The Soda Pop

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Chọi Cá Online
Chọi Cá Online
Game 3D đẳng cấp chọi cá, hệ thống bang hội, mini game siêu hấp dẫn.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

CHƯƠNG 4: BƯỚC CHÂN CHO NỤ CƯỜI 

..."Kiều Nga, với anh em là người tốt nhất, anh luôn có em trong trái tim mình, tình cảm của anh với em là thật lòng. Anh sẽ chẳng bao giờ trách em, cũng sẽ không coi em có lỗi gì cả, thế nhưng điều em muốn anh không làm được. Anh không thể làm tổn thương cô ấy được nữa, vì anh, cô ấy đã hy sinh vì anh quá nhiều!" 
Nói rồi Mạnh Duy chạy vụt đi trong màn đêm với những cơn mưa bắt đầu rơi... 

Có đoạn trích này rồi nhé, chương này mọi người cố gắng theo dõi chứ đừng có liệng vào nhà Angel mấy cục bê tông thì toi (ta cứ báo trước). Mỗi khi tức quá nhớ đoạn trích này là ok! 

Story 1: 

Chiều ở Sa Pa rất lạnh, không có nắng mà chỉ toàn gió, trời phải xuống 6-7 độ. Đến Mạnh Duy cũng chẳng muốn ra ngoài, vậy mà không hiểu sao Kiều Nga đi đâu từ sáng đến giờ đã chiều mà chưa về. 
Đúng lúc đó Tùng vào: 
"Hôm nay sinh nhật mày rồi đấy, bọn leo núi mà về là sẽ tham dự!" 
"Tham dự cái gì?" 
"Tiệc sinh nhật, một bữa cơm thôi mà. Quan trọng là hôm nay sẽ có hát karaoke đấy, khoảng vài tiếng nữa, nhớ chuẩn bị nhá! Nghe Hoàng Duy báo từ điện thoại về là đã lên đến Phanxipang rồi." 
"Đồ chậm chạp đó cũng leo đến nơi rồi hả?" - Mạnh Duy bất giác nói. 
"Đồ chậm chạp á? Hoàng Duy chạy nhanh ngang mày đấy!" 
"Không, tao đang bảo người khác! Mà thôi kệ, làm gì thì làm đi." 
"Ừ vậy tý nữa mặc đồ đẹp vào đấy, và vui lên tý đi, sinh nhật mà mặt cứ lầm lầm lì lì!" 

Mạnh Duy ra đứng ở ngoài khách sạn. Bầu trời đen kịt, gió giật mạnh, chốc chốc lại có chớp sáng loé. Sắp mưa rồi. Trong đầu anh đủ loại lo âu: Đoàn leo núi (có Vân Hoa) chưa xuống đến nơi, Kiều Nga đi mãi chưa về,... 
"Mạnh Duy!" 
Anh quay lại, thở phào vì người con gái ấy đã xuất hiện. Cô vẫn mặc váy nhưng là chiếc váy mùa đông rất đẹp, mặc quần tất nhìn rõ đôi chân dài thon thả, đội cái mũ lưới làm mái tóc càng bồng bềnh và đẹp thêm. 
"Đi đâu cả ngày nay vậy?" 
"Làm gì đến nỗi? Em đi có hết sáng thôi mà. Nhanh lên, đi theo em, kẻo mưa thì khổ!" 
"Đi đâu?" 
"Cứ đi sẽ biết!" - Kiều Nga kéo tay Mạnh Duy đi. 

Họ đến bãi cỏ xanh gần đó, nơi có rất nhiều bông hoa dại. Kiều Nga dẫn Mạnh Duy đi đến đằng sau một cây đại thụ rất to. Và Mạnh Duy kinh ngạc há hốc không tin nổi. 
Trên bãi cỏ xanh là những bông hoa dại nhưng rất đẹp, đặt nằm xuống và xếp thành hàng chữ "CHÚC MỪNG SINH NHẬT MẠNH DUY". 
Kiều Nga mỉm cười: 
"Món quà này giống như chợ hoa ở Hà Nội mình thôi, nhưng mà em muốn sử dụng những bông hoa dại để làm thành dòng chữ này. Hoa dại cũng có cái đẹp của nó, nó là hoa của núi rừng, của thiên nhiên, được lớn lên khoẻ mạnh hoàn toàn từ thiên nhiên. Em hy vọng anh cũng sẽ khoẻ mạnh như thế, mong rằng trái tim anh sẽ có những bông hoa này, để không bao giờ phải đau, phải bị bệnh tật giày vò nữa." 
Mạnh Duy lặng đi. 
Anh không ngờ món quà của cô lại giản dị nhưng ý nghĩa đến mức ấy. 
Bỗng nhiên... 
...anh quay lại ôm chặt lấy cô! 
Kiều Nga ngỡ ngàng dựa vào người anh. 
Và giọng nói ấm áp vang lên trong tai cô như nằm mơ: 
"Trái tim anh chỉ có em, không có những bông hoa này!" 

Vân Hoa quay lại. Giọng nói ấy chỉ có thể là của anh. 
Cây đại thụ rất lớn ở đằng sau cô. Cô nhẹ nhàng bước tới nhìn ra đằng sau cây đại thụ. 
Trên trời bỗng nổ một tiếng sét ĐOÀNG! Mưa bắt đầu rơi. 
Những gì trước mắt Vân Hoa tưởng rằng là ảo giác. 
Mạnh Duy đang ôm chặt lấy Kiều Nga và dành cho cô lời nói đó. 
Kiều Nga thì nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc. 

Đôi chân không thể đứng vững nổi nữa liền ngã xuống. Cô không khóc. Bởi vì có lẽ những giọt mưa đã thay cho nước mắt của cô. Cô không tin đó là sự thật. 

"Mạnh Duy, tiệc sinh nhật bắt đầu rồi!!!" - Tiếng gọi của mấy thằng bạn thức tỉnh cả ba con người. 
Mạnh Duy buông Kiều Nga ra, nhưng vẫn nắm tay cô chạy về phía khách sạn. Còn cô gái đứng sau cây đại thụ cố gắng bám lấy cành cây để đứng dậy, dù tâm trí của cô không để ý nổi tiếng gọi ấy nữa. 

Mọi người vừa tụ tập vào thì Mạnh Duy nói to: 
"Tôi có chuyện muốn nói với mọi người!" 
Ai cũng dỏng tai nghe. Mạnh Duy nắm chặt tay Kiều Nga: 
"Từ nay Kiều Nga sẽ là bạn gái của tôi!" - Anh không cười nhưng ánh mắt đã cười. 
Cả phòng như nổ tung, vỗ tay đến sập nhà. Kiều Nga ngượng đỏ cả mặt, chỉ biết cười. Nhưng duy nhất Hoàng Duy là sa sầm mặt, rồi hỏi to một người khác nhưng là cố ý để Mạnh Duy nghe: 
"Vân Hoa đâu?" 
"Ơ tao đâu biết?" 
"Chạy đi từ bấy đến giờ sao lại chưa về chứ?" - Hoàng Duy hét lên rất tức giận khiến ai nấy cũng giật mình im bặt. 
"Về rồi kìa!" - Ngọc nói. 
Mọi người quay lại. Trời đang mưa to dần, Vân Hoa thẫn thờ đi vào trong, người cô bị ướt tuy không đáng kể nhưng cũng kha khá. 
Hoàng Duy và hai người bạn vội chạy ra với cô. Hoàng Duy choàng cho cô chiếc áo khoác của mình để khỏi lạnh. Mạnh Duy thấy vậy tự dưng thấy tức mình liền nói: 
"Thế có định tiệc tùng gì thì nhanh lên!" 
Tùng liền mời mọi người ngồi vào bàn. Thức ăn cũng được mang lên, đồ ăn trên núi nhưng cũng rất thơm ngon. Chỉ mỗi Vân Hoa là không đụng đến dù là cái đũa. 
Tùng liền khuấy động: 
"Giờ để vui vẻ hơn cho sinh nhật Mạnh Duy chúng ta sẽ hát karaoke. Và mời cô bạn gái của Mạnh Duy sẽ lên hát nào!" 
Kiều Nga bước lên trên trong những cái vỗ tay của mọi người. Cầm micro cô nói: 
"Để chúc mừng sinh nhật anh Mạnh Duy, tôi xin hát lại ca khúc Trái tim không từ bỏ do người bạn của anh và cũng là nhạc sĩ Bảo sáng tác!" 
Và tất nhiên "nhạc sĩ" Bảo vỗ tay đầu tiên. 
Cô bắt đầu hoà mình vào điệu nhạc RnB sôi động của bài hát. Giờ đây khi đã nhận được tình yêu của Mạnh Duy cô càng hạnh phúc hơn biết bao giờ hết và hát với cảm xúc rất thực. Mọi người khen cô không còn lời nào để chê nữa. 
Kiều Nga hát hết bài này đến bài khác. Nhưng Mạnh Duy nói: 
"Cũng phải để người ta nghỉ đã chứ! Ai lên hát thay đi." 
Hoàng Duy liền kéo tay Hoa đứng dậy: 
"Để cô ấy hát đi!" 
Ai cũng tròn mắt. Cô gái đó mà hát được sao? 
"Vân Hoa, lên hát cho đội mình một bài nhé!" 
Gương mặt Hoa vẫn như vô hồn, nhưng cô cũng gật đầu và đi lên. 
Tay cầm chiếc micro, cô nói run run như người mất hồn: 
"Tôi xin hát bài Chờ anh trong cơn mưa." 
Chỉ có đội của Hoàng Duy vỗ tay còn đội Mạnh Duy cúi xuống ăn vì nghĩ Vân Hoa hát rất bình thường. 
Mưa rơi mỗi lúc một to. 

"Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời 
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn 
Sao ơi sao về đâu để tiếng mưa hoài 
Nước mắt em trong buồn thương nhớ mong..." 

Ngay lập tức tất cả các tay đang cầm đũa buông xuống đánh "cạch" một cái. Chục con mắt ngẩng hết lên, quá ngỡ ngàng không tin mình vừa nghe thấy gì. 
Giọng hát ngọt ngào, thiết tha và trong trẻo đến kỳ lạ. 
Mạnh Duy giật mình... 
Anh nghe giọng hát này ở đâu rồi thì phải! 

Vân Hoa nhìn anh, lòng càng thêm đau xót. 
Cô cố bình tĩnh tĩnh tiếp tục hát 

"Anh - ngôi sao tình trong sáng bao mơ mộng 
Nhìn mắt kia thơ ngây bừng lên tiếng yêu ban đầu 
Biết không anh em chờ mong một tiếng yêu dịu dàng 
Nhớ ai, chờ ai bên khúc mưa xuân tình nhịp chung tiếng đàn. 

Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời 
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng 
Mà người mãi xa xôi để mình em trong đơn côi 
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu... 

Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn 
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người 
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn 
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa 
Chờ anh trong cơn mưa...! " 

Nếu giọng hát của Kiều Nga khoẻ mạnh và hát những điệu RnB sôi động. 
Thì giọng hát của Vân Hoa trong trẻo, nhẹ nhàng và cao vút, bài hát được cô hát đầy da diết bởi cô đã hát bằng cảm xúc của mình. 
Mạnh Duy yêu Kiều Nga... 
Những gì cô đã nhìn thấy... 
Tại sao lại như thế? 
Anh thực sự không thể nhớ ra cô ư? 

Đêm dành cho anh mưa dần tan 
Còn em mãi là em!!!! 
Bao buồn thương 
Mong chờ ai 
Ngày xưa cô không hát được câu có giọng cao nhất. 
Anh có nhớ không? 
Hỏi thật sự anh có nhớ không? 

Người xa MÃI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

Cả phòng nghiêng ngả khi nghe thấy câu cuối cùng cao vút của cô, cao đến mức không thể nghĩ cô trụ vững nổi nữa. 
Cô bật khóc nức nở. 
Cảm xúc của cô đã bị tuôn ra một cách không thể nào kiểm soát. 
Cô tiếp tục hát. 
Không cảm thấy đau họng. 
Vì trái tim cô còn đau hơn nhiều! 

Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời? 
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng 
Mà người mãi xa xôi để mình em trong cô đơn 
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu. 

Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn 
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người 
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn 
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa 
Chờ anh... 

"ĐỦ RỒI!" - Một tiếng hét vang làm im bặt cả phòng. 
Tùng nhìn Mạnh Duy: 
"Sao mày lại cắt ngang như thế? Cô ấy đang hát hay mà!" 
"Cô đừng hát nữa!"- Mạnh Duy buông đũa rất mạnh rồi chạy ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của mọi người. 

Mưa rơi rất to, rào rào trắng xoá núi rừng. 
Mạnh Duy đấm mạnh vào cái cột ở hành lang. 
Tại sao khi nghe giọng hát của cô anh không muốn nghe đến thế? 
Dù rằng cô hát quá hay, giọng hát của cô ngọt ngào, cao vút không ai có thể sánh được. 
Nhưng giọng hát đó hiện về ký ức của anh. 

Ký ức mập mờ, trôi nổi không thể nhớ hết được. 
Anh chỉ nhớ, nhớ rất rõ! 
Anh đã nghe giọng hát này! 
Nhưng không phải của Kiều Nga... 
Và anh nhớ... 
Người mà anh đã từng nghe giọng hát ấy... 
...mới thực sự là người anh đã yêu! 

Nhưng anh đã quên rồi. 
Đó là ai? Sao không ai có thể trả lời cho anh? 

Bỗng có tiếng hét ở trong khách sạn: 
"Tỉnh lại đi, Vân Hoa!" 

"Hoàng Duy à, đừng uống nữa!" 
Mặc cho lời khuyên bảo của Tùng, chàng trai trẻ vẫn uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Mặt anh đỏ bừng vì rượu và vì tức giận. 
Kiều Nga nhẹ nhàng giữ ly rượu của anh lại: 
"Hoàng Duy, anh còn trẻ, không nên uống rượu nhiều như vậy. Vân Hoa chỉ là bị sốt nên ngất thôi, Phương Nga và Ngọc đã chăm sóc cô ấy rồi, cớ gì anh phải thế này chứ?" 
Nhưng Hoàng Duy gạt mạnh tay Kiều Nga ra đến nỗi văng cả rượu vào người cô. 
"Tránh ra, đồ con gái khốn kiếp!!!" 
Mạnh Duy từ ngoài nhìn thấy hết. Không thể đứng yên được anh chạy vào giữ chặt lấy Hoàng Duy: 
"Cậu ta say rồi! Mau đưa cậu ta ra ngoài đi!" 

Bỗng "BỐP!!!" 

Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Mạnh Duy khiến anh không kịp chống đỡ. 

Bảo, Tùng, Nam và Kiều Nga kinh hãi vội giữ Hoàng Duy lại. Mạnh Duy loạng choạng suýt ngã, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng anh chưa kịp lấy lại tinh thần thì Hoàng Duy trợn mắt quát: 
"Đồ khốn! Vân Hoa...tại sao lại thế...?" 
Chỉ nói được thế rồi Hoàng Duy gục xuống... 

*** 

Đêm lặng lẽ trên vùng núi Sa Pa, gió rít lạnh ngoài cửa sổ. Ai nấy đều mệt ngủ như chết giấc, có người ngáy to cả khách sạn nghe thấy. 
Chỉ có mỗi Mạnh Duy là không ngủ. Anh bỗng bật dậy, đi đến căn phòng gần đó. 
Cửa không khoá. 
Anh mở cửa bước vào. 

Trong căn phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ, một cô gái đang nằm trên chiếc giường. Gương mặt xinh đẹp rất nhợt nhạt và mệt mỏi, dường như cô ngủ rất say. Trên trán cô đắp một cái khăn lạnh. Sức khoẻ cô đâu được tốt, chỉ ngấm mưa một cái là sốt cao rồi. 
Mạnh Duy ngồi xuống bên giường cô. Lại lần nữa anh nhìn thấy cô ngủ. Nhưng chẳng thấy đáng yêu nữa mà thấy có vẻ cô ngủ không yên giấc, chốc chốc lại run lên. 
Cái khăn lạnh bị lệch đi khỏi trán. 
Như một phản ứng, Mạnh Duy đưa tay để lại cái khăn đấy vào vầng trán đang nóng hừng hực của cô. 
Đúng lúc đó Vân Hoa mở mắt. 
"Anh...!" - Cô ngỡ ngàng nhìn thấy anh. 
Anh cũng giật mình không kém: 
"À tôi để lại cái khăn cho cô thôi!" 
"Nhưng sao anh lại vào đây?" 
"Hoá ra cô bị cảm lạnh sao?" 
"Vâng, nhưng..." - Vân Hoa lúng túng. 
"Chỉ là sốt mà cậu Hoàng Duy đó phải uống nhiều rượu, đánh người và đau khổ gọi tên cô như thế à?" 
Hoa bỗng cảm thấy nhói lòng. Hoàng Duy đã có hành động như vậy ư? 
Mạnh Duy bỗng quay lại gọi cô: 
"Vân Hoa!" 
Cô giật bắn mình, nhìn anh. Sao anh gọi tên cô như vậy chứ? 
"Mọi khi cô rất vui vẻ cơ mà, sao hôm nay cô lại buồn như vậy chứ? Cô tạo ra cái không khí chẳng hề vui vẻ gì, cũng là tại cô mà ra đấy!" 
Vân Hoa cúi mặt: 
"Em xin lỗi..." 
"Thôi bỏ đi! Tôi chỉ mong cô hứa với tôi một điều thôi." 
"Điều gì ạ?" 
Mạnh Duy nhìn thẳng vào mắt Vân Hoa: 
"Đừng hát bài hát đó nữa!" 
Hoa ngạc nhiên vô cùng. Cô không hiểu anh nói gì nữa. 
"Tại sao?" 
Mạnh Duy ngập ngừng một lát rồi đáp: 
"Vì tôi không muốn yêu ai khác ngoài Kiều Nga!" 
Vân Hoa sững người, cô tưởng sét lại đánh lần nữa. 
"Tôi đã công bố với tất cả mọi người Kiều Nga là bạn gái của tôi, đó là sự thật! Ở bên cô ấy tôi cảm thấy rất vui và không phải lo nghĩ gì cả. Còn bài hát ấy khiến tôi không vui..." 
Im lặng. 
Anh không thể nói được. 
"Bài hát ấy khiến tôi nhớ đến những ký ức đã giày vò tôi, không để tôi nhớ lại. Nhưng tôi nhớ tôi đã từng yêu người có giọng hát như cô. Giờ tôi chỉ muốn yêu Kiều Nga, tôi không muốn nhớ người đó là ai..." 
Anh không dám nói. 
Vì anh không muốn tiết lộ thêm bí mật nữa. 
Nhưng anh không biết... 
Cô đã hiểu anh muốn nói gì rồi. 
Chỉ là cô không biết anh đã từng yêu... 
...yêu cô... 
"Được, em hứa với anh!" 
Mạnh Duy ngẩng lên. Hoa cười: 
"Nếu bài hát ấy khiến anh không vui, em sẵn sàng không hát nữa! Kiều Nga là một cô gái tốt đấy, chúc mừng anh nhé. Cứ tưởng người lạnh như đá Mạnh Duy này không biết yêu chứ, hehe!" 
Giọng nói vui vẻ dễ thương nhưng thực chất đáng thương thì đúng hơn... 
Đôi mắt Mạnh Duy dường như vui vẻ hơn. Cô thực sự cần đôi mắt ấy. 
"Ừ cám ơn cô, vậy cô nghỉ đi!" 
Anh đứng lên định đi ra, nhưng cô nắm lấy cánh tay anh giữ lại: 
"Mạnh Duy, anh cũng hứa với em một điều được không?" 
"Hứa gì?" 
"Có phải anh định theo nghề diễn viên?" 
"Ừ..." 
"Nhưng anh có thể hứa sẽ dạy thể thao cho em đến khi nào em thành công được không? Em sẽ cố gắng học, giờ em đang rất cần thể thao, rất cần sự giúp đỡ của anh! Khi nào xong anh có thể đàng hoàng theo nghề diễn." 
Mạnh Duy im lặng nghĩ ngợi, rồi gật đầu. 
"Cứ theo ý cô đi!" 
Rồi anh bước ra ngoài. 
Nhưng bỗng đứng lại ở cửa. 
"Còn nữa, cô hát rất hay!" 
Và cửa đóng lại. 

Còn lại cô, cô không biết nên khóc hay nên cười. 

Ngày...tháng...năm... 

Thật xui xẻo vì hôm nay em bị sốt! Nhưng anh biết vì sao em lại sốt không? 
Có thể là do ngấm mưa... 
Nhưng cũng là do đã nhìn thấy niềm hạnh phúc của anh! 
Em đã từng nghĩ rất ngây thơ rằng anh là một người lạnh lùng như vậy thì anh sẽ không bao giờ yêu ai. Nhưng em nhầm rồi. Anh đã yêu. Và em thấy Kiều Nga giống như một vị anh hùng vậy. Cô ấy có thể chiếm trọn trái tim anh, tan chảy sự băng giá trong anh, tìm lại niềm vui cho anh. Anh có biết, em đau khổ thế nào không? Nhưng em còn vui hơn thế. Vì chỉ cần nhìn thấy anh vui là em cũng sung sướng như một đứa trẻ được quà. 
Anh đừng bao giờ không vui! Em muốn được thấy anh cười. Dù anh chưa cười nhưng em tin anh sẽ là con người của ngày xưa. Kể cả có không nhớ ra em, cũng không sao, chỉ cần anh trở lại làm Báo Đốm vui vẻ, thân thiện hôm ấy, em sẵn sàng đánh đổi tất cả. 
Em chỉ muốn anh hứa với em: hãy dạy thể thao cho em. Bởi vì em không còn sức níu kéo anh lại đường đua nữa, chỉ còn cách này thôi. Nếu trời thương, biết đâu anh sẽ quay lại với ước mơ của mình? 
Trước đó, em chưa hề nghĩ mình sẽ lại thế này... 
Nhưng giờ, khi anh biết yêu một con người 
Em cũng nhận ra 

EM YÊU ANH! (đừng chém ta vì tội tuổi nhỏ dám viết ra câu này nhá) 
"Cháu chào cô ạ!" - Cô gái xinh đẹp lễ phép chào. 
Người cha của Mạnh Duy - ông Mạnh Hải cười đáp lại: 
"Ừ chào cháu!" 
Chỉ có mỗi người mẹ - cô Vân thì thờ ơ: 
"Ờ..." 
Đúng lúc đó Mạnh Duy đi xuống: 
"Em đến rồi à?" - Ánh mắt anh sáng bừng khi thấy cô. 
"Vâng, hôm nay em đến để chuẩn bị cho bài hát mới để kịp phát hành album vol.1 trong tháng 11 này." 
"Ừ vậy nhanh lên phòng thu thôi." - Mạnh Duy bước tới khoác vai Kiều Nga. 
Khỏi nói cô Vân chướng mắt tới mức nào. Từ lúc đi tham quan Sa Pa về thấy thằng con trai công bố đứa con gái này là bạn gái, suốt ngày thấy tới tới lui lui, bà không thể chịu nổi. Nhưng cô con dâu bà đã chọn thì sao giờ chẳng thấy đến vậy chứ? 
Bà nhìn ra cửa bỗng reo to lên: 
"Vân Hoa!!!!" 
Mạnh Duy và Kiều Nga đang định đi lên cũng phải quay lại. Cô Vân chạy tới ôm chầm lấy cô gái mà bà yêu quý như con ruột: 
"Trời ơi cô đợi con đã mấy tuần rồi! Sao con không đến chứ?" 
"Con xin lỗi cô, con bị ốm, vả lại bận học quá nên con không đến được!" 
Cô Vân nhìn Hoa, xuýt xoa: 
"Con ốm sao? Tội con quá, chắc chẳng ai quan tâm con đúng không (ám chỉ Mạnh Duy)? Con xanh xao quá đi, đúng là vô tâm mà!" 
Mạnh Duy nghe thế chỉ biết lườm một cái. 
Vân Hoa cười: 
"Con quyết định về tiếp tục làm cho bà và cả cô nữa chứ, bà đâu ạ lâu lắm con mới gặp bà?" 
"Ừ con lên nhà đi, bà cũng ngóng con lắm đấy." 
Vân Hoa cười thật tươi đi lên. Một nụ cười dễ thương khiến ai cũng phải xao lòng, thế mà có người lại chẳng hề rung động gì cả! 
Cô lướt qua hai người ấy rồi đi lên, dường như cô đã không để ý đến họ... 

"Em sẽ để bài Trái tim không từ bỏ làm tên album vol.1, anh thấy sao?" 
"Anh lại thích để cái bài Yêu bằng Thế giới hơn đấy!" 
"Nhưng mà Trái tim không từ bỏ là anh Bảo sáng tác mà, em phải để làm bìa chứ. Bạn của anh cũng là bạn của em!" 
Mạnh Duy tặng Kiều Nga một nụ cười qua ánh mắt, ôm lấy cô: 
"Cám ơn em!" 
Kiều Nga mỉm cười: 
"Có gì mà cám ơn chứ. Giờ chúng ta ra sân chơi gì đi! Đã lâu em không tập thể thao rồi." 
"Ừm vậy em thích gì? Cầu lông nhé?" 
"Ôi hay đấy, chúng ta ra chơi đi!" 
Hai người cầm vợt đi ra và nhìn thấy Vân Hoa đang phơi quần áo ngoài sân vườn. 
Dù là đang làm một công việc vất vả nhưng Hoa lại không hề tỏ ra mệt mỏi mà còn hăng hái nữa, miệng cô hát mấy giai điệu vu vơ nhưng giọng hát ngọt ngào cao vút của cô cũng đủ làm cho cả gió ngừng thổi. 
Kiều Nga nói với Mạnh Duy: 
"Chị Hoa làm việc nhẹ nhàng thật đấy!" 
"Ừ sau khi khoẻ cô ấy cũng làm chăm chỉ, tháng này khéo tăng lương đấy. Thôi để cô ấy làm, ra đằng kia chơi vậy. Sân nhà anh rộng mà." 
Hai người ra một góc sân, nơi này cũng để sẵn một cái lưới. Kiều Nga cầm cầu lông và vợt: 
"Em đánh nhé, cẩn thận mà đỡ!" 
"Ừ đánh đi!" 
BỐP! Kiều Nga đánh quả đầu tiên. Không hổ danh là lớp trưởng lớp thể thao, cô đánh cầu chuẩn từng milimet, kỹ thuật cũng đẹp nữa, quả cầu đưa đi theo đường cong rất đẹp. 
Mạnh Duy cũng nhanh chóng đánh lại dễ dàng. Hai người đánh qua đánh lại rồi cũng đánh mạnh hơn. Thấy mãi mà chưa phân thắng bại, Mạnh Duy cũng hơi sốt ruột dù vẫn vui vẻ thôi. Anh vụt mạnh hơn. 
Quả cầu vượt quá tầm vợt của Kiều Nga bay thẳng ra góc sân đằng kia... 
Và quả cầu bay trúng vào một cái áo mà Vân Hoa đang rơi. Vì cầu mạnh nên rơi cả áo xuống. Hoa giật mình nhặt áo lên, bẩn hết cả rồi! Cô cũng tìm "thủ phạm" và cầm quả cầu lên. 
Mạnh Duy gọi: 
"Hoa, đó là quả cầu của tôi đấy!" 
"À vâng để em mang đến cho anh." - Hoa mang quả cầu chạy đến. 
Cô nhanh chóng đưa cho Mạnh Duy rồi định đi luôn, nhưng anh giữ tay cô lại. 
"Ở lại tập thử đi!" 
"Dạ??" 
"Thì tôi hứa sẽ tiếp tục dạy cô mà, môn tiếp theo là cầu lông cô nằng nặc đòi tập còn gì?" 
Vân Hoa lấm la lấm lét, cô làm sao dám tập khi có Kiều Nga ở đây chứ? Nhưng Kiều Nga cười tươi: 
"Không sao đâu, chị cứ tập tự nhiên đi! Ai lúc đầu chẳng kém!" 
Nghe thế Hoa mới yên tâm và đi vào cùng Mạnh Duy. Nhưng không ngờ Mạnh Duy lại bảo: 
"Kiều Nga, em hãy dạy lại Vân Hoa kỹ thuật cầm vợt với đánh, đỡ cầu đi. Sau đó sẽ đánh với anh!" 
Vân Hoa nghe vậy mà rụng rời chân tay. 
Kiều Nga dạy ư? 
Sẽ thế nào đây? Đầu cô toàn những lo sợ vẩn vơ, Kiều Nga sẽ dạy khủng khiếp hơn cả Mạnh Duy quát tháo thì sao? 
Nhưng "Tào Tháo" vẫn đến rồi. Kiều Nga đưa cho Vân Hoa một cây vợt khác. Hoa run run, cầm vợt cũng chẳng chắc nữa. 
"Này cầm cái kiểu gì đó?" - Mạnh Duy nhìn thấy liền gắt. 
Chết rồi, Mạnh Duy mà mắng thì Kiều Nga sẽ... 
Nhưng không ngờ Kiều Nga mỉm cười, cầm tay của Vân Hoa để lại: 
"Chị phải cầm thế này này!" 
Vân Hoa thực sự rất ngạc nhiên. 
Kiều Nga vẫn cười trấn an Hoa, rồi đưa bàn tay kia lên trước vợt đập đập giống đánh cầu: 
"Chị thử làm giống em đi! Tưởng tượng tay chị là cầu." 
"Thế này à?" 
"Đúng rồi đó! Đấy cũng là một cách đánh cầu, còn cách nữa là tung cầu lên trên để đánh. Nào thử nhé!" - Kiều Nga đưa vợt lên trên đánh (tất nhiên đánh vào không khí thôi). 
Vân Hoa cũng làm theo, chẳng hiểu sao cô làm được hết. 
"Tốt lắm! Chị học nhanh đấy chứ, tiếp nào. Giờ thì đỡ cầu nhé! Chị đưa tay ra đỡ như thế này." 
"Đúng rồi, tiếp đi, vụt mạnh vào!" 
"Đấy, cứ tưởng tượng cầu trước mặt mình, xác định điểm rơi xuống, đừng để cầu chệch mất." 
"..." 
Loáng một cái Vân Hoa đã có thể tập được kỹ thuật, khi đánh cùng Mạnh Duy thì đỡ được khá nhiều quả. Thế đấy, Kiều Nga thì cũng cố chấp thật nhưng mà cô vẫn có bản chất rất tốt, và giảng giải dịu dàng hơn Mạnh Duy kia! 
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Kiều Nga vội vàng nói: 
"Em xin lỗi, em ra đây nghe điện thoại cái đã!" 
Cô chạy ra ngoài. Còn lại mình và Mạnh Duy, Vân Hoa ngồi xuống cạnh anh, vừa lau mồ hôi vừa nói: 
"Thế nào? Khéo mai anh chuyển bài luôn cho em được rồi đấy!" 
"Đã được cái gì mà đòi chuyển? Cô đúng là hay sốt ruột." 
"Thì rồi em sẽ luyện tập nhiều hơn mà! Nhưng công nhận Kiều Nga dạy tốt ghê ha, tốt hơn anh đó." 
"Thì tất nhiên vì thế tôi mới chọn cô ấy làm bạn gái tôi. Cô thích thì cứ nhờ cô ấy dạy, tôi đỡ mệt!" 
"Chọn cô ấy làm bạn gái tôi." Nghe câu này Vân Hoa cảm thấy chẳng vui gì, liền nói luôn: 
"Không! Anh phải dạy em!" 
"Gì chứ? Kêu không thích tôi dạy mà?" 
"Em chỉ nói cô ấy dạy tốt hơn anh thôi mà, anh vẫn phải dạy em, nhất là đến môn chạy thì không ai được dạy ngoài anh!" 
"Cô bướng bỉnh vừa chứ? Tôi không dạy thì sao nào? Mệt chết!" 
Hoa chu mỏ xì một cái rồi: 
"Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời, một ánh sao..." 
"Thôi thôi lạy bà, được rồi tôi dạy! Đừng có ca cái bài hát ấy nữa." 
Vân Hoa cười hí hí. Đúng là tên Mạnh Duy này cũng dễ chống trả gớm! 
Đúng lúc đó Kiều Nga đi vào, tay cầm điện thoại nhưng gương mặt thất thần. Mạnh Duy giật mình: 
"Kiều Nga, em làm sao thế?" 
Kiều Nga mặt mày tái mét nhìn Mạnh Duy: 
"Anh, mẹ em..."

"Kiều Nga, rốt cuộc là em làm sao?" - Mạnh Duy lay gọi Kiều Nga. 
Kiều Nga đờ đẫn ra một hồi rồi nói với tâm trạng hoảng loạn: 
"Mạnh Duy, mẹ em không cho em đi hát! Mẹ đã phát hiện ra việc em quay MV với phát hành album, và giờ mẹ đang gọi em về. Chắc chắn mẹ sẽ đánh chết em!" - Cô run sợ khi nghĩ đến trận đòn thừa sống thiếu chết của người mẹ độc ác. 
Mạnh Duy cắn chặt răng, người anh như có lửa đốt. 

Kiều Nga đi rất chậm trong con ngõ tối om. Bóng tối bao trùm mà vẫn nghe thấy tiếng thở run người của cô gái trẻ. Cô đang rất lo sợ và sợ gấp bội phần khi thấy ngôi nhà đó trước mặt. Ngôi nhà to nhưng bên ngoài nhấp nháy những dòng chữ điện tử đến hoa cả mắt. Đó không chỉ là nhà ở, mà là một quán bar, thậm chí bên trong là cả một vũ trường. 
"Mày về đây!!!" 
Kiều Nga hoảng sợ nhìn lên. Người phụ nữ to cao với gương mặt dữ dằn cầm chiếc gậy bẻ từ cán chổi rất to sấn sổ bước tới: 
"Con khốn! Mày thích hát hò lắm à? Hát để cho cái thằng nào nó lại lừa mày cho nhục mặt!" - Bà ta giơ cái gậy lên, nhằm thẳng vào người Kiều Nga. 
Dù là một cô gái giỏi thể thao nhưng Kiều Nga không chống đỡ được người mẹ to cao, cô gào khóc gục xuống xin mẹ tha cho mình. 
Nhưng cây gậy vẫn giáng xuống cô... 
PẶP! 
Cây gậy được giữ lại bởi một bàn tay rắn chắc. 
Kiều Duyên và Kiều Nga ngẩng lên. 
Chàng trai cao lớn, đẹp như một vị thần và có đôi mắt sáng quắc như ánh sao giữa đêm đang giữ chặt lấy chiếc gậy tàn ác. 
Sức của anh cực kỳ khỏe, Kiều Duyên dù to béo mức nào cũng không thể giật cái gậy ra. Bà rít lên: 
"Mày là ai? Mau bỏ ra!" 
"Nếu cô không đánh Kiều Nga nữa thì cháu sẽ bỏ!" 
"Liên quan gì đến mày!!!???" 
"Sao không liên quan? Cô ấy hát là hát cho câu lạc bộ của cháu, là do cháu mà ra cả! Cô nỡ đánh con gái mình như vậy sao?" 
"Cái gì? Hát cho câu lạc bộ của mày?" - Người đàn bà giật mình buông gậy xuống. 
"Vâng thưa cô! Cháu nghĩ việc hát của Kiều Nga là chân chính, không có chuyện bị ai đó lừa như cô nói đâu." 
Người đàn bà không thèm nghe hết, quắc mắt: 
"Vậy mày là ai mà bảo đảm với tao là chân chính?" 
"Cháu là Mạnh Duy - bạn trai Kiều Nga!" 
"CÁI GÌ????????" - Kiều Duyên hét lên - "Bạn trai!!!?? Mày đang đùa tao à?" 
"Cháu không đùa, đó là thật." 
Kiều Duyên suýt chút nữa giáng thẳng cho cả hai đứa đứng trước mặt bà mỗi đứa một cái tát. Nhưng bà không làm thế, chỉ gầm lên: 
"Vậy mà mày dám nói là chân chính! Vì mày cũng là thằng lừa con gái tao thôi!!!" 
"Mẹ, anh ấy không phải loại người đó." - Kiều Nga bênh vực Mạnh Duy. 
"Mày im ngay! Tao cấm hai đứa chúng mày yêu nhau!" 
Mạnh Duy vẫn bình tĩnh: 
"Cô cấm chúng cháu yêu nhau vậy thì cháu cấm cô không được trả thù kẻ đã hại cô, cô chịu được không?" 
"Mày..." 
"Nếu cô không làm được thì cô đừng hòng chia rẽ chúng cháu, và cũng đừng dập tắt ước mơ của Kiều Nga nữa!" 
Kiều Duyên tưởng mình đã bốc lửa. Bà chỉ tay về phía Mạnh Duy: 
"Được lắm, mày cứ nhớ mặt tao đấy!!!!" - Rồi quay trở về nhà đóng sập cửa lại. 
Kiều Nga thất thần đứng đó. Mạnh Duy an ủi cô: 
"Không sao đâu, em đừng lo!" 
"Nhưng mẹ em sẽ không chấp nhận anh..." 
"Rồi cô sẽ chấp nhận thôi! Giờ em về nhà anh đi!" 
"Hả?" 
"Nhà anh còn phòng trống, về tạm mà nghỉ, chứ mẹ em đóng cửa rồi, đi đâu được. Không sao, đừng ngại!" 
Kiều Nga lưỡng lự một lát rồi gật đầu. 
Hai người quay trở lại nhà Mạnh Duy. Anh gõ cửa phòng mẹ mình. Người mẹ đi ra, giật mình: 
"Đêm hôm đưa cô ấy về đây làm gì?" 
"Mẹ à, Kiều Nga giờ đang rất hoàn cảnh, mẹ cho cô ấy ngủ tạm ở phòng mẹ một đêm, được không?" 
Cô Vân sa sầm mặt mày: 
"Không được!" 
"Mẹ à, chỉ một đêm thôi mà!" 
"Nhà này thiếu gì phòng, mà cũng thiếu gì khách sạn gần đây! Đưa cô ta ra ngoài, mẹ mệt lắm rồi!" - Và bà đóng sập cửa lại, khóa trái. 
Mạnh Duy hết cách đành bảo: 
"Em vào phòng anh ngủ tạm đi, anh ra phòng khác ngủ cũng được!" 
"Vâng làm phiền anh quá..." - Kiều Nga rụt rè đi đến phòng Mạnh Duy với tâm trạng khá áy náy. 
Mạnh Duy thấy cô đã vào phòng và nằm xuống ngủ nên cũng yên tâm, anh cầm cái gối đi ra ngoài phòng khách. Dù nhà rất nhiều phòng nhưng anh chỉ quen ngủ ở phòng mình và ngủ ở salong phòng khách. 
Và anh suýt nữa té xuống đất... 

Trên chiếc ghế salong, Vân Hoa đang ngủ ngon lành dù còn đang mặc tạp dề, bên cạnh là xô đựng chổi lau nhà. 
Anh ngỡ ngàng vô cùng! 
12h đêm cô còn chưa về ư? Sao làm việc gì mà hăng vậy? Định lau cả cái biệt thự này sao? 
Nếu không gọi cô ta về thì gia đình cô ta lại la um lên mất. Mạnh Duy đi tới, lay lay cô: 
"Vân Hoa, dậy đi! Cô phải về nhà chứ, không phải làm nhiều thế đâu." 
Anh lay mãi nhưng Vân Hoa thì chuyên gia "lợn nướng" nên không chịu tỉnh. Tức quá anh hét vào tai cô: 
"HOA, DẬY NGAY!!!" 
Cô giật mình lăn nghiêng người. 
Và... 
...ngã khỏi ghế salong! 
Mạnh Duy giật bắn mình lao tới đỡ lấy cô, người anh ngã lên người cô. Vân Hoa cũng bừng tỉnh và nhìn thấy gương mặt Mạnh Duy ngay sát mặt mình, mũi cô đụng cả vào mũi anh. 
Chốc lát cả hai đều nhận ra chuyện gì... 
Mạnh Duy vội vàng đứng ngay lên, Vân Hoa cũng nhanh chóng lồm cồm bò dậy. Sao họ lúc nào cũng gặp rõ lắm tình huống "dở khóc dở cười" vậy chứ? Nếu ai mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ tưởng rằng... 
Hoa cởi bỏ tạp dề, cất xô nước rồi chạy ra cửa: 
"Em về đây, chào anh!" 
Mạnh Duy cũng chẳng thèm tiễn, anh còn đang rõ hoảng vì hành động vừa rồi. Nhưng cô vẫn đứng ở cổng nhà không mở ra: 
"Này, sao cô còn chưa đi đi?" 
Vân Hoa quay lại, run run: 
"Mạnh Duy, em..." 
"Làm sao?" 
"Em sợ!" 
"Sợ gì?" 
"Đêm hôm khuya khoắt em không dám đi bộ về nhà, nhà em xa lắm..." 
"Xa thì gọi taxi, sợ cái gì?" 
"Giờ thì làm gì còn taxi, đường phố vắng teo rồi." 
"Trời đất vậy cô muốn gì đây?" 
Hoa ngập ngừng một lát rồi nói: 
"Anh...đưa em về...được không?" 
Mạnh Duy suýt cắm mặt xuống đất. 
"Này cô nghĩ tôi là xe ôm của cô đấy à!???" 
"Không, anh đi cùng em một đoạn thôi, đi bộ ấy mà." 
"Tôi chẳng điên! Mau đi đi cho khuất mắt tôi!" - Mạnh Duy bực mình gắt. 
Hoa nghe vậy không còn cách nào khác đành bước ra ngoài. Bóng cô nhanh chóng mất sau đêm tối. 

Đường phố vắng tanh, đi ở đường phố thì còn có đèn đường, nhưng càng lúc Vân Hoa càng đi vào ngõ tối. Đã 12h rưỡi đêm, tiếng đêm khuya rùng rợn càng làm cô thêm sợ. Giờ mà gọi Hoàng Duy thì anh cũng ngủ rồi còn đâu? Nhưng còn một quãng xa nữa cô mới về được đến nhà, mà chưa kể về đến nhà có sợ bố mắng vì về muộn không nữa! 
Càng đi vào ngõ sâu, đèn càng tối dần. Chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo trên trời soi bóng cô. Cô lạnh cả sống lưng, cứ đi tiếp. 
Bỗng cô nhìn thấy dưới chân mình. Cái bóng của cô kia, sao bên cạnh có cái bóng dài vậy nhỉ? 
Cô hoảng sợ quay lại. Chẳng thấy ai cả! 
Vân Hoa hết hồn, đi nhanh hơn. Cô lại thấy bên cạnh mình có cái bóng người nữa. Nhưng cứ quay lại thì chẳng thấy ai, mà hình như cô nghe thấy tiếng động. Ngõ tối, nhiều nhà cửa thế này, chó còn không kêu thì còn ai...? 
Vân Hoa vẫn bước đi. Mọi thứ càng im lặng. 
Im lặng. 
Im lặng. 


BỘP!!! 
Và một cánh tay kinh dị đập mạnh vào vai Vân Hoa xoay cô lại!!! 
Trước mặt cô là một thằng nghiện với gương mặt gầy gò khiếp đảm, tóc dựng xanh đỏ, người đầy hình xăm. Cô hoảng quá định hét lớn lên, nhưng thằng đó đã bịt miệng cô lại và dồn vào bức tường: 
"Đêm hôm cô em xinh đẹp đi chơi chán quá à? Không sao, anh đây sẵn lòng phục vụ!" 
Vân Hoa vùng vẫy khỏi tay thằng này nhưng hắn quá khỏe, hẵn giữ chặt tay cô lại và tiến cái mặt bẩn thỉu của hắn về phía mặt cô. Trời ơi số cô đến đây là chấm dứt vĩnh viễn!!! 
Bỗng nhiên có một bàn tay giữ lấy cánh tay thằng nghiện lại: 
"Hừ hừ anh ơi..." 
Cả thằng nghiện và Kiều Nga giật mình khi thấy một người đội nón kín mặt, trùm áo kín người. Thằng nghiện điên tiết: 
"Thằng nào đó? Dám phá đám ông!" 
"Anh...ơi...cho em xin...ít tiền..." - Người đó run run. 
"Thằng đáng chết nào vậy, giữa đêm còn ăn xin à? Mày biết mày đang xin ai không hả?" 
"Hừ...hừ...em không biết..." 
"Mày đang xin ăn sư tổ của mày đấy! Có muốn tao đạp cho mấy cái vỡ răng không hả? Cút!!!" 
"Nhưng anh ơi...em đang cần tiền...anh cho em...một xu thôi mà..." 
"Nửa xu tao cũng không cho mày! Bám gì dai như đỉa thế?" 
"Em xin anh...mà..., anh có cô gái này rồi...mà anh lại không có xu nào...Một chút thôi, em về...chữa bệnh...cho gia đình..." 
Thằng nghiện tức quá đạp cho kẻ ăn mày kia một cái: 
"Mày có cút ngay không!!????" 
Nhưng không ngờ kẻ ăn mày vẫn tiến lại: 
"Một chút thôi anh..." 
"Biến ngay không tao tát chết!" 
"500 đồng cũng được mà, em...xin...anh! Hừ...hừ!" 
Thằng nghiện như muốn nhảy dựng lên giết chết gã ăn xin này mất, hắn vừa vớ được cô gái xinh đẹp mà lại làm phiền thế này. Thôi đuổi cái thằng ăn mày này rồi làm gì thì làm! 
Thằng nghiện móc ra đúng 500 đồng quay người đưa cho "gã ăn xin". 
"Cầm lấy rồi biến ngay!!" 
Và BỐP!!! "Tay ăn xin" kia bỗng cầm lấy tay thằng nghiện và...quật hắn xuống đất gãy luôn mấy cái răng hàm! 
Vân Hoa cũng không tin vào mắt mình. 
"Gã ăn xin" kia bỏ cái mũ và chiếc áo trùm ra. 
Hiện nguyên hình là... 
"ANH!!" - Vân Hoa kêu lên. 
Mạnh Duy không đáp lại cô, chỉ đi đến tên nghiện đạp cho hắn một cú tưởng thủng bụng: 
"Sao? Cái thằng dám xưng là sư tổ của tao kia! Mày thích đạp tao thế à? Vậy tao cho mày biết thế nào là đạp nhé!" 
Thằng nghiện kêu oai oái vì hứng chịu tiếp những cú đạp của Mạnh Duy: 
"Anh ơi tha cho em, em không dám thế nữa đâu!" 
"Tha sao được mà tha! Thôi tao nhận 500 đồng của mày rồi, tao đạp mày đủ 500 cái rồi tao tha! - Tiếp tục đạp. 
"Ối giời ơi em van anh, em không muốn chết vì thủng ruột đâu! Anh tha cho em, em xin anh!!!" 
Mạnh Duy để chân lên ngực thằng nghiện: 
"Nếu mày muốn tao tha thì mày không được phép làm hại người khác nữa, nhất là có ý đồ dê già với con gái! Nếu không tao phanh thây mày ra đấy chứ không chỉ bụng đâu." 
"Vâng vâng em xin vâng lệnh anh!" 
"Cút!" - Mạnh Duy bỏ chân ra. 
Thằng nghiện lồm cồm bò dậy chạy tóe khói không dám quay lại. 

Vân Hoa chưa hết bàng hoàng vì hành động vừa rồi. Mạnh Duy sao lại xuất hiện bất ngờ như vậy chứ? 
Anh quay lại: 
"Dẫu sao thì tôi lại nhớ ra cô rất dốt thể thao nên phải đi theo cô vậy!" 
"Nhưng sao anh giả làm ăn mày...?" 
"Thì thế mới hay, nhận được thêm 500 đồng! Thấy tôi diễn xuất tốt chứ?" 
"Em cứ tưởng anh là ăn mày thật ấy!" 
"Thế nên tôi tham gia nghề diễn viên tốt hơn đúng không?" 
Vân Hoa sững người, rồi đáp lúng túng: 
"Vâng..." 
"Tôi cũng chuẩn bị đi casting chuẩn bị bộ phim đầu tiên đây, tôi bắt đầu thích cái nghề diễn này rồi. Nhưng trước hết cũng phải dạy cho cô vài miếng võ đã, cái thằng nghiện tép riu ấy mà đã sợ rồi!" 
Hoa lè lưỡi. Ghét thật! Tên Mạnh Duy này dù có bệnh tim thì vẫn khỏe hơn cô chán. 
"Giờ cô về được rồi chứ? Ra đến kia là đường cái rồi!" 
"Vâng em cám ơn anh." 
"Ngày mai tôi đi thử vai, chắc gia đình tôi đi theo thôi nên cô không phải đến làm việc đâu nhé!" 
"À vâng..." 
Rồi Mạnh Duy quay đi, Vân Hoa cũng đi về với tâm trạng buồn rầu. 
Cả hai đều không biết... 
...một người đã nhìn thấy! 


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014