Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Game Dị Tinh Online
Game Dị Tinh Online
Game thuộc thể loại gMO 3D game lấy bối cảnh giả tưởng trong tương lai
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Cao Phong đưa Vân Hoa về nhà. Cô bước xuống xe, chào anh rồi định đi vào thì anh gọi: 

"Này em cầm lấy đi!" 

Cô quay lại và thấy chiếc điện thoại của mình trên tay Cao Phong. Anh nói: 

"Hoàng Duy đã giữ cho em đấy, nhưng có vẻ cậu ta muốn tránh mặt em nên nhờ anh giữ hộ." 

"Cám ơn anh..." - Cô buồn rầu nhận lấy điện thoại. 

"Ừm em vào nhà đi, mưa to rồi! Vả lại không được nói gì cho bố mẹ em đó nhé, bọn anh phải nói dối bố mẹ em là em đi cùng bạn bè chứ nếu không thì..." 

"Em biết rồi, anh cứ đi đi!" - Cô mở cửa nhà. 

"Này khoan!" 

"Sao?" 

"Giờ anh không còn có tình cảm gì với em nữa, nhưng anh vẫn mong muốn em được hạnh phúc. Anh không biết em thế nào, nhưng em có biết không, Hoàng Duy yêu em rất thật lòng." 

"..." 

"Em đừng làm cậu ấy buồn nữa được không?" 

"..." 

"Thôi em vào nhà đi, anh không muốn gây rắc rối cho em nữa! Đừng suy nghĩ nhiều nhé!" 

Và rồi anh phóng xe đi. Để lại cô gái trẻ đứng dưới màn mưa đang trắng xoá đất trời. Nước mắt cô rơi lúc nào không hay, gương mặt Hoàng Duy lại hiện ra trước mặt. Cô giật mình vội lau nước mắt. 

Vì những giọt nước mắt này mà anh yêu cô... 

Vì những giọt nước mắt này mà chính cô cũng không biết phải làm sao để dũng cảm gặp lại anh... 

Trong khi những giọt nước mắt khi ấy cô khóc vì Mạnh Duy, vì khi biết Mạnh Duy bị bệnh tim, chỉ là Hoàng Duy vô tình nhìn thấy mà thôi... 

Sao cô lúc nào cũng yếu đuối như vậy chứ? Đừng có khóc nữa! Đừng có để cho Hoàng Duy phải đau lòng vì cô nữa! Chính Mạnh Duy cũng đã nói với cô là không muốn cô khóc mà. 

Nghĩ đến Mạnh Duy, Hoa lại nhớ ra hôm trước đang gọi điện cho anh thì bị bắt cóc đi. Cô vội chạy vào nhà, lên phòng mình và giở điện thoại ra. Không hề có một cuộc gọi nào của anh, tưởng anh phải gọi cô nhiều cuộc lắm chứ. Cô vội gọi điện cho anh. 

Giọng nói ấm áp của Mạnh Duy vang lên: 

"Vân Hoa, em đã xong việc rồi sao?" 

"Anh nói gì vậy?" 

"Chẳng phải em nói em bận sao? Anh không gọi điện cho em vì biết em bận nhưng em biết anh nhớ em đến mức nào không?" 

"Em nói em bận á?" 

"Em nhắn tin cho anh còn gì?" 

"À thì vâng..." - Hoa đành gật đầu nhận tạm dù không hiểu gì cả. 

"Hoa, ở đây chán lắm em biết không? Nhưng cái dự án này anh không biết đến bao giờ mới làm xong nữa. Anh muốn được gặp em, có được không?" 

"Gặp em ư? Kiểu gì đây?" 

"Em lên mạng đi, chat Yahoo ý!" 

"Ôi dào em làm gì có nick anh?" 

"Ghét em nhất đấy, ở bên anh bao lâu mà không biết nick anh hả? Nick anh là mdv3vh (nick bịa, đừng có ai add hay chơi đểu là lập luôn ra đấy)" 
Hả? Nick quái gì mà chẳng có nghĩa gì cả!" 

"Đồ ngốc! "md" là Mạnh Duy, "vh" là Vân Hoa." 

"Còn "v3" là gì?" 

"Em quay ngang chữ "v" ra là biết ngay!" 

Hoa suy nghĩ một lát rồi bật cười, hoá ra "v3" là "<3", đó là hình trái tim (nhìn dọc <3 là biết ngay mà). Cái nick tưởng chẳng hiểu gì ấy hoá ra là "Mạnh Duy yêu Vân Hoa", nghe sao mà cảm động thế? Mà gã Mạnh Duy này có phải teen nữa đâu mà dùng cái nick "khủng" thế, cái kí hiệu 
Cô bật máy tính, add nick anh vào. Lập tức nick anh sáng luôn, anh đang trực ở đó mà. 

"Rốt cuộc là em bận cái gì vậy?" 

"Ôi giời chưa chào hỏi gì đã hỏi câu này à?" 

"Cần gì chào hỏi? Lắm chuyện!" 

"Anh thì lắm chuyện có hơn gì em? Chó chê mèo lắm lông!" 

"Anh thấy làm cái cậu Báo Đốm gì đó của em chán chết à, thà cứ lạnh băng với em chắc còn vui hơn chán!" 

"Em đùa tí thôi, ai cho phép anh lạnh băng? Em cho một mồi lửa luôn!" 

"Lửa lửa lửa! Nói nhiều quá, vào việc chính ngay! Em bận cái gì vậy?" 

"Em bận gì thì sao phải nói với anh?" 

"Em ngoan cố thật đó! Nhưng nói chuyện điện thoại anh thấy giọng em có vẻ mệt, em làm sao à?" 

"À không có chuyện gì đâu." 

"Hoa, em không giấu anh cái gì đó chứ?" 

"Giấu gì mà giấu, không có đâu!" 

"Em ốm đúng không?" 

"Làm gì có!" 

"Thế sao mệt mỏi vậy?" 

"Đã nói là không sao mà!" 

"Không tin, bật webcam lên!" 

"Hả? Làm cái chi?" 

"Kiểm tra xem sau khi anh đi có nhớ anh tới mức phát ốm phát gầy đi không!" 

"Sặc! Anh đểu lắm đấy! (Muốn nhìn mặt người ta thì nói thẳng ra đi)" 
Trong nhà hàng sang trọng, có tiếng nhạc du dương vang lên. Ngoài trời vẫn đổ mưa. Cô gái ngồi bên chiếc bàn, lặng lẽ uống một cốc rượu. 

"Cô mới 18 tuổi đã đòi uống rượu sao?" 

Kiều Nga giật mình ngẩng lên. Hoàng Duy đứng đó, mặt anh lạnh tanh, thân hình cao lớn che hết mọi thứ. Kiều Nga cười: 

"Vậy còn anh? Anh hơn tôi có một tuổi mà ở Sa Pa anh uống say bí say tỉ ra còn gì?" 

Hoàng Duy bực mình kéo ghế ngồi đối diện với Kiều Nga: 

"Tôi không rảnh mà ra đây nói chuyện tào lao với cô! Rốt cuộc là có chuyện gì?" 

"Tôi nghe nói là anh và hai người bạn của anh đã giải thoát cho Vân Hoa khỏi ngôi nhà hoang đó?" 

"Đúng vậy! Kiều Nga, cô thật độc ác, dám bắt cóc người. Tôi còn chưa hỏi là tại sao cô bắt cóc Vân Hoa đấy!" 

Kiều Nga dường như không để ý, tiếp tục hỏi: 

"Vậy có nghĩa là anh vẫn quan tâm đến Vân Hoa hả?" 

"Cô đang nói cái gì vậy?" 

"Lúc tôi mua su hào, anh nói với tôi anh không quan tâm đến Hoa nữa mà. Sao lại cứu cô ấy?" 

Hoàng Duy cứng họng một hồi rồi đáp: 

"Dù sao cô ấy cũng là bạn học với tôi, phải cứu chứ! Gặp hoạn nạn mà không giúp đỡ nhau à?" 

"Hoàng Duy, anh đang cố trốn tránh đấy!" - Kiều Nga đặt mạnh ly rượu xuống bàn. 

"Trốn tránh cái gì?" 

"Tôi thừa biết anh rất yêu Vân Hoa, đúng không?" 

"Tôi không thừa hơi trả lời câu đó!" - Hoàng Duy cũng tức giận. 

Kiều Nga lấy hơi một cái rồi cười: 

"Xin lỗi, tôi không nên hỏi thế. Anh uống chút đi cho hạ hoả!" 

Đang tức giận, Hoàng Duy cầm luôn chén rượu uống. Kiều Nga tiếp tục rót rượu cho anh, nói: 

"Anh biết vì sao tôi bắt cóc Vân Hoa không? Vì tôi vẫn muốn chia rẽ Vân Hoa với Mạnh Duy. Một khi tôi đã thích cái gì thì tôi không bao giờ từ bỏ đâu. Trong trái tim tôi mãi mãi yêu Mạnh Duy mà thôi, tôi không bao giờ bỏ cuộc! Còn anh? Tại sao anh lại thấp hèn đứng nhìn hai người đó hạnh phúc như vậy?" 

"Tôi không muốn làm khổ Vân Hoa, tôi muốn cô ấy sống với tình yêu đích thực của mình!" - Hoàng Duy đã ngà ngà say với thứ rượu rất mạnh. 

"Tình yêu đích thực ư? Anh muốn cô ấy hạnh phúc đúng không?" 

"Đúng! Tôi tin Mạnh Duy sẽ làm cô ấy hạnh phúc!" 

"Nếu cô ấy không hạnh phúc thì sao?" 

"Tôi..." - Hoàng Duy không biết trả lời thế nào, chỉ biết uống tiếp rượu. Trong lòng anh rất hỗn loạn, không biết mình đang nói gì nữa. 

"Anh cam lòng để cô ấy đợi Mạnh Duy trong một thời gian không thể biết là bao lâu như vậy sao? Rồi cô ấy bị bắt cóc như vậy, anh cam lòng để cô ấy chịu khổ sao? Nếu Mạnh Duy không thể về thì sao? Có thể họ sẽ quay phim luôn bên Pháp lắm chứ, và nếu nổi tiếng thì Mạnh Duy sẽ bị hào quang làm mờ đi, rồi anh ấy sẽ là diễn viên nổi tiếng, và quên Vân Hoa. Anh vẫn sẽ ngồi nhìn cô ấy đợi Mạnh Duy đến chết già à?" 

"Tôi không muốn thế, không muốn thế..." - Hoàng Duy say đến líu cả lưỡi. 

"Hoàng Duy, biết đâu Vân Hoa cũng yêu anh nhưng cô ấy không dám thú nhận vì cô ấy vẫn có nhiều nghĩa vụ với Mạnh Duy thì sao? Anh chôn giấu tình cảm của mình đến bao giờ nữa? Anh là một vận động viên, dám nghĩ dám làm, dám chạy trên đường đua mà không dám yêu người con gái mà mình đã ở bên 6 năm sao? Anh có thấy là anh sai lầm không?" 

"Ai nói thế, ai nói tôi sai lầm...???" - Hoàng Duy hét lên rồi bỏ đi ra ngoài trời mưa, dáng người say rượu của anh cứ lảo đảo đi về một hướng... 
Qua webcam, Vân Hoa được nhìn lại thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú cùng nụ cười đẹp như nắng mai của Mạnh Duy. Tự dưng cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, nhìn thấy anh cũng đủ để cô thấy nhớ, thấy vui rồi. 

"Mạnh Duy à..." - Cô gõ một tin nhắn. 

"Sao?" 

"Anh...đẹp trai lắm!" 

Cô thấy Mạnh Duy bật cười, rồi anh gõ một tin nhắn: 

"Còn em thì vẫn xấu như ngày nào!" 

"Anh...Quá đáng!!! Ai cũng bảo em đẹp hơn đấy!" 

"Anh cấm em đẹp luôn đấy, em chỉ được xấu thôi, em mà đẹp thì người khác theo đuổi em thì sao? Em chỉ được là của anh, nghe chưa?" 

Hoa vừa buồn cười vừa bực mình, gõ lại: 

"Anh độc đoán vừa chứ, em vẫn cứ đẹp đấy, nếu không khen em đẹp thì em không là của anh đâu!" 

"Ừ thì em không đẹp..." 

"Hả???" 

"...mà là rất xinh đẹp!" 

Hoa cứ tưởng mình bay lên tận mây trời rồi, định gõ lại: "Em mãi mãi chỉ có anh thôi!" 

Thì "Cộc, cộc" 

Cô gõ nhanh một tin: 

"Có người gõ cửa, đợi em chút nhé!" 

"Ừ!" 

Rồi cô chạy ra mở cửa... 

Vân Hoa ra mở cửa, cô suýt té ngửa khi thấy Hoàng Duy đứng ở ngoài, quần áo xộc xệch, gương mặt đỏ phừng phừng, đôi mắt lờ đờ vô hồn nhưng thực tình chứa một nỗi đau khổ từ tận sâu trong đáy tim. Nhìn anh vô cùng thảm hại. Mà sao anh có thể vào đây nhỉ? Chắc là cô giúp việc cho anh vào và bố mẹ cô đi vắng chứ nếu không làm sao anh có thể vào trong bộ dạng thế này? 

"Hoàng Duy, anh sao thế này?" 

"Vân Hoa..." - Anh gọi tên cô, rồi lao tới ôm chặt lấy cô. 

Người anh nồng nặc mùi rượu. Hoa quên cả việc đang nói chuyện với Mạnh Duy, vội vàng đẩy Hoàng Duy ra, rồi dìu anh vào trong phòng ngồi xuống ghế. 

Qua webcam... 

Mạnh Duy như chết lặng khi nhìn thấy Vân Hoa dìu Hoàng Duy vào. 

Còn cô thì hoàn toàn không để ý, cô vội rót một cốc nước và đưa cho Hoàng Duy: 

"Hoàng Duy, anh uống nước đi! Tại sao lại uống rượu? Đã xảy ra chuyện gì?" - Cô vô cùng lo lắng. 

Hoàng Duy cầm lấy cốc nước, hướng đôi mắt lờ đờ nhìn cô nhưng cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt ấy là một tình yêu thương vô hạn. 

Bỗng "Choang" một cái! Hoàng Duy hất tung cốc nước xuống vỡ tan. 

Vân Hoa vừa ngạc nhiên vừa tức giận: 

"Hoàng Duy!!!" - Cô quát lên, không thể chịu nổi. Dù say rượu cũng phải tôn trọng cô chứ? 

Nhưng dường như Hoàng Duy đã quá say, anh chẳng nghe thấy lời cô nữa, chỉ chồm lên đè cô xuống cái ghế salong, chiếm trọn lấy môi cô. 

Chiếc webcam như sắp nổ lửa... 

Mọi thứ xảy ra nhanh như ánh chớp, nhanh chóng mọi vật xung quanh như đảo lộn tất cả. Hơi thở ấm áp đầy mùi rượu của Hoàng Duy một lúc sau đã khiến Vân Hoa hoảng hốt tỉnh ra và đẩy anh rất mạnh, anh mất đà ngã xuống đập cả đầu xuống sàn. 

Hoa giật mình vì hành động của mình, cô vội chạy tới bên Hoàng Duy, nâng đầu anh lên, lay gọi: 

"Hoàng Duy, anh tỉnh lại đi! Em xin lỗi, là tại em, anh đừng làm em sợ!" 

Đúng lúc đó trên trán Hoàng Duy chảy xuống một dòng máu. Hoa càng hoảng loạn hơn, cú đẩy của cô kinh khủng đến vậy sao? Hoàng Duy mà bị thương và sẽ làm sao thì cô không dám nghĩ, nhưng anh không được như vậy, anh không được xảy ra chuyện gì! 

Vân Hoa ôm chặt lấy Hoàng Duy, sợ hãi gọi anh: 

"Anh đừng như vậy, đừng làm em sợ, em không muốn anh xảy ra chuyện gì đâu! Anh tỉnh lại đi, em van anh đấy!" 

Và bỗng đôi mắt Hoàng Duy hé mở. Hoa giật mình ngẩng lên: 

"Hoàng Duy, anh có sao không? Em xin lỗi, là tại em!" 

Hoàng Duy im lặng, nhìn cô. Đôi mắt lờ đờ say rượu ban nãy có vẻ đã hết đi, thay vào đó là đôi mắt rất buồn, dẫu rằng cơn say vẫn chưa hết nhưng có vẻ anh đã nhận ra chuyện gì xảy ra với mình. 

Cô cảm thấy đau xót vô cùng khi nhìn đôi mắt ấy... 

Hoàng Duy vẫn chẳng nói chẳng rằng, anh ngồi dậy, đứng lên. Vân Hoa vội nắm lấy tay anh: 

"Hoàng Duy, anh..." 

Hoàng Duy vẫn lạnh lùng chẳng nói gì, anh quay người ra phía cửa. Vân Hoa vội gọi: 

"Anh làm như thế rồi bỏ đi sao?" 

Hoàng Duy đứng lại. 
"Hoàng Duy, rốt cuộc là tại sao anh lại như vậy? Em không muốn nhìn anh như vậy đâu!" - Cô nghẹn đắng. 

"Em còn hỏi tại sao làm gì nữa?" - Hoàng Duy trả lời lạnh lẽo. 

"Tại sao em không được hỏi?" 

"Vì anh như vậy đều tại em cả thôi!" - Anh quay lại. 

"..." 

"Vân Hoa, sáu năm qua em luôn yêu, luôn nhớ Mạnh Duy thì sáu năm qua anh cũng không thể không yêu em, điều này em quên nhanh như vậy sao?" - Hoàng Duy tiến tới. 

"..." - Hoa không nói gì nổi nữa. 

"Anh chỉ có một mình em trong suốt sáu năm qua, nhưng anh không thể nào cướp đi em từ Mạnh Duy. Em nghĩ em hạnh phúc đúng không? Em có thể chờ đợi được Mạnh Duy đúng không? Bởi vì Mạnh Duy cũng yêu em, cũng không thể yêu một ai khác. Còn anh thì sao? Em nghĩ anh có thể chờ đợi nổi không? Anh chờ em nhưng em thì mãi mãi cứ rời xa anh!" - Cơn say trong người và những lời nói của Kiều Nga cứ hiện về khiến Hoàng Duy không chịu nổi nữa, bật thốt ra tất cả những gì mình muốn nói. 

"Đủ rồi, Hoàng Duy!" - Cô nói. 

"Đủ ư? Anh chưa bao giờ cảm thấy đủ cả! Anh không muốn mình phải là kẻ sai lầm, tại sao anh cứ phải đứng đằng sau em thế này, tại sao anh cứ phải ngu ngốc thế này, trong khi em không hề có tình cảm gì với anh cả!" 

"AI NÓI LÀ NHƯ THẾ!!!!????" - Vân Hoa hét át luôn tiếng Hoàng Duy. 

"..." 

"Ai nói là em không hề có tình cảm với anh? Mỗi khi nhìn thấy anh là em lại xót xa lắm anh biết không, em hận mình không thể nào ở bên anh, vì em cũng không thể không rung động trước anh, nhưng em muốn trốn tránh anh, vì nếu gặp anh thì em sẽ lại lay động, em không muốn làm thế, em không muốn tổn thương đến anh, và cả Mạnh Duy, anh nghe rõ chưa!!!???" - Hoa oà khóc nức nở. 

Hoàng Duy cảm thấy đầu óc như loạn lên, anh vừa nói gì vậy? Sao anh lại làm cô khóc thế kia? Rốt cuộc là làm sao đây? Là cái gì đây? Là chuyện gì đây? Anh vội bước tới ôm chặt lấy cô dù chẳng hiểu có chuyện gì, cơn say nửa tỉnh nửa mê đang đè trĩu lấy anh. Còn cô chỉ biết dựa vào anh mà khóc, tại sao ở bên cạnh anh lại khiến cô không kiềm chế được như vậy? 

Trên màn hình máy tính... 

...Webcam của nick mdv3vh đã tắt đi từ lúc nào... 

Một lúc sau, cơn say kéo Hoàng Duy thiếp dần đi. Hoa phải gọi điện nhờ Cao Phong và Bảo Long đến đưa anh đi. 

Còn lại cô ngồi một mình trong chiều đông tàn lạnh giá. Khẽ ngồi xuống, thở dài nhìn qua cửa sổ. Biết làm thế nào đây? Cuộc sống lúc nào cũng buồn bã như vậy hay sao? 

Cô khẽ cử động một cái, tay cô chạm vào con chuột máy tính và màn hình lại sáng lên. Cô nhìn thấy ô cửa sổ chat và webcam của mình vẫn ở đó, nhưng nick Mạnh Duy và webcam của anh đã tắt từ lúc nào. 

Cô lục lại những gì xảy ra, và phát hoảng vì có lẽ anh đã nhìn thấy và nghe thấy tất cả, cô và anh có đang gọi thoại qua Yahoo mà, tức là anh... 

Cô vội giở máy ra gọi điện cho anh. Nhưng anh không nhấc máy. 
Mụ đàn bà ngồi trong căn phòng, bà ta ăn mặc sang trọng, thân hình to béo và gương mặt hiểm ác khiến cho ai cũng muốn tránh xa bà ta. Cô gái trẻ bước vào, bà ta quay lại: 

"Mọi việc tốt chứ?" 

"Dạ tốt mẹ ạ, Hoàng Duy vì say rượu nên đã tin những gì con nói và, nói chung là đúng theo sự sắp xếp của mẹ!" 

"Tốt lắm, mẹ tin rồi mẹ con ta sẽ thành công, tất cả bọn chúng sẽ trả giá thôi! Con gái mẹ giỏi lắm." 

"Mẹ, nhưng mẹ cho con ở bên Mạnh Duy thật đấy à?" 

"Mẹ chẳng ưa gì thằng đó nhưng mẹ sẽ không bao giờ cho Vân Hoa ở bên Mạnh Duy đâu. Mà Mạnh Duy chắc là biết chuyện rồi hả?" 

"Vâng, hai người đó đang chat qua webcam mà, con ở ngoài cửa sổ biết được hết!" 

"Tốt, mọi chuyện đang dần dần thuận lợi. Con thư ký Hồng đã đến Pháp chưa? Chỉ cần nó đến đấy với Mạnh Duy coi như là ta xong thêm một bước nữa rồi!" 

"Mẹ à, liệu như thế có quá đáng không?" 

"Cái gì mà quá đáng?" 

"Con nghĩ...làm thế thì tội cho Vân Hoa, chị ấy sẽ hiểu lầm Mạnh Duy." 

"Con đang thương nó đấy à?" 

"Nhưng con không muốn Mạnh Duy bị hiểu lầm đâu!" 

"Con đừng có tốt bụng quá thế, con đã đâm lao phải theo lao chứ, đằng nào thì Mạnh Duy chẳng thuộc về con, còn cái đồ khốn Vân Hoa kia thì đừng có mơ nó thuộc về ai, tên Hoàng Duy chỉ là vũ khí thôi, còn Hoa phải cưới ông chủ quán karaoke đó, nhất định mẹ phải có được cái quán ấy! Mà thằng kia đâu rồi?" 

"Thằng nào ạ?" 

"Thì cái thằng đó đấy còn ai?" (Cái thằng mà bị Hoàng Duy cho một quả đấm trong ngôi nhà hoang đấy mọi người ạ, đố cả nhà biết đó là ai?) 

"Con không biết, nhưng hắn thi hành nhiệm vụ tốt. Chỉ là hắn rất thô bỉ, con đâu có thể giống Thuý Kiều mà bán mình cho hắn ta chứ?" 

"Mẹ chỉ nói vậy để an lòng hắn thôi, xong việc ta đuổi hắn đi là được chứ sao. Con cứ yên tâm đi, mọi việc rồi sẽ kết thúc sớm!" 

Rồi bà ta cười nham hiểm nhìn ra ngoài, gọi điện: 

"Hồng hả? Đến Pháp chưa?" 

"Tôi vừa đến đây!" 

"Tốt lắm, cứ tiếp tục đi nhé. Xong việc báo ngay!" 

Tại một quán rượu ở thủ đô Pari xinh đẹp của nước Pháp. 

Trời tối. Không khí ở đây rất lạnh. Quán rượu khá đông vui, những người Pháp đi đi lại lại rất nhiều. Một phần vì quán rượu này rất nổi tiếng và một phần là ai cũng muốn nhìn mặt chàng trai đang ngồi lặng lẽ ở một góc trong quán. 

Ngồi trong góc tối nhưng dường như chàng trai trẻ làm bừng sáng lên tất cả. Các cô gái không khỏi xao xuyến trước vẻ đẹp thần thoại ấy, dù rằng nhìn thì biết anh không phải người Pháp nhưng cũng đủ "liêu xiêu" tất cả. Gương mặt nhìn nghiêng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng quyến rũ, mái tóc đen để hơi chéo nhìn anh rất có phong cách, chưa kể đến thân hình cao lớn ra dáng vận động viên của anh. Đừng nói là các cô gái, các chàng trai cũng phải phát ghen tỵ với một chàng trai ngoại quốc chẳng quen chẳng biết gì ấy. Ai cũng muốn lại gần hỏi thăm, làm quen. 

Thế nhưng chẳng ai dám lại gần. Bởi có mấy cô gái, chàng trai đi tới chào hỏi "Bonjour" hay "Hello" rất lịch sự với Mạnh Duy nhưng anh chỉ lạnh lùng ném cho họ một cái nhìn nảy lửa, hay là đập mạnh ly rượu xuống bàn. Anh không nói năng gì nhưng mấy hành động đó đủ xua đuổi mọi người đi, ai nấy chỉ biết quay về chỗ hoặc ngồi ngắm anh từ xa. 

Vậy mà vẫn có người đi tới: 

"Hello!" 

Mạnh Duy bực mình đứng dậy, ngẩng lên nhìn kẻ ngoan cố đó. Anh bỗng sững người, đó là một cô gái xinh đẹp, sở hữu đôi chân dài và mặc một chiếc váy ngắn cũn che đùi được một chút. Nhìn mặt là biết không phải người Pháp, và chỉ trong chốc lát anh nhớ ra. Đây chẳng phải là cô thư ký của Kiều Duyên sao? Cái cô thư ký mà đã bị anh ép phải tiết lộ việc Vân Hoa bị bắt sang Trung Quốc lấy chồng. 

Cô thư ký này tên là Hồng, vốn là trợ thủ đắc lực của Kiều Duyên. 

"Anh vẫn nhớ tôi chứ?" - Cô ta nở nụ cười. 

"Tại sao cô lại ở đây?" 

"Tôi là thư ký của Kiều Duyên thì cũng phải giúp cho bộ phim của anh chứ nhỉ? Sao? Nghe nói phim của anh nổi tiếng lắm mà, diễn viên - vận động viên nổi tiếng mà rỗi rãi ra đây uống rượu rồi lại còn xua đuổi người khác đi như vậy à?" - Cô ta khinh bỉ nhìn Mạnh Duy. 

Mạnh Duy chẳng nói gì, ngồi xuống uống rượu tiếp. Tự dưng đi phí nước bọt với loại người này! 

"Anh làm gì mà lạnh lùng thế? Ở bên Vân Hoa thấy anh vui vẻ lắm kia mà?" 

Đang định đưa ly rượu lên miệng Mạnh Duy bỗng đặt mạnh nó xuống bàn suýt nữa nó vỡ tan. Hồng cười khinh bỉ: 

"Sao thế? Hai người xảy ra chuyện gì rồi sao?" 

"Cô mau cút đi cho tôi!" - Mạnh Duy quát. 

"Này tôi cũng mới sang Pháp thôi, tôi biết mọi chuyện xảy ra rồi đấy, nhất là Vân Hoa tôi thừa biết giờ cô ta không còn yêu anh đâu!" 

"Câm ngay cái mồm cô lại đi!" - Mạnh Duy thực sự không chịu nổi cô ta. 

"Tôi có mồm tôi phải nói chứ? Tôi chẳng muốn xen vào chuyện giữa hai người đâu, nhưng mà tôi thấy Vân Hoa yêu Hoàng Duy hơn anh rồi. Cô ta chỉ là thương cho anh vì anh rất muốn được chạy nên mới ở bên anh để anh chạy tiếp, làm vận động viên tiếp chứ cô ta chưa bao giờ có tình cảm với anh đâu!" 

"Cô nghĩ tôi tin vào mấy lời đó à?" 

"Mạnh Duy, anh ngốc thật đấy! Đúng là cô ta có thích anh thật, nhưng anh hãy thử nghĩ đi, sáu năm trôi qua như vậy, có ai là yêu ai bền bỉ được đâu? (t/gĐồ láo toét, dám nói Vân Hoa của ta như vậy à) Sáu năm anh biến mất tăm khỏi cuộc đời cô ta, còn Hoàng Duy thì luôn ở bên cạnh cô ta bất cứ lúc nào. Thử hỏi là cô ta không yêu sao được? Chỉ là cô ta cứ áy náy với anh thôi, chứ cô ta chỉ yêu Hoàng Duy anh nghe chưa? Anh đừng có mơ tưởng nữa, haizzz cô chủ Kiều Nga của tôi hơn gấp trăm lần cô ta mà anh lại bị đứa con gái kia lừa, chán anh ghê đấy! Hay biết đâu cô ta có dã tâm muốn anh quay lại nghề chạy để anh chết trên đường đua thì sao?" 

Mạnh Duy điên tiết hất luôn cả ly rượu vào mặt cô ta rồi đi ngay ra khỏi quán. Trời bắt đầu đổ mưa. 

Anh chạy đi thật nhanh trong cơn mưa. Trái tim đau bắt đầu giằng xé. 

Không! Anh tin là cô không có dã tâm độc ác nào cả! 

Nhưng đúng là cô đã yêu Hoàng Duy... 

Anh đã nhìn thấy, nghe thấy tất cả những gì cô làm, cô nói qua webcam hôm đó. Cô yêu Hoàng Duy, đó mãi mãi là sự thật! Còn anh thì sao? Có thể là tình yêu không? Hay chỉ là một sự thương hại cho cái ước mơ khó khăn của anh? 

Anh không biết! 

Thực sự không biết! 

Nhưng anh hận! 

Thực sự rất hận! 

Anh hận bản thân vì đã cứ yêu cô như thế. Sao anh cứ phải yêu cô trong khi sáu năm qua anh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô rồi? Sao anh cứ phải yêu cô trong khi vẫn chẳng thể nhớ ra cô là ai? Thật sự là quá vô ích! 

Anh hận vì anh đã chỉ chiếm lấy cô, ngỡ rằng cô chỉ yêu mình anh mà không nghĩ tới tình cảm của Hoàng Duy có lẽ lớn hơn tình cảm của anh nhiều! 

Anh hận cả cô luôn! 
Hận tất cả! 

Hận cả cuộc sống này! 

Cơn đau tim khiến Mạnh Duy gục xuống đường. Một bàn tay đỡ anh lên: 

"Mau đứng dậy đi, tôi đưa anh về nhà nhé?" 

Cái con khốn Hồng vẫn ở đây sao? Anh cảm thấy hận cô ta vô cùng, nhưng anh không thể làm gì được. Anh bắt đầu lả đi. Hồng vội vàng đỡ anh dậy, dìu anh về phía nhà anh. 

Bên Việt Nam, trời cũng đang mưa. Mưa càng làm cho cô lạnh hơn. 

Cô ủ rũ vô cùng, cô vẫn phải học, cô mới 19 tuổi chứ mấy? Nhưng giờ cô đã quá mệt mỏi, cô chẳng muốn học gì. Cô cứ nhìn vào màn hình máy tính trơ trọi. 

Cô lại bật máy lên, dù biết nick anh vẫn cứ offline. 

Nhưng kìa! 

Nick anh đang sáng! 

Cô vội nhấp chuột vào, mở cửa sổ chat lên, BUZZ một cái: 

"Mạnh Duy, anh đang ở đấy đúng không?" 

"Anh ấy ngủ rồi!" 

"Hả? Vậy bạn là ai?" 

"Tôi là bạn gái của Mạnh Duy, bạn cần tìm anh ấy à?" 

Vân Hoa cảm thấy sét đang đánh cô làm muôn mảnh. Bạn gái ư? 

"Bạn...bạn là bạn gái anh ấy?" 

"Ừ tên mình là Hồng, hai bọn mình đang cùng xây dựng dự án! Bạn là ai vậy? Có gì mình sẽ nhắn với Mạnh Duy, giờ anh ấy mệt nên đi ngủ rồi, mình mượn nick của anh ấy có việc!" 

"Hai bạn ở chung sao?" 

"Ừ! Chúng mình ở chung lâu rồi!" 

Chiếc máy tính laptop bị Vân Hoa sập màn hình xuống rất mạnh. Không! Không thể như thế được! Cô không tin, anh không phải là kẻ bội bạc như thế. Cô vội nhấc điện thoại gọi cho anh. 

"Nè anh dậy được không? Cô ta gọi nè!" 

Đầu anh đau như búa bổ, tim vẫn chưa hết đau nữa. Nhưng nghe thấy Hồng nói vậy Mạnh Duy liền giật ngay chiếc điện thoại, không quan tâm đến việc cô ta đang ở nhà anh và không biết cô ta vừa ngồi máy tính của anh. 

Màn hình điện thoại hiện ra hai chữ "Vân Hoa". 

Tên của cô gái mà anh mãi mãi yêu... 

"Alo!" 

"Mạnh Duy, anh hãy nói cho em biết đi! Anh không yêu cô gái nào tên là Hồng đúng không? Em van anh đấy, nói cho em đi!" - Tiếng cô khóc nghe mà xé lòng trong điện thoại. 

Mạnh Duy ném cái nhìn căm hận về phía Hồng, nhưng trái tim đang dằn vặt, đang hận thù đã thay đổi lý trí của anh. Anh lạnh lẽo: 

"Đó là người yêu của tôi!" 

"Mạnh Duy...Đó không phải là sự thật!!!!" - Cô hét lên. - "Sao anh có thể phản bội em chứ?" 

"Vậy cô thì không phản bội tôi sao?" 

"Anh..." 

"Lẽ nào cô không yêu Hoàng Duy sao?" 

"Mạnh Duy, hôm đó là Hoàng Duy say rượu nên anh ấy mới như thế!" 

"Ừ thì cậu ta say rượu, nhưng lẽ nào cô cũng say rượu à????" - Anh quát to. 

"..." 
"Cô say rượu nên mới nói mấy lời đó à? Cái gì mà "nếu gặp anh thì em sẽ lại lay động, em không muốn làm thế, em không muốn tổn thương đến anh, và cả Mạnh Duy", tôi không đủ can đảm để nghe những lời đó của cô!" 

Vân Hoa cắn răng, nước mắt tuôn trào: 

"Mạnh Duy, em thực sự yêu anh, chỉ là em cảm thấy có lỗi với Hoàng Duy..." 

"Tại sao cô lại thấy có lỗi? Vì cô cũng yêu cậu ta còn gì? Tôi xin cô hãy tha cho tôi đi, tôi không khiến cô thương hại tôi! Tôi có quay lại nghề chạy hay không thì cô không cần lo cho tôi nữa đâu, hãy cứ đến với tình yêu đích thực của cô đi, tôi sợ khi bị coi là cướp người yêu của người khác lắm!" 

"Mạnh Duy, anh đừng nói thế!!" 

"Xin lỗi, giờ hãy coi như chúng ta chưa từng gặp nhau! Và tôi cũng sẽ không bao giờ nhớ ra cô đâu!" - Và anh tắt máy. 

Anh tựa đầu vào tường, cảm giác cay đắng hơn bất cứ giây phút nào. Sao anh lại ngu ngốc nói những điều ấy cơ chứ? Nhưng anh không thể ngăn được mình nói như vậy, vì anh không đủ can đảm để yêu cô nữa! Vân Hoa, em cũng hãy quên anh đi đi, đừng bắt anh phải nhớ ra em nữa! 

Hồng bước tới, ôm lấy anh an ủi. Nhưng anh đã vùng ra, tát vào mặt cô ta một cái và quát lớn: 

"CÔ CÚT NGAY ĐI VÀ ĐỪNG BAO GIỜ QUAY LẠI ĐÂY NỮA!!!!" 

Hồng hãi hùng trước sự giận dữ đến cực điểm của Mạnh Duy, vội chạy đi trong sự nhục nhã vì bị sỉ nhục và cả sự tức giận xen lẫn sợ hãi. 

Mưa rơi. 

Cô không khóc. 

Những cơn mưa đã cuốn trôi đi xúc cảm của cô rồi, cả trái tim cô cũng đã bị xé tan thành muôn mảnh. 

Tất cả đều đã chấm hết. 

Chờ đợi anh, yêu anh, hy sinh vì anh, cuối cùng lại bị anh đối xử tệ bạc như vậy hay sao? 

Cô hận anh!!! 

Mãi mãi cô hận anh!!!!!!! 


Ads

Làm thằng đàn ông tốt không phải lúc nào cũng hay
Làm thằng đàn ông tốt không phải lúc nào cũng hay
Thôi xong" mình nghĩ bụng, đúng là mình đâu cần phải lợi dụng lúc người ta say để làm chuyện ấy
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





80s toys - Atari. I still have