Mobi Army Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer Chi tiết » |
Ọt….ẹt….Ọt…ẹt….-Đang trầm ngâm suy nghĩ Tiểu Phương mới để ý rằng cái bụng của cô đang biểutình chí chóe.Chợt cô nhớ ra sáng tới giờ cô chưa bỏ cái gì vào bụngcả.Xuống nhà bếp cô rót đại ly sữa rồi đem vài lát bánh mì nướng và hũmứt dâu bỏ vào mâm mang lên phòng.Đang đi từ nhà bếp ra cô chạm phải mặt Minh Quân đang đứng nhìn cô chằm chằm với đôi mắt vô hồn vô cảm.Hìnhnhư giữa cô và anh đang có 1 khoảng cách nào đó mà cái khoảng cách đó do họ tự tạo ra hay là tự nhiên nó có.Cô nhìn anh 1 hồi rồi lặng lẽ đi lên cầu thang.
_Cô giận tôi chuyện hồi trưa à??-Minh Quân lên tiếng.
_Không.-Tiểu Phương đáp 1 câu cụn lũn rồi bước nhanh lên phòng cô chẳng muốn nán lại để trả lời những câu hỏi của Minh Quân.
Khóa trái cửa lại đặt cái mâm lên bàn nhưng cô lại chẳng muốn ăn tẹo nào.Cólẽ ánh mắt và lời nói của Minh Quân làm cho cô đủ no rồi.Về phần MinhQuân khi nghe chữ “Không” từ miệng TiểuPhương anh chẳng cảm thấy nhẹnhõm gì nhưng 1 cảm giác nặng nề,tội lỗi lại đè nặng trong anh.Tại saokhi nghe chữ không từ miệng cô đáng lẽ anh phải vui mừng vì cô khônggiận anh vì cô chẳng trách khứ anh chuyện hồi trưa nhưng sao anh lại cảm thấy nghẹn thở như có cái gì đó đang bóp nghẽn tim anh vậy.Anh lôi chai rượu ra uống 1 hơi đến gần nửa chai.Anh muốn say say để quên đi cái cảm giác nặng trĩu đó nhưng sao càng uống thì cái ánh mắt hồi trưa TiểuPhương nhìn anh lại hiện ra khiến anh tức điên lên muốn bổ tung cái đầumình ra xem xem có cái hình ảnh nào của Tiểu Phương không thì lôi ra vàquăng vào xọt rác.Tiểu Phương ở trên phòng cũng đi ngủ luôn cô nghĩ mình chẳng cần phải quan tâm tới Minh Quân làm gì.Chuông đồng hồ vừa điểmđúng 1h sáng Tiểu Phương giật mình tỉnh dậy cố nhắm mắt để ngủ thêm chút nữa nhưng không được vì ban ngày cô đã ngủ quá nhiều.Cô đi xuống nhàbếp để tìm chút nước lạnh.
Cách….-Công tắc đèn vừa được mở lên thì hình tượng Minh Quân tay cầm chai rượu ngồi xiu vẹo ở dưới đất khiến cô giật mình.
Tiểu Phương vội đỡ anh đứng dậy miệng thì lẩm bẩm cái gì đó:
_Chắc lại gây nhau với Thư Kỳ nên mới uống say mèm như thế này???Sao không gọi cô ta tới chăm sóc cho đi.
Tiểu Phương vừa đặt Minh Quân xuống ghế sofa thì ngồi thở hồng hộc.Cô đi vào bếp nhúng khăn ướt lau mặt cho anh.Minh Quân tay chân cứ múa lung tung.
_Làm như kiếp trước tui mắc nợ anh hay sao mà bây giờ phải trả đây này.-Tiểu Phương vừa lau mặt cho Minh Quân vừa nguyền rủa.
Làm xong cô lấy chăn đắp cho Minh Quân rồi đi vào nhà bếp nấu mì gói ăntạm.Cô lên phòng chợp mắt được một tí thì phải thức dậy đi làm.Chuẩn bịxong cô đi xuống lầu Minh Quân vẫn ngủ say như chết.Cô nghĩ nên để anh ở nhà nghỉ ngơi khi nào tỉnh thì đi làm cũng không muộn.
11h trưa,Minh Quân mới lồm cồm bò dậy đầu anh đang đau như búa bổ.Ánh nắngbuổi trưa oi ả chiếu xuyên qua cửa sổ làm hai mắt anh chói không chịunổi.Vừa ngồi để định lại tinh thần thì anh thấy chai rượu đang nằm lănlóc ở trên bàn và có 1 tờ giấy trắng với nét chữ nắn nót.
“Xin lỗi tôi thấy anh ngủ say quá nên không nỡ đánh thức anh dậy.Nếu anh còn mệt thì cứ việc nghỉ ở nhà công việc ở Minh Thị cũng không đến nỗinhiều nên không cần anh phải đến đâu.Tôi đã pha sẵn nước chanh rồi anhnhớ uống nha.
Tiểu Phương”
Minh Quân cứ đọc đi đọc lại thông điệp trong tờ giấy.Không hiểu sao anh lạithích ngắm nhìn nét chữ nắn nót hơi run run của Tiểu Phương.Anh thấythời gian qua mình đã đối xử tệ với cô phải nói là rất rất rất rất là tệ luôn ý.Anh cần phải bù đắp lại những tội lỗi mà anh đã gây ra chocô.Hôm đó anh tắt luôn cả máy điện thoại vì không muốn bị Thư Kỳ làmphiền rồi còn nói với chị bếp không cần phải tới nấu ăn nữa.Anh dành cảbuổi trưa và chiều để lên mạng kiếm công thức nấu thức ăn và đi chợ.ThưKỳ thì đang điên tiết lên vì chẳng thể gọi điện được cho Minh Quân cònTiểu Phương thì chăm chú làm việc cô chẳng buồn gọi điện về cho MinhQuân dù chỉ là 1 cái nhá máy.Quang Kiệt thì lặng lẽ gởi đơn xin nghỉviệc cho Minh Quân bằng email và rời khỏi Minh Thị mà chẳng 1 lờinói.Anh không muốn ai biết đến sự ra đi của anh đặc biệt là Tiểu Phươngvì nếu nhìn thấy cô 1 lần nữa chắc anh sẽ không thể nhấc chân lên máybay nổi.Tiểu Phương đang lo lắng cho Quang Kiệt vì từ hôm đi chơi vớianh tới giờ chẳng thấy anh gọi điện,nhắn tin gì cả.Cô không biết hôm đócô có làm gì cho anh không hài lòng không nữa.
Chiều hômđó,Minh Quân cặm cụi để nấu bữa tối cho Tiểu Phương.Anh nghĩ rằng cô sẽbất ngờ vì anh đã tự vào bếp nấu bữa tối cho cô.Đúng 5h chiều thì cótiếng cửa mở Tiểu Phương bước vô cô thực sự ngạc nhiên vì Minh Quân bậnbịu với công việc nấu nướng của mình trán anh ướt đẫm mồ hôi.
_Cô về rồi đó hả???Đi lên phòng tắm rửa thay đồ đi.Tôi nấu đồ ăn sắm xong rồi.Nhanh lên rồi xuống ăn.-Minh Quân giục.
Còn TiểuPhương thì hơi bất ngờ không biết hôm nay Minh Quân ăn trúng cái gì màlại đi vào bếp nấu ăn chứ.Cô lên phòng tắm rửa và mặc 1 bộ váy ở nhà nólàm cô cảm thấy thoải mái hơn so với bộ đồ công sở kia.Tiểu Phương vừabước xuống thì Minh Quân đã vội đẩy cô vào phòng ăn và ấn cô ngồi xuốngghế và nói:
_Hôm nay cô phải ăn nhiều lên đó nha.Tôi nấu không biết có ngon không nhưng cô phải ráng ráng ăn nghe chưa?-Minh Quân cười nhẹ.
Tiểu Phươngngồi nhìn Minh Quân 1 cách lạ lẫm rồi hỏi “Hôm nay anh ăn trúng cái gìhả???”Minh Quân đang định trả lời thì chuông cửa cứ reo inh ỏi.TiểuPhương chạy ra mở cửa.Thư Kỳ đang đứng đó và nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự ghen tức.Minh Quân chạy ra anh giật mình vì thấy Thư Kỳ đứng đó vàbuông lời trách móc rằng tại sao Minh Quân không chịu nghe điện thoạicủa ả???Thư Kỳ tự tiện bước vào phòng ăn và khi ả nhìn thấy những món ăn giản dị được dọn sẵn trên bàn thì quay sang hỏi Minh Quân.
“Ủa sao hômnay chị bếp nấu ăn gì mà lạ vậy???Món ăn thì quá bình dân trang trí lạichẳng đẹp mắt tẹo nào.”-(Truyện được copy từ website: 15giay.mobi) Thư Kỳ bĩu môi chê bai.”Hôm nay chị bếp xinnghỉ.Thức ăn này là do anh Minh Quân nấu đang định gọi điện mời chị sang ăn nhưng chị đã tới rồi thì ở lại dùng bữa nha để xem tài nghệ nấunướng của anh ấy như thế nào.”-Tiểu Phương giải thích còn Minh Quân thìđứng chưng hửng với lời nói của Tiểu Phương.”Ôi anh tự nấu đấy à.Anh làm em cảm động quá.Nhất định hôm nay em phải ăn phải ăn cho hết chỗ thứcăn này.”-Thư Kỳ quay sang nhìn Minh Quân.
Minh Quân đã rất khó chịu khi thấy sự xuất hiện của Thư Kỳ bây giờ Tiểu Phương lạibuông ra 1 câu khiến anh tức giận vô cùng.Rõ rang anh đã nói bữa ăn này anh nấu là để cho cô dùng chứ đâu phải Thư Kỳ.
_Thôi haianh chị ở đây ăn đi nhé.Em xin phép đi lên phòng.-Tiểu Phương nói xongbỏ ra ngoài để lại Minh Quân đang nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự thấtvọng.Còn Tiểu Phương thì bỏ đi lên phòng.
“Xin lỗi anh Minh Quân tôi không thể vui vẻ ngồi ăn cơm với anh được.Cảm ơn anh vìđã làm những điều đó cho tôi đối với tôi như vậy đã là quá đủ rồi.Tôimong rằng khi tôi không còn ở trong nhà này nữa thì anh phải sống hạnhphúc bên Thư Kỳ-người con gái mà anh đã chọn vì tôi muốn lỡ như tôi bấtngờ gặp anh ở ngoài đường tôi cũng muốn thấy trên môi anh phải có 1 nụcười hạnh phúc thì khi đó tôi mới cảm thấy hạnh phúc được.Nhưng nếu nhưanh bị phản bội thì anh cứ tin chắc rằng sẽ còn có tôi-1 con ngốc lúcnào cũng dõi theo và chờ đợi anh.”
Đang suy nghĩ thì điện thoại của Tiểu Phương reo.Là Bà Triệu.
“Alo mẹà!!Mẹ có khỏe không??”-Tiểu Phương vui vẻ nói.”Ờ Tiểu Phương đó hảcon.Ba mẹ vẫn khỏe.Con sao rồi???Cái thai vẫn tốt chứ.”-Bà Triệu nóinhanh không kém phần hồi hộp.”Dạ con vẫn khỏe cái thai….vẫn bìnhthường.”-Tiểu Phương ngập ngừng nói nhưng giọng vẫn bình tỉnh.”À mẹ gọivô máy Minh Quân hoài mà không được nên mẹ gọi về cho con.Vào tuầnsau,mẹ sẽ bay về cùng với Quản Gia và người hầu hai đứa không cần phảira đón mẹ đâu nhưng nhớ tuyệt đối giữ bí mật nhé!Mẹ muốn cho Minh Quânnó bất ngờ.”-Bà Triệu bật cười.”Dạ vậy là đầu tuần sau mẹ về à???Con vui quá.Ba có về không mẹ???-Tiểu Phương tỏ vẻ vui mừng.”Không ba con ở bên đây lo công việc còn mẹ về nước xem tụi con sống như thế nào???.”TiểuPhương nói chuyện với bà Triệu trong phòng mà không để ý có 1 người đang đứng ở ngoài và đã nghe hết đoạn đối thoại của cô và đang sắp sẵn 1 kếhoạch chuẩn bị tác chiến.
Từ dạo bịTiểu Phương chơi 1 vố Minh Quân thề là sẽ không bao giờ vào bếp nữa.Anhcũng tỏ ra vô cảm khi nhìn thấy cô lên Minh Thị thì cứ kiếm chuyện lamắng cô miết.
_Cô làm việc như thế này đó hả???Tôi nói cô soạn bảng kế hoạch cho tháng này sao côlại đi soạn kế hoạch đầu tư vào khu đất Đông Dương là như thế nào???Nàytôi không rãnh trả lương cho cô để cô làm việc lộn xộn như thế nhá.Đi về làm ngay cho tôi.-Minh Quân nói trong tức giận.
_Tôi cóchuyện muốn nói với anh.M…-Tiểu Phương chưa kịp nói gì thì Minh Quân đãla chí chóe “Sao còn chưa đi??Tôi cần gấp bảng kế hoạch nội trong ngàyhôm nay.Cô làm sao thì làm.”
Cả tuần nayMinh Quân cứ đưa Thư Kỳ về nhà ở suốt.Tiểu Phương định tìm cơ hội để nói cho Minh Quân về việc bà Triệu sẽ về nước vào đầu tuần nhưng anh chẳngcho cô cơ hội để thực hiện vì cô sợ bà Triệu về mà thấy hình ảnh MinhQuân với Thư Kỳ đang ôm ấp nhau dám tăng sông chết tại chỗ quá.Sáng thìanh ngủ cho tới khi mặt trời đứng bóng rồi mới đến Minh Thị đi làm tớichỗ làm tưởng rằng nói được ai dè anh toàn **** cô rồi tìm cách đuổi côra ngoài.Tan sở xong là đi chơi với Thư Kỳ tới tận khuya về tới nhà thìkhóa trái cửa phòng lại.Tối hôm thứ bảy Tiểu Phương ngồi xem tivi ở dưới ghế sofa chờ Minh Quân về.Cô cứ đợi mãi đợi mãi tới lúc ngủ thiếp đilúc nào mà chẳng hay.
1h sáng Minh Quân mới mò đầu về và trong tâm trạng say mèm và tất nhiên không thểthiếu sự có mặt của con ả Thư Kỳ(trời ơi tức quá).Ả đưa Minh Quân lênphòng rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.Ả cởi hết quần áo của Minh Quân và ả ra rồi bắt đầu nằm ôm anh ngủ giống như đêm qua cả hai ngườiđã có 1 đêm “vui vẻ” bên nhau.
Sáng hôm sau, do là ngày chủ nhật nên cả khu biệt thự đều chìm trong giấc ngủ.
1 chiếc BMWđậu trước cửa biệt thự Minh Thị theo sau là 1 chiếc xe buýt màu trắngchở khoảng vài chục người hầu đã trở về sau thời gian đi tập huấn.Mộtngười phụ nữ trong bộ váy đen sang trọng từ chiếc xe hơi bước xuống.Bàđi vào nhà theo sau là ông Quản Gia và đám người hầu.Căn nhà khá yêntĩnh.Bà Triệu nghĩ do là sáng chủ nhật nên 2 “vợ chồng” Minh Quân cònngủ với lại bà bay về nước sớm hơn dự định 1 ngày mà.Ông Quản Gia và đám người hầu vừa về là phải bắt tay vào việc ngay.Bà Triệu lên phòng xemTiểu Phương như thế nào????Lên tới phòng thấy cô vẫn còn ngủ say nhưngMinh Quân thì chẳng thấy đâu bà đoán là Minh Quân đang ở bên phòng làmviệc vì anh là người tham công tiếc việc mà.Cửa phòng làm việc không bịkhóa trai như mọi ngày có lẽ như Thư Kỳ muốn để như thế để bà Triệu cóthể vào dễ dàng hơn.
Cạch…-Cánh cửa gỗ từ từ được mở ra.
Bà Triệunghĩ mình sẽ thấy được Minh Quân đang nằm dài trên bàn làm việc hay làanh đang gián mắt mình vào màn hình máy tính nhưng không hình ảnh Thư Kỳ và Minh Quân đang “khỏa thân” ôm ấp nhau trên giường đập vào mắt khiếnbà Triệu gần như té xỉu nhưng vẫn giữ được bình tĩnh đi tới lay lay Minh Quân dậy.Hai mắt Minh Quân từ từ mở to anh tưởng Tiểu Phương đang gọinhưng khi nhìn kĩ lại anh mới nhận ra đó là mẹ mình.
“Ủa???Mẹ vềhồi nào vậy??”-Minh Quân bất ngờ.”Con giải thích cho mẹ đi chuyện này là như thế nào???Vợ con đang mang thai mà con dám làm cái chuyện này đóhả???”-Bà Triệu hét lên làm cho Tiểu Phương phải chạy ra xem chuyện gìcòn Thư Kỳ thì giả vờ đang ngủ say nhưng trong lòng thì đang nở 1 nụcười đắc thắng.Minh Quân tá hỏa khi thấy Thư Kỳ nằm kế bên người mình kỳ này chắc anh tiêu rồi.”Cái thằng con trời đánh sao mày không nghĩ đếnvợ mày mà lại đi làm cái chuyện này hả???Mà mày quen người con gái nàotốt tao còn đỡ tức quen ngay cái con đã làm mày chết lên chết xuống như 1 thằng điên.Mày không nhớ nó đã mang đến những gì cho mày mà mày lạiquay lại với nó hả???-Bà Triệu vừa khóc vừa đánh vào người Minh Quân.”Mẹ ơi!!Mẹ đừng làm vậy???”-Tiểu Phương chạy vô can bà Triệu.”Tiểu Phươngsao con lại vô đây con đi về phòng đi để mẹ nói chuyện với Minh Quân 1lát.”-Bà Triệu nói xong thì quay sang đấm tiếp vào người Minh Quân.”Bácơi!!Bác đừng đánh anh Minh Quân nữa.Con và Minh Quân không phải là vợchồng như bác nghĩ đâu.”-Tiểu Phương chịu không nỗi khi thấy bà Triệu cứ đấm đấm vào người Minh Quân làm cái lưng anh đỏ tấy lên.Lời nói củaTiểu Phương làm cho cả hai mẹ con bà Triệu quay lại nhìn cô chằm chằm.
_Minh Quânà!!Có lẽ tôi không thể giúp anh giữ bí mật này được rồi.-Tiểu Phươngquay sang nhìn Minh Quân-Bác Triệu à!Có lẽ từ bây giờ cháu sẽ không gọibác là mẹ nữa vì thực chất cháu và anh Minh Quân không là gì của nhaucả.Mối quan hệ vợ chồng của chúng cháu chỉ là giả.Nhưng bác đừng tráchanh Minh Quân anh ấy không ép cháu phải làm vợ anh ấy gì cả nhưng docông ty nhà ba cháu có 1 số trục trặc nên ba cháu đã nhờ anh Minh Quângiúp đỡ và giúp cháu để cháu có thể được vào làm ở Minh Thị nên anh Minh Quân mới làm vậy để cháu có thể được vào ở trong ngôi biệt thự này vàlàm trong Minh Thị.Còn chuyện cái thai là do cháu nói với anh Minh Quânlàm vậy để bác có thể yên lòng hơn.Cháu biết bây giờ trong mắt bác cháusẽ không còn là cô con dâu nữa mà chỉ là 1 đứa con gái mất nết.Bác đừnglo cháu sẽ rời khỏi chỗ này ngay trong hôm nay.Cháu xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho gia đình bác và cháu cảm ơn vì trong thời gian qua gia đình bác đã đối xử với cháu quá tốt đối với cháu như vậy là quá đủ cháukhông mong nhận được sự tha thứ của bác.Minh Quân cảm ơn anh và cũngxin lỗi anh vì tôi đã không giữ bí mật này cho tới cùng.
Nóixong,Tiểu Phương đi về phòng thu dọn quần áo.Nghe Tiểu Phương nói xongbà Triệu gần như không còn giữ được bình tĩnh nữa mà ngồi phịch xuốnggiường.Minh Quân lo mặc quần áo vô rồi chạy theo Tiểu Phương còn Thư Kỳthì giả vờ ngồi dậy hỏi xem chuyện gì rồi an ủi bà Triệu nhưng tronglòng thì đang mừng vui vì ả đã tống khứ được Tiểu Phương ra khỏi nhà vàsắp trở thành phu nhân của Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Minh Thị rồi.
Minh Quânchạy vô phòng thì thấy Tiểu Phương đang bỏ quần áo vô vali trên má cóvài giọt nước mắt đang rơi.Thấy Minh Quân vào cô vội lấy tay lau đinhững giọt nước mắt đang lăn trên má mình.
“Xin lỗi anh vì đã làm rối tung mọi chuyện lên.(Truyện được copy từ website: 15giay.mobi) Vậy là từ nay anh sẽ không còn thấycòn bị con ngốc này làm phiền nữa.Chúc anh và chị Thư Kỳ hạnh phúcnhé.Còn cái hộp trang sức này phiền anh gửi lại cho bác gái hộ tôi.Tôiđi đây nhưng trước khi tôi đi tôi có 1 điều mong anh có thể giúp tôiđược không??”Tiểu Phương nhìn Minh Quân bằng 1 ánh mắt long lanh có lẽcô đang cố để nước mắt không rơi ra nữa.”Chuyện gì cô cứ nói đi??”-MinhQuân nhìn cô dịu dàng nói anh muốn giữ cô lại nhưng sao có cái gì đóchặn họng anh để anh không nói được ba chữ CÔ ĐỪNG ĐI.”Anh…cho tôi ômanh 1 lần có được không??”-Tiểu Phương nói giọng hơi nghènnghẹn.”Được.”-Minh Quân nói xong ôm chầm lấy cô.
Tiểu Phươngôm chặt lấy Minh Quân đây là cái ôm đầu tiên cũng như lần cuối mà TiểuPhương được nhận từ Minh Quân-người đàn ông mà cô yêu và người đàn ôngmãi mãi sẽ không thuộc về cô.Có lẽ khi cô bước xuống và đi ra khỏi cănnhà này thì cô sẽ phải học cách quên Minh Quân đi.Cô có thể cảm nhậnđược hơi thở và tim của Minh Quân đang đập từng nhịp từng nhịp rấtnhanh.Một lúc sau Tiểu Phương buông Minh Quân dù lòng rất muốn ôm anhmãi ôm mãi không buông ,nhẹ hôn lên môi anh 1 cái thật nhẹ rồi bước rakhỏi phòng để lại anh 1 mình trong căn phòng.
“Tiểu Phương ơi!Tôi xin lỗi.Xin lỗi cô.”-Minh Quân nói trong đau khổ.
Tiểu Phươngbước xuống nhà chào tạm biệt ông Quản Gia và đám người hầu rồi lặng lẽra đi.Đám người hầu nhìn cô đầy khinh bỉ chỉ riêng ông Quản Gia thì khác ông nhìn cô đầy thương cảm và ông không tin chuyện này là sự thật.Côbước thật chậm thật chậm trên con đường nhựa.Từng giọt nước mắt đang rơi trên má cô nhưng nó chẳng thấm gì với nỗi đau cô đang phải chịu.Tráitim của cô đang rĩ máu.
“Minh Quânơi!!Xin lỗi anh!!Có lẽ bây giờ anh đã được giải thoát rồi đó.Bên cạnhanh bây giờ đã có Thư Kỳ người con gái anh đã yêu và mong nhận được tình cảm từ cô ấy.Bây giờ anh sẽ không còn bị con ngốc như tôi quấy phá nữađâu.Dù lòng tôi đang rất đau nhưng tôi vẫn cầu chúc cho anh được hạnhphúc.Đối với tôi 1 cái ôm,1 nụ hôn như vậy là quá đủ rồi.Tạm biệtnhé!!TÌNH YÊU ĐẦU ĐỜI CỦA TÔI.”
Do quá mệtnên bà Triệu đã ngủ thiếp đi lúc nào mà chẳng hay.Thư Kỳ vội mặc quần áo rồi đi sang phòng kế bên thấy Minh Quân đang ngồi đó ánh mắt chứa đựngđầy sự đau khổ.
“Bây giờ anh đã được giải thoát rồi đó.Không bị con ngốc đó làm phiền nữa.Mà cô tagan thật dám nhận hết phần lỗi về mình.”-Thư Kỳ nói trong sự vuisướng.Minh Quân không nói gì anh chỉ ra hiệu cho Thư Kỳ ra ngoài để anhnghỉ ngơi.Thư Kỳ bực dọc đóng sầm cửa lại rồi đi ra ngoài.Vì ả nghĩđáng lẽ Minh Quân phải vui mừng và cám ơn ả mới đúng chứ.
“Tiểu Phương ơi!!Tại sao tôi lại không có can đảm để giữ cô lại??Tại sao cô lại nhận hết phần lỗi về mình??Tại sao cô lại làm thế???Cô có biết cô làm thếtôi sẽ đau lắm không??Tiểu Phương à!!Tôi đã từng nghĩ người tôi yêu chỉcó thể là Thư Kỳ không ai khác ngoài cô ấy cả.Nhưng khi ở bên cô tuy đối với tôi cô chỉ là 1 con ngốc.Nhưng thấy cô quan tâm chăm sóc cho tôilúc tôi say xỉn,cô đã cho tôi biết cuộc sống của người dân tầm thường là như thế nào cô đã cho tôi biết món ăn nấu trong Minh Thị tuy chỉ lànhững món ăn tầm thường nhưng không thua gì ngoài nhà hàng nấu,cô đã cho tôi biết những cây chả cá bình thường ở những gánh hàng rong-nơi mà tôi cho là dơ bẩn không hợp vệ sinh chút nào nó lại có 1 hương vị đậmđà,không khác gì trong các tiệm sang trọng và cái quan trọng mà cô đãcho tôi biết rằng tôi đã thích cô rồi.Nhưng sao tôi vẫn không thể giữ cô lại bên tôi vì tôi biết tôi không thể làm tổn thương cô 1 lần nữa.Côđến đây mang đến cho tôi 1 chữ GHÉTphải tôi đã từng rất rất ghét cônhưng khi cô rời khỏi đây và mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi thì côlại cho tôi 1 chữ ĐAU-tôi đang rất đau vì tôi không biết mình sẽ sốngnhư thế nào khi không có cô.”
Tiểu Phươngcứ bước đi bước đi trên lề đường.Nơi có nhiều người đang qua lại.Cô cứbước đi 1 mà chẳng biết mình phải đi đâu.Đi ngang qua ngôi nhà cũ thìngười ta báo ba cô đã chuyển chỗ ở rồi nên cô tìm 1 phòng trọ ở xa thành phố ở tạm rồi lên mạng tìm 1 công việc nào đó vì cô không thể sốngvới những đồng tiền dành dụm ít ỏi.Nó chỉ đủ để cô đặt tiền cọc và chitrả tháng đầu tiên của căn phòng.1 tuần đầu tiên cô đi hết công ty nàytới công ty nọ từ những công ty nhỏ cho đến lớn nhưng chẳng ai dám nhậncô vào làm vì họ nghĩ cô chưa có nhiều kinh nghiệm.Chán nản cô xin đạivào làm chân phục vụ ở 1 quán cà phê.Dù gì cũng phải lo tiền để trả tiền nhà cái đã.Thế là vừa làm ở quán cà phê buổi sáng buổi chiều cô lại làm bưng bê ở quán phở.Cô phải làm việc vì làm việc mới cho cô cái cảm giác bận rộn để không rãnh suy nghĩ đến những chuyện không đâu.Cô cứ mải mêlàm việc mà không biết có người đang theo dõi mình.Về phần Minh Quân anh đã nói hết sự thật về chuyện anh đã thuê Tiểu Phương về đóng giả làm vợ rồi cả chuyện anh nói cô giả vờ mang thai để anh có thể nhậm chức sớmhơn cho ông bà Triệu nghe.Anh nói anh rất hối lỗi về việc làm ngu ngốccủa mình.Lúc đầu bà Triệu cũng giận anh đến cả 2 tuần nhưng sau đó thìbà bảo anh không được để đám nhà báo đánh hơi được chuyện này rồi nhanhchóng đi tìm Tiểu Phương về cho bằng được.Thư Kỳ suốt ngày cứ tìm cáchphá đám để trì hoãn công việc tìm kiếm Tiểu Phương của Minh Quân.Hết đichơi rồi lại đến giả vờ bệnh ả làm đủ trò để Minh Quân thường xuyên quan tâm tới ả hơn.Một hôm do ả nói là muốn đi khu giải trí để ôn lại nhữngkỉ niệm của ả và Minh Quân(ối mẹ ơi con này nó vừa ác lại thêm cái sếnnhư con hến nữa).Minh Quân do quá mệt mỏi vì công việc tìm kiếm TiểuPhương không thành vì chẳng có công ty hay phòng trọ nào có nhân viênhay người thuê phòng tên Tiểu Phương cả nên anh đồng ý đi với Thư Kỳ.
“Minh Quânơi!Anh nhìn kìa cái xe chả cá đó không biết có ngon không mà người ta bu vô như kiến vậy.Ôi thật là mất vệ sinh.”-Thư Kỳ chỉ tay về xe chảcá.Chợt có cái cảm giác thân quen xuất hiện trong đầu Minh Quân.Cái hình ảnh Tiểu Phương hớn hở khi thấy xe chả cá rồi năn nỉ đút miếng chả cávào miệng anh rồi cả khuôn mặt lấm lem đầy tương ớt của cô làm anh thấynhớ.
Thấy MinhQuân đứng thẫn thờ nhìn xe chả cá Thư Kỳ lôi anh đi đến thác nước gần đó rồi bĩu môi chê bai những người đang đứng cầu nguyện rồi ném 1 đồng xuxuống nước.Minh Quân lại thấy hình ảnh Tiểu Phương chắp tay miệng lẫmbẩm cái gì đó lần đó bị anh cho là ấu trĩ cô đã tức giận không nóinổi.Bây giờ anh có 1 điều ước là anh và cô có thể xóa hết mọi kí ức vềchuyện đã xảy ra và cô có thể tha thứ cho anh.Nhưng bây giờ cô đang ởđâu? (Truyện được copy từ website: 15giay.mobi) Sống chết ra sao anh còn không biết huống chi là.
“Mình vềthôi.Hôm nay anh mệt à mà em tự thuê taxi về đi nha.Anh phải đi chỗ này 1 lát.”-Minh Quân nói xong bỏ Thư Kỳ đang đứng chưng hửng ở đó mà đi.Anhchẳng muốn ở trong khu giải trí này thêm 1 phút giây nào nữa.Ở đâu anhcũng thấy hình ảnh của Tiểu Phương và những kỉ niệm của cô và anh.Bằngmọi giá anh phải tìm cho ra cô.
“Alo!!Anhđến khu giải trí đón em ngay nhé.”-Thư Kỳ lấy điện thoại gọi cho ai đórồi đi ra cổng nhưng ả đâu hay biết có 1 người đang đi theo ả và đangcầm máy ảnh chụp tách tách.
Nhóc con dễ thương lấy anh nhé Nhóc con! - Âm thanh cất lên, nó vừa ngẩng mặt lên thì khuôn mặt đẹp trai được phóng đại của hắn đang hiện diện trước mặt làm tim nó muốn nhảy ra ngoài. Đọc Truyện » |