Polly po-cket

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Dị Tinh Online
Game Dị Tinh Online
Game thuộc thể loại gMO 3D game lấy bối cảnh giả tưởng trong tương lai
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Sau khi ngó mình một lượt từ đầu đến chân, mẹ nàng tiếp tục nhìn mớ trái cây mình mang đến rồi chép miệng “Hoa quả dừ toàn phun hóa chất Trung Quốc đó, cẩn thận…”. Mình độn mặt ra. Huyền nháy mắt ý bảo “Kệ cho mẹ nói”. Ừ thì chả kệ.

Ngồi một lát thì mẹ nàng gọi ra uống nước.

- Có người yêu chưa cháu?
- Dạ chưa o ơi.
- Long đong hè! Nhìn cụng sáng sủa chơ có đến nỗi mô…hay là kén đó?

Mình gãi tai.

- Cái duyên chưa đến thì chịu thôi o, chớ cháu thì có chi mà dám kén chọn!

Nhả miếng trầu vào bô, mẹ nàng nhấm nhá.

- Mà dưới thị trấn thiếu đếch chi gái, chẳng qua là mần răng đó thôi…(chắc muốn tỉa đểu mình dính phốt vụ nào đó nên khó kiếm vợ dưới thị trấn).

- Dạ, o nói rất chuẩn men ạ.
- Hây? Chuẩn men là chi?
- Dạ, là rất bá đạo ạ!
- Mi nói chi tau nỏ hiểu chi cả, hề hề.

Mình lúc ấy chỉ muốn chọc chơi tí, nhưng mẹ nàng chả hiểu chi nên mất hết cả hứng. Vừa lúc ấy Huyền lò dò đi ra. Mẹ nàng chỉ ngay vào cái tủ lạnh mới mua đặt bên góc nhà.

- Anh T. (à thằng cu yên tâm đê) tâm lý rứa đó, biết em hay phải cất hoa quả, bánh trái….nên bựa trước mới mua cho cái ni (khoát tay chỉ vào cái tủ lạnh Sanyo), sướng rứa chi nựa!

Hê, khoe hàng đây. Mình gật gù ra vẻ ngưỡng mộ lắm, nói cái ni có lẹ phải đến mấy chục triệu, nhìn hiện đại thôi rồi… Huyền cau mặt ra hiệu đừng chém nữa. Mình mới thôi.

- Thôi ngồi nhởi nha, o đi bẻ lá cho hươu đã!

Mẹ nàng tất tả đứng dậy cáo lui…

Còn lại 2 đứa, Huyền bảo để em gọt cam cho anh ăn nha. Mình bảo thôi, cam giờ toàn hóa chất Trung Quốc, cẩn thận… Nàng véo vào má mình, dậm dọa “Anh nhìn rứa mà hay trêu ngươi hè, ghê gớm…”.
Mình ôm lấy nàng, mắt không quên nhìn ra cửa đề phòng người lạ đi vào.

- Thôi anh về đây, em giữ sức khỏe nha.
- Nỏ… khoan đã về…
- Anh có việc bận rồi, mà ở đây lâu người ta nhìn vào không tiện cho em…
- Nỏ tiện chi cả, ở đây tối về chi?
- Không, về đây.

Gỡ tay nàng ra, ngồi nói chuyện thêm một lúc. Mình bảo chuyện của em và anh cuối cùng cũng nỏ đến đâu, tốt nhất mình đừng gặp nhau nữa, anh cũng đau lòng lắm nhưng không thể làm gì hơn…

Nàng không nói gì nhưng ánh mắt buồn vãi, có điều gì như là sự tuyệt vọng đang dâng tràn…Im lặng hồi lâu, nàng hỏi “Anh về rồi đi tán tiếp cô giáo nớ chi?”
Mình cười ậm ờ, thì tán chớ răng, nỏ lẹ định ở vậy à? Anh sẽ tán, nếu xuôi xuôi sẽ lấy, coi như hoàn thành sứ mệnh cao cả và chó chết với đời, he he…

Cười nhe nhởn vậy nhưng buồn chán vãi cả đái. Chán đến nỗi người thừ ra, chai lỳ đến vô cảm.

Rồi chào nàng về. 

Ngang qua quán trà đá tạt vào ngồi nghỉ lấy sức, vớ lấy điếu cày bắn liền 3 phát, khói cay sè hết cả mặt mũi…

Nhiều người đọc chuyện này sẽ hỏi: Ký sự toàn chuyện yêu đương tại sao lại đặt tên là Đòi nợ?

Đối với mình, trong suốt cuộc đời còn lại thì những mối tình đi qua, những mối tình dang dở, vô vọng và bế tắc…sẽ luôn là những món nợ khó đòi, hay nói đúng hơn sẽ trở thành nỗi ám ảnh không nguôi mỗi khi nghĩ về nó.

Một trong những nỗi ám ảnh đó là ex, kẻ cho mình tất cả cung bậc cảm xúc: ngọt ngào lãng mạn lẫn khổ đau và uất hận. Hồi đó mình là cái bóng vật vờ sau cú sốc tưởng như khiến mình gục ngã, bởi ex khi đó là không chỉ là người tình, mà là tri kỷ, một đứa con gái lo cho người yêu hơn cho chính bản thân mình. Suốt một tuần sau đó, mình gần như mất phương hướng hoàn toàn. 

Những buổi chiều chui vào hiệu sách Tràng Tiền đọc ngấu nghiến hết cuốn này đến cuốn khác để đầu óc không còn khoảng trống nghĩ về nàng. Có những lần loạng choạng từ hiệu sách ra, sau khi đọc Rừng Na Uy của Murakami Haruk…( cuốn sách nói về sự bế tắc trong việc đi tìm ý nghĩa cuộc sống) mình đã suýt đâm phải đầu xe bus vì không thoát khỏi sự ám ảnh từ câu chuyện trong sách. Thằng phụ xe bus đu người ra chửi “DM mày chán sống à?”. Mình trợn mặt lên, lẩm bẩm “Thế chúng mày nghĩ tao thèm sống lắm hở?”. Tất nhiên là nó không nghe rõ…

… Trở lại với hiện tại. 

Bây giờ nhiều lúc mình thấy mình là một thằng bất cần, đó là tâm lý của một kẻ từng cầm vàng còn để vàng rơi, một kẻ đáng ra có tất cả trong tay nhưng cuối cùng éo có chi cả. 

Cuộc sống đời thường đi qua nhạt nhẽo không dấu vết. Ngày hôm qua là bản sao của ngày hôm nay, ngày hôm nay là chiếc bóng của ngày mai, tất cả đều nhờ nhờ như cốc nhân trần đá pha loãng. 

Để quên chúng, buổi tối mình hay cắm đầu vào sách thay vì lượn lờ, lê la quán nước. Mình đọc lại Ông già và biển cả của Ernest Hemingway, Sự im lặng của bầy cừu của Thomas Harris, Cuốn theo chiều gió của Margaret Mitchell… Sách nuôi dưỡng tâm hồn, nhưng trớ trêu thay, nó cũng khiến mình xa cách hơn với cuộc sống thường nhật, bởi những điều hay ho trong sách đối nghịch hẳn với sự phàm tục và trần trụi ngoài đời.

Những ngày không có Huyền, mình cũng đã thử ngồi thiền hàng đêm ở những quán nước rẻ tiền, chủ yếu xem và nghe bọn trẻ bây giờ chúng tìm niềm vui vào những trò gì? Chúng nói chuyện, bình luận và quan tâm tới điều gì trong cuộc sống?

Kết quả thật buồn. Toàn những cô nàng quần cộc ngồi cắn hạt dưa với các anh đầu cua trắng hếu 2 bên mang tai, những chuyện nhảm nhí và vô bổ không đầu không cuối được thi nhau kể hết buổi tối. Thi thoảng cười ré lên hặc chửi tục không lý do. Chán đến nỗi làm mình sinh tà dâm “Éo mệ, chỉ được cái đùi trắng, giả sử yêu bọn này cũng éo có chi để nói với chúng hằng ngày”. Tất nhiên là chúng cũng chả thích gì mình, một đứa lạnh lẽo vô cảm và phớt đời không lý do!

Nhiều hôm rảnh rỗi nhắn qua nhắn lại với cô giáo Nhâm thì chỉ tổ rước bực vào người. Cô nàng ưỡn ẹo, bắt bẻ hoặc hứng lên giận dỗi vô cớ rồi im lặng… như một đứa con gái tuổi tin tập đong giai. Mình thì chả rung động gì lắm nên thích thì liên lạc, chán thì rủ Ốc đi ăn chè, uống sinh tố và cãi nhau chí chóe cho vui. 

Có hôm gửi mấy cái tin chả thấy trả lời, mình bảo em hơi bị được đó. Nàng làm cho một trang toàn chữ kín đen màn hình “Răng anh khi mô cũng nghĩ không tốt về em rứa? Máy em hết pin, em đang cắm sạc thì làm răng biết được anh nhắn để mà trả lời? Hoặc em bận việc, đang dở tay, chẳng lẽ em phải trực bên đt để chờ anh nhắn tin đến, sau đó trả lời lại thì mới vừa lòng anh sao? Anh nghĩ cho mình mà không biết nghĩ cho người khác thì làm sao có tiếng nói chung được? bla bla…” Ong hết cả đầu éo thèm reply nữa.

Đến khi chán quá, im lặng vài hôm thì nàng lại chủ động thăm hỏi, rủ đến nhà chơi, lời lẽ trách móc vô tình. 

Nói chung dek biết kiểu chi mà lần với thói đỏng đảnh, ẩm ương của nàng…

Nhưng rồi một cuộc hẹn cuối cùng cũng được thiết lập, lần này mình nhấm nhẳng bảo đừng lỡ hẹn nữa nha em, nàng thanh minh một lúc rồi cũng đồng ý. Haizzz...

Chiều tối đi câu về, gặp Ốc lảng vảng đầu ngõ với quả quần vải bó sát đơ nhìn gợi cảm như… không mặc gì. Nàng trố mắt, ơ đại ca, dạo ni chán đời hay răng mà đi câu? Mà được con cá mô không đó?

Mình uể oải bào đời có cái đếch chi mà chán, câu cá là thú tiêu dao của bậc trượng phu, không biết à? Nàng nhe răng trêu ngươi “Trượng cái con khỉ, kiểu ni là bị em Huyền đá đít rồi đây. Đau hè!!!”

Bố tổ ranh con, khi éo nào cũng như lượn tàu ngầm trong bụng mình ra. Khi đó có mấy đứa đi cùng nên không muốn đôi co, mình bảo thôi về đây, tối rảnh sang nướng mực làm mấy lon chơi, lâu rồi không gặp nhớ cái mông thím ghê. Ốc lườm lườm, bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc, ờ tối có chi chị đến!

Ốc luôn như con ma xó, thoắt ẩn thoắt hiện, gần đấy mà cũng thật xa xôi. Nàng là con mèo hoang vô chủ, tưởng dễ bắt, dễ thuần nhưng rốt cuộc chẳng thuộc về ai được lâu, kể cả mình. Nàng có những câu nói trần trụi nhưng chạm vào tận tim đen của vô số chú ngựa non háu đá, ví dụ “Các chú khỏi phải tán chị mất công, chị thích thì để chị tự tán. Các chú tuổi gì”, hay “Yêu nhau chẳng qua là để thỏa mãn sinh lý, đừng văn với chị rằng tình yêu đẹp lắm, chị cười”... Mình nghe xong cười khanh khách, bảo thật là vãi chị! Ốc nghiêm mặt “Chơ răng?”

Đận này vui éo ra vui, buồn chả ra buồn, tâm thần dở dở (nếu là phụ nữ thì khoa học sẽ giải thích thấu đáo rằng do đến tuổi tiền mãn kinh nên nó thế, nhưng mình là đực rựa thì chắc là do tiền mãn tinh cũng nên, chưa biết chừng). Vô số thằng khi thất tình sẽ trở nên buồn khổ, tuyệt vọng. Chúng trở nên mềm yếu, thích đi dưới mưa, cắn hạt bí và ngồi trong toa lét hát những bản tình ca bất hủ của diva Vũ Hà.

Mình thì ngược lại theo một chiều hướng tích cực và lành mạnh hơn, đó là chửi tục. Mỗi khi buột miệng chửi đổng xong thấy mình mạnh mẽ thêm được tí, bất cần hơn một tí, tự tin hơn một tí. Mẹ, đời nó mất dạy với mình chả lẽ mình cứ phải lễ phép mãi với nó???

Buổi tối. Ốc bận quần đùi đến chơi (sơ sài cứ như lừa mẹ đi đổ rác không bằng).

Sau khi làm hết mỗi đứa 3 lon Halida và vài con mực khô, nàng thấy mặt mình đỏ bừng bừng bèn hỏi say rồi à huynh? Không, say chi. He he, không say mà mặt đần thúi rứa. Nói huynh đừng giận, độ ni nhìn huynh ải lắm, nỏ ra dáng phong trần như xưa nựa. Mình bẽn lẽn xoa xoa bụng, bảo dạo ni anh đau đại tràng mà, ăn kém lắm nên xanh xao….bla bla. Nàng cười hè hè, thôi, đau tình thì cứ nói đau tình. Có chi mà rầy rà. Nhưng vụ nớ răng rồi? À, để anh kể đầu đuôi cho…

- Tóm lại là hắn vẫn muốn vờn huynh như mèo vờn chuột chi?

Nghe xong nàng hỏi.

- Thì hấn (sau lưng Huyền mình gọi nàng bằng hấn ) không hứa hẹn chi cả, nhưng ý hấn thì anh biết, tóm lại là cần thời gian để giải quyết mọi chuyện….

- Huynh có lẹ bị điên! Em nói thật nha, hấn mà yêu anh thật sự thì nỏ ai ngăn cản được. Lý do bị gia đình ép uổng chẳng qua là trò lừa tộc. Như em đây, em mà yêu ai thì chỉ có trời ngăn nổi, thế kỷ mấy rồi mà còn có chuyện đó, hoang đường.

Mình đơ mặt ra, bảo thì anh biết éo chi được, hấn nói rứa thì tạm nghe rứa. Nhưng anh vẫn không tin Huyền là đứa thủ đoạn như em khẳng định…

- Thôi không nói với anh nựa, hồi sau sẽ biết. Nhớ lời em đó!

Cãi nhau vì gái mất mẹ nó duyên, cả hai quyết định nằm ôm nhau kể chuyện cổ tích Tấm Cám. Mùi bia, mùi mực khô quyện với hơi thở của nàng….khiến mình váng vất say.

Ốc cũng bắt đầu ợ mấy cái liền, chắc nàng bức xúc là chính chứ say gì. Trong cơn chếnh choáng nàng rủ rỉ bên tai mình, nói nhiều khi thương anh lắm, thấy anh phóng xe như thằng điên ngoài đường mà không dám gọi. Mình hỏi răng không gọi? Nàng thủ thỉ “Gọi lỡ anh giật mình xòe một phát thì toi đời à? Ớ em hỏi nha...trong mắt anh, em có phải là đứa chơi bời không?". Tự nhiên lại chuyển kênh đến duyên ...

Ốc thở khò khè, mồ hôi túa ra một mùi nồng nàn không tả được. Răng, em có quá hư hỏng không? Ranh con bắt mình đánh giá nhân cách lúc này e không ổn lắm, vì mình cũng hơi hơi bung biêng.

Mình nhìn vào mắt Ốc, bảo đừng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình bởi chính anh nhiều khi cũng nỏ biết nên xếp hạnh kiểm của mình vào loại nào, trung bình, yếu hay kém tắm.

“Nhưng anh có tôn trọng em không?”. Uhm, chưa bao giờ trong đầu anh tồn tại câu hỏi này, anh chỉ biết những lúc buồn chán nhất, những lúc cần một sự an ủi hay nói cho ra vẻ văn học là cần “một điểm tựa tinh thần”…thì người đầu tiên anh nhớ tới là em. Mặc dù đôi khi nhìn em như một con điên, anh nói thật.

- Híc, đàn ông thì cần chi chỗ dựa tinh thần? Em tưởng anh bất cần lắm, ngông nghênh lắm chơ?

Mình thở dài, nói em chả hiểu dek chi cả. Những thằng ngang tàng nhất, mạnh mồm nhất đôi khi chính là những thằng dễ bị tổn thương nhất. Em biết vì răng anh thích em không, vì ở bên em anh không cần deo mặt nạ, không phải uốn lưỡi nặn óc tìm những câu tử tế và đạo đức giả nhất, rứa thôi!

- Rứa cái con cô giáo răng rồi, khả quan chi không đó?
- Cứ ủ đó đã, khi mô vật lấy vợ quá thì tán tiếp. Anh có tí cảm xúc chi mô…
- Em nghĩ có lẹ anh quá đề cao cảm xúc? Lấy vợ chơ có phải tìm người yêu mô?
- Uhm, đôi khi anh muốn trở thành một đứa đầu chày đít thớt cho dễ sống, nhưng anh lập dị quá, nhiều đam mê, đầy mơ mộng nhưng nỏ đi đến mô. Đến lúc tìm một người chia sẻ thì chỉ gặp những đứa quan tâm đến thu nhập, tiền lương, nghề nghiệp và nhà cửa…

Phê phê nói cho sướng mồm chứ chắc gì nàng đã ngộ hết những lời mình chém. Nhưng thú thật là nhiều khi xem một bức tranh ấn tượng, đọc được đoạn văn hay hoặc nghe một bản nhạc phiêu phiêu…mà éo có ai để chia sẻ, bình luận cũng chán vãi. Nền tảng của sự bền vững và thăng hoa trong tình yêu chính là yếu tố hòa đồng cảm xúc rồi mới đến các thứ khác. Mà cảm xúc sinh ra từ đâu? Nói đơn giản và dễ hiểu, nó là sự hợp “gu” trong mọi mặt, nhất là sự đồng điệu trong đời sống tinh thần…

Ốc nghe mình lảm nhảm một hồi, quay sang cười đểu “Ở mô chớ ở đây thì bói mô ra cho anh đứa con gái như rứa. Nếu có đứa như rứa thì hoặc là cá sấu sổng chuồng, hoặc là hắn nỏ yêu anh, hihi…”

Ờ, anh nỏ có cái dek chi hấp dẫn cả, nhất là khi mới tiếp xúc thì anh càng tệ, vì nhạt và không biết cách thể hiện mình (mặc dù có cái éo chi để thể hiện?). Ốc bảo à mà có em Huyền mê anh chi nựa? Nỏ biết hắn mê ở cái điểm chi hè?

Mình bảo vì anh khoai to. Nàng cười ré lên, hi, đã mần ăn chi được chưa mà to mồm rứa. Mình nói chưa mần chi, nhưng hôm đầu tiên gặp nhau, anh lội sông ướt quần đùi nên lộ hết hàng họ, mê là đúng. Ốc bĩu môi bảo xin ngài, nhìn sinh gớm í được, yếu xìu mà bày đặt, hehe…Rồi hai đứa quay sang ôm nhau, tay chân bắt đầu thay mồm miệng...

Gần 10 giờ sáng.

Lọ mọ một mình thu dọn lại đống vật liệu trong kho, vừa mệt vừa bụi nhưng vẫn làm cố cho xong để chiều đi câu cá với mấy lão già hàng xóm. Cá câu về không ăn, bán thì chẳng bõ, có bữa để quên mẹ nó ngoài sân thối hoắc thế mà vẫn thích đi câu, chắc số giời đày.

Đang nghỉ uống nước thì điện thoại thằng em gọi tới, giọng hổn hển như bắt được trộm đến nơi.

- Đại ca đang ở mô đó? Có vụ ni hay lắm…
- Ở cơ quan chớ ở mô (đù má, cơ quan éo gì cái kho vật liệu nhếch nhác này, nhưng mình chuyên nói thế cho sang cái thằng người).
- Đại ca ra trung tâm thương mại đi, em…vừa thấy Huyền nhà đại ca lượn lờ ngoài đó với một hotboy…Đại ca đến nhanh còn kịp…

Nghĩ bụng đèo mẹ ở cái xó này thì làm đéo gì có thằng nào tên là hotboy, hay hotboy là tên gọi khác của mấy đứa lông bông đập đá? Nhưng nghe tin tự nhiên thấy rã rời hẳn, có cái gì đó như nỗi uất nghẹn chặn ngang cổ. Tắt máy. Định để nguyên bộ đồ bảo hộ lao động phi ra ngay nhưng chợt nhìn lại mình: quần áo bụi bặm, đôi giày vải rách một bên mõm, mũ lưỡi trai nhem nhuốc dầu mỡ. Thở dài chua chát, cái bộ dạng như thằng làm thuê (mà làm thuê thật, mình ngó xuống cái bóng của mình in nền xi măng và thấy nó cũng tả tơi thê thảm như thằng chủ của nó vậy), giờ ra đó chỉ thêm muối mặt?

Quay ra phòng bảo vệ thay đồ, tiện thể mượn đôi tông Lào của lão kỹ thuật vì sáng nay vội quá xỏ nhầm đôi dép đi trong nhà, rồi chạy vào khu vệ sinh rửa mặt mũi chân tay. 

Trong ánh sáng lờ nhờ, mình thờ thẫn nhìn lại mặt mình trong gương. Dạo này đen và gầy đi nhiều quá, thần sắc rớt giá thê thảm. Mẹ, còn đâu hình ảnh một thằng giai từng làm mưa làm gió suốt một thời sinh viên ký túc; một thằng từng khiến không ít em gái phát điên vì cái tính bất cần và lãng tử chả giống ai của nó. Mình đây sao? Tai sao lại ra nông nỗi này? 

Thở dài phát cuối rồi lặng lẽ đi ra bãi để xe. Lão bảo vệ hỏi đi mô rứa chú? Lắc lắc đầu kệ mẹ lão…

Ra đến trung tâm thương mại mới sực nhớ nó rộng quá, tìm nơi đéo đâu bây giờ? Bèn gọi lại hỏi thằng em, thằng này có vài lần đi cùng mình lên chơi nhà Huyền, lúc về toàn len lén nuốt nước bọt vặt khen “ngọt hè”, mình hỏi cái chi ngọt, nó chỉ cười tủm tỉm…). Thằng em xi nhan vào chỗ hàng quần áo, nhưng hàng quần áo cũng rộng vãi. 

Đi được mấy bước tự nhiên đặt câu hỏi “À mình đi tìm chúng nó để làm gì? Để bắt quả tang, hay là để thu thập thêm chứng cứ bổ sung vào bộ sưu tập có tên Hận tình?”. Nhưng khi ấy như mà làm, cứ phải tìm bằng được “chúng nó” rồi ra sao thì ra.

Lướt qua mấy gian hàng, toàn gặp người quen. Mồm thì huyên thuyên chuyện trò nhưng mắt thì đảo như rang lạc sang các hàng kế đó để canh chừng. Mất hơn 10p vẫn chả thấy đâu, bắt đầu thấy nản.

Dạo tiếp một vòng, lúc rẽ sang gian bán mỹ phẩm chợt liếc thấy cái dáng quen quen đang cắm cúi chọn hàng. Tiến lại gần hơn, bất chợt cái dáng ấy quay mặt ra ngoài và nói gì đó với một thằng đứng cạnh. Tim dập rộn rã, mặt nóng bừng lên. Chính là chúng đây rồi!

Mình bước tới, khi còn cách Huyền khoảng 3m thì dừng lại. Nàng mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần vải, tóc búi cao, bên canh là thằng cu “yên tâm đê” với quả đầu trắng hếu 2 bên mang tai (à đầu này gọi là đầu Neymar đây, thằng này mình thích vì đá rất kỹ thuật, nhưng nhìn những đứa khác để kiểu tóc giống nó trông chỉ muốn đấm phát chết nuôn vì ngứa mắt).

Yên tâm đê ôm một mớ đồ lỉnh kỉnh để trong túi bóng, chắc mua đồ tặng Huyền đây. “Nàng của mình” loay hoay chọn chọn, thử thử mấy hộp kem hộp phấn chi đó, thi thoảng dí lên mũi hít hít rồi nhăn mặt thẩm định. Mình bước đến gian hàng đó, nhặt hộp kem cạo râu lên hỏi trống không nhưng tương đối hoành

- Cái ni bao tiền đây???

Con bán hàng xí xớn nói dạ trăm hai eng ạ. Huyền quay sang, mắt tròn xoe ngạc nhiên và bối rối, miệng lí nhí.

- Ôi… anh….!!!

Yên tâm đê nhìn mình chằm chằm và khẽ gật đầu (nhìn e lệ phết).

- Hai người mua chi đó?

Nặn một giọng điệu ráo hoảnh nhất có thể, mình hỏi.

- Dạ…anh T. nhờ đi chọn giúp mấy thứ linh tinh thôi. Bựa ni anh nghỉ sớm rứa ạ?

Yên tâm quay sang hỏi.

- Eng mần chi ở mô hè? Nhà gần đây không?
- Uhm, làm vớ vẩn thôi. Nhà anh gần đây!

Vừa nói linh tinh vừa để ý thái độ của Huyền. Nàng tỏ ra bối rối thật sự, cứ cầm hộp phấn trên tay mân mê, mắt chớp chớp. Cu yên tâm đứng áp sát nàng như muốn tái khẳng định chủ quyền biển đảo không thể chối cãi. Rồi nhớ ra điều gì đó, nó quay sang thì thầm cái củ cải chi đó với Huyền (đông người nên chả nghe lỏm được chúng nói gì). Nàng vừa gật đầu vừa liếc nhanh sang mình, thái độ rất khó xác định...


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014