![]() | Audition mobile Trò chơi âm nhạc Au Mobile cho điện thoại. Audition mobile game của không khí âm nhạc và thời trang của Au Mobile Tải miễn phí » |
Trở lại lớp học, Hưng chồm sang giơ cái kẹo mút ra trước mặt Nam, cười toe toét trông mất hình tượng của một hot boy nhà giàu. Nam cũng miễn cưỡng cười đáp lại rồi nhận lấy kẹo cho anh vui lòng. Cô chia cho Ngọc một cái, giữ lại một cái rồi bóc vỏ cho vào miệng chóp chép.
Uyên nhìn thấy không vừa mắt mặc dù cô cũng nhận được từ Hưng y hệt như của Nam. Chỉ khác là ánh mắt của anh nhìn cô chẳng bao giờ trìu mến và ấm áp tình yêu như anh đã dành cho Nam. Đố kị, ghen ghét, thù hận trỗi dậy, Uyên nhìn Nam không đến nửa con mắt.
Hưng định vỗ vai Duy bắt chuyện nhưng mà Nam đã khéo léo nhắc anh đừng làm vậy. Ba bốn hôm nay, hễ được nghỉ giải lao vài phút là Duy lại tranh thủ gục xuống bàn để chợp mắt. Trông anh như thiếu ngủ vậy.
Nam không dám hỏi vì sao Duy lại như thế vì cô biết anh không muốn ai đó can thiệp quá sâu vào cuộc sống của mình, hay nói cách khác, anh chẳng hề mở cánh cửa lòng để người khác bước vào dù chỉ là một bước chân.
-Bơ, lát nữa có ở lại không?
-Có. Tao đem theo cả đống đồ nà. Nặng kinh khủng.
-Vậy chút mình xuống căng tin kiếm gì ăn trưa.
Chiều có hai tiết phụ đạo môn Anh rồi đến hai tiết Thể dục nên có khá nhiều học sinh trong lớp ở lại, không ngoại trừ Nam và Ngọc, hình như nguyên cái tổ Tư đều ở lại. Thế mới vui, tụi này mà ở lại thì thôi, nó phá banh chành cái căng tin.
Quay sang bên kia, Duy vẫn ngủ. Mái tóc đen dày phủ xuống trán, mi mắt anh khẽ động đậy, bên dưới hàng mi là hai quầng thâm rõ đậm. Nam dám chắc anh thức khuya nhiều đêm liền nên mới như thế. Duy đang gặp gì đó khó khăn sao?
-Anh Duy, vô tiết rồi. Dậy đi. Thầy cô vô lớp mình dự giờ kìa.
Nam khẽ lay lay cánh tay của Duy một cách nhẹ nhàng nhất, biết đâu sau khi anh mở mắt lại quăng ra một câu đại loại như chê cô bẩn thì chết. Duy ưa sạch lắm, tính kĩ nữa. Vì thế Nam luôn cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ của mình. Cô không muốn gây thêm hiềm khích với anh. Tội danh giết chết ba anh cũng đủ để cô đau gấp mấy vạn lần rồi.
Duy từ từ ngẩng đầu dậy, dụi mắt một lúc rồi mới mở ba lô ra tìm kiếm sách vở môn tiếng Anh. Bây giờ Nam mới có dịp ngắm nghía thật kĩ sách vở của anh, nó rất đàng hoàng và được bao bọc kĩ lưỡng. Sợ rằng con gái trong lớp này cũng không bảo quản sách vở được như Duy.
Hình như Duy đã phát hiện cô nhóc bên cạnh đang xoi mói đồ dùng học tập của mình, anh đánh mắt nhìn sang rồi nhíu mày. Nam đang cười thật khẽ và tay của cô đang chạm vào chiếc nhãn vở dán trên quyển sách Tiếng Anh.
-Anh mua cái này ở đâu vậy? Chỉ tui mua nữa.
-Không có ở Việt Nam.
Nam tiu nghỉu. Cái này là đồ hiệu độc quyền của Mĩ sản xuất, hèn gì dễ thương như vậy. Mắt cô cụp lại, lôi quyển sách cũ của mình đặt trên bàn, Bảo đã từng dùng qua nó cho nên chẳng được mới như Duy.
-Thích loại này hả?
Nam miễn cưỡng gật đầu. Những họa tiết trang trí phối màu rất đẹp, chất liệu giấy bền và có mùi thoang thoảng nếu để sách ở cự ly gần. Cô rất thích nhưng mà thôi đành kìm nén lòng ham muốn của mình lại.
Đột nhiên, Duy đẩy quyển sách của mình qua cho Nam, rồi giơ tay lấy lại quyển của cô. Nam nghĩ bụng, chắc là anh cho cô cảm nhận quyền sở hữu nó một tiết học.
Nam mỉm cười, tay cô miết nhẹ lên cái nhãn vở loại đặc biệt. Ở bên đó toàn xài đồ loại này, thảo nào không văn minh và hiện đại hơn Việt Nam. Ngọc cũng lanh chanh thò tay qua xăm soi quyển sách của Duy rồi hai cô cười nói gì đó rất khẽ.
Giáo viên dự giờ bữa nay chỉ có một người, ngồi phía sau lưng Hưng. Trân đứng trên bục giảng, bắt đầu tiết học như mọi lần. Nam vô tư mỉm cười với Duy và Ngọc, chẳng hề quan tâm đến Trân đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc hơn dao.
Lật quyển sách cũ đã đầy những dấu chú thích trước đây của Bảo, Duy cố gắng nhìn thật kĩ chữ viết trên trang sách và phân biệt thử đâu là của thằng bạn thân và đâu là của con nhóc tomboy bên cạnh. Chữ của Bảo đều đặn và nghiêng theo một thứ tự rất lạ. Bây giờ anh vẫn viết như thế mỗi lần đứng bảng. Còn của Nam là chữ tròn và mập mạp, chẳng giống chủ nhân của nó, ốm tong ốm teo.
Tay Duy giở sang trang sách cuối cùng, anh có thói quen khi xem một quyển sách nào đó thường lật ra sau, chắc là xem ngày tái bản. Dòng chữ tròn trịa đập vào mắt khiến Duy không thể không nhìn qua Nam với cái nhìn ngỡ ngàng. Cô nhìn bảng chăm chú, chiếc mũi cao xinh xinh, cánh môi hồng có chút nhợt nhạt và đôi mắt híp lại dễ thương theo một cách riêng biệt nào đó.
"Ngày 28 tháng 2. Còn hai tháng dành cho một đứa như con để làm mọi thứ mình chưa làm được. Còn quá nhiều thứ nhưng không thể làm hết chỉ trong hai tháng này.
Chúa ơi! Con muốn thi Đại học, muốn được mặc bộ đồng phục tiếp viên hàng không như mẹ Doanh. Muốn gánh vác bớt sự nặng nhọc trên vai ba Lâm. Muốn anh Hai không còn ghét bỏ con và đối xử với con như một đứa em gái ruột thịt. Muốn giải thích với Múp hết tất cả hiểu lầm và tụi con sẽ lại là bạn tốt.
Muốn ăn đám cưới của chị Su và anh Tạ Thế. Muốn làm tất cả để Hưng hiểu rằng: Uyên sẽ là người vợ hiền nếu như Hưng thật lòng đối xử tốt với con nhỏ đó. Và con muốn anh Duy đừng gọi con là kẻ- giết- người mặc dù chính con đã gây ra cái chết của ba anh ấy.
Chỉ vậy thôi. Chúa ơi! Con sợ mình không làm được. Hai tháng quá ít ỏi để con sống và hoàn thành những thứ ấy. Con sợ lắm!".
Hết tiết học, Nam tiếc nuối trả lại quyển sách đặc biệt thơm mùi rất riêng của Duy cho anh. Anh cũng đưa lại sách cho cô và còn nhắn thêm một câu nữa.
-Ở nhà vẫn còn, ngày mai tôi sẽ mang cho nhóc.
-Thiệt hả?
Duy gật đầu chắc chắn để xác định lại lời mình vừa nói. Ngọc cũng muốn có nên anh sẽ mang thêm nhiều hơn, nếu có thể thì cho cả tổ Tư luôn cũng được. Dù gì thì anh cũng chẳng cần dùng đến nó.
Nam cười tươi trông cô hạnh phúc lắm. Cười đến nỗi đuôi mắt đã rỉ ra vài giọt trong suốt như thủy tinh. Duy không tự chủ mà giơ tay mình lên vuốt nhẹ giọt nước mắt ấy. Nam đứng hình, cô nhìn Duy không chớp.
-Đừng có yếu đuối như vậy. Bơ mà tôi biết là con nhóc mạnh mẽ và cứng rắn lắm.
Phải mất một lúc lâu Nam mới khôi phục trạng thái bình thường thì Duy đã gục đầu xuống bàn ngủ tiếp. Mắt cô nhìn anh, Duy thay đổi nhiều. Ngày đầu gặp anh và bây giờ.
Có lẽ là một phút thả cho cảm xúc đi hoang nên anh mới ân cần với cô như thế, nhưng như vậy cũng hiếm hoi lắm rồi. Và điều đó khiến Nam vui. Anh gọi cô là Bơ. Bất giác cánh môi nhợt nhạt lại giãn ra tạo thành một nụ cười viên mãn.
..........
-Bơ, Múp. Bên đây này.
Kỳ vẫy vẫy tay hô hoán lên làm rộn cả một góc căng tin. Chiều Kỳ cũng có tiết nên cô nhắn tin cho Nam ở lại với mình, dù không có hẹn trước với Ngọc nhưng cả ba lại hội ngộ buổi trưa ở nơi này. Ngọc khoác tay Nam đi qua chỗ của Kỳ. Trong căng tin chỉ có vài bàn ngồi kín người, vì buổi chiều không có nhiều lớp học, số lượng học sinh ở lại cũng không nhiều lắm.
-Mày cũng ở lại hả? Tao tưởng thằng em họ của tao đưa đón mày suốt ngày chứ?
Biết Kỳ đá đểu mình, Ngọc nhún vai tỉnh bơ ngồi xuống, chân đá cho cô bạn một phát coi như quà ra mắt. Nam cũng ngồi đối diện, lôi ra cái điện thoại nhắn tin cho ai đó.
-Tụi bây ăn gì? Tao kêu luôn. Đói sắp xỉu rồi.
-Ăn ăn, lúc nào cũng thấy mày ăn. Ăn cho cố vô rồi thành heo là tao không biết đâu à.
-Kệ tao. Mày ăn gì Su?
Mặc kệ Ngọc, Nam đá mắt qua chỗ Kỳ. Kỳ đang nhìn chằm chằm cô từ nãy tới giờ, chắc là đang xem thử cô có biểu hiện gì lạ không. Nam cười cợt nhả, cô biết ý đồ của Kỳ cả rồi.
-Ăn bánh mì ngọt. Giờ này còn cơm đâu mà ăn.
-Tao cũng vậy.
-Móc tiền ra. Muốn ăn chùa đâu có dễ. Nhà tao đâu phải đại gia mà bao tụi mày.
Nam đứng dậy, chống nạnh xòe tay đòi tiền. Kỳ và Ngọc phải móc trong bóp ra đưa tiền cho cô, rồi cười toe phe phẩy mấy tờ polimer đi qua chỗ quầy thức ăn mua bánh. Kỳ nhìn theo đăm đăm, không rõ có nhìn ra được điểm gì bất ổn hay không.
-Mày với thằng Bảo sao rồi? Có tiến triển được chút nào không?
-Chuyển tông rồi hả? Hôm qua mới kêu ảnh là "anh Bảo" mà sao nay đổi qua "thằng" rồi?
-Nó là em họ tao. Muốn kêu gì kệ tía tao chứ! Con này, mày đánh trống lảng cũng tài quá ha. Khai mau. Nó có làm gì mày chưa?
-Dạ thưa mẹ, cái gì tụi con cũng chưa mần hết. Nắm tay còn chưa có thì đào đâu ra cho mày hí hửng.
Mặt Ngọc ỉu xìu nên Kỳ cũng chẳng muốn nhắc tới, mang tiếng là bạn gái Bảo mà nghe cô nói vậy cũng tội nghiệp. Bảo yêu Nam nhiều vậy mà. Khổ cho Ngọc, ai không yêu lại yêu ngay người đã có tình cảm với kẻ khác, mà có xa lạ gì đâu.
-Múp, qua bưng phụ tao coi.
Ngọc đẩy ghế qua bên kia ôm bánh qua bàn còn Nam thì bưng nước ngọt. Vừa ăn vừa tám chuyện thiên hạ, ngồi mà vén tà bỏ một chân lên ghế, y như mấy bà bán cá ngoài chợ, để thêm rổ cá nữa là y chang. Mấy cô bán nước trong căng tin nhìn mà tội nghiệp.
-Chiều Hai tao có tiết không Múp?
-Có, ảnh kêu dạy xong tiết 5 ở lại chở tao về luôn.
-Á đù, tình cảm gớm.
-Con quỷ, đừng có chọc chị Hai tao.
Rồi Kỳ với Nam đập tay bôm bốp hả hê với chiến thắng làm cho Ngọc phát khùng. Mà cũng vui vui, nhìn Ngọc đỏ mặt là Nam biết tỏng rồi. Chỉ có điều không biết khi nào thì Bảo mới chấp nhận cô mà thôi.
-Nói người ta sao không coi lại mình đi. Mày với anh Thiên cũng tình cảm lắm mà.
-Đúng đúng, hẹn hò ở bệnh viện sướng chết đi được.
Đến lượt Ngọc và Nam cười toe toét, còn Kỳ thì sượng mặt, ngồi xé bánh mì cho vào miệng nhai ngấu nghiến cho bỏ tức. Hẹn hò ở bệnh viện gì chứ? Cô đang rầu muốn chết đây tâm trạng nào mà yêu với đương nữa. Suốt ngày báo hại Thiên phải an ủi dỗ dành mỗi khi mình khóc, làm thế cô thấy có lỗi với anh quá chừng.
-Mày với thằng Hưng cũng vậy chứ có khác ai đâu, nãy giờ cười lớn chưa.
-Bậy. Tao với thằng đó không quan hệ gì nha. Ăn nói đàng hoàng lại nha. Con vợ nó nghe được là tao được uống Pepsi miễn phí nữa đó.
Ngọc đập bàn, nhưng lại tỏ vẻ không đồng tình với Nam. Dù cho có chị gái hỗ trợ đi nữa Trân cũng chỉ là giáo viên thực tập, Uyên đấu không lại Hội bà tám online, không chỉ có tụi con gái, Nam còn có Bảo và Hưng bảo vệ ngầm. Muốn tạt Pepsi lần nữa thì nên cân nhắc lại đi.
-Bơ, tao hỏi thiệt, mày không thấy tội thằng Hưng lắm hả? Mày có thích nó thì trả lời thằng nhỏ một tiếng đi, chuyện năm ngoái mà để tới năm nay luôn.
-Đúng đó, chị cũng thấy vậy. Em đồng ý một cái là con Uyên không làm gì em được đâu. Thằng Hưng nhìn vậy mà chị thấy nó thương em nhiều lắm đó.
-Hai đứa mày chơi tao hả? Cái thứ...
-Bớt nóng. Uống nước ngọt hạ hỏa đi.
Rồi Ngọc bưng ly nước ngọt đưa lên miệng ép Nam uống hết. Uống xong rồi đến lượt Kỳ cũng làm tương tự y chang Ngọc. Nam trừng mắt, bao tử của cô no căng, đành phải liếc xéo hai con bạn bấm bụng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
-Su, tao có cái này muốn đưa cho mày.
-Gì vậy?
Ngọc lôi trong bóp ra một tờ giấy đã được vuốt phẳng phiu nhưng trước đó nó nhăn nhúm vì bị ai đó vò nát. Lần trước tới nhà Nam chơi, cô vô tình tìm thấy nó bị quẳng bên ngoài sọt rác nhỏ trong phòng của Nam. Kỳ cầm lấy tờ giấy, run run đọc từ chữ.
-Mày bị bệnh nặng vậy hả Su?
-Mày... ở đâu mày có cái này?
-Tao tìm được trong phòng con Bơ. Nó không nói cho tao biết là mày bệnh.
-Tao... tao...
Kỳ muốn nói rằng người bệnh không phải là cô nhưng phải giải thích như thế nào cho Ngọc hiểu đây? Tờ giấy xét nghiệm này làm sao lại ở chỗ của Nam được? Kỳ không biết nên suy đoán từ đâu.
-Múp, nghe này. Tao không có...
-Không có gì?
Kỳ khựng lại, nếu như Ngọc biết tất cả thì khác nào Bảo cũng biết. Rồi sẽ đến tai ông Lâm nhanh thôi. Vậy thì Nam sẽ ra sao? Cô em họ kiên cường của Kỳ liệu có thể chấp nhận được sự thật?
-Không sao. Tao... mày quên là bên cạnh tao có một bác sĩ giỏi hả? Tao không sao đâu. Uống thuốc từ từ sẽ khỏe mà.
-Phải không? Mày mà làm sao là con Bơ nó buồn lắm đó.
Kỳ gật đầu cho Ngọc yên tâm. Căn bệnh đó ngay cả Thiên còn không thể làm gì được, chỉ biết hi vọng từng ngày mà thôi. Kỳ thở dài, cô không muốn nhìn thấy Nam chịu đựng những lần hóa trị đau đớn, đôi vai nhỏ của Nam đã gánh quá nhiều mất mát và thương tâm rồi.
-Tao lên phòng y tế chút nha. Cái bụng tao sao mà nó đau quá.
-Ai kêu mày không nghe lời tao, ăn nhiều cho cố.
-Đi nhanh đi coi chừng làm ngay tại chỗ bây giờ.
Có hai con bạn thân đáng thật, hoạn nạn mà nói vậy thử hỏi có tức không? Nam ghim giận đó, đi một mạch lên phòng y tế. Ông trời cũng hùa với tụi bạn của cô, phòng y tế đóng cửa. Nam méo mặt, bụng của cô không đau, chỉ là muốn tìm một chỗ nghỉ lưng thôi. Hai đứa kia sợ cô Diệu nên có kéo cách mấy Ngọc và Kỳ cũng chẳng lên đây ngủ nghỉ với Nam, nên thành ra cô đi một mình.
Chắc là cô Diệu về nhà. Trường không có quy định phòng y tế mở cửa buổi trưa nên bây giờ nó đóng cửa cũng không có gì lạ. Nhưng mà... thông qua cửa kính Nam lại nhìn thấy một màn sởn da gà ngay tại phòng y tế của cô Diệu, ngay trên chiếc giường mà cô vẫn thường hay nằm.
Trân đang từ từ hôn người con trai nằm trên chiếc giường trắng, theo như Nam quan sát thì người đó chỉ có thể là Duy. Anh là học trò cưng của cô Diệu và cũng là người khiến cho Trân tự hiến dâng đôi môi của mình như thế.
Nam quay lưng, dựa vào vách tường bên cạnh cửa kính, vuốt ngực thở đều. Cô muốn nôn. Không có gió, cũng không có bụi, vậy mà mắt Nam cay xè.
Giờ Thể dục.
Nam vác ba lô ra sân sau, mặt ủ rũ thấy rõ. Thầy Lập cho lớp tập trung rồi bắt mấy em nam chạy bảy vòng sân như mọi lần. Cô ngồi xuống sân, lấy đôi giày thể thao ra mang vào chân trong khi chờ đợi đến lượt mình chạy.
-Rồi, mấy em nữ chạy đi. Nam, ngồi đó.
Nam ngơ ngác không hiểu gì, mấy bạn kia chạy hết rồi mà cô lại được đặc cách ngồi lại giữa một đám đực rựa. Cô là nữ hoàng rồi. Thôi không thắc mắc, chắc thầy Lập thương cô. Nên Nam cứ ngồi đó đếm lá bàng rơi, chờ cho tụi con gái chạy hết năm vòng sân.
Uyên liếc xéo Nam, tức tối trong lòng vì khoảng thời gian mà cô vất vả chạy hì hục thì Nam lại ngồi tỉnh bơ nói chuyện cười giỡn với Hưng và mấy đứa con trai khác. Cô lôi kéo chị em của mình tới hỏi thầy Lập cho rõ.
-Thầy ơi, sao con Nam không chạy?
-Đúng đó thầy, em thấy mặt nó tỉnh vậy chứ có bệnh gì đâu mà không chạy?
-Nam bị bệnh. Cô Diệu đã đưa cho thầy đơn miễn thể dục của bạn rồi. Nên những hoạt động nặng bạn Nam không cần tham gia.
Nam ngây người, cô Diệu biết cô bệnh sao? Cô nhớ là đâu có nói gì với cô Diệu.
-Nó bị cái gì vậy thầy?
-Xương thủy tinh.
-Hả?
Nam há miệng rõ ro. Đâu ra cái bệnh này nữa vậy? Ngọc cũng ngơ ngác nhìn Nam để kiểm chứng lại, cô nhún vai không biết gì. Chắc mai mốt gì đó phải gặp cô Diệu hỏi cho rõ mới được. Vậy là hai tiết Thể dục Nam chỉ ngồi không, chẳng ai cho cô tham gia gì cả.
Cuối tiết, vì còn dư thời gian nên thầy Lập tổ chức một trò chơi nho nhỏ cho cả lớp. Chim về tổ là tên trò chơi này. Và Nam cũng được "mời" ra chơi cho vui với lớp. Xếp một vòng tròn khá to, đánh số thứ tự 1, 2, 3 cho đến hết vòng. Ai trúng số 1 và số 3 thì chụm tay lên cao kết thành lồng chim, ai số 2 trở thành chim.
Lớp 12A7 hôm nay có 1 bạn vắng học vì thế sẽ còn dư hai học sinh bên ngoài, hai người này sẽ làm chim dự bị. Cứ sau một lần thầy Lập tuýt còi là chim trong lồng sẽ tự động bay ra ngoài hòa cùng với hai chim ngơ ngác bơ vơ kia, đứng lộn xộn ở giữa vòng tròn nhỏ mà thầy vẽ thêm trong vòng tròn lớn. Một tiếng còi nữa là các chim bắt đầu tìm lồng mà chui vô, cứ như thế sẽ còn lại hai chim bên ngoài. Và hai chim không có lồng này sẽ bị phạt.
Nghe thầy Lập phổ biến luật chơi xong là cả đám háo hức vô cùng. Nam xui xẻo trúng số 2 nên phải làm chim, bay ra bay vào tranh lồng với tụi kia chừng ba bốn lần là cô đuối sức. Với lại lúc ngồi yên một mình trên ghế đá thì không sao, vừa mới ra nhập bọn với lớp là cô có cảm giác trong giày của mình có cái gì đó cộm cộm.
Tụi kia hối giục quá nên Nam không mở ra xem. Đến lúc chơi vì hào hứng nên cũng quên béng đi, dù cảm giác nhoi nhói lên càng lúc càng rõ. Đến lượt thứ năm thì chân Nam đau buốt và cô có cảm giác ướt át bên trong giày. Còn một cái lồng trống không do Duy và Hưng đứng canh, ngay lập tức Nam lấy hết sức co giò mà bay vào đó.
Phịch. Uỵch!!
Nam ngã xuống sân, Uyên cũng văng ra té cạnh cô. Trùng hợp làm sao mà Uyên cũng nhắm phải cái lồng đó. Nam nằm đơ dưới sân, một tay cô chống dậy, nửa người nửa nằm ôm chân. Chân phải đau buốt.
Duy và Hưng vội vàng thụp xuống đỡ hai cô gái dậy. Lạ lùng rằng, Hưng đỡ Uyên chứ không phải là Nam. Sau này, khi Nam hỏi Hưng, anh mới biện bạch rằng khi đó Uyên ở gần Hưng hơn là cô cho nên anh đỡ Uyên cũng là lẽ đương nhiên.
Nam đau đến mức nước mắt chảy ra. Duy cảm thấy sắc mặt Nam không ổn, một tay cô ôm chân phải nên anh nhanh chóng vén ống quần của cô lên xem thử. Ống chân không có gì bất ổn nhưng cô đau như vậy chắc chắn có nguyên do. Duy vội vã rút dây giày cởi phăng chiếc giày bên phải của cô ra. Là máu. Nhuộm đỏ cả bàn chân của Nam.
Nhanh như chớp, Duy bế xốc Nam lên tay chạy thật nhanh về phía phòng y tế. Hưng đỡ Uyên ngồi dậy nhưng cô nàng cứ than đau nên anh dù có muốn đuổi theo Nam cũng không thể. Ngọc vội vàng ôm ba lô chạy theo Duy, phía lớp A21 vừa hô "khỏe" xong là Kỳ chạy như tên bắn về phía này.
Duy một chân đá tung cửa phòng y tế, bế Nam vào và đặt cô ngồi trên ghế dựa làm việc của cô Diệu. Lúc này cô Diệu mới hoàn hồn xong khi nhìn thấy bàn chân đầy máu của Nam, cô vội vàng lấy băng bông ra sát trùng.
Ngọc chạy tới nơi, tay cầm theo chiếc giày Nam bỏ lại, Duy giật lấy không ngần ngại cho tay vào trong xem thử. Cả Ngọc, Nam và Kỳ vừa chạy lên thở hổn hển đều ngỡ ngàng với một mảnh chai vỡ rất nhỏ nằm trong chiếc giày.
Duy quay phắt người lại đau thương nhìn gương mặt nhợt nhạt không còn chút máu nào của Nam. Cô tròn mắt, cảm giác đau buốt ở bàn chân đã không còn, hình như nó tê liệt mất rồi từ khi nhìn thấy ánh mắt đau đớn của anh. Sao anh lại nhìn cô thống thiết như vậy? Trong khi người anh trao tình cảm và yêu thương lại là Trân?
-Bơ, có sao không?
-Tao biết ai làm chuyện này rồi?
Kỳ nói như thế rồi chạy trở lại xuống sân thể dục. Cô đã nhường nhịn Uyên quá nhiều, hết lần này đến lần khác bỏ qua cho Uyên mỗi lần gây sự với Nam. Chỉ vì tình yêu với Hưng mà Uyên đành đoạn giở những trò thô bỉ này. Kỳ tức giận, cơn giận lên đến đỉnh điểm.
Lớp 12A7 vẫn chưa tan học, Kỳ hất vai mấy đứa bên ngoài cản đường. Nhìn thấy mái tóc đỏ chóe của Kỳ là ai ai cũng tự động tránh xa, vì vậy mà cô đến thẳng tới chỗ Uyên đang giả vờ rên rỉ nhanh chóng. Đứng trước khuôn mặt giả tạo của người bạn thân 10 năm trời, Kỳ thật sự phẫn nộ. Cô đã cảnh cáo Uyên không được động tới Nam, vậy rồi sao...
Chát!
-Mày đánh tao? Mắc mớ gì đánh tao?
-Mày nghĩ có quả báo không Uyên? Mày đã coi thường lời nói của tao thì đừng trách. Tao với mày từ nay về sau không còn bạn bè gì nữa hết.
-Kỳ... bình tĩnh đi. Sao lại đánh Uyên?
Hưng đứng ra bênh vực Uyên, Kỳ nhếch môi. Hưng nói yêu thương Nam, sao bây giờ vẫn còn ở đây lo lắng cho cái người đã gây ra đau đớn cho Nam? Trừ trước tới giờ, Hưng và Uyên luôn là một cặp đẹp nhất trong mắt của Kỳ, và bây giờ cũng thế. Hưng nên ở bên Uyên và yêu thương cô chứ không nên can thiệp vào cuộc sống của Nam thêm nữa.
-Muốn biết lí do? Tự mà hỏi nó đi. Tao nói cho mày biết, với tao mày còn không bằng anh Duy. Mày nói mày thích Nam, rồi sao hả? Nó đang ở trên đó, vật vã với cái chân không thể cầm máu được. Mày lại ở đây lo lắng cho con nhỏ này. Tao khinh mày.
Hưng chết trân. Những lời của Kỳ như cú đánh vào anh khiến anh chết lặng. Uyên ngỡ ngàng khi nghe Kỳ lớn tiếng như thế, trước giờ Kỳ chưa bao giờ mất bình tĩnh mà mắng người thế này. Cũng vì con nhỏ đó. Tất cả là do nó.
-Đường Vũ Thùy Uyên, một lần nữa mày mở to lỗ tai ra mà nghe. Tao cấm mày đụng tới con Bơ, nếu không nghe lời tao thì không có chuyện tao nương tay với mày đâu. Nhà mày giàu có, quyền lực nhưng tao là chị đại nắm quyền một băng nhóm xã hội đen. Nghe rõ chưa?
-Su...
-Đừng gọi tên tao thân mật như thế. Nhất là khi nó được phát ra từ cái miệng bẩn thỉu của mày.
Kỳ quay lưng, cô thật sự đau lòng khi phân rõ ranh giới tình cảm với Uyên. Dù sao cũng làm bạn 10 năm rồi, đắng cay ngọt bùi đều chia sẻ cho nhau. Nhưng Uyên càng lúc càng quá đáng, Kỳ không thể làm ngơ mà bỏ qua cho cô được nữa. Nam cần Kỳ bây giờ.
-Con nhỏ đó là gì của mày chứ? Sao lại vì nó mà quay mặt với tao?
Uyên tức giận hét lên. Kỳ khựng người một chút, rồi ngẩng cao đầu đi thẳng. Giọng nói của cô bị gió hòa loãng mang đến một miền đất xa xôi.
-Vì nếu không có Bơ thì không có tao bây giờ.
.........
Cô Diệu lại quấn băng vào chân Nam, vết cắt nằm dưới lòng bàn chân phải. Ngọc ngồi một bên nắm tay bạn mình, lo lắng không thôi. Dù có muốn nhắn tin cho Bảo biết cũng không được vì Nam nhất định không cho cô làm thế. Nam không muốn Bảo lo lắng cho mình thêm nữa. Anh còn có tiết dạy.
Duy đứng tồng ngồng cao lêu nghêu trước mặt, mặc cho cô Diệu loay hoay với cái chân của Nam, anh chỉ đứng đó nhìn cô thật chậm, thật sâu. Không biết có phải mất máu quá nhiều dẫn tới hoa mắt hay không mà lúc này Nam lại nhìn thấy nước mắt ngân ngấn trong mắt Duy, anh đang cố giữ cho nó không rớt xuống.
-Duy. Cô không cầm máu được.
-Duy. Cô không cầm máu được.
Đến lúc này thì Duy mới động đậy, anh bước tới quỳ xuống trước mặt Nam. Cô Diệu biết ý đứng dậy nhường chỗ cho anh. Quệt mồ hôi bết trên thái dương, cô Diệu thật sự muốn bay xuống sân hỏi thầy Lập đã hứa với cô những gì, đã nói là Nam có bệnh không thể vận động vậy mà...
Duy nâng bàn chân của Nam lên đặt trên đùi mình, một tay cố định bàn chân cô, tay còn lại mở vòng băng trắng giờ đã chuyển đỏ ra khỏi chân cô. Anh nhìn thật kĩ vết thương, không sâu lắm nhưng máu vẫn tuôn ra ồ ạt từ vết cắt nhỏ kia. Duy mím môi, không thể bất lực nhìn Nam mất máu thêm nữa.
-Anh đỡ em qua giường nằm.
Duy bế Nam sang bên giường, cô chợt nhớ đến lức trưa, cũng trên chiếc giường này anh đã để yên để Trân hôn mình, cảm giác tủi thân dấy lên. Nam bấu chặt lấy vai Duy không muốn nằm xuống.
-Cho em qua giường khác đi.
Chiều theo ý Nam, Duy đành phải bế cô qua một chiếc giường khác có trải gra hoa văn nhiều màu. Sau đó anh nhìn quanh quẩn trong phòng, mắt sáng lên khi thấy bên trong chiếc tủ đứng có thứ mình cần dùng. Duy mở tủ lấy ra một cuộn gạc sạch, đi tới bên giường ngồi và bắt đầu thao tác.
-Bây giờ em chịu khó giơ chân lên cao nha. Sẽ hơi mỏi nhưng đó là cách duy nhất để không cho máu chảy đúng chiều nữa. Ngọc, em giữ chân Nam cố định giúp anh.
Ngọc thả ba lô xuống sàn, quẹt nước mắt trèo lên giường, ngồi ở phía còn lại đối diện với Duy. Nam giơ chân lên, ngửa lòng bàn chân lên trời, Ngọc giúp cố định chân lại, thật sự rất mỏi. Cô Diệu cầm điều khiển chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, Nam không chịu được cái lạnh.
Duy nhấc ghế đứng lên đó và tay anh ngang tầm với bàn chân của Nam. Anh bắt đầu lau sạch máu xung quanh vết thương, sứt một ít thuốc cầm máu anh thường mang theo người và quấn băng lại xung quanh bàn chân cho Nam.
-Mỏi quá!
Nam nhăn mặt, chân đau nãy giờ không thấy cô kêu la một tiếng nào. Bây giờ giơ chân kiểu này lại than mỏi. Cô Diệu đứng một bên nhìn Nam, cố gắng bắt chuyện gì đó để cô quên đi cái mỏi.
-Cô sẽ giết tên Lập hói đó.
-Sao vậy cô?
-Cô đưa cho ổng đơn miễn thể dục của em rồi mà vẫn cho em vận động là sao?
Nam phì cười, nhướng mày nhìn cô Diệu tức tối.
-Em không may thôi cô. Cô đừng trách thầy mà.
-Em nhân từ quá đi. Bây giờ mới thành ra thế này đây. Cô phải báo cho gia đình em biết mới được.
Duy khẽ đằng hắng nhắc nhở cô Diệu nên biết dừng lại đúng lúc. Anh bước xuống nhấc ghế về chỗ cũ nhưng chân của Nam thì vẫn phải giơ cao như thế.
Cô Diệu ngồi bên mép giường trò chuyện với Nam, Duy ngồi trên thành cửa sổ mắt chăm chú nhìn cái chân của cô. Cứ mỗi 5 phút là Duy lại nhướng người lên xem thử. Hình như máu vẫn chảy. Thấm đẫm miếng gạc trắng mà Duy vừa quấn lại cho Nam.
-Hay là mình đưa Nam tới bệnh viện đi cô.
Ngọc đề nghị. Lời cô vừa dứt lập tức cả Duy và Nam đồng thanh.
-Không được!!
-Tao không đi!!
Ngọc đành im lặng. Nam len lén nhìn Duy, ánh mắt màu xanh buồn hẳn, giống như lúc anh nhìn cô ở cánh đồng cỏ lau vậy. 20 phút trôi qua. Duy đã giúp Nam thay hai miếng gạc rồi. Hi vọng miếng thứ ba này có thể cầm cự không cho máu chảy thêm nữa. Gương mặt Nam vốn đã nhợt nhạt bây giờ còn trắng dã hơn nữa.
Bên ngoài cửa phòng, Kỳ nén tiếng nấc đau thương. Đúng ra cô và Thiên không nên giấu giếm Nam như vậy. Cô nào biết rằng, bệnh tình của mình Nam đã biết từ lâu. Một quyết định vừa nảy ra trong đầu Kỳ, cô xoay người chạy như bay ra khỏi hành lang phòng y tế.
-Tốt rồi. Máu ngưng chảy rồi. Em có mỏi lắm không?
Nam gật gật đầu. Mỏi tới mức cô chẳng còn cảm giác gì nữa, chân phải tê rần. Gần nửa tiếng đồng hồ chứ có ít ỏi gì đâu. Duy lại ngồi bên mép giường, anh từ từ đỡ chân Nam xuống để thẳng phương với chân còn lại. Rồi anh quay qua Ngọc.
-Điện thoại em reo nãy giờ đó. Về trước đi để thằng Bảo lo.
-Còn nó thì sao?
-Anh sẽ đưa Nam về. Em nói với Bảo về nhà hầm một nồi canh thịt bò với củ dền trước đi.
-Dạ. Thưa cô em về. Tao về trước nấu đồ ăn cho mày nha.
Nam gật đầu, Ngọc rời giường ôm ba lô đi thẳng, để Bảo lo lắng nãy giờ cô cũng nên chuẩn bị tinh thần giải thích với anh là vừa. Ngọc đi khỏi là cô Diệu cũng viện cớ mà ra ngoài, để không gian riêng tư lại cho Duy và Nam. Không khí im lặng bao trùm.
-Anh rất thành thạo trong việc sơ cứu. Có lời khen đó.
-Lo cho mình đi nhóc. Nếu không có tôi thì em phải làm sao đây hả?
Nam tròn mắt nhìn Duy. Anh vừa xưng "em" với cô sao? Một niềm vui nho nhỏ xen lẫn vào từng mạch máu. Môi Nam nở ra một nụ cười, dù nó có nhợt nhạt đi nữa hay miễn cưỡng đi nữa, Duy vẫn cảm thấy ấm lòng.
-Nếu tôi không về đây. Không xuất hiện và làm đảo lộn nhịp sống của em. Có lẽ em sẽ không mệt mỏi như bây giờ. Phải không?
Nam lắc đầu nguầy nguậy. Duy bỗng dưng dịu dàng hẳn, đôi mắt màu xanh biển chứa đầy đau thương nhưng nó không giống như mọi ngày. Bình thường ánh mắt ấy đau theo kiểu chất ẩn hận thù, còn bây giờ nó tràn đầy thương cảm, và hơn hết Nam có cảm giác nó đang dành riêng cho cô.
-Em kiên cường lắm. Như vậy mới là Bơ chứ. Chân đã bớt mỏi chưa? Tôi đưa em về nhà.
-Anh đâu có đi xe?
-Không có xe thì không đưa em về được sao?
Cô Diệu lấy ít thuốc cầm máu và kháng sinh bỏ vào ba lô cho Nam, Duy cầm lấy ba lô của cô mang trước ngực, vì anh không ở lại trường như cô nên chẳng có cái ba lô hay cặp sách nào. Cô Diệu đỡ Nam ngồi dậy, cẩn thận với cái chân bị thương của cô. Duy ngồi thấp xuống bên cạnh giường, ra hiệu cho cô leo lên lưng anh.
-Anh cõng hả?
-Chân em như vậy đi có được đâu mà không cõng? Lên nhanh đi, tôi còn phải đi làm thêm nữa.
-Chào cô em về ạ.
Nam miễn cưỡng trèo lên lưng Duy, hai tay choàng lấy cổ anh. Duy đứng dậy, cúi đầu chào cô Diệu. Cô cũng đóng cửa phòng ra về, đưa hai người ra đến cổng trường thì thầy Lập chờ xe lao tới chở cô đi mất. Nam nhìn theo mỉm cười, gục đầu trên vai Duy ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cô có nặng lắm không nhỉ?
-Ăn uống kiểu nào mà nhẹ hều vậy hả? Chú Lâm bỏ đói em hả?
-Không có. Bình thường... em... ăn rất ít.
-Kén ăn quá chứ gì?
-Không phải.
"Em". Nam không quen dùng đại từ đó khi nói chuyện với Duy, nhưng nay nó lại phát ra một cách tự nhiên và thân thuộc nhất. Chính bản thân cô cũng không biết tại sao.
Mái tóc ngắn của Duy phả ra một mùi hương nhè nhẹ, nó rất nam tính. Má của Nam áp sát vào, nó khiến cơ thể cô nóng bừng. Một cảm giác thân quen nhẹ nhàng kéo về.
..........
Hoàng hôn. Trên đường đông đúc xe cộ, có một cậu bé cõng trên vai một cô bé mặc váy trắng đang thiêm thiếp ngủ, đôi gò má bầu bĩnh một màu hồng dễ thương. Tay cô choàng qua ôm lấy cổ cậu bé, mấy ngón tay bé xíu còn cầm một miếng bánh đã bị cắn dở.
Người ta nhìn vào chỉ trỏ hai đứa thật dễ thương. Cậu bé mặt lạnh tanh với đôi mắt xanh bí ẩn liếc mắt về phía mọi người, khẽ khàng nói.
-Không được làm ồn. Để cho Bơ ngủ.
Nhưng cô bé đã tỉnh dậy ngay sau khi nghe cậu nói thế, cô bé đưa miếng bánh lên ngang miệng, ép buộc cậu phải ăn cho bằng được.
-Bơ, anh không ăn đâu.
-Hổng muốn.
Cô bé kiên trì nhét miếng bánh vào miệng cậu bé, rồi cười hí hửng. Cô bé tầm ba, bốn tuổi, hai má phúng phính cười toe toét. Đâu biết rằng phía trước, cậu bé kia đang đỏ mặt.
-Bơ, em ngủ nữa hả?
-Hổng có. Bơ muốn măm kem.
-Không được. Em đang bệnh, chú Lâm dặn không được cho em ăn đồ lạnh.
-Hổng chịu đâu. Kem. Anh Duy cho kem.
Chỉ tay vào tiệm kem trước mặt, một cây kem mô phỏng nằm chình ình khiến cô bé muốn bằng được. Cậu bé đành cõng cô vào trong quán và gọi cho cô một que kem. Nhìn cô bé liếm láp rất ngon mà cậu không biết đào đâu ra tiền để trả cho người ta.
-Chị ơi, vợ em muốn ăn kem nhưng em lại không mang theo tiền. Chị tới địa chỉ này để tính tiền được không?
Cậu bé hí hoáy viết lại địa chỉ rồi cho người bán kem, cô gái đó nhìn cậu bé đang rất cương quyết liền nở nụ cười. Còn cậu thì lại cho rằng người kia không tin mình, xem cậu là trẻ con.
-Anh Duy, ăn hông? Ăn với Bơ. Nhon lắm.
Cô bé ngọng nghịu giơ que kem đã vơi phân nửa lên kéo áo cậu bé, ăn nãy giờ rồi mới nhớ là cậu bé chưa có ăn mà mê mải nói chuyện với chị bán hàng xinh đẹp. Cô bé không thích như thế. Cô nhân viên bán kem phì cười với hai đứa trẻ, cô nói với cậu bé.
-Em lấy thêm một que nữa đi. Chị không tính tiền đâu.
-Anh Duy hông được nói chiện với chị đó. Chị đó hông dễ hương như Bơ.
Rồi cô bé ngẩng mặt lên giơ bàn tay năm ngón bé xíu chỉ thẳng vào mặt cô nhân viên, hung hăng nói.
-Anh Duy là của Bơ.
Rời khỏi quán kem, cậu bé vẫn phải tiếp tục cõng cô bé. Trên tay cô là que kem thứ hai. Cậu bé không ăn một que nào, một miếng cũng không. Mặc dù cô bé trên lưng cứ luôn dí kem vào sát miệng cậu, muốn chùi đi nhớp nháp cũng không được.
-Hồi nãy em nói với chị đó như vậy là sao?
-Anh Duy là của Bơ. Chị đó hông dễ hương, chị đó xấu muốn bắt anh Duy đi.
-Của Bơ sao được? Anh Duy là của mẹ anh chứ?
-Hông chịu. Anh Duy là của Bơ, Bơ nghe anh nói với ba hết rồi. Anh Duy nói Bơ là vợ của anh Duy. Anh Duy là của Bơ, của Bơ, CỦA BƠ.
Cô bé la toáng lên, nhất định phải hét hai từ "CỦA BƠ" thật to để mọi người nghe thấy. Hoàng hôn hạnh phúc. Nhuộm đỏ một mảng phía tây, nhuộm luôn một màu trời trên gò má đôi trẻ.
Uyên trở về nhà với một bên má còn in hằn 5 ngón tay của Kỳ, cô tức giận, căm phẫn. Tất cả mọi sự tức tối đều đổ hết lên đầu con người mang tên Nguyễn Tường Nam đó.
Uyên quăng chiếc túi xách xuống giường, ngồi phịch một bên, mắt rơm rơm nước vì quá giận dữ.Hết lần này tới lần khác, không là Hưng thì là Kỳ bênh vực Nam, nói mọi điều tốt đẹp đều dành để ca tụng con nhỏ đáng ghét đó.
Uyên căm tức, nếu Nam xuất hiện trước mặt cô bây giờ, chắc chắn cô sẽ không ngần ngại gì mà nhào tới xé xác ra thành nhiều mảnh vụn cho hả cơn giận.Tay Uyên run run sờ lên má, lần đầu tiên cô thấy Kỳ tức tối đến mức đánh mình như thế.
Kỳ là bạn thân của Uyên, nhưng không phải là người bạn duy nhất mà cô có được. Mất đi một đứa bạn như Kỳ, Uyên cũng chẳng mất mát bao nhiêu, chỉ là cô không muốn Kỳ phản bội mình quay sang giúp đỡ Nam. Nó được nhiều người quan tâm quá mức, còn cô thì sao?
Uyên ngã xuống giường, tay bấu chặt tấm gra trắng. Cô hận.
-Có chuyện gì với em vậy Uyên?
Lúc ngồi ăn cơm, Trân tinh ý nhìn thấy bên má của Uyên bị sưng đỏ. Uyên che mặt lại, mắt ngấn nước vì uất ức nhìn chị gái mình. Trân buông đũa, cô nhìn thẳng vào Uyên, hi vọng mình sẽ có được lời giải thích.
Từ khi cô về Việt Nam, căn nhà này chỉ có hai chị em, ba mẹ cô không đi làm thì cũng đi du lịch, họ muốn cho con cái được tự do.
-Tất cả là tại con nhỏ Nam. Con quỷ đó...
-Nó đánh em?
-Không, con Su bênh nó rồi đánh em.
Nhắc đến Nam, ánh mắt Trân se lại. Cô thở dài, chính bản thân cô cũng vướng mắc nhiều chuyện với cô học trò đó. Giờ lại gây thêm chuyện với Uyên, với tính cách của em gái mình, Trân biết chắc chắn con bé sẽ không bỏ qua cho Nam.
-Chị giúp em đi. Dạy cho con nhỏ đó một bài học.
-Muốn chị giúp cái gì? Em đó, nếu em không gây sự thì sao bé Su lại đánh em?
-Em mặc kệ, lần này nhất định phải chơi nó. Không bỏ qua được nữa.
Uyên rất cương quyết, vì Nam mà cô mất đi một người bạn. Không những Kỳ làm mất danh dự của cô trước mặt bạn bè, ngang nhiên đánh cô như thế, Hưng còn không nói lời nào làm ngơ với cô.
Khó khăn lắm mới thuyết phục bà nội của Hưng buộc anh chăm sóc cho mình, bây giờ bị Nam phá hoại thành ra thế này đây. Uyên không tính sổ với Nam, cô thề không mang họ Đường Vũ.
-Rồi, em muốn sao?
-Chị quen với thầy Bảo có biết được bí mật gì của anh em nhà đó không?
-Bí mật?
Trân gác đũa ngừng bữa cơm và suy nghĩ. Cô bắt đầu chính thức hẹn hò với Bảo từ học kì thứ hai của năm học lớp 10 và nói chia tay anh khi được một nửa học kì đầu của năm 12.
Bí mật của Bảo cô biết khá rõ vì khi ấy anh rất chân thành, chuyện gì cũng kể cho cô nghe. Ngoại trừ việc đưa cô tới nhà chơi thì chưa bao giờ, nên cho đến hôm nay cô vẫn chưa biết địa chỉ nhà anh.Và một điều nữa chính là Nam.
Trước mặt Trân chưa bao giờ Bảo nhắc tới chuyện mình có một cô em gái. Khi về trường thực tập mấy ngày đầu cô mới biết Nam là em gái anh. Không có bí mật nào là bí mật, trừ khi người ta không nói ra.
-Không có.
-Chị không có nhưng em có. Em sẽ tạo ra cho nó một bí mật.
Uyên đẩy ghế đi lên lầu, hình như trong cái đầu nhỏ của cô vừa nghĩ ra chiêu trò nào đó để chơi Nam. Trân ngồi thừ ra đó nhìn bàn ăn bày biện nhiều món mà chẳng tài nào nhấc đũa nữa. Cô không ngăn Uyên lại, chính bản thân cô cũng tán thành việc Uyên làm như thế. Bởi vì cô không thích Nam.
Không thích cách Nam cười với Duy và được anh đáp lại dù chỉ là cái nhíu mày khó chịu. Không thích Nam được nhận sự quan tâm từ Duy mỗi lần có chuyện gì đó, như hôm trước Nam bị ngất đi và Duy là người bế cô ra khỏi lớp.
Ghen tị, đố kị đều xuất phát từ tình yêu và sự ích kỉ. Ngay cả khi cô lén lút hôn anh ở phòng y tế cũng bị từ chối, khi ấy cô cứ ngỡ rằng Duy đang ngủ, và cô cũng chẳng biết rằng bên ngoài Nam đã hiểu lầm.
Trân mím môi, cô yêu Duy đã hơn 6 năm. Tìm kiếm anh ở một đất nước lạ lẫm, làm tất cả chỉ để đổi lấy ánh mắt ấm nồng của anh. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn chưa thôi ngừng yêu anh một giây phút nào.
Trái tim cô vẫn đập nhanh hơn mỗi lần nhìn thấy Duy ở đâu đó. Trong thâm tâm Trân biết sự ích kỉ đã che lấp lí trí nhưng cô không cho phép anh dành quá nhiều sự lo lắng cho Nam. Người đứng bên cạnh Duy nếu không là Trân thì cũng không đến lượt con nhóc láu cá đó
.........
Nhận được điện thoại của Bảo, Trân ái ngại dành một chút thời gian để gặp anh. Tuy là đồng nghiệp nhưng cả hai không có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau. Phải rồi, không thể yêu nhau thì làm bạn, nhưng mấy ai có thể xem người yêu cũ của mình là bạn mà nói chuyện bình thường chứ?
-Anh tới lâu chưa?Chẳng biết Bảo cố tình hay hữu ý mà lại chọn đúng nơi gặp Trân là quán trà sữa nơi Duy làm thêm. Lúc anh đề nghị gặp cô để giải quyết hiểu lầm giữa hai đứa em, cô đã suy nghĩ và cân nhắc có nên đi hay không. Nhưng rồi với cương vị là chị gái của Uyên, cô nghĩ mình nên gặp anh một lần.
-Cũng mới tới thôi. Em ngồi đi.
Bảo lịch sự mời Trân ngồi. Thật ra, Bảo đã ngồi ở đây suốt từ lúc ca làm của Duy chưa bắt đầu, đôi bạn thân đã có một khoảng thời gian nho nhỏ để hồi tưởng lại quá khứ, những lo toan trong cuộc sống khi cả hai xa nhau, rồi thì giải quyết nhiều hiểu lầm liên quan đến Nam nữa.
Duy muốn Bảo cho Nam một lời công bằng và ngược lại, Bảo cũng muốn thế. Nhưng cho đến giờ, ngoài việc liên tiếp tạo ra tổn thương cho Nam ra, hai anh vẫn chưa trực tiếp nói câu xin lỗi với cô.
-Em có nghe chuyện, Uyên nó không cố ý...
-Anh hiểu, nhưng em gái anh và em đã không thuận mắt nhau từ trước. Anh nghĩ nên có lời khuyên bảo tụi nhỏ.
-Em cũng nghĩ vậy.
Trân đáp lời mà không hề nhìn thẳng vào người đối diện, cô biết, đâu đó quanh đây Duy đang quan sát cả hai người.
-Anh đã hỏi Nam, nó nói hai đứa gây nhau vì hiểu lầm với Hưng. Anh cũng nghe nói Uyên với Hưng có đính ước gì đấy. Nhưng em gái anh không có ý định sẽ quen với thằng nhóc lớp trưởng đâu. Em nên giải thích giúp anh với Uyên, khuyên nó đừng gây sự với Nam nữa.
-Ừm. Em sẽ nói lại.
-Anh chị gọi đồ uống chứ ạ?
Một nhân viên phục vụ của quán lịch sự chào khách. Trân e dè nhìn Bảo, ánh mắt anh đượm vẻ u buồn. Giữa hai người dường như chưa từng có một tình yêu nào, chỉ do mỗi mình anh tự vẽ ra rồi tô màu lấy như cô đã nói.
-Chị ngồi một chút sẽ đi ngay thôi.
-Anh sẽ gọi sau. Cám ơn em.
Bảo cũng không có ý muốn gọi thức uống, cuộc chuyện trò chỉ mới bắt đầu Trân đã vội vạch ra thời gian hạn định. Anh cũng chẳng muốn níu giữ cô, nếu cô không còn gì để nói với anh thì anh sẽ để cô ra đi, như ngày xưa ấy.
-Lần này anh sẽ không truy cứu. Và anh hi vọng sẽ không có lần sau. Nam là em gái của anh, cũng như Uyên là em gái của em. Anh sẽ làm những gì mình cho là đúng để bảo vệ nó.
-Anh đang cảnh cáo em sao?
Có nằm mơ Trân cũng không tưởng tượng ra có ngày Bảo dùng thái độ này để nói chuyện với cô. Vâng, có một chút đe dọa xen vào giữa câu nói. Chính vì cô chưa từng hình dung ra người- từng- yêu- mình trong vai trò là một người anh trai đang lo lắng cho em gái. Chưa từng.
-Cứ cho là vậy đi. Nếu Nam và Uyên không làm hòa, hoặc chuyện sẽ rắc rối hơn thì anh và em cũng không còn đơn giản mà ngồi đây nói những lời này đâu. Trân, vì nể tình chúng ta là bạn, vì Duy và Hưng cũng đứng giữa chuyện này nên anh mới hẹn em ra đây.
-Anh nói nghe xuôi tai ghê. Thôi được, em cũng nói cho anh biết. Uyên là đứa trẻ được nuông chiều còn hơn cả em, những gì con bé đã quyết định phải có cho được thì nó sẽ làm mọi thứ để đạt được điều đó. Sẽ khó khăn nếu khuyên bảo nó từ bỏ Hưng.
-Rất giống em.
-Anh...
Bảo khẽ nhếch môi, hóa ra đây mới là bản chất thật đằng sau gương mặt xinh đẹp trời ban của chị em nhà Đường Vũ.
-Nếu hai chị em em vẫn muốn đấu thì anh em anh cũng sẽ chơi hết mình. Uyên gây khó dễ cho Nam là đủ rồi, nếu cả em cũng dây vào thì đừng trách anh không nể tình. Lần cuối cùng anh nhắc nhở em với danh nghĩa là một người bạn. Duy không hề yêu em.
-Anh nói xong chưa? Xong rồi thì em về đây. Chào anh.
Trân đẩy ghế đứng dậy rời khỏi quán, tức giận là điều hiển nhiên. Một cô gái có lòng tự tôn cao ngất như Trân bị người yêu cũ giáng thẳng vào mặt rằng: người mình yêu không hề yêu mình. Thật quá sỉ nhục đối với cô.
Đường Vũ Huyền Trân là ai chứ? Cô tuyệt đối không bỏ qua mối nhục này. Cảnh cáo? Đe dọa? Không ngờ mấy năm không gặp, Bảo đã biết dùng cách này để lên mặt ra oai với kẻ khác. Cô không sợ lời uy hiếp hay nhắc nhở gì đấy của anh, cô chỉ biết bản thân mình không thể chấp nhận để anh ra oai như thế.
Cô yêu Duy. Khó khăn lắm mới tìm được anh giữa cái thế giới mấy tỉ người này. Nhất định cô sẽ không buông tay dễ dàng như thế. Bằng mọi giá, anh phải là của cô.
...........
Trân luôn như thế. Cô luôn kiên cường, cao ngạo ra đi như thế. Chẳng bao giờ thử quay lại một lần để nhìn người phía sau đau khổ thế nào.
Bảo cười. Nụ cười bất lực đến đau nhói. Phải chăng anh là kẻ bất tài và vô dụng? Đến bây giờ vẫn còn nuối tiếc thứ tình yêu đơn phương mà người ta chẳng đoái hoài đến. Nếu thật sự Trân tìm Nam gây chuyện, chắc chắn anh sẽ phải bảo vệ một trong hai người.
Và chắc chắn người ấy chẳng phải là Trân. Nam cần anh lúc này. Dù chỉ với cương vị là một người anh trai.
Vòng quay của tình yêu phủ rắc rối lên rất nhiều người. Duy không yêu Trân, cô mù quáng không thừa nhận. Trân không yêu Bảo, anh lại tiếc nuối cho một mối tình đã là quá khứ. Bảo không yêu Ngọc, nhưng cô vẫn chung thủy dõi theo và chờ đợi dù biết cơ hội đến với mình vô cùng hiếm hoi.
Đối diện quán trà sữa phía bên kia đường, bóng dáng cô gái mũm mĩm lặng đi hồi lâu.
![]() | Lưu manh biết yêu (Full) Một câu chuyện có thật được dựa theo lời kể của tác giả trẻ (8x). Đọc Truyện » |