Phong Vân Truyền Kỳ Game nhập vai đánh theo lượt dựa trên bối cảnh Đông – Tây kết hợp. Chi tiết » |
Nói gì nói chứ tui thương má tui lắm, nên mỗi lần tui về trễ là tui ra khách sạn ngủ hay qua nhà bạn tui ngủ luôn để má đỡ lo, nên trong cốp xe tui lúc nào cũng đầy đủ đồ cá nhân, thiếu điều bưng cái bồn cầu theo nữa thôi.
Tui leo vào bồn tắm, nhấn nút bật massage, từng dòng nước phun vào lưng thoải mái cực kỳ.Nước thì ấm vô cùng.Phê !
Phương ngồi sau lưng nhẹ nhàng gội đầu cho tui.Từng tia nước chảy xuống mặt tui, mát lạnh.Mùi chloe vẫn váng vất quanh tui làm tui hừng quá xá.Em đứng dậy, bước ra phía trước để tắm người cho tui.Tui bỗng cảm thấy bình yên quá sức, giống như vợ đang chăm sóc cho chồng vậy.
Tui bắt chuyện tiếp với em:
-Đố em vua gọi vợ bằng gì
Tưởng em nghĩ lâu lắc ,ai dè em trả lời cái roẹt
+Bằng miệng chứ gì anh.
Tui đố tiếp câu khác:
- Giờ e tường tượng em đang trên 1 con sông có cá sấu….
Mới nói đến đó thôi thì nhỏ tủm tỉm cười
+Anh đừng tưởng tượng nữa sẽ không bị cá sấu ăn thịt.
Tui muốn té ghế quá, làm tui mất hứng quá trời,sau đó tui đố thêm khoảng 6 7 câu nữa. câu nào em cũng biết , người gì đâu cái gì cũng biết hết trơn hết trọi.Tui im lăng tiếp tục để nhỏ tắm cho mình.Tự nhiên tui nhớ ra 1 câu:
-Giờ em nói từ “ trắng” 10 lần đi.
Em mắt tròn xoe nhìn tui, a vậy là câu này con nhỏ tài lanh này không biết nè, tui cười cười mặt gian gian
+ Trắng ,trắng, trắng trắng…….trắng
-Đố em con bò uống gì?
Sữa chứ gì –nhỏ trả lời cái rụp.Tui khoái chí. hỏi lại “ Con bò uống sữa hả em” Em vẫn ngơ ngác nhìn tôi “ Uh đúng rồi mà”.
Tui đưa tay sờ nhẹ đầu em:
-Bò uống nước biết chưaaaaaa
Em cười, cười thật sự kể từ lúc tui bước vào căn phòng này mà không phải là xã giao.Giọng cười của em dễ thương quá xá.Thấy em vui tui cũng vui lây.Sau đó tui có đố thêm mấy câu giống vậy nữa, và không khí giữa tui và em trở nên thân mật hơn nhiều.
Bước ra khỏi bồn, em lấy khăn lau khô hết người cho tui, nhỏ kéo tay tui lại bàn massage
+ Anh nằm sấp xuống nha
Chapter 4
Tui lon ton leo lên bàn,nằm úp mặt xuống.Phương cúi mặt sát sau gáy tui, thì thào.
-Em massage cho anh nha, anh có xài dầu không.
+Uh ít ít thôi nha Phương, mà không được làm bậy gì anh đâu nha-tui bắt chước em cũng thì thào lại.
-Xí, ai thèmmmm.
Nói nhỏ lấy cho tui cái điện thọaị , tui bật bài “Chuyện mưa” bài này tui thích vô cùng…”Mưa từng con phố, có nhớ bóng dáng em đi cuối thu đông về, hè sang vội vàng quá”…
Em đổ 1 ít dầu lên tay, xoa nhẹ lên lưng tui.Bàn tay em miết dọc từ bả vai tui đến xuống hông, rồi đến xương cùng.Tay em tiếp tục chu du đến hông, rồi lần đến đến cổ.Tui nằm lim dim, tự nhiên thấy cuộc đời nhẹ như mây trôi.Thời gian như chậm lại, chỉ cảm thấy tay em đang di chuyển trên tấm lưng trần của tui, mềm mại, uyển chuyển.Dường như cả tiếng nhạc từ cái điện thoại đặt kế bên cũng trở nên mơ hồ.Tui cảm thấy tay em đang vuốt xuống dọc đùi , rồi đến bắp vế…
-Reng, reng
Tiếng điện thoại kêu làm tui giật hết cả người.Thiệt tình chỉ hận không bay vào bóp cổ được thằng mắc dịch nào gọi tui giờ này, chắc mốt nó phải trả tiền trị bệnh tim thòng cho tui quá. Cầm lên thì +171, số Mỹ.Vừa bắt máy đã nghe tiếng thằng bạn:
-Thứ 5 tuần sau tao về, ra đón tao đó, cho tao mượn xe để đi luôn.Vậy nha tuần sau gặp, bye.
Thằng Nghĩa này thân với tui lắm, tự nhiên đùng 1 cái qua Mỹ định cư luôn.Thôi thì nhờ nó tổ quốc mất đi được 1 thằng vô tích sự.Hồi đó,mỗi lần tui từ Việt Nam qua là nó léo nhéo:”đem cho tao 2kg cá cơm khô nha Dũng” , “mua tao1 kg chả bò ,cái bánh chưng, hộp kho bò làm quà cho tao” rồi nó lái xe mấy trăm km xuống chỗ tui lấy, mừng quýnh.Có lúc còn dở hơi “ mang sang cho tao mấy cây húng quế, mấy củ gừng, riềng, sả nha Dũng để tao trồng đỡ nhớ nhà”. Không biết nó nhớ nhà thiệt hay là thấy con chó hàng xóm mướt quá.Bởi, ai kêu cứ đi Mỹ là sướng??
Mà nó gọi tui cũng không hỏi thăm được nửa câu, bậy hết sức.Đang bực bội thì tự nhiên tay em đã gãi nhè nhẹ trên mông tui.Nguyên cái thân hình tui như bị điện giật, từng dây thần kinh căng ra theo từng động tác của em.Sướng quá nên tao ghim tội của mày ở đó nha Nghĩa !
Thằng em tui tự nhiên vươn vai đứng dậy tỉnh bơ,em cười cười:
+Nó sưng lên rồi kìa anh, thôi a nằm ngửa lên đi .
Tui nằm thẳng lại ngay ngắn, tấm khăn gấp đôi đắp hờ hững, hai tay đặt trên bụng. Thằng em tui vẫn đội 1 đống nằm đó dòm quê thấy mụ nội.
-Sao anh có “bê”( bêđê) không em-Tui cười dâm tặc
Em lúc này đang đấm chân cho tui, thủng thẳng:
+ Anh bê gái lên giường đó.Em bóp đầu cho anh nha
Em đứng bên cạnh tui, lúc này tui mới nhìn kỹ em.Nhỏ cũng đẹp, xấu ai cho làm massage, đi massage mà gặp cá sấu chắc ra về mắc thêm bệnh liệt dương quá.Tui lim dim mắt, quơ tay ôm em vào lòng, người em mềm thiệt mềm, ấm áp.Em cũng từ từ đưa tay xuống thằng em tui, mân mê nhè nhẹ rồi nhanh dần, nhanh dần…Tay tui vuốt ve khắp người em, rồi cũng từ từ đặt lên mông em, ngón tay lách vào từng chút một…Thôi tua nhanh nha.
Và lúc đó tui hiểu được câu “ em không đẹp nhưng độc” của em.Tui thề thằng nào nói láo bà bắn, lúc em hj cho tui, mặt em giống Maria Ozawa đến 80 -90%.Hèn chi em cũng khá hot ở đó.Rồi thì cũng như mọi người, xong.
Ra sofa ngồi, đốt thêm 1 điếu thuốc, tám vài chuyện linh tinh với em, tui biết thêm được nhiều chuyện trong cái giới massage này.
————————————————————————————————-
Tui đi massage cũng nhiều, tích góp mỗi em 1 chút info, làm cái summary để các bác hiểu thêm về cuộc sống của các em
Ở các chỗ massage, một mét vuông có mấy đứa ăn trộm.KTV nào để đồ sơ sểnh 1 chút, là mất ngay. Mất từ cái điện thoại, cho đến chai dầu gội đầu.
Về giờ giấc làm việc, thường thì có 3 ca, mỗi ca 12 tiếng. 9h sáng đến 9 giờ tối, 12 sáng đến 12h tối, và 2h sáng đến 2h chiều hôm sau.
Thu nhập trung bình của 1 KTV là từ 20-40tr, em nào hot có thể kiếm được từ 50tr- ∞, tất nhiên muốn là ∞ thì phải chịu đánh đổi.Tiền tip của khách thì 1 số chỗ KTV được giữ lại hết, 1 số chỗ thì quản lý trích lại từ 10-15%, cá biệt có 1 số chỗ, mỗi tháng các em phải trích cho quản lý khoảng 10tr trong tồng thu nhập của mình.Thử nghĩ, mỗi quản lý nắm trong tay từ 20-40 ktv, thì thu nhập là bao nhiêu?
Đặc trưng của KTV là đi sinh nhật rất nhiều, có khi 1 năm đi đến 30-40 cái sinh nhật,từ của KTV đến của quản lý,điều tour,KTV ở chỗ làm cũ và sinh nhật nào cũng thường tổ chức khoảng 10h tối trở đi, vì giờ đó thì phần lớn các em mới tan ca.
Hầu hết các KTV ở các chỗ massage lớn làm ngực.Các em xem như đó là 1 hình thức đầu tư cho mình để làm ăn lâu dài.
Về chuyện tình cảm trong giới massage, với hoàn cảnh đặc thù, thì rất phức tạp. Phần vì KTV chủ yếu từ các tỉnh lên Sài Gòn với mục đích phụ giúp gia đình, nên ở đây hầu như các em không có người thân, phần vì các em làm việc 1 ngày 12 tiếng, làm xong thì về ngủ, có thể nói KTV rất ít cơ hội giao tiếp với bên ngoài, nên nhiều em lên Sài Gòn lâu rồi mà cũng chỉ biết từ chỗ làm về nhà.Từ đó, trong chuyện tình cảm, KTV hơi nhẹ dạ, nói thẳng ra là dễ dụ, tất nhiên cũng còn tùy người.
Cũng nên thông cảm cho các em, mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ loại đàn ông,nhưng cái khốn nạn nhất,các bác thử ngẫm lại mình, là dường như thằng nào cũng tỏ ra miệt thị và khinh rẻ các em hết mức có thể. Điều tự hào nhất của đàn ông khi chơi bời, là khoe khoang về sắc đẹp của gái, về kỹ năng và thái độ phục vụ nhiệt tình của gái.Nên khi gặp ai thông cảm và biết lắng nghe,các em sẽ rất dễ nhận lời cặp kè, nhiều khi chỉ vì có người đưa đi đón về lúc 2h 3h sáng, dù sao thì các em cũng là con gái, 1 thân 1 mình giữa thành phố lạ, mặc dù các em cũng biết hầu như các mối quan hệ này rồi sẽ không tới đâu.
Và trong các chỗ massage thì quản lý phần lớn quen nhau hết, nếu đã chấm em nào, rủ đi khách sạn, em không đi,thì nếu quản lý thù dai, chuyện KTV đó không được nhận vào chỗ nào làm nữa là khả năng có thể xảy ra.Nên quản lý như Vạn tuế gia với 1 hậu cung đầy phi tần vậy.
Update chapter 4
Vừa kể, nhỏ vừa nắm tay tôi nhè nhẹ.Tui choàng tay qua lưng nhỏ, kéo nhỏ vào vai mình, tay vuốt nhẹ lên má nhỏ, tui hỏi:
-Em làm massage chắc mới đầu cũng bỡ ngỡ lắm hen
Nhỏ nhìn xa xăm như đang nhớ lại gì đó:
+Lần đầu tiên, em massage xong cho khách, khách hỏi “Còn gì nữa không em, vậy thôi hả”.Em đâu biết người ta muốn gì, tự nhiên ổng kéo tay em xuống, em sợ tông cửa chạy ra luôn.
Tui ngẩn người, thiệt tình con nhỏ khờ thiệt vậy sao.Nhưng trong lòng tôi lúc đó, có một thứ cảm giác ấm áp đang nảy nở.Đang ngẩn người không biết nói gì thì em nói tiếp:
+Rồi em cũng phải làm cho ổng,lần đó anh tin em vừa làm mà nước mắt em vừa chảy ướt đùi khách luôn không.Em nghĩ sao mình cũng học hành đàng hoàng mà số phận mình thiếu may mắn quá.Mà giờ thằng nào gặp em em xử 15 phút là xong hết, nhỏ cười.
Tui muốn ôm nhỏ quá xá nhưng làm mặt tỉnh. ai biết nhỏ nói thiệt hay xạo đâu, lần đầu gặp mà nói gì cũng tin có ngày bán lúa giống đó nha.Tự nhiên tui tò mò hỏi:
-Hồi đó em có thi đại học không Phương?
+Em đang học năm hai rồi em mới lên thành phố mà anh.Giờ nghĩ lại nhiều lúc cũng tiếc-Mặt nhỏ lúc đó lạ lắm, có cái gì đó thoáng buồn.
Tui trầm ngâm 1 hồi, kêu:
-Sao tự nhiên không ráng học hết lên đây chi.
Nhỏ bắt đầu kể tui nghe chuyện 2 năm trước.Hồi đó, cả gia đình nhỏ ở trong 1 khu lao động nghèo.Xóm nhỏ bấy giờ chủ yếu là dân chạy xe ôm,bán hàng ở chợ, làm ruộng..Nhỏ sinh ra ở đó và có một tuổi thơ thiếu thốn nhưng vui vẻ. Mà theo lời nhỏ, “nhà có thể hết gạo nhưng không bao giờ hết tiếng cười đâu anh”.Tuy chật vật nhưng nhỏ vẫn cố gắng vừa học, vừa phụ giúp gia đình.Đi mót lúa, đi bán hàng ở chợ,đi bán trái cây,nhỏ thương ba mẹ nhỏ lắm.
Rồi nhỏ thi đậu đại học, dư đến 1,5 điểm.Một ngày , nhỏ đi học về như thường lệ, chỉ thấy một đống người xúm đông xúm đỏ trước nhà mình.Ba mẹ nhỏ bị lừa nên vỡ nợ, bọn đầu gấu đến xiết, nhà cửa chẳng còn cái gì.Nhỏ nói:
+Nhà em lúc đó còn mỗi cái tivi, mà nó tàn ơi là tàn rồi,tụi nó cũng lấy.Ba mẹ em chỉ biết khóc,khóc nhiều quá trời quá đất.Lúc đó, e chỉ nghĩ, mình phải đi thôi, không thể để ba mẹ khổ 1 mình được
Nhỏ lên thành phố theo sự giới thiệu của bạn bè, và làm phục vụ bàn ở một quán ăn.Nhưng lương phục vụ bàn thì làm sao mà đủ, để gánh được số nợ gần 1,5 tỉ của gia đình.Có người thấy nhỏ khổ quá, chỉ vào làm massage.”Lúc đó em chẳng nghĩ gì, mà còn nghĩ được gì nữa, ngày nào mẹ cũng khóc, 2 3 ngày thì người đến đòi tiền góp, rồi bên ngân hàng cũng xuống, đòi xiết nhà em”
Nhỏ ngồi đó bên cạnh tui, vẫn kể đều đều, đôi mắt bình thản nhìn tôi, không có vẻ gì yếu đuối. Tui chỉ biết ngồi nghe và nói nhũng lời an ủi vô nghĩa. Với em,tui chỉ thấy mình là 1 thằng vô tích sự.
Chapter 5
Không biết các bạn thế nào, chứ tui thì tui chưa từng lo cho ai bao giờ.Tui lo thân tui còn chưa xong nữa là.Má tui lúc nào cũng than:
-Đàn ông là trụ cột gia đình sao mày suốt ngày đi chơi.Chắc phải cưới vợ cho mày quá Dũng.
Làm như cưới vợ cho tui là tui ở nhà cả ngày không bằng,mà tui có ở nhà bảo đảm tui cũng chẳng đỡ đần được vợ gì mấy.Cũng lạ, sau lần shock tâm lý hồi du học, tui thấy tui chả thương ai. Thiệt lòng giờ tui như vầy nè: “Anh sẽ yêu Linh yêu mãi thôi, nhớ đến Ngân như đêm nhớ ngày, những vui buồn ngày mình bên nhau Trâm ơi nhớ chănggggg”.Bởi, nghĩ đến vợ con là tui nổi da gà à.Tui còn muốn lông bông vài năm nữa mà.
Lại lan man 1 tẹo
Quan điểm của mình, đàn ông họ thích làm cái gì thì có trời mới cản nổi. Có những người thú vui là tụ tập chém gió với bạn bè, có người thú vui là về nhà quây quần với vợ con. Nghĩa là nó tùy thuộc vào niềm vui anh ta tìm thấy. Đàn ông còn yêu thì bao nhiêu cái xấu xa của đàn bà họ chịu được hết. Ko ca cẩm như đàn bà. Còn khi họ hết yêu rồi thì có bao nhiêu đức hạnh cũng thành khiếm khuyết hết.
Cho nên, anh nào thích về nhà với vợ, cũng bởi vì anh lấy sự nghiệp cơm nước làm trọng. Có những anh nửa đêm mới về cũng bởi anh muốn lấy cái sự phát triển làm trọng.Anh về nhà với vợ có thể vừa lưng địu con, tay lặt rau,tay làm cá,chân múa chảo dẻo hơn cả Yan can cook trong khi miệng vẫn hát ư ử” hãy nín nín đi con, hãy ngủm ngủm đi con..”, nhưng anh ta có thể có những mối quan hệ có- thể- khai thác được- trong công việc, trong kinh doanh như anh thích đi sớm về khuya không?
Còn cuộc đời nó cũng tùy thuộc vào số. Giống như người ta vẫn nói, gái hư lại dễ lấy chồng hơn cả gái ngoan.Sống với một anh đàn ông mạnh mẽ phóng khoáng bao giờ cũng thích hơn là sống với một người củ mỉ củ mì lấy sự nghiệp bếp núc với váy của vợ làm trọng. Dù rằng chị nào cũng thích chồng vừa giỏi, vừa kiếm nhiều tiền vừa quan hệ rộng vừa ngoan vừa ở nhà chơi với con phơi quần áo hết giờ làm việc là về.
Chả khác gì đòi tô phở 10 ngàn thêm bánh, nhiều tái, thêm nạm ,free thêm ly cà phê sữa.Ko phải bỗng dưng mà đàn ông cũng đúc kết là đàn ông ngoan thì khi sa ngã lại sa ngã rất sâu.
Chưa kể nhiều bà cầm quyền lâu quá, lại tự dưng thích cảm giác núp bóng tùng quân chồng của một người khác, vì anh ấy mạnh mẽ hơn chồng mình.Suy cho cùng, âu đó cũng là bản năng. Ở rất nhiều giống loài ,con cái luôn hướng về con đực đầu đàn, là con đực mạnh nhất, có tiếng nói nhất, có khả năng dẫn đầu nhất .Không phải tự nhiên mỹ nữ trong truyện Tàu, Ngu Cơ , sống chết cũng không rời Hạng Vũ để hậu thế viết nên tích “ Bá Vương biệt Cơ” ,mỗi tội lão này hơi ngu ngu, bị Lưu Bang thịt mất. Hoặc như Trần Viên Viên -một trong tám người đẹp nhất Giang Nam và bị quy là nguyên nhân làm nhà Minh diệt vong-yêu anh nông dân Sấm Vương Lý Tự Thành. Hai lão này đều là anh hùng cái thế cả.
======================================================
Nhưng tự nhiên nghe em nói, tui cảm thấy mình phải có trách nhiệm với ba mẹ tui hơn.
Tuy nhiên tui không thấy tội nghiệp gì em hết trọi.Tui chỉ nghĩ,mổi người mổi số phận,sao mình quản hết được.Tui hay đi từ thiện với má tui, thấy nhiều cảnh còn khổ hơn em nhiều.
Nhìn đồng hồ thì cũng hơn 12h, tui nói em lấy quần áo cho tui mặc, rồi tui ghi tip cho em 500k.Vừa bước chân ra khỏi cửa, đã thấy thằng bạn tui đang ngồi nhịp nhịp giò, mặt mũi nhăn dúm như quả táo tàu.
Tui nheo mắt:
-Ra lâu chưa
Nó nhìn tui mặt phẫn uất:
-Đợi mày tao hóa đá quá Dũng.Về lẹ , con gấu già nãy giờ gọi tao 4 5 cuộc rồi.
Tui với nó đi về, trên đường về nhìn thằng bạn vàng mặt mũi lấm la lấm lét, tay cầm điện thoại, miệng thì phân trần, nào là thằng Dũng xỉn quá anh phải chở nó về, nào là má nó giữ lại nói chuyện, tui chỉ thấy mắc cười.Tối nay con gấu già của mày bắt trả bài mà thiếu giọt nào của nó cộng thêm mấy chiêu nghiệp vụ điều tra nữa thì bọn bán gối ôm tha hồ vớ bẫm.
Sáng chủ nhật, chở má tui đi mua mấy cái chậu kiểng, khiêng vác mệt phờ râu.Trưa thiu thiu ngủ, mơ thấy đang ôm 1 em chân dài liếm láp thì má tui tông cửa vào cái rầm, tui đang lơ mơ lăn mẹ xuống gầm giường, hú hồn, tưởng công an bắt mại dâm.Má tui nhỏ nhẹ:
-Chở má đi lấy cao răng, Dũng.
Vậy là mất bữa ngủ trưa.1 giờ chiều, phòng khám Lan Anh cái khỉ gió gì đó vắng teo.Bố khỉ, vắng thế cứ bắt đặt lịch hẹn làm chó gì, cứ làm ra vẻ quan trọng.Y tá nhìn cũng hao hao có nét giống….hà mã.Thảo nào vắng thế.
Tót ra Highlands gần đó làm ly Moka như mọi lần.Nhấp một ngụm cafe, vị đắng nhẹ lan tỏa trong miệng, tỉnh ngủ hắn.Moka là một loài café thuộc họ Arabica chứ không phải cái thứ đá xay teen hay uống đâu nha.Uống ba cái đồ quỷ đó mất nét hết !!
Ít info về cafe: Café có hai giống chính khác nhau. Robusta và Arabica.Theo tui biết, Việt Nam lúc nào cũng được PR là nước xuất khẩu cafe lớn thứ 2 thứ 3 gì đó, nhưng sự thật phũ phàng là 90% sản lượng cafe của Việt Nam là Robusta, trong khi Tây lông mũi lõ mắt xanh chỉ uống Arabica .Nói huỵch toẹt ra, Việt Nam sản xuất ra loại cafe ít nước nào chịu uống.Một mình 1 cõi thì thế đéo nào chả nhất.Hạt Robusta pha lên thì mùi sẽ thơm nhẹ, nhưng đắng gắt, còn Arabica thì thơm điếc lỗ mũi, đắng nhẹ và vị hơi chua.Chính vì Robusta ở Việt Nam nhiều, nên khẩu vị cafe của người Việt là phải thật đậm đà, nhấp từng chút, từng chút một, thưởng thức cái vị đắng lan dần trong miệng, chẹp miệng một cái, mùi cà phê mới từ từ bốc lên vòm họng.Phần nhiều bà con Việt đi Tây,từ anh thanh niên đi làm cái PhD, ông xuất khẩu lao động cho đến mấy cụ già đi cho biết mặt mũi cái thằng đế quốc nó thế nào, có dịp uống cafe bọn Tây lợn thế nào cũng phàn nàn rằng nhạt toẹt, đó đơn giản là do khác biệt về khẩu vị.Người Việt quen uống cafe đắng, đến mức lúc rang cafe, vài nơi còn bỏ thêm ký ninh hay vỏ cau vào để tạo độ đắng, chứ theo tui mỗi loại cafe đều có cái hay riêng, cái thú riêng. Ai chê thì chê, riêng tui thì chỉ thích Moka.
Mà thiệt tình là cafe phải có thuốc lá, uống cafe mà không có thuốc lá giống như cưới vợ mà không cho tui động phòng vậy, sức mấy chịu nổi.
Update chapter 5
Ly cafe còn chưa uống hết thì điện thoại lại rung bần bật.Sao hôm nay làm răng lẹ quá vậy trời.”Em ơi tính tiền”.Làm 1 phát trăm phần trăm hết ly, tui chạy qua đưa má về.
Vừa về đến cổng, má tui khoát tay:
-Rồi, đi chơi đâu đi đi
Tui tặc lưỡi, giờ này đi đâu đây ta.Thôi thì lại massage vậy.Tại hồi sáng tui bưng mấy cái chậu kiểng đau lưng quá chứ không phải muốn xả hàng tồn đâu à nha.
Nói là làm, tui chạy xe qua chỗ massage.Bấm thang máy lên chỗ quen thuộc, thằng phục vụ đưa tui vào phòng.Tui hùng hồn:
-Em gọi cho anh số xx.
Thằng phục vụ dạ một tiếng gọn lỏn.Trong phòng, máy lạnh chạy phà phà, ánh đèn dịu dịu nhẹ nhẹ, so với cái nóng và nắng gắt ở ngoài kia, thiệt đúng như là một thế giới khác. Cởi hết quần áo ra rồi ngồi phè trên sofa xem tivi, trong lòng tui khấp khởi.Khà khà, lại sắp gặp em rồi.
10 phút trôi qua mà vẫn chưa thấy nhỏ đâu, tui bắt đầu bồn chồn, đi qua đi lại trong phòng.Đúng lúc tui đang định tông cửa gào lên” Trả Maria Ozawa cho ta” thì cửa phòng mở ra.Tiếng con nhỏ ỏn ẻn vang lên:
-Dạ em chào anh
Tui cười tươi còn hơn gặp được Ngọc Hoàng:
-Phương, làm gì lâu quá vậy em
Nhỏ khịt mũi:
Em đang ăn mì, sorry anh nha.
Nói chuyện với em 2 3 câu, tui đi xông hơi cho khỏe người.Xông xong ra em tắm cho tui, rồi tui leo lên giường nằm úp mặt xuống đợi em.Nhỏ đủng đỉnh bước lại chỗ tui nằm, khều khều, giọng run run:
-Anh ơi..i
Tui ngơ ngác ngẩng đầu lên thì giữa cái ánh đèn vàng vọt trong phòng massage, một bóng người với mái tóc rũ rượi che hết mặt đang nhìn tui lom lom.Tui có chút hoảng hốt đang định lấy đà đấm cho con yêu quái kia một phát vào giữa alô thì nghe tiếng em cười khanh khách:
+Sao sợ không Dũng
-Uh mặt em nhìn thoáng qua cũng giống ma đó.Tui nói nhưng trong bụng nghĩ thầm” giật hết cả mình, tí nữa thì ông đấm cho vỡ mồm rồi, ma với quỷ”
+Vậy nếu nhìn kỹ thì sao -em bĩu môi.
-Vậy cũng giống ma thôi, mà Ma….ria Ozawa á
+ Anh này…” Tui tiếp luôn: “Anh này chỉ được cái nói đúng phải không”.
Em không nói gì chỉ nhe răng cười hì hì, đưa tay cột tóc lại.Hôm nay em cột tóc lên nhìn xinh đáo để! Chiếc cổ cao, sau gáy vương vất mấy sợi tóc mai. Vai em tròn, trắng tinh. Mặt em hình trái xoan, mặc dù đến giờ tui cũng không biết trái xoan là trái gì, có ăn được không. Trên khuôn mặt đó là chiếc mũi cao, thẳng tắp.Em có cặp mắt to, nhìn lúc nào cũng ướt ướt nước.Đang lúc tui đang bất động như tượng, trợn tròn mắt, há hốc mồm, đê mê nhìn em thì em nhẹ nhàng kéo tui nằm úp mặt xuống, dịu dàng nói:
+Em massage cho anh nha kưng.
Massage cho tui một hồi, em chợt hỏi tui
-Anh tin có ma không ?
Continue chapter 5
-Anh tin có ma không ?
+Có chứ, a tin lắm
Có ma hay không ? Tui cũng chưa thấy ma bao giờ, nhưng tui nghe mấy dì tui kể thì tui tin là có.Hồi đó, ông nội tui mới mất được 1 tuần.Tối , thím tui nằm ngủ thấy ông , ông nói ‘ tao cho chồng mày cái áo trong tủ con Ba đó’.Mà lúc ông nội tui mất, thì quần áo đã đốt hoặc chôn theo hết, còn cái áo nào đâu.Nghe cậu tui kể xong, cô Ba tui về nhà thì trong tủ nhà cô còn sót 1 cái áo của ông nội tui thiệt.
Chú tui gặp chuyện còn rùng rợn hơn.Mới năm ngoái chú tui đi du lịch ở Đà Lạt.Tối đang ngủ thì nghe tiếng nước chảy trong toilet, rồi tiếng người nói chuyện râm ran ngoài hành lang.Mở cửa ra xem thì tuyệt nhiên chả thấy ai.Vào ngủ tiếp thì mơ thấy 1 người đàn ông đứng đầu giường, rồi người đó 2 tay bóp cổ chú tui.Chú tui hoảng quá đêm đó trả phòng khách sạn luôn.
Tui tự dưng tò mò :
-Em làm trong đây có gặp ma lần nào chưa Phương
+Có chứ mà không riêng gì em thấy, nhiều người thấy lắm anh.Chỗ massage nào cũng có ma hết á.
-Kể anh nghe coi Phương-Tui giục
Nghe thấy ma tui hào hứng lên liền, gì chứ tui khoái nghe kể mấy cái vụ ma cỏ này lắm.
+Anh có biết vụ ở Đại Nam có nhỏ B. bị đâm chết không, nhỏ massage số xx đó
Tui gục gặc đầu, em kể tiếp.Số là ở Đại Nam bữa đó có một nhân viên về quê nên không biết chuyện nhỏ B.Mấy bữa sau, em này lên chỗ làm, hỏi mọi người. “Sao con B. hôm nay mặt quạu đeo vậy, tao mới gặp nó trong thang máy, chào nó nó không chào lại luôn “Nghe vậy mọi người mới hỏi lại “ Phải con B. số xx không“.Em kia xác nhận. lúc đó mọi người mới nói em kia là con B. chết mấy ngày rồi, em kia sợ quá bữa đó nghỉ làm luôn.
Mấy bữa sau, lại một em KTV lúc làm cho khách, tự dưng thấy có người đứng nhìn chằm chằm vào phòng em nó, mà nguyên tắc ở mấy chỗ massage là hạn chế nhân viên nhìn vào phòng.Em đó nhìn ra thì thấy mặt của B.
Về sau phải cúng kiếng một thời gian thì những chuyện này mới dần mất đi.Ma gì cũng yêu nghề dữ, chết rồi cứ lởn quởn ở chỗ làm.
Massage Đông Kinh thì hồi trước ở đó là nghĩa trang, dọn đi mới xây lên khách sạn, nhân viên ở đó tối ngủ thường thấy một bà già cụt tay đi qua đi lại trong hành lang.
Em còn kể, ở mấy chỗ massage, thường có hai cái lệ.Thứ nhất, mỗi tháng thường chủ cho KTV thử thai một lần.Vì theo nhỏ nói, hễ mà có ai có thai, thì chỗ đó sẽ vắng khách hẳn.Thứ 2 là, các KTV thường rất ít khi cho tiền ăn xin.Tui ngạc nhiên :
-Sao không cho, keo quá.
Nhỏ nhún vai:
+Tụi em mà cho tiền ăn xin là ngày đó tụi em không có khách luôn đó anh.Xui xui thì còn gặp khách xù tiền tip nữa.
Tổng Tài Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân (Full) Truyện có tính chất là : H và 'hơi' SM =)))) Cơ mà nói chung là đọc được Đọc Truyện » |