Ring ring

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

GoPet - Game nuôi thú
GoPet - Game nuôi thú
Nuôi Thú online chiến đấu, đông vui, khắc nghiệt, thể hiện phong cách xì teen của mình.
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Minh bật tỉnh. Đầu cô đau như búa bổ, cô vừa phải trải qua một đêm khủng khiếp, những ký ức kinh hoàng…

- Chị hai tỉnh rồi! – Tiếng ai đó reo lên

- À…anh là? – Minh nheo mắt nhìn người thanh niên cao to trước mặt

- Xin chào! Em tên là Jay, chị nằm nghỉ đi, có gì cứ kêu em, chị có thấy đói không?

Minh hơi bất ngờ trước cách xử sự của người thanh niên, trông cậu ta có vẻ giang hồ nhưng lại nói chuyện rất dễ thương, cô cũng thấy lạ khi cậu ta luôn miệng gọi mình là “chị hai”

- À…tôi không đói lắm, chỉ hơi mệt thôi! Mà đây là đâu vậy?

- Đây là Phong Thần Bang, anh hai đưa chị về đây, ảnh dặn tụi em chăm sóc chị chu đáo, tý ảnh về!

- Phong Thần Bang? Anh hai gì cơ? – Minh lắc đầu khó hiểu

- Vậy chị không phải người trong giới rồi! Em không được giải thích gì nhiều, lát anh hai về chị hỏi anh đi!

Cậu thanh niên bật cười rồi đứng dậy đi ra ngoài, để lại Minh ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Cô đứng dậy, đi loanh quanh ra ngoài. Đây là một căn biệt thự rất rộng, nằm biệt lập hẳn với thế giới bên ngoài. Căn biệt thự được bài trí đơn giản, tinh tế nhưng rất tối. Hành lang sâu hun hút, ngôi nhà giống như một mê cung kỳ bì vậy…

- Sao cô không nghỉ đi? – Một giọng nói rất quen vang lên, khá giống giọng Nguyên, nhưng lại dịu dàng hơn

- Nguyên?

- Nguyên nào?

Minh quay lại, nheo mắt nhìn kỹ hơn, là chàng trai đeo mặt nạ.

- Đây là nhà anh à?

- Ừ!

- Sao anh đưa tôi về đây?

- Tôi thấy cô ngất xỉu trong Mirotic, không nhớ nhà cô ở đâu nên đưa về đây!

Minh định hỏi tại sao anh ta lại ở đó nhưng chợt nhớ ra đây là Phong Thần Bang, có nghĩa là chàng trai này là một người thuộc thế giới ngầm, những nơi như bar Mirotic thì tất nhiên phải thường xuyên lui tới.

- Anh hai mà cậu Jay nói là anh à?

- Phải!

- Tôi có thể về nhà chứ?

- Cô nên ở lại đây! Cô vẫn chưa khoẻ hẳn đâu!

Lúc này Minh mới thấy đầu mình được quấn băng trắng xoá, cơn đau lại ập đến khiến cô đứng không vững

- Cô nên vào nằm nghỉ!

Nói rồi chàng trai đỡ Minh vào trong phòng. Chàng trai có việc nên đi đâu đó, Minh lại phải ở một mình.

Cô nhớ đến thiên thần trong giấc mơ của mình, thiên thần ấy rất giống chàng trai này, rất giống. Cô nhắm mắt lại, đôi mắt Nguyên nhìn Minh vào đêm cậu bày trò giật điện thoại của cô làm Minh thoáng giật mình, nó quá giống với người thanh niên đeo mặt nạ, ngay cả nụ cười cũng rất giống, giống đến bất ngờ, cứ như cả hai là một…

Minh thiếp đi, cô lại nằm mơ…

Vẫn là cái nơi âm u, lạnh lẽo trong giấc mơ đầu tiên. Mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng lan toả trong không khí, những nốt hương như những nốt nhạc trầm lắng, xoa dịu nỗi sợ trong Minh. Cô lần theo mùi hương ấy, cố tìm chút hơi ấm trong làn hương thoang thoảng và cô thấy thiên thần với đôi cánh đen tuyền đang nhìn cô, mỉm cười. Nhưng không gian không còn bừng sáng nữa, vì thiên thần cười buồn lắm, những tia lửa nhỏ trong đôi mắt thiên thần dần lụi tàn, chỉ còn lại một đại dương sâu thẳm và cô đơn…thiên thần vẫy tay chào Minh rồi bay đi…

Minh hét lên:

- Thiên thần, đừng đi!

Thiên thần quay lại, cười mà như khóc:

- Đừng gọi tôi là thiên thần! Bởi tôi là hiện thân của bóng đêm đáng sợ. Tên tôi là Black King.

Minh tỉnh dậy, mồ hôi túc ra như tắm, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trong không khí giúp Minh dần bình tĩnh lại. Đúng lúc đó, Jay mang cháo vào cho cô:

- Chị hai ăn đi!

- Cảm ơn cậu, mà cậu đừng gọi tôi là chị hai nữa, nghe lạ tai quá!

- Không! Em phải gọi, cho nó quen

Minh ngạc nhiên:

- Sao lại phải quen?

- Vì sau này chị chắc chắn sẽ trở thành chị hai của em, anh hai chưa bao giờ dắt bất kỳ cô gái nào đến đây, nơi đây là bí mật, mà chị được đến đây, chứng tỏ chị là người đặc biệt!

Minh không biết phải nói gì, cô không biết mình đặc biệt ở chỗ nào? Có lẽ đây chỉ là cách chàng trai đeo mặt nạ trả ơn cô, như anh ta từng nói.

- Tôi có thể biết tên anh hai của cậu được không?

- Ơ…hoá ra chị không biết à? Lạ nhỉ, anh hai dẫn một người không biết cả tên mình về nhà sao? – Jay lẩm bẩm

Rồi hình như thấy đã để Minh phải đợi lâu, Jay vội nói:

- Anh nổi tiếng lắm, Phong Thần Bang do anh hai đứng đầu là bang hội mạnh nhất thế giới ngầm, em chỉ mới được nhận vào thôi, không ai biết tên thật của anh ấy. Người trong giới gọi anh ấy là King…Black King!

Black King… 

Shin đưa Minh về Phong Thần Bang. Suýt chút nữa đã để cô vì mình mà gặp nguy hiểm.

“Thật đáng ghét! Không hiểu sao tụi Tử Thần có thể tìm được tung tích của mình nữa”

Shin tức giận rủa thầm. Minh vẫn đang bất tỉnh, cô đã đỡ giúp cậu một gậy, cậu nợ Minh nhiều quá!

Minh nằm trên chiếc giường lớn, khắp phòng thoang thoảng mùi hương tinh tế và trầm lắng của gỗ đàn hương. Gương mặt Minh khi ngủ thật bình yên, mái tóc nâu rũ nhẹ xuống vầng trán cao, gương mặt thanh tú nổi bật giữa nền đen của căn phòng. Shin lặng người ngắm cô gái trước mặt, ánh trăng khẽ rót chút ánh sáng huyền hoặc vào phòng hoà cùng vẻ đẹp thanh thoát của Minh khiến người ngắm nhìn phải sững sờ.
Shin dịu dàng vén tóc Minh, cô đang mơ thấy gì mà lại nhíu mày thế kia? Shin chợt mỉm cười, cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán Minh một nụ hôn…

__________________________________________

Một người thanh niên nhỏ bé nhưng có vẻ khá nhanh nhẹn chạy vào:

- Anh hai! Tụi Tử Thần đang lùng sục khắp hệ thống bar của chúng ta, chúng đã khiến Mirotic hư hỏng nặng! Hiện chúng đang đập phá tại Silenta

Shin có vẻ đăm chiêu:

- Anh biết rồi! Gọi anh em đi, chúng ta phải cho bọn chúng biết sức mạnh của Phong Thần Bang. À gọi Jay vào trông chừng cô gái này nhé!

- Dạ!

Shin quay lại nhìn Minh lần nữa rồi rời đi, chuẩn bị cho một trận chiến mới…Đây chính là thế giới của Black King, luôn cận kề lằn ranh giữa sự sống và cái chết, không hề biết đến ánh sáng của ngày mai…thế giới của bóng đêm…và cô độc…

________

- Black King sao? – Minh kinh ngạc kêu lên

- Sao chị ngạc nhiên thế? – Jay cũng kinh ngạc không kém

- À không! Cái tên…nghe hoàng tráng quá! – Minh vội bào chữa

- Hì! Tất nhiên! Anh hai của Phong Thần Bang mà! – Jay nói đầy tự hào

Minh lẳng lặng ăn tiếp chén cháo. Black King? Sao lại giống tên thiên thần trong giấc mơ thế nhỉ? Vua bóng đêm…

- Jay này! Cho anh mượn cô gái xinh đẹp này một tý được không? – Shin lên tiếng làm Minh giật mình

- Của anh hai mà! Hì

Jay nháy mắt với Shin rồi chạy ù ra ngoài. Shin bước đến, dịu dàng mỉm cười với Minh:

- Cô khoẻ rồi chứ?

- Tôi muốn về nhà! Ở đây ngột ngạt quá!

Shin thoáng chạnh lòng, cậu muốn giữ cô ở đây lâu hơn. Nhưng Minh nói đúng, nơi đây chẳng khác nào mê cung kỳ bí, chỉ có màn đêm và nỗi cô độc bao trùm, Minh không nên ở lại đây chút nào.

- Được! Để tôi kêu Jay đưa cô về!

- Không! Tôi muốn anh đưa tôi về, Black King!

- Tôi là Shin, cứ gọi như vậy! Tôi có việc bận, không thể đưa cô về được, xin thứ lỗi!

- Vậy tôi không dám phiền anh, Shin! – Minh thì thầm

Shin không nói gì, cậu vội quay đi, cậu sợ rằng nếu nhìn Minh thêm phút giây nào nữa, Shin sẽ không cầm lòng được mà tàn nhẫn giam cô ở đây mãi mãi.

- Tôi có thể thấy gương mặt anh không? – Minh vội đề nghị

Shin thoáng giật mình, nhưng cậu lấy lại bình tĩnh rất nhanh:

- Tôi không muốn ai thấy gương mặt mình, nó rất đáng sợ!

- Vậy thôi! – Minh có vẻ tiếc nuối, dù sao cô cũng không muốn ép khi người ta đã không muốn

Jay đưa Minh về tận nhà, cô ngỏ ý muốn mời cậu nhóc vào uống trà nhưng Jay vội từ chối, bảo là không thể rời bang quá lâu. Minh đành để cậu nhóc về, trước khi rời đi, Jay hào hứng nói:

- Khi nào em rảnh sẽ sang nhà chị hai được không?

- Ừm! Tất nhiên, chị luôn mở cửa đón em! – Minh cười thật tươi

- Chị hai cười trông đẹp ghê! Cười nhiều lên chị nhé!

Câu nói của Jay làm Minh phải suy nghĩ. Có lẽ đã đến lúc…cô nên tự phá vỡ lớp băng mình cố tình tạo ra đi thôi…

Không ai nhắc gì đến bữa tiệc sinh nhật kinh hoàng đó. Minh cũng không thắc mắc Nguyên đã biến đi đâu, cô chỉ nghĩ đơn giản có lẽ cậu ta lo ổn định mọi người nên quên bén cô. Dù sao, Nguyên và Minh cũng chỉ hẹn hò trên hợp đồng, xét cho cùng thì cậu không cần phải lo cho cô.

Ngọc lo lắng hỏi xem hôm đó rốt cuộc Minh đã xảy ra chuyện gì mà đầu quấn băng thế kia. Minh nói dối rằng hôm đó do quá hoảng sợ mà hậu đậu ngã đập đầu. Người khác có thể thấy lạ tại sao một cô gái băng giá như Minh lại sợ hãi, nhưng Ngọc thì hiểu, cô biết rõ quá khứ của bạn mình. Ngọc đau xót nhìn Minh, cảm thấy bất lực khi không giúp gì được cho bạn.

Chiều tan học, như mọi hôm Minh lại chạy như bay đến chỗ làm, nhưng hôm nay mọi chuyện không hề suôn sẻ…

- Đứng lại!

Minh dừng lại, thấy Tuyết Linh cùng đám bạn của cô ta đang đứng chặn đường, Minh lạnh lùng hỏi:

- Gì đây?

- Còn dám giở cái giọng đó với tao, đánh cho nó chừa đi!

Tuyết Linh vừa dứt lời, cả đám nữ sinh nhào lên như bầy cọp cái. Minh cười khẩy, xắn tay áo chuẩn bị nghênh chiến. Đánh nhau với con trai thì Minh không biết, chứ với con gái thì chuyện thường, từng bưng bê tại quán bar, cô cũng va chạm không ít, mấy chuyện này với Minh chẳng đáng là gì.

- Dừng tay!

Nguyên hét lớn. Cả đám dừng lại, nhìn Nguyên sợ sệt

- Mấy người làm gì đó?

Linh lí nhí:

- Tụi em…

- Tôi tuyên bố cho mà biết! Hoàng Nhật Nguyên này không muốn ăn hiếp con gái, nhưng nếu mấy người còn đụng tới Minh nữa thì tôi không để yên đâu!

- Nguyên…anh quá đáng lắm!

Linh cùng đám bạn của cô ta tức giận bỏ đi, không quên ném cho Minh cái nhìn nảy lửa

- Cảm ơn!

- Dù gì thì trên danh nghĩa cậu cũng là bạn gái tôi mà!

Câu nói của Nguyên làm Minh bất giác thấy lòng mình chùng xuống. Nếu vậy sao hôm sinh nhật Nguyên không tìm cô? Chỉ là bạn gái trên danh nghĩa mà thôi…thế nhưng, chẳng phải chính cô là người bắt đầu hợp đồng sao? Minh như ngụp lặn trong mớ cảm xúc hỗn độn của mình, cô đột nhiên nổi giận, quay lưng đi thẳng, còn ném lại một câu cứng nhắc:

- Cảm ơn nhưng tôi không cần!

Minh đâu biết rằng, câu nói lúc nóng giận của mình đã tổn thương Nguyên, rất nhiều.

Hôm nay khối 12 có giờ hoạt động ngoại khoá, hai lớp sẽ chung một đội, chia làm ba đội, mỗi đội cử ra những bạn giỏi nhất tham gia thi đấu thể thao. Thật khéo là lớp của Nguyên và Minh lại chung một đội. Minh vẫn chẳng nói gì với Nguyên, chẳng phải là vì cô còn giận cậu, mà là vì cô thấy xấu hổ vì tự dưng nổi giận vô cớ với Nguyên. Nguyên cũng không chủ động bắt chuyện, thế là im lặng.

Ở mục thi chạy, Minh và Nguyên đều được cử ra thi. Gì chứ chạy thì Minh rất tự tin, nhưng có vẻ như rắc rối vẫn cứ đeo bám cô gái nhỏ nhắn thì phải…Chạy được nửa đường, Minh đột ngột thấy chóng mặt, đầu đau không chịu được, mặt nóng bừng nhưng cô vẫn gắng sức, hậu quả là cô ngất xỉu khi vừa về đến đích. Trước khi ngất hoàn toàn, Minh thấy thấp thoáng bóng Nguyên hốt hoảng bế cô chạy đi.

Minh xin nghỉ nửa buổi còn lại, cô bị sốt, đành phải xách cặp về nhà. Minh ngán ngẩm gọi điện xin nghỉ làm chiều nay, thế là bị trừ lương, xui xẻo thật!

Chiều, đang mê man chợt cô nghe có tiếng kêu cửa, Minh dò dẫm bước ra, là Nguyên.

Minh mệt mỏi để Nguyên tự đóng cửa rồi quay vào nằm lăn ra sô-pha. Cô nghe tiếng Nguyên trách nhẹ:

- Sao không uống thuốc đi? Để bệnh ra thế này!

- Nhà hết thuốc rồi, tôi mệt quá nên không đi mua! – Minh mệt mỏi trả lời

Nguyên không nói gì, lặng lẽ đi mua thuốc rồi nấu cháo cho Minh.

“Nhìn dánh công tử bột thế mà giỏi ra phết”, Minh thầm nghĩ.

- Cậu đến giúp tôi làm gì? – Minh vừa ăn cháo vừa hỏi

- Để chuộc lỗi!

- Lỗi gì?

- Tôi còn không biết, thấy cậu giận nên tôi nghĩ mình có lỗi!

- Tôi giận cậu hồi nào?

- Thì hôm bữa…

Minh vội cắt ngang lời Nguyên, cô không muốn nhắc lại cái vụ mình giận vô cớ như vậy:

-Thôi tôi chẳng nhớ gì đâu, có gì xí xoá hết đi!

Khỏi phải nói cũng biết Nguyên mừng đến thế nào. Cậu lo lắng sờ trán Minh rồi hùng hồn tuyên bố:

- Mai cậu chưa đi học được đâu!

- Tôi còn phải đi làm! – Minh giãy nãy

- Đi làm?

Minh biết mình hớ, nhưng không còn cách nào khác, dù sao Nguyên cũng biết cô là trẻ mồ côi, không đi làm thì lấy gì mà sống, Minh đành kể cho Nguyên nghe về một phần cuộc sống của mình

- Vậy để tôi đi làm thay cậu! – Nguyên đề nghị

- Sao được? – Minh cau có

- Được! Cậu làm được thì tôi làm được!

- Nhưng…

- Không có nhưng nhị gì hết! Quyết định vậy đi!

Minh vốn không thích mắc nợ người khác, nhưng bây giờ cô rất mệt, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà cãi với Nguyên, đành để cậu ta tự làm theo ý mình vậy.

Ngày hôm sau, Ngọc đến thăm Minh. Không thấy Nguyên đến, ông chủ gọi điện báo với Minh là có một chàng trai trẻ đến làm thay cô. Minh ậm ừ cho qua rồi cúp máy…ngủ tiếp. Cô đã quá mệt mỏi! Khuya đó, Nguyên đến…

- Trời! Cậu không về đi, đến đây chi? – Minh dùng chút sức lực còn lại gào lên

- Về làm gì?

- Ba mẹ cậu lo thì sao?

Nguyên cười nhạt:

- Tôi làm gì có ba mẹ!

- Cậu…là trẻ mồ côi sao? – Minh bàng hoàng

- Gần như vậy! – Nguyên vẫn dửng dưng

Lúc này đây, Minh có cảm giác rằng lớp băng xung quanh cô chẳng là gì so với sự lạnh giá nơi trái tim Nguyên, nó lạnh giá đến đáng sợ.

- Nhà cậu…rất giàu mà?

- Phải có ba mẹ thì mới giàu sao? – Nguyên nheo mắt nhìn Minh

Minh không trả lời. Cô chợt hiểu rằng, Nguyên cũng giống như mình, hoàn toàn không muốn ai biết quá nhiều về cuộc sống của bản thân. Cậu cô độc, hệt như Minh vậy…

Nam châm cùng cực rồi sẽ đẩy nhau! Đó là quy luật muôn đời!

Nhà Minh không có phòng ngủ nên cô đành để Nguyên ngủ dưới đất còn mình nằm trên ghế sô pha. Nửa đêm, trời đột ngột đổ mưa, Minh đang sốt, cơn mưa khuyu khiến cô run bần bật, răng đánh cả vào nhau. Không biết chúng đánh vào nhau to thế nào mà khiến Nguyên tỉnh giấc, cậu nhẹ nhàng hỏi:

- Lạnh lắm à?

Minh gật đầu, cô lạnh đến nỗi không nói nổi, đắp bao nhiêu chăn vẫn lạnh. Cũng phải thôi, sốt thì ngoài nóng trong lạnh mà!

- Đừng đắp chăn nữa! Sẽ càng bệnh thêm đấy! – Nguyên nhăn mặt

- Nhưng tôi…tôi lạnh! – Minh khó nhọc nói

Nguyên không nói gì nữa, đột ngột kéo Minh lại, ôm cô vào lòng.

- Cậu…cậu làm gì vậy? – Minh hốt hoảng

- Giờ cậu có muốn ấm không đây? – Nguyên ôm cô chặt hơn

Đúng là có hơi ấm của người, Minh thấy đỡ lạnh hơn nhiều. Mùi hương tinh tế của gỗ đàn hương thoang thoảng lan ra, hương thơm trầm lắng dần đưa Minh vào giấc ngủ. Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm áp của Nguyên.

Nguyên ôm Minh như vậy suốt đêm, không hề chợp mắt. 


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014