pacman, rainbows, and roller s

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Đại Chiến Thiên Hà
Đại Chiến Thiên Hà
Game chiến thuật cổ điển và chiến tranh hiện đại, lấy bối cảnh trái đất trong năm 2112
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Một tuần học tập cho mùa thi bắt đầu, tạm gác mọi chuyện vui buồn sang một bên tôi lao đầu vào học một cách chăm chỉ đến ngạc nhiên, có lẽ giống như lời Hoán Phi nói tôi đang cố gắng tìm quên chuyện tình cảm bằng mọi cách và sách vỡ chính là phương pháp hữu hiệu nhất trong thời điểm này.

Mọi chuyện cứ tưởng sẽ lắng xuống sau những buồn đau đã qua, bất ngờ hôm nay anh lại đến lớp tìm tôi và nói lời xin lỗi về tất cả những việc mà thời gian trước đây anh đã làm và đối xử lạnh nhạt với tôi, anh còn hứa sẽ thay đổi những thói hư tật xấu sao cho phù hợp với tôi cũng đồng thời xứng đáng với danh hiệu hotboy mà mọi người ưu ái đã phong tặng cho anh.

Giữa cơn gió mùa hạ miên man thổi, những cơn gió không quá êm đềm cũng chẳng chút mạnh bạo cứ thổi làm se lạnh cả lòng người, ngồi bên cạnh anh ở một góc sân bóng của trường tôi ngập ngừng hỏi.

_Anh…đã suy nghĩ kỉ mọi chuyện rồi chứ?

Anh gật đầu dứt khoát.

_Phải, anh đã suy nghĩ rất kỉ và anh quyết định anh sẽ làm lại từ đầu vì em

Nghe anh nói anh sẽ làm lại vì tôi, tôi cảm thấy vui lắm nhưng có ai dám chắc chắn rằng những gì anh nói ra ngày hôm nay thì anh sẽ làm được, người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời” tôi sợ rồi đây sẽ lại hụt hẫng nhiều khi đặt niềm tin vào anh một lần nữa, liệu rồi anh có làm được hay không?, tôi cũng không biết, chỉ biết rồi tôi sẽ cho anh một cơ hội để anh sửa sai những lỗi lầm, anh đã biết ăn năn hối cải thì tôi cũng không đành lòng mà từ bỏ anh, nếu tôi làm điều đó vào lúc này có lẽ anh sẽ ngày càng tồi tệ hơn.

_Anh có chắc mình sẽ thay đổi được chứ?

Tôi hỏi.

Anh có vẻ đắn đó rồi nói.

_Anh cũng không chắc anh sẽ làm được nhưng em hãy tin tưởng ở anh và hãy cho anh một thời gian, anh chắc chắn sẽ thay đổi con người mình sao cho phù hợp với em

Tôi mĩm cười.

_Có gì là chắc chắn chứ?, em không muốn nghe anh nói điều gì vào lúc này cả, một Kỳ Quân mà ngày hôm qua em quen biết đã đi quá xa rồi, tất cả những gì tiếp theo hãy để thời gian trả lời

Anh gật gù.

_Anh biết anh đã làm mất lòng tin nơi em, giá như được sống trong yêu thương và sự đầy đủ từ nhỏ có lẽ anh đã trở thành một người đàn ông tốt

Tôi thấy tức cười khi nghe anh nói ra điều này liền lên tiếng.

_Tại sao anh có thể nói ra điều này được chứ?, cuộc sống của anh như vậy mà anh dám nói là không đầy đủ hay sao?, anh có biết trên đời này có bao nhiêu người muốn được như anh hay không?

Nghe tôi nói vậy anh liền phản ứng có vẻ rất bức xúc.

_Em tưởng anh muốn được như vậy sao?, sống trong một ngôi nhà lớn, được ăn học cao là hạnh phúc hay sao?, nếu được chọn lựa anh cũng muốn được như mọi người sống một cuộc sống bình thường không phải cô đơn lạnh lẽo trong một căn nhà rộng lớn

Im lặng một vài phút anh nói tiếp.

_Đúng là từ nhỏ anh đã sống trong sự đầy đủ về mọi phương diện vật chất, nhưng có một thứ anh không bao giờ có được đó là hạnh phúc gia đình, ba mẹ anh chỉ biết có công việc chẳng quan tâm đến việc học hành của anh, suốt ngày ông bà chỉ biết những mối quan hệ làm ăn và tìm đủ mọi cách sao cho kiếm được thật nhiều tiền mang về cho anh thỏa sức ăn chơi, nhưng ông bà đâu biết thứ anh cần không phải là đồng tiền mà ông bà mang về, đôi khi thèm một bữa cơm ấm áp gia đình mà chẳng khi nào có được, cái duy nhất mà anh có được là đồng tiền, ngoài tiền ra anh chẳng còn thứ gì khác

Nhìn vào mắt anh lúc này tôi thấy nó đã ươn ướt và tim tôi bỗng nhói đau khi đã hiểu sai về con người anh, trước đây tôi cứ nghĩ người giàu thì lúc nào cũng là người đầy đủ và hạnh phúc nhất thế gian, nhưng giờ tôi mới biết chuyện người ta có nhiều tiền với chuyện người ta cô đơn hình như không liên quan gì đến nhau.

Khẽ nắm lấy bàn tay anh tôi an ủi.

_Rồi hạnh phúc sẽ đến với anh mà

Không nói gì anh quàng tay ôm tôi vào lòng.

Sau những hiểu lầm đã qua tôi và anh lại trở nên thân thiết như lúc nào, giờ đây tôi có thể hiểu và cảm thông với anh, tôi sẽ cố gắng giúp anh có được thứ hạnh phúc mà bấy lâu nay anh đang tìm kiếm, với tôi anh giờ đây lại là một hotboy đầy kiêu kì và đáng yêu.

Rồi thời gian êm đềm lướt qua cuối tuần tôi và đám bạn thân lại hẹn nhau tại quán trà sửa để hàn quyên tâm sự, nhưng lần này tôi không đi một mình mà lại cùng anh tay trong tay xuất hiện trước mặt mọi người như một điều bất ngờ dành tặng cho ngày cuối tuần.

Vừa nhìn thấy tôi sánh bước bên cạnh anh nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy tròn mắt đầy kinh ngạc, không biết từ lúc nào tôi và anh trở nên thắm thiết lại cùng nhau, còn Hoán Phi thì chỉ nhìn tôi và mĩm cười như một lời cầu chúc hạnh phúc chưa nói.

Vội vàng bước tới nhìn anh mĩm cười rồi nhỏ Vũ Thy kéo tôi sang một bên hỏi chuyện.

_Cậu với anh ta làm hòa rồi hả?

Tôi chưa kịp trả lời thì nhỏ Nhã Quyên đã chạy tới hấp tấp hỏi.

_Hòa bình rồi sao?

Tôi nhe rằng cười gật đầu.

_Chuyện này ly kì và phức tạp lắm, khi nào có thời gian rảnh tao sẽ kể cho tụi bây nghe

Nói rồi tôi bước đến kéo ghế ngồi cạnh anh rồi nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy cũng bước tới, sau đó tôi giới thiệu lần lượt từng thành viên trong hội bạn thân cho anh được biết, với anh thì nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy là quá quen thuộc, chỉ duy nhất mỗi mình Hoán Phi thì anh không rõ.

_Chào

Hoán Phi gật đầu.

Anh gật đầu đáp trả cũng không quên chìa tay ra để bắt tay người bạn mới tên gọi Hoán Phi, rồi mọi người bắt đầu trò chuyện vui vẻ như lúc nào, nhưng đâu đó tôi nhận thấy ở anh một sự chán chường đầy vẻ coi thường những câu chuyện của chúng tôi, những câu chuyện của đám con nhà nghèo, có lẽ khoảng cách giữa tôi và anh quá xa, anh sẽ không thể nào hòa nhập được vào cuộc sống của tôi và ngược lại tôi cũng sẽ không bao giờ có thể đặt chân vào thế giới của anh.

_Kỳ Quân sao anh không nói gì?

Nhỏ Vũ Thy bất ngờ lên tiếng hỏi.

Anh mĩm cười, nụ cười có chút gượng gạo rồi đáp.

_Anh đâu biết mọi người đang nói chuyện gì

Nhỏ Nhã Quyên thấy vậy liền nói.

_Xin lỗi, có lẽ những câu chuyện của tụi em không hợp để nói với một hotboy con nhà giàu như anh đúng không?

Mĩm cười anh đáp.

_Không có đâu, mọi người đừng nói vậy, cứ mặc kệ anh mọi người cứ nói chuyện cùng nhau đi, anh xin phép ra ngoài một chút

Nói rồi anh đứng dậy bước đi, tôi cũng không biết anh đang muốn đi đâu nhưng có lẽ ở một nơi khác sẽ tạo cho anh một không khí dễ chịu hơn rất nhiều khi phải ngồi cùng đám bạn của tôi, cùng những câu chuyện mà anh không bao giờ có hứng thú.

Nhận ra sự mệt mỏi từ anh tôi đành tạm biệt mọi người mà ra về trước, rồi vội vàng bước theo anh tôi hỏi.

_Hôm nay anh sao vậy?, chẳng phải anh đã hứa với em là sẽ thay đổi vì em, sẽ hòa nhập vào cuộc sống của em hay sao?

_Thì anh đang cố gắng đây

Anh đáp với vẻ chán chường.

Bước đến trước mặt nhìn thẳng vào mắt anh tôi nói.

_Thái độ lúc nảy của anh nói cho em anh không thể làm được điều đó

Anh không nhìn tôi mà quay sang nơi khác không nói một lời, sự im lặng đáng sợ từ anh lại một lần nữa nói cho tôi biết anh sẽ mãi mãi không thuộc về tôi.

Im lặng có nghĩa là anh đồng ý với những gì tôi vừa nói, tôi thất vọng quay mặt bước đi chẳng nói với anh lời nào vì cho dù tôi có nói hay không thì những điều đó bây giờ đã không còn quan trọng.

Anh chạy đến nắm tay tôi kéo lại rồi khẽ nói.

_Anh xin lỗi, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?

Nhìn vào mắt anh tôi đáp.

_Em phải cho anh thêm bao nhiêu cơ hội nữa đây?

Như mọi khi anh lại thề thốt.

_Anh xin thề, lần này anh đảm bảo sẽ không để em thất vọng vì anh nữa

Tôi buông tay anh ra rồi thở dài nói.

_Anh đừng thề thốt nữa, đây không phải là lần đầu tiên em nghe thấy những lời thề thốt này của anh, (Truyện được sao chép từ website: 15giay.mobi) nhưng đã lần nào anh thực hiện được nó chưa, quả thật em rất vọng về anh, Kỳ Quân

Anh tỏ vẻ khó chịu liền nói.

_Em yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ

Tôi to tiếng hỏi lại.

_Anh nói em làm sao tin anh đây?, một tuần trước đây anh đã nói với em những gì anh còn nhớ không?, em khờ dại đặt lòng tin nơi anh để rồi chỉ thất vọng nhiều hơn

Anh cuối đầu thì thào.

_Anh xin lỗi

Nhìn anh rồi tôi bước đi không đáp một lời, anh cũng không nói gì và cũng không chạy theo năn nỉ hay giải thích thêm bất kì điều gì.

Trời lại chuyển mưa.

Sau những gì đã xảy ra có lẽ vài ngày tới tôi sẽ không thể vui vẻ như trước được, tôi không phải là người vô cảm, hãy để tôi làm quen và chấp nhận.

***

Tiếng chuông vang lên là dấu hiệu của thời gian làm bài thi đã hết, nộp bài mọi người bước ra khỏi phòng với tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm, vậy là môn thi cuối cùng cũng đã khép lại trong niềm vui háo hức đón chào một mùa hè sôi động của đám sinh viên chúng tôi.

Nếu như mọi khi thì tôi, nhỏ Nhã Quyên, nhỏ Vũ Thy và cậu bạn trai duy nhất Hoán Phi đã tung tăng đây đó để ăn mừng khi mùa thi đã qua, nhưng vì hôm nay Hoán Phi có việc gì đó tôi không rõ nên không thể đi cùng mọi người, bốn người vắng đi một thì quả thật có chút buồn chính vì vậy mà cả ba đưa chúng quyết định sẽ dành một ngày khác để ăn mừng khi mùa thi đã qua, cũng như đón chào một mùa hè tràn ngập yêu thương bên gia đình và bạn bè.

Rồi mọi người tạm chia tay nhau trước cổng trường, một mình lang thang đi về trên con đường quen thuộc tâm trạng nhớ thương một người lại ùa về trong tôi, cũng đã lâu rồi, kể từ ngày đưa anh đến gặp đám bạn thân thì hình như tôi và anh chưa bao giờ gặp lại có chăng cũng chỉ là những lần vô tình đụng mặt ở trường, nhưng vì một lý do gì đó mà cả tôi và anh đều không nói với nhau một lời, hai người đi đối diện nhau nhìn nhau mà như hai kẻ vô hình, chỉ lẳng lặng cuối đầu bước đi.

Tiếng còi xe của ai đó vang lên làm tôi giật mình chợt ngước mặt nhìn lên, và vô tình phát hiện người vừa chạy ngang qua trước mặt tôi chính là anh, vẫn hình ảnh đó, vẫn chiếc SH đầy sang trọng đó, nhưng người ngồi phía sau không phải là tôi mà thay vào đó là một cô gái đúng chất của một tiểu thư con nhà giàu.

Tâm trạng vốn đã không tốt của tôi khi nhìn thấy hình ảnh người con gái đó vòng tay ôm lấy người anh, tựa đầu vào bờ vai rắn chắn ấy càng làm tâm trạng tôi trễu nặng sầu, có lẽ anh không thể bước vào thế giới của tôi và tôi cũng không thể vì anh mà đánh mất bản thân mình nên anh đã rẽ tình sang một hướng khác, một người vừa xứng với một hotboy con nhà giàu như anh, vừa có thể mang lại cho anh một cảm giác nhẹ nhàng trong tình yêu của những người có tiền.

Khẽ buông tiếng thở dài tôi thấy lòng mình quặng thắt đau, đau như ngày răng cắn phải đôi môi nhưng biết phải làm sao khi anh và tôi là người thuộc về hai thế giới.

Anh vẫn là một hotboy kiêu kì, tôi dù có cố gắng làm mới bản thân mình như thế nào đi nữa thì vẫn là một con bé nhà quê giữa chốn Sài Thành xa hoa cám dỗ, cuộc sống của một con người sẽ thoải mái hơn khi ý thức được mình là ai?.

Từ đây tôi sẽ cố chập nhận rằng mình đã vĩnh viễn mất đi anh và sẽ cố quên anh bằng mọi cách.

Có người nói rằng khi trời chớm sang thu cũng là lúc lòng người nặng nỗi sầu, một mình giữa đêm tối hiu quạnh và trống trãi tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn về điều này, đêm nay lại không ngủ được, sao tôi cứ nghĩ tới anh dù lòng đã bảo bằng mọi giá cũng phải quên anh, bạn bè bảo tôi ngốc, ừ thì tôi ngốc thật khi cứ dành tình cảm cho một người trong vô vọng.

Tiếng chuông cửa vang lên xé nát không gian yên tỉnh, hít thở thật sâu như để lấy lại cân bằng tôi bước ra mở cửa, một hình ảnh thân thương đập ngay vào mắt tôi, tôi vừa nghĩ đến anh thì anh đã xuất hiện, người nồng nặc mùi bia rượu vừa nhìn thấy tôi anh đã ôm choàng siết chặt lấy cả con người tôi, và anh khóc, khóc rất nhiều, nhiều lắm.

_Em có còn yêu anh không Khiết Linh?

Anh chợt hỏi.

Khẽ đẩy người anh ra tôi đáp.

_Em muốn yêu anh nhưng lại không thể yêu anh

Dịu dàng nắm lấy bàn tay tôi anh nói.

_Thời gian vừa qua xa em anh mới nhận thấy cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa nếu thiếu vắng em, chúng ta làm lại từ đầu được không em?

Tôi nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ bờ môi nhấp máy.

_Anh đừng nói yêu em, nếu thật sự yêu em thì anh đã không lạnh nhạt thờ ơ và còn cố tình đi cùng người con gái khác qua trước mặt em trong thời gian vừa qua

Vội vàng anh giải thích.

_Anh xin lỗi, tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em

Tôi nhìn anh mĩm cười với những giọt nước mắt mà nghẹn ngào lời nói.

_Không phải, nếu yêu em thì anh đã không làm vậy giữa chúng ta quả thật có một khoảng cách không thể đến gần nhau được, em cũng không muốn làm khổ bản thân mình nữa

Nắm chặt lấy tay tôi hơn anh nói.

_Anh cầu xin em, em hãy cho anh một lần cơ hội nữa, anh sẽ sửa sai những lỗi lầm mình đã gây ra

Lắc đầu tôi từ chối.

_Anh sẽ không làm được đâu, sẽ không bao giờ làm được

Anh chắc chắn.

_Lần này anh có thể đảm bảo…

Cắt ngang lời anh tôi nói.

_Nếu làm được thì một hotboy Kỳ Quân đứng trước mặt em của ngày hôm nay đã không nồng nặc mùi bia rượu như vậy, anh đã hứa với em bao nhiều lần rồi anh nhớ không? Em không còn kiên nhẫn cũng không muốn đặt lòng tin nơi anh để rồi chuốt lấy thất vọng thêm nữa, anh hãy cứ là anh, và em vẫn sẽ mãi là em đã đến lúc chúng ta nên trở về đúng với thế giới của mình rồi, chúng ta đã đến với nhau quá vội vàng khi còn chưa hiểu hết về nhau, đó là một sai lầm rất lớn, và bây giờ chúng ta nên chấm dứt để nó không tiếp tục sai lầm thêm nữa

Im lặng một lúc anh đặt hai tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.

_Có phải em muốn chia tay với anh là vì Hoán Phi có đúng không?

Tôi thật thất vọng về anh thì ra anh đang nghi ngờ tình cảm giữa tôi và Hoán Phi, đẩy tay anh ra tôi nói.

_Hay lắm, cuối cùng thì anh cũng nói ra được câu trong lòng, thì ra giữa chúng ta có nhiều mâu thuẩn đến như vậy, dù gì chúng ta cũng sống trong hai thế giới khác nhau, nếu chúng ta không thể thích nghi, để tránh đau khổ về sau có lẽ chúng ta cần thời gian để bình tỉnh lại, chúng ta chia tay đi

Dứt lời tôi bước vào trong, nhưng chưa kịp bước đi thì bàn tay anh đã nhanh chống nắm chặt lấy tay tôi mà nói.

_Chẳng lẽ em ghét anh đến như vậy sao? Anh đã làm gì sai để em muốn chia tay chứ?

Quay lại nhìn anh tôi giải thích.

_Chúng ta vốn đã sai ngay từ đầu, chúng ta vốn không hợp nhau, không hiểu nhau, vốn không thể ở bên nhau, những người khác yêu nhau được hạnh còn chúng ta yêu nhau chỉ có tổn thương đau khổ, khoảng cách của chúng ta quá lớn dù anh và em có thay đổi như thế nào cũng không thể bước vào thế giới của nhau được thì tại sao cứ phải làm khổ nhau mãi, đây là một khởi đầu sai lầm vậy nên chúng ta hãy chấm dứt nó đi

Vội vàng anh nói.

_Nhưng mà anh…

Không đợi anh nói hết câu tôi liền chen ngang.

_Tình cảm giữa chúng ta đã phai nhạt miễn cưởng bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, chúng ta chia tay thôi

Khẽ gật gù anh hỏi.

_Được, anh đồng ý chia tay nếu em cho anh một lý do chính đáng

Nhìn thẳng vào mắt anh lần cuối tôi đáp.

_Lý do đơn giản là anh và em không thuộc về nhau, anh là một công tử con nhà giàu nổi tiếng ăn chơi, anh không thể vì em mà thay đổi những thói hư tật xấu đó được, em càng khuyên ngăn thì anh ngày càng đắm chìm trong hố sâu trụy lạc tội lỗi, và quan trọng hơn hết anh là một hotboy có tiếng, xung quanh anh lúc nào cũng có bóng dáng của những cô gái sẳn sàng hy sinh tất cả vì anh, em mệt mỏi lắm rồi, yêu anh em không có cảm giác an toàn, em không muốn mình phải mệt mỏi thêm nữa, chúng ta chia tay thôi, em đã buông tay thì anh đừng nắm lấy tay em nữa, hãy sống cuộc sống của mình

Anh không nói thêm điều gì lặng lẽ nới lỏng vòng tay rồi chợt vỡ òa ngay dưới chân tôi, nhìn thấy anh như vậy tôi đau khổ lắm chứ, tôi cũng đâu muốn nói lời chia tay nhưng không hiểu tại sao tôi lại có thể nói ra điều này một cách dễ dàng như vậy, có lẽ vì tôi quá yêu anh?, yêu anh nên buộc lòng tôi phải nói lời chia tay, mặc dù rất đau khổ nhưng tôi có thể làm được gì khác khi anh và tôi mãi mãi là hai người dưng ngược lối.

Nghẹn ngào anh nói trong nước mắt.

_Em biết không?, thật ra lúc đầu anh đến với em chỉ là một trò chơi, vì lời thách đố của đám bạn, anh muốn chứng tỏ cho chúng nó thấy tất cả các cô gái đều thích anh, nhưng sau một thời gian tiếp xúc với em thì đó không còn đơn giản là một trò chơi nữa, anh đã thật sự thích em, thích rất thật, và bây giờ em lại nói em muốn chia tay…

Những lời anh nói càng làm cho trái tim tôi quặng thắt, chạy thật nhanh về phòng đóng kín cửa tôi khóc thật nhiều, như đồng cảm với nỗi buồn chất ngất của tôi trời bỗng đổ cơn mưa, mưa rất lớn và lạnh lẽo, tiếng khóc của tôi hòa vào tiếng mưa rồi chợt tắt lịm giữa màn đêm ưu tối.

Hình bóng ai đó hãy ngủ yên trong trái tim tôi, xin đừng ai đánh thức nó để cho tim tôi thôi nhói đau hôm nay và mãi mãi.

Hẹn tôi vào một ngày cuối tuần bên dòng sông đượm buồn, Hoán Phi của ngày hôm nay dường như đã khác đi nhiều so với ngày hôm qua.

_Cậu và hotboy Kỳ Quân sao rồi?

Cậu ta nhìn tôi rồi chợt hỏi.

Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi mang tính riêng tư này nhưng rồi cũng trả lời.

_Bây giờ không có gì nữa rồi

Câu ta lại hỏi.

_Cậu có còn thích anh ta không?

Tôi mĩm cười.

_Thích thì được gì chứ, anh ta không thuộc về thế giới của mình

Khẽ thở dài cậu ta nhìn ra dòng sông rồi nói.

_Cậu biết không?, thật ra chia tay không phải chấm hết mà chia tay chỉ để con người ta suy nghĩ lại những việc đã gây ra cho đối phương trong thời gian vừa qua, khi thích một ai đó thì chúng ta luôn chỉ nhìn về phía người đó mà thôi, và sẽ không bao giờ có gì gọi là chia tay

Câu nói của cậu ta làm tôi phải suy nghĩ, nhưng rồi mọi suy nghĩ cũng cuốn theo dòng nước xoáy kia mà trôi mãi không về.

Đột ngột tôi đứng bậc dậy nhìn cậu ta rồi nói.

_Xin lỗi cậu, mình có một việc quan trọng…

Không để tôi nói hết lời cậu ta mĩm cười vui vẻ nói.

_Không sao cậu có việc gì quan trọng thì cứ đi làm đi

Tôi gật đầu.

_Uhm, xin lỗi cậu nha

Nói rồi tôi vội bước đi, cậu ta liền lên tiếng hỏi theo.

_Cậu có cần mình đưa đi không?

Tôi quay lại nhìn cậu ta mĩm cười thay lời cám ơn rồi lắc đầu từ chối.

_Không cần đâu, mình đi một mình được rồi

Cậu ta gật đầu rồi tôi vội vả bước nhanh hơn về phía trước, vì nếu chậm trễ có thể tôi sẽ vụt cơ hội để gặp mặt và không biết đến khi nào tôi mới có đủ can đảm để nói lên một sự thật.

Tôi tìm đến công ty của ba mẹ Kỳ Quân, xin được phép gặp mặt ông bà để nói cho họ biết điều mà con của họ cần chính là thứ hạnh phúc đầm ấm gia đình, chứ không phải là những đồng tiền mà họ mang về.

Tôi cũng không biết vì lý do gì mà tôi lại làm việc này khi giờ đây tôi và anh đã không còn là của nhau, nhưng có lẽ một điều từ sâu trong thâm tâm tôi vẫn coi anh là một phần của cuộc sống mình, anh là một hotboy sa ngã giữa dòng đời nghiệt ngã vì thiếu vắng tình thương từ thuở nhỏ, và tôi làm điều này với hy vọng ba mẹ anh có thể hiểu ra tiền không là tất cả, để có thể bù đắp, có thể mang về cho anh thứ hạnh phúc đời thường nhưng với anh đó cả một món quà sa sĩ.

Sau một thời gian dài ngồi chờ đợi cuối cùng thì tôi cũng gặp được hai ông bà vào cuối ngày, lễ phép tôi gật đầu.

_Xin chào hai bác

Mẹ anh ngồi xuống bên cạnh nhìn tôi nheo mày hỏi.

_Con là ai?

Tôi mĩm cười.

_Dạ, con là Khiết Linh bạn của anh Kỳ Quân

Cả hai ông bà nhìn tôi gật gù rồi bỗng ba anh lên tiếng.

_Con muốn gặp chúng tôi có chuyện gì sao?

Tôi gật đầu, mẹ anh liền nói.

_Là chuyện gì? Có phải Kỳ Quân nó lại gây ra tại họa gì rồi không?

Ba anh có vẻ tức giận liền hỏi.

_Kỳ Quân nó lại gây ra tai họa gì? Con mau nói cho hai bác biết xem

Tôi hít thở thật sâu để lấy thêm can đảm rồi mạnh dạn nhìn thẳng vào ba mẹ anh mà nói.

_Anh Kỳ Quân không gây ra tại họa gì cả, thật ra ngày hôm nay con lấy hết can đảm đến tìm hai bác là để nói cho hai bác biết một sự thật

_Sự thật gì?

Mẹ anh hỏi.

Tôi nhìn bà và nói.

_Sự thật là anh Kỳ Quân rất cô đơn

Nghe tôi nói vậy ba anh nhếch môi cười.

_Chắc là con chưa biết gì về Kỳ Quân rồi, nó đường hoàng là một hotboy con nhà giàu xung quanh nó lúc nào mà chẳng có bạn bè, (Truyện được sao chép từ website: 15giay.mobi) làm sao mà có chuyện nó cô đơn được chứ?

_Chính vì anh ấy là một hotboy con nhà giàu cho nên anh mới trở nên cô đơn bác à

Tôi nói ngay khi nghe thấy những gì ba anh vừa hiểu về con trai mình.

Mẹ anh lại nhìn tôi nheo mày hỏi.

_Ý con là gì? Bác chưa hiểu ý con muốn nói

Tôi cuối đầu nín lặng ít phút rồi thẳng mặt nhìn ba mẹ mà nghẹn ngào.

_Thật ra con là bạn gái của anh Kỳ Quân

Ba anh tươi cười nói.

_Kỳ Quân là một hotboy chuyện nó có bạn gái là bình thường thôi

Tôi tiếp tục.

_Nhưng đó là chuyện của trước đây mà thôi, giờ đây con và anh Kỳ Quân chỉ đơn thuần là bạn bè

Mẹ anh ngập ngừng hỏi.

_Nhưng…có chuyện gì?

Không vội trả lời, tôi hỏi lại.

_Hai bác có biết thứ mà anh Kỳ Quân cần là gì hay không?

Ba anh trả lời chẳng chút đắn đo.

_Nó không cần thứ gì cả, cuộc sống của nó rất vui vẻ và hạnh phúc bởi nó đã quá đầy đủ

Ba anh vừa dứt lời tôi nói ngay.

_Bác nghĩ đầy đủ có nghĩa là hạnh phúc hay sao?, có một lần anh Kỳ Quân nói so với nhiều người thì có lẽ cuộc sống của ảnh rất tốt, từ nhỏ ảnh đã được sống trong một ngôi nhà lớn, được ăn ngon mặc đẹp, được học cao, sống một cuộc sống không âu lo phiền muộn nhưng cũng chính vì những điều đó, chính vì cuộc sống quá tốt đã lấy đi của ảnh một thứ mà ảnh hết lòng trận trọng

Ba anh tức giận liền to tiếng.

_Cuộc sống quá tốt, quá hạnh phúc hơn rất nhiều người đã lấy đi thứ gì của nó nào? Con nói xem

Lòng can đảm và sự mạnh dạn từ đâu ùa về mạnh mẽ tôi đáp lời ba anh dứt khoát.

_Đó là hạnh phúc gia đình, thứ hạnh phúc mà bất cứ một người ba người mẹ bình thường nào cũng có thể mang đến cho con cái của mình, nhưng hai bác đã không cho anh Kỳ Quân được điều đó, với anh Kỳ Quân mà nói thứ hạnh phúc gia đình mãi mãi là một món quà xa xỉ mà anh ấy không giờ có thể với tới

Đến đây ba mẹ anh ngạc nhiên nhìn nhau không nói được lời nào, tôi nghẹn ngào tiếp tục câu chuyện.

_Hai bác biết không đã nhiều lần anh Kỳ Quân tự hỏi lòng bao nhiêu cho đủ để chạm đến hạnh phúc, và nếu có thể anh ấy sẳn sàng hy sinh tất cả những gì mình đang có để được ăn một bữa cơm đầm ấm cùng hai bác, thật sự thứ anh ấy cần không phải là những đồng tiền mà hai bác mang về đâu, mà thứ anh ấy cần chỉ đơn giản là không khí gia đình, thèm được ba đánh đòn những lần đi chơi về muộn rồi được mẹ âu yếm dỗ dành, những điều này có quá khó không hai bác?

Từ trên khóe mắt mẹ anh tôi nhìn thấy những giọt nước mắt mặn đắng bắt đầu tuôn ra, những giọt nước trên khóe mắt tôi cũng dần rơi xuống, đưa tay khẽ lau dòng lệ nghẹn ngào, tôi nói thêm.

_Vì thiếu vắng tình thương, sự quan tâm từ hai bác mà anh Kỳ Quân đã tìm đến những người bạn xấu, những thành phần bên lề xã hội đi những bước đi lầm đường lạc lối để rồi ngày càng lún vào hố sâu tội lỗi, tất cả những việc anh ấy làm cũng vì muốn tìm quên sự lạnh lẽo cô đơn mỗi khi đặt chân về nhà, có những lúc giật mình đêm mưa anh ấy đã nghẹn ngào bậc khóc vì dòng đời thì cứ trôi mãi mà anh ấy vẫn không có được thứ hạnh phúc mà mình mong muốn, những lúc sương khuya rơi ướt lạnh càng làm tâm hồn thêm tê tái, và những lúc như thế anh ấy chỉ muốn được một giấc ngủ thật sâu và đừng bao giờ thức dậy…

Nghe đến đây mẹ anh không thể kìm chế thêm được nữa, nỗi nghẹn ngào của bà bậc lên thành tiếng.

_Bác thật là vô tâm, những việc nhỏ nhoi đơn giản như vậy mà bác đã không thể mang đến cho nó, bác một người mẹ xấu, chính bác đã hại con trai của bác thành một người như vậy, bác không xứng đáng làm mẹ của nó…

Khẽ ôm bà vào lòng ba an ủi, lúc này khi nhìn vào mắt ông tôi phát hiện ra dường như nó đang ngấn lệ.

Tôi không muốn nhìn thấy ai khóc và cũng không muốn ai phát hiện ra tôi đang khóc, tôi lễ phép chào ba mẹ anh rồi nhanh chân bước đi cố ngẫn mặt nhìn lên để những giọt nước mắt kia không thể trào ra ướt đẫm bờ mi.

Bất ngờ ba anh lên tiếng.

_Chờ đã

Tôi quay lại ông mĩm cười hiền từ khẽ nói.

_Cám ơn con

Nhìn ông tôi mĩm cười đáp trả, mặc dù nước mắt chảy nhưng ít ra tôi cũng hiểu được và tin chắc chắn rằng sau khi biết được sự thật hạnh phúc gia đình là thứ thiên liêng nhất trên cõi đời, ông bà sẽ có cách suy nghĩ khác về đồng tiền và ắt hẳn sẽ mang về cho Kỳ Quân con trai của ông bà điều thiên liêng đó.

Hôm nay trường tôi có tổ chức một buổi lễ tổng kết trước kì nghỉ hè, các bạn sinh viên có mặt rất đầy đủ vì ai cũng mong ngày này từ lâu lắm rồi.

Sau những nghi lễ cần thiết như mọi khi là một chương trình ca nhạc thật hoành tráng được diễn ra, học sinh các lớp đã đăng ký lần lượt biểu diễn các tiết mục của mình, mỗi một tiết mục là một sự bất ngờ đáng nể, ngồi trong hội trường tận mắt xem những gì các bạn sinh viên mang đến mà tôi cứ ngỡ rằng mình đang xem một chương trình ca nhạc chuyên nghiệp với một dàn sao vô cùng nổi tiếng, quả thật nó hay và hấp dẫn đến bất ngờ.

Sự xuất hiện đột ngột của hotboy Kỳ Quân làm cả hội trường như muốn nổ tung, vẫn như lúc nào anh luôn được mọi người yêu mến với từng bước nhảy lời ca tiếng hát, anh khẽ nhìn tôi làm tôi hơi ngập ngừng, nhưng rồi tôi can đảm nhìn thẳng vào mắt anh mà mĩm cười, anh cũng nhìn tôi rồi mĩm cười đáp trả, hình ảnh của một hotboy kiêu kì kiêu sa của anh lại ùa trong tôi, tuy rằng thời gian rất ngắn nhưng nhìn vào mắt anh lúc này tôi thấy được sự trưởng thành từ anh, một hotboy đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, hát hay nhảy đẹp và…đáng yêu.

Kết thúc phần trình diễn của mình anh bỗng đi phía tôi tươi cười và hỏi.

_Lâu rồi không gặp em vẫn khỏe chứ?

Tôi mĩm cười đáp lời anh.

_Cám ơn anh em vẫn khỏe, còn anh?

Anh gật đầu.

_Uhm, cuộc sống hiện tại của anh rất tốt, cám ơn em

Tôi nheo mày ngạc nhiên.

_Tại sao lại cám ơn em?

Không trả lời anh nói.

_Một ngày kia có một cô gái đến tìm ba mẹ của anh và nói rất nhiều điều, những điều mà cô gái đã nói làm cho ông bà cảm rất khó chịu nhưng rồi sau đó họ chợt nhận ra tiền không phải là tất cả, mà hạnh phúc gia đình mới là điều đáng quý trong cuộc sống…em định giấu anh chuyện này đến bao giờ đây?

Hiểu ra những gì anh đang nói, tôi nhìn anh mĩm cười.

_Anh biết hết mọi chuyện rồi sao?

Anh gật đầu thay câu trả lời, tôi hỏi tiếp.

_Vậy anh đã có được thứ hạnh phúc mà anh từng mong muốn chưa?

Anh gật gù đáp.

_Hiện giờ anh đang đắm chìm trong thứ hạnh phúc đó đây, anh cám ơn em nhiều lắm Khiết Linh, cũng nhờ có em mà anh mới lấy lại được cuộc sống của vốn vĩ đơn thuần của anh

Tôi tròn mắt nhìn anh.

_Ý anh là…

Anh vội chen ngang.

_Anh đã lấy lại được hình ảnh và con người của mình như trước đây, thời gian trước vì không có được sự quan tâm từ ba mẹ cộng thêm nỗi buồn trống trãi mỗi khi đặt chân về nhà mà anh đã đánh mất bản thân mình, vì không muốn buồn tủi cô đơn mà anh đã đi theo những bạn bè hư hỏng, ăn chơi bất chấp hậu quả chỉ để tìm quên hiện tại, nay nhờ có em mà anh lại được một lần nữa là chính anh, cám ơn em nhiều lắm Khiết Linh

Tôi cảm thấy vui khi nghe anh nói ra điều này, cuối cùng thì tôi cũng giúp anh lấy lại phong độ của một hotboy như trước đây.

Khẽ nhìn tôi anh nói.

_Khiết Linh này, nếu anh đề nghị chúng ta quay lại với nhau em có đồng ý không?

Quá bất ngờ trước câu hỏi của anh tôi chỉ biết nhìn anh rồi ngập ngừng.

_Tại sao anh lại hỏi như vậy?

Anh khẽ cười.

_Không có gì, thôi bỏ đi anh chỉ hỏi chơi thôi mà

Lặng thầm, tôi nhìn anh thật lâu rồi nói.

_Trong thời gian qua em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện giữa anh và em, em mới chợt nhận thấy một điều rằng giữa chúng ta không tồn tại một tình yêu thật sự, thật ra tình cảm mà em dành cho anh chỉ là một sự ngộ nhận, chỉ vì bản tính trẻ con quá hiếu thắng cộng với một phần vì anh đẹp trai, tài giỏi mà em đã đem lòng yêu mến anh, cái yêu mến này nó không phải là tình yêu nam nữ, có chăng cũng chỉ như là tình cảm của một khán giả dành cho thần tượng của mình, em đã lầm tưởng rằng tình cảm em dành cho anh là tình yêu nhưng không phải mà đó chỉ là lòng ngưỡng mộ

Lặng im lắng nghe những gì tôi nói, anh thở dài rồi chỉ nhìn tôi mĩm cười.

_Anh hiểu rồi, anh chỉ hỏi chơi thôi, em đừng căng thẳng như vậy

Chẳng biết phải nói gì hơn tôi mĩm cười đáp trả, rồi bất ngờ anh nói.

_Anh sẽ đi du học

Đột ngột nghe anh nói đến hai từ du học tôi không tránh khỏi ngạc nhiên liền hỏi.

_Anh sẽ đi du học sao Kỳ Quân?

Anh gật đầu chắc chắn, tiếp tục tôi hỏi.

_Sao tự nhiên lại đi?

Anh mĩm cười.

Anh muốn đi du học để cố quên em

Nghe anh nói vậy tôi chỉ biết nhìn anh mà chẳng nói được lời nào, anh bỗng tươi cười lớn tiếng rồi nói.

_Anh đùa đó

Bật cười to tiếng tôi đáp trả.

_Đâu có, em biết anh nói đùa mà

Đang cười anh chợt dừng lại và nói.

_Thật ra anh quyết định đi du học là để sau khi trở về có kiến thức và kinh nghiệm để thay ba mẹ quản lý công ty, anh đã trưởng thành rồi mà, đã đến lúc phải thực hiện ước mơ của mình

Dứt lời anh bỗng bật cười thành tiếng, nhìn thấy anh như vậy tôi cũng tươi cười cùng anh, rồi anh khẽ nhìn tôi hỏi.

_Khiết Linh nè, tuy rằng anh và em không thể trở thành một cặp nhưng anh vẫn mong là bạn, em nghĩ thế nào?

Nhìn anh tôi mĩm cười gật đầu đầy dứt khoát.

_Tức nhiên rồi

Tiếng cười của tôi và anh lại vút lên trong veo bay thật cao, thật xa hòa vào những giai điệu rộn ràng, tiếng ho hét cổ vũ của mọi người trong hội trường, (Truyện được sao chép từ website: 15giay.mobi) và tôi tin lần này nhất định anh sẽ thực hiện được ước mơ của mình vì đơn giản anh luôn là một hotboy đáng yêu và đầy tài năng trong lòng tôi.

_Khi nào thì anh đi ?

Tôi hỏi.

_Cuối tuần này

Anh đáp.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên vì sự ra đi vội vàng của anh.

_Nhanh vậy sao?

Anh mĩm cười.

_Lúc đó em có thể đến tiễn anh không?

Không suy nghĩ tôi liền gật đầu.

_Nhất định em sẽ đến mà

Bỗng tiếng chuông điện thoại anh reo vang, anh dành ít phút nghe máy rồi đành tạm biệt tôi ở đây vì anh phải trở về thu xếp hành lý và giải quyết một số việc để chuẩn bị cho chuyến bay vào ngày cuối tuần.

_Anh về đây, tạm biệt em Khiết Linh

Anh khẽ nói.

Tôi gật đầu nhìn anh bước đi tự dưng khóe mắt thấy cay vô cùng, dõi mắt nhìn theo mỗi bước đi của anh tôi chợt nghĩ đến những lời mà Hoán Phi đã nói, khi thích một ai đó thì chúng ta luôn chỉ nhìn về phía người đó mà thôi, và sẽ không bao giờ có gì gọi là chia tay.

Dừng lại đôi phút tôi chợt suy nghĩ có lẽ vì trước đây tôi hay nhìn Kỳ Quân và luôn tìm đủ mọi cách tiếp cận anh, để rồi chia sẽ cùng anh những vui buồn, luôn xuất hiện bên cạnh những lúc anh cần thiết nên đã bị một người tinh tế như Hoán Phi phát hiện, nhưng tại sao cậu ta lại biết rất rõ những chuyện vui buồn của tôi và luôn xuất hiện chia sẽ cùng tôi những lúc tôi cần thiết nếu như cậu ấy không nhìn về phía tôi?.

Dường như nhận ra được điều gì, tôi vội vàng nhìn xunh quanh rồi phát hiện ra ngày hôm nay Hoán Phi đã không có mặt, hấp tấp tôi quay sang tôi hỏi nhỏ Nhã Quyên.

_Hoán Phi đâu?, tại sao hôm nay cậu ấy lại không có ở đây?

Nhỏ Nhã Quyên vừa say xưa cổ cho những tiết mục sôi động vừa đáp.

_Hoán Phi về quê nghĩ hè rồi

Tôi hoàn toàn ngạc nhiên về điều này, tại sao Hoán Phi về quê mà không nói với tôi lời nào?, chẳng lẽ cậu ta không xem tôi là bạn nữa hay sao?, không suy nghĩ gì nhiều tôi nôn nóng hỏi tiếp.

_Cậu ta đi khi nào?

_Sáng nay, giờ này chắc cậu ta đã ra bến xe rồi

Nhỏ Nhã Quyên đáp.

Trong đầu không còn suy nghĩ thêm được điều gì, giờ đây trong mắt tôi chỉ có mỗi hình ảnh Hoán Phi hiện diện, tôi lao ra khỏi hội trường chạy thật nhanh ra bến xe với hy vọng sẽ tìm được cậu ta dù rằng cơ hội là rất mong manh, chợt tiếng nhỏ Vũ Thy vang lên phía sau lưng tôi, dừng lại tôi quay sang vội vàng nó chạy đến đưa cho tôi một cuốn sách nhỏ và nói.

_Cậu đọc cái này đi mình nghĩ là nó rất quan trọng với cậu

Cằm lấy cuốn sách tôi hỏi.

_Đây là cái gì?

Mĩm cười nó đáp.

_Nhật ký của Hoán Phi, hôm qua đến nhà giúp cậu ta chuẩn bị hành lý về quê vô tình mình thấy được và mình nghĩ cậu nên đọc nó để hiểu cậu ta hơn

Nhanh tay tôi mở cuốn nhật ký ra và những dòng chữ đầy sâu sắc mà Hoán Phi đã viết nhanh chống chạy vào mắt tôi.

“Xin chào Khiết Linh người bạn gái mới của tôi, không biết từ lúc nào mình lại cảm thấy rất thích cậu, thích rất thật, đã nhiều lần mình muốn hét lên thật to rằng mình rất thích cậu, nhưng ngày ngày chứng kiến tình cảm mà cậu dành cho hotboy Kỳ Quân thì mình đã biết mình chẳng còn chút gì gọi là cơ hội, mình đã hụt hẫng suốt một thời gian dài để rồi mình nhận ra rằng nếu không thể đến với cậu thì ít ra mình cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau, hằng ngày lắng nghe những vui buồn chia sẽ cùng nhau và đó chính là một cái cớ để mình có thể tiếp xúc với cậu và sẽ cố gắng xem cậu như một người bạn không hơn kém…”

Đọc xong những dòng nhật ký của Hoán Phi tôi thấy mình thật vô tâm và ngu ngốc, tại sao tôi lại không nhận thấy được tình cảm mà cậu ấy đã dành cho tôi suốt quảng thời gian vừa qua, nó rất chân thành và sâu sắc.

Như một phản xạ tự nhiên tôi nhanh chân chạy ra bến xe để tìm Hoán Phi và để nói cho cậu ta biết một điều.

Những bước chân của tôi cứ miệt mài chạy trong sợ hãi, tôi sợ rằng nếu dừng chân lại tôi sẽ mãi mất đi Hoán Phi, mất đi một phần của cuộc sống.

Tôi gần như điên lên khi không tìm thấy Hoán Phi giữa bến xe tấp nập dòng người qua lại, thất vọng tôi ngồi gục xuống một góc đường với những giọt nước mắt cứ nghẹn đắng bờ mi, tôi thầm trách bản thân mình nếu như tôi đến sớm một chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Những giọt nước mắt cuối cùng lăn ra rồi đọng lại trên hai gò má nguyên hình vẹn vẽ, tôi đứng dậy với một tâm trạng não nề ngước nhìn những chuyến xe, những dòng người lần cuối rồi lặng lẽ quay lưng cuối mặt lê từng bước chân nặng triễu, bất chợt như một điều kỳ diệu, từ phía sau tôi nghe thấy tiếng Hoán Phi gọi tên tôi thật to, không đắn đo nghĩ suy tôi vội vàng quay đầu nhìn lại thì quả thật là Hoán Phi, cậu ta đứng phía sau nhìn tôi và mĩm cười thật tươi.

Hình ảnh mộc mạc chân thành cùng nụ cười thân thiện ngày nào của Hoán Phi như một liều thuốc tiên được tim vào cơ thể tôi đúng lúc, dòng nước đắng trong mắt lại chảy ra nhưng lại ngọt ngào lắm thây, vội vàng tôi lao người đến ôm choàng lấy cậu ta mà siết thật chặc không chút ngại ngùng, cậu ấy cũng vòng tay ôm lấy tôi thật lâu bờ môi mấp máy định nói một điều gì đó nhưng rồi lại thôi, vì điều này hình như không còn cần thiết nữa khi mà câu nói cậu ấy nghe được từ tôi là…


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014