Game Nhập Vai Njnja Kage Thể loại nhập vai đi cửa quen thuộc nhưng đầy bí ẩn, thể loại kinh điển game thủ khao khát. Tải miễn phí » |
Chương 14: Little Devil.
Tôi ngồi trên giường nhìn thằng bé. Thằng bé lại ngồi vào máy … lướt web. Đứa bé 7 tuổi đây sao? Tôi không tin, không tin.
- Nhóc 7 tuổi?- Tôi hỏi để xác minh sự việc.
- Ừ, thì sao?- Thằng nhóc trả lời chẳng thèm nhìn tôi.
- I don’t belive it.
- Không tin thì kệ cô chứ.- Thằng nhóc hiểu cả tiếng Anh, mô phật. Vừa chúa vừa phật thế mà chẳng ông nào nghe.
- Thế giờ chị phải làm gì?- Tôi đá đá chân.
- Không làm gì cả, ngồi đấy.
Ngồi thì ngồi, không làm thì tôi ngồi. Tôi ngồi ngắm nhìn xung quanh. Căn phòng này rất đẹp, có đầy đủ màu sắc, còn rộng nữa, chắc gấp 3 phòng tôi. Nhìn hoài cũng chán. Tôi ngước lên xem thằng bé đang làm gì. Các bạn biết thằng nhóc đang làm gì không? Nó đang vào fanpage của nó trên facebook.
Tôi ngẫng đầu nhìn, cái fanpage cả ngàn lượt like chứ ít gì, có thể hơn cả các nhóm Kpop ấy chứ. Thằng nhóc quay tôi:
-Nhiều chuyện!
-Này, tôi chẳng có gì làm nên xem thôi mà.
-Thì ra cô cũng là fan của tôi, nhưng xin lỗi, tôi không thích gái già.
Hả? Gái già? Tôi chỉ mới 16t thôi, thằng nhóc 7 tuổi chưa thay răng sữa mà dám nói mình như vậy. 2 anh em nhà các người rất biết cách chọc người khác nổi nóng.
-Thôi, tôi chẳng thích thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đâu.- Tôi hất tóc.
Thằng nhóc quang sang lườm tôi. Haha, dám chê ta là sao? No No No là do ngươi quá trẻ thôi.
- Nè, nhìn gì? Định cắn ta sao?
Tôi đang cười híp mắt không biết trời trăng mây nước gì thằng nhóc… cắn thật. Tôi nhìn những dấu răng sữa trên tay tôi mà khóc không ra tiếng. Lúc đầu, ta cứ tưởng mi là Little Angle, dễ gần đáng yêu như Nam, ai ngờ ngươi độc mồm, ác miệng, ham cắn dạy như Tuấn anh ba của ngươi, Little Devil. Được lắm, thằng nhóc này.
- Này, sao lại cắn ta chứ?-Tôi xoắn tay áo.
- Cô thách.-Thằng nhóc chẳng buồn nhìn tôi.
- Ta thách lúc nào hả?- Tôi túm cổ áo thằng nhóc quăng lên giường.
Thằng nhóc nhìn tôi rồi nhìn… ngực tôi. Trời đất. Nó lại nhìn vào thân hình nó.
- Tôi nhớ truyện học sinh cá biệt là 12+ mà. Cô đừng có hấp tấp vậy nha. Tôi chỉ mới có 6+ thôi đấy. Hơn nữa, nhìn cô, chẳng có tí hứng thú.
Thằng nhóc này có phải là 7 tuổi không Chúa? Lặp lại lần nữa, Thằng nhóc này có phải là 7 tuổi không Chúa?, Lặp lại lần 4, Thằng nhóc này có phải là 7 tuổi không Chúa?
- Nè nè, nghĩ sao tôi lại có thú tính với ngươi hả? *Thằng em* của ngươi chẳng bằng ngón cái của ta mà bày đặt sau. Ta nói ngươi nghe cho rõ, truyện của ta là trong sáng 12+ chứ chẳng có cảnh 18+, nhất là với ngươi, đừng có mơ. Đồ con nít quỷ!
Thằng nhóc cười ha hả để lộ 4 cái răng sữa vừa cắn tôi lúc nãy. Thằng nhóc này mà nude toàn thân, tôi cũng chẳng buồn hứng thú. Cái này, chắc chắn là do tên Thanh Tuấn dạy rồi.
- Nhưng dạo này tụi 12+ mau lớn lắm đó, cô em!- Thằng nhóc nhìn tôi liếm môi.
Nhắc lại lần 5, Thằng nhóc này có phải là 7 tuổi không Chúa? Tôi đánh 1 phát vào mông nó thật đau. Thằng nhóc nhăn mặt lại, xoa xoa mông.
- Tôi nhớ màn dạo đầu đâu phải đét vào mông?- Thằng nhóc nhíu mày.
Nhắc lại lần 6, Thằng nhóc này có phải là 7 tuổi không Chúa? Tôi thề là tôi sắp phát điên vì nó. Nó mà 14t là tôi cắt cho nó đừng hại gái nhà lành.
Chương 15: Là đàn ông, không được hôn vật sở hữu của người khác.
Chật vật với thằng khỉ này hoài cũng mệt, sáng sớm đã gặp oan gia, giờ thì phải trông con khỉ, mà con khỉ này rất thích ở trong phòng, rất ít ra ngoài nên cũng yên tâm. Tôi nằm ngủ trên giường nhóc.
………………………………………………………………………………………….
Thằng nhóc bò lại gần Trang. Nó vuốt vuốt cái mũi, xong lại vuốt vuốt cái mái xéo của nhỏ. Thằng nhỏ cười khì khì. Quả thật, gia đình này chẳng ai háo sắc như nó. Nó chu chu miệng hôn vào má Trang, may là thằng nhóc chỉ biết có hôn, chuyện ban nãy là do nó nghe mấy *máy bay bà già* trên fanpage của nó kể. Như chưa đủ liều, nó muốn hôn vào môi Trang. Đúng lúc đó, Nam đẩy cửa đi vào. Anh kéo áo thằng em đang vùng vẫy ra khỏi Trang.
- Là đàn ông, không được hôn vật sở hữu của người khác.- Hoàng tử xoa xoa đầu của thằng nhóc.
- Này, hãy chiến đấu như những người đàn ông chân chính đi, ta và ngươi xem ai sẽ có được trái tim côn…g, à, con cóc ghẻ này.
Nam cười ha hả, chẳng biết thằng em mình có gan lớn đến như vậy, mà tiêu chí thằng bé đặt ra lại là Minh Trang. Nhỏ vẫn say sưa ngủ. Nam nắm áo thằng nhóc lôi ra khỏi phòng. Thằng nhóc từ trên tay Nam phóng xuống đánh vào lưng anh 1 cái chát.
- Này, ngươi thật bỉ ổi khi chia cắt ta với Juliet!- Thằng nhóc lại đóng tuồng.
- Là ngươi chen vào mới phải, nếu ngươi còn giở trò, ta sẽ cho Juliet trông nom ta chứ chẳng phải trông ngươi đâu.- Nam cù vào bụng thằng bé làm nó cười sằng sặc.
- Ngươi thật quá biết cách hăm dọa, ta thua ngươi bàn này không có nghĩa là sẽ nhường công chúa cóc ghẻ cho ngươi. Hãy chờ đó, nhất định ta sẽ hôn và hóa giải lời nguyền cho nàng.
Nam cốc đầu thằng em 1 cái. Quả thật, hôm nay anh giao trứng cho ác rồi, thằng em anh, rất có bản lĩnh.
- Anh mà thấy em hôn không xin phép 1 lần nữa là tuyệt đối tránh xa Trang ra.
- Xin phép ai? Cô ấy á? Đâu có cho, xin làm mẹ gì.- Thằng bé phụng phịu.
- Phải hỏi ý anh, nhớ nhé Nhất Trung!- Anh nhấc bổng thằng nhóc rồi cho vào phòng nó. Anh phải ngồi đây canh chừng thôi, thằng bé này mà ra tay giở trò thì anh sẽ ứng cứu.
Tuấn đứng ở góc tường, chứng kiến tất cả. Cô gái đó quả thật rất quá đáng, dám mê hoặc anh hắn rồi đến cả em hắn. Và hôm qua, hắn còn nghe Thiên nói là thích cô nữa chứ. Tuấn nhìn vào khoảng không trên trần nhà. Hắn nhất định không thể thích cô, vì cô chính là cái bẫy, sa vào rồi thì sẽ không thoát ra được. Hắn quay người đi về phòng.
1 lúc nữa Lan sẽ đến nhà, nếu Lan gặp cô ấy thì sao? Đầu hắn bỗng nhiên rối loạn. Lan sẽ đau hay Trang lại chịu bị đánh? Hắn thệt sự ghét lựa chọn vào lúc này dù hắn biết, người hắn yêu là Lan…
Chương 16: Ai bảo anh tôi cam tâm bị đánh?
Tôi tỉnh giấc, trông trẻ gì chứ! Chắc bị cho nghỉ việc sớm! Tôi vẫn còn mơ mơ ngủ thì gặp ánh mắt hoàng tử nhìn tôi, tôi mở to mắt. Chỉnh lại đầu tóc, cười gượng gạo:
- Ấy, xin lỗi anh, em ngủ quên.
- Xin lỗi gì chứ! Anh còn nghĩ thằng nhóc chuốt thuốc mê em cơ.
- Anh cứ nói quá, thật ra thằng nhóc rất ngoan.-Tôi cười méo xệch, ngoan cái đầu nó ấy. Đầu óc của nó chất xám nhiều quá nên chỉ nghĩ đến tình tính tang, tang tính tình của con trai con gái, Trang này phải dạy nó mới được.
Anh cũng cười. Tôi cảm thấy mình hơi vô duyên với vô tâm thì phải. Chẳng hỏi tên tuổi danh tính ai, giờ các bạn hỏi baba thân yêu tôi tên gì tôi sẽ tròn xoe mắt đáp là Baba.=.=
Thằng nhóc đẩy cửa phòng vào, mang theo li nước cam, nó liếc hoàng tử của tôi 1 cái sắc nhọn. Gì nữa? Liếc hoàng tử sao? Đáng ghét! Nhưng thằng bé lại đưa li nước cam cho tôi rồi thỏ thẻ gì đó vào tai Hoàng Nam làm anh cười ha ha.Tôi hỏi với theo:
- Nhóc tên gì thế?
Thằng nhóc đứng ngoài cửa, 1 tay để lên đầu kiểu Micheal Jakson:
- Chỉ cần nhớ, tên anh là Nhất Trung.
Tôi đang uống nước cam thì phun cái vèo. Thằng nhóc này, đúng là quái gỡ, nhiều chiêu trò. Mất mặt quá, hoàng tử của tôi đang ở ngay tại phòng mà làm ta sặc nước cam là sao?
Nhưng may quá, anh vỗ vỗ vào lưng tôi rồi đưa cái khăn. Tôi ngước lên nhìn chàng trai dịu dàng trước mặt, hạnh phúc đến muốn khóc.
Tôi cùng anh bước ra vườn, ở phòng hoài cũng ngột ngạt. Chẳng biết thằng nhóc Trung trốn đâu mất tiêu. Thôi kệ, nhà nó cơ mà. Đúng lúc đó, tôi gặp ngay cảnh không muốn gặp là đôi dâm phu dâm phụ ôm ôm ấp ấp. Đột nhiên, tôi thấy tức giận, máu nóng phừng phừng lên mặt. Chắc là do cái tát hôm trước. Tuyết Lan liếc tôi, tôi liếc lại. Con nhỏ đỏng đảnh đó quay sang hắn:
- Hôm đó, cô ấy dụ anh vào nhà vệ sinh nữ, làm mất thanh danh của anh, còn phải làm tờ tường trình. Cô ta còn tát em nữa, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Tôi nhún vai khinh thường, rồi nắm tay hoàng tử đi ngang, mắt hắn hằn những vệt đỏ. Tại sao? Do cô bạn gái bé bỏng chắc. Hắn giằng tay tôi khỏi tay hoàng từ, gì vậy? Cứ như 1 con trâu đực đang ghen ấy. Hắn cố kiềm nén cảm xúc:
- Sao cô dám tát Lan?
- Tự vệ.- Tôi khoanh tay dửng dưng.- Cô ta tát tôi trước.
Nói đến đây, hắn ngẫng đầu nhìn tôi:
- Chẳng phải cô sẽ nhịn và cho qua sao?
- Ai bảo anh tôi cam tâm bị đánh?
Tuyết Lan nãy giờ nghe tôi đôi co thì cô ả nóng máu, chạy lại vung tay lên. Tôi chụp tay lại và tiện chân đạp qua 1 bên. Hắn bối rối nhìn tôi, không phản kháng như những lần trước. Tôi cũng ngạc nhiên rồi thoáng cảm thấy vui vui. Hắn nói:
- Cô… cô xin lỗi Lan đi.
- Tôi tự vệ là sai?- Tôi hất cằm.
- Này, các người làm gì công chúa cóc ghẻ của tôi vậy hả? Bà cô này, chẳng biết tại sao càng ngày càng hung dữ thế này? Muốn cưới anh tôi sao? Bước qua xác tôi đi. Cô mà còn động vào con cóc này nữa thì không xong với tôi đâu.- Nhất Trung từ đâu chạy ra tuôn 1 tràng, thật sự, tôi cảm kích thương thằng nhóc này chết mất.
Tôi hôn 1 cái rõ kêu vào má thằng bé. Thằng bé chẳng cảm kích đẩy tôi ra, đưa chiếc khăn trắng lên lau mặt xong đưa cho tôi.
- Lau sạch miệng rồi hãy hôn, lúc nãy sặc nước cam đấy!
Tôi trợn mắt, chẳng lẽ tôi lại để mặt mày lấm lem đi ra vườn với hoàng tử mà lau với chả không lau. Thằng nhóc kéo người tôi xuống rồi lau lau mặt cho tôi.
- Giờ mình làm lại!- Thằng nhóc nhắm mắt chu môi.
- DẸP!- Tôi đẩy mặt thằng nhóc gian ác này qua chỗ khác.
Sắc mặt Tuyết Lan thay đổi theo giây, tôi nhìn hoàng tử, anh đang che miệng cười. Còn hắn trơ trơ đứng đó chết trân, thằng nhóc đó thì ôm chân tôi cứng ngắc.
Chương 17:
Tôi cười với mọi người đang ở tại hiện trường:
- Thôi, 11h30 rồi, em về nhé Hoàng T…Nam =.=*xíu là nói nhầm* Tạm biệt nhóc, tôi cúi xuống hôn lên tóc nó.- Tạm biệt.- Tôi nhếch mép nhìn hắn với người tình bé nhỏ.
Thằng nhóc Trung hô to:- Tạm biệt em yêu, mai lại đến nhé! Anh Hai, thấy chưa? Cô ấy chủ động hôn em 2 cái rồi đấy! Có hôn anh không nào? Muhahahaha.
Nam chỉ lắc đầu, muốn đưa tôi về nhưng tôi từ chối.
Tôi đi xe buýt về nhà, đi xe buýt cũng là 30 phút rồi, chẳng biết baba làm gì mà lại ở nhà xa thế, đi mỏi cả chân. Tách biệt với cả thế giới phồn hoa, nó chỉ thôn xóm nhỏ thôi.
Tôi nhanh chân tắm rồi chuẩn bị cơm trưa, ba tôi làm cả ngày mà không có cơm ăn thì tội lắm, buổi chiều baba thường mua đồ ăn bên ngoài vì giờ đó baba thường tan ca hết giờ làm, trưa thì do tôi nấu.
Tôi nghe tiếng ba về thì chạy ào ra ôm lấy ông. Hôn 1 cái vào má:
- Baba ơi, nếu 1 tháng có kiếm được 5 triệu thì tốt quá phải không?
- Tiền đâu mà kiếm, cái con nhóc này, 1 tháng ba mày làm tài xế chỉ có 3 triệu nếu huê hồng thôi.
- Con cũng muốn giấu baba nhưng con đã nhận là trông chừng đứa trẻ giúp anh bạn con biết trong trường, thằng bé cũng lớn nên con chỉ ngồi đó nhìn tôi.- Tôi lay lay vai baba. Baba mủi lòng trước con gái mình năn nỉ thì phải!
- Gia đình đó giàu có con nhỉ? Mà ai vậy?
- Là Đinh Gia đó ba!- Tôi cười híp mắt.
Nói đến đây, sắc mặt baba trắng bệch. Có chuyện gì vậy? Chẳng phải lúc nãy baba sắp cho hay sao?
- Không, con còn nhỏ! Làm gì mà làm, Ba cấm, không được lại gia đình đó nghe chưa! Gia đình người ta giàu có, mất mác gì đổ lỗi cho con thì sao?
- Baba việc nhẹ nhàng mà, nếu con trong sạch thì ai đổ oan cho con được.
- Ba nói không là không!- Baba đi đến nhà bếp. Tôi lẽo đẽo theo sau.
- Con đã hứa với họ làm 1 tháng rồi, sáng con vừa đi làm đó ạ! Hết tháng con sẽ nghỉ.
Baba tôi đăm chiêu, thoát ra nét buồn. Ông ôn tồn nói:
- Cha chỉ lo cho con thôi! Nếu 1 ngày con xa cha rồi làm người giàu sang, con có cam chịu không?- Baba tôi nói đến đây thì giọng run run.
- Baba nói gì vậy? Làm thêm thì có giàu có gì đâu?- Tôi lè lưỡi, trêu baba rồi cười hì hì, baba tôi đúng là gìa rồi, gì mà giàu chứ!- Con chỉ làm 1 tháng thôi, nhất định sẽ xin nghỉ nếu hết tháng.
Baba tôi nhìn tôi, định nói gì đó nhưng ông ngưng, rồi gật đầu nhè nhẹ. HURA! Thích quá, vậy là bây giờ không cần giấu diếm Baba nữa, làm xong tháng này, nếu ổn, mình sẽ xin baba làm luôn. Đến lúc baba an dưỡng tuổi già rồi baba ơi!
Chương 18: Đôi bạn học tập.
Tôi hăng hái đến trường. Hôm nay là thứ 7, có sinh hoạt chủ nhiệm. Tôi sẽ được gặp cô giá Thảo * tên cô ấy thôi*. Cô sẽ huyên thuyên nào là đôi bạn cùng tiến, tiền học phí blah blah… Nghe mà điên cái đầu. CÔ bước lên bục giảng, đẩy gọng kính:
- Các em, ngồi!- Giọng cô lạnh tanh ngang phè phè.
Cô là 1 trong những giáo viên khó nhất trường cơ, chuyện hắn vào nhà vệ sinh nữ hôm bữa tôi nghe nói là truyền đến tai cô, cô rất tức giận. Hắn là kẻ đầu tiên biến thái, nóng vội, dê xồm như thế. CÔ phạt hắn 1 tháng lau chùi nhà vệ sinh nhưng các bạn biết đó! Hắn là công tử bột, hắn giao toàn bộ việc cho bất cứ nam sinh nào đi vào… nhà vệ sinh, làm không đàng hoàng thì biết tay hắn. Đúng là… cho dù phạt hắn cũng không được. Từ ngày ấy, hắn và cô người tình bé nhỏ xa cách lòng thì phải, ít ôm ấp âu yếm hơn, khỏe con mắt, hắn ngồi cạnh tôi kia mà. Nãy giờ lan man quá, trở lại buổi sinh hoạt thôi =.=
Cô đứng trên bục giảng, liếc nhìn từng khuôn mặt cúi gằm không dám ngước lên nhìn khuôn mặt sắc lạnh của cô. *Ầm* Cô vỗ bàn. Mô phật, tôi mà bị bệnh tim chắc chết sớm quá!
- Các em làm sao mà tháng này điểm số thấp quá vậy? Lớp mình vừa có học sinh giỏi chuyển vào mà!.
Cậu bạn lớp trưởng kính cận, ốm yếu, thư sinh lồm cồm đứng dậy:
- Dạ thưa cô, là… dạ…!!- Tội nghiệp, ấp úng mải chẳng thành lời. Đôi mày cô chau lại:
- Không có thì, tại, do, bởi gì hết! Là do các em lơ là. Từ giờ, lớp mình sẽ triển khai kế hoạch đôi bạn học tập. Các bạn học sinh giỏi sẽ giúp các bạn yếu. Sau 1 tháng, nếu không có tiến triển, chuẩn bị nhận hậu quả đi.
Ôi trời, lại còn gia hạn nữa đấy! Nhưng trong lớp này, có ai là bạn tôi đâu mà cứu với chả vớt. Cả lớp, đứa này kèm đứa kia, chỉ có tôi im lặng. CÔ hỏi:
- Trang, em kèm ai?
- Dạ, em không biết ạ!- Tôi gãi đầu. Đột nhiên, hắn đứng dậy:
- Em ạ! Em và bạn ấy cùng bàn, học tập cũng dễ hơn!
Trời đất, khuôn mặt cô thay đổi 360 độ. Mắt long lanh nước như thể: Em đã biết suy nghĩ rồi, em đã biết quan tâm việc học rồi. Tôi đứng hình, miệng há hốc. Những sinh vật vo ve bay vèo vèo sẽ có chỗ ở lí tưởng là cái miệng đang há hốc ra của tôi. Tôi quay sang hắn, hắn nhếch mép. Tôi lấy lại được bình tĩnh:
- Thưa cô, em không đồng ý!
- Tại sao?- Cô nhướn mày.
- Dạ… thưa…!- Lúc nãy nói nhanh qua, chẳng kịp nghĩ ra lí do. A, còn người tình bé nhỏ của hắn cơ mà!
- Nhà em và bạn ấy khá xa, nên cô hãy để Tuyết Lan kèm bạn ấy ạ!
- Tuyết Lan học lực… trung bình.- Hắn nhàn nhã nói nhưng thanh âm 2 chữ cuối có phần vấp.
- Thôi, không nhưng nhị nữa, Trang kèm Thanh Tuấn!
Tôi mếu máo không thành tiếng. Đúng là dã man, quá dã man. Tôi liếc nhìn phản ứng của hắn, hắn đang cười, cười rất tươi. Tự nhiên, tôi thấy hắn cười đẹp, tại sao hắn chỉ nhếch mép nhỉ? Aizzz, đầu óc tôi bị gì thế này! Tôi quên mất, con ả rắn độc. Tôi he hé mắt nhìn cô ta. CÔ ta đang mím chặt môi, cây bút bi bị cô ta bóp đến cong vẹo, Tôi tưởng tượng, cây bút ấy là cổ tôi thì sao nhỉ????!!!
Chương 19: Quá khứ, chỉ là quá khứ…
Haizz, thật đáng buồn! Ban ngày vừa trông trẻ, vừa trông cả việc học hành của hắn, mặt tôi chảy dài ra như cái bánh thiu. Đã thế, còn bị tên lớp trưởng nhờ vả đem đàn ghi ta vào phòng nhạc. Đàn ghi ta này ở đâu ra vậy? Tên đó thư sinh vậy mà… chắc là trộm để tỏ tình với cô em nào đấy! Giờ này chẳng còn ai nữa hết, phòng trống trơn và tối đen. Nếu bây giờ có 1 con ma và 1 tên cướp nhảy ra cùng 1 lúc thì tôi sẽ ôm chân tên cướp hôn kịch liệt!!!=.= Từ nhỏ, tôi đã sợ 3 thứ là: máu, mưa và bóng tối. Chẳng biết vì sao nữa! Baba nói là tôi nghịch nên bị tai nạn, sợ đến giờ. Ai mà chẳng sợ cái gì đó, thế nên, chuyện đó rất bình thường. Mà lạ 1 chỗ là tại sao, ba tôi và tôi chẳng có họ hàng. Vừa đi tôi vừa mon men vào dòng ký ức trống rỗng của mình…
Tôi đẩy cửa phòng nhạc rồi để cây ghi ta bên cạnh chiếc Piano đã bỏ, tôi phải thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Nhưng KHÔNG, cánh cửa đã đóng lại. Tôi chạy lại nắm cửa vặn, cánh cửa đã bị khóa. Tôi đập ầm ầm vào cái cửa vô tri và hét to cầu xin cứu giúp, chẳng ai lên tiếng. Chuyện này là do Tuyết Lan hay 1 trong số các con cọp ở trường làm là cái chắc. Thiên và hắn đã bảo là không cho động đến tôi mà. Tôi ngồi thụp xuống, ở đây… Rất tối! Giờ này thì còn ai ở đây nữa, điện thoại tôi cũng hết pin rồi. Tôi hận… tôi ghét những ai làm tôi đau… Và giờ, tôi rất sợ. My prince, Thiên, Thanh Tuấn… Làm ơn… Ai đó cứu tôi ra khỏi đây đi.
Tôi loay hoay mãi, chẳng còn cách nào. Tuyệt đường rồi! Tôi muốn ngủ, ít ra mắt tôi sẽ chẳng thấy bóng tối bao trùm nơi đây….
………………………………………………………………………………………………
Hắn đi tìm nhỏ, vừa định chọc ghẹo nhỏ chuyện lúc nãy thì chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ nhỏ về rồi sao? Đâu mà nhanh vậy chứ! Hắn chạy đi hỏi bảo vệ. Nhỏ vẫn chưa ra, thế là hắn đâm ra lo lo. Hắn chạy đi tìm Hoàng Nam, mỗi giờ ra về anh thường đi kiểm tra các phòng học. Gặp Nam, hắn vẫy vẫy tay:
- Anh Nam, lúc nãy có gặp nhỏ lùn có không?
Nam quay sang nhìn hắn ngạc nhiên:
- Chẳng phải chung lớp với em sao? Anh không thấy!- Nam cau mày.
Đúng lúc đó, anh bạn lớp trưởng kính cận đi ngang qua nghe được đoạn đối thoại thì run lẩy bẩy, chính cậu ta là người gặp Trang cuối cùng. Không phải Lan nói lúc nãy chỉ đùa giỡn chút xíu thôi sao! Chẳng lẽ Trang bị nhốt trong đó? Nếu học sinh mới mà có bề gì thì tính sao? Cậu sẽ là đồng phạm. Nhưng với lời cảnh cáo của Tuyết Lan và cả lời của Thiên và Tuấn, làm sao cậu dám nói ra? Đang đắn đo thì hắn xuất hiện trước mặt cậu:
- Này, có gặp nhỏ Trang ở đâu không?- Hắn vỗ vai cậu.
Sắc mặt cậu lúc này chuyển sang tái nhợt, miệng lắp bắp:
- H…a Hả? Kh…ông… th…ấ…y!
Hắn cau mày, không gặp thì thôi sao lại hốt hoảng dến vậy? Chắn chắn là có chuyện gì xảy ra rồi:
- Chết tiệt, nói ngay, nhỏ đó đang ở đâu?- Tay hắn túm chặt lấy cổ áo chàng kính cận, 1 tay giơ cao lăm lăm chực đánh.
- Tôi không biết!-Đôi mắt cậu bạn vô hồn, cái đầu lắc lắc trong vô thức, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn nóng máu:
- Có nói không?- Mắt hắn hằn lên tia chết chóc.
- Là Tuyết Lan, cô ấy bảo tôi đưa cây đàn cho Trang đi cất, cô ta sẽ cho nhỏ đó bài học. Còn sự việc còn lại, tôi không biết. Chắc là đang ở trên phòng nhạc.
Khốn khiếp, hắn buông cậu ra, chạy lên phòng nhạc, lúc này, Tuyết Lan vừa đi xuống. Hắn cứ nghĩ là tên đó nói dối, Lan không phải. Tại sao, tại sao lại để hắn gặp Lan lúc này. Thấy hắn, cô ả nở nụ cười:
- A, anh Tuấn, mình về thôi, xem vừa trả cây sáo đấy ạ!
- Trả cây sáo?- Hắn nhếch mép.
- Vâng ạ.- Cô ta vẫn chưa biết sự tình.
- Đưa chìa khóa, ĐƯA MAU!- Hắn quát lên.
- Chìa… chìa khóa gì? Em không rõ.- Cô ta sợ hãi.
- Tại sao lại nhốt nhỏ đó? Tôi và em, là quan hệ gì? Có thật là em yêu tôi? Hay chỉ là sự ganh tỵ?-Hắn nhìn Lan.
- Em… em… Anh Tuấn, nghe em giải thích nào anh, em yêu anh mà.- Cô ả hoảng quá, ôm ghì lấy tay hắn, mắt ráo hoảnh mà vô hồn.
- Đủ rồi!- Hắn hất tay cô ra, đi về phía phòng nhạc.
- Anh mới là không yêu em!- Cô ả cười lớn.
- Không, là em làm sai!- Hắn quay đầu lại.
- Em không phải Tuyết Lan, em là chị của nó. Từ nhỏ, em sinh ra là 1 đứa không đáng sống. Em yêu anh, nên em chấp nhận làm nó. Nó có tất cả, nhưng nó cũng chỉ là con cờ giao dịch với Đỗ Gia. Lâm Gia chẳng là gì nếu không có nó. Rồi 1 ngày, nó mất tích, họ cuống cuồng tìm nó. Nhưng mà tìm cho có! Không có nó thì cũng chẳng có sao! Em đã phải thay hình đổi dạng, em phải cắt 2 đồng tiền rồi trang điểm sao cho giống nó. Thật ra, để nó xa Đỗ Gia 10 năm là để nó thay đổi, là để em làm nó. Em cũng biết em đáng khinh nhưng em phải làm gì đây? Em yêu anh, yêu anh đến phát hoảng. Em chấp nhận làm cái bóng. Nhưng em biết, anh rồi sẽ thích con Trang, em đã nhận ra được điều đó. Tuyết Lan rồi cũng sẽ chẳng là gì! Quan hệ của Lâm Gia chưa được khẳng định thì em đã là gì của anh? Haha, em chỉ cảnh cáo nó rời xa anh, nhưng càng ngày nó lại càng đến gần. Em còn có thể làm gì chứ? Anh nghĩ em độc ác, đúng, Tuấn, em độc ác vì anh đó haha.- Cô ả cười như điên nhưng nước mắt thì chảy dài.
- Chết tiệt, cô biến đi, biến khuất mắt tôi, Đỗ Gia và Lâm Gia chẳng còn là gì của nhau nữa hết! Tôi thích Minh Trang đấy, nếu để tôi biết chuyện này 1 lần nữa thì tôi không tha cho cô đâu.
Cô ả ngồi phịch xuống, khóc lóc. Tuyết Lan nổi tiếng của tập đoàn Lâm Gia không phải cô ta, cô là Tuyết Lam, là Tuyết Lam. Cô khóc, tiếng khóc bi thương. Hắn đi đến đạp mạnh vào cửa phòng nhạc làm cửa gãy ra.
Chương 20: Mưa ơi… Rơi mãi đi nhé!
Tôi đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe 1 tiếng Rầm. Tôi cựa mình, mở mắt. Là… là hắn. Tự nhiên tôi lại khóc, tôi không nghĩ là hắn sẽ cứu tôi. Hắn đột nhiên chạy vào ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng tự động ôm lại. Tôi nhìn hắn, có lẽ hắn đã tìm tôi rất lâu. Tôi thở chẳng ra hơi, thỏ thẻ:
- Đưa tôi ra khỏi đây đi… Tối… Tối lắm.- Tôi khóc không thành tiếng.
- Ừ, đứng lên!- Hắn dìu tôi đứng dậy.
Chân tôi giờ cứ như cục xi măng, đông cứng lại, đi không vững, loạng choạng 1 chút rồi té. Cũng may, hắn ở cạnh tôi, giữ lại. Tôi cứ như bông lúa phất phơ qua, phất phơ lại. Mới có 1 tiếng mà thành vầy rồi. 1 ngày chắc hồn lìa khỏi xác. Hắn quỳ xuống trước mặt tôi, ra hiệu tôi leo lên, hắn cõng. Tôi cũng chẳng buồn mắc cỡ nhưng khổ nỗi, tôi đang mặc váy. Tôi chỉ chỉ vào cái váy, lập tức, hắn cởi áo khoát ra vào cho tôi choàng ngang hông. Tôi bước lên lưng hắn. Lưng hắn rất rộng, rất vững chãi, chẳng sợ té mà còn… rất nam tính, rất thơm. Nãy giờ hắn im lặng, tôi cũng vậy. Tôi mở miệng trước:
- Cảm ơn!
- Ừ, cảm ơn thì cố gắng kèm cập tôi tốt vào!- Hắn nhếch mép. Tôi cảm nhận được tim hắn đang đập mạnh qua lớp áo.
- Sao anh biết tôi ở đây?- Tôi vét cái mái xước lòa xòa trước trán của hắn.
- Tên lớp trưởng.
- Ừ nhỉ, vậy là do Quân hại tôi sao? Không thể nào!- Tôi lắc đầu.
- Là Lan.
Tôi nín bật, lại là con cọp cái đó. Ngày mai, nhất định, tôi sẽ cho nó biết, không phải có tiền thì leo lên đầu tôi ngồi đâu. Vừa đi được 5 bước thì tôi gặp Tuyết Lan đang đứng trước cửa xe bốn bánh. Cô ta nhìn Tuấn rồi nhìn tôi, nhếch mép, bước vào xe. Tôi định hỏi hắn có chuyện gì thì hắn nói:
- Có những chuyện rất dài, rất lâu mới kể hết!
Tôi im thin, có lẽ đây cũng là 1 ngày như bao ngày khác, nhưng tôi lại muốn thời gian ngưng lại ngay phút này. Có những chuyện rất khó hiểu, phải rất lâu mới chứng minh được. Tôi có cảm giác, dường như hắn đã cõng tôi từ lâu lắm rồi ấy chứ, chẳng phải chỉ hôm nay thôi đâu!
Hắn để tôi ngồi trên 1 băng ghế đá, hắn ngồi bên cạnh, đưa tôi chai nước suối. Tôi đưa lên miệng uống. Hắn nhìn tôi, tự nhiên, tôi đỏ mặt, cúi gằm xuống, day day đầu chân trên đất. Hắn cũng cảm thấy tôi ngại nên quay sang hướng khác chuyển chủ đề:
- Nhà cô ở đâu, gần đây không?
- Đi nãy giờ cũng 45 phút rồi, chắc sắp tới.- Tôi vẫn chưa ngước mặt lên.- Đi tiếp thôi, tôi tự đi được.
Dù nói vậy nhưng hắn vẫn đi kế tôi. Đột nhiên, trời chuyển mưa. Tôi sợ mưa lắm. Giờ này là 6h rồi, trời cũng tối. Phải nhanh thôi. Tôi nắm tay hắn chạy về phía nhà. Tôi làm vì không muốn mưa còn hắn thì chẳng nghĩ vậy, cười miết. Đáng ghét! Xui xẻo, vừa chạy được 1 chút mưa đã rơi. Tôi và hắn chạy nhanh hơn về nhà tôi. Giờ này trễ rồi, hắn muốn về cũng chẳng về được. Chi bằng cho hắn thay đồ rồi vào nhà trú.
Tôi dẫn hắn vào nhà, Baba đã về. Gặp Baba tôi, hắn cúi chào, rất lễ phép. Tôi kể Baba nghe là mình đã vô ý bị nhốt trong phòng nhạc, tự nhốt ấy nhá! Baba tôi nhìn hắn, rồi gật đầu chào lại. Baba đưa cho hắn bộ quần áo của mình. Quả thật, quần áo baba tôi rất ít lại sờn cũ nhưng hắn mặc vào nhìn vẫn đẹp trai vô cùng. Baba tôi mời hắn ăn cơm cùng, hắn cũng vui vẻ đồng ý. Baba tôi đang rất thích hắn thì phải, trò chuyện suốt chẳng để ý đến tôi. Baba tôi hỏi:
- Con là con ai mà đẹp trai quá vậy?- Baba tôi cười hề hề.
- Dạ, con là con cháu Đỗ Gia.
Vừa trả lời xong câu này, sắc mặt baba tôi chuyển biến, im lặng nhìn tôi. Tôi cũng thấy lạ, con của tập đoàn Đỗ Gia rất giàu có hay baba sợ là hắn sẽ ỷ quyến làm hại tôi?
Đã 8h tôi mà mưa chẳng có dấu hiệu dứt, hắn hiện giờ đang mở máy tính của tôi lướt facebook. Tôi chẳng thèm nhìn 1 cái. Hình như tôi đã quên cái gì đó. Quên gì nhỉ? Thôi kệ, tôi nằm dài chán nản trên giường học bài. Hắn ngồi gõ lóc cóc làm tôi tò mò chết được. Đang chat với fanclub sao?
Tôi ngồi dậy, mắt mở to:
- Này, tôi quên đăng xuất. Anh chat bậy gì thế?
- Không có.- Hắn giơ 2 tay lên.
Tôi nhìn vào… Trời đất… Là inbox của Thần Chết Bóng Đêm- là Thiên. Tôi luýnh quýnh chẳng biết nói sau thì hắn chặn tay lại:
- Offline rồi.- Hắn nhếch mép.
- Aizzz, anh hại chết tôi rồi.- Tôi vò đầu.
Hắn vẫn bình thản, bỗng màn hình hiện lên màu đen, tôi nhìn hắn:
- Oups, lỡ tay giật dây điện rồi!!!- Hắn nhún vai.
Hừ hừ hừ, hắn đang cố tình không cho tôi xem đoạn chat. Chắc là hắn đã nói sai sự thật của 1 cái gì đó. Tôi đang vò đầu bức tóc thì hắn nói:
- Mưa ơi… Rơi mãi nhé!
Tôi tròn xoe mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn muốn ngủ lại nhà tôi? Rồi, đúng rồi, hắn nhìn theo hướng mắt tôi gật đầu. Tôi thở dài ra, chẳng lẽ tống cổ hắn về. Giờ hắn ngủ ở đâu đây????
Chương 21: Đừng nghĩ, chỉ có cậu ở nhà Trang!
Mặt hắn dày thật, hắn làm điệu bộ như chưa có chuyện gì xảy ra chân bắt chéo trên ghế. Ừ nhỉ, ban nãy tôi thấy hắn nói hắn là con cháu Đỗ Gia, hôm bữa, tôi nói với Baba là làm việc tại Đinh Gia baba không đồng ý, nếu nói là Đỗ Gia thì Baba có cho không nhỉ?
- Anh là gì trong Đỗ Gia thế?
- Con cháu thôi!- Hắn chúi mũi vào cái iphone của hắn.
- Thế Đinh Gia là ai vậy?
Hắn ngước nhìn tôi, rồi lại nhìn vào cái điện thoại.
- Hữu Thiên.
Ô, thì ra Thiên cũng là người có thế lực hẳn hoi chẳng thua kém hắn. Tôi quay lại chuyên tâm bài vở. Đột nhiên, chiếc điện thoại đang sạc pin của tôi reo lên. Các bạn biết tôi cài nhạc chuông ra sao không, e hèm. 2 câu đầu của nó hình như là… * Bằng lòng đi em, anh về quê thưa tía má liền, mình làm đám cưới rước dâu bằng xe bắt chó* Bản nhạc này phải gọi là cực hiếm nhé! Tụi bạn lúc trước tình cờ nghe được trên trang mạng xã hội rồi bluetooth qua, tôi cài đến giờ. Hắn nhìn cái điện thoại trên bàn cười ngặt ngẽo. Tôi chạy đến bắt điện thoại, liếc xéo hắn 1 cái. Là số điện thoại lạ, chắc nhầm số! Có ai thường hay liên lạc với tôi đâu chứ. Tôi vẫn bắt máy:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Thiên, đưa điện thoại cho Tuấn đi, tôi muốn nói chuyện!
Hả? Tôi có nghe lầm không? Thiên biết số tôi, càng ngày tôi thấy cậu bạn này càng kì lạ, chẳng nói chẳng rằng mà nắm rõ mọi chuyện của tôi. Tại sao không trực tiếp pm vào cái iphone của hắn chứ? Đang… cảnh cáo tôi là tôi với hắn … ở chung? Tôi đưa máy cho hắn, hắn liếc nhìn số điện thoại, nhếch mép.
- Chào, đang dự định nói chuyện Tuyết Lan hay là chuyện cô nam quả nữ chung phòng hả?- Hắn hất tóc.
Tôi nóng máu, hắn vừa phát ngôn gì cơ chứ! Tôi đấm vào lưng hắn 1 cái miệng hắn kêu lên 1 tiếng rồi nhíu mày:
- Này cô em, đêm còn dài, đừng hấp tấp.
Hơ, về việc này thì giống y chang tên Nhất Trung em hắn! Hắn đã dạy hư thằng nhóc mất rồi. Tôi nghe tiếng Thiên cười qua điện thoại:
- Nếu chọc tức tôi thì không có tác dụng đâu, cậu tốt nhất đừng phát ngôn như vậy!
- Phát ngôn sao chứ, có sao nói vậy thôi. Định nói chuyện Tuyết Lan sao?
- Ừ, từ sớm, tôi đã biết cô ta không phải Tuyết Lan, đáng tiếc, tôi không có lòng tốt nói với cậu.- Thiên thở hắt ra, tôi nghe được giọng trêu đùa.
- Chuyện đó không quan trọng nữa, đó chỉ là chuyện lúc nhỏ. Nếu Tuyết Lan thực sự trở về, tôi sẽ xem cô ta như 1 đứa em! Lâm Gia không nên có quan hệ với Đỗ Gia, vậy được rồi nhỉ? Tối nay, tôi sẽ ngủ ở nhà Minh Trang. Bye, chúc ngủ ngon.- Nói xong hắn cúp mát cái cụp, ném lên giường. Trời ơi, máy của tôi chứ đâu phải của hắn.
Tôi liếc hắn, hắn lại cười. Chúc ngủ ngon bằng câu nói của hắn thì có phần không đúng. Hắn đang dàn dựng và suy nghĩ chuyện không chính đáng gì vậy? Ở nhà còn có Baba tôi cơ mà, nếu hắn động thủ thì coi chừng, tôi cắt xong đem đi xào. Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi tò mò quá, chuyện Tuyết Lan là sao cơ? Không phải Lan thì là cái gì? Gì mà Lâm Gia, Đỗ Gia, Đinh Gia… Mệt cái đầu… Hắn cầm điện thoại tôi trên tay:
- Nếu có chuyện gì thì gọi tôi nhé! Phím 1.
Tôi thở hắc ra, bị nhốt trong phòng hôm nay còn có lần sau nữa hay sao mà pm với chả điện thoại. Hắn nhếch mép. Mặt hắn gian quá, tôi phải tống tên này qua phòng Baba mới được. Đang chuẩn bị túm cổ áo hắn tống ra ngoài thì có chiếc xe 4 bánh đỗ trước cửa nhà tôi rọi đèn chói lóa. Giờ này còn ai đến thăm nữa, bà con họ hàng tôi có biết ai đâu chứ! Tôi chạy ra cửa. Thật bất ngờ, xuất hiện trước mặt tôi bây giờ… là … là Thiên. Baba tôi cũng chạy ra xem. Thiên cũng kính trọng cúi chào:
- Thưa Bác, con là bạn Trang, nhỡ đường, xin ngủ nhờ hôm nay!
Baba tôi nhìn 1 lượt 2 cậu con trai, ai cũng cao cả với, mặt đẹp trai, con nhà giàu nhìn tặt lưỡi:
- Con thiệt là đào hoa, tiếp khách đi, ba vào phòng làm việc tí.
Hắn cũng nhìn Thiên nhưng chẳng có gì là ngạc nhiên, tôi thì như muốn vỡ tim ra, 2 người này, rất thích làm người khác khó xử. Thiên đi vào, vỗ vai hắn:
- Đừng nghĩ, chỉ có cậu ở nhà Trang!
Tôi vẫn á khẩu, mọi chuyện xảy ra nhanh quá, tôi chưa tiếp nhận dữ liệu được!
Chương 22: Đừng bao giờ cho 2 người con trai ở cùng 1 chỗ!
Thiên ngồi trên giường tôi, nhàn nhã. Hắn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào Thiên. Không khí đột nhiên im lặng đến khó thở. Tôi cần phải đi hít thở Ô xi thôi! Nhà tôi chỉ có 2 phòng, nếu tôi và hắn, ngủ chung thì không được, nếu tôi ngủ với Thiên cũng không được, chẳng lẽ tôi ngủ với Baba, con gái lớn rồi, ai lại làm vậy. Tôi cắn cắn môi, điều cấm kỵ là… Đừng bao giờ cho 2 người con trai ở cùng 1 chỗ! Tôi ngồi vào bạn học, nhìn lên trần nhà. Mỗi người điều theo đuổi suy nghĩ riêng, tôi chẳng biết họ đang nghĩ gì! Chỉ thấy Thiên nhếch mép nhìn hắn rồi hắn nhíu mày. 2 người này đang đấm đá cú nhéo bằng ánh mắt và tư tưởng sao? Im lặng hoài cũng chán, cái điệu này chắc tôi ngủ gật trên bàn học mất. Tôi bắt chuyện:
- Nhà mình hơi nhỏ, không biết 2 người ngủ được không?- Tôi đi thẳng vào vấn đề đang đắn đo.
Thiên nhìn tôi, mỉm cười rồi gật đầu. Hắn thì im lặng. Tôi liếc, chê thì cứ nói hẳn hoi đi, ở nhờ mà làm quá lên. Tự nhiên hắn cầm tay tôi:
- Nhà Trang chỉ có 2 phòng, phiền cậu tối nay ngủ cùng ba Trang, mình sẽ ngủ chung phòng với Trang!- Hắn nở nụ cười nhìn xoáy vào Thiên.
- Tại sao tôi phải nhường Trang cho cậu?- Thiên nắm tay toàn lại của tôi.
Giờ đây, 2 tay 2 bên tôi bị nắm cứng. Tôi nhìn được những cảm xúc khó tả trong 2 đôi mắt của 2 người con trai này. Tôi giằng ra, quát lên:
- Ai bảo 2 người ngủ chung với tôi, tôi sang ngủ với Baba đây!- Tôi đi sang phòng Baba bỏ lại 2 tên cứng đầu.
- Này, con gái 16t rồi đấy.- Thiên nhếch mép.
- Thì sao?- Tôi quay lại.
Thiên lắc đầu, hắn nhìn tôi:
- Chi bằng 3 chúng ta ngủ chung phòng hôm nay, tôi và Thiên sẽ ngủ dưới đất, cô cứ ngủ trên giường, đừng lo, tôi chẳng hứng thú tình tay ba đâu.- Hắn để tay lên đầu.
- Này, tình tay ba gì hả? Tên biến thái kia, ngươi nói cái gì đấy?- Tôi liếc hắn đầy căm phẫn.
- Tôi thì chẳng phải loại người lại đi cưỡng ép 1 cô gái đâu, tối nay cậu giở trò thì coi chừng tôi.- Thiên đánh vào vai hắn.
Tự nhiên, tôi bị kẹt giữa 2 người này lại thấy quen quen, hình như sự tranh chấp này xảy ra từ lâu chứ chẳng phải chỉ bây giờ. Tôi sang phòng Baba nói rằng sẽ cho 2 tên đấy ngủ cùng. Baba tôi mở to mắt. Tôi cười cười, nếu có chuyện gì sẽ hét lên, Baba chỉ cần cần cây kéo sang rồi đem xào lăng là được. Tôi chưa đi khỏi phòng được 5 phút đã nghe Baba ngáy khò khò. Thế là bảo vệ con gái yêu của Baba sao?
Màn đêm buông xuống mỗi lúc 1 đậm. Tôi trải chiếu lên chiếc sàn ván cho 2 tên ấy ngủ. Tôi ngủ trên giường, dù gì thì 2 hắn cũng biến nguyên tắc, Lady First. Tôi mặc trên người bộ bijama hình hello kitty màu hồng, chẳng dám hở hang, thú tính mà, ai biết bao giờ nó bộc phát. Tôi nằm xoay lưng ra phía 2 người họ, giấu đi đôi má đỏ rần. Phía dưới, Thiên và hắn đang đấu đá nhau bằng nụ cười và ánh mắt. Thật là… chắc đến sáng. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng mai còn phải trông khỉ.
………………………………………………………………………………………………
- Cậu cố tình đến?- Tuấn nhíu mày.
- Chắc vậy.- Thiên cười.
- Từ nhỏ đến giờ vẫn thích tranh giành với tôi nhỉ?
- Tôi và cậu cùng chung sở thích thôi!
- Nhỏ đấy ngủ rồi, tôi và cậu ai bén mảng lại gần lúc này không phải là con trai.
- Tôi không có ý lại gần.
- Thế thì tránh xa đi nhé!
- Tại sao phải tránh?
- Nhỏ đó là của tôi!
- Tuyết Lan là của cậu, giờ thì Trang là của cậu sao?
- Thì sao?
- Không có chuyện đó đâu!
- À, nói cho cậu hay, anh Hoàng Nam và thằng nhóc Nhất Trung cũng đang mon men lại gần nhỏ đó đấy!
- Thì… cô ấy đáng yêu mà!
- Tôi chẳng hiểu, nhỏ lùn tịt đó có gì tốt mà ai cũng đâm đầu vào, kể cả tôi!
- Khuôn mặt đẹp, học giỏi.
- Nhỏ đó đẹp sao?
- Vậy tô son trét phấn 1 tấn như Tuyết Lan nhà cậu là đẹp sao?
- Đừng có cố tình nhắc đến Lan nữa, cô ả không phải Lan!
- Là do cậu quá mù, mù trong quáng đó.
- Đừng giở trò nhé! Tôi không nhịn đâu.
- Tôi và cậu sẽ cá cược nhé, để xem nhỏ chọn ai!
- Được.
- Ngày mai Trang làm thêm tại nhà cậu chứ gì? Mai tôi sẽ đến.
- Được.
Cuộc giao tranh bằng miệng rất nhỏ nhưng vẫn tiếp diễn, kéo dài đến sáng. Để xem, sáng mai sẽ có chuyện gì. Ai sẽ là người nhỏ chọn?
Chương 23: Hãy bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt.
Tờ mờ sáng, cuộc giao tranh bằng mồm vẫn chưa chấm dứt và Trang vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời giường. Hắn ngồi dậy, lay vai nhỏ. Nhỏ chỉ ư 1 cái rồi ngủ tiếp. Thiên cũng lay lay cái chân. Lần này, nhỏ đứng lên, vươn vai 1 cái, mắt vẫn nhắm rồi nằm xuống ngủ tiếp. Cả hắn và Thiên đều chép miệng: Con gái con lứa gì mà…. Đẹp nết thế!
Hắn và Thiên giờ nhìn chẳng khác gì 2 con gấu trúc, quầng mắt thâm đen. Nếu chuyển đến nhà nhỏ ở luôn với tên kia thì chắc hẳn, chẳng ngủ được 1 tiếng. Hôm nay là chủ nhật, không đi học. Trong đầu 2 tên đã vạch ra rất nhiều kế hoạch để chinh phục nhỏ. Nên bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt. Ví dụ, nhỏ sợ ruồi thì sẽ đem theo bên mình chai xịch côn trùng, coi như được 1 điểm. Đưa 2 ly nước, nhỏ chọn ly của mình thì 1 điểm…. blah blah…
Lần này, hắn quyết định đạp nhỏ 1 cái cho nhỏ tỉnh thì Thiên chặn chân lại. Hắn quay sang nhìn Thiên nhíu mày, cậu ta chỉ cười. Thiên lại gần, định cúi xuống hôn nhỏ thì 1 cái ầm, hắn đạp cả người của cậu xuống dưới đất. Cuộc chiến cứ diễn ra trong âm thầm, lâu lâu lại có tiếng vật này rơi ra khỏi chỗ ở. Mô phật, thiện tai thiện tai.
Nhỏ tỉnh dậy, mặt còn bơ phờ. Ngước lên nhìn Thiên, nhỏ nhếch mép.
Thiên đột ngột thấy lạnh sống lưng. Nhỏ quay sang nhìn hắn, cười nhe răng. Hắn tự nhiên thấy sợ sợ. Nhỏ cười cười được 1 phút thì nằm xuống tiếp, trời ơi, là nhỏ ngủ mê. Đến lúc này, hắn và Thiên đồng thanh hét:
- Dậy!
Nhỏ mơ mơ màng màng, rồi trố mắt nhìn 2 người. Nhỏ đỏ mặt, rồi chạy vào nhà vệ sinh thay đồ, súc miệng. Hắn và cậu đợi nhỏ ở trong xe của Thiên, điểm đến mà cả sẽ đến là Đỗ Gia, chủ nhật nhưng vẫn phải làm.
=.= Nhỏ nhìn dáo dác trong nhà, baba đã đi làm, nhỏ chạy nhanh lên xe Thiên. Nhìn 2 tên đó, nhỏ chớp mắt:
- Tối qua cả 2 mất ngủ hả?
- Không, là do… gặp nhau nói chuyện thôi.- Thiên nói.
Hắn khoanh tay trước ngực, chân bắt chéo, cau có. Nhỏ nghe Thiên nói cũng gật đầu. Thiên mở lời:
- Tối qua ngủ ngon quá nhỉ?
- Ơ… Dạ…- Nhỏ cúi gằm xuống che khuôn mặt đỏ như gấc chín.
Hắn thấy vậy thì phì cười. Nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn, kì lạ, sao hôm nay hiền quá vậy? Chẳng nói lấy 1 tiếng.
• Biệt thự Đỗ Gia:
Tôi đi vào trong nhà cùng Thiên và hắn. Thằng nhóc Trung hôm nay không thấy ngồi trên ghế sô pha nữa, chẳng biết đi đâu. Hắn gọi cô giúp việc làm 3 phần ăn sáng. Cả 3 ngồi vào bàn ăn. Tôi ngồi ở đầu bàn còn hắn và Thiên ngồi đối diện nhìn nhau chằm chằm. Tôi vẫn vui vẻ ăn, có thực mới vực được đạo. Thiên ngồi chọc chọc vào cái dĩa, chốc chốc lại ngước nhìn tôi. Còn hắn vẫn ăn nhưng có lẽ là không ngon miệng. Sao vậy 2 chàng quý tử? Hôm qua ngủ dưới sàn có rệp nên nó ăn não luôn rồi sao???
- Ăn cái này đi!- Hắn và Thiên đồng thanh.
Hắn đang gắp cho tôi miếng cà chua, còn Thiên thì miếng dưa leo. Tưởng tôi là thỏ hay sao? Hay là không thích ăn đùng đẩy cho tôi? Quá đáng!
- Tôi không thích ăn cà chua với dưa leo, vị của nó kinh lắm!- Tôi không thích thật.
Hắn rút tay về, cùng động tác với Thiên. Hắn nói nhỏ qua kẽ răng:
- 0-0.
Tôi chẳng buồn để ý, đang đá banh bằng mắt sao? Trò chơi vừa mới vừa lạ đây! Từ phía sau, thằng nhóc Trung đi tới, đặt lên bàn chỗ tôi 1 ly sữa. Thằng nhóc nhìn tôi rồi liếc 2 tên kia:
- 1-0-0!
Trời đất, thằng nhóc cũng biết cái trò đá banh bằng mắt này sao? Thiệt là tài quá đi mà. Tôi liếc nhìn 2 người kia. Mặt hắn và Thiên đang méo xệch, trông rất tức cười. Thằng nhóc còn buông thỏng 1 câu xanh rờn:
- 2 người lo tu dưỡng nhan sắc đi, sắc mặt xấu thế còn lâu mới bằng em!- Thằng nhóc cười lộ 4 cái răng sữa đáng yêu.- Chút nữa ăn xong vào phòng tôi.
Tôi cũng cười vì mặt hắn và Thiên cứng như tượng đá, tôi đến đây là để trông thằng nhóc Trung, phải ăn nhanh rồi vào phòng mới được. Tôi kẽ đưa ly sữa lên miệng uống thì Thiên nói nhỏ:
- Tức thật, thua thằng nhóc đó rồi.
Tôi nhún vai, con trai đúng là 1 loài sinh vật khó hiểu!
Chương 24: Lựa chọn…
Tôi đẩy cửa vào phòng của thằng nhóc, bỏ bên ngoài 2 tên đang cãi nhau gì mà 0 gì mà 1, mệt xác. Thằng nhóc đang tô màu, nó ngước nhìn tôi, rồi quay vào vẽ tiếp. Tôi ngồi trên giường nó, lấy điện thoại ra bấm.
Nếu chụp hình nó mà bán thì chắc hẳn kiếm được rất nhiều tiền. Nói vậy thôi chứ quyền riêng tư, làm sao tôi dám bán. Bán thằng nhóc này vì tiếc cả đời ấy chứ, nó đẹp quá mà!
Mà cũng kì lạ thật, sao không thấy ông bà chủ căn nhà nhỉ? Tôi buộc miệng hỏi nó:
- Ba mẹ nhóc đâu rồi?
- Công tác nước ngoài rồi, đang cắt hợp đồng với Lâm Gia.- Thằng nhóc vẫn vẽ vời mà không chú ý đến tôi.
Hôm kia tôi đọc báo, Lâm Gia là 1 tập đoàn có thế lực, lại có Tuyết Lan, tại sao lại cắt hợp đồng nhỉ? Chắc chắn sẽ phải bồi thường và có thiệt hại cho cả hai. Tôi dự định hỏi tại sao thì thằng nhóc trả lời:
- Anh ba với Anh hai chán bà cô đó rồi, hôm qua anh ba điện thoại về nói chuyện với ba mẹ, ba mẹ đã bay sang Mỹ cắt hợp đồng, còn anh hai, hôm qua về nhà thì đóng cửa phòng cái rầm, chắc đang tức chuyện gì, là
do bà cô Tuyết Lan thì phải! Cái gì mà trong giả ngoài thật ngoài thật trong giả, chả hiểu! Tất nhiên là có thiệt hại cho đôi bên nhưng Đỗ Gia không chấp nhận con ký sinh trùng như Lâm Gia. Có lợi thì cả 2 cùng hưởng chứ họa là chỉ có Đỗ Gia thôi!
Thằng nhóc tuôn 1 tràng, tôi có chút á khẩu, nó nói chuyện cứ như người thành thạo trong chuyên ngành. Thằng nhóc rất thông minh, rất có triển vọng. Hình như nó còn đọc được suy nghĩ của người khác nữa.
Thằng nhóc cuối cùng cũng tô xong, giơ lên cho tôi xem:
- Nhìn này, đẹp không? Tôi vẽ tặng công chúa cóc ghẻ đó!
- H…hả???- Tôi nhíu mày nhìn bức tranh, có thể nói là biến dạng… Thằng nhóc vẫn cười toe. Đối với đứa con nít 7 tuổi vẽ vậy cũng tốt rồi, tôi cảm động suýt rơi nước mắt.
- Nè, cầm lấy, cho đấy!- Thằng nhóc híp mắt.
Trời ơi, tình cảm mẫu tử trong tôi nỗi dậy, tôi gật đầu nhận ngay.
Nhất Trung quay ra cửa phòng nhìn 2 tên đang đứng chết trân trước cửa:
- 2-0-0!- Thằng nhóc chu môi tinh nghịch.
Sắc mặt hắn đỏ bừng lên, Thiên thì nhìn trân trân. Tôi có chút tò mò, trò chơi đá banh bằng mắt chơi ra sao vậy? Hình như thua sẽ có 1 hình phạt rất ghê rợn thì phải! Tôi nghiêm túc ngắm nhìn bức tranh, nhìn kĩ cũng rất dễ thương. Thằng bé có nhiều biệt tài và thông minh như thế sao anh ba của nó lại là học sinh yếu nhỉ???
Hắn bước vào phòng, kéo tay tôi:
- Này, bạn cùng bàn, hôm qua tôi không hiểu môn Toán, chỉ giúp tôi vài bài đi, qua phòng tôi này!
- Ủa, tôi nhớ hôm qua 3 tiết là Ngữ Văn, Hóa, SHCN mà! Không hiểu Toán gì cơ?- Tôi bắt ngay thóp của hắn. Hắn đỏ mặt, Thiên đứng đó nhếch mép:
- Vẫn là 0!
- Nãy giờ các người chơi football bằng mắt hả? Gì mà 0, 1, 2 hoài vậy?
Thiên nhún vai, hắn và thằng nhóc cũng không trả lời. Xem tôi không ra trọng lượng nào hết! Ức chế!
Đúng lúc đó, phòng đối diện có tiếng mở cửa, là my prince! Anh ấy mặc áo thun và quần sọc, nhìn vẫn lãng tử lắm! Oh, so Cute! Thấy mắt tôi sáng quắt lên thì nhóc Trung lấy tay che mắt tôi. Nó thỏ thẻ bên tai:
- Đừng có ý xấu với anh rể chứ!- WHAT??? Nó nói gì vậy? Nó nghĩ tôi sẽ marry với nó sao??? Không có đâu nha, đừng tưởng chị mày nhận bức vẽ thì nói gì là nói! Ừ, Nam cũng là anh hắn mà… Tôi đang nghĩ gì thế!
Mặt tôi đỏ rần.
Thằng nhóc buông tay khỏi mắt tôi, hắn túm cổ áo thằng nhóc nhấc bổng lên. Thằng nhóc tay chân quơ loạn xạ, miệng hét thả xuống. Hắn nói:
- Đừng có mưu đồ bất chính với chị dâu.
- Nói nhảm, anh em các người cho rằng con dâu Đinh Gia chết rồi sao?- Thiên cũng cãi.
Nghe tiếng trnh cãi, Nam liếc mắt vào. Hoàng tử chỉ cười cười không nói, tôi nhún vai. Thôi mặc xác cái tụi trốn Biên Hòa này đi! Xem hoàng tử của tôi không trọng lượng sao?
Chương 25: Công viên trò chơi…
Hoàng Nam đẩy cửa bước vào. Tim tôi đập nhanh, vậy có phải là thích không nhỉ? Tôi đưa tay lên áp vào khuôn mặt nóng bừng của mình. Cuộc giao tranh giữa 3 người vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Thằng nhóc thì đánh ầm ầm vào lưng hắn, hắn và Thiên thì túm cổ thằng nhóc không cho bước xuống. Nam ngồi xuống cạnh tôi:
- Đi công viên trò chơi nhé!
- Dạ… Dạ được!- Tôi cười với hoàng tử.
Thằng nhóc Trung lúc này bắt hơi được chuyện thì nhảy bổ vào người hoàng tử:
- Không được có mưu đồ bất chính với em dâu, muốn đi thì phải cho em đi với!
- Này, còn 2 đứa em nữa anh nhỉ?- 2 tên kia câu vai hoàng tử.
Anh nhún vai. Tôi thì sao cũng được, càng đông càng vui. Hơn nữa đi chơi với 4 hot boy xinh đẹp ngời ngời thì mình cũng thơm lây. Tôi đứng dậy:
- Đi thôi!
- Để anh chuẩn bị xe.- Nam nói.
- Thôi, mình đi bộ đi, vừa coi như đi dạo. Chắc cũng không xa đâu!
Tôi chẳng nghe ai ý kiến ý cò gì cả, vậy thì nhất trí.
……………………………………………………………………………………………….
Cuốc bộ từ Đỗ Gia ra công viên hết 30 phút mà chẳng thấy đâu, cả đám mệt rã người. Tên nhóc Trung thì hoàng tử cõng, luôn mồm than mỏi chân @@ Hắn và Thiên liếc xéo tôi. Tôi đành ngậm bồ hòn, im lặng là tốt nhất vì mở miệng ra có dép bay vào thì sao? Lạ thật nhé! Đi hoài mà chẳng thấy trung tâm thành phố đâu cả, toàn thấy bụi rậm rừng cây!!!! Tôi bắt đầu hoang mang:
- Anh Nam, chúng ta có đi đúng đường không đấy?
Nam đứng nhìn trời đất 1 chút rồi quay sang Thiên và hắn. Hắn gãi cái đầu ổ quạ đốm chó của mình, ngẫng lên nhìn tôi:
- Chẳng phải cô bảo đi dạo cô dẫn đầu sao?
- Ơ, công viên cơ mà!!!=.=- Tôi chống chế.
- Hay nhỉ? Mình đang ở trong rừng thì phải!- Thiên nhìn tôi đăm đăm như dao!
- Thế mình về đi, trời còn sáng, không sao đâu!- Tôi núp sau lưng Nam.
Thế là chẳng ai nói gì, quay đầu đi ngược hướng lúc nãy, tôi đi cuối, chẳng dám làm tiên phong nữa. Tôi dẫn đầu hay thật, từ thành phố mà lên tới rừng chỉ trong vòng 30 phút, có lẽ là lỗi… bước chân 3 người kia quá dài. Thằng nhóc Trung ngủ gật trên lưng Nam, vậy cũng tốt, nó mà tỉnh dậy rồi thì thế nào cũng quát tháo… công chúa cóc ghẻ!
Đi được 15 phút thì ra khỏi khu rừng hoàn toàn, đây là 1 cánh đồng lúa xanh rì, nhìn đẹp vô cùng! Cả đoàn *thám hiểm* đang đi thì đột ngột dừng lại. Hoàng tử quay xuống cười cười:
- Hình như anh đi sai đường rồi, ra ngoại ô thành phố rồi!
Hả??? Tôi có nghe lầm không? Miệng tôi há hốc, mặt 2 tên ấy cũng chảy dài ra. Tôi thở dài:
- Mình đi ra tiếp đi, nhưng nghỉ chân 1 chút, em mỏi quá!
- Ừ, mệt thật!- Hắn cũng phụ họa.
Chúng tôi nghỉ chân ở tảng đá lớn, dưới bóng râm, giờ này có điên mới đứng ngoài nắng. Hắn lôi chiếc iphone trong túi ra, ngán ngẫm lắc đầu:
- Không có sóng rồi!
Tôi gục mặt xuống im bật, tại ai mà lại bị kẹt nơi đồng hoang vắng này chứ! Tại tôi, hi vọng đừng có ai mắng tôi lúc này. Hoàng tử bỏ thằng nhóc lên tảng đá, thằng nhóc tỉnh giấc dụi dụi mắt:
- Đang chơi trò gì vậy? Thám hiểm đồng hoang à? Công viên này thú vị quá!- Thằng nhóc nhe răng cười.
Tôi, Nam, Thiên và hắn đồng loạt nhìn thằng nhóc, miệng há hốc. Cả đám đồng thanh:
- Bị lạc rồi!
Thằng nhóc chẳng nói chẳng gì nữa, rất ngoan, ngồi im tại đó. Tôi chỉ thấy chiếc iphone của hắn chụp nó. Trời đất, thì ra là cảnh đẹp, im lặng để chụp, cứ tưởng… nó ngoan ngoãn. Thằng nhóc cười:
- Chụp nhiều hình vào anh ba, em sẽ post lên fanpage với lời nhắn, bạch mã hoàng tử của các chị đang bị lạc.- Trời ơi, lạc đường vui đến vậy sao???
Chương 26: Chiến dịch bắt cá.
Tôi ngồi xoa xoa cái chân chẳng hay cái iphone lia tới, vừa xoay sang thì tách- Hắn đã chụp rồi. Tôi hét:
- Này, làm gì thế hả? Xóa mau.
- Không!- Hắn giơ cao chiếc iphone.
Tôi liếc hắn, định bôi nhọ hình ảnh thiên thần của tôi chứ gì! Đâu có dễ! Tôi lấy cái điện thoại trong túi quần ra, kẽ bấm nút 1 gọi cho hắn. Hắn đang cầm chiếc iphone có cuộc gọi, hắn kề lên tai. Tôi nhảy ào tới chụp lấy cái iphone, giờ cái iphone đã yên vị trên tay tôi, tôi bấm xóa. Cái hình nhanh chóng chìm vòng thùng rác của chiếc iphone.
Mặt hắn vẫn phởn. =.= Hình tôi đâu có quan trọng đâu nhìn, tôi cảm thấy buồn buồn.
Mặt trời lên cao, nắng chói chang, chẳng ai có ý định ra về do mệt.=.=
Đáng tiếc, giờ tôi chẳng đem theo đồ ăn thức uống, có phần đói bụng.
Thiên nói:
- Giờ đi bắt cá đi, chúng ta sẽ ở lại đây, chiều bớt nắng rồi hãy về!
- Cũng được, để tôi trổ tài.- Tên nhóc Trung đang cầm cái iphone bấm lia lia xem hình vừa trả lời, 2 chiếc iphone rồi, chẳng bù với tôi, chỉ có chức năng chụp hình, lướt web cũng chẳng được.
Tôi và Nam cũng gật đầu, giờ này mà đi bộ ra có nước xụi. Gần đây có con sông khá cạn, tôi xoắn tay áo và quần lên quá gối, lăm le vài con cá. Nước ở đây trong vắt, có thể thấy được cả đáy, sông lại ở dưới cây có bóng mát rộng, thích quá! 4 tên kia cũng xoắn quần áo lên, tên nhóc Trung vừa bước xuống đã bị Nam ngăn lại vì lí do nguy hiểm. Mặt thằng nhóc xụ xuống, dài ra như cái bơm. Thôi kệ, tìm cá cho mình trước rồi hãy tính.
Đây có phải là thiên nhiên ưu đãi cho dòng sông hay không mà nó lại có đủ yếu tố tốt đẹp vậy! Nhưng hình như tụi cá này nhìn mặt mà bơi lại hay sao í, tôi đứng trân trân vầy mà không con nào bơi qua chân, tụi nó bu quanh chân 3 tên kia và 1 tên ngồi cạnh bờ sông buông thõng chân xuống. Tôi tức điên người, mon men lại gần hắn. Hắn biết được tôi đang chuẩn bị tập kích thì xoay sang đưa tay lên miệng bảo im lặng và… hắn bắt được thêm con cá nữa. Tổng cộng là 5 con rồi, Nam bắt được 4 con, Thiên bắt được 6 con, còn tôi, chẳng có 1 con. Tôi tức khí hét lên:
- Tôi bảo đảm tụi cá này là cá cái, chẳng thấy được vẻ đẹp của tôi mà!!!
Nam nhìn tôi lắc đầu:
- Bắt cá cần phải yên tĩnh mà, em nãy giờ đi đi lại lại, con nào dám lại gần.
- Cô làm cá của tôi hoảng hồn bơi hết rồi này!- Hắn nói.
Thiên chẳng nói gì chỉ lo bắt cá. Nghe Nam nói vậy, tôi cũng im lặng quan sát, quả thật, có 1 con bơi lại gần tôi này. Giờ thì tôi biết con cái này là cá đực chính cống, những con kia bị lai rồi >.<
Tôi thò tay xuống bắt nhưng nó bơi đi nhanh quá, hụt, tức quá cơ!
Thiên thấy vậy bèn bảo:
- Qua đây, tôi chỉ cho you bắt!
Tôi nghe vậy mừng rỡ chạy lại. Tôi đứng yên chờ đàn cá đực bơi qua. Á, có 2 con này! Thiên giơ tay xuống bắt mạnh, thêm 1 con cá nữa. Tôi nghĩ, Thiên rất hợp với nghề bắt cá bằng tay, không cần học cũng có thể bắt cá kiếm sống! Thiên quay sang tôi nói nhỏ:
- Khi bắt cần mạnh tay và dứt khoát, giữ cho thật chặt, nếu không có vẫy thì rớt!
Tôi gật đầu, tập trung cố gắng làm theo lời Thiên nói. Tên nhóc Trung kia quăng 1 hòn đá ngay chân tôi làm con cá bơi đi mất. Tôi nóng giận:
- Này, tôi sắp bắt được cá rồi, làm gì vậy hả?
- Có làm gì đâu, ném đá chơi vậy hà!- Tên nhóc chẳng tỏ vẻ có lỗi, mặt trơ trơ.
Nam thấy vậy cười cười, cười cái đầu anh í, vậy mà cười cho được. Tôi bỏ lên bờ, không thèm bắt nữa, tôi sẽ đem treo thằng nhóc Trung lên cây để nói khỏi phải ném này ném nọ. Đang đi giữa chừng thì hắn giật tay lại, tôi hụt đà, té xuống nước, quần áo ướt sũng, ngước lên nhìn hắn:
- Này!
- Sorry, chỉ định bảo là ở đây tôi chỉ giúp thôi, ai ngờ cô té!
Hắn đang bắt nạt tôi đây mà, tôi nắm tay hắn, giật mạnh, hắn té nhào xuống và điểm đáp là … trên người tôi. Tôi mở to mắt nhìn hắn, hắn cũng to mắt nhìn tôi! Thời gian đứng yên cả thảy là 5 giây thì hắn bị Thiên kéo dậy. Tôi lúc này mới hoàn hồn, Nam đang nheo mắt, thằng nhóc Trung thì chu môi:
- Ghét, sao lại không cho em bắt cá chứ! Anh ba và anh hai xấu tính!!!
Profile Nhất Trung:
Con cháu Đỗ Gia, là em cùng cha khác mẹ với Hoàng Nam. Thằng nhóc rất thông minh, 7 tuổi đã thông thạo vi tính, tiếng Anh. Phải nói là rất giỏi trong việc đọc suy nghĩ trong tích tắc khi nhìn vào sắc mặt của đối phương.
Tên: Đỗ Nhất Trung.
D.O.B: 1.5.2006
Nhóm máu: O
Tính tình: Nắng mưa thất thường, rất khó chiều.
Thành tích: Đứng từ xa lúc chưa vào trường đã có gái bu trong đó có cả cô giáo.
[Tiểu Thuyết] Hạnh phúc không mua được tiền Khoa mất một giây nhìn tôi khó hiểu sau đó phá lên cười. Có cái gì để cười? Cười tôi tham ăn hay là cười chữa thẹn |