Snack's 1967

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

GoPet - Game nuôi thú
GoPet - Game nuôi thú
Nuôi Thú online chiến đấu, đông vui, khắc nghiệt, thể hiện phong cách xì teen của mình.
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Hot Boy Rắc Rối Đấy, Chạy Mau - P3


Chương 11: Buổi nói chuyện bất ngờ

- Đan!

- Dạ!- Đang đứng một mình tôi bỗng giật mình bởi có người gọi tên, theo phản xạ ” Dạ” một tiếng rất chi là ngoan. Nhưng mà, chết tôi rồi, từ từ quay người lại, tôi như đứng chết trân tại chỗ. Người trước mặt tôi đây là… Danny. Sao anh ta lại ở đây cơ chứ! Ryan, Ryan đâu rồi???

- Không phải nhìn đâu, Ryan hôm nay phải về nhà có việc rồi.

- Thế à.
Tôi trả lời cho có lệ, đấu óc còn đang để ở chín tầng mây. Cái tên Ryan chết tiệt kia đi sao không báo trước để tôi còn ở lì trong phòng cho lành, để bây giờ phải gặp “riêng” Danny thế này. Ngó qua ngó lại thì vẫn chỉ có
hai chúng tôi ở đây, trong cái góc hành lang này. Haizzz không khí có vẻ ” mờ ám” đây. Thế này mà “bạn gái” anh ta nhìn thấy thì cái thân tôi chuẩn bị “lên thớt” là vừa, hu hu.

- Vì đi gấp quá nên chắc Ryan chưa kịp nói với cô thôi, cô… không giận cậu ta đấy chứ?
Bạn bè tốt với nhau gớm, chưa gì đã nói hộ cho nhau rồi. Nhưng mà… hình như anh ta, hotboy lạnh lùng Danny đang nói chuyện với tôi ??? Sao không liếc một cái rồi bỏ đi như lần trước cho rồi, báo hại tôi lần này phải làm người bất lịch sự một phen.

- Hi hi, có gì đâu mà phải giận chứ – Tôi cố nặn cho ra một nụ cười tươi tắn hết sức có thể – Nhưng không có việc gì thì tôi đi trước nhé!

- Khoan đã…
Gì đây? Danny, anh ta…đang cầm lấy khuỷu tay tôi, níu lại.

- …
Tôi đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu.

- Đan… không thể nói chuyện với tôi lâu hơn sao?

- Ơ… – Tôi ngơ ngác thực sự. Cái vẻ cao ngạo thường ngày đâu rồi? Danny, hotboy Danny muốn nói chuyện với tôi ?
Tôi nhất thời không biết nói gì. Danny cũng thế, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi, như thể nếu buông ra thì tôi sẽ chạy mất không bằng =.= ( mà cũng có thể lắm chứ, vì tôi đang thủ thế sẵn sàng chạy mà). Bầu không khí bỗng trở lên thật kì cục.

- Thôi dc rồi – Tôi đành chịu thỏa hiệp sau khi đã chắc chắn ở quanh đây không có ai – Anh bỏ tay tôi ra đi, tôi sẽ ở lại mà. Hứa đấy, không chạy đâu!

Danny bỗng mỉm cười, nhìn tôi rồi từ từ thả tay ra. Ôi trời, hotboy cũng biết cười sao? Nhưng mà cái nụ cười ấy… đẹp thật đấy. Cũng may tôi đã miễn nhiễm với những nụ cười ” sát thương” thế này rồi, không thì chẳng biết phải có bao nhiêu cái mạng mới giúp tôi sống sót dc cho đến khi ra trường mất! T.T
- Danny…

- …

- Ở đây mọi người hay gọi tôi là Judy.

- Nhưng tôi chỉ thích gọi… em là Đan thôi.

- …Hả? Này này ai là… em của anh chứ?

- Đan không biết hay vờ như không biết vậy? Tôi, Ryan và Billy học trên em hai lớp đấy. Đi cùng Ryan lâu vậy mà cậu ta không nói cho em biết sao?

- Không phải, cái đó thì tất nhiên là tôi biết, nhưng mà…nhưng mà anh không thấy gọi thế này rất… rất là không dc sao?

- Có gì không dc?- Danny nhìn tôi bằng vẻ mặt thật sự nghiêm túc. Cũng câu hỏi ấy nhưng nếu là Ryan thì tôi sẽ không bị áp lực thế này.

- Thì… thật ra chúng ta có thân thiết gì đâu, gọi như thế người khác sẽ hiểu lầm mất.

- Ai hiểu lầm? Danny này trước giờ không phải để ý đến thái độ của người khác. Những điều tôi thích, tại sao phải quan tâm xem người ta nghĩ thế nào?
Bá đạo! Quá báo đạo!!! Anh ta kiêu ngạo thế này mà sao vẫn có nhiều cô nàng thích thú đến thế không biết nữa.

- Anh không quan tâm nhưng mà tôi thì quan tâm đấy – Tôi bỗng nhiên nổi cáu – “Bạn gái” anh mà biết lại đến tìm tôi thì sao?

- Bạn gái? Bạn gái nào?

- Hey, đến cả bạn gái mình mà anh không biết à? Haizzz thôi bỏ đi…

- Bỏ là bỏ thế nào? Tôi chưa có bạn gái, đấy là sự thật.Nhất định là có kẻ mạo nhận, tôi sẽ làm rõ chuyện này. Nhưng mà nói như vậy … cô ta đã đến tìm em sao?

- Thì đúng thế đó, ngay từ cái bữa tôi va phải anh ở cầu thang thì ngay trưa hôm sau đã nhận dc thư đe dọa tránh xa anh ra của một cô gái nào đó tự nhận là “bạn gái” anh rồi. Sau đó là bao nhiêu phiền phức nữa chứ.@#&*^@^%##%… May mà có Ryan đấy.

Danny cứ im lặng nghe tôi kể hết một lèo, cho đến khi tôi nhắc tới cái tên Ryan.

- Ryan cũng biết việc này?

- Tất nhiên rồi, anh ấy còn bảo vệ tôi nữa…

- Thôi dc, tôi biết rồi. Nhưng… em có thể đừng cư xử lạnh nhạt như thế với tôi dc không? Không chỉ Ryan mà bây giờ , tôi cũng sẽ bảo vệ em, bằng mọi giá đấy.
Danny nói với tôi bằng một sự chân thành hiếm thấy trên khuôn mặt vốn lạnh lùng như tảng băng không chút cảm xúc. Đôi mắt màu cafe nhìn tôi… và chờ đợi…

- Uhm, cũng dc , nhưng chỉ xưng hô thế này khi chỉ có hai người chúng ta thôi nhé. Trước mặt người khác cứ gọi tôi là Judy thôi.

- Ừ.

Hai người bọn tôi lại chẳng ai nói với ai thêm một câu nào nữa. Cứ thế, đứng bên nhau ngắm hoàng hôn xuống phía chân trời xa xa…

***

Danny’s dairy

” Hôm nay tôi đã thực sự dc nói chuyện với em, như những người bạn thông thường chứ không phải kiểu xã giao xa lạ nữa. Cảm giác lần đầu tiên nghe em gọi tên, rồi khi em đồng ý cho tôi xưng hô một cách gần gũi hơn, cả câu “hai chúng ta” em nói cũng thật ngọt ngào.Thì ra không phải em ghét tôi nên mới thờ ơ với tôi như vậy. Thế mà tôi cứ tưởng… Còn lý do của em, cả lời đe dọa kia nữa, nhất định tôi sẽ phải tìm hiểu và làm cho ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này. Bạn gái của hotboy Danny này ư? Vốn dĩ chỉ có một người thôi… Là em”

Chương 12: Bắt cóc

Cafe Ami

Lần đầu tiên ” Tam đại thần” không vào đây cùng nhau. Vẫn là chiếc bàn quen thuộc trong một góc khuất, hai chàng trai ngồi đối diện nhau, im lặng. Không khí thật nặng nề…

- Cậu biết mọi chuyện đúng không?

- Chuyện gì?

- Có kẻ mạo nhận là bạn gái tôi và gửi một bức thư đe dọa đến Linh Đan.

- Linh Đan? Cậu gọi cái tên này nghe gần gũi quá nhỉ. Thôi dc rồi, cô ấy kể cho tôi nghe và tôi đã cho người điều tra về việc này.

- Vậy kẻ đó là ai? – Lúc này đây chàng hotboy lạnh lùng Danny dường như không còn giữ dc vẻ bình tĩnh thường ngày, tay nắm chặt ly nước trên bàn.

- Một băng nhóm tên là…uhm ROSE, do cô gái cũng tên Rose đứng đầu. Chúng đã làm rất nhiều chuyện xấu nhằm *** hại Đan, nhưng đều bị tôi ngăn chặn. Chỉ có điều…

- Điều gì?

- Băng nhóm này có cái gì đó rất lạ, nhất thời tôi cũng chưa đoán ra dc. Nhưng chắc chắn một điều là còn có kẻ khác đứng đằng sau, bao gồm cả việc một số học viên nữ trường ta đột ngột xin chuyển trường hai năm trở lại đây.

- Nếu vậy thì tôi cũng sẽ cùng điều tra với cậu.

- OK ! – Ryan đưa cốc nước lên miệng, uống một ngụm lớn. Nói từ nãy đến giờ thực sự rất khát. Và, đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây mà chỉ dùng nước lọc.

- Cậu để Đan làm trợ lý có phải để…

- Để bảo vệ cô ấy, và…
Ryan bỏ dở câu nói của mình. Có lẽ không cần thiết phải nói ra tất cả vì tình cảm của anh, Danny và Billy đều hiểu rõ. Nhưng còn một điều quan trọng hơn: Danny, hình như cậu ấy … thích Đan.

“It’s only love and that is all,
Why should I feel the way I do?
It’s only love, and that is all
But it’s so hard loving you
Yes it’s so hard loving you — loving you.”

Ryan nhìn màn hình điện thoại : ” Co be ngoc is calling…”, mỉm cười. Mà thực ra không cần xem anh cũng biết là cô gọi, vì đây là bản nhạc chuông cài đặt riêng cho cô. Ryan không vội bắt máy ngay, vẫn muốn Linh Đan phải đợi một chút.
- Alo

- “Ryan… sợ…sợ quá…”

- Sao thế? Cô đang ở đâu? – Ryan gần như bật dậy ngay sau đó, mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

- “Nhà đa năng…phòng …phòng dụng cụ…”

- Ở yên đó, tôi tới ngay!
Tút… tút…tút…

- Có chuyện gì thế? – Danny cũng đứng dậy, khoác áo.

- Hình như cô bé ngốc đó gặp chuyện rồi!

- Ai? Đan á?

- Ừ, đến phòng chứa đồ ở nhà đa năng thôi!

- Phì…. ha ha ha

- Đồ khùng! Anh cười cái gì ??? – Nhìn cái bản mặt nhăn nhở kia, tôi thật chỉ muốn kiếm quả bóng mà ném vào !!! Grừ

- Cô nhìn vậy cũng thông minh đấy chứ, biết ném cái họa của mình cho người khác!
Vế trước thì khen, vế sau đã xỏ đểu. Anh ta học văn cũng giỏi thật!

- Ryan, anh yên tâm đi, cô bạn đó chắc chắn đối phó dc với lũ người đó!

- Sao cô biết?

- Thì… cô ấy là đai đen Karate đấy!

- …

1 tiếng trước

Từ sau khi nghe Susan kể việc mình thường xuyên bị bám theo, tôi đâm ra cẩn trọng hơn hẳn, lúc nào cũng trong tình trạng ngó ngó nghiêng nghiêng xem có kẻ nào khả nghi không. Haizz quả nhiên hôm nay vừa ra khỏi phòng đã có hai cô nàng theo đuôi rồi. Tôi cố ý đi vòng vèo (nhưng toàn chọn chỗ đông người) sau đó chuồn thẳng vào nhà vệ sinh. Đứng ở cửa ra vào, tôi nghe rõ tiếng nói chuyện điện thoại:

- Chị hai, cô ta đi vào nhà vệ sinh rồi, làm sao giờ?

- ” Ở đó có nhiều người không?”

- Không ạ, mấy cô gái ở gần đấy nghe nói có trận bóng rổ đột xuất nên chạy cả ra sân sau rồi!

- “Vậy đợi cô ta ra thì tiến hành kế hoạch luôn, nhớ đừng để sổng ”

- Vâng , chúng em biết phải làm thế nào rồi!

OMG !!! Bắt cóc ư? Chết tôi rồi! Mặt tôi tái xanh như tàu lá chuối. Nhìn vào trong gương, tôi tưởng tượng ra cả trăm thể loại hành hạ thời trung cổ: rút móng tay, cạo đầu, dùng roi đáng cho đến khi người mềm nhũn,…
- AAAAA !!!

- Bạn sao thế?

- Ơ… à, không có gì!- Tôi ngơ ngác nhìn cô gái màu da ngăm ngăm khỏe mạnh đứng sau mình- Bạn không đi xem bóng rổ à?

- Không, tớ chẳng có hứng thú với mấy môn thể thao ấy!

- Ồ, tay bạn sao thế kia?

- À, hôm qua thi lên đai nên bị bầm dập chút ấy mà.

- Lên đai? Bạn học võ à?

- Ừ, hôm qua lên đai đen karate rồi.

- Zuê zuê – Tôi liền “tay bắt mặt mừng” ngay với vị quý nhân này- Bạn giúp tớ một việc dc không?
Mặc dù biết như vậy là không nên, vừa mới gặp người ta mà đã nhờ vả, nhưng mạng sống là quan trọng! Tôi đành “mặt dày” kể lại sự việc cho cô bạn đai đen kia, cứ ngỡ người ta sẽ từ chối vì ngại phiền phức, ai dè…

- Dc ! Tớ sẽ giúp bạn!
Đúng là người học võ có khác, rất trượng nghĩa…
Và thế là, hai chúng tôi sau một hồi bàn bạc quyết định… đổi quần áo cho nhau. Cô bạn đó mặc đồ của tôi, đóng giả tôi đi ra ngoài để nện cho tụi nó một trận, còn tôi nhanh chóng nhân lúc hỗn loạn đấy mà chạy ra ngoài. Hai chúng tôi hẹn nhau ngày mai chỗ cũ ( nhà vệ sinh này) gửi lại đồ cho nhau…

- Sau đó cô trốn ở đây? Và gọi cho tôi?

- Uhm… tại tôi sợ quá mà, hì hì.
Susan và Lia đang học thêm giáo sư, Rei lại không liên lạc dc, xem đi xem lại trong danh bạ chỉ có cách gọi cho Ryan. “Chắc chắn anh ta sẽ tới!”, không hiểu sao trong lúc cấp bách ý nghĩ đó lại hiện hữu rõ ràng trong đầu tôi như thế. Nhưng thực sự lúc phải đợi rất lâu Ryan mới nghe máy, tôi đã lo…

Ryan nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng. Danny, phải rồi, Danny cũng đi cùng Ryan đến đây, nhưng chỉ đứng ở ngoài. Cái bóng cao cao một mình nhìn thật cô đơn. Danny quay lưng lại chỗ tôi nhưng hình như tôi lại thấy anh ta thở dài, buồn buồn.

- Hey, đi thôi! – Ryan đứng dậy, kéo tay tôi.

- Đi đâu?

- Đi về chứ đi đâu, hay cô định ngủ luôn ở cái phòng bụi bặm này? Không phải vừa nãy bị dọa đến mất trí rồi đấy chứ? Ha ha

- Này, không xỏ xiên tôi anh không chịu dc à? Đồ đáng ghét!

-
Ha ha, cô cứ mắng nhiếc tôi thoải mái đi, tai gần miệng tự **** tự nghe… ha ha ha
“Vô duyên, vô duyên!!!”, tôi thầm nguyền rủa Ryan nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng anh ta ra ngoài. Hài, dù sao có người đi cùng vẫn hơn!

***

Ryan’s dairy

” Danny hẹn tôi ra nói chuyện. Về cô ấy – Judy của tôi. Là một người đã thân với nhau từ nhỏ, tôi hiểu, cậu ấy đã thích em. Judy không phải một cô gái nổi bật, nhưng có lẽ với cả hai chúng tôi, cô ấy lại rất đặc biệt. Tuổi 18 cuẩ em vẫn còn nét gì đó ngây thơ, hồn nhiên,ở em dường như không có sự toan tính, mưu mô. Em luôn là em, là chính em. Và tôi đã bị thu hút bởi chính tính cách ấy… Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt.Khi hoảng sợ nhất, Judy đã gọi cho tôi. Không rõ tình cảm của cô ấy với tôi là như thế nào, nhưng … thực sự … tôi đã vui lắm, em biết không? ”

Trái tim các bạn trẻ đã có những dao động đầu tiên… Nhưng tất cả,dường như, chỉ mới bắt đầu…

Chương 13: Rei…

- Hey, cảm ơn bạn, thực sự cảm ơn bạn rất nhiều! – Tôi “rưng rưng” nhận lại quần áo của mình từ tay ân nhân đã cứu tôi hôm qua.

- Không sao, mới lên đai nên tâm trạng cũng có chút phấn khích, nhân tiện khởi động gân cốt tí ấy mà.
Nhìn vẻ mặt cười cười như không kia, tôi bỗng nhiên thấy … lạnh cả sống lưng.
- Nhưng mà… bạn đánh nhau? Với cả con gái à?

- Chứ không nhẽ đứng đó bảo là ” Tôi biết tỏng âm mưu của các người rồi đó, mau biến đi!” à?. Mà sao bạn lại bảo với tớ là có hai cô gái? Lúc tớ ra suýt thì ngất vì shock đấy.

- Đi theo tớ có mỗi hai đứa đó thôi mà, thế không phải à?

- Ừ, có đến chục gã đàn ông mặc đồ đen đứng ngay cạnh cây bàng già ấy, chắc cũng ngại phòng vệ sinh nữ. Lúc tớ ra đến đấy, một gã bảo mời tớ đi nói chuyện. Hầy, nhưng mà tớ đâu có dễ dụ thế chứ!

- Sau đó thì sao?

- Thì đánh nhau thôi!

- Oa oa, cậu thật là giỏi!
Cả đống người thế mà đánh dc hết, không phải giỏi mà là… quá giỏi!

- Không có gì, tớ đánh dc 5 tên, sau đó lừa lúc chúng không để ý chạy đi mất. Nói cho bạn biết, thành tích chạy 1200 m của tớ là 4 phút 56 giây đấy nhé! =.=

- Ờ ờ. À quên chưa hỏi bạn tên gì?

- Mình là Chris. Còn bạn?

- Mình tên Judy. Chúng ta làm bạn với nhau nhé!

- Thì đã như thế từ hôm qua rồi mà.
Cả tôi và Chris đều cười. Ha ha, vậy là tôi lại có thêm một người bạn nữa rồi !

***

Nhà đa năng

- CẬU KIA ! ĐỨNG Ở ĐÂY CƠ MÀ! CÔ GÁI CẦM BÔNG ĐỎ NỮA, CHỆCH HÀNG RỒI !!!

“Chà chà, không khí thật nóng hổi đây”, tôi vừa uống trà sữa vừa bình phẩm (trong đầu thôi), bên cạnh là một đống đồ to oành của Ryan. Haizzz bây giờ tôi – trợ ký kiêm cu ly nhận thêm công việc mới là trông đồ thuê thế này đây TT.TT . Kể ra thì ngồi ở đây cũng… thích, điều hòa mát lạnh, lại dc thoải mái xem mọi người tập luyện. So với trời nắng như đổ lửa ngoài kia hay sự chen chúc và cường độ làm việc khủng khiếp dưới sân thì công việc của tôi, xem ra còn may mắn chán!
Phía giữa sân dường như là nổi bật nhất vì có sự xuất hiện của cùng lúc 3 chàng hotboy đình đám “Tam đại thần”. Quả nhiên từ lúc họ xuống đấy, các cô gái tập trung lại khu vực luyện tập của nam thí sinh nhiều hơn, mắt trái tim bắn về đó lia lịa. Tôi thì ngồi mát trên đây cười thầm vì vừa phát hiện ra một điều rất thú vị: ” Tam đại thần”, đại thần đâu không biết mà chỉ thấy… ha ha…ba cái đầu với ba màu tóc khác nhau: Bạch kim, nâu sẫm và đen. Không biết có phải tại vì thế không mà rõ ràng ba anh chàng đó hoàn- toàn – khác biệt : Danny đứng một chỗ mặt không chút biểu cảm, Ryan cười cười nói chuyện thân thiện cùng mọi người, còn Billy… rảnh quá nên đi chọc phá người khác.

- Này Tom, cậu có thấy chiếc cà vạt tôi để đây đâu không?

- Moon ơi nơ của tớ đâu rồi?

- What the hell? Sao lại thiếu một đôi rồi?

Haizzz không khí đã nóng nay càng nóng hơn. Trong khi có những con người xấu số cuống cả lên vì đột nhiên mất đồ thì ở một góc nào đó, một kẻ nhăn nhở cầm tất cả, gương mặt tỏ rõ một vẻ “rất chi là mãn nguyện”. Chắc mọi người sẽ thắc mắc tay “chôm chỉa” tài ba đó là ai? Thì còn ai vào đây nữa, chính hắn- hotboy Billy nhà ta =.= Chứng kiến tất cả những trò đó, tôi, với tư cách nhân chứng, chỉ còn biết ngồi đây và lắc đầu: ” Hotboy? Rắc rối đấy !!!” . Không hiểu với tính cách như thế thì ba người họ chơi với nhau như thế nào nhỉ? Có lẽ vì trái tính nên càng thân thiết hơn chăng, như Lia và Susan chẳng hạn?

“The world comes to life
And there’ll be things for eye
From beginning to end
When you have a friend by your side
That helps you to find
The beauty of all when you’ll open your heart and believe in
THE GIFT OF A FRIEND…”

- Alo Rei à?

- “Không, tớ Chris đây, cậu đến ngay sân bóng sau trường đi!”

- ..Ơ, nhưng mà mình đang bận rồi. Có chuyện gì thế?

- ” Rei nó… này trả đây…”
Tút…tút …tút

- Alo, alo…
Sao thế nhỉ? Điện thoại của Rei mà Chris lại dùng để gọi cho tôi? Không lẽ Rei xảy ra chuyện rồi? Hàng trăm dấu hỏi hiện lên trong đầu khiến tôi không thể ngồi im tiếp tục đợi mọi người tập luyện thêm nữa. Nhưng còn đống đồ này?

- Đan!

- Ơ… Danny, anh lên khi nào thế?

- Mới thôi…

- Anh trông chỗ này hộ em nhé, em đi có việc!
Không kịp để ý xem Danny có nhận lời không, tôi ném luôn mấy túi đồ như núi lại cho anh rồi chạy một mạch ra ngoài.”Rei, Rei, cậu không sao chứ Rei ơi…”

Chương 14: Nỗi đau của Rei

- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

- A, Rei tỉnh rồi à? Mình Judy nè, nhận ra không?

- Ừ, Judy à, nhưng…

- Đây là phòng của mình. Cậu bị ngất ở dưới sân bóng rổ ý, làm mình và Chris mãi mới đưa dc cậu về. – Tôi vừa giải thích vừa thay cái khăn ướt thứ 5 trên trán Rei.

- Ngất?

- Ừ, làm tớ và Chris lo quá cơ. Thêm chút nữa mà cậu còn chưa tỉnh thì tớ phải đưa cậu đi bệnh viện mất.

- Đừng! Chẳng phải bây giờ tớ tỉnh rồi sao, hì hì.Thế Chris đâu rồi?

- Cậu ấy về nhà rồi. Mà sao cậu lại một mình ra sân bóng vậy? Lại còn ngất ở đấy nữa chứ. Tớ nhớ là sức khỏe của cậu trước giờ vẫn rất tốt mà.

- Ừm, vì có người hẹn tớ ra đó.

- Hẹn? Nhưng lúc Chris đến thì chỉ thấy mình cậu nằm ngất dưới sân thôi …

- Việc này…, mục đích chính của người đó là…- Rei đưa tay sờ lên bên tai mình. Quả nhiên chiếc bông tai ruby đã biến mất!

- Ôi, bông tai của cậu… chắc là rơi ở sân bóng rồi, cậu nghỉ đi để mình đi tìm!
Nói rồi tôi nhanh chóng định chạy xuống sau trường, nhưng vừa ra đến cửa thì đã bị Rei ngăn lại.

- Không cần đâu!

- Sao lại không cần? Nó gắn đá Ruby đấy, quý lắm.

- Cậu sẽ không tìm thấy đâu, bởi… nó đã bị lấy đi rồi.

- …
Tôi ngẩn người. Đây là cướp của ư?

- Hey, em yêu! Rei đói rồi!

- Để mình đi mua đồ ăn nhé!

- Thôi không cần đâu, ở đây có mỳ gói không Rei ăn tạm rồi còn về nhà.

- Uhm, có đấy. Vậy mình đi pha mì đây.

- Ừ.

Tôi chạy đi pha mì, còn Rei nằm lại giường nghỉ ngơi. Tay đặt lên trán, hình như cô ấy đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Vì chiếc khuyên tai ấy ư?

- Mì gói thơm ngon vừa thồi vừa xơi đây!

- Judy… nhìn giống cô hàng rong quá ha ha

- Này, đây là khen hay chê thế hả?

- Sụp…sụp… Khen, là khen dc chưa.
Ôi trời, nhìn Rei ăn mì trông yêu dễ sợ! Đúng là ” Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, các cụ dạy cấm có sai. Nhìn thế kia thì ai bảo đó là đại tiểu thư nhà họ Lê danh giá cơ chứ? Chẹp chẹp

- Nhìn đủ chưa vậy, kì quá, ai mà ăn dc chứ!

- Xí, cậu xem lại bát mì còn sót cọng nào không ?êu êu xấu hổ quá à! ha ha

- Haizzz dù sao cũng cảm ơn cậu.

- Bạn bè mà, đừng nói khách sao thế chứ! Nhưng nếu nói cảm ơn thì có lẽ cậu nên tìm Chris ấy. Cơ mà… cậu quen cô ấy sao?

- Chris ấy hả, đó là sư tỉ của tớ đấy!

- Sư tỉ?

- Ừ, hồi trước bọn tớ có đi học karate cùng với nhau. Chris học trước nên mình gọi cô ấy là sư tỉ.

- Nhưng sau đó có người vì ngủ muộn nhiều lần, đi trễ nên bị thầy đuổi!

Một giọng nói lảnh lót vang lên sau lưng khiến cả tôi và Rei đều giật mình mà quay đầu lại:
- Chris!

- Sư tỉ!

- He he, dậy rồi đó hả? Tưởng còn ngủ đến sáng luôn!

- Tỉ đừng đùa nữa mà.- Rei đỏ mặt. Cái gì đây? Cô nàng tomboy của tôi hôm nay cũng biết ngượng nè.

- Nhưng sao cậu lại đến đây?- Bây giờ thì tới lượt tôi thắc mắc.

- Thì đến để hộ tống cô nàng phiền phức này về nhà đây.

- Ông ta bảo thế à?

- Ey, đừng nói cha mình bằng cái giọng lạnh lùng ấy chứ, nghe xa lạ quá.

” Cha ư?”

- Ông ta cũng đâu có coi em là con gái đâu… Mà thôi, mình về đi!

- Ơ, về luôn à?

- Ừ – Nói rồi Rei khoác áo vào, cùng Chris đi ra cửa – Lúc nào rảnh mình sẽ kể lại cho cậu sau.

Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh như ban đầu. Tối nay Susan và Lia đi dự tiệc sinh nhật của một người họ hàng của Lia. Cô ấy có rủ tôi đi cùng nhưng vì bận chăm sóc cho Rei, hơn nữa cũng không thích đến mấy cái Party của những người giàu ấy nên tôi đã từ chối không đi. Haizzz, còn tưởng Rei sẽ ở lại lâu lâu chút chứ, ai dè lại về luôn thế này. Chán thật đấy!

***

Căn biệt thự cổ ngoại ô thành phố. To lớn, nguy nga như tòa lâu đài trong những câu chuyện cổ tích với cả vài chục gia nhân chạy việc. Nhưng, cái không gian tưởng chừng nhộn nhịp náo nhiệt ấy lại lạnh lẽo vô cùng. Có hơi thở của con người…nhưng không hề có một chút tình cảm của con người. Nhạt nhẽo, vô vị. Những con người sống trong đó chỉ như một cái máy, không cảm xúc.

- Tiểu thư đã về! – Vị quản gia già khẽ cúi đầu trước cô gái trẻ vừa bước vào cửa.

- Cha cháu đâu?

- Ông chủ vẫn chưa đến, thưa cô.

- Được rồi, mấy người đi làm việc của mình đi. Còn nữa, bác Lâm, lần sau đừng thưa gửi “tiểu thư”, rồi “cô chủ” này nọ nữa. Cháu tên Minh, còn không thì bác cứ gọi là Rei cũng dc.

- Việc này thì không dc, vì đó là quy tắc của Lê gia.

- Vậy thì thôi. Chào bác!
Rei uể oải đi lên phòng. Đưa tay ra sau gáy, thực sự… rất đau!

Tối nay, Rei không ăn gì thêm. Có thể bát mỳ ở chỗ Judy đã đủ no, hay còn vì một lý do khác nữa : Cô không muốn ăn. Người làm bê khay đồ ăn lên, rồi lại bê nguyên xuống. Ngồi bên cửa sổ, Rei ngước nhìn lên bầu trời đầy sao…

” Mẹ ơi! Hôm nay, những kẻ tham lam ấy đã bắt đầu hành động rồi. Lấy đi chiếc bông tai Ruby, rồi vứt con ở sân bóng vắng vẻ như bỏ đi một món đồ đã hỏng, vào cái giờ ít người qua lại ấy… Bọn họ… rốt cuộc có tình cảm máu mủ ruột thịt không vậy? Nếu như, nếu như con thực sự xảy ra chuyện gì sau cú đánh không thương tiếc ấy, liệu… bọ
n họ có hối hận, hay chí ít là rơi cho con dù chỉ một giọt nước mắt xót thương không? Ha ha… Chắc chắn… là không rồi. Tại sao con còn hi vọng vào thứ gọi là tình thương ở những kẻ đã bị đồng tiền làm cho mờ mắt ấy chứ! Thực sự … con quá mệt mỏi rồi. Vị trí thừa kế, tài sản kếch sù của Lê gia ư? Con không cần, không cần đâu mẹ ơi !!! Nhưng mà mẹ yên tâm đi, nhất định con sẽ thật mạnh mẽ. Viên đá Ruby xanh ngọc ấy, chìa khóa “kho báu” của mẹ con đã giữ nó ở một nơi an toàn rồi. Đó là tâm nguyện cả đời của mẹ, công sức, niềm vui, máu…và nước mắt của mẹ nữa, con … sẽ không để cho bất kì kẻ nào cướp đi đâu. Con HỨA !!!”

Chương 15: Kí ức

13 năm về trước…

” – Minh Minh! Minh Minh! Thích quá đi!

- Tiểu Đan Đan! Đã bảo không dc gọi anh là Minh Minh nữa cơ mà, nghe giống con gái quá!

- Kệ em, em thích gọi thế đấy ha ha

Bên một chiếc xích đu cổ, hai đứa trẻ vẫn đang hồn nhiên chơi đùa. Bé gái khoảng 5 tuổi, mặc chiếc váy công chúa màu hồng xinh xinh, dang rộng hai tay thích thú tận hưởng cảm giác dc lên cao. Phía sau, cậu bé lớn hơn hai tuổi người đẫm mồ hôi vẫn cố sức đấy thật mạnh chiếc xích đu.. Trong cái đầu non nớt của một đứa nhóc 7 tuổi lúc ấy, cậu chỉ nghĩ phải làm sao để nụ cười của cô bé mãi nở trên môi. Thật đấy…Cho đến một hôm…

- Minh ơi, con lên phòng lấy trước một ít đồ đạc đi, chúng ta sắp chuyển nhà.- Người phụ nữ trẻ tay vẫn thoăn thoắt thu dọn căn phòng, quay sang bảo cậu con trai còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì của mình.

- Mẹ! Sao lại thế, con không thích đâu…

- Đi đi! Con không nghe lời mẹ à!

- Mẹ… hu hu, mẹ đừng mắng con mà, con lên phòng ngay đây…

Nhìn con mình mếu máo đi lên lầu, trái tim người mẹ không khỏi đau xót. Hơn ai hết cô biết nơi này đã chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của con trai, và ngôi nhà này có lẽ cô cũng đã định ở cho đến cuối đời nếu như … Nghĩ đến đây nước mắt không khỏi tuôn rơi …
Trong một căn phòng nhỏ trên tầng hai, cậu bé Minh Minh đờ đẫn cho từng món đồ vào túi của mình. Chuyển nhà? Cậu không muốn chút nào, nhưng chưa bao giờ cậu thấy mẹ nổi cáu như thế. Minh rất sợ mẹ giận, và hơn hết là sợ mẹ buồn vì hình như cậu thấy khóe mắt mẹ hơi đỏ lên lúc dọn nhà. Mẹ khóc? Minh không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Cậu cứ suy nghĩ miên man cho đến khi tay chạm vào chiếc vỏ ốc xinh xinh mà cô bé nhà bên tặng cậu năm ngoái khi cả nhà cô bé đi biển. Đúng rồi, Tiếu Đan Đan! Minh phải sang chào cô bé!

- Nhà anh sẽ đi ư? Hu hu, không thích đâu, Muốn anh Minh ở đây chơi với Tiểu Đan Đan cơ…

- Tiểu Đan Đan đừng khóc mà, nhất định anh sẽ đến thăm em, rồi chúng mình lại cùng nhau chơi xích đu nhé, ngoan nào…
Nói rồi Minh đeo nhẹ vào tay cô bé chiếc vòng gỗ nhỏ xinh. Vốn định tặng làm quà sinh nhật cho cô bé nhưng có lẽ là không kịp nữa rồi …

- Ôi đẹp quá!- Tiểu Đan Đan cười toe dù trên mi vẫn còn một giọt lệ chưa rơi – Nhưng anh đã hứa rồi đấy nhé, nhất định phải quay lại chơi với em!

- Ừ, anh hứa.

- Ngoắc tay nhé!
Cô bé đưa ngón út nhỏ xinh của mình ra, chờ đợi. Cậu nhóc cũng nhanh chóng lồng ngón tay mình vào tay cô bé. Cả hai cùng cười…Một lời hứa …hay… một lời hẹn ước…”

Không hiểu sao dạo này đầu Danny thường xuyên đau nhức đến độ phải dùng cả thuốc an thần để ngủ. Giấc mơ đó, nụ cười và cả những giọt nước mắt của cô bé Tiểu Đan Đan cứ ám ảnh anh đã mấy đêm rồi. Rất quen…Rất thật…Như thể chính anh là cậu bé Minh Minh đó… Ôi, đau đầu quá! Danny không muốn nghĩ tiếp nữa… Nhưng, nếu anh là Minh Minh, thì Tiểu Đan Đan của anh đang ở đâu? Sẽ vẫn ở ngôi nhà có giàn hoa giấy ấy, bên chiếc xích đu chờ đợi anh trở về? …

- Hey Danny! – Anh chàng nghịch ngợm Billy ngó cái đầu vào cửa phòng để mở của Danny, nháy mắt nghịch ngợm. Phía sau, Ryan xách một giỏ táo đỏ, khẽ đẩy Billy vào rồi mỉm cười:

- Danny, hình như mấy hôm nay cậu không dc khỏe, hai chúng mình đến thăm cậu đây!

Danny ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn những hạt nắng cuối ngày rơi đầy trên mái hiên. Mặc kệ cho hai cậu bạn đã bước vào trong, anh vẫn im lặng, mặt…không chút cảm xúc.
“Bộp!”
Billy không chịu nổi vỗ một cái thật mạnh vào vai Danny.
- Biết cậu thế này tôi với Ryan đã chẳng mất công đến đây, kệ đến lúc đi chuẩn bị vòng hoa đám ma cậu luôn!

- Eh, đừng nói gở thế chứ!- Ryan vội chạy lại ngăn Billy – Danny, cậu đừng nghe nó nói lung tung.

- Ai bảo cậu tôi nói linh tin…Ưm
“Haizzz xem ra chỉ có cách “bạo lực” một chút mới khiến cậu ta yên tĩnh chút dc”, Ryan nghĩ thầm, tay vẫn bịt chặt cái miệng vô tội vạ kia, mặc cho Billy tức đến đỏ cả mặt. =.=

- Danny, cậu ốm thế nào? Không phải lại đau đầu nữa chứ?

- Ừ – Lúc này Danny mới quay lại, chứng kiến cảnh tượng khổ sở của anh bạn lắm điều Billy- Mấy hôm nay đầu mình rất đau, đều phải dùng đến Lorazepam liều cao mới ngủ dc.

- Vậy.. hay cậu đến bệnh viện khám lại xem sao, liệu có phải chấn thương năm ấy…

- Không sao, chắc một thời gian sau sẽ hết thôi.
Danny thở dài. Anh rất ghét bệnh viện, nhất là khi người anh trai yêu quý của anh đã vĩnh viễn nằm lại đó không bao giờ dậy dc nữa. Vụ tai nạn 13 năm trước… Sau đó Danny cũng bị hôn mê suốt 8 tháng trời. Cho đến khi không còn ai hi vọng thì anh lại tỉnh lại, như có một phép màu, dù sau đó không còn nhớ một chút nào về quá khứ. 7 năm, 7 năm cuộc đời đã có những kí ức gì anh thực sự đã quên, duy chỉ có một điều mà anh vẫn nhớ…Trong cái lúc đối mặt với tử thần, khi bên tai tiếng khóc thổn thức của những người xung quanh cơ hồ đã không thể níu giữ anh thì tận sâu tiềm thức, gương mặt thân quen, nụ cười ấm áp của một cô bé đã kéo anh lại với cuộc sống này. Ngón tay xinh xinh của cô bé đưa ra, và tay anh cũng chạm vào đó “Anh hứa!”…

- Uhm, nhưng dùng nhiều thuốc an thần quá cũng không tốt đâu, thôi cậu nghỉ đi nhé, chúng mình về đây.
Nói rồi Ryan khẽ kéo Billy lúc này đang thở hồng hộc vì bị bịt miệng nãy giờ. Hai người ra đến cửa, chợt nhớ ra điều gì đó, Billy quay lại:

- Xin lỗi vì lúc nãy đã nói lung tung, cậu… đừng để bụng nhé!

- Ừm.

- A, khỏe nhanh lên còn chuẩn bị cho buổi thi ” My Prince” nữa đấy! Còn hai tuần nữa thôi.

- Ừ.

Vẫn chỉ có những lời đáp ngắn gọn như thế. Ryan cố nén tiếng thở dài, lẳng lặng cùng Billy ra về. Vốn định sẽ ở lại lâu hơn,nhưng nhìn vẻ mặt thất thần của Danny lúc ấy, anh biết cậu lại đang nhớ về vụ tai nạn ấy… 13 năm rồi, Danny vẫn cố tìm lại kí ức.

” 7 năm tuổi thơ đó thực sự rất quan trọng sao?”


Đọc tiếp: [Phần 4] Hot Boy Rắc Rối Đấy, Chạy Mau

Home » Truyện » Truyện Teen » Hot Boy Rắc Rối Đấy, Chạy Mau
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014