Siêu thị Big C đông nghẹt người. KimUyên và Kiều Trang nắm chặt tay nhau để len lỏi qua đám đông mà không bị lạc.
Kim Uyên dặn,“Điện thoại của tớ chỉ còn đủ tiền cho nửa cái tin nhắn thôi đó”.
Kiều Trangcũng lè lưỡi, “Tớ cũng chờ đến ngày mai có khuyến mại rồi mới nạp thẻ cơ”.
Chưa bao giờbản thân Kim Uyên tưởng tượng nổi, Sài Gòn một ngày không có bão cũng đã xảyra, tình bạn của hai người bỗng trở nên quấn quýt, tay trong tay. Cô không cònlạnh lùng và nói nhiều hơn. Kiều Trang thì cười và tự nhiên hơn trong việc giaotiếp với cô.
Trong một giây, Kim Uyên cảm thấykhông ổn và cố đẩy những ngón tay ướt nhẹp mồ hôi của Kiều Trang ra khỏi taymình.
“Cậu sao thế?”, Kiều Trang quay ngayđầu lại và hết sức ngạc nhiên. Cô cố giữ chắc ngón tay còn lại của Kim Uyêntrong lòng bàn tay mình, “Tớ đã nói với cậu là, điện thoại của tớ cũng khôngcòn tiền mà”.
“À... thì... đám đông đã hết rồi.Chúng ta không nhất thiết phải như vậy. Tớ thấy nhiều người đang nhìn mình nhưkiểu...”, Kim Uyên ra sức giải thích. Cô ghét nhất phải nói ra từ cuối cùng.
“Ừ ha”, Kiều Trang cười bẽn lẽn. Cô úphai lòng bàn tay lại với nhau và xoa xoa như người đang bị lạnh, “Ở siêu thịmát lạnh, thích thật đấy!”
Kiều Trang xé đôi tờ giấy đã ghi nhữngthứ cần mua cho buổi thực tế ngày mai ra làm hai. Cô đưa cho Kim Uyên một mảnhgiấy và căn dặn, “Cậu lựa đủ những thứ tớ đã ghi trong giấy nhé. Ở phòng trọ,chúng đều đã hết hoặc sắp hết. Trong vòng một giờ nữa, dù chưa tìm đủ đồ thìcậu cũng nhớ quay lại đúng vị trí này nhé”.
“Có vẻ là sẽ mất rất nhiều thời gian”,Kim Uyên nhìn lướt qua mảnh giấy, gật gật đầu, “Chỉ cần cậu nhớ là phải tiếtkiệm giùm tớ thì được rồi”.
“Chắc chắn thế!”, Kiều Trang cười rạngrỡ rồi đẩy chiếc xe của mình về phía trước.
Kim Uyên nhìn ngó xung quanh. Bên phảilà khu bán xà bông khuyến mãi. Bên trái là hình cô gái quảng cáo kem trắng da.Nhưng đến khi, cô phát hiện ra mình vừa nhìn thấy một “người quen” đang lựa đồở khu bán dầu gội dành cho nam giới ở ngay trước mặt thì cô co chân chạy biếnmất về phía ngược lại.
Phía cách nơi đó không xa, một nụ cườihiện lên trên khuôn mặt đẹp như tượng khắc.
Tô Kim Uyên muốn nín thở và ngồi thụpxuống quầy bán quần áo. Cô chẳng hiểu mình chạy tới chỗ này để làm gì nữa. Rồicô bắt đầu thở dài. Kiều Trang thường gọi cô là bà cụ non chẳng hề sai chútnào. Một phần, vì cô cảm thấy lạ hoắc lạ huơ với việc phải đi thực tế trong cáimôn học mà cô chẳng có chút kiến thức chuyên môn. Một phần vì thời gian khôngcho phép khi cô cứ bận bịu kiếm tiền để lo cho cuộc sống cá nhân và dành dụmgửi tiền về quê cho mẹ, trong khi các sinh viên khác lại thoải mái không bị ohẹp về thời gian hoặc o ép vì tài chính kiệt quệ. Và hiện tại, môn Thuế lại hiển hiện lên trong đầu côvới phép tính tai hại từ ngay bước đầu giải bài tập khiến hàng loạt các câu hỏiliên quan về sau bị nhầm lẫn hết...
{{{
Lần đầu tiên Kim Uyên gặp thầy Tuấn làkhi cô trở thành sinh viên năm ba của trường Đại học nổi tiếng này. Suốt hơnmột nghìn ngày trước đó, cô không biết thầy là ai ngoài việc nghe những sinhviên nữ khác ca tụng về vẻ bề ngoài hay cách nói chuyện nhã nhặn của thầy giáochủ nhiệm trong khoảng ba mươi phút ngắn ngủi gặp gỡ hay nhắc nhở sinh viên vàobuổi sinh hoạt cuối kì. Bước vào năm ba, thầy Tuấn chính thức đứng lớp với phầnphụ trách chuyên môn về giáo trình Kế toán sản xuất thương mại và dịch vụ.
Tô Kim Uyên ngồi cùng bàn với KiềuTrang nên khoảng cách cô có thể nhìn thẳng tới khuôn mặt đẹp như tượng khắctrong lúc thầy Tuấn bước xuống dưới lớp và trao đổi một chút với lớp trưởng làkhông quá hai mét.
Kim Uyên có một cái nhìn rõ ràng đầutiên về người thầy giáo. Anh còn quá trẻ trong lối xưng hô “thầy - em”, thay vì“bạn - tôi” như nhiều giáo viên khác. Anh có thể đẹp trai, nhưng không đẹp bằngThanh - người cô đã nghĩ mình sẽ lấy làm chồng để cứu vớt kinh tế gia đình vàkéo dài sự sống cho người mẹ già. Người đàn ông này có một nét đẹp mạnh mẽ vàrắn rỏi với dáng người dong dỏng cao và khuôn mặt nam tính.
Và cô không thể nhìn đi chỗ khác nếungười đàn ông này còn đứng cạnh Kiều Trang. Có một điều gì đó ở anh đã cuốn hútcô. Cô tự lý giải rằng, cũng giống như bao cô gái có cái nhìn non nớt và chungchung khi mới bước vào cuộc sống, đó là vẻ đẹp trai chết người mà anh đang sởhữu. Bởi trong cái dáng đứng đĩnh đạc là một tư thế đàng hoàng và nghiêm túc.Nó thể hiện sự tự tin trái ngược với vẻ ngạo mạn thích khoe khoang mà Thanhthường làm. Nó thể hiện rõ vẻ cứng rắn, dám đương đầu vì một điều gì đó nếungười đàn ông này đã quyết tâm theo đuổi, thậm chí là có thể coi thường tínhmạng của mình nếu anh ta đã nghĩ - cái anh sẽ phải mất là lý tưởng sống củachính bản thân.
Thầy Tuấn ngẩngđầu định bước lên bục giảng ngay sau khi kết thúc cuộc trao đổi công việc ở lớpvới Kiều Trang, thì anh bắt gặp một đôi mắt đen tròn ẩn dưới hàng mi cong vàdày không được tỉa tót của một nữ sinh viên đang nhìn anh chăm chú. Ánh mắt đókhông biểu lộ một sự ngưỡng mộ vì vẻ bề ngoài nam tính mà anh sở hữu giống như nhữngnữ sinh khác. Cái nhìn đó không đờ đẫn, không như thể trái tim bị hút kiệt máuhay cuống phổi đã nhăn nhúm lại vì sự nghẹt thở hoặc ngừng hoạt động trong vàiphút của toàn bộ hệ hô hấp. Anh không lí giải được. Anh chỉ biết, trái tim anhcũng vừa bị lỡ mất một nhịp.
Và ánh mắt họ gặp nhau.
Người đàn ông nàycó đôi mắt đẹp và rất trong. Tròng mắt màu nâu sẫm hiện rõ sự mơ màng xen mộtchút mỏi mệt, nhưng lại rực rỡ, trong trẻo khi nắng sớm mai đang rọi thẳng đếntừ phía ô cửa sổ đối diện nơi anh đang đứng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹpcủa một người đàn ông nào đẹp đẽ như anh.
Nếu Thanh sở hữu đôi mắt một mí đầy sựhăm dọa, thì Tuấn lại có vẻ đẹp tượng khắc như một hình mẫu lý tưởng. Nếu nhữngngười đàn ông từng làm mướn trong gia đình mà cô biết có đôi mắt thường nhănnheo ở phần đuôi hiện rõ cuộc sống, thời gian đang dần gọt hết những vẻ đẹpthời niên thiếu, thì Tuấn trong giờ phút này lại được cô ghi nhớ một cách vẹnnguyên và thầm thách thức thời gian chẳng thể làm phai nhạt.
Trong giây phút ánh mắt họ gặp nhau,ánh nắng mặt trời rực rỡ hơn thường ngày. Thứ ánh sáng vàng ươm mà trong vắt,tô điểm và chiếu rọi tới nơi họ đang nhìn nhau, làm nổi bật từng nét trên cơthể ấy...
Tô Kim Uyên bình thản và tự an ủi sựlộn nhào của trái tim ngỗ ngược, “ Mặt trời ở nơi mẹ sống hình như đã lên tớiđỉnh núi rồi”.
Tuấn cố gắng bước về phía trước. Anhnói bâng quơ với tất cả mọi sinh viên, “Các bạn đã biết tôi là ai rồi. Chúng tabỏ qua màn chào hỏi nhé!”
Chỉ bản thân anh biết rõ một điều, anhsợ biết sinh viên nữ đó là ai, tên gì, ở đâu?
{{{
Điện thoại reo inhỏi trong túi chiếc áo khoác mỏng, Kim Uyên chột dạ khi năm mươi phút đã trôiqua. Còn có mười phút để cho cô tìm đồ đã ghi trong giấy và tìm về đúng điểmhẹn mà Kiều Trang giao ước. Cô thở phù phù rồi lục lọi khắp các túi trên người.
Tờ giấy đã hoàn toàn biến mất.
Mặt Kim Uyên nhăn nhó như một quả táo ngâmvà chỉ còn lại lớp vỏ bao quanh chiếc hột cứng. Cô sẽ nói với Kiều Trang rằng,cô làm mất chúng mà chẳng cần quanh co tìm kiếm một lý do nào khác dễ nghe vàcó tính thuyết phục hơn. Cô ước gì đầu óc mình đã không bị loạn lên như thế khi“người quen” kia đâu có biết đến sự xuất hiện của cô. Cô thầm rủa bản thân ngungốc như mỗi sáng ngày mai thức dậy, cô vẫn thường tự kỉ một mình trước chiếcgương treo trong phòng tắm.
“Tôi nghĩ là tinh thần của em đang rấttốt sau khi đã hoàn thành bài kiểm tra chín mươi phút vào hôm rồi”, Tuấn kéomột chiếc xe chứa khá nhiều đồ và nở nụ cười thân thiện như mọi khi anh nóichuyện xã giao với người khác.
Tô Kim Uyên đứng bật dậy, “Chàothầy!”, cô ấp úng. Cô nhìn chiếc xe chứa đồ. Cô nhìn cả đôi tay trắng và đẹpcủa anh đang tì lên gác đẩy xe. Trong đôi tay đẹp đó, một mảnh giấy chi chít chữcủa Trịnh Kiều Trang nằm ngoan ngoãn.
“Chào em”, Tuấn đáp lại. Anh giản dịtrong quần jean và chiếc áo sơ mi ngắn tay, đôi sandal đế thấp.
Chết tiệt. Kim Uyên lạirủa thầm bản thân. Cô biết để ý người khác từ khi nào thế này.
“Dạ. Chào thầy...”,Kim Uyên nhắc lại vì cô không nghĩ ra điều gì khác để nói. Ít nhất là vào lúcnày.
“Ừ”, Tuấn bật cườithành tiếng. Anh đã nghĩ cô là người biết che giấu sự lúng túng và hoàn toàncứng nhắc khi nói chuyện với ai bởi đôi mắt thông minh kia đã tố cáo điều đó.Nhưng ở thời điểm này, anh nghe trái tim mình đập rộn lên mà cố không hiểu lýdo của nó.
“Thực ra...”, anh hơi cúi đầu và cườimỉm, “Tôi đã lựa đủ số đồ ghi trong giấy. Và giờ tôi gửi lại toàn bộ chúng choem”.
“Vâng. Em cảm ơn thầy”, Kim Uyên đáplại được một câu lịch sự và đầy đủ chủ vị nhất trong những phút qua. Cô có cảmgiác, những chiếc răng phản chủ đang muốn cắm bập vào đôi môi không bôi son haysử dụng bất kì một loại mĩ phẩm nào. Nhưng cô đang cố gắng làm lơ điều đó. Cônguyền rủa mình bằng mọi từ ngữ thậm tệ. Rồi cô nhắc nhở mình nhẹ nhàng hơn khitrái tim như kẻ ráo riết muốn nhảy ra ngoài vì sức ép quá lớn và tỏ ra bức bốikhi cô lừa gạt nó. “Trí nhớ của em không được tốt”, cô nói, “Như thầy biết đó,kể cả trong học tập, rất tệ...”
“Không hoàn toàn đúng”, anh cười mỉm,“Thực ra, tôi đã nhặt được mảnh giấy này. Tất cả chỉ có vậy. Hoàn toàn khôngliên quan tới chuyện kia”.
“Vâng. Em cùng Kiều Trang đi mua đồ đểchuẩn bị cho buổi thực tế vào ngày mai”, Kim Uyên cố dìm sự không thoải mái củamình xuống để làm tròn cuộc nói chuyện xã giao. Cô đứng nguyên tại chỗ. Bảntính lì lợm dần dần giúp cô nói thẳng tuột những suy nghĩ của mình, “Và thựcra, em không hề có hứng thú với việc này. Cũng như kiểu, phải làm theo một sựsắp xếp của người khác”.
Anh hiểu cô sinh viên bé bỏng này đangám chỉ điều gì. Anh không thể thừa nhận rằng, anh muốn cô tham gia buổi thực tếngay lập tức khi anh đã chấm bài kiểm tra của cô. Nhưng anh không nói thẳngđược như cô, sẽ có vẻ hơi trơ tráo. Anh càng không thể buộc tội khoa Kế toán -Kiểm toán đã đưa ra văn bản yêu cầu mọi sinh viên phải có mặt đầy đủ theo quyđịnh. Anh lại cúi đầu và mỉm cười một chút. Anh không biết làm gì hơn. Anh cảm thấyđiều này thật điên rồ. Lẽ ra, anh không nên dõi theo hành động của cô để rồibuột miệng nhắc nhở mình, đó chỉ là một sự gặp gỡ tình cờ, không sắp đặt.
Hành động nhã nhặn và điềm đạm từ anhkhiến cô bối rối.
Anh hãy nói gìđi.Nếu không thì anh nên chủ động và biến đingay lập tức.
Suy nghĩ đó trongcô hét lên. Cô không muốn đứng và nhìn anh như thế này. Cô không muốn mình nhănnhó mãi. Cô càng không chịu đựng nổi cảm giác, anh cứ luôn mỉm cười trong lúccúi đầu và lại khẽ ngẩng lên nhìn cô. Hai má cô bắt đầu nóng bừng, nhưng hiếmkhi cô đỏ mặt. Thật may. Cô bặm môinghĩ.
“Tô Kim Uyên”, cô ngước nhìn anh, đôimôi anh vẫn mấp máy, “Em rất thẳng thắn”.
Cô đã nghĩ là mình sẽ nói thẳng toẹtra một vài điều như, Anh là kẻ lừa bịp,để củng cố thêm một lần nữa nhận định của anh là hoàn toàn chính xác. Nhưng côdừng lại, bởi ba từ “Tô Kim Uyên” phát ra từ miệng anh rất ấm áp, như thể anhbiết cô, quen cô, và trò chuyện nhiều lần với cô trong một khoảng thời gian vừađủ.
Cô cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh thậtlâu. Trong thoáng giây, cô nghĩ anh lại mỉm cười rồi cúi thấp đầu xuống hoặcquay mặt đi chỗ khác. Nhưng ngược lại, anh tiếp đón cái nhìn từ phía cô và anhcũng không ngăn cản việc đôi mắt mình đang hướng đến đôi mắt có phần sửng sốtvà hốt hoảng ấy. Ánh mắt anh nắm bắt và giữ lấy ánh mắt cô.
Đôi mắt cô màu đen tuyền, có vẻ sợ hãinhưng cố ra điều thờ ơ, có vẻ mong muốn nhưng lại không dám thừa nhận... Anhkhông dám nghĩ gì nhiều. Anh ngăn cản mọi cảm xúc của chính bản thân mình lại. Anh là thầy giáo của cô mà, anh nghĩ.
“Điểm gì trên khuôn mặt tôi đang thuhút ánh mắt từ phía em?”, anh hỏi, anh biết đây là câu hỏi ngu ngốc nhất trongsuốt gần ba mươi năm sống trên đời kể từ khi biết cất tiếng khóc đầu tiên.
Kim Uyên nhìn thấy nét cười phảng phấttrong đôi mắt anh, “Em cũng không quen với việc bị người khác nhìn chằm chằmmình như thế”. Cô nhún vai và bặm từng ngón chân vào đế chiếc dép cao ba phân.
Anh ước đôi chân mình có thể đứng vữnghơn trước sự thẳng tuột và “phản đòn” quá đáng của một học trò cho dù anh cóyêu mến. Dù sao thì cô cũng nói đúng, đôi mắt anh đã quét trên từng đường nétcủa cô. Nhưng cô lại không dám thừa nhận, sức hút và sự mê hoặc của anh đối vớicô là hoàn toàn tồn tại.
“Đôi mắt của em...”, anh thừa nhận,“Chúng...”
Anh bắt đầu và không thể kết thúc khingón tay trỏ của Kim Uyên đã đưa lên áp lấy môi mình ra điều cần im lặng.
Cô đứng thẳng người hơn và bấu chặttay vào chiếc xe đựng đồ, cô ước mình có thể nghe hết câu nói đó, dù là tántỉnh hoặc phũ phàng. Nhưng cô cố lờ đi, “Tớ nghĩ là mình đã đúng giờ và sự xaonhãng bẩm sinh của tớ đã không khiến cậu phải chờ lâu”.
“Gần như thế”, Kiều Trang nói. Cô đira từ một gian hàng ngay cạnh đó và ở phía sau anh. Khuôn mặt cô trắng bợtkhông sức sống.
Mảnh giấy nhỏ cũng đã bị lẩn trốn vànằm gọn lỏn trong bàn tay anh. Anh cảm thấy bất ngờ. Anh xoay người lại và nởmột nụ cười tươi tắn, “Chào lớp trưởng 06CKT01.”
“Dạ. Em chào thầy”, Kiều Trang chỉcười mỉm. Thái độ của cô hoàn toàn khác với những buổi gặp gỡ trước đây. Khôngtươi tắn, không vồn vã, không tỏ ra thích thú khi được gặp anh, và chuyện tròvới anh.
“Hình như em không được khỏe? Nhữngbài kiểm tra cuối kỳ vào thời gian tới hình như đang có một sức ép khá nặngnề?”, anh nhận ra sự thay đổi trong giọng nói và nét mặt kém sắc của KiềuTrang.
“Dạ. Không ạ. Mọichuyện vẫn khá ổn. Em không bao giờ quá lo lắng cho những bài kiểm tra. Em biếtđiều đó là không tốt”, cô phải gồng mình lên để nói chuyện với anh - một điềuchưa bao giờ xảy ra trước đây. Cô thấy nghẹt thở, có lẽ là vì siêu thị quá đông người.
“Trịnh Kiều Trang. Em là một lớptrưởng xuất sắc”, anh khẳng định và dành lời khen cho cô.
Trong một giây, câu nói của anh nhưchiếc búa đinh đập thẳng vào đầu Tô Kim Uyên khiến cô tỉnh táo hơn là ngã ngửa.Chỉ vài phút trước, cô đã để tâm trí mình đi hoang, mải miết mơ mộng, và thừathời gian để ảo tưởng về một vài điều gì đó ẩn dụ trong lời nói và giọng điệucủa anh... thì giờ đây cô nhận ra, đối với ai, anh cũng tốt, cũng thân thiện,yêu mến và nhiệt tình y như vậy.
Cô không muốn hiểu chuyện gì đang xảyra. Cảm xúc từ lần thứ hai cô gặp anh trong thang máy của trường ở khoảng cáchchỉ ba bước chân khiến cô hoàn toàn thay đổi.
Cô vốn không phải kiểu người thíchtưởng tượng hay mộng mơ. Cô luôn biết cách che giấu con người thật của mình vàthích thú với việc hăm dọa người khác bằng đôi mắt biết nói và tỏa ra sự quyềnlực bẩm sinh. Cô chưa bao giờ dám ngủ một ngày quá năm tiếng và dành thời gianđể ngắm nhìn mọi sự thay đổi của tiết trời hay hà hít thật sâu một luồng khôngkhí mới mẻ để làm căng buồng phổi chào đón một ngày mới... Bởi nhiều năm trởlại đây, cô không còn là con gái của một bà chủ giàu có và tiếng tăm khắp vùngnhư năm xưa.
Nhưng những ngày gần đây, cô trở nênđờ đẫn như kẻ đi hoang. Cô thường ép mình nhớ về Thanh khi Tuấn bất ngờ xuất hiện,len lỏi và chặn ngang dòng suy nghĩ về cuộc sống hiện tại. Cô thường gồng mìnhlên và tiếp tục với những sáng tạo hoa văn trong việc thiết kế để ném phănghình ảnh của anh cùng bộ môn Thuế ra khỏi đầu.
Cô đã không còn là cô nữa, kể từ khi cô biết đến sự tồn tại của anh.
Trong lúc tính tiền, Tuấn chủ động mờihai sinh viên của mình đi ăn tối và uống café. Kiều Trang tỏ ra hơi miễn cưỡngkhi nhận lời. Cô ném cái nhìn thúc giục tới khuôn mặt vừa lạnh nhạt và ngẩn ngơcủa Kim Uyên. Cậu từ chối đi. Cậu từ chốiđi.
Kim Uyên không phản ứng. Cô đi hẳn lênphía trước và đứng cách xa hai người. Kiều Trang níu tay Kim Uyên ra kí hiệu.Đôi mắt cô mở lớn hơn cùng sự mong mỏi. Cậutừ chối đi. Cậu từ chối đi.
“Thầy và Kiều Trang đi ăn tối đi ạ”, cuốicùng Kim Uyên cũng cười mỉm với Kiều Trang.
Đừng xen ngangvào cuộc hẹn hò của hai người. Cô tự nói với mình. Ở lại. Đừng đi.
Côngần ngại nhìn về phía anh, “Em đã có cuộc hẹn khác với bạn rồi”.
Chânmày anh đột nhiên hơi co lại. Một sự tuyệt vọng đổ ập lên đầu anh. Giá như côcó thể đi vì anh, không, vì việc thầy mời trò một bữa ăn khi trời đã tối thìkhông có gì nghiêm trọng cả.
Anh miễn cưỡng rồi gật đầu, “Vậy chúcem và người bạn đó vui vẻ nhé”.
Anh cố gắng cười với cô. Anh chợt nhậnra, anh yêu còn hơn những gì gọi là tình cảm quý mến. Sự ghen tị ngấm ngầmkhông được nổ bung khiến anh khó chịu vô cùng.
Còn cô chẳng hiểu gì... Những khoảntiền cần phải có trong tháng này đang chờ cô ở nhà...Thờigian dài như vô tận trước khi cô nhìn thấy dáng Kiều Trang xuất hiện trongphòng trọ sau buổi đi ăn tối và chuyện trò với thầy giáo chủ nhiệm.
Kim Uyên vừa thêu tranh vừa nghe ThảoNhi tiếc nuối, “Biết thế tớ đã đi siêu thị với Kiều Trang cho rồi. Đi với gãPhong Vũ vừa buồn vừa muốn cãi nhau”.
Kim Uyên cười trừ cho qua chuyện. Hàngvạn ngôn ngữ tệ hại vang lên như sấm sét khiến đầu óc cô quay cuồng. Giá như, cô chưa bao giờ gặp anh… Giá như, giá như là thế…
Trái với dự đoán của cô, Kiều Trangtrở về phòng trọ khi đồng hồ chưa nhích qua hai mươi giờ. Sắc mặt Kiều Trangkhông phấn khởi hay vui tươi hơn so với lúc còn ở trong siêu thị. Kiều Trangthông báo rằng, điểm Thuế trong lớp đến bảy mươi phần trăm dưới điểm trung bình.Vì vậy, thầy Tuấn yêu cầu không một sinh viên nào được vắng mặt vào buổi thựctế ngày mai.
Kim Uyên ngồi lặngyên. Đối với cô, chuyện điểm kém trong môn thi thế này chẳng phải lần đầu. Côkhông nhất thiết phải la toáng lên như Thảo Nhi khi cô ấy đang lo sợ tên mìnhnằm trong số bảy mươi phần trăm. Và cô cũng chẳng có gì là đáng tự hào để vênhváo khuôn mặt giống Kiều Trang nếu cô nằm trong ba mươi phần trăm còn lại, khicô ấy đã là lớp trưởng và là sinh viên đứng trong tốp năm của toàn khoa.
Chẳng hiểu động cơ nào đã khiến ThảoNhi buột miệng kể lể về những mối quan hệ thầy - trò trong vấn đề sinh viên bậnbịu đi làm thêm hoặc có xuất thân từ gia đình giàu có nhưng mải chơi và thầygiáo cũng dễ dàng chia chác điểm số.
Kiều Trang tỏ ra ngây thơ như đứa trẻlần đầu tiên phát biểu trái đất có dạng hình vuông. Cô luôn miệng, thế cơ á, thật đấy à?
Kim Uyên cũngtỏ ra tò mò, cô hỏi về tính xác thực của những thông tin trên chứ bản thân côcũng đã được tận mắt chứng kiến cuộc trao đổi ngắn gọn, đủ ý, nhanh lẹ từ côgái tóc vàng và một thầy giáo ở độ tuổi bốn mươi của khoa tài chính ngân hàngrồi.
Thảo Nhi gay gắt như thể bốn con mắt kia cùngnghi ngờ những gì mình nói là dối trá, là bịa đặt, “Các cậu không tin hả? Vậylên những trang báo điện tử mà coi... Rất rất nhiều”.
“Thế cơ à?”,cả Kiều Trang và Kim Uyên cùng thốt lên.
“Hai cậu trở nênthân thiện từ khi nào thế?”, Thảo Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Sáng nay”,Kiều Trang nhìn về phía Kim Uyên, “Cậu ấy đã đồng ý dạy tớ đan khăn”.
Thảo Nhi thảnnhiên, “Lý do ngớ ngẩn”.
Ngớ ngẩn thật, Kim Uyên thầm nghĩ...
Hơn một giờsáng, đôi mắt lờ đờ của cô mới nhắm nghiền lại sau buổi tối làm việc không mấyhiệu quả và đầu óc nặng trịch bởi những nghĩ suy.
Giá như cô họctốt hơn. Giá như cô chăm chỉ hơn. Giá như anh cũng thích cô như cô đã thích anh- cho dù là tình cảm được giấu giếm.
Đừng nghĩ đến điều đó. Thật xấu xa. Cô cầu xinlương tâm và hằn học, bực tức với chính suy nghĩ của mình. Điều đó thật đáng coi thường. Đừng nghĩ về chúng nữa.
Những cơn mơ chập chờn tra tấn côtrong giấc ngủ không dài. Cô mê man suốt nhiều giờ đồng hồ và tỉnh dậy với vầngtrán đẫm mồ hôi. Dù đã cố lục lọi lại trí nhớ, cô cũng không thể hiểu đượcchuyện kì quái gì đã diễn ra trong giấc mơ ấy. Cô trông thấy Thanh đến nhà, ghéthăm bà Hoa. Trong chốc lát, cô lại bắt gặp Tuấn đang mỉm cười và đứng chờ cô ởbên chân đồi đối diện. Điều gì đó đã làm cô sợ hãi, cô lại vội vàng nhìn vềphía sau, Thanh vẫy tay gọi réo tên cô khi cậu ta mới chỉ đi đến con ngõ và cầnphải chạy sâu gần hai trăm mét đường vườn cao su để vào tới cửa nhà. Cô sợ haingười đàn ông này đối đầu nhau, cô nghĩ thế... nhưng Tuấn chỉ mỉm cười với cô,hai tay anh bỏ vào túi quần và đôi mắt hướng về phía cô đứng, nhìn mải miết...
Đừng nghĩ đếnhọ. Đừng nghĩ về họ nữa...
Kim Uyên vịn tay vào thanh inox và đặttừng bước xuống bậc thang lạnh ngắt. Cô làm mọi việc một cách máy móc và chậmchạp.
Trong khi đó, Kiều Trang đã làm vệsinh buổi sáng xong xuôi. Cô ngồi ở bàn học và ngắm nghía mình trong gương.Kiều Trang chải tóc rất chậm và kĩ. Cô cố gắng chia đều mớ tóc dài tới tận hôngra làm hai và tết lại. Cô bận chiếc quần jeans màu tro, kết hợp với chiếc áotrắng cắt kiểu có đính bông hoa ở ngay trước ngực mới mua hôm qua.
Lúc Kiều Trang đội chiếc mũ rộng vànhmàu kem lên đầu ướm thử, Kim Uyên mới lên tiếng, “Xinh rồi, xinh rồi”.
“Xinh thật hả?”, Kiều Trang đang cần một sựchắc chắn còn hơn cả lời nói thật.
“Xinh. Nhưng trắng gì mà lóa mắt thế?”Thảo Nhi đột nhiên ngó đầu qua cửa sổ và hét lên. “Kim Uyên, chúng ta sẽ điluôn chứ?”
“Tớ sẽ sẵn sàng khi mái tóc này đượcchải lại gọn gàng và bộ quần áo ngủ được thay ra”, Kim Uyên cười toe toét. Côthích sự có mặt kịp thời và đúng lúc của Thảo Nhi, tại thời điểm này, một lúcnữa trong buổi thực tập và luôn kề bên cô trong khoảng thời gian như ngừng trôiấy.
Kim Uyên mặc bộ đồng phục của trườnggiống Thảo Nhi. Với cô, trang phục này là mới nhất, đơn giản nhất, lịch sự vàcũng phẳng phiu nhất trong số các bộ đồ đang có. Thảo Nhi còn giúp cô tết kiểutóc con rết. Kim Uyên nghịch ngợm, cô kéo con rết về phía trước và chu miệngcong cớn, “Thảo Nhi, cậu nhìn vào gương kìa, chúng mình như hai chị em sinh đôiý”.
Thảo Nhi cười hớn hở, “Tớ là chị đó.Tớ hơn cậu những ba tháng lận”.
Ôi Thảo Nhi là một con lừa, nhưng làmột con lừa hạnh phúc. “Chị Thảo Nhi, làm chị thì đèo em nhé! Em là em của chịcơ mà”, Kim Uyên cười ngặt nghẽo.
{{{
Anh lấy một cuốn báo cáo thực tế củasinh viên trong buổi thực tập vừa qua. Sau chuyến thực tế, anh hi vọng những côchiêu cậu ấm trong lớp sẽ hiểu được phần nào về công việc của mình trong tươnglai, với những khái niệm CIF hay FOB, những thủ tục xuất - nhập khẩu hàng,những giấy tờ hải quan cùng các khoản thuế, hóa đơn mà chúng hay nhăn nhó phànnàn, thiệt nhức đầu, thiệt rắc rối...
Kim Uyên đeo ba lô ngay ngắn sau lưngvà tiến về văn phòng khoa. Một xấp giấy chi chít chữ được cô ôm gọn gàng trướcngực. Theo lời Kiều Trang, thầy Tuấn sẽ trực ban ngày hôm nay, và cô cần chữ kíxác nhận để lùi lại khoản tiền học phí trong kì, cũng có thể là gác lại họcphần đợt này - nếu không muốn nói thẳng là nghỉ học.
Cô cảm thấy mỗi lúc một khó thở. Cômuốn cự tuyệt mọi điều thuộc về anh khi cô nhìn thấy anh, hoặc kể cả là cô gặpanh trong những giấc mơ không rõ sự việc suốt nhiều đêm liên tiếp.
Cô băn khoăn và đặt bàn tay nắm lấychốt cửa màu sáng lóa. Ngập ngừng mãi rồi cô cũng quyết định xoay chốt...
Tiếng kẽo kẹt phát ra trong bầu khôngkhí tĩnh mịch đã gây sự chú ý. Tuấn ngẩng đầu và nhìn về phía cửa phòng. Anhkhông do dự, “Em tìm thầy?”
Cô cảm thấy không khí đặc quánh lạinhư miếng đậu phụ trắng, nuốt vào thì dễ nhưng để hít thở thì không. Nhưng rồicô vẫn cố tiến thẳng lên phía trước, không phải cô sợ anh, không phải cô muốnđến gần để nhìn thấy anh kĩ hơn. Cô đang cần ở anh, một chữ kí xác nhận.
“Vâng”, Kim Uyên đưa một xấp giấy khổA4 gồm những tờ đơn trình bày chi chít chữ. “Em cần chữ kí xác nhận của giáoviên chủ nhiệm. Và thật may lại gặp thầy ở văn phòng.”
Tuấn đưa tay đón lấy những tờ đơn.
Trong thoáng giây, anh cảm thấy cổhọng mình nghẹn ứ. Một nỗi đau không tên trào lên như mảnh thủy tinh vừa cứavào tim anh. Đầu ngón tay của Kim Uyên sưng rộp và có màu đỏ, thậm chí nhữngđầu ngón tay khác đã chuyển sang màu tái.
Anh chần chừ cầm lấy xấp giấy, “Ừ”.
Cô không có việc gì để làm ngoài chămchú nhìn phản ứng trên nét của anh. Cô cũng không thể ngăn nổi những điều màThảo Nhi từng nói đang vấn vít quanh suy nghĩ. Thật ra, con người cô là như thếnào?
Cô van xin lương tâm của mình đừngnghĩ đến điều đó. Nhưng nỗi lo lắng của cô, tương lai của cô, việc được tiếptục tham gia học phần tới với niềm khao khát một công việc ổn định hay tươnglai của hai mẹ con cứ bám riết lấy cô.
Anh gồng mình nhấn chìm sự ngạc nhiêncả nỗi tức giận xuống. Anh xem chậm rãi từng tờ đơn được đánh máy, câu văn rõràng, tương đối đủ ý... Nhưng lý do thì mập mờ ngoài hoàn cảnh gia đình đangkhó khăn và không thể trang trải học phí.
Anh ngẩng đầu lên. Gương mặt cô khôngđược thoải mái.
“Thật xin lỗi”, anh nói, “Em ngồixuống đi”.
“Dạ, không sao ạ”. Kim Uyên ngồi xuốngchiếc ghế đối diện với anh. Cô hơi cúi đầu. Giá như, cô bỏ về và xóa đi cái ýđịnh ngu ngốc này từ nhiều phút trước. Cho dù cô đang rất cần tiền, cho dù đólà một cuộc trao đổi, thì cô cũng không được thế, bà Hoa sẽ không bao giờ chấpnhận một đứa con gái không có nhân cách và danh dự như cô.
“Em không thích học hay là vì một lýdo khác?”
Anh chăm chú nhìn cô, nét mặt cô biểulộ một sự phức tạp.
Vẻ đẹp của Kim Uyên rất lạnh lùng,thích thắng thế, luôn bướng bỉnh. Bộ môn tâm lý học trong ngành giáo dục giúpanh hiểu phần nào trong cô. Cô luôn cô độc, nhưng sẽ tan chảy và rã rời khi ánhmặt trời tắt như thế nào. Giá như anh có thể hiểu cô nhiều hơn, một ngày, mộtgiờ, một phút thôi cũng được.
“Thầy muốn em nói thật hay chỉ là mộtlý do đại khái như chán học và muốn được đi chơi?”
Cô đã rất cố gắng để là chính conngười cô, vẫn thường hếch mặt lên với đời, vẫn thường làm ngơ với mọi thứ đangdiễn ra và không tác động nhiều đến cuộc sống của bản thân. Đôi mắt cô đen láy,sâu hun hút và tĩnh lặng như mặt hồ trong. Cô đang nhìn anh, ánh mắt vô cảm,trống rỗng hoàn toàn, nửa tôn trọng, nửa thờ ơ, nửayêu thương nửa phó mặc. Nhưng trái tim cô kêu gào ráo riết...
Hãy làm điềuđúng đắn. Hãy làm điều đúng đắn.
Anh “hừm” một tiếng và cúi đầu mỉmcười. Anh chợt nhận ra mình ngu ngốc vì đã có khoảng thời gian anh mê mẩn ngắmnhìn cô dù là trực diện hay gián tiếp. Đôi lông mày tỉa mảnh bên cao bên thấp.Tóc mái cắt ngố nhưng phần đuôi lại dài mượt và đen óng trải thẳng tới tậnhông.
Anh có một tấm hình của cô vào ngàythực tế hôm trước tại cảng Sài Gòn. Thần thái khuôn mặt cô khi ấy khác hẳn lúcnày. Đó là cô gái ngồi tựa cằm lên đầu gối và ném đôi mắt mình về phía xa xa.Là cô gái nặng trĩu những suy tư bị dồn nén mà không dám phơi bày trước hiệnthực. Anh phát hiện ra, cô sợ đối đầu với những điều đó. Là vì cô sợ thử thách?Hoặc cũng bởi vì, gánh nặng trên vai cô đã quá đầy?
Cô vẫn đối diện với anh. Làn da côtrắng bệch và những đường gân tay nổi lên màu xanh. Nhưng đầu ngón tay thì đỏửng vẫn đang day day vào nhau để tự xoa dịu cơn buốt nhức do que đan gây ra.
Anh định nói là, chuyện gì đang xảy ravới cô. Có thể cô sẽ phản ứng một cách gay gắt rằng, thầy thật nhiều chuyện. Nhưng chẳng sao cả, anh là thầy giáo, anhcó quyền hỏi thăm và biết chuyện gì đang xảy ra khiến “sinh viên của mình” phảinghỉ học. Nhưng thái độ của cô - anh ghét điều đó. Cô thích châm chọc anh, phảirồi, “Nhìn em tệ thật”, anh nhấn nhá.
“Em chưa bao giờ muốn chứng tỏ mình làmột cô gái quyến rũ cả, nhất là trước mặt thầy”... Cô nói dối. Cô nói dối. Côđã định làm thế, nhất là với anh, anh là người đầu tiên. Cô đang nói dối... Chẳngphải là, hôm nay, cô đã cố gắng để mình đẹp hơn so với lần cuối cùng gặp anh trongbuổi thực tập hay sao.
“Ý em là trông tôi cũng rất tệ?” Anhthề rằng, anh đã hiểu “Gậy ông đập lưng ông” là như thế nào?
“Em không biết”, Kim Uyên lúng túng.Anh đang dẫn dắt câu chuyện của buổi gặp gỡ này đi theo chiều hướng nào thếnày. Nhưng anh vẫn nhìn cô. Anh đợi từ cô một câu trả lời. Và đó là, “Bởi vì emchưa bao giờ thích một người khác phái nào cả”.
Cô lại nói dối. Nhịp đập của trái timcô dồn dập. Điều này chẳng khác gì cô vừa tát thẳng vào miệng mình một cái thậtđau. Nhưng ít nhất thì, cô đã giúp anh phủ nhận hoàn toàn và gột trôi mọi điềumà anh nghĩ, cô cũng thích anh... từ lần gặp đầu tiên cách đây gần bốn trămngày.
Anh bực tức. Cô làm anh muốn nhảy dựnglên mà túm lấy cô để xác định tình cảm như thế nào, thay vì việc phải làm mộtdiễn viên không thuộc kịch bản đang mệt mỏi và chờ đạo diễn gào riết, cắt, cắtnhanh.
Anh thất vọng. Thật sự thất vọng. Chodù cô có thờ ơ, sắt đá đi chăng nữa, thì anh - một hotboy được các bạn nữ trongtrường Đại học ngày xưa sùng bái - chẳng lẽ, vẻ đẹp từng mê hoặc bao người cũngtrở nên vô nghĩa trước Tô Kim Uyên?
Anh nên nghiêm túc. Anh nên nhớ, anhlà thầy giáo của cô. Giọng anh cứng nhắc, “Em nói lý do chính xác đi”.
Cô nhìn thấy vẻ thất vọng rõ rệt trênkhuôn mặt anh. Nhưng cô còn biết làm gì hơn khi mục đích của cô là xấu xa vôcùng. Anh không nên thích được nói chuyện với cô. Anh không nên mất quá nhiềuthời gian vì cô. Cô sẽ biến anh thành một con lừa, từ hạnh phúc do chính mình gâydựng phải hóa thành đau thương theo cách tàn nhẫn nhất có thể.
Không nên làmthế. Không được. Dừng lại đi...
Cô sẽ xin lại xấp giấy tờ và bỏ đi.Bởi vì, cô thích anh. Nhưng cô mang chúng lên bàn cân. Và thật xấu hổ, cô nêntiếp tục việc này, chỉ cần không quá lộ liễu là được.
“Em nghĩ mìnhkhông đủ kiến thức để vượt qua kỳ thi và tiếp tục hoàn thành giáo trình trong kỳhọc tới”.
Anh không giấu nổi sự ngạc nhiên củamình. Anh biết, cô thường xuyên nghỉ học. Anh cũng biết, bài kiểm tra môn Thuếvừa qua cô làm một cách nghiêm túc. Cô đạt điểm số không cao bởi kiến thức bịmất quá nhiều, nhưng lại nằm trong số ba mươi phần trăm sinh viên được điểmtrên trung bình. Anh nghĩ, cô đang đùa. Nhưng trong việc này, anh ghét điều đó.Anh cần sự trung thực và nghiêm túc.
Cô giải thích rõ hơn, “Ý em là, emđang nợ môn và không có tiền để tiếp tục lên lớp”.
“Năm cuối rồi, sẽ rất uổng phí nếu emnghỉ học đấy. Em nên tiếp tục đến lớp”, anh khuyên bảo.
Nhưng Kim Uyên thìkhông, cô ngẩng ngay đầu lên. Bây giờ thì cô đã tin, điều Thảo Nhi nói là chínhxác. Cô bắt đầu nhìn nhận con người anh theo hướng tiêu cực. Cô hỏi thẳng thừngnhưng âm điệu lại lí nhí.
“Thầy muốn gì ở em?”
Anh nhận ra điềuđó, nhưng anh không hiểu lý do gì khiến thái độ của cô đột ngột thay đổi đếnnhư vậy. Anh gặp cô không nhiều, một phần vì số môn anh đứng lớp chủ nhiệm rấtít, phần nhiều hơn là bởi tại cô lười đến giảng đường. Nhưng những lần khác,anh gặp cô, cô nhìn anh, và anh cảm thấy hạnh phúc. Còn lần này thì không, sựngột ngạt suốt buổi gặp làm anh không thoải mái. Câu hỏi của cô làm anh bối rối.Anh không hiểu hàm ý trong câu nói đó, giống như việc anh cũng đang có nhiềuthắc mắc liên quan đến cô.
Những giáo viên khác vừa hết giờ dạybắt đầu trở lại phòng giáo viên. Kim Uyên hiểu hiện tại không phải là lúc thíchhợp cho việc trao đổi điểm số. Cô đề nghị, “Em có thể gặp lại thầy vào lúc nàoạ?”
“Chiều nay tôi phải đứng lớp rồi”.
Anh trả lời thành thật khi nhìn vàobảng thời khóa biểu mà khoa phân công. Nhưng cô thì khác, cô nhếch đôi môi conglên một bên. Dường như cô tỏ ra mình là người cứng rắn và hiểu rõ mọi lời ẩndụ.
Cô thay đổi thái độ. Cặp mắt cô trở nên“mềm ướt” hơn ban đầu. Chính xác là, cô đang phải diễn.
“Emsẽ gặp lại thầy vào tối nay.”
Dứt lời, cô nhanh chóng bỏ đi.
Anhnhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn của cô khuất sau cánh cửa kính. Tập hồ sơ vẫn nằmtrên bàn và bay phần phật khi gió quạt thổi đến. Anh để chúng ngay ngắn vào cặpsách của mình.
Một nụ cười chầm chậm xuất hiện trênmặt anh. Anh ngầm hiểu ra, một kế hoạch có bài bản mà cô sắp đặt để dụ được anhbước vào. Và cô đã hoàn thành được nước cờ đầu tiên.
Và dĩ nhiên, anh đang suy nghĩ, tớilượt mình, anh sẽ phải đi theo hướng nào để “sở hữu” được Tô Kim Uyên một cáchkhôn ngoan và có đạo đức nhất.