Thiên Thần Truyện Online Game Thiên Thần Truyện Online là dòng game Mobile (gMO) đặc sắc, được kết hợp giữa thể loại nhập vai (MMO) và đánh theo lượt trực tiếp không chuyển bản đồ. Tải game miễn phí » |
Nó đưa muỗng canh vào miệng. Rồi kết thúc việc ăn uống.
Quả thật, quán ăn này rất ngon! Đồ ăn ở đây rất đặc biệt.
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!
Hắn đưa nó về nhà, thưa với bố mẹ nó về chuyện cho nó qua ở hẳn nhà hắn. Khi nào nó muốn về nhà thì cứ về. Và thông báo cho họ biết chuyện hai người đang yêu nhau. Khiến cả nhà ai cũng vui mừng. Đến anh Hi Phong cũng muốn nó với hắn thành đôi.
Vậy là hắn sẽ rước nó về ngay ngày mai.
Đến khi hắn về, anh Hi Phong chạy lên phòng nó nói chuyện. Nó đang ôm gấu bông đọc sách mà nó mượn của hắn.
- Hêy…cô em của anh…
- Em biết chuyện rồi…Em bị mọi người đuổi…em sẽ qua nhà Minh Vũ ở…
- Ha ha…anh biết, anh lên đây muốn nói một chuyện quan trọng của anh thôi!
Nó đưa mắt nhìn anh trai:
- CHuyện của anh liên quan gì đến em?
- Chị Lâm, lần trước em cho anh số điện thoại đó…
Nó hồi tưởng lại sự việc.. Đặt sách xuống, tươi tỉnh hẳn, hỏi:
- He he…sao? sao? Hai anh chị tiến triển đến đâu rồi?
- Rất tốt…à không…quá tốt ấy chứ… Cô ấy đã nhận lời tỏ tình của anh! Cô ấy thật sự thích anh. Ngay từ lần gặp mặt cô ấy, anh thật sự bị mê hoặc… Thật sự rất xinh đẹp, tốt bụng, đáng yêu! Nhóc suốt ngày vắng nhà, anh chẳng thể chia sẻ niềm vui, mãi đến hôm nay anh mới dám lên nói chuyện với nhóc!
Ha ha…vậy là tốt. Nó thật sự rất thích chị Lâm… chị ấy rất nhiệt tình, lại xinh. Nó cười híp mắt:
- Vậy anh đã nói với bố mẹ chưa?
- Chưa. Anh sợ.
- Tại sao?
- Cô ấy làm ở quán Bar… anh chấp nhận được… nhưng sợ bố mẹ sẽ không chấp nhận.
- Vậy cho chị ấy làm ở công ty anh đi! Nghe bố mẹ nói, anh làm việc tốt tới mức, năm nay được tiến cử là tổng giám đốc công ty ADJ nổi tiếng cơ mà! Anh có quyền tuyển thư kí cho mình!
- A ha… cô em chí phải… vậy mà anh không nghĩ ra… Nhưng mà… bố mẹ hỏi kĩ hơn thì sao?
Nó ngồi khoanh chân. Nó nguyện là sứ giả tình yêu luôn.
- Anh cứ bảo… cô ấy là thư kí cho tổng giám đốc mới được tuyển, lần đầu gặp đã có cảm tình, nên anh quyết định theo đuổi… khi thành công rồi… chị ấy đổ rầm dưới tay anh…. Lúc đó, cô ấy bảo, trước kia từng làm ở quán Bar… nhưng anh vẫn chấp nhận… Bố mẹ sẽ đồng ý nếu chị ấy thật sự tốt, quan tâm, yêu anh hết mực! Tin em đi!
Anh Hi Phong cười, xoa đầu nó:
- Nhóc khá lắm! Yêu Minh Vũ vào, chuyên nghiệp hẳn trong lĩnh vực tình yêu! Ha ha! Anh sẽ đi nói với cô ấy! Cảm ơn nhóc!
Anh bước ra tới cửa, nó nói vọng:
- EM muốn anh lấy vợ sớm thôi!
Anh nó vừa đi khỏi phòng, nó vui kinh. Thế là anh nó chuẩn bị có vợ, đồng thời, nó sẽ có chị dâu xinh đẹp và mỗi sớm, không bị anh nó gọi dậy nữa… Tin vui.
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!
Sáng hôm sau, hắn đã qua đón nó về nhà hắn. Cả nhà không ai níu kéo nó, nó muốn bật khóc quá… Khi ngồi trong xe ô tô cùng hắn, nó đã bật khóc nức nở. Hắn bật cười:
- Trẻ con.
- Tôi gét cậu.
- Nha đầu. Nín đi. Nhà hai bên gần nhau, em còn khóc gì? Anh rất thoải mái, cho em về thăm nhà đều đặn cơ mà.
- Em không muốn xa nhà, bọn bạn sẽ nói sao đây?
- Anh muốn công khai.
Nó thút thít.
Về đến nhà hắn. Ông Lam từ trong nhà ra đón, ông rất vui khi nó đến đây ở hẳn. Nó nhìn thấy ông, ôm chầm lấy:
- Bác Lam… Con xin lỗi…
Ông đẩy gọng kính:
- Tiểu thư…cô….
Nó cười:
- Bác đừng gọi cháu là tiểu thư… Bác là bác của cháu… đừng khách sáo với cháu…
- Bố cháu đã nói rồi?
- Vâng! Cháu thật sự rất vui! Mấy năm trước, nghe tin bác bị mất tích… cháu đã rất buồn. Hóa ra, bác lại tới đây!
Nó buông ông ra. Ông mỉm cười:
- Ta qua đây để bảo vệ Minh Vũ mà thôi! Ha ha…nào…vào nhà đi… Cháu đã ở đây rồi, ta đã cho người dọn dẹp phòng của cháu, tí cháu hãy lên xem, mong là cháu thích!
- Vâng!
Nó nhanh chóng đi vào bên trong cùng với hắn… Nó không quên cảnh báo:
- Anh không được bắt nạt bác em! Em sẽ đây đó!
- Anh biết.
- Chiều em học thêm, anh đưa em đi nhé?
Hắn đặt va li lên phòng nó, cười:
- Nhóc con. Yêu anh. Dám sai cả anh.
- He he. Nói thật. Anh yêu em là anh sẽ khổ rồi, em sẽ rất nghịch!
- Anh sẽ phạt.
- Mặc kệ anh.
Nó thả người trên chiếc giường êm ái. Quả thật, căn phòng này quá đẹp, nó như phòng công chúa vậy. Màu hồng, đẹp lung linh. Cái giường rất rộng, trên đầu giường có hai con gấu bông xinh vô cùng, hai chiếc gối đẹp kinh, cái chăn thì thơm tho kinh khủng. Rèm cửa màu hồng, chạm xuống đất. Còn cái bàn học nữa, khá to, bày trí khá đẹp, nó đặt mấy cuốn sách lên đó. Bên cạnh cái bàn, còn có 1 cái kệ sách nhỏ nhỏ, xinh xinh. Cô giúp việc cười thân thiện:
- Tiểu thư, kệ sách đó, tiểu thư để những cuốn quan trọng, còn những cuốn còn lại, tiểu thư đưa tôi, để tôi đem xuống phòng thư viện!
- Vâng. Cảm ơn chị!
Nó cười.
Nhìn xem, cái tủ này to vậy? nó cũng màu hồng, cả căn phòng nó chỉ một màu hồng đậm và hồng nhạt, kết hợp hài hòa. Nó mở tủ ra…
OA!!!!
Toàn quần áo, váy, giầy dép….
Cô giúp việc thấy nó tới cái tủ quần áo, đến bên cạnh, nói:
- Quần áo này là do thiếu gia chọn cho tiểu thư đó! Tiểu thư có thể để quần áo từ nhà để vào đây! Coi như tiểu thư có thêm quần áo mới!
- Vâng!
Nó ngỡ ngàng… Thật sự rất vui….thấy hắn quá chu đáo… mọi vật chất hắn đều cho nó đủ… còn tình cảm…thì nó không phải nói… Hắn luôn yêu nó nhiều. Nó lại chạy vô phòng tắm… Càng ngạc nhiên hơn vì nó quá hiện đại… gạch được nhuộm màu hồng, rất hiện đại.
Nó chạy xuống phòng hắn. Không thèm gõ cửa, chạy tới bên hắn, ôm lấy thân hình kia. Hắn sững người, nó nói:
- Cảm ơn anh. Căn phòng quá tuyệt vời!
- Thích à?
- Vâng. Rất thích.
- Anh thấy cầu kì.
- Không đâu. Rất đẹp. Em có thể rủ hai đứa bạn tới đây chứ?
- Viên Viên với Mẫn Mẫn?
Nó nũng nịu:
- Nha…nha…nha….
Hắn vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của nó:
- Được. Không được nghịch ngợm.
- Vâng. Chúng nó sẽ rất sốc. CHính bọn nó kêu em chấp nhận tình cảm của mình! CHúng nso biết em thích anh… Thế nên, em mới đồng ý làm bạn gái anh!
- Nếu vậy, anh phải cảm ơn hai bạn ấy! Tối nay, gọi điện cho hai người ấy. CHúng ta mời họ tới nhà ăn!
Nó ngẩng đầu nhìn hắn:
- Không ăn hàng sao anh?
- Anh sẽ gọi món ở nhà hàng nổi tiếng, mang tới đây! Em có thể kêu họ ngủ ở đây luôn cũng được! Hôm nay… anh sẽ để em thoải mái với bạn bè! Còn những hôm sau… em phải là của anh!
- Vâng!
Nó nhún chân, hôn lên má hắn. Rồi lon ton chạy lên phòng gọi điện.
Nó khoanh chân ngồi trên giường, dùng chức năng gọi nhiều người, rồi kết nối với hai đứa bạn:
- Hêy, hai cưng! Hôm nay qua nhà mình ăn cơm nha!
Viên hỏi:
- Vụ gì à?
- Ừ. Mình đã nhận lời Minh Vũ rồi, thế nên, hai bạn qua nhà Minh Vũ nhé?
Cả hai đứa ngạc nhiên, hét to vào điện thoại:
- GÌ?????? QUA Ở NHÀ NGƯỜI TA LUÔN Á?????
Nó cười thẹn thùng:
- Tại anh ấy cứ ép mình tới sống!
- Gì đây???? Kêu anh rồi cơ à??? Coi bộ tiến triển nhanh nha?
- Hi hi… Mà hai bạn biết nhà Minh Vũ chưa? Có cần mình kêu người qua đón không?
- Chà…chà… giờ giàu rồi nhé??? Được… kêu người qua đón tụi này đi… tụi này không biết nhà Minh Vũ!
- Ok… Hôm nay, đồ ăn nhà hàng nổi tiếng nhất sẽ được mang tới đây, chúng mình cùng quậy nha! Minh Vũ nói như vậy!
- Ha ha… chuyện ăn uống thì yên tâm!
- Ok… tạm biệt!
Nó tắt máy. Giờ nó chẳng khác gì công chúa được hoàng tử chiều chuộng!
Cộc cộc!
Nó bật dậy khỏi giường, ra mở cửa… là Hắn…
- Sao vậy?
- Hoàng Minh sẽ tới.
- Vâng! Em biết chắc như vậy, anh ấy là anh trai anh mà!
- Ừ. Anh vào nhé?
- Ok.
Nó mở cửa to ra để hắn đi vào. Hắn hỏi:
- Mọi thứ ở đây, chỗ nào em không ưng, kêu anh.
- Mọi thứ rất ổn.
- Ngày mai, sẽ có người mang máy tính xách tay tới. Em cần đến chúng?
- Ủa? sao anh biết?
- Nhà em. Bố mẹ bảo, em cần có 1 cái máy tính để phục vụ cho việc học!
- Đúng là vậy. Em cảm ơn anh.
- Đừng nói cảm ơn. Khách sáo lắm!
Nó gật gật đầu. Nó đã thích ứng được việc gọi hắn bằng “anh” nên việc bớt nói “cảm ơn” sẽ chẳng khó khăn gì. Người ta nói, khi yêu, không nên nói cảm ơn!
- Tủ quần áo, em thích không?
- Em rất ngạc nhiên vì chúng!
- Có tất cả quần áo cho mỗi dịp quan trọng nào đó! Nếu thiếu, em cứ đi mua, rồi bảo họ trừ vào thẻ của anh!
- Không cần đâu. Nhiêu đây là đủ rồi.
- Ý anh là nếu thiếu.
Nó ngồi xuống giường cạnh anh, cười:
- Em có thể dùng thư viện của anh chứ?
- Được.
- Hai quyển đợt trước em mượn anh, em đọc xong, em sẽ cất đúng nơi quy định.
- Thư viện của anh cũng là của em! Đến khi đỗ đại học, anh sẽ cầu hôn em!
- Em không chấp nhận đâu. Anh yêu tâm.
Nó cười phá lên. Hắn đè nó xuống giường. Nó thôi cười, nhìn chằm chằm hắn. Cự li gần như thế này chẳng phải lần một, lần hai, nhưng tim nó vẫn đập rộn ràng. Nó cười ngượng. Hắn nhếch môi:
- Không chấp nhận, anh ép em lên lễ đường.
Hơi thở thơm tho của hắn chạm vào mặt nó, nó thấy run, gật đầu lia lịa.
Hắn lại cười. Nhưng nụ cười ẩn ý vô cùng:
- Nha đầu. Hôn anh.
Nó lắc đầu lia lịa. Hắn lại cười:
- Nhanh lên.
- Biến thái.
Mặt nó đỏ ửng. Biết ngay mà, cái cười đểu như thế rất đen tối mà. Nó hôn lên môi hắn. Tay hắn chống xuống giường, nhẹ nhàng đón nhận nụ hôn vụng về của nó.
Được một lúc, nó đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn đè lên người nó, cười:
- Nha đầu. Quá vụng về. Chán ngắt.
Nó giận. Dù sao thì nó đâu chuyên chuyện hôn hít như hắn? Nó quay mặt đi:
- Chán thì thôi. Em chỉ được có vậy thôi.
Hắn gục đầu xuống vai nó, hôn lên vai nó. Làm nó thấy nhột, hắn dịu dàng xoa dịu cơn giận của nó:
- Nha đầu. Anh đùa thôi. Giận à?
- Anh nói em chán.. thì thôi…
- Em rất đáng yêu…
- Đừng biện hộ… Em giận thật rồi… Em vụng về, em chán ngắt…
Hắn nhìn nó… vẫn tư thế đè lên người nó:
- Nha đầu… ăn kem nhé?
Nó bật dậy tức thì… bất ngờ quá, nên trán nó đập mạnh vào trán hắn, hắn khẽ rên. Nó lo lắng, đưa tay chạm mặt hắn:
- Anh không sao chứ? Đau lắm không? Em xin lỗi…
- Trán em nhọn quá. “Gọt” đi…
- Được được…làm gì cũng được… anh cho em xem nào! Xem có sưng không nào?
Hắn bỏ đôi tay đang ôm lấy trán, nó hốt hoảng:
- Ôi… Sưng rồi… Đỏ rồi… ôi… Đợi em…
Nó chạy nhanh xuống nhà lấy đá cho vào khăn, rồi chạy vù lên với hắn. Áp khăn đá vào trán hắn, nhẹ nhàng di chuyển, nó chăm sóc cho hắn như một người vợ thực thụ, khiến hắn bật cười. Nó nhìn hắn:
- Sao lại cười?
- Đúng là vợ anh. Hơ hơ…
- Hừ… đau mà còn đùa… Mà anh vẫn uống thuốc đều đặn chứ?
- Có. Cuối tuần này đi kiểm tra.
- EM đi với anh.
- Ừm…
Chả mấy chốc đã tới chiều. Hắn đưa nó đi học.
Ở lớp, nó luyên thuyên chuyện nó với hắn yêu nhau, rồi khen hắn đủ điều. Bạn nó chê:
- Nhược Hi, lần trước gét Minh Vũ lắm cơ mà? Cứ nhắc đến là kêu: “đừng có nhắc đến hắn, tên đáng gét ấy!” Chà! Đúng là người xưa có câu: “Gét của nào trời trao của ấy.” quá đúng.
Nó cười bẽn lẽn, rồi lại kể về ngôi nhà của hắn, rồi lại nói về căn phòng mới màu hồng của hắn làm cho nó, khiến hai đứa bạn háo hức đến tối nay. Hai đứa nó sẽ mang quần áo, sách vở cho ngày mai sang nhà hắn, hắn đã đồng ý mà!
Chẳng những thế, còn kể lể, hắn vô cùng biến thái, luôn luôn thích động vào người nó. Hai đứa bạn khúc khích cười, còn nói: “Đó mới là tình yêu đích thực” rồi nói: “Phước cậu tốt thật, may mắn vớ được một người tình cảm nhưng cũng tinh quái, lắm chiêu như Minh Vũ, lại còn đẹp ngời ngời, khiến ong còn vỡ mật mà chết!”
ĐÚng là nó tốt số khi gặp hắn. Đúng là “Gét của nào trời trao của ấy!”
Hết giờ.
Vậy là cả buổi học, nó với hai đứa bạn lơ là việc nghe giảng. Nhưng nó cũng nghe mang máng nên cũng nắm được cơ bản, còn hai đứa bạn thì trách nó cứ nói chuyện về hắn, làm hai đứa nó mất tập trung. Thế là nó phải hòa giải bằng cách, tối nay sẽ giảng lại cho chúng nó, dù gì, nó cũng nắm được cơ bản.
Ra khỏi cổng trường, chiếc xe BMW của ông Lam đến đón cả ba đứa. Đương nhiên, nhà hắn luôn có hai cái xe BMW sịn; một cái cho hắn và một cái cho ông Lam. Chẳng những thế, hắn còn sở hữu một chiếc xe máy siêu hạng đang nổi trội bây giờ, và một chiếc xe đua sịn – Nhưng bị hỏng từ vụ tai nạn.
Ông Lam đưa hai cô bạn nó về từng nhà lấy sách vở, quần áo. Xong rồi đưa cả ba về nhà hắn luôn. Đỡ mất công chạy đi chạy lại.
Đến nơi.
Chúng nó xuống xe BMW siêu hạng mà khiến chúng nó cứ trầm trồ khen hết quãng đường đi. Nhưng khi xuống khỏi xe, chúng nó càng ngỡ ngàng hơn vì nhà hắn như một tòa biệt thự khủng bố nhất quả đất. Đi vào trong thì giống như cung điện, diện tích rộng thênh thang, Viên Viên thì thầm vào tai nó:
- Nếu cậu phải lau nhà thì vô cùng mệt mỏi đấy!
Nó nhếch miệng cười:
- Sẽ không bao giờ có chuyện mình lau cái nhà này lần thứ hai.
- Lần thứ nhất là…..
- Phải…cái lần làm osin đó… quả đúng mệt lử… cho dù có lau tầng trệt thôi cũng chết lên chết xuống.. Thề sẽ không có lần hai. Thôi, qua đó ngồi chơi đi. Minh Vũ đi học, chắc tí sẽ về.
Mẫn Mẫn cười ngây thơ:
- Hi ơi Hi… Lên phòng Hi nhé? Mẫn hóng quá nè!
Nó gật đầu, vứt cặp sách của cả ba xuống ghế sô pha, rồi lôi chúng nó lên phòng mình.
Khi mở cánh cửa ra…
Chúng nó bàng hoàng, đứng sững một chỗ như hóa đá, không cử động. Nó bật cười:
- Thôi nào! Ở đây không phải là nơi để hai người chết hóa đá đâu! Vào đi, mình sẽ cho hai người xem tất cả trong căn phòng, cứ xem thoải mái đi.
Chỉ đợi câu đó, chúng nó chạy ồ lên giường, rồi chạy mở cửa tủ quần áo… Cái Mẫn suýt té xỉu vì cái tủ toàn đồ thời trang độc lại đắt tiền, rồi chúng nó xem nhà tắm…Tuyệt vời!
Cả ba nằm trên chiếc giường êm ái, Viên Viên nói bằng giọng hâm mộ:
- Có bạn trai giàu sướng thật!
Nó nhìn Viên Viên, cười:
- Yêu người ta, chứ mình không yêu vật chất mà anh ấy mang lại!
Mẫn Mẫn cười híp con mắt:
- Minh Vũ lạnh lùng, vô cảm, người chẳng thèm để ý đến ai, luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt, vậy mà Hi lại khuất phục được! Siêu giỏi!
Trái tim nó đập nhanh, nói trong tự hào:
- Thật ra, anh ấy vô cùng tình cảm, luôn quan tâm, lo lắng cho người khác… Cái vẻ lạnh lùng gì gì đó chỉ là lớp bọc ngoài thôi! Anh ấy rất đáng thương. Chỉ sống một mình trong căn nhà này với Bác Lam nhà mình và 3 cô người hầu thôi! Bố mẹ đều không quan tâm đến anh ấy khi cứ tưởng anh Hoàng Minh đã chết!
Viên Viên nhìn nó:
- Giờ, Minh Vũ đã có cậu và có anh trai rồi, Vũ sẽ không cô đơn nữa!
Nó gật đầu…
Đột nhiên, phía dưới tầng vang lên tiếng gọi:
- Nhược Hi, xuống đây.
Giọng của hắn…
[Truyện Teen] Vợ hờ ơi, anh yêu em Ông bà Triệu và Tiểu Phương cũng đi theo.Suốt buổi ăn Minh Quân chỉ cắm cúi ăn không nói gì.Ăn xong Tiểu Phương và Minh Quân đi lên phòng thay đồchuẩn bị đưa ông bà Triệu ra sân bay. |