iWin Online Game Bài đẳng cấp đã được chứng minh hỗ trợ mọi dòng máy, cộng đồng đông vui, cực khủng. Chi tiết » |
Chương 6: Tình yêu và tình bạn
Vừa bước vào phòng Dương đã thấy Nguyên đã đến từ lúc nào. Cô chợt nhớ rằng Nguyên rất yêu Long. Bây giờ cô yêu Long. Liệu tình bạn giữa hai người sẽ còn như xưa hay không?
Nguyên nhìn thấy Dương đang cầm đồ ăn mang vào cho Long trong lòng dấy lên lòng ghen tuông mặc dù chưa biết mối quan hệ giữa Long và Dương như thế nào. Phải chăng khi yêu con người ta thường trở lên mù quáng hay là làm tăng thêm sự nhạy bén trong suy đoán.
Dương chậm rãi bước vào phòng chào Nguyên và Long:
- Chào Nguyên, bạn đến khi nào thế?
Cái cách nói chuyện khách sáo đó của Dương càng làm tăng sự nghi ngờ của Nguyên vì trước đây Dương và Nguyên nói chuyện không như thế.
Không khí trong phòng có vẻ đang rất căng thẳng. Long nhìn một người như con hổ đang muốn xông tới xé xác con mồi. Còn một người như một con thỏ đang sẳn sàng chấp nhận cái chết.
- Cô này làm gì thế? Có cần nhìn nhau như thế không? Còn cô kia đồ ăn của tôi đâu đưa đây. Tôi đang đói.- Long phá tan cái không khí im lặng đó.
Nguyên không nói gì đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng, Dương thấy vậy đưa bịch cháo chó Long rồi nhanh chân đuổi theo Nguyên. Vừa bắt kịp Nguyên, Dương đã lãnh trọn một cái tát vào mặt.
- Chát… Mày nói đi, mày yêu anh Long phải không?- Nguyên tức giận trước giờ chưa bao giờ Nguyên tỏ ra như thế với Dương.
- ……….-Dương không biết nói gì hơn chỉ biết im lặng.
- Trước đây mày nói với tao như thế nào? Mày nhớ không? Mày nhớ không?- Dương vừa khóc vừa Gào lên nói vào mặt Dương.
Tiếng nói và tiếng khóc của Nguyên làm ảnh hưởng tới trật tự bệnh viên nên nhanh chóng các bảo vệ đã có mặt:
- Hai cô làm gì thế, đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ, xin các cô giữ trật tự giúp.
Được hai bảo vệ nhắc nhở Nguyên và Dương dẫn nhau ra ngoài nói chuyện.
Nguyên ra ngồi đúng vào chiếc ghế mà lúc sáng Dương đã hùng hổ hứa với cô Lan sẽ bên Long và chăm sóc cho Long suốt đời. Dương ngồi kế bên Nguyên không nói gì chỉ chờ Nguyên nói gì đó.
5 phút trôi qua vẫn không thấy Nguyên nói gì Dương cất tiếng nói:
- Mình xin lỗi.
Như chỉ chờ có thế, một câu nói đã khẳng định tất cả những suy đoán và hoài nghi của Nguyên. Dưới tán cây đa rộng lớn che mát cho một góc sân nhưng không thể làm mát được sức nóng trong người.
- Mày… mày… mày biết tao yêu anh Long như thế nào mà? Tại sao mày lại như thế?- Nguyên cầm cổ áo của Dương siết mạnh như muốn bóp chết Dương ngay tức khắc.
Mọi việc đến với Dương quá nhanh làm cho cô không biết phải trả lời Nguyên như thế nào. Sự thật cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ yêu Long. Chỉ khi ánh mắt của Long, nụ cười của Long trước lúc ngất đi đã làm cho Dương thay đổi suy nghĩ đó. Một lần nữa cô chỉ biết nói
- Mình xin lỗi.
Thấy Dương không thể cho mình câu trả lời thỏa đáng Nguyên càng hung hăng hơn, dùng tay túm tóc và cào xé Dương. Dương không phản kháng gì chỉ ngồi chịu trận. Cuộc cấu xé chỉ dừng lại khi một lần nữa hai người bảo vệ đến can ngăn. Nguyên trước khi bỏ về còn quay lại nói
- Mày hãy đợi đấy. Mày sẽ phải trả giá cho việc này.- Nguyên đưa ra một lời cảnh cáo dành cho người cô từng coi là bạn than rồi bỏ đi.
Phải chăng tình yêu có một ma lực làm cho con người thay đổi từ bạn thành thù nhanh như thế sao?
Tình bạn mấy năm đại học, chia sẻ nhau từng chút một đổ vỡ như thế sao?
Để có được tình yêu liệu Dương có chấp nhận đánh đổi tình bạn mình đang có hay không?
Trong đầu Dương lúc này hiện lên vô số những câu hỏi cần có lời giải đáp thỏa đáng. Một lần nữa nước mắt cô lại rơi xuống nhưng lần này chất chứa bên trong sự chua chát, nước mắt thấm vào khóe môi ngoài vị mặn còn một vị đăng đắng khác thường.
Sau khi Nguyên bỏ đi Dương không quay về phòng của Long mà đi về nhà vì quần áo đã bị dơ bẩn. Không ngờ trong vòng vài tiếng đồng hồ Dương phải đi tắm đến hai lần nhưng không lần nào giống nhau được cả. Lần này Dương thật sự không biết mình cần rửa sạch điều gì hay trút bỏ đi thứ gì nữa. Tâm trí Dương lúc này rất rối bời, cô cần tỉnh tâm để suy nghĩ. Nhưng đời không như là mơ.
- Cậu có nhà không vậy? Tớ vào được không?- giọng của Nhật phía bên ngoài vọng vào.
- Chờ mình một chút. Mình ra ngay đây.-Dương nói vọng ra, lau người thay đồ xong Long bước ra ngoài mở cửa cho Nhật.
Vừa nhìn thấy Dương, Nhật đã nở một nụ cười quen thuộc như bao lần gặp nhau chỉ khác hôm nay Nhật mang cho Dương một bó hoa hồng thật đẹp
- Tặng cậu này. Chúc mừng sinh nhật nhé.
Thật bất ngờ Dương chỉ biết đưa tay lên cầm bó bông:
- Cảm ơn cậu. Mình còn không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình nữa.- Dương ngạc nhiên và thích thú với món quà từ Nhật.
- Sinh nhật ai chứ sinh nhật cậu thì tớ không bao giờ quên được.- Nhật trả lời.
- Cảm ơn- Dương chỉ biết nói thêm thế.
Nhật thấy Dương hơi bất thường gặng hỏi:
- Hôm nay cậu làm sao thế? Tớ thấy cậu hơi lạ.
Nhạt đưa ánh mắt dò xét về phía cco bạn rồi bất chợt anh nhìn thấy một vết sây xát trên tay cô càng tỏ ra lo lắng hơn
- Cậu làm sao… làm sao mà bị thương thế này?- Nhật lo lắng thực sự hỏi gắt Dương.
Bao nhiều dồn nén lúc nãy bỗng vỡ òa. Dương bật khóc. Nhật lúng túng không biết làm gì chỉ biết kéo Dương vào lòng nói.
- Khóc đi, khóc đi rồi sẽ thấy nhẹ lòng hơn.- Nhật khẽ ôm cô vào lòng và an ủi.
Dương khóc, nước mắt, nước mũi chảy tràn ra chiếc áo của Nhật. Nhìn thấy Dương như thế trong lòng Nhật thấy lòng mình chua xót. Hai người cư như thế hàng giờ đồng hồ. Nhật cố ra sức an ủi và hỏi han đã xảy ra chuyện gì nhưng những gì anh có được là sự im lặng.
- Cậu đi rửa mặt đi. Tớ mời cậu dùng cơm coi như mừng sinh nhật cậu.- Dương khóc xong Nhật mở lời.
Nhắc đến cơm cái bụng của Dương liền biểu tình. Từ tối hôm qua tới giờ Dương chưa ăn gì cả.
- Chờ tớ một chút nhé.- Dương vừa vào nhà vừa nói với Nhật.
Vào nhà tắm Dương hất nước vào mặt mát lạnh, lau hết nhưng giọt nước mắt còn vương trên mi. Dương nhìn mình trong gương tự tươi cười
‘Nhẹ lòng rồi, sẳn sàng đón đầu với thử thách thôi nào”.
Dương ra ngoài bàn trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp đó là vẻ đẹp của sự giản dị, thanh khiết.
Nhìn thấy Dương bước ra Nhật đã ồ lên một tiếng:
- Wao, nhìn cậu thật đẹp.
- Tớ mà lị, đẹp nhất quả đất.- Vẫn hồn nhiên như nhưng ngày tháng trước đây Dương hất mặt lên.
Thấy Dương vui vẻ trở lại Nhật cũng yên long:
- Thôi mình đi thôi nào.
Cả hai đến một nhà hàng của Pháp gần đó, Dương vừa nhìn vào đã thấy nó quá hoành tráng.
- Thôi thôi, mình đi quán khác đi cậu. Quán này mắc lắm- Dương thấy chút ái ngại.
Nhật luôn giữ nụ cười trên môi với Dương:
- Tớ mời mà, cậu yên tâm.- Rồi kéo tay Dương vào trong quán.
Hình như Nhật đã đặt chổ từ trước nên vừa vào đã được hướng dẫn đến chổ ngồi. Nhật lịch sự kéo ghế cho Dương ngồi xuống rồi với về chổ ngồi của mình. Nhà hàng này được thiết kế rất hài hòa, việc trang trí những vật dụng rất hợp lý, từ nhưng bức tranh, bình hoa cho đến các bóng đèn.
Ngồi thừ người Nhật liền xua tay trước mặt Dương.
- Này, này, làm gì mà cậu thừ người ra thế? Cậu ăn gì gọi món đi chứ?
Nhật cầm menu chỉ chỉ gọi vài món gì đó, Dương nhìn Nhật mới phát hiện ra rằng sau nhiều năm không gặp Nhật đã trưởng thành rất nhiều, chính chắn hơn.
Dương lật menu nhìn các món ăn, nhìn thì rất ngon nhưng khi nhìn sang bảng báo giá thì lại thôi. Đoán được cô bạn mình đang lúng túng không biết gọi gì, Nhật lại chỉ vào menu nói gì đó với bồi bàn rồi gấp menu đưa cho người này.
Sau đó quay sang nói với Dương:
- Tớ gọi cho cậu rồi, hi vọng khẩu vị cậu không khác xưa.
Những biểu hiện vừa rồi của Nhật cho Dương thấy tình cảm của Nhật đối với mình không còn như xưa nữa, không đơn thuần là tình bạn nữa rồi. Dương không muốn làm cho Nhật buồn.
- Nhật à, thật ra mình không tốt như cậu nghĩ đâu. Mình…..mình…. có người yêu rồi. Mình xin lỗi.- Dương cúi mặt nói
Nhật vẫn giữ được trên môi nụ cười nhưng lần này nó có phần gượng gạo:
- Đúng là chỉ có cậu mới hiểu tớ đang nghĩ gì và muốn làm gì. Cậu vẫn không thay đổi gì cả, rất mạnh mẽ và quyết đoán trong quyết định của mình. Nhưng tớ vẫn sẽ chờ cậu.- Nhật nháy vẻ để cho Dương cảm thấy mọi chuyện đều ổn.
Quả thật bạn bè bao nhiêu năm dù cách xa một thời gian nhưng những thói quen, biểu hiện của nhau không hề thay đổi được.
- Cậu đừng chờ tớ. Cậu…
Dương đang nói thì Nhật cắt ngang:
- Cậu có thể không chấp nhận tình yêu của tớ nhưng không thể ngăn được tình cảm của tớ đối với cậu.
Bồi bàn lúc này mang đồ ăn ra, hai người im lặng không nói gì nữa chú tâm vào ăn.
Chương 7: Không ngờ anh sợ lửa
Tại bệnh viên:
- Chú mày làm thế nào mà ra nông nổi này hả?- Giọng Hùng trách móc Long.
Long vẫn cầm cuốn sách đọc không quan tâm nhiều đến lời Hùng. Hùng được nước làm tới:
- Chắc chú mày lại chết vì cô nào rồi chứ gì? Anh hùng khó qua được ải mĩ nhân mà.- Hùng đá đểu đầy tinh vi.
Như nói trúng tim đen Long ném cuốn sách về phìa Hùng:
- Mày có im đi cho tao nhờ không hả?.- Long có vẻ khó chịu trước những lời của thằng bạn vừa nói
- Tao nói thì cấm sai. Chú mày chỉ có thế.- cuốn sách được Hùng chụp ném lại cho Long.
Hùng và Long đang nói chuyện thì mẹ của Long đến.
- Con trai khỏe rồi à? Mẹ làm thủ tục xuất viện rồi. Chúng ta về thôi.
Quả thật Long thấy mình đã hoàn toàn khỏe, chỉ thấy đau đau ở chỗ vết đâm ngoài ra không có gì nghiêm trọng. Với lại Long vốn không thích nằm viên là mấy nên anh đồng ý ngay
- Con khỏe rồi. Hùng đưa tao về nào.
Hùng chưa kịp trả lời thì mẹ Long đã lên tiếng:
- Không cần đâu. Mẹ cho xe đến đưa con về rồi.
Vừa về tới nhà Long vươn vai:
- Về nhà rồi. Nhà là thật thoải mái.- nói xong Long phi ngay vào trong phòng chiến game. Mẹ Long có việc phải đi ra ngoài.
- Mẹ đi ra ngoài có chút việc. Có gì thì gọi cho mẹ nhé.
- Dạ.- Long đang mải game nên cũng không quan tâm mấy anh trả lời ngắn gọn cho có lệ rồi quay lại tiếp tục thú vui của mình.
Sau bữa cơm Nhật đưa Dương về lại phòng trọ rồi đi về. Dương dù đã cảm thấy thoải mái hơn nhưng cũng còn thấy áy náy khi vừa làm tổn thương người bạn thân nhất của mình, trong thâm tâm cô chưa từng ghĩ rằng mình sẽ yêu Long. Mới cách đây vài tiếng cô còn muốn cào xé anh ta thành nghìn mảnh, cuộc sống đúng như cổ nhân hay noi : “nói trước bước không qua”
Đang mải miết với những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu vừa những chuyện vừa xảy ra Dương nhìn lên đồng hồ đã 5h chiều cô nhớ đến Long, anh ta vì mình nên giờ mới phải nằm viện. Dương thay đồ rửa mặt rồi nhanh chân chạy tới bệnh viện. Cô vẫn không quên mua cho Long một ít đồ ăn.
Oan gia ngỏ hẹp, vừa đến bệnh viện thì Dương lại gặp Nguyên cũng vừa tới. Cả hai không nói gì với nhau đi đến phòng của Long thì không thấy Long đâu. Hai người đứng nhìn nhau. Một bác sĩ đi vào thì bị hai cô gái hỏi ngay:
- Bệnh nhân phòng này đâu rồi bác sĩ?- Nguyên và Dương cùng đồng thanh
Một câu hỏi được hai cô gái nói cùng một lúc làm cho bác sĩ này thấy ngạc nhiên.
- Xuất viện rồi. Anh chàng đó đúng là đào hoa.- Bác sĩ khẽ nhìn 2 cô gái cười và trả lời câu nói của bác sĩ càng khiến mối quan hệ của 2 người trở nên căng thẳng.
Nhận được câu trả lời hai cô gái chẳng ai nói với ai câu nào cả hai nhanh chân rời khỏi bệnh viện và một mục tiêu duy nhất “Nhà của Long”.
Vừa đến nơi cả hai đã thấy có nhiều người chạy ra khỏi khách sạn. Mẹ của Long đang đứng ở ngoài. Dương và Nguyên chạy tới hỏi:
- Có chuyện gì vậy cô?- Dương có quen biết trước với Mẹ của Long nên cô nhanh nhảu hỏi
- Thằng Long… thằng Long đang còn trong đó.- Cô Long.. lắp bắp
Cô Lan chỉ ngón tay về phía lầu 5 đang bốc cháy.
- Anh Long không sao đâu. Cô yên tâm. Đội cứu hỏa sẽ sớm đưa anh ấy ra đây.- Dương cố trấn an cô Lan.
Dù trong lòng cô cũng đang nóng như lửa đốt. Long vừa mới xuất viện nên sức khỏe chưa được bình phục hoàn toàn với lại với một người khỏe mạnh hoàn toàn chuyện thoát khỏi đám cháy từ lầu năm 1 khách sạn cũng đã là khó khăn, nhưng cô biết phải làm gì bây giờ.
- Nó, nó sợ lửa lắm.- Cô Lan nghẹn ngào nói.
Như có sét đánh ngang tai, Dương liền chạy vào trong khách sạn.
Ngọn lửa càng ngày càng lớn khi lên được tới lầu 5 Dương dường như mất hết sức lực, ngọn lửa đang bốc lên nghi ngút Dương cất tiếng gọi Long:
- Anh Long, anh đang ở đâu trả lời em đi.- Cô ra sức kêu gào giữa đám cháy
Không nghe thấy tiếng trả lời Dương bắt đầu cảm thấy lo lắng. Khi đi ngang qua một phòng Dương cảm giác được Long đang trong phòng này nên xông vào trong.
Đúng như cảm nhận của mình, Dương thấy Long đang ngồi trong một góc nhà, ánh mặt toát lên một sự sợ hãi cực độ. Không biết lí do vì sao khiến 1 con người có tính cách ngang ngược như anh lại run sợ trước tình huống thế này. Dẹp những hoài nghi cô lập tức chạy lại gần.
- Anh Long, mình đi thôi nào.
Dương kéo tay Long đi nhưng Long lại rút lại ngồi co ro như cũ:
- Anh làm sao thế? Mình đi thôi, đám cháy sắp lan đến đây rồi.- Dương kéo mãi không thấy thể lay chuyển được Long.
- “Bốp”… Thế nào? Tỉnh lại chưa, ta đi thôi nào.- cô bực tức tát thẳng vào mặt Long mong anh tỉnh lại.
Long như bừng tỉnh trong cơn mê. Anh nhìn Dương nhưng trong mắt anh lúc này không phải là Dương mà là Thanh Thanh. Hình bóng hai người thật thật ảo ảo xen kẻ với nhau làm anh nhớ lại chuyện quá khứ…
“ chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ”
Chương 8: Thiên thần giáng trần
Ngày ấy,
- Anh này em lại tăng cân rồi. Buồn quá anh à.- Giọng một người con gái trong trẻo đang nói với Long đó là Thanh Thanh.
Anh khẽ cười xoa đầu cô gái:
- Em cứ ăn thỏa thích đi. Khi nào em muốn mình đẹp thật đẹp thì a sẽ giúp em.
Nhận được một câu trả lời ngọt ngào từ người mình yêu Thanh Thanh vô cùng vui ngã đầu vào lòng của Long:
- Anh à, tại sao anh yêu em???
Long ôm Thanh Thanh khẽ siết lại:
- Em à, anh yêu em không phải vì em đẹp hay tính em hiền. Nếu anh yêu em vì những điều đó thì tình yêu chỉ là sự lợi dụng. Anh yêu em vì anh nghe theo tiếng nói của con tim mình mặc dù đôi lúc nó thật khờ dại và ngu ngốc.
Quả thật Long yêu Thanh Thanh là một điều không tưởng đối với mình. Cô mập, lùn như một chiếc nấm mối di động nhưng mất cái kia thì được cái này. Tuy luật bù trừ không thể chối bỏ, Thanh Thanh có một khuôn mặt xinh xắn, thánh thiện như một thiên thần, giọng nói nhẹ nhàng và một tính cách hiền lành, chân thật.
Long gặp Thanh Thanh và yêu cô lúc đang ra tay cứu một đứa con nít bị một đám du côn. Nhìn ánh mắt kiên quyết của Thanh Thanh lúc ấy anh đã biết người phụ nữ là một nữa của mình. Long xông tới đánh cho bọn du côn chạy tan tác pháo. Thanh Thanh nhìn Long lúc ấy cũng đem lòng ngưỡng mộ và thầm yêu. Thế rồi chuyện tình của cả hai bắt đầu từ đó nhẹ nhàng và êm ái nhưng những bi thương của họ còn chờ cả hai rất nhiều phía trước.
Ngày Long dẫn Thanh Thanh về gia đình đã nhận được một sự phản đối vô cùng kịch liệt của gia đình. Đơn giản vì gia đình danh gia vọng tộc họ Nguyễn không thể chấp nhận một người con gái nghèo khổ như nhà Thanh Thanh. Và càng không thể chấp nhận một cô gái vừa mập vừa lùn như cô, sẽ làm mất đi hình tượng của gia đình họ.
- Anh, em muốn mình xinh đẹp.- giọng Thanh Thanh kiên quyết nói với Long.
- Em muốn xinh đẹp rồi hả? Như thế phải nghe theo mọi hướng dẫn của anh nhé.- Long cười nhẹ nhìn Thanh Thanh.
- Được.- Thanh Thanh trả lời dứt khoát đầy quyết tâm.
Nói thì vô cùng dễ dàng nhưng làm được nó quả là một cực hình không thể nào tưởng tượng đối với cô. Còn nổi thống khổ nào hơn khi trước mặt mình là món ăn mình ưa thích mà không được sờ tới. Trong khi đó vừa phải chạy maraton cả cây số chỉ được ăn vài cọng rau.
- Anh thả em ra. Em muốn ăn, em muốn ăn nó. Anh đừng cản em.
Hình ảnh Thanh Thanh phi tới đĩa đồ ăn làm Long rất buồn cười. Anh vừa cười vừa kéo Thanh Thanh lại:
- Thôi mà em, vì sự nghiệp sắc đẹp phải cố lên chứ. Em hứa với anh rồi mà.
….
….
….
- Cháu đẹp quá.
Cuộc tra tấn kéo dài 3 tháng của Long đã làm cho Thanh Thanh hoàn toàn lột xác. Cô biến thành một cô gái vô cùng xinh đẹp đến nổi mẹ của Long gặp lần hai phải thốt lên.
Đẹp là một điều kiện cần thiết. Còn điều kiện đủ nữa đề Thanh Thanh đường đường chính chính bước chân vào gia đình họ Nguyễn. Nhưng với Thanh Thanh và gia đình cô điều kiện đủ này vô cùng khó khăn.
Cho đến một ngày.
“Cháy… cháy… rồi bà con ơi!”
Giọng nói phát ra từ một tầng của khách sạn nhà Long. Mọi người nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài, dẩm đạp lên nhau để thoát thân. Long và Thanh Thanh đi ăn về thấy nhà mình đang cháy liền chạy tới hỏi quản gia:
- Mẹ tôi đâu rồi?
- Bà chủ hình như còn kẹt trong đó.- Giọng nói của quản gia già.
Như nghe được hung tin Long phi thẳng về phía ngồi nhà đang cháy dữ dội. Thanh Thanh thấy thế cũng lao theo Long. Cả hai nhanh chóng tìm lên đường lên phòng của mẹ Long. Long thấy mẹ nằm bất tỉnh dưới nên nhà liền cùng Thanh Thanh đỡ mẹ dậy.
- Mẹ, mẹ có sao không, tỉnh dậy đi mẹ.- Giọng Long lo lắng cho mẹ biểu hiện rất rõ.
Ngọn lửa trong căn nhà càng ngày càng bốc lên dữ dội. Mọi thứ xung quanh như bị nó nuốt trọn bắt đầu đổ xập xuống. Khó khăn lắm Long và Thanh Thanh mới xuống được tầng trệt ra ngoài. Tưởng chừng như mọi chuyện đã êm đẹp Long và Thanh Thanh nhìn nhau cười. Nhưng khi vừa gần ra đến cửa thì một khối bê tông đổ sập xuống. Long đang dìu mẹ nên chỉ biết đứng như bất động thì Thanh Thanh đã đẩy Long và mẹ thoát khỏi vị trí đó. Một cây sắt trong khối bê tông đã rạch một đường dài trên khuôn mặt của mẹ Long còn khối bê tông chính đè nên nữa người của Thanh Thanh. Cô chỉ biết thét lên:
“Á… á… á”
Long và mẹ được đẩy ra phía ngoài ngôi nhà thì cũng là lúc ngôi nhà bắt đầu đổ sụp xuống. Long gáo thét muốn xông vào cứu Thanh Thanh người con gái mà anh yêu nhưng mọi người cản lại. Anh chỉ biết nhìn vào trong tuyệt vọng.
Các anh lính cứu hỏa lúc này mới đến dập tắt ngọn lửa hung tàn vừa cướp đi mạng sống người con gái anh yêu.
Các người lính cứu hỏa đưa thi thể của Thanh Thanh ra khỏi đống đổ nát. Long không thể kìm được nước mắt, hai dòng lệ cứ thế chảy dài trên má. Nữa thân dưới của Thanh Thanh đã dập nát, rất may ngọn lửa không làm cháy đen phân trên của cô. Hai người lính đưa xác cô lên xe cứu thương chuẩn bị đưa đến nhà xác thì:
- Cô ấy còn sống… cô ấy con sống.- Bất chợt một anh Lính nói.
Không chậm chân một bước nào Long chạy hết sức có thể đến ngay xe cứu thương. Bàn tay Thanh Thanh khẽ động đậy. Chiếc xe cứu thương chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện, trên đường đi Thanh Thanh thều thào gì đó Long ghé sát tai mình vào để nghe.
- Em… sắp… đi… rồi, anh… hãy… hứa… với… em… hãy… sống… thật … tốt nhé… Em… yêu… anh.- Giọng Thanh Thanh vừa dứt chiếc xe cũng vừa đến bệnh viện nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Thanh Thanh đã đi, đi thật xa, bỏ lại tình yêu, ước mơ và một tương lai rộng mở phía trước.
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa rất to như than khóc cho một thiên thần vừa chết đi. Trời khóc, Long khóc nhưng bây giờ nước mắt anh không còn rơi nữa mà trái tim anh như đang khóc, nó co thắt lại làm anh quạnh thắt. Anh gào lên như muốn xóa tan mọi thứ.
Xác của Thanh Thanh nhanh chóng được đưa đến nhà xác. Long nghĩ bây giờ làm sao mà báo tin cho gia đình cô ấy đây. Long bắt một chiếc xe taxi đến nhà của Thanh Thanh để thông báo tin nhưng chuyện không ngờ đến đã xảy ra.
- Cháu chào cô ạ.- Giọng Long lễ phép chào mẹ của Thanh Thanh.
Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên nhìn Long:
- Sao cháu đến đây giờ này? Thanh Thanh không đến cùng cháu à???- Người phụ nữ hỏi Long
- …………….
- Sao cháu lại không nói gì ???
- Cháu…cháu…
- Cô hỏi cháu Thanh Thanh đâu rồi???- Người Phụ nữ bắt đầu cảm nhận được sự lo lắng từ Long. Bà hỏi gắt
- ………- Long vẫn đứng bất động, anh không đủ can đảm chấp nhận sự thật này, sự thật anh đã mất người con gái anh yêu quý nhất.
- Không lẽ……- Giọng Long ngập ngừng đã tố cáo tất cả, người phụ nữ gục xuống.
- Cháu.. cháu.. xin lỗi cô…cháu xin lỗi cô.- Long nghẹn lời thốt ra từng lời nói mà suốt đời có thể anh không bao giờ quên
- ……………….
- Do cháu không tốt…..do cháu không tốt…cháu đã không bảo vệ được Thanh Thanh, cháu xin lỗi.- Long cũng rơi lệ khẽ ôm người phụ nữ đỡ bà dậy.
- Thôi..thôi..thôi… Cô biết mà… cô biết mà… lúc nãy cô đã cảm nhận được điều gì đó rồi… Làm sao, làm sao cô ăn nói với ông chủ và bà chủ đây?- Người phụ nữ vừa khóc vừa lắc đầu.
Vừa nghe đến ông chủ và bà chủ Long sửng người:
- Cô nói vậy là sao? Cháu không hiểu.- Long chợt ngẩn người.
Người phụ nữ lau nước mắt, tiếng khóc đã giảm bớt:
- Cô chỉ là vú nuôi của Thanh Thanh thôi. Thanh Thanh là tiểu thư của tập đoàn công ty X của miền Trung. Cô ấy không muốn dựa vào gia đình nên…nên….- vừa dứt lời người phụ nữ lại tiếp tục òa khóc.
Sự thật quả là quá trái ngang, Long tự nghĩ thật ra mình đã hiểu Thanh Thanh được bao nhiêu? Yêu cô ấy nhiều như thế nhưng ngay đến thân phận thật sự của cô mà anh còn không biết rõ. Anh bước chân nặng nề rời khỏi căn hộ cấp 4 nơi Thanh Thanh ở mà trong lòng có vô vàn câu hỏi cần được giải đáp.
Sáng hôm sau gia đình tập đoàn công ty X của miền Trung đã có mặt tại bệnh viện. Một người đàn ông sang trọng và một người phụ nữ quý phái cầu kì bước ra từ chiếc xe ô tô Audi đắt tiền. Long nhìn họ bình thản trước sự việc một cách lạ lùng. Cả hai đến nhà xác nhìn thi thể Thanh Thanh rồi nhanh chóng bước ra phòng làm thủ tục nhận xác rồi rời đi. Tính cách của hai người quả thật Long không thể tưởng tượng được hoàn toàn khác xa với Thanh Thanh mà anh biết.
Sau sự việc với Thanh Thanh mẹ của Long thay đổi tính tình hoàn toàn. Bà không còn khắc khe hay khinh thường người khác như xưa nữa. Nhiều lúc Long thấy mẹ sờ lên vết sẹo dài trên mặt mà nước mắt chảy xuống. Có lẽ bà ấy đã hiểu ra không nên đánh giá một con người quả vẻ bề ngoài. Vẻ đẹp bên trong mới đáng giá và thiêng liêng nhất mà không có tài sản nào sánh bằng………
.
.
.
Bức tranh quá khứ tua lại thật nhanh, Long quay trở lại hiện tại thấy Dương đang khoanh tay trước ngực:
- Tôi hỏi lần lại, tỉnh lại chưa? Chúng ta đi nào.
[Truyện Hay] Nocturne 1 kí ức đẹp 1 kỉ niệm đã khắc sâu mãi trong kí ức, 1 kỉ niệm về thời học sinh của mình.... Đọc Truyện » |