Music Arena - Thần tượng Âm nhạc Gane đấu trường âm nhạc với rất nhiều ưu đãi đặc biệt dành cho thuê bao Viettel. Chi tiết » |
Chương 10
Đến trường hắn, hắn và em tạt vào chỗ hai chị bán hàng rong mà thường ngày hắn vẫn mua đồ ăn sáng. Giờ hắn cũng thành khách quen của hai chị vì hắn hay phụ hai chị lấy ly đá cho mấy bạn sinh viên mua nước hay có lúc cũng ốp la trứng cho chị kia làm bánh mì.
Thấy hai đứa đến. Chị bán nước liền dọn ra hai cái ghế cho hai đứa ngồi. Cảm ơn chị hắn gọi hai ly sữa đậu nành rồi ngửa cổ sang bên kia bảo chị kia làm cho mình hai ổ bánh mì thịt.
Năm phút sau thì hai đứa được cầm trên tay bữa ăn sáng. Lần này hắn cũng không vội vàng ăn như mọi ngày nữa mà từ tốn vừa ăn vừa nói chuyện với em:
- Tý nữa em đi làm rồi mấy giờ mới về?
- Khoảng 6 giờ em mới về anh ạ.
- Ưm thế em sẽ làm gì vào lúc đó tới khuya trời?- Hắn tỏ ra suy tư.
- Em cũng chưa biết. Buồn thì em sẽ ra Net ngồi. Còn vui thì em sẽ vào quán anh chơi.- Em thản nhiên trả lời.
- Rảnh tiền.- Hắn chốt hạ.
- Kệ. Tới đâu hay tới đó mà. Lãnh lương ra em sẽ đi thuê phòng ở cho tiện. Rồi anh qua ở với em nha.
- …….
- Sao thế?- Em nghiêng đầu nhìn hắn.
- Ưm ưm. Cái này khó lắm à. Anh sợ má Kim biết má lại nói với cô H là cô la anh chết.- Hắn tỏ rõ vẻ ái ngại.
- Vậy em ở một mình cũng được.- Em nhún vai vẻ như không có chuyện gì.
- Vẫn còn lâu mà. Mình từ từ tính em nhé.- Hắn đấu dịu em.
- Ừ, em biết rồi. Thôi anh ăn đi còn vào học.
Hai đứa rơi vào khoảng không im lặng. Phần đứa nào đứa đấy ăn. Mỗi đứa lại đuổi theo những dòng suy nghĩ khác nhau mà cảm thấy có chút gì đó xa lạ nhau quá. Nhiều khi hắn tự đặt cho mình câu hỏi. Phải chăng em quay lại cũng lại là một sai lầm?
Ăn xong thì hắn chia tay em, cầm ly nước đi lên lớp ngồi. Còn em cũng bắt xe bus tới bưu điện sớm. Thấy em bảo thế chứ em đi đâu thì có trời biết đất biết và em biết. Chứ hắn nào biết mà cũng chẳng quan tâm mấy. Hắn tin là em không bị lạc ở đất Sài Gòn này.
- Làm gì mà sáng sớm nhìn mặt thảo não thế? Mới bị em nào đá à?- Thằng Thanh bước vào lớp ném cái cặp lên bàn nhìn hắn đầy tò mò.
Quay qua thấy cái mặt tò mò hóng hớt của nó. (Truyện được copy từ website: 15giay.mobi) Hắn buồn cười. Thế là nảy ý định chọc nó cho vui. Hắn trả lời liền:
- Ừ, đang tương tư em My mày ạ.- Hắn làm cái mặt nghiêm túc hết sức pha chút buồn buồn.
- @@!
- Làm gì mà mặt mày thế kia?- Hắn giả vờ ngơ ngác hỏi thằng bạn dù rằng đã buồn cười lắm rồi.
- Đệt, tao tưởng mày là sắt đá không biết đến gái đẹp. Thế mà giờ “ngộ” ra rồi à? Ối trời ơi. Tía má con ơi. Bang chủ hôm nay …biết y….ê…u….- Nó kéo dài từ “yêu” làm hắn buồn cười quá. Chịu không nỏi phải phá ra cười
- Ha ha ha. Mày nghĩ sao thế thằng kia? Tao mà phải vì một con nhỏ mà ngồi tương tư á? Mày nghĩ anh là hạng người gì đấy?- Hắn vừa ôm bụng cười vừa nói.
- ……@@!.... Đệt, thế mà tao tưởng……- Thằng Thanh chưng hửng.
- Tưởng cái búa. Anh đây không có hứng thú là không có hứng thú.
Thằng Thanh tiu nghỉu cụp mắt xuống rồi gục đầu xuống bàn nói vọng lên:
- Tao ngủ tý nhé. Đêm qua thức đánh bài với mấy đứa cùng phòng giờ buồn ngủ quá.
- Ừ. Thế không ăn sáng à?- Hắn lay lay vai nó.
- Tý nữa đi. Để im tao ngủ nào.- Nó càu nhàu.
Hắn chả thèm nói nữa. Cứ kệ cho nó ngủ. Đến khi vào tiết học thì nhóm của hắn mới đến đủ. Nhỏ Linh và thằng Chung cứ bám lấy nhau như hình với bóng không rời. Nghe đâu hai đứa này yêu nhau từ hồi cấp 3. Thằng Chung thì học giỏi. Mà nhỏ Linh thì ăn giỏi hơn học cho nên rớt xuống Cao Đẳng. Thằng Chung không muốn xa người yêu hay sợ mất người yêu thì không biết. Quyết chí xin ba mẹ cho xuống cái trường đầy tai tiếng này mà bỏ luôn ngôi trường đầy danh tiếng Đại học Khoa học tự nhiên. Hắn đến là cảm phục cái tình yêu to lớn của hai đứa. Nhiều lúc phải cảm thán: “ước gì mình được như anh ấy”. Hay đôi khi hắn chọc hai đứa: “là con gái thật tuyệt. Linh nhỉ?”. Lúc ấy thì nhỏ Linh chỉ có mà đỏ mặt rượt đuổi hắn khắp lớp.
Nhỏ Linh tuy nhìn hơi tròn tròn một tý nhưng được cái khuôn mặt nhìn dễ thương lắm nhé. Nhìn là muốn ôm liền đấy. Ăn nói lại nhỏ nhẹ lễ độ. Đúng là “nhân vô thập toàn”. Chả ai hoàn hảo cả. Người thì ham học, kẻ thì ham làm. Người ham chơi thì cũng phải có người ham ăn rồi.
Nhỏ Linh chỉ có cái tật xấu là hăm ăn và ăn nhiều chứ ngoài ra luôn được mọi người yêu mến. Nhất là nhóm hắn. Coi như cục vàng mà chả dám chọc ấy chứ.
Hai đứa nó ngồi chung bàn. Dưới ngăn bàn nhỏ Linh thằng Chung đã mua sẵn cho em nó nguyên 2 cái bánh mì để dưới ngăn bàn. Thầy vô lớp rồi mà nhỏ cũng lâu lâu cúi xuống ăn cho được. Hắn lúc này chỉ thiếu nước quỳ xuống mà lạy bé Linh quá “pờ rồ” chứ không còn từ nào có thể nói hơn.
Sáng sớm lại dính tiết Toán cao cấp. Hắn là hắn ghét Toán cực. Chả cần biết sơ cấp hay cao cấp. Cứ nghe đến Toán là nản. Chắc hồi cấp 3 hắn dính cái thầy Dũng với thầy K’Ghếp người dân tộc dạy cho nên chả hiểu gì. Giờ mất gốc rồi nên cây cũng chả ra hoa được mà tiếp thu cái đống toán cao cấp này.
Nói thì nói vậy thôi chứ hắn nghe nói thầy Dũng và thầy K’Ghếp giỏi lắm. Thầy Dũng làm Toán thì nhanh mà chính xác cực đỉnh. Thầy K’Ghếp nghe đâu ngày xưa giỏi cấp tỉnh đấy. Chỉ là cách diễn đạt cho học sinh hiểu thì cả hai thầy lại chả làm được. Đấy là hắn đánh giá theo khách quan của phần đông học sinh khối 12 khi ấy chứ không dám đánh giá kiểu chủ quan cá nhân đâu nhé.
Hắn cũng có dạo thích toán lắm. Nhất là môn đại số với tích phân và vẽ đồ thị hàm số chứ bảo riêng cái khoản hình học ai cũng bảo dễ chứ hắn thì “gặm” không nổi. Có thể do hắn đầu óc lúc nào cũng bay bổng lãng mạn, không hiểu được những thứ quá khách quan trừu tượng nên… ngu hơn chúng bạn cũng là lẽ thường. ^^~!
Hôm nay lớp hắn cũng được học về tích phân, hắn cũng hứng chí không thèm ngủ nữa mà châu đầu vào với nhóm hắn mà giải cùng. Kết quả cũng chính xác quá chứ. May là chưa hổng kiến thức lắm. Hắn thay mặt nhóm giơ tay lên bảng giải liền. Vì dù sao chữ hắn cũng thuộc hàng tròn trịa dễ nhìn nếu không muốn nói là…đẹp nhất trong cái đám đàn ông này. Với lại nhỏ Linh thì đang tập trung cho công việc cao cả là gặm bánh mì nên hắn bị đẩy lên bảng là đương nhiên.
Lên bảng giải bài xoành xoạch. Hắn bước xuống trong tư thế ngẩng cao đầu. Lâu lắm rồi không có cái cảm giác sung sướng thế này. Bước qua chỗ nhỏ My. Thấy em nhìn hắn đầy khâm phục. Tự nhiên hắn thấy nhột nhột.
Và cái nhột nhột của hắn được đáp lại khi mà giờ ra chơi tiết 1 Toán cao cấp. Nhỏ My với một nhỏ nữa thản nhiên xuống bàn ngay đối diện hắn là bàn nhỏ Linh với thằng Châu đang ngồi ngồi ké. Bàn thì cũng đủ dài cho 4 người cơ mà chả biết sao nhỏ My đẩy nhỏ kia lên ngồi bàn thằng Thuận. Còn nhỏ thì ngồi ngay đầu bàn. Đối diện với hắn. Quay qua nhìn hắn. Cười một cái ……dựng cả tóc gáy…@@!
Thầm kêu khổ vì khi không nhỏ này xuống làm nhóm hắn náo loạn. Mấy thằng kia cứ đòi nhỏ Linh với thằng Chung đổi bàn cho tụi nó. Cơ mà hai đứa kia nào có chịu. Nhỏ Linh thì khoái ra mặt khi nhỏ My xuống ngồi cùng vì dù sao cũng đỡ cô đơn trong cái nhóm toàn bọn biến thái này. Thế là hai con nhỏ thân nhau luôn mới sợ. Con gái cũng dễ gần thế nhỉ? Nhìn mấy cái mặt tụi kia nó như muốn chảy cả nước miếng ra ngoài nom đến tội. Hắn chả thèm để ý nữa. Giờ hết hứng học rồi. Hắn gọi thằng Thanh dậy rồi bắt nó thế chỗ coi thầy cho hắn ngủ.
- Im, bố đang ngủ mà lay cái gì đấy?- Thằng Thanh gắt ngủ khi bị hắn lay vai gọi tên.
- Đệt. Đang ở nhà đấy hả con trai mà ngủ thoải mái thế? Thầy xuống kìa.- Hắn dọa.
Quả là hiệu nghiệm. Vừa nghe thầy xuống là thằng nhỏ bật mình dậy như cái lò xo rồi giương đôi mắt ngơ ngác ra hỏi:
- Đâu đâu? Thầy đâu? Đệt thằng cờ hó. Mày dám lừa tao à?- Phát hiện ra mình bị lừa nó giơ tay bóp cổ hắn lắc lắc.
- Thả bố ra thằng khỉ. Ngạt thở. Cứu….cứu….
Hắn bị bất ngờ vì hành động như mộng du này của thằng Thanh nên phản ứng không kịp. Giờ bị thằng nhỏ bóp cổ muốn tắc thở. Đang cố gắng đẩy bàn tay cứng như gỗ của thằng Thanh ra thì nhỏ My đứng sau hắn lúc nào chả biết mới lên tiếng:
- Bạn kia định gây án mạng à? Mau thả người ta ra.- Em ấy nói như hét.
Lúc này hình như thằng Thanh mới tỉnh ngủ hẳn. Nó vội buông tay ra khỏi cổ hắn rồi rối rít:
- Ý xin lỗi mày. Tao hơi mạnh tay. Có sao không cu?
Đúng là thấy gái đẹp thằng mộng du cũng tỉnh ngủ. Hắn giả vờ đưa tay lên cổ xoa xoa.
- Thế mày nghĩ tao có sao không? Tao mà không mạng lớn chắc hôm nay bị thằng mộng du giữa ban ngày như mày ám hại rồi.
- X…i…n lỗi. Làm gì nói nghe ghê thế?- Thằng Thanh đỏ hết cả mặt vì xấu hổ.
Đang định mở miệng cười trừ với thằng Thanh bảo hắn chọc nó cho vui thì nhỏ My đã nói trước làm hắn bất ngờ chả nói được gì.
- Bạn lần sau không được thế nữa nhé? Bạn Cường mà có bị làm sao bạn sao đền được.
- …….
- …….
Cả hắn và nhóm hắn lúc này 8 người như một. Đơ hết cả lưỡi, cứng hết cả mồm.Miệng đứa thì chữ A. Đứa thì mồm chữ O. Bất ngờ không để đâu cho hết. Nhỏ này chả quen biết gì mà nói giọng quan tâm như nhỏ là vợ hắn vậy. Hắn tự dưng đỏ cả mặt nóng cả mắt, quay mặt đi không dám nhìn nhỏ. Thằng Thanh sau một hồi bất ngờ thì tự dưng phá ra cười như thằng điên.
- Ha ha ha, mắc cười quá, chết mất…há há há.
- Cười gì đấy? Điên à thằng này? Chưa tỉnh ngủ nữa hả?- Hắn đấm cho thằng Thanh một cái vì cái tội cười điên.
- Ha ha ha…. Tao buồn cười vì sáng nay mày mới nói tương tư bé My thế mà giờ được bé My quan tâm liền rồi. Ha ha ha. Mắc cười quá.
Hắn lúc này thật chỉ muốn độn thổ xuống đất trốn cho xong vì lúc này thằng Thanh đang nói rõ to làm cho cả nhóm nó và một phần mấy đứa khác nghe thấy phải quay xuống nhìn. (Truyện được copy từ website: 15giay.mobi) Và như hiểu ra cái gì đấy, cả nhóm hắn tự dưng cũng phá ra cười như điên dại. Chỉ có hắn và nhỏ My lúc này là đỏ mặt tía tai. Nhỏ My mắc cỡ quá hay sao mà kéo luôn nhỏ kia ra chạy ra ngoài ban công đứng. Còn hắn ở trong này mới có dịp phát tiết.
- Thằng cờ hó này! Nãy bố nói giỡn mà. Có phải thật đâu mà mày bù lu bù loa lên thế? Giờ tao biết nhìn ai nữa? Nhục….nhục quá …á…á…á.- Hắn ôm đầu than thở.
- Bọn tao không cần biết thực hư thế nào. Vấn đề chính là mày có thích nhỏ My không thằng kia?- Thằng Thuận bu vào.
- Yêu đương cái gì? Bố không có hứng. Thằng nào có hứng thì đi mà cua…Nhé…nhé…nhé.- Hắn tức tối đáp trả.
- Nhưng giờ thế rồi. Ông làm sao mà nói với nhỏ My đi chứ tui thấy nhỏ hình như cũng thích ông rồi đấy.- Nhỏ Linh lúc này mới nín cười được mà an ủi hắn.
- …….
Hắn giờ chả dám bình luận gì thêm. Chỉ im lặng rồi nắm luôn xuống ghế ngủ. Chả thèm quan tâm. Chả thèm giải thích gì nữa.
Cơ mà cái sự nghiệp ngủ của hắn còn chưa được triển khai thì đã bị chính…nhỏ My phá tan.:
- Dậy học đi. Ngủ gì mà ngủ hoài à.
Chả biết nhỏ vô lớp từ bao giờ mà giờ đang ngồi phía đầu hắn mà lay lay hắn dậy. Mở mắt ra chả thấy thằng Thanh đâu. Cái bàn dài mà chỉ có hắn và nhỏ My kẻ nằm người ngồi. Giờ hắn đến muốn độn thổ tập 2. Hôm nay không biết bước chân nào ra đường mà xui thế nhỉ?
Ngại quá hắn cũng lồm cồm bò dậy. Gật đầu chào nhỏ một cái rồi cũng ngồi thẳng thắn mà nhẹ nhàng ngồi sát ra xa nhỏ. Ấy thế mà có thèm tha cho hắn đâu. Hắn đã cố tình ngồi sát vào tường rồi mà nhỏ cũng ngang nhiên tiến ra giữa bàn ngồi rồi bảo nhỏ kia đang ngồi trên bàn thằng Thuận xuống ngồi ngay đầu bàn hắn. Kiểu này hết chạy. Hắn người cứng như cục đá. Cầm viết nghe thầy giảng bài mà tay cứ run run.
- Làm gì căng thẳng dữ dzạ?- Nhỏ lại nói cái giọng con gái miền Tây như rót mật vào tai hắn làm hắn đến chột dạ.
- À ừ không có, không có. Tại đang chú tâm nghe thầy giảng ấy mà.- Hắn chống chế.
- Xạo…- Nhỏ nguýt dài.
- Ớ. Ai thèm.- Hắn đã lấy lại chút tinh thần nên cũng nghênh mặt lên với nhỏ.
- Mà Cường nè?- Nhỏ nói giọng nhỏ tý làm hắn căng cả tai mới nghe được.
- Ừ.- Hắn đáp gọn lỏn.
- Chuyện nãy Thanh nói(chả biết điều tra sao mà biết luôn tên thằng Thanh nhanh thế nữa)….là thật hả?- Nhỏ đỏ mặt ngượng ngùng.
- ………
- ………
Hắn không trả lời hay nói đúng hơn là không dám trả lời. Giờ mà nói “Ừ” thì có lỗi với em. Mà “Không” thì có lỗi với nhỏ. Hắn lúc này đang suy nghĩ làm sao cho đúng nên cũng không dám lên tiếng trả lời liền. Giá như hắn có hai trái tim thì hắn thế nào cũng dành cho mỗi em một trái. Hay nhiều tim hơn thì càng tốt. Cơ mà giờ có mỗi một trái cho nên mãi mới nói được một câu:
- Có quan trọng không?
- Có.- Nhỏ đáp ngay tắp lự.
- Vì sao?
- Vì…để ý Cường lâu rồi.- Nhỏ chẳng ngại ngần nói thẳng.
Đấy đấy. Hắn thích là thích con gái thế này này. Chủ động mà cực kỳ thẳng thắn. Đảm bảo chung tình không chạy đi đâu được. Vì hắn biết kiểu như dính “tiếng sét tình yêu” đấy mà. Cơ mà khổ. Giá như nhỏ nói sớm hơn khoảng 2 tuần hay là hắn không có em bây giờ thì hắn đã không ngại ngần mà để nhỏ lao vào vòng tay hắn rồi. Giờ thì ngập tràn khó xử. Hắn đành cố gắng lái chuyện sang hướng khác để nhỏ không để ý chủ đề chính nữa.
- Cường có gì đâu mà để ý?
- Chả biết. Tự dưng thấy thích thích từ cái ngày mà Cường chọc thầy chủ nhiệm hôm thầy thông báo chuyển trường á. Với lại Cường có cái tên độc quá...- Nhỏ nói luôn.
- ……- Hắn đến cắn lưỡi mất. Đúng là cái lưỡi hại cái thân. Biết thế ngày đó im lặng luôn cho rồi.
- “Ba ơi ba hỡi. Sao ngày xưa sinh con ra lại đặt tên con …đẹp thế này làm gì? “.-Hắn khóc thầm trong đầu
- Sao không trả lời câu hỏi của My?
- Câu nào?- Hắn giả ngu.
- Thì….cái câu ấy ấy….- Nhỏ lại càng đỏ mặt hơn.
- …..Ờ thì….Có…à mà….không chắc.
- Là sao?- Nhỏ ngơ ngác.
- Thì…Cường không muốn vội vàng ngộ nhận.
- Cường…ngộ thật ấy.- Nhỏ cười tít mắt.
Hắn ngớ người chả hiểu ý nhỏ muốn nói gì. Hắn có gì mà ngộ chứ? Mãi sau này mới biết ý của nhỏ là nhỏ đẹp thế này bao nhiêu người… xin chết mà có mình hắn là ỡm ờ. ^^~!
- Là sao?- Hắn hỏi lại.
- Hứ…Hông nói.- Nhỏ “Hứ” một cái rồi quay đầu đi làm hắn…ngu cả người.
Hắn và nhỏ im lặng như thế cho đến hết tiết học. Còn tụi ở trên và ở dưới lâu lâu nhìn xuống hay quay lên hắn. Giơ cái ngón cái ra rồi làm cái bộ mặt cực kì thán phục ý như kiểu: “giỏi tóa, mình phục bạn tóa. Được cả người đẹp theo đuổi” làm hắn tức muốn chết. Hắn lừ mắt lại tụi nó ý bảo: “ tụi mày thích thì theo đuổi đi. Anh trả cho đấy” làm cả bọn lè lưỡi ra trêu rồi mới chịu quay mặt lên bảng.
Nhỏ My giờ cũng chả thèm để ý đến hắn nữa. Ngồi gần lại nhỏ kia rồi hai đứa tập trung làm bài tập. Hắn giờ lại cảm thấy cô đơn quá. Ngủ thì không được. Mà cái thằng Thanh chết tiệt bán đứng bạn bè lại chạy xuống bàn dưới ngồi. Thầy vừa ngừng bài giảng là hắn cúi xuống đất nhặt nhanh đôi dép rồi kêu thằng Thanh.
- Ê. Bắt lấy mày.- Nói xong hắn ném luôn đôi dép tông hai màu đen trắng đang là mốt thời ấy xuống chỗ thằng Thanh.
Rồi chả đợi thằng Thanh phản ứng nó đi luôn qua bàn tụi ngồi dưới bằng lối tắt là bước chân này sang ghế bên kia rồi ngồi sát thằng Thanh. Thấy có biến thằng Thanh định bỏ chạy ra ngoài thì bị hắn bá cổ lại cười hề hề.
- Đi đâu thế chú em. Anh em mình mới chia cách mà chú đã đòi từ bỏ anh em để theo thằng khác à? Sống gì kì rứa?
- Ờ ờ. Tao tất nhiên là không quên bạn bè rồi. Vậy tao ngồi đây tiếp mày ha. Mày ngồi chơi đi. Cơ mà không cần thân thiết thế đâu. Bỏ tay ra đi không tụi nó lại gọi mình là gay đấy.- Thằng Thanh toát mồ hôi nói.
- Không sao không sao. Anh bị dư luận đồn đại thế hoài quen rồi. He he.- Hắn cười gian tà.
Ở trên nhỏ My quay xuống nhìn thấy hắn và thằng Thanh thân thiết vậy cũng chỉ nhìn hắn cười cười. Xong nhỏ và nhỏ kia cũng ra ngoài xuống cổng trường mua nước hay đồ ăn sáng gì đấy.
Hai nhỏ vừa bước ra khỏi lớp là hắn túm luôn thằng Thanh cầm cái thước kẻ của thằng nào chả biết dọa.
- Nói cho bổn tọa biết. Vì sao bị cáo phản bổn tọa.
- Tao có muốn đâu. Tại bé My tự nhiên đang ngồi nhìn qua không thấy mày cái cúi xuống thấy mày ngủ mới đi sang bảo tao đổi chỗ cho nhỏ chứ tao biết làm gì giờ.
- Á thằng này giỏi. Vì một lời nói mà mày dám phản bạn. Tao cho mày ngủ nguyên tiết đầu mà mày đối xử với tao thế. Này thì bổn tọa phạt ngươi cái tội vì gái quên bạn. Thêm cái nữa vì cái tội đòi bỏ chạy sau khi gây án.- Vừa nói hắn vừa đánh liên tiếp hai cái lên tay thằng Thanh làm thằng nhỏ tức mà không làm gì được.
- Á thằng này được. Bố tạo cơ hội cho hai đứa mày gần nhau mà giờ mày đánh tao thế. Mày đúng là ăn cháo đá bát. Ăn cơm ném đũa mà.- Nó tức quạt lại hắn.
- Mày có biết là tao khó xử lắm không mà làm thế? Tao trước nay sống tình cảm quen rồi. Không muốn thấy người khác đau lòng hay suy nghĩ quá nhiều. Thà tao nhận phần thiệt về mình chứ tao không để người ta khổ vì tao.- Hắn buông thằng Thanh nói giọng ngày càng nhỏ.
Thằng Thanh như hiểu nó nên im lặng nghe hắn nói.
- Thế mày không thích nhỏ My à?- Nó hỏi hắn.
- Tao ai cũng thích. Nhưng yêu thì khác. Đừng đánh đồng tao với tụi mày. Tao quan niệm rõ thích là thích. Chỉ là bạn bè hay hơn một xíu. Còn yêu tao quan niệm rất rõ ràng. Phải cảm thấy sống mà luôn nghĩ về nhau trong thời gian dài tao mới cho đó là yêu.
- Tao hiểu.
- Uh, vậy nên lần sau giúp tao. Đừng làm như thế nữa. Tao cũng chả hiểu được. Từ ngày tao lên Sài Gòn này. Toàn quen người đẹp. Mà quen người đẹp thì chỉ khổ chứ chả sung sướng gì.
- Sao vậy?- Thằng Thanh tròn mắt hỏi.
- Tại tao không bao giờ ghen.- Hắn thở dài.
- ……
- Mà một khi đã ghen……..là tao chia tay.- Hắn chốt câu cuối làm thằng Thanh tý nữa té ghế.
- Mày điên à? Không cho người khác cơ hội giải thích???
- Không. Tao là thế. Thế cho nên tao không thích yêu người đẹp. Chả lâu dài được.
Thằng Thanh đến ngán ngẩm cái suy nghĩ khác người của hắn. Mà hắn đúng là khác người thật. Bất kể người con gái nào bước qua đời hắn. Cũng luôn hỏi hắn.
- Sao em chả thấy anh ghen gì hết vậy? Hay là anh không hề yêu em?
- ……….
Trong trường hợp đó hắn thường im lặng. Bởi hắn chả bao giờ nói những câu quá lãng mạn tình cảm khi hai người gần nhau mà chỉ nói qua tin nhắn điện thoại hay chat Yahoo. Vì hắn biết là, càng nói càng nặng trách nhiệm. Để khi thấy không còn hợp nhau mà đường ai nấy đi. Thì cũng chỉ càng thêm chua xót.
Hắn yêu theo cách riêng của hắn. Nhẹ nhàng quan tâm mà cũng nhẹ nhàng yêu thương. Thế nên nhiều người sau khi theo hắn một thời gian cũng hiểu luôn cái tính của hắn. Ra ngoài nói cười rất nhiều. nhưng khi về nhà có khi chả bao giờ mở miệng. Mà thay vào đó là những nụ hôn hay là những cái ôm nhẹ nhàng.
Hết giờ ra chơi. Hắn định “cắm” luôn ở chỗ thằng Thanh mà không chịu lên. Chợt nhỏ quay xuống nhìn hắn. Lừ mắt một cái và chỉ phán một câu ngắn gọn:
- Lên đây.
Ấy thế mà hắn muốn dựng tóc gáy. Đành cầm dép mà lại đi về chỗ theo kiểu nhảy bàn chứ không dám đi đàng hoàng như mọi người làm mấy thằng trong nhóm hắn phát cáu vì hắn đi mà không nhìn. Giẫm luôn cả lên sách vở tụi nó. Đúng là làm bang chủ. Đôi khi cũng sướng thật.
Vừa ổn định chỗ ngồi. Còn chưa kịp lấy lại nhịp thở đều đặn thì em đã chuyền qua cho hắn một ly sữa đậu nành nóng hổi.
- Uống đi. My mới mua đấy. Chưa có uống đâu.
- Ớ. Mua cho mình chi vậy? Sao My không uống?- Hắn bất ngờ xua tay không nhận.
- Cầm đi. Nãy My uống ở dưới rồi. (Truyện được copy từ website: 15giay.mobi) Biết Cường thích sữa đậu nành nên My mua cho Cường uống đó. Sáng sớm uống nóng thôi nha. Uống lạnh viêm họng chết.
- …………
Chả dám từ chối nữa, hắn đành nhận lấy ly sữa đậu nành nhỏ mua. Cũng chả thèm nói một câu cảm ơn với nhỏ. Mà sao nhỏ biết hắn thích sữa đậu nành nhỉ? Hắn thắc mắc mãi. Nhìn ngang quay ngửa xem ai có thể làm nội gián được không. Không những không tìm được mà hắn còn bị tụi thằng Thuận chọc cho đỏ mặt:
- Anh ơi, uống đi nè. Em còn ly sữa đậu nành nè anh. Cơ mà em uống hết rồi. Còn mỗi đá à. Anh uống đi cho nó …viêm họng.- Thằng Thuận xoa xoa vai thằng Tuấn cười tình rồi nhái giọng con gái làm cái điệu bộ ngược hẳn nhỏ My hồi nãy.
- Ừ. Cảm ơn em nè. Chỉ cần là đồ em mua thì anh có chết cũng dùng nè. Hihi.- Thằng Tuấn hưởng ứng với thằng Thuận. Hai đứa pha trò không khác gì mấy cặp gay ngoài đường.
Hắn và nhỏ My lúc này đỏ mặt còn hơn gấc chín. Nhỏ My thì giấu mặt sau cuốn sách. Nhưng mà lâu lâu vẫn quay qua nhìn hắn lè lưỡi nhìn yêu thế không biết. Chỉ muốn cắn cho một nhát. Hắn thì cũng cứ để cái ống hút trong miệng thế. Cứ từ từ hút. Chắc sợ hết phí thì phải. Đúng là đồ con gái mua. Uống vô thấy ấm lạ thường.
Sang tiết sau là tiết học về mấy phần cơ bản của máy tính. Cái này thì hắn biết hết từ hồi học lớp 10 rồi. Nhớ thầy Quang Trung ngày trước có chỉ bảo cho bọn hắn khá tận tình. Cơ mà hắn cũng quên sạch nếu như không chơi game. Đúng là trong cái rủi có cái may. Game làm mình ghiền nó rồi cũng giúp mình khối trong học tập chứ bộ. ^^!
Giờ là lúc nhỏ My chủ động bắt chuyện với hắn. Bỏ qua mọi ánh mắt dò xét của tụi kia. Nhỏ cứ tiến lại gần hắn mà hỏi bài. Hắn thì cũng ậm ừ cho qua chuyện. Gì chứ Ctrl V hay Ctrl C là gì thì đương nhiên hắn phải biết rồi.
- Cường học cũng khá quá ha? Mà sao My thấy Cường ngủ hoài dzạ?- Nhỏ My tranh thủ vừa hỏi bài vừa làm quen.
- Giỏi gì mà giỏi? Mấy cái cơ bản này Cường có được học qua rồi nên cũng nhớ thôi. Cường cũng do ghiền Game mới thi vào khoa Công nghệ thông tin chứ ngày xưa định làm bác sĩ đó.- Hắn tự hào khoe.
- Ghê vậy? Làm bác sĩ thì giàu nhất rồi. Mà ngành Y lấy điểm cao lắm.- Nhỏ chặc lưỡi.
- Cũng không nhiều lắm. Mười mấy điểm à.- Hắn tỉnh bơ đáp.
- Giỡn hoài. Bác sĩ chứ có phải được sỹ đâu mà lấy ít thế?- Nhỏ tròn mắt nhìn hắn.
- …..Thú y cơ…..
[Truyện Teen] Vợ hờ ơi, anh yêu em Ông bà Triệu và Tiểu Phương cũng đi theo.Suốt buổi ăn Minh Quân chỉ cắm cúi ăn không nói gì.Ăn xong Tiểu Phương và Minh Quân đi lên phòng thay đồchuẩn bị đưa ông bà Triệu ra sân bay. |