Game Teen Teen Online Game Teen Teen do VTC online phát hành, với cách chơi đơn giản chắc chắn sẽ làm bạn hài lòng. Tải miễn phí » |
Chương 28: Sổ tay hôn nhân ba: Lấy trái tim đổi trái tim
Có lẽ sau này chúng tôi sẽ đi hết cuộc đời này mà không cãi nhau một trận nào nữa, cũng có thể chúng tôi sẽ giống như những cặp vợ chồng khác, khó khăn đi đến tận cùng. Chuyện của tương lai thì để tương lai nói tiếp. Chí ít bây giờ, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Tôi bị đánh thức bởi ánh mặt trời chói lọi, lúc mở mắt ra đã thấy Hạ Trường Ninh ngồi ở đầu giường đọc tạp chí. Chắc anh ấy đã tắm rửa rồi, râu cằm đã cạo sạch sẽ. Căn phòng cũng đã dọn dẹp sạch tinh tươm, những chậu cây nhỏ trên bậu cửa sổ đã không còn nữa, bây giờ nhớ lại vẫn thấy trong lòng nhói đau.
Hồi đó khi đi chợ hoa mua chúng về, chúng tôi đã xếp kín ghế sau của ô tô. Suốt dọc đường đi tôi cứ nhấp nhổm nhìn về phía sau, bảo anh ấy lái xe thật chậm, sợ làm chúng rơi vỡ, kết quả lại bị tôi ném vỡ hết như ném mấy hòn đá.
Thấy tôi tỉnh rồi, anh ấy đặt tờ tạp chí xuống rồi mỉm cười: “Dậy rồi à? Mắt sưng lắm, để anh lấy túi đá chườm cho em”.
Anh ấy đứng dậy lấy túi đá trong ngăn đá ra. Tôi lắc đầu: “Tôi đi vệ sinh”.
Chân không nhúc nhích được, giờ tôi mới nhớ chân mình đã bị thương.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, rồi cúi xuống cởi dây. Hạ Trường Ninh ngăn tôi lại rồi ôm tôi: “Ngốc! Bao nhiêu mảnh thủy tinh trên mặt đất như thế mà không nhìn thấy à?”.
Tôi không nói gì cả. Trách ai chứ?
Đi vệ sinh xong tôi cúi đầu tháo băng, lòng bàn chân bị rách một miếng to, tôi bước thấp bước cao đi ra ngoài.
“Bảo em đừng nhúc nhích cơ mà!”. Anh ấy đỡ tôi rồi bế tôi lên giường, sau đó lấy thuốc bột Vân Nam cẩn thận rắc lên vết thương rồi băng bó lại cho tôi.
“Chân tay tôi tê hết cả rồi, anh dám trói tôi suốt một đêm”. Cái miệng tôi lại bắt đầu than thở những lời oan ức.
Hạ Trường Ninh ngẩng đầu nhìn tôi, bàn tay anh ấy nhẹ nhàng xoa bóp chân cho tôi rồi nói: “Thế này đỡ hơn chưa?”.
“Ừ”.
Những ngón tay anh ấy xoa bóp chầm chậm, còn chuyên nghiệp hơn mấy nhân viên trong tiệm massage, từ gót chân cho tới đầu gối đều được xoa nhẹ nhàng. Tôi nằm xuống để anh ấy phục vụ. Nhìn anh ấy cúi đầu chăm chỉ xoa bóp chân cho tôi, tôi đột nhiên nghĩ, sao tôi chẳng có tâm trạng nào mà cãi nhau với anh ấy thế này?
“Tôi muốn gặp Đinh Việt”.
Anh ấy dừng tay lại, đưa mắt nhìn tôi: “Vần còn nhớ Đinh Việt à?”.
“Đương nhiên, tôi muốn biết xem anh ấy yêu tôi hay yêu Ngũ Nguyệt Vy chứ! Á, đau!”. Tôi với tờ tạp chí đập cho anh ấy một cái.
Sắc mặt Hạ Trường Ninh sầm lại, không nói gì, mãi sau anh mới lên tiếng: “Được”. “Tôi muốn gặp anh ấy một mình, anh ấy tới thì anh ra ngoài”.
“Cái gì? Không được?”.
Tôi nhìn anh ấy không nói gì. Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, không ai chịu nhường ai. Tôi nhìn Hạ Trường Ninh rồi phì cười, cầm cuốn tạp chí tiếp tục đọc.
Anh ấy xoa bóp chân cho tôi xong và nói: “Để anh lấy bữa sáng cho em”.
“Không cần”. Tôi đặt tạp chí xuống rồi quay sang một bên ngủ.
“Ăn cơm xong rồi ngủ”.
“Không ăn”.
Một lúc sau tôi nghe thấy Hạ Trường Ninh nói: “Em đừng nói với anh là cơm trưa em cũng không ăn đấy”.
Anh ấy đã nói thế thì tôi phải cho anh ấy biết tay, tôi cười nhạt: “Nói đúng đấy, cơm trưa tôi cũng không ăn”.
“Muốn tuyệt thực?”.
“Ừ”.
Cả người tôi bị anh ấy lật ngửa lại, tôi nhìn thấy gương mặt anh vô cùng căng thẳng, ánh mắt hiện lên vẻ bị tổn thương. Tôi nhìn anh ấy không hề sợ hãi. Không phải tôi tính khí trẻ con, nhưng giết người phóng hỏa rồi nói câu “xin lỗi” là xong sao? Anh ấy không chắc chắn tình cảm của tôi, dùng Dật Trần để chọc tức tôi, còn giúp Đinh Việt nói dối tôi, anh ấy có nghĩ tới cảm xúc của tôi thế nào không? Bây giờ mà không kiên trì địa vị làm chủ của mình, sau này thì
sao? Tôi còn cơ hội vùng dậy không?
“Không ăn thì không ăn, không chịu được nữa thì anh truyền dịch dinh dưỡng cho em”. Hạ Trường Ninh phát điên rồi, mới thốt ra câu này.
Tôi vốn chỉ định ương ngạnh một tí thôi, không ngờ anh ấy lại nói thế! Tôi nghe tiếng Hạ Trường Ninh sập cửa đi ra ngoài mà không kiềm chế được những giọt nước mắt đang lăn xuống.
Là anh ấy mắc sai lầm lớn chứ! Tôi còn chưa làm gì cả mà anh ấy đã tức giận rồi? Không ăn, tôi không ăn đấy, đợi anh truyền dịch dinh dưỡng đấy! Tôi bực mình trùm chăn tiếp tục ngủ.
Mùi thơm xộc lên mũi, là mùi thơm của vịt chiên giòn, là món vịt chiên giòn tôi thích ăn nhất vừa mới được chiên xong! Tôi nuốt nước bọt, nhưng không hề quay người lại. Cái tên này thật đáng ghét, ngồi ngay trên đầu giường, vừa ăn vừa xem đĩa, lại còn nhai rôm rốp nữa chứ!
Tôi điên lên quay người lại rồi ngồi bật dậy. Anh ấy mút ngón tay rồi hỏi tôi: “Muốn đi vệ sinh à? Anh ẵm em đi”.
“Không cần, vết thương nhỏ, cái chân này đã tàn phế đâu!”. Tôi nhón chân đi khập khiễng vào nhà vệ sinh, kéo rèm cửa “soạt” một cái, tôi không muốn nhìn thấy cái tên kia gặm thịt vịt.
“Phúc Sinh, em không bật quạt gió à, sao thối thế!”.
“Tôi quên mất!”. Tôi cố ý đấy, anh ăn vịt, tôi đại tiện!
Tôi lề mề một lúc lâu mới ra ngoài, lúc ra anh ấy đã không còn ở trong phòng nữa. Tủ trên đầu giường vẫn đặt nửa con vịt, chắc chắn là anh ấy cố ý, lúc ăn rõ ràng anh ấy chặt thành từng miếng nhỏ, nửa con này lại không hề chặt. Giả sử tôi có cắn trộm một miếng là biết ngay. Tôi tức đến mức nuốt nước bọt, ngồi lên giường xem đĩa, hạ quyết tâm, lần này quyết tuyệt thực cho anh ấy biết mặt!
Xem hết một đĩa phim rồi mà anh ấy vẫn chưa về phòng. Tôi lại suy nghĩ, quyết định không ngồi đây chờ chết nữa mà về nhà bố mẹ đẻ.
Mặc quần áo, đi giày dép xong xuôi, chân phải vẫn còn hơi đau, tôi cẩn thận cà nhắc từng bước xuống dưới tầng.
“Muốn đi đâu?”. Hạ Trường Ninh dựa ở cửa bếp, trong tay cầm con dao thái rau.
Muốn nấu món ngon để hấp dẫn tôi sao, lần này tôi không thèm nhìn, để cho anh ấy có nấu cũng như không.
“Anh không phải quản”.
“Vợ anh đương nhiên anh phải quản, có giỏi thì thử mở cửa đi ra ngoài xem”.
Tôi “hừ” một tiếng rồi chầm chậm tiến ra ngoài, đưa tay mở cửa. Cửa không nhúc nhích, nhìn kỹ lại hóa ra đã bị khóa trái.
“Được lắm, Ninh Phúc Sinh, anh còn chưa chết mà em đã muốn bỏ đi theo người khác rồi sao?”. Hạ Trường Ninh cầm dao chém gió nghe xoẹt một tiếng.
Có điều, bây giờ tôi không sợ anh ấy nữa, coi như không nhìn thấy sự uy hiếp của anh ấy, tôi về phòng lấy chìa khóa. Anh ấy leo lên lầu trước rồi huơ huơ chìa khóa trước mặt tôi: “Đừng có mơ. Chúng ta ở nhà nghỉ tuần trăng mật vậy”.
Cảm giác tức tối dồn nén trong lồng ngực, nặng trịch như phiến đá tảng. Tôi quay người vào phòng bật máy tính chơi game.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, mũi cay cay, hình như nước mắt lại trào ra. Không ăn! Kiên quyết không ăn!
Hạ Trường Ninh cũng không khuyên giải gì, đến gần mười hai giờ đêm anh ấy bưng một bát vằn thắn lên phòng đọc sách, vừa đứng ở cửa vừa ăn vừa nói: “Chơi game ham mê quá rồi à? Quên ăn quên ngủ! Ngoài quán net qua mười hai giờ là đóng cửa, ngắt mạng, ở nhà cũng thế! Đợi anh ăn xong thì em phải đi ngủ!”.
“Anh muốn ngủ thì ngủ, tôi chơi mặc tôi”.
Anh ấy ăn xong vằn thắn rồi vào phòng, rút dây mạng, lạnh lùng đáp: “Nhớ Đinh Việt thế cơ à? Muốn biết bây giờ cậu ta còn yêu em không à? Cuối cùng thì em cũng có cơ hội bắt nạt Vy Tử rồi, đắc ý rồi chứ gì? Mong giây phút này lắm chứ gì?”.
“Anh ghen là việc của anh, tôi không muốn ăn cơm là việc của tôi! Anh tưởng rút dây mạng là tôi không chơi được chứ gì?”. Tôi nói xong liền mở file bắt đầu viết tiểu thuyết. Câu đầu tiên viết thế này: “Đã từng có nửa con vịt đặt trước mặt tôi, tôi không hề ăn nó. Nếu có ngày ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ ăn hết nó mà không hề ngần ngại. Nếu nửa con vịt ấy là thứ Hạ Trường Ninh dùng để hấp dẫn tôi thì dù có cho tôi mười cơ hội tôi cũng không thèm ăn một miếng”.
Khẩu khí hùng hồn, gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch.
Hạ Trường Ninh đứng trước mặt tôi, tức phát sững sờ, đột nhiên anh ấy đưa tay tắt điện! Tôi tức quá gào lên: “Tôi không có tự do cá nhân hay sao?”.
“Không có!”.
Anh ấy ngang ngược nói rồi vươn qua bàn ôm tôi dậy, hai tay xiết chặt khiến tôi không tài nào giẫy giụa được.
“Đi ngủ!”.
Lên giường, tôi không thèm giằng co với anh ấy nữa mà quay người ngủ luôn.
Nửa đêm tôi mơ hồ cảm thấy đói bụng, tôi nằm sấp xuống ngủ, đè không cho cái dạ dày cồn cào nữa. Trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh bao nhiêu món ăn ngon. Tôi mơ màng nghĩ, sáng mai thức dậy tôi phải ăn hết mới được.
Kết quả sáng hôm sau Hạ Trường Ninh đã bưng bát cháo trứng gà thịt nạc ngồi vừa ăn vừa xem “Tin tức buổi sáng”.
Thấy tôi tỉnh dậy, anh ấy hỏi: “Lấy cho em một bát nhé?”.
Đầu tôi đã gật xuống nửa chừng rồi lại lắc: “Tôi không ăn!”.
Anh ấy hít một hơi dài, nhìn sắc mặt rõ là muốn đập tan bát cháo.
Tôi bước qua anh ấy để vào nhà vệ sinh súc miệng.
Cả ngày tôi đều ở trong phòng đọc sách, chơi game.
Bữa trưa, Hạ Trường Ninh xào rau, tiếng mỡ nhảy tí tách trên chảo, mùi thơm bốc lên khiến tôi nuốt nước bọt ừng ực. Tôi uống một ngụm nước lọc thật lớn, cảm thấy nước thật ngọt.
Buổi tối, anh ấy hầm xương sườn, tôi đã không chịu được nữa rồi.
Anh ấy nhẹ nhàng đứng sau lưng tôi, nói: “Phúc Sinh, đã hai ngày em không ăn gì rồi”.
Anh ấy cũng biết hai ngày nay tôi không ăn gì sao? Tôi chớp mắt, coi như nhìn màn hình lâu quá nên cay mắt.
“Trên bàn ăn có xương hầm, có canh nữa. Em tự ăn đi, anh đi tìm Đinh Việt”. Hạ Trường Ninh nói xong đẩy cửa, ra ngoài.
Anh ấy thực sự nghĩ tôi không muốn ăn là vì muốn ép anh cho tôi gặp Đinh Việt sao? Anh ấy đi rồi, tôi bắt đầu quệt nước mắt. Là em tức anh đã lừa gạt em, chuyện đã xảy ra năm năm rồi, có phải em không yêu anh đâu. Nếu em còn nhớ Đinh Việt thì em lấy anh làm gì? Tôi càng nghĩ càng thấy oan ức, khóc chán chê rồi đi rửa mặt, chải đầu, chăm chút bản thân một chút, sau đó ngồi đợi trên ghế sofa, quyết tâm không ăn.
Gặp Đinh Việt rồi cũng không ăn đấy, cho anh ấy tức chết thì thôi.
Một tiếng sau tôi nghe thấy tiếng mở cửa, ngoài cửa là ba người, Hạ Trường Ninh, Đinh Việt và Ngũ Nguyệt Vy, đều đến đông đủ à? Tôi nhìn Đinh Việt, bất giác khóe mắt lại ươn ướt. Anh ấy nhìn đàn ông và lịch lãm hơn trước, ánh mắt rất bình thản, nhìn tôi đầy tiếc nuối.
Hạ Trường Ninh mặt mũi tối sầm lại, kéo Ngũ Nguyệt Vy và nói: “Phúc Sinh muốn nói chuyện riêng với Đinh Việt, Vy Tử, chúng ta xuống dưới nhà nói chuyện”.
Ngũ Nguyệt Vy vẫn cứng đầu đứng đó, mím chặt môi, Hạ Trường Ninh liền kéo tay lôi đi.
Đinh Việt quay lại nhìn cô ấy cười nói: “Là chúng ta đã nợ Phúc Sinh”.
Nghe thế Ngũ Nguyệt Vy mới đi cùng Hạ Trường Ninh xuống dưới nhà, điều tôi để ý là Hạ Trường Ninh không hề nhìn tôi lấy một cái.
Đinh Việt đóng cửa bước vào rồi ngồi lặng lẽ trên ghế sofa.
Đây là người mà tôi đã từng yêu? Đã từng có một lời nói dối khủng khiếp nhưng vẫn thẳng thắn đối mặt với tôi? Tôi buồn cười, thực sự buồn cười, tôi đứng dậy pha trà cho anh ấy coi như không có chuyện gì.
“Phúc Sinh, chân em làm sao thế?”. Đinh Việt chau mày hỏi.
“Đập vỡ mấy cái cốc, bị rách một miếng. Chuyện nhỏ thôi, hai, ba hôm là khỏi”.
“Hôm đó trên phố, sợ em quá kích động... còn đau không?”.
Đánh ngất tôi lẽ nào là trách nhiệm của tôi sao? Tôi cười nhạt rồi đưa tay xoa cổ: “Cũng mạnh đấy. Không đau, không đau chút nào, còn hiệu quả hơn thuốc ngủ”.
Đinh Việt im lặng lắng nghe những lời châm chọc của tôi, sắc mặt anh ấy thay đổi theo từng lời nói: “Phúc Sinh, năm đó khi anh ra đi là có lý do riêng. Sau đó là anh sai, anh không nên lừa dối em, anh xin lỗi”.
Đúng thế, nếu anh ấy không nói đã chết thì trong lòng tôi đâu còn vướng mắc này. Trong một thời gian dài tôi đâu dám nhớ tới anh ấy. Bây giờ tôi vô cùng sung sướng, sự né tránh của tôi đã khiến tôi không hề khóc lóc trước mộ anh ấy.
Hóa ra gặp Đinh Việt có quá nhiều điều muốn nói, có quá nhiều sự căm phẫn muốn phát tiết, bây giờ... “Sao anh vẫn đeo sợi dây may mắn ấy?”.
Đúng thế, điều tôi muốn hỏi chính là điều này. Nếu anh ấy không yêu tôi, vậy tại sao vẫn còn đeo nó?
Đinh Việt định rụt tay lại.
Tôi cầm tay anh ấy, mân mê sợi dây đó, trong lòng có biết bao cảm xúc: “Tại sao anh không nói rõ ràng với em? Em không phải là một đứa con gái yếu đuối. Nếu như anh nói rõ ràng ra thì chúng ta vẫn có thể là bạn. Bây giờ, anh đi trên con đường này rồi, em coi như không quen anh, sau này nếu có gặp nhau em cũng sẽ không chào hỏi anh”.
Cánh tay Đinh Việt run run, anh ấy cầm tay tôi và nói: “Phúc Sinh, trong lòng mỗi người đều có một giấc mơ, một hạnh phúc của riêng mình. Anh không thể mang lại cho em nên đành phải cắt đứt. Là anh ích kỷ, là anh không muốn trong lòng em không có anh”. Cơn điên trong lòng tôi đã bộc phát, tôi không thể kiềm chế nổi sự khó chịu trong lòng mình: “Bạn trai bây giờ của Ngũ Nguyệt Vy là anh à? Anh thích cô ấy, đúng không?”. Hỏi xong tôi mới thấy coi thường chính bản thân mình. Tôi vẫn còn để tâm tới chuyện bọn họ cùng lừa tôi, để tâm tới những lời Ngũ Nguyệt Vy đã nói, vẫn còn quan tâm Đinh Việt còn yêu tôi không. Nhưng tôi đã lấy người ta rồi, người tôi yêu rõ ràng là Hạ Trường Ninh, tại sao tôi vẫn có những suy nghĩ độc địa thế này?
Sự ích kỷ của Đinh Việt là sự tàn nhẫn đối với tôi.
Tôi quay đầu lại nói với anh ấy: “Xin lỗi, đây là chuyện giữa hai người, không cần nói với em. Em không nên hỏi thế”.
Đinh Việt nhìn sợi dây may mắn trên tay mình, một lúc sau mới từ tốn nói: “Phúc Sinh, hãy sống hạnh phúc với Hạ Trường Ninh nhé. Chuyện có lỗi với em cũng đã xảy ra rồi, không thể nào quay lại được. Hãy sống tốt cuộc sống của em, cứ coi như em chưa bao giờ quen biết một người như anh”.
Tôi lấy sợi dây may mắn của mình ra, nó vẫn còn như mới. Tôi nhìn nó một hồi rồi đặt vào tay anh ấy: “Anh còn sống là tốt rồi. Em sẽ sống tốt.Trước đây, mấy người đều có nguyên nhân riêng của mình, không thể nói với em, em cũng không muốn biết nữa”. Chuyện đã trôi qua tôi không thể truy cứu nữa, câu chuyện về Đinh Việt, tình cảm giữa anh ấy và Ngũ Nguyệt Vy, rồi tất cả mọi thứ về anh ấy, đều không phải là thứ tôi muốn quan tâm.
Tôi nói xong mà không hề nhìn anh ấy, lên gác về phòng ngủ.
“Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh rất yêu em”.
“Em cũng yêu anh ấy”.
Tôi đứng trên cao nhìn xuống, gương mặt tuấn tú của anh vẫn như xưa, ánh mắt anh ấy nhìn tôi vẫn sâu thẳm như hồ nước.
Tôi muốn cười, tôi hỏi anh ấy có thích Ngũ Nguyệt Vy không, khiến anh ấy lo lắng tôi còn yêu anh ấy sao? Anh ấy lo lắng tôi khóc lóc nói rằng tôi vẫn còn yêu anh ấy ư? Tôi khẽ lắc đầu. Tôi biết, người tôi yêu là Hạ Trường Ninh, anh ấy bước vào trái tim tôi chầm chậm từng bước một. ở bên cạnh Hạ Trường Ninh, tôi rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng, không còn chút sức lực nào, ngay cả tư duy cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, điện phòng ngủ bật sáng, Hạ Trường Ninh bước vào, tôi nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được anh ấy đang lại gần tôi.
“Phúc Sinh”.
Tôi “ừ” một tiếng, cảm thấy giọng anh ấy thật xa xăm.
Anh ấy gọi tôi hai lần mà tôi không có phản ứng gì, đành thở dài rồi tắt điện, ra ngoài. Lúc sau ánh điện lại lóe sáng, tôi cảm thấy mình như bị anh ấy xốc dậy, bên tai vang lên tiếng mắng nhiếc: “Em không làm anh tức chết thì không thoải mái, có đúng không?”. Tôi mềm nhũn ngả vào lòng anh ấy. Chắc chắn là tôi đói nhũn ra rồi, đôi mắt mở khẽ nhìn anh ấy rồi yếu ớt cụp vào.
“Phúc Sinh, em sao thế? Sao mà không chịu được đói thế này?”.
Tôi thực sự muốn bật khóc. Anh đói hai ngày thử xem nào? Thế nhưng bây giờ tôi không nói được điều gì cả, tôi đói tới mức không còn hơi sức mà nói nữa.
Hạ Trường Ninh ôm tôi tới phòng ăn, dùng muỗng múc từng muỗng nước canh bón cho tôi: “Há miệng”.
Tôi vẫn mím chặt môi, cánh tay anh ấy cầm muỗng run rẩy rồi đổ đầy lên áo tôi. Anh ấy quát: “Há miệng!”.
Tôi mở to mắt nhìn, mắt anh ấy cũng đỏ hoe, tay run rẩy. Tôi phụng phịu trách móc: “Anh còn hung dữ với em, anh lừa em rồi còn hung dữ với em! Em không ăn, em chết đói cho anh xem, chết đói cũng không an .
Anh ấy ôm chặt lấy tôi rồi luôn miệng nói: “Anh sai rồi, ngay từ khi bắt đầu anh đã sai rồi. Anh không nên nói dối giúp Đinh Việt, anh nên đánh cho anh ta một trận rồi đàng hoàng theo đuổi em. Anh nhận sai rồi, em ăn đi rồi chết đói nữa cho anh xem, có được không?”.
Cái lý do quái quỷ gì thế này! Tôi đánh anh ấy, nắm đấm mềm nhũn không có sức, đầu cũng dựa sát vào vai anh ấy bất động.
“Phúc Sinh!”. Anh ấy vỗ má tôi, thấy không có phản ứng gì liền ôm tôi chạy ra ngoài cửa: “Phúc Sinh, anh đưa em tới bệnh viện. Sẽ không sao đâu”.
“Em muốn uống canh, ăn sườn! Không đi bác sĩ”. Tôi thều thào.
Anh ấy lại chạy như gió về phòng ăn, sau đó làm một động tác khiến tôi không còn muốn ăn gì nữa - anh nhá nhuyễn sườn rồi trộn vào nước canh rồi đút vào miệng tôi. Tôi còn chưa kịp buồn nôn thì đã nuốt trôi vào bụng.
Anh ấy còn muốn tiếp tục nhai nát thịt rồi bón cho tôi nữa nhưng tôi nhất quyết không ăn, tôi dùng tất cả chút hơi sức còn lại gào lên: “Canh! Bây giờ em chỉ muốn uống canh”, uống một bát canh rồi, vẫn chưa đủ. Nhưng Hạ Trường Ninh không cho tôi ăn nữa, anh ấy ôm tôi ngồi trên ghế sofa.
“Em đói”.
“Để anh nấu cháo gà cho em”.
“Món Dật Trần thích ăn, em không thèm!”.
“Cháo thịt nạc lòng trắng trứng? Canh gà vằn thắn?”. “Anh ăn để trêu tức em, không thèm”.
“Tiểu tổ tông của tôi, em muốn ăn cái gì?”.
“Em muốn ăn cháo trắng với xì dầu”.
“Sắn sàng, anh đi nấu ngay”.
Tối hôm đó, từ mười giờ đêm cho tới một giờ sáng hôm sau, tôi ăn bốn bữa, sau đó hài lòng leo lên giường ngủ.
Hạ Tường Ninh ôm chặt tôi, nghe tôi lẩm bẩm: “Mai em muốn ăn vịt chiên giòn”. Anh ấy thở dài: “Em muốn ăn thịt rồng trên trời thì sáng mai anh cũng chiên cho em. Phúc Sinh, em đúng là mang hạnh phúc mà chào đời, ngay cả chiêu ác thế này cũng dùng, chỉ vì muốn anh làm nô lệ?”.
Tôi khịt mũi rồi òa khóc. Gọi là khóc nhưng thực ra gào thì nhiều hơn.
“Ngoan, đừng khóc. Là anh không tốt, được chưa?”.
Tôi khóc nửa đùa nửa thật, một nửa đau lòng một nửa lại sợ Hạ Trường Ninh báo thù. Tôi trêu chọc anh ấy nhưng vẫn có phần sợ anh ấy báo thù. Lần này anh ấy dỗ dành tôi khiến tôi òa khóc thật.
Tôi cứ khóc còn anh ấy thì trách tôi, cho tới khi tôi ngáp và nói: “Mai ăn vịt chiên giòn rồi nói tiếp”.
Hạ Trường Ninh cúi xuống hôn lên đôi mắt tôi rồi dịu dàng nói: “Được, ngày mai vừa ăn vừa trách mắng. Anh sẽ thu lại, sau này em có muốn mắng gì anh thì cứ bật thẳng cho anh nghe là được rồi”.
Cánh tay tôi luồn vào cạnh sườn anh ấy từ lúc nào, tôi nhéo một cái thật mạnh, cả người Hạ Trường Ninh cứng đờ, co giật một cái suýt nữa thì lăn xuống dưới giường.
Tiện tay tôi túm luôn cái gối đánh anh ấy: “Không sợ buồn à? Dám lừa em, lưu manh!”. Anh ấy che gối rồi tức điên lên: “Em...”.
“Em chơi xấu đấy, chơi xấu đấy”.
Anh ấy phì cười rồi ôm tôi chặt hơn: “ừ, đợi em khỏe lại đã rồi anh để em chơi xấu”.
“Hạ Trường Ninh, sau này anh đừng lừa dối em nữa nhé, em không chịu nổi”.
“Biết rồi”.
“Còn nữa...”.
“Sao nói nhiều thế, ngủ đi! Nếu không mai không có vịt ăn đâu”.
Tôi nhắm mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản. Bao năm trôi qua rồi, hình bóng Đinh Việt trong lòng tôi cũng nhạt dần. Coi như tôi đã giải tỏa được vướng mắc trong lòng, không cần phải buồn khi nghĩ về anh ấy nữa. Tôi khẽ thở dài, người tôi yêu là Hạ Trường Ninh, tôi tức giận cũng bởi vì anh ấy lừa dối tôi. Chỉ thế mà thôi. Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi ăn liền ba bát cháo. Hạ Trường Ninh chau mày nhìn tôi: “Ăn nhiều quá không tốt”.
“Hạ Trường Ninh, bây giờ ăn cơm anh cũng không cho em ăn nhiều sao?” Tôi nhất định không nói lý lẽ với anh ấy, khó khăn lắm mới nắm được thóp của anh ấy, không lợi dụng triệt để thì sao được chứ?
“Ăn ít nhưng nhiều bữa, một lúc nữa ăn tiếp được không?”.
Tôi ngẫm nghĩ rồi đặt muỗng xuống: “Em muốn ăn cá diếc chưng trứng! Một con cá, chỉ một mình em ăn, không có suất của anh!”.
“Được rồi, một lát nữa anh sẽ đi mua, thưa Phúc đại nhân”. Hạ Trường Ninh nhìn tôi cười âu yếm.
Đợi đã! Sao anh ấy không hỏi xem tôi và Đinh Việt đã nói những chuyện gì? Điều này không phù hợp với phong cách của anh ấy một chút nào. Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy dò xét còn Hạ Trường Ninh chỉ dịu dàng nhìn tôi cười.
Lúc anh đi ra ngoài mua cá, tôi ngồi nhà cũng chán nên vào phòng đọc sách lên mạng. Nhà tôi có hai phòng đọc sách, Hạ Trường Ninh nói như thế này sẽ không ảnh hưởng tới nhau. Một gian dùng giá sách ngăn làm đôi, bình thường tôi không sang gian của anh, cách bài trí y hệt nhau cũng chẳng có gì đáng xem cả. Hôm nay không hiểu sao tôi lại đẩy cửa bước vào. Tôi nhớ có lần Hạ Trường Ninh nói, do yêu cầu công việc nên trong phòng sách có một gian phòng nhỏ, nối với phòng chứa đồ, tương đương với mật thất.
Lúc đó anh nói: “Chồng em kiếm được nhiều tiền thế này, nhỡ may trộm vào thì chúng ta cũng không mất mát gì nhiều”.
Tôi đẩy giá sách trên tường ra rồi bước vào. Bên trong rất gọn gàng, ngoài một chiếc két sắt ra, còn có một một đống máy móc điện tử. Một chiếc kệ kê sát tường, bên trên có một chiếc ti vi mi ni và vài dụng cụ nữa. Hạ Trường Ninh thích làm mấy thứ đồ chơi nhỏ này. Tôi thấy một thứ giống Mp3 để trên bàn, liền cầm lên rồi ấn bừa.
Có tiếng tôi và Đinh Việt đang nói chuyện phát ra từ đó, tôi hiểu ra tất cả và cảm thấy dở khóc dở cười. Cái tên này không hỏi bởi vì đã nghe thấy hết rồi. Sao tôi lại quên anh ấy làm nghề gì chứ? Tôi thở dài rồi đặt nó về chỗ cũ. Xem ra tôi cần phải nhắc nhở anh ấy rằng đừng quên tôi cũng có thể mở được két sắt của anh ấy.
Buổi trưa, Hạ Trường Ninh đi chợ mua cá diếc về. Vừa lẩm nhẩm lời hát vừa luôn chân luôn tay làm cá, tôi ngồi ở cửa bếp nhìn. Anh ấy càng cao hứng thì tôi càng vui. Hóa ra biết con át chủ bài của đối phương nhưng không hề lật tẩy lại có cảm giác vui thế này. Hạ Trường Ninh quay lại thấy tôi cười hi hi, liền đi tới hôn tôi một cái rồi quay lại tiếp tục làm cá.
“Sao anh vui vẻ thế?”.
“Giải quyết xong chuyện rồi đương nhiên phải vui chứ! Đỡ phải ngày nào cũng hốt hoảng lo sợ, thế này mới dễ chịu”.
Hứ! Tôi cố ý trừng mắt nói: “Em hối hận rồi, thấy Đinh Việt đẹp trai thế em dựa vào cái gì mà không đi theo anh ấy chứ”.
“Nếu như anh ta muốn lấy em thì mới được chứ!
Muốn đi cùng anh ta à, người ta đâu có cần em”.
Tôi phát điên! vết thương khỏi rồi, cơn đau qua rồi, sau này không có chuyện gì nữa chắc? Tôi lạnh lùng nhìn anh ấy, cười: “Sao anh biết Đinh Việt không cần em? Anh nghe thấy em và anh ấy nói chuyện à?”.
Hạ Trường Ninh đắc ý lắm, anh ấy cười hi hi và đáp: “Đương nhiên là anh nghe thấy hết...”. Nói xong, anh ấy mới cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay lại thấy tôi đang cười hớn hở, gương mặt tỏ ra vô cùng xấu hổ, nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái bình thường. Anh ấy lại còn đàng hoàng nói: “Anh làm an ninh, nhà cửa không an toàn thì sao được chứ? Nếu như trộm nó tới ngay cả trộm mặt mũi thế nào anh còn không biết thì quá mất mặt!”.
Tôi chớp mắt hỏi anh ấy: “Anh nói xem, có phải Đinh Việt biết vậy nên mới nói như thế không?”.
Hạ Trường Ninh khó chịu “hừ” một tiếng: “Không thần kỳ thế đâu, em cứ nghĩ diễn như trên ti vi chắc! Không cần thiết bị thì anh ta cũng không cảm nhận được”.
“Xem ra các thiết bị lắp đặt trong nhà một trăm nghìn tệ sao mà đủ được, thế tốn bao nhiêu?”.
Anh ấy bắt đầu cười ha ha: “Hơn trăm nghìn tệ, em biết là nội thất trong phòng vệ sinh rất đắt mà”.
“Anh đặt máy quay ở đâu?”.
“Cửa phòng khách, phòng khách, phòng đọc sách, trên lầu không có”.
Tôi châm biếm: “Tại sao trên lầu lại không có?”.
Anh ấy cười trừ: “Anh không muốn trở thành nhân vật chính trong scandal ảnh nude”. Tôi trừng mắt nhìn anh ấy rồi thong thả nói: “Đinh Việt còn đeo sợi dây may mắn em tặng đấy. Chắc chắn anh ấy biết anh có nghe trộm nên mới nói không yêu em. Nhất định là như thế, em phải đi tìm anh ấy hỏi cho ra nhẽ”.
“Đứng lại!”.
Hạ Trường Ninh tức giận gào lên, sầm mặt lại đi tới rồi túm lấy tay tôi giơ lên: “Em còn đeo nhẫn cưới của anh đấy! Ninh Phúc Sinh, muốn ngoại tình ngay trước mặt anh sao?”. Tôi nhìn chiếc nhẫn vàng khắc chữ “Phúc” trên tay, bĩu môi: “Quê mùa”.
Anh tức quá khựng lại một lúc, sau đó buông tay tôi ra rồi tiếp tục làm cá.
Tôi nhìn anh ấy một hồi, anh ấy đi ra đi vào trong bếp mà không thèm nhìn tôi. Tôi cảm thấy chột dạ, dù sao đây cũng là nhẫn cưới bà ngoại để lại cho anh ấy, nói như thế Hạ Trường Ninh tức giận là đúng rồi.
Tôi ôm anh ấy từ phía sau để cầu hòa, anh ấy không nói gì, tôi cứ ôm chặt không buông, anh ấy đi đến đâu tôi đi theo đến đó. Tôi không tin anh cứ sầm mặt như thế mãi được. Thế nhưng mãi một lúc lâu anh ấy vẫn không nói gì. Tôi đứng lâu quá, vết cứa khi chân giẫm vào thủy tinh hơi đau, bèn chuyển đứng một chân, đầu dựa vào lưng anh ấy nghỉ ngơi. Không ngờ Hạ Trường Ninh lấy xoong nấu cá, tôi đứng không vững bèn ngã lăn ra đất.
Anh ấy giật mình liền cúi xuống bế tôi lên. Tôi nhân cơ hội ôm lấy cổ anh rồi phụng phịu: “Chân đau”.
Hạ Trường Ninh bế tôi đặt lên ghế sofa, rồi cởi băng bó ra xem, vết thương mới liền giờ đã bị rách, có vết máu. Anh ấy vừa tức vừa giận, muốn mắng tôi lắm nhưng thấy mắt tôi đã ngấn lệ nên chỉ biết sững ra nhìn, chỉ còn cách bẹo hai má tôi bực bội nói: “Em chẳng tặng anh cái gì”.
“Người cũng là của anh rồi, còn muốn gì nữa?”.
Ánh mắt nghi ngờ của anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi phì cười, ôm cổ anh ấy và nói: “Quà cưới trong ngăn kéo của em trên phòng sách”.
Anh ấy bật dậy rồi phi như bay lên phòng đọc sách, một lúc sau xị mặt đi xuống: “Em tặng anh từ điển Tân Hoa à?”.
Tôi sững lại rồi cười lăn lộn trên ghế. Tôi quên mất mình đã cầm món quà vào phòng ngủ rồi.
“Đúng thế, chính là từ điển Tân Hoa đấy, thầy giáo dạy anh được mấy chữ chứ?”.
Anh ấy lao tới cù tôi: “Ninh Phúc Sinh, xem anh xử lý em đây”.
Tôi vừa trốn vừa cười vừa thở hổn hển nhưng anh ấy vẫn không dừng tay, tôi hết cách nên đành nũng nịu: “Em đói rồi, anh còn chưa hấp cá cho em”.
Anh ấy chỉ còn cách dừng tay lại rồi vào bếp vừa đi vừa nói: “Em chỉ biết làm nũng thôi”.
“Hay là anh cũng làm nũng đi, anh làm nũng em sẽ tặng anh quà”.
Anh ấy dừng lại uốn éo người rồi làm động tác vô cùng gợi cảm, nói một câu mà người tôi nổi hết da gà: “Người ta muốn quà thôi mà!”.
Tôi làm bộ ngất lịm ngay lập tức. Anh ấy đúng là một thằng hề!
Tối đó tôi nằm bò ra giường xem đĩa, Hạ Trường Ninh gào lên: “Quà! Quà của anh đâu! Em không đưa là anh xử lý em”.
Tôi giơ tay đầu hàng rồi lấy một túi to trên nóc tủ xuống.
“Cái gì thế?”.
“Đoán xem? Nhưng không được đoán đúng”.
Anh lập tức nói ngay: “Anh đoán không trúng”.
Bây giờ tôi mới đắc ý mở túi ra, bên trong là một chiếc áo bông kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh chìm, tôi học cách làm từ bà ngoại. Trên áo tôi còn thêu hai con rồng để cái áo nhìn bớt quê mùa đi một tí.
Hạ Trường Ninh chau mày rồi giơ cái áo lên ngắm nghía: “Tại sao anh không kết hôn vào mùa đông chứ?”.
Tôi lại lăn ra cười nghiêng ngả.
Anh ấy cười hớn hở và mân mê chiếc áo bông, sau đó nói một câu khiến tôi rất rất đau lòng: “Sau này không có tiền mua quần áo thì cũng có vợ làm cho rồi. Thích thế!”.
Nhớ lại có lần anh ấy nói vì sao phải kiếm tiền, tôi dịu dàng ôm anh ấy và nói khẽ: “Em yêu anh”.
Anh ấy không nói gì cả mà cũng ôm lấy tôi, cái ôm rất chặt, ấm áp vô cùng.
Tôi nép vào lồng ngực anh ấy mà mỉm cười. Đời người thực ra rất đơn giản, cũng rất dễ dàng thỏa mãn. Có một người chồng yêu thương bạn, một cuộc sống đơn giản, theo đuổi cảm giác hài lòng nhất trong những điều kiện có hạn, chỉ thế mà thôi.
Tôi cũng không biết mình đã chạm vào sợi dây đàn nào trong trái tim Hạ Trường Ninh mà lại giành được sự chân tình của anh ấy như vậy. Nhưng tôi cũng không hỏi, trên đời này không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời, của anh ấy thì chính là của anh ấy.
Có lẽ sau này chúng tôi sẽ đi hết cuộc đời này mà không cãi nhau một trận nào nữa, cũng có thể chúng tôi sẽ giống như những cặp vợ chồng khác, khó khăn đi đến tận cùng. Chuyện của tương lai thì để tương lai nói tiếp. Chí ít bây giờ, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngoại truyện 1: Hạ Trường Ninh
Chết tiệt! Tôi phải đi xem mặt!
Tôi cũng cần phải đi xem mặt sao?
Tôi gẩy gẩy một ngón tay thì mỹ nữ có mà nhào tới đè bẹp cả tôi chứ thiếu gì. Tôi cần phải đi xem mặt rồi nghiêm túc giới thiệu bản thân mình với đối phương, nhân tiện thể hiện tuổi xuân phơi phới của mình với họ sao?
Khó khăn lắm mới về nhà được một lần thì lại nghe thấy chuyện này, nếu không phải nghĩ tới chuyện mẹ tôi mắc bệnh cao huyết áp thì tôi đã tức điên mà phi đũa đi rồi. Mẹ tôi cứ như đang mật báo tình hình tuyệt mật vậy, rõ ràng trên bàn chỉ có tôi và bà thế mà bà lại làm ra vẻ thần bí thì thầm với tôi: “Cô Lưu giới thiệu cho con cháu gái cô ấy, nghe nói là một cô gái vô cùng trong sáng. Mới tốt nghiệp đại học, học chuyên ngành Trung văn, giờ làm giáo viên ngữ văn ở Đại học Ngoại ngữ đấy”. Mẹ tôi còn lấy ra một tấm hình rồi chỉ trỏ này kia.
Tôi không có ác cảm hay thiện cảm gì với cô Lưu cả. Gần đây cô ấy rất hay tới nhà tôi, dăm bữa nửa tháng tôi về nhà một lần thì phải tới tám, chín lần đều gặp cô ấy. Tôi biết chồng cô ấy muốn vào Cục Đầu tư, những chuyện thế này tôi gặp nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả. Tôi bức xúc nghĩ, cứ bận lo chuyện của chồng cô đi, còn đòi làm bà mối cái gì? “Hạ Trường Ninh! Nghiêm túc xem nào!”. Mẹ tôi cáu.
Tôi vội cắm mặt nhìn tấm ảnh. Không phải là học sinh cấp ba sao, bắt tôi trâu già gặm cỏ non chắc? Tôi mỉm cười: “Mẹ, con mới hai mươi bảy tuổi, đã đến ba mươi đâu mà vội chuyện này chứ?”.
Mẹ tôi chậm rãi nhai cơm rồi nói đâu ra đấy: “Mẹ thấy con bé cũng đoan trang lắm, tìm vợ thì phải tìm cô nào nhìn thực thà một chút. Tên con bé cũng hay, Phúc Sinh. Bố mẹ đều là giáo viên, mẹ thấy cũng được”.
“Con nói mẹ nghe này, muốn tìm cô nào thực thà thì cử kiếm cô vợ quê là tốt nhất. Xuất thân nông dân, cơ thể khỏe mạnh dễ sinh dễ nuôi, lại còn đính kèm cả ruộng đất, con trai mẹ còn được lên thẳng chức địa chủ ấy chứ”. Tôi cười hề hề và bắt đầu nói lung tung. Với tính cách của mẹ tôi thì thông thường sẽ bị tôi chọc cho phì cười rồi kệ tôi sống chết mặc bay. Nhưng hôm nay hình như mẹ nói nghiêm túc, đã vậy còn nói chuyện tiền nong với tôi: “Tháng sau Vy Tử tới đấy. Anh trai Vy Tử làm ăn tốt, số cổ phần cho con bé có thể mua vài nghìn mẫu đất cũng không thành vấn đề. Con muốn làm địa chủ thì cưới luôn con bé đi, lại còn được làm đại địa chủ nữa. Vy Tử xinh xắn, từ nhỏ lại lớn lên trong quân đội, còn ngây thơ hơn con gái bây giờ nhiều. Con nói xem thế nào?”. Tôi giật mình, con nha đầu Vy Tử mà ngây thơ sao?
Mười ba tuổi tôi đã nhập ngũ và đóng quân ở vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi. Cả gia đình Vy Tử chăm sóc tôi, tôi và cô ta cùng sát vai tác chiến bên nhau, cô ta cửu mạng tôi một lần, coi như sống chết có nhau. Nhưng lấy cô ta á? Tôi không muốn cùng cô ấy chơi trò đánh nhau trên giường, hoặc bị cô ta ra tay tấn công ngầm.
“Hi hi, Vy Tử là anh em tốt của con, bao nhiêu năm rồi không phải không xảy ra chuyện gì sao”.
“Xảy ra chuyện? Mẹ nghe cô Lưu nói, bố mẹ Phúc Sinh kết hôn mà không có tình yêu đấy, nhưng tình cảm mặn nồng lắm”. Ánh mắt mẹ tôi thoáng buồn.
Không phải mẹ muốn dùng lời nói đâm vào tim tôi sao? Bố tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi nấng ba anh em, gọi là kế thừa truyền thống từ đời bố nhưng thực chất là vì muốn tiết kiệm học phí nên ba anh em tôi đều học trường cảnh sát. Mười ba tuổi tôi đã phải đi lính để đỡ tiền cơm. Bây giờ điều kiện gia đình tốt rồi, mẹ tôi cũng không tái hôn. Nói theo kiểu của mẹ tôi thì con trai lớn rồi, công việc bận rộn, sau này nghỉ hưu ôm cháu nội là xong.
Tôi rời gia đình từ sớm, anh cả đã lập gia đình, em trai thì cũng có bạn gái, chuyện hôn nhân cũng chỉ trong nay mai. Tôi biết mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì mười ba tuổi đã bắt tôi đi lính, vì thế nên ngày nào cũng lo lắng chuyện này.
Mẹ tôi lại than thở một bài nữa: “Con nói thực cho mẹ nghe xem nào. Con không muốn đi xem mặt, không muốn có bạn gái, có phải vì con đợi Vy Tử không? Tình bạn giữa nam và nữ lâu dần nảy sinh tình yêu cũng bình thường mà. Hay là con sợ điều kiện nhà Vy Tử quá tốt nên ngại mở lời?”.
Tôi nghe xong mới nghĩ, thôi xong rồi, mẹ tôi mà đánh tiếng với bố mẹ Vy Tử thì chuyện này coi như chắc như đinh đóng cột, chạy làm sao được. Tôi bèn cười xòa rồi cầm bức ảnh lên nhìn thật kỹ.
Đó là tấm ảnh Ninh Phúc Sinh khi học đại học. Cô này nhìn đoan trang, chỉ có điều nhỏ quá, như học sinh cấp ba vậy, đang đứng bên bờ biển dang rộng hai tay, miệng cười tươi. Tôi muốn giải quyết cô gái này chắc chắn dễ dàng hơn Vy Tử nhiều, đợi đuổi được Vy Tử đi đã rồi đá cô này, quá đơn giản. Tôi quyết định thế, xem mặt thôi.
Lúc Ninh Phúc Sinh bước vào mặt tôi hơi đỏ. Cô ấy thực sự giống một học sinh cấp ba, để cô ấy làm bạn gái tôi sao, tôi thực sự muốn đâm đầu vào tường.
Cô Lưu nói không sai chút nào. Ninh Phúc Sinh rất thục nữ, rất nhẹ nhàng, tư thế ngồi trên ghế của cô ấy cũng rất đoan trang, hỏi gì đáp nấy. Vừa đúng lúc tụi A Thất tìm tôi có việc, lúc tôi nghe điện thoại thấy khóe miệng cô ấy nhịn cười. Cái con nha đầu này, coi thường tôi sao, có phải mong kết thúc chuyện này sớm rồi về chăng? Tôi chậm rãi gọi tụi A Thất tới, liếc nhìn cô ấy mấy lần, muốn mượn cớ để ra về à? Tôi còn phải dùng cô để đối phó với sói già Vy Tử và bà mẹ yêu dấu của tôi nữa chứ! Làm sao có thể tha cho cô đi được?
Tôi chớp thời cơ khẳng định quan hệ đã rồi tính. Thế là tôi giới thiệu với tụi A Thất: “Đây là bạn gái anh, Ninh Phúc Sinh”.
Nói xong câu này tôi thấy Ninh Phúc Sinh run run, sau đó nghe thấy tụi A Thất gọi cô ấy một tiếng “Chị Sinh”. Tôi cố nhịn cười, người dần dần ngả ra ghế. Tụi A Thất là mấy thằng nhóc không văn hóa, cách xưng hô sáng tạo thế mà cũng gọi được.
Biểu cảm trên gương mặt Phúc Sinh vô cùng sinh động. Nhìn cô ấy chớp chớp mắt lại khiến tôi nhớ tới chú chó ghẻ tôi nhặt được trong quân ngũ.
Lúc đó, tôi vô tình nhặt được một chú chó ghẻ, lông rụng từng mảng, xấu xí không để đâu cho hết. Hình như nó bị ốm, nó nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng thương. Tôi mềm lòng nên nhặt nó về chăm sóc cho béo khỏe, sau đó Vy Tử và mấy tên lính làm thịt nó. Từ đó không bao giờ tôi nuôi chó nữa. Sau này Vy Tử có đối xử tốt với tôi thế nào đi nữa tôi cũng không có cảm giác gì với cô ta.
Buổi tối xem mặt hôm đó, tôi biết thừa Phúc Sinh chửi thầm tôi trong bụng. Lúc sắp về cô ấy còn lườm tôi một cái, nếu tôi là đống củi thì không chừng bốc cháy rồi cũng nên. Nếu không phải vì Vy Tử tới, nếu không vì mẹ tôi bắt chọn một trong hai thì tôi nghĩ tôi chẳng thèm chọc tức cô ấy làm gì.
Một cô gái ngây thơ trong sáng, thế này không phải tôi đã phạm tội sao?
Bạn bè mở cửa hàng mới, vừa hay cách trường Phúc Sinh không xa. Tôi nghĩ, tặng cô ấy quần áo trị giá năm nghìn tệ, ăn ngon, uống ngon, cũng coi như bồi thường vậy. Nha đầu này lại không muốn chứ.
Cho dù cô ấy nhận cũng đâu phải việc gì to tát lắm. Những lý do và cái cớ của tôi cũng khiến cô ấy an tâm mà nhận chứ đâu có phải bắt cô ấy nhận đồ rồi phải giúp tôi việc khác.
Tôi xách túi đồ về nhà mà không nhịn được cười. Ninh Phúc Sinh này cũng thú vị đấy, thời buổi này con gái như cô ấy hiếm lắm.
Chuyện khiến tôi ngạc nhiên còn khá nhiều, không ngờ khả năng bắn súng của cô ấy cũng được lắm. Lúc tôi uống rượu, cô ấy quay lại mỉm cười nhìn tôi, tôi nghĩ lúc đó tôi đã say nên mới nhìn cô ấy trong men say, trong cơn say nhìn hoa đỏ khác ngày thường, tôi nhìn Phúc Sinh, càng nhìn càng thấy cô ấy đẹp.
Cái tên Trần Thụ thì cưng A Mần như bảo vật, A Mần ăn mặc thì mốt thật nhưng trên người cô ấy không có khí chất như Phúc Sinh. Trên người Phúc Sinh có khí chất chỉ người học hành mới có.
Khi Phúc Sinh và A Mần ngồi cạnh nhau, dù không xinh đẹp, hoạt bát như A Mần nhưng cô ấy rất điềm đạm.
Tôi hiểu, nụ cười của Phúc Sinh có hàm ý là từ bây giờ cô ấy có thể thoát khỏi tôi. Tôi say nhưng đâu có say “quắc cần câu”. Hạ Trường Ninh tôi, chưa từng gặp người con gái nào từ chối mình, cho dù kiểu con gái hung hăng như Vy Tử tôi có đấm có đá thì cô ấy vẫn bám lấy tôi. Ninh Phúc Sinh, cô chê tôi à? Đợi tới lúc cô bám lấy tôi thì tôi sẽ đá cô, cho cô biết thế nào là mùi vị bị đá.
Vy Tử tới, tôi dẫn Phúc Sinh đi ăn cơm.
Đây không phải là lần một, lần hai tôi từ chối Vy Tử. Đêm đó cô ta còn ném cốc chén rồi nhục mạ Phúc Sinh. Ông đây dẫn chó đi, có đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ! Huống hồ tôi dẫn người con gái của tôi tới.
Tôi lại nhớ lại cảnh Vy Tử và mấy tên lính hầm thịt con chó ghẻ. Cô ta hầu như không để ý tới cảm giác của tôi.
Cô ta không nhắc tới chuyện công chứng tài chính khi kết hôn với tôi còn đỡ, nhắc tới là tôi điên cả người. Năm xưa tôi làm lính cần vụ cho bố cô ta đồng nghĩa với việc làm bảo mẫu cho cô ta một năm. Cùng ăn cùng uống cùng đánh nhau, nếu không phải tôi khổ luyện kungfu vật ngã cô ta thì không biết ô ta còn cưỡi còn bậy trên đầu tôi tới bao giờ nữa.
Thôi, nói cắt là cắt. Vy Tử nhìn thì nhã nhặn, lịch sự nhưng thực chất tính nóng như lửa, lợi cái là chuyện đã qua rồi thì cô ta không nhớ thù oán, tức xong là thôi. Cô ta cũng không phải không biết tính cách của Hạ Trường Ninh này, cho dù cả đời này cô ta không lấy ai đi nữa thì tôi cũng không có một chút hối hận.
Còn về Phúc Sinh, cô ấy phối hợp với tôi rất ăn ý. Tôi nhìn ánh mắt cô ấy là biết nha đầu này đồng tình với tôi lắm, chắc tưởng rằng chuyện tình cảm giữa tôi và Vy Tử có khúc mắc gì đây.
Có chuyện gì Phúc Sinh đều thể hiện hết qua nét mặt, tôi rất thích trêu cô ấy. Tâm trạng tôi rất tốt, tôi cười, nói với cô ấy: “Em coi anh ngốc thật à? Anh cần diễn kịch cho cô ta xem sao? Chẳng qua anh muốn nói với em, nguyên nhân rất đơn giản, là anh thích em, thế thôi. Vì em mà anh trở mặt với anh em sống chết có nhau, anh đối với em sâu nặng như thế cơ mà, em làm bạn gái của anh tốt biết bao!”.
Nói xong tôi còn thấy khâm phục bản thân. Phúc Sinh muốn biết nguyên nhân, muốn biết vì sao tôi mở miệng ra nói cô ấy là bạn gái tôi. Ban đầu chỉ có ý định là sau khi gặp Vy Tử tôi sẽ nói với cô ấy, để cô ấy phối hợp với tôi cho ăn ý, sau đó làm bạn bè, thế thôi. Nhưng ăn xong cơm tôi lại thay đổi ý định, tôi thực sự muốn bảo vệ cô ấy, cảm giác khi ở cạnh cô ấy rất vui. Khi nói “bye bye” với cô ấy, tôi thực sự muốn nhìn thấy cô ấy một lần nữa. Tôi nghĩ, hình như tôi đã động lòng trước cô ấy rồi.
Lần này Vy Tử đến đây là có việc quan trọng, tôi và cô ta ở công ty điều tra mất mấy ngày. Vy Tử giống một con hổ cái, lúc làm việc nếu không ăn hết sạch sành sanh đồ ăn được thì sẽ không ngừng miệng. Nể tình bạn bè mấy năm nay tôi ở lại công ty giúp cô ta, để cô ta có thời gian ra ngoài đi dạo cho thoải mái.
Không ngờ cô ta đi tìm Phúc Sinh.
Nhận được điện thoại của Vy Tử hẹn tôi tới nhà hàng ăn cơm, tôi thấy Phúc Sinh cách đó không xa.
Cô ấy gọi điện cho tôi, nghe giọng rất kích động: “Hạ Trường Ninh, anh muốn tôi làm bạn gái anh đúng không?”.
Chuyện này không phải phong cách của Phúc Sinh, trước giờ cô ấy luôn từ chối tôi. Nhìn thấy tôi, cô ấy liền co cẳng chạy. Mẹ kiếp! Cả đời tôi chưa bao giờ chạy đuổi theo con gái trên phố! Không biết Vy Tử lại gây ra chuyện gì cho tôi nữa?
Mọi chuyện phát triển ngoài dự đoán của tôi. Tôi vốn định đợi chuyện của Vy Tử giải quyết xong rồi tìm Phúc Sinh để nói về quan hệ giữa tôi và cô ấy. Không ngờ trước lúc đó cô ấy đã đi xem mặt tiếp, lại còn thích Đinh Việt nữa.
Muốn giành người với tôi sao? Tôi muốn nói thẳng với Ninh Phúc Sinh, tốt nhất nên từ bỏ chuyện này đi.
Thỏ non tức quá cũng biết cắn người. Phúc Sinh tức điên cũng không sợ trời sợ đất gì cả. Cô ấy không biết chỗ rượu cô ấy đập đắt thế nào đâu, chí ít cô ấy cũng đã đập tan món đồ trị giá mấy chục nghìn tệ.
Tôi thì không tiếc chút tiền đó làm gì, thấy tâm trạng Phúc Sinh vô cùng tồi tệ, tôi thương xót, hối hận, không nên đùa cô ấy như thế.
Tôi cưỡi chiếc xe Harley đi qua Đinh Việt và cô ấy. Tên đó quay sang liếc nhìn tôi, không phải nhìn chiếc xe Harley oai phong. Tôi cười nhạt, Đinh Việt cũng không phải tay vừa.
Tôi để ý Phúc Sinh vì cô ấy có điểm hấp dẫn tôi. Lẽ nào tên này cũng biết thưởng thức? Có biết thưởng thức đi nữa thì Phúc Sinh cũng không phải người của anh ta.
Vy Tử gọi điện kêu tôi tới siêu thị đón cô ta. Lúc lên xe cô ta thì thầm với tôi: “Đinh Việt mua áo khoác hơn hai mươi tám nghìn tệ tặng Phúc Sinh”.
Tôi tặng cô ấy quần áo năm nghìn tệ cô ấy không lấy, hai mươi tám nghìn tệ thì lấy à? Tôi quyết định ngày mai đi tìm Phúc Sinh.
Sự xuất hiện của Vy Tử ở thành phố này khiến tôi cảm thấy Đinh Việt không phải người đơn giản. Tôi giúp Vy Tử điều tra vụ án, nhưng tôi lại phát hiện ra mối quan hệ vô cùng đặc biệt giữa cô ta và Đinh Việt. Có lẽ do tôi quá nhạy cảm, tôi đã xem chiếc áo khoác mà Đinh Việt tặng Phúc Sinh, đó không phải hàng fake. Cách anh ta chơi mạt chưực với tôi cũng rất cao tay. Tên này dám tráo đổi bài trước ánh mắt quan sát của bao nhiêu người, tôi giả vờ không biết nhưng trong lòng rất hoài nghi về thân phận của anh ta. Tôi quá hiểu về Vy Tử cũng như hiểu người nhà cô ta, tôi không muốn Phúc Sinh bị tổn thương. Tôi không muốn cô ấy và Đinh Việt thành đôi, một phần vì tôi thích cô ấy rồi, một phần vì sự thần bí của Đinh Việt.
Tôi dựa vào các mối quan hệ để điều tra Đinh Việt, phát hiện ra vụ án của anh ta rất đơn giản. Anh ta là người ngoại tỉnh, những chuyện xảy ra trước khi tới đây không hề được ghi chép tường tận. Tối hôm đó khi tôi đưa Phúc Sinh về nhà, anh ta liếc nhìn tôi, ánh mắt ấy người bình thường không thể có.
Vụ án buôn lậu vẫn có kẻ lọt lưới, nhưng Vy Tử chỉ nói với tôi Đinh Việt có việc phải rời khỏi đây. Cô ta không cần nói rõ với tôi, tôi hiểu.
Sự ra đi của Đinh Việt cũng không phải chuyện xấu. Bất kể với lý do gì đi nữa, Phúc Sinh cũng cần phải vượt qua chuyện này, tôi nghĩ đây có thể là cơ hội của tôi, nhân cơ hội này bước vào trái tim cô ấy.
Trước giờ tôi luôn tưởng rằng Vy Tử là một người độ lượng, nhưng thực tế chứng minh, chỉ cần có máu ghen thì người độ lượng đến mấy cũng trở thành bụng dạ hẹp hòi. Rõ ràng nói giúp tôi nhưng thấy tôi đối xử tốt với Phúc Sinh, cô ta lại ra tay.
ở Cục Công an, cô ta cố tình làm khó Phúc Sinh, không ngờ sự nhanh mồm nhanh miệng của Phúc Sinh đã khiến cô ta không còn hơi sức mà bật lại. Tôi ở bên cạnh nhìn hai người này đấu khẩu với nhau suýt nữa thì cười văng cả răng.
Phúc Sinh không phải là mẫu người trầm lặng. Có thể nhìn bề ngoài cô ấy thật thà nhưng không cứng nhắc. Cô ấy luôn khiến tôi cười, là tiếng cười phát ra từ đáy lòng. Tôi nghĩ, tôi cần phải thay đổi sách lược. Bây giờ nhìn thấy tôi là cô ấy có cảm giác ghét bỏ theo phản xạ có điều kiện.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chân thành một chút vẫn tốt hơn.
Tôi thực sự muốn hẹn hò nghiêm túc với cô ấy.
Nhưng Phúc Sinh lại lấy sự chanh chua của người có học ra làm tổn thương tôi.
Cô ấy chê tôi văn hóa tiểu học, dùng những lời văn chương hoa mỹ nói chuyện với tôi, mắng tôi lấy vợ chỉ dựa vào tướng mạo chứ không hề có nét đẹp nội tâm. Dù sao ông đây còn là học sinh lớp nghiên cứu sinh MBA của trường bố cô đó.
Học Trung văn thì giỏi giang lắm sao? Tôi không học Trung văn thì vẫn nói tiếng Trung Quốc như cô ấy đấy thôi! Nhưng cô ấy hiểu tài chính, quản lý sao?
Cô ấy thực sự coi tôi là một tên mù văn hóa sao?
Cô ấy không biết tôi thực sự muốn đi học, muốn nghiêm túc học cấp hai, cấp ba, học đại học. Năm đó nếu không phải vì kinh tế gia đình eo hẹp thì mẹ tôi nỡ để tôi đi lính khi mới mười ba tuổi sao?
Một bữa cơm diễn ra trong không khí ngột ngạt rồi ai nấy ra về. Cứ nghĩ tới chuyện này là tôi tức điên, tôi mà tức điên không trừng trị cô ấy thì không được.
Nếu tôi trực tiếp đi tìm cô ấy thì cái mặt này không biết giấu vào đâu nữa, trong lòng còn đang tức giận, đành phải đánh từ ngoài vào.
Các mối quan hệ xã hội của Phúc Sinh vô cùng đơn giản. Cái lợi của tôi là nhiều bạn bè bên ngoài, tôi có ý định quen biết với Mai Sơn. Mai Sơn cũng là bạn tốt của Đinh Việt, anh chàng này cũng là một người vui vẻ. Tôi không cần tốn nhiều công sức đã có thể kết bạn với Mai Sơn.
Mục tiêu của tôi đương nhiên không phải Mai Sơn mà là bạn gái cậu ấy - Mai Tử, chính là bạn thân của Phúc Sinh.
Cô gái này rất đanh đá, luôn bảo vệ Phúc Sinh như con gà mái mẹ vậy. Tôi phải mất hai tháng ròng rã mới khiến Mai Tử tin tưởng tôi là một người tốt.
Có lúc tôi cũng nghĩ, sao tôi lại cố chấp chọn Phúc Sinh thế? Là vì tôi si tình, đã để ý cô ấy hay còn nguyên nhân khác?
Nhưng trong trái tim tôi luôn có một ý nghĩ nhất định phải theo đuổi cô ấy. Tôi chán phải phân tích mục đích và nguyên nhân rồi, con người tôi khi làm việc là thế đây, đã chọn mục tiêu rồi thì không cần nghĩ tới những thứ khác nữa. Bây giờ trong mắt tôi chỉ có Phúc Sinh, trái tim đã nhận cô ấy là người của tôi rồi.
Có lần Mai Tử vô tình nói Phúc Sinh đang bị một tên ở quán trà bám theo. Tôi biết Phúc Sinh hay tới Du Tâm Trai uống trà, tôi cũng không để ý lắm, tôi không có ý định can thiệp vào sở thích của cô ấy. Nhưng Từ Thành Lượng bám theo cô ấy thì tôi không thể ngồi yên.
Phúc Sinh cũng rất ngoan, cô ấy tự mình né tránh Từ Thành Lượng.
Nhưng tên họ Từ này hình như có vấn đề, những lời từ miệng anh ta truyền tới tai tôi đã vô cùng khó nghe.
Phúc Sinh không thể nào xảy ra quan hệ gì với anh ta được, càng không thể để Từ Thành Lượng chụp ảnh nude. Chuyện này là thế nào? Điều tra một cái là biết anh ta vốn có tiền án tiền sự.
Buổi tối tôi dẫn mấy anh em tới quán của Từ Thành Lượng. Tôi làm nghề gì chứ? Nhìn là biết ngay quán của anh ta lắp đặt máy quay, kết quả tôi tìm được trong quán anh ta những bức ảnh mà anh ta nói có thể làm bằng chứng.
“Anh bằng này tuổi rồi còn cô ấy chỉ là một cô bé mới bước vào xã hội, anh không thấy mất mặt à?”. Tôi nhìn mấy tấm ảnh liền phát điên lên.
Cái tên này còn không thừa nhận những tấm ảnh nude đó do anh ta ghép. Tôi nghi ngờ anh ta có vấn đề về thần kinh, lời nói có phần hoang tưởng.
Chẳng còn gì phải khách khí với anh ta cả. Tôi đập quán của anh ta, đánh cho một trận, cảnh cáo anh ta tốt nhất đừng xuất hiện ở thành phố này nữa, nếu không tôi gặp một lần thì sẽ đánh một lần, mở cửa hàng thì sẽ đập cửa hàng.
Tôi dặn các anh em đi cùng không được loan tin này ra ngoài. Mặc dù chỉ là ảnh ghép nhưng một khi tiếng xấu loan ra thì Phúc Sinh cũng không thể chịu được.
Mai Tử biết chuyện, là tôi cố ý để cô ấy biết. Đương nhiên cô ấy sẽ đứng về phía tôi, mở rộng cánh cửa cho tôi theo đuổi Phúc Sinh. Nếu cô ấy nói cho Phúc Sinh biết cũng không sao, Phúc Sinh sẽ nhớ mối ân tình này của tôi. Nếu cô ấy không nói ra cũng không sao, trong lòng Phúc Sinh sẽ không có sự ám ảnh này.
Tôi vỗ vai Mai Sơn: “Cậu tìm được cô bạn gái nghĩa khí đấy. ở bên cạnh cô bạn gái thế này sẽ không khi nào cảm thấy mệt mỏi cả”.
Mai Sơn cười vô cùng rạng rỡ. Mai Tử lại thể hiện tinh thần nghĩa khí của mình lần nữa, cô ấy hẹn Phúc Sinh tới Tử Đằng Trà Lâu.
Buổi chiều hôm ấy, Phúc Sinh ngủ ngon lành dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trong Tử Đằng Trà Lâu.
Trong mảnh sân yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng dừng bước chân.
Lần đầu tiên tôi có cơ hội được ngắm nhìn cô ấy thật kỹ.
Phúc Sinh không phải là người đặc biệt xinh đẹp, nhưng làn da cô ấy vô cùng trong trẻo dưới ánh mặt trời, không tì vết, non mềm như quả trứng gà luộc vừa bóc vỏ. Nói chung, trong mắt tôi cô ấy rất xinh đẹp.
Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, ngắm cô ấy ngủ ngon lành, cảm giác chỉ nhìn thôi cũng không đủ. Mà không phải là nhìn không đủ, mà nhìn tới mức nuốt nước bọt. Một cô gái thuần khiết thế này cơ mà! Quyết định rồi, cô ấy là của tôi!
Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường (Full) Nàng họ Nhan, tên Cát Tường. Bất quá nàng cảm thấy nàng nên gọi là Nhan Xui Xẻo mới đúng. Nàng rất xui xẻo, không có chuyện gì ... Đọc Truyện » |