XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

sat pha lang
Music City
Game MHX cộng đồng teen đông vui, kết hôn, nuôi thú, chơi nhạc, event hấp dẫn.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Phần 2:

Chương 1: Trễ giờ.

Hôm qua là 1 ngày cực kì cực kì mệt mỏi. Phải làm thêm đến tận 11h khuya cơ. Thông thường là 10h thôi, hôm qua có đoàn du lịch vào quán cà phê Phố Núi nơi nó làm, trời ơi, đi uống cà phê mà cứ như đi đám cưới, họ kéo tất cả bà con dòng họ 8 đời đi hay sao ấy! Làm nó chạy bàn muốn hụt cả hơi mà chẳng có tiền tăng ca. Hừ, đáng ghét.

Sau những giờ mệt mỏi thì đương nhiên, ta sẽ ngủ rất ngon. Nhưng hình như nó quên cái gì đấy! Quên gì nhỉ? Nó vẫn sải cẳng tay hạ cẳng chân ngủ vùi. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi. Nó dụi dụi mắt nhìn đồng hồ. Cái đồng hồ đúng là rõ điên mới có 3 giờ sáng mà ngứa mồm rồi. Nó giơ tay ném thẳng cái đồng hồ vào tường không thương tiếc rồi ôm giấc mộng vàng.

- Yến Chi, hôm nay con không đi khai giảng sao? 8h rồi đó!- Mẹ nó từ dưới nhà đi lên phòng nó, bà đã thấy tụi chim non áo trắng tung tăng đến trường rồi mà sao con bà vẫn im ỉm. Nghe tiếng nói, nó he hé mắt nhìn:
- Gì cơ? Mẹ bảo sao?- Nhỏ hỏi lại, chất giọng nhừa nhựa như keo dính.
- Không đi học sao? Mẹ nhớ không lầm thì hôm nay là ngày đầu tiên vào học lại đấy!

Nó nhanh chóng bật dậy như cái máy chạy vào nhà vậ sinh. Chưa đầy 3 phút nhỏ đã chạy ra với quần áo đồng phục tươm tất. Nhỏ vội mang giày vào ra bến xe buýt bắt xe, chẳng có thời gian để chào mẹ quay vào nhà, nó vừa chạy vừa hét:
- Chào mẹ con đi học đây!

Thôi chết rồi, bây giờ không có chuyến xe buýt liền được, ít nhất thì 1 tiếng nữa mới có. Nhó nhìn xuống cái chân bé nhỏ, dài ngoằn, đang run lẩy bẩy trong gió. Chẳng còn cách nào ngoài cuốc bộ thôi. Nói gì
thì nói chứ honda ôm, taxi dạo cũng phải mất 30k-40k. T^T Đau tim thật, trường nhỏ còn cách không bao xa. Chắc khoảng 3km nữa thôi. Nhỏ cắm đầu cắm cổ chạy. Đầu năm học mà xui xẻo thế này chắc đến cuối năm thì tả tơi hoa lá hẹ mất. Eo ôi, chạy hoài mà chẳng thấy vạch đích làm sao mà win được đây.

Nó chẳng còn sức lực để chạy nhảy như thằng Lượm nữa ( như con chim chích nhảy trên đường vàng- Tố Hữu). Nó lê bản thân mỏi mòn bước đi.
Đi được 5 phút thì nó gặp 1 tên con trai đang phóng xe mô tô, ê ê ê, là đồng phục trường nó. Nó có thể quá giang không nhỉ? Nó chạy ra đưa tay chặn trước mô tô. Chiếc xe mô tô đang lao nhanh thì thắng gấp, đỗ kịt trước mặt. Nó nhắm mắt rồi hé 1 mắt nhìn chủ nhân chiếc mô tô.
Giọng lí nhí:
- Bạn có thể cho mình đi nhờ không?

Nhất Trung thở hắt ra, thời buổi hiện đại đúng là hại điện. Hắn biết, người thầm thương trộm nhớ anh là vô số. Nhưng con nhỏ quê mùa này có vẻ là rất cuồng thì phải. CÒn dám cả gan chặn đầu xe làm như không quen biết mà xin đi nhờ. Nói thật, nhìn mặt nhỏ này cáo già lắm chứ chẳng phải nai tơ gì.
- Sao tôi phải giúp?- Trung nghênh mặt.

Nó nghe đến đây thì biết là quân tàn bạo, hách dịch, không đáng mặt nam nhi. Nó liếc tên con trai 1 cái thật sắc:
- Thế có giúp không?

Thấy chưa, đã nói mà. Con gái ngoan hiền giờ chết hết rồi, đâu ra mà có cái loại người vừa chặn xe vừa ra lệnh chí chóe thế kia. Có điên mới phải như vậy!
- Không!- Hắn đẩy xe tới.- Có tránh ra cho tôi đi không?

Nó nóng mặt, đúng là năm xui tháng hạn, chuyến này về phải bảo mẹ mua lá bưởi nấu tắm cho thơm tho tí mới được. Đúng là tên cà chớn, nhìn mặt đẹp trai lai láng vậy mà dạ thú kinh nhở? Được rồi, bổn cô nương sẽ cho ngươi thấy cái gì lợi hại. Nó vẫn đứng trân trân đó không thèm tránh đồng thời lấy cây kim sắc loại lớn ra. ( loại may bao bố ấy, nhỏ này ghê thật). Trung nhìn nó cười giễu cợt. Quê rồi giờ định ăn vạ sao?

Nó len lén lấy cây kim châm vào bánh xe lúc tên hách dịch đó nhìn trời nhìn đất cười cợt như thằng thiểu năng. Đẹp trai mà mắc phải bệnh, tội nghiệp thật. Nó chép chép miệng rồi bước ra chỗ khác chờ đợi thành quả công sức mình bỏ ra như thế nào.

Hắn lên xe lái đi, nhưng bánh xe trước có vẻ nặng nặng, khó dịch chuyển. Lực ma sát với mặt đường là cực lớn. Trung cuối đầu nhìn cái bánh xe trước, lúc này, nó chảy xệ như ông già 80 tuổi. Ôi, kinh. Là
con nhỏ đó làm chứ không ai hết. Trung đá chổi xe bước về phía nhỏ đó.

Nó đang rất hả hê, vừa chơi tên lạ mặt không đáng phụ nữ 1 vố vui kinh khủng. Nhưng hình như tên đó đang có dấu hiệu tiến lại phía nó thì phải. Nó khoanh tay nhếch mép nhìn tên đó:
- Giờ thì thương hoa tiếc ngọc phải không?
- Thương, thương con Lucky nhà họ. Dắt xe của tôi đi sửa mau lên.- Hắn
chống nạnh.
- Nè, có biết tội vu khống sẽ ở tù không?- Nó liếc tên đó.
- Tôi không vu khống. Bây giờ muốn báo cảnh sát không? Xem ai thiệt thòi hả?

Nó nhíu mày chu môi. Tên khốn này bắt bí hay thật. Nó đi về phía xe hắn, dắt đi. Hắn cũng đi bộ theo phía sau. Hình như hôm nay, cái chính là cần đi học mà. Nó hết hồn, quay lại nhìn hắn:
- Học trường Minh Đăng?
- Ừ, thì sao?
- Mấy giờ rồi?
- Khoảng 9.
- Trời đất ơi, giờ này ra chơi luôn rồi. Nhanh đi, tôi phải đi học!
- Tôi cũng như cô đấy, tại ai mà tôi không có xe đến trường vậy?

Nó tức quá chẳng thèm cãi, đưa chiếc mô tô vào tiệm sửa ven đường rồi ôm cặp chạy. Hắn cũng đuổi theo sau. Chạy được 15 phút thì đã đến cổng trường. Giờ này bác bảo vệ mà có can đảm cho tụi đi trễ này vào mới lạ. Nó đứng lóng ngóng 1 lúc. À, leo rào. Sao không nghĩ ra nhỉ?

Nó chạy qua hàng rào bên hông trường, quăng cặp vào trong. Hắn đứng lò dò bên dưới. Nó đang leo thì chợt nhớ, váy nhà trường rất ngắn. Leo vầy thì quá lộ liễu.
- E hèm!- Nó hắng giọng.
- Ừ hử?- Hắn ngước lên.
- Ấy ấy, nhìn xuống. Nhìn lên tôi đạp cho nâu mắt bây giờ. Không được nhìn lên cho tới khi tôi vào trong, rõ chưa?
- Nhìn cô cù lần, phẳng 100% như thế có cho cũng chẳng thèm nhìn làm gì.

Fine, tốt nhất không nên nhìn. Nhìn rồi thì biết đâu hắn lại khen vòng 3 quyến rũ. Đúng là biến thái bệnh hoạn. Nó nhảy phóc vào bên trong trường phủi phủi tay chuẩn bị đi vào. Hắn chân dài hơn nên leo chưa
đầy 10 giây. Đúng là chân ngắn là 1 cái tội.

Thế là thoát khỏi xiềng xích cái cổng cao lêu ngêu. Đang vừa đi vừa nhảy chân sáo thì ôi. Ông trời không mỉm cười với nó mà nó chỉ thấy thầy giám thị nhìn nó cười khoe hàm răng ranh trắng toát. Nó cười méo
xệch.
- Á, em chào thầy!
- Ừ, thầy chào em. Ối cha, mới 3 tháng không gặp mà đẹp ra ta. Nhưng đi trễ vẫn không bỏ hả?

Nó nghe thầy nói là hiểu hiểu được kết quả. Ăn không được thì đạp đổ nè:
- Thầy ơi, do bạn này xe hỏng nên em phải dắt đi sửa giúp ạ!
- Thế nhà em mở tiệm sửa xe sao?- Thầy đầu hói đẩy gọng kính.

Nó nuốt nước bọt cái ực nhìn hắn. Hắn nhìn nó khinh khỉnh:
- Bị phạt thì cứ chịu phạt đi. Lí do này nọ!

Thầy mỉm cười, nụ cười… hạnh phúc. WHAT???
- 2 em hôm nay làm lao động công ích cho trường nhé ~! Dọn nhà vệ sinh 1 tuần cho thầy. Tôi sẽ để mắt đến 2 em đó.- Thầy đưa 2 ngón tay lên mắt rồi quay ra 2 cô cậu học sinh gương mẫu. Thầy quay người đi. Thảm thật, đầu năm đã bị vong hồn ám rồi. Xả xui, xả xui. Nhất Trung mặt hằm hằm nhìn nó:
- Trương Yến Chi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!

Nó vênh mặt lại, làm được gì nhau? Mà hình như hắn biết tên nó kìa.
- Sao biết tên tôi?
- Tôi còn biết cô học 11a8 nữa!
- Sao hay vậy? Thần thánh à?- Nó liếc.
- Bảng tên, ngu!- Hắn xoay lưng đi.

Ừ, nhỉ! Có bảng tên cơ mà! Aizzz, mà cái tên đó tên gì nhỉ? Nó nhất định sẽ làm cho hắn sống dở chết dở. Dám chọc bổn cô nương sao? Đáng ghét!

Chương 2: Giả vờ với giá 10 triệu 1 tháng!!!

Nó hậm hực đi vào lớp. Cuối giờ không được tung tăng nhảy chân sáo về nhà mà phải làm lao công không lương. Đừng có đùa chứ! 1 tiếng làm việc cũng 50k rồi đó. Nó bước vào lớp mặt hầm hầm sát khí.
- Trời ơi, coi kìa , coi kìa! Cá biệt có khác, đi học cũng bỏ nửa buổi nữa! Sao không nghỉ luôn đi?- Nhỏ Tuyết khinh khỉnh nói.
- Không được tức hả? Giữ mồm giữ miệng không tôi tát cho vài cái.- Nó liếc, mắt hừng hực lửa, cái con tiểu thư chảnh chọe này lúc nào cũng châm chọc nó. Muốn gì cơ? Nó không nhịn đâu! Dù sao cũng mang tiếng cá biệt rồi!

Nhỏ Tuyết quay sang nói chuyện với mấy bạn nam. Nói thật chứ, cùi bắp cùi xoài cạp sạch thịt còn ngon hơn nhai đi nhai lại cái chuyện đang bàn tán của tụi nó. Lại nói xấu nó chứ gì? Ôi cái tụi rỗi hơi, nó biết nó đẹp rồi! Có gì để nói xấu hả? Nó quăng cặp lên bàn nằm dài trên đó.
Cậu bạn phía trên quay xuống:
- Sao hôm nay đi trễ vậy?
- Cô hồn giục ấy mà!- Nó ngước lên, ngao ngán nói. Trong lớp này nó chỉ có Phong là bạn thôi. Nó bị ghét là tất nhiên. Phong đang là hotboy số 2 của trường. Tên thứ nhất đến giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện nhưng kệ chứ. Nó chẳng thèm quan tâm. Sắc đẹp của tụi này có đem lại tiền bạc, cơm ăn áo mặc không chứ?

Phong thấy nó đang bực nên quay lên trên luôn chẳng dám hỏi thêm. Nó bực lên thì cứ như bị dại ấy. Suốt tiết học, nó ôn lại… giấc mộng vàng đang dang dở. Thầy ở trên bục cố gặng hơi cho to cho cao đến đau cả họng, tụi học trò lớp 11 vẫn thở dài thườn thượt. Nó thì như con mèo mun trong chăn ấm. Chẳng có gì có thể chia cách tình yêu cao đẹp giữa nó và vị thần giấc ngủ.

“ Tùng… tùng… tùng” Ba tiếng trống ra về ngày xưa nó vẫn thích nhưng bây giờ thì chẳng còn nữa. Thích, thích con Lucky nhà họ! Cái toilet nhà trường không phải là kinh khủng, nó nhẹ hơn mức đó, có lẽ là lâu lắm rồi không… chùi rửa!!! Huh??? WHAT PROBLEM? Nó chạy vào căn tin mua khẩu trang, xoắn tay áo lên bắt đầu phần việc… được phân công dưới sự giám sát vô cùng thoải mái của… thầy giám thị đầu hói. Biết vậy trốn về luôn cho rồi, nhưng người ta thường nói: Chạy trời không khỏi nắng! Nên nó đành ngoan ngoãn làm theo!

Làm được 1 lúc thì nó nghĩ: Đội nón che ô thì sẽ không nắng! Thế là nó quyết định… vượt ngục. Chẳng lẽ nó lại xui xẻo đến độ bị bắt lại sao? Nó đưa tay lên đầu suy nghĩ 1 chút. À há, nãy giờ vẫn chưa thấy cái tên hách dịch ban sáng đâu cả. Nhân lúc này mới được.

- Thầy ơi I I I I I I, cái bạn hồi sáng em dắt xe đi sửa giùm vẫn chưa thấy xuống. Làm 1 mình buồn quá thầy ạ! Dù sao em và bạn ấy cũng rất thân nhau!- Nó trưng bộ mặt rưng rưng tội nghiệp của 1 con cún con ra,
ông thầy thấy đúng, phạt 2 mà giờ chỉ có 1, hơn nữa là con gái, tội nghiệp nó quá!
- Em ở đây làm tiếp tục đi, thầy đi kiếm em ấy!

YEAH, 1 con cừu thơ ngây đã mắc bẫy, bổn cô nương xin lỗi cô hồn nhé!
Không quan tâm cho mình thì quan tâm cho ai nữa đây!!! Nhìn dáng ông thầy khuất xa, nó nhanh chóng 3 chân 4 cẳng xách chiếc cặp quăng qua tường rồi leo ra. Thế là thoát. Nó vừa phóng qua hàng rào thì thấy chân mình đạp lên cái gì đó mềm mềm thì phải. Nó nhìn xuống. Sặc, nó đang dẫm lên 1 tên con trai. Hắn ngước mặt lên:
- Muốn đứng trên mình tôi để tôi nhẹp ruột sao????- Tên đó ngước mặt lên.

Nó phóng xuống nhìn mặt tên đó. Ồ, quen quen, để coi gặp ở đâu rồi nhỉ? Tích tắc, tích tắc, tích tắc. AHHHHHHHHHHH!!! Là tên cô hồn. Nó trợn mắt lại:
- Ai bảo lại nằm trên đường đi thế kia???
- Ai bảo cô leo tường thế???- Trung vò đầu.
- Ờ, tôi bảo đấy, có ngu mới ở lại đó. Mà anh cũng cừ nhỉ, nằm ngay vách tường ngoài nhà vệ sinh! Quả thật rất dũng cảm!
- Cô nhìn xem, cách gần cả Km thế mà bảo gần sao???

Cái tên này cái gì cũng nói được, nó xách cặp đi chẳng buồn cãi nữa.
- Trương Yến Chi, Đỗ Nhất Trung!!! 2 em gan lắm, dám làm trái lệnh tôi hả?

Nó quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh, mặt méo xệch. Nó chạy như bay, hắn cũng vứt 1 câu chết tiệt rồi đứng dậy nắm tay nó chạy đi. Làm gì thế? Nắm tay nó sao? Lợi dụng! Nó giằng tay ra. Hắn vẫn chẳng quan tâm
chạy về trước. Cả 2 cùng chạy cho đến khi bóng của thầy giám thị đầu hói còn hình hạt cát. Nó và hắn đứng lại thở dốc.
- Đồ dê xồm, đồ chết bầm, dám nắm tay tôi nè!- Vừa nói, nó vừa vện vài cái vào lưng hắn. Hắn quay sang quát:
- Tôi giúp cô chạy nhanh hơn thế mà vong ơn!
- Nhanh, nhanh cái con Lucky nhà họ, chạy 1 mình chẳng phải khỏe hơn sao?

Hắn chẳng thèm trả lời nữa, bước đi.
- Anh Trung, sao tự nhiên ra đây vậy? Làm em tìm muốn chết hà!- Tuyết chu môi.

Hắn rợn cả người. Con nhỏ này là con của bạn mẹ hắn. Nó cứ đeo hắn như sam. Hình mẫu của hắn phải là hot girl, có cá tính, nhỏ này thì điệu chảy nước mắt ấy. Hắn quay lại, mặt lạnh lùng. Nhỏ này làm hắn thật sự bực bội, đã bao lần cắt đuôi mà không được. Cần có biện pháp mạnh hơn.Nó đang đi về phía trước, thuận tay, hắn ôm nó vào lòng:
- Tôi có bạn gái rồi, đừng có theo nữa!

Hả? Hắn nói gì cơ? Bạn… bạn… gái!!! Cái tên biến thái háo sắc này… Nó định đẩy hắn ra thì hắn nói nhỏ vào tai:
- Tôi sẽ trả tiền, yên 1 lúc đi.

Tiền!!! Mắt nhỏ sáng quắt lên, đứng im như phổng. Minh Tuyết trợn mắt nhìn nó. Trời ơi, con nhỏ cá biệt lớp nó cơ mà! Nhỏ nũng nịu:
- Anh nói dối, nhỏ này chẳng bằng em!
- Bằng hay không tự tôi biết!- Hắn đanh giọng.

Nãy giờ đứng yên bị nhỏ kia phỉ nhổ, nó nóng máu, xoắn tay áo lên ra trước mặt nhỏ Tuyết:
- Muốn gì hả? Hắn là bạn tari tôi đấy! Có chuyện gì không? Mặt dày 1 tấn phấn như cô là đẹp à? Nhìn này, da mặt tôi mịn màng từ bé đấy, hơn nữa còn rất mỏng. Đâu có dày như cô, đuổi chẳng đi!
- Cô…- Nhỏ Tuyết tức nghẹn họng, chẳng nói thành lời.
- Sao? Chưa nghe rõ hả? Đi đi chứ!- Nó trợn mắt.

Nhó Tuyết lùi về sau, méo mặt. Giọng rưng rức:
- Anh nhớ đó, em sẽ nói với mẹ!

Hắn nhún vai, đồ con nít. Ba với chả mẹ mà đòi yêu đương. Nhỏ Tuyết đi rồi nó đứng trước mặt hắn. Xòe tay ra:
- Huê hồng, nà ná nà. Lúc nãy nói sao nà?

Hắn nhìn nó nhếch mép. Hạng người gì đây? Ham tiền đến mức đó sao?
- Tiền quan trọng vậy sao?
- Đương nhiên rồi. Mẹ tôi phải vất vả lắm mới đan giỏ tre bán hàng ngày, ba tôi lại là hải quân, ba thường gửi tiền về nhà nhưng rất ít.
Tôi phải đi làm thêm để có tiền nè. Không có tiền thì tôi không sống được tới ngày này đâu!

Hắn quan sát từ trên xuống dưới, nó có phần bé nhỏ, nhìn cũng tạm được. Mắt to, mũi cao,da trắng nhưng có cái cá biệt. Về cái này giống hắn. Hơn nữa nhỏ rất cần tiền thì phải. Muốn cắt đuôi tận gốc nhỏ Tuyết thì cần rất lâu. Chi bằng…
- Cô giả làm người yêu của tôi để tôi cắt đuôi Minh Tuyết. 1 tháng tôi sẽ đưa cô 10 triệu.

10 triệu? Mắt nó sáng quắt lên lần nữa. Đi làm phục vụ chỉ có 1 triệu 500k thôi. Cái này dễ kiếm tiền quá còn gì. Nó gật đầu với bọn tiềng đang bay trước mặt.
- Được thôi! Mai tôi sẽ làm hợp đồng! Cô phải kí và thực hiện. Đưa tay ra.
Nó ngờ mặt, ghi hợp đồng trên tay nó sao? Nó cũng giơ ra. Hắn lấy viết ghi vào:
- Đây là số điện thoại của tôi! Có gì gọi đấy. Hãy nhớ tôi là Đỗ Nhất Trung!

Nói rồi hắn lui lại rồi biến dần. Đỗ Nhất Trung! Thú vị đó! Nó sẽ làm việc cho hắn, vì 1 tương lai sáng lạng!!!

Chương 3: Học cách làm quen.

Nó về nhà, mơ màng nghĩ đến con số 10 triệu bay vòng vòng rồi đáp ngay vào túi nó. Ôi, thật là tuyệt vời. Nó thả người trên chiếc giường êm ả, nó giở tay ra, có cần pm hắn để xác nhận đúng giá không nhỉ?

- Chi ơi, có ai kiếm con kìa!- Mẹ nó nói từ dưới vọng lên.

- Dạ!- Nó đi xuống, nhìn ra cổng.

Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Nhắc tiền nhắc bạc có phải hơn không? Nói khoanh tay, đứng trước cửa không thèm ra mở:

- Sao biết nhà tôi vậy?

- Đi theo!

Nó bĩu môi, làm như ma không bằng ấy. Hắn lùi về sau cơ mà! Hình như có cái gì đó khác khác. Ồ, hắn đang cưỡi chiếc mô tô ban sáng.Thế cố tình không cho đi nhờ. Nó tức đỏ mặt.

- Thế có chuyện gì?

- Đem bút ra kí này.

Nó lon ton đi ra. Hắn đưa nó 1 tờ giấy để chữ Hợp Đồng. Nó liếc vào dòng chữ.

Không được tự ý kêu tôi là này nọ, chỉ được gọi bằng anh.
Phải có mặt những lúc tôi yêu cầu.
Phải nói rõ quan hệ tình cảm để tôi thoát khỏi nhỏ kia.
Không được nói cho ai biết về cái hợp đồng giao dịch này.
Không được tự ý hủy bỏ hợp đồng khi đã ký.


Nó chạy vào nhà lấy cây bút, thôi cứ kí đại đi rồi tính sau. 10 triệu cơ mà! Hắn nhìn nó:

- Chắc chắn kí chứ?

- Vậy không muốn tôi kí sao?

- Thì cô cứ kí.- Hắn nhếch mép.

Nó kí ngay vào. Gì chứ? Mấy chuyện này dễ như tép riu kho tiêu. Hắn cười rồi vò đầu nó:

- Tốt lắm, vậy bây giờ vào thay quần áo rồi ra mắt bạn bè của tôi?

- Nè, sao tôi…

- E hèm, điều 2…

Nó hỉnh mũi 1 cái rồi vào phòng thay đồ. 5 phút sau nó bước xuống. Quần đùi, áo phông như bình thường. Hắn nhìn nó nhíu mày:

- Có bộ khác kín hơn không?

- Có phải bikini đâu mà hở?- Nó liếc.

- Thôi lên xe đi, nói chuyện với cô còn chán hơn với con Lucky nhà họ. Mở miệng ra toàn mắm sống.

- Không có tức hả gì?- Nó đội nón bảo hiểm vào rồi ngồi sau xe.

………………………………………………………………………………………………………………….

Bar Club…

Trời ơi, con người giả nhân giả nghĩa, đi vào bar mà mặc đồ này lại bảo hở. Hắn và nó đi vào, ở bên trong, tại quầy pha chế, có đám con trai đang ngồi ở đó. Hắn vỗ vai 1 tên ngồi ngoài bìa:

- Hey!

- Chào, bạn gái đó hả?- Tên kia liếc sang nó. Nó cười cười. Phải diễn chứ biết sao giờ?

- Ừ, mới quen đấy!

- Cuối cùng đại ca cũng có bến đỗ!- tên khác nói.

Nó nghĩ hắn chưa từng quen ai thì phải. Chưa có bến đỗ kia mà. Hắn quay sang nó:

- Em giới thiệu cho bạn anh biết đi!

Ôi dào, anh anh em em thấy muốn ốm nghén. Nó nhéo vào hông hắn 1 cái. Hắn cũng vòng tay ra sau hông nó nhéo 1 cái. Nó cười méo xệch:

- Vâng, em là Yến Chi, bạn gái của…- Tự nhiên nó quên tên hắn.- Dạ… của… anh đứng kế bên.

Hắn nhìn nó thở dài, có cái tên cũng nhớ không nổi.

- Đúng là đại ca có khiếu chọn, giới thiệu cũng đặc biệt.

Nó lau mồ hôi đang rịn ra trên trán, ai cũng nói vậy! Nhưng hình như cá biệt nhiều gấp đôi! Hắn quay sang nó, bảo nó ngồi kế. Nó ngại ngùng ngồi xuống. Ngại con Lucky nhà họ chứ nó… đang không biết trả lời ra sao! Bọn bạn hắn đúng là gàn dở y chang hắn. E hèm, họ hỏi những câu hỏi như sau:- Khi nào thì anh dự định cưới?- Đã có quan hệ gì chưa? Blah… Blah…

Nó đang giả làm bạn gái ngoan hiền nên trước những cô hỏi hâm nóng và làm sôi máu đó nó chỉ để cho hắn trả lời. Hắn nói chuyện rất vui vẻ và không có dấu hiệu bực tức, đúng là rất trướng khí.

Nó chúi mũi vào li cocktail trên bàn. Nó cầm lên nếm thử. Ừm, sao nhỉ? Vị rất ngon, ngọt ngọt chua chua như nước hoa quả, hơi hơi có men rượu thì phải, nhưng nó ngon mà, việc còn lại ai quan tâm chứ? Nó cầm li * nước hoa quả* uống sạch.

- 1 ly nữa anh ơi!- Nó giơ 1 ngón tay lên.

- WOW, quả là chị dâu táo bạo. Cocktail này mạnh lắm đấy.

Hắn nhìn nó, cáo già vậy chắc uống rượu bia giỏi lắm. Nó ngồi cười trừ. Cocktail này mà mạnh gì chứ, rất ngon mới phải. Hắn cứ trò chuyện, nó cứ uống. Đến ly thư 5 hắn bắt đầu phát hiện ra dấu hiệu lạ. Nó hay cười hơn nữa, nói chuyện 1 cách vui vẻ nhưng chẳng dính đâu đâu với vấn đề. Hắn quay sang nó, mặt nó đỏ gấc, cười như điên.

- Trời ơi, nhỏ này say rồi!

- Huh? Trong… đâ…y có …ai sa…y hở? T…ệ quá!- Nó nhừa nhựa nói.

- Cô chứ ai? Về!

- Không,… t….ôi đâu… c..ó sa..y!- Nó giằng tay hắn đang nắm ra.

Hắn vò đầu, con nhỏ này uống rượu yếu vầy mà gan, dám uống tận 3 ly cocktail pha mạnh. Cũng tại hắn, quên để ý loại nước nó uống. Trời ơi, tha con mèo mun say rượu này đi đâu bây giờ? Hắn vác nó lên vai, nó không kháng cự, nó nói chuyện vu vơ rồi cười 1 mình. Cái này chắc dễ bị dại lắm.

Tụi bạn của hắn ở trong lắc đầu:

- Kỳ này đại ca mắc lưới tình rồi!

……………………………………………………………………………………………………………

Hắn vác con sâu rượu này ra, đặt lên yên sau xe. Nó vẫn cười, hắn thấy rợn rợn trong người. Chở người trong viện thì coi chừng… vạ lây bị bắt chung. Hắn rít trong miệng:

- Này, cô không biết uống rượu sao?

- Huh? Sao lại không? Tôi uống này, tôi vừa uống đấy!

Đúng là thật ngớ ngẩn nếu nói chuyện với người say!!! Hắn lắc đầu ngao ngán, đưa nó về trong tình trạng này là rất rất không ổn. Nó cần 1 chỗ ngủ. Hắn tấp vào khách sạn gần đó, đưa nó lên phòng rồi đi mua thuốc giải rượu.

Chương 4: Chịu trách nhiệm.

Hắn bước lên phòng, con sâu xỉn quắt đang nằm uốn éo trên giường. Hắn đỡ đầu nó dậy cho uống thuốc. Nó cười hì hì:

- Cocktail sao? Gì đây?

- Cock con Lucky nhà họ. Thuốc giải rượu đó.- Hắn cau mày.

- Hả? Anh uống rượu xỉn rồi hả?- Nó chỉ tay vào mặt hắn.

Thật ngu ngốc nếu đoi co với người tâm thần, đặt biệt là lúc say. Hắn đổ nhanh vào cái miệng đang nham nham của nó. Nó sặc, phun ra. Hắn bỏ nó phịch xuống đất bay ra xa 5m, èo, dơ thật! Mà nhìn nó nằm than nhức đầu dưới đất cũng tội nghiệp. Hắn thấy vậy đi lại, đỡ nó lên định bụng đỡ nó lên giường thì… Ôi! Nó xả vào người hắn. Mắt hắn đỏ ngầu lên, dơ, dơ quá đi!!!!

Hắn cởi cái áo đang mặc ra, bỏ mặc nó. Nhưng lương tâm hắn không cho phép. Hắn quay đầu, cởi cái áo của nó ra. Áo nó và hắn cùng dính cái xả của nó vừa nãy. Hắn xách 1 xô nước ấm ra, ân cần lấy khăn lau sạch cho nó. Nó cựa mình, hắn im lặng. Hắn bế nó đặt lại trên giường quấn chăn lại. Tốt nhất là không nên để nó nghĩ hắn có ý đồ không hay.

Tự dưng, từ 2 người xa lạ, chỉ mới gặp nhau 24h trước mà giờ hắn và nó đang chung phòng, lại trong tính trạng nude nửa người. Hắn vò đầu, đem áo của hắn và nó đến quầy tiếp tân bảo họ giặt hộ. Cô tiếp tân nhìn hắn rồi thở dài, trai đẹp ưa đểu vậy đó!!! Hắn nhíu mày rồi quay lên phòng.

Con nhỏ này say khước vậy hắn phải chăm, mướn phòng khác rồi nhỏ này có bề gì sao hắn gánh nổi? Hắn vẫn để chăn quấn nó rồi nằm ngủ kế bên. Hơi thở của cả 2 hoài làm 1.

…………………………………………………………………………………………………………………

- Á Á Á Á Á… Đồ biến thái! Anh đã làm gì tôi!- Nó đã tỉnh dậy và ngạc nhiên nhìn nó và hắn trong trạng thái lõa lồ phân nửa.

Hắn dụi dụi mắt, tối qua đến tận 1h mới ngủ được, hôm nay chưa kịp hoàn hồn thì bị dập ngay vài cái vào đầu. Hắn nhíu mày nhìn nó.

- Nói mau tên cặn bã, anh đã làm gì tôi?

- Tôi chẳng làm gì cả! Ngược lại, cô mới là người có gì đấy!- Mắt hắn khẽ đảo, có nên chọc nó 1 chút hay không?

- S…sao? Anh nói vậy là sao?- Nó cau mày nhìn hắn.

- Cô thật sự không nhớ gì?- Hắn mở to mắt ngạc nhiên.

Nó lắc lắc đầu, chớp chớp mắt ngây thơ.

- Trời ơi, sao tôi có thể tin cô cơ chứ? Hôm qua… chính cô đã… đã… aizzz, cô nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi cơ mà?

Nó mở to mắt, 2 con ngươi đen láy mở to. Hắn cười thầm trong bụng.

- Cô đúng là người con gái trơ trẽn, đã làm hại đời trai tơ của tôi rồi! Bây giờ cô tính sao?

Nó im lặng, cụp mi xuống, giọng phụng phịu:

- Tôi… Tôi đã có cái gì đó với anh thật sao?

- Vậy cô tưởng tôi đùa à?- Hắn làm điệu bộ vò đầu ra vẻ tức tối lắm

- Vậy là tôi… đời… con gái của tôi!- Nó rưng rưng nước mắt.

Trời đất quỷ thần ơi, nhỏ này cá biệt hại điện thế mà quan trọng cái ngàn vàng hả? Hắn chỉ tính đùa cho nhỏ này chịu trách nhiệm chút thôi mà ai ngờ nó tưởng thật. Đúng là so với cái hung dữ, nhỏ này còn quá non nớt. Người ta thường nói 1 phát kim chọc thấy máu, thế máu đâu chả thấy mà thấy nó ngồi khóc than thân trách phận vậy? Lỡ leo lên lưng cọp rồi, nhất định phải bắt được cọp con.

- Vậy bây giờ cô có chịu trách nhiệm hay không?

- Đồ xấu xa, tôi là con gái mà! Chẳng phải tôi thua lỗ sao?- Nó khóc.

- Nhưng cô nằm trên cơ mà!- Hắn khoanh tay trước ngực.

Nó nghe đến đây thì liếc hắn. Gì cơ? Là hắn phải chịu trách nhiệm mới đúng.

- Là tôi mới là người nói câu đó!

- Tôi nói không được sao? Thế có chịu trách nhiệm hay không? Hay muốn tôi nói với mẹ cô hả?

Chết, hắn đang uy hiếp sẽ nói với mẹ sao? Nó nghĩ đến người đàn bả bé nhỏ sẽ ngồi khóc rấm rứt khi nghe tin con gái mình… dám chiếm tiện nghi của 1 thằng con trai. Nó nghệt mặt ra.

- Nói mau, không tôi phải nói với mẹ cô!

- Được, tôi thua! Tôi sẽ chịu trách nhiệm!- Nó gật đầu liếc hắn.

- Để từ từ tôi sẽ nói sau.- Hắn cười nham hiểm.

Nó tức điên người, không vì uy hiếp thì còn lâu nó chịu trách nhiệm. Không vì danh tiếng con gái thì nó sẽ kiện cho ở tù mọt gông. Tự nhiên phòng có tiếng gõ cửa.

Hắn đi ra mở cửa, là người giao áo hắn bảo tối qua. Nhỏ giao áo thấy cảnh này thì đỏ mặt rồi đưa cho hắn chạy biến. Ồ! Lại thêm 1 người nghĩ không trong sáng, hắn nhếch mép, xem ra nhỏ này có hiếu gớm.

Nó ngồi đó ôm chăn vò đầu bứt tai, tại sao nó có thể ở chung với 1 con sói được vậy trời!!! Hắn quăng cái áo cho nó, rồi mặc cái áo của hắn vào.

- Đi học không? Trễ rồi đó!

- Đi!- Nó trợn mắt nhìn hắn, rồi mặc áo vào. Mắc cỡ e ngại gì chứ? Hôm qua thấy cả rồi mà!!!

Chương 5: Màn biểu diễn trước trường.

Nó và hắn tính tiền trọ trước những con mắt to nhỏ của nhân viên khách sạn. Nó còn nghe thấy 1 cô gái nói thế này:

- Con nít bây giờ là vậy đấy! Tí tuổi đã rủ rê hẹn hò đến khách sạn.

Nó chỉ dõng mặt liếc từng người rồi ngồi sau xe hắn. Hắn mua 2 bộ đồng phục rồi đến trường, cặp sách cũng chẳng mang theo. Cũng may, đồng phục các trường khu vực này đều giống Minh Đăng, chỉ khác cái logo trường do trường phát thôi.

Nó đi từ xa đã nghe tiếng xầm xì to nhỏ, nào là tại sao nó lại đi với hắn?; hắn và nó có quan hệ gì?; Nhỏ quê mùa đó ở đâu ra?… blah… blah… mọi thứ đều làm nó nóng sôi máu. Nó vò đầu tự ngẫm: “ Chẳng biết nó và hắn quen nhau tự lúc nào? Hắn và nó còn qua đêm tại khách sạn! Cuộc đời con người đâu có dễ dãi là cho đi và chịu trách nhiệm đâu chứ!”

Nó cũng thấy lạ, biết bao cô gái ngoài kia mà hắn không chọn lại chọn nó! Mức lương 10 triệu 1 tháng không phải là dễ, nhiều người ra trường rồi cũng thất nghiệp đấy thôi! Quả là nhà giàu có khác, tiêu tiền cũng khùng giống bản tính. Nó gật gù với ý nghĩ rồi đi theo hướng hắn nắm tay, tiến thẳng vào sân trường. Nó ngẫng đầu nhìn mọi con mắt đang chăm chu` vào nó như thú lạ. Hắn nắm tay nó giơ lên cao:

- Từ giờ trở đi, tôi và Yến Chi chính thức quen nhau, có ai ý kiến gì không?

Nó đứng im cho hắn diễn 1 mình, xem ra chưa đến lượt nó rồi. Nó lắng nghe được những tiếng khóc nho nhỏ, có lẽ là ganh tỵ. Nó lắng nghe được những đùng do xỉu, có lẽ là kích động. Mà sao lại vậy cơ? Hắn quan trong lắm sao? Hắn bắt đầu nghe những tiếng nó nho nhỏ như chẳng tin, phải có biện pháp mạnh mới được. Thế là hắn đánh bạo… mặt hắn kê lại gần nó:

- CHỉ là màn diễn, nhớ nhe!- Nó gật đầu, rồi mặt hắn gần hơn nữa.

Nó cảm nhận được từng mạch máu li ti đang đông lại trên mặt mình. Môi nó thoáng có cảm giác tê tê, là hắn đã chạm môi nó. Chỉ là 1 cái lướt nhẹ. Nó cảm thấy hơi mất mác, chẳng biết nó muốn cái gì nữa. Dù sao đi chăng nữa, đây vẫn chỉ là cái hợp đồng sáo rỗng không chứa chấp khoản tình cảm. Hắn xoay ra khỏi nó nhìn ánh mắt của mọi người, hắn cười thầm. Họ đã tin thì phải!

Nó và hắn bước đi thì nó cảm nhận được 1 lực níu tay nhẹ. Nó xoay người nhìn, là Phong. Phong cười gượng gạo nhìn nó, nụ cười cứng ngắt phảng phất chua xót:

- Cậu… và Trung… đang quen nhau?- Phong nhìn thẳng vào mắt nó.

Nó không biết phải nói sao bây giờ. Chẳng lẽ lại đi gạt 1 người bạn duy nhất của mình. Nó đang đắn đo suy nghĩ thì hắn chen ngang:

- Ừ, cậu không tin sao?- Hắn hất hàm.

- Không, chỉ là… chúc 2 người hạnh phúc.- Nói xong, Phong quay người chạy về hường ngược lại thật mau, cậu nghe tim mình như ai đang bóp nghẹn.

Nó giơ ta ra định giữ cậu lại nhưng hắn đưa tay ra trước nó.

- Hợp đồng không có khoản phải nói sự thật với bạn thân!

Nó cảm thấy hơi hơi ấm ức, rõ ràng nó cũng có cảm tình với Phong, Phong là hot boy thứ 2 của trường ai cũng mong muốn mà. Cậu ta đã chơi với nó, không kì thị. Chỉ là người duy nhất. Nó nhìn hắn, hắn mang nét lạnh lùng kiêu ngạo, hắn cũng rất đẹp trai. Nó đã không có dịp nhìn kĩ hắn. Hắn có chiếc mũi cao thanh thoát, đôi mắt to rộng như lòng biển, nó rất khó đoán. Hắn có 1 làn da trắng không tỳ vết, có thể là hoàn hảo hơn cả con gái. Hắn có mùi của gió, nó lạnh và hanh hao. Nó có mùi nước hoa nhưng vẫn đậm chất hoang dã. Hắn có thể làm say mê bất cứ người con gái nào đi ngang qua hắn. Nếu đem ra so sánh với Phong thì hắn hơn Phong 1 bậc. Hắn quyến rũ theo kiểu thần bí. Còn Phong, cậu ta ngây thơ nhưng mạnh mẽ, dễ gần. Chẳng lẽ, hắn là hot boy thứ 1 của trường Minh Đăng???

Nó tò mò quá, hắn quang trọng như thế thì chắc hẳn phải đặc biệt. Có lẽ là đám con gái quanh hắn quá phiền phức, hắn cần 1 sự bình yên bằng cách hắn thuê nó làm người yêu giả. Nó hỏi hắn:

- Anh là hot boy thứ 1 của trường?

- Thì sao?

Vậy là nó đoán đúng rồi, hắn đúng là 1 người rất quan trọng trong đám con gái mê trai. Tại sao nó nhìn hắn mà chẳng có cảm giác đẹp hay hấp dẫn, nó chỉ có cảm giác nhìn hoài không chán. Nó lắc đầu trả lời câu hỏi của hắn. Ừm, hắn quan trọng, còn nó thì không. Mọi người lạ là phải. Nó cười với bản thân, chỉ có nó là quá tự tin mà thôi. Nó và hắn đang đi về phía sân thượng thì nghe tiếng gọi ở đằng sau:

- 2 em, hôm qua dám trốn hình phạt cuả tôi?

Nó nhìn hắn, mặt lo lắng. Hắn cũng nhìn nó. Còn ai khác ngoài thầy đầu hói giám thị khó tính.

- Tôi đếm đến 3 thì chạy nhé!

Nó gật đầu nắm lấy tay hắn. Tiếng bước chân của thầy càng ngày càng gần.

- 1…2…3…

Hắn và nó nắm tay nhau chạy quyết liệt. Có khùng mới đứng yên cho ông thầy này phạt. Ông thầy í ới gọi đằng sau:

- 2 em đứng lại cho tôi, dám trốn khỏi tôi sao?

Nhưng than ôi, sức già sao so lại sức trẻ 17 bẻ gãy sừng trâu. Nó và hắn bay qua khỏi hàng rào rồi phi thẳng ra khỏi trường. Ông thầy chạy được 1 chút thì đứng lại thở hùng hục. Nó buông tay hắn ra, hắn nhìn nó. Tự dưng hắn thấy nhỏ này cứ như con trai í. Chẳng nữ tính chút nào. Chạy còn muốn nhanh hơn cả hắn nhưng không sao, con gái vầy là có cá tính, đỡ hơn lũ õng ẹo như Tuyết đây. Haizzzz, nói thật chứ, ngồi ôm chó còn sướng hơn nói chuyện với tụi con gái điệu chảy nước đó. Nó nhìn hắn:

- Này, ra đây rồi thì đi đâu?

Hắn mơ màng nghĩ đến thảm cảnh cùng nó vào quán bar, hắn chợt rùng mình. Hắn suy nghĩ 1 chút rồi nó:

- Công viên trò chơi, được chứ?

Nó gật đầu thay cho lời trả lời. Mà hôm qua nó đã không về nhà rồi, chẳng biết mẹ có lo cho nó không nữa.

- Cho mình đi chung với, vừa bị đuổi.

Nó và hắn quay đầu lại nhìn. Nó ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O. Hắn cũng ngạc nhiên không kém.. Phong gãi đầu cười trừ, cậu đã nghĩ thông suốt. Là cậu đến trước, cậu có quyền giành lấy. Hắn chẳng biết từ chối ra nên cũng gật đầu. Phong đi ngang hắn thì nói nhỏ:

- Tôi và cậu sẽ cạnh tranh công bằng nhé!- Phong cười cười.

Đôi mày rậm khẽ nhíu lại. Chỉ là hợp đồng mà sao hắn lại muốn Phong là kẻ đến sau?

Chương 6: Tranh giành + mẹ nó.

Nó, hắn và Phong cùng đến công viên. Nó nhìn xung quanh, ở đây có tất cả loại trò chơi. Thể loại cảm giác mạnh là rất nhiều, nó hăm hở kéo 2 tên con trai đẹp như hoa chạy loanh quanh trước ánh nhìn ngưỡng mộ của người trong công viên. Hắn nói:

- Chơi trò này đi!- Hắn giơ tay chỉ về hướng trò chơi tàu lượn siêu tốc.

Nó ngẫng đầu lên nhìn, trời ơi, nó lộn cả 2 vòng í. Phong cũng gật đầu. Nó nhìn xuống cái váy ngắn đang mặc. Phong hiểu ý liền lấy trong cặp ra 1 cái áo khoác.

- Khoác vào eo đi.- Phong cười rồi đưa áo cho nó.

Chỉ có Phong là hiểu đó nhất, nó cười tít mắt. Bị xem như không khí, hắn thấy tức tức trong bụng:

- Chơi, nói nhiều quá!

Phong nhìn hắn cười đắc chí. Nó và Phong ngồi cạnh nhau trong khi hắn bị lọt thỏm ở hàng ghế dưới. Xe bắt đầu chuyển động từ từ lê cao và… ào 1 cái đi xuống:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!

Tiếng la thất thanh vang lên, tiếng la lớn đến nổi át hết tiếng mọi người trên tàu. Hắn lảo đảo đi xuống. Tàu chạy nhanh kinh thật. Hắn đam mê tốc độ nhưng còn lộn 2 vòng như thế này thì có rớt tim ra ngoài. Chẳng bù với hắn, nó đang cười toe toét vừa ăn cây kem Phong đưa cho. Phong đi đến vỗ vỗ lưng hắn:

- Lần sau nhớ cẩn thận với trò cảm giác mạnh đấy!

Hắn hất tay Phong ra, ánh mắt lạnh lùng. Hắn đã bị mất mặt thế còn bị Phong châm chọc, thật là tức chết mà. Nó kéo hắn và Phong đi đến trước lâu đài ma quái. Ừm huh, chơi trò này xem sao, có khá khẩm hơn chút nào không!

Ở trong lâu đài bố trí rất u ám và có phần lạnh. Mấy trò nhát ma cũ rích này hắn đã quá quen. Phong cũng lặng thinh đi sau nó. Phải nói sao nhỉ? Nó rất sợ… ma. Nhưng chính nó đã bày ra trò chơi này còn gì? Èo, giờ này có con nào nhảy bổ ra chắc sợ chết mất. Nó khum lưng len qua những ngóc nhỏ đầy mạng nhện. Cả đám bắt đầu nghe những tiếng ù ù rùng rợn. Nó đảo mắt xung quanh, kinh quá.

Ù Ù Ù Ù. 1 bóng ma mặt mày máu me xanh lét xuất hiện. Nó trợn mắt, đứng trân rồi hét lớn:

- AAAAAAAAAAAAAAAAA MAAAAAAAAAAAAA!!!

Hắn che miệng cười còn Phong thì nhìn nó. Cá biệt vậy mà sợ ma. Nó có thể chấp hết 10 con ma nữa cơ, tiếng la còn làm cho con ma hoảng sợ nữa cơ mà.

Con ma vẫn đứng trơ trơ trước mặt nó. Nóng máu, nó đấm 1 cái thật mạnh vào mặt… con ma. Hắn và Phong ngạc nhiên nhìn nó rồi nhìn con người giả ma khốn khổ đang lấy tay xoa xoa mặt. Phong và hắn kéo nó ra khỏi lâu đài. Vừa đi nó vừa hét lại:

- Sao lại đi giả ma giả quỷ lừa người khác vậy? Người ta bị bệnh tim thì sao????

Trời ơi, chúa ạ. Đi vào lâu đài như thế là quá đủ!!! Hắn và Phong kéo nó chạy như bay thoát khỏi khu vực đó trước khi bảo vệ tống cổ từng đứa. Nó vẫn còn hậm hực, hắn nhìn nó chảy mồ hôi lạnh… điên có chất riêng. Đi loanh quanh 1 lúc thì mắt nó lóe lên. Là máy gấp gấu. Ôi moew, những con gấu này xinh xắn làm sao.

- Gấp không?- Hắn hỏi.

- Ừ! Nhưng tôi không biết gắp.- Nó nhìn vào cái máy gấp thú.

- Để mình gấp thử xem sao.- Phong lên tiếng.

Hắn nhíu mày khinh khỉnh. Nhỏ đó thích ai đi với ai thì mặc chứ. Dù sao hắn cũng là bạn trai trên danh nghĩa mà sao cứ phải như người thứ 3 thế này. Hắn đứng nhìn Phong gấp. Đã 10 thẻ rồi mà vẫn không trúng. Mặt nó ỉu xìu:

- Bọn họ gạt tiền đấy, làm sao gấp được chứ! Đi thôi, mình đi ném phi tiêu.- Nói rồi, nó kéo Phong đi mất bỏ lại hắn ở đây.

Hắn quan sát con gấu bông mà nó thích. Là 1 con heo hồng, nhìn cũng dễ thương. Có nét giống nó thì phải. Hắn mỉm cười, vò mái đầu nhẹ:

- Ông chủ, bán tôi 50 thẻ này đi.

…………………………………………………………………………………………………………………

- Này, cho đấy!- Hắn giơ con heo hồng lúc nãy ra trước mặt nó. Nó ngẫng đầu lên nhìn, là con heo lúc nãy. Nó sung sướng ôm con gấu bông vào lòng. Là hắn gấp sao? Tài thật! Phong nhìn hắn, hắn cười thách thức nhìn Phong.

Phong không nói gì. Cả 3 cùng đi về, giờ cũng đã là xế chiều, sắp đến giờ nó làm thêm. Nó về nhà, đas63y cửa nhẹ vào:

- Mẹ ơi, con về rồi ạ!

Không nghe tiếng mẹ nó trả lời. Ánh sáng trong nhà thường ngày cũng không thấy, chắc mẹ đang ngủ. Nó đi lên phòng thì bắt gặp mẹ nó đang nằm dưới cầu thang mái gác. Nó hoảng hốt chạy lại ôm mẹ nó, trên tay bà đang cầm lọ thuốc, là thuốc trợ tim. Vậy là… cơn đau tim của bà lại tái phát. Nó cõng bà chạy 1 mạch ra đường.

- Taxi!- Nó vẫy tay gọi 1 chiếc taxi gần đó rồi đưa mẹ nó tới bệnh viện.

Mẹ nó đã vào phòng cấp cứu. Ngồi bên ngoài băng ghế, mặt nó trắng bệch. Tay lạnh ngắt. 1 lúc sau, có người bác sĩ từ phòng cấp cứu của mẹ nó đi ra. Nó chạy lại níu tay ông ấy:

- Mẹ tôi có sao không bác sĩ?

- Mẹ cô cần phẫu thuật ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

- Được, phẫu thuật cho mẹ tôi đi.- Nó gật đầu chắc nịch.

…………………………………………………………………………………………………………………

Nó thẫn thờ ngồi nhìn số tiền hẫu thuật trên giấy. 200 triệu sao? Nếu không có mẹ nó phải chết. Nó đã xin trả góp. Nó phải làm sao đây? Mẹ nó vẫn chưa phẫu thuật xong, có lẽ nó nên đi làm, nếu nghỉ chắc bị đuổi việc thật.

Nó bước vào quán Phố Núi nơi nó làm. Người chủ quán chạy lại:

- Sao hôm qua cô nghỉ không lí do?

- Dạ… hôm qua…- Nó lơ mơ nghĩ đến hôm nó qua đêm với hắn.

- Không có lí do gì hết, cô nghỉ việc đi, tôi đã tìm được nhân viên mới, với lại mức lương còn rẻ hơn cả cô.

Nó nghe tiếng sét đánh ầm ầm bên tai, mắt trắng bệch, nó quỳ xuống đấy lay tay ông chủ:

- Ông chủ, tôi xin ông đấy! Tôi đang rất cần tiền, ông có thể cho tôi tiếp tục làm không? 1 tháng tôi chỉ lấy 1 triệu thôi!

- Xin lỗi cô, tôi đã chọn người khác rồi!

Nó thất thần đi khỏi quán. Vậy nó kiếm tiền ở đâu ra chứ? Tiền đâu phải trên trời rơi xuống. Nó nhìn đồng hồ, chắc mẹ đã phẫu thuật xong rồi. Nó về nhà chuẩn bị quần áo và vật dụng cần thiết để nuôi mẹ. Nó đi xuống bếp nấu 1 ít cháo trắng để đem theo. Bất giác, nó nhìn thấy con heo hắn tặng. Đúng rồi, nó sẽ mượn tiền hắn tạm thời. Nó nhấc điện thoại lên bấm số hắn:

- Ừm, tôi… Yến Chi nè. Rãnh không? Lại nhà tôi 1 chút.

- Ừ.

Đầu dây bên kia đáp lại rồi tắt máy. CHỉ có hắn mới có thể giúp được nó lúc này. 1 lát sau, trước nhà có tiếng xe mô tô. Nó hớt hải chạy xuống nhìn hắn. Nó bảo hắn vào nhà. Hắn ngồi trên ghế nhìn nó:

- Có chuyện gì vậy?

- À, ừm. Tôi có thể mượn anh 200 triệu không?- Nó đi thẳng vào vấn đề.

Hắn nhíu mày nhìn nó. Nó cần tiền để làm gì?

- CÔ cần tiền để làm gì?

Nó suy nghĩ đôi chút. Mẹ nó chẳng cho nó nhờ vả ai cả. Nên nó nghĩ là mẹ nó sẽ không vui khi biết tin nó có tiền phẫu thuật cho bà vì vay mượn.

- Ừ, cũng không có gì! Cho tôi mượn đi.

Hắn ngờ ngợ không tin nó. Tại sao nó cần 1 khoản tiền lớn như vậy?

- Sao cô lại nghĩ sẽ mượn tiền tôi để chi tiêu vào những chuyện vô bổ sao?

Nó nhếch mép câm lặng. Thì ra hắn nghĩ nó là loại người như thế! Nó lắc đầu cười nhạt:

- Không có gì, vậy tạm biệt anh, tôi có chuyện phải đi.

Hắn quay đầu đi ra cửa. Nó đứng trong nhà nhìn ra bật khóc. Nếu không có tiền thì mẹ nó sẽ chết, nó phải làm sao đây? Có cái gì mà chẳng phải trả giá, nhưng vì mẹ, nó có thể làm mọi thứ. Nó đem những đồ dùng cần thiết vào bệnh viện. Ca phẫu thuật của mẹ nó vẫn chưa kết thúc. Nó nghe từng nhịp tim trong mình thắt lại. Không có tiền thì mạng sống sẽ mất đi trong nháy mắt. Trong đầu nó loáng thoáng nghĩ đến việc… làm gái. Chỉ 1 đêm thôi, nó sẽ có tiền cho mẹ chạy chữa. Nó quay người ra khỏi bệnh viện, 2 hàng nước mắt lăn dài.


Đọc tiếp:[Phần 7] Học sinh cá biệt
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014