Insane

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Candy Crush Saga
Candy Crush Saga
Candy Crush Saga xếp những viên kẹo cùng màu để phá, hiệu ứng bắt mắt, hơn 100 level, hỗ trợ Java.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

CHƯƠNG 2: KÍ ỨC LÃNG QUÊN 



"...Có thể, ký ức của anh đã hoàn toàn đánh mất em 
Nhưng cho dù thời gian trôi qua 
Anh vẫn là con người của ngày xưa em đã nhớ 
Vẫn ước mơ ấy, vẫn niềm tin ấy 
Anh không biết, nhưng chỉ em mới biết bí mật của anh 
..." 

Story 1: 

"Ký ức của con người giống như một chùm hoa được tạo nên bởi rất nhiều bông hoa, chùm hoa đó rất đẹp và nếu được chăm sóc kỹ lưỡng thì sẽ tồn tại mãi. Thế nhưng, chỉ cần có một vài bông hoa rơi xuống, thì chùm hoa đó rồi cũng sẽ héo tàn..." 

"Tao thắng rồi! 49 giây!!" 
"Trời ơi tức chết đi được! Tao thua mày có 1 giây thôi à!?" - Cô gái xinh đẹp lầm bầm nhìn cái đồng hồ bấm giờ, mồ hôi nhễ nhại. 
Người đi bộ trong công viên đã quá quen với hai cô gái trẻ hình như còn là sinh viên đã rất chăm chỉ tập chạy mỗi ngày mấy vòng quanh hồ liền. 
"Ê Ngọc, vừa chạy được có mỗi một vòng, thế thì ăn thua gì mà mày đòi thắng? Chúng ta phải so tài tiếp mới được!" 
"OK Nga, mày cứ nhớ đó! Ủa, nhưng cái Hoa đâu rồi?" 
"Ừ nhỉ!" - Ngọc vội vàng quay lại - "Quái, nó đâu rồi?" 
"Cái đồ chậm chạp này, đã thành sinh viên rồi mà chạy có một vòng cũng không nổi nữa! Ô mày ơi, xem ai kìa!!" - Nga vội chỉ về phía trước. 
Ngọc và Nga sáng rực mắt lên khi thấy một chàng trai đang chạy về phía mình. Chàng trai cao hơn 1m8, dáng người khỏe mạnh, gương mặt đẹp trai tới mức những người đi bộ cứ phải ngoái lại nhìn, và đặc biệt là đôi chân dài chạy rất nhanh và khỏe. Nga thốt lên: 
"Trời ơi mỗi ngày được nhìn thấy cậu ấy chạy như vậy tao chết cũng không hối tiếc!" 
Ngọc vội gọi: 
"Ngựa Đua, tụi này ở đây nè!" 
Chàng trai dừng lại ở chỗ hai cô gái, lấy tay lau mồ hôi đẫm người như tắm. 
"Lạy mấy bà, giữa chốn đông người cứ Ngựa Đua Ngựa Đua, người ta lại tưởng tôi là ngựa thật!" 
"Hix hix quen rồi, sorry, gọi lại nhé: Hoàng Duy, tụi này..." 
"Thôi con lạy mẹ, khỏi cần!" - Hoàng Duy át luôn tiếng Ngọc. 
Nga đang hậm hực tức giận vì thua chạy tự dưng lại "biến" thành một cô gái dịu dàng, đưa cho Hoàng Duy cái khăn giấy: 
"Cậu lau mồ hôi đi!" 
Hoàng Duy cầm lấy cái khăn giấy, Nga sướng rơn người. Ngọc bĩu môi, lè lưỡi một cái. 
"Nhưng hai người không đi với Hoa sao?" 
"Đâu, có đi mà!" 
"Có đi mà bốc hơi đâu rồi?" 
"Chắc lại chết dọc đường rồi, tụi này thi chạy mà!" 
Hoàng Duy ném luôn cái khăn giấy xuống đất: 
"Thi chạy? Mấy mụ thi chạy với Hoa sao? Có biết thực lực của Hoa đến mức nào không hả?" 
"Thì thi một vòng thôi mà..." 
"Đúng là, lần sau cấm có thi thố gì hết đấy!" - Rồi Hoàng Duy chạy biến đi về phía ngược lại hồ. 
Nga và Ngọc nhìn theo, ì xèo: 
"Cái thằng ngựa này hình như nó biến thành người khác thật!" 
"Phải đó, bao nhiêu năm học cấp I, cấp II thì bắt nạt con Hoa như hành hạ nô lệ ấy, thế mà giờ thì quan tâm nó thế!" 
"Ừ nhưng Hoàng Duy dịu dàng tốt bụng có phải tốt hơn không?" - Nga ngẩng lên trời nghĩ đến một khung cảnh lãng mạn. 
Ngọc đánh tét vào vai cô một cái: 
"Thôi đi bà, mơ mơ mộng mộng! Chạy tiếp đi!" 
"Đau quá, mày không đánh tao mày không chịu được à?" 
"Thì giống Hoàng Duy ngày xưa mà, một ngày không bắt nạt người không chịu được. Chạy mau!" 
Hoàng Duy cứ thế chạy ngược lại hồ. 
Kia rồi! Trời đất ạ, chạy gì mà ngồi thở hổn hển như sắp chết ở ghế đá thế kia! 
"Phạm Vân Hoa!!!" - Anh hét to. 
Cô gái quay lại. Dưới ánh nắng ban mai sớm bình minh, một gương mặt xinh đẹp như thiên thần hiện ra. Nước da cô hơi đen, nhưng bù lại có một đôi mắt rất đẹp, mái tóc buộc gọn gàng, chiếc mũi không cao nhưng nhỏ nhắn, đôi môi hồng, thân hình thon thả, ai đi qua nhìn cũng phải xao xuyến. 
Mặt cô đỏ bừng vì nóng, giật mình: 
"Hoàng Duy?" 
Hoàng Duy chạy về phía Hoa: 
"Chạy gì mà lại ngồi thế này?" 
"Tao mệt quá, không chạy nổi nữa!" 
Hoàng Duy nắm lấy hai vai Hoa kéo dậy. 
"Mày làm gì thế? Tao đang mệt lắm!" 
"Mệt thì càng phải đứng! Mày mà ngồi như thế, tim mày đập loạn xạ bay ra ngoài thì biết làm thế nào?" 
Tuy rằng giọng rất hùng hổ nhưng sự quan tâm thực sự của Hoàng Duy khiến Hoa bật cười: 
"Mày càng ngày càng giống người tốt đấy Ngựa Đua à!" 
"Cái gì mà giống chứ? Thế ngày trước tao không tốt chắc?" 
"Tất nhiên, ngày trước mày đánh tao ghê lắm mà! Đúng là mày khác quá!" 
"Tao khác hay mày khác?" (Bắt chước bài hát hit của ca sĩ Khắc Việt nhé, tác giả cũng thích bài này lắm: Anh Khác Hay Em Khác) 
"Tao thì có gì khác chứ? Vẫn là con ốc sên ngày nào thôi!" - Hoa buồn rầu nghĩ đến tốc độ chạy của mình. 
Hoàng Duy tiến sát Hoa hơn: 
"Ờ thì vẫn là con ốc sên, nhưng con ốc sên ngày đó tao bắt nạt xấu lắm, yêu quái còn không bằng cơ mà! Nhưng giờ thì..." 
Giờ thì Hoa càng lớn lại càng là một cô gái rất xinh đẹp, thấy ta biến hóa thế nào hở cả nhà? 
"Thế chẳng lẽ vì tao xinh mà mày không bắt nạt tao à?" - Hoa chọc. 
"Còn nhiều nữa lắm! Ngày đó con ốc sên này làm gì có bạn bè, giờ thì có tận hai con bạn kìa." 
"Thì cũng quen chúng nó từ cái buổi hát hò Lời ru Âu Lạc năm lớp 7 đó. Bạn bè gì sáng nào cũng lôi đi chạy, chết mệt!" 
"Còn nữa đấy!" 
"Còn khác cái gì nữa?" 
"Bây giờ Ốc Sên rất mạnh mẽ, không còn hay khóc nhè nữa!" - Nói xong Hoàng Duy quay lưng đi. 
Hoa đứng lặng. 
Mạnh mẽ... 
Hầu như giờ cô đã rất vui vẻ với cuộc sống hiện tại. 
Nhưng cô sẽ không bao giờ quên được. 
Một cậu thiếu niên ngày ấy chỉ quen cô được mấy tuần đã khiến cô không bao giờ có thể phai nhòa hình ảnh. 
Cậu thiếu niên có nụ cười ngọt ngào như ánh nắng. 
Có đôi chân dài chạy nhanh như loài báo đốm. 
Khi tất cả mọi người tẩy chay cô thì chỉ có cậu thiếu niên đó là ở bên cô, làm bạn với cô. 
Cậu thiếu niên mặc chiếc áo đồng phục rách ở tay... 

"Không cần cao như Thùy Chi, chỉ cần em cố gắng mạnh mẽ như chính giọng hát bây giờ của em là được rồi!" 
Đó là lời nói cuối cùng của anh ấy. 
Và cũng nhờ lời nói đó mà có một Vân Hoa mạnh mẽ như bây giờ. 
Nhờ lời nói đó mà có một Vân Hoa dù chậm chạp nhưng vẫn ước mơ cháy bỏng được trở thành một nữ vận động viên. 

"Thật khổ quá đi! Mày có biết Hội khỏe Phù Đổng lại sắp diễn ra không hả, chỉ mong mày chạy cùng lũ này mà cũng không chạy được!" - Nga và Ngọc than thở. 
"Tao xin lỗi, tao..." - Hoa bất lực. 
"Đà này thì mày phải vào đội cổ vũ thôi!" - Hoàng Duy cũng hết cách. - "Tao mới là người thi, mày chỉ việc chạy trong cái đội chạy mở màn, thế mà cũng không xong. Chán mày quá!" 
Hoa thở dài, buồn rầu. Cô không thích vào đội cổ vũ tí nào, nhưng sức cô không thể chạy được. Hoàng Duy nhìn cô, rồi anh nói: 
"Thôi bỏ đi! Mau về mà chuẩn bị, sắp đến ngày rồi. Đội cổ vũ cũng quan trọng lắm đấy, và cả hai bà này nữa, nhớ mà chuẩn bị cho tốt, đừng có để trường đại học của chúng ta danh tiếng như vậy mà mất mặt!" 
Cả bọn kéo nhau ra ngoài công viên. Hoa đau nhừ cả chân, đến đi bộ cũng rất chậm, chân cô như sắp rã ra rồi, không thể đi nổi nữa. Phải đi một đoạn xa nữa mới tới cổng công viên, ôi đau chân quá! Hoa ngồi bệt xuống đất, ôm cái chân đang rã ra của mình. 
Hoàng Duy đang đi chợt nhận ra có gì đó, liền quay lại và nhìn thấy Hoa đang rên rỉ vì đau. Anh chạy tới: 
"Đến đi bộ cũng không đi nổi sao?" 
"Mày cứ đi đi, không lại chậm trễ thời gian tập đấy! Kệ tao! Ai da..." - Hoa nhăn mặt cố nhịn đau. 
"Mày ngồi bệt giữa công viên thế này ai mà chịu được? Mau đứng lên đi!" - Anh kéo tay cô đứng dậy. 
Nhưng Hoa không đứng dậy được, chân cô cứ như không tồn tại vậy. Đau quá đi, sao sinh ra cô lại khổ vậy chứ? Chạy có một vòng công viên mà đã gãy chân rồi. Hoàng Duy lắc đầu, rồi quỳ xuống: 
"Lên đi!" 
"Hả? Lên đâu?" 
"Nhanh lên, để tao cõng đi cho nhanh!" 
"Hả? Không cần đâu!!!" 
"Có nhanh lên không? Tao đang vội lắm đấy!!" 
Hoa luống cuống không biết làm thế nào, đành phải bám lên lưng Hoàng Duy. Cô rất nhẹ, anh chỉ cần nhấc lên một cái là cõng được cô đi. Nhưng cô cảm thấy áy náy kiểu gì ấy, hai tay quàng chặt lấy cổ anh nhưng cô chỉ muốn nhảy xuống thôi. 
Dẫu sao, cô cũng cảm thấy vui. 
Hoàng Duy không còn là Ngựa Đua xấu xa hôm nào nữa. 
Anh đã thay đổi. 
Còn anh ấy, liệu anh ấy có thay đổi không? 
Lại sắp có một cuộc thi chạy ở Hội khỏe Phù Đổng rồi. 
Nhưng có lẽ anh ấy không ở đó... 

Sáng hôm ấy, trời râm mát. Cả sân vận động cho Hội khỏe Phù Đổng chật ních người dù mới có sáng sớm. Hoàng Duy mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, nhìn anh càng đẹp trai và cao ráo, cái Nga và Ngọc cứ thế cứ bám theo. Đội chạy mở màn đã đến, đội cổ vũ cũng kịp có mặt. Hoa cứ lẩn trốn mình sau đám người, cô không thích mọi người nhìn thấy mình vì hơi ngượng. 
Nhưng Hoàng Duy đã đi đến kéo cô ra. Anh bật cười. Hoa buộc tóc cao, mặc chiếc áo bó sát người cùng với váy ngắn, kiểu này đúng là quần áo cổ vũ, trông cô rất xinh đẹp. Thế nhưng Hoa chẳng quen với cái đồ ngắn tũn này gì cả, cô đỏ bừng mặt khi mọi người chăm chú nhìn mình. 
Hoàng Duy biết cô ngượng, đành quay đi nhìn lên phía khán đài. Ôi trời đông quá đi, phải nghìn người là ít! Ô có một góc trống, anh vội giục: 
"Mọi người lên đó ngồi đi, không thể đứng đợi ở đây được!" 
Tất cả nghe theo Hoàng Duy đi lên chỗ ngồi. Chà cũng phải lên bục cầu thang cao gớm, người thì đông nữa, đi cẩn thận không ngã xuống tan xác! Hix sao Hoa đúng là xui xẻo, vừa nghĩ đến đã đâm sầm vào một người. 
"Á đau quá!!!" - Hoa ôm đầu, u cả một cục. 
Người đó quay lại. 
Cô đang kêu thì bỗng im bặt. 

Chàng trai mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương kẻ trắng, cao hơn Hoa gần hai cái đầu. Hoa đờ người ra, cô không thể tin vào mắt mình nữa. Dù rằng anh rất cao, thế nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt ấy. Anh đẹp trai như một vị thần trong truyện thần thoại, sống mũi thẳng tắp, làn da khỏe mạnh, mái tóc hơi nâu cắt đến gáy. Nhưng có lẽ cô chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt của anh. Đôi mắt không phải là hút hồn nhưng tưởng rằng trong đôi mắt ấy có những tia sáng của ánh mặt trời, ánh mắt này mãi mãi không thể là ai khác... 
"Anh Mạnh Duy!!" - Cô bỗng hét lên. 

Chàng trai giật mình: 

"Cô biết tôi...?" 

Cô nhào tới, ôm chầm lấy anh trong sự ngỡ ngàng của gần một nghìn người tại sân vận động. Hoàng Duy, Ngọc và Nga cũng không tin nổi vào mắt mình. Vân Hoa vẫn ôm chặt lấy chàng trai, nghẹn ngào: 
"Anh, là em, là Ốc Sên đây mà! Em rất nhớ anh, đã quá lâu không gặp anh rồi!!" 

Cô mỉm cười nghĩ đến... 
Mạnh Duy đưa tay ôm chặt lấy cô, anh mỉm cười: 
"Ốc Sên, là em sao? Em đã lớn và xinh đẹp thế này sao? Anh cũng nhớ em, không quên được em!" 

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ mà thôi. 

Và điều tiếp theo mới khiến Hoa bàng hoàng. 
Chàng trai buông cô ra rất mạnh, đôi mắt như có hàng ngàn tia lửa chĩa vào cô, giọng anh như sấm vang: 
"Cô là ai? Dám làm cái trò trơ trẽn ở chỗ này sao!!???" 

Hoa đứng bất động. 

Anh nói cái gì vậy? 

Anh không biết cô là ai ư? 
"Anh, là em mà, em Hoa đây, em và anh quen nhau mà! Anh không nhận ra em sao?" 

"Quen nhau cái khỉ gì?" - Chàng trai tức giận - "Tôi chỉ biết cô là đứa con gái trơ trẽn nhất chỗ này!" 

Hoàng Duy, Ngọc, Nga vội chạy đến. Thấy mắt Hoa đã đỏ hoe, Hoàng Duy vội hỏi: 
"Có chuyện gì thế?" 

"Hoàng Duy, lẽ nào tớ nhìn nhầm sao? Cậu nhìn đi, anh ấy chính là Báo Đốm!!" 

Cả Hoàng Duy và hai người bạn kia quay lại. 

"Trời ơi anh Báo Đốm!" - Nga thốt lên. 
"Đúng là anh Báo Đốm, đúng là anh ấy!" - Ngọc cũng kêu lên. 

Mọi người vây quanh, nghe vậy cười ồ lên. Chàng trai mặt đỏ hầm hầm: 
"Báo Đốm là đứa nào, mấy người là ai mà dám gọi tôi là cái thằng Báo Đốm gì đó ấy?" 
"Báo Đốm không phải kẻ thô lỗ như anh, anh nói chuyện cũng mất hòa khí như thế sao?" - Hoàng Duy bực mình - "Vậy anh là ai?" 

Vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh, chàng trai cất tiếng: 
"Tôi là Võ Mạnh Duy, đại diện thi chạy của trường Đại học X! Mà hình như cái cậu Báo Đốm gì đó các người tìm trùng tên với tôi hả?" 

Tất cả sững người. Cũng là một cái tên Võ Mạnh Duy. 
Cũng là một con người thi chạy. 
Nhưng Võ Mạnh Duy - Báo Đốm ngày xưa có nụ cười ngọt ngào, bản tính hiền lành thân thiện chứ không phải con người lạnh lùng, thô lỗ này. 

"Hoa, chắc mày nhầm người rồi!" - Hoàng Duy quay sang Hoa - "Chúng ta về chỗ đi, tao thề với mày là nhầm người! Trông anh ta giống Báo Đốm quá thôi, xin lỗi đã làm phiền anh!!" 

Hoàng Duy và hai người bạn dìu Hoa đi, cô đi mà không biết mình đang đi đâu nữa. Trong đầu cô, chỉ có ánh mắt của người con trai ban nãy... 
Ánh mắt của Báo Đốm ngày xưa không khác như vậy! 
Không thể là nhầm người được... 
"Đội mở màn đâu rồi, chúng ta xuống thôi, chuẩn bị đến lượt rồi!" - Hoàng Duy nói. 

Đội mở màn đi theo anh xuống dưới sân, anh quay lại thấy Hoa đang thẫn thờ cũng không đành lòng. Thấy đội cổ vũ được phép xuống, Hoàng Duy gọi: 
"Đội cổ vũ cũng xuống theo đi!" 

Bình thường Hoa hay đứng cuối vì kém cỏi, nhưng vì cô đang mất tinh thần nên Hoàng Duy cho cô đứng đầu hàng đội cổ vũ. Cô vẫn chỉ im lặng nghe theo. 

Đúng lúc đó, một đội mở màn của trường khác đi đến, đứng cạnh hàng của đội Hoàng Duy. 

Hoa giật mình nhìn sang bên cạnh mình. 

Là anh! 

Chàng trai Mạnh Duy đó đứng đầu đội mở màn của trường X, chứng tỏ anh chính là người tham gia Hội khỏe Phù Đổng năm nay. Anh lạnh lùng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước một cách dũng mãnh, không hề nhìn lại cô gái bên cạnh dù chỉ một giây. 

Có lẽ, đó không phải là Báo Đốm. 
Báo Đốm không lạnh lùng như con người này. 

Báo Đốm lại bị bệnh tim, làm sao có thể chạy được kia chứ? 

Hoa hơi vững tin với ý nghĩ của mình, cô quay lại, không nhìn chàng trai đó nữa. Quên đi nào! 

Thế nhưng, ngày hôm nay vẫn còn chưa hết... 

Phần thi chạy cũng là phần thi đầu tiên của Hội khỏe Phù Đổng. Sau khi đội mở màn chạy xong thì các vận động viên (gọi thế cho oai nha) đã bắt đầu vào vạch xuất phát. 
10 người đầu tiên đã sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị. Hoàng Duy đứng cạnh chàng trai Mạnh Duy đó. Anh liếc sang nhìn. Cái dáng chuẩn bị chạy này cũng rất giống Báo Đốm ngày xưa. 
Nga và Ngọc bảo đội cổ vũ: 
"Khi nào bắt đầu chạy thì tất cả hô to HOÀNG DUY CỐ LÊN hoặc hét tên trường mình nha!" 
Tất cả ùa lên hưởng ứng, chỉ riêng có Hoa là ngồi thẫn thờ ở một góc. 
"Hoa! Sao lại ngồi yên thế kia?" - Một giọng nói vang lên. 
Hoa giật mình ngẩng đầu: 
"Bố! Sao bố lại ở đây?" 
"Bố đến làm khán giả thôi, vả lại xem con thế nào nữa." 
"Con thì có gì mà bố phải xem, con đâu còn là trẻ con!" - Hoa bực mình ra ngồi với bạn. 
Tiếng từ trên sân khấu vang lên rất to: 
"BẮT ĐẦU!!!" 
Ngay lập tức các VĐV chồm người chạy lên phía trước. Trên khán đài hàng nghìn khán giả hò hét ủng hộ cho VĐV của mình. Mà trong số đó, chàng trai giống hệt Báo Đốm kia sở hữu một lượng fan chiếm gần hết chỗ khán giả này, kể cả không phải là học cùng trường. Thật đơn giản, dù có lạnh lùng thô lỗ tới mức nào, anh ta vẫn quá đẹp trai! Không chỉ thế, những bước chạy dài khỏe mạnh của anh dưới kia khiến cho Hoa ngỡ ngàng. 
Chắc anh không phải Báo Đốm thật. 
Báo Đốm bị bệnh tim, không thể nào chạy thế kia. 
Nhưng dáng chạy của anh, những bước chân sải dài, nhìn rất giống con báo kia thì vẫn vậy. Cô làm sao có thể quên được chứ? Rốt cuộc thì anh ấy là ai? Là anh trai của Báo Đốm??? Không phải, Báo Đốm từng nói mình làm gì có anh chị. 
Chạy ngay sát Mạnh Duy chính là Ngựa Đua Hoàng Duy. Với tốc độ phi thường, anh nhanh chóng đuổi kịp Mạnh Duy và vượt lên phía trước. Anh còn tranh thủ tặng cho kẻ thô lỗ đó một nụ cười khinh thường, vì với anh đó không phải là Báo Đốm. Mạnh Duy đáp trả một ánh mắt sắc nhọn lóe lên những tia sáng, bỗng dưng thấy anh chạy chậm lại. Các VĐV tranh thủ vượt hết lên. Mồ hôi Mạnh Duy đầm đìa, nếu nhìn từ xa thì tưởng anh bị làm sao. 
Đội cổ vũ hét to: 
"Cố lên Hoàng Duy, Hoàng Duy, Hoàng Duy!!!" 
Riêng Hoa, cô không thấy Hoàng Duy. 
Trước mặt cô lại hiện ra sân trường đang thi chạy giải Báo Hà Nội Mới hôm đó. 
Báo Đốm đang quỳ xuống vì lên cơn đau tim giữa đường chạy đua. 
Cô chỉ nhìn thấy thế... 

"MẠNH DUY, CỐ LÊN!!" - Một tiếng hét vang lên khiến cho ai nấy bàng hoàng. 
Cả đội quay lại. Người vừa nói câu ấy... 
...là Vân Hoa! 
Nga thét: 
"Hoa, sao mày lại ủng hộ Mạnh Duy?" 
"Ơ tao..." - Hoa sững người nhận ra mình vừa nói gì, người cô cứng đờ như bị đóng băng. 

Cô nhìn xuống dưới đường đua. Mạnh Duy đang đứng lại, nhìn cô. Anh đã nghe thấy cô cổ vũ anh, nhưng đáp lại cô không phải là một nụ cười ngọt ngào ngày xưa, mà chỉ là ánh mắt lạnh lùng và ra vẻ khinh bỉ, anh không cười nhưng ánh mắt đó có một nụ cười rất khinh cô. 

Mạnh Duy nhìn lại đường đua. Anh đã bị bỏ xa. Nhưng bỗng nhiên anh cúi người xuống, dường như lúc này anh mới bắt đầu lấy đà. Và vụt!!!!! Như một con báo săn mồi, anh phóng người về phía trước như một cơn gió bão. Tình thế dần dần bị lật ngược. 5 vận động viên bị Mạnh Duy tụt xuống phía dưới, anh dần dần vượt qua rồi dẫn đầu cả Hoàng Duy - chàng trai Ngựa Đua tưởng rằng đã giành được cúp vô địch. 

Hoàng Duy bàng hoàng kinh ngạc. 
Anh ta như một con báo thực sự vậy. 

Nhưng nhất định anh ta không phải là Báo Đốm! 
Không được! Không được để anh ta thắng! Hoàng Duy lấy hết sức lực, mặt anh đỏ lên, phóng người về phía trước. Đích kia rồi! 
Nhưng anh đã chậm, chỉ chậm 1 giây mà thôi! 
Hoàng Duy chạy rất sát Mạnh Duy. 
Nhưng Hoàng Duy chỉ cao hơn 1m8, còn Mạnh Duy cao gần 1m9, nên đôi chân dài của Mạnh Duy đã nhanh chóng cán đích trước. 

Khán đài như nổ tung! Cái tên MẠNH DUY được hét lên ầm ầm, một tràng vỗ tay như là định nổ cả sân vận động vang lên. 
Đội của Hoàng Duy như bất động. 
Và đúng lúc đó, không ai thấy Mạnh Duy đâu cả. 
Anh đã cán đích, và chạy đi đâu không ai biết. 
Nhưng cái tên của anh vẫn được xướng cho ngôi vô địch. 

Nga, Ngọc cùng đội cổ vũ quay lại Hoa: 
"Hoa, mày sướng chưa? Mạnh Duy thắng rồi đấy, Hoàng Duy thua rồi đấy!" 
"Mày vẫn tin đó là anh Báo Đốm à? Vậy mày cứ tin đi, theo nó luôn đi, còn ngồi ở trường này làm gì?" 

Hoa run người: 
"Tao, tao xin lỗi..." 

Đúng lúc đó bố của Hoa chạy đến: 
"Các cháu không thể mắng Hoa được, Mạnh Duy thắng cũng xứng đáng, cậu bé ấy chạy rất nhanh, ai cũng phải được ủng hộ chứ!" 
"Bác đừng xen vào! Hoa, mày sẽ không được nhận tiền thưởng nữa!" - Một đứa phụ trách đội cổ vũ nói. 
"Cái gì? Tao rất cần tiền thưởng đó! Chỉ khi có tiền thưởng đó tao mới đủ tiền vào lớp thể thao." 
"Mày thì thể thao cái gì nữa? Mày đừng bao giờ xuất hiện là tốt nhất!" 
"Sao? Chỉ cần tiền ư?" - Bố Hoa nói - "Hoa, nếu con cần tiền, có thể nói với bố. Còn các cháu, không được mắng Hoa!" 
"Bố thôi đi!!!" - Hoa hét lên - "Con không cần tiền của bố, con không cần bố bênh con, che chở con cái kiểu ấy! Con sẽ tự kiếm ra tiền bằng sức của mình. Cứ coi như con không sống bằng tài sản của bố đi!!" - Hoa nghẹn ngào, rồi cô chạy vụt đi khỏi khán đài. 

Cô cứ chạy không biết chạy đi đâu, cô chạy xuống dưới tầng hầm. Một nơi vắng vẻ có thể khiến cô bớt đi nỗi buồn, cô không muốn lên đó nữa. Cô đã rất cố gắng để có tiền vào lớp thể thao, để đào tạo thành một nữ vận động viên, nhưng tiền thưởng giờ đã bị hụt mất chỉ vì một lời cổ vũ sai lầm. Còn bố ư? Cô có chết cũng không dùng tiền của ông - những đồng tiền xa xỉ! 

Cô cứ thế đứng ở tầng hầm khóc. 
Chợt cô nghe thấy có tiếng: 
"Cậu chủ, tỉnh lại đi!" 
"Trời ơi đã nói không được thi, thế này thì mày đột tử giữa đường chạy thì sao hả?" 

"Mau lên, mau cứu nó đi!" 
Hoa giật mình, cô lau nước mắt đi vào sâu trong tầng hầm. Hình như có ánh đèn, và có rất nhiều người nữa. Hoa bàng hoàng khi thấy có rất nhiều người cùng bác sĩ, y tá vây quanh một chiếc giường bệnh nhỏ. 

Trên chiếc giường ấy... 
...chính là Mạnh Duy! 
Anh đang được thở bằng oxy, làm các cấp cứu trợ tim, Hoa học khoa học tự nhiên rất giỏi nên cô biết đó là các hành động cấp cứu khi khó thở và vấn đề ở tim, những hành động rất vội vã và mạnh nữa, chỉ có ai bị bệnh tim mới được cấp cứu như vậy. 

Hai tay cô nắm thành nắm đấm. 

Mạnh Duy cũng bị bệnh tim. 

Lẽ nào... 

Người phụ nữ ngồi cạnh giường than khóc: 
"Con ơi sao con khổ thế này? Mẹ đã nói con không được chạy cơ mà, con cứ thế này thì con chết mất mẹ sống thế nào được!" 

Người đàn ông trung niên cũng ôm lấy bà, ông tức giận đập tay vào tường: 
"Chỉ vì căn bệnh này mà con trai mới lớp 9 bị ô tô đâm mất trí nhớ, thậm chí trở thành một đứa lạnh lùng nóng nảy như vậy! Mạnh Duy, bố có tội với con! Ngày xưa bố chỉ mải kiếm tiền, không để ý đến con." 

Hoa ngồi sụp xuống. 

Những dòng nước mắt cứ thế tuôn ra. 

Chàng trai nóng nảy, lạnh lùng này... 
...đã từng là Báo Đốm! 

Anh bị mất trí nhớ. 
Và anh đã không dũng cảm để có lại nụ cười. 

Nhưng anh vẫn quyết theo ước mơ được chạy. 

Thảo nào mà ban nãy thấy anh cứ chạy chậm lại. 

Mỗi lúc chạy, anh phải đối đầu với một cơn đau tim. 

Nước mắt đắng mặt chát bờ môi. 

Sao lại có chuyện này cơ chứ? 

"May quá, cậu ấy không sao rồi! Thật may là không chạy nhiều vòng, nếu không thì sẽ quá nguy hiểm!" - Bác sĩ nói - "Nếu gia đình muốn, chúng ta sẽ lên bệnh viện luôn, chứ cứ lén lút ở đây thì..." 
"Không cần đâu!" - Một giọng nói vang lên. 

Mạnh Duy nằm trên giường, anh đã tỉnh lại, mặt còn đẫm mồ hôi. Anh đã tự bỏ bình oxy ra từ lúc nào, lạnh lùng nói: 
"Tôi không sao, tôi quen rồi!" 
"Con trai, cứ thế con sẽ chết!" 

"Mới chạy có một vòng, mẹ cứ lo xa thế nhỉ?" - Mạnh Duy ngồi dậy, nhưng hình như anh vẫn thấy đau nên ôm ngực, ngồi rất khó nhọc. 

Anh không biết, có một người đã nhìn thấy tất cả... 
"Hoa đâu rồi?" - Hoàng Duy chạy lên khán đài. 

"Đi rồi! Nó ủng hộ Mạnh Duy đấy, cậu còn tìm nó sao?" - Một đứa nói. 

Nga và Ngọc vì là bạn thân của Hoa nên không nói gì cả, nhưng hai cô cũng rất bực mình. Hoàng Duy cũng kinh ngạc khi Hoa ủng hộ Mạnh Duy, nhưng anh bình tĩnh lại ngay: 
"Nhưng cô ấy đâu?" 

"Ai mà biết được, chạy ra khỏi đây rồi! Hả, cậu đi đâu đó?" - Tất cả ngạc nhiên khi Hoàng Duy chạy đi. 

Anh không giận cô, anh chỉ linh cảm cô có việc gì đó mà thôi. 

Là bạn bao nhiêu năm, anh quá hiểu cô rồi. 

Mỗi khi làm một việc gì sai trái, cô đều chạy đi khóc một mình, thậm chí có thể làm điều dại dột thì sao? 

Hoàng Duy vừa chạy đến cầu thang, thấy một cô gái đi lên bậc thang nhưng đi không vững, cô lại gục ngã xuống. 

"Hoa!" - Hoàng Duy vội chạy đến đỡ lấy cô. 
Mặt cô lem nhem vì nước mắt đầm đìa, Hoàng Duy vội lau đi: 
"Bẩn hết mặt rồi. Mày ủng hộ ai cũng được, cớ gì cứ phải khóc?" 
"Nhưng....mày...đã thua..." - Hoa nấc nghẹn. 
"Thua á? Cái giải nhì mày có biết nó to lớn đến mức nào không? Tao chạy bằng sức của mình mới là điều quan trọng chứ không quan trọng cái giải!" 

"Nhưng, nhưng...." 
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" 
"Tao không biết, tao chẳng biết có chuyện gì nữa!" - Hoa ngước lên nhìn ngang nhìn dọc. 
"Hoa, mày có làm sao không thế?" - Hoàng Duy vỗ vỗ vai Hoa. 

"Mất trí, bị bệnh, lạnh lùng,..." 

"Mày mất trí rồi à, mày có làm sao không vậy?" - Hoàng Duy hét lên gọi cô. 

Nhưng cô không thấy gì cả. 
Chỉ thấy mắt mình bị một lớp nước che phủ. 
Và rồi, xung quanh chỉ còn là bóng tối. 

"Hoa, Hoa, tỉnh lại đi!" 


Ads

[Tiểu thuyết] Que kem nhà tôi
[Tiểu thuyết] Que kem nhà tôi
Nó chẳng thèm nhìn, chỉ cầm qua loa, tiếp tục nằm dựa về tường, ngả về sau, úp cuốn sách lên mặt.
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014