Game Dị Tinh Online Game thuộc thể loại gMO 3D game lấy bối cảnh giả tưởng trong tương lai Tải miễn phí » |
Nụ cười của Báo Đốm không biết là có sức hút gì có thể khiến Ốc Sên không cử động nổi. Đó chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng chính cái nhẹ nhàng, ngọt ngào đó đã thu hút Ốc Sên. Chưa bao giờ có một ai lại cười với nó như vậy...
Tự dưng nó thấy xấu hổ khi cứ nhìn chằm chằm Báo Đốm, vội cúi xuống:
"Hì hì không có gì, để em tặng anh cái này, còn thừa thời gian!"
Ốc Sên lấy kim và chỉ ra (chỉ màu cho khỏi trùng màu trắng), xâu kim rất nhanh rồi lại khâu khâu gì đó ở bên tay áo mà Báo Đốm xé (chắc là bên phải, tạm vậy nhé). Nó cũng khâu hơi lâu, nhưng Báo Đốm vốn rất kiên nhẫn, cậu chẳng hề hấn gì cứ đứng đó cho nó khâu.
Haha đạo cụ với quần áo văn nghệ đẹp quá đi! Ngựa Đua mặc bộ quần áo võ màu vàng cổ xưa vào người, nhìn cậu càng cao lớn và đẹp đẽ, ai cũng khen. Lại còn kèm theo mấy cái gậy tập võ nữa, hehe thật vui vì được vào đội võ cho tiết mục này. Tụi con gái cứ chơi cái bài Lời ru Âu Lạc gì đó đi, Ngựa Đua đây được tập võ với tiết mục Dòng máu Lạc Hồng hoành tráng kia!
Bỗng có thằng con trai bảo:
"Nè áo xống kiểu gì thế kia, mày mặc ngược rồi đấy!"
Ngựa Đua nhìn xuống, tá hỏa vì mặc ngược, thế mà dám khen là đẹp! Lũ kia chỉ phỉnh nịnh.
"Mau vào nhà vệ sinh thay đi còn đứng đó. Chuẩn bị ra tập rồi!"
"Ờ đợi tao xíu!" - Ngựa Đua ngó ngơ, nhà vệ sinh nào gần bây giờ nhỉ? À kia, WC gần vườn trường.
Ngựa Đua vội chạy như bay tới đó, đi vào nhà vệ sinh. Mà hình như nó nhìn thấy ai đó thì phải, lại thò mặt ra vườn trường.
Gì thế kia????? Cái đồ chậm chạp đó đang làm gì cho anh Báo Đốm vậy?
Đứng cạnh Báo Đốm, khâu khâu vá vá gì ở tay anh ấy thế kia? Mắt Ngựa Đua không sáng như mắt Báo Đốm, hơi khó nhìn, chỉ biết Ốc Sên cười rạng rỡ còn Báo Đốm cũng cười theo.
Cảnh hay rồi đây!
Con ốc kia, để xem tao cho mày biết tay thế nào! Một ngày không trêu mày tao không chịu được!
Ngựa Đua rút luôn điện thoại ra, vào chức năng Camera.
Chụp ảnh! Tạch một cái, đã xong! Haha tung tin đồn thôi!
Nhưng điện thoại mà chụp ảnh lúc nào cũng vang lên tiếng. Báo Đốm và Ốc Sên giật mình, nhìn thấy Ngựa Đua. Ốc Sên ớ ra một hồi rồi kêu lên:
"Trời đất mày làm gì vậy hả?"
"Tao có làm gì đâu? Định làm phóng viên chụp ảnh rồi viết báo tý ấy mà!"
"Ôi trời ơi mày định..."
"Ốc Sên chậm chạp hẹn hò với Báo Đốm, giật tít thế có được không mày? Haha!!" - Ngựa Đua quay luôn đi - "Tao phải trình diện bức ảnh này đã, rồi viết tin sau!"
"Đồ con ngựa đáng chết, mày có xóa ngay đi không?" - Ốc Sên vội vàng chạy theo.
Sân trường thì quá rộng, mà Ngựa Đua chạy quá nhanh, Ốc Sên lại đang đau chân nữa, chẳng mấy chốc Ngựa Đua đã bỏ xa. Phen này thì chết rồi, Ốc Sên sẽ bị con gái cả trường "phanh thây" mất thôi!
"Chúng mày ơi, tin sốc đây!!" - Ngựa Đua chạy đến chỗ đông người.
Nhưng cậu đã bị kéo giật lại. Một bàn tay tóm lấy áo Ngựa Đua. Chắc lúc chạy Ngựa Đua chỉ nhớ Ốc Sên chạy rất chậm chứ quên mất một "nạn nhân" nữa chạy cực kỳ nhanh.
"Ơ anh Duy..."
"Xóa cái ảnh đó đi đi!" - Báo Đốm nghiêm mặt.
"Xóa làm gì anh? Đẹp mà!" - Ngựa Đua cười toe không sợ.
"Anh không rỗi rãi mà đùa đâu, mau xóa đi!"
"Không xóa, anh làm gì được em?" - Ngựa Đua vùng ra định quay lại chỗ bọn học sinh kia.
"Nếu muốn đi phong tỏa ảnh thì trả anh tiền đây!"
Ngựa Đua đứng sững lại. Cái gì cơ? Tiền? 50.000 ư? Trời ơi tiền ăn sáng cả tháng của cậu còn chưa đến 20.000 cơ mà! Mà cậu lại lỡ tiêu béng số tiền Báo Đốm đưa mất rồi...
Báo Đốm cười khẩy:
"Thế nào? Một là đi phong tỏa ảnh, hai là trả tiền anh. Nếu không trả thì anh cũng sẽ viết tin có người ăn quỵt anh đấy!"
Thật đúng là, tên Báo này thông minh hơn con Sên ngốc nghếch kia nhiều! Mà mình với hắn đang thân nhau, tốt nhất không nên cương quyết. Nhưng Ngựa Đua cũng không phải kẻ vừa, cậu quay lại:
"Vậy thế này nhé! Tiền em không trả được, em đã dùng để trả tiền sửa cái xe của em. Mà cái xe của em là thành quả của cuộc thi chạy. Thôi vậy đi, em với anh sẽ cược nhá! Anh thắng, em sẽ in hẳn ra bức và gửi lại cái ảnh này cho anh luôn! Còn nếu anh thua thì em sẽ phong tỏa cái ảnh này, hehe!"
"Cược gì?"
"Giải chạy Báo Hà Nội Mới, anh mà thắng thì anh thắng cược!"
"Được thôi! Nhớ giữ lời đấy!" - Báo Đốm tự tin mỉm cười. Hehe chạy ư, đừng có thách ta nhé!
"Cái gì? Anh và con ngựa đó đánh cược để lấy cái ảnh bằng giải chạy Báo Hà Nội Mới ư?" - Ốc Sên há hốc, cười sằng sặc khi nghe Báo Đốm kể khi tan học.
"Ừ, mà cái hôm chạy đấy trùng với buổi Lịch Sử Việt Nam đấy, thế là cả trường vừa được xem em hát vừa được coi tụi này chạy!"
"Có mà cả trường được hít bụi thì có, em phải chuẩn bị khẩu trang mất. Hôm anh chạy mẫu cho lớp em đã đủ em suýt mắc bệnh ho mãn tính đấy, anh lại còn chạy với con ngựa đấy nữa thì..."
"Thì giết mày chứ sao???" - Một giọng nói và cái bóng đó hùng hổ xông ra - "Con sên kia, mày bảo ai là đồ con ngựa hả?"
"Ối ối anh ơi cứu em!!" - Ốc Sên vội nấp sau lưng Báo Đốm tránh đòn Ngựa Đua, làm bộ lêu lêu Ngựa Đua khiến cậu tức muốn chết.
Báo Đốm bảo Ngựa Đua:
"Kêu cá cược mà còn có thời gian đi bắt nạt bạn nữa, em về mà lo chạy đi!"
"Xời em lo gì cái đó? Bạn nào chứ, con ốc sên này mà là bạn em á? Thà đập đầu xuống đất chết còn hơn!"
"Ừ thế mày thử đập luôn đi tao coi nào!" - Ốc Sên vẫn trốn sau lưng Báo Đốm, vọng ra.
"Được tao sẽ đập đầu mày trước!!!" - Ngựa Đua không thể nhịn được nữa, cậu lao đến tóm Ốc Sên.
Báo Đốm vội giữ cậu lại:
"Thôi thôi lạy bố ngựa, Hoa đang đau chân đừng bắt nạt nhau nữa!"
"Gớm nó làm gì cho anh mà anh lại bênh nó thế? Mà ban nãy nó khâu vá gì ở áo anh vậy?" - Ngựa Đua nhìn vào tay áo bên phải của Báo Đốm.
Một hình chú báo được thêu rất đẹp...
"Trời đất ơi con sên kia mà biết thêu đẹp thế sao?"
"Tất nhiên! Phục tao chưa, hehe!" - Ốc Sên phổng mũi.
"Gớm dám thêu trên áo đồng phục à, mày đúng là to gan! Chả phục!" - Ngựa Đua nguýt dài.
Nhưng thực tình cậu rất thích cái hình thêu ấy.
"Hoàng Duy này, mày có thích hình gì không tao thêu cho!" - Ốc Sên vẫn gạ.
"Mày lại khâu cái mặt ngựa lên áo tao à?"
"Mày thích gì cũng được mà, để xem là mày có xứng với hình thêu đó không thôi! Tao đợi mày chạy đấy, kaka!"
"Được, mày cứ đợi đó, tao mà chạy thắng thì mày phải thêu cho tao một hình đấy!"
Báo Đốm nhìn hai bạn, cậu cố gắng để không bật cười. Mới đây vừa định choảng nhau, thế mà đã thân nhau vì một hình thêu rồi.
Vậy là sắp có một sự tranh đấu giữa Báo Đốm Mạnh Duy và Ngựa Đua Hoàng Duy rồi! Mọi người ủng hộ ai nào?
Thứ 2 đầu tuần. Trời nắng nhẹ khá đẹp, gió thổi mát mẻ. Cũng gần hè rồi mà, Ốc Sên tung tăng đến trường. Chân nó đỡ nhiều rồi, dễ chịu chết đi được!
Nó vui mừng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hôm nay không phải mang cặp sách nên nó có thể nhìn thấy cả tấm lưng dài của cậu. Báo Đốm mặc bộ quần áo thể thao, áo kiểu áo phông dài nên nhìn dáng cậu càng cao và đẹp hơn. Bất giác Ốc Sên hơi chạnh lòng. Mình xấu xí thế này mà lúc nào cũng đi bên cạnh người đẹp trai như Báo Đốm, thấy hơi tủi...
Báo Đốm đã biết nó đi theo mình, quay lại:
"Sao cứ đi tụt đằng sau thế, anh có đi nhanh đâu?"
"Thì em..." - Ốc Sên rụt rè - "Đi bên cạnh anh, em thấy không hay!"
"Sao lại không hay?"
"Thì em xấu quá nên..." - Ốc Sên lúc nào cũng tự ti vì ngoại hình của nó.
"Ai nói em xấu?"
"Hả?" - Ốc Sên giật mình - "Cả trường đều bảo em xấu mà, mọi người họ hàng em cũng bảo em chẳng đẹp gì!"
"Ừ thì cả trường, trừ anh ra nhé!"
"Anh..." - Mắt Ốc Sên rưng rưng - "Thế anh thấy em thế nào?"
"Em rất xấu là đằng khác!" - Báo Đốm cười bí hiểm.
Ốc Sên cúi mặt, như là bị gáo nước lạnh dội vào vậy.
Báo Đốm đi tới, đứng gần nó, nó không ngẩng lên. Cậu đặt hai tay lên vai nó:
"Nhưng chính vì em xấu nên em có cái gì đó đặc biệt anh rất thích!"
Ốc Sên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt rất sáng và nụ cười tuyệt đẹp của Báo Đốm. Hóa ra là như vậy sao?
"Vì thế em cũng đừng tự ti về việc xấu hay đẹp. Mau đi thôi, em định mặc đồng phục lên sân khấu sao?"
Ừ nhỉ! Phải đến trường thay quần áo đã. Vui quá quên mất nhiệm vụ rồi! Báo Đốm không đợi Ốc Sên nữa, cậu rảo bước đi trước. Ốc Sên gọi với theo:
"Anh, chúc anh đoạt giải chạy Báo Hà Nội Mới!!"
Báo Đốm không quay lại, cậu chỉ mỉm cười.
"ÔI TRỜI ƠI CHẾT MẤT THÔI!!!! HAHAHAHA!!!!" - Ngựa Đua lăn đùng ra đất cười tưởng là tung cả bụng rồi.
Trước mặt cậu là một cô nhóc đen nhẻm, mặc áo yếm, khoác thêm cái áo mỏng kiểu cổ xưa dài đến gót chân, đầu còn búi tóc đội cái mũ lông chim nhìn càng muốn cười. Thực ra bộ đồ này rất đẹp, nhưng mà người mặc lại là Ốc Sên mới đau chứ!
Bọn con trai khác cũng cười phụ họa theo. Nhưng tâm trạng Ốc Sên rất tốt nên chọc lại:
"Còn bọn mày, vàng chóe với cái bộ võ đó thì đẹp gì?"
"Vàng thì sao, dẫu sao chúng tao còn đẹp hơn mày chán! Trời ơi tao không cười nổi nữa rồi!"
"Cho mày chết, đừng có cười nữa."
"Ơ cái con này, hôm nay hùng hổ nhỉ?" - Ngựa Đua thấy ngứa tay lại xông đến.
Tay đang cầm chiếc quạt múa, Ốc Sên giơ ra chặn Ngựa Đua lại:
"Tao có vũ khí đó, mày thử đụng vào xem! Gẫy quạt của nhà trường thì mày đền!"
Hôm nay Ốc Sên "anh hùng" đến lạ. Ngựa Đua hậm hực cốc đầu Ốc Sên một cái đau điếng rồi bỏ đi. Hix dù thế nào cũng u một cục, mà lại còn đánh bên trái nữa, lệch cả đầu rồi.
"Cốc!" Một cái gì cốc xuống đầu bên phải của Ốc Sên, trời ơi ai đó???? U thêm cục nữa rồi!!
"Cốc thêm cho nó cân bằng thôi mà, gì mà nóng vậy?" - Nụ cười đó đã ở đằng sau Ốc Sên.
Á đồ Báo Lợn kia, dám cốc đầu mình sao? Đáng ghét, hôm nay xui thật đó!
Nhưng Ốc Sên chú ý ngay tới bộ đồ mà Báo Đốm mặc. Cũng là màu vàng viền đỏ như Ngựa Đua nhưng Báo Đốm cầm cờ chứ không cầm gậy:
"Anh tham gia đội cờ sao?"
"Ừ lớp anh múa cờ đấy, ngồi đó mà xem!"
Trông anh Báo mặc cái bộ này đẹp trai thế, còn đồ con ngựa kia chả đẹp tý nào, ghét!!
"Trông em ra dáng mẹ Âu Cơ quá nhỉ?" - Đến lượt Báo Đốm để ý.
"Trông xấu phải không ạ?"
"Mẹ Âu Cơ đẹp như thế, em được mặc đồ mẹ Âu Cơ là sướng lắm đấy! Cấm có nhắc đến xấu ở đây, nhìn em càng xấu đi đấy!"
Ốc Sên mỉm cười. May là anh ấy vẫn ủng hộ mình.
Tâm trạng vui vẻ nên Ốc Sên biểu diễn rất đẹp trong nhóm của lớp 7C. Những bạn gái xinh xắn múa quạt rất dẻo và đẹp, còn Ngọc, Nga, Hoa thì "tam ca". Vân Hoa Ốc Sên của chúng ta dù hát đoạn cao trào mà thường hát cuối cùng nhưng luôn bảo đảm giọng hát, vì ở dưới rất nhiều người thích giọng hát của nó.
Rì rào ngọn gió gió ở trên non
Gió gọi tình yêu tìm lời ru của biển
Rì rào ngọn sóng sóng ngoài khơi xa
Sóng ru tình cha lên ngàn non tìm mẹ
Giọng hát ngọt ngào mà cũng cao vút của Ốc Sên chẳng mấy chốc thu phục được những "anti-fan" ở dưới kia. Nhưng điểm nhấn nhất là trong bài có đoạn đánh trống, đoạn này tất cả chỉ việc lấy cái quạt làm động tác đánh trống, còn Ốc Sên thì "phiêu" Ế ế ế ru một lời ru thiết thaaaaa!!! Ế ế ế chung một dòng máu mẹ cha, hứ hứ.... với giọng hát "đệ tử Thùy Chi" của mình. Giọng nó cao tới mức tất cả cứ sợ nó đứt họng, nhưng không những không đứt họng mà đoạn sau nó còn hát hay khiến ai cũng đứng cả dậy vỗ tay rào rào. (Trời ơi vừa viết vừa bật nhạc bài này lên, cứ tưởng tượng có một Ốc Sên thật đang đứng hát trên sân khấu, cảm xúc tác giả cứ bật tuôn vậy, ôi trời ơi!!! )
Văn nghệ hôm đó đội lớp 7C về nhất, đội múa cờ của Báo Đốm lớp 9A chỉ về nhì mà thôi. Ốc Sên vui mừng đi tìm Báo Đốm, cậu đã trút ngay cái bộ vàng đỏ trên người mặc cái bộ thể thao vào.
"Anh, đội múa cờ của anh đẹp thật đấy!"
"Nhưng hay sao bằng đội hát của các em? Em hát hay lắm, giọng cao thật đấy!"
"Có gì mà cao chứ anh, phải hát được như Thùy Chi em mới công nhận ấy chứ."
"Không cần cao như Thùy Chi, chỉ cần em cố gắng mạnh mẽ như chính giọng hát bây giờ của em là được rồi!"
Rồi Báo Đốm tặng Ốc Sên một nụ cười thật đẹp nữa.
Nó hạnh phúc vô cùng...
...mà không biết rằng đó là lời cuối cùng để Báo Đốm được nói chuyện với nó trong thời gian này...
"Đây, ảnh đây!" - Ngựa Đua giơ ra một tấm ảnh nhỏ. - "Em đã in hẳn hoi ra bức đấy, tý nữa để xem anh thắng không!"
"Thế còn ảnh trong điện thoại, rồi máy tính khi in, cậu vẫn giữ để còn sao ra nhiều bản à?" - Báo Đốm nguýt.
"Yên tâm, em delete lâu rồi, có cần kiểm tra không?"
"Thôi khỏi, vào thi thôi!"
Dù rằng rất ủng hộ Báo Đốm, nhưng không thể phản bội lớp được nên Ốc Sên vẫn ngồi ở đội cổ vũ Ngựa Đua. Ngựa Đua đã đi tới vạch xuất phát, thấy Ốc Sên ngồi ở đội cổ vũ của mình thì cười rất tự hào. Ốc Sên lè lưỡi cậu một cái, ai thèm cổ vũ cậu, vì cả lớp nên ngồi đây thôi!
4 học sinh đầu tiên chạy giải Báo Hà Nội Mới gồm có:
- Nguyễn Bảo Long, lớp 6B - tốc độ chạy có thể nhanh như là rồng bay (tên là Long mà lị).
- Phan Hoàng Duy, lớp 7C - tốc độ chạy ngang với ngựa đua trên chiến trường.
- Lê Cao Phong, lớp 8D - tốc độ chạy nhanh như gió (chị Born_this_way_07 đâu nhỉ, mượn tạm tên Phong yêu thích của chị nhé, nghe nói chị Born có cả một bộ sưu tập Phong ca!!).
- Võ Mạnh Duy, lớp 9A - tốc độ ngang với loài báo đốm chạy nhanh nhất Thế giới (nhanh nhất đúng ra phải là báo gepa).
Học sinh đã ồ ạt chen chúc nhau để xem, bởi đây là 4 người chạy nhanh nhất trường.
Thầy giáo thể dục đứng trên sân khấu nói vào micro:
"Chuẩn bị!!!"
4 học sinh đứng ra vạch xuất phát, cúi xuống lấy đà.
Thầy giáo tuýt còi PÍP một cái.
Tiếng còi vừa dứt thì cả 4 học sinh cùng lao người phi về phía trước. Cả 4 đều phải chạy 5 vòng, người đang dẫn đầu là Hoàng Duy Ngựa Đua, sau đó là Phong, rồi đến Long, cuối cùng mới là Mạnh Duy Báo Đốm. Nhiều người quá ngạc nhiên khi chạy nhanh như Báo Đốm lại tụt cuối cùng như vậy, tốc độ không hề tỏ ra báo đốm gì cả. Ốc Sên cũng rất ngạc nhiên.
Vòng thứ 3, người dẫn đầu vẫn là Ngựa Đua. Tất cả ồ ạt reo hò ủng hộ cậu, riêng lớp 9A thì hét:
"Báo Đốm ơi sao mày chạy chậm thế?"
"Chạy nhanh lên, nó sắp thắng rồi!!"
Báo Đốm không quay mặt lại, nhưng...
Đôi chân kia đã bắt đầu chạy dài hơn.
Bụi bắt đầu tung lên chứng tỏ cho tốc độ Báo Đốm đã tăng nhanh một cách chóng mặt.
Long và Phong đã bắt đầu mệt, Ngựa Đua mồ hôi đầm đìa vì chạy quá sức, chỉ riêng Báo Đốm vẫn chẳng hề mệt nhọc gì. Tốc độ của cậu chỉ trong vài giây đang chậm chạp bắt đầu lao nhanh, nhìn cậu người ta tưởng đó là con báo thực sự. Vụt, vụt, vụt, bụi cứ thế tung lên mù mịt. Khi bụi vừa đỡ đi thì cũng là lúc ai nấy như vỡ òa cảm xúc khi Báo Đốm đã dẫn đầu tất cả, thậm chí là bỏ xa Ngựa Đua tận mấy chục mét.
Vòng 4 đã qua với sự dẫn đầu tuyệt đỉnh của Báo Đốm.
Hóa ra là cậu đã chạy chậm để giữ sức, không hổ danh một người yêu chạy, rất có kinh nghiệm.
Cậu chạy vòng thứ 5.
Và cậu nhìn thấy Ốc Sên đang đứng đó.
Vì sợ cả lớp sẽ mắng là phản bội, Ốc Sên không dám hô to, chỉ giơ tay nở nụ cười với ý: "Anh hãy cố lên!!" Báo Đốm mỉm cười, nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời. Phải cố lên, đó luôn là phương châm khi chạy của cậu!
Những ánh nắng chiếu rọi lên Báo Đốm.
Đích đã gần kề kia rồi.
Tốc độ Báo Đốm ngày càng tăng.
Á! Sao tự dưng cậu cảm thấy chóng mặt thế này?
Ở bên ngực trái tự dưng tim đập rất nhanh, thậm chí là cậu cảm thấy đau ở đâu đó.
Càng lúc cơn đau càng rõ rệt.
Mồ hôi nhanh chóng tuốt ra đầm đìa, mặt Báo Đốm tái lại. Người cậu run lên, tốc độ giảm dần đi.
Cậu cố gắng quên đi, tiếp tục chạy.
Nhưng càng chạy thì càng thấy đau, cơn đau đã lan tỏa khắp người.
Cậu dừng lại, quỳ xuống.
Mọi người xì xào, không hiểu cậu bị làm sao.
Ngựa Đua đã đuổi kịp gần đến.
Đích chỉ còn cách vài mét, sao mình lại thế này chứ?
Ốc Sên không thể ngồi yên được, nó hét lên:
"Anh, anh làm sao thế? Mau đứng dậy đi!!!"
Là tiếng của Ốc Sên...
Mình làm sao thế này?
Phải đứng dậy, đứng dậy ngay.
Nhưng, sao nhìn ở đâu cũng thấy hoa mắt quá...
Báo Đốm gục ngất ngay phút giây chỉ còn cách đích vài mét.
Ngựa Đua, Phong, Long vụt lên cán đích.
Nhưng cả trường chỉ để ý đến cậu thiếu niên đang nằm trên con đường chạy kia.
Gần một nghìn học sinh chạy đến vây xung quanh Báo Đốm. Các cô phòng y tế, thầy cô giáo cũng chạy đến. Mặt Báo Đốm đã tái lại, người run giật lên. Ốc Sên chạy đến, nó hoảng loạn gọi cậu:
"Mạnh Duy, anh tỉnh lại đi!! Em van anh đấy, anh làm sao thế này? Anh ơi!!"
Đôi mắt Báo Đốm hơi mở ra, cố gắng nhìn nó. Hai tay cậu đưa lên định nắm lấy bàn tay kia, nhưng không thể được.
"Trời ơi anh, anh làm sao thế?" - Một cậu bé lao vào. Đó là Ngựa Đua. - "Anh chạy đâu có tốn sức, sao lại thế này?"
Báo Đốm không trả lời, chỉ run lên rất sợ. Ngựa Đua cuống cuồng, cậu còn sợ hơn rất nhiều, vội vàng lôi tấm ảnh mà Báo Đốm cần ra, đặt vào tay cậu:
"Đây, của anh đây! Em không phong tỏa nó nữa đâu, anh cứ cầm đi. Nhưng anh phải tỉnh lại, không được..."
Báo Đốm nắm chặt lấy tấm ảnh.
Đôi mắt lờ mờ nhìn Ốc Sên.
Nhìn cô bé ấy.
Rồi đóng lại.
"Cậu bé ngất xỉu rồi! Phải đưa đến bệnh viện thôi!" - Một cô làm trong phòng y tế của trường nói.
Các thầy giáo và bạn bè vội vàng đỡ Báo Đốm dậy đi ra bệnh viện gần đó. Chỉ còn tất cả đứng lại hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra với cậu...
Buổi sáng. Trời xầm xì, âm u.
Ốc Sên buồn bã ra khỏi nhà. Nó cảm thấy mọi thứ thật ảm đạm chán nản. Con đường đi học vẫn quen thuộc không thay đổi, nhưng với nó tất cả đã thay đổi rồi. Vì ngày hôm nay, nó không thấy người ấy đi cùng nó nữa.
Nó nhìn ra hàng trứng vịt lộn, không có...
Nó nhìn ra con đường, không có...
Sao nó cảm thấy cô đơn như vậy?
Nó quen cậu đâu có lâu, thời gian quen cậu còn chưa đến vài tuần.
Thế nhưng sao nó cảm thấy trống vắng như vậy chứ?
Hôm nay Ốc Sên đến trường sát giờ. Tiếng trống vang lên, nó vội vàng chạy vào lớp. Ngựa Đua là lớp trưởng, lẽ ra mọi khi cậu đã quát tháo ỏm tỏi lên rồi nhưng sao hôm nay nhìn thấy Ốc Sên cậu chẳng nói gì, chỉ bảo nó đi vào hàng tập trung nhanh.
Ốc Sên nhìn ra phía lớp 9A. Nó đứng đầu nên khó nhìn quá, hàng của lớp 9A rất dài vì đông học sinh, mà Báo Đốm thì rất cao, thường hay đứng cuối hàng. Ngựa Đua nhắc nó quay lên, nó buồn bã đành nhìn lên cái sân khấu kia.
Lớp 7C lên lớp và tiếp tục truy bài như thường. Ốc Sên nghe thấy mấy đứa xì xào:
"Hôm qua không hiểu anh Báo Đốm có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Hình như hôm nay không thấy anh ấy đi học!"
"Vào bệnh viện rồi, còn đòi đi học gì chứ?"
Ngựa Đua cũng nghe thấy, tự dưng cậu gắt:
"Trật tự, cô giáo vào rồi!"
Tiết đầu là tiết Toán. Cô giáo bước vào, như thói quen hỏi luôn:
"Bài tập lớp đủ không?"
Một bạn nói:
"Cô ơi hôm trước cô thu vở bài tập của lớp em mà!"
"Ừ nhỉ, cô quên mất. Cô để ở dưới văn phòng mất rồi. Hoàng Duy, em xuống lấy hộ cô nhé!"
Ngựa Đua đang bận làm nốt mấy bài Tiếng Anh, lập tức đẩy cho Ốc Sên:
"Xuống lấy vở hộ tao!"
"Ơ nhưng tao..."
"Cứ xuống văn phòng, chồng vở của cô để đấy thì mang lên đây, có ai ăn thịt mày đâu!"
Ốc Sên không dám cãi lại, đành phải đi xuống. Trời hình như sắp mưa rồi, tối sầm lại. Nó tới văn phòng, giật mình khi thấy cô chủ nhiệm lớp 9A ngồi đó cùng một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng.
Ốc Sên rụt rè bước vào trong. Cô giáo thấy nó, hỏi:
"Có việc gì không em?"
"Dạ em lấy vở cho cô Bích ạ!"
"Ừ em cứ lấy đi!"
Chồng vở để ở ngay trên bàn kia rồi, Ốc Sên đi nhanh vào. Nó vừa nhấc chồng vở lên thì nghe thấy tiếng của người đàn ông:
"Tôi là bố của cháu Mạnh Duy, hôm nay tôi đến xin chuyển trường cho cháu!"
Chồng vở nặng rơi xuống bàn đánh "Bịch" một cái.
"Sao lại chuyển trường đột ngột thế ạ? Còn vài tháng nữa là hết năm rồi mà anh!"
"Tôi biết, nhưng có lẽ cháu không thể tiếp tục học ở đây nữa!"
Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ, rồi hỏi:
"Vậy tôi có thể hỏi là hôm qua cháu bị làm sao không ạ? Hôm qua đang thi chạy thì cháu bị ngất..."
Người bố ấy cúi đầu, đôi mắt buồn hơi có những giọt lệ. Ông nấc nghẹn, nói rất nhỏ:
"Thưa cô, cháu bị BỆNH TIM...!"
"Cái gì???" - Cô giáo hét lên vì bàng hoàng.
"Ước mơ của cháu là được chạy, nhưng nếu chạy quá sức thì căn bệnh sẽ giết chết cháu. Xin cô đừng nói chuyện này với ai, và giờ chúng tôi cần phải chuyển đi, mong cô giáo giúp đỡ..."
Tai ù đi rồi.
Nó không nghe thấy gì nữa.
Nó chỉ nghe thấy tiếng gào thét ghê rợn của những thứ đau đớn nhất trong một khoảng không gian dành riêng cho bóng tối.
Những hạt mưa bắt đầu rơi nặng trĩu.
Cậu thiếu niên nhìn khỏe mạnh, to cao, với ước mơ cháy bỏng là được chạy trên con đường đua.
Vậy mà lại gặp căn bệnh chết người đó...
"Sao Hoa đi đâu mà lâu thế nhỉ?" - Cô Bích sốt ruột và cả lớp cũng đứng ngồi không yên.
Ngựa Đua đang viết cũng không viết được, con ốc sên đáng chết này đi đâu mà lâu vậy? Ngốc tới mức không biết văn phòng ở đâu sao?
"Hoàng Duy, em xuống tìm Hoa đi xem nào!" - Cô Bích nói.
"Dạ? À vâng ạ!" - Ngựa Đua bỏ bút xuống, chạy ra khỏi lớp.
Cậu xuống văn phòng, không thấy Ốc Sên đâu cả, chỉ có cô giáo chủ nhiệm lớp 9A ngồi một mình với gương mặt thất thần.
"Em thưa cô, cô có thấy bạn Vân Hoa lớp em xuống đây không ạ?"
"Cầm vở đi rồi..." - Cô giáo nói với giọng nghẹn ngào, hình như cô đang khóc.
Trời mưa thế này, lại còn cầm vở đi đâu chứ? Ngựa Đua tự dưng thấy lo sợ, cậu vội chạy đi. Nhưng chạy tới khắp nơi cũng chẳng thấy Ốc Sên đâu. Con chậm chạp này, đi đâu rồi!!??
Bỗng cậu nghe thấy...
Hình như là tiếng khóc.
Mưa rất to nhưng không át đi tiếng nức nở ấy.
Ngựa Đua vội chạy đến nơi có tiếng khóc. Là ở cuối hành lang.
Ốc Sên đang ngồi đó, ôm chồng vở, gương mặt đầm đìa nước mắt. Ngựa Đua quát:
"Này, bảo mày đi lấy vở chứ ngồi đây khóc à? Đứng dậy ngay đi!!"
Cậu xông tới định kéo Ốc Sên dậy, thì nó nghẹn giọng:
"Anh Mạnh Duy bị bệnh tim!"
Ngựa Đua sững lại.
"Mày...mày nói gì...?"
"Anh ấy bị bệnh tim, anh ấy không thể duy trì ước mơ được chạy, anh ấy đã chuyển trường, và anh ấy..." - Ốc Sên bật khóc to hơn.
Ngựa Đua cắn răng, đấm tay vào tường. Cậu gồng mình cố gắng không để mình phải khóc, nhưng những giọt nước mắt không biết vì sao cứ tuôn ra đôi mắt đã đỏ hoe của cậu.
Trời cứ mưa mãi...
Mưa đã ướt sũng người cậu rồi.
Nhưng mưa không thể trôi đi căn bệnh, trôi đi đau đớn mà cậu đang chịu đựng.
Cậu vẫn đang mặc bộ đồ bệnh viện.
Cậu trốn viện.
Cậu ghét nơi đó.
Cậu ghét tất cả!
Tại sao? Tại sao cậu không thể được chạy?
Tại sao điều đó lại xảy ra với cậu?
Cậu đâu có làm điều gì xấu mà cậu phải trả giá quá đắt như thế này?
Cậu đi ra đường, cậu tưởng đó là con đường mà cậu vẫn đang nuôi dưỡng ước mơ được chạy.
Nhưng không phải là đường đua...
Trong cơn mưa trắng xóa đất trời.
Tự dưng sáng chói.
Có một ánh đèn.
Một chiếc xe ô tô không kịp phanh lao đến...