Phong Vân Truyền Kỳ Game nhập vai đánh theo lượt dựa trên bối cảnh Đông – Tây kết hợp. Chi tiết » |
Chương 4
...
Cầm bản đồ thành phố trên tay, hắn lục tìm tuyến xe bus lên Quận Gò Vấp. Thấy tuyến xe số 7 đi qua chợ Gò Vấp, hắn liền bắt xe bus xuống công trường Dân Chủ rồi bắt tuyến số 7 chạy lên chỗ em. Cầm di động trên tay, hắn nhắn tin liền cho em:
- Em à! Anh đang trên đường lên em nè, chắc tầm nửa tiếng nữa anh tới đấy nhé.
- Ớ! Anh lên thật đấy à?- Em trả lời hắn thật nhanh sau đó
.
- Ớ! Chẳng lẽ anh giỡn sao nè. Trước nay anh có nói xạo em chưa?
- Uh. Vậy anh lên đi. Tới ngay ngã tư chợ Gò Vấp thì bảo người ta cho xuống anh nhé. Em đứng chờ anh trước nè.
- Uh, vậy em mặc quần áo màu gì để anh biết nè.
- Bí mật…..^^
- “………..”
Đúng là con gái, luôn bí bí ẩn ẩn. Hắn cũng chả biết nhà em thật sự ở đâu. Hình dáng như thế nào, hắn chỉ đơn giản là muốn gặp em vì em đã giúp hắn rất nhiều trong game. Lại cũng thương hắn thật lòng nữa, hắn biết và tin như thế.
Lần đầu ngồi xe bus. Cảm giác thật ko thoải mái chút nào. Cứ lâu lâu lại dừng, rồi lâu lâu lại thắng gấp. Hắn thấy ruột gan cứ trộn trạo hết cả lên. Tới được chợ Gò Vấp, hắn cũng nhìn như thằng say xe nặng.
Lục tìm trong túi cái điện thoại, hắn thở phào vì nó vẫn còn. Tại nghe đâu trên Sài Gòn dân móc túi trên xe bus đông như quân Nguyên nên hắn hơi sợ. Bấm số em, chuông đổ mất 10 giây em mới bắt máy:
- Em nghe nè!
- Anh tới rồi nè. Em đang đứng ở đâu vậy?
- Anh có phải cái người mặc áo đen quần jeans xanh đó không?
- Uh, đúng rồi. Em thấy rồi à?
- Hihi, em đứng sau lưng anh nè.
Hắn giật mình quay lại thì chả thấy đứa con gái nào. Nhìn sang bên đường thì thấy một nhỏ con gái rất rất xinh xắn đang cầm điện thoại trên tay mà nhoẻn miệng cười với hắn.
- Thảm rồi- Hắn tự nhủ khi nhìn xa xa. Bé Oanh dễ thương quá. Khác xa so với suy nghĩ của hắn. Cho nên bước chân hắn còn chần chừ chưa muốn bước tiếp. Em bên đấy vẫy tay gọi hắn lại. Hắn mới mạnh dạn mà bước sang đường gặp em.
- Hi anh! Sao nhìn cái mặt thảm thương vậy chủ Fam của em?
- Hihi, tại anh thấy ngại ngại, em thật sự dễ thương quá. Làm anh thấy sao sao á.
- Anh cũng đâu phải không đẹp trai mà lại thấy ngại. Em cũng đâu phải con gái Sài Gòn đâu mà anh phải suy nghĩ nhiều vậy nè.
- Uh, thế giờ đi chơi em đi, em muốn đi đâu nè?- Hắn được em mở mang cho tầm mắt về khoản “đẹp trai” nên tự nhiên thấy “ngời sáng tương lai” mà trở nên mạnh miệng hẳn.
- Em đi đâu cũng được. Hôm nay được gặp ông xã cho nên cho ông xã toàn quyền nè. Hihi- Em khoác tay hắn rồi tủm tỉm cười.
Hắn bất ngờ về em lắm. Không những em khá bạo dạn trong giao tiếp mà còn rất tự tin khi gọi hắn là “ông xã” nữa. Cơ mà kệ, hắn cũng chả để tâm. Hắn nói chung cũng chả biết Sài Gòn nhiều lắm. Chỉ biết khu vực Quận 3 ngày trước hắn có ôn thi đại học ở đây . Nên hắn chủ động rủ em xuống Quận 3 chơi cho biết. Em cũng gật đầu đồng ý mà chẳng phàn nàn gì.
Ngồi trên xe bus vòng ngược xuống Quận 3. Em và hắn ngồi chung một băng ghế. Chắc trưa em quên ngủ trưa hay sao mà ngồi được một lúc là em ngủ mất tiêu. Lúc này hắn mới có dịp nhìn kỹ em. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng, mắt mí lót, long mi dài mà cong, môi nhỏ chúm chím, tuy có hơi lùn một tý nhưng nhìn chung. ở em chả có điều gì phải phàn nàn. Hôm nay gặp hắn em diện nguyên một bộ đầm màu hồng phấn. Nhìn rất hợp với làn da của em. Hắn tự nhủ: “em là con gái quê mà biết ăn mặc dữ ta?”.
Đang mải ngắm em. Bất chợt ngoài trời đổ mưa. Hắn giật mình chửi thầm: “Quái, mưa gì lạ thế? Mới đây còn trời quang mây tạnh mà”. Sài Gòn luôn là thế, mưa đến bất chợt và cũng đi bất chợt. Nhiều khi, mưa để xóa tan cái không khí oi nóng của Sài Gòn mỗi khi chiều về. Và mưa…có khi cũng chỉ để dự báo một điều gì đó(đấy là hắn nghĩ thế).
Mưa càng ngày càng lớn, tát vào mặt kính xe bus nghe bộp bộp. Đang dựa đầu vào vai hắn ngủ. Em cũng phải tỉnh giấc:
- Ơ! Mưa à anh.
- Uh em, sao em không ngủ thêm chút nữa? chắc hôm qua chơi game khuya lắm hả mà lên xe ngủ li bì thế?- Hắn trêu.
- Lêu, có anh ngủ ít á, nhìn cái mặt anh kìa, phờ phạc như mấy ngày không ngủ vậy.
- À tại đêm qua anh thức luyện mấy bộ phim nên chưa ngủ chứ bộ. Tối nay về ngủ bù được mà.
- Hứ, anh hư thật đó, ham phim mê game chết chẳng bỏ được.
- Đâu có đâu.
- Chứ sao nè?
- Còn có truyện nữa mà….
- “………..”.
Em đến bó tay với hắn, hết nói được gì. Hắn lâu lâu cũng biết làm cho người khác phải cứng họng chứ bộ.
Xe chạy tới Quận 3 thì trời vẫn còn đang đổ mưa, hắn và em nhảy xuống xe rồi nắm tay nhau chạy thẳng vô mái hiên một nhà dân gần đó. Đứng dưới mái hiên, hắn đề nghị:
- Em đói không?
- Có anh.
- Mới 4 giờ mà đói gì?
- Anh……….@@!
- Ha ha, anh giỡn đó. Anh cũng đói rồi. Mình kiếm chỗ nào ăn em đi.
- Nhưng trời mưa thế này đi thế nào được?
- Anh biết có một quán phở gần đây. (Truyện được copy từ website: 15giay.mobi) Em có muốn tắm mưa không? Mình chạy bộ dưới mưa rồi vô ăn nhé?- Hắn cười cười nhìn em gian xảo.
- …………..- Em cắn môi im lặng, nhìn sao yêu thế chứ.
- Sao vậy nè? Không dám tắm mưa hả em?
- Không phải. Em đang suy nghĩ coi lúc mình bước vô quán người ta thì người ta có cho mình vô không thôi.- Em chầm chậm giải thích.
- Ha ha ha, khỏi lo- Nói xong, không để cho em kịp phản ứng. Hắn nắm tay em lao ra ngoài màn mưa trắng xóa. Chỉ vừa bước ra chưa đầy 10 giây thì em và hắn đã ướt hết.
Mấy người trú mưa bên cạnh nhìn cặp nam nữ trẻ đẹp chạy trong màn mưa chắc không khỏi tấm tắc lắc đầu:
- Giới trẻ bây giờ, nó khùng hết rồi…….
Hắn chả để tâm ai nghĩ gì. Vì căn bản chỉ có những người như hắn mới hiểu, chạy trong mưa nó thú vị thế nào. Giữa không khí oi bức của Sài Gòn. Được thả mình trong làn mưa mát lạnh tuy có ….”vương mùi axit” nhưng ít ra cũng làm cho người ta cảm thấy mát mẻ. Biết là sẽ lạnh thật đấy, nhưng cứ nghĩ tới tô phở nghi ngút khói mà hắn và em sắp được thưởng thức. Hắn thấy háo hức vô cùng.
- Xã ơi! Chạy từ từ thôi. Dép bà xã cao năm phân lận đấy.- Em vừa chạy theo vì bị hắn kéo vừa nói thật to trong màn mưa để hắn nghe thấy.
Chẳng nói gì, hắn dừng lại, nhìn em, rồi nhìn xuống chân em. Xong rồi ngồi xuống. Lột luôn đôi dép em mang rồi lột luôn đôi dép của mình cầm bên tay trái. Tay phải lại lôi em chạy tiếp. Vừa chạy hắn vừa nói:
- Đã tắm mưa thì không được đi, chỉ có những kẻ thất tình mới đi trong mưa thôi em ạ. Ha ha ha- Hắn cười giòn tan
Em như cũng cảm nhận được cảm hứng hắn truyền qua lòng bàn tay mà cũng cười vui vẻ chạy theo hắn, nhí nhảnh đáng yêu vô cùng.
Lâu lâu ngồi một mình nghĩ lại cái kỉ niệm ấy, đến hắn cũng chả hiểu vì sao hắn và em có thể gần nhau nhanh đến thế. Gặp nhau còn chưa được 2 tiếng đồng hồ. Vậy mà em và hắn đã dính lấy nhau như hình với bóng trong suốt ngày hôm ấy, và……..cho đến suốt 60 ngày sau đó. Có lẽ…….do mưa…….
Hai đứa chạy mãi thì hắn cũng dắt em vô một quán phở trên đường Nguyễn Đình Chiểu. Quán này trước hắn có ăn cùng bạn một lần mấy tháng trước nên vẫn còn nhớ đường. Quán khá sạch sẽ mà giá cả phải chăng. Điều quan trọng là phở ở đây rất ngon. Thấy hắn và em chạy vào. Mấy đứa phục vụ cũng hết hồn. Đâu ra hai cô cậu nào rảnh dầm mưa chán rồi vào đây ăn phở thế không biết. Bỏ mặc mấy ánh mắt đang nhìn. Hắn thả đôi dép của em và hắn xuống cho em đi vào, hắn cũng xỏ dép vào thồi thủng thẳng bước vô quán:
- Anh ơi! Có chỗ nào ngồi gần ngoài cửa không? Cho em ngồi nhé không lại ướt hết quán anh.- Hắn tỏ ra lịch sự.
Thấy hắn lịch sự như vậy. Một tên phục vụ cũng sắp xếp cho hai đứa một bàn ngồi gần cửa ra vào. Lâu lâu gió ùa vào một cái thì hắn và em lại hứng thêm một ít nước mưa. Cơ mà kệ, có ăn là khoái rồi, hắn nhìn trên bảng hiệu để gần đó rồi hỏi em:
- Em ăn phở tái hay nạm?
- Tái anh.- Em lúc này không còn dầm mưa nữa nên đã bắt đầu thấy lạnh. Hắn thấy môi em bắt đầu thâm tím lại, răng va vào nhau lập cập nhìn đến buồn cười.
- Uh, anh ơi cho em 2 tô phở tái nhé, nhiều rau sống luôn anh nhé- Hắn gọi với theo một tên phục vụ ở xa xa.
Một lát sau thì hai tô phở được bưng ra. Đúng là nghi ngút khói. Hắn thích lắm, trời mưa lạnh mà ăn phở nóng thế này thì còn gì bằng. Nhẹ nhàng nhặt từng cọng rau húng và rau sống cho vào tô hai đứa, rồi cũng bình thản lau muỗng và đũa. Đưa đũa muỗng cho em rồi cười tươi. Hắn bảo:
- Nào! Chiến thôi em.
- Hihi, xem ai ăn xong trước nhé- Em cũng hào hứng chả kém gì hắn.
Nói là làm, hắn xịt tương ớt và tương đen đầy tô của hắn rồi bắt đầu thi ăn cùng em. Nhưng nói thi thì thi. Chứ em ăn chậm lắm, cứ từ từ thong thả. Làm hắn cũng phải nghĩ thầm trong bụng: “chắc số em sướng từ bé quá ^^!~”.
Bắt chước em hắn cũng ăn từ từ để cảm nhận hết mùi vị của tô phở, nước lèo ở đây được cái ngon. Không mặn quá cũng chả nhạt quá. Cho rau vào rồi mà vẫn vừa miệng. Đúng là khó kiếm quán nào nấu phở ngon như quán này.
Hai đứa ăn xong thì trời cũng ngớt mưa hẳn. Hắn tính tiền rồi hai đứa bước ra khỏi quán. Thấy ấm áp hết cả ruột gan vì tô phở vừa rồi. Cũng do em ăn chậm mà gần 30 phút hai đứa mới ăn xong nên quần áo cũng được hong khô đáng kể.
- Giờ đi xuống quận 1 chơi em đi- Hắn tiếp tục đề nghị.
- Xuống đó có gì chơi mà xuống hả anh?- Em ngập ngừng hỏi lại.
- Ờ thì….anh cũng chả biết. Cứ đi vậy thôi, hết tiền thì về. ^^!- Hắn cười cười ra vẻ xấu hổ vì em đã biết hắn là thằng “ếch ngồi đáy giếng” rồi.
- Hi hi. Xã ngốc quá. Giờ em muốn đi dạo cùng anh. Anh nói ngày xưa anh ôn thi gần đây mà. Dắt em đi coi đi. Được không nè?- Em nhìn hắn cười tươi.
- Uh, được nè, vậy mình đi bộ nhé. Chỗ anh ôn thi cũng gần đây thôi.
- Dạ….
Hai đứa lại sánh vai đi trong ánh mặt trời chiều Sài Gòn khi cơn mưa đến và đi còn nhanh hơn lốc xoáy. Cảm giác của hắn cũng như của em có lẽ chỉ có thể nói bằng một từ: “ấm”.
..............................
Tình cờ mưa đến mưa đi.
Tình cờ em đến và đi cùng chàng.
Tình cờ chiều xuống dần tàn
Tình cờ anh biết, em…nàng thiên nga……..
................................
Từ đường Nguyễn Đình Chiểu, hắn dắt em dọc theo đường Cách mạng tháng 8 rồi vòng sang Điện Biên Phủ rồi mới quẹo vô cư xá Đô Thành. Chiều chiều người Sài Gòn tan sở. xe chật ních các cung đường. Chỉ có hắn và em là cứ nhẹ nhàng đi trong tiếng xe cộ ồn ã. Quay lại nơi đây, hắn tự nhiên thấy bồi hồi sao sao. Dù gì thì hắn cùng hai thằng bạn thân đã có những kỉ niệm cuối đời học sinh thật đẹp ở đây.
Dừng chân tại trường tiểu học Lê Chí Trực. Hắn nói:
- Đây nè em, nơi tụi anh ôn thi ở đây đó.
- Ủa! sao lại là trường cấp 1 vậy cà?- Em thắc mắc hỏi hắn.
- Uh! Nhìn vậy thôi em ạ, chứ bên trong cũng hoành tráng lắm. Hồi tụi anh học thì đâu còn bàn ghế nữa. Người ta chuyển đi đâu hết á. Mấy phòng học của mấy nhóc thành phòng ngủ của tụi anh. Sân thượng thì thành nhà tắm của cả nam lẫn nữ. Ấy anh lộn, con trai tắm trên sân thượng, còn con gái tắm dưới trệt.
- Anh chỉ được cái bốp chat.- Em lừ mắt nhìn hắn.
- He he- Hắn chỉ biết cười trừ không nói.
Cứ đứng như vậy nhìn vào trường, giờ các học sinh trong trường cũng đang tan học. Nhìn các bậc phụ huynh dàn hàng ngang hàng dọc đón các bé về, hắn chỉ tặc lưỡi:
- Học sinh Sài Gòn sướng thật, đi đâu cũng có người đưa đón. Chả như tụi anh ngày xưa. Tự đi tự về bằng xe đạp hay đi bộ là thấy vui lắm rồi.
- Ai bảo anh ở trên núi làm gì? Người trên núi khỏe như voi á. Đâu có như dân Sài Gòn tụi em sống quen trong nhà rồi. Yếu ớt đâu đạp xe nổi....- Em thong thả nói.
- Ủa anh tưởng nhà em ở Bến Tre? (Truyện được copy từ website: 15giay.mobi) Sao giờ nói Sài Gòn?- Hắn nhìn em đầy thắc mắc. Và em giật mình thật. em liền chữa cháy.
- Thì em có học hè hồi cấp 1 trên này. Tại nhà dì em ở trên này mà.
- À, vậy hả?- Hắn đáp gọn lỏn rồi cũng chả thắc mắc gì thêm. Hắn là vậy, chả bao giờ quan tâm quá sâu vào đời tư người khác, tự người ta sẽ nói cho hắn biết nếu họ muốn. Còn không nói hắn cũng chả ép buộc gì.
Đứng nhìn lên lầu 3 của dãy A trong trường. Hắn chợt chạnh lòng, nhớ về ba tháng trước. Tại nơi này, hắn quen được Tú. Thằng bạn thân thứ 2 của hắn sau thằng Chiến. Hai thằng mà có lẽ cả đời này hắn cũng chả kiếm được một người bạn nào khác tốt hơn. Cũng tại nơi này, hắn cũng có tới 2 3 mối tình chỉ trong 1 tháng. Rồi tan thành bong bóng xà phòng, hắn chỉ nghĩ, đời hắn thật hẩm hiu. Chả được mối tình nào ra hồn. Hai thằng bạn thì cũng mỗi đứa một nơi rồi. Chả biết bao giờ, hắn mới lấy lại được tình cảm bạn bè ngày nào.
- Anh nè! Cho em theo anh nhé. Được không?- Em lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Và câu nói của em cũng như một gáo nước lạnh dội vào hắn làm hắn lạnh cả sống lưng.
- What? Cái gì? Em đang nói đùa hay nói thật đấy???- Hắn hoảng vía.
- Em nói thật, em muốn được đi cùng anh. Được cảm nhận cuộc sống của anh.- Em nhìn vào mắt hắn nói thật nghiêm túc
Tránh ánh mắt em, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt ấy. Hắn nhẹ nhàng nói:
- Ngốc ạ, theo anh làm gì? Anh có gì để em cảm nhận. Có gì để chăm sóc em? Theo anh em chỉ khổ chứ chả sung sướng gì đâu mà theo. Em còn trẻ không được suy nghĩ trẻ con như vậy. Có biết không?
- Em không ngốc, em cũng ko phải trẻ con nữa. Em đủ lớn để cảm nhận cuộc sống này rồi. Em muốn theo anh vì em …không muốn mất anh. Em biết con người anh đang chịu nhiều dằn vặt như thế nào. Những ngày chơi game cùng anh, nghe anh tâm sự dù chỉ là những điều nhỏ nhoi nhưng em biết anh đang có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ mà. Nha nha anh. Anh….nha nha.- Em lắc lắc tay hắn nũng nịu.
Hắn thật chả biết phải nói sao lúc này. Em mà theo hắn thì hắn cũng chả biết phải lo cho em thế nào nữa. Hắn thì hắn có thể tự lo cho mình được. Còn em, hắn biết làm sao? Em lại đẹp nữa. không chừng lại bị…bắt cóc thì khổ. Đang méo miệng vì suy nghĩ vớ vẩn, em lại lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng của hai đứa từ nãy tới giờ.
- Anh lại lo em không có chỗ ăn chỗ mặc hả anh?
- Uh, chính thế. Chứ thuê nhà trọ thì tiền đâu mà đóng liền cho người ta chứ. Anh đang ở nhà cô anh. Không mang em về nhà được.- Hắn cười khổ.
- Không sao. Em ngủ….quán net cũng được.- Em thản nhiên.
- Hả? em bệnh à? Ngủ quán nét ai biết được có an toàn hay không?
- Anh nghĩ ai cũng gian xảo như anh chắc?- Em nhìn hắn tủm tỉm cười.
- Ớ………Anh……..- Hắn cứng họng.
- Thôi quyết định vậy nhé. Anh với em giờ về Tân Bình đi.
Chả biết làm sao với cô nàng bướng bỉnh này. Hắn cũng đành chiều lòng em. Thích chịu khổ thì hắn cho em khổ. Xem em chịu khổ được bao lâu. Bắt xe bus lên lại chợ Phạm Văn Hai. Giờ cũng đã 7 giờ tối. Điện thoại hắn lúc này đổ chuông muốn nhức óc. Hắn đành bắt máy:
- Alo! Ai đấy ạ?
- Tổ cha mày. Bố mày nè. 7 giờ rồi sao chưa chịu về ăn cơm. Đi chơi gì giờ chưa chịu về nữa?- Ba hắn hét lên trong điện thoại.
- Dạ dạ! con đang trên xe bus về nè ba. Con về liền đấy ạ.- Hắn vội vàng chữa cháy.
- Cho mày 15 phút. Không về nhanh thì thấy cái cảnh.
Rồi không cho hắn nói gì thêm. Ba hắn cúp điện thoại cái cụp. Hắn thở dài ngao ngán. Bên cạnh em cũng đang nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
- Đi nhanh em ơi! Kiếm quán nét nào chơi thâu đêm lẹ chứ không mai em khỏi gặp anh luôn đấy.- Hắn kéo tay em đi nhanh hơn.
Em chả nói gì, cứ ngoan ngoãn đi theo hắn. Tìm đỏ con mắt trên đường bờ kè được vài quán nét. Hắn rẽ đại vào một quán gần nhất rồi hỏi chủ quán:
- Anh ơi! ở đây có cho chơi net thâu đêm không anh?
- Có em.- Anh chủ quán net nhìn hắn rồi nhìn em, thản nhiên trả lời.
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu kế hoạch “gửi gắm”, vì nhìn mặt anh này cũng không có gì “tà ác” cho lắm:
- Anh cho em gởi bạn em ở đây nhé, cứ cho em nó chơi khi nào chán thì thôi nha anh. Mai em qua em đón được không ạ?
- Được em, cứ để bạn em ở đây đi. Anh có gì giúp đỡ cho.- Anh nhìn hắn tủm tỉm cười.
- Dạ, vậy cảm ơn anh quá- Nói rồi nhìn qua em, cười nhẹ rồi dắt em vào một máy tính. Mở game, mở Yahoo cho em xong hắn mới nói nhỏ:
- Em chịu khó ngồi đây chơi tới sáng nhé. Có gì sáng mai anh đón em đi học cùng nha.
- Dạ, em biết rồi. anh về lẹ đi kẻo ba lo- Em gật đầu ra vẻ cảm thông.
- Uh vậy anh về nhé. Hẹn gặp em ngày mai nè. Mệt thì nhớ ngủ nhé. Chúc em chơi vui và ngủ ngon nè.- Hắn nhìn em nháy mắt tinh nghịch. Em cũng nhìn lại hắn và chỉ cười nhẹ. Ánh mắt như tin tưởng hắn tuyệt đối. Làm hắn cảm thấy bứt rứt vô cùng.
Về tới nhà, hắn cũng chỉ chào hỏi mọi người rồi đáp bừa vài câu hỏi của người lớn vì cái tội về trễ. Rồi ăn cơm cũng lăn ra ngủ mất đất. Đã 40 tiếng hắn chưa được ngủ, giờ có lẽ hắn thèm ngủ hơn bao giờ hết. Chỉ kịp lấy điện thoại của ba rồi nhắn cho em một tin ngắn gọn:
- Anh ngủ trước đây, em cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon nè
Rồi hắn chìm vào giấc ngủ. Đêm đó, hắn……..gặp ác mộng.
..........................................
Trong đêm lạnh lẽo em ngồi đó.
Bấm nhẹ bàn phím: “nhớ anh yêu”.
[Truyện Teen] Yêu Cháu Gái Hiệu Trưởng Cháu/em/anh (chẳng biết nên xưng hô nào nữa @@) là một cậu học sinh lớp 11 một trường cấp III tại tỉnh VP (cách Hà Nội 50km). Đọc Truyện » |