Cô chất vấn lương tâm của mình suốtchặng đường về nhà dài cả vài cây số.
Cô nhìn Kiều Trangvà cảm thấy tội lỗi đang bủa vây cô. Tội lỗi của cô là, cô đã thích người đànông mà Kiều Trang yêu tha thiết và luôn tôn thờ suốt bốn năm. Tội lỗi to lớnhơn của cô nữa, cô sẽ chiếm lấy anh bằng cách gài bẫy kèm theo một mục đích xấuxa...
Cô đâu còn là côcủa mọi ngày. Cái vẻ lạnh lùng bao bọc bấy giờ chỉ còn là một hành động tróibuộc trống rỗng. Trong bữa ăn tối, cô liên tục cúi đầu xuống và nuốt như muốnnghẹn từng miếng cơm khô.
“Uyên? Mình nghĩ là cậu ổn?”, KiềuTrang nhìn cô dò xét.
Cô bỗng nghĩ ngay đến câu nói bỏ lửngcủa Tuấn khi đang ở siêu thị. Cô cảm thấy khó thở hơn chỉ là một cảm giác bồnchồn.
“Ừ. Mình ổn”, Kim Uyên nói. Cô hơingẩng đầu lên. Lần này thì, đôi mắt cùng hai dấu hỏi to đùng của Kiều Trang đãkhiến cô giật mình. “Chẳng có chuyện gì đâu. Chiều nay thầy Tuấn bận đứng lớp,và tớ không xin được chữ kí xác nhận.”
“Nhưng hôm nay,mình thấy cậu khác lắm. Mọi ngày, cậu luôn làm tớ sợ, còn hôm nay, tớ cảm thấylo lắng”.
Nhưng hôm naycậu lại làm tớ sợ,Kim Uyên gần bật ra câu nói đó. Cô bặm môi lại rồi gật đầu, “Cám ơn cậu, KiềuTrang. Mình ổn”.
Kim Uyên bỏ ra ngoài.
Tình bạn của cô - cô có thể không cầnphải tới nhà anh nữa. Cô vẫn có thể im lặng mà chẳng phải giải thích một điềugì. Và sau đó, cô lại trở về cuộc sống trước kia, ít nói, luôn cặm cụi làmviệc, luôn bận tâm về các khoản chi tiêu tài chính cũng như con đường học vấndở dang của mình.
Nhưng tương lai của cô... Một cảm xúcnghẹn lòng không thể lý giải nổi mỗi khi cô gặp anh. Nhưng cô lại không dámchắc, anh có thích cô hay không khi chính bản thân vẫn luôn chê trách và tự đaynghiến mình, đã làm biếng lại còn học kém.
Dòng suy nghĩ miên man đó chẳng hiểu vôtình theo một lẽ tự nhiên nào mà đã đẩy cô đi trên con đường mòn hướng về phíanhà anh.
Nhìn từ ngoài vào, ngôi nhà hiện ratrước mắt cô giống như một biệt thự nhỏ được bao bọc xung quanh bởi những ngọnthông cao chót vót khối hình tam giác đang nghiêng mình đón gió.
Kim Uyên hơi sửng sốt. Vẫn còn kịp,chỉ cần cô quay về. Chỉ cần thế thôi. Danh dự của cô sẽ chỉ là món bã đậu nếuanh phát hiện ra, cô đến bên anh vì mục đích gì. Lòng tự trọng của cô sẽ dơ bẩnnếu một ai đó phát hiện ra cái bí mật nhơ nhớp này. Nhưng cô không có tiền đểhọc lại và cô cần tiền lẫn thời gian để kéo dài sự sống cho bà Hoa. Lương tâm,phẩm giá của cô lúc này làm sao có thể so sánh được với nỗi đau quặn thắt trongtim, cùng sự lo lắng mà không có ai để chia sẻ.
Cô đổ lỗi cho số phận. Giá như, người ấy không phải là anh, mà là một aikhác.
Đám cây hoa giấy mọc xum xuê, nhữnglọn cành dài rũ xuống dưới tạo thành những mảng khối đen rộng in trên mặt đất. Cômân mê cái nút kí hiệu hình vuông nhỏ xíu và lạnh toát được gắn trước cổng. Chầnchừ, cô lại thả tay ra khỏi nó.
Tô Kim Uyên bỏ chạy.
Nhưng được vài mét, cô khựng chân vàquay đầu lại. Cô gần như đã mất toàn bộ lý trí.
Kim Uyên quyết định nhấn chuông. Mộttiếng kính coong ngân dài đến thảmthiết dội vào tai cô.
Hai bàn tay cô vân vê mép áo. Sự náođộng của đường phố chẳng thể đánh bại được mớ suy nghĩ hỗn độn đang giày vòlương tâm cô. Nhưng cô đã từng là một tiểu thư, được nuông chiều, được dạy dỗdưới sự chăm sóc của bà Hoa. Cô tỏ ra ương bướng hơn là phải cố gắng bình thản.
Cô nhìn thấy bóng dáng của một ngườiđàn ông trong bộ quần áo ở nhà màu trắng đang tiến về phía cổng. Cô nhìn khôngrõ... Cô không biết chắc, đó có phải là anh?
Cô đã quen với khoảng cách quá gần nhưviệc làm bạn với que đan, kim thêu hay những cuộn len màu đẹp đẽ. Cô đã quenvới kiểu tự kỉ trong phòng trọ như lúc tự tay mình dệt lên những họa tiết độcđáo bắt nguồn từ những mũi đan, mũi thêu... Chợt nghĩ tới việc đó, ý định dạidột lại thôi thúc cô. Bởi hôm nay, cô vẫn chưa hoàn thành công việc của bà Sáu.
Kim Uyên nép mìnhsang bên kia cánh cổng. Cô nghĩ ngôi nhà khang trang kia sẽ có bao nhiêu ngườigiúp việc, và cả ba mẹ anh nữa - họ có sống ở đây không?
Tuấn kéo cánh cửa cổng. Anh cười mỉmvì biết chắc ai vừa đến tìm anh. Hoặc là, anh sẽ khóa cổng lại để chờ đợi sựxuất hiện lần thứ hai của cô. Hoặc là, anh sẽ tóm cổ cô và lôi cô ra từ bóngtối. Nhưng anh dịu dàng hơn, bởi anh muốn nhìn thấy cô, bởi anh thích được tròchuyện cùng cô.
“Em định trốn ở đó bao nhiêu lâu nữa?”Anh dựa người vào tường, một chân co lên và day day mũi dép trên những bông hoagiấy đã rụng.
Kim Uyên chậm chạpbước ra từ bóng tối. Tiếng bước chân cô nhỏ nhẹ, nhưng tiếng lá khô bị giẫm lênđang phát ra vài tiếng kêu lạo xạo như muốn phản đối.
Anh chăm chú nhìndáng người của cô dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt. Từ một bóng dáng mờ hiệnhữu rõ nét đang đứng thẳng lưng trước mặt anh. Cô vẫn đơn giản như mọi ngàytrong cách ăn mặc. Nhưng ngày hôm nay, anh nhận ra thần thái trên khuôn mặt côhoàn toàn không ổn. Anh thực sự lo lắng.
Cô tiến đến đối mặt với anh. Cô cầnphải hạ gục anh bằng bất cứ giá nào. Cô chỉ tạo ra một cơ hội hết mức tình cờ,và tại bởi vì anh đã không đủ tỉnh táo lẫn khôn ngoan nên phải chấp nhận thamgia ván cờ vô điều kiện đó. Không nêntrách em, xin lỗi thầy.
“Xin lỗi...”, Kim Uyên ngập ngừng,“Thầy!”.
“Ừ?” Anh tiếplời. “Mà sao em biết nhà tôi ở đây?”
Cô không trả lờimà nhìn thẳng vào thế giới bên trong, phía sau cánh cổng. Cây cảnh và hoa látạo thành một lối ngoằn ngoèo dẫn đến cửa chính của ngôi nhà. Và cô không thểnhìn được gì ở trong đó nữa.
“Nếu không ngại thì em vào nhà chơi.Không khí cũng không quá ngột ngạt. Tôi chỉ đang chấm bài kiểm tra Thuế và sẽtrả bài vào buổi học ngày mai.”
Trong giây lát, tất cả những gì KimUyên có thể nghĩ chỉ là thật đáng mừng khi anh mở lời đề nghị. Bằng không, theobản tính, cô sẽ nói trắng phớ ra mục đích của mình mất.
Cô lững thững theosau anh. Những rặng thông già vẫn đẩy đưa theo gió, xào xạc kêu. Những khóm hoachen chúc nhau tạo thành một tấm thảm đa sắc nhưng có vẻ héo rủ và cong mìnhkhi đêm đen buông xuống.
Kim Uyên rụt rè, “Thầy sống ở đây mộtmình ạ?”
“Ừ. Ba mẹ tôi cũng ở gần đây nhưng tôithích tự do hơn.”
Những lời Thảo Nhi nói lại vang lên trong suy nghĩ của cô. Cô gạt baychúng ra khỏi đầu. Những gì anh từng tồn tại trong cô hoàn toàn khác, sángtrong và đẹp đẽ vô cùng. Chính cô. Chính cô đã phá hủy nó.
“Ừm. Chính xác là gia đình thầy rất có điều kiện.”
Anh gật đầu vàthẳng tuột, “Cũng có thể hiểu như thế”.
“Em cũng đãtừng mơ mình sẽ được nhập hộ khẩu tại thành phố này.”
Cô không hiểusao mình lại nói thế, một câu đối đáp khiếm nhã vô cùng.
Anh thì khác, anh hoàn toàn bất ngờ. Kí ức về một người con gái từng tồntại trong cuộc đời anh như sống dậy. Cơn đau váng vất xâm chiếm lồng ngực anh.
“Xin lỗi. Ý emlà, thầy sống ở đây một mình ạ?”
Anh chỉ gậtđầu và đi lên trước cô. Anh đẩy cửa để cô bước vào. Mọi thứ trái ngược vớinhững gì cô nghĩ. Cô không ngăn nổi mình và buột miệng kêu lên, “Chúng thậtngăn nắp và hoàn toàn sạch sẽ”.
“Mẹ tôi là mộtngười khó tính. Bà vốn cầu kì và cẩn thận. Một tuần, bà cho người làm tới đâyhoặc tự mình đến để làm sạch chúng.”
“Thầy có một gia đình tuyệt vời”, cônói như thì thào với chính mình. Và cô không có quyền ghen tị với anh.
Tuấn đặt ly nước lọc lên bàn phía KimUyên đang ngồi. Nhưng đôi mắt cô vẫn không thôi hướng về phía bàn làm việc của anh.Trong xấp bài kiểm tra ấy, cô không biết mình được bao nhiêu điểm, bởi trongmột khoảnh khắc bất chợt, anh đã khiến cô rơi vào một sai lầm ngớ ngẩn.
Anh bắt đầu đoán mục đích mà cô tìmđến đây. Anh biết, cô không phải là một người hiền lành bởi đôi mắt chăm chămkia cùng những cử chỉ kì lạ đã tố cáo cô.
Nhưng anh thích ngắm nhìn khuôn mặttrong lúc tập trung của cô khi nghe vị thủ kho hướng dẫn làm hóa đơn xuất -nhập hàng hóa hay nụ cười toe toét với Thảo Nhi giữa cái nắng oi nồng trongbuổi thực tập. Vì thế lúc này, anh ghét sự căng thẳng đang kéo căng làn da mặttrắng mịn của cô.
Anh hiểu. Anh bắtđầu hiểu. Bởi vì anh là thầy giáo.
“Em đoán xem, em được bao nhiêu điểmtrong bài kiểm tra chín mươi phút hôm rồi?”
Anh nhìn cô. Đôimắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô phải căng mắt nhìn anh để trấn an cơn đauđầu cùng tâm trí gần như tê dại. Đôi bàn tay bắt đầu ướt nhẹp vì mồ hôi. Cơnđau đầu khiến mọi kế hoạch của cô trở nên rối mù. Cô lạc từ ngữ, “Một hoặc haigì đó...”
“Ồ”, anh không tránh khỏi sự ngạcnhiên.
“Em đã làm sai ngay từ phép tính đầutiên. Tất cả là do...”, suýt nữa thì cô bật ra hai tiếng tại thầy. Anh vẫn chăm chú nhìn cô. “Là em không biết gì về bộ mônthuế cả.”
“Không thể tin được.” Anh đứng dậy vàtiến về bàn làm việc. “Có lẽ tôi đã nhầm tên em với một ai đó cùng khoa”, anhbắt đầu dối trá.
Anh chìa một bài kiểm tra ra trước mặtcô nhưng lại nhanh chóng kéo về phía mình, “Tôi không được làm vậy. Xin lỗi em.Ngày mai mới là lịch trả bài”.
“Điều đó cũng chẳng quan trọng hay cóý nghĩa gì với em cả.” Cô nhìn anh kèm theo một nụ cười nhạt thếch. Cô phảithế. Em chưa bao giờ muốn chứng tỏ mìnhlà một cô gái quyến rũ cả, nhất là trước mặt thầy. Nhưng nếu có thể, hoặc ởtrong một hoàn cảnh khác, mục đích của buổi gặp khác, thì người đầu tiên cô mongmuốn chắc chắn sẽ là anh. Là anh. Chẳng ai có thể thay thế.
“Này. Tô Kim Uyên. Bỏ cái thái độ dửngdưng đó đi.” Anh cảnh cáo. “Bộ nhìn tôi giống một cóc ghẻ đáng ghét lắm hả?”Anh chống hai tay ra sau và tì lên chiếc bàn gỗ, đôi chân dài bắt chéo vào nhaunơi mắt cá. Cô khiến anh hơi bực bội. Dù sao thì, trên danh nghĩa, cô vẫn làhọc trò của anh.
Anh đang tức giận vì cô? Cô mỉm cườidù không muốn, “Thầy thấy em cũng đáng ghét lắm à?”
Anh ho khan một tiếng, “Ừ”.
Anh lấy một ly nước lọc khác để trênbàn làm việc và ngồi xuống. Thật khó để anh có thể nói chuyện được với cô quámười phút nếu tình trạng cứ căng thẳng như thế này. Anh thừa nhận là anh đãmong mỏi cô đến nhà mình trong buổi tối ngày hôm nay suốt từ chiều đến giờ. Anhđã nghĩ, cô diện một chiếc đầm đỏ sexy, đôi môi tô đậm, đôi mắt được gắn lôngmi giả cong vút... bởi mục đích của cô đã quá lộ liễu thế cơ mà. Nhất là khi côđã biết, anh thích cô, hoặc tình cảm này còn vượt xa hơn cả là thích và yêu mến.Nhưng ngược lại, cô vẫn thế, vẫn giản dị, tóc tết lại phía sau gọn gàng. Nétkiêu sa lộ liễu trên con người cô, ánh mắt cô, khuôn mặt cô, chúng khác hoàntoàn với hoàn cảnh anh được biết qua những thông tin tự mình tìm kiếm.
Cô đáng ghét. Cô lợi dụng anh để đạtđược điều mình muốn.
Cô tiến đến và ngồi thẳng lưng bêncạnh anh. Bàn tay anh, những ngón tay dài đang chụm lại vào nhau mân mê cây bútđỏ. Cô lặng thinh nhìn ngắm anh. Cô nghĩ anh ngu ngốc. À không, anh giả tạo vôcùng. Những nụ cười khẽ hay bờ môi đẹp đẽ kia thi thoảng lại nhếch lên, đến đôichân mày hơi nhíu lại. Anh đang tập trung làm việc? Anh không cần biết đến sựtồn tại của cô?
Cô rối bời. Cô hét lên với chính mìnhnhưng đôi mắt vẫn đâm thẳng vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh đang tỏa sángdưới ánh đèn làm việc. Khuôn mặt anh, con người anh, cô đã coi anh như mặt trờitrong cuộc sống của cô, từ hơn một năm về trước.
“Thầy bị làm sao đấy?” Cuối cùng thìKim Uyên cũng chịu nhún nhường và bớt cái thói ương bướng của mình.
Anh hơi ngẩng đầu và nhìn về phía cô ởgóc bốn mươi lăm độ, “Em bị làm sao vậy?”.
Cô đùng đùng trở nên giận dữ. Cô ghétcái kiểu khiêu khích của anh. Cô nên đứng dậy và ra về. Anh chưa bao giờ đối xửvới cô như thế, ít nhất thì lần gặp gần đây nhất, anh vẫn vui vẻ và dành thờigian để gặp cô mặc cho mồ hôi đang túa ra và đám sinh viên nữ bấu víu xungquanh anh trong suốt buổi đi thực tế.
Cô cố ghìm sự khó chịu của mình xuống.Cô không thể lễ phép hơn, “Em chẳng bị làm sao cả”.
Được rồi, vậythì tôi phải tiếp tục công việc. Giả vờ thôi. Anh cười thầm.
Cô không thể ngăn mình liếc nhìn anhtừng phút, từng giây để ngắm những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt vừa mangnét cổ điển, vừa pha chút hiện đại của anh.
Cô uống cạn lynước. Cô không thèm nhìn anh nữa.
Cây bút đỏ kéo một đường dài trên bàikiểm tra phát ra tiếng kêu xẹt, xẹt.Cô nhìn thấy chữ X to đùng trên khổ giấy cỡ gần A3. Cô nhận ra nét chữ này, củaKiều Trang. Cô thốt lên, “Thật không tin nổi!”
“Tại sao lại không?”, anh ngẩng đầunhìn Kim Uyên. Ánh mắt anh nấn ná một giây quá lâu trước gương mặt đang trắngbệch của cô.
Anh không ngăn nổi mình, tay anh đưalên và vén những lọn tóc dư thừa đang xõa trước mặt cô. Anh không muốn nhìn cônhư thế, mong manh, u buồn. Anh khao khát thấy khuôn mặt cô tỏa sáng mỗi ngày,đừng âu lo quá nhiều về cuộc sống. Cô còn quá trẻ quá trẻ để tỏ ra cay độc vàcô đơn trong cuộc sống như lúc này.
Đôi má cô nóng ấm dưới lòng bàn taycủa anh. Cô đưa bàn tay mình lên chạm vào tay anh. Cô úp lòng bàn tay mình lênmu bàn tay của anh thay vì gỡ bỏ chúng.
Sức nặng trong lòng cô. Sức nóng trongtình cảm của anh.
Hình ảnh của mỗi người in hằn trongcon ngươi của người đối diện. Anh gần như không thể tìm ra một khoảng cách thầy- trò nào trong lúc này. Anh ghé đầu lại phía cô. Cô cảm nhận được hơi thở củaanh. Ấm nóng và đứt nhịp. Cô nghe lồng ngực trái của mình rộn ràng hơn bao giờhết... Lẽ ra, cô nên cảm thấy xấu hổ và quay đi. Nhưng cô không làm được. Cônghĩ, anh thích cô, và cô chưa bao giờlừa phỉnh anh, chưa bao giờ.
Bàn tay anh xòe ra, những ngón tay anhlùa vào tóc cô. Anh kéo đầu cô lại với anh.
Cô không ngăn anh làm việc đó. Sức épdịu dàng của bàn tay anh đang ép nhẹ trên mái tóc bông mềm. Hơi thở ngọt ngàomân mê làn da trắng và luôn nhạy cảm với thời tiết của cô.
“Bài kiểm tra thuế. Em...” Cô thở dốcvà đẩy anh ra. Cô đứng bật dậy và lùi lại phía sau vài bước. Bàn tay cô áp chặtbên má mình. Bỏng rát.
Anh lầm bầm, “Chúng làm sao?” Anh chộpnhanh lấy cây viết và đặt lên bài kiểm tra. Anh còn biết phải làm gì hơn sau giâyphút mê muội vừa rồi? Ngòi bút rung rung dưới những ngón tay anh đang bóp siếtlấy.
“Tại sao lại sai ạ? Thầy đã gạch chúngvà điểm ba kia... Là sao cơ ạ?”
“À”, anh nói,giọng anh trầm lại, “Mà chúng làm sao là làm sao?” Anh cũng không đủ tỉnh táođể hiểu mình đang nói gì và Kim Uyên đề cập tới vấn đề gì nữa.
“Đó là bài làm của Trịnh Kiều Trang.Em không nghĩ bạn ấy làm sai. Trước ngày thi, bạn ấy học suốt. Thầy xem lạiđi.” Hơi thở cô đứt quãng. Cô không còn là một Tô Kim Uyên kiêu hãnh và khôngbiết nhún nhường như mỗi ngày.
“Sai”, anh nói ngắn gọn, “Và tôi vẫnchưa chấm bài kiểm tra của em”. Anh nói dối. Anh cố đẩy bài kiểm tra của cô đãđược chấm đầu tiên xuống tận đáy của xếp giấy.
“Tại sao ạ?”
“Đề bài là, rượu có nồng độ cồn trênbốn mươi độ?”, anh nói bâng quơ.
“Rượu nhập, nồngđộ trên bốn mươi”, cô nói rõ ràng.
“Phải”, anh gật đầu, “Trên bốn mươiđộ, và mức thuế suất là tám mươi phần trăm”.
“Sáu lăm phần trămchứ ạ?”, cô gắt lên. Nhưng cô kịp lấy tay bụm miệng mình lại, cô là học sinhlười tới lớp cơ mà. “Trước giờ kiểm tra, em đã xem kĩ vở ghi chép của KiềuTrang. Cô ấy đã ghi rõ ‘thầy dặn’ cơ mà”.
Anh tiếc nuối, “Chúa tôi. Nghị quyếtđó có hiệu lực từ ngày một tháng bảy trong năm tới. Hoàn toàn không phải lúcnày. Tôi chỉ đưa tài liệu để các bạn tham khảo thôi”.
Nghĩa là cô đã đúng. Cô không dám tinđiều đó. Nhưng dù sao thì, đó cũng là cái may rủi trong giờ làm bài kiểm trakhi cô đã quên vài thứ trong lúc nhìn anh mà thôi.
“Em ổn chứ?”
“Thầy biết không?”, cô rít lên, “Emkhông tin nổi là mình đã làm đúng”.
“Ồ”. Anh lên tiếng và hưởng ứng theocô.
“Tất nhiên là không đúng hết”, cô phântrần, “Nhưng chắc chắn là con số tám mươi phần trăm đó đã giúp em đạt tối đahai phần ba số điểm, một phần ba còn lại... em không biết nữa, tiền thuế cánhân em không dám khẳng định”.
“Em có thắc mắc?”
“Không. Em có ôn tập gì đâu mà thắcmắc”, cô cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều này.
“Em quả là liều lĩnh đấy”, anh giơngón tay làm dấu với cô trong không khí. “Thậm chí, em còn dám tuyên bố có thểsẽ nghỉ học khi tôi gặp em ở trong thang máy cơ mà”, anh quá khéo để gợi lạinhững lần anh gặp cô và nấn ná mong được nói chuyện với cô.
“Chúa ơi. Dù sao thì hôm đó em cũng đãvào lớp học. Và thật kinh khủng, một bài kiểm tra nặng kí mà không dành thờigian ôn tập trước đó. Kỉ niệm tồi tệ.”
“Phải đáng nhớ chứ?”, anh hơi trề môi.
“Nhưng dù sao thì, em đã làm tốt sovới những gì em tưởng tượng.” Cô cười hồ hởi. Một Tô Kim Uyên lúc này sao đángyêu và thánh thiện đến thế.
Anh không nghĩ cô lại vui vẻ tới mứcđó. Anh nhớ rất rõ, ở môn Kế toán sản xuất thương mại và dịch vụ của học kìtrước, cô đã rớt thê thảm nếu không muốn nói là hãy nghỉ học quách đi cho rồivới điểm số F. “Vậy tôi phải hiểu vấn đề này ra sao?” Việc được nghe cô chuyệntrò như thế này, anh cảm thấy vô cùng thú vị.
“Em tin mình sẽ không rớt môn thuế kỳnày?”
“Ôi trời”, anh thốt lên, “Không rớtthôi á? Tôi tưởng em phải kì vọng đạt điểm A, hay chí ít cũng là điểm B chứ.Điểm C, điểm D à, xấu tệ hại”.
Kim Uyên hơi cúi đầu, “Em không họcnổi. Thời gian không cho phép. Quan trọng là, em còn quá nhiều việc”.
Anh nhìn cô trân trối. Ngay lập tức,cô hối hận về sự thành thật của mình. Có gì hay ho cơ chứ khi cô nói lên tất cảhoàn cảnh của mình? “Nếu em có thắc mắc, tôi rất sẵn lòng”, anh vui vẻ đáp.
Giờ thì đến lượt cô nhìn anh khôngchớp mắt. Đối diện trước anh, cô đã thành thật, giận dữ, thậm chí là vui sướngvới những điều mà suốt nhiều năm gần đây cô đã chẳng còn bận tâm.
“À mà lúc trưa...”, anh khựng lại.
Giọng cô yếu ớt, “Thầy cứ nói đi ạ”.
“Em hỏi tôi muốn gì ở em phải không?”
Ngay lập tức, nét mặt cô biến sắc rồidần dần đanh lại. Mọi kế hoạch lại lùa về khuấy tung bộ não của cô. Cô khôngbiết phải nói gì. Cô gật đầu một cách máy móc.
Niềm vui như kẻ được lênh đênh trênthuyền cho chuyến vượt biển mới đây thôi của cô đã bị nhấn chìm. Thay vào đó làcô chết đứng, giống như thể cô vừa nghe được thông báo, con tàu này sắp va phảimột tảng băng khổng lồ. Cô chới với.
Nếu anh giống như những người thầy màThảo Nhi đã kể, thì cô đang mong một câu trả lời hết sức lịch sự, không ngôn từnhạy cảm, và cả không hành động suồng sã.
“Muốn em...”
Anh dừng lại. Anhđịnh nói tiếp rằng, mình muốn cô đi học, muốn cô cố gắng, muốn cô đừng bỏ cuộc.Nhưng anh bỏ lửng câu nói. Anh đã thẳng toẹt theo cái cách cô vẫn luôn thẳngtoẹt khi nói chuyện với anh. Anh đang ngoan cố. Anh muốn hiểu con người cônhiều hơn gấp vạn lần những cử chỉ động chạm.
Trái lại với vẻ đau đớn, rối bời đượcchôn sâu trong tâm khảm như anh, Kim Uyên lại hoang mang và muốn quỵ ngã. Thựcra, cô đã nghĩ tới việc này... nhưng cuộc trò chuyện và niềm vui trước đó chừngvài phút đã khiến cô gần như quên đi tất cả.
Được rồi.Chính anh đã gợi lại chuyện này. Được rồi. Lỗi là do anh.
Cô lầm bầm và tiến trở lại bàn làmviệc. Cô thở vội trước ánh mắt lặng lẽ của anh. Anh không nóng lòng, vậy tạisao cô phải run rẩy?
Cô ngồi trở lại chiếc ghế cũ. “Em sẽđược gì sau điều thầy muốn?”, cô hỏi một cách trắng trợn khi đã nhìn thẳng vào khuônmặt anh. Có lẽ cô đã hiểu, việc đối đầu để giải quyết thắc mắc là hợp lý hơn cảviệc làm lơ, bằng không nó sẽ cắn người ta vài cái từ phía sau lưng mất.
Có thật là em chưa có bạn trai hoặcchưa từng biết yêu đương là gì không vậy?Anh nghĩ bụngrồi khom người một chút và ghé đầu mình sát về phía cô.
Kim Uyên ngắm nghiền mắt, đôi môi côbặm chặt. Anh giữ lấy đôi vai run rẩy của cô. Hơi thở nóng hổi từ anh phả lênlàn da mặt khiến cô càng mất bình tĩnh hơn.
Một phút, hai phút vội vã trôi qua...
Giữa anh và cô gầnnhư không còn khoảng cách. Anh có thể nhìn rõ ràng từng chút tàn nhang trênkhóe đuôi mắt của cô. Cô có thể nghe thấy hơi thở của anh vẫn đang dồn dập vevuốt làn da mịn màng của mình.
Kim Uyên hé hémắt sau khi tưởng tượng về nụ hôn đầu đời với loài cóc ghẻ. Cô có thể nhìn thấyrõ chân mi ở tròng mắt anh. Cô cảm nhận được vẻ đẹp long lanh tỏa sáng phát ra từđôi mắt anh dưới ánh đèn.
“Nụ hôn của loài cóc ghẻ sẽ như thếnào đây ta?” Tay anh vẫn ép nhẹ vùng phía sauđầu cô. Cô ngửi thấy hương vị hắc hắc của kem đánh răng từ phía miệng anh. Côbặm môi nghĩ ngợi. Thầy đang đi guốctrong bụng tôi đấy à?
“Em có muốn thử không?”, anh tiếp tụchỏi.
Lại im lặng, “Em sẽ được gì sau điềuthầy muốn?”, cuối cùng cô cũng hỏi lại, giọng hơi run rẩy.
Anh hơi giận dữ,nhưng anh vẫn phải dịu dàng nói vào tai cô, “Em nợ học phí và cần học lại baonhiêu môn?”.
“Bảy ạ.”
“Ừm. Một con số khá là ấn tượng đấy.”
Anh buông tay khỏi người cô và quayngười lại bàn làm việc. Chúa cũng không thể giải thích để anh hiểu hơn. Nếu nhưanh đã đoán trúng mục đích của cô, tức là, bảymôn, bảy người... Anh không dám nghĩ đến điều này, một con số “ấn tượng quámức” đã làm anh tổn thương hơn vạn lần là lý trí muốn nổi cơn giận dữ.
Anh cầm lấy cây viết đỏ cùng một bàikiểm tra của sinh viên khác. Dường như, anh không tài nào tập trung nổi.
“Em có thể giúp gì được cho thầy khôngạ?” Anh quay sang nhìn cô nhưng không lên tiếng. “Chẳng hạn như việc vào sổđiểm?”, cô gợi ý thêm.
Anh rất muốn hét lên với cô. Em đang làm gì thế này? Rõ ràng là em thừabiết, tôi yêu thương em cơ mà. Nhưng vì sao đó, anh không thể nói ra dù anhđã định làm thế. Anh không muốn cô trở về bây giờ. Có trời mới biết, cô sẽ điđâu và làm gì tiếp sau đó. Anh muốn một điều gì đó, không phải là một cuộc làmtình ngay tại ghế sô pha, mà là anh muốn giữ cô lại một chút rồi sẽ tự mình đưacô về phòng trọ. Anh không thể giữ cô ngày mai, tháng tới hay những năm sau đó,nhưng tối nay thì hoàn toàn có thể. Hoàn toàn có thể.
Anh nói chậm rãi,“Vậy tôi phải làm phiền em rồi”.
Anh đưa cho cô một xấp bài kiểm tra đãchấm xong và bảng danh sách tên sinh viên cùng khoa nhưng dưới cô một khóa. Côđón nhận chúng một cách hào hứng và bắt đầu dò tên trong danh sách để nhậpđiểm.
Anh quay sang nhìn cô, “Phải tập trungkhông là nhầm hết đó. Có rất nhiều sinh viên trùng tên hoặc na ná nhau”.
“Em biết phải làmgì mà. Em cũng đâu có ngốc lắm.” Cô cười toe toét với anh. Cô còn vui hơn khinghĩ đến bài kiểm tra thuế sẽ được anh trả vào ngày mai.
Ngay lập tức, anh không làm chủ đượcmình, anh nâng cằm cô lên và hôn. Nụ hôn lướt từ trán xuống đôi mắt hơi có vịmặn tới bầu má thơm mềm cùng đôi môi không ẩm ướt.
Cô đã nói thật. Cô chưa từng ôm hônmột ai cả. Vì thế, cô không biết phải làm gì ngay cả việc hai cánh tay kia cũngbuông thõng xuống. Cô vẫn ngồi trong tư thế thẳng lưng và không đủ tỉnh táo đểchối từ sức ép mạnh mẽ từ phía anh.
Từ kinh ngạc, dần dần cô cảm thấy kinhhoàng trước sự cuồng nhiệt và say đắm của anh.
Nămmười lăm tuổi trong một lần vấp ngã ở cánh rừng cao su, Kim Uyên khóc mếu máovới đôi chân tập tễnh của mình trên con đường mòn và dài vô tận để có thể trởvề nhà. Cô đang ấm ức vì Thanh không giữ đúng lời hứa và cô đã phải ngồi chờmòn mỏi hàng giờ đồng hồ bên con suối vắng tanh. Giờ lại thêm đôi chân đi khôngvững nữa.
“Uyên. Tô... Kim... Uyên...”
Cô nghe tên mình vang vọng khắp bốnhướng trong cánh rừng cao su bạt ngàn. Cơn gió hung bạo thổi tung khiến lớp lákhô càng cuốn lên từng đợt như lớp sóng trào cuộn, xào xạc kêu. Cô không cảmnhận được bước chân của người gọi tên cô đang ở hướng nào. Nhưng cô biết, ngườiđó là Thanh chứ chẳng phải một người làm mướn trong gia đình đang kiếm tìm côkhi trời tối muộn.
Cô phát hiện ra anh. Cô cười rạng rỡvà chạy nước kiệu về phía anh. Cô quên hết những điều mà cô đã vừa giận dỗi.
Thanh cũng chạy về phía cô. Anh nhanhnhẹn và dang hai tay đón lấy cô. Anh dễ dàng tóm được cô, nâng cô lên cao vàquay vòng vòng trong không khí.
Kim Uyên cườinheo cả mắt, “Thả em xuống đi. Thả em xuống đi mà. Chóng mặt quá. Chóng mặtquá”.
Thanh cười vang, “Không thả. Không thảđâu”.
Cô làm mặt dỗi, “Vậy em sẽ giận anh”.
Thanh cười phì và đặt cô xuống nhưngvẫn để hai tay quanh vòng eo cô. Cô nháy mắt, “Anh thật biết nghe lời”.
Kim Uyên đãđịnh chiều nay sẽ kể cho anh nghe về chuyện bà Hoa muốn cô làm quen với côngviệc của gia đình, thay vì ngồi hàng giờ bên khung gỗ để thêu thùa may vá. Sauđó, cô sẽ cho Thanh xem những bản thiết kế trang phục dành cho người làm mướncủa gia đình. Vậy mà Thanh quên béng mất chỉ vì trò chơi trận giả cùng đám bạnở ngay đầu con suối phía đông. Còn cô ngồi yên lặng dưới một gốc cây già, mảimê vẽ những gì mình thích. Cho đến khi mặt trời nghiêng mình sang hướng Tây, cômới sực nhớ ra sự vắng mặt của Thanh. Cô quẳng những viên đá xuống suối cho kêutỏm tỏm rồi thu vén đồ đạc và chạy vội về nhà trước khi trời tối mù mịt cùngđám côn trùng ở rừng cao su kêu kinh hãi.
Kim Uyên phụng phịu, “Anh đã không đến chỗ hẹn”.
Thanh giữ chặt lấy hai vai cô, “Thôi nào. Anh xin lỗi”.
“Được rồi. Dùsao trời cũng đã tối muộn. Chúng ta nên về nhà thôi. Mẹ em hẳn đang rất lolắng.”
“Ừ.”
Kim Uyên tiếnlên phía trước. Đôi chân tập tễnh của cô. Dáng người dong dỏng cao của cô côđộc trong bóng tối đang bao trùm phía trước. Thanh chạy nhanh và chặn trướchướng đi của cô. Anh ngồi bệt xuống lớp lá cao su rộng, bàn tay anh giữ lấyngay bên mắt cá chân nhỏ xinh đang tấy đỏ lên của Kim Uyên.
“Anh xin lỗi.Anh xin lỗi.” Thanh lặp lại một cách lúng túng.
“Không saođâu.” Kim Uyên nhìn khuôn mặt lo lắng của anh và tự dưng thấy hơi vui lên mộtchút.
“Anh sẽ cõng em.” Thanh đề nghị và từ từ đứng lên.
Không hiểu sao anh lại vội vàng nhưthế. Dù gì anh cũng chỉ là một thằng trẻ con. Anh siết lấy đôi vai nhỏ và hônlên trán cô ngay sau đó.
Kim Uyên cứng đờ. Đôi mắt cô mở rộnghết sức có thể. Mọi thứ đồ trên tay cô rơi loảng xoảng xuống dưới. Cô đẩy mạnhngười Thanh bằng cả hai tay và chằm chằm nhìn anh.
Kim Uyên hét lên, “Anh đang làm gì thếhả?”.
“Xin lỗi. Anh xin lỗi.” Thanh tiếp tụclúng túng và khua tay loạn xạ.
Kim Uyên gắng hết sức có thể và chạyvội đi. Phần chân bị đau làm sao có thể so sánh với nỗi sợ hãi từ cú đụng chạmgần gũi đến đột ngột vừa ban nãy.
Những bản vẽ nhápkhổ A4 bay tung theo cơn gió rừng. Chỉ thêu cùng vải trắng cũng bị lăn ra ngoàichiếc giỏ mây. Thanh không đuổi theo Tô Kim Uyên mà cắm cúi nhặt số đồ của côkhi trời mỗi lúc một tối mịt. Dù sao thì, cánh rừng cao su này cũng là của nhà bàHoa, và cô hoàn toàn đủ tỉnh táo để tìm thấy đường về.
{{{
Nhưng từ khoảnh khắc môi anh chạm vào tráncô, cô đã bị chiếm hữu, như thể cô là nô lệ của anh và không bao giờ khước từnhững gì anh muốn. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng nhưng không kém phần ngọt ngào vàlôi cuốn.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy choáng vángvà nhận ra, bên anh, cô thấy ấm áp và ánh hào quang của mặt trời luôn bao bọc,sưởi ấm tâm hồn cô.
Anh đặt cô nằm ngay ngắn trên giường.Anh nghịch vài sợi tóc ở phần mái đang rủ lên mặt cô. Anh cảm nhận được, côđang vô cùng căng thẳng song vẫn cố kiềm chế để không biểu lộ một điều gì từ kếhoạch “đểu giả” kia.
Cô nhận ra, mình thật quá ngu ngốc khiđã tự ném chìa khóa đi, sau đó bấm chốt cửa lại. Điều này đồng nghĩa với việc,cô nhốt mình vào địa ngục.
Anh tiếp tục đổ dầu vào ngọn lửa đangâm ỉ cháy trong lòng cô. Anh ghì chặt cô bằng trọng lượng của anh. Đúng là, cô đangrất sợ hãi nhưng trong đầu vẫn căng thẳng để tính toán nước cờ tiếp theo phảiđi.
Dưới ánh đèn dịu dàng, anh lùa ngóntay trỏ của mình và làm xoăn một lọn tóc lạnh buốt của Kim Uyên. Đôi tay anhvẫn lướt đi nhẹ nhàng trên đôi vai hơi run rẩy. Anh hôn cô, vành tai thơm mềm,bầu má nóng rát, phần cổ dài cùng cái yết hầu luôn cử động vì hơi thở hổn hển.Đột nhiên, anh cảm thấy thích thú với sự run rẩy của cô. “Anh muốn...”, anh thìthào.
Cô ngửi thấy mùi cơ thể anh ngày càngnồng nàn, mùi xác thịt mằn mặn mà chưa bao giờ cô được biết đến. Trái tim cô,tâm hồn cô lành lặn, chỉ có kế hoạch là vỡ nát. Trong giây phút, cô nghĩ tớinỗi khát khao như sẵn sàng dâng hiến vô điều kiện. Phút yếu lòng làm cô mất đisự tỉnh táo vì cô đã hoàn toàn làm hại chính mình.
Dòng máu chảy rần rật theo đường mạchtrong cơ thể cô như sôi lên. Cô muốn đẩy anh ra vì tình bạn suốt nhiều năm vớiKiều Trang, vì danh dự của chính mình cũng như lòng tự tôn còn sót lại từ phíaanh dành cho cô. Nhưng anh chỉ cần di chuyển nhẹ những ngón tay trên bầu má mịnmàng đang ửng đỏ lên là đã khiến cô quên đi tất cả những ý định. Đến khi, anhghé đôi môi mình chạm lướt rồi day nhẹ ở chỗ yết hầu thì cô đã cảm thấy kiệtsức cho sự phản kháng và từ chối sự chống trả trong việc tấn công của anh.
Những cơn gió trong đêm vẫn rít lên.Những hàng thông vẫn đưa qua đưa lại như bản nhạc rên rỉ hòa cùng cơn đói khátkhi đêm về. Ánh trăng lấp ló mình qua rèm cửa, một luồng sáng bàng bạc chiếurọi thẳng đến nơi hai con người như muốn quên đi tất cả mọi ranh giới hay địavị xã hội để chiếm hữu và thuộc về nhau.
Cánh cửa sổ đập mạnh vào khung sắt saucơn gió hung bạo đã thốc mạnh vào trong phòng. Kim Uyên mở trừng mắt sau giâyphút mãnh liệt cuộn dâng trong lòng. Đôi mắt cô tròn to cùng cơn hoảng sợ khikhông làm chủ được bản thân. Cô nhìn thấy nửa khuôn mặt anh trong thứ ánh sángmờ ảo của đêm cùng nụ hôn rải rác đang lướt dần xuống phía ngực. Cô níu giữ lấyngười anh. Đôi tay cô ghì chặt lấy bờ vai anh, “Làm ơn… Làm ơn hãy dừng lại…”.Cô hụt hơi, “Em xin lỗi. Em muốn hỏi là...”
Anh ngắt lời, cảmgiác hụt hẫng và chới với đè nặng lên đầu anh, “Em sẽ được gì sau điều tôimuốn?”.
Kim Uyên lúng túng giữ lấy bờ vai anhđang tách dần ra khỏi người mình, “Em...”, nhưng không kịp, anh đã tự quayngười sang một bên. Sự dịch chuyển của anh khiến cô cảm thấy nửa cơ thể củamình bị lạnh đột ngột.
Sau một hồi lặng im. Hành động của anhtrở nên thô bạo hơn lúc ban đầu. Anh không còn dịu dàng như trước nữa... Ánhmắt anh cũng không còn nhìn cô say đắm như khúc dạo đầu. Anh giữ chặt lấy phầngáy cô, nụ hôn xen cả tính bạo lực khiến đôi môi tưởng chừng như đã ướt mềm bởinhững yêu thương mãnh liệt ban nãy vội đau rát. Cô để mặc sự cào xé trong lònganh. Cô để mặc cơn đau đang dần dần bao trùm lấy cả tâm hồn mình...
Anh cảm nhận được sự thờ ơ và không hềmuốn “hợp tác” từ phía Tô Kim Uyên. Anh buông nhanh tay khỏi đôi vai nhỏ nhắnđang mỗi lúc một rung lên. Anh bắt đầu rời khỏi giường. Anh cảm thấy bất lực.Rồi một tội lỗi vô hình bắt đầu hình thành trong suy nghĩ của anh. Anh đang làmgì thế này? “Em về đi, khuya rồi”, anh nói mà không hề nhìn cô.
Cô bối rối, “Em...”
“Tôi muốn hôn em. Chỉ thế thôi... Emcòn nợ bảy môn, phải không? Ừm. Được rồi.”
Anh nắm chặt hai tay vào song sắt cửasổ, đầu hơi ngẩng lên và đôi mắt hằn lên từng tia giận dữ cùng sự hổ thẹn bắtđầu nhen nhóm trong lòng.
Những rặng thôngvẫn xào xạc thổi. Ánh trăng bàng bạc lấp ló ẩn dật sau lớp mây bồng bềnh lượntrôi. Cơn gió đêm luồn qua khung cửa sổ, chậm rãi và ve vuốt làn da khiến cảanh và cô cùng run lên vì cô quạnh.
Cô nhổm người dậy. Từng bước đi nhẹ vàchậm rãi đưa cô về phía anh. Cô nghiêng đầu và áp bầu má mịn lên tấm lưng trầncủa anh. Vòng tay cô ôm lấy vùng bụng săn chắc của anh từ phía sau. Cô hiểu, cô yêu anh điên cuồng.
Anh gỡ từng ngóntay cô và từ từ quay lại. Anh đối diện với cô, nhưng đôi mắt anh hoàn toàntrống rỗng. Nét mặt bần thần của anh còn hơn cả sự tuyệt vọng.
Đôi chân cô rướn cao một chút. Vòngtay cô quàng lên cổ anh, kéo đầu anh xuống với cô. Lần đầu tiên chủ động, đôimôi cô áp sát vào làn da thịt khiến cô không tránh khỏi sự run rẩy, vụng về vàcả lúng túng. Cô không nghĩ gì cả, chỉ một điều duy nhất.
Cô muốn anh.
Cô cần anh.
Nghĩ đến đây thôi, nước mắt cô lại tràora không tài nào ngăn cản nổi.
Vị mặn thấm ướt trên đôi môi anh.Những chiếc răng nhỏ xinh của cô cũng vì thế mà cắn bập vào môi anh. Anh dứtkhoát chấm dứt nụ hôn, “Em ngủ lại trong phòng, tôi ra phòng khách”, anh nói,giọng anh gần như chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.
“Em xin lỗi”, vị cay đắng trong giọngnói trào lên cổ họng cô.
Tay anh rơi khỏingười cô và tháo tay cô ra khỏi người anh. Cô gật đầu một cách máy móc.
Anh lùi lại khỏi người cô, hơi thở anhngắt quãng, “Thật may là tôi vẫn chưa làm bung một chiếc khuy áo nào của em”.Anh lùi lại xa hơn, cánh cửa mở ra và nặng nề khép lại cuốn mất hình dáng anh,chúng ngăn cách một phần còn lại của thế giới - thế giới có anh mà cô luôn sợánh mặt trời chói chang làm đau mắt mình.
Nhưng từ khi anh rời khỏi căn phòng,lời nói của trái tim như khẳng định với Kim Uyên rằng, “Linh hồn anh đã quyệnhòa và sưởi ấm linh hồn cô”.
Cô nép mình sangbên, men theo vách tường và trở lại chiếc giường với phần chăn gối đã hơi nhănnhúm.
Ba giờ sáng, Kim Uyên choàng tỉnh saugiấc mơ kỳ quái đã làm cho hai bàn tay cô đẫm ướt mồ hôi. Cô trở ra phòng kháchvà khuỵu gối xuống sàn nhà. Rồi cô tiến lại nơi chiếc ghế sô pha anh đang ngủ.Bàn tay cô lướt dọc khuôn mặt anh, xuống cổ, tới bờ ngực trần và nghe từng hơithở phả ra đều đều rất nhẹ. Cô nằm xuống kế bên anh, gối đầu lên cánh tay sănchắc của anh, nép khuôn mặt mình vào bờ ngực trần đang liên tiếp nhấp nhô cùnghơi thở ấm nóng.
Anh tỉnh dậy trong giấc ngủ chưa sâu.Anh ôm gọn cô vào lòng mình. Vòng ôm siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô nhưnghai môi hôn lại không buồn tìm về nhau nữa...
Hai người ngủ trong vòng tay nhau, hơithở quyện hòa vào nhau và cùng tìm về một thiên đường trong mơ mà mới đây thôicả hai chưa kịp đặt chân tới...