô sẽ thấy… khỏe hơn…
Nó vẫn chưa hết ngại, không cầm ngay hộp sữa mà hỏi:
- Tại sao cậu lại làm như vậy?
Hắn cười nhẹ, vò mái tóc. Hắn im lặng không trả lời. Nó nhìn hắn liếc xéo cảnh cáo:
- Tôi có bạn trai rồi đấy!
- Tôi biết!- Nói xong hắn cầm tay nó đặt hộp sữa lên tay nó rồi đi về hướng ngược lại. Nó cầm hộp sữa trên tay ngẩn ngơ. Nó định vứt bỏ nhưng… lại không nỡ. Nó cho vào cặp rồi đi lên lớp.

Nó mở hộp ra, kê miệng uống thử. Hừm, sữa có béo có ngọt nhưng hơi chát chát vị trà và thuốc thì phải nhưng cũng tàm tạm, có thể uống. Lúc nãy…. nó có cảm giác sao??? Nó cảm thấy vui vui nhưng cũng cảm thấy lo sợ.

Hắn đứng bên ngoài lớp nhìn nó rồi ngồi trên lan can. Đôi mắt sâu khẽ lướt nhìn bầu trời. Đây là tầng 2, lan can cũng khá cao so với tầng lầu, nếu rơi xuống thì sẽ chết sao? Hắn cười cợt với bản thân, thấp vậy làm sao die được. Tụi con gái đứng trên hành lang nhìn con người đẹp như tranh vẽ đang bán tính mạng với tử thần không khỏi hoang mang. Minh Tuyết khép nép đằng sau nhìn hắn. Hắn lướt mắt về phía Minh Tuyết như cảnh cáo rồi phóng xuống dưới. Cú đáp đất rất nhẹ nhàng, nhẹ như gió, đủ làm mọi người chứng kiến rùng mình.
……………………………………………………………………………………………….

- A, chị Chi đến rồi kìa!- Nhóc Lan nhanh nhảu chạy ra.
Vậy đã hơn 1 năm nó gắn bó với ngôi nhà nhỏ bé của sắp nhỏ rồi. Bọn trẻ xúm lại giành giật bánh kẹo trên tay nó. Chỉ 1 loáng là hết nhẵn. Hôm nay hình như có gì đó rất lạ… à, có 1 khuôn mặt mới ở đây. Nhìn con nhóc rất xinh đẹp, ăn mặc cũng rất sang trọng, cô bé… vừa bị vứt sao? Nó đi đến bên con nhóc:
- Em là thành viên mới của trại trẻ mồ côi sao?

Con bé chống nạnh thở hơi ra, chân mày nhíu lại không trả lời. Chắc có lẽ con bé còn buồn. Nó cố gắng nói năng nhỏ nhẹ:
- Em sẽ từ từ quen thôi, tội nghiệp em quá, lớn vầy rồi mà bị ba mẹ bỏ bê!
- Chị nói năng gì kì vậy? Tôi đến đây cùng chú Út đấy!- Con bé hất cằm.

Ồ, có 1 sự nhầm lẫn không hề nhẹ ở đây, mà con nhóc này, còn bé mà hỗn láo với người lớn + chảnh chọe. Đáng ghét quá, phải cho nó 1 bài học thôi. Nó nhỏ nhẹ:
- Bé con tên gì mà xinh thế?
- Đỗ Kim Ngân!- Con bé nghe khen nên trả lời qua loa.
- Tên đẹp, người đẹp mà nết chẳng đẹp, nhân cách vầy là không được rồi!
- Cô…- Con bé xoay lại nhìn nó trợn mắt.
- Sao nào?- Nó nhướn mày thách thức. Tụi con nít xoay quanh reo hò… cổ vũ. Ngân Ngân đang nhìn nó bằng đôi mắt có lửa và nó cũng vậy.

Chương 17: Đấu tranh với bé con.

Ngân Ngân hếch mặt nhìn nó, đôi mắt to tròn khẽ suy nghĩ. Nó móc móc ngón tay thách thức. Làm người lớn mà ăn thua đủ với con nít thì đúng là kì nhưng… nhỏ này chảnh, thuộc dạng ngoại lệ. Con nhóc nhíu mày, cái miệng nhăn ra để lộ 4 cái răng. Nó đoán, nhóc này khoảng 7 tuổi. Ừm, bé nhưng có võ thế nhỉ? Trong phút lơ là, con bé chạy lại cắn ngay vào cái tay nó. Nó hơi ngạc nhiên, nếu nó 2 năm về trước chắc sẽ đau đến chảy nước mắt… nhưng… nó chẳng có cảm giác gì hết, đột nhiên nó thấy buồn. Nó đưa tay đẩy con bé ra, có bé vẫn cắn cứng ngắc. Tụi nhỏ mở to mắt hô lên:
- Chảy máu rồi chị Chi ơi!- Nó nhìn xuống tay, quả thật ra máu. Răng con bé này là chuột à? Nó đẩy đầu con bé 1 cái thật mạnh làm con bé té xuống đất òa khóc. Nó khoanh tay khinh khỉnh:
- Đau hả?
Con nhóc ngước lên, nước mắt vẫn đầm đìa:
- Cô quá đáng! Tôi méc chú Út.
- Méc đi, tay ta chảy máu rồi nè! Nhưng ta không đau, thế nào, ngưỡng mộ không?- Tay kia nó phe phẩy ra vẻ ta đây.

- Thế cô chân sắt tay chì à? Học được thuật biến thân sao?-Con bé nín khóc ngước lên chui môi.
- E hèm, ta đã được rèn luyện từ bé nên chẳng đau, chẳng nóng gì cả. Muốn hơm? Ta chỉ cho hé hé.- Nó cười khoái chí, phải cho con bé này bài học thích đáng mới được.
- Uầy, không tin. Mặt cô chỉ có mà đi lừa tụi con nít này!- Tiểu Ngân liếc nhìn tụi bé Lan đang quay quanh nó.

Nó đảo mắt 1 chút, IQ của con bé này không đến nổi tệ. Thôi được rồi, dụ con nít là phải có kẹo và lời ngon ngọt. Với con nhóc này, phải chứng minh. Nó lấy cái quẹt gas trong túi quần ra quẹt ngay vào tay. Vết bỏng đỏ ửng lên, nó chẳng có cảm giác. Con bé mở to mắt nhìn vết bỏng càng ngày càng sưng đỏ trên tay nó. Nó cười đắc chí, con bé tin sái cổ cò rồi. Tụi con nít trong trại mồ côi thì hoan hô tán thưởng như xem 1 cảnh xiếc. Con bé hỏi nhỏ:
- Sao cô làm được hay vậy?
- Có muốn học không?- Nó nhướn mày.
- Muốn.- Con bé gật đầu, trên đời này, ai chẳng muốn mình không đau.

Nó xoa xoa cằm. Trước hết phải dạy nhỏ tiểu thư về cách xưng hô.
- Kêu ta bằng chị.- Vành môi nó cong lên.

Con bé khoanh tay, nhường bà cô này 1 chút cũng không sao, phải học cái bí quyết mình đồng da sắt này mới được.
- Chị.- Con bé nói, mặt cúi gầm.

Nó gật đầu hài lòng. Mà khoan, nếu chỉ có vậy thì sao dạy bảo con bé này được. Nó suy nghĩ trong đầu. Đột nhiên, giọng nói quen quen vang lên, 1 chất giọng lạnh tanh ngang phè.
- Kim Ngân, lại đây với chú.
Nó quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh. Là Đỗ Nhất Trung, bạn cùng bàn. Ngân Ngân chạy lại ôm chân hắn, con nhóc dự định sẽ méc vụ lúc nãy nhưng nó lại muốn… chân sắt tay chì cơ. Hắn đứng bên trong nghe nãy giờ, hắn đang cố nhịn cười. Bạn gái… cũ, con nít vậy cơ à? Coi như ông trời đang tạo cơ hội hắn tiếp cận nó. Nó nói:
- Trùng hợp vậy!
- Ừm, có lẽ không. Cô đang dạy… thuật biến thân cho Ngân Ngân?- Hắn cười nhẹ, cái cười đang nén trong bụng hắn muốn vỡ ra.

Nó vò tóc nhẹ, dụ con nít bị bắt quả tang nè. Nó mím môi cúi đầu không trả lời. Tụi nhóc thấy vậy thì nhao nhao:
- Chị Chi hay lắm ạ, chị có thể đốt cháy tay mà không đau!

Nó đang tận dụng lợi ích… của căn bệnh? Hắn cười nhàn nhạt:
- Vậy thì đến nhà dạy cho Ngân Ngân đi!
Ngân Ngân gật đầu tán thành. Nó vẫn đang mím môi mím lợi suy nghĩ.
- 1 tháng 10 triệu!

Đầu óc nó bắt đầu nhưn nhức. Nó mở to mắt nhìn hắn, kí ức lại quay về. Nó loáng thoáng nghe từ tiếng vọng xa xăm… Đóng giả bạn gái tôi, 1 tháng 10 triệu. Nó vịnh chắc đầu. Hắn tiến lên bên cạnh cầm chắc vai nó. Gần đây… nó thường đau đầu với mớ hỗn độn chẳng liên quan. Nó cố đứng vững, nỗi đau đã vơi, đầu nó xuất hiện 1 khoảng không, nó chẳng còn nhìn thấy gì trong đầu nữa. Nó lắc đầu từ chối câu hỏi đó. Hắn lấy trong túi ra 1 tờ giấy đưa cho nó. Nó mở mắt to, HỢP ĐỒNG… Nó đọc 1 mạch đến câu cuối: Tôi là Trương Yến Chi, tôi sẽ làm bạn gái giả của Đỗ Nhất Trung không thời hạn. Nó còn nhìn rõ… chữ kí của nó. Nó mở to mắt không tin. Nó đã kí sao? Nó bĩu môi:
- Anh lấy đâu ra cái hợp đồng giấy đã ngả màu này vậy?
- 1 năm trước.- Hắn nhẹ giọng.- Chữ ký thật đấy. Giờ không cần làm bạn gái, cứ đến chăm nom Ngân Ngân bảo bối là được.
- Không đấy!- Nó hất mặt.
- Tôi sẽ công khai ngay trước trường rằng cô bạn gái của tôi bằng bảng hợp đồng hợp pháp này. Nó hỉnh mũi, chẳng phải nó đang là bạn gái của Phong hay sao? Ngân Ngân giật giật tay nó:
- Cô phải dạy tôi bí quyết mình đồng da sắt!- Giọng điệu con bé có chút kênh kiệu.

Máu má mì trong lòng nó nổi lên, con bé này lại gọi nó bằng cô và hạnh họe nữa rồi. Nó gật đầu ngay:
- Tôi sẽ trông con nhóc phiền phức này, xé mau!- Nó nhíu mày.
- Hừm, fine, after you come and love me.- Hắn cười.

Cái gì mà tiếng em tiếng anh, tiếng Việt còn chưa rành nữa, thôi kệ đi. Nó loáng thoáng thấy hình ảnh gì đó trong đầu… bảng hợp đồng… hình như có thật. Mà tại sao… nó không còn đau đầu nữa! Phải chăng căn bệnh mất cảm giác lại chuyển biến mạnh.

Chương 18: Cảm xúc không trọn vẹn.

Nó lắng nghe tiếng tim trong lồng ngực mình đập. Tại sao… nó lại có cảm giác háo hức thế này? Có chăng đây là rung động nhất thời. Không, nó đã có bạn trai, hơn nữa… còn đang rất… hạnh phúc.

Hắn nhìn nó, hắn lấy 1 tờ giấy đã có cái gì trong đó. Nó cầm tờ giấy trên tay rồi nhìn hắn, ừm, là địa chỉ thôi mà. Con nhóc Ngân Ngân khoanh tay hài lòng. Con nhóc gật đầu:
- Cô phải truyền đạt hết đấy nhé!

Nó nhìn con bé, mặt não nề. Dụ dỗ cho đã giờ thì…. èo… phải làm bảo mẫu. Tụi con nít đứng trân nhìn 2 anh chị đang diễn trò hề. Nó đưa tay gãi gãi đầu, mắt nó chợt lia vào… cái đồng hồ trên tay. AAAAAAAAAAAAAAAAAAA 3 giờ rồi, giờ mà về thì cũng đi làm trễ 30 phút. Nó vò đầu bứt tai rồi chạy lúi cúi chào mọi người còn mình thì phi nhanh ra trạm xe buýt.

Hắn đứng nhìn nó cười cợt. Hắn có niềm tin rất mãnh liệt… nó sẽ lại là của hắn. Cảm ơn mẹ vợ… nơi thiên đàng…
…………………………………………………………………………………………………..

- A, cháu xin lỗi ạ!- Nó cúi gập người thở dốc.
- Cái con bé này, lại đến trại mồ côi sao? Hừm, vào nhanh đi cháu!- 1 người đàn ông trung niên nói nhẹ. Ông chính là người chạy xe honda đụng trúng nó 1 năm trước. Có ai còn nhớ không? Khi triệu chứng của cơn mất cảm giác bắt đầu chớm.

Nó cúi đầu chạy vào bê thức ăn cho khách. Đây là 1 quán fast food khá nhỏ, thức ăn đều do chú này làm. Nó đã tình cờ gặp lại chú khi đang trên tường đến trường tay tầm tờ báo tìm việc làm. Chú tuổi cũng đã cao mà lại cô đơn nên… có nó tiếp cũng vui hơn. Chú đã nhất quyết đòi trả nó 2 triệu 1 tháng nhưng nó lại không nhận, chỉ cần chú cho nó 1 ít tiền cuối tháng mua quà cho tụi trẻ trại mồ côi thôi, còn buổi tối… nó đã làm tại quán bar. E hèm, khu pha chế! Đừng nghĩ bậy!

Nó bê khây thức ăn đến bàn số 4, cánh cửa quán mở ra. Người nó yêu… là Phong. Cậu đi vào quán vẫy tay chào nó rồi, nó quay ra vẫy vẫy tay cười tươi. Nó đi về phía cậu:
- Sao hôm nay rãnh mà đến đây vậy?
- Nhớ cậu thôi!- Cậu vuốt mái tóc nó.

Nó cảm thấy 1 cảm giác khó chịu và đầy tội lỗi dấy lên trong lòng, nó không thích cậu chạm nó 1 cách quá thân mật như vầy. Nó im lặng gật đầu rồi quay vào bê khay tiếp theo. Phong nhận ra… khoảng cách bây giờ đã rõ rệt. Phong ngồi vào 1 bàn ăn, tai đeo dây phone, tay chống cằm nhìn ra cửa. Khoảng cách đã khá rộng rồi…

Nó đặt li cà phê lên bàn cậu rồi định xoay vào, Phong nắm lấy tay nó:
- Ngồi xuống, tớ hỏi cậu 1 tí!

Nó gật đầu kéo cái ghế ngồi xuống. Phong trầm ngâm 1 chút, giọng nói trầm buồn:
- Cậu đang tạo khoảng cách với tớ?
- Không, chỉ là… tớ đang bận.- Nó nghẹn giọng, nó đang nói dối.
- Vậy sao?- Phong gật đầu cười nhạt, cứ cho là vậy đi.- Vậy chủ nhật cậu có đi cắm trại xa với trường không?
- Mình sẽ đi!
- Vậy tớ sẽ đón cậu!
- Không cần đâu. Mình sẽ tự đến.- Nó nói nhanh không 1 chút phân vân.

Phong gật đầu, nó lại chẳng cần cậu. Cậu đứng dậy đi thẳng chẳng quay đầu nhìn nó. Cậu cần trấn tĩnh bản thân. Why Am I Stupid?

Nó nhìn bóng cậu quay đi, nó cảm thấy có lỗi. Tình cảm nó dành cho cậu hình như chỉ ở mức bạn bè…
……………………………………………………………………………………………….

Hắn ngồi trên ghế sô pha, tay đang khuấy đi sữa. Ngân Ngân đang xem ti vi ngồi cạnh hỏi:
- Chú Út à, chú pha sữa với gì thế?
- Thuốc thôi!
- Ầy, phản tác dụng thì sao?
Hắn cười cười nhìn con nhóc đang hỏi, hắn cũng đã nghĩ như thế nhưng các thành phần trong sữa và thuốc không ảnh hưởng đến bệnh tình nên mới pha chế thế này.

- Khinh thường chú sao?- Hắn cười nhẹ.
- No, nhưng cứ sợ chú cho Bella uống thử.
- Con cứ bảo vệ chú chó của con đi, trước khi nó sùi bọt mép dưới tay chú.

Con bé phóng xuống miệng hét to:
- Bella à, chạy mau. Chú lại pha chế kìa.

Chương 19: Chú chó hoang.

Nó thả người trên chiếc giường, nằm khoảng 30 phút nữa thì bắt đầu làm tại Bar. Ashhh, hàng ngày đều mệt mỏi thế này, kiếm tiền ăn cơm cũng đã khó, giờ còn phải vừa học vừa làm. Kinh!!!!

Nó đứng dậy bước vào nhà tắm, mắt nó dừng lại trên con heo hồng. Đột nhiên, nó muốn ôm con heo vào lòng ngay tức khắc. Ôm như ôm 1 hình bóng xa xôi nào đó. Nó ngồi xuống lại giường, tay vớ lấy con heo hồng ôm vào, khóe mắt cay cay. Nó cảm thấy có lỗi với Phong????
…………………………………………………………………………………………………..

Nó đi ra khỏi nhà chuẩn bị quay vào khóa cửa. 1 chú chó cực kì dễ thương * cứ liên tưởng tới Boo hehe* chạy đến cạnh nó. Chú chó dụi dụi đầu vào chân nó. Nó quỳ xuống vuốt ve đầu chú chó:
- Mày bị lạc sao?
Chú chó ứ ứ vài tiếng. Nói hỏi tiếp:
- Chủ của mày đâu rồi?

Chú chó quay đầu nhìn bụi cây gần đó rồi cúi đầu * lắc lắc* chó đểu dễ sợ chưa =)). Nó bế chú chó vào lòng. Nó phát hiện ra 1 sợi dây chuyền có để chữ Bella. Nó hôn chú chó:
- Vậy tao sẽ chăm sóc tạm đến khi nào tìm được chủ của mày nhé, Bella!

CHÚ… Ưm… Nghe thấy tiếng động, nó dáo dác nhìn quanh. Không có ai, có phải là nó nghe nhầm không ta? Thôi kệ, ăn trộm cũng chẳng dám viếng thăm nhà nó làm gì, có chăng khi vào lại để thêm tờ giấy: Mẹ mày con ranh, nhà còn thua nhà tao! =.= Nó bế Bella đi vào trong nhà.

Từ bụi cây gần đo, hắn thả lỏng cái tay đang bịt miệng của Ngân Ngân lại, Ngân Ngân đang cắn bàn tay của hắn thì nhả ra. Ngân Ngân nước mắt rưng rưng nhìn hắn:
- Chú, Bella là của con mà, con mà không đi theo thì cũng chẳng biết chú đem Bella thả ở đây, còn là nhà của bà cô chân sắt tay chì đó.

Hắn nhìn con bé, biết nói sao bây giờ? Có khi nó lại nhà hắn, con bé lại đòi Bella lại. Hắn nghĩ 1 chút, à có rồi:
- Chú vừa thấy chiếc váy rất xinh xắn trên mạng, con có muốn không?
Con bé nước mắt tèm lem:
- Thật sao?
- Nếu Ngân Ngân thích thì chú Út mua cho, còn Bella thì sẽ trả cho cháu sau!
- Cháu cho chú 30 phút, bằng không thì…
Con nhóc lấy đâu ra cái vụ gian hạn thời gian giống hắn thế này, hắn hậm hực nhìn con bé. Con bé hếch mặt:
- Bà cô đó ra kìa, giờ sao?
Hắn nhấc bổng con bé chạy như bay ra chiếc ô tô đợi sẵn. Quăng con bé vào trong, hắn ngồi bên cạnh móc iphone trong túi:
- Thư ký Đông, mau tìm 1 chiếc váy đang hot nhất mạng cho con bé Ngân Ngân. 30 phút nhé!

Con bé lúc nãy vừa khóc bù lu bù loa giờ thì cười toe toét. Con bé nhoẻn miệng để lộ 4 cái răng sữa:
- Chú cũng hay đó, con cắn vậy mà cũng chẳng thấy đau. Bà cô dạy cho chú à?

Hắn nhìn lại bàn tay trái của mình, bị cắn sưng tấy lên muốn bật máu. Hắn hừ hừ nhừ con nhóc. Con bé quên luôn việc tìm Bella chỉ vì… 1 cái váy.
……………………………………………………………………………………………….

Sau khi đã cho Bella 1 chỗ nằm ngủ lí tưởng, bây giờ nó đang có mặt tại quầy pha chế Bar. Có người con trai cũng trạc tuổi nó, trông cũng đẹp trai và bảnh bao. Cậu ta ngồi lên ghế, mặt có vẻ buồn. Làm ở đây 2 tháng, ít nhiều gì nó cũng có kinh nghiệm, cái mặt ma chê quỷ hờn này mới chia tay bạn gái là cái chắc.
- 1 cocktail mạnh.
Nó gật đầu rồi bắt tay pha chế. Với cái tụi mè nheo này 1 lần mạnh ngủ luôn thì hơi buồn, nó pha khá nhẹ nhàng, mới li đầu mà, phải cho cậu này kêu những lần sau thì Bar mới thu nhập cao chứ!

Nó đặt li cocktail lên bàn. Cậu con trai ngước nhìn nó:
- Cô có biết chia tay đau khổ thế nào không?
- Ừ, tôi hiểu mà.- Đó, nó đoán đúng rồi, chia tay bạn gái.
- Ừ, tôi đang đau khổ chết đi được nè, là cô ấy đã bỏ tôi đi.

Tội nghiệp, đẹp trai thế mà bị bạn gái bỏ, chắc là đang sock tình, say thuốc cảm đây mà. Nó gật đầu, vẻ mặt cũng buồn bả:
- Cô ấy không tốt thì cứ cho cô ấy đi, mình tìm người khác xứng đáng hơn.
-KHÔNG! KHÔNG AI XỨNG ĐÁNG ĐỂ TA YÊU THƯƠNG HẾT!- Tên đó đột nhiên quát lên làm nó giật mình lùi về sau. Sau khi đã uống hết ly cocktail đầu tiên thì tên đó bắt đầu kêu ly thứ 2. Tên đó làu bàu:
- Hamster ơi, sao em lại bỏ anh đi chứ!

Hamster? Nghe giống tên con chuột nhỉ? Nó nhíu mày ngờ ngợ. Nó hỏi thử:
- Cậu nói cô ấy tên Hamster?
- Ừ, con chuột nhỏ đáng yêu nhất trên đời!
Nó bịt miệng để không hét vào mặt tên đó 2 chữ Bệnh Hoạn.=.= Chia tay sao? Tên đó quen với 1 con chuột.
- Hôm nay do ăn quá nhiều nên tôi đã đưa cô ấy đi bệnh viện, giờ vẫn chưa biết ra sao, bác sĩ nói có thể tôi phải chia tay với cô ấy!

Nó giả lơ quay đi chỗ khác, đối với hạng khùng bẩm sinh, điên giống thiên tài này, chỉ cần 1 phát cắn là nọc chạy rần rần trong người. Nó nhìn tên đó khóc lóc mà không thể nhịn được cười, mặt nó đỏ rần rần. Nó buông lơi 1 câu:
- Tình người duyên chuột, thôi cứ để trời định đoạt!
Tên đó ngẫng đầu nhìn nó rồi lại kêu thêm vài 3 li coctail nữa. Cuồng Hamster, chẳng biết nó nuôi Bella có cuồng vầy không nữa. Bella rất dễ thương mà!

Chương 20: Người bạn gây hiểu lầm…

Tên đó ngồi vu vơ ba bốn câu rồi uống cạn ly, hết ly này rồi đến ly khác, chẳng biết bao nhiêu. Nó pha muốn rã tay. Cái tên này, tửu lượng cứ như trâu bò. Nó nhìn hắn uống cocktail như nước lã thì gật đầu 1 cách thán phục. Nó ngồi đếm nước đá trong thùng, quả thật, hôm nay quán vắng tanh mà có con người uống bù tất rồi. Không lo mất việc là đây. Nó ngước nhìn đồng hồ, cũng đã 11 giờ rồi, giờ này nó có thể tan ca. Nó xách chiếc ví trên tay chuẩn bị ra khỏi Teen Bar. Tên đó đến lúc này cũng đã thấm rượu. Nó chống cằm, tay để trên quầy bar 1 chút nhìn tên đó. Thú vị, 1 tên điên vì… yêu đang trong tình trạng nửa vời.

Hắn móc trong túi ra 1 sấp tiền đặt lên quầy. Mắt nó hoa cả lên, What the hell! 1 sấp 100 đô la. Nó mở to mắt, miệng nói:
- Nè nè, anh đang boa cho tôi đó à?
- H…ử??? Ưm… hừm… L..L..ấy Điii…i.- Chất giọng của hắn nhừa nhựa.

Nó lấy tay đếm sấp tiền, tay quăng vào thùng tiền 1 tờ. Cái này đủ cho tụi ở trại mồ côi ăn cả tháng. Nó hí hửng cất bước ra đi. Tên đó cũng đứng dậy đi theo, tên đó đi siêu vẹo, nhưng hay thật, tên đó đi được đến cửa quán thì gục luôn.

Nó lắc đầu ngán ngẫm định thẳng cẳng chân bước qua nhưng… lòng yêu thương động vật lẫn con người khiến nó dừng lại. Nó cúi xuống ngồi cạnh tên đó. Đúng là 1 tên điên, giờ biết nhà hắn ở đâu mà đưa về đây? Nó đứng gãi gãi đầu, ối sao ngứa thế này, có chí chắc? Nó nghĩ hoài mà chẳng ra cách. Giờ này taxi cũng vắng lặng ghê á. Nó nhìn vào cái ví, nó đã lấy của hắn hơn 20 tờ 100 đô la đó, không nên làm người ta nghĩ mình vô ơn.

Nhà nó cách đây khoảng 20 căn, chắc cũng… gần. Nó cúi xuống vác tên đó lên vai, tên này nặng thật đó. Cái này thì có mệt chết. Cái này chỉ có hát cho vơi sầu nhưng nó biết khả năng hát của mình. Nó đành ngâm thơ. Nó nhìn lên trời:
- Tôi ngâm thơ cho anh nghe nhé! E hèm, tóc anh dài anh cài hoa thối địch 1*, miệng anh cười như đít con vịt xiêm.

1* là hoa châm ổi, trong mình rất ghét mùi hoa này vì nó nồng và có mùi hôi hôi, mùi nó cứ như ai đánh rấm.

Quả là 1 bài thơ hay, nó thầm nghĩ. Nó vác tên đó trên vai, hình như có 1 cái gì đó đang đi đằng sau thì phải. Nó quay đầu lại, không có ai cả. Èo, kinh, sợ ma quá đi à. Nó quay đầu đi thẳng, đầu nó đụng trúng 1 cái gì đó. Nó ngước lên, ù ôi, hú hồn. Là bạn cùng bàn, hắn lia cặp mắt sắt lạnh nhìn tên con trai trên vai nó. Tự nhiên, tim nó đánh ầm ầm. Nó nói nhỏ:
- Tôi chỉ đưa tên này về, không có gì…

Hắn lướt qua nó nhẹ tênh, hắn như 1 làn gió. Hắn cho tay vào túi đi thẳng, đầu ngước nhìn trời. Hắn đã sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra với nó nhưng… giờ thì lại không muốn nhìn thấy sự việc bây giờ. Tim hắn đang nhói.

Nó cảm thấy cả thân người mình bủn rủn không còn sức lực, nó quỵ xuống đường, tên con trai trên vai nó rơi tự do. Nó cảm nhận được tim nó đang run rẩy. Chỉ là ảo giác, hắn không là gì của nó tại sao nó lại cảm giác đau tái tê thế này!

Nó nhìn tên con trai trên đường, dù sao cũng không phải hạng gái quán bar như bao người, nhận tiền boa thì phải làm tròn bổn phận. Nó đứng lên vác tên đó đi tiếp.

Nghe tiếng mở cửa, Bella chạy ra nhảy bổ lên nó nhưng khi thấy có người lạ thì lập tức phóng xuống ngay. Nó quăng tên nặng như trâu này lên giường.Tên đó vẫn ngủ say như chết, may là hắn không…. Ụa… Ý ngĩ trong đầu nó đột nhiên biến mất, hắn ói ngay trên sàn. Nó lắc đầu ngao ngán, Bella nép vào 1 bên. Bella mà biết nói thì chắc chắn nó sẽ thốt lên: Kinh khủng, con người còn ở dơ hơn cả tôi!

Nó xách xô nước thu dọn bãi chiến trường, nó nhìn thấy tên kia đang nằm trên con heo hồng, lập tức nó phi lên giằng lại đặt ngay ngắn trên ghế sô pha. Nó đột nhiên nghĩ đến hắn, tại sao lại nghĩ chứ! Nó cố lắc đầu cho qua. Lạ thật, tại sao nó lại cảm thấy có lỗi với hắn mà chẳng phải Phong?
……………………………………………………………………………………………….
- Tôi đang ở đâu vậy?- Tên đó lờ mờ tỉnh giấc.
Nó đi ngang liếc nhìn, thuận miệng đáp:
- Dưới bầu trời, trên mặt đất.
- Tôi hỏi thật!- Tên đó hắng giọng 1 cái.
- Nhà tôi, oke? Vậy giờ khỏe chưa? Đi khỏi nhà tôi ngay!
Nó ngặt bát sữa xuống cho Bella rồi đuổi cổ tên đó không thương tình nghĩa… 1 đêm.

Chương 21: Cắm trại không hẳn là vui.

Tên đó ngồi thừ lừ trên giường vò nhẹ mái tóc. Nó chống nạnh cau có:
- Thế định ăn dầm ở dề đây à?

Tên đó không trả lời, đi thẳng xuống giường vào ngay gian bếp. Nó vừa mới chuẩn bị phần ăn sáng cho mình nó thôi. Tên đó đi vào nhà vệ sinh, 1 lát sau, tên đó bước ra với bộ dạng chỉnh chu, tự nhiên kéo ghế, tự túc ăn phần ăn sáng của nó. Nó há hốc mồm, quả thật là rất gan nha. Nó vỗ vai tên đó 1 cái:
- What the fuck? Đây là của tôi, tránh ra.
- Đói thì ăn.- Tên đó trả lời qua loa cho có rồi cắm đầu ăn tiếp. Lần đầu tiên trong đời nó thấy 1 người trơ trẽn, mặt dày như mặt đường như thế này.

Ở cửa nhà có tiếng chuông, nó phóng ra mở cửa. Phong chìa bó hoa trước mặt nó:
- Dù cậu nói tớ không cần đến đón nhưng tớ thì nghĩ là cần. Cậu chuẩn bị xong hết chưa, để mình vác xuống giúp cho.- Nói rồi cậu tống bó bông vào tay nó bước vào nhà. Thôi chết, trong nhà còn có 1 vị khách không mời kia mà. Nó luýnh quýnh chạy theo nhưng… không kịp nữa rồi. Phong đang dựa vào cửa nhà bếp nhìn tên đó ăn. Tên đó vẫn xem như không có gì ăn nốt bữa ăn rồi đứng dậy rửa tay. Nó đến trước Phong, cúi đầu lí nhí:
- Tôi qua tớ làm tại Bar và…
- Hắn ta bao cậu cả đêm sao?- Phong ngắt ngang câu nói của nó, mắt cậu lơ đễnh.

Mắt nó mở to giận dữ. Cậu là bạn trai nó mà lại nghĩ nó là hạng người như thế sao? Nó quát:
- CẬU CÓ CẦN NGHE TỚ GIẢI THÍCH HAY KHÔNG? CẬU NGHĨ BẠN GÁI CẬU LÀ LOẠI NGƯỜI ĐÓ SAO?
- Chứ cậu nói gì giờ phút này? Cậu nói là lỡ chân trọ 1 đêm hay sao?

* Bốp* nó vung tay tát 1 cái thật mạnh vào mặt Phong, cậu ngạc nhiên nhìn nó. Nó gằn giọng:
- Mình chia tay!

Phong hoảng hốt, không kịp định thần. Tay cậu nắm lấy tay nó:
- Không, tớ xin lỗi… chỉ là tớ…

Nó giật tay ra khỏi cậu. Tên đó đứng nãy giờ thì cười hắt ra. Nó nhìn vào trần nhà, đẩy mạnh cậu ra:
- Cậu về đi, lát nữa mình sẽ đi, nếu cậu ở đây tức là cậu không đón chào sự có mặt của tớ.- Phong buông tay nó ra định giải thích thì nó ra hiệu im lặng.- Nhanh đi, nhé!

Cậu quay người bước đi, tim cậu đang rất đau. Nuốt nước mắt vào tim, ngày này thế nào cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn.

Nó thấy lòng mình nhẹ tênh, không buồn, không đau khổ, chỉ cảm thấy thong thả. Tên đó bước xuống nhà chính rồi quay vào:
- Tôi tên Trịnh Quang Huy, trường Minh Đăng, xíu gặp lại nhé!

Nó chẳng buồn trả lời, nó xách chiếc vali nhỏ đã chuẩn bị sẵn đi khỏi nhà, nó gởi Bella lại cho trại mồ côi, các cô và các nhóc sẽ chăm sóc hộ.
……………………………………………………………………………………………….

Trời gì mà nắng chang chang, 11 giờ trưa mới khởi hành, 9 giờ sáng lại bảo học sinh đến đầy đủ. Nó ngồi trên tảng đá ven đường nơi xe lớp nó hội tụ. Nó mặc chiếc quần sooc ngắn cùng chiếc crop top, đây là trang phục thường nhìn thấy khi nó làm bar, biết sao giờ! Quần dài thì không có, áo đàng hoàng chỉ có áo học sinh. Thôi mặc họ nói gì, không nude là được.

Nó vớ lấy cái lá chuối ven đường che đỡ. Có 1 cô bạn nhìn khá trẻ trung chạy về phía nó, trên tay cầm 1 hộp sữa. Cô bạn chìa hộp sữa ra trước mặt nó:
- Có 1 cô bé 7 tuổi bảo mình đưa cho bạn.
- Cảm ơn nhé!- Nó đưa tay cầm lấy hộp sữa, cô bạn kia chạy biến. Nó mở nắp hộp, bắt đầu uống. Lại vị chát chát của trà và có hơi thuốc. Là hắn đã đưa cho nó. Hôm qua hình như hắn rất tức giận. Tim nó trễ 1 nhịp. Nó dáo dác nhìn quanh kiếm tìm bóng dáng ấy.

- Mấy em điểm danh theo lớp rồi lên xe!- Ông thầy giám thị đầu hói nói. Nó bước lại chiếc xe lớp nó rồi xếp hàng. Phong đứng phía trước, cậu là lớp trưởng. Nó chẳng cảm thấy ngại ngùng cứ như nó là điều dĩ nhiên, Phong không phải hạnh phúc nó tìm, sự việc ban sáng chỉ là cái cớ cho vết nứt mà thôi.

Hắn đứng ở cuối hàng, tai đeo headphone chẳng đoái hoài gì tới sự vật xung quanh. Nó đứng nhìn hắn hồi lâu, hắn ngước lên, đôi mắt trong phút chốc va chạm vào ánh mắt của nó, mắt hắn lạnh như băng chẳng có chút biểu cảm làm nó rùng mình quay đi nơi khác.

- Trương Yến Chi!
- Có!- Nó giơ tay điểm danh.
- Đỗ Nhất Trung!
- Có.- Giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất vang, nó rất ảnh hưởng đến mọi thứ thì phải.

- Giờ các em lên xe chọn chỗ ngồi nào!- Cô giáo đáng yêu nói, ông thầy giám thị mặt dày nhất quyết lên xe lớp 12a8 với lí do.. phụ cô quản đám cá biệt. Hắn ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn ra bên ngoài xa xăm. Chết tiệt, bọn classmate giành tất cả các chỗ nhưng chỗ cạnh hắn chẳng ai ngồi. Minh Tuyết ngồi hàng ghế đầu nhưng có vẻ bị biệt lập. Nó loay hoay mãi chẳng biết vào chỗ nào, Phong đứng lên nhường chỗ nhưng lại có giọng nói ngăn cản.
- Come here!- Hắn đưa đôi mắt nhìn nó rồi quay về vị trí ban đầu.

Nó e dè đi đến cạnh hắn an tọa. Hình như hắn có vẻ rất lạnh lùng và khó gần. Nó nghĩ hắn còn giận chuyện hôm qua nhưng tại sao phải giận chứ? Nó rối như tơ với mớ suy nghĩ trong đầu, đôi mắt vẫn nhìn hắn. Hắn xoay người nhìn nó.
- Đừng nhìn nữa, thủng mặt tôi rồi!

Nó quay mặt đi nới khác hát vu vơ vài câu chữa ngượng.
……………………………………………………………………………………………….

Sau 1 tiếng đồng hồ xe lăn bánh, mọi người đã đến được nơi mà mình mong muốn. Đây là 1 thảm thảo nguyên xanh rì, đúng là rất hợp để cắm trại. Nó bước xuống xe dang tay hít thở không khí. Woa, rất trong lành nha.

- Các em chia nhóm tìm số lá cây mà thầy cô đã cho xem hình. 1 giờ trưa chúng ta sẽ bắt đầu dùng bữa trưa. Nhớ là… bữa trưa tự tìm được nhé!

Nó bắt đầu thấy choáng, gì mà tự kiếm chứ. Nó lấy trong va li 1 bịch Pocca vừa đi vừa nhâm nhi, hôm nay tới đây là chỉ có vui chơi. Tưởng nó là gấu trúc hay sao mà đi tìm lá cây chứ. Đi 1 lúc thì nó nghe thấy tiếng động. Hình như là có đánh nhau, ai đời hôm nay đi chơi mà lại đấu vật thế này!

- Chết này, mày giàu có thì chảnh sao?
- Híc híc, thả tao ra.

Nó đi lại gần thì thấy Minh Tuyết là nhân vật đang khóc lóc, bên ngoài là vòng vây xung quanh của bọn con gái lớp nó. Nó nấp sau bụi cây xem, ô hô, vừa có bánh ăn vừa xem phim, hay còn gì bằng! Nghĩ là nó sẽ ra tay cứu vớt sao? Mơ đi, trời phạt con quỷ cái đó mà!

Nhưng hình như có gì đó không ổn, hình như là có dao. Nó nhíu mày quan sát.
- Mày đẹp vầy mà rạch mặt có sao không nhỉ?
- Tha cho tôi đi mà.- Minh Tuyết khóc lóc.

Lưỡi dao vẫn kê lại sát mặt cô ta 1 lúc 1 gần. Đến đây thì nó không thể đứng nhìn nữa. Nó phóng ra giằng cây dao trên tay 1 đứa. Lưỡi sao sắc cắt 1 vệt dài trên tay nó, máu chảy ra.

Chương 22: Cứu vật vật trả ơn, cứu nhận nhân trả oán.

Nó nắm lưỡi dao quăng đi, máu rơi lã chã. Cái này có thể gọi là ích lợi của căn bệnh mất cảm giác không? Minh Tuyết nhìn nó mở to mắt nhìn nó. Tụi con gái thấy nó chảy máu thì xanh mặt:
- Tao… tao không có ý định làm hại mày!
- Ừ, vậy cảm ơn, đánh cứ đánh nhưng đừng chơi dao, hèn lắm.- Nó đi ra tảng đá ven đường rồi nhìn bàn tay, cười cợt.- Tiếp đi mấy chị em.

Tụi con gái nhìn nó, nhỏ này không biết đau hay sao? Xông ra cứu giờ thì lại bảo đánh tiếp, ý gì đây? Mất hứng, tụi con gái bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại. Minh Tuyết đứng lên đi về phía nó, ngồi trên tảng đá cạnh nó, khóc rấm rứt:
- Cảm ơn, tụi nó bảo mình giàu rồi chảnh…
Nó giơ tay ra hiệu im lặng. Nó gật đầu qua loa rồi đứng dậy bước đi. Minh Tuyết nắm tay nó lại:
- Tay phải cậu chảy máu kìa, phải sơ cứu chứ!
- Không đau!- Nó đi tiếp nhưng Tuyết nắm chặt hơn, cô ta có yếu đuối không? Nó nhìn cô ta bằng nửa con mắt, để xem cô ta làm gì, nó cười:
- Thế bạn có mang theo băng gạc sao? Còn cả nước rửa nữa.

Minh Tuyết gõ vào đầu cô ta 1 cái, tỏ vẻ ngây thơ:
- Mình chỉ mang băng gạc nhưng không mang nước rửa. Gần đây có con sông nhỏ, hay mình đến đó rửa đi!

Nó đẩy chiếc cằm qua lại đi theo Minh Tuyết. * Cô ta tính sử dụng nước bẩn cho vết thương nhiễm trùng sao?* Nó nghĩ thầm.

Đến bên con suối, Tuyết lấy trong túi ra bông băng, ngồi xuống bờ sông thả chân xuống. Nó đi lại nhưng chỉ đứng bên cạnh không ngồi. Minh Tuyết ngoắc tay:
- Nè, bạn ngồi xuống đi mình rửa cho!
Con quỷ cái này hai mặt thật, giờ còn gọi bạn xưng tôi. Nó chuẩn bị ngồi xuống thì cảm nhận được 1 bàn tay cầm chặt chân nó đẩy xuống, nó có cảm giác? Cánh tay dùng lực mạnh hơn để đẩy nó xuống nước. Nó định thần cầm chặt cánh tay theo lực đẩy của tay, cả 2 cùng rơi xuống. Minh Tuyết vùng vẫy, nó nắm đầu cô ta cho ngoi khỏi mặt nước:
- Này, cô là chó sao? Con chó có còn biết ơn đấy. Thông báo với cô là tôi biết bơi, cô biết bơi không? Không chứ gì? Để xem tôi làm gì cô!

Nó nắm chặt phần tóc sau gáy cô ta nhấn xuống nước rồi lại giở lên 1 lúc lâu. Nó giơ tay tát vào mặt con ả 2 cái. Hôm nay tâm trạng nó không được tốt, coi như cô ta xui xẻo. Minh Tuyết cô gắng vùng mình khỏi cánh tay nó. Nó cười ha hả:
- Biết bơi thì tự bơi vào bờ nhé!- Nó buông tay ra, Minh Tuyết nắm tay nó van xin:
- Đưa tôi vào bờ, cứu tôi với!
- Biết cầu xin sao? Cầu xin Long Vương đi!- Nó giật tay thật mạnh rồi bơi vào bờ.

Đám con gái lúc nãy diễn kịch xong thì vẫn đi theo nghe tiếng kêu cứu 1 đứa nhảy ùm xuống sông cứu con ả Minh Tuyết.

Nó đi lên bờ, lúc nãy nó có cảm giác, thật sự là có cảm giác. Nó ấy 1 hòn đá nhỏ khá bén rạch vào vết cắt lúc nãy. Máu rỉ ra nhiều hơn nhưng nó chẳng cảm thấy đau. Tại sao vậy? Nó vò đầu rồi gạch điên cuồng vào cánh tay trái, vết thương lớn lên và nhầy nhụa nhưng nó vẫn không có cảm giác, tại sao chứ? Nó thấy mệt mỏi, có lẽ là mất máu quá nhiều chăng? Nó cố gắng tìm lại cảm giác bằng cách rạch nhiều vết cắt hơn nữa.
- Đồ điên, dừng ngay!- Hắn từ đâu chạy ra đỡ lấy nó. Người nó rơi tự do trong không khí. Nó cảm nhận được hơi ấm, mắt nó nhắm dần.
……………………………………………………………………………………………….

- Thành phần trong sữa và thuốc có thể làm con người mất kiểm soát, nó có hiệu quả nhưng chỉ là 1 lúc sau khi uống. Tình trạng này của cô ấy có thể dẫn đến tê liệt thần kinh, mong là cậu có thể tìm cách giữ mạng sống cô ấy lâu hơn 1 năm.
- Chết tiệt, các người làm bác sĩ kiểu gì thế hả? Biến hết đi!- Hắn hét lên trong đau đớn. Là hắn đã hại nó.

Minh Tuyết, cô ta đã bị hắn trừng phạt. Gia đình hắn cắt toàn bộ hợp đồng với mẹ cô ta, cô ta lại bị đuổi học do sự việc xảy ra với nó. Mọi chuyện kết thúc rồi. Hắn vuốt nhẹ mái tóc người con gái có phần xanh xao. Ngân Ngân ngồi cạnh lên tiếng:
- Bà cô mình đồng da sắt này cũng đổ bệnh ạ?
- Ừ, cô ấy chỉ ngủ 1 lúc thôi. Ngân Ngân ngoan trông chừng Bella đi.

Ngân Ngân biết rằng chú đang đuổi khéo nên ra khỏi phòng chú. Hắn ngồi nhìn nó, tay cầm chiếc điện thoại.
- Ừ, Gia Huy! Có thể đi Mỹ 1 chuyến không? Có lẽ sẽ rất dài đấy. Mình không đi được, nhờ cậu đấy!

Chỉ có sang Mỹ mới có thể giúp nó điều trị khỏi bệnh này, lần này, hắn sẽ để tình cảm thả trôi, hắn đi theo nó thì có ích gì? Dù hắn rất muốn đi, bà Đỗ đã nói rõ… hắn không được phép yêu đương nếu không thành đạt thừa kế tài sản. Hắn đi xuống nhà phóng xe nhanh đến nhà nó sắp xếp hành lí. XIn lỗi vì đã để em ra đi đột ngột như vầy….
……………………………………………………………………………………………….

Hắn nhìn lên bầu trời, máy bay đang bay qua trên đỉnh đầu. Tạm biệt tình yêu đầu của anh… Cứ quay về nếu em muốn…

Nó mơ màng trong giấc mộng, mẹ nó lại đến. Nó nói khẽ:
- Mẹ ơi, tim con đang đau lắm!
- Con có nhớ Nhất Trung không?- Mẹ nó cười nhẹ.
- Con…
Bao nhiêu ký ức bên nó quay về… Lần đi xe chung đầu tiên, lần đầu tiên ngủ với hắn, con heo hồng… Nước mắt nó rơi trong vô thức.
- Mẹ đang đến mang con đi sao?
- Không.- Mẹ nó lắc đầu nhè nhẹ.- Mẹ không mang con đi, con hãy mạnh mẽ lên, đừng để Thần Chết có thể mang con đi nhé! COn gái cưng, mẹ và ba đang rất hạnh phúc, hãy hạnh phúc, con nhé!

Nó mở mắt nhìn người bên cạnh, là tên lúc đó nó gặp ở Teen Bar. Huy quay lại nhìn nó:
- Tỉnh rồi sao?
- Nhất Trung.- Nó vô thức gọi tên hắn.
- Phẫu thuật xong rồi hãy về, nếu cô không muốn sống đời sống thực vật hoặc chết khi còn quá trẻ.

Nó gật đầu, nước mắt lăn dài… Nó phải mạnh mẽ, thần chết không là gì với nó. Chắc chắn, nó sẽ quay về…

Chương 23: Thả trôi yêu thương

1 tuần sau…

Điện thoại hắn rung lên, hắn nhấc máy:
- Tôi nghe!
- Nghe này Trung, đừng quá kích động. Tớ Gia Huy đây…
- Cậu nói nhanh đi…- Hắn linh cảm có chuyện không hay đang xảy đến.
- Ca phẫu thuật… không thành công… Tớ sẽ đưa cô ấy về vào ngày mai…

Chiếc iphone trên tay hắn rơi xuống đấy vỡ nát. Hắn nắm 2 bên tóc vò rối bù. Là tại hắn đã hại nó, nếu hắn không tự ý điều trị cho nó thì bây giờ nó không ra nông nổi như thế này. Nước mắt hắn rơi, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn khóc và hối hận như thế này…

Hắn chán trườn nằm trong nhà không ra ngoài, không tiếp xúc với ai cũng chẳng thèm ăn cơm. Ngân Ngân đôi lúc lại đứng nép bên cửa nhìn hắn như người mất hồn mà òa khóc. Cuộc đời của nó quá đau khổ, là hắn không bảo vệ được nó như đã hứa với mẹ nó nên Người đã đưa nó đi chăng? Hắn làm bạn với rượu trong đêm đó đến xuất huyết bao tử. Thư kí Đông đã phải đưa hắn tới bệnh viện. Chẳng có gì đau khổ hơn khi nhìn người yêu mình ra đi mà không thể làm gì.

Hắn nhìn ra cửa sổ bệnh viện, trời bây giờ đã tối mịch, ngày mai hắn sẽ được gặp lại người hắn yêu nhưng chẳng còn đứng trước mặt hắn gọi tên hay đùa giỡn cùng hắn. 1 ngôi sao lóa lên trên bầu trời… là nó sao? Hắn tự cười nhạo chính mình, ước gì lúc nó cần hắn ở bên nó nhiều hơn.

Hắn lấy trong túi ra 1 tờ giấy đã nhàu nát, là tờ hợp đồng. Nó nói sẽ chịu trách nhiệm với hắn kia mà. Nước mắt hắn lại rơi ướt đẫm khoảng áo trước ngực, nét chữ in trên giấy nhòe đi. Đêm đó, hắn không ngủ được mà trằn trọc cả đêm, cầu xin Chúa, hãy mang nó về với hắn.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào con tim của người sống không bằng chết. Hắn giờ tay đón nhận tia nắng, nắng rất ấm nhưng… người hắn yêu đâu cảm nhận được. Tối qua hắn đã suy nghĩ rất kĩ, hắn sẽ đến gặp nó lần cuối, nếu có thể… hắn sẽ đi cùng nó.

Đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã 7h. Hôm nay hắn nghỉ học, đơn giản vì hắn chẳng còn đủ sức để đến trường. Hắn thay bộ quần áo rồi bắt taxi về nhà phóng xe đến nhà nó. Ngôi nhà im lìm, dây thường xuân bao quanh tăng sự cổ kính. Hắn ngồi trên xe hồi lâu ngắm nhìn căn nhà, căn nhà này lúc trước đã có sự hiện diện của 1 gia đình. Hắn gạt chống xe đẩy cửa vào nhà, căn nhà khá đơn sơ, vẫn như vậy như lúc có nó. Hắn nhìn lên kệ sách chạm nhẹ lớp bụi bám bên ngoài, nó đã không đọc sách từ rất lâu thì phải…

Hắn bước xuống gian bếp, trên bàn là 1 dĩa thức ăn đã ăn hết, kiến và ruồi bò cả vào trong. Hắn đi đến bên bàn thờ ba mẹ nó, thắp hương. Mùi khói hăng hăng làm mắt hắn cay cay. Hắn nói nhỏ:
- Xin lỗi mẹ, con đã không thể bảo vệ được Yến Chi, nếu chấp nhận, hãy cứ đợi con, con sẽ đến!
Hắn dập đầu lạy rồi đứng dậy đi khỏi nhà. Hắn đưa mắt nhìn quanh, chẳng còn hơi ấm tiếng cười của nó nữa rồi. Hắn phóng xe vụt đi.

1 dáng người cao cao nhỏ nhắn, mặc chiếc váy hoa, tóc cắt ngắn. Áo sơ mi tay dài cổ cao, đội chiếc nón cói. Tay cầm đôi giày cao gót, tay còn lại cầm 1 con heo hồng đi nhè nhẹ trên đường. Cô gái đưa mắt nhìn hàng cây rồi đến tiệm sửa xe ven đường.
- Nắng ấm thật!- Cô khẽ thốt lên.

Có tiếng xe máy chạy đến, cô gái quay đầu nhìn rồi lao thẳng ra đường dang tay chặn lại. Xe phanh gấp tạo vệt bánh xe trên đường, dù đã phanh lại nhưng vẫn va chạm làm cô ta ngã. Cô gái ngước mặt lên, mỉm cười:
- Lần này có hơi đau đấy!

Hắn chết trân, là khuôn mặt này nhưng tóc đã cắt ngắn. Hắn đang mơ sao? Hắn bước xuống xe, không vội đỡ cô ta đứng dậy mà ôm chầm lấy cô gái. Cô ta cũng đưa tay ôm lại:
- Em nói chịu trách nhiệm với cái ngàn vàng của anh thì em nhất định sẽ trở về.- Nó khẽ cười.- Giờ đứng lên, đừng làm trung tâm của sự chú ý.
- Ừ!- Hắn gật đầu, nó ngồi sau xe ôm hắn thật chặt, chính là hơi ấm mà nó vẫn muốn tìm kiếm…

……………………………………………………………………………………………….
- Con chào chú!- Nó cúi đầu chào người đàn ông trung niên trước mặt.
Ông ngước lên nhìn nó mừng rỡ ôm chầm lấy nó, gõ nhẹ vào đầu:
- Con nhỏ này, đi đâu cả 2 tuần nay, bọn nhóc trong trại mồ côi tìm con quá trời.

Nó gãi đầu cười trừ:
- Đó là câu chuyện dài!

Hắn níu tay nó ra 1 bàn gần cửa sổ, hắn vuốt nhẹ tóc nó:
- Chẳng phải Huy nói là ca phẫu thuật thất bại hay sao?
- Ừm huh? Thì thất bại nhưng Thần Chết đã không đến mang em đi vì em mạnh mẽ hơn hắn. Lúc phẫu thuật, tim em… đã ngừng đập. Mọi người nghĩ em đã chết nhưng kì tích đã xuất hiện. Em vừa tỉnh cách đây 30 giờ 9 phút 12 giây.

Hắn ôm lấy nó, đặt lên trán nó nụ hôn khẽ khàng.
- Tình yêu cần tự do, em đã biết tự giác rồi đấy!

Nó nhìn hắn, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Nắng rọi vào quán ăn, nó giơ tay ra cảm nhận.
- Cảm ơn anh, xúc giác của em!

Ngoại truyện: Ra mắt mẹ chồng.

Nó đứng nép sau lưng hắn, mặt lo lắng:
- Anh có chắc là mẹ anh sẽ chấp nhận chứ?
- Yên tâm, anh có cách.- Hắn trấn an nó. Bước vào biệt thự Đỗ Gia, người hầu kẻ hạ đồng loạt cúi đầu chào. Ngân Ngân và Bảo Bảo đang ngồi xem ti vi trên sô pha nhưng đôi mắt Bảo Bảo lại chăm chú vào chiếc iphone chơi game. Nghe tiếng động, thằng nhóc ngẫng đầu lên rồi lại chúi vào chiếc iphone.

Bà Đỗ trên tay cầm tờ báo, ngẫng đầu nhìn đứa con trai út đang dắt bạn gái về ra mắt khi chỉ vừa 12. Nó cúi đầu:
- Con chào bác ạ!
- Ừ!
- Mẹ, hôm nay con đưa CHi về ra mắt mẹ.- Hắn nói.
- Con nghĩ mẹ sẽ chấp nhận?
- CHắc vậy ạ.- Hắn buông lơi, nó mở to mắt nhìn hắn. Bà Đỗ nghe thằng quý tử nói vậy cũng hơi sock.- Ta không cho đấy!- Bà thử lòng.
- Chi đang có con của con, con và Chi gạo nấu thành cháo cả rồi!

Nó nhìn hắn như người ngoài hành tinh, ăn nói hồ đồ, nó và hắn chỉ ngủ với nhau 1 lần lúc nó say, nó cũng chẳng có triệu chứng ốm nghén, gì mà có thai? Quái. Bà Đỗ trợn mắt rồi ngạc nhiên:
- Con nói thật?
- Vâng!- Hắn gật đầu chắc nịch, tay kia nắm tay nó.
- Ô, vậy là ta có cháu bế nữa rồi! Nhanh, tuần sau 2 đưa đám cưới nhé, để bụng to mặc váy cưới không đẹp đâu!

Nó choáng toàn tập với gia đình này, lúc nãy còn không chịu kia mà. Bà Đỗ nắm tay nó:
- Con dọn về đây ở để ta tiện chăm sóc!

Nó cười cười rồi nhìn hắn mong sự trợ giúp. Hắn gật đầu:
- Tất nhiên rồi! Cứ vậy đi!

Bà Đỗ hí ha hí hững. Nó cúi đầu chào rồi ra về với hắn, nó nói nhỏ:
- Em có con từ bao giờ vậy?
- Không có thì sẽ có!
- Nhưng điều quan trọng là anh đang gạt mẹ anh, lỡ năm nay không có thì sao?
Hắn giơ tay trên miệng ra hiệu im lặng rồi ghé sát tai nó nói nhỏ:
- Hay mình làm thật từ bây giờ nhé!

Nó mở to mắt nhìn hắn rồi đấm vào mặt hắn 1 cái.
- Đồ biến thái!
Hắn cười ha hả nhìn nó liếm môi:
- Anh nói thật!

Nó ngượng ngùng đi trước không thèm đợi hắn, hắn gọi với theo:
- Chuẩn bị đồ đạc sang nhà anh ở nhé!
……………………………………………………………………………………………….

- Anh khiêng giúp em cái vali lên phòng đi, cái này nữa, cái này nữa…- Nó chỉ trỏ không thôi, đồ của nó k hẳn là nhiều nhưng nó lại muốn đày đọa tên chồng sắp cưới.
Hắn ngồi trên sô pha tay bầm iphone:
- Quản gia, sao không biết gọi người đem lên giúp vợ ta?

Nó liếc hắn, thế là công cóc. Hắn đúng là tên công tử bột cực lười biếng.
……………………………………………………………………………………………….
Ăn xong, nó leo lên phòng, bà Đỗ nhất quyết bắt 2 đứa ngủ chung phòng, nó chán trườn bật ti vi lên xem, chẳng có gì hay. Nó tắt ti vi nằm đó nhìn căn phòng, cấu trúc tiện nghi sang trọng, con nhà giàu có khác. 1 lát sau, hắn bước vào. Chẳng thèm nhìn nó, đi thẳng vào nhà tắm. Nó liếc hắn, ý gì đây?

Hắn bước ra chỉ duy nhất 1 chiếc khăn, nó đỏ mặt rần rần chui vào trong chăn, hắn cười:
- Nè, định chơi đuổi bắt sao?
Nó hét vọng ra:
- ANh mặc đồ vào đi!
- Sao phải mặc? Nghe anh nói này, nếu em mà không có con thì chết với mẹ anh. 2 đứa mình cùng ngủ chung rồi mà! Sợ gì chứ?

Nó he hé mắt nhìn hắn, nắm thời cơ, hắn nhanh chóng đè lên nó chiếm tiện nghi.
……………………………………………………………………………………………….
- AAAAAAAAAAAAAA, có máu nè!- Nó nhìn tấm chăn hét lên, vậy là nó vừa mất cái ngàn vàng, quái, phải mất từ lâu rồi cơ mà!

- Ừm, thì lần đầu tiên mà!- Hắn nói nhẹ tênh.
- Thế sao lúc trước anh nói ta ngủ chung rồi?
- Thì ngủ thôi chứ có làm gì đâu!- Hắn nói, âm thanh vang vang bình thường.

Nó nghe tiếng sét bên tai, tay nó cầm cái gối đánh ầm ầm vào hắn.
- Đồ biến thái, đồ xấu xa, anh chết với em!!!!!!
Hòa vào tiếng la là tiếng người ha hả của tên đáng ghét.
……………………………………………………………………………………………….
- Kết quả xét nghiệm ra sao ạ?- Nó bẽn lẽn hỏi.
- Ừm, hay. Quả là chất lượng anh không tồi, dính con ngay lần đầu. Giờ thì chẳng sợ mẹ anh nữa rồi!

Nó há hốc miệng, nó chỉ mới có 18t thôi, làm mẹ thì hơi sớm, chưa hết 12 cơ mà. Thế là 9 tháng sau chúng ta lại có thể chào đón 1 baby nữa ra đời rồi. Học sinh mà như thế thì cá biệt quá chừng!!!!


Ads

[Tiểu thuyết] Yêu em không dễ đâu
[Tiểu thuyết] Yêu em không dễ đâu
Người đàn ông nét mặt vẫn vậy không có ý kiến gì, Lâm Thịnh thấy vậy cũng chào hỏi thêm mấy câu rồi chào tạm biệt.
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





Ring ring