Khí phách anh hùng Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử. Tải miễn phí » |
Chương 9: Lời tỏ tình bất ngờ
Bức tranh quá khứ tua lại thật nhanh, Long quay trở lại hiện tại thấy Dương đang khoanh tay trước ngực:
- Tôi hỏi lần lại, tỉnh lại chưa? Chúng ta đi nào.
Bất chợt Long đứng lên ôm chầm lấy Dương:
- Anh… anh làm cái gì thế?- Dương ngạc nhiên.
- Làm người yêu anh nhé!.- Long nói rất dứt khoát.
Mặt Dương đỏ lên chống chế:
- Anh đang nói lung tung gì thế? Mình đi khỏi đây thôi.
Long buông Dương ra. Mặt Long và Dương lúc này cách nhau một đoạn rất ngắn Long nhắc lại câu nói vừa rồi.
- Làm người yêu anh nhé.
Dương chưa kịp nói gì môi Long đã chạm vào môi Dương. Cô tròn mắt ngạc nhiên rồi dần dần nhắm mắt lại. Đôi tay trước ngực cũng buông ra vòng ra sau cô Long. Nụ hôn đầu tiên của Dương liệu cũng là nụ hôn cuối không? Cô không quan tâm nữa cô chỉ biết tận hưởng những phút giây hạnh phúc của mình. Khung cảnh hai người hôn nhau giữa một đống hổn độn đang bốc cháy khắp nơi giống thật đẹp nhưng cũng thật bi thương.
Hai con người đang quấn lấy nhau thì…
“Bốp… ” một cục gạch nhỏ ném trúng đầu của Long.
- Ui da.- Anh buông Dương ra và sít soa.
- Hai cô cậu muốn chết ở đây hay sao mà còn đứng đó hôn nhau? Nhanh lên đi thôi nào.- Một người lính cứu hỏa đang đứng bên ngoài cửa sổ của phòng nói vọng vào.
Dương nghe xong hai má đỏ ửng lên vì xấu hổ, mặt cúi xuống đất bước đi ra cùng Long ra ngoài nơi anh lính cứu hỏa đang đợi. Chỉ sau 2 phút Long và Dương đã được đưa xuống mặt đất an toàn. Cô Lan vui mừng ra ôm lấy con trai sờ nắn khắp nơi hỏi han:
- Có sao không con?
- Có bị thương chổ nào không?
- Đư a mẹ xem con nào
Liên tục là những câu hỏi dồn dập từ cô Lan dành cho Long cậu con trai mà cô yêu thương nhất. Rồi lôi Long ra một xe cứu thương đậu gần đó nói với ý tá điều gì đó.
Nhìn cảnh Long bị mẹ lôi đi Dương nhìn khẽ cười nhẹ. Long cũng quay lại cười với cô. Nguyên nãy giờ cũng chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu chí cuối, trong lòng cô cảm thấy nôn nao rồi cô từ từ bước tới chổ Dương, mặt Dương trùng xuống:
- Cậu có thể ra ngoài kia nói chuyện với tớ một chút được chứ?.- Nguyên nói.
Dương không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi theo Nguyên. Long nhìn thấy vậy nhướn người bước đến thì Dương đưa tay ra hiệu Long cứ ở đó.
Cả hai đi ra bờ sông gần đó cách khách sạn nhà Long chỉ khoảng 200m. Gió lúc này bắt đầu thổi mạnh, Dương cảm thấy hơi lạnh nên khẻ rùng mình. Nguyên dừng bước quay lại nhìn Dương:
- Mình đã thua, thua cậu thật rồi. Mình cứ nghĩ mình yêu anh Long. Yêu thật sự nhưng đứng trước sự lựa chọn sự sống và cái chết tớ đã có một sự lực chọn có lợi cho mình thôi. Cậu thì khác tình yêu của cậu là một sự hi sinh cho người mình yêu. "Chúc cậu hạnh phúc".- Nguyên điềm tĩnh nói ra những điều mà có lẽ cô cũng không ngờ mình sẽ thốt ra
Nhưng câu nói của Nguyên là những gì cô ấy muốn nói với Dương ngay khi cô thấy Dương lao vào trong ngôi nhà đang bốc cháy. Nơi mà tình yêu đích thực được thử thách. Nguyên không khóc nữa, cô đã hiểu tình yêu của mình chưa đủ lớn. Phải chăng đó cũng là một sự cảm kích đối với Long vì đã giúp cô được xinh đẹp hơn. Nguyên cứ ngộ nhận đó là tình yêu rồi cuối cùng đánh mất một tình bạn đã gắn bó với mình từ lâu.
Dương cười, vẫn nụ cưới đó nhưng lần Nguyên và Dương đi chơi cùng nhau, đùa nghịch, quậy phá “Mình mãi mãi vẫn là bạn tốt của nhau chứ Nguyên?”
Tình yêu và tình bạn hai thứ “tình” vô cùng quan trọng với một con người. Nhưng một người muốn phân biệt và nhận biết được ranh giới của hai thứ “tình” này vốn dĩ trên đời này có mấy ai làm được.
Không một lời nói nào được nói ra nữa Nguyên chạy tới ôm lấy Dương. Hai người con gái ôm nhau nhìn cảnh tượng không khác gì hai đứa đồng tính làm mọi người đi ngang đều liếc nhìn. Thấy mọi người đi ngang đều liếc nhìn hai cô gái hiểu ra điều gì đó buông nhau ra.
Dương lên tiếng trước:
- Bạn bè, mãi mãi sẽ là bạn bè. Thà để bạn bè bán đứng, chứ không bao giờ bán đứng bạn bè.
- Được.- Nguyên đưa ngón tay út móc vào ngón tay út của Dương đã đưa lên từ trước.
Cả hai sải bước đi quay trở lại chỗ của Long. Nguyên nhìn Long rồi quay sang nhìn Dương. Tay phải Nguyên cầm lấy tay Long, tay trái Nguyên cầm lấy tay Dương rồi đặt bàn tay của hai người chồng lên nhau:
- Anh phải hứa với em phải chăm sóc người bạn thân nhất của em thật tử tế. Anh mà làm cho cô ấy tổn thương em sẽ không tha cho anh đâu.
Nụ cười xuất hiện trên môi của Long và Dương, Long kéo Dương vào long.
- Em yên tâm. Anh sẽ chăm sóc cho cô nàng xấu xí và cứng đầu này suốt đời.
Vừa nghe hai chữ “xấu xí” và “cứng đầu” Dương nhéo vào hông Long làm anh hét lên “Á… á… á… á… ” Cả ba người cười phá lên trong đêm tối.
Phần 2: Thể xác và Linh hồn
Chương 10: Trai tài, gái sắc
Chuyện Long và Dương yêu nhau nhanh chóng lan nhanh khắp đại học X. Một người là Hot-Boy năm thứ 4 của trường còn một người là cô gái linh động, không xinh xắn nhưng được cái “duyên” của năm thứ 2.
Cặp thanh mai trúc mã này làm cho người ngưỡng mộ cũng có, người ghen tị cũng có. Trong số người ghét lại có Nhân một người trong nhóm của Long. Sự trái ngang của cuộc đời là đây, bị xã hội chối bỏ, tự chấp nhận bản thân và vững bước trên con đường mình đã chọn mới có thể giúp họ bước tiếp trên con đường đời.
- Sao lại như vậy? Sao cậu lại yêu cô ấy? Sao không yêu mình?.- Giọng ẻo lả của Nhân nói với Long.
Mỗi lần như thế lông tơ của Long cứ dựng đứng lên không ngừng.
- Cậu có thể không nói với tớ nhưng câu như thế được không? Da gà, da cóc và lông tơ của tớ nó biểu tình lên hết rồi đây.- Long ái ngại nhìn Nhân.
Vẻ mặt của Nhân như không muốn buông tha cho Long tiếp tục yểu điệu thục nữ với Long. Đúng với cái tên nhóm “quái vật” tụ hội đầy đủ nhưng nhân tài của trường đại học X, thành phần nào cũng có.
Nhân cũng vậy, không đơn giản gì mà cậu ta có thể vào nhóm của Long được. Ngày trước Nhân gặp Long thì đã mến mộ và đem lòng yêu mến. Trong một lần say xỉn Nhân thổ lộ tình cảm của mình với Long. Long không nói gì chỉ phán một cậu:
- Muốn như thế thì làm sao gia nhập được vào nhóm của tớ đi! Khi đó tớ sẽ suy nghĩ lại.
Tưởng rằng nói thế Nhân sẽ bỏ cuộc nhưng không ngờ anh ta lao đầu vào nghệ thuật múa và ca hát. Trong vòng 1 năm Nhân đã giành được nhiều giải thưởng của Trường đại học X và các cuộc thi tài năng trong nước. Đương nhiên Nhân được đường đường chính chính bước chân vào nhóm cùa Long. Một nhóm “quái dị”.
Bên Dương cũng không khá hơn là mấy. Nhật khi biết chuyện Dương và Long trở thành một cặp trong lòng không tránh khỏi dấy lên sự ghen tỵ. Nhật tự nhủ mình không có gì thua Long cả, gia đình Nhật giàu có thậm chí giàu hơn gia đình Long nữa đành khác, còn tài năng ư? Không phải Nhật học kém đến nỗi năm sau mới thi đậu vào trường đại học X. Chẳng qua Nhật biết Dương đang học trường này nên đã bỏ học bên trường Quốc Tế mà sang đây. Tại trường Quốc Tế Nhật được xem là một nhân tài mới nở của trường. Ngày anh bỏ học qua đại học X đã bao nhiêu cô gái phải tiếc nuối.
- Cậu yêu anh ta thật chứ?.- giọng Nhật hỏi Dương.
- Tớ yêu anh ấy, thật đấy. Cậu đừng như thế nữa, cậu sẽ tìm đươc người tốt đẹp hơn tớ nhiều mà.- Dương trả lời Nhật có vẻ van xin.
- Cậu……- Nhật không biết nói gì hơn liền bỏ đi.
Dương hiểu tâm trạng của Nhật lúc này. Khi yêu một người mà người ấy không đáp lại cảm giác thật khó tả. Ta luôn hi vọng sẽ làm mọi cách để người ấy hiểu rõ tình cảm của mình đối với người ấy, làm tất cả cho người mình yêu dù người bên cạnh người ấy không phải là mình. Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng hạnh phúc của ta là có người ấy.
Yêu và được yêu chỉ gói gọn trong tình yêu nhưng yêu không thì chưa đủ, chúng ta phải được yêu nữa mới trọn vẹn được hai chữ tình yêu. Với Nhật, anh đang yêu. Yêu Dương từ khi còn sống chung với nhau chỉ do Dương khờ dại không nhận ra điều đó thôi. Nhiều lúc Nhật tự trách mình lúc chia tay sao không nói với Dương “Tớ thích cậu.” Rồi giờ đây anh nhìn Dương tay trong tay với người khác. Phải chăng anh đã bỏ lỡ mất tình yêu của mình.
Lang thang trên phố bất chợt trời đổ cơn mưa, vào trú tại một quán café bên đường, bài hát không lời “Kiss the rain and mood rain” cất lên. Từng giai điệu, từng nốt nhạc như biểu hiện cảm xúc của Nhật lúc này. Tìm một góc trong quán gọi cho mình một ly café đen nhìn ra ngoài nhìn trời tý tách mưa. Bước chân vội vã của những người đi đường, người cô đơn một mình, kẻ tay trong tay với người yêu.
Bất chợt Nhật nghe thấy tiếng bàn tán từ bàn bên kia, một người thanh niên có phần “xinh đẹp” như “con gái” đang cười nói vui vẻ với 4-5 các cô gái ăn mặc lố lăng, bặm trợn. Từ xưa tới nay Nhật ghét nhất là những người của thế giới thứ 3. Đối với Nhật đây đúng là một bi kịch và một thảm họa mà ông trời đã tạo ra cho nhân loại. Nhưng không phủ nhận những người của thế giới thứ 3 luôn có những tài năng bẩm sinh thiên phú đặc biệt là trong lĩnh vực nghệ thuật. Ông cha ta thường có cậu “Mất cái này được cái kia, có tài ắt có tật” quả là không sai mà.
Không quá để tâm tới cái “loại” người mà mình ghét nhất Nhật tiếp tục thả hồn vào tiếng nhạc không lời nhưng Nhật bị kéo về bởi một câu nói phát ra từ nhóm thanh niên đấy.
- Chị em xử con Dương, người yêu của Long giúp em được không? Nó dám cướp người yêu của em.
Im lặng và tiếp tục lắng nghe cuộc trò truyện của nhóm người này. Cuối cùng Nhật cũng biết được người đàn ông của thế giới thứ 3 này là Nhân. Một nhân tài ca múa hát của trường Đại học T và nguyên nhân Nhân muốn hãm hại Dương là vì Long. Tình yêu của những người của thế giới thứ 3 vô cùng ghê sợ và tàn độc. Đã vào cuộc chơi của họ thì phải tuyệt đối trung thành nếu không sẽ phải chịu một hậu quả khủng khiếp nhất. “Chết”.
Những dòng suy nghĩ cứ nhảy loạn xạ trong đầu Nhân nhưng độc nhất một dòng suy nghĩ làm anh mỉm cười.
“Phải chăng Long cũng là người của thế giới thứ 3?”
Vừa vui vừa lo lắng, vui vì nếu đúng như thế thì anh còn có cơ hội cho tình yêu của mình. Anh quyết giành lại Dương trong tay Long bằng mọi giá, lo lắng vì Nhân đang bàn mưu hãm hại người anh yêu. Nhật nghĩ ngay tới việc tương kế tựu kế chăm chú lắng nghe âm mưa của Nhân với đồng bọn.
Chương 11: Khi nào chúng mình xa nhau ?
Trời bắt đầu chuyển sang đông, năm nay Dương không cảm thấy lạnh nữa vì đôi bàn tay nhỏ bé của cô luôn được bàn tay ấm nóng của Long sưởi ấm.
“Dương đang yêu”.
Mối tình đầu của cô, ngọt ngào và dịu êm. Long và Dương tay trong tay bước đi trên phố bất chợt Dương quay lại hỏi Long:
- Anh này, sắp noel rồi. Anh có dự định gì không?
Long đưa đôi tay đặt lên má Dương rồi nhìn Dương:
- Năm nay không muốn đi đâu cả. Anh muốn ở bên cạnh em thôi.
Ngoài mặt Dương hỏi vậy nhưng thực chất cô mong chờ Long sẽ nói như thế với cô.
- Anh ở bên em hoài như thế sẽ có ngày anh chán em thì sao? Lúc ấy anh còn muốn bên em nữa không?
Như đang bị trất vấn tình yêu Long ôm Dương vào long:
- Cô bé ngốc của anh, em thấy đó chúng ta có thể ăn rất nhiều thứ nhưng không thể nào không ăn cùng cơm. Em cũng như vậy, một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh.
- Không chịu, em không chịu làm cơm đâu.- Được Long ví von Dương nũng nịu.
Hai người đi bên nhau qua từng con phố, ăn với nhau những món mình thích, chơi những trò chơi muốn, vùi đùa, cười nói với nhau thật hạnh phúc. Nhưng cả hai không biết được những cạm bẫy và hiểm nguy đang chờ cả hai phía trước, chỉ cần một trong hai người buông tay thì họ sẽ mất nhau mãi mãi.
Trong tình yêu, yêu và được yêu đã khó nhưng nuôi dưỡng tình yêu đến khi thăng hoa lại là một việc vô cùng khó khăn khác. Đơn giản vì khi mới bắt đầu yêu cả hai không để bộc lộ những khuyết điểm của mình đang có thế nên tình yêu luôn đẹp và thuần khiết. Dần dần các khuyết điểm được bộc lộ nếu không đủ cam đản, chấp nhận và dung hòa nó thì rất dễ xảy ra tan vỡ.
Bất chợt Dương hỏi Long:
- Anh này, khi nào thì chúng ta xa nhau anh nhỉ ?
- Không bao giờ em à, vì em là một nữa cuộc sống của anh mà!!!- Long không suy nghĩ trả lời ngay.
Dương nhìn Long hỏi lại một lần nữa:
- Anh hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói được không. Em hỏi lại nhé. Khi nào thì chúng ta xa nhau?
Câu hỏi tuy đơn giản nhưng thật ra là vô cùng khó khăn với Long. Anh có thể trả lời Dương giống như vừa rồi nhưng rồi anh nghĩ nếu như thế sẽ là nói dối. Không có cái gì là tuyệt đối cả, ngay cả anh chính lúc này, bên cạnh người con gái anh yêu nhưng rồi khi về nhà mỗi người một nơi cũng được xem là xa cách đó. Thế nên Long muốn mình có một câu nói hoàn hảo với Dương:
- Em à, khi chúng ta xa nhau chính là lúc tình yêu rời bỏ hai đứa mình.
Một câu trả lời hoàn hảo cho một câu hỏi không hoàn hảo. Có nhiều người hỏi nhau tại sao lại chia tay? Nhiều người sẽ đổ lỗi cho hàng ngàn lý do được đặt ra nhưng họ quên rằng cốt lõi của vấn đề là tình yêu có thời gian riêng, khoảnh khắc riêng để đến rồi đi. Thế nên khi chia tay chứng tỏ tình yêu đã rời xa hai người.
21h,
Đứng trước phòng trọ của Dương.
- Em ngủ ngon nhé. Mai anh sẽ đến đón em đi học.
Dương cũng chúc lại anh:
- Anh cũng ngủ ngon nhé, mai gặp lại.
Long vừa về trong lòng bổng dấy lên một nỗi nhớ.
Phải chăng khi yêu vừa xa cách là như thế này sao?
Nhưng rồi Dương lại nghĩ khi nào tình yêu sẽ rời xa hai người. Long cho Dương một câu trả lời hoàn hảo nhưng cũng là một câu trả lời mở. Long muốn hai đứa làm những gì có thể để nuôi dưỡng tình yêu của mình. Làm thế nào để nó không héo úa, chết dần, chết mòn. Những suy nghĩ hỗn độn đó cứ quanh quẩn trong đầu Dương đến khi cô thiếp đi lúc nào không biết.
6h sáng,
Cái giá lạnh của mùa đông Hà Nội bắt đầu, những làn gió lạnh len lỏi vào từng khung cửa chui vào phòng Dương làm cô khẽ rùng mình tỉnh giấc. Nhìn chiếc đồng hồ trên bàn thật sự cô không muốn chui ra lúc nào nhưng tiếng gọi của Long bên ngoài cửa làm cô không thể không ngượng ép ra khỏi giường cả.
Khoác thêm trên người một chiếc áo mỏng Dương lết từng bước chân ra mở cửa.
- Còn sớm mà anh!
Nhìn thấy bộ mặt ngái ngủ của Dương, Long không thể không cười rồi cốc nhẹ lên đầu cô.
- Bé yêu của anh ơi, em sớm muộn cũng biến thành con heo lười thôi! Em sửa soạn đồ đạc chúng ta cùng đi ăn sáng nào.
- Em không có thói quen ăn sáng.- Xoa xoa chỗ bị đánh Dương nhăn mặt bỉu môi.
Chưa kịp nói hết lời đôi bàn tay của Long đã lôi Dương đến phòng Toilet nhét cô vào bên trong đóng cửa lại.
- Em có 5 phút. Nhanh lên nhé.
Bên trong phòng Toilet Dương nhìn mình trong gương rồi khẽ cười với chính mình. Cô tự hiểu rằng từ rất lâu rồi cô mới có được cái cảm giác như thế này, có lẽ khi yêu là như thế này đây.
Không phải để Long đợi lâu chưa tới 5 phút Dương đã có mở cửa bước ra. Mùi hương nhè nhẹ phảng phất làm Long hít hít.
- Anh làm sao thế?- Dương nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Long liền cất lời.
- Anh chợt phát hiện thấy một mùi thơm của một loài hoa Tiên nên anh phải tranh thủ thưởng thức đó mà.- Long trả lời đầy tinh nghịch.
Long trả lời Dương làm Dương không thể không thẹn thùng, cô biết câu nói này không phải chỉ dành riêng cho cô, hẳn cũng đã có nhiều người con gái từng được Long mê hoặc bằng những lời lẽ ong bướm thế này. Nhưng lần này cô cảm thấy sự ấm áp lạ lùng trong lời nói ấy, nó khiến cô không màng đến quá khứ trước đây của Long. Gạt phắt đi những suy nghĩ cô cùng Long rảo bước trên con đường phố Hà Nội.
Cả hai dừng bước trước một quán phở Hà Nội gia truyền khá nổi tiếng ở đây. Mới sáng sớm nhưng số lượng khách tới ăn đã rất nhiều.
Cầm hai tô phở từ tay bà chủ quán Long bước tới bàn Dương đang ngồi rồi cất tiếng nói:
- Có chuyện gì làm cô bé của anh có một cái nhìn xa xăm và suy tư như thế kia vậy?
Được tiếng nói của Long cắt đứt Long suy nghĩ Dương quay trở lại hiện tại .
- Không có gì đâu anh. Em chỉ suy tư vu vơ thôi ấy mà.
- Em anh nhanh đi cho nóng.- Long đặt tô phở trước mặt Dương.
Long cũng đặt tô phở xuống rồi kéo ghế ngồi xuống thì tô phở của mình đã bị Dương kéo về phía mình.
- Em tính ăn hai tô luôn sao? Hahahaha, sao không nói cho anh biết trước. Ban đầu có chút ngạc nhiên rồi Long cười phá lên.
Dương nghiêng đầu cười tinh quái:
- Anh lầm rồi. Em chia cho anh một nữa của em đó chứ. Em sẽ nuôi anh thành heo giống em hihii.
Một nữa số phở của Dương nhanh chóng bị san sẻ qua cho Long. Nhìn tô phở của Long lúc này thật vĩ đại. Mọi người mới bước vào trong quán nhìn đều tỏ thái độ ngạc nhiên rồi quay đi. Long phải nhanh chóng giải quyết cho số phở vơi đi còn Dương thì chậm rãi vừa ăn vừa thích chí mỉm cười. Hai người ăn xong lại cùng nhau rảo bước đến trường.
.
.
.
Buổi học sáng nhanh chóng trôi qua nhanh, Long nhanh chóng phi tới lớp của Dương chỉ mong được nhìn thấy cô. Nhưng khi đến lớp thì không thấy Dương đâu cả. Nguyên vừa nhìn thấy Long liền chạy tới nói với giọng lo lắng:
- Anh đi ngay tới khu đất trống sau trường đi. Lúc nãy có mấy đứa lớp trên đến kéo Dương ra ngoài ấy rồi.
Như sét đánh ngang tai Long chạy nhanh nhất có thể đến khu đất trống. Chỉ mong Dương không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng khi đến nơi một cảnh tượng khủng khiếp xảy ra. Những tên du côn nằm la liệt, miệng không ngừng rên la. Long nhìn quanh tìm kiếm Dương chợt đứng người khi thấy Dương đang ôm một người thanh niên lạ mặt. Nhưng cũng đủ tỉnh táo để biết được người thanh niên này vừa hạ gục những tên du côn này cứu Dương.
- Cảm ơn anh đã cứu bạn gái tôi.
Nghe thấy giọng Long, Dương liền buông Nhật ra sà vào lòng Long khóc thút thít:
- Anh ơi, em sợ lắm.
- Có anh ở đây rồi. Em đừng sợ nữa nhé!- Long ôm nhẹ Dương vào lòng rồi an ủi.
Nhật nhìn thấy Long và Dương ôm nhau không dời trong long không tránh khỏi cảm giác ghen tị trong người. Nhật tự nhủ rằng “khi Dương đang gặp nguy hiểm thì anh ta đang ở đâu chứ? Sao anh ta không bên người yêu để bảo vệ cô ấy?
Không nói gì Nhật lặng lẽ bỏ đi để lại Dương và Long ở đó tâm sự. Một lúc sau Dương lau hết những giọt nước mắt cuối cùng rồi dời khỏi ngực Long liền hỏi:
- Nhật đâu rồi anh?
Biết rằng Dương đang hỏi tới người thanh niên vừa nãy, Long trả lời:
- Anh ta đi được một lúc rồi. Có gì không em? Mà anh ta tên Nhật à? Anh chưa gặp người này trong trường mình khi nào cả.
Tất nhiên là Dương sẽ nói cho Long biết Nhật là ai. Tuy nhiên cô không kể hết tất cả cho Long nghe về Nhật vì đơn giản cô không muốn chuyện tình cảm của hai người có mặt người thứ ba bên trong. Không biết đây có phải quyết định sáng suốt nhất của cô hay không nhưng chính vì sự che dấu này mà giữa Long và Dương không ít lần xảy ra những xích mích không đáng có.
.
.
.
Cách đó không xa tiếng Nhân tức tối vang lên cả một vùng, khác hẳn với cái giọng ẻo lả vốn có của mình.
Thiên Sứ, Đừng Đi, Anh Còn Chưa Nói Yêu Em Quang đèo Thu về, buổi tối, phố xa lên đèn náo nhiệt. Nhà Thu ở giữa khu Phố cổ, hôm nay là cuối tuần Chợ Đêm đông đúc Đọc Truyện » |