Disneyland 1972 Love the old s

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

BigKool
BigKool
Game đánh bài trên smartphone được đánh giá cao trên Google Play.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Giờ ra chơi Hưng ra hiệu kêu lớp ở lại thông báo. Bữa nay không cần phải leo lên ghế hay cầm thước đập bảng nữa, anh cầm theo hộp phấn, thành phần nào bất hảo là ném như phóng phi tiêu.

-Hưng muốn thông báo là có một tin vui và một tin buồn, các bạn muốn nghe tin nào trước?

-Nhanh đi ba ơi, con chưa ăn sáng!

Tiếng hát xuyên màn đêm của Thơ đánh thức vấn đề, lúc đó mới tập trung vào vấn đề chính.

-Tuần này thứ bảy chúng ta được nghỉ do thầy cô họp hội đồng.

Rần rần, ồn ào, ầm ầm, xôn xao.

-Đi chơi đi, lâu rồi không được nghỉ nhiều gì hết.

Thế là mấy cô bàn trên hồn nhiên bàn kế hoạch.

-Đi đâu ta?

-Xa xa chút đi, hợp tác xã đi Huế đi.

-Ra ngoài đó để mày thưởng ngoạn sông Hương hả con? Mỗi cái bài văn "Ai đã đặt tên cho dòng sông?" mày chưa thấm hả?

Hưng lấy giọng lại, tiếp tục.

-Tin thứ hai, năm nay trường không tổ chức cắm trại như mọi năm.

-Gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii???

-Sao không tổ chức, năm nay đóng học phí mắc như quỷ, thu tiền ăn hết rồi hả?

-Mày tới nhà anh hiệu trưởng đó, cắm đi, cho thoáng.

-Năm nào cũng có, năm nay mắc gì không có? Bộ năm ngoái con nào thằng nào cắm trại xong gom củi đốt trường hả?

-Không cắm tao tự tổ chức cắm!

-Rủ gia đình mày cắm chung cho vui kìa.

-Năm nay học 12 mà không cho cắm trại lấy gì vui?

-Thì mày học thêm năm nữa đi, năm sau cắm bù.

Hỗn loạn. Đại chiến chó mèo.

-Trật tự!!!

Hưng rướn cho hết gân cổ. Không khéo mấy sợi gân nó đứt cái một là lớp này hết cắm trại gì luôn. Gom tiền đi viếng đám tang Hưng đủ vui rồi.

-Bù lại, trường sẽ tổ chức cắm vào 30 tháng 4 để làm lễ chia tay lớp 12 luôn.

-Chứ không phải lễ cầu hồn siêu thoát hả?

Lam hỏi thật là ngây thơ, tốt nhất là cô này nên im lặng. Ai lại chẳng biết sau 30 tháng 4 có buổi tiệc quan trọng nào. Thi tốt nghiệp! Trường không tổ chức lễ cầu an cầu siêu thì nói sao lũ học trò này rớt lộp độp, lạch bạch. Sau câu nói ấy, các bạn trai lẫn gái mới chịu nhẫn nhịn, không là dám tụi này cũng tới nhà từng người trong ban giám hiệu đốt nhà lắm.

-Từ nay tới 30 tháng 4 còn được mấy ngày?

Nam ngây ngô ngẩng mặt lên hỏi Hưng khi anh vừa từ trên bục đi xuống chỗ ngồi. Hưng cười, anh đang nghĩ rằng có người còn mong tới cắm trại hơn cả mình. Mỗi năm có 1 lần mà, lại là năm cuối nữa.

-Chưa tới hai tháng. Nhanh mà.

Ngọc không có hứng thú, tới lớp cứ lôi cái lịch để bàn ra ngắm. Nam thấy cô khoanh tròn bằng bút màu đỏ ở ngày 19 tháng 4. Không rõ là ngày đặc biệt gì. Ngày giải phóng thành phố Phan Thiết, đâu mà rảnh rỗi dữ vậy? Nam nghĩ là nó còn có ý nghĩa nào khác nữa, hỏi nhưng mà Ngọc không chịu nói. Thế là thôi!

Điện thoại báo có tin nhắn. "Chiều cúp ngoại khóa, đi bệnh viện với tao". Ngọc chồm qua liếc mắt đọc một loáng là xong. Cô mới để ý là tay Nam đang run run trả lời tin nhắn.

-Con Su bị bệnh hả? Sao nó lại rủ mày đi bệnh viện?

-Mày quên chồng nó là bác sĩ hả? Não mày phẳng hả Múp?

Lại đá xoáy nhau thế đó. Ngọc không thèm chấp, cô tiếp tục tò mò.

-Vậy mày đi theo làm gì? Chồng nó chứ đâu phải chồng mày?

-Đúng là phẳng thiệt. Mày nghĩ với tính con Su nó có chịu đi hẹn hò hai mình không? Người ta thì thích đi riêng lẻ cho tiện làm việc còn nó thì chỉ thích đi cả đám thôi.

Ngọc gật gù ra vẻ đã hiểu, tưởng chừng cô bạn bên cạnh sẽ không còn hỏi thêm một câu nào khó đỡ nữa thì Ngọc lại quay qua phán một lèo, Nam nghe mà xay xẩm mặt mày.

-Mày thích làm kì đà cản mũi quá ha. Nói mày làm người thứ ba cũng được đó. Haha.

Nam ngẫm lại lời Ngọc nói. Đúng thật là vậy. Xét vào tình huống nào cô cũng là người thứ ba. Thiên và Kỳ thì không cần nói gì nữa. Bảo và Ngọc, cũng có cô xem giữa. Hưng và Uyên cũng thế. Chưa kể đến cái người bên cạnh này đây. Nhưng mà Nam lại tự bào chữa cho mình, Duy và Trân yêu nhau cơ mà, cô không phải là người thứ ba gì hết.

Len lén nhìn qua Duy, Nam chỉ cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc trong mắt anh. Có lẽ vì bận chăm yêu thương mà anh nhất thời quên mất công cuộc trả thù Nam rồi, cầu mong là vậy. Nam chỉ hi vọng Duy để yên cho mình sống những ngày tháng còn lại mà thôi.

-Tần số nhóc lén nhìn tôi tăng lên rồi đó.

Biết ý Duy nhắc nhở mình, Nam lại nhìn vào tập vở chuẩn bị cho tiết tiếng Anh sắp tới. Nhưng hình như Nam có tật rồi, cứ một chút là lại nhìn qua Duy. Và lần này khi cô nhìn qua, bắt gặp anh đang cười, chính xác mà nói là đang nhịn cười. Nam chưa lần nào nhìn thấy Duy nén tiếng cười như vậy. Chưa bao giờ.

.......

Nam nhờ Hưng xin nghỉ hai tiết ngoại khóa vì phải đi thăm một người quen bị bệnh nằm viện, phải mà Hưng đòi đi theo thì Nam cũng xong rồi, đằng này anh gật đầu cái rụp đồng ý xin cô giám thị cho Nam vắng hai tiết buổi chiều. Kỳ cũng viện một lí do nào đó để nghỉ rồi chở Nam tới Chợ Rẫy theo lịch hẹn kiểm tra của Thiên đã dặn trước.

Trên đường đi Nam không nói tiếng nào với Kỳ mà Kỳ càng không có đủ can đảm để mở miệng trước. Vì thế cả hai cứ im lặng cho đến khi tới bệnh viện. Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng.

-Đứng ở đây chờ tao gởi xe.

Nam ôm túi xách của Kỳ đứng bên trong cổng, Kỳ chạy xe vào nhà giữ để gởi. Nhìn quanh quẩn nơi này, mùi của bệnh viện khiến khóe mắt Nam cay cay. Cô thử nhớ lại mình tới đây bao nhiêu lần rồi? Khẽ mỉm cười, Nam ngẩng đầu nhìn lên những dãy lầu cao với những ô cửa kính thấp thoáng người, biết đâu sau này cô cũng phải nằm ở đó rồi nhắm mắt lìa đời.

-Bơ!

-A, Tạ Thế. 

Nhìn thấy Thiên, theo thói quen Nam giơ tay lên vẫy vẫy. Trông anh đứng đắn và chững chạc vô cùng khi khoác lên người tấm áo blouse trắng toát, nhiệm vụ của anh là giành giật mạng sống của con người từ tay tử thần. Nam rảo bước tới chỗ Thiên đang đứng, đó là một hành lang dài bên tay trái cô. Cùng lúc Kỳ bước ra hội ngộ với hai người bên này.

-Hẹn hò ở bệnh viện hình như đang là mốt phải không ta?

Nam khéo léo đá xoáy một câu, miệng cười hớn hở chạy lại khoác tay Thiên và Kỳ lôi đi. Cô không nhận ra ánh mắt của Kỳ đang nhìn mình, chứa đựng một nỗi buồn không đáy. Đưa Nam tới đây đồng nghĩa với việc cô phải nói cho Nam biết tất cả.

Thiên đưa Nam và Kỳ tới khu vực xét nghiệm máu. Nam nhìn thấy cái bảng tên phòng là mặt mũi méo xệch. Lần trước không phải đã hiến máu nhân đạo rồi sao? Bây giờ còn tới đây nữa? 

-Em vào thử máu đi Bơ. Nhanh thôi.

Kỳ nắm tay Nam đưa cô vào trong, bác sĩ trực tiếp lấy máu cho Nam còn rất trẻ, lại rất đẹp trai nên cô thỏa thê mà nhìn ngắm. Thiên đứng với Kỳ ở bên ngoài, nói chuyện gì đó mà Nam không nghe rõ. Cô lén đọc tấm bảng nhỏ đeo trên cổ của vị bác sĩ kia, tên của anh ta cũng đẹp không kém gì người.

Lấy máu xong, Nam trở ra ngoài với gương mặt nhăn nhó vì đau, vậy mà anh đẹp trai kia nói là không đau chút nào. Kỳ chạy lại xem thử chỗ kim tiêm có bị chảy máu như hôm trước không, Thiên thì đã vào bên trong phòng xét nghiệm từ lúc nào, thứ anh cần là kết quả.

-Sao tao phải thử máu vậy?

Đến lúc rồi. Kỳ hít một hơi thật sâu, kéo Nam qua ghế ngồi chờ, ấn cô ngồi xuống đó. 

-Mày nghe rõ nha Bơ. Anh Thiên nói là...

-Sao? Tao làm sao?

-Mày... mày bị... 

-Bị cái gì? Nói nhanh đi Su.

-Bị... thiếu máu.

-Thiếu máu? 

-Đúng rồi. Thuốc mày đang uống dùng để bổ sung dinh dưỡng và kích thích tái tạo hồng cầu nhanh hơn. Mày hay bị ngất đi là do triệu chứng của thiếu máu.

Nam ngồi ngây người. Thiên là bác sĩ chắc chắn anh biết rõ bệnh tình của cô. Kỳ là người anh yêu thương, chắc chắn anh không thể dối gạt Kỳ. Nam bị thiếu máu ư?

-Vậy thì có sao đâu? Tao uống thuốc rồi ăn nhiều chất là được mà. Sao mày lo dữ vậy Su?

-À không có gì đâu.

Cuối cùng Kỳ vẫn không thể nói. Cô không thể cướp đi nguồn động viên để Nam sống tiếp được. Nhưng nếu không nói thì Nam sẽ ra sao?

Thiên bước ra, anh mang theo một tập những hồ sơ bệnh án trên tay. Ra hiệu cho Kỳ và Nam đi theo mình. Hai cô gái nhỏ bước theo vị bác sĩ điển trai khiến mấy cô y tá cứ thế mà phát ghen. Thiên dừng lại cách cánh cửa phòng riêng của ba mình mấy bước chân, Kỳ cũng nhận ra được chỗ này.

-Bơ, mày xuống căng tin mua gì đó lên ăn đi. Tao đói quá.

-Tiền đây?

Nam xòe tay ra đòi tiền Kỳ, muốn ăn chùa hả? Không có đâu. Kỳ lườm lườm Nam, trong khi đó Thiên đã đưa cho cô 200 ngàn rồi. Nam cười toe toét lăn xăn chạy đi. Thiên nhìn theo thở dài, lắc đầu. Anh nắm tay Kỳ mở cửa bước vào gặp ba. Ông Toàn- một bác sĩ khoa nội, chuyên điều trị về ung thư.

-Sao rồi? Có kết quả kiểm tra chưa?

-Xấu đi nhiều lắm ba ơi. Tỉ lệ hồng cầu giảm đáng kể so với lần trước.

Thiên đưa kết quả xét nghiệm máu cho ba mình, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Kỳ. Anh biết cô yêu thương Nam vô cùng, từ nhỏ Kỳ đã không có anh chị em gì, Nam tuy chỉ là em họ nhưng anh hiểu được cô quý Nam đến mức nào.

-Bác Toàn, nếu tình trạng này tiếp tục thì sẽ sao ạ?

-Tế bào ung thư phát triển nhanh lắm, mới có mấy ngày mà hồng cầu đã không thể sản sinh được như lúc đầu nữa, bạch cầu càng lúc càng tăng. Nếu cứ như vầy... 2 tháng là nhiều rồi.

Đôi chân Kỳ run run, tay cô bấu víu lấy cánh tay Thiên, một Trần Hiểu Kỳ kiên cường không gì khuất phục lại trở nên nhỏ bé thế này đây. 2 tháng. Không tới 2 tháng nữa...

-Mau liên lạc với gia đình đi. Nhập viện nhanh nếu không sẽ không cứu được mất. Thiên, Kỳ. Hai đứa biết phải làm gì mà. Mạng người là quan trọng. Không thể giấu nữa.

-Không được đâu bác Toàn ơi. 

Kỳ hoang mang cất lời. 

-Tại sao không? Chỉ cần kiểm tra tủy thích hợp thì có thể tiến hành cấy ghép. Bệnh nhân sẽ có cơ hội sống cao hơn. 

-Bởi vì... 

.......

-Em là bệnh nhân đặc biệt của bác sĩ Thiên đó hả? Được cậu ta đích thân giám sát thì sẽ ổn thôi. Chịu đau một chút, anh chỉ lấy ít máu thôi.
-Dạ.
Bệnh nhân đặc biệt? Từ khi nào mà Nam trở thành bệnh nhân đặc biệt của Thiên rồi. Nụ cười lịch sự trên môi cô trở nên cứng ngắc. Chiếc kim tiêm bé nhỏ đưa vào mạch máu của cô như thế nào cô cũng chẳng rõ. Chỉ có cảm giác nó nhói lên một chút xíu mà thôi
-Xong rồi. Em chú ý đi đứng một chút. Nếu thấy cơ thể có tích tụ máu bầm hoặc sưng phù chỗ nào phải báo cho Thiên biết sớm. Cậu ta căn dặn anh kĩ lưỡng lắm, sau này anh em mình sẽ còn gặp nhiều mà. Em mới 18 tuổi thôi hả?
-Dạ.
Anh bác sĩ kia giở tập giấy xét nghiệm mà Thiên đưa lúc nãy ra xem rồi hỏi lại. 
-Đừng quá lo lắng ha. Có nhiều đứa nhỏ tuổi hơn em cũng mắc bệnh này. 
-Mắc bệnh này? Anh nói rõ hơn chút được không?
Anh bác sĩ đặt ống máu của Nam vào khay chuyển qua cho người bên kia đưa vào phòng xét nghiệm, rồi mới nhìn Nam lần nữa. Không lẽ cô bé này vẫn chưa biết bệnh tình của mình?
-Lần trước bác sĩ Thiên đưa máu của em tới đây xét nghiệm. Em là trường hợp bị ung thư máu cấp tính gần đây nhất mà bệnh viện tiếp nhận.

.........

Nam đứng ở hành lang, miệng ngậm cái kẹo mút. Cô vừa nhớ lại những gì vị bác sĩ lấy máu mình trong phòng xét nghiệm đã nói. Đôi mắt đen nhìn xa xăm, không rõ là đang nhìn gì. Đầu óc suy nghĩ về nhiều thứ. 

Hóa ra Kỳ biết tất cả. Chỉ là cô và Thiên hợp tác giấu giếm Nam thời gian qua mà thôi. Rút cái kẹo ra, Nam thả rơi nó xuống lầu, không biết có trúng ai dưới kia không. Môi mím lại, tay nắm chặt thành lan can rồi đột nhiên Nam cười khẩy.

2 tháng. Nam chỉ còn 2 tháng nữa để sống.

……

Thứ bảy được nghỉ nên cả lớp 12A7 kéo nhau tới nhà thầy Giang thăm bệnh. Không biết tụi tổ Hai nghe tin tức từ đâu nói là thầy Giang bị nhiễm phong hàn nên hôm nay cả bầy cả lũ xe đạp xe máy mới hồ hởi tới bấm chuông nhà thầy.

-Thầy ơi! Thầy có nhà không thầy? Thầy ơi!

Đại diện cả lớp, Nam vừa bấm chuông vừa la inh ỏi. Đâu biết là cái chuông nhà thầy cũng có họ hàng với chuông cửa nhà Duy, bấm muốn rụng rời tay chân luôn mà có thấy nó kêu tiếng nào đâu. 

-Tuồng cũ diễn lại hả? Lần trước tới nhà anh Duy làm báo tường cũng vậy. Đứng nắng muốn cháy da luôn. Ai bày ra cái vụ đi thăm thầy vậy?

Một bạn nào đó ở tổ Tư bạo miệng than thở. Một bạn khác ngồi gần bồi thêm.

-Con Uyên đâu? Chủ xị là nó mà. 

Nhìn qua nhìn lại không thấy bạn Thùy Uyên và bạn Khánh Hưng, thế là các anh chị ấy bắt đầu sử dụng trí tưởng tượng của mình để vẽ vời trong trí óc. Suy nghĩ đủ thứ mà không có cái nào ra cái nào, rồi một cánh tay nhỏ nhắn giơ lên rụt rè.

-Hồi sáng đi ngang qua nhà con Uyên, tao thấy cô Trân, anh Duy, thằng Hưng với nó ngồi xe 4 chỗ đi đâu đó.

Rồi thế là tụm ba tụm bảy bàn tán. Mãi đến khi Nam la muốn rát cổ họng, thầy Giang từ đâu chạy chiếc xe cà tàng về, mở cổng cho cái đám lâu la này vô nhà mới dừng sự nghiệp viết báo lại. Lớp này dám đăng kí thi Đại học toàn khoa báo chí truyền thông không quá trời ơi!

-Thầy ơi! Thầy khỏe chưa thầy? Tụi em nghe tin thầy bệnh nên khăn gói qua đây thăm thầy.

Ông thầy đổ mồ hôi, ai đồn bậy bạ chi để rước cái đám này vô nhà vậy trời? Dám tụi này mà về rồi thầy cũng bệnh thật luôn quá!

-Ai nói vậy? Thầy đâu có bệnh đâu. Mới ở trường họp hội đồng về mà.

-Bạn Uyên đó thầy. Bạn đó nói thầy bệnh nên kêu tụi em qua thăm thầy.

-Thôi mấy em vô nhà đi.

Lúc đầu còn ngại ngùng, dạ thưa nhỏ nhẹ, đứa nào cũng ngồi im khi thầy rót trà đưa bánh, cắn hột dưa còn không dám cắn mà, nhưng lát sau là biến hình một lượt. Rồi tới khi cô trợ lí Đoàn thanh niên ghé nhà thầy chơi thì thầy mới biết là sai lầm trầm trọng khi lỡ lầm trước cái đám này vào.

-Cô tới thăm thầy hả cô?

-Cô có mua bánh trái gì tới thăm thầy không cô? 

-Cô đi tay không là không biết thầy bệnh hả cô? Vậy cô tới làm gì vậy cô?

-Đóng phim tình cảm với thầy hả cô?

Thầy Giang tá hỏa, bây giờ thầy mới chịu tin là làm chủ nhiệm cái lớp này còn khổ gấp trăm ngàn lần việc giảng cho một con nhóc lớp 1 làm toán lớp 5. Nhà thầy cũng vắng vẻ, tự dưng cô Tân chỉ có gợi ý nho nhỏ là sao không chơi lô tô đi, cho vui. Chắc còn dư âm mấy ngày Tết mặc dù nó đã qua lâu lắm rồi.

-Ván bao nhiêu?

Thầy hỏi rất thật lòng. Và Ngọc cũng thật lòng không kém.

-Năm trăm hai tờ đi thầy.

-Mày về rủ gia đình mày chơi đi. Ngàn một tờ.

Thế nên...

-Cốc!

Lúc đầu còn từ tốn kêu từng con từng con một. Lát sau hết nể mặt thầy trò gì ráo. Vô sòng rồi mà, tình nghĩa chúng ta dẹp qua một bên đi.

-Xuống rửa tay coi Lam, mày kêu xui quá, không kinh được gì hết.

Thơ rủa xả bạn bè không thương tiếc.

-Mày giỏi kêu đi, bà ám mày còn nặng hơn tao!

Thầy còn ra thầy, trò còn ra trò. Kêu lô tô chừng ba bốn ván, quên đi! Rần rần. La làng la xóm.

Mỗi khi Thơ kinh là cả xóm nghe, cô ấy hát sập nhà thầy. Mà thầy cũng đâu hiền từ gì, lúc đầu còn giữ vẻ nha, ván nào kinh thì chúng nó bu rần rần.

-Đặt giùm em đi thầy ơi, đâu cho em một ván đi thầy!

Nhèo nhẹo thì thầy còn đặt cho, đặt sao nhìn lại chắc ăn được một ngàn. Một hồi là tiền ai nấy đặt, đứa nào kêu lô tô mà thầy không kinh bữa sau xét vở bài tập cho biết thân. Nghe xong là Nam muốn trút ngược bộ lô tô ra đếm coi thử thầy còn thiếu con gì.

Ngọc hay ngồi than thẫn thờ.

-Trời ơi, còn có 3 con nữa là em kinh rồi!

-Ừ, ít quá... ráng chờ đi em.

Chưa bao giờ thầy trò xích gần một cách sát rạt như vậy, bao nhiêu cái hào khí oai nghiêm trôi đâu hết rồi, thầy cũng như người thường thôi. Cũng ăn chơi tưng bừng trời đất. 

Lát sau gom tiền thắng lại thầy dắt dắt cô Tân với mấy đứa đi karaoke, hát hò ỏm tỏi. Trước khi đi Lam và Thơ còn tranh thủ gom hết bánh mứt nhà thầy bỏ bị, tích trữ lương thực để hát xong đói có cái ăn. Nói là nói vậy thôi, chứ hát có cắm đầu xuống đất, đói rã họng hai cô này cũng không nhả ra cái kẹo nào cho mà mừng.

-Bữa nay thiệt là "zdui". 

Ngọc nói ngắn gọn xúc tích nhưng ý nghĩa. Nam cũng nói một câu xúc tích không kém.

-Thứ hai đi học làm kiểm tra 45 phút Sử, 15 phút Sinh.

Nhưng lại không ý nghĩa!

-Im lặng!!!

Đồng thanh. To và lảnh lót. Đi chơi là phải quên đi, học để ngày sau rồi tính.

-Con không muốn. 

Hưng quát lên đứng dậy bỏ ra khỏi nhà hàng. Uyên vội vàng chạy theo. Bàn ăn còn lại những ánh mắt trông theo đầy tức giận và hoang mang. Riêng một ánh mắt bình thản cực độ. 

Ông Kha và bà Trinh tức tối vì thằng con trai quý tử lại làm họ bẽ mặt trước ba mẹ của Uyên và Trân. Cả bà nội là người lớn tuổi nhất ở đây Hưng cũng không nể mặt.

Hôn ước. Đó là thứ đính ước từ thời của ông bà nội Hưng với ông bà nội Uyên. Vì hai nhà sinh ra toàn con trai nên đến đời cháu mới thực hiện theo di ước. Không khí trở nên gượng gạo trong bàn ăn, bà nội nghĩ gì đó rồi mới lên tiếng dàn xếp.

-Hưng với Uyên cũng còn nhỏ. Hôn ước này đáng ra thuộc về Trân và Duy. Bây giờ hai đứa cũng lớn rồi. Lại đẹp đôi thế này. Thôi thì...

-Dạ, bà với ba mẹ đặt đâu thì con ngồi đó ạ.

Trân mừng rơn trong lòng. Bà nội cũng đã đứng về phía cô rồi, cô không tin mình không thể trói buộc Duy. Cả bàn ăn dồn ánh nhìn về phía chàng trai đang chậm rãi dùng bữa. Anh có vẻ không để ý gì đến cuộc cãi vã vừa rồi, thậm chí anh còn ăn rất ngon miệng.

-Duy, con nghĩ sao? Bà nội muốn con kết hôn với Trân. Con đồng ý không?

Ông Kha giả vờ hỏi. Thật tâm mà nói thì vợ chồng ông không muốn để Duy kết hôn với Trân, nếu anh trở thành con rể nhà đó thì cơ hội của Hưng được chia một phần tài sản sẽ thuộc về Duy. Mà với tính cách của Hưng, nếu chuyện hôn ước này Duy đã thay mình thực hiện thì chắc chắn anh và Uyên không còn cơ hội.

Duy gác đũa, dùng khăn lau miệng một cách chậm rãi. Sau đó anh mới ngước nhìn bà, chú thím và gia đình Trân. Ánh mắt màu xanh biển lạ lẫm hắt lên những tia sắc sảo. Anh không có thời gian để nghĩ đến chuyện kết hôn và đối tượng kết hôn cũng không phải là Trân.

-Con sẽ đồng ý nếu mẹ con chấp nhận. Con no rồi. Xin phép.

Tất nhiên trong bữa cơm gia đình này không hề có bà Kim. Duy đẩy ghế rời khỏi nhà hàng, Trân có cảm giác một lần nữa Duy từ chối mình. Ánh mắt cô sắc lên, chĩa cái nhìn cương quyết về phía anh đang khuất dần. Cô đã đánh đổi tất cả để có được anh, cho dù có thế nào đi nữa cô cũng không thể bỏ cuộc lúc này.

Duy ra khỏi nhà hàng, vội vàng rút điện thoại ra gọi ngay cho bà Kim. Chân anh nhanh chóng bước xuống tam cấp, chui vào một chiếc ô tô đợi sẵn bên ngoài và biến mất trong dòng xe cô tấp nập.

-Mẹ đang ở đâu vậy?

-"Ở công ty. Ai bắt nạt con trai mẹ vậy?"

-Bà nội có tìm mẹ bàn về chuyện kết hôn của con với gia đình họ Đường Vũ thì mẹ đừng nhận lời nha. Như con cầu xin mẹ lần này đó.

-"Đường Vũ? Nhà ai vậy? Kinh doanh gì? Lớn không? Con gái nhà đó có đủ tiêu chuẩn không?"

-Mẹ rảnh thì điều tra đi. Con có nhiều thứ phải làm lắm. Nhớ là không được đồng ý nha mẹ. 

-"Tất nhiên. Mẹ có con dâu rồi mà. Con trai mẹ càng không thể có thêm vợ nữa. Yên tâm. Mẹ sẽ bảo vệ con. Haha. Mà con bận gì vậy? Không ghé công ty được chút hả?"

-Chưa nói cho mẹ biết được. Thôi, con cúp máy đây. 

-Chị Hai về Việt Nam rồi hả Duy?

Tài xế không ai khác chính là Trọng, cậu Tư của Duy. Anh gật đầu, mẹ anh là một phụ nữ quái dị nhất mà anh từng biết. Bà càng lớn tuổi thì càng trẻ con. Không thể hiểu nổi ngày trước tại sao ba anh lại yêu và cưới bà làm vợ nữa. Duy chắc chắn là bà Kim ngày trước và bây giờ hoàn toàn khác nhau.

-Chuyện con nhờ cậu điều tra đó, có thông tin gì chưa cậu?

-Rồi. Để cậu chở con tới đó hỏi sẽ rõ hơn.

………


Anh em nhà họ Lê đi cùng một con đường nhưng ở phía còn lại, Uyên vất vả đuổi theo Hưng bằng đôi giày cao gót gần 7 phân dưới chân mình. Vừa chạy theo anh, cô vừa gọi lớn nhưng có vẻ Hưng đã mất kiên nhẫn với Uyên rồi. Anh đi một mạch, cũng vì sáng này đi xe gia đình cho nên bây giờ anh phải vật vã thế này đây.

-Hưng, đợi em với. Á...

Nghe tiếng hét nho nhỏ ở phía sau, Hưng đột nhiên dừng lại và quay đầu. Uyên thật thảm hại ngồi bệt dưới vỉa hè, tháo chiếc giày đã bị gãy mất đế cao ra, mắt tròn ngập nước nhìn Hưng đau xót. Thở dài, Hưng không thể bỏ mặc Uyên trong tình huống này được, nhất là khi ở ngoài đường và đầy những ánh nhìn tò mò kia.

Hưng bước chậm rãi về phía Uyên, cô bật khóc. Vì ai mà cô thành ra thế này? Tất cả đều tại Hưng hết. Nếu anh chịu khó đi chậm lại và đợi cô thì đâu đến nỗi này. Uyên bỗng thấy tủi thân ghê gớm, vì thế mà cô càng khóc to hơn.

-Được rồi. Nín đi Uyên. Em đứng dậy được không?

Hưng ngồi chồm chỗm đưa tay ra lau nước mắt cho Uyên, rồi thuận đà kéo cô đứng dậy. Uyên mặc váy xẻ không nên ngồi bệt dưới đường thế này, như vậy sẽ trở thành tâm điểm của nhiều người. Uyên vẫn khóc, cô rất muốn đánh Hưng cho hả giận.

Cũng may là gần đó có một cửa hàng thời trang, Hưng đưa Uyên vào đó mua cho cô một đôi giày khác, đúng là đại gia có khác. Uyên buồn hiu ngồi ở ghế chờ, trong khi Hưng đi tính tiền đôi giày đó. Nghĩ đến mà cô ức chế vô cùng.

Uyên từ nhỏ đã được đính ước với Hưng, cô học chung với anh từ cái thời mẫu giáo, tiểu học đến trung học. Cuộc sống của cô như không thể tách rời với chàng trai mang tên trùng với một gã ca sĩ này. Nhưng cô lại yêu vẻ lãng tử của Hưng, anh càng lớn càng đẹp trai, vệ tinh vây xung quanh anh càng lúc càng nhiều.

Không vì thế mà Uyên ngại ngần, cùng với sự trưởng thành của thiếu nữ, cô không ngừng cải thiện bản thân. Dù không hoàn hảo về tất cả trong mắt mọi người nhưng cô muốn mình hoàn hảo duy nhất trong mắt Hưng. Anh yêu thương cô, chăm sóc cô, dành cho cô bất cứ thứ gì cô muốn. Ngoại trừ trái tim mình. Hưng đâu biết rằng đó mới là thứ cô muốn tột cùng.

Thanh mai trúc mã, Uyên được ba mẹ dạy bảo sau này sẽ trở thành cô dâu của Hưng, từ nhỏ cô đã nuôi ý niệm đó trong lòng và cho đến bây giờ cô vẫn mong nó trở thành hiện thực. Thay Trân thực hiện cuộc hôn ước mà hai nhà đã thỏa thuận từ đời ông bà. Uyên không muốn đó chỉ là sự chấp thuận vì chữ hiếu, cô muốn người đang cầm đôi giày xỏ vào chân mình kia thành tâm thành ý mà cầu hôn cô.

-Em không muốn về. Tụi mình đi chơi đi.

-Không được. Anh có hẹn rồi.

-Nhưng em muốn đi. Lâu rồi anh không đi với em. Anh toàn đi với con Nam.

Nhắc đến Nam, Hưng mới nhớ rằng mình chưa trả lời tin nhắn điện thoại của cô. Nam đang ở quán karaoke cùng với thầy Giang và mấy đứa trong lớp và quan trọng là cô hỏi thử anh có muốn tới đó chơi hay không. Kẹt giữa Uyên và Nam, Hưng không biết phải làm thế nào. Bỏ Uyên ở đây để chạy tới quán karaoke với Nam có được không?

-Em muốn đi đâu?

-Đi xem phim.

Hưng thở hắt ra, còn Uyên thì mỉm cười lấy lại nét tươi tắn. Cô biết rằng đâu đó trong trái tim của Hưng vẫn có một góc dành cho mình. Rồi từ từ anh sẽ chấp nhận cô thôi. Uyên đã tự an ủi mình như thế. Hưng đút điện thoại vào túi quần, không quên tìm một lí do nhắn lại cho Nam.

-Giờ về nhà anh lấy xe rồi đi. Được không?

Uyên gật đầu, cô ôm lấy cánh tay của Hưng tham lam hít lấy mùi nước hoa nam tính trên người anh. Hưng bật cười, anh không thể ghét Uyên được, ai bảo cô đã xuất hiện trong cuộc sống của anh 18 năm qua làm gì?

-Anh nà, anh thích Nam nhiều lắm hả?

Hưng chở Uyên đi xem phim bằng xe máy, cô ngồi phía sau vòng tay ôm anh như mọi khi, bỗng nhiên thốt ra câu hỏi này. Cô hiểu rõ con người Hưng, trước giờ anh chưa thật sự yêu một người con gái nào, chỉ là cá cược gì đó rồi cưa cẩm chơi cho vui thôi, Nam cũng không ngoại lệ. Vì thế mà Uyên luôn tin rằng, chỉ cần một thời gian nữa thôi, anh và cô sẽ chính thức thực hiện cái hôn ước kia, thì anh sẽ thuộc về cô mãi mãi.

-Không. Không phải thích. Mà là yêu.

Vòng tay Uyên trở nên lõng lẽo. Yêu? Con nhỏ nghèo khiếp xác ấy được Hưng yêu thương, là tình yêu chứ không phải đùa giỡn như mọi khi. Uyên nghe tim mình bùng nổ, đôi mắt đẹp híp lại đầy những ánh hận thù và ghen ghét.

-Vậy còn em thì sao? 

-Em luôn là đứa em gái đáng yêu của anh.

Em gái. Uyên ghét nghe hai chữ đó từ miệng Hưng. Cô không muốn mọi nỗ lực của mình chỉ có thể đáp lại bằng hai chữ kia. Cô đã là em gái rồi, em gái của Trân. Cô chỉ muốn anh là của riêng cô, của riêng một mình cô mà thôi.

-Anh nghĩ nó có yêu anh như anh yêu nó không?

Câu hỏi bất chợt này khiến tay lái của Hưng có chút loạng choạng. Hưng chưa từng nghĩ đến điều này, anh cứ điên cuồng thích Nam rồi yêu Nam, làm cho cô tất cả mọi thứ chỉ để đổi lại nụ cười hạnh phúc và hồn nhiên của cô mỗi ngày. Thậm chí câu trả lời cho sự tỏ tình từ thuở nào anh cũng chưa nhận được. Nói Nam quá vô tâm hay là cô vốn đã không thích anh từ đầu nên mới tìm cách hoãn lại bằng sự che giấu thờ ơ?

-Sao em lại hỏi vậy?

-Em nghĩ nó chỉ lợi dụng anh thôi.

Lợi dụng? Nam lợi dụng Hưng để làm gì? Anh đã cho cô cái gì có giá trị đâu? Thậm chí ngày sinh nhật của cô anh cũng không có cơ hội tặng quà, món quà anh cất công chuẩn bị cho cô đã bị Uyên nhìn thấy và nghiễm nhiên nó trở thành vật sở hữu của Uyên. 

Bằng cả tấm lòng, Hưng muốn giúp đỡ Nam chuyện tiền nong vì anh biết gia cảnh của cô khốn khó nhưng cô luôn tìm cách từ chối khéo léo. Hưng biết, cô không muốn mắc nợ mình. Vậy thử hỏi cô lợi dụng anh cái gì?

-Hai bác chỉ có mình anh là con. Nếu như nó không nhắm vào cái công ty và gia tài nhà anh thì chịu đi bên anh làm gì? Thừa biết em với anh có đính ước rồi mà vẫn mặt dày bám theo. Em chưa tính sổ là may rồi.

-Em không được bày trò hại Nam đâu đó. Anh mà biết là em xong đời.

-Đó, thì em sợ anh quá nên đâu dám làm gì nó đâu. Anh là nhất mà.

Lặng đi một thời gian. Hưng suy nghĩ về Nam, dạo này cô và anh không có những buổi cùng nhau đi nhà sách nữa. Vắng một cách bất ngờ. Hưng gọi điện rủ đi thì Nam luôn nói rằng mình mệt và muốn ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Anh cứ nghĩ rằng cô mệt thật nên luôn nhắn tin hỏi thăm sức khỏe. Nam cũng lười biếng đáp lại rồi cho qua chuyện.

-Anh nà, anh có thấy là anh Duy không bình thường không?

-Em nói thử đi.

-Ảnh là người chị Hai em yêu nhất. Mà em lại không thấy ảnh có chút tình cảm nào với chị. Những lúc đi chung với chị, ảnh thờ ơ lắm. Nhưng mà... có lần em thấy...

-Thấy gì?

-Anh Duy nhìn Nam rồi tự cười một mình. Ở lớp, ảnh chưa bao giờ cười như vậy.Kể cả trước mặt anh hay chị Hai em cũng chưa từng. Cũng có lúc ảnh như muốn giết chết con nhỏ đó vậy. Mắt của anh Duy nhìn ác lắm.

Hóa ra không phải chỉ mình Hưng nhận thấy điều đó, cả Uyên cũng biết rằng thái độ của Duy dành cho Nam vô cùng kì quặc. Không xác định rõ đó là thứ tình cảm gì. Yêu hay hận?

Xem phim. Đó là thứ tiêu khiển nhàm chán nhất mà Hưng từng thử qua. Đã vậy Uyên lại chọn một bộ phim tình cảm nhiều tập sướt mướt ướt át dài mấy tiếng đồng hồ để mà xem cùng anh. Chiều cô, anh phải ráng mở mắt mà xem cho hết bộ phim, mặc dù sau khi xem xong anh chẳng thể nhớ nổi tên nhân vật chính.

Uyên nói rất nhiều về bộ phim kia. Trong khi Hưng chỉ thấy ngoài hai từ 'nhàm chán' ra thì chẳng có gì nữa. Sau đó cô muốn ăn gà rán, anh phải chở cô tới quán KFC. Bên kia đường là phòng triển lãm tranh, Hưng lại nhớ đến Nam, có lần anh đã tới đây ăn cùng cô.

Trông thấy dáng ai đó quen quen bên kia đường, mái tóc đen ngắn cũn, chiếc ba lô xộc xệch trên vai và đang tiến vào bên trong viện triển lãm tranh ảnh. Hưng tự hỏi có phải mình nhìn lầm không? Rồi đột nhiên anh có ý định sẽ sang bên ấy kiểm tra thử thì bị Uyên níu tay lại.

-Gì vậy anh? Vô đi, em đói lắm rồi. Hồi sáng ăn có chút xíu.

Hưng đành phải tiếc nuối đi cùng Uyên vào trong quán KFC, không quên ngoảnh đầu lại nhìn thêm chút nữa. Bóng người bên kia bước ra sau trụ cổng to đùng, ánh mắt khó hiểu nhìn theo đôi trai tài gái sắc rồi bỗng dưng môi lại nhếch lên mỉm cười.

-Chở mẹ đi chợ đó sao? Uyên biến thành mẹ của Hưng từ lúc nào vậy ta?

Hưng gạt Nam. Anh viện cớ không đến phòng karaoke chơi với lớp. Rồi cô nhìn thấy anh đi cùng với vợ chưa cưới vào quán KFC, hai người cười nói vui vẻ như thế. Nói Nam không vui, cũng đúng. Nhưng tình huống này thì cô biết làm gì? Không lẽ bắt chước trong phim truyền hình, cô đóng vai kẻ đánh ghen, chạy tới tát Hưng một cái rồi sỉ vả Uyên? Đó không phải phong cách của Nam.

Cô bình thản, quay lưng đi thẳng vào trong viện triển lãm. Ai muốn tình tứ hay làm gì đó cô mặc kệ. Cô muốn được hồi tưởng và chìm đắm trong căn phòng mang tên Du Viễn hơn là làm những chuyện không đâu.

..........


Dạo này Nam có thói quen gọi điện thoại cho Har, bằng số điện thoại viết trên lịch treo tường, thì vẫn là cái số chỉ có người bắt máy nhưng không nghe thấy tiếng nói ấy, Nam thủ thỉ với Har nhiều hơn, rất nhiều. Về tình trạng thảm hại của cô hiện tại.

Har không trả lời, thậm chí là một cái "ừm" hờ hững cũng không. Giống như anh đang sợ rằng mình lên tiếng Nam sẽ đoán ra được anh là ai. Nam vẫn nghe tiếng thở đều đặn ở đầu dây bên kia, đủ để cô biết Har đang nghe mình nói. Những lời cô không thể tâm sự với bất cứ ai.

Lại một tuần nữa trôi qua. Ngọc vẫn chăm chú không rời mắt khỏi tấm lịch để bàn có khoanh số 19 tròn trịa bằng bút đỏ ấy, vẫn không quên thở dài mỗi khi nghe tiếng chuông báo giờ học. Nam có cảm giác Ngọc đang sợ cái ngày ấy hơn là mong nó tới. 

Nam cũng tự tạo cho mình một cái lịch y chang của Ngọc, cũng bắt chước khoanh ngày bằng bút đỏ, nhưng thay vì chỉ đánh dấu một ngày duy nhất rồi trông mong nó tới như người khác vẫn hay làm thì lịch của cô chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Tháng 3 và tháng 4. Và cứ bắt đầu một ngày là cô lại đánh dấu ngày hôm đó.

Đầu tuần. Vẫn phải chào cờ. Vẫn gặp những giáo sinh thực tập đáng quý của mình. Và nghe thầy chủ nhiệm ca vọng cổ miễn phí như mọi ngày đến tiết Toán. Và đáng chú tâm hơn là Nam được gọi lên văn phòng gặp riêng thầy.

Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà ngay lúc đó Bảo và Trân cũng có mặt. Đúng lúc thế mới chết!

-Em xem đi. Đây là điểm kiểm tra gần đây của em đó. 

Thầy Giang quẳng ra trước mặt Nam một xấp những bài kiểm tra toàn dưới trung bình, bài nào cao lắm thì cũng được 6 điểm. Đây không phải thái độ học tập của một học sinh giỏi học kì cuối cùng cấp 3. 

Mắt Nam nhòe đi, cô run run xếp lại những bài kiểm tra của mình. Nếu ngẩng đầu lên chắc chắn cô sẽ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của thầy Giang, điều đó khiến cô chỉ có thể cúi gằm mặt.

-Thời gian qua em đang làm gì vậy? Em có biết là không bao lâu nữa sẽ thi tốt nghiệp và đại học không Nam? Nhìn lại mình đi.

Vẫn im lặng, Nam chung thủy cúi mặt và nhìn vào thành quả trên tay mình. Cô không hề biết Bảo cũng có mặt ở đó, anh đang đứng phía sau chiếc tủ đứng và bị che lấp bởi một tấm bình phong khá dày. Và đặc biệt là anh đang sốc.

-Tôi sẽ làm việc với phụ huynh của em. Em là học sinh giỏi nhiều năm liền, không thể để những ngày cuối cùng này vì ăn chơi mà bỏ bê việc học được. Nói tôi nghe thử, em và Hưng tới giai đoạn nào rồi?

Nam ngẩng đầu khi nghe thầy Giang nhắc tới Hưng, hóa ra thầy đang nghĩ rằng cô và Hưng qua lại với nhau dẫn đến học hành sa sút. Nhưng có cần thiết phải gọi phụ huynh hay không? Nếu ông Lâm biết được chắc chắn sẽ thất vọng về cô lắm. Nam mím môi, không chỉ có bất lực mà còn tủi thân.

Bảo nắm chặt thành quyền, anh vén tấm bình phong bước ra trước sự bất ngờ của cả thầy Giang và Nam. Anh bước tới trước mặt cô hung hăng giật lấy xấp giấy kiểm tra đầy những điểm kém, trừng mắt với cô rồi quay lại nhìn thầy Giang, anh hạ giọng thấp trầm.

-Thầy muốn làm việc với phụ huynh em này phải không? Vậy trực tiếp nói với em đi. Em là anh trai của Nam.

Nam ngẩng đầu. Lần thứ hai Bảo thừa nhận cô là em gái mình. Lần đầu ở căng tin, trước mặt Ngọc, Duy và Trân. Còn bây giờ... Hai mắt Nam ầng ậng nước, cô lại cúi mặt, tưởng tượng đến một kết thúc dành cho mình sau khi thầy và anh nói chuyện xong.

-Em cũng nghe hết rồi đó. Tôi chỉ muốn tốt cho Nam thôi, bây giờ cần chú tâm vào việc học thay vì mải mê với tình yêu.

-Em thay mặt Nam xin lỗi thầy. Đi theo anh.

Bảo quay lại kéo tay Nam đi ra khỏi văn phòng cùng với xấp bài kiểm tra. Bên ngoài, Trân lấp ló cũng đã nghe thấy mọi chuyện. Khi Bảo và Nam đi ra, cô vội vàng nấp vào một góc tường nhưng Nam đã thấy đuôi áo dài đỏ tía của cô ở phía sau.

Nam chậm rãi đi theo sau Bảo ra phía sau trường, bờ tường phía bên hông khu D là nơi ít ai lui tới nhất. Mặc kệ Trân có tò mò đi theo hay không, anh chỉ biết tới con nhóc trước mặt mình bây giờ thôi. Xấp bài kiểm tra của Nam đang nằm trong tay Bảo và anh đang giơ nó ra trước mặt cô. Từng con điểm đỏ chót cứ chập chờn.

-Muốn giải thích không?

Nam lắc mạnh đầu. Giải thích? Liệu Bảo có tin cô không? Hay anh chỉ biết đến những gì thầy Giang nói và cũng đúng với ý của anh? Mê chơi bời, yêu đương đàn đúm mà bỏ bê việc học, Nam không thể giải thích. Cô thà nghe anh chử.i mắng, la rầy còn hơn.

-Thằng Duy làm gì em nữa phải không?

Nam có chút ngạc nhiên. Không phải là Hưng mà lại là Duy? Sao Bảo lại nhắc tới Duy ở đây? Anh biết suốt đêm cô không ngủ, vùi đầu vào giải bài tập nâng cao. Không thể có chuyện vì yêu đương nhăng nhít mà bỏ bê việc học. Thầy Giang nói như thế là vô căn cứ. Theo Bảo thì nguyên nhân chỉ còn lại Duy mà thôi.

-Nó làm gì em? Nói anh Hai nghe đi. 

Nam vẫn lắc đầu, Duy không có tội tình gì trong chuyện này. Tuy rằng từ sau khi ở cánh đồng cỏ lau trở về Duy đã không còn ác ý mà gọi Nam là kẻ giết người nữa nhưng bản tính lạnh lùng từ trong trứng của anh khó mà bỏ được. 

Có đôi lúc vẫn dùng ánh mắt đầy sát khí và vô tâm ấy nhìn cô khiến cô phải nơm nớp lo sợ anh sẽ phun ra mấy chữ tàn nhẫn kia nhưng thật tâm mà nói, Nam đã không còn sợ Duy như ban đầu.

-Cái thằng khốn đó...

Bảo rít lên, toan quay người bỏ đi tìm Duy. Nam nhanh chóng đuổi theo níu tay anh lại, gương mặt khổ sở nhìn anh. Lỗi là do bản thân cô, không có liên quan tới Hưng, Duy hay bất cứ người nào khác. 

-Anh Hai, đừng mà. Anh Duy không có làm gì em hết. Hức. Em xin lỗi. Là tại em hư, em không chăm học. Em xin lỗi. Hức. Huhu.

Và Nam khóc thật nhiều. Nước mắt chảy ra bị tay cô quẹt lấy quẹt để nhưng vẫn chảy hoài. Bảo đau lòng, mím môi cố kìm nén cảm xúc mà không bước tới ôm Nam vào lòng. Anh muốn bờ vai này, vòng tay này sẽ che chở cho cô mỗi lúc yếu lòng như thế.

-Nín đi. Em không muốn nói thì thôi vậy. Giờ đi rửa mặt rồi vô lớp. 

-Hai không giận em hả?

-Không. Đừng học quá sức. Cứ làm những gì em cảm thấy thoải mái là được.

-Em xin lỗi Hai.

Nam lí nhí xin lỗi Bảo, cô biết mình đã nặng lời và quá đáng khi mắng anh. Bởi vì cô không thể chấp nhận được những gì mà anh đã làm khiến cho cô mệt mỏi. Tình thân và tình yêu, cô chỉ muốn Bảo là anh trai mình, mãi mãi như vậy thôi.


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014