XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Đế Chế Online
Đế Chế Online
Bản thu nhỏ của game huyền thoại Age of Empire kết hợp với lối chơi của các game thủ thành quen thuộc
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Ôm chuyện bất công của thiên hạ mà lo lắng

Hàn Cảnh Hiên lôi kéo Đới Tư Dĩnh về nhà, hai người đều mệt chết đi, ngồi trên sô pha.

Xì, nhớ tới những người đến hưởng ứng lệnh triệu tập ngày hôm nay, rốt cục nhịn không được nở nụ cười.

“Em còn dám cười, dù thế nào anh cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vâây, những người đó là dạng người gì không biết nữa?” Hàn Cảnh Hiên nhớ tới những người đó, sắc mặt liền đông cứng lại.

“Cảnh Hiên, thật ra, chúng ta có thể không cần thụ tinh qua ống nghiệm, em sẽ không để ý, thật sự.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh, thật lòng nói.

“Tư Dĩnh, không phải em có để ý hay không, mà là anh để ý, rất để ý, không nói nữa, cứ chờ đi, anh không tin sẽ không tìm được một người thích hợp.” Hàn Cảnh Hiên biết chính mình không có cách nào thuyết phục bản thân lên giường với những người phụ nữ đó. Anh cũng không tin tưởng sẽ tìm được một người mang thai hộ thích hợp.

Đới Tư Dĩnh thở dài, vốn tưởng rằng chuyện tìm một phụ nữ mang thai hộ rất đơn giản, không nghĩ tới lại gian nan như vậy!

~~~~~~~~~~~~~~~

Hạ Thần từ trên mạng nhìn thấy cái thông báo tìm người kia, sắc mặt âm trầm, anh nghĩ chỉ cần có con là có thể tiếp tục ở cùng một chỗ với Đới Tư Dĩnh sao? Cô không cho phép điều đó xảy ra, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, muốn đi hưởng ứng lệnh triệu tập mướn người mang thai hộ, sau khi sinh con xong, đương nhiên sẽ không đưa cho bọn họ, còn có lợi thế khống chế bọn họ…

Trong văn phòng, Hàn Cảnh Hiên còn vì chuyện ngày hôm qua mà thấy phiền toái.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Hạ Thần tao nhã, bước chân đi đến.

“Hạ Thần, có việc gì sao?” Hàn Cảnh Hiên đối mặt với cô vẫn còn có chút xấu hổ, không thể tự nhiên nhìn cô.

“Anh Cảnh Hiên, em đến là để hưởng ứng lệnh triệu tập mướn người mang thai hộ, anh xem em có thích hợp hay không?” Hạ Thần đứng ở trước mặt anh xoay một vòng.

Hàn Cảnh Hiên nghĩ rằng mình nghe lầm, trừng mắt nhìn, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Hạ Thần, em đừng náo loạn, chuyện này không phải chuyện đùa.”

“Anh Cảnh Hiên, em không có nói đùa, em là nói thật lòng.” Hạ Thần ngồi xuống, trên mặt cũng là biểu tình chân thực.

“Đừng nói đùa nữa, mau trở về đi.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô một cái, vẫy vẫy tay nói.

Hạ Thần tức giận đứng lên, nhìn anh gằn từng chữ một: “Anh Cảnh Hiên, em là thật sự lo lắng cho anh, cũng là thật lòng muốn giúp anh.”

“Hạ Thần, em trở về đi, cho dù không tìm được người nào mang thai hộ, anh cũng sẽ không để cho em làm.” Giọng điệu Hàn Cành Hiên nói rất chắc chắn.

“Vì sao em lại không thể?” Hạ Thần hỏi, mang theo ý đã biết rõ còn cố hỏi.

“Em cho là vì sao, nếu em đột nhiên mang thai, em sẽ giải thích với cha mẹ mình như thế nào, còn có bạn bè thân thích nữa, đừng quên em là một thiên kim tiểu thư có địa vị có thân phận.” Hàn Cảnh Hiên thành thật nhìn cô, mở miệng giải thích, đương nhiên, anh cũng sợ, nếu thực sự có con của anh, cô còn có thể cam tâm tình nguyện đưa cho anh sao?

“Em sẽ nghĩ cách. Chỉ cần anh đồng ý, tất cả mọi việc em sẽ đều an bài thỏa đáng, anh không cần lo lắng.” Hạ Thần cũng thật cố chấp.

“Không cần nói nữa, Hạ Thần, anh sẽ không đồng ý, em ra ngoài đi.” Giọng nói Hàn Cảnh Hiên có chút lạnh lùng.

“Anh…” Trong mắt Hạ Thần hàm chứa nước mắt, đầu lắc lắc, xoay người chạy ra ngoài.

Hạ Thần vừa lau nước mắt, vừa oán hận nghĩ, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, cần nghĩ ra biện pháp khác, phải chia rẽ bằng được Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên, trước mắt sáng ngời, sao không lợi dụng Long Ngạo Phỉ một chút, dù sao Đới Tư Dĩnh cũng là thương anh.

Nhìn Long Ngạo Phỉ từ toilet đi ra, Hạ Thần phải vội vàng cầm lấy điện thoại di động ra gọi, đây là hỏi thăm vài ngày trước, mới biết được Long Ngạo Phỉ tối nay dùng cơm ở trong này.

“Giai Giai, mình không biết phải làm sao bây giờ? Mình rất yêu anh Cảnh Hiên, nhưng anh Cảnh Hiên đã kết hôn rồi, chuyện xảy ra đêm đó chỉ là ngoài ý muốn…”

Long Ngạo Phỉ rửa tay, xoay người muốn rời đi, liền bởi vì tiếng anh Cảnh Hiên mà dừng bước, lại nghe thấy nói đêm đó là ngoài ý muốn, chẳng lẽ, là Hàn Cảnh Hiên, anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài…

Hạ Thần thấy anh dừng bước, vội vàng nói thêm: “Mình thấy rất có lỗi với Tư Dĩnh, mình cùng Cảnh Hiên đã làm chuyện có lỗi với cô ấy…”

Nghe được tên Tư Dĩnh, trong lòng Long Ngạo Phi chấn động, tức giận chớp mắt đã tụ tập trên mặt, Hàn Cảnh Hiên, anh ta rõ ràng có người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Thật vất vả mới bình tĩnh tâm tình lại một chút, xoay người lại, rất lễ phép hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô tên là gì?”

“Sao vậy? Tôi tên Hạ Thần.” Cô cố ý sửng sốt một chút mới nói, trong lòng lại rất đắc ý, cá đã mắc câu.

“Cảm ơn.” Long Ngạo Phỉ xoay người phẫn nộ rời đi, anh muốn đi hỏi Hàn Cảnh Hiên cho rõ ràng.

Trên quảng trường Mai Lũng, Hàn Cảnh Hiên bước xuống xe, đi qua bên kia, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Long Ngạo Phỉ đang chờ ở nơi hẹn.

“Anh tìm tôi có việc gì sao?”

Bốp, một đấm, Long Ngạo Phỉ một câu cũng vẫn còn chưa nói liền vung tay đánh lên, một quyền đánh vào mũi anh, máu lập tức chảy ra.

“Anh… khốn khiếp.” Hàn Cảnh Hiên lau đi máu mũi, cũng lập tức đứng lên trả lại cho anh một quyền.

“Tôi khốn khiếp, Hàn Cảnh Hiên, còn việc có lỗi mà anh đã làm đối với Tư Dĩnh thì sao?” Long Ngạo Phỉ vừa đánh trả vừa nói.

“Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với Tư Dĩnh?” Hàn Cảnh Hiên cảm thấy rất tức giận, vô duyên vô cớ lại bị đấm một đấm.

“Thế chuyện xảy ra với Hạ Thần là sao? Đừng nói với tôi là anh không biết cô ta.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên quát lớn.

Hạ Thần, vừa nghe được từ miệng anh nói ra tên này, Hàn Cảnh Hiên lập tức dừng tay lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh, chẳng lẽ anh đã biết, anh sao có thểbiết được?

“Thế nào? Không nói sao? Tức là không phản đối đúng không?” Long Ngạo Phỉ châm chọc nói, anh ta cũng dám làm chuyện có lỗi với Tư Dĩnh.

“Đó là chuyên ngoài ý muốn, tôi say rượu.” Hàn Cảnh Hiên ý đồ muốn giải thích, tuy rằng anh vẫn mãi không hiểu được, đêm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

“Ngoài ý muốn, chỉ một câu ngoài ý muốn là có thể giải quyết được chuyện đã làm sao?” Long Ngạo Phỉ hừ lạnh, châm chọc anh.

“Vậy anh còn muốn thế nào? Việc đó có liên quan gì đến chuyện của anh?” Hàn Cảnh Hiên cũng tức giận, chuyện của mình cùng Tư Dĩnh còn không đến phiên anh ta quản.

Mang thai

Bốp, Long Ngạo Phỉ tiện tay tung một nắm đấm nữa, hung hăng nói: “Không cần tôi quản? Anh dám làm chuyện có lỗi với Tư Dĩnh, tôi cần phải quản”

“Long Ngạo Phỉ, anh đừng có quá đáng, tôi và Tư Dĩnh thế nào, không cần khai báo với anh.” Hàn Cảnh Hiên có chút đuối lý, cho nên lần này anh cũng không có đánh trả lại.

“Anh không so đo với tôi? Hàn Cảnh Hiên, anh ở bên ngoài đã có người phụ nữ khác, thì tại sao không chịu buông tha cho Tư Dĩnh?” Long Ngạo Phỉ không hề cảm kích.

Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm anh, cười một trận điên cuồng, sau đó nói: “Long Ngạo Phỉ, thì ra chủ ý của anh là như vậy, muốn tôi rời khỏi Tư Dĩnh để dễ dàng tiếp cận với cô ấy sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không ly hôn với Tư Dĩnh, anh cũng đừng si tâm vọng tưởng, Tư Dĩnh là vợ của tôi, hôm nay là vợ của tôi, ngày mai là vợ của tôi, vĩnh viễn đều là vợ của tôi.”

“Phải không?” Long Ngạo Phỉ nhếch môi cười lạnh, “Nếu Tư Dĩnh biết chuyện giữa anh cùng Hạ Thần, cô ấy sẽ thế nào? Sẽ tha thứ cho anh sao? Sẽ vẫn ở cùng một chỗ với anh sao?”

Hàn Cảnh Hiên cứng người, anh không biết nếu Tư Dĩnh biết chuyện này, cô sẽ như thế nào? Sẽ hận anh sao? Sẽ rời bỏ anh sao?

“Sao rồi? Anh đang sợ ư? Hàn Cảnh Hiên, tôi nói cho anh biết, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, một ngày nào đó Tư Dĩnh sẽ biết, bây giờ tôi cũng đã biết, cô ấy còn có thể không biết sao?” Long Ngạo Phỉ mắt lạnh nhìn anh châm chọc.

Hàn Cảnh Hiên lảo đảo, bước lui về phía sau mấy bước, tức giận trên mặt dần dần biến mất, trong mắt bây giờ chỉ toàn là thống khổ, thật lâu mới nhìn anh hỏi: “Anh làm sao mà biết được?”

Nhìn bộ dạng khổ sở của Hàn Cảnh Hiên, sắc mặt Long Ngạo Phỉ cũng dịu đi không ít: “Tôi vô tình nghe được trong lúc Hạ Thần gọi điện thoại nói cho bạn của cô ấy.”

Hàn Cảnh Hiên sửng sốt, Hạ Thần nói cho bạn? Long Ngạo Phỉ cũng biết, có khi nào anh sẽ nói cho Tư Giai, hoặc là Tư Dĩnh biết hay không, ngập ngừng mở miệng: “Anh…..”

“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác, tôi chỉ hy vọng anh không thương tổn Tư Dĩnh.” Long Ngạo Phỉ cắt đứt suy nghĩ của anh, biết anh muốn nói điều gì? Đang lo lắng cái gì?

“Cảm ơn.” Hàn Cảnh Hiên nhìn anh.

“Không cần cám ơn tôi, tôi không có ý định giúp anh, tôi chỉ là không muốn thấy Tư Dĩnh thương tâm khổ sở, hi vọng anh giải quyết cho tốt, tôi đi trước.” Long Ngạo Phỉ nhìn anh, thật ra thì trong lòng cũng hiểu anh, đàn ông đôi khi cũng là thân bất do kỷ.

Hàn Cảnh Hiên mang bộ mặt bị thương về nhà, Tư Dĩnh sợ hết hồn, vội vàng ra lấy cái hộp thuốc, nhẹ nhành lau chùi cho anh.

“Cảnh Hiên, anh làm sao vậy? Đánh nhau với người khác sao?”

“Không có chuyện gì, Tư Dĩnh, không cần lo lắng.” Hàn Cảnh Hiên tùy tiện nói.

Tư Dĩnh cũng không nói gì, cũng không ép anh, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho anh.

Hàn Cảnh Hiên nhìn cô thật lâu, đột nhiên nhớ tới lời nói của Long Ngạo Phỉ, khẽ hỏi: “Nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ bỏ anh đi không?”

Tư Dĩnh ngây người một lúc, cười nói: “Anh có như vậy không? Anh có làm chuyện có lỗi với em không?”

“Anh…….” Đối mặt với sự tin tưởng của cô, sắc mặt Hàn Cảnh Hiên khó coi, không biết làm sao mở miệng.

“Được rồi, Cảnh Hiên, lần sau nhớ cẩn thận một chút.” Tư Dĩnh cất hộp thuốc, dặn dò.

“Ừ, anh biết rồi, Tư Dĩnh, cơm chín chưa? Anh đói quá!” Hàn Cảnh Hiên đổi đề tài.

“Được rồi, ra ăn thôi.” Cô cười cười, đã bị thương như vậy mà vẫn còn thèm ăn nữa.

______________

Tư Dĩnh cùng Tư Giai ngồi trên ghế salon.

“Cái gì? Thật sự khôi hài như vậy sao?” Tư Giai cười to, rất buồn cười, sớm biết thế cô cũng đi xem một chút.

“Chị, chị còn cười, em đang buồn bực muốn chết rồi nè, chị nói xem, tìm người sinh hộ cũng khó như vậy, cứ cho như là sau này thật sự tìm được rối, em sợ có khi nào họ không chịu đem giao con cho chúng ta?” Tư Dĩnh lộ ra vẻ lo lắng.

“Em nói rất đúng, chị sợ chuyện này cũng có thể xảy ra, nhưng mà, coi như là vậy đi, em không làm như vậy thì còn có thể làm sao chứ?” Trong mắt Tư Giai lộ vẻ thương tiếc.

“Em cũng không biết, đến lúc đó đành xem Cảnh Hiên quyết định như thế nào, em đã nghĩ kỹ, bất kể Cảnh Hiên quyết định làm sao em cũng sẽ đồng ý, chỉ sợ anh ấy thật sự muốn cùng những người phụ nữ kia lên giường.” Tư Dĩnh rất bất đắc dĩ, bởi vì cô không có quyền lựa chọn.

“Tư Dĩnh, không nên tự làm khó mình, không nên chịu khổ một mình như vậy, không nên suy nghĩ vì người khác nhiều như vậy, em tự mình nghĩ xem, em sẽ vui vẻ sao?” Tư Giai thật lòng yêu thương cô, cô thật là quá lương thiện.

“Em biết rồi, em sẽ vì mình mà suy nghĩ.” Tư Dĩnh khẽ cười, chỉ cần tất cả mọi người vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ.

“Tư Dĩnh, không nên nói những chuyện không vui nữa, chị tới là để nói chuyện vui nha, em có nhớ không, chuyện lần đó đồng học nhận lầm chúng ta không? Chúng ta………” Tư Giai nhớ lại chuyện cũ vui vẻ nói.

“Vâng, nhớ chứ ạ…” Tư Dĩnh cũng hào hứng nói.

___________

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã nửa tháng.

Mấy ngày nay Hạ Thần cảm thấy rất không thoải mái, không muốn ăn, chỉ muốn ngủ, còn nôn mửa nữa, vội vàng đi tới bệnh viện để kiểm tra.

“Người kế tiếp, Hạ Thần”. Y tá kêu tên.

Hạ Thần đi vào phòng khám, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, là bệnh đau dạ dày sao? Có nghiêm trọng không?”

“Không phải” Bác sĩ khẽ mỉm cười.

“Vậy đó là bệnh gì?” Hạ Thần lo lắng hỏi.

“Ha ha.” Bác sĩ khẽ cười một chút nói: “Chúc mừng cô, Hạ tiểu thư, cô có thai rồi.”

“Cái gì? Bác sĩ, ông nói lại một lần nữa.” Bản thân Hạ Thần không thể tin được.

“Hạ tiểu thư, cô mang thai.” Bác sĩ cười lặp lại một lần nữa.

Hạ Thần lặng người nhìn bác sĩ, thật lâu sau mới phản ứng lại, cô mang thai, kích động nói: “Cám ơn, bác sĩ.”

Hạ Thần ra khỏi bệnh viện, tâm tình vô cùng vui sướng, cô đã mang thai, đây không phải là ông trời cố ý giúp cô sao, giúp cô có được Cảnh Hiên .

Tay rút điện thoại ra gọi.

Hàn Cảnh Hiên buông điên thoại xuống, liền vội vàng chạy đến chỗ Hạ Thần, thấy cô đang ngồi ở quảng trường, ngắm một cậu bạn nhỏ đang vui vẻ đùa lũ bồ câu trước mắt.

“Mẹ, đàn bồ câu này bay đi đâu vậy? Ba mẹ chúng đâu ah?” Một cậu bé khoảng chừng ba bốn tuổi vừa đuổi theo đàn bồ câu, vừa tò mò nháy mắt hỏi mẹ nó.

“Con trai à, đây là nhà của đàn bồ câu mà, nó bay đi rồi lại bay về đây. Còn ai là cha mẹ của bồ câu thì mẹ cũng không biết, chỉ có bồ câu con mới biết thôi.” Bà mẹ bên cạnh kiên nhẫn giải thích cho con.

Cậu bé đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi: “Bồ câu ơi cho ta hỏi này, cha mẹ của mày là ai vậy?”

Hạ Thần thấy cậu bé ngây thơ thật đáng yêu, không khỏi cười khẽ. Đứa bé này thật đáng yêu.

“Hạ Thần, tìm anh có chuyện gì vậy?” Hàn Cảnh Hiên đến trước mặt cô hỏi, trong điện thoại cô nói thật mơ hồ khiến anh không khỏi bất an trong lòng.

“Cảnh Hiên, anh đến rồi thì ngồi xuống đi.” Hạ Thần ngẩng đầu nhìn anh, bảo anh ngồi xuống rồi lại nhìn sang cậu bé đáng yêu hỏi: “Cảnh Hiên, anh thấy cậu bé kia có đáng yêu không?”

Cảnh Hiên theo ánh mắt cô nhìn sang thì thấy một cậu bé đang cầm một vật gì đó trêu đùa đàn bồ câu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ mang theo một nụ cười hồn nhiên, khuôn mặt anh cũng không khỏi lộ ra một tia dịu dàng, con, anh cũng đã từng muốn có.

“Có phải đứa bé đáng yêu quá không, nếu là con của chính mình thì chắc chắn nó lại càng đáng yêu.” Trong ánh mắt Hạ Thần tràn ngập sự dịu dàng của người mẹ, bộ dạng nho nhỏ kia, bàn tay bé xíu, khuôn mặt xinh xắn, thân thể nhỏ nhắn, dường như cô đã thấy được hình ảnh đứa con của chính cô

“Hạ Thần, rốt cuộc có chuyện gì mà em gọi anh?” Hàn Cảnh Hiên lại hỏi, hôm nay cô gọi anh ra đây không phải chỉ để ngắm cậu bé kia thôi chứ.

Hạ Thần thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nhìn anh, từng chữ một nói: “Cảnh Hiên, em có thai rồi, là con của anh”

Có thai? Hàn Cảnh Hiên dường như cứng người nhìn cô, thật không thể tin được khi nghe cô nói thế, cô chỉ ở với anh có một đêm thôi, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện này thật sao?

“Em thật sự mang thai sao?” Anh cố gắng xác minh lại một lần.

“Để em cho anh xem, cái này thì em không thể tự làm ra được đâu.” Hạ Thần lấy kết quả từ bệnh viện đưa ra cho anh xem.

Nhìn tờ kết quả của bệnh viện, trên đó rõ ràng ghi kết quả là dương tính, trên mục chuẩn đoán bệnh còn rõ ràng hai chữ mang thai.

Tâm tình Hàn Cảnh Hiên dương như nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, tờ kết quả trên tay anh cũng theo đó mà rơi xuống, Hạ Thần đã mang thai, anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, anh nên làm sao bây giờ? Hạ Thần định sẽ làm gì bây giờ?

“Hạ Thần, em định làm gì với đứa bé này?” Trầm mặc một lúc lâu, Hàn Cảnh Hiên mới cất tiếng hỏi, anh biết hiện tại anh chỉ có thể đối mặt với nó

“Làm gì à? Đương nhiên là em sẽ sinh nó. Bởi vì đây là con của anh mà.” Hạ Thần đã quyết định, chẳng qua cô chỉ muốn thông báo với anh một tiếng.

Sinh con, Hàn Cảnh Hiên vô cùng sửng sốt, nhưng ngay lập tức nói : “Được, Hạ Thần, em sinh con cho anh, anh sẽ dùng hết mọi khả năng của mình để bồi thường cho em.”

Nghe những lời nói của anh, mọi sự tức giận của Hạ Thần trong nháy mắt tích tụ ngày càng nhiều, anh lại muốn cô sinh con rồi đưa con cho anh và Tư Dĩnh sao? Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có cô ta, thật là khinh người quá đáng mà .

“Hàn Cảnh Hiên, đây là con em, dựa vào cái gì mà anh muốn em đưa con cho anh, nếu anh muốn làm cha đứa bé thì cũng được thôi, vậy anh cưới em đi, còn không thì đừng bao giờ nói tới chuyện này nữa.” Cô tức giận hét lên, thật sự là không thể nhịn được nữa.

“Hạ Thần, em biết là anh không thể cưới em mà, anh đã có Tư Dĩnh rồi .” Hàn Cảnh Hiên cũng kiên định nói, anh không có ý định vì đứa bé mà ly hôn với Tư Dĩnh

“Vậy thì coi như em chưa nói chuyện này với anh, coi như anh cũng chưa biết, em đi đây, chào anh.” Hạ Thần xoay người bước đi, cô không tin anh không cần đứa bé.

“Hạ Thần, em định làm gì?” Hàn Cảnh Hiên vội giữ chặt tay cô

“Cảnh Hiên, em chẳng muốn làm gì cả, em chỉ muốn sinh hạ đứa bé này.” Hạ Thần giật tay anh ra, nói xong liền bước đi, đầu cũng không ngoảng lại.

Hàn Cảnh Hiên dùng hai tay ôm đầu, ngồi lại chỗ cũ, tại sao mọi chuyện lại trở lên như vậy? Anh nên làm gì bây giờ? Anh không thể ly hôn với Tư Dĩnh , cũng không thể để con của mình không được gọi mình là cha, anh lại càng không thể buộc Hạ Thần bỏ đứa bé.

Đới Tư Dĩnh thấy Hàn Cảnh Hiên đang từ từ ăn cơm, nhưng không biết tâm tư anh đang để đi đâu, cô khẽ nhíu mày, anh sao vậy??? Mấy hôm nay dường như anh có tâm sự, thế nhưng cô cũng không dám hỏi.

“Cảnh Hiên, có phải dạo này ở công ty anh có chuyện gì phải không?” Cô cũng không nén được sự quan tâm hỏi .

“Sao????.” Hàn Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: “À không, công ty vẫn ổn mà.”

“Vậy sao anh có vẻ không vui? Có chuyện gì à?” Đới Tư Dĩnh nghi hoặc hỏi

“Không đâu, dạo này công ty có một hạng mục quan trọng cần hợp tác, cho nên dạo này anh đang mải suy nghĩ về chuyện này.” Hàn Cảnh Hiên tùy ý bịa ra một lý do.

“Vậy à, dù thế nào anh cũng phải quan tâm đến sức khỏe mình một chút, đừng để vất vả quá đấy.” Đới Tư Dĩnh lúc này mới thở phào, không có chuyện gì là tốt rồi

“Không sao đâu, anh sẽ chú ý. Nào, ăn cơm thôi.” Hàn Cảnh Hiên che dấu tâm trạng hoảng hốt của chính mình.

“Vâng.” Đới Tư Dĩnh đáp nhẹ, đột nhiên cô nghĩ đến thời gian 1 tháng mà ông Hàn giao, hiện tại đã hơn nửa tháng, mà cô cũng chưa biết phải làm gì cho tốt đây.

“Cảnh Hiên, chuyện kia có tiến triển gì không?” Đới Tư Dĩnh hỏi, trong lòng cũng không dám ôm hy vọng

Mang thai hộ? Hàn Cảnh Hiên sửng sốt nói: “Còn chưa có.” Anh dường như đã quên mất chuyện này, hiện tại trong đầu anh toàn là chuyện của Hạ Thần.

“Cảnh Hiên, anh nghĩ tìm người mang thai hộ có ổn không?” Lúc này Đới Tư Dĩnh cũng không dám ôm hy vọng, cho dù có tìm được, sinh con cũng không dễ dàng chút nào

“Để anh thử, nếu không được thì nói sau.” Hàn Cảnh Hiên hiện tại vẫn nuôi hy vọng chính là Hạ Thần sẽ đem con cho anh, tuy anh biết làm thế thật ích kỷ, cũng sẽ gây tổn thương cho cô ấy.

“Vâng.” Đới Tư Dĩnh thở dài, cô không thể ép buộc anh, nhưng cô cũng không biết nên làm gì cho tốt

Áy náy

Hạ Thần Liễu oán hận nằm dài trên giường, nước mắt lăn dài, Hàn Cảnh Hiên, anh nhất định phải đối với em vô tình như vậy sao? Rõ ràng anh chỉ cần con mà không muốn em, vậy anh cũng đừng trách em bức anh.

Hàn Cảnh Hiên bước vào cửa nhà ba mẹ, anh dường như đã lâu rồi chưa ghé qua đây, thực sự không muốn nghe bọn họ ép buộc mình ly hôn với Tư Dĩnh.

“Ba mẹ, hai người có khỏe không ạ?” Ngồi xuống ghế salon, Hàn Cảnh Hiên quan tâm hỏi han.

“Ngươi vẫn còn biết quan tâm chúng ta ư? Cũng đã lâu rồi không thèm tới.” Bà Hàn bất mãn, cặp mắt trắng không còn tia máu, ông Hàn thì vẫn tiếp tục đọc cuốn tạp chí trong tay mình.

“Con chẳng phải đã tới rồi sao?” Hàn Cảnh Hiên ôm lấy vai bà, có chút làm nũng. Anh hiểu rõ mẹ mình: “Mẹ, tối nay ăn gì vậy?”

“Được rồi, được rồi, đừng làm chuyện buồn nôn nữa, vào đây ăn cơm đi.” Giọng nói của bà nghe như vẫn còn bất mãn, nhưng mà trong mắt không che dấu được tình yêu thương đối với anh.

“Tuyệt quá, hôm nay con ăn cơm chiều cùng với bố mẹ.” Hàn Cảnh Hiên vui vẻ, cũng cảm thấy kỳ lạ, ba mẹ hôm nay lại không hề nhắc tới chuyện của Tư Dĩnh, anh cũng sẽ không ngu ngốc mà cho rằng bọn họ đã nghĩ lại.

“Đúng rồi Cảnh Hiên, con biết gì không? Hạ Thần Liễu đã mang thai rồi.” Bà Hàn đột nhiên nhớ ra, kể lại.

Thân thể Hàn Cảnh Hiên cứng đờ, ba mẹ sao lại biết? Chẳng lẽ ba mẹ cũng đã biết đứa bé đó là con của mình sao?

“Hạ bá phụ, bá mẫu của con đã bị chọc tức chết rồi, một mực ép hỏi con bé là ai, có điều Hạ Thần Liễu sống chết không chịu mở miệng. Hạ bá phụ của con ấy, trong lúc tức giận đã đánh con bé, đuổi nó ra khỏi cửa. Hạ Thần Liễu là một đứa ngoan ngoãn, sao tự nhiên có thể mang thai, nhất định là bị người ta lừa, thật đáng hận.” vẻ mặt Bà Hàn đầy tức giận bất bình.

Hàn Cảnh Hiên áy náy không thôi, Hạ Thần Liễu bị đuổi khỏi nhà, vậy cô sẽ ở đâu? Cô lại đang mang thai, một thân một mình phải làm sao? Anh không khỏi lo lắng.

“Ba mẹ, con đột nhiên nhớ ra còn có chuyện rất quan trọng, hôm nay không thể ăn cơm cùng hai người rồi, con đi trước đây.” Vừa dứt lời, người đã lao ra tới cửa.

“Cái đứa bé này, có chuyện gì mà vội vội vàng vàng như vậy chứ.” Bà Hàn ở phía sau lẩm bẩm.

_______________________

Hàn Cảnh Hiên đi ra tới thang máy liền rút điện thoại gọi, cuộc gọi được nhận.

“Alo, Hạ Thần Liễu, em đang ở đâu?” Giọng anh đầy lo lắng.

“Anh Cảnh Hiên, là anh sao? Em hiện giờ đang ở nhà trọ 35, số 1601.” Hạ Thần Liễn nhận điện thoại, trong lòng cảm thấy kinh hỉ, anh rốt cuộc cũng tìm đến rồi.

“Đợi anh, anh lập tức tới liền.” Hàn Cảnh Hiên cất điện thoại, vội vàng lái xe lao đi.

Hạ Thần Liễu nhanh chóng cào loạn mái tóc của mình, khiến cho cô thoạt nhìn có vẻ rất tiều tụy, lại hung hăng tự vả vào miệng mình, khiến vết sưng đỏ vừa muốn biến mất lại lập tức sưng lên. Cô cố ý để cho ba mẹ mình biết, cũng sớm đoán được ba nhất định sẽ cảm thấy mình đã làm mất thể diện của họ, nhất định đuổi đi. Cô cũng cố ý không nói với bố mẹ con của cô là của Cảnh Hiên, chính là muốn tạo cho mình bộ dáng thực ủy khuất, muốn làm cho Cảnh Hiên cảm thấy áy náy, muốn khiến anh đau lòng vì mình.

Chuông cửa đột nhiên kêu vang, Hạ Thần Liễu biết anh đã tới, “đến đây.”

Cửa vừa mở ra, Hàn Cảnh Hiên lao vào, nhìn thấy cô dị thường tiều tụy, mặt vẫn còn sưng đỏ, trong lòng vô cùng áy náy và đau lòng, nói: “Em có khỏe không?”

“Anh Cảnh Hiên.” Hạ Thần Liễu chợt lao vào trong ngực anh, ủy khuất khóc lóc.

Hàn Cảnh Hiên sững sờ, muốn đẩy cô ra, nhưng tay khi động vào cô lại chuyển thành ôm lấy, tất cả đều do anh tạo ra.

Cảm nhận được tay anh vòng qua eo mình, trên mặt Hạ Thần Liễu vốn đang mang đầy nước mắt, khẽ mỉm cười. Anh cuối cùng cũng mềm lòng rồi, đây là bước khởi đầu tốt.

“Hạ Thần Liễu, thực xin lỗi, anh không nghĩ rằng sẽ khiến em trở nên như vậy. Bá phụ, bá mẫu nhất định rất đau lòng. Không bằng, em bỏ đứa bé này đi.” Hàn Cảnh Hiên buông cô ra, dìu cô ngồi xuống, ướm hỏi.

“Không, em thà không quay về nhà cũng không muốn bỏ con. Em không nỡ, nó là con của em, cũng là của anh nữa.” Giọng nói của Hạ Thần Liễu đầy kiên quyết. Buồn cười, bỏ đi đứa con này, những việc cô đã làm không phải mất hết ý nghĩa hay sao.

“Hạ Thần Liễu, đây là phòng của em sao?” Hàn Cảnh Hiên thấy thái độ kiên định của cô, cũng không muốn nói tiếp, việc anh cần làm hiện giờ chỉ duy nhất là chăm sóc cho cô thật tốt.

“Không phải, là của bạn em, cô ấy vừa lúc đi công tác, em trước hết đến ở tạm vài ngày. Phòng và tiền của em đều bị ba giữ rồi.” Sắc mặt Hạ Thần Liễu ảm đạm. cô hôm nay đã không còn đường để đi. Có điều đây cũng là điều nàng đã sớm dự liệu.

“Để anh ngày mai đi tìm phòng cho em ở, em cứ chuyển tới đó. Tiền và những thứ khác em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết thay em. Còn nữa, sẽ tìm người tới chăm sóc cho em.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô nói.

“Vâng được.” Hạ Thần Liễu gật đầu, điều cô muốn anh làm chính là như vậy.

“Đúng rồi, Hạ Thần Liễu, em đã ăn cơm chưa?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên nghĩ ra, cô bây giờ không thể bị đói, thân thể cần giữ gìn.

“Còn chưa có.” Hạ Thần Liễu lắc đầu, cô làm gì còn tâm trạng quan tâm đến việc ăn uống chứ.

“Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài ăn.”

“Vâng.”

__________

Trong tiệm cơm gần đó, Hàn Cảnh Hiên gọi rất nhiều món dinh dưỡng phong phú, nhưng cũng không có quá nhiều dầu mỡ. cùng Hạ Thần Liễu chậm rãi ăn.

“Ăn thật ngon nha anh Cảnh Hiên.” Hạ Thần Liễu vừa ăn vừa nói, đột nhiên trong bụng cảm thấy không thoải mái, cô vội vàng chạy vào toilet.

“Em làm sao vậy?” Hàn Cảnh Hiên cũng vội đuổi theo sau.

Nôn… nôn… Hạ Thần Liễu đem hết thức ăn vừa rồi nôn ra sạch, mới lấy nước lau miệng.

“Có khỏe không em?” Hàn Cảnh Hiên đỡ lấy cô, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, có chút lo lắng không yên.

“Không sao đâu anh, không cần lo lắng, đây là phản ứng bình thường mà.” Hạ Thần Liễu cười, cô chợt cảm thấy thực hạnh phúc, nếu như anh có thể cứ như vậy ở bên cạnh cô thật tốt.

“Sao rồi, còn muốn ăn thêm chút nữa không?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên không biết nên nói gì?

“Không ăn nữa, em không muốn ăn.” Hạ Thần Liễu lắc đầu, cô thật sự không có cảm giác muốn ăn.

“Được rồi, anh đưa em trở về nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Mượn rượu tiêu sầu

Từ Tây Bác cùng Trịnh Vũ Văn đi hưởng tuần trăng mật về, vô cùng hạnh phúc mang quà và ảnh chụp đến cho Tư Dĩnh và Tư Giai xem

“Tư Dĩnh, Tư Giai, hai người đã làm hòa với nhau, mình vui lắm.” Cô vừa nói vừa tìm đồ trong túi

“Vũ Văn, cậu nghỉ ngơi đi, đừng tìm nữa, sức khỏe cậu là quan trọng nhất” Đới Tư Dĩnh kéo cô ngồi xuống.

“Thật là, sắp làm mẹ trẻ con rồi còn không cẩn thận nữa” Đới Tư Dĩnh nói.

“Vẫn sớm mà, hai người nhìn xem, có đến nỗi nào đâu.” Trịnh Vũ Văn đứng dậy, xoay một vòng tại chỗ để hai bạn nhìn xem dáng người cô vẫn còn đẹp lắm

“Được rồi, không cần xoay nữa, mau ngồi xuống đây đi.” Đới Tư Dĩnh giữ chặt tay bạn, sợ Vũ Văn chóng mặt

“Không xoay nữa, ah, Tư Dĩnh , Tư Giai,mai hai cậu ai đưa mình đến bệnh viện kiểm tra đây, Từ Tây Bác vừa trở về làm việc, chắc bận lắm, mình cũng không muốn làm phiền anh ấy.” Trịnh Vũ Văn nhìn hai bạn nói

“Để mình đưa cậu đi, dù gì thì mình cũng không có việc gì làm?” Đới Tư Dĩnh nói, sức khỏe chị cô không tốt lắm, tốt nhất là không nên đi.

“Để mình đi cùng với hai người.” Đới Tư Giai cũng nói, dù sao cô ở nhà mãi cũng chán.

“Được,được, mai chúng ta cùng đi, rồi đi shopping luôn, lâu rồi mình cũng không đi dạo phố.” Trịnh Vũ Văn hứng chí nói, thật sự không giống với một phụ nữ đang mang thai.

“Cậu đi chơi một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa đủ à?” Đới Tư Giai bất đắc dĩ cười, đột nhiên lại thấy trong ánh mắt Tư Dĩnh hiện lên một tia ưu thương cùng hâm mộ, cô đang nhìn chăm chú vào bụng còn chưa lộ rõ của Trịnh Vũ Văn, Tư Giai biết đấy mãi mãi là nỗi đau của Tư Dĩnh , cô thầm mong ông trời nhân từ một chút, đừng đối xử tàn nhẫn với Tư Dĩnh như vậy, để cô có một đứa con.

Tại quán bar.

“Tây Bác, đừng cười nữa, không ai không biết cậu đang hạnh phúc đâu.” Hàn Cảnh Hiên thấy bạn vẫn cười trộm nơi khóe miệng, không nhịn được lên tiếng than.

“Đấy là mình không thể kiềm chế sự sung sướng đó lại được, cậu cũng không phải chưa từng trải qua hạnh phúc mà, cậu hiểu không? Bây giờ mình đã kết hôn với Vũ Văn, lại còn có con nữa, tự dưng mình thấy mình phải chín chắn lên, và còn nảy sinh cảm giác phải có trách nhiệm, đó cũng là cảm xúc khi sắp được làm ba ba, thật sự là kỳ diệu vô cùng…..” Từ Tây Bác nói xong mới phát hiện là mình vừa nói những điều không nên nói, chắc chắn đã làm Cảnh Hiên xúc động, có chút hối hận nhìn anh.

Hàn Cảnh Hiên vừa cầm ly rượu thưởng thức, đột nhiên quay sang Từ Tây Bác nói: “Tây bác, mình cũng sắp làm ba.”

“Cái gì? Cậu sắp làm ba hả, Tư Dĩnh đã mang thai, chúc mừng, chúc mừng nha.” Từ Tây Bác kinh ngạc nhìn bạn, cảm giác so với chính mình sắp làm bố còn cao hứng hơn, rồi anh lại đột nhiên nhận thấy bạn mình dường như không có chút vui vẻ, trong lòng lại hồ nghi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra

“Không phải Tư Dĩnh mang thai, mà là Hạ Thần mang thai.” Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ nở một nụ cười.

“Cậu nói gì? Mình không hiểu?” Từ Tây Bác quả thật bị bạn làm cho hồ đồ .

“Tây bác, có một lần, mình uống rượu say, mình đã coi Hạ Thần là Tư Dĩnh , vì thế đã xãy ra chuyện không nên có, mình tưởng mọi chuyện chỉ có thế, ai ngờ sau đó Hạ Thần mang thai, cô ấy muốn sinh đứa bé. Thật ra, khi nghe cô ấy mang đứa con của mình, mình vừa vui sướng vừa đau khổ, trong lòng mình luôn có khát vọng có một đứa con nhưng mình cũng rất rõ ràng rằng mình không thương cô ấy, mình chỉ yêu Tư Dĩnh . Hiện tại mình rất thống khổ và vô cùng mâu thuẫn, Mình phải làm gì bây giờ ?” Hàn Cảnh Hiên vừa nói xong, lại uống một ngụm rượu, tối nay anh muốn mượn rượu tiêu sầu, muốn say để quên tất cả

Từ Tây Bác nghe bạn nói xong mới bắt đầu có phản ứng, anh không muốn trách bạn, chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.” Kỳ thật anh cũng chưa biết nên giải quyết thế nào.

“Biện pháp giải quyết?” Hàn Cảnh Hiên cười khổ, chỉ sợ đó là một biện pháp long trời lở đất.

“Chuyện này có ai khác biết không? Tư Dĩnh có biết không? Hạ Thần cô ấy nghĩ thế nào? Cô ấy có ép cậu phải ly hôn không?” Từ Tây Bác liên tiếp hỏi.

“Không biết, hiện tại mình cũng mới nói cho cậu, Hạ Thần chỉ muốn sinh đứa bé, cũng không ép mình làm gì hết, chính vì thế nên hiện tại mình cũng không biết cần phải làm gì??? Mình thật có lỗi với Tư Dĩnh , cũng thật có lỗi với Hạ Thần.” Hàn Cảnh Hiên lắc đầu, sau đó lại uống tiếp một ly rượu

“Cảnh Hiên, đừng khẩn trương lên như vậy, có lẽ đây sẽ là một kết quả không tồi, cậu nghĩ xem, Tư Dĩnh không thể sinh con, Hạ Thần lại là người có thể sinh giúp cậu, không phải thế cũng tốt sao?” Từ Tây Bác tận lực hướng tới một suy nghĩ lạc quan

“Tây Bác, cậu đừng suy nghĩ ngây thơ thế nữa, Hạ Thần sẽ không giao đứa bé cho mình đâu, chẳng lẽ cậu muốn mình trơ mắt ra nhìn con mình gọi mình là chú, hoặc cho dù nó có gọi mình là ba đi chăng nữa, cũng không ở cùng chỗ với mình sao???.” Hàn Cảnh Hiên suy nghĩ đến tương lai xa xôi.

Từ Tây Bác trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc đề nghị: “Cảnh Hiên, vậy thì chỉ có thể có hai biện pháp, một …là cậu ly hôn với Tư Dĩnh , sau đó cưới Hạ Thần. Hai là cậu có gắng thuyết phục Hạ Thần giao con cho cậu chăm sóc.”

“Ha ha…” Hàn Cảnh Hiên nở nụ cười, đó là một nụ cười khổ và bất đắc dĩ, nhìn bạn nói: “Cậu nói đều đúng nhưng một là mình sẽ không ly hôn với Tư Dĩnh vì mình yêu cô ấy, hai là Hạ Thần bất luận thế nào cũng sẽ không giao con cho mình. Vì thế mình mới đau khổ, cậu hiểu không?”

Từ Tây Bác thở dài, bất đắc dĩ an ủi bạn: “Quên đi, Cảnh Hiên, xe đến núi ắt có đường, thuyền dến đầu cầu tự nhiên thẳng, thuận theo tự nhiên đi, rồi sẽ có ngày mọi chuyện sẽ có cách để giải quyết.”

Hàn Cảnh Hiên khóe miệng khẽ nhếch, có sao? Ai chẳng hiểu dây chỉ là lời an ủi, anh lại cầm chén rượu một hơi cạn sạch.

“Cảnh Hiên, đừng như vậy.” Từ Tây Bác bắt lấy chén rượu của bạn, không muốn bạn mình tiếp tục làm tổn hại thân thể

“Tây Bác, đừng lo cho mình, để mình phóng túng một lần, cậu có biết mình hiện tại rất đau khổ không?” Hàn Cảnh Hiên gạt tay bạn ra, lại tiếp tục uống, một ly lại một ly

Từ Tây Bác không khuyên can nữa, anh biết bạn cần xả mọi sự thống khổ, mượn rượu giải sầu là bản tính của đàn ông, bây giờ anh chỉ có thể chia sẻ cùng bạn

Ở cửa quán bar, Từ Tây Bác đỡ Hàn Cảnh Hiên đang say túy lúy rời đi.

Quyết định của cha mẹ

Tiếng chuông vang lên, Đới Tư Dĩnh ra mở cửa, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc

“Tư Dĩnh, Cảnh Hiên say rồi, anh đưa nó về đây này.” Từ Tây Bác dìu Hàn Cảnh Hiên đang say rượu đặt trên ghế sopha nói.

“Sao anh ấy lại uống nhiều rượu vậy?” Đới Tư Dĩnh nén giận hỏi, anh ta không chút để ý đến sức khỏe chính mình sao?

“Tư Dĩnh , đừng trách nó, tại anh cả thôi, bọn anh đã lâu không gặp, nên mới cao hứng uống nhiều rượu như vậy, thôi anh về trước đây .” Từ Tây Bác nhận trách nhiệm về mình

“Vâng, chắc Vũ Văn cũng đang sốt ruột chờ anh ở nhà đấy, anh mau về đi, nhớ cẩn thận chút.” Đới Tư Dĩnh gật đầu

“Chào em.” Từ Tây Bác ra cửa nói

“Chào anh.” Đới Tư Dĩnh khóa cửa cẩn thận, nhìn Hàn Cảnh Hiên đang nằm trên ghế, bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào nhà bếp pha cho anh một chén nước mật ong

“Cảnh Hiên, anh tỉnh lại đi, uống chút nước mật ong cho thoải mái.” Đới Tư Dĩnh lay anh tỉnh.

Hàn Cảnh Hiên cố sức mở mắt, đem chén nước uống một hơi cạn sạch, sau đó lại nhắm mắt lại.

Đới Tư Dĩnh hết cách với anh, đành phải cầm khăn mặt, lau mặt cho anh, muốn anh thoải mái một chút.

Tay đột nhiên bị Hàn Cảnh Hiên giữ chặt, trong mơ màng anh không ngừng kêu : “Tư Dĩnh , đừng rời anh. . . . . . . . . . . .”

Thân thể của hắn khẽ chuyển động, nước mắt nàng tí tách rơi xuống tay Hàn Cảnh Hiên, cô không phải không biết rõ thâm tình của anh, anh yêu cô, cô cũng muốn cùng anh đi hết con đường tình yêu nhưng ông trời lại cố tình tra tấn cô, chỉ có thể để cô mãi mãi tiếc nuối. cũng làm cho anh luôn ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, có điều nàng nên như thế nào báo đáp tình thâm ý trọng này của anh.

Đới Tư Dĩnh nhẹn nhàng đỡ Hàn Cảnh Hiên đến bên giường, anh lại ôm lấy cô ngã xuống giường. mang theo mùi rượu, anh bá đạo hôn cô, nụ hôn hạ xuống, tay cũng bắt đầu xé rách quần áo cô, thân thể cô cứng đờ, kết hôn đã lâu như vậy, nhưng cô đến giờ vẫn chưa phải là người vợ chân chính của anh, cô vẫn chưa cùng anh thực hiện nghĩ vụ của người vợ, cô cũng biết nhất định trong lòng anh đang chờ cô suy nghĩ kỹ càng, có phải lần này cô không nên cự tuyệt anh. . . . . . . .

Trước ngực chợt lạnh, Đới Tư Dĩnh vội đẩy anh ra, cho dù cô không cự tuyết, cô cũng muốn chờ Hàn Cảnh Hiên thật tỉnh táo khi cô trao thân mình cho anh, vội vàng đứng lên, cô chạy ra ngoài.

Hạ Thần nhìn một lượt căn phòng mà Hàn Cảnh Hiên cho cô, thật sạch sẽ, tao nhã, cô vuốt vuốt bụng nói : “Con yêu à, mình cùng cố gắng nha, đợi ba con quay về.”

“Phu nhân, cô uống canh gà đi.” Một bác giúp việc hơn 40 tuôi mang canh gà đến.

“Bác Lý, tôi không uống đâu.” Hạ Thần lắc lắc đầu, ngửi thấy hương vị kia cô đã khó chịu muốn nôn.

“Như vậy sao được? Đây là ông chủ cố ý bảo tôi nấu cho cô, ông còn nhắc tôi phải để ý chăm sóc sức khỏe cho cô, phu nhân à, cô thật hạnh phúc nha.” Bác Lý dường như rất hâm mộ nói

Hạnh phúc?? Nụ cười trên môi Hạ Thần lập tức vụt tắt, chẳng qua là cô đang mang trong mình đứa nhỏ của anh,thực chất anh chỉ là chồng của người khác

“Phu nhân, để tôi đi giặt quần áo.” Bác Lý thấy mặt cô trầm xuống, không biết mình vừa nói sai cái gì, vội vàng tìm cớ lui ra ngoài

Ông bà Hàn đang ngồi trong phòng khách xem TV, đột nhiên thấy tiếng chuông cửa vang lên, mở cửa ra thì thấy ông bà Hạ vẻ mặt không giấu nổi tức giận đùng đùng tiến vào

“Ông Hạ, sao lại tới đây, ngồi xuống đi.” Ông Hàn nhiệt tình tiếp đón

“Đừng giả bộ nữa,btôi hôm nay đến đây là muốn nói chuyện phải trái với các người.” Ông Hạ vẻ mặt tức giận, ngồi xuống ghế sopha.

Nói chuyện phải trái? Ông bà Hàn không khỏi ngạc nhiên nhìn thoáng qua, không rõ lý do tại sao vội hỏi : “Lão Hạ, ông nói vậy là có ý gì?”

“Có ý gì ư? Chính là Tôi muốn ông cho con gái tôi một cái công đạo.” Bà Hạ cũng tức giận nhìn bọn họ

“Bà Hạ, hai người nói rõ một chút đi, chúng tôi vẫn không hiểu, hai người đang nói gì vậy?” Bà Hàn thật sự vẫn thấy mơ hồ.

“Ông Hạ, ông nói đi, tôi thấy bọn họ dường như vẫn chưa biết chuyện gì đâu .” Thấy bọn họ vẫn mơ hồ chưa rõ mọi chuyện, sắc mặt bà Hạ có dịu đi một chút.

“Ông Hàn, con gái tôi đang mang thai, ông có biết đấy là con của ai không?” Ông Hạ vẻ mặt chỉ trích nói

Ông bà Hàn đồng loạt lắc đầu, làm sao họ biết Hạ Thần đang mang thai con của ai được?

“Vậy sao ông bà không đi hỏi lại đứa con báo bối cửa ông bà đi? Hàn Cảnh Hiên, tôi quyết không tha cho nó đâu.” Ông Hạ tức giận gào thét.

“Cảnh Hiên?” Ông bà Hàn khiếp sợ nhìn hai vợ chồng họ, chẳng lẽ đứa con trong bụng Hạ Thần lại là giọt máu của Hàn Cảnh Hiên.

“Ông Hạ, ông không lầm chứ.” Một lúc lâu sau, Ông Hàn mới không dám tin hỏi laiju lần nữa.

“Lầm sao? Hai người tự nhìn đi.” Ông Hạ tức giận ném một xấp ảnh lên bàn

Ông bà Hàn vội cùng nhau nhặt lên xem, vừa nhìn thấy Cảnh Hiên và Hạ Thần đang cùng nhau ăn cơm, anh đang cẩn thận nâng người đỡ cô

“Tôi đã cố ý đuổi Hạ Thần ra khỏi nhà, tôi muốn xem tên hỗn đản đó là ai? Thật không thể nào ngờ được đó lại là Cảnh Hiên,tôi thấy thật kỳ lạ, không phải nó khong chịu cưới Hạ Thần sao? Tại sao sau khi đã kết hôn rồi lại còn muốn làm tổn thương con gái tôi nữa, chẳng lẽ nó muốn bắt cá hai tay à? Hai người nuôi dạy con như thế đấy hả?” Ông Hạ lên giọng chất vấn

Ông bà Hàn hiện tại trong lòng chỉ nghĩ đến việc đứa bé trong bụng Hạ Thần là con của Cảnh Hiên, vậy là họ đã có cháu nội rồi

“Ông Hạ, đừng nóng giận.Chuyện đã đến nước này, ông muốn làm sao bây giờ?” Ông Hàn tuy rằng muốn hỏi ý kiến, nhưng thật ra trong lòng ông đã có quyết định, Cảnh Hiên phải ly hôn với Tư Dĩnh , cưới Hạ Thần

“Đương nhiên tôi muốn Hạ Thần phá bỏ đứa bé. Tôi không thể để con gái tôi xấu hổ làm người thứ ba chen chân vào gia định họ được.” Ông Hạ hạ quyết tâm, ngữ khí vô cùng kiên định nói

“Không được, không được phá bỏ đứa bé, nó là cháu nội tôi mà.” Bà Hàn kích đọng hô

“Không cho phá bỏ, hai người định để con gái tôi đẻ con cho con dâu bà nuôi ah?” Bà Hạ kích động quát lên

“Ông bà đừng kích động,đứa bé trong bụng Hạ Thần không phải cũng là cháu của hai người sao, hai người không thấy áy náy ư? Dù sao đó cũng là sinh mệnh con người.” Bà Hàn muốn đánh động vào lòng trắc ẩn của ông bà Hạ

“Chúng tôi tiếc chứ, nhưng Hạ Thần sinh đứa bé này ra danh bất chính ngôn bất thuận, ông bà định để con gái tôi sau này làm người thế nào đây?” Bà Hạ có chút kích động nói

“Chỉ có một biện pháp, phải để Hàn Cảnh Hiên kết hôn với Hạ Thần.” Ông Hạ đột nhiên lên tiếng.

Ông Hạ cùng Bà Hạ giật mình nhìn bọn họ, sau đó vẻ mặt đầy phẫn nộ nói:

“Ông nói đùa gì vậy? Nếu Cảnh Hiên muốn cưới Tiểu Thần, nó sẽ không cưới người khác, hơn nữa cho dù hiện tại hai người chịu cưới, chúng tôi cũng sẽ không chịu gả.”

“Ông Hạ, hai người đừng kích động, chúng ta bàn bạc một chút được không?” Ông Hàn vội vàng nói.

“Chính là như thế này, bà Hạ, bà cần phải hiểu rõ, nếu hai người cố ý bắt Hạ Thần bỏ đứa nhỏ, vạchẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Nếu sau này Hạ Thần không thể mang thai lại thì làm sau bây giờ? Bà hi vọng chuyện này xảy ra sao?” Bà Hàn cố ý đem sự tình nói thật nghiêm trọng.

Sắc mặt bà Hạ quả nhiên thay đổi một chút, không khỏi nhìn xem ông Hạ.

“Ông Hạ, ông bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói, Cảnh Hiên nhất định là thích Hạ Thần, bằng không hai đứa cũng sẽ không ở cùng một chỗ, không phải sao?” Ông Hàn tùy thời khuyên giải.

“Vậy ý của hai người là muốn Cảnh Hiên ly hôn rồi cưới Hạ Thần, Cảnh Hiên cũng chịu làm vậy sao?” Ngữ khí của Ông Hạ cũng dịu đi đôi chút.

“Nhất định Cảnh Hiên sẽ chịu, hai người yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ giải quyết, nhất định sẽ cho hai người một đáp án vừa lòng, hai người hôm nay ở lại đây ăn cơm nha.” Ông Hàn vui vẻ, giãn đuôi lông mày, ông đã có cháu nội rồi.

“Không cần, chúng tôi không cần ăn, chúng tôi đi về trước đây, hy vọng hai người cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục.”

“Được, sẽ rất nhanh thôi.”

Ông Hạ và bà Hạ đi rồi, ông Hàn cùng bà Hàn nhìn nhau, trong lòng có một linh cảm tốt.

Đới Tư Dĩnh mở cửa ra, nhìn thấy người ngoài cửa, sắc mặt cứng đờ, họ lại tới nữa.

“Bác trai, bác gái, hai người tới rồi ạ.” Vừa định kêu ba mẹ, đột nhiên nhớ tới ngày đó bà Hàn có nói qua, cô vội vàng sửa miệng.

Ông Hàn cùng bà Hàn vui vẻ đi tới, ngồi xuống ghế sô pha, Đới Tư Dĩnh trong lòng sinh nghi hoặc, không lẽ họ đến đây bức cô ly hôn.

“Tư Dĩnh, cô chuẩn bị khi nào dọn đi? Chúng ta muốn đem nơi này trang hoàng lại một chút.” Bà Hàn nhìn xung quanh phòng tựa hồ không vừa lòng.

“Cảnh Hiên nhất định nói cho cô biết rồi, Hạ Thần đang mang thai, đứa nhỏ là con của Cảnh Hiên? Ta nghĩ sẽ đem nó đến đây để chăm sóc, dù gì nó cũng đang mang cốt nhục của Hàn gia chúng ta.”

Đới Tư Dĩnh chấn động, Hạ Thần mang thai, đứa nhỏ là con của Cảnh Hiên? Điều này sao có thể? Nếu Cảnh Hiên cùng Hạ Thần ở cùng một chỗ, như sao lại không đồng ý cùng cô ly hôn, hay là ông bà Hàn cố ý nói như vậy.

“Cô không tin sao? Được rồi, ta sẽ chờ Cảnh Hiên trở về, chúng ta cùng nhau hỏi nó. Cô đi gọi điện thoại cho nó đi.” Bà Hàn nhìn ra hoài nghi trong mắt cô.

“Vâng.” Đới Tư Dĩnh lấy điện thoại di động bên người ra gọi.

“Tư Dĩnh, có việc gì sao?” Hàn Cảnh Hiên cầm lấy di động vừa thấy là điện thoại ở nhà gọi đến.

“Bây giờ anh có bận không? Không phải vội, nhưng anh hãy tan sở sớm một chút, em có việc muốn hỏi anh mà.” Giọng Đới Tư Dĩnh rất nhẹ.

Hàn Cảnh Hiên nhìn xem đồng hồ, còn có nửa giờ cũng đã tan sở rồi, nói: “Được, anh lập tức về ngay.”

Đới Tư Dĩnh cùng ông Hàn, bà Hàn lẳng lặng ngồi chờ Cảnh Hiên trở về chứng minh hết thảy.

Chuông cửa vừa reo, Đới Tư Dĩnh vội vàng đi mở cửa.

“Tư Dĩnh, chuyện gì,…” Hàn Cảnh Hiên tiến vào nhà liền hỏi, đột nhiên thấy cha mẹ đang ngồi ở ghế sô pha, sửng sốt nói:

“Cha mẹ, tại sao hai người lại đến đây?”

“Xảy ra chuyện lớn như thế mà chúng ta có thể không đến được sao?” vẻ mặt ông Hàn nghiêm túc nói.

“Con còn giả bộ, đứa nhỏ trong bụng Hạ Thần có phải là của con không, có phải hay không?” Bà Hàn gõ vào đầu anh một cái, tại sao anh cái gì cũng không nói cho họ biết chứ.

Hàn Cảnh Hiên cứng người đứng đơ nơi đó, không biết là nên phủ nhận hay thừa nhận nữa, cha mẹ biết đứa nhỏ trong bụng Hạ Thần là con của chính mình, còn Tư Dĩnh thì sao, không khỏi đưa mắt nhìn về phía cô.

“Cha mẹ, tại sao hai người lại biết?” Ngữ khí của anh có vẻ bất đắc dĩ trầm trọng, chuyện tới nước này cũng không thể không thừa nhận.

Sắc mặt Đới Tư Dĩnh thay đổi, trong đáy mắt có chút đau lòng, cô có thể không thèm để ý đến chuyện tình của Cảnh Hiên và Hạ Thần, nhưng cô để ý đến việc anh cư nhiên dám lừa mình.

“Chúng ta tại sao lại biết, hôm nay ông Hàn với bà Hàn nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn chúng ta, bắt chúng ta cho bọn họ một cái công đạo, hiện tại ta muốn hỏi con, con tính làm sao bây giờ.” Ông Hàn thực thông minh đem vấn đề này đẩy sang cho anh

“Con…” Hàn Cảnh Hiên chần chờ, không biết làm sao mới phải.

“Rất khó quyết định sao? Có điều ta nói cho con biết, Cảnh Hiên, Hạ Thần đang mang trong mình đứa con của con, hiện tại việc xảy ra trước mắt chỉ có một cách giải quyết đó chính là cưới Hạ Thần.” Ông Hàn tỏ thái độ kiên quyết nói.

“Cảnh Hiên à, Hạ Thần đang mang thai con của con, con nhẫn tâm mặc kệ nó sao.” Bà Hàn ở bên cạnh cũng đệm thêm.

Đới Tư Dĩnh lẳng lặng đứng ở một bên, trong mắt lộ bi thương, hóa ra đàn ông đều như vậy, Cảnh Hiên cư nhiên cũng sau lưng mình cùng Hạ Thần xảy ra chuyện đó, vậy tại sao còn không chịu buông tay cô.

“Cha mẹ, hai người không cần ép con, hai người trở về đi, con sẽ suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này ra sao.” Hàn Cảnh Hiên thống khổ hét lớn, mọi người đều muốn ép anh, anh sắp điên rồi.

“Vậy con tốt nhất hãy nghĩ kĩ lại đi, chúng ta cho con 10 ngày suy nghĩ, cùng Tư Dĩnh ly hôn, cưới Hạ Thần.” Trong mắt Ông Hàn chứa đầy tức giận.

Bà Hàn cũng nhìn Đới Tư Dĩnh nói:

“Tôi hy vọng cô hiểu được, đứa bé trong bụng Hạ Thần, chúng tôi sẽ không bỏ nó, cô nên biết chính mình phải làm như thế nào? Nếu cô có thể sinh cho chúng tôi một đứa cháu, chúng tôi cũng sẽ không vô tình bức cô.”

“Cháu hiểu được, cháu không có trách hai bác, cũng không có gì kỳ lạ.” Đới Tư Dĩnh cười khổ, cô không có tư cách trách bọn họ.

“Chúng tôi đi , chuyện còn lại hai người tự mình giải quyết, chúng tôi chỉ cần kết quả.” Ông Hàn lôi kéo bà Hàn, ném lại những lời này, rồi xoay người rời đi.

Anh chọn em

Hàn Cảnh Hiên nhìn Đới Tư Dĩnh vẫn đang bình tĩnh đứng ở bên cạnh, áy náy nói: “Tư Dĩnh, em nghe anh giải thích, lần đó là vì anh uống rượu, cho nên mới có thể cùng Hạ Thần xảy ra chuyện không nên xảy ra, ai ngờ cô ấy lại mang thai, anh……….”

“Cảnh Hiên, chúc mừng anh, lên chức cha.” Đới Tư Dĩnh lại đột nhiên ngăn lời anh.

Mặt Hàn Cảnh Hiên biến sắc, nói: “Tư Dĩnh, lời em nói có ý gì? Trong lòng em đang nghĩ gì thì nói ra đi, em có thể đánh anh, có thể mắng anh nhưng xin em đừng có thái độ này.”

“Em vì sao phải đánh anh, mắng anh? Em không nên chúc mừng anh sao?” Khóe miệng Đới Tư Dĩnh mang theo một chút cười cười, làm cho anh nhìn không ra cô đang nghĩ gì.

“Tư Dĩnh, em không trách anh sao? Em không oán anh sao?” Trong lòng Hàn Cảnh Hiên vô cùng hoang mang, tại sao cô lại có thể bình tĩnh như thế?

“Em không trách, cũng không oán, Cảnh Hiên, đây là việc em không thể làm cho anh, cho nên chúng ta ly hôn đi.” Đới Tư Dĩnh biết mình không có tư cách oán, điều cô có thể làm là thành toàn cho bọn họ.

“Ly hôn, ly hôn gì? Em vì điều này mà ly hôn sao?” Hàn Cảnh Hiên nóng giận , sau đó bắt lấy bả vai của cô, nói: “Em cứ coi như chúng ta tìm được một người đẻ thuê được không? Em không phải nói em sẽ không ngại sao?”

Đới Tư Dĩnh nhìn anh kích động, hạ tay anh xuống, nói: “Hạ Thần là mẹ của con anh, anh có thể xem cô ấy như một người đẻ thuê sao? Con của cô ấy sẽ chịu cho chúng ta sao? Cảnh Hiên đừng tự lừa dối chính mình nữa.”

Hàn Cảnh Hiên cứng đờ người, lời của cô không chút lưu tình chạm vào chỗ đau của mình, một lúc lâu sau mới nhìn cô rồi nói: “Anh sẽ không ly hôn với em, trước kia anh cũng đã nói rồi, anh tình nguyện không có con, cũng không muốn mất đi em, hiện tại anh vẫn muốn như thế.”

“Cảnh Hiên, tội gì chứ? Anh có biết anh làm như vậy thương tổn bao nhiêu người không? Cha mẹ của anh, Hạ Thần và con của cô ấy, anh nhẫn tâm sao?” Đới Tư Dĩnh vừa cảm động, vừa đau lòng.

“Tư Dĩnh, em không cần nói nữa, anh bắt buộc phải phụ một bên, nếu chọn giữa đứa bé và em, anh sẽ chọn em.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô với thái độ cương quyết.

Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ thở dài, cô biết thuyết phục Cảnh Hiên thực sự rất khó khăn, anh cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận.

Chuyện của Hàn Cảnh Hiên cùng Hạ Thần không còn là bí mật, nhất định mọi người cũng đã biết rồi.

Đới Tư Giai cùng Trịnh Vũ Văn mang vẻ mặt tức giận bất bình đi vào nhà Tư Dĩnh.

“Em còn không tức giận, hai người tức giận làm chi?” Đới Tư Dĩnh nhìn các cô cười nói.

“Tư Dĩnh, ở trước mặt bọn chị không cần kiên cường như vậy, nếu em muốn khóc, hãy khóc đi, bọn chị cùng em chia sẻ.”

Đới Tư Giai cũng hiểu được lòng của em gái, sắc mặt có chút trầm trọng hỏi: “Tư Dĩnh, lần này có phải em quyết định ly hôn?”

“Ly hôn? Cậu cùng Hàn Cảnh Hiên muốn ly hôn?” Trịnh Vũ Văn chấn động hỏi.

Đới Tư Dĩnh trầm mặc một chút mới nói: “Tuy rằng Cảnh Hiên vẫn không đồng ý ly hôn, nhưng em biết anh ấy tới một ngày nào đó cũng sẽ đồng ý giải quyết chuyện này, tình yêu của chúng em nếu so sánh cũng không bằng được máu mủ tình thâm cốt nhục của người thân, em tin tưởng khi anh ấy nhìn thấy con mình, cũng chính là thời điểm chúng em ly hôn.”

Nhìn cô cũng không có biểu hiện của sự bi thương, Trịnh Vũ Văn cũng đột nhiên hiểu được, Tư Dĩnh vẫn yêu Long Ngạo Phỉ, cho nên mới bình tĩnh như vậy, chính mình thật không biết nên thương cảm cho cô hay Hàn Cảnh Hiên.

Hạ Thần lẳng lặng ngồi trên sô pha, chờ Hàn Cảnh Hiên mở miệng, cô không nghĩ tới cha mẹ lại phái người điều tra cô, có điều việc này cũng đúng với hy vọng của cô.

Hàn Cảnh Hiên do dự đã lâu, rốt cục ngẩng đầu nhìn cô, hạ quyết định, quyết tâm nói: “Hạ Thần, anh xin lỗi, bất luận em quyết định sẽ làm gì với cái thai, anh chỉ có thể nói với em rằng, anh sẽ không cùng Tư Dĩnh ly hôn.”

“Anh Cảnh Hiên, em cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới anh sẽ ly hôn, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm, đứa bé này anh cũng không cần phải xen vào.” Nước mắt Hạ thần chảy xuống, oán hận trong lòng lại gia tăng thêm vài phần.

“Hạ Thần, anh không nghĩ sẽ tổn thương đến em, thật sự anh không muốn như vậy.” Hàn Cảnh Hiên không biết biểu đạt lời xin lỗi như thế nào.

“Em biết, Cảnh Hiên, anh đi đi, em không muốn gặp anh nữa.” Hạ Thần thật không ngờ người đàn ông này lại bạc tình bạc nghĩa với mình như vậy.

“Vậy em bảo trọng, anh đi đây.” Hàn Cảnh Hiên chần chờ một chút, đứng dậy nhìn cô, rồi xoay lưng đi.

Hạ Thần hung hăng nhìn theo bóng dáng anh, Hàn Cảnh Hiên, một ngày nào đó, anh sẽ phải cầu xin cô cho anh quay trở về.

Trong quán cafe.

“Tư Dĩnh, em có khỏe không?” Long Ngạo Phỉ nhìn cô, quan tâm hỏi, không biết cô sau khi biết chuyện của Hạ Thần sẽ nghĩ như thế nào?

“Vẫn tốt, còn anh?” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, cà phê chua sót giống như lòng của cô bây giờ vậy.

“Bây giờ em định làm gì?” Long Ngạo Phỉ quan tâm hỏi.

“Làm cái gì?” Đới Tư Dĩnh sửng sốt, không hiểu được ý tứ của anh.

“Chính là Hạ Thần đã mang thai rồi, em định làm gì bây giờ?” Long Ngạo Phỉ nói rõ lại.

“Em có thể làm gì bây giờ?” Đới Tư Dĩnh cười khổ.

“Nếu em không muốn cùng Cảnh Hiên ly hôn, như vậy anh giúp em giải quyết chuyện này.” Long Ngạo Phỉ tin tưởng thực lực của anh sẽ giải quyết chuyện này dễ dàng.

“Không cần, không cần tổn thương đứa bé.” Đới Tư Dĩnh cuống quít ngăn cản, anh không phải muốn bỏ cái thai của Hạ Thần chứ.

Nhìn cô bày ra dáng vẻ khẩn trương như thế, Long Ngạo Phỉ cảm thấy lẫn lộn nói: “Tư Dĩnh, em vì cái gì phải chịu như vậy?”

“Em đã không thể sinh cho Cảnh Hiên một đứa con, sao có thể đi thương tổn tới con của anh ấy chứ?” Đới Tư Dĩnh thầm thở dài.

“Tư Dĩnh, vì sao em vẫn thay người khác suy nghĩ, không suy nghĩ gì cho mình cả.” Long Ngạo Phỉ nhìn cô ngồi trước mắt mà đau lòng.

“Em cũng không có tốt như vậy đâu. Cũng không còn sớm nữa, em phải trở về, gặp lại sau.” Đới Tư Dĩnh không biết vì sao, cô không thể bình thản đối mặt với anh được.

“Anh đưa em về.” Long Ngạo Phỉ biết trong lòng cô còn ngại ngùng, anh phải làm gì cho đúng đây?

“Cám ơn anh, nhưng không cần đâu, em tự lái xe về.” Đới Tư Dĩnh khách sáo cự tuyệt, sau đó rời khỏi quán cafe.


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014