Ring ring

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Teen Teen Online
Game Teen Teen Online
Game Teen Teen do VTC online phát hành, với cách chơi đơn giản chắc chắn sẽ làm bạn hài lòng.
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Mấy hôm mệt vãi vì đau cái răng khôn mọc lệch. Đêm, húp bát cháo xong nằm thẳng cẳng nghe nhạc, rồi thẳng cẳng ngủ lúc nào không biết. Sáng ra vẫn nghe thằng cu Tuấn Hưng đang tiếp tục í éo điệp khúc não mề “ Em là ai cho ta đợi chờ ,mong lại thấy em trong cơn say…” từ cái điện thoại ghẻ để đầu giường mà đêm qua bật cho nó rên dễ ngủ. Mẹ kiếp, thằng này khỏe thật, hát thâu đêm mỗi một bài này!

Ăn sáng xong bà già bảo, mần mà đi khám coi răng, chớ để rứa nhìn mặt mi nhăn nhó phát khổ. Ừ thì đi. Răng gì mọc ngu bỏ mẹ mà bày đặt gọi là răng khôn, đau kinh khủng luôn.

Lóc cóc đi ra viện. Chụp x quang xong, bà bác sỹ đưa tấm phim lên ngó ngó rồi phán một câu làm mình đứng tim.

- Cháu lại đây! Trên phim, ở vị trí dưới răng số 8 cô nhìn thấy một vết trắng, nghi là…u xương.

Nghe hai chữ u xương mà vãi cả đái ra quần. Bỏ mẹ tôi rồi, u xương nếu không nhầm thì chắc chết. Thọ thì vài năm, ngắn thì vài tháng. Đất trời chao đảo hoa hết mặt mũi. Hổn hển hỏi lại.

- Bao nhiêu % là u xương hả cô?

Bà bác sỹ nhìn tấm phim lần nữa rồi cao giọng, à cô đang nghi thôi, vì thấy chỗ ni có màu trắng giống như xương, cháu muốn biết rõ thì nên xuống tầng dưới chụp CT cắt lớp mới kết luận được. Chụp rẻ thôi, có bốn trăm!

Lúc ấy tuần hoàn não chắc đéo hoạt động nghiêm túc nữa, mình đi xuống phòng chụp CT theo gợi ý của bà kia. Ra gần đến cửa nghe bà này gọi điện xuống cho thằng phụ trách chụp CT về trường hợp của mình. Mẹ, chân muốn khuỵu xuống cầu thang.

Vào phòng chụp, leo lên cái bàn trắng tinh, trên đầu là cái máy chụp to như miệng cống thoát nước, cứ xoay tròn nhìn ghê vãi.

Xong, tay kỹ thuật bảo anh ra ngoài đợi chút.

Mình lò dò và thất thểu đi ra hành lang. Ngoài hành lang bệnh nhân đi lại tíu tít. Tựa vào cửa sổ nhìn xuống đường. Tiếng bà bán bánh mỳ chửi mả cha đứa mô hỏi rồi không mua làm bà ế đéo bán được hàng; tiếng chị lao công cười rinh rích vì hôm qua đánh đề 35 nó lộn mẹ thành 53; một đôi chòe đất đuổi nhau trên cành lộc vừng…Chao ôi, những âm thanh và hình ảnh quen thuộc hằng ngày sao lúc này, khoảnh khắc này có ý nghĩa đến thế? Nó gợi lên cảm giác thèm sống như thằng Chí Phèo thèm lương thiện lúc tỉnh dậy trong cái chòi canh cá ven đường.

Mình sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc yếu lòng đó. Tất cả dường như đang chấm hết từ từ. Chỉ lúc nữa thôi, tay bác sỹ sẽ gọi mình sang phòng khác rồi vỗ vai an ủi “Chia buồn với em nha, về nhà ăn uống, sống thêm được ngày mô thì hay ngày đó em ạ…bla bla”. Xong đút tọt 400k của mình vào túi quần mà không cần vào vào sổ.

Nhưng bây giờ thì vẫn phải đợi kết quả. 

Trong lúc đứng đợi vật vờ, nghĩ thế nào bèn gọi điện cho Ốc. Chắc sợ cả giác cô độc quá. Thèm một bàn tay, thèm cái ôm, thèm một câu tếu táo vui vui để hy vọng rằng: mình đéo thể chết được dễ dàng như vậy!

Mình bảo đến đây luôn được không? Anh đang ở viện. Ốc ngạc nhiên, hỏi han một lúc ròi bảo em đang bận việc. Có chi mà cần em đến rứa? Khám thai à? Hihii…
Mình bảo dek đùa đâu, không đến thì thôi. Nỏ cần nữa!

Mẹ kiếp cuộc đời, lúc bế tắc tuyệt vọng nhất rà danh bạ đéo có lấy một ai đủ chất lượng để tìm chút hơi ấm dù là mong manh nhất. Huyền! Rốt cuộc cũng như cơn mưa ngang qua. Như một bài hát sến sịa nghe lúc đau lòng mà thôi.

- Mời bệnh nhân H. vào nha!

Giật bắn mình. Đẩy cửa vào. Tay kỹ thuậ viên đưa mình tấm phim. Mình lắp bắp hỏi éo ra hơi nữa “Có…có… có sao không anh?”

Thằng này mặt lạnh như tiền, bảo “Trường hợp của anh bác sỹ X đã trao đỏi điện thoại với bác sỹ khoa răng hàm mặt rồi, anh lên đó nha”

Đù má, kiểu ni là toi tôi rồi. Chắc nghiêm trọng rồi. Mình vẫn dai như đỉa “Nhưng…có răng không anh???”

- À không sao anh nha, bình thường nha!

Nghe xong câu ấy mà run hết cả thằng người vì vui. Ôm thằng này phát rồi cầm tấm phim bước nhanh ra cửa. “Ơ, anh chưa nộp tiền!”. Mẹ, trong những giờ phút xúc động như này mà nó vẫn tỉnh táo vãi. Thằng này tài thật! Thảo nào nó được biên chế ở bệnh viện.

Vừa đi ra thì thấy Ốc bước vào từ nhà xe.

- Răng huynh? Khám chi đó?

Ốc mặc quả quần bò, áo phông đen nhìn đầy sức sống.

- Tưởng nỏ đến?
- Mắc việc thật, nhưng nghe giọng anh hổn hển em tưởng bị tai nạn chi…
- Uhm, ông suýt thì tèo đây này!
- Tèo mà còn đứng được đây à? Hay…hihi đưa em mô đi siêu âm…hihi.

Mình kể qua loa mọi chuyện, nàng cười như điên, bảo đồ nhát chết rồi mở phim ra xem.

- Hiii…chụp lên nhìn như răng…chó anh hầy!

Bố tiên sư nhà cô, cơ mà công nhận nhìn cái mõm đầy răng với xương trong phim giống mõm chó thật!

Rồi hai đứa khoác tay nhau lên phòng nhổ răng. Ốc bảo, rứa là anh bị chúng nó thịt mất 400k tiền ngu rồi. Bài ni em lạ chi, bác sỹ bây giờ toàn rung bệnh nhân rồi bắt họ chụp chiếu để lấy tiền thôi.

Nhổ răng xong, mình ôm cái má sưng vù lảo đảo đi ra. Ốc dìu một bên cho bớt choáng, ra cổng nàng mua cục đá bắt chườm vào. Đau vãi đái!

Lên xe, ngồi sau lưng nàng cảm giác bình yên hẳn mà không hiểu vì sao…

Chap 9: Cô giáo của thằng cháu

“Dù thế nào thì em vẫn không muốn mất anh”, đó là tin nhắn cuối cùng cách đây 1 tháng của Huyền. Đêm qua ngồi đọc lại mà cay mũi vãi. Cuối cùng thì nàng cũng như nhiều đứa con gái đã gặp trong đời: ăn nói khúc chiết, khôn ngoan đâu ra đấy, nhưng xử sự thì… không qua ngọn cỏ!

Kể cho Ốc nghe, nàng cười nhếch mép nhẹ như ruồi “Anh cứ khen nó thơ ngây trong sáng nữa đi. Em là con gái em nói câu ni tin hay không tùy anh: nỏ có đứa con gái mô trong sáng thánh thiện hết, tất cả chỉ là làm hàng!”

Đang chán, bèn buột mồm bảo thì anh cũng tán lăng nhăng rứa thôi, khi mô sắp phải lấy vợ rồi mới xác con nhà bà định. Nói phét cho đỡ sượng, thật lòng đau vãi. Đàn bà đối với mình muôn đời vẫn thế, chúng tặng cho ta những vết chém chí mạng bằng vẻ ngoài ngây ngô và dễ bảo, chỉ khi ngạo nghễ bỏ đi ta mới biết thế nào là đòn đau nhớ đời…

Mà thôi, kệ nó đã đến đâu thì đến. Con gái xứ này đã chết hết éo đâu mà phải xoắn?

Sáng nay bất ngờ được bà chị gái nhờ đi họp phụ huynh cho thằng cháu. Đang rảnh, lại nghe phong thanh có cô giáo trẻ trẻ chủ nhiệm nên ừ hữ nhận lời. 

Thằng cháu lớp 8, học ngu như bò nhưng giỏi game và máy tính. Thấy mình đi họp hộ chắc mừng húm, bèn rỉ tai “Chú tán cô Nhâm được đó, cô chưa chồng”. Mệ, tên chi mà quê vãi, Nhâm. Hỏi nó xinh không? Cu cháu không lắc cũng không gật bảo…thì cũng được! Đệt, nghe nhạc hiệu này là éo xinh rồi, nhưng thôi đang chán chán, xinh hay xấu thì cũng nỏ giải quyết cái vẹo chi cho đời lúc này.

7 rưỡi sáng mò lên tầng 2 hỏi lớp 8B, phụ huynh nhao nhao chỉ phòng cho mình. Vào ngồi một lát, đốt điếu thuốc, rút tờ Thể thao ra xem. Chưa ấm chỗ thì nhân vật chính xuất hiện. 

Oánh giá tổng thể nhìn cũng tạm được, tóc dài quá vai, mặt tròn, mắt to và sáng, chân xỏ đôi dép đế cao ..mỗi tội hơi nùn.

Mình ngồi bàn dưới cùng thoải mái soi hàng, ở trên em nó nói chi kệ mẹ nó, thi thoảng buông tờ báo gật gật vài phát cho ra vẻ đang quán triệt. Ngó qua một lượt trong lớp, thấy hình như mình là đứa phụ huynh trẻ nhất thì phải.

Được dăm phút, em chủ nhiệm bước xuống giữa lớp bảo “Ai ghi hộ tôi cái biên bản cuộc họp với!” mắt thì nhìn chằm chằm vào mình. Mấy ông ngồi cạnh đưa đẩy giấy bút cho nhau, rồi một ông đặt tờ giấy học sinh trước mặt mình bảo “Chú trẻ mắt sáng, chú ghi đi cho nhanh, chớ bầy tui nhìn nỏ ra chữ chi nữa”. Ờ, thì ghi. Cộng hoài xã hội chủ nghĩa Việt Nam…

Lúc ấy éo biết ghi kiểu chi nữa, cứ em chủ nhiệm nói ý gì thì ghi tắt vào. Hay cái là em í cứ nhìn mình mà nói, hàng về rồi chăng? Nghĩ vu vơ, biết đâu vô tình mà thành duyên thì…kể cũng chả đến nỗi thua thiệt (mẹ, mình có cái đéo chi để thiệt).

30p trôi qua, sau khi kể hết ưu điểm lẫn tội lỗi của gần 30 đứa trong lớp, đến lượt em nó bước xuống sát chỗ mình để kết tội thằng cháu học ngu như bò. Lạ cái là mình éo giới thiệu phụ huynh thằng cháu nhưng em nó gần như biết chắc đây chính là người nhà của thằng học ngu như bò!

Ối giời ơi, thằng cháu đủ tội trạng làm thằng chú muối hết cả mẹt. Trốn tiết, bỏ lao động chơi game, nợ quán trước cổng trường, không tập trung, nói chi cũng dạ nhưng éo thực hiện nổi cái chi, chữ đẹp như múa thư pháp, nói chuyện trong giờ học….Tưởng như 30 đứa thì thằng cháu mình là thằng kết tinh nhiều tinh hoa nhất. Em giáo viên cứ nhè mình mà nói sa sả ù hết cả tai (hay là muốn gây ấn tượng với mình đây?). Lúc em í quay lên mình thấy cái mông tròn phết, nên quen mẹ cả lỗi lầm của thằng cháu ngu như bò…

Xong đến phần đọc biên bản. Thế éo nào mình run vãi, đọc như muốn hụt hơi (thế mới biết chém gió trước đám đông khó như nào). Em chủ nhiệm cười cười bí hiểm rồi lại gần thu biên bản. “Chữ đẹp hầy hihi…” Cô giáo trêu mình. Định hỏi cô sinh năm bao nhiêu ạ? Nhưng thấy gượng gượng nên thôi.

- Thằng X (cháu mình) nghịch lắm à cô giáo?

Em í cười (nhìn hiền hẳn, chả bù lúc hăng máu kết tội thằng cu cháu nhà mình)

- Thì hấn cũng chỉ nghịch kiểu trẻ con thôi. Chú ý tập trung hơn là được…

Nói xong cầm tờ biên bản ngắm nghía một lúc (chắc soát lỗi chính tả của ông đây). Mà công nhận em Nhâm này ăn nói đanh thép vãi, mặt lạnh như tiền, nhìn lúc em nó phát biểu trước lớp chắc éo thằng nào đủ bản lĩnh và cảm xúc để trêu đùa, chưa nói tán tỉnh…
Ký sự đòi nợ - P2
Chap 10: Cuộc hẹn hò

Kết thúc buổi họp, cô giáo thằng Tèo (tạm gọi thế cho dễ nhớ) đeo cái cặp to tổ bố đủng đỉnh xuống cầu thang. Mình bước hờ hững theo sau. Đến nhà xe, với tất cả sự cầu thì vì tương lai học hành con em chúng ta, mình tiến lại gần.

- Cô giáo ạ! Tôi cũng đang rất đau đầu với thằng Tèo, thưa cô giờ phải làm chi với hắn ạ?

Em nó cười (lại cười), đung đưa cái cặp bên hông.

- Cụng nỏ có chi ghê gớm lắm mô, eng đừng lo lắng quá. Trẻ con cấy tuổi ương ương ni là rứa đó, qua được cái đốt ni là hết thôi…

Giờ mới có cơ hội soi kỹ cô giáo hơn. Kể ra nếu da trắng tí nữa, cao thêm 3 -4 phân nữa…thì cũng gọi là ưa nhìn, vì 3 vòng còn lại trông cũng đầy đặn phết (mịa, đứng trước cô giáo mà mình chạ bỏ được cái tính soi hàng vớ vẩn).

- Uhm, lúc nãy nghe cô nói mà đâm lo. Thằng ni bựa ni về kiểu chi tôi cũng xạc cho một trận, học không lo học….bla bla…

- Thôi thôi, đừng làm rứa hắn sợ. Nói nhỏ nhẹ là được rồi eng ạ. Mà eng là cậu hay chú hắn?

Qua lại thêm vài câu, định rút điện thoại ra xin số cô giáo để…có chi còn gọi điện hỏi cô tình hình học hành của cháu, nhưng nghĩ sao lại thôi. Ờ để dịp khác vậy…

Nói thật là cũng chả cảm xúc gì lắm, chỉ hơi hơi tò mò muốn biết đằng sau vẻ “ghê gớm” của em nó thực sự là gì?

Về nhà, hỏi thằng cu cháu số điện thoại cô giáo. Nó bảo cháu nỏ biết. Dặn nó mai lên lớp xin số cho chú nha, cứ bảo chú hôm qua muốn xin số cô. Đang nói thì bà chị họ xía vô “À cái con Nhâm con ông T. chi? Con đó được đó, mi mà lấy được hắn thì đời lên hương, tính nết rất hay, chăm chỉ thôi rồi, chưa kể hắn còn là giáo viên…bla bla”. 

Hề, ở quê mình giáo viên (đặc biệt là biên chế chính thức) đắt show còn hơn Bà Tưng. Là hình mẫu hàng đầu trong công cuộc chọn vợ của giai làng lẫn giai phố huyện. Vì giáo viên theo tính toán của các anh là chỉ làm một buổi, nhàn rỗi mà lương lậu cơ bản, về già còn có sổ hiu đỡ lo chết đói!

Mình thì chả báu chi cái sổ lương của vợ. Mệ, lấy vợ chỉ vì cái sổ lương nghe nhục và hèn vãi. Đám cô giáo biết được cái giá của mình nên cũng tinh vi lắm, loại mình chắc éo chi đã qua được vòng gửi xe?

Hôm sau thằng Tèo đi học về, mình chặn ngõ hỏi ngay “Có lấy được số cô không?” Nó lắc đầu “Cô không cho”. Bao nhiêu hy vọng tiêu tan. “Tại mi xin không khéo chi? Cô nói răng?” Tèo ậm ờ “Cô nói cô… không dùng di động nữa…”

Hờ, cái này gọi là giấu hàng đây. Thất vọng vãi.

Tối về hỏi dò thằng giáo viên hàng xóm (trước dạy cùng trường với em Nhâm) thì nó reo lên, tưởng ai, con nớ thì em có số đây. Trước yêu thằng bộ đội không biết răng chia tay rồi, sắp cưới thì thằng nớ bỏ thì phải…

Kệ nó. Quá khứ anh đek quan tâm lắm, miễn đừng làm cave là được.

Tối mải đi chơi với Ốc nên quên béng mất, gần trưa rảnh việc mới lôi điện thoại ra nhắn tin.

“Chào cô chủ nhiệm, cô còn nhớ phụ huynh em Tèo hông?”. Nhắn vu vơ thế thôi, em nó mà có cảm tình chắc sẽ rep lại, còn lờ đi thì coi như xong phim khỏi dài dòng.

Gửi tin đi xong đút tọt đt vào túi quần, chả hào hứng mấy vì nghĩ ca này khó gặm, với lại tâm trạng đang rối bời với chuyện em Huyền.

Trưa, mở điện thoại ra có một tin đến, của cô giáo.

“Eng tài hầy, răng lấy dược số điện thoại em rứa?” Mình nhắn lại, bảo FBI cho, có khó chịu khi anh làm phiền không? Cô rep “Răng lại phiền, phụ huynh của em toàn gọi cho em hỏi thăm con cái suốt mà”…

Tần số nhắn tin hơi thấp, có vẻ nàng vừa nhắn tin vừa dọn chuồng bò (nghe bảo nhà nàng nuôi 3 con bò). Sốt ruột quá, mình gọi luôn cho đỡ phải đợi tin nhắn… Chuông kêu một lúc rồi tò tí te. Điên hết cả người...

5 giờ sáng tỉnh dậy. 
Vệc đầu tiên là duỗi thẳng cẳng ngáp liền 3 cái sai quai hàm.
Tiếp theo là quờ tay tìm cái điện thoại xem liệu đêm qua lúc ngủ say có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào không?

Đek có ai gọi. Giá như có được 1 cái sms trách móc, giận dỗi thì tốt biết bao. Nó cho ta cảm giác mình vẫn tồn tại và giành được sự để ý của đứa khác – kể cả lúc đang ngủ nhăn răng, nước dãi chảy tèm nhem bên mép…

Hôm qua bảo với Ốc, anh phải lấy vợ thôi, lông bông rứa đủ rồi. Nàng trố mắt, nhưng lấy ai? Ai lấy anh?

Ừ nhể, một câu hỏi đầy tính biện chứng triết học.

- Có vụ này hay lắm, cô giáo thằng Tèo…
- Nhìn răng? Được không?
- Hơi lùn, mọi thứ tạm tạm.
- Thích hấn không? Hay lấp chỗ trống đó?
- Chưa thích, nhưng nhắm để lấy thì cũng không đến nỗi…

Ốc bảo kể coi mồ, có chi em tư vấn cho. Em mà tư vấn tình cảm là chuẩn lắm, có đôi đang yêu nhau, em tư vấn phát… bỏ được nhau liền! Tài không? Mình bảo tài. Nhưng mà ca này anh đéo thèm tư vấn. Anh tán ngất ngất được thì được, chả được thì thôi!

Ốc trề môi, bảo anh bất cần hầy. Tư tưởng nớ là không ổn mô. Mình bảo thì trước tới nay anh toàn nghiêm túc mà có được chi? Em biết không, hôm đi về từ nhà Huyền, dừng chân đái bậy xuống ruộng mùng bên đường, nước đổ xuống lá mùng đến đâu trôi tuột đến đó. Anh mới nghĩ công sức bấy lâu của mình cũng rứa thôi, như đái xuống lá mùng!

Nàng phì cười, nói anh thật là quá đáng, ví von linh tinh…

9 giờ sáng. Làm xong mấy việc vặt bèn nhắn cho cô giáo cái tin “Tối nay em ở nhà không?” (cơ bản ban đêm mình cũng éo có việc chi làm cho hết buổi tối).

Dek thấy trả lời.

Gọi xem sao. Chuông đổ 2 hồi rồi tút tút tút….máy bận.

Ờ, cái này gọi là giẫy hàng đây. Cáu tiết gửi tiếp cái tin “Em là cô giáo mà xử sự kém rứa? Không thích anh làm phiền thì nhắn lại 1 câu”

Gần trưa thấy cái tin reply “Anh cũng nóng tính hè. Sáng tới dừ em mắc họp hội đồng không nghe máy được. A muốn đến nhà chơi thì cứ đến, răng cứ phải hỏi mần chi?”

Cô giáo có khác, đối đáp căng đét (chắc ở lớp quen nói với học trò giọng này rồi). Nhắn lại “Vậy tối ni anh đến chơi nha em”. Dek thấy hồi âm luôn! Uhm, có nghĩa là đồng ý đây mà. Cơ mà tính khí kiểu này chiều được cũng vỡ con mệ nó thớt mất, hở tí là bắt bẻ như trò nó không bằng…

Tối. Sơ mi cộc tay, quần âu, giày đen trên con Jupiter ghẻ thẳng tiến. Nhà nàng cách 12 cây chuối, xa vãi, đường vắng và đầy bụi, nhưng nghĩ đến cuộc hẹn thú vị (hy vọng rứa) phía trước lại hào hứng vô cùng.

Theo đúng chỉ dẫn của nàng hôm nọ thì nhà nàng đây rồi, đi qua mới giật mình quay vòng trở lại. Đang nhắm nhót phủi bụi và vuốt lại tóc tai cho khí thế thì chuông tin nhắn đến.

"Hnay nhà ngoại có việc nên em phải sang bên đó rồi"

Chết điếng một lúc. Mệ, sao ko báo trước bằng 1 cuộc gọi mà phải chờ người ta lặn lội hơn chục cây số lên tận đây rồi mới nhắn cái tin cộc lốc không đầu ko cuối như thế? A cay vãi, giận run cả người. Quyết định dừng xe bên quán nước ngồi đốt thuốc hồi lâu cho hạ hỏa...

Vào nhà nàng mà run vãi, cảm thấy mình len lén như thằng trộm chó. Bố nàng đang chẻ tre làm giàn mướp, ngẩng lên chào, ồ thằng cháu đến nhởi à. Vô đi, Huyền hắn đang trong nhà đó!

Suýt buột mồm hỏi “O có nhà không chú?” nhưng may ngậm lại được. Có vẻ mẹ nàng đi vắng (được thế còn gì bằng).

Dựng xe, lễ mễ cầm túi trái cây bước vào nhà trong. Nhìn qua khe cửa, dưới ánh sáng lờ mờ, Huyền đang nằm thiêm thiếp, cái chăn mỏng khoác hờ nửa người. Mùi dầu Phật Linh nồng nặc.

Mình ngồi xuống cạnh giường, khẽ nắm tay nàng, bàn tay nóng rực. Nàng khẽ giật mình rồi he hé mắt (trông yếu ớt và tội nghiệp như con mèo con).

- Ôi anh…
- Đỡ mệt chưa em?
- Anh sang khi mô đó mà không báo trước cho em?
- Mới đến mà.

Nàng định trườn dậy nhưng mình ngăn lại. 

- Em gầy đi nhiều quá!
- Hi, anh cũng rứa tề…

Cả hai nắm tay nhau, không rời. Mình vuốt lọn tóc lòa xòa trước trán nàng, xoa nhè nhẹ lên cái mũi phập phồng.

- Nhớ chi anh không đó?

Nàng cười mỉm, tay sờ lên má mình.

- Theo anh thì răng? Em có nhớ anh không?
- Chắc là cũng có tí ti…

Nàng quay mặt vào tường, nước mắt ngân ngấn ứa. Im lặng hồi lâu, mình muốn nàng khóc “rõ ràng” hơn để được dịp dỗ dành, nhưng đợi mãi chỉ thấy nước mắt ngoằn nghoèo chảy trên má. Thật ra cũng chả biết nàng khóc vì điều gì, tốt nhất là không nên hỏi khi phụ nữ khóc.

- Em đoán thời gian qua anh giận em nhiều lắm. Em đã suy nghĩ rất nhiều, đôi khi em muốn buông tay bỏ mặc tất cả… Em đã cố để không phải nhớ đến anh…

- Uhm, anh cũng nhớ em nhiều lắm.

Nàng bảo mình lấy cuốn sổ tay bé tí trên góc tủ, rồi bảo anh đọc đi.

“Ngày…tháng…Đã 5 ngày rồi anh không liên lạc…Mình cố tình im lặng để xem tình cảm của anh đến đâu, nhưng càng đợi càng vô vọng…”

“Ngày…tháng…Hôm nay tròn 20 ngày anh biệt tăm. Mình định nhắn tin cho anh vì không chịu nổi. Anh cứ trách mình đi, cứ căm thù mình đi, nhưng anh có biết em đang khó xử lắm không? Anh có biết em khổ sở vì những lần cãi cọ, đấu tranh để rồi to tiếng trong nhà với mẹ không? Mẹ bảo em là đứa con ngang ngược, cứng đầu và mê muội, anh ạ!”

“Ngày…tháng…Em lên cơn sốt và co giật, mãi mới tỉnh trở lại. Khi đó em tưởng tượng mình chết thật để anh phải ân hận vì bỏ rơi em những lúc cô độc và tuyệt vọng nhất…”

Mình đọc lướt qua rất nhanh những dòng chữ nắn nót nhưng mong manh rồi thở dài cái thượt. Im lặng chả biết nói gì, cúi xuống hôn nàng. Khiếp, đắng ngắt, chắc nàng mới uống thuốc, nghe rõ cả mùi viên sủi hạ sốt. Nàng kéo mình xuống thấp hơn rồi áp mặt vào ngực mình…

- Hiii…dạo ni lười tắm quá nha, toàn nghe mùi mồ hôi chua lòm à.

Mình bảo ăn còn lười, nói chi tắm. Nàng bảo răng mà tự nhiên bê tha rứa? Mình bảo nỏ biết, tự nhiên rứa. Rồi nàng bắt kể những chuyện đã qua trong gần 2 tháng không gặp nhau. Mình bảo nhớ nàng lắm, và để quên nàng mình đã quyết định tán một em cô giáo tầm tuổi nàng nhưng hơi lùn so với quy định. Tán rất nghiêm túc vì nếu thuận tình có lẽ sẽ cưới làm vợ luôn, già rồi tình yêu chả tình yêu thì thôi, sống có nghĩa với nhau là được.

- Rồi răng? Có đổ không?
- Chưa biết, đã tiếp xúc nhiều mô.
- Nhưng anh có thấy thích người ta không?

Chả lẽ bảo chỉ thích thích cái mông tròn của cô giáo, ai lại rứa?

- Cũng quý mến, nhưng...thích thì chưa.
- Rứa mà cũng tán người ta, lỡ họ đổ thật thì tội nghiệp, anh mang tiếng lừa tình đó!

Mình cười, bảo anh bây giờ còn lừa được ai. Lừa mãi em mà nỏ xong đây này!

Đang ôm nhau thủ thỉ thì nghe tiếng dép lạch cạch ngoài sân. Nàng hất tay mình ra, kéo chăn nằm...ngay ngắn và nghiêm trang trở lại. Bỏ mợ, có biến rồi, chắc mẹ nàng. Mặt mình đờ ra, dài như cái bơm, ngực đập thình thịch.

- Ai đến nhởi đó, Huyền?

Mẹ nàng thật. Giọng gắt vãi.

- Dạ...(ho mấy phát tương đối chất lừ)...
- O đi chơi về ạ? 

Bà bước vào, mặt không cảm xúc.

- Ờ, tên chi hè? Huy à???
- Dạ, Huy ạ!


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014