XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Music Arena - Thần tượng Âm nhạc
Music Arena - Thần tượng Âm nhạc
Gane đấu trường âm nhạc với rất nhiều ưu đãi đặc biệt dành cho thuê bao Viettel.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Hai đứa bạn nhìn nó. Nó cười. rồi đi xuống tầng.

Nó bẽn lẽn:

- Anh về rồi!

Hắn cười, tiến lại gần nó, ôm lấy nó:

- Anh nhớ em.

Nó mắng yêu:

- ĐI học mà cũng nhớ, thế thì học kiểu gì? Hôm nay, anh có cần em làm cô giáo không ha?

- Chẳng cần. Em có thể kiểm tra kiến thức của anh.

- Anh tự tin lắm. Được. Khi nào rảnh, em sẽ thử anh.

- Ừ…

Nó ôm hắn:

- Anh ơi,, bạn em tới rồi!

- Anh biết. Nhìn “cái đống” trên ghế sô pha là anh biết rồi.

Nó chợt nhận ra mình bừa bộn, liền buông hắn ra, chạy đến ôm ba cái cặp trên cái ghế cười:

- Em quên mất, để em mang lên tầng.

Hắn cầm hộ nó ba cái cặp sách, nói:

- Để anh mang lên.

- Không cần mà…

- Em không được ngại. Những chuyện này, người con trai hay làm vì người con gái mình yêu. Em phải thích nghi. ANh sẽ không để em làm việc nặng nhọc, anh sẽ làm, nếu không thì ông Lam!

Nó đưa cặp sách cho hắn, nhìn hắn:

- Anh không được bắt nạt bác em cơ mà.

- Sẽ không.

Hắn mang ba cái cặp sách lên phòng nó. Nó đi sau.

Hắn mở cửa phòng, thấy hai đứa bạn nó đang nằm trên giường đọc sách. Biết có người vào, hai đứa nó bật dậy, cười với hắn:

- Minh Vũ!

Hắn cười nhẹ, nói dịu dàng:

- Cặp sách của hai bạn!

Chúng nó chạy ra đỡ. Hắn lại cười:

- Không cần khách sáo. Bạn của Nhược Hi thì cũng là bạn tôi. Cứ thoải mái.

Chúng nó cười. Gật đầu. Nó tự hào về hắn.^^

Hắn rời khỏi phòng nó, không quên ôm lấy nó, thì thầm vào tai:

- Laptop ở phòng anh. Đêm xuống, anh sẽ đưa cho em.

Rồi mới xuống tầng. Nó cười khanh khách. Hai đứa bạn nhìn nó đầy hàm ý.
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

Đến tối…

Chúng nó tụ tập hết ở dưới tầng xem ti vi.

Còn hắn với anh Hoàng Minh thì ngồi ở bàn buôn chuyện với ông Lam.

Đến khi chuông cửa vang lên…

Cô hầu mở cửa…

Người ở nhà hàng đem đồ ăn tới… Ba đứa nhanh chóng di chuyển tới bàn ăn, ngồi yên trên bàn ăn đợi thức ăn nóng hổi bày ra bàn ăn.

Bày xong, nó kéo ông Lam ngồi xuống ăn chung. Nó mời cả mấy cô người hầu vào ăn, vừa nói xong thì hắn ngăn cản. Ý hắn là phải chia theo giai cấp… tên đáng gét này… ngày vui mà không cho họ ngồi chung… đúng là cái tên cổ hủ, tập niên 80…

Nhưng thức ăn khuyến rũ nó… cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn. Có lẽ, đây là lần đầu tiên nhà hắn trở nên vui vẻ, ấm cúng như thế này. Ở đây, những người mà hắn yêu quý nhất, những người bạn đáng quý.

Sắp xong bữa cơm… Một anh vệ sĩ to khỏe chạy vào thì thầm bên tai ông Lam. Ông giật mình đứng dậy, làm tất cả con mắt hướng về phía ông. Ông nhìn hắn:

- Thiếu gia… Không hay rồi… tất cả thiết bị theo dõi đã bị ngắt…

Khuôn mặt hắn vẫn rất bình thản:

- Ngắt? chắc bị hỏng. Mai thay cái mới.

Sắc mặt bác nó thay đổi hẳn:

- Nhưng thiếu gia… Không thể trùng hợp như vậy, tất cả thiết bị đó đều mới tinh, tôi đã kiểm tra kĩ càng, không thể hỏng được… Chắc chắn là….

Ông lập tức lấy điện thoại gọi:

- Anh, không xong rồi. Bọn chúng có lẽ đã tới đây… Anh mau tới đây…

Nó vẫn chăm chăm nhìn bác nó. Không chỉ có mình nó, mà mọi người đều nhìn ông Lam, nó khẽ hỏi:

- CHuyện gì vậy bác? Bọn chúng? Là ai?

Ông nhíu mày nói với vệ sĩ to khỏe kia:

- Tập hợp tất cả… bảo vệ mọi người này. Không được đc để 1 con kiến xông vào.

- VÂNG!

Ông quay sang nhìn nó:

- Cháu gái. Bọn chúng chính là những tên xã hội đen từ Trung Quốc sang đây là vì Hoàng Minh, em trai cậu ấy và cháu cũng là người chúng cần tìm.

ANh Hoàng Minh nhìn ông:

- Vẫn là chúng sao?

- ĐÚng vậy. Chúng vẫn chưa quên mối thù xưa của cậu. Khi biết cậu còn sống, có em trai, chúng đã truy lùng. Bố Nhược Hi vì bảo vệ các cháu, nên ông ấy cũng bị chúng bám riết và phát hiện ra có đứa con gái chính là Nhược Hi, đang là người mật thiết với hai anh em cháu. Bố cháu và ta luôn luôn bảo vệ các cháu. Tối hôm qua, ta không về cũng là lí do này. Các cháu không được ra ngoài nghe rõ chưa? Bố Nhược Hi tới rồi. Ông ấy sẽ giúp chúng ta.

Nó run bần bật… chuyện gì vậy? tại sao lại có bọn xã hội đen? Chúng còn định giết anh em hắn với nó ư????

Hắn đứng bật dậy:

- Cháu sẽ đi cùng. Hôm qua cháu có nghe thấy tiếng đánh nhau lẫn tiếng sung ở ngõ đầu hẻm. Hóa là bọn chúng muốn ám sát bọn cháu. Cháu sẽ đi cùng.

Ông nghiêm túc:

- Không. Cậu là thiếu gia. Cậu có mệnh hệ gì, tôi biết ăn nói thế nào? Tính mạng của cậu cần được an toàn, và Tôi phải bảo toàn tính mạng của tất cả. Ở nguyên đây.

Ông Lam bước nhanh ra ngoài. Nó vẫn bần thần một chỗ.

Hai đứa bạn ngồi im như phỗng. Không khí trở nên nặng trịch. Không ai dám nói 1 lời, vì sợ, nếu nói 1 câu, tất cả sẽ mất mạng.

RẦM!!!!!!

Đó là tiếng gì vậy?

Nó nhìn. Một loạt những tên áo đen trùm kín mặt xông vào. Tóm lấy tất cả. Bố nó đâu? Bác nó đâu?
Nó ngọ nguậy trong lòng 1 tên áo đen. Tất cả chúng nó đều rơi vào thế bị động, không thể làm được gì. Có tiếng cười hả hê:

- Ha ha… cuối cùng cũng tóm đưc hết cả lũ.

Hắn ta đi đến bên cạnh anh Hoàng Minh. Nhếch môi cười, giọng nói đe dọa:

- Triệu Hoàng Minh? Ha ha… Cậu chủ giàu có thân mến! Suốt mấy chục năm ròng rã… Vì mày mà tao phải chạy trốn… Cuối cùng thì cũng bắt được mày.

Hắn ta lại tiến đến chỗ hắn. Sắc mặt hắn vẫn vô cùng bình thản, vô cùng lạnh lùng, nhưng ánh mắt sắc như dao, tên áo đen lấy khẩu súng, dí sát trán hắn. Nó càng muốn thoát ra, nhưng không thể. Tên áo đen nói:

- Ai đây? Ồ. Em trai Triệu Hoàng Minh. Tao đem bán mày cũng được ối tiền. Hay tống tiền nhỉ? Cũng được một khoảng lớn.

Hắn nhếch môi cười mỉa mai. Chỉ vậy thôi sao? quèn quá.

Nhà giàu như hắn, ai chả muốn bắt cóc tống tiền?

Tên áo đen đó tức giận, định bóp còi. Nó la lớn:

- KHÔNG ĐƯỢC HẠI CẬU ẤY!!!!!!

Tên đó di chuyển ánh mắt về phía nó. Ánh mắt nó đang phẫn nộ. Tên đó thích thú đi tới bên cạnh, đôi tay bẩn thỉu chạm vào khuôn mặt nó:

- Ồ. Mã Nhi Thái Nhược Hi. Nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp, đúng là con gái cưng của ông kiến trúc sư nổi tiếng, đẹp vô cùng. Ha ha…

Nó lườm. Ánh mắt khinh thường. Hắn giận đến phát điên. Rõ ràng chúng đang bị túm mà vẫn còn không tỏ ra sợ hãi, được!

Hắn ta cười, nhìn hai chàng trai trẻ đang cố gắng thoát khỏi bàn tay to của bọn áo đen:

- Hoàng Minh. Mày nghĩ sao nếu tao “xử lí” cô gái xinh đẹp này?

Sắc mặt Hoàng Minh biến sắc. Minh Vũ – ánh mắt hắn như nổi điên, nó thì trở nên run bần bật. Hắn quát to:

- KHÔNG ĐƯỢC.

Tên đó chuyển ánh mắt qua hắn, cười mỉa mai:

- À…à… tao quên mất. Con bé này là bạn gái của thiếu gia Minh Vũ. Tao quên mất. Ha ha. Vậy, theo hai đứa bọn mày, tao nên “xử lí” con bé này như thế nào đây? Quả thật, nó rất đẹp. Tao sẽ “xử lí” con bé này ngay tại đây vậy ha.

Hắn ta bước đến bên nó. Đôi lông mày nó nhíu sâu. Đôi tay đầy tà khí của hắn ta chạm lên da mặt nó. Minh Vũ – hắn không ngừng quát lớn:

- KHÔNG ĐƯỢC. TAO CẤM MÀY… KHÔNG ĐƯỢC CHẠM VÀO CÔ ẤY.
Anh Minh hoảng sợ, đe dọa:

- Tiểu Càn, mày không được đụng tới Nhược Hi. Mày thử động vào 1 sợi tóc của cô ấy xem. Tao sẽ cho mày vào tù, áp giải ra biên giới 1 năm rồi chém chết.
Hắn ta bật cười:

- Ha ha…Mày đe dọa tao? Sao Hoàng Minh? Được… Xem mày làm được gì.

Khuôn mặt độc ác của hắn ta tiến sát đến cạnh mặt nó. Đôi tay dơ bẩn kia chạm vào eo nó. Thật kinh tởm. Nó ném ánh mắt căm phẫn, né tránh. Cái môi thâm đầy ướt át lướt qua cổ nó, khiến nó rùng mình…

- Tên…Đ I Ê N…

Nó thấy hắn vùng vẫy muốn thoát ra cứu nó, anh Minh căm phẫn, vầng trán nheo lại, gồng mình, cả hai cùng ra sức thoát khỏi bọn kia.

Viên Viên nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt đỏ rực, hét lên:

- TÊN CHẾT TIỆT… TÊN THỐI HOẮC KIA, CÁI MIỆNG DƠ BẨN CỦA MÀY ĐANG CHẠM VÀO BẠN TAO ĐẤY. MUỐN ĂN ĐÒN À?

Mẫn Mẫn ném ánh mắt kinh thường, nhổ nước bọt xuống sàn nhà, giọng nói mỉa mai:

- Viên à, 1 tên biến thái, điên khùng, thằng nhà quê lên thành phố…vác theo mấy anh đệm mông, đệm ngực còn đòi ăn thịt thiên nga thành phố, đúng là không phép tắc. Chắc sau này không làm được gì nên hồn đâu! Gì mà xã hội đen? Chả có khí thế gì… Ngắt thiết bị theo dõi, xông vào túm người trong nhà, rồi làm nhục đứa con gái trước mặt đứa con trai…ôi…chiêu cũ lắm rồi. Xã hội đen gì mà cổ hủ vậy? Không có gì mới sao? Chán ngắt.

Tên đó lập tức dừng lại. Hai đứa bạn nó đã cứu nó^^

Quả thực, bây giờ mới biết nhỏ Mẫn có tài ăn nói rất cay độc nha! Trông ngây thơ, dễ thương thế kia mà không hiền đâu^^

Nhưng mà…ánh mắt tên đó hướng về phía hai đứa bạn nó…trời ơi…. Bạn nó toi rồi.

Tên kia rất tức giận, tiện tay dí sát khẩu súng lên cổ Mẫn Mẫn. Bạn nó nhếch môi cười. Nhỏ này gan quá.

- Con nhỏ đáng gét. Mày lăng mạ tao.

- Ok.

- Mày muốn ăn viên đạn không hả?

- Tùy thôi.

Cái Mẫn vừa nói xong câu đó, nhỏ bạn Viên Viên xông tới, đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn ta. Làm hắn ta ôm lấy, đau đến mức thét lên. Nhân cơ hội này, nó cắn thật mạnh vào tay cái tên đen hôi đang ôm nó chặt. Tên đó nhảy lên đau nhức, tay còn rỉ máu. Ha ha… không ngờ, răng nó lại sắc đến như vậy.
Ngay lúc đó, tất cả bọn áo đen bị đánh lén, chúng nó thoát khỏi thế bị động. Minh Vũ, hắn cay cú đến cạnh tên áo đen suýt làm nhục nó đang nằm co ro dưới đất vì đau, đá thật mạnh một cái. Túm lấy cổ áo hắn ta, hàm răng cọ sát kêu ken két, ánh mắt rực lửa như thiêu đốt, giọng nói hằm hằm tức giận, vung một nắm đấm thật mạnh vào mặt hắn ta:

- Cái này cho mày vì dám xông vào nhà tao không cho phép.

Hắn lại vung tiếp một nắm đấm về phía tên áo đen:

- Cái này là vì mày dám bắt bọn tao.

Cơn điên của hắn như lên đến đỉnh điểm, dùng tất cả sức lực dồn vào nắm đấm, khiến hắn bật ra khỏi cửa:

- Cái này cho mày vì dám làm ô uế người con gái của tao!!!!!!!!

Đánh xong, hắn thở dốc. Nó lao đến bên cạnh hắn:

- Anh không sao chứ?

- Không. Họ…

Nó cười:

- Bọn em xử lí xong hết rồi.

Hắn quay người, ôm trọn nó vào lòng, rất chặt:

- Nhược Hi… Anh xin lỗi…

- Vì cái gì?

- Vì bọn anh mà em suýt bị làm nhục…

- Không sao. Mặc dù rất tởm. Anh đừng lo.

Đúng lúc này, bố nó với bác nó xông vào với đám cảnh sát chuyên nghiệp, bắt hết tất cả bọn chúng. Mặt của hai người họ bị bầm vào thương tích. Nhưng dẹp được hết bọn này thì tâm trạng ông rất vui, vào nhà nói chuyện với chúng nó.

Nó kể lể mọi việc, đặc biệt quan tâm đến phần “Hai nữ anh hùng” Viên Viên và Mẫn Mẫn đã ra tay ứng phó. Bố nó lịch sự cúi đầu cảm ơn hai đứa nó, chúng nó cứ ngồi cười khúc khích rồi nói: “Không sao ạ!” Kể cả hắn, cũng không còn lạnh nhạt với hai đứa bạn nó nữa.

Buổi tối vừa vui, vừa hãi hùng cũng kết thúc sau tiếng cười của mọi người.

Sáng hôm sau, ba đứa nó được hắn đưa đến trường.

Đến lớp thì luyên thuyên chuyện tối qua, nó nhắc lại mà thấy kinh, tên đó thật trơ trẽn.

Cho đến khi cô giáo bước vào lớp, thông báo về lịch thi vào lớp 12, chính xác là tuần sau sẽ thi@@ cả lớp lo lắng, ủi sìu. Giờ phải vùi đầu vào sách vở ôn thi, nhanh thật. Chả mấy chốc mà thi đại học! =.=
Bây giờ, với lực học “siêu nhiên” của hắn, hắn có thể thi đỗ ngay và lúc đó, nó sẽ phải lấy hắn như đã hứa. Thực ra, nó yêu hắn lắm, muốn lấy hắn lắm, nhưng như thế thật vội vàng. Dù cả trường đã biết hắn với nó đang yêu nhau, nhưng nó vẫn chưa ý thức được việc sẽ lấy hắn. Nó suy nghĩ một lúc rồi lại cặm cụi vào vở viết viết.

Ra chơi….

Hắn tìm gặp nó. Nó cũng ngoan ngoãn đi theo.

Rồi cái thân hình to khỏe kia như sưởi ấm trái tim nó, ôm lấy nó, nhẹ nhàng. Giọng nói dịu dàng đến đê mê:

- Nhược Hi, ngày mai, theo anh tới bệnh viện.

Nó ngơ ra nhìn hắn. Đôi môi mềm mại kia đang nở nụ cười:

- Anh có chuyện gì sao? Dạo này yếu ốm à?

- Không. Mai là ngày anh sẽ không phải dùng thuốc nữa. Em đi với anh?

Nó ôm chầm lấy hắn, cười vui:

- A…. Vậy sao??? Em sẽ theo anh tới bệnh viện, chờ anh.

Hắn chạm môi nó. Nó chẳng phản kháng, hắn nhếch môi cười:

- Ngoan lắm.

Nó cười khúc khích, đôi tay chạm vào mái tóc hắn:

- Sắp thi rồi, anh nghĩ sẽ làm tốt chứ?

- Anh sẽ cưới được em.

- Nhược Hi này xin chờ tới ngay đó!^^

Hắn nhếch môi cười, thọc tay vào túi quần, để mặc cho nó sờ soạng mái tóc:

- Em biết chắc anh làm được đúng không?

Gật đầu…

- Vậy. Anh có thể làm điều đó sớm hơn?

Nó ngưng lại. Cười. Rồi gật đầu…

- Yêu anh lắm đúng không?

Gật đầu…

- Anh sẽ cho em bất ngờ. Sau khi chúng ta thi xong.

Lại gật đầu…

Nó thật sự thích hắn quá… yêu hắn quá… Hắn quả thực đẹp trai… lãng mạn, tình cảm, nhẹ nhàng, dịu dàng, ga lăng… Nói chung là một người đàn ông tuyệt vời… Nó thề, nếu có kiếp sau… Nó sẽ tiếp tục yêu hắn, dù hắn thế nào đi nữa…
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

Tới sáng hôm sau, nó theo hắn tới bệnh viện… CHờ hắn…

Cho tới khi hắn bước ra, một con người khỏe mạnh trước mặt nó, người mà nó yêu, người mang cho nó hạnh phúc, một thiên thần mà ông trời ban tặng… “ Anh ấy đã khỏe trở lại!^^” Điều đó làm nó rất vui.

Ra khỏi viện, hắn kéo nó lên xe rồi đưa đi ăn. Đó là ngày cuối mà nó với hắn tạm thời không gặp nhau để chú tâm ôn thi vào lớp 12. Hai đứa hẹn nhau sẽ nhắn tin thường xuyên, gọi điện mỗi ngày một lần (hắn gọi)… Nó mỉm cười chấp thuận…

Nếu không làm vậy, nó sẽ nhớ hắn phát điên lên mất…
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

Sáng ngày cuối cùng,mấy hôm nay hắn nhắn tin ít hơn, không gọi điện. Hóa ra, hắn cũng rất chăm chỉ, còn nó thì đang lười vì nhớ hắn. Đọc 1 quấn sách, làm mấy bài tập rồi đôi mắt lại liếc qua chiếc điện thoại… Mãi mà hắn chưa nhắn tin. Nó nằm dài ra bàn, thở dài.

Nó nhớ hắn…

Ting!

Giật mình….

Liền tiện tay với cái điện thoại, đôi môi nó nhếch lên vui sướng… là tin nhắn từ hắn…

“Nhớ em phát điên.”

Tin nhắn của hắn làm nó xao xuyến quá, nó nhanh nhẹn trả lời lại.

“Sao không gọi cho em? Giờ còn kêu gì? Cũng tại anh bắt em về nhà bố mẹ ôn bài.”

Tin nhắn gửi đi…và nhanh chóng có tin nhắn đến từ hắn.

“ Gặp nhau nhé?”

“Được. Ở đâu?”

“Xuống nhà đi.”

Nó vứt ngay điện thoại lên giường, tiện tay với chiếc áo lông ấm áp, khoác lên người rồi chạy xuống mở cửa.

Gió nhè nhẹ…

Hắn mặc chiếc áo khoác cao cổ, đứng dựa vào thành xe ô tô, khóe miệng mỉa cười.

Nó rất mừng vì được gặp hắn, mấy hôm không gặp mà nhớ kinh khủng, còn chưa được 1 tuần, thế này thì không thể rời hắn được nữa. Nó chạy nhanh về phía hắn, ôm chầm lấy người yêu thương.

- Em nhớ anh!!!

- Nha đầu, mai thi rồi. Ôn được nhiều chưa?

Nó giận khi hắn nói câu đó, buông đôi tay đang ôm hắn:

- Nhiều lắm. Anh tới đây chỉ hỏi chuyện này thôi à? Vậy em vào nhà.

Nó bước được hai bước chân thì hắn lôi lại, đôi tay vòng qua eo, ôm lấy nó. Nhẹ nhàng nâng đôi tay của nó thọc vào túi áo cho ấm, sáng nay khá rét… thời tiết thật thất thường…

Giọng hắn nhẹ nhàng bên tai:

- Anh nhớ em đến điên rồi. Tối nào cũng không ngủ được. Em thật hư. Dám chui vào giấc ngủ của anh để quậy hả?

- Hừ. Ai thèm nhảy vào giấc mộng đẹp của anh.

- Thật mà!

- Anh tới đây làm gì?

- Nhớ em. Muốn gặp em.

- Ai cho phép anh tới chứ?

- Anh sẽ không chịu nổi.

- Gét anh.

Nó mắng hắn. Rời khỏi cái ôm của hắn, định đi vào nhà nhưng hắn lại kéo nó giật lại, làm nó ôm lấy thân hình của hắn:

- Anh làm gì vậy?

- Phạt em.

Ngay lập tức, đôi môi mềm mại đầy khí lạnh áp lên môi ấm nóng của nó. Một tay ôm lấy thân hình nó, 1 tay khẽ nâng cằm nó lên để tiện hơn. Hắn hôn sâu… Lưỡi bắt đầu hòa vào nhau… Nó đã tận hưởng nụ hôn của hắn từ lâu… Lần này rất mãnh liệt và cháy bỏng…

Được một lúc lâu, hắn nhếch bổng nó lên, bế nó vào trong nhà, đôi môi vẫn không rời khỏi nó. Hắn bế nó lên cầu thang, đôi tay rắn chắc ôm trọn thân hình bé nhỏ… Tay nó vòng qua cổ hắn, mạnh dạn hôn sâu…

Vào đến phòng… Hắn đóng chặt cửa… nó còn nghe thấy tiếng chốt cửa “Cạch!” một cái. Nó giật mình, vỗi vã rời môi hắn… Hắn tiếc nuối vô cùng… Nó nheo mắt nhìn hắn:

- ANh định làm gì?

Hắn đáp thờ ơ:

- Chẳng biết.

Mặt nó đỏ bừng, đánh mạnh lên ngực hắn:

- Mau buông em xuống.

Hắn nghe theo… Buông nó xuống giường. Khuôn mặt hắn chạm sát mặt nó:

- Anh thật sự nhớ em…

Đôi môi hắn chạm vào môi nó, rồi lại buông, rồi lại chạm môi, nó đẩy hắn ra bằng một lực không mạnh, bật khỏi giường:

- Mặc kệ anh nhớ hay không…

Hắn đưa tay ra cản nó, đẩy mạnh nó xuống giường… Nó lại rơi vào thế nằm dưới hắn… Hắn nhếch môi cười nham hiểm:

- Nằm im.

Nó đưa tay chạm môi hắn:

- Không được xàm sỡ em.

Hắn vẫn cười, điệu cười này còn nguy hiểm hơn trước @@

- Cũng chưa chắc.

Hắn cúi thấp xuống, chạm vào môi nó… Hắn không thể điều khiển được trái tim mình thôi không nhớ nó… Hắn muốn hôn nó, muốn ôm nó trong vòng tay, muốn nói câu: “Anh yêu em” một trăm lần, hàng nghìn lần, muốn nó là của hắn mãi mãi… Hắn sẽ không bao giờ làm nó khóc… hắn yêu nó nhiều…nhiều nhiều, muốn đem cho nó hạnh phúc, luôn vui vẻ…

Còn nó thì đang ngây ngất trước nụ hôn nóng bỏng của hắn. Đôi tay đã ôm lấy cổ hắn, cơ thể không còn phản kháng mà dịu dàng đón nhận nụ hôn một cách vụng về.

Cho đến khi ngạt vì hôn, nó đẩy hắn ra. Hắn cũng chẳng làm gì quá lên, nó biết hắn đang rất muốn chiếm lấy nó, nhưng hắn luôn biết chừng mực… Nó yêu hắn. Có lẽ, chưa đủ bằng tình yêu hắn dành cho nó… nó sẽ cố gắng hơn… Hắn nhìn nó đang thở dốc:

- Nha đầu, em vẫn chưa theo kịp tiến độ.

- Tiến độ gì chứ?

- Nha đầu. Nhớ anh. Sao không nhắn tin hay gọi điện?

Nó lườm hắn:

- Ai lại con gái nhắn tin, gọi điện trước? chẳng lãng mạn gì cả.

- Anh bận ôn bài nên kẹt quá.

- Vâng.

Nó cười. Hắn liền hôn lên sống mũi nó, rồi nói:

- Thi xong, về nhà.

- Nhà em đây chứ đâu?!

- Nhà anh.

- À… được rồi… anh đưa em về nhé?

- Ừ.

Nó cười khúc khích, hôn lên môi hắn, rồi dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo:

- Em xuống lấy đồ ăn cho anh nhé? Anh ăn gì?

- Gì cũng được.

Chỉ chờ có đó, nó lao xuống nhà, mang bánh kem lên cho hắn, Mẹ nó để trong tủ lạnh từ hôm qua, kèm theo mấy quả trái cây nữa.

Lên đến phòng, thấy hắn đang ngồi vắt chân lên cái bàn học của nó, đôi mắt khép hờ. Nó đặt đồ ăn lên giường, đi lại cạnh hắn, đưa bàn tay áp vào khuôn mặt hắn. Hắn mở con mắt, nó cười:

- Ăn bánh kem nhé?

Hắn chộp lấy đôi tay nó, dịu dàng cười. Thế là nó kéo hắn lại giường, ngồi khoanh chân, gặm một quả táo. Hắn đang cầm dao gọt vỏ táo thì quay lên nhìn nó, nheo mắt:

- Không gọt vỏ?

- Ăn như vậy mới ngon!

Nó cười tươi. Hắn liền giựt lấy quả táo chưa gọt vỏ, rồi lại cặm cụi hoàn thành nốt nhiệm vụ. Nó lè lưỡi:

- Tự dưng cướp đồ của người ta.

- Không được như vậy.

- Hứ.

Hắn gọt xong, nhét ngay miếng táo vàng, thơm, ngọt vào miệng nó. Mặt nó đỏ gay, vừa nhai vừa phì mồm. Hắn cũng đưa 1 miếng vào miệng, rồi nói:

- Chết ra đấy lại hay.

- Anh tang em là được chứ gì.

- Không được nói vậy.

- Ở nhà, em toàn ăn như vậy thôi. Táo rửa sạch sẽ lắm rồi, không độc mà.

- Đừng có cãi anh.

- Hứ.

Nó bị lép vế trước hắn. Thật bực quá đi mà. Hắn kệ nó đi chứ. Nó thích thoải mái cơ. Nó nói thầm:

- Em muốn được tự do>.<

- Lẩm bẩm gì đấy?

Nó chẳng nói gì, quay mặt đi chỗ khác, nhưng tay vẫn với tới mấy miếng táo.

Hắn cười nhẹ:

- Nhược Hi.


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014