Old school Easter eggs.

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Cá Lớn Cá Bé Online
Cá Lớn Cá Bé Online
Một siêu phẩm Đồ Họa dành cho Android, Iphone, Ipad, đem cả Đại Dương về Dế Yêu của Bạn.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chương 27: Đừng tranh giành với em, có được không?

Nam đứng đó, im lặng. Tại sao anh lại có cảm giác khó thở quá! Hơi thở vẫn phát ra nhưng nén nghẹn lại trong ngực. Anh nhìn hắn đang đứng dưới kia, tay nắm chặt. Hắn đã nhìn ra thay đổi đó nhưng vẫn làm ngơ.
Có lẽ là GHEN…

Hắn bỏ lại nhỏ và Thiên ở dưới kia, hắn đi lên bờ, kéo Nam ra 1 góc.
Hắn nói nhỏ:
- Là anh cố ý để lạc?
- Ừ.- Tay anh đưa lên, vuốt mái xước.
- Anh cũng thích Trang chứ gì!- Hắn cười.
- Ừ! Vậy em sẽ nhường sao?
- Không, em không có ý đó.

Hắn quay lưng dợm bước. Nam nhìn xuống mũi giày bata:
- Anh chỉ muốn biết, em có thích chung 1 người con gái với anh không thôi!

Hắn xoay lại, nhìn anh, nhíu mày:
- Từ lúc nhỏ đến giờ, anh, em và Thiên đều có chung sở thích, cùng 1 người con gái! Lúc đầu là Lan, đến lúc này là Trang. Em sẽ không nhường, vì em cũng như anh. Trái tim của người con gái đó chưa thuộc về ai.
- Anh nghĩ, cô ấy đang thích em.- Nam cười, nụ cười phảng phất nét buồn và chua xót.

Hắn cũng im lặng chẳng nói gì. 1 lúc sau, hắn lên tiếng:
- Đừng tranh giành với em, có được không?

Nam lẳng lặng lắc đầu. Từ nhỏ anh đã chấp nhận thua thiệt nhiều thứ từ tình cảm của ba mẹ đến tình cảm của Lan. Đến khi anh từ bỏ được ý định ganh ghét thì lại có tình cảm với Trang, giờ thì lại phải tranh giành với hắn và Thiên. Thiên thì không nói vì anh biết, trong đôi mắt nhỏ, cậu chỉ là người bạn bình thường.

Nam đứng nhìn hắn bước đi, đôi mắt đỏ ngầu lên. Là do giận dữ, là do anh chịu thiệt thòi. Trang chỉ xem anh là người anh, hắn luôn luôn có mọi thứ. Anh có gì thua hắn? Anh chỉ có người mẹ ốm yếu vì bệnh, qua đời sớm, chẳng nhận được cái liếc mắt của ba. Anh là tác nhân tình 1 đêm, ba anh chỉ bắt đắc dĩ mới cưới mẹ anh. Người ông ấy yêu là mẹ hiện nay của anh cũng là mẹ của Đỗ Thanh Tuấn. Anh luôn luôn làm tốt mọi việc từ học hành đến cư xử nhưng có lẽ không cần thiết nữa. Những thứ đó luôn làm anh đau đầu, nếu làm sai sẽ bị ba anh quở trách.

Lúc nhỏ bị đánh, anh đã 2 lần đến đúng lúc. Lần đầu là thật… Nhưng lần thứ 2… Là 1 vở kịch. Anh đã sớm biết Tuyết Lam không phải Tuyết Lan.
Anh chỉ muốn chiếm tình cảm của Trang. Giống như lúc nhỏ bị nhốt, do Lan nói chuyện với anh mà lúc quay ra đã gặp Tuấn, hắn đã nói rõ tất cả với Lan và cứu cả Trang. Anh thật bất lực nhìn hắn ôm nhỏ. Người nhỏ ôm hôm ấy đáng lí ra là anh chứ không phải hắn. Vở kịch anh dàn dựng kĩ càng như vậy vẫn không có kết quả khả quan.

Nam bước đến chỗ 4 người đang ngồi quay quần quanh đốm lửa vừa mới nhóm định nướng cá. Thấy anh bước lại, nhỏ giơ tay hô:
- Anh Nam, lại đây, nướng cá này!- Nhỏ cười híp mí.

Nhìn nụ cười của nhỏ mà anh cảm thấy có lỗi, đã lừa gạt nhỏ. Anh không đáng để nhỏ tôn trọng nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con???
Anh ngồi xuống cạnh nhỏ. Thằng nhóc Nhất Trung nói:
- Bây giờ, để công bằng: Ai bắt được bao nhiêu á ăn bấy nhiêu. Anh ba, anh bắt nhiều như vậy chắc ăn không hết, em ăn cùng nhé!- Thằng nhóc chẳng bận tâm ánh nhìn của nhỏ dành cho nó.

Nãy giờ sắp bắt được 1 con cá thì nước động, cá bơi mất, giờ trắng tay. Có con cá nào đâu mà ăn với chả nướng. Nhỏ chu môi:
- Này, tôi có bắt được con nào đâu chứ!
- Kệ cô.- Hắn để con cá vào đống rơm đang cháy trước mặt.

Nhỏ tức đỏ mặt, liếc xéo. Nam và Thiên cùng đồng thanh:
- Ăn cùng nhé!

Nhỏ quay sang nhìn 2 người, cảm kích:
- Vâng ạ!- Ngu sao mà không ăn, không ăn thì đói mất.

Hắn nhìn nhỏ, lúc nãy dự định sẽ nói là: Này, tôi sẽ chia sẻ! Không ngờ miệng lại nói khác. Mất điểm, mất điểm nặng nề. Hắn nhìn Nam, Nam cũng nhìn lại hắn. Nam nhếch mép:
- Em trai à, chỉ là con cá thôi mà! Bắt con lớn, thả con nhỏ, nhưng
anh nghĩ mình nên nắm cả 2 con.

Hắn nhíu mày. Anh đang nói đến tình cảm của Trang và tình yêu thương của ba mẹ sao? Con lớn là… Trang???

Chương 28: Nhầm lẫn của mẹ…

Chúng tôi ăn cá xong thì cũng đã là 3 giờ chiều, có lẽ nên về. Ở lại tối quá thì không hay. Tôi đi theo Nam, tôi luôn tin tưởng anh vì khi bên anh tôi rất thoải mái và an toàn. Thiên và hắn đi kế tôi. Tôi phát hiện ra, không khí giờ rất khác. Hình như trầm hẳn xuống, chẳng ai nói ai. Quần áo tôi giờ cũng đã khô khô 1 chút, vẫn còn ướt nhưng lúc trưa nóng quá nên chẳng có sao. Lúc nãy… Ngượng quá!!!!

Trời ơi, các bạn biết không? Chỉ cần đi 1 quãng ngắn, thế mà tôi cứ tưởng là xa. Trên suốt đường đi từ quốc lộ về Đỗ Gia tôi cứ cằn nhằn mãi. 4 tên kia thì im lặng. Thằng nhóc Nhất Trung lại ngủ trên lưng
hoàng tử. Có biết anh mỏi vai lắm không hả???? >.<

Tôi vào Đỗ Gia cùng với mấy tên kia. Hắn bảo sẽ lấy đồ cho tôi thay.
Quần áo của hắn và Nam đều rất rộng nên chỉ còn có đồ giúp việc của cô Thanh thôi. Dáng cô Thanh cũng xấp xỉ tôi. Đỗ Gia có khác, người làm vẫn có đồng phục. Tôi thay đồ xong thì vào phòng nhóc hiên, chuẩn bị đánh 1 giấc rồi mới về. Từ cổng có tiếng xe. Tôi cũng tò mò ra xem thì thấy hắn và Nam kính cẩn cúi đầu chào. Thằng nhóc Thiên từ trong phòng chạy ra:
- A, ba mẹ về!
Ôi, là ông bà chủ Đỗ Gia. Tôi muốn chiêm ngưỡng dung nhan của 2 người này quá. Tại sao lại có thể sinh ra hoàng tử đẹp và hoàn hảo đến vậy???

Từ xe, 1 người phụ nữ khoảng 40 tuổi bước ra. Bà rất trẻ, đẹp và hơn nữa quý phái vô cùng. Tôi đứng ở cửa miệng há hốc. Lần đầu tiên tôi thấy người đàn bà nào mà đẹp đến vậy! Nhưng tôi chợt nhớ, mẹ Nam là người khác! Đột nhiên tôi thấy buồn buồn cho hoàng tử. Sau đó, 1 người đàn ông cũng trạc tuổi ba tôi cũng xuống. Ông ta rất cao, đôi lông mày cương nghị và có cặp mắt rất giống Nam và Tuấn nó màu đen sẫm.

Hình như người phụ nữ đó thấy được tôi, tôi cũng đi ra khỏi phòng cúi đầu chào lễ phép. Bà ấy mỉm cười:
- Tuyết Lan, con đến chơi sao?- Rồi nhíu mày.- Tuyết Lam nó trở về đây với thân phận là con mà.

Tôi đứng đó mở to mắt, ủa, gì vậy? Lan nào? Tôi tên Trang mà! Hắn nhìn tôi rồi nhìn mẹ hắn:
- Mẹ, đây là bạn con mà!
- Không, tưởng mẹ lẩm cẩm sao? Là Tuyết Lan đó! Lớn vầy xinh đẹp hơn nữa.- Bà cười hiền hậu.

Tôi gãi đầu nhìn người phụ nữ này. Bà ta rất hiền và đôn hậu. Người đứng trên thương trường mà như này thì rất hiếm. Tôi khẽ nói:
- Dạ thưa bác gái, cháu là Minh Trang bạn của Thanh Tuấn và Hoàng Nam ạ!

Bà nhíu mày lại. Rồi gật đầu nhẹ. Tôi thở phào. Tôi thấy Tuyết Lan đâu có giống tôi mấy, chỉ có 2 cái đồng tiền là giống thôi, đâu đến mức phải nhìn lầm. Tôi nhìn hắn và Nam. Cả 2 đều đang cau mày. Khóe miệng Thiên đang nhếch lên. Tôi hỏi Nam:
- Em rất giống Tuyết Lan?
- Không, là Tuyết Lan không phải Tuyết Lan.- Nam cười.

Gì mà Tuyết Lan không phải Tuyết Lan chứ? Khó hiểu. Ba hắn đứng nhìn tôi hồi lâu rồi nói:
- Sao cháu lại mặc đồ người làm Đỗ Gia???
Tôi ngẫng đầu lên, cười đáp:
- Quần áo cháu bị ướt nên cô Thanh cho cháu mượn thay ạ.
- Thân đến vậy rồi sao? Haha- ba hắn cười.
- Ơ, dạ…- Tôi vẫn chưa hiểu câu hỏi của ông.

Thằng nhóc Nhất Trung chạy đến ôm cổ ba nó:
- Chị ấy là người trông con mà Nam nói đó ba!
- Ừ, cô bé nhìn giống Tuyết Lan y như đúc với lại còn rất dễ thương nữa. Mấy thằng con nhà bác không mê sao được. Nhưng có lẽ, con nhóc Tuyết Lan xuất hiện thì không khí sẽ không phải giống bây giờ. Quá khứ đã quá cũ rồi! Đỗ Gia không còn quan hệ với Lâm gia. Nhất là khi xem con người là vật thế chấp.

Ông cười, nhìn ông cũng hiền giống như bà Đỗ vậy. Chẳng hiểu sao tôi vẫn vui vì câu nói của ông ấy dù không nên cười lúc này. Hắn nhìn tôi:
- Ba à, sao ba lại nghĩ con mê nhỏ lùn này thế?
- Ba biết! Đừng cãi ba!

Thiên nhìn tôi, tôi đột nhiên cảm thấy áy náy. Nãy giờ tôi xem cậu ta là không khí mất rồi. Tôi cúi gằm mặt ngón tay xoay xoay lọn tóc.

Chương 29: Đắt tội với thầy giáo.

Tôi ở lại nhà Đỗ Gia 1 chút rồi cũng về. Tôi lễ phép chào bác trai bác gái. Về đến nhà, tôi nằm phịch lên giường nhìn trần nhà 1 chút. Tôi biết chuyện lúc nãy là có hiểu lầm nhưng… sao tôi lại cảm giác nó là thật!!! Tôi vào nhà tắm thay bộ đồ người làm Đỗ Gia ra, mệt mỏi đi lên giường đánh 1 giấc chẳng thèm quan tâm đến baba có về hay chưa. Hôm nay là 1 ngày mệt mỏi.

Sáng thứ 2 có giờ học trái buổi đột xuất do thầy dạy sơ cứu cho học bù. Tôi nghe nói thầy nổi tiếng dê cụ cơ! Tôi xin nghỉ làm ở nhà Nam 1 bữa.

Tôi bước vào lớp, hắn đang nằm la liệt trên bàn. Tôi vẫn đáp cặp bên bàn bên cạnh bình thường. Hôm nay Tuyết Lan không đi học. Nghe sự việc những người xung quanh đồn đại tôi cũng có hiểu chút ít. Dù sao cũng đáng thương hơn đáng trách. Tôi cũng chẳng buồn trách móc anh lớp trưởng ốm yếu làm gì. Tôi im lặng quan sát hắn. Hắn vẫn thở đều đều, về việc này khỏi phải nói, nếu tắt thở thì chết rồi còn gì =.= Đột nhiên hắn bật dậy:

- Cô nhìn xuyên cả mặt tôi rồi này! Cho tôi ngủ 1 chút đi nhé!

Tôi mở to mắt, hắn hay thật, tôi có thấy hắn mở mắt đâu. Tôi bùi ngùi nhìn vào quyển vở ghi chép đàng hoàng của mình mà ôn bài.

Trống vào, thầy ấy cũng bước vào. Đầu tiên là liếc mắt tất cả con gái đang cúi mặt xuống dưới đất nở nụ cười!!! Tôi ngẫng đầu nhìn chằm chằm thầy khinh khỉnh. Già mà chẳng biết mình già!

Hôm nay sẽ thực hành sơ cứu hô hấp nhân tạo! Trời đất ơi, ông thầy cất giọng:

- Em nào xung phong lên làm mẫu cho thầy và các bạn cùng xem nào.

Chẳng có cánh tay nào giơ lên, từ học sinh nam đến học sinh nữ. Biến thái hoàn toàn, biến chất hoàn thành. Tôi chỉ mong sau, nạn nhân đó không phải tôi. Nhưng chúa đã đi ngủ mất rồi! Thầy ấy gọi học sinh mới. Hôm nay Lan nghỉ, chỉ có tôi. Nếu không làm theo thì chắc chắn sẽ bị đì dài dài. Tôi bước lên bục giảng, tụi con gái thở phào. Tôi nằm lên băng ca trên bục. Ông thầy vừa giảng bài vừa hành động:

- Đầu tiên là phải nhấn ngực như thế này này, hãy nhớ là 3 cái.

Ông ấy nhấn vào lồng ngực tôi 3 cái, sao tôi lại có cảm giác bị lợi dụng nhỉ. Mắt tôi mở trao tráo.

- Thứ 2 là phải…

Ông thầy vừa mở miệng tôi ra thì *Rầm* hắn đứng dậy. Mặt mày kinh khủng nhìn ông thầy. Hắn đi lên chỗ tôi nhấc bỗng tôi lên. Cái này có được gọi là romantic không ta? Ông thầy thất sắc, miệng lắp bắp:

- Cậu… cậu… đang… l..làm..gì… vậy????

- Ông định giở trò sao? Học thì học chứ không cần thực hành kiểu bảo học sinh lên làm mẫu như vậy. Được, nếu cần học sinh làm mẫu thì tôi làm.

Ông thầy định thần lại. Liếc nhìn 1 lượt lớp học. Tụi con gái bây giờ thì mắt đứa nào đứa nấy hình trái tim tôi còn nghe họ nói nhỏ là: Tuấn anh hùng quá! Tôi tức trong mình, người hắn cứu là tôi mà. Eo ôi, đang suy nghĩ thì hắn thả tôi xuống nền 1 cái phịch, tôi đau nhức xoa xoa mông. Hắn quay sang nhìn tôi:

- Lỡ tay, sorry! Về chỗ đi.

Tôi cũng im lặng về chỗ. Hắn nằm lên băng ca. Ông thầy cúi xuống tiếp tục… bước 2. Hắn nhìn ông thầy chán trườn. Ông thầy hình như hơi ngại học sinh nam thì phải.. Mắt mở to nhìn sinh vật lạ trước mình, ngần ngừ mãi chẳng dám tiến đến gần. Ô i thầy ơi, nhức mắt quá. Cứ như coi phim hành động đến khúc gây cấn. Người nam chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho người nữ thì người nữ khoanh tay nhìn mắt thao láo. Mô phật, mô phật. Trí tưởng tượng bay xa.

Tôi lẳng lặng quan sát, tự nhiên tôi muốn coi cảnh này. =.= Tôi muốn xem hắn xử sự ra sao thôi. Gần 5 phút mà chẳng thấy tiến triển được chút nào, cả lớp thở dài ngao ngán. Haizzzz. Đến lúc này thầy mới nín thở tiến sát lại, tôi nhìn chăm chú hơn. Thầy chỉ vừa chạm đến chóp mũi hắn, hắn nắm tay lại và *Bốp*. Mặt ông thầy đỏ tươi ngoẹo sang 1 bên. Hắn đứng dậy:

- Lần sau đừng có mà giở trò với tôi, nếu muốn đi dạy. Không ai được phép đụng đến Minh Trang, kể cả thầy cô giáo.

Trời đất, tôi có nghe lầm không? Lần này là hắn tuyên bố trước mặt tôi và cả thầy giáo. Tôi lúc đầu thấy hoang mang nhưng lại cảm thấy vui vui. Chuyện này có nên cười không? Tôi chẳng biết, thôi, cứ cười mẹ nó đi. =.=

Ông thầy lồm cồm bò dậy, nhìn hắn. Tội nghiệp thầy, đắt tội với con cháu Đỗ Gia làm gì? Haha Í em nhầm, là hắn lỡ tay đắt tội với thầy. Hắn quay sang nhìn ông thầy mặt mày tái méc, bên má trái còn vết bầm. Hắn nói:

- Hôm nay học đến đây thôi, nghỉ đi.

Hắn nói xong thì đi xuống phía cuối lớp nhìn tôi. Tôi cũng nhìn hắn, có gì lạ mà nhìn cơ chứ? Hắn nói nhỏ qua kẽ răng:

- Đừng dễ dãi quá như thế!

Tôi tròn xoe mắt, hắn đang nói về 3 cái ấn ngực???

Chương 30: Sóng gió sắp đến (P1)

Thế là giờ sơ cứu chúng tôi được về sớm. Tuyệt vời! Tôi nhanh chân đi ra cổng, hắn lẻo đẻo theo sau. Tôi cảm kích hắn lắm, nếu không là mất first kiss với dê cụ đó rồi. Thấy vậy tôi cảm ơn hắn:

- Thanks về chuyện lúc nãy.

- Gì cơ? Nghe không rõ.- Hắn giả điếc.

Tôi tức đỏ mặt, khó khăn lắm mới nặn ra được câu cảm ơn thứ 2 mà bị hắn là xấu hổ. Tôi đấm vào lưng hắn 1 cái. Không chọc tức tôi thì ăn cơm không ngon nhỉ??? Tôi cúi đầu đi, đột nhiên… hắn nắm tay tôi. Tôi tính giằng ra nhưng tôi lại để yên như vậy. Tôi nghe tiếng tim của hắn đập nhanh, và nhịp tim của tôi cũng như hắn. Hắn hắng giọng 1 cái rồi nói:

- Tôi không muốn ai động vào cô cả, bởi vì… tôi ghen.- Hắn nói xong thì đỏ mặt quay đi nơi khác, hắn buông tay tôi ra, chẳng còn hơi ấm, tay tôi đột nhiên thấy mất mác.

- Ừ hử? Có ý gì thế?- Tôi vẫn ngại vì câu nói của hắn, cố tình trêu.

Hắn nhìn tôi hầm hầm gay gắt. Tôi nở nụ cười, tôi đang vui, vui cách lạ lùng. Hắn lại nắm chặt lấy tay tôi nhưng lần này lại bạo dạn hơn. Tôi im lặng nhìn hắn, hắn cúi nhìn tôi, đỏ đỏ mặt.

Tôi và hắn cùng đi trên con đường để về nhà tôi. Đi ngang qua nhà 1 người lạ thì tôi bắt gặp cây xoài say trĩu quả. Lâu rồi chưa ăn xoài, chẳng biết xoài này có ngọt không. Bước chân của tôi và hắn khựng lại. Hắn nhìn lên cây xoài, rồi nói:

- Trộm không?

- Hả??? Đi mua là được rồi, trộm làm gì!- Tôi lắc đầu.

- Của chùa thơm nhan, đi nào!- Vừa nói hắn vừa quăng chiếc cặp xuống leo lên hàng rào.

Tôi đứng đó nhìn hắn, hắn trèo rất nhanh 1 thoáng là vào bên trong. Tôi thở dài, có ai bắt quả tang thì sao. Tôi đang lo cho hắn. Hắn trèo lên cây như sóc. Tôi nhớ là chó đốm đâu biết trèo cây! Lỡ trèo vào rồi, không hái ra cũng uổng. Thế là chưa đến 1 phút đắn đo, tôi đứng phía dưới ngoài hàng rào… cỗ vũ hehe…

Hắn đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, ừ nhỉ, có ai đi trộm mà lộ liễu như tôi không? Tôi im lặng chỉ trái bên này trái bên kia làm hắn hoa quả mắt. Hắn tức quá, quát lên:

- Trời đất ơi, từ từ, trái này trái kia sao tôi hái kịp.

Hắn vừa la lên xong, từ đâu trong nhà… 1 đàn chó chạy ra sủa ầm trời. Hắn hái vội mấy quả rồi phi thẳng ra hàng rào kéo tay tôi chạy như bay. Tôi cũng chạy theo hắn chứ đứng đây gia đình người ta ra làm thịt mất. Chạy được 1 quãng xa, tôi và hắn đứng thở dốc. Mặt hắn đỏ bừng:

- Này, tại cô không đấy!

- Gì mà tại tôi? Là tại bầy chó mà!- Tôi chề môi.

Hắn liếc xéo tôi rồi tống cho tôi 1 cái xoài vào tay. Hắn xoa xoa bả vai, chắc là do phòng xuống cây bị trúng vào đâu đó. Tôi nhìn vào vai hắn. Vai hắn đang đỏ ửng lên và có dấu hiệu chảy máu. Trời ơi, tôi sợ máu nhưng… tôi vẫn lấy ra trong cặp 1 miếng băng gạt và nước rửa vết thương. Tôi nói:

- Đưa vai đây!

- Không sao, không cần đâu!- Hắn không chịu.

- Giờ có đưa không thì bảo??? Mặc xác anh bây giờ!- Tôi kéo thật mạnh vai hắn qua phía mình, hắn khẽ rên lên 1 tiếng. Tôi nhẹ tay lại. Lúc này hắn mới chấp nhận cho tôi sát trùng.

Tôi tỉ mỉ lau chùi vết thương cho hắn, tôi sợ mạnh tay làm hắn đau. Hắn luôn miệng…than đau. Lúc nãy ai nói là không cần mà, giờ lại than đau, yếu đuối vậy sao? CHỉ toàn ghẹo tôi. Tôi dán xong xuôi thì cất những cụ đó vào cặp, cầm trái xoài to tướng lên xăm xoi. Hắn vò đầu tôi:

- Quan tâm tôi đến vậy sao?- Hắn cười.

- Hả? Mơ à! Làm gì có, chỉ muốn ăn trái xoài này cho ngon 1 chút thôi.- Tôi cảm thấy má mình đang nóng lên.

Hắn thì cười cười. Tôi im lặng cúi đầu quan sát… đàn kiến dưới chân. Hắn đứng lên khỏi băng ghế đá, tôi cũng đứng lên đi theo hắn, không nói tiếng nào. Mắc cỡ quá hà!!!! >.<

Hắn đưa tôi về đến nhà thì cũng đi về. Hắn giơ tay tạm biệt tôi, tôi đứng đó ngẫng người nhìn dáng hắn khuất xa, mặt ngơ ngác. Từ phía sau, baba bước tới vỗ vai tôi 1 cái làm tôi giật mình, hôm nay baba nghỉ làm sao??? Baba khẽ nói:

- Con nói chuyện với ba 1 chút.

Giọng nói của ba có phần hơi trầm thấp 1 chút, tôi biết chắc có chuyện gì không hay. Tôi nhìn ba gật đầu.

Chương 31: Sóng gió sắp đến (P2)

- Con không nên tiếp tục có quan hệ với Đỗ Gia và Đinh Gia nữa.- Baba thở dài.

Tôi mở to mắt không hiểu. Baba tôi mím chặt môi như sắp khóc, giọng rưng rức:

- Con không phải là con của ba, con là con gái Lâm Gia.

Lần này tôi còn ngạc nhiên hơn nữa, tôi nghe những tiếng sấm vang vọng trong đầu mình. Là con cháu Lâm Gia, Lâm Gia là gia đình Tuyết Lan? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, Baba đang đùa với tôi chứ gì! Sao tôi có thể có quan hệ với gia đình đó. Mắt ba tôi rơi lệ:

- Lúc nhỏ, con bị tai nạn mất trí nhớ. Ba là người đã lái xe đụng con, vì ba sợ gia đình họ sẽ làm khó dễ ba nên ba không dám nói cho họ biết. Con tên là Tuyết Lan. Hôm qua, bà Đỗ có đến tìm ba và nói rõ mọi chuyện. Ba xin con hãy tha thứ cho ba!- Ba tôi khóc thành tiếng.

Tôi rấm rứt khóc, bà Đỗ đúng là người rất hiểu biết, bà ta có thể tìm đến tận nhà tôi mà uy hiếp ba tôi. Baba nói tiếp:

- Bà ta nói 1 là con phải về với Lâm Gia và có quyền qua lại với thằng Nam và thằng Tuấn. Còn 2 là con phải đi xa, tách rời họ. Nếu con trở về Lâm Gia thì sẽ chẳng có quan hệ gì với ba nữa!

Tôi lắc đầu và khóc, khóc nhiều lắm. Tại sao giới thượng lưu họ lại phải bắt buộc người khác làm điều người khác không muốn chứ! Chẳng phải baba tốt với tôi lắm sao? Baba đã cho tôi ăn học đàng hoàng khôn lớn. Lâm Gia đã cho tôi được cái gì chứ! Tôi đã nghe lời đồn đại về Tuyết Lan, nhỏ chỉ là con cờ. Giờ thì tôi là con cờ trên thương trường đó sao???

Tôi nuốt nước mắt vào trong nói với ba:

- Con sẽ đi với ba!

Mắt tôi ngẫng đầu nhìn tôi, giọng ông có chút vui hơn lúc nãy:

- Có phải là con đi không? Được! Ba sẽ thu dọn đồ đạc. Bà Đỗ đã cho chúng ta 1 số tiền, bà ta nói là sẽ mua lại căn nhà này của chúng ta.

Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu rồi sắp xếp hành lí. Tôi nhìn vào chiếc điện thoại, phím 1 là số của hắn, tôi có nên thông báo cho hắn biết không? Tại sao lúc này tôi chỉ nghĩ đến hắn, còn Nam và Thiên, tôi xem họ là cái gì? Tôi nín thở, cố nuốt những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, tôi đã có tình cảm với hắn. Tôi nên nhận ra sớm để dễ từ bỏ hơn nhưng giờ thì có lẽ đã lâu.

Tôi nhìn căn phòng mình 1 lượt, chẳng có gì nhiều, chỉ toàn sách vở và vài bộ đồ. Tôi chưa kịp lưu số của Thiên nên tôi mở máy tính này lần cuối. Nick Thiên vẫn im ỉm màu xám không online. Tôi gửi tin nhắn cho Thiên với dòng tin ngắn gọn như thế này: Tạm biệt, nhớ bảo trọng nhé!

Tôi nghe lòng mình quặng thắt, hà cớ gì mà lại phải hành hạ cuộc sống của gia đình tôi. Ba tôi đã có tuổi, từ nhỏ ông là cô nhi, trả trách khi tôi hỏi bà con đâu thì ông chỉ lắc đầu. Cha con tôi cứ nương tựa nhau mà sống. Tôi yêu ông hơn bất cứ thứ gì vì tôi biết, ông xem tôi như con gái ruột của ông mà.

Tôi xuống dưới nhà, mỉm cười với ông. Ông đã sắp xếp xong hành lí. Tôi sẽ chuyển trường nơi mình sẽ sống. Mọi thứ đến quá nhanh, chỉ trong 2 tuần. Tôi chẳng có duyên với hắn và Nam rồi.

Tôi và ba bước lên chiếc xe buýt, tôi chẳng biết, số phận của mình sẽ đi về đâu! Tôi giở điện thoại ra nhắn tin cho hắn tin cuối cùng. Tôi đã theo quyết định là chọn ba nên sẽ phải từ bỏ hắn. Tin nhắn của tôi như thế này: Tạm biệt nhé chó đốm, hãy giữ gìn sức khỏe. Gửi lời tạm biệt của tôi đến với Nam và nhóc Trung nhé! Tôi đóng điện thoại lại, mở sim ra và quăng qua cửa sổ. Tôi khóc, ba vỗ vỗ vai tôi. Tôi ngước lên nhìn ba. Tôi phải cảm ơn ba chứ nhỉ? Nhờ ba tôi mới sống được tới giờ phút này. Chiếc xe buýt lăn trên con đường dài bất tận. Nó rồi sẽ về đâu???

Tôi thiu thiu ngủ thiếp đi trên vai ba, ít nhất tôi vẫn còn người thân bên cạnh, các bạn nhỉ?

…………………………………………………………………………………………..

Tại Đỗ Gia:

Người đàn bà xinh đẹp khẽ nở nụ cười nói với người đàn ông bên cạnh:

- Anh thấy không? Em biết đó là Tuyết Lan cơ mà! Tôi nghiệp con bé, mất tích lâu như thế! Ông tài xế ấy cũng giỏi anh nhỉ? Chúng ta tìm mãi chẳng ra!

Người đàn ông khẽ gật đầu rồi cười:

- Để xem, bọn nhóc có thể vượt qua thử thách này không? Tình cảm đâu phải lúc nào cũng là đường tráng nhựa.

Người đàn bà gật đầu nắm lấy tay người đàn ông:

- Cũng giống như chúng ta, trải qua sóng gió rồi mới có nhau.

Chương 32: Mang yêu thương về vạch xuất phát.

Hắn vừa tắm xong, thả người trên chiếc giường êm ả. Tay hắn cầm lấy chiếc iphone. Có tin nhắn, là nhỏ. Hắn cười, vừa mới gặp đây thôi lại nhớ hắn rồi sao? Hắn bấm mở. Đầu óc hắn choáng váng khi đọc tin nhắn. Nội dung tin nhắn thật lạ. Gì mà tạm biệt chứ? Hắn im lặng. Thôi chết, có chuyện không hay rồi! Hắn gọi điện cho nhỏ, tiếng thuê bao đang khóa chợt vang lên. Hắn bấm nút gọi:

- Thư ký Đông, mau chuẩn bị xe.

Hắn chạy như bay xuống sân, phi thẳng vào xe. Lòng hắn thấp thỏm bảo tài xế lái xe hết tốc độ. Chiếc xe sang trọng đỗ kít trước ngôi nhà nhỏ. Hắn bước xuống xe. Chết tiệt, cửa nhà khóa rồi, nhỏ đi đâu chứ? Hắn bấm gọi nhỏ lần nữa, tiếng tổng đài vẫn đều đều. Hắn bước lại vào xe, chuyện này… có chút gì đó rất lạ. Tại sao lại đột ngột đến vậy??? Hắn thở dài sầu não. Đúng là ý trời, vừa lúc nãy bên nhau, lúc này lại xa…

Hắn cho xe quay về Đỗ Gia, bước nhanh lên phòng của mẹ. Hắn gõ cửa.

- Vào đi!- Người phụ nữ ngồi trên sô pha cạnh người đàn ông lên tiếng. Thật là đúng lúc, bà biết thế nào hắn cũng tìm đến bà.

- Mẹ, sao Trang lại chuyển đi đột ngột như vậy?- Hắn khoanh tay, ánh nhìn sắc lạnh nhìn người phụ nữ.

- Sao con lại hỏi mẹ?- Người đàn ông lên tiếng.

- Chỉ có ba và mẹ mới có thể làm Trang chuyển đi nhanh như thế!

- Con yêu, nghe này! Mẹ không muốn con qua lại với 1 gia đình thấp kém như thế.- Bà nhíu mày.

- Mẹ đừng nói dối! Hôm bữa mẹ và ba rất vui khi có mặt nhỏ đó.- Hắn lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế sô pha.

Người đàn bà vỗ vai nhẹ người đàn ông. Ông mở miệng:

- Ba cũng không muốn vòng vo nữa, con cũng biết tình hình của gia đình ta và Lâm Gia đa ng rất căng thẳng.

- Trang thì liên quan gì chứ?- Hắn cắt ngang.

- Nó là Tuyết Lan, Lan mất tích lúc 5 tuổi đến giờ Lâm Gia vẫn chưa tìm thấy. Lần đầu tiên ba và mẹ thấy nó thì cũng ngờ ngợ ra. Mẹ đã bảo thư ký Đông tìm hiểu rõ. Tối đó, ba mẹ đã hẹn ba nó ra. Nó bị tai nạn mất trí nhớ. Nhưng chuyện này thì còn quan trọng gì nữa? Quá khứ là quá khứ, bỏ qua đi!

Hắn không tin vào tai mình, Trang là Tuyết Lan??? Đúng rồi, nhỏ nói ghét cà chua và dưa leo, nhưng với đó thì quá ít, quá rời rạc và chưa đủ. Hắn tin lời ba mẹ hắn nói vì ba mẹ hắn là những người đương đầu trên thương trường. Vậy là hắn phải từ bỏ? Không, từ đầu đến giờ hắn vẫn chỉ yêu 1 người. Điều này cũng làm hắn vui nhưng nhanh chóng vụt tắt. Ba mẹ hắn che giấu rất giỏi. Hắn nói:

- Nếu vậy chúng ta hợp tác lại với Lâm Gia.

- Không dễ thế đâu con trai, nếu họ biết Trang là Tuyết Lan thì sẽ đưa ra bản hợp đồng với phần trăm là 40% và 60%. Con cũng biết đó, hợp đồng của Đỗ Gia 1% thôi cũng là rất lớn. Ta nhất định không để công ty thua thiệt.- Bà Đỗ ôn tồn giải thích.

- Vậy ba mẹ muốn con phải làm gì lúc này???- Hắn vò tóc.

- Mang yêu thương về vạch xuất phát.- Bà nói.

Hắn đứng yên, nhìn ra ngoài cửa sổ căn phòng. Nắng chiều đang dần buông, nhỏ hôm nay sẽ nghỉ học, chẳng biết nhỏ sẽ đi đâu. Hắn cũng chẳng có lí do gì mà học.

- Nếu không?

- Con chẳng có quyền lựa chọn. Mẹ đã đưa ra 2 quyền cho nó. 1 là bên con và quay về Lâm Gia, 2 là ở bên ba nó và tránh xa con ra. Nó đã chọn đáp án 2! Con nghĩ bây giờ con xuất hiện trước mặt nó thì nó sẽ cảm kích và thương yêu con sao? Chuyện đó là không thể.

- Con sẽ làm những gì con tim mách bảo. Chào ba mẹ!- Hắn nói xong thì quay đi.

Hắn đi ra ngoài được 1 lúc thì bà Đỗ nói:

- Haha, nó sẽ làm những gì đây?

- Anh không biết nhưng anh biết, nó và Lan là thanh mai trúc mã, khó chia lìa. Cứ thuận theo ý trời đi.

- Mà anh này, nếu nó và Lan cưới nhau thì mình lại hợp tác với Lâm Gia sao?

- Ừ, họ không dám đưa ra bản hợp đồng giống em nói cho nó nghe lúc nãy đâu! Đúng là tuổi trẻ nóng vội.

Nam từ nãy đến giờ đứng ở cửa nghe hết mọi chuyện. Lúc đầu anh cũng hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó, nụ cười trên khóe môi nhếch lên toan tính. Tại sao anh và nhỏ không phải thanh mai trúc mã. 2 người các người thiên vị đứa con ruột, xem anh chẳng bằng ai. Được anh sẽ chứng minh cho họ thấy sai lầm của họ. Anh xoay người bước đi.

- Em cảm thấy lo cho Nam, nó đã quá mù quáng rồi.

- Rồi nó sẽ tỉnh ra.- Người đã ông ngã người nhìn ra ngoài cửa phòng, bóng dáng Nam đã khuất.

Hắn ngồi trên giường, tay đang cầm chiếc iphone xem hình, là hình nhỏ. Hắn đã chụp lén được nhỏ rất nhiều, cái hình nhỏ xóa chỉ là 1 trong số đó thôi. Hắn cài đặt lại hình nền, nằm dài trên giường. Mang yêu thương về vạch xuất phát??? Hắn cần phải làm gì lúc này đây???

Chương 33: Gặp lại.

1 tháng sau…

Tôi đã thích nghi được môi trường mới. Nó khá là thoải mái, ở đây, tôi có rất nhiều bạn! Chỉ là… không có sự xuất hiện của hắn, hoàng tử và Thiên. Tôi bây giờ đã có thể tự đi xe đạp. Điều này phải cảm ơn Kiệt- bạn cùng lớp. Kiệt đã dạy cho tôi cách chạy xe, không những thế, tôi còn đi học với giày patin cơ. Dù đã là 1 tháng nhưng dường như nó quá ngắn so với 2 tuần ở cạnh hắn. Tôi chẳng thể nào quên được lúc hắn cứu tôi ở phòng nhạc, lúc hắn và tôi bên nhau. Kì thật, tôi chẳng nhớ gì về Thiên và hoàng tử. Đúng như tôi xác định, tôi có tình cảm với hắn, từ nhỏ chứ không phải chỉ bây giờ. Khi ở bên hắn tôi lại cảm thấy mình ấm áp lạ thường, tôi đang đi tìm cảm giác đó nhưng không thấy…

- Này!

Nghe tiếng kêu tôi xoay lại, thì ra là cô bạn mập ú, bạn thân của tôi. Bật mí này, cô bạn là chị song sinh với Kiệt. Kiệt là cool + warm boy của lớp, tội nghiệp bạn tôi, béo ú nên chẳng ai thấy vẻ đẹp tìm ẩn. Càng tìm thì nó càng ẩn, rõ khổ. Nhỏ chạy lại tôi.

- Tớ nghe nói hôm nay có 3 hot boy chuyển về trường mình cơ!

- Ừ, thì sao?- Tôi hỏi.

- Vào lớp mình.

- Ừ, thì sao?

- Này, cậu bị miễn nhiễm với trai đẹp sao? Tớ còn nghe nói là con cháu Đỗ Gia và Đinh Gia nữa cơ.

Trời đất, tôi nghe như có tiếng sét vang trong tai. Còn ai khác ngoài hắn, hoàng tử và Thiên? Baba chắc chắn sẽ không vui về chuyện này. Mặt tôi méo xệch, môi cắn chặt muốn bật ra máu. Nhỏ bạn lại nói:

- Mình sẽ giảm cân này, mình nhất định phải tìm được ý trung nhân!- Nhỏ giơ tay làm theo kiểu nhiệt huyết. Tôi cười cười, nhỏ cũng đáng yêu phết.

- Thôi đi học, trễ bây giờ. Mang giày trượt vào tớ dắt cậu đi.

Như ngoan ngoãn ngồi xuống mang giày, quả thật, nhỏ rất tệ trong việc trượt, Kiệt đã hướng dẫn nhỏ nhiều lần rồi mà vẫn té, trong khi tôi chỉ hướng dẫn 3 lần đã biết trượt. Tôi và nhỏ vào trường, trường tôi là trường học bán trú, đến chiều mới có thể về. Tôi vào căn tin mua chai nước suối rồi trở vào lớp. Tôi đã thay đổi. Tôi cắt tóc ngắn, mặc áo phông quần jeans như con trai, chẳng hiểu vì sao? Tôi còn có sở thích highlight, tôi móc lai tóc màu trắng vào phía trong, cái này là ảnh hưởng của chó đốm. Nhìn tôi chẳng khác gì 1 tomboy nhưng không phải, tính tình tôi vẫn rất nữ tính 1 nét cực kỳ… Trang!!!

Nhỏ Như ngồi cùng bàn với tôi, tôi lắc đầu nhìn nhỏ. Giảm cân của nhỏ đây sao??? Tôi xin liệt kê danh sách các đồ ăn có trên bàn này: snack, mirinda, pocca, chocolate, … Nhiều quá đến nỗi tôi hoa cả mắt. Lúc tôi vào lớp này thì ai cũng hồ hởi đón chào khác với trường… 1 tháng trước. Chuyện đã qua nhưng chẳng biết sao tôi lại muốn mình nhớ! Nếu quên, tôi sẽ mang trong tội. Love The Way You Are!!!

Tôi nằm dài trên bàn. Kiệt đi xuống vỗ vai tôi:

- Tối nay cà phê không?

Tôi chẳng lạ gì cái việc rủ đi ăn uống thế này. 1 tuần trước, đang uống cà phê với Kiệt thì Như đi vào, tay chống nạnh:

- Em dám đi với người tình của chị mà không xin phép??? Không định rủ chị sao???

Mặt Kiệt lúc đó xám ngoét, tối về nhắn tin cho tôi là muốn đi chơi riêng nhưng bị Như phá đám. Tôi nhìn Kiệt cười rồi nhìn sang Như, nhỏ đang nhóp nhép bịch snack. Kiệt thở dài rồi cất lời:

- Chị hai à, tối nay đi uống cà phê với em và Trang không?

- Ừ, đi thì đi nhưng đừng cho chị uống chất béo, không thì béo lên đấy.

Tôi che miệng cười, Kiệt thì thở dài. Kiệt ngồi trên bàn tôi. Tôi đã nghe Như kể, có 1 cô bạn theo đuổi Kiệt mãi, nào là viết thư,làm cơm tặng nhưng Kiệt không đồng ý. Giờ thì tôi biết, Kiệt đang … theo đuổi tôi. Khác hẳn với việc các cô gái vui, tôi vẫn im thin không đáp lại.

Từ đâu, trong 1 đám đông, người con trai phá tan vòng vây đi lại bàn tôi. Hắn ta ôm chầm lấy tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn, là hắn. Hắn vẫn giữ tôi trong vòng tay trước bao ánh nhìn của bạn cùng lớp, hắn nói khẽ vào tai tôi:

- Chết tiệt, sao ra đi lâu quá vậy! Làm tôi tìm muốn chết!

Tôi đẩy hắn ra, tiện tay cho hắn 1 cái tát. Như và Kiệt nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi tất nhiên có quyền tát, hắn đang lợi dụng tôi mà.

Chương 34: Hữu Thiên, xin lỗi!

Hắn mở to mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi chỉ nhìn hắn lạnh lùng:

- Xin lỗi, bạn không nên làm như vậy!

Quả thật, tôi rất tự ái khi mẹ của hắn xem tôi như món đồ, tôi đã lựa chọn ra đi chẳng lẽ giờ mặt mày trơ tráo lật lộng chạy đến bên hắn. Tôi đi ra tránh những ánh mắt tò mò về cái tát và học sinh mới này. Tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đứng khóc.

1 lát sau tôi đi ra, tôi mở mắt ngạc nhiên, đứng trước tôi là Thiên. Tôi chỉ nhìn Thiên mỉm cười nhẹ. Tôi nói:

- Thật là… Trùng hợp!

- Không, tôi tìm you cũng hơi lâu đấy.

Tôi nhướn mày gật đầu. Okay, fine, không tìm thì sao lại chuyển vào đây. Giờ chẳng lẽ chạy trốn tiếp tục. Thật là tù tội.

- Nói chuyện 1 chút!

- Ừ!

Tôi đi theo Thiên lên sân thượng của trường, sở thích này của Thiên vẫn không bỏ. Tôi cảm thấy nhớ… lúc trước da diết. Gió mạnh làm tóc Thiên tung bay, có phần mộng mị. Tôi cảm thấy Thiên có phần gầy hơn trước. Thiên nhìn tôi:

- You thích Tuấn!

- Không.- Tôi lắc đầu.

- Có.- Thiên đưa đôi mắt xanh xoáy vào mắt tôi, tôi vẫn nhìn Thiên không hề trốn chạy.

- Đó là 1 tháng trước.

- Bây giờ… vẫn còn.- Thiên thở hắt.

- Không…- Tôi chỉ lắc đầu nhè nhẹ.

- Vậy tại sao lại khóc?

- Mình… Không biết.

Thiên gật đầu. Tôi cảm thấy dễ thở hơn đôi chút. Đúng là tôi vẫn còn tình cảm với hắn.

- Mình có cơ hội không?

- Mình không xứng, tốt nhất chúng ta nên là bạn.

Thiên cười tươi như ánh mặt trời rọi vào người tôi.

- Ừ, mình muốn nghe chính miệng bạn nói. Mình sẽ từ bỏ.

Tôi thấy có lỗi với Thiên quá, vì tôi, Thiên đã tốn công tìm, đổi lại, cậu nhận được lời từ chối. Tôi thấy sóng mũi cay cay, hôm nay thật… buồn. Thiên đi xuống sân thượng, tôi níu tay cậu lại:

- Mình xin lỗi!

Thiên chỉ nhìn tôi rồi cười, tôi yên tâm đôi chút. Tốt nhất cái gì không đáng thuộc về mình thì hãy thả nó ra. Giống như tình cảm của Thiên, tôi không thể nhận. Tôi đứng trên sân thượng lộng gió, bật khóc lần nữa. Hữu Thiên, xin lỗi!

Tôi vào lớp, đang đi thì được cái ngáng chân. Là Thu, nhỏ hot girl đỏng đảnh lớp tôi, từ lúc tôi chuyển vào đến giờ thì cô ta luôn kiếm chuyện với tôi. Tôi đang buồn nên giở thẳng chân đạp mạnh vào chân cô ta 1 cái. Thu rên khẽ 1 tiếng. Tôi nhếch mép rồi về chỗ. Cô giáo lớp tôi bước lên:

- Hôm nay, lớp chúng ta có 2 bạn chuyển vào là Thiên và Tuấn. Chắc hẳn các em cũng biết về 2 người bạn này rồi nhỉ?

Cô vừa dứt câu thì tụi con gái rú lên hò reo. Tôi nhìn Kiệt, cậu ta đang chống cằm trên bàn mặt buồn rười rượi, bị soán ngôi rồi Kiệt à! Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, miệng nói:

- Tôi là Đỗ Thanh Tuấn, sẽ học lớp các bạn. À, Trang này, anh Nam lớp trên đấy!

Tôi khinh khỉnh nhếch mép. Gì vậy? Đang nói về hoàng tử sao? Đáng tiếc, hắn như xát muối vào tim tôi, tôi chỉ xem Nam là anh trai thôi. Như thấy vậy quay sang:

- Tớ cứ tưởng cả 3 luốn ấy chớ! Khối 11 sướng rơn cả rồi nhưng lớp mình vẫn may mắn nhất. Cậu quen Tuấn sao?

- Ừ.- Tôi trả lời cọc lốc.

Thiên lúc này bước lên:

- Tôi là Đinh Hữu Thiên!

Chiếc bút trên tay Như rơi xuống đất, mắt nhỏ mở to. Tôi cho rằng nhỏ đã trúng tiếng sét ái tình. Là Thiên, tôi cũng yên tâm. Như ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn Thiên. Cô giáo cho 2 người ấy chọn chỗ, hắn đi thẳng đến chỗ Như rồi quăng cặp lên bàn:

- Phiền bạn chuyển chỗ!

- Bàn kia còn trống, nhất thiết là bàn này?- Tôi liếc hắn.

- Tôi thích!

Như lẳng lặng rời đi. Tôi níu tay nhỏ lại nhưng nhỏ lắc đầu, nhỏ đang sợ hắn. Tôi cũng im lặng chẳng buồn lên tiếng cãi vã. Nhỏ Thu hot girl xoay xuống nhìn tôi, tôi chỉ liếc lại. Nhìn gì? Tôi móc mắt bây giờ. Thiên ngồi kế tôi bàn bên kia, chỉ còn bàn của Thiên trống nên Như ngồi vào mặt đỏ ửng. Tôi chắc rằng nhỏ đang sướng rơn trong mình. Còn tôi, hắn nói nhỏ:

- Đừng hòng trốn tôi lần nữa!

Chương 35: Đắng lòng.

Cả tiết học, hắn quan sát nhỏ. Đã quá lâu hắn chẳng nhìn thấy nhỏ. Da nhỏ trắng nhợt ốm yếu nhìn cứ như trong suốt. Hắn đã ôm nhỏ sau những ngày xa cách, nhỏ lại tặng hắn 1 cái tát. Hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa Thiên và nhỏ nên hắn xí xóa tất cả. Là lỗi của hắn đã để nhỏ rời xa.

Càng nhìn thì càng thấy nhiều thay đổi. Nhỏ cộc cằn hơn và đã cắt tóc ngắn, quan trọng là còn highlight. Nhìn nhỏ cũng đẹp hơn xưa nhiều, đúng là xa 1 cái gì đó sẽ biết trân trọng hơn! Suốt buổi học nhỏ chẳng thèm liếc mắt đến hắn, hắn chỉ nhận được những cái quan sát rẻ mạc của tụi con gái trong lớp. Ôi thật là tức muốn điên lên.

Ra chơi, hắn đi sau lưng nhỏ rồi vượt lên:

- Vào căn tin đi!

- Tại sao tôi phải đi với anh?- Nhỏ nghênh mặt.

Nãy giờ hắn đã chịu đủ sự im lặng từ nhỏ, giờ thì được cái nghênh, quá đáng. Hắn nhấc bỗng nhỏ lên rồi đi vào căn tin mặc kệ nhỏ la hét bảo bỏ xuống đánh thùm thùm vào vai hắn. Hắn đi được 5 bước thì gặp Nam, anh đang bị vây lấy bởi 1 vòng fan nữ. Có lẽ anh không dùng biện pháp mạnh như hắn.

Nam xô tụi con gái đang õng ẹo mè nheo ra khỏi người chạy đến cạnh hắn:

- Này!

- Gì cơ?- Hắn hếch mắt.

Miệng nhỏ vẫn la oai oái là buông ra.

- Em thả Trang xuống đi!- Nam nhíu mày.

- Được thôi!- Hắn buông tay ra.

Nhỏ đã quen với kiểu đáp đất này nên thủ sẵn thế đứng vững. Nam xoay sang nhỏ rồi mỉm cười:

- Lâu quá không gặp!

- Ừ, chào anh.- Nhỏ cũng cười lại.

Hắn tức đỏ mặt, sao với hắn nhỏ chỉ nói những lời cay nghiệt còn với Nam thì khác. Hắn hỏi:

- Anh định đi vào căn tin sao?

- Ừ, vào chung nhé!- Anh nói nhỏ.

Nhỏ lắc đầu, còn tâm trí gì mà ăn với chả uống, thiệt là… Hắn lúc này chẳng níu nhỏ nữa, kéo tay Nam đi nhanh vào căn tin. Nhỏ chạy về lớp chẳng thèm để ý đến 2 người đó. Hắn lôi Nam ra sau vườn:

- Tại sao anh cứ thích tranh giành với em vậy?

- Anh giành ư? Gì cơ?- Anh nheo mắt cười.

- Anh chuyển về đây là để tiếp cận Trang.

- Không! Anh đã nói rồi, anh và em có chung sở thích.

Hắn cau mày, nhìn Nam. Anh bây giờ khác lúc trước nhiều lắm. Từ ngày nhỏ di cư, anh ưa cáu gắt với hắn và nói hắn là tác nhân. Anh con thường xuyên trách cứ ba mẹ không quan tâm anh. Chỉ bấy nhiêu thôi hắn đã biết anh đang ghanh tỵ với hắn. Hắn cũng có vui vẻ gì khi nhìn anh như thế.

Hắn xoay người đi. Là hắn đã phải điện thoại cho thư ký Đông điều tra về nhỏ, hắn đã phải sốt ruột chờ đợi tin tức. Hắn chẳng có gì về nhỏ ngoài những tấm hình lúc đi lạc. Sao hắn có thể làm mất được chứ? Hắn đã phải rửa hình thật cẩn thận, tự tay lồng vào khung hình treo khắp phòng hắn. Lâu lâu hắn lại nghe nhóc Trung nhắc đến nhỏ mà lòng quặng thắt.

Ngày mà hắn nhận được tin tức của nhỏ thì cũng là ngày hắn quyết định chuyển trường vào cùng lớp nhỏ. Không chỉ có hắn mà Thiên và Nam cũng chuyển. Điều này không làm hắn lo lắng, vì hắn biết, nếu cái gì là của hắn thì sẽ thuộc về hắn, còn không phải thì cứ cho nó đi càng xa càng tốt.

Hắn nhất định không để vuột mất nhỏ 1 lần nữa, hắn đã để mất 2 lần rồi còn đâu. Hắn lẳng lặng cười, 1 nụ cười có thể nói là vui mà cũng có thể nói là không! Chẳng biết phải nói gì lúc này nhưng hắn lo cho nhỏ, anh Nam không đơn thuần là thích, mà là muốn chiếm đoạt. Anh em với nhau giành giật như vậy là không hay nhưng hắn có thể buông tay sao?

Chương 36: Học sinh cá biệt.

Tôi trở về lại lớp học thân yêu. Nhỏ Như đang nằm dài trên bàn, chẳng thấy món ăn nào trên bàn, có thể nói là kì tích. Nhỏ đã phải lòng ai đó rồi. Tôi khều vai nhỏ:
- Để mắt đến ai rồi? Khai mau, người tình bé bự của tớ!

Nhỏ ngẫng đầu lên nhìn mình cười 1 cái, mắt mơ mơ màng màng:
- Bạn cùng bàn ạ!

Quả thật, tôi đoán đúng, là Thiên. Tự nhiên tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Tôi quay về chỗ ngồi, chúc nhỏ giảm cân thành công. Hắn vào lớp với bộ mặt cô hồn. =.= Chắc là có chuyện gì nên mới nhíu mắt nhíu mũi thế này. Tôi không thèm nhìn hắn. Hắn nằm dài trên bàn rõ mệt mỏi rồi ngủ.

Trống vào, Thiên vẫn chẳng thấy đâu, có lẽ là đang ở trên sân thượng.
Thiên thường cúp tiết để lên sân thượng là chuyện bình thường. Thiên, hắn và tôi có chung 1 điểm là rất thích ngủ.

Thầy dạy Tin học đi vào và ra hiệu lớp đi qua phòng thực hành. Để hắn ở đây 1 mình thì cũng tội nghiệp. Tôi ghi cho hắn 1 tờ giấy, gõ đầu hắn 1 cái rồi chạy. Hắn lơ mơ tỉnh giấc, nhìn vào tờ giấy, hắn cười.
Ô, hắn đứng dậy đi qua phòng thực hành luôn. Nhìn hắn bước tới cửa, tôi chạy vèo vèo khỏi hành lang nối đuôi lớp.

Lại là lập trình, chẳng biết lập trình làm gì. Bây giờ đã có nhiều phần mềm lập trình như Java lại phải đi lập trình Pascal. Ôi nản, tôi tệ nhất là môn lập trình này.

Vào phòng thực hành mỗi người 1 máy, hắn vẫn giành vị trí kế tôi, làn như sợ tôi chạy đi đâu mất ấy. Hắn quăng cặp sang 1 bên, tiếp tục ôn lại… giấc ngủ. Lâu lâu thì mở mắt nhìn tôi.

Ông thầy đi vòng vòng lớp học kiểm tra các học sinh. Thầy khựng lại chỗ hắn, vỗ vào đầu hắn 1 cái. Hắn xoay lên nhìn:
- Làm gì vậy?

Ông thầy có chút sững sờ rồi ngạc nhiên, mặt đỏ lên nóng phừng phừng.
Ố mài gót nét, thầy là giám thị khối 10 luôn đấy, đắt tội thì hơi bị khó lọt. Thầy trợn mắt:
- Em dám ngủ trong lúc học mà còn vô lễ với giáo viên, lên văn phòng ngay cho tôi.
- Ủa, ông có phải là ba mẹ tôi đâu mà lễ với chả phép. Muốn lên thì lên 1 mình đi.

Tôi nhìn quanh lớp, mọi việc hình như ngưng lại lúc này. Kiệt nhìn tôi, tôi nhún vai. Hắn nhìn ông thầy như muốn ăn tươi nuốt sống. Tuấn chó đốm à, thầy đã có tuổi, nhỡ thầy đột quỵ là mi sẽ ở tù đấy. Quả
thật, ông thầy tức không nói nên lời. Thầy đụng trúng học sinh cá biệt rồi.

Hắn nằm ngủ tiếp, ông thầy đứng chết trân tại chỗ. Tôi nhỏ nhẹ với thầy:
- Thầy thông cảm, bạn ấy mới chuyển về. Nghe đâu mắc bệnh thần kinh ạ, thầy hãy tha thứ cho bạn ấy nhé!

Ông thầy nhìn tôi gật đầu. Đúng là học sinh mà không sợ thầy cô giáo thì chỉ có bệnh tâm thần thôi. 5 phút trước thầy còn nhìn hắn ăn tươi nuốt sống giờ thì mắt long lanh có nước, đó là sự… đồng cảm. What problem???

Hắn xoay người nhìn tôi:
- Dám nói tôi bệnh thần kinh? Càng ngày cô càng gan nhỉ?
- Sự thật… là vậy mà.- Tôi nhìn hắn buông lơi câu trả lời.

Tự nhiên hắn mỉm cười rồi ngục mặt vào bàn tiếp tục. Ông thầy đi vào chỗ tôi, tay tôi đang đặt lên con chuột di chuyển, thầy… lỡ tay đặt lên. Hắn liếc nhìn thầy, vỗ bàn 1 cái ầm. Tôi nghĩ là chuyện này giống
thầy sơ cứu thì phải. Cái này là ông thầy lỡ tay. No No No. Thầy rất chính trực, tôi đảm bảo đấy.
- Ông đang lợi dụng học sinh đấy!

Ông thầy chẳng hiểu cái mô tê gì sất, nhìn hắn. Ông nhìn lại bàn tay thì thấy đang đặt trên tay tôi, tôi cười méo xệch. Thầy vội vàng rút tay ra.
- Tôi đang hướng dẫn em ấy mà!
- Hướng dẫn mà động tay động chân vậy à?- Hắn quát.

Tôi nín thin, giờ biết nói gì nữa cơ? Hắn vừa vào học ngày đầu thì tôi là trung tâm chú ý của lớp. Ôi, điên cái đầu. Tôi kéo tay hắn:
- Là thầy lỡ tay, thầy không có cố ý, tôi có nói gì đâu mà anh làm ghê vậy?

Hắn liếc tôi, tôi buông hắn ra cúi đầu như người có tội. Ông thầy là nạn nhân của sự… ghen tuông.
- Nếu có đi chăng nữa thì em không được vô lễ với tôi.- Ông thầy sau 1 lúc im lặng thì lên tiếng.
- Ông có tin là sẽ nghỉ dạy không?- Hắn hất hàm.

Trời đất ơi, hôm nay hắn ăn trúng cái gì vậy. Tóm lại là 1 người thầy gương mẫu sắp phải xa trường ư? Nhất định không được. Ông thầy đứng im đó. Nãy giờ tôi chịu đựng đủ rồi, tôi thét:
- NÀY, ĐÃ NÓI LÀ THẦY KHÔNG CỐ Ý. ĐỖ GIA THÌ HAY LẮM SAO? TÔI NÓI CHO MÀ BIẾT, TÔI SẼ KHÔNG CẢM KÍCH ANH ĐÂU!

Ông thầy nhìn tôi bằng cặp mắt thán phục. Hắn cũng nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi đứng dậy, xách cặp đi te te ra ngoài lớp. Chắc chỉ trong nay mai, tôi và hắn sẽ là 2 học sinh cá biệt của trường không chừng.
Aizzzzzzzz, tên chó đốm 1 tháng rồi vẫn cứ đáng ghét thế!

Tôi đi lên sân thượng, đơn giản là không nên ló mặt ra lúc này! Tôi đã có can đảm thét lên bảo vệ ông thầy như vậy nhưng không biết ông ta có thật sự cảm kích đứa học trò này không thôi! Mọi chuyện còn lại, thầy có mệnh hệ gì hay không thì có trời mới biết.

Thiên đang ở đây, mắt khép hờ. Tôi yên lặng ngồi xuống bên cạnh. Tôi nhìn lên trời, tôi ước gì mình là chim, có thể tự so tự tại không phải làm theo bắt buộc của. Nếu cuộc đời không chia cắt tôi, có lẽ giờ này tôi và hắn đang ở nhau không chừng. Tôi nhìn xuống dưới lắc đầu cười nhạt. CUộc sống đâu có 2 chữ giá như.

Thiên mở mắt quay sang nhìn tôi, vẫn là cặp mắt sâu màu xanh biển lạnh nhưng giờ nhìn quá xa lạ. Tôi thở 1 hơi nhẹ rồi cười:
- Sao bạn cúp hoài vậy, vào học đi chứ!
Thiên ngẫng đầu nhìn lên trời, nhếch mép:
- Chẳng phải bạn cũng vậy sao?
Ừ, okay alright. Lần đầu tiên trong trường này tôi bỏ tiết giữa chừng. Ồ, Thiên! Nhắc đến đây tôi mới nhớ ra là nhỏ Như, nhỏ Như đang thầm thương trộm nhớ Thiên. Tôi phải hỏi giúp nhỏ mới được, BFF mà.

- Tiêu chuẩn bạn gái của cậu ra sao???
- Bạn đâu cho cơ hội, hỏi cho ai thế? Nhỏ mập hả?

Quả là Thiên đoán đúng, Thiên biết Như thích cậu. Nhỏ thể hiện quá rõ mà, LOVE NEVER LIE, nhỏ là biểu hiện cực thật. Tôi gật đầu, Thiên gọi bằng nhỏ mập vậy chắc hẳn không thích Như rồi.
- Bảo nhỏ đó đừng nhìn mình thèm thuồng nữa, mình chẳng để ý nhỏ đó đâu. Dù nhỏ có giảm cân đi chăng nữa.

Ôi thật là độc ác, Thiên đang cấm và cho nhỏ cơ hội sao? Tội nghiệp nhỏ quá.
- Thì nhỏ thích cứ cho nhỏ thích.

Thiên không trả lời, im lặng. Tôi cũng chẳng tha thiết gì để mở miệng nữa.

30 phút sau…

Tôi đi xuống sân thượng, hết tiết Tin rồi, vào học tiếp tục thôi. Tôi bước vào lớp, hắn nhìn tôi chẳng buồn nhếch mép. Tôi lẳng lặng vào chỗ. Hắn ghé miệng sát vào tai tôi:
- Nhờ công của cô mà tụi nhiều lời ngoài kia nói tôi bị bệnh thần kinh kìa.
- Trời đất, tôi chỉ nói sự thật thôi!- Tôi nhún vai.

Kiệt ngồi trên hắn xoay xuống, lắc đầu:
- Tội bạn thế, đẹp trai vậy mà khùng. Bạn không bằng mình rồi!

Bựt, bựt. Tôi nghe tiếng dây chằn trong thần kinh của hắn đứt ra. Kiệt- super hero. Chẳng hiểu sao cậu bạn lại có can đảm đôi co với 1 tên… trốn viện.

Hắn vỗ vai Kiệt, nhìn nhẹ nhàng lắm cơ. Hắn đang toan tính gì cơ?
- Cảm ơn bạn đã khen, mình biết mình đẹp trai nên Trang mới thích.

Kiệt xoay xuống mở to mắt nhìn tôi. Tôi im lặng nhìn hắn. Bốp, tôi đánh mạnh vào lưng hắn. Gì cơ? Đùa tôi sao? Hắn vẫn cười, tay kia chụp lấy tay tôi.
- Nhìn này, cô ấy đâu có giằng ra.

Tôi giằng mạnh ra, quát:
- Có điên mới thích anh ấy.

Thầy đang giảng Hóa thì ngừng lại, khẽ đẩy gọng kính. Tôi nghe tiếng Ting, tri thức là vậy đấy. Bọn bạn cũng nhìn tôi, Như nhìn tôi rụt rè. Ôi chúa ơi, lớp đang học cơ mà. Nói chuyện riêng mà quát lên như thế thì thật sự… rất điên…

- Ừ, cô điên thật!- Hắn cười nhỏ nhẹ.

Tôi gãi đầu cười hì hì với thầy.
- Ý em là, em xung phong làm bài này!

Ông thầy trao tráo nhìn tôi, tôi chưa kịp nhìn lên cái đề thì thầy ra hiệu tôi lên làm. Thôi chết mẹ rồi, bài này thầy chưa giảng qua 1 lần, lại là nâng cao. Tôi đổ mồ hôi hột, vẽ bùa chú lung tung trên bảng rồi về.

Ông thầy nhận xét bài làm với câu nói như thế này:
- Làm việc riêng thì cứ nhận, thầy không truy cứu. Giờ em đã phá hoại vẻ đẹp của bài Hóa, em xuống cuối lớp đứng cho tôi.

Ô mài gót, phạt vì tội làm mất vẻ mĩ quan sao??? Tôi hậm hực nhéo hắn 1 cái rồi xuống góc lớp đứng. Tôi khoanh tay úp mặt vào tường, hắn lấy chiếc iphone ra chụp hình. Ôi, xấu hổ chết mất, tại sao mà tôi phải thê thảm quá vậy??? Kiệt nhìn tôi, lắc đầu. Giờ mà lắc với chả uốn éo, mệt thân.


Ads

[Tiểu Thuyết] Đúng là đồ đáng ghét, khó ưa mà
[Tiểu Thuyết] Đúng là đồ đáng ghét, khó ưa mà
Anh Minh anh đừng có méc bác Nam, không phải tại anh Bin đâu, tại em xin chơi rồi để banh bay trúng đầu…em khóc mà anh Nhất Anh tưởng em bị
Đọc Truyện »
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014