Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

sat pha lang
iWin Online
Game Bài đẳng cấp đã được chứng minh hỗ trợ mọi dòng máy, cộng đồng đông vui, cực khủng.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

"Cháu chào bác ạ!" - Hai cô gái trẻ xinh đẹp chào bố mẹ Vân Hoa. 

"Nga, Ngọc đó hả? Hai cháu vào đi! Hôm nay được nghỉ đúng không?" 

"Dạ vâng ạ! Vân Hoa có nhà không bác?" 

"Có đó cháu, nhưng mà chẳng hiểu sao nó chẳng xuống ăn sáng gì cả, chả biết dậy chưa nữa!" - Mẹ Hoa thở dài. 

"Vâng tụi cháu lên hỏi bài bạn ấy một chút, và sẽ gọi bạn ấy xuống cho ạ!" 

Phương Nga và Ngọc xăng xái chạy lên phòng Hoa. Hai cô gõ cửa: 

"Ê lợn nướng mày dậy chưa đó mở cửa cho tụi tao!" 

Chẳng ai mở cửa cả. Nhưng cửa không khoá. Hai cô bạn đành đánh bạo đi vào trong phòng. Trong căn phòng rộng, trên chiếc giường kê bên cửa sổ, cô gái trẻ đang ngồi nhìn ra ngoài. Mái tóc dài bay phấp phới theo gió, đôi mắt buồn hư vô nhìn vào một nơi nào đó, nhìn cô rất ủ rũ. 

"Ê Hoa, sao mày ngồi đây mà không ra mở cửa cho tụi tao?" 

Hoa vẫn chẳng nói gì. 

"Nè mày gặp chuyện gì hả?" - Ngọc hỏi. 

"Sao mà mắt mày đỏ thế kia? Lại còn thâm quầng nữa. Mày khóc hay mất ngủ đấy? Hay là cả hai?" - Phương Nga hỏi tiếp. 

Vân Hoa lúc bấy mới quay lại, gương mặt không hề biểu hiện một cảm xúc nào. 

"Tao không sao, tụi mày đến có việc gì?" 

"Hả? À tụi tao định hỏi bài thôi..." 

Hoa lại im lặng, cô cầm lấy quyển vở trên tay Phương Nga và Ngọc, rồi ngồi viết viết nhưng tuyệt nhiên không hề lên tiếng. Phương Nga và Ngọc nghi ngờ: 

"Vân Hoa lúc nào cũng hoạt bát vui vẻ mà sao lại như thế này hả?" 

"Hay là mày biến thành người khác rồi?" 

"Này có chuyện gì đó? Đừng nói với tao là chuyện tình cảm nhé?" 

"Anh Mạnh Duy lúc nào chẳng đối tốt với nó, làm gì có chuyện tình cảm ở đây hả mày?" 

Bỗng bàn tay đang cầm bút của Vân Hoa dừng lại, cô nhìn hai người bạn bằng ánh mắt giận dữ, cất giọng lạnh tanh: 

"Đừng có nhắc đến tên anh ta trước mặt tao!" 

Phương Nga và Ngọc há hốc mồm, định hỏi tiếp nhưng nhìn thấy Vân Hoa như vậy liền sợ sệt chẳng dám hỏi gì nữa. Cả gian phòng lại im lặng, hai cô bạn chỉ dám nhìn Vân Hoa ngồi viết bài, nhưng trong lòng họ một mớ câu hỏi không được giải đáp. 

Hoa giải bài xong, Phương Nga rụt rè nói: 

"Bố mẹ của mày...bảo mày...xuống ăn sáng kìa..." 

"Tao không muốn ăn!" - Vân Hoa lãnh đạm như biến thành người khác. 

Hai cô bạn nhìn nhau, rồi bỗng Ngọc kéo tay Hoa: 

"Hoa à, mày buồn thì ngồi ở nhà càng buồn hơn đấy. Hay đi ăn cùng tụi tao đi, chúng tao sẽ không đụng vào chuyện của mày đâu, chỉ là chúng tao sẽ giúp mày vui hơn." 

"Tao không có hứng..." 

"Đi đi mà, mày không nể bạn bè hả?" 

Thấy hai cô bạn năn nỉ như vậy Vân Hoa cũng đành ngồi dậy đi theo. Cả hai vội kéo Hoa ra ngoài phố, vừa đi vừa tán chuyện. 

"Ê Phương Nga mày định ăn gì đây?" 
"Tao hả? Gì cũng được, phở đi!" 

"Lúc nào cũng phở, ngán rồi! Bún đi!" 

"Gớm tốt hơn hết mỗi đứa một thứ, còn Hoa, mày ăn gì?" 

Hoa vẫn giữ gương mặt lạnh tanh như robot, không đáp, vì cô cũng đâu muốn ăn. Nhưng chính điều đó lại khiến Phương Nga và Ngọc rất khó xử, họ cũng phải gọi món mà. 

"Này thế nào thì mày cũng phải ăn chứ, muốn chết đói sao?" 

"Nhiều thứ để ăn mà, mau gọi món đi!" 

"Cô ấy không muốn ăn thì để yên đi!" - Một giọng nói vang lên. 

Cả ba quay lại, Hoàng Duy đang đứng sau. Phương Nga và Ngọc luống cuống: 

"Ơ Hoàng Duy cậu cũng ở đây à?" 

"Bọn tớ, bọn tớ chỉ muốn Hoa ăn sáng cho khoẻ thôi, trông Hoa rất mệt mà!" 

Hoàng Duy bước tới, nói: 

"Hai cậu cứ đi ăn đi!" 

Rồi anh nắm tay Hoa kéo cô đi. Hoa giật mình, cô muốn rút tay ra nhưng bàn tay anh rất khoẻ nên đã đưa cô đi một quãng xa. Đến một vườn hoa, cô cất giọng nói: 

"Buông ra đi!" 

Hoàng Duy buông tay cô ra, không quay lại. Hoa vẫn nói rất lạnh lẽo: 

"Xin đừng để em nhìn thấy anh nữa!" 

Hoàng Duy quay lại nhìn cô: 

"Tại vì anh ta sao?" 

"Không!" 

"Vậy thì tại sao?" 

"Vì em không muốn yêu ai nữa!" 

"Em..." 

"Ngay từ khi sinh ra cuộc sống đã quay lưng với em, đã khiến em là đứa trẻ mồ côi. Tuổi thơ của em lớn lên trong cô độc dù rằng là có một gia đình giàu có, em đã trải qua thời gian quá buồn bã vì mình xấu xí, lại chậm chạp. Lớn lên cũng thế thôi, em không thể yêu người mà mình yêu. Vì thế xin anh đừng để em gặp anh nữa, hãy để em yên!" 

"Vân Hoa, em đừng như vậy! Hôm đó tại anh say quá nên..." 

"Em biết là anh say, nhưng tất cả những lời anh nói hôm đó cũng là sự thật mà thôi. Anh đừng vì em mà đau khổ dằn vặt như vậy nữa!" 

"Vậy em bảo anh phải làm sao?" - Hoàng Duy hét lên. 

"..." 
"Nếu em muốn vậy, thì chi bằng giết chết anh đi cho xong, như thế thì vĩnh viễn anh sẽ không yêu em nữa đâu, còn nếu không, mãi mãi anh chỉ có em, không quên em đi được!" 

Vân Hoa cố kìm lại những giọt nước mắt, buông lời phũ phàng: 

"Vậy thì anh cứ chết đi nếu anh làm được!" 

Rồi cô quay người chạy đi để lại anh đứng chết lặng. 

Đôi mắt anh cứ nhìn theo hình bóng ấy đã nhẫn tâm bỏ rơi anh. 

Và bỗng, một hình ảnh phản chiếu vào mắt anh! 

Một gã đàn ông chạy đến tóm lấy Vân Hoa đẩy cô vào một chiếc xe taxi! 

Hoàng Duy tỉnh ngộ, vội vàng chạy theo. Chuyện gì xảy ra thế này!!!!!!??? Anh lấy hết tốc lực chạy theo chiếc xe, nhưng chiếc xe phóng đi quá nhanh, nhanh hơn cả tốc độ Ngựa Đua của anh, chẳng mấy chốc nó đã biến mất trong sự bàng hoàng của anh. 

Mọi việc diễn ra quá nhanh! 

Vân Hoa chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị bịt một cái khăn vào miệng, tay cô bị trói chặt. Cô cố vùng vẫy, ú ớ cố hét lên nhưng không được. Gã đàn ông đó quay lại cô: 

"Chào cô em xinh đẹp!" 

Vân Hoa như chết đứng. 

Hắn... 

Hắn là... 

Là thằng nghiện đã đụng độ cô ngày nào! 

Sao hắn lại ở đây? Sao lại là hắn???? 

"Ngạc nhiên lắm hả? Anh là đại đệ tử của bà Kiều Duyên đấy cô em, lần trước bị thất bại dưới tay thằng Mạnh Duy rồi gần đây nhất bị thằng Hoàng Duy cho quả đấm anh đây tức lắm nhé, nhưng giờ bắt được cô em rồi! Giờ cô em chuẩn bị về dinh cưới chồng Trung Quốc nhé, yên tâm là cô em sẽ được giàu có và sung sướng!" 

Vân Hoa hoảng sợ cứ vùng vẫy, cố thoát ra nhưng không được. Cô cảm thấy ngạt thở, khó chịu vô cùng. Nhưng chiếc xe cứ tàn nhẫn phóng đi. 

Chiếc xe đến vùng núi Lạng Sơn, lần này thằng nghiện không đến Móng Cái nữa. Tài xế taxi nói: 

"Ở đây là vùng núi nên tôi không đi qua được đâu!" 

"Vậy thì để tụi tao tự vào! Này cầm lấy!" 

Gã tài xế nhận được số tiền gần 1 triệu liền sướng quá cám ơn mãi. Còn thằng nghiện lôi Vân Hoa xềnh xệch đi theo con đường núi. Càng đi thì đường núi càng chênh vênh và vắng vẻ. Vân Hoa cứ cố thoát khỏi dây trói nhưng thằng nghiện không tha cho cô, ngược lại hắn còn quay mặt cô ra, nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của cô với ánh mắt thèm khát: 

"Nếu cứ đem cô em cho gã Trung Quốc ấy cũng phí quá nhỉ, hay để anh..." 

Và hắn tiến lại về phía cô. Vân Hoa tưởng mình chết rồi... 

Vân Hoa dùng hết sức chống cự lại thằng nghiện bỉ ổi, nhưng hắn vẫn lao vào cô. Sức hắn quá khoẻ, cô lại đang bị trói, bị bịt miệng, rất khó thở nên không thể làm gì được hơn nữa. Cô đau đớn, chỉ muốn gào khóc nhưng không được. Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long, và cả anh cũng không thể cứu cô như hôm trước được nữa. 

Cuộc đời cô đến đây là mãi mãi chìm sâu xuống đáy vực sao? 

Tại sao số phận lại bất công với cô như thế!!!!??? Tại sao??? 

Vân Hoa mỗi lúc lả dần đi, cô ngất xỉu trước tiếng cười gian ác của thằng nghiện, cô không chống lại hắn được nữa. Bàn tay của hắn đã vuốt lên làn da mịn màng trên khuôn mặt cô, và hơi thở của hắn phả dần xuống cổ cô... 

Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên: 

"Tên kia, dừng lại!!!" 

Thằng nghiện giật mình quay ra. Một chàng trai cao lớn, ăn mặc giống người dân tộc miền núi đang chạy đến phía hắn, tay chàng trai đó cầm một con dao rất to chắc là dùng để làm việc trên rừng nhưng anh đã nhanh chóng dùng con dao đó doạ thằng nghiện. Vì không có vũ khí lại nhìn thấy chàng trai dân tộc cao lớn khoẻ mạnh nên hắn cuống cuồng buông Vân Hoa ra rồi bỏ chạy. Chàng trai chạy đến chỗ Hoa, thấy cô đã ngất xỉu, lại bị trói và bị bịt miệng, anh vội nâng đầu cô dậy, bỏ cái khăn trong miệng ra cho cô, lay gọi: 

"Này cô, cô mau tỉnh lại đi!" 

Nhưng Hoa mê man cô không biết gì cả. Chàng trai vội bế cô trở về làng mình, đến một căn nhà sàn rất đẹp. Người nhà của chàng trai vội chạy ra, đưa Vân Hoa vào nhà. Thật may là cô kiệt sức nên ngất đi chứ không có vấn đề nào nghiêm trọng. 

Tiếng chim ríu rít và ánh nắng mặt trời chiếu khiến cô cảm thấy hơi chói. 

Cô khẽ mở mắt. Quang cảnh ở đây sao lạ thế này? 

Chuyện gì đã xảy ra với cô...? 

Và bỗng nhiên hình ảnh thằng nghiện hiện ra trước mặt cô. Cô hét lên, bật dậy: 

"Không, đừng động vào tôi!!!" 

"Chị à, chị gặp ác mộng sao?" 

Vân Hoa giật mình quay lại và nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, da hơi đen, khuôn mặt xinh xắn ăn mặc kiểu trang phục dân tộc có áo năm thân và quần cạp to. Hoa kinh hãi: 

"Cô...cô là ai?" 

"Chị đừng sợ, em tên là Mai, hôm trước anh trai em đã cứu được chị khi chị suýt bị hại ở dưới núi. Anh đã đưa chị về đây đấy, chị ngất mấy ngày rồi." 

"Anh trai? Anh trai nào? Đây là đâu?" 

"Anh trai em tên là Minh, đây là làng em, của dân tộc Nùng đó chị. Chắc chị là người Kinh hả?" 

"À ừ...Nhưng mà mấy người cứu tôi thật hả?" 

"Vâng, chị khoẻ rồi chứ?"- Mai nở nụ cười. 

"Tôi...tôi khoẻ hơn rồi! Nhưng tôi gặp anh trai cô được không? Tôi muốn cám ơn anh ấy!" 

"Dạ, anh ấy đang trồng lúa cạn trên sườn núi, ái da anh làm việc chăm quá, giờ vẫn chưa về, đã chiều rồi!" 

"Vậy để tôi ra đó, cám ơn cô nhiều!" 

Vân Hoa đi khỏi căn nhà sàn đó. Quang cảnh ở đây thật rộng và đẹp, đúng là nơi của dân tộc miền núi. Thật không ngờ cô lại đến nơi ở của dân tộc Nùng, dù là không biết đường về nhưng có còn hơn không? Nghĩ đến thằng nghiện đó cô rùng cả mình rồi. 

Hoa đi ra sườn núi gần đó, và nhìn thấy một người đang trồng lúa, bên cạnh đó anh còn chăm sóc nhiều cây khác của cả một vùng lớn của sườn núi. Cô gọi: 

"Anh gì ơi!" 

Chàng trai quay ra nhìn cô và giật mình: 

"Ơ cô đã tỉnh rồi à?" 

"Anh là người đã cứu tôi phải không?" - Cô đi tới chỗ anh. 

"Tôi tình cờ đi ngang qua nên cứu được cô!" 

"Thật sự cám ơn anh, nếu không có anh chắc tôi đã..." 

"Cô đừng khách sáo thế! Nhưng cô là ai? Tại sao cô lại bị gã đó hại như vậy? Suýt nữa xảy ra chuyện lớn rồi!" 

"Tôi...tại tôi gặp nhiều chuyện, có lẽ không đáng nói!" 

Chàng trai mỉm cười, tiến lại về phía cô: 

"Thôi không sao đâu, cô không gặp chuyện gì là may rồi. Cô là ai? Người Kinh à? Đến từ đâu?" 

Vân Hoa ngẩng lên. Đó là một chàng trai rất cao lớn, khoẻ mạnh, lực lưỡng, anh không đẹp trai tuyệt diệu như ba chàng trai mà cô đã từng quen, nhưng cái đẹp của anh là ở cái khoẻ khoắn, nhuộm đầy gió nắng thiên nhiên và của riêng người dân tộc Nùng. Một vẻ đẹp mà khiến người ta dễ gần và không thấy ngại. 

"Tôi tên là Vân Hoa, tôi người Kinh, đến từ Hà Nội cơ!" 

"Hà Nội? Thủ đô nước mình đó hả?" 

"Anh chưa đến đó bao giờ à?" 

"Ừ chưa vào đó tham qua, tôi ít khi ra ngoài nơi này. Nhưng mà Hà Nội thì tôi biết chỗ, hay là khi cô khoẻ tôi sẽ đưa cô về?" 

"Không, anh à..." 
"Sao?" 

"Tôi ở lại đây được không?" 

"Hả? Sao lại thế?" 

"Tôi chỉ muốn ở lại đây một thời gian thôi, vì có quá nhiều điều tôi muốn quên đi. Nếu quay trở về tôi sẽ không thể nào quên được..." 

Vậy chuyện đó là gì? Kể cho tôi nghe được không? 

Vân Hoa buồn bã ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh núi non điệp trùng ở phía dưới, nơi đây thật là đẹp, những cơn gió đã sắp đến mùa xuân thổi lộng mát, cảm giác lạnh đã bị xua đi bởi một chút nắng chiều. Nhưng sao cảm giác cô đơn vẫn chẳng bị mất đi thế này? 

Cô ngồi xuống bãi cỏ xanh ở đỉnh đồi. Chàng trai cũng ngồi xuống cạnh cô. 

Anh tên là Minh à? 

Ừ, Nông Trí Minh. 

Tên anh đẹp thật đấy! 

Tôi cũng rất thích cái tên của cô, nó rất đẹp. 

Ừm, tên tôi đẹp nhưng cuộc sống của tôi đâu có đẹp... 

Rốt cuộc là cô gặp chuyện gì vậy? 

Hoa buồn rầu nhìn về một nơi xa xăm, rồi nói: 

Chuyện dài lắm... 

Chuyện dài là như thế nào? Cô cứ nói đi! 

Tôi sinh ra đã là trẻ mồ côi. 

Thật sao? 

Nhưng bố mẹ nuôi của tôi đã đem tôi về. Bố mẹ nuôi là người rất giàu có, họ có tất cả mọi thứ về tiền bạc, vật chất nhưng họ chẳng bao giờ quan tâm đến tôi, nhưng vẫn cứ giữ tôi kè kè như là tiểu thư vậy. Tôi hồi nhỏ vừa xấu xí, vừa cô đơn, rất buồn tủi... 

Cô xinh đẹp như vậy mà xấu xí sao? 

Ừ, hồi đó tôi xấu lắm, lại còn chậm chạp. Có một người bạn của tôi, cậu ấy nhanh như con ngựa vậy, nhưng cậu ấy rất kiêu căng với tôi. Chỉ duy nhất có một người là không khinh thường tôi... 

Người đó là ai vậy? 

Người mà tôi đã yêu và cũng đang muốn rời bỏ... 

Trời, sao lại như vậy? 

Tôi phải làm sao khi trái tim chỉ muốn hy sinh, muốn ở bên anh ấy mãi mãi nhưng người bạn kia dù ngày xưa hay trêu tôi nhưng cậu ấy yêu tôi thật lòng, tôi biết lựa chọn thế nào giữa tình yêu của cả hai con người tôi cũng biết yêu thương. Nhưng rồi, anh ấy đã bỏ tôi đi với người con gái khác, còn người bạn kia, tôi không đủ dũng cảm để chấp nhận anh ấy nữa. Tôi đã nói chia xa tất cả, và rồi tôi bị bắt cóc thế này đây... 

Minh lặng đi nhìn Vân Hoa, đôi mắt tuyệt đẹp long lanh ấy hình như đang sắp khóc. Có một cảm giác nào đó đi qua trong anh. Chưa bao giờ anh có cảm giác này, hai mươi mốt năm sống (bằng tuổi Mạnh Duy nè cả nhà, ta không thích ai hơn tuổi M.Duy) là hai mươi mốt anh chăm lo cho gia đình và sống vui vẻ trên vùng núi Lạng Sơn này cùng với những người dân tộc mình. 

Nhưng giờ thì người con gái lạ này đã khiến cho anh có một cảm giác khác... 

Cô xinh đẹp, tất nhiên rồi. Nhưng những người xinh đẹp thì anh cũng gặp đầy, chỉ là cô có cái đẹp riêng. Một vẻ đẹp vừa năng động, dễ thương mà cũng ẩn sâu trong đó những nỗi đau khó tả. Đặc biệt là đôi mắt của cô, chưa bao giờ anh thấy có đôi mắt nào đẹp như vậy. Đôi mắt to tròn nhìn rất đáng yêu nhưng lúc nào cũng long lanh, dường như nước mắt luôn ở đó, cô gái nhìn có vẻ lanh lợi này lại là cô gái dễ khóc. 

Minh đặt tay lên vai cô: 

"Cô đừng buồn nữa, hãy cứ ở lại đây đi!" 

"Anh...cho tôi ở lại à...?" 

"Cô cứ ở lại đến bất cứ lúc nào cô muốn nếu như cô cảm thấy vui vẻ khi ở lại. Nhưng tôi chỉ khuyên cô rằng, hãy hành động làm sao để cô cảm thấy tốt nhất, không phải đã quên đi tất cả là được!" 

Hoa gật đầu, mỉm cười nhẹ hơi yên tâm. Có lẽ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. 

Ánh hoàng hôn dần buông xuống. 

Story 9 

"Cái gì? Hoa bị bắt cóc!!!!!!!!!!!!!!!???????" - Người đàn ông đập mạnh bàn khi nghe cái tin đó. 

"Vâng ạ, giờ chúng cháu không thể tìm được chị ấy!" - Bảo Long cũng vô cùng hoảng hốt. 

"Tại sao lại xảy ra chuyện này??? Hằng ngày nó vẫn đi học bình thường, nó có qua lại với ai mà lại bị bắt cóc???" - Người bố không kìm được giận dữ trong khi người mẹ thì đờ đẫn không tin chuyện gì xảy ra nữa. 

"Chị ấy có..." - Nhưng mấy câu tiếp theo đã bị chặn lại khi Bảo Long nhớ đến lời Hoàng Duy đã từng dặn cậu: "Không được phép tiết lộ việc Vân Hoa đã đi làm osin cho nhà Mạnh Duy, càng không được nói việc Hoa yêu Mạnh Duy cho bố mẹ cô ấy." (Lý do vì sao lại thế thì có ai hỏi không ạ? Trả lời lại cho đỡ khó hiểu: Bố mẹ Hoa mà biết Hoa làm osin thì chắc chắn sẽ nổi khùng, lại còn biết Hoa yêu chủ nhà mình đã làm giúp việc thì thôi rồi Lượm ơi!) 

"Có gì?" 

"Có đi hát cho anh Hoàng Duy thôi ạ, nhưng cái đó thì ảnh hưởng gì chứ? Chỉ là hát hò câu lạc bộ với nhau thôi!" - Bảo Long đành "nặn" ra câu khác. - "Chắc chắn có kẻ nào đó độc ác nên bắt cóc chị ấy, bây giờ nhiều loại người "xã hội đen" lắm bác ạ!" 

"Kh-ố-n kiếp! Mau gọi công an, phải tìm được nó về!!!" - Người bố nổi trận lôi đình, không thể tin nổi con gái mình bị bắt cóc. 

Mười chín năm qua ông có bao giờ quan tâm đến con, và bây giờ thì thế này đây. 

Vợ chồng ông lấy nhau, sinh được một đứa con trai thì nó đã chết yểu. Cả hai đều không muốn sinh con nữa, nhưng vẫn khao khát một người con. Và chính vợ chồng ông đã cưu mang em bé gái bị cha mẹ ruột bỏ rơi khi tình cờ nhìn thấy em bé ấy nằm khóc trong một cái giỏ ở một vườn hoa. Cô bé được đặt tên là Vân Hoa. Thế nhưng ông bà chỉ tưởng rằng nuôi cô bé lớn lên khoẻ mạnh, xinh đẹp như vậy là đã tròn nghĩa vụ, có ai hiểu trái tim của một đứa con là như thế nào? Giờ thì cô đã bị bắt cóc, mà vẫn ngay ngày hôm qua, ông bà vẫn cứ bận việc chẳng thèm quan tâm đến cô... 

Nhưng ông bà vẫn rất yêu thương cô! Không thể để cô xảy ra mệnh hệ gì được! 
Hoàng Duy tưởng rằng mình đã như phát điên! 

Lần trước cô bị bắt cóc anh đã rụng rời chân tay, một phen suýt chết rồi thế mà giờ lại bị bắt cóc lần nữa. Hôm trước anh còn biết thủ phạm là Kiều Nga nhưng giờ thì Kiều Nga và Kiều Duyên chẳng hiểu sao biến mất tăm, quán karaoke ấy đóng cửa, còn đến công ty T. thì nói là bà ta đã đi công tác xa khá lâu. 

Anh điên mất, liệu anh có thể chịu sao nổi việc này!!!??? 

Vân Hoa mà có mệnh hệ gì thì anh sẽ làm sao đây? 

Gã đàn ông đó anh không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắn 100% đó là kẻ xấu, hắn mà làm gì Vân Hoa thì hỏi anh có thể chịu nổi hay không??? Dù rằng cô đã phũ phàng không quay lại với anh, nhưng anh vẫn yêu cô, vẫn không thể nào chấp nhận được việc cô mất tích như thế này. 

Tại sao đau khổ cứ dồn dập vào người con gái anh thương yêu như thế này? Sao không đổ hết vào anh đi, cô xứng đáng được hưởng hạnh phúc kia mà! 

Hạnh phúc ư? 

Đúng rồi, kẻ mà anh đã tưởng sẽ làm Hoa hạnh phúc đã làm cô ra nông nỗi ấy. Là Mạnh Duy! Là anh ta! Là anh ta đã nhẫn tâm bỏ rơi Hoa, để cô cũng không dám gặp cả Hoàng Duy nữa, và xảy ra bi kịch thế này. Là tên Mạnh Duy đó, anh đã từng nhịn để cô hạnh phúc, nhưng hắn dám làm thế với cô sao? 

Anh nhất định không thể tha cho Mạnh Duy! 

*** 

"Ô món gì đây?" 

"Đó là món mỡ lợn xào đó cháu, người Nùng rất thích ăn mà!" - Cha mẹ của Minh và Mai cười. 

"Chị ăn đi chị. A mà trông chị mặc cái bộ áo của dân tộc chúng em nhìn cũng xinh ghê!" 

Hoa nhìn cô bé mới 15 tuổi, mỉm cười. Sao người Nùng cũng thân thiện thế này không biết, tự dưng cô cảm thấy vui lên. 

Mấy người làng cũng ở ngay cạnh đó bỗng ngó sang (chả hiểu là để hỏi việc hay là để ngắm cô gái mới đến ^^): 

"Ê ông bà Nông, lễ hội "Lùng tùng" lại sắp có rồi đấy, nhớ chuẩn bị đó nghe!" 

"Rồi biết rồi, đang ăn cơm, lùng tùng lung tung ai chẳng rõ! Mau về mau về!" 

Hoa đang ăn cơm, nghe vậy liền hỏi: 

"Lễ hội "Lùng tùng" là hội xuống đồng đúng không ạ?" 

"Ừ, lễ hội nổi tiếng của người Nùng đó! Hoa, cháu cùng tham gia cho vui nhé, tháng giêng là có rồi. Cháu sẽ được hiểu biết thêm về văn hoá người Nùng." 

"Người Nùng sống trên núi thế này thì hay ăn bằng gì vậy ạ?" 

"Thì ngô, lúa cạn, rồi rất nhiều cây ăn quả. Có gì thì ngày mai Minh đưa cô bé này đi xem cây trồng đến đâu rồi." 

"Vâng tất nhiên rồi!" 

Đêm khuya. Trăng sáng vằng vặc, những cơn gió buổi đêm rất lạnh trên vùng núi. Vân Hoa ngồi ngắm trăng qua cửa sổ, lòng nhẹ nhõm hơn phần nào. 

"Chị đi ngủ đi chị!" - Mai bước vào. 

"Ừ chị ngủ ngay đây!" 

"Nhà em không có phòng riêng, ngủ cùng em bất tiện không chị?" 

"Không sao đâu em, thế là được rồi mà. Sống ở đây công nhận rất là vui." 

"Chị mới đến đã thấy vui thì khéo ở lâu là chị thành người Nùng luôn ấy chứ. Mà chị xinh quá nhỉ, hay là khi thành người Nùng rồi thì chị đi thi "Hoa hậu các dân tộc Việt Nam" đi, em ủng hộ đó!" 

"Này này hoa hậu gì chứ, chị không làm đâu!" 

"Xinh thế mà không làm, thế chị định làm gì?" 

"Chị á? Chị thích ca sĩ hơn." 

"Ca sĩ là hát ấy hả?" 

"Ừ!" 

"Em cũng thích hát lắm!" 

"Vậy à? Thế hát cho chị nghe đi!" 

Thấy Vân Hoa nói như vậy, Mai mỉm cười và hát. Cô bé hát làn điệu dân ca sli giang đặc trưng của người Nùng. Dường như dù rằng dân tộc Kinh là dân tộc đông nhất, có nhiều văn hoá phong phú nhưng những dân tộc miền núi cũng có những nét văn hoá thật đẹp, có lẽ Vân Hoa phải tìm hiểu hết 54 dân tộc trên đất nước mình mất. Giọng hát của cô bé Mai thật hay, trong trẻo dễ thương nghe thật là êm ái. 

Và liệu cuộc sống cứ trôi đi êm đềm như vậy liệu có được hay không? 
Ở miền núi dễ dậy sớm ghê dù trời đang là mùa đông. Hoa vươn vai trở dậy, đi ra ngoài. Cô rửa mặt bằng nước suối mát lạnh. Mà nhìn cô giống người Nùng ghê, mặc bộ quần áo dân tộc rất là đẹp. 

"Dậy sớm thế?" 

Hoa giật mình quay lại. Minh đã đứng đó từ bao giờ. 

"Anh cũng dậy rồi hả?" 

"Ừ gà gáy là dậy, vả lại phải làm việc mà. Bây giờ trời rét nên càng phải chăm mấy cây ăn quả đang trồng trên đồi, em muốn đi xem không?" 

"Được chứ!" - Hoa xăng xái đi theo. - "À có phải gọi Mai không?" 

"Tí nữa nó dậy, đi học bây giờ mà. Đi!" - Minh quay lại phía đồi. 

Hoa đành chạy theo anh, oa có mỗi quả đồi mà trồng lắm cây thật, đủ loại cây ăn quả cam, quýt, hồng,...và có cây hồi nữa. Minh cúi xuống trồng tiếp một hạt giống nữa. Hoa bước tới: 

"Em giúp gì được không?" 

"Không cần đâu!" 

"Chứ em ngồi không à?" 

"Ờ thì lấy hộ anh cái kéo đằng kia." 

Hoa vội vàng chạy ra lấy kéo cho Minh, nhưng cô quá hấp tấp nên khi đưa kéo cho anh lại sơ suất làm rách một mảnh vai áo. Cô hốt hoảng: 

"Ôi em xin lỗi!" 

"Không sao, không vào da thịt đâu mà lo. Rách tí thôi mà!" 

"Rách to thế này mà kêu rách tí! Ngồi yên đó!" 

Hoa liền lấy ra một cuộn chỉ có cắm sẵn cái kim cô hay để trong túi, hay cẩn thận mà lị. Minh ngồi yên xem cô làm gì nhưng trong lòng anh cũng rất sợ cô đâm kim vào mình. Nhưng cô không hề đâm cái gì cả, trái lại còn khâu rất nhanh và chuẩn. Con gái Nùng khâu vá rất giỏi nhưng Minh cũng phải "hoa mắt" trước tài khâu thiện nghệ của Vân Hoa. 

"Ô em khâu nhanh thế, lại khâu đẹp nữa!" 

"Khâu mà cũng đẹp, em còn biết thêu nữa kia." 

"Vậy à? Thế thêu cho anh cái gì đi, cái áo này cũng đẹp, cho một hình thêu làm kỷ niệm!" 

"Anh thích khâu hình gì?" 

Minh suy nghĩ một lát rồi nói: 

"Hình động vật được không?" 

"Cái đó là sở trường của em đó, con gì?" 

"Anh thì vào rừng nhiều nên cũng thích có...thú dữ. Ừm...A hay cho con báo đi, anh chưa thấy loài báo ngoài đời nhưng rất thích động vật này!" 

Mũi kim trên tay Hoa dừng hẳn lại. 
Con báo... 

...được thêu trên chiếc áo đồng phục ngày ấy... 

Một con báo ư? 

"Sao thế? Thêu đi chứ, nhanh để anh làm việc!" 

"Anh à, có thể...không thêu con báo được không?" - Giọng cô buồn rầu. 

"Tại sao? Em không biết thêu hình này à?" 

"Không phải không biết, nhưng em không muốn..." 

Minh nhìn đôi mắt buồn thẳm của cô cũng hơi hiểu ra, liền gật đầu: 

"Vậy thì thôi, chúng ta trồng cây tiếp nhé!" 

"Vâng!" 

Cả hai tiếp tục trồng cây, nhưng cô lại nhớ anh rồi... 

Lại nhớ con người mà cô đã không thể hận hơn! 


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





80s toys - Atari. I still have