Teya Salat

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Tây Du Ký (Pro)
Tây Du Ký (Pro)
Phiên bản Nhất Lộ Hướng Tây là một trong những bước đột phá mới của game Mobile 2013.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Huyền, mình và cu Toàn ngồi 3 góc bàn (mịa, cứ như thế trận chân vạc trong Tam Quốc, Thục Hán ở phía Tây, Tào Ngụy ở phía Bắc, Đông Ngô ở phía Đông Nam. Éo biết bọn kia là gì nhưng vì yêu Khổng Minh nên mình nhận Thục cho lành).

Trong thế trận phức hợp như này, nhất cử nhất động của đối phương đều được 4 camera còn lại record với chất lượng full HD 1080 siêu nét. Mình may mắn ngồi đúng hướng tivi nên phong thái cũng tự nhiên hơn, vì khi không có chuyện để nói ta cứ vác mắt thưởng lãm sữa tắm the bol em tắm anh yêu, Vinamilk chúng ta là những con bò bla bla..(thi thoảng mặc dù éo có chi hay nhưng cứ nhoẻn miệng cười làm như thú vị lắm).

Được 5 phút, thấy thi gan với mình dek ăn thua, cu Toàn lôi điện thoại ra đàm phán với các đối tác làm ăn. Ờ ờ, anh cứ chuyển trước hai mươi củ cho em.. rồi rồi... chị ạ, số hàng hôm qua báo về cho em 84 củ, ok chị...yên tâm đê.Thằng em à, cuối năm quyết toán hết đi nha, ờ ờ...ba trăm mấy củ anh không mang sổ nên ang áng rứa thôi..ok ok...yên tâm đê...yên tâm đê.

Mình nghe củ này củ nọ mà ung hết cả đầu, cũng định lôi điện thoại ra gọi chơi cho các anh trên Bộ, trên Cục coi cuối năm tổng kết ra răng nhưng rà danh bạ mãi éo thấy tên anh nào nên thôi (chả lẽ gọi cho lão trưởng thôn hỏi lịch phát thuốc diệt muỗi để xin mấy gói?). Thôi thì muối mặt coi quảng cáo để xem con tạo xoay vần ra sao.

Chừng như gọi đt lắm cũng khản cổ, ngồi trơ mắt ếch mãi cũng chán, cu Toàn nhấm nháy gì đó với Huyền (quả này mình liếc hụt). Huyền ý tứ nhìn mình, nhìn vu vơ rồi...tiếp tục ngồi im.

- Thôi mần ta đi hè!

Bất ngờ bạn "yên tâm đê" dịch ghế rồi nói to. À, chúng nó chắc có plan soạn trước rồi. Chuẩn bị đi đâu giờ này đây? Ở cái xó này, buổi tối làm dek chi có chỗ nào chơi, ngoài mấy cái quán cà phê, quán karoke, quán cháo phở đêm? Hay "chúng" đi thăm ai? Mệ, tự nhiên thấy cứ như mình sắp ra rìa rồi không bằng.

Im lặng. Kinh nghiệm trận mạc cho thấy rằng, những lúc có biến tốt nhất là tạm thời im lặng, tuyệt đối không manh động dù là lời nói (mặt lạnh như cứt ngâm càng tốt) vì càng manh động càng rối.

Thấy Huyền vẫn ngồi yên, chàng "yên tâm" chủ động bước ra sân chờ sẵn. Huyền nhìn mình rồi ngập ngừng nói nhỏ, đủ nghe.

- Bựa ni sinh nhật bạn anh Toàn. Anh nớ rủ em đi dự cho vui.

Vẫn không rời mắt tivi (lúc này đang quảng cáo cái gì 3 lớp siêu thấm), mình gật đầu (thì răng, nói tiếp đi).

- Em thì cụng nỏ thích đi, khi nãy đang chần chừ thì anh đến đó.

Mình lại gật đầu. Rồi tiếp tục im.

- Đi à anh? Đi mô đó? (Chú Ngọc hỏi bạn Toàn)
- À... đi sinh nhật thằng bạn anh bên thị trấn. Bọn nó tổ chức hát kara ở quán abc (Toàn hồ hởi vãi).

Quan sát thái độ Huyền, thấy nàng ngập ngừng không dứt khoát. Mình tỉnh bơ bảo.

- Đi đi. Anh nói chuyện với bố em tí rồi về.

Nàng vội vàng kéo ghế sát mình hơn.

- Nỏ. Nỏ đi mô.

Ngoài sân, cu Toàn đi đi, lại lại chóng hết cả mặt. Chốc chốc rút đt ra xem giờ rồi lẩm nhẩm "Nhanh lên không muộn rồi, hơn 8 giờ rồi tề".
Huyền bảo mình đợi em tí, rồi đi ra.

- Anh đi sinh nhật vui vẻ nha. Em nỏ đi được mô, cho em gửi lời chúc mừng sinh nhật bạn anh với!

Cu Toàn nghe xong đần thối mặt, đứng trân trân mãi mới khai khẩu được.

- Đi mồ, đi mồ...đi đi. Em hay hề, đã nói rứa rồi mà...tự nhiên rứa là răng?

Mình ngồi trong nhà tự nhiên thấy mát hết cả mề. Một cảm giác hưng phấn không bút nào tả xiết. Buột mồm bồi thêm:

- Đi với anh nớ cho vui Huyền! Đi đi!

Xong che miệng cười chúm chím duyên tệ. Toàn nghe câu đó như lửa thêm dầu, thái độ gần như lồng lộn lên, vùng vằng:

- Em hay hè. Đi mồ, anh xin em đó...

Éo nhịn được cười. Mình lững thững bước ra sân hút điếu thuốc. Lại gần Huyền, mình võ vỗ vai nàng.

- Sinh nhật thì cứ đi cho vui, ở nhà làm chi em!
- Lạnh lắm, em nỏ đi mô. Mà em cụng nỏ muốn đi mô buổi tối (phét đê, thế tối hôm nọ ngồi với thằng nào trên đồi?)

Vừa lúc đo bạn "yên tâm đê" có đt, hình như đồng bọn hỏi đang ở đâu mà chưa thấy mặt.
Chàng nghe xong, gãi đầu sồn sồn, vùng vằng với cái đt trên tay.

- Rứa anh chịu thua em rồi, thua rồi.

Huyền bảo thông cảm nha anh, thông cảm nha. Tự nhiên mình thấy tội tội cho chàng.

- Thôi rứa anh về luôn đây. Chào bác nha! (chào mình).

Rồi chàng nghiêng con Airblade quay nửa vòng, ngồi lên nổ máy phóng cái vù đầy uy lực.

Mình ra xe mở túi bóng lấy khăn cho nàng.

- Để anh quàng cho em.
- Quà HN của em à?
- Ừ.

Mình quàng khăn cho nàng (có biết quàng kiểu chi mô, cứ quấn 2 vòng cho chắc ăn). Thấy không có ai, ghé đầu hun trộm phát lên môi nàng. Nàng không kịp phản ứng, đứng ngây ra nhìn mình.

- Ngọt quá. (tỉnh bơ)
- Xin phép khi mô mà...? (nàng chu mỏ lên)
- Xin Bộ Văn hóa hôm qua rồi.
- Anh liều hè, thằng Ngọc hấn chộ thì chết nha!

Chap 32: Ký sự đòi nợ
---------------------

Đứng trò chuyện một lúc, thấy hơi bất tiện, Huyền rủ vô nhà "uống nác" tiếp. Thôi, thận anh yếu lắm, uống nhiều chè xanh nguy cơ sỏi thận cao. Mình tìm chỗ nào dạo loanh quanh cho nó... thoáng đi em.

Nàng ngẫm ngợi mấy giây rồi bảo, à sang nhà cậu em coi làm hương nha, gần đây thôi.
Mình ừ. Hương với chả hoa, có cái khỉ mốc chi lạ lùng đâu, nhưng cứ có một chỗ để gọi là đi chơi đỡ phải ngồi nhà nghe song mẫu hỏi đi hỏi lại điệp khúc bên nớ có biết ông C bà D không...bla bla là ngon rồi.

Lối sang nhà ông cậu Huyền đi tắt qua vườn cây trồng toàn chanh, ngang qua cái ao mình kéo tay nàng bảo "Đứng nghỉ tí đã, lâu không đi bộ mỏi chân quá". Phét nàng cho vui, cơ bản thấy không gian vắng vẻ êm đềm, nồng độ dê trong máu tăng đột xuất nên muốn tranh thủ tác nghiệp tí (là anh cứ nói thật lòng rứa, chú nào yêu đương chỉ chém gió chay anh gọi bằng cụ, các chú đừng văn anh).

- Ở đây thoáng đãng hè! (mắt xa xăm, như chỉ biết đến cảnh vật)
- Ao ni nhiều cá lắm đó, thằng Ngọc nhà em hồi trước toàn ra đây câu trộm.
- Uhm, cái chi vụng trộm cũng thú vị nỏ riêng chi câu.
- Anh Huy biết bơi không?
- Có, ngày xưa sinh viên anh đoạt giải ba cuộc thi "Vượt sông Tô Lịch"
- Giỏi hè. Sông nớ rộng không?

Nghe nàng hỏi mà tụt cả hứng chém gió. Chán nhất là nói đùa với một đứa xong phải mở ngoặc thêm là tao vừa đùa đấy!

- Rông lắm. Em có biết tại răng lại có tên sông Tô Lịch không?
Nàng gật đầu.
Mình bảo rứa thì ngồi xuống đây anh kể cho nghe, đoạn kéo tay nàng ngồi bệt trên vệ cỏ (chả rõ sạch hay bẩn nữa, kệ). Huyền đấm vai mình bảo anh rành khun ni (dịch ra: anh chỉ được cái khôn thôi).

- Anh nói đi, răng lại đặt tên sông nớ là Tô Lịch? 

Nàng cứ như người giời. Hỏi những câu không đúng... hoàn cảnh chút nào.
Mình vòng tay ôm qua eo nàng, bảo đùa chứ giừ tạm thời anh nỏ nhớ chi nựa, để lát về hỏi thằng Gúc gồ chấm Tiên Lãng rồi nhắn tin cho em sau nha. Nàng làm động tác co người lại nhưng vẫn để yên. Được 2 phút mình bỏ tay ra. Im lặng.

- Anh Huy...

Nàng lay lay đầu gối mình. Chắc nàng nghĩ mình đang thiền.

- Chi mà anh ngơ ngơ rứa?

Mình không dám nói cho nàng biết là mình không ngơ. Khoảnh khắc này như một thằng vừa nhìn lại vé số và biết mình trúng giải đặc biệt. Nó cần phải tạm thời thoát nhanh ra khỏi trạng thái hồi hộp, nếu không nó sẽ vỡ tim trước khi chờ đến ngày lĩnh thưởng.
Còn mình, mình đang cố giữ cho cái đầu thật lạnh.

- Có khi nào em chợt thấy nhớ anh không? (vẫn mắt nhìn xa xăm).
Huyền im lặng mất vài phút. Mãi mới rụt rè nói lí nhí trong cổ.

- Nếu em nói... có thì anh có tin không?

Mình lắc đầu.
Nàng xoay người nhìn thẳng vào mắt mình.

Tiếp tục im lặng trong 5 phút.

Bất ngời nàng nắm nhẹ bàn tay mình (hờ, tay con gái có khác ấm vãi). Mình đưa tay nàng lên miệng thơm một cái (kiểu của mấy chú Tây) rồi nắm chặt (hết giẫy).

- Tay toàn chặt củi, thái rau lang...thô ráp lắm đó, anh hôn mần chi, hihi...
- Mô, anh thấy đẹp mà (chỉ sợ nàng hỏi "anh hôn tay mấy em rồi?" thì bỏ mẹ).

Ngồi nắm tay nắm chân nhau (à quên mình hôn trộm mấy phát lên tóc nữa, toàn mùi hương nhu) khoảng 20p thì nàng có tin nhắn. Mình không hỏi của ai, coi như không quan tâm cho lành. "Anh biết ai không?" Huyền vẫn nắm tay mình. "Không". Nói không nhưng trong bụng biết ngay ông tướng kia rồi.

Huyền ghé sát đt cho mình xem tin nhắn. Ký tự viết bắt chước bọn tin tin nhưng đọc được hết.

"E đang ở mô? A quay lại mà ko thấy e mô cả. E về đi".

Nàng nhìn mình ý hỏi làm chi bây giờ?
Mình cười nhạt, lắc đầu (em muốn làm chi tùy em, anh không can dự)...

Chap 33 - Ký sự đòi nợ
----------------------

...Huyền cố tỏ ra bình thản, nhưng bằng linh cảm và nghiệp vụ mình thừa biết nàng đang rối. Nàng bật tắt điện thoại, đút vô túi áo rồi lại lôi ra ngó nghiêng nhưng "không nỡ" nhắn tin trả lời (vì nể mặt mình).

Được mấy phút điện thoại nàng lại có tin nhắn. Đọc xong nàng chép miệng "Nhắn chi mà nhắn lắm không biết" rồi quay sang mình bảo "Nói răng bây giừ anh?". Mình cười nhạt "Bảo đang ngồi với anh Huy cho hắn ... yên tâm. Chắc hắn sợ em đi một mình cảm lạnh đó!"
Nàng nhe răng cười bẽn lẽn rồi thì thầm "Hay là em tắt máy nha?". Mình lắc đầu bảo đừng, kệ nó.

Kệ nó, nhưng mình biết tỏng sau 10p nữa, nếu nàng ko reply thằng ấy sẽ cuống cuồng gọi lại. Gọi khi nào được thì thôi. Hoặc không gọi được nó sẽ phát điên lên vì với bản chất hoang dã của đám giai làng mình éo lạ gì. Một kịch bản hứa hẹn nhiều kịch tính đang diễn ra trước mắt. Mình chỉ khoái ngồi xem một đứa mất bình tĩnh bộc lộ cái tính hung hãn và xoắn xuýt (vì gái) để được thấy hết tố chất ngu lâu của nó mà thôi.

- Nhà em có vẻ quý cu nớ hè! (Mình tung hỏa mù vì cũng lờ mờ nhận ra cu ấy được phụ huynh nàng chống lưng)
- Cũng quý, vì anh nớ nhiệt tình lắm.
- Uhm, lại giàu nữa chơ.

Nàng ngại ngùng khi nghe mình nói câu đó. Trong sâu thẳm lòng mình, liệu nàng có đặt mình và thằng "yên tâm" lên bàn cân không? Có thấy rằng không nên yêu một thằng nghèo hơn chỉ vì tri thức của nó nhỉnh hơn thằng kia? Ngồi trong bóng tối, bằng tất cả sự khách quan, mình tự nhận ra rằng ngoài tấm bằng đại học đang vứt trong đáy tủ và công việc khù khoằm của một thằng trông kho vật liệu với mức lương hai triệu sáu trăm ngàn - mình chẳng là có gì nổi bật so với đám thợ hàn, thợ sơn lẫn mấy thằng cắt tóc phố huyện. Nói tóm lại, trong mắt "xã hội" - không thằng nào cảm thấy thơm lây vì chơi hay quen được với mình.

- Anh nớ gọi anh ạ!

Nàng giật tay áo mình "thông báo". Mẹ, làm ông mày giật hết cả mình.

- Nghe đi!

Xui dại phát chơi, xem nàng diễn kiểu gì.

- Nỏ.

- Em không nghe thì tí nữa nó xới tung cái làng ni lên đó!

Mình đùa mà như thật. Thật sự lúc này tự nhiên tò mò về mối quan hệ của nàng với cu ấy vãi. Nhưng mình không dại gì mở miệng ra hỏi, vì biết trước kiểu chi cũng "bọn em chỉ là bạn", "anh nớ là anh kết nghĩa" bla bla. Nhưng để yên thế này thì ấm ức, với lại mình éo hơi đâu đi dò ý một đứa con gái để biết nó có yêu thằng abc hay không.

- Em này...
- Dạ.

Rút điếu Thăng Long bao vàng châm lửa bắn mấy hơi. Gió lạnh vãi.

- Có lẽ em chưa có thời gian để hiểu anh, và anh cũng rứa...

Nàng bó gối im lặng.

- ...nên tiện đây anh cũng nói luôn cho em hiểu.
- Anh cứ nói đi ạ!
- Uhm. Tính anh rõ ràng, không thích sự nhập nhằng, bởi rứa anh hy vọng em cũng sẽ đối xử với anh theo tinh thần đó.
- Dạ, thì em cũng đã khi mô không rõ ràng với anh mô.
- Ừ, anh cứ nói trước cho em hiểu thôi.

Tính mình không thích tranh cãi với con gái, kinh nghiệm xương máu chỉ ra rằng điều đó là vô ích vì nếu sửng cồ lên các nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhưng khi có cơ hội lại vẫn... hành xử đúng như cũ (tất nhiên ỉm đi không cho mình biết).

- Huy..

Huyền đặt 2 tay lên má mình vuốt nhẹ, mắt nhìn sâu thẳm.

- Huy có thật lòng với em không?

Đã trải qua vài mối tình, nhưng nghe câu này mình vẫn nổi da gà như đang đứng trước mối tình đầu. Im lặng một lúc, mình kéo nàng vào lòng, vuốt tóc nhẹ lên tóc. Cảm xúc bùng cháy đột ngột, ghé môi định hôn, sực nhớ cái singum mua lúc chiều (nhai cho đỡ mùi thuốc), mình gỡ tay nàng ra lục lọi túi quần. Nàng ngước mắt hỏi "Anh tìm chi?" À không (mệ, túi quần thủng 1 lỗ nhỏ rơi mất 2 cái kẹo, nhọ vãi). Chợt nàng lay lay vai mình thì thầm "Có ai gọi anh ạ!". Định bảo kệ cha nó nhưng thôi.

- Chết rồi... mẹ gọi!

Huyền cuống quýt ngồi ngay ngắn lại như thể phụ huynh đang đứng ngay sau lưng...

Chap 34 - Ký sự đòi nợ
--------------------------

Hờ, mẹ nàng thật biết chọn thời điểm để gọi.
Huyền nghe máy, giọng nhát gừng, đại khái là bảo chúng con đang đến nhà cậu chơi, lát nữa về. Đầu dây thép bên kia nói chi dek biết, chỉ thấy Huyền tắt máy với vẻ mặt không mấy dễ chịu.

- Về anh, mẹ giục về!
- Chắc ông bạn vàng nớ đang dỗi ở nhà rồi.
- Nỏ biết, nhưng em cũng đoán rứa.
- Bạn í có quả điều khiển từ xa thật là lợi hại.
- Có lẹ rứa mất, hức, em tức cái kiểu ni lắm.

Anh còn tức hơn, cơ mà thấm nhuần câu dặn dò ngày xưa của ex "Đàn ông con giai mà hay giận dỗi với tự ái vặt thì nên ra chợ vỉa hè mua cái váy 15k diện cho đẹp mặt", nên anh kìm lại được. (À lại nhớ hồi sinh viên xóm trọ có một thằng đại ca, thằng này tán gái đạt đến mức thượng thừa, mỗi đêm ra quán trà chanh có thể cưa đổ 12 em chỉ bằng 3 tấc lưỡi. 

Cả xóm con trai 11 thằng, đứa nào cũng ngưỡng mộ vô cùng. Một hôm đại ca bảo "Chúng mày có muốn được như tao không?" Tất thảy 11 đứa dập đầu thảm thiết hô to muốn lắm. Đại ca khoát tay chỉ ra cột điện giữa phố "Giáo án gồm nhiều phần, hôm nay tao truyền bài vỡ lòng: lần lượt từng đứa đi ra cột điện kia, kéo quần đái một bãi rồi quay lại đây". Cả chục thằng mặt dài như cái bơm, lấm lét hỏi "Bài này công hiệu ra sao thưa đại ca?". 

Rít bi thuốc lào hiệu Hàng Gà, đại ca ngửa cổ phun khói lãng đãng "Phàm tán gái kỵ nhất là đánh mất sự tự chủ. Khi đối mặt với vô vàn tình huống hóc búa, cái quan trọng nhất của một sát thủ là giữ được vẻ mặt bình lặng cùng với phong thái khoan dung. Muốn đạt được level đó, trước hết các chú phải tập luyện sao cho khi các chú tụt quần đái bậy giữa phố đông, các chú ngỡ như mình đang tao nhã hái hoa ven đường, thiên hạ đi qua chỉ là cỏ rác. Khi ấy anh sẽ dạy tiếp bài 2. Chú nào mặt đỏ chân run, chym tụt vào trong kéo mãi đek ra...anh loại khỏi vòng chiến đấu. Dạng ấy mai sau ra đời không làm nổi việc lớn, nói chi chuyện gái gú phù du".

10 thằng làm xong, đến lượt mình, đại ca khoát tay bảo riêng thằng này khỏi đi, nhìn phong thái anh biết ngữ chú có thể vừa đái vừa ngâm Đại cáo bình Ngô. Chúc mừng chú, nói chung anh là anh thích chú rồi đấy! Được lời đại ca, kể từ đây bản lĩnh mình đâm ra vượt trội thôi rồi...)

Đùa tí (không các em gái lại bảo anh bựa, mất hết hình ảnh).

.. Cả hai phủi quần đứng lên. Có cọng rơm dính vào... mông nàng nhưng mình đek dám phủi, hê hê. 

- Anh không lạnh ạ?
- Ngồi cạnh em nỏ biết nhiệt độ ngoài trời nựa tề.
- Hihi bốc phét vừa thôi.
- Thật.
- Giừ em bảo anh nhảy xuống ao anh có dám nhảy không, hihi?
- Dưới ao có con cá mô giống em không?
- Hi, anh rành khun.

Đứng ôm nhau một lát. Nàng luồn tay vào trong áo mình, thì thầm "cho em ủ nhờ tí", nhột và lạnh vãi. Cái áo phao của nàng lào phào, ôm dek có cảm giác chi, mình bảo bỏ áo ra anh ôm chút. Nàng kéo khóa mở bung ra, mình lùa tay vào ôm ngang eo (mềm và ấm thế không biết), rồi nhắm mắt hôn nhau mê mải (vừa cháo lưỡi vừa sợ nàng kêu hôi mùi thuốc, hê, nhưng chả thấy phản ứng gì, chắc nàng tịt mũi).

Hôn một lúc khô hết cả miệng nhưng chả ai chịu buông ra trước (thứ này cứ như thuốc phiện, theo danh y Hải thượng Lãn Ông thì một nụ hôn môi có chứa hơn 400 ngàn chất và vi khuẩn độc hại, mệ yêu nhau thế này họa bằng giết nhau).

Đang gay cấn thì mẹ nàng gọi điện lần hai, nàng sửa soạn lại trang phục, tóc tai rồi ghé tai bảo mình "Về bị mẹ đập cho cái tội bỏ nhà theo trai đây, anh can cho em nha". Mình cười, bảo thôi ạ, anh bỏ của chạy người cho lành. Nàng kéo lại hôn nhẹ lên má "À mà có kẻ chưa... tỏ tình chi cả tề". Mình bảo lời tỏ tình anh soạn sẵn trên Word rồi, dài lắm khi mô anh đọc cho nghe một thể". Huyền bảo anh nhớ đó, không có là em ứ chịu mô nha!

Về nhà. Con Airblade đỏ đen ngoài sân báo hiệu cu Toàn đang ở trong nhà. Mẹ nàng đi ra nhìn 2 đứa một lượt từ đầu đến chân (xem con gái có dấu vết lạ chi không) rồi chép miệng.

- Mi đi mô mà không xin phép ai cả, để anh Toàn đợi mại rứa?

Huyền im lặng đi thẳng xuống bếp để mình trần trụi giữa bầy sói (sói là mẹ nàng).

Chap 35 - Ký sự đòi nợ
--------------------------

... Mẹ Huyền săm soi mình như vật thể lạ trên trời rơi xuống. Cái nhìn của cán bộ Viên kiểm sát với bị can thì đúng hơn vì có lẽ chưa biết sắp phải luận mình tội chi cho thỏa đáng. "Ung với hấn vừa đi mô về đó?" cán bộ hỏi.

Mình khoanh tay trước ngực, nở nụ cười tươi như hoa ngũ sắc "Dạ, đang lòng vòng sang nhà cậu Huyền coi làm hương thôi o". Cán bộ nhả vội miếng trầu đang nhai dở, đưa tay quẹt mép rồi nhấm nhẳng "Có chi ngồi nhà nói chuyện được rồi, đi mô đêm hôm...Lần sau nỏ được rứa nựa mô". Mình im lặng và ngoan ngoãn một cách hậm hực nhận thẻ vàng cảnh cáo đầu tiên.

Mò xuống nhà bếp, thấy chú Việt đang rang lạc, thằng "yên tâm" cùng 2 trai làng ngồi cạnh chai rượu với mấy cái chén. Chú Việt thấy mình vào bèn bảo à đi mô khi nại đến giừ? Ngồi đây làm chén cho ấm đạ, lạnh hè! Chưa kịp trả lời thì cu "yên tâm" chêm ngay vào "Bác rút kinh nghiệm đừng đưa Huyền đi linh tinh nựa nha, em là em nói rứa thôi, bác mới quen Huyền nên chưa biết bọn em...."

Bọn em làm sao chú nói tiếp đi? Máu nóng bốc lên não nhưng đôi co với chú ở đây mất khách quá, nên chỉ mỉm cười nửa miệng bảo "À anh xin lỗi vì anh mới đến nên chưa biết chú có cái quyền đó. Có chi để lát anh hỏi lại Huyền cái coi". Bạn í nhìn đi chỗ khác, bảo anh nỏ phải hỏi mô, bọn em quen nhau lâu rồi. Hê, câu này giàu ẩn ý vãi. Tóm lại anh tạm hiểu chú là người yêu thâm niên của Huyền, anh không được phép "rủ đi linh tinh". Với tay nhón miếng trầu trên đĩa (của mẹ Huyền mời khách đây) bỏ miệng nhai bỏm bẻm cho ra dáng lão nông tri điền, mình e lệ bảo "Khổ quá, anh cũng có muốn đi linh tinh mô. Rứa mà Huyền cứ rủ bằng được. Thôi có chi để anh kêu Huyền ra quán triệt lại lời chú dặn mới được!"

Chú Việt nghe vậy bật cười khành khạch, 2 anh giai làng cũng hè hè cười theo rất chi trêu ngươi. Cu chàng lảm nhảm thêm vài câu vô nghĩa nữa rồi ngồi thừ ra (chắc đang quý mình lắm đây). Lúc này mình mới để ý kỹ, hóa ra chàng, chú Việt và 2 giai kia đã kịp làm một độ nhậu từ trước, chắc đang uống dở thì dừng lại rang lạc để mần tiếp, vì thấy giọng chàng thoang thoảng mùi hồng xiêm còn chai riệu gạo còn lại một nửa. À, thảo nào khẩu khí chàng có vẻ húng tợn, nhịp điệu câu cú giật cục như đang remix.

Cuộc chiến tạm ngừng khi 2 anh giai kia chuyển phỏm sang bình luận bóng đá đêm qua. Anh tóc xoăn bảo, thằng Man đá như cứt nhưng toàn gặp may, gặp Bác xa là tắt mẹ hắn điện. Anh mái lệch tấm tắc, dm thằng Van pơ xi dứt điểm thôi rồi hè, nhất là bàn thứ 2 hắn vô lê kinh thật. Bạn “yên tâm” trề môi, cấy bàn nớ hắn “liệt vị” rồi, thằng trọng tài bênh Mờ U coi mà muốn đập mẹ ti vi…

Đang rôm rả thì chú Việt đổ lạc ra đĩa rồi bảo thôi bọn hắn đá với chắc bên tây kệ mẹ bọn hắn, ngồi làm vài ly đã. Mà liệt vị là cái chi bay? “Yên tâm” giải thích, dạ tức là thằng tiền đạo đứng mắc màn dưới hậu vệ người ta. Chú Việt bảo à rứa à, tau chỉ quan tâm bóng méo nên nỏ biết mấy cấy nớ lắm.

Ngồi lai rai một lúc, mình uống lấy lệ 1 ly nhỏ, nhai mấy củ lạc rồi xin phép lên nhà trên uống nước. Huyền đang ngồi coi ti vi với mẹ. Thấy mình lên, mẹ nàng “ý tứ” … đi xuống nhà bếp (vẻ mặt đăm đăm không mấy thư giãn). Huyền hỏi anh nói chi với anh nớ mà nhao ầm rứa? Mình bảo nói chi mô, hắn cấm anh đưa em đi linh tinh. Nàng nhếch mép bảo có lẹ nỏ phải chơ, răng là “đi linh tinh”, vớ vẩn. Để em nói cho một trận mới được (nghe mà sướng tê người)…

Gần 10 rưỡi mình chào về, nàng ngó nghiêng coi có ai để ý không, rồi tiễn ra tận ngõ.

- Mai mốt xuống nhà anh chơi nha?
- Để em coi đã. Chơ mà cụng ngại lắm.
- Hay để noel xuống nhà anh rồi mình đi chơi?
- Anh lên đón à?
- Ừ.
- Chưa chắc mẹ cho đi.
- Chi mà như gái cấm cung rứa.
- Khi mô em kể anh sau, giừ em cũng nỏ biết mần răng cả…

Hai đứa đứng ôm nhau một lúc, tiếng mẹ nàng vẳng ra “Con Huyền mô rồi?”. Vùng tay mình ra như bị điện giật, nàng quay đầu bước vội vào trong. Chắc lát nữa to chuyện rồi đây…

Đúng như mình dự, về nhà chưa kịp lên giường thì nàng nhắn tin “Em buồn lắm”, gọi lại đã thấy tò tí te…

Mấy hôm nay nóng vãi. Mình thuộc tuýp người cảm xúc lên xuống trồi trụt theo thời tiết. Ví dụ trời hiu hiu lạnh, gió mơn man bên tai nhìn đứa con gái xấu mù như Thị Nở đi ngất ngất ngoài đường cũng trở nên đáng yêu. Ngược lại, những hôm nóng bức, oi nồng ngọt ngạt như hôm nay thì đến 1 cái tin nhắn vẻn vẹn 3 chữ "Anh nhớ em" cũng éo muốn viết.

Huyền nhắn tin hỏi "Có phải anh đang giận em?". Giận éo gì em đâu, giận mẹ em thì đúng. Mệ, mỗi lần sang nhà em, ngó cái mặt khó đăm đăm như ban giám khảo đang rình bắt lỗi thí sinh của mẹ em mà phát ngán.

Mình cũng éo biết mẹ nàng dị ứng với mình vì cớ gì nữa. Chỉ biết có lần mình xin bà miếng trầu nhai cho thơm miệng, bà bảo "Nhà o hết cau tươi rồi" trong khi mắt nhìn gian vãi. Hết éo đâu, chắc cất đâu đấy để lát nữa mời thằng cu "yên tâm đê'?

Rồi sau năm lần bảy lượt tra hỏi nàng, biết không thể giấu mãi, nàng thỏ thẻ tiết lộ "Thật ra thì nỏ có chi mô, nhưng mẹ em bảo cách nói chuyện của anh hấn không thực tế, nghĩa là anh toàn nói chuyện mô mô, nỏ mang tính thiết thực cho cuộc sống chi cả".

Mình nghe xong thấy lạnh cả người. Ừ, công nhận rồi! Mình éo biết a lô cho người này, người nọ nói tiền chục củ, trăm củ. Éo biết giá gỗ lim, gỗ sến bao nhiêu 1 khối. Éo cả biết nói những chuyện làm ăn vặt vãnh nhất. Mà dkm, những thứ ấy thiết thực gấp mấy lần năm nay thằng nào đoạt giải Nobel hòa bình, Hà Lan đang tuyển người lên sao Hỏa hoặc xung đột trên bàn đàm phán liên Triều...

Mẹ nàng nếu biết vào mạng chắc sẽ nói câu ngắn gọn hơn, rằng mình "ảo vãi" (một đứa ảo như mình thì làm cái đek gì cho đời để nuôi sống và chăm lo cho gia đình?). Với tư cách một bà mẹ có đứa con gái đang thích một thằng phiêu lưu như thế, bà lo là đúng!

...Vậy là 1 tuần rồi không gặp nhau. Mình cố tình để tình yêu đói khổ một chút xem sức sống của nó đến đâu. Nhưng khó chịu đéo chịu nổi. Người khi nào cũng bần thần, dở dở như đàn bà ốm nghén (mình chưa nghén lần nào nhưng nghe các chị có bầu bảo rứa, biết éo đâu được). Mấy hôm Ốc hỏi đểu "Răng rồi, yêu chắc đến đoạn mô rồi huynh?". Mình bảo đến cổ. Ốc cười "Đừng bốc phét, đã mần chi con người ta chưa đó?" Mần chi là mần chi, đùa chớ mới đến thắt lưng trở lại. Ốc nghiêm mặt "Ngực hấn có đẹp không? Hay như núm cau điếc?" rồi cười he he trêu ngươi.
Mấy hôm nay Ốc nhe nhởn khoe đang có thằng đong. Mình giả vờ làm bộ tỉnh bơ bảo hay à nha, thằng mô đó?

Thằng mô nói anh cũng nỏ biết, nàng bảo, hắn lái xe cho huyện ủy hay ủy ban chi đó, ăn mặc rất có phong cách mỗi tội mặt nhìn hơi ngu ngu. Nhìn cái bộ hớn hở của nàng mà mình lộn cả mề.

- Rứa được mấy hôm rồi? - Gặp nhau dăm bảy lần, đi uống nước 3 lần, mới thôi!

Suýt nữa mình phọt ra câu “Rứa hắn rủ đi nhà nghỉ chưa? Đi chưa?”, nhưng hỏi thế lộ mẹ nó mất cái sự cay cú đang hết sức tiềm ẩn, nên mau miệng sửa lại.

- Uhm, thấy được được thì yêu… cho vui.

Ốc thở hắt ra (làm hàng chắc?):

- Nỏ biết răng là được bây giừ, lúc mới tán tỉnh thì thằng mô nỏ tử tế…À mà này, nghe cách hắn tán mà em chết cười, hi hi.. - Răng? - Thì hài chớ răng, sáng chưa kịp mở mắt đã thấy tin nhắn “Chúc em ngày mới vui vẻ”, trưa thì chúc em ngon miệng, tối trước khi lên giường thì kiểu chi cũng “Chúc bé ngủ ngon và có nhiều giấc mơ đẹp”, ngày mô cũng rứa đọc mà phát ớn. Chắc hắn xài bài ni với nhiều con rồi huynh hầy, tưởng rứa là hay lắm đó!

Nghe nàng bôi bác nó mà mình tê hết cả rốn.

- Thì quan tâm, tình cảm rứa chớ răng nựa? (èo mẹ, bơm đểu phát, hehe)

Ốc dẩu quả môi nhọn như môi Thị Nở ra.

- Em ghét nhất những thằng bài bản, đạ rứa chở em đi cà phê còn làm bộ co ro kêu lạnh, ý là muốn mình ngồi sát vào hắn. Em bảo lạnh thì về nha, rứa là rối rít thanh minh…À cũng bôi nước hoa X Men mới khiếp, mùi sực nức em ngồi sau muốn ói!

Mình phì cười bảo em cứ lắm nhọt, chê như đổ đi mà còn đi uống nước 3 lần với hắn? Nàng phụng phịu “Ừ thì buồn buồn đi chơi, nỏ có ý chi!” Uhm, thằng đó răng anh không biết nhể? Khi mô gặp ngoài đường chỉ anh nha, coi răng, anh duyệt được là được!

Tối nay nhận được cái tin của Huyền sau hơn chục ngày không thấy bóng nhau “Sáng mai em đi chợ Phố bán hàng, nếu xong sớm em sẽ đi làm tóc, trưa anh rảnh không?”. Mình hỏi em bán chi? Nàng rep “Bán rau quả linh tinh, anh có lấy ít về ăn không?” Nằm cứ nghĩ ngợi mãi, tưởng tượng cảnh nàng đứng co ro bên gánh rau quả (chắc hái trong vườn) luôn miệng mời mọc người mua…mà thương vãi.

Nhắn lại cho nàng mấy chữ rồi trùm chăn bật quạt ù ù đi ngủ “Thế à, gần trưa anh sẽ gọi cho em nha. Nhớ vk nhiều lắm!” (à, dạo này mình viết chữ vợ thành vk cho tin, Huyền đọc rồi ôm bụng ra cười)...

…Ngó đồng hồ thấy gần 9 rưỡi, xách xe ra khỏi chỗ làm lượn loanh quanh chợ tìm nàng. Chợ Phố phiên chính nên khá nhộn nhịp. Nghĩ bụng chắc tầm này nàng chưa bán hết hàng nên tiện thể ghé tiệm chim cảnh mua ít sâu gạo cho con chòe than. Xong việc tiếp tục cho xe bò chầm chậm đảo mắt tìm hàng rau củ. Mất gần 10p éo thấy ai giống nàng, chỉ thấy vài bà U 50, hai con bé đen đen và một chị trung tuổi đang đứng bên đống rau muống ế nhăn. Lọ mọ vào sâu trong chợ chút nữa, bất chợt thấy cái dáng cao cao quen thuộc, đầu đội nón lá, trán quấn khăn màu tím đang trao tiền cho khách…Nàng đây rồi!!!!

Hóa ra nàng bán bí xanh, mướp và mấy món rau thơm (ngần ấy thứ không biết có nổi trăm nghìn không?) Tự dưng thấy ái ngại ghê. Một cử nhân với hình thức sáng sủa như nàng lẽ ra giờ này đang thướt tha đi lại trong văn phòng thay vì dúm dó bên góc chợ bẩn thỉu, ẩm ướt và nhếch nhác như này!

Mình quay xe lại để nàng không bắt gặp…
Ký sự đòi nợ - P2
Chap 3:

Gần trưa, đang dọn lại đống vật liệu ngổn ngang trong kho thì Huyền nhắn tin “Em bán xong oy, đang ở hiệu tóc N nè. Anh lại đây được hok?”. Chạy ra cổng hỏi mấy con bán quán nước hiệu tóc N nằm chỗ nào (mẹ khỉ, té ra cách chỗ mình chưa đến 200m nhưng cả đời có bao giờ…cắt tóc nữ đâu mà biết).

Đến nơi, ngó vô thì thấy Huyền mặt đỏ như gấc, mồ hôi mướt mát đang uống nước (nom tội tội là).

- Anh….
- Ờ, em đi xe máy à?
- Mô, xe máy động cơ chạy bằng cơm, hihi.
- Trời…xe đạp?
- Chơ răng. Nhân tiện thể dục luôn.
- Nhọc không?
- Nỏ. Em quen rồi mà.
- Uhm…

Mình ngó mãi quả xe cào cào màu ghi xám dựng tơ hơ trước hiên của nàng. Khung xe sờn bạc hết cả sơn, quả yên nhọn và cứng ngắc (mệ, mài đũng quần ngót 5 -6 cây số trên đó hỏng hết hàng họ còn gì) sau giá đèo hàng là mấy cái bì tải chắc để đựng rau quả. Chắc nàng đi xe đạp để tiết kiệm xăng?

- Anh ơi! Em định duỗi rồi nhuộm màu chi đó. Anh thích màu chi?

Mình đánh giá cao câu hỏi này. Rất cá tính (cá tính theo nghĩa khác số đông còn lại), bởi một đứa hời hợt và ngông ngênh sẽ éo bao giờ thèm hỏi ý kiến người yêu trước khi quyết định thay đổi kiểu tóc hay làm cái gì tương tự (liên quan đến thẩm mỹ). Nó sẽ làm theo ý thích rồi lượn choi choi trước mặt mình ra vẻ “Đây, ngạc nhiên chưa?” rồi nhìn thái độ mình để vênh cái mẹt lên thách thức “Thích rứa đó, mần chi được nhau”!!!

- Có cần thiết phải duỗi thẳng không? Anh thích tóc em tự nhiên…
- Nhưng mùa ni nắng nóng, tóc em hay bông lên nhìn rối lắm.
- Uhm, hay chỉ duỗi thôi, đừng nhuộm.
- Dạ.
- Em cứ làm đi, anh lượn ra chợ mua thức ăn nha?
- Ơ…mẹ và em gái mô mà anh…?
- Nhà anh đi vắng hết, trưa muộn mới về nên anh phải lo cơm nước.
- Tội hầy! Hay để tí em qua giúp anh một tay hè? Có thuê em không?
- Hê, được rứa còn chi bằng. Nhớ đó nha! 

Nàng cười không rõ nghĩa nhưng cũng khiến mình sướng tê cả rốn với điệp vụ bất ngờ này.

Ra chợ. Mua 5k cà muối, 60k thịt bò, 20k cá tép đồng về kho nghệ, rau cỏ về nhà vặt trong vườn khỏi mua.
Loanh quanh một lúc rồi quay lại chỗ cũ. Mình đứng ngoài chờ nàng vì éo chịu nổi mùi thuốc làm tóc khai mù như nước đái bò. 

Cuối cùng thì Huyền cũng xong. Nàng bước ra với kiểu đầu mới mẻ, trông thanh thoát nhẹ nhàng hẳn (không như vẻ lam lũ lúc nãy).

- Woah, chào nàng Soi Jun Kim nha!
- Hiii, nhìn răng anh? Ngố hầy!
- Khẩu trang với khăn bịt mặt mô em?
- Em để ngoài xe.
- Bịt nhanh lại không anh mất người yêu.
- Anh cứ trêu em, hi hi. À mà anh mua chi về đó?
- Mấy thứ linh tinh. Em nấu hộ anh nha? Anh nấu nỏ ai ăn nổi, với cả nấu xong mệt xừ hấn rồi, anh cụng nỏ muốn ăn nựa!
- Em ngại lắm…
- Nhà có ai mô, trưa mới về mà.
- Uh, xong rồi em về luôn nha, không thì nỏ biết nói với nhà là đi mô cả.

Mừng húm hê hê. Dắt quả cào cào màu xám của nàng gửi chỗ người quen rồi chở nàng về nhà (vừa đi vừa hát bài chưa có khi nào đẹp như hônayay, non nước dâng trào lòng ta mê say…với cả bài éo gì quên mẹ mất oy). Hỏi nàng hết nhiêu xiền, nàng bảo mấy chục (chậc, nỏ biết tiền rau lúc sáng có đủ bù vào không, nhưng thôi, đầu tư cho sắc đẹp là cuộc đầu tư không nên tính tiền. Nhất lại là tiền bán rau).

- Anh ôi…
- Răng em?
- Em run.
- Bình tĩnh đê, có anh lo chi!

Mình vòng tay lần tìm tay nàng để bóp bóp động viên phát cho oách, nhưng chỉ túm được cái găng tay thô nhám éo có tí cảm xúc chi mới nhục.

Vào nhà. Huyền ngồi nghiêm trang và căng thẳng như ngồi trước hành lang bệnh viện đợi kết quả siêu âm. Mình lại gần vòng tay ôm nàng, hôn mấy phát lên má, mồ hôi mặn mặn lẫn với mùi mỹ phẩm từ cái tiệm làm tóc kia, cảm giác ngây ngấy khó tả vãi!

Nàng cười ngượng nghịu đẩy mình ra “Ghê, anh nỏ thấy nóng à?” Mình bảo khô..ô..ô..ng. Khiếp anh tài thật, em nóng kinh lên được, nàng kết luận. Mình hì hục cởi áo sơ mi chống nắng ra cho nàng, bên trong có mỗi cái áo mỏng manh hở cổ, tiện thể dúi đầu vào hít hà liền mấy phát “Hây dà, mùi ni dễ nghiện lắm đó!” Nàng bảo thôi mà, để em nấu cơm khỏi trưa tề. Mình ừ, nhưng cũng kịp thò tay vào khua khoắng mấy vòng gọi là đỡ vã thuốc. Ngực nàng rắn đinh như ổi xanh và mướt mát mồ hôi làm mình đứng hết cả người…
Ký sự đòi nợ - P2
Chap 4.

Công việc chuẩn bị bữa trưa gần như xong, trong lúc chờ Huyền hái ít rau vặt làm nồi canh cho mát, mình lọ mọ ra bờ rào hút thuốc. Vừa bước ra thì đã thấy mấy tay hàng xóm nấp sau bụi chuối một cách bí hiểm. À, éo mẹ lại tổ chức soi hàng đây! Ở quê có cái thói rất tao nhã là hễ thằng nào dẫn bạn gái về nhà chơi thì y như rằng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông. Sẽ có vài đứa hàng xóm lấm lét giả bộ nhổ rau má hay thậm chí vạch quần đái bậy bên hàng rào để thám thính tình hình.

Mình tiến lại gần hỏi "Các chú làm chi đó, cơm trưa chưa?"
Một thằng thò cổ ra khỏi bụi chuối trợn mắt bảo "Người yêu à? Ở mô đó? Nhìn hàng họ thôi rồi hè!"
Thằng còn lại le lưỡi cười "Khúc mô ra khúc nớ hè, ngực mông nẩy tanh tách, bác lừa gái rành giỏi!"

Bọn chúng nói ông ổng nên mình đồ rằng Huyền nghe thấy, bèn vội lảng sang chuyện khác. Nhưng được vài câu chúng lại chép miệng nắc nỏm "Cái hông nớ là sau ni đẻ con dễ lắm đó, chú rành tài chọn!"

Đèo mẹ, trong khi mình suốt ngày thần thánh hóa tình yêu, suốt ngày soi xét xem người yêu mình tâm hồn thanh cao lãng mạn chỗ nào? Tính cách thâm trầm, sâu sắc đến đâu....thì trong mắt thằng hàng xóm chỉ đơn giản là đứa con gái đó có to mông, rộng háng, đáng đồng tiền không? Mẹ cái lũ xôi thịt đến thế là cùng!

Vào bếp, Huyền hỏi "Mấy đứa nớ nói chi rứa anh?" Mình lạnh mặt bảo à chúng nó khen nhìn em hiền với cả siêng năng. Huyền bảo phét, nói chi em nghe cả rồi!

Hai đứa dọn mâm ra ăn vì nhà chưa ai về. Huyền gọi điện cho bố bảo đang ở nhà bạn gái chơi, chiều hết nắng mới về, bố yên tâm ạ! Nàng khen cơm dẻo, chứ không cứng đơ như gạo "nhà nước" em hay ăn (chỗ nàng hình như thuộc vùng sâu, vùng xa, gạo được cấp phát miễn phí). Mình nghe xong thấy tồi tội...

Ăn xong 2 đứa pha cà phê uống, nói chuyện phiếm được một lúc rồi cãi nhau, mặt nặng mày nhẹ như bao đôi tình nhân khác vẫn thế. Xong làm lành, lại ôm nhau, rủ rỉ chuyện phiếm, trêu chọc....rồi lại quay sang cãi nhau.

Tình yêu ở quê là vậy. Đơn giản, nghèo màu sắc và ít sóng gió (vì chưa kịp chán nhau, chưa kịp "hay ho" đã kết thúc bằng một lễ cưới cập rập). Thi thoảng cũng có đôi trục trặc, nhưng trục trặc vì những lý do thực tế hơn là có những sóng gió, chìm nổi...mang màu sắc lãng mạn.

Như tình yêu của mình và Huyền, nếu không biết cách bày vẽ thêm chắc sẽ lại dập khuôn theo nhưng giai làng, gái làng khác, nhạt nhẽo vô cùng. Đó là những buổi tối điểm danh tại nhà bạn gái. Bắt đầu mài mặt từ 7 rưỡi tối, uống vài cốc chè xanh, xem như chó xem tát ao dăm mẩu quảng cáo Tràng Vị Khang không lo táo bón, Vina ho thuốc ho cho người Việt, rồi ngây mặt nghe các thằng điên khác ăn tục nói phét, thể hiện tầm văn hóa bậc cao của các cử nhân tốt nghiệp Trung tâm giáo dục thường xuyên; chốt lại cuối buổi thằng nào ngồi dai và lỳ nhất là thằng ứng cử viên sáng giá cho chức con rể nhà đó!

Hoặc là kẹp nhau trên xe máy, lượn lờ từ cầu Phố xuống nhà thờ rồi rẽ sang cầu Ngàn Phố mới. Đứng nửa tiếng trên cầu hít bụi, đồng thời vác mặt cho đèn pha xe khác dọi vào, xong ghé vào cái quán nhân trần đá ất ơ nào đó, nói dăm câu vô thưởng vô phạt, chào đứa này, hét tên đứa khác tí rồi...về. Kết thúc một buổi tối cực kỳ hoành tráng và lãng mạn của một đôi uyên ương phố huyện!

Chap 5

Xế trưa nhà vẫn chưa ai về, mình bảo để anh chạy ra đầu ngõ mua hộp sữa chua về ăn cho mát.
Con mụ bán hàng mân mê tờ 20k mãi không đút vào ngăn kéo, mắt hấp háy bí hiểm, chắc câu giờ với mình đây. Đúng như dự đoán, lại hỏi về Huyền của mình.

- Con nớ có phải tên H không? Con ông y bà x trên bến lội không?...Rứa thì biết rồi đó, trước nghe nói theo thằng abc, sau không biết răng bị thằng nớ đá... Nói chung là cũng lăng nhăng lắm, có chi trửa mâm nựa!

Mình thuộc dạng miễn nhiễm với tin đồn, nhất là tin đồn về gái, nhưng nghe xong cũng tức anh ách. Ở quê cứ xác định quen và yêu một đứa con gái thì khỏi mất công thẩm tra lý lịch, vì điều đó đã có đứa khác lo hộ. Khi mà mình chưa kịp biết tên cha mẹ bạn gái thì hàng xóm đã update cho mình biết bố "con nớ" nghiện rượu gia truyền mấy năm, mẹ nó mỗi khi trở trời hắt hơi mấy phát, bà ngoại chiều đến hay oánh bóng chuyền với ai...bla bla...tiếp theo sẽ là một file khuyến mại đính kèm bao gồm tiểu sử các cuộc tình đã qua của đứa con gái "chơi bời" đó...

- Rứa rứa mi yêu cho hay, hay là xác định lâu dài đó Huy? 

Con mẹ này vẫn không buông tha.

- Văn nghệ thôi, nhưng mà răng à?
- Ừ, văn nghệ thì được. Tưởng mi xác định...

Đấy, ngay cả việc lấy ai, chọn ai để làm vợ cũng đã có đứa mả mẹ khác lo hộ ta, sướng vãi! Mình cầm mấy hộp sữa chua mà như Trần Quốc Toản vân vê quả cam tàu trong tay, suýt nữa thì bóp nát nhưng nghĩ tiếc 18k nên thôi!

... Hai đứa ăn sữa chua với xoài xanh. Không đút cho nhau vì già rồi, nhìn cải lương bỏ mẹ. Huyền trầm trồ mãi với bức tranh do ex vẽ tặng mình treo trên tường. Chị nớ tài thật, giỏi thật. Vẽ đẹp ghê! Anh có tiếc khi 2 người không lấy được nhau không?
Mình bảo cũng hơi tiếc tiếc. Huyền nghiêm mặt bảo tiếc quá đi chớ, chị nớ giỏi rứa tê mà, nỏ bù cho em, chi cụng dốt cả!

- Nhưng có khi dở dở dang dang lại tốt hơn, vì lấy nhau rồi ở với nhau lâu có khi chị nớ lại vỡ mộng với anh thì dở ẹc (mình nói rất thật).

- Răng lại vỡ mộng?

- Cuộc sống cơm áo gạo tiền nỏ đơn giản mô em. Khi yêu người con gái kính phục người đàn ông về sự hiểu biết. Khi sống với nhau người con gái khinh nhờn người chồng vì sự hiểu biết ấy không thể biến được thành tiền đủ để nàng đi chợ mỗi sáng.

- Híc, nghe anh nói bi kịch quá.

- Uhm, bởi anh tự biết trong mắt người khác mình đang đứng ở khoảng nào. Xét ở góc độ nào đó thì anh là một kẻ thất bại. Tình yêu, sự nghiệp và cả những mối quan hệ...với anh đều ở mức làng nhàng, không đủ để to mồm mỗi khi họp lớp chứ chưa nói đến là chỗ dựa cho ai đó!

- Ôi Huy...chưa khi mô thấy anh nói với em như ni cả...

- Chết cha, có thể anh say sữa chua mất rồi, lảm nhảm quá à?

- Nỏ phải! Mà em thấy anh suy nghĩ khác với những điều anh hay thể hiện.

- Ờ, em cũng sẽ phải nhìn anh bằng đôi mắt của người khác thôi. Một người bình thường dễ lẫn vào đám đông. Một đứa ngồi ở quán nước đầu bến xe huyện từ sáng đến trưa không ai mặn mà, một đứa bỗng dưng chuyển sang làm nghề xe ôm cổng chợ cũng nỏ khiến ai thắc mắc... Nói tóm lại nếu em thực tế thì em sẽ phải chọn người khác, ví dụ như...

- Thôi anh ơi....Em nỏ muốn anh Huy như em đang thấy. Đừng làm em buồn...

- Tại bựa ni anh điên điên, em đừng chấp!

- Ừ điên thật đó, thôi nằm xuống em bóp đầu cho, toàn nói linh tinh chi mô...
Chap 6

Ôm nhau một lúc, nàng đẩy mình ra bảo khiếp người em mồ hôi chua lòm mà anh không nghe chi à? Mình cười, bảo nỏ nghe chi, chỉ nghe phê, rồi đưa cho nàng cái áo phông (mà mình hay mặc đá bóng).
Huyền nhíu mắt “ Tắm á?”
Mình ừ, tắm cho mát, nhà có ai mô mà sợ.

10 phút trôi qua, trong nhà tắm vẫn tiếng nước róc rách như trêu ngươi. Mình gõ gõ cửa hỏi “Xong chưa?”
Nàng nói vọng ra (giọng nhấm nhẳng) “Chưaaa” (đúng là tắm lâu như… đàn bà )

Rồi nàng cũng bước ra. Tóc thả lòa xòa sau gáy, quả áo phông cầu thủ rộng thùng thình trông hơi tếu, da cổ lộ ra trắng mướt mát.

- Răng rồi?
- Mát chớ răng, hỏi vô duyên!
- Hê, nhìn ri ai chịu được! Để anh lau tóc cho nha?

Mình đi lấy cái máy sấy tóc với khăn mặt, xong vừa sấy vừa lau tóc cho nàng. Mùi hương dầu gội bồ kết nao hết cả lòng.

- Tự nhiên buồn ngủ rứa không biết!
- Em cứ ngủ đi, chiều anh đưa về cũng được.
- Có răng không? Ngủ nhá? Phải để yên em ngủ tề?
- Rồi, anh cũng chợp mắt tí, đêm qua thức khuya…

Nàng nằm xuống, mắt nhắm hờ (kiểu đề phòng đây). Mình có mà ngủ vào mắt, cũng vờ vịt nhắm nghiền, tay quàng lấy bụng nàng. Một cảm giác chộn rộn thật khó tả. Mùi da thịt mới tắm xong, cơ thể mát lạnh và mềm mại, hơi thở đều đều…khiến mình cứng hết cả cơ quan đoàn thể.

- Lại bắt đầu giở trò đó? Nàng ti hí mắt phát lệnh cảnh cáo khi tay chân mình bắt đầu ngọ nguậy.

Có lẽ biết không thể ngăn nổi ý đồ tội lỗi của đối phương, nàng thì thầm “Để yên em cho xem….anh phải hứa không được động vào… nghe chưa?”
“Rồi rồi, nghe mà!”
“Thề đi!”
“Thề!”
“Nhớ đó nhá! Không được… làm chi nghe chưa?”

Chiếc áo phông từ từ được kéo lên. Động tác nhẹ nhàng và thận trọng như đang bóc củ hành. Không dám thở mạnh (sợ nàng bất chợt đổi ý dừng lại thì nguy).
Nàng quay lưng lại có nhã ý bảo mình mở hộ cái khuy phía sau. Tay run bần bật, loay hoay mãi mà không tài nào bật nổi cái khóa củ chuối kia cả.

Nàng phì cười bảo đồ ngốc, rồi tự cởi. Một tòa thiên nhiên thực sự phát lộ, không kìm được sự thán phục, mình khẽ reo lên “Đẹp quá!”. Nàng giật bắn mình khẽ bảo “Chỉ nhìn thôi…” (cứ như món đồ trưng bày, mong manh dễ vỡ)…rồi thẹn thùng nhắm hờ mắt.

Lúc ấy thần kinh bấn loạn, mặc dù đã thề thốt không sờ vào hiện vật nhưng khổ nỗi mình éo phải là hòa thượng Thích Thủ Dâm để vượt qua thử thách đầy cám dỗ. Nhưng thôi, đoạn này đôi nào yêu nhau chả giống nhau nên khỏi tả kỹ. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở Y. Nàng bảo ê đừng tham, cái gì của anh nó sẽ là của anh. Cưới nhau xong anh thích làm chi thì làm. Mình tiu nghỉu chấp hành, không phải vì ngoan mà vì sợ nàng tổn thương, còn đám cưới thì biết có ngày ấy không mà phải giũ cho nhau (hay là mình lại giữ hộ cho thằng khác, kiểu “ki cóp cho cọp nó xơi” thì nhục)…

Nằm ôm nhau một lúc, nàng bảo anh có muốn nghe chuyện ni không? Chuyện chi? Nghiêm trọng thì nghe, còn không để lúc khác đi. Nàng bảo “Chuyện em với …anh đó, cái anh hay đến nhà em í”. À, thằng cu “yên tâm đê”. Mình biết trước sau gì thì chuyện này cũng sẽ đến …

Chap 7: Cấm cửa

… Đang kể dở chuyện thằng cu “yên tâm” thì Huyền có điện thoại. Vừa liếc qua màn hình, mặt nàng lập tức biến sắc. Đưa ngón tay ra hiệu im lặng, nàng khẽ thì thào “Mẹ gọi”.

- A lô, chi rứa mẹ?...Dạ, con đang ở nhà con Hạnh, tí hết nắng con về…

Mẹ nàng nói gì đó không nghe rõ, hình như bảo nàng đưa máy cho o gặp Hạnh. Huyền lúng búng thanh minh một lúc rồi cúi đầu dạ, dạ. Có lẽ mẹ nàng đã bắt được bài, vì thấy nàng nghe mà không trả lời nữa…

Kết thúc cuộc điện thoại, Huyền ngồi thừ ra, nước mắt bây giờ mới rơm rớm.

- Có chuyện chi à? - Mẹ biết em đang ở nhà anh rồi, ai nói nỏ biết. - Ở nhà anh thì răng? - Thì…. - Em nói đi! - Em nói anh đừng buồn nha? Em lo anh buồn…nên nỏ nói chuyện ni.. - Biết rồi…Khỏi phải nói nữa! - Thật sự em cụng nỏ biết mần răng dừ… Tối ni anh có lên nhà em được không? - Để làm chi? - Mẹ muốn gặp anh… Có nên gặp không nà? - Để anh coi đã, tâm trạng anh không tốt lắm…

Hai đứa tiếp tục ngồi im, không nói với nhau lời nào, không khí vô cùng ngột ngạt. Mình tựa vào song cửa sổ nhìn ra vườn. Ngoài đó có 3 con gà mái và một thằng gà trống đang vờn nhau. Cu gà trống giả vờ ngậm một cọng rác lên rồi tục tục mấy tiếng, các ả gà mái tranh nhau xúm vào. Mẹ, bọn này cũng tởm vật, giả vờ thật thà không biết mình đang bị lừa tình bởi một cọng rác…

Tiếp chap 7: Cấm cửa

Đầu giờ tối Huyền nhắn tin bảo kiểu chi tối ni anh cũng phải có mặt, mẹ em muốn gặp anh. Mình hỏi đi hỏi lại cho yên tâm “Có việc chi nghiêm trọng à?”. Nàng trả lời “Nỏ biết, anh cứ đến nha, em cũng nỏ hiểu chuyện chi tề”.

Linh tính mách bảo mình có biến rồi.

Gần 8 giờ tối mình vác mặt sang, bộ dạng thất thểu như đi đánh dậm về, vừa đi vừa nghĩ tới các kịch bản sẽ xảy ra, kể cả tình huống dở nhất. Đến đầu làng thì gặp cu Ngọc (em giai nàng) đang lọ mọ bên bờ ruộng với cái đèn pin gắn trên đầu. Mình hỏi “Ơ chú, mần chi đây?”. Nó cười nhăn răng “Bắt nhái! Tí anh ở đó ta làm độ nhậu cho vui hè!” Vãi với độ nhái, mình oke oke, bảo chi chứ món nớ là anh rành thích, nhậu vô thôi rồi! À mà anh hỏi tí, hôm nay nhà có chuyện chi hử? Nó lắc đầu, mô, có chi mô. Đại ca cứ ở đó uống nước chè đợi em. Bựa ni mới mưa xong nhiều nhái lắm!

Vào nhà. Mẹ nàng đã đợi sẵn với đĩa trầu và ấm nước chè mới om còn nóng. Huyền đang rửa bát lách cách ngoài giếng. Dưới nhà có mấy người nữa, chắc đang nói chuyện thời sự thế giới.

- Ngồi đây uống nác cháu! - Dạ. Gia đình mời cơm chưa o? - Mới ăn xong. Dưới nớ mưa không cháu? - Dạ, lúc chiều có mưa, giờ cũng tạnh rồi ạ!

Đấy, cứ phải đưa đẩy chuyện thời tiết một lúc nó mới tự nhiên được. Vừa lúc đó bố Huyền và một người đàn ông nữa bước lên, mẹ nàng giới thiệu đó là chú ruột nàng. Lại quanh co thăm mất một lúc nữa…Mình tranh thủ làm miếng trầu cho đỡ căng thẳng.

- Ông cho ti vi nhỏ tiếng lại cấy!

Mẹ nàng ra lệnh. Tiếng pháo khai nòng đã bắt đầu chăng? Bố nàng loay hoay tìm cái điều khiển, nhưng tìm mãi chả thấy, bèn tiện tay tắt phụt ti vi rồi lẩm bẩm “Nói điếc cả tai”.

- Cháu uống nác đi! Mà cháu tên chi hè, nói mấy lần rồi mà rành quên? Tên Huy hè?

Gì mà dìm hàng nhau thế? Mình cũng có tật ghét đứa nào là toàn giả vờ quên tên, nhưng tế nhị hơn này nhiều.

- Dạ, Huy ạ! - Ừ. Cháu mần nghề chi hè? - Dạ, trông kho vật liệu linh tinh thôi o. - Lương lậu răng? Có đủ ăn không cháu? - Dạ, hai triệu tám, gần ba triệu. - Nỏ ăn thua lắm hè…

Cái câu “nỏ ăn thua lắm hè” được kéo dài và tương đối gằn, nghe như lời chia buồn sâu sắc xoáy vào tim người nghe (mệ, mình lại thuộc dạng nhạy cảm vặt mới đau em).

Mặt mình lúc ấy tẽn vô cùng, không biết giấu vào đâu cho hết ngượng. Vừa ngượng vừa phải gồng mình lên nói những câu pha trò tếu táo chả đâu vào đâu, cốt để mẹ nàng thấy mình không đến nỗi chết vì đói với mức thu nhập khủng ấy.

- Mà làm ở đó thì làm những việc chi hè?

Lại chạm vào nỗi đau rồi. Lần này thì mặt mình thực sự dày lên, không cần giữ kẽ, mình bảo dạ chủ yếu sáng đến sắp xếp vật liệu, vào sổ hàng ra hàng vào. Trưa không muốn về thì gọi suất bún chả, ăn xong gọi tiếp ly trà đá, rồi nằm vật vờ trên tấm phản góc phòng, ngủ một giấc lẫn lộn… rồi đợi tới chiều. Chiều hết giờ thì về. Rồi đợi cuối tháng nhận 2 triệu tám…

- Rứa tiền mô mà lấy vợ, tiền mô mà nuôi vợ con?

Mẹ nàng ngao ngán chốt hạ. Mình cười nhạt toẹt coi như đánh trống lảng, trong đầu phục lăn những thằng éo có tiền mà chém gió về tương lai, vận hội, thời cơ phía trước…như sắp sửa giàu đến nơi. Mình thì chịu, éo xơi được món bánh vẽ ấy, vì lúc bốc phét nó cứ ngượng ngượng thiếu tự nhiên và thuyết phục.

- Dừ ri cháu ạ! - Dạ. - Con Huyền nhà o cũng đến tuổi xây dựng gia đình rồi.. - Dạ. - Cha mẹ thì ai cũng muốn con cái mình tìm được tấm chồng tử tế, công việc đàng hoàng…Gia đình o thì mới biết cháu với Huyền có đi lại sơ qua, nhưng có lẽ Huyền hấn chưa nói với cháu chuyện hấn với anh … (anh yên tâm đê). - Dạ có nói qua rồi ạ. - Ừ, anh nớ là chồng chưa cưới của con Huyền đó!

Nghe tới câu này mình đơ người ra, họng nghẹn lại éo nói được câu gì nữa…Vừa lúc đó Huyền bước lên.

- Con ni là dại lắm, cứ nghe anh mô nói năng hay hay, dẻo dẻo là thích chứ có biết chi mô.

Mẹ nàng đá ngay quả bóng sang con gái nhưng cũng khiến mình nóng bừng mặt…

Chap 8

Ngồi đá qua đá lại chán chê, rốt cuộc chốt lại thế này: Chuyện của mình với Huyền gia đình không cần quan tâm, vì đó chỉ là cảm xúc tức thời, rồi sẽ hết.
Cái chính là thông báo cho mình biết gia đình Huyền với nhà cu kia đã chính thức nói chuyện người lớn với nhau, chỉ chờ ngày đẹp nữa là tiến hành lễ cưới. 

Mình nghe ù ù cạc cạc nhưng cũng gật đầu như bổ củi ra vẻ đang tiếp thu. Huyền ngồi trong góc, thi thoảng đằng hắng muốn cắt ngang lời mẹ thì bị đì ngay “Mi thì biết chi, để tau nói cho mà nghe…”, nên nàng có đó mà cũng như không, buồn vãi!

- Mà ở thị trấn thì thiếu chi con gái, răng không hỏi dưới nớ cho gần?

Ông chú nàng không nói thì thôi, đã mở miệng là toàn hỏi những câu cắc cớ éo biết trả lời kiểu chi. Định bảo, à thì do duyên số quyết định chú ơi, kiểu bụt chùa nhà không thiêng đó chú – nhưng nhìn cái mặt lão éo tôn trọng nổi nên mình quyết định cười khẩy cho qua.

- Cháu nghe rõ cả rồi chi?
- Dạ.
- Ừ, nhà o nỏ thích ngăn cấm bạn bè của con cái. Nhưng trường hợp của cháu…hấn tế nhị quá. Cháu thường xuyên qua lại… làm cho mọi người hiểu lầm, rồi chồng chưa cưới của con Huyền đâm ra khó xử, hấn mà bức xúc làm ầm lên thì nát hết. Nên thời gian ni cháu đừng sang đây nữa thì tốt hơn, tránh phiền hà rắc rối không đáng có…bla bla…

Ông chú Huyền bắn bi thuốc lào, phả khói um tùm rồi chép miệng.

- Con gái có nơi có chỗ rồi thì thôi, chớ đến lúc ghen tuông rồi đập chắc, chém chắc …là không hay mô! Chi hơn biết trước để mà tránh…

Mình chả hơi đâu mà nghe nữa, ngả người châm điếu thuốc mơ màng. Ông chú thấy thế liền thò tay bảo.

- Thuốc chi đó? Ngựa à? Ngựa thì tui xin điếu hút cho thơm.

Rồi lão rút một điếu cắn môi, một điếu nữa dắt lên tai, bảo “Tí về nhà hút cho dễ ngủ”. Mẹ, lần đầu tiên mình thấy kết luận rằng hút thuốc dễ ngủ, suýt phì cả cười. Bố nàng nhìn nhìn, xong hỏi “Thuốc ni mấy nghìn một bao hề?”. Lão chú ề à “Mười tám, hai mươi nghìn chi đó. Lương 2 triệu 8 mà hút sang gớm hè!”

Lúc ấy mình chỉ buồn cười, tuyệt nhiên không tức giận gì. Bậc quân tử không vì tiểu khí mà làm hỏng việc lớn, câu củ chuối này mình luôn nhớ láng máng trong đầu. Giờ thì chả có việc éo gì lớn để mà hy vọng nữa, nhưng đôi co hơn thua nhau ba tấc lưỡi trong hoàn cảnh này, khung cảnh này…vốn không hợp với tính mình nữa rồi. Nên nhìn bên ngoài có thể tạm kết luận mình thuộc dạng khù khờ, ít tranh luận, chỉ lấy võ cười làm bài tủ.

Nấn ná một lúc, đồng hồ chỉ 10 giờ. Mình xin phép ra về thì gặp cu Ngọc ngoài ngõ, nó khoe được lưng giỏ nhái, giờ vô làm thịt, rán lên ta uống riệu. Mình bảo để bữa khác, muộn rồi anh té đây, với cả đang có việc ở nhà. Soi đèn pin vô mặt mình, có lẽ ngó thấy thái độ không ổn lắm, nó trợn mắt.

- Ai nói chi anh à? Có chuyện chi à? Răng nhìn u ám rứa???

Mình bảo không, anh hơi buồn ngủ. Vừa lúc đó Huyền đi ra nên cu Ngọc lầm lũi bước vào trong sân. Mình bảo em vô nhà đi, không mẹ nói đó, anh về đây! Nàng nắm lấy tay mình, lắc lắc định nói gì nhưng không thốt ra được.

Trên đường về lòng ngổn ngang trăm mối. Đường mờ mờ, ảo ảo, giá có trận mưa thật to nữa thì rất hợp tâm trạng (nhưng mưa mẹ nó lúc chiều rồi còn đâu). Ngang qua cầu tràn, dừng lại nhìn nước trôi lững lờ dưới sông. Tựa vào xe, hút điếu thuốc, thấy đời nát như tương đang vẫy gọi. Nghĩ: thế là hết rồi, éo còn gì đê mà bấu víu vào cuộc sống vốn đã tẻ nhạt này nữa. Tất cả quay lưng lại với ta kể cả những điều đơn giản nhất mà ai cũng có. Thấy gió se se thổi qua má. Thấy mắt cay cay và ướt nhẹp. Hình như đứng một lúc nữa sẽ có nước mắt.

Thôi về thôi, đã bao lần mình trải qua cảm giác thế này nhưng cuối cùng có khá hơn được éo đâu. Dừng lại thứ cảm xúc giữa đường giữa chợ này mới được, nó khiến mình yếu đi mà chả giải quyết được cái éo gì cả…


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014