Phong Vân Truyền Kỳ Game nhập vai đánh theo lượt dựa trên bối cảnh Đông – Tây kết hợp. Chi tiết » |
Ngẫm lại đi xe ga oai thật , bảo sao có nhiều chú cố bán nhà bán đất cũng phải tậu được cái xe ga…Bệnh sĩ thì ai cũng có , chỉ có điều là nhiều hay ít thôi…may 1 điều là mình thuộc hàng sĩ ít…may thế
Phía trước có đám đông , đông nghìn nghịt , chật kín đường…Người ra hóng nhiều lắm , có thấy có cả bà bán hoa quả cũng vất cửa hàng đấy chạy qua ngó 1 cái…nghĩ có thằng nào vào hốt hết đống đồ của bà ấy thì vui…
Người Việt mình có cái tính tò mò , miền nào cũng vậy, trải từ miền bằng ra miền núi ,Bắc đến Nam…cơ mà có vùng ít vùng nhiều…nghe chừng là HN này đứng Top
Mò qua xem…tai nạn…một bác gái nằng xõng xoài ở giữa đường , đầu chảy máu , cái xe máy bị văng ra tận xa…không thấy bóng dáng cái mũ bảo hiểm đâu…chết dở…
Nghe người ta nói là bị xe ô tô đâm , xe ô tô nào đâu có thấy , chắc sợ quá chạy rồi…
Người đứng hai bên đường chỉ trỏ , nói dài nói ngắn , nói nhỏ nói to với nhau…rồi tiếng súy xoa , rồi thì cũng vãn , ai cũng sợ vạ lây…mình cũng sợ…Ông chú bên cạnh rút điện thoại ra , tưởng ông này gọi cấp cứu , dè đâu ổng gọi báo cho vợ đường này tắc , đi đường khác…
Không ai gọi cả , đang tính rút đt ra gọi thì thấy con bé đằng trc , chắc sinh viên…vì thấy nó mặc áo xanh thanh niên tình nguyện…Ờ , đúng rồi , nó gọi cấp cứu…
Xe đến chờ người đi , công an cũng mò đến kẻ phấn hỏi thăm hiện trường…bao nhiêu nhân chứng đứng 2 bên đông như kiến h chẳng còn mấy ai , dăm 3 mống …Cuối cùng vẫn là con bé sinh viên tình nguyện kia trả lời…
Nghe giọng thì ko phải người ở đây , sinh viên tỉnh lẻ đến cái đất này học thì đông lắm…môi trường rồi chất lượng học tập khác ở quê mà…
Nghe loáng thoáng thấy bà bác kia ra hẹn gặp cô con gái… cầm tiền theo. Cô con gái chửi nhau với bả , rồi giật túi xách , bao tiền lôi ra bằng hết , bắt taxi đi đâu đó…Bà bác phóng xe đuổi theo thì gặp tai nạn …lạ 1 điều là con gái bả ko dừng xe lại mà cứ cho chạy đi…
Thở dài…
Con gái dứt ruột đẻ ra còn không bằng một cô sinh viên tình cờ gặp …
Đấy mới thấy tình người ấm lạnh…Người ta cứ ca ngợi tình mẫu tử , nhưng tử mẫu thì…Buồn…
Cũng chả còn hứng mà đi đâu nữa , phóng xe về , cài quai mũ bảo hiểm thật cẩn thận…ko dám phóng nhanh…biết đâu một ngày vì mắc phải 1 trong vài cái lỗi đấy mà mình nằm dài ra đất…đúng không ?
Vừa đi vừa miên man nghĩ , đúng thật là tình người ấm lạnh …đi đâu cũng gặp…trong cái cuộc sống này…
Chuyện 12: Tri nhân tri diện bất tri tâm
Rồi thì cũng qua chỗ bu , bu vẫn thế , vẫn hiền , thấy thằng rể ra bu cười…
- Uống gì để bu lấy
- Bu cứ để con , dạo này đông khách không bu ?
- Ôi dào , vẫn tầm tầm , toàn khách quen
- Hehe , thế con gái bu đâu , sao hnay ko thấy ra vậy bu ?
- Nó đi học thêm , bu bắt mãi nó mới chịu đi…
- Dạ
- Con bé dạo này không hiểu sao cứ lầm lỳ , mày bữa nào dò hỏi cho bu cái . Bu hỏi nó , nó chả nói năng gì…
Giật mình…bữa trước vừa mới cãi nhau với con bé về cái vụ ăn mặc của nó…Cười ngượng với bu rồi chui vào cái góc quen thuộc…lôi đt ra nghịch nghịch , bấm bấm…
Hôm nay ngồi quán bu cứ thấy thiếu thiếu cái gì đấy , mọi khi chỉ cần ngồi 1 mình 1 cái đt , 1 cốc nước và vài điếu thuốc là có thể lai rai cả tối…Cơ mà hôm nay bồn chồn quá, lạ thật…Có khi mình nhớ con bé cũng nên…
Cười…Đúng vậy thật , hôm nay không thấy cái mặt vênh vênh của nó…kể cũng hơi nhớ…
Ông bác xe ôm vẫn ngồi đấy , lèm bèm hôm nay làm ăn kém quá…mình tạm hiểu là hôm nay mấy chú sinh viên cứng hơn mọi hôm , ổng không ép giá được…Sinh viên xin tiền gia đình , hoặc làm thêm để có tiền trang trải 4 năm học…Ông bác chặt chém sinh viên để nuôi thằng con sinh viên của ổng…Cái vòng luẩn quẩn , cơm áo gạo tiền…
Trà đá có thể làm tâm hồn con người ta thanh thản , mà cũng có thể do tâm hồn thanh thản nên mới tạt vào trà đá…Cứ nhìn mấy chú choai choai đầu hoàng kim đầu tím , tai đeo khuyên kia là biết…Hôm nào cũng ra , hôm nào cũng chủ đề đấy …gái , game , đục két gia đình , giáo viên…Rồi mấy chú ấy phá ra cười, tai mình vểnh lên hóng…Nhạt , thế mà cũn gây cười được…
Chậc , lại có khách đến kìa…
Đis…
1 con Wave đỏ và 3 thanh niên tóc dài nhuộm vàng , mặt gẫy , quần áo thì lòe loẹt như con công…Dừng xe rồi 3 ông này ngồi luôn cái bàn gần chỗ mình nhất…Thấy mình nhìn nhìn , một ông có vẻ gầy nhất , mặc cái quần bò bạc phếch lễ phép cười lại…
Thiện cảm …Bắt đầu có một chút thiện cảm với mấy ông này rồi…
Rồi một ông khác , ông này cao tầm 1m8 , dáng người hơi đô …giọng hơi ngang , nhưng mình hiểu đây là giọng đặc trưng của vùng miền ông này ở…Không phải thái độ gì với bu cả…
Lại cắm mặt vào cái đt , 9h10, h này chắc con bé đi học về rồi …hí hoáy nt
-Về chưa em ?
-Em đang về r , a đang đâu đấy
-Đang chỗ bu
-Em qua nhé
-Uhm
Lần nào nt cũng như vậy , nhiều khi mình muốn nt tình cảm , em ăn cơm nhé , trời lạnh nhớ mặc áo ấm , yêu em…đại loại thế…Nhưng mò vào cái đt thì ko viết được , đúng hơn là ko dám viết…Làm thằng đàn ông nhát quá cũng khổ…mà lại còn là nhát gái…Khổ…Quyết tâm sửa cái tật nhát gái này…
Con bé đi học thêm , thấy bảo ko đi xe…nhờ bạn đến đón…may 1 điều là bạn gái…hú vía…Cơ mà thằng tóc vàng dạo này ko thấy lảng vảng…Nghi thằng đấy đang tán con bé lắm…Thằng tóc vàng nhìn rất ngứa mắt…
Rảnh rỗi ra tám chuyện với bu chút , đang nói chuyện trên trời dưới đất thì bên kia đường có biến…nhà đối diện không hiểu tranh chấp gì mà 2 bố con cầm dao định chém nhau…ông con chửi ông bố ĐMM , chết dở…sinh thằng con ngu cũng khổ…Ông bố cũng ĐMM ông con…Điều hiển nhiên đã được chứng mình…Nếu xét về chửi thì ông bố thắng…
Ông con kia nhìn cũng có vẻ lấc cấc , cái mặt hếch lên , đỏ bừng…nghe chừng là có mùi rượu…
Ông bố cũng dạng dạng như vậy , chậc , giỏ nào quai nấy …các bụ nói cấm có sai…
Chém nhau rồi…à không phải , không phải dao , ông con cầm cái ống tuýp , đầu ko được nhọn cho lắm…Thằng ngu , cùng công bất hiêu thì cầm dao xiên chết luôn đi , tuýp làm gì …Phiền ra…
Hàng xóm người vào can , người không …trẻ con cũng ra xem hóng đông lắm . Mk , bố mẹ kiểu gì lại để con trẻ nó xem những thứ ko hay ho như này…Bảo sao có thằng lớn lên làm cướp , làm trộm , cũng là từ giáo dục của gia đình ko ra gì nên vậy…
Ông con kia tay lăm lăm tuýp , dứ dứ dọa đâm ông bố , ông bố miệng luôn muồn …ĐMM , THẰNG BẤT HIẾU…
Kệ chuyện nhà họ , ngó lơ đi thôi…Đang tính hỏi bu vụ này là vụ gì thì mấy 3 ông anh tóc vàng ăn mặc có vẻ quê quê 1 chút kia bật dậy chạy sang đường , người giữ chặt ông con , người vào khuyên ông bố…ông con vùng vẫy , cảm tưởng như chỉ cần 2 anh kia bỏ tay ra thì nó vào xiên chết bố nó luôn ấy…Làm màu…
Rồi thì ông con kia cũng “xuôi” , không “đâm” bố nó nữa…ông bố tay chỉ thằng vào mặt nó NGHỊCH TỬ , BẤT HIẾU , CÚT ĐI…
“ờ thì cút” ông con đáp tỉnh bơ rồi cút thật…thằng này nói được làm được , tao nể…tao nể …
Cái vụ lùm xùm kia rồi cũng xuôi , ai về nhà nấy …
Mình lại vào hóng chuyện bu…
À , hóa ra là tranh đất …ông bố có mảnh đất nhưng lại đem đi cho cô con gái , còn thằng con ko nên người của ổng , ổng k cho 1 đồng nào …nó điên , nó đòi đâm…rồi nó cút…
Mình lại nhìn sang mấy ông anh tóc vàng kia , người tốt đi đâu cũng thấy …người tốt không hẳn viết rõ cái chử TỐT trên trán , người tốt…
Cười cười rồi ra mời mỗi ông điếu thuốc , tán phét với mấy ổng…Nghe chừng mấy ông này nc thật thà lắm…Đang làm công nhân thôi…Tháng được ít tiền , dành dụm gửi hết về cho gia đình ở quê…
Người tốt cũng mấy ai có cuộc sống tốt….
Chuyện 12: Nghị lực con người là vô biên
10 năm trước , bà bác mình bị bệnh …ung thư vú…Hồi đó mình còn nhỏ , chỉ biết ung thư là một căn bệnh rất nguy hiểm…và có khả năng sẽ xuất hiện trường hợp xấu nhất…
Lo lắm…Bác mình thì lại rất thương mình , vì cả họ nội cố gắng mãi mới lòi ra một thằng đít tôn…là mình…Bác có gì ngon đều cho mình , có gì hay cũng nghĩ tới mình đầu tiên , nhiều khi mấy ông anh cũng ghen tỵ với mình lắm , thi thoảng lại lôi mình ra đánh…mình lại đi hớt lẻo , bác lại lôi mấy ông anh ra đánh đòn , rồi mấy ông anh lại đánh mình…cái vòng luẩn quẩn đấy kéo dài suốt cái tuổi thơ …
Nghe tin bác bị ung thư cả nhà lo lắm , chở bác ra bệnh viện…rồi bác cứ ở bệnh viện mãi ko thấy về…Mình thì nằng nặc đòi vào viện thăm bác , oz ậm ừ mãi , cuối cùng mới dắt mình đi…
Nhớ ngày đó trời mưa tầm tã , HN lụt , nước dâng đến bắp chân …oz cưỡi con xe 81 mình ngồi im đằng sau , áo mưa trùm kín đầu…thi thoảng có giọt nước mưa lạnh toát chui vào trong cổ áo…rồi thì nước lụt ….chẳng mấy chốc cả 2 bố con ướt đẫm .
Bệnh viện là một nơi xa lạ , cái ấn tượng hồi bé của mình là “ Bác sĩ không hiền như trong phim “ …Nhìn màu áo trắng vội vã đi trong sảnh , bác sĩ thì mặt lạnh tanh…đâm ra mình lấm lét lắm , cứ lẽo đẽo theo chân oz …
Bác nằm trên giường , đầu đội mũ , mặc bộ đồ màu xanh…Mắt trũng sâu , gầy rộc…Thấy mình vào thì cười cười , nụ cười với đôi mô khô nứt nẻ…tay bị kim truyền đâm vào , cái ống dài được nối với cái chai dịch bên trên , từng giọt…từng giọt cứ tí tách chảy xuống…nhỏ giọt…
Bác xoa đầu , cười cười khen thằng cháu ngoan…mình cũng chỉ biết ngồi im đấy…không hỏi thăm , 2 bác cháu , 1 người hỏi…1 người nói…
Bác hỏi về học hành , rồi về chuyện ở nhà…hỏi mình xem các bác với oz có khỏe ko , rồi động viên mình học…mình ậm ừ…
Rồi oz đến bảo về , lễ phép chào bác …bác lại xoa đầu…
-Thôi .Về đi cháu…muộn rồi đó…
-Khỏe nhanh nha bác…
-Bố tổ sư mày , khéo thế …
-*cười*
1 tuần sau không thấy bác về , hỏi oz…ổng bảo mấy ngày nữa bác về…háo hức lắm…
Rồi bác cũng về thật , mình lại lọ mọ mò sang thăm bác , chả cần oz dắt đi…
Bác vẫn nằm trên giường , vẫn gầy , mắt vẫn sâu…nhưng nét cười nhiều hơn…đôi môi cũng ko còn nứt nẻ nữa…
Mình đến…bác cười…
-Bác khỏe chưa ạ
-Bác khỏe rồi thằng quỷ ạ
Rồi bác nhéo má mình , hồi đó mình béo tròn…đành ra ai nhìn cũng muốn bẹo…
Ngồi chơi với bác 1 lúc , rồi mình bảo bác để mình đấm lưng cho…Ở nhà mẹ ốm mình cũng toàn đấm lưng …nên…
Bác cười bảo thôi…Rồi obz xách hoa quả, đường sữa đến thăm…Đuổi khéo mình đi…
Mình vào phòng trong , kiếm truyện của mấy ông anh…Bác cấm mấy ổng đọc truyện , nhưng ổng giấu , toàn đọc xong nhét xuống đệm xuống chiếu…mình bắt bài được…
Phòng trong cách phòng ngoài chỉ 1 bức vách mỏng , nghe loáng thoáng thấy việc bác đc chữa trị…
Nghe bác kể người ta điều trị bằng hóa chất , rồi thì phẫu thuật , cắt hết phần ngực…Bệnh viện cũng ko hứa trước điều gì…
Vài tháng sau bà bác khỏi hẳn…gọi là khỏi hẳn nhưng vẫn còn yếu lắm…
Rồi bác bắt đầu tập thiền…một ngày bác ngồi vài h đồng hồ …
Rồi bác tập cầu lông , tập thói quen dậy sớm thể dục , thói quen xấu bác bỏ hết…Ăn chay…
Đợt đầu tiên nghe chừng sức khỏe bác kém…ko làm tốt được mục tiêu đặt ra…Nhưng ít ra bác vẫn dậy sớm…5h dậy đi bộ…Chiều đánh cầu lông…và tối lại đi bộ…
Dần dần bác làm quen được với cái thời gian biểu của mình…
Sáng dậy sớm đi bộ rồi ăn sáng , đi làm…ăn trưa…đi làm…cầu lông….ăn tối…đi bộ…thiền…ngủ….
Ngày nắng cũng như ngày mưa…vẫn cái thói quen ấy…
Rồi từ đó cũng không nghe thấy tin gì về bệnh tình bác nữa…bác cũng ít ốm hơn , người cũng dần mập lên , khỏe khoắn hơn…vẫn quý mình …
Và đến giờ vẫn vậy…
Có lẽ cái thói quen này đi liền với bác 10 năm và đến cả sau này…
Gấu Đã Tán Em Như Thế nào Chuyện về 1 người con gái ( gấu hiện tại của em ) là người chủ động đã cưa đổ em... Đọc Truyện » |