Songoku Online Game 3D mới lạ, hấp dẫn hóa thân nhân vật Mabư, Cađíc, Songoku vượt ải hiểm nguy. Chi tiết » |
Nhắc đến chuyện hồi cấp 1, thì gấu mới kể lại với em thế này các thím ợ.
Năm lớp 3, lũ con nít chúng nó cũng bắt đầu thích học đòi làm người lớn, mà lũ con gái thì quái sớm cực kỳ, khen thằng này đẹp trai, thằng kia học giỏi, hay có thành tích gì nổi trội,thế là đâm ra ngưỡng mộ theo phong trào. Em hồi đó cũng đẹp lộng lẫy trong mắt bọn nó lắm vì cũng được hay lên đứng trụ cờ một mình mà tỏa sáng , được tuyên dương nha các thím. Rồi suốt ngày chúng nó cứ xướng gọi tên em mà gào thét mà em nào có hay. Cơ mà có biết thì bố cũng éo quan tâm, đã là hot boy cấp 1 thì mình phải có cái quyền chảnh ạ. Ấy thế là, mỗi trưa tan trường về, em lại bước đi vô tư trên con đường dài tỏa nắng dẫn đến ngôi nhà thân yêu mà không hay biết là có một con bé cứ lẽo đẽo theo sau mình vì chung đường về. Và rồi cơ hội cũng đến với con bé, nhân ngày sinh nhật của nó, con bé lấy hết can đảm mà bước đến tận tay đưa cho em 1 tấm thiệp mời với tư cách là bạn cùng lớp các bác ợ. Và đương nhiên là em nhận lời, điều đó càng làm tăng thêm hi vọng được 1 lần biến thành nàng công chúa cùng sánh đôi với hoàng tử là em trong buổi tiệc trọng đại ấy mà con bé hằng ao ước.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tối hôm đó, với 1 vầng hào quang tỏa sáng đủ để che mờ vạn vật xung quanh, em đã bước đến bên cạnh cô bé, gần thật gần, trên tay là món quà sinh nhật được gói gém qua loa đã qua sử dụng. Cơ mà khi em nó đang giang rộng vòng tay chào đón, định ôm món quà nhỏ bé của em vào lòng, thì “pặc” 1 cái em quẳng vội cái hộp quà cho nó lên bàn mà hồn nhiên chạy tung tăng ra sân chơi đuổi bắt cùng đám bạn.
Vâng, và đến đây cuộc tình màu hồng đầu tiên của đời học sinh đẹp đẽ của em gần như vừa chớm nở đã vụt tắt, đi theo nó là nỗi uất hận ngàn năm của một cô bé nhỏ nhắn, thơ ngây mà ai nào biết, ai nào có hay, hạnh phúc đã trôi đi thật mau các thím ợ.
Với kinh nghiệm tình trường lần đầu tiên thật thấm thía, cô bé ấy đã ra sức gìn giữ, trân trọng và bảo quản món quà mà lần đầu tiên em trao như 1 vật đính ước dài lâu đến tận bây giờ. Kỷ vật ấy hiện tại vẫn đang nằm trong tủ kính ở nhà của gấu em ợ. Thật cảm động phải không các thím, thế này thì không yêu sao được…
Đợt đó gấu em chuyển phòng trọ, từ khu kí túc về nhà “bác gấu” ở quận Thanh Xuân , mà khổ cái nhà này là của anh chị họ gấu đã đi nước ngoài từ vài năm trước nên mạng mẽo cũng bị cắt luôn ạ, không liên lạc được qua face nữa nên chúng em phải thường xuyên liên lạc với nhau bằng điện thoại. Cơ mà không có cái ngu nào bằng khi mà 2 đứa em lại để cho 2 thằng nhà mạng Viettel và Vina thỏa sức kết nối với nhau, nên cái khoản nợ cước phát sinh của em với gấu cũng từ đó mà thăng theo cấp số cộng. Rồi cũng vì ngu lâu dốt bền khó đào tạo, nên mãi tới tận 2 tuần sau đó, bọn em mới ngộ ra được cái “chân lí xa xăm nằm sau gói cước” của mấy thằng nhà mạng mà chuyển sang mua 2 cái sim Vietnammobi để mặc sức alo từ sáng tới trưa,từ trưa tới chiều, rồi từ chiều tới sáng hôm sau tiếp ạ.
Nhớ cái lần đầu tiên được nghe giọng của gấu,mà lòng em xao xuyến khôn nguôi , 2 tiếng “ Anh hả” phát ra từ đầu dây bên kia mới thật ngọt ngào, triều mến làm sao, cơ mà giọng con gấu em nó ồm ồm thế nào ấy , không lẫn vào đâu được ợ.Giai đoạn này, em và gấu tâm sự rất nhiều điều. Từ chuyện về gia đình, cho đến chuyện tình cảm những năm tháng học trò, rồi con đường chông gai mà gấu phải lựa chọn để bước tiếp trắc trở ra làm sao. Sau đây em cũng tóm tắt một vài câu chuyện đời tư mà gấu cho phép kể lại để các thím hiểu thêm về hoàn cảnh của gấu em ợ.
Khi gấu học hết 12 cũng là lúc ba gấu phải chuyển công tác ra Hà Nội và dự định sẽ chuyển cả gia đình theo cùng. Theo định hướng của gia đình nên gấu chuyển từ NV1 vào 1 trường Kinh tế ở Tp HCM sang NV2 để nộp đơn vào trường KTQD ngoài Hà Nội. Dự tính là 2 cha con sẽ ra trước để ổn định công việc và thu xếp việc học của gấu trong khoảng thời gian 1 năm sẽ đưa mẹ vào sau, cơ mà mẹ của gấu lúc này đang mang thai em gái gấu nên cũng không tiện đi lại ợ. Nhưng ngờ đâu, một biến cố đã thay đổi cả cuộc đời gấu em ạ, 1 tháng sau khi mẹ gấu sinh em bé, niềm vui đó chưa được bao lâu thì cũng là ngày đau đớn nhất ập đến khi ba gấu mất vì tai nạn giao thông, mất đi trụ cột chính, gia đình gấu gần như suy sụp. Mẹ gấu phải tìm mọi cách xoay xở để có thể trang trải cho gia đình và học phí của gấu lúc bấy giờ. Gấu đã khóc, khóc nhiều lắm, cuộc sống của một đứa con gái yếu ớt, vốn được người cha cưng chiều từ nhỏ, bỗng rơi vào vực thẳm. Một thân một mình ở nơi đất khách quê người, không còn người thân yêu nhất bên cạnh, cảm giác bơ vơ, lạc lõng như cuốn trôi cuộc đời và tương lai của cả một con người . Không còn cách nào khác, mẹ gấu phải chuyển gấu vào ở nhờ nhà của bác gấu ở Hà Nội để lo cho gấu ăn học, và cũng từ lúc đó gấu đã mất đi sự tự do của riêng mình, một cuộc sống gò bó,phải nhìn nét mặt của biết bao nhiêu người khác mà sống,không được tự tiện làm theo ý mình, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở và tận dụng hết thảy thời gian rảnh của mình vào việc nội trợ,lau dọn nhà cửa,… để đỡ đần cho gia đình bác. Những điều mà gấu chưa bao giờ dám nghĩ đến, vậy mà giờ đây gấu phải đang chịu đựng nó, chán ngắt và vô vị. Nhưng trên hết là vì mẹ, vì đứa em mới vừa chào đời, vì gia đình nhỏ nhoi còn sót lại của mình, gấu chấp nhận tất cả, chưa một lần kêu ca hay kể khổ , mà thay vào là bằng 1 nụ cười, một nụ cười thật tươi để nhìn cuộc sống này mỗi ngày thêm mới mẻ và tràn đầy hi vọng.
- Quãng đường em đi, qua những năm tháng ấy chắc buồn lắm nhỉ ? Em hỏi gấu.
-Chắc hẳn, nhưng quen rồi, em cũng từng có em trai đấy…
-Em trai? Sao chưa bao giờ em thấy gấu nhắc đến em trai.
-Mất rồi anh!
….
-Chết đuối… hì, cũng vừa tròn 3 năm trước khi ba em mất.
….
-Tội nó quá phải không anh, tên nó là H, lúc nó mất cũng chỉ được 13 tuổi…
Rồi gấu lại nói tiếp :
-Thằng nhỏ đó đáng ghét lắm, chả bao giờ chịu nghe lời chị nó… 2 chị em như chó với mèo vậy. Hồi đó em ghét nó lắm lắm. Nhưng…. Bây giờ có muốn cũng không được như vậy nữa… Tiếc quá phải không anh?!
-Uh, đôi lúc cái gì mất đi rồi người ta mới cảm thấy nó cực kỳ quý giá em ạ… Mất đi cũng có nghĩa là không bao giờ tìm lại được nữa!
-Đúng rồi, he he
….
-Em vẫn đang khóc chứ?
-Vâng….ạ….hức….hức….
-Uh, vậy mới đúng.
-Nhưng em không muốn, hu…hu..Rõ ràng thằng H không biết bơi thật mà…hu…hu..Bọn bạn cùng lớp nó rủ đi tắm sông… hức.. nó đã bảo là không biết bơi…hức..chỉ dám ở trên bờ….Vậy mà bọn nó không chịu tin…hức…rồi cả bọn hè nhau đẩy em em xuống….hu hu. Tại sao lại như vậy hả anh? Tại sao? Tại sao?.... tại sao???
Lúc này, gấu em khóc nức nở như một đứa con nít các thím ạ.
Là vì khoảng cách, hay là vì không nhìn thấy được khuôn mặt của gấu đang khóc, hay chăng chỉ là một cái ôm cũng không có được để sưởi ấm cho gấu vào lúc này, em đứng chết lặng, không biết phải nói gì trong điện thoại, làm gì vào lúc này… và cảm thấy đau, đau lắm…
Một năm sau đó, mẹ gấu bắt đầu đi làm lại và tự lực cáng đáng mọi việc.Có thu nhập ổn định, cộng với khả năng xoay xở về tài chính tương đối tốt nên gia đình gấu cũng đã ổn định phần nào mặc dù không bằng lúc trước nhưng cũng có được những nguồn thu dư dả, nhờ vậy mà gấu đã có thể chủ động xin ra ngoài ở riêng cùng với chị họ cũng trạc tuổi gấu.Đi lại cũng được tự do ,thoải mái hơn vì 1 chị họ khác của gấu đi nước ngoài nên sẵn tiện cũng cho gấu mượn luôn con Vespa dài hạn để đi học ạ. Và đó cũng là khoảng thời gian có thể coi là “êm đềm” nhất từ sau khi bố gấu mất, được thỏa sức tung hoành, bay nhảy với quãng đời sinh viên, mãi cho đến lúc gặp em sau này luôn ợ.
Cơ mà con gấu nhà em nó trẻ trâu lắm ạ, nó mà chuyển trọ đến đâu thì y như là phá làng phá xóm tới đó. Ví như cái lần ở bên dãy trọ phòng cũ trước khi nó chuyển về nhà bác (bác này là bác khác ạ). Bọn sinh viên chúng nó ở thành 2 dãy phòng, dãy trên có 6 phòng toàn con trai, còn dãy dưới của lũ con gái chỉ có 4 phòng thôi. Cơ mà trong đó có 1 thằng làm nó cực kỳ ghét , mà hỏi ra mới biết cơ sự là như thế này các thím ợ :
Hôm ấy gấu nó đang mở lap làm bài tập vì chiều hôm sau phải nộp cho thầy đúng hẹn thì chả hiểu sao cái dây mạng nối với phòng nó bị đứt, chắc là do chuột gặm. Lúc đó cũng tầm 10h tối nên không cách nào ra ngoài quán net được vì phòng trọ sắp đóng cửa, mà nghĩ lại cũng chả gấp nên gấu nó mới nhởn nhơ lên gặp thằng cu mà nhờ vả thay dây mạng, cu cậu cũng ừ cho qua chuyện. Thế éo nào sáng hôm sau, gấu em cầm dây mạng te te chạy lên thì nó lại nằm lăn ra mà nhăn nhở, rồi còn bắt con gấu bò lên mái nhà mà tự thay ạ. Vừa tức vừa sợ nhưng lại không làm gì được nên gấu em đành kiềm nén nỗi uất ức trong lòng mà tiu nghỉu chạy về phòng. Mấy lần sau đó, thằng này còn cố tình ăn bánh ở tầng trên rồi vứt vỏ bánh xuống sàn lấy chân hất hất xuống tầng 1 tùm lum, nhắc nó thì cứ trơ ra như gỗ như đá. Rồi chưa dừng lại ở đó,đến cả cái vụ đi vệ sinh gấu em cũng phải khổ với nó, canh me gấu em chuẩn bị đi là nó lại chui tọt vào đấy tử thủ không chịu ra. Cơ mà thằng này cũng được cái tính cần cù bù thông minh, gấu nó lấy đồng hồ ra canh giờ thì cũng được gần nửa tiếng, khổ cái gấu em mỗi lần nín thì cứ y như là đau bụng suốt cả buổi luôn .
Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, cơ hội cuối cùng cũng đến, nhân một ngày nắng đẹp, thằng này vác chiếu ra sân phơi rồi lượn đi đâu mất, quan sát từ đầu tới cuối để không bỏ sót tình hình, con gấu cũng đã đưa ra quyết định là âm thầm mang chiếu của thằng đó về phòng mà nêm nếm gia vị giúp nó. Bắt luôn 1 thau nước sôi để tiệt trùng, tiện tay gấu em bèn xắt tầm chục trái ớt bỏ vào. Tầm 15’ sau khi ngâm cho chiếu “chin” và thấm gia vị, gấu em bèn lẳng lặng mà vác chiếu trả về vị trí cũ. Cơ mà thằng nói chung là ăn ở cũng có đức lắm, nên cả cái dãy phòng trọ thấy gấu em hành sự mà im thin thít như chưa hề biết chuyện gì đã xảy ra… Tối về thằng này mang chiếu vô nằm, chả biết thế nào mà sáng ra nhìn toàn thân nó đỏ ửng như bị dị ứng các thím ợ, phải gần 3-4 ngày sau nhìn nó mới bình thường trở lại. Âu cũng là 1 bài học nhớ đời cho 1 thằng con trai mang trong mình tính cách của 1 nàng công chúa…
Nghe gấu kể đến đây mà em lạnh cả sống lưng, nước mắt chảy đầm đìa, tự hỏi không biết số phận của mình sau này sẽ đi về đâu….
Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời, mây nhẹ ,khẽ trôi lững lờ vờn cùng gió, ánh nắng trong vắt , óng ánh sắc màu của ngày mới len lỏi qua khung cửa sổ, rọi bước vào căn phòng lặng lẽ vốn đang say ngủ khiến cho mọi vật như bừng tỉnh. Cầm điện thoại lên theo thói quen, vẫn là tin nhắn lúc 2h sáng như mọi lần trước khi đi ngủ,nhắn lại 1 tin : “Chào buổi sáng, bà xã của anh !”, rồi đi rửa mặt. Xong xuôi ,đã 8h sáng, muộn học , thôi cúp…cà phê 1 mình, ngẫm nghĩ. “Cũng đã được hơn 1 tháng chúng mình yêu xa em nhỉ? Những câu chuyện đầy bất ngờ mà hằng đêm em dành cho anh, cũng đủ khiến cho cuộc sống của anh thêm thi vị” . Và bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua , không khỏi làm em phải giật mình và đổ mồ hôi hột các bác ợ.
-THỦ DÂM LÀ GÌ VẬY ANH?
Gấu hồn nhiên hỏi.
Đệch. Hỏi thế thì anh mày biết thế éo nào trả lời…
-Là nhu cầu thiết yếu của cuộc sống . Em chém đại nhưng ngờ đâu
-Xạo, cái này em tra google nên biết rồi. Ý em là cảm giác của con trai nó khác với con gái như thế nào?
-Thế anh hay có nhu cầu không? Bao nhiêu lần 1 ngày? He he.
-À.. ừ. Em ấp úng
-Anh trả lời mau đi, em đang tò mò quá đây nè, hỏi mấy thằng cùng lớp mà chúng nó chả chịu trả lời.
-Ặc, hỏi bạn cùng lớp luôn cơ à. Shock toàn tập luôn các bác ợ.
-Xùy, đàn ông con trai với nhau không , có gì đâu mà ngại. Anh khai ra mau
- Ờ…thì….2 lần 1 tuần được chưa
-Chưa, còn làm như thế nào nữa? Nó hỏi tiếp, quyết tra vấn em tới cùng.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…. Anh ko nhớ…
-Làm xong sao lại không nhớ? Nói nghe đi mừ, em muốn biết!
….
-Nhanh đi, em thương… Nó còn hạ giọng xuống,chuyển sang ngon ngọt mà dụ dỗ em nữa cơ ạ.
- Thôi, khuya rồi, đi ngủ đây. Cơ mà hết cách,em đành đánh trống lảng
Nhưng mà ngờ đâu, càng lúc nó càng làm tợn.
-Không trả lời cho xong thì đừng hòng đi ngủ. Nói …Mauuuuuuuuu….. Đổi giọng nhanh vãi lúa.
Đường cùng rồi nên em cũng chỉ còn biết liều mạng mà tắt máy, lằng nhằng với con này thì chỉ có nước ôm hận mà khóc thôi ợ. Nhưng nó nào chịu buông tha cho em dễ dàng như vậy,nó nhá máy liên tục không cho em chút thời gian nào ngơi nghỉ, nhưng em nào có ngu, để xem mày với bố ai lỳ hơn con ạ. Một hồi, chán chê thì em nhận được tin nhắn đến: “Ngươi được lắm, dám cúp máy trước bà luôn, hãy đợi đấy !”
Đến lúc này, em cũng chỉ còn biết tim đập chân run, mà thở dài ngao ngán. Hứa với lòng lần sau phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng mà gọi điện cho nó để hành xác….
Cuộc đời này vốn là một chuỗi các sự việc ngẫu nhiên , và từ một sự ngẫu nhiên này sẽ dẫn đến một sự ngẫu nhiên khác, chúng tác động tương quan với nhau, đồng thời hay tiếp diễn, tương hỗ hay triệt tiêu lẫn nhau, nhưng xét ra về cơ bản thì thứ tự của cái chuỗi ngẫu nhiên ấy cũng được sắp xếp một cách ngẫu nhiên mà thành. Và có những sự việc ngẫu nhiên xảy ra đến trùng hợp các bác ợ. Cái sự trùng hợp ấy tác động đến ta và có thể biến cuộc đời ta thành cả một tấm bi kịch hoặc ngược lại, là hài kịch. Chẳng qua là cách ta đón nhận nó , viết nó thành câu chuyện của đời mình.
-Em thật đặc biệt!
-Đặc biệt ở chỗ nào hả anh ngố?
-Không biết? Cảm tính!
-Xùy!
…
-Thì như sau này sẽ làm mẹ của các con anh chẳng hạn…Như vậy là đặc biệt rồi còn gì. He he
-Chưa chắc
-Sao lại chưa chắc?
-Vì nhiều lí do, ai biết trước được.
-Em không tin anh à?
-Đương nhiên là…. hoàn toàn tin tưởng ông xã, he he
-Vậy đâu có lí do gì như em nói nhỉ? Hay là định ngoại tình hả con kia?
-Không bao giờ! ….. Nhưng….anh phải hứa với em một chuyện!
-Chuyện gì?
-Mình sẽ không bao giờ cưới nhau…được không anh?
?
-Vì…em sợ
-Em sợ sẽ không bao giờ sinh con được cho anh. Bác sĩ từng bảo em có khả năng bị vô sinh anh ạ.
-Sao lại như vậy, từ khi nào, sao chưa bao giờ em nói cho anh biết?
-Cũng lâu rồi anh à, cách đây 1 tuần em vừa đi tái khám , dạo này em hơi yếu vì bệnh.
-Bệnh?
-Ừ , bệnh…
Cười buồn.
Chắc cũng chỉ là một sự xếp đặt ngẫu nhiên thôi, như bao sự ngẫu nhiên khác xảy ra trong cuộc đời của gấu. Không có gì đáng buồn cả, cứ vậy, cười mà sống, quen rồi. Chỉ là ngẫu nhiên mà gấu mắc phải một căn bệnh quái ác gọi là ung thư. Ờ, thì cũng bình thường, trên thế giới cũng đầy người mắc phải đấy thôi. Cũng chỉ là ngẫu nhiên mà bẩm sinh gấu còn mang thêm cả triệu chứng của bệnh máu khó đông trong người. Ờ, có vẻ hiếm, nhưng cũng không ít người gặp phải. Vậy thì sao? Nghe bảo ung thư gì thì cũng chỉ cần đi xạ trị, uống thuốc, bỏ một thời gian phuc hồi là xong, may mắn thì bình thường khỏe mạnh, sống thêm vài chục năm, còn xui xẻo lắm thì lại phải phẫu thuật, cắt bỏ khối u, không cho nó di căn, thành công thì cũng vẫn sống như bao người khác, thế thôi, có gì đâu mà phải xoắn thế nhỉ. Nhưng khổ 1 nỗi, bác sĩ lại không chịu tin như vậy, đúng là mấy ông này nhiều chuyện, cứ suốt ngày kêu ca gấu em thế này thế nọ, không chữa được. Nào là giai đoạn cuối rồi, nên xạ trị cũng chả có tác dụng là mấy, cần phải phẫu thuật, cơ mà với căn bệnh máu khó đông của gấu thì tỉ lệ phẩu thuật thành công chưa chắc được 10% nữa là, haizz, tốt nhất là cứ để vậy, biết đâu sống thêm được vài năm nữa, cùng lắm là mấy tháng…bla…bla..Con bà nó chứ, nói như thế thì cần éo gì phải đi gặp bác sĩ, làm éo gì mà phải khổ sở để tìm mọi cách mà chữa trị, biết thế này thì hồi đó bố mày đi thi vào trường y để tự chữa cho gấu còn hơn…
Vậy…
-Khi nào mình gặp nhau? Lần này là em chủ động hỏi gấu.
-Chi vậy anh xã?
-Điên? Đương nhiên là phải gặp, chứ định để anh không biết mặt bà xã của anh tới già à? Lúc đó vừa già vừa xấu thì đừng hòng tao thèm nhìn mặt mày nha con kia.
-Gì mày? Tát cho xòe răng bây giờ…Tết đi, đường nào về quê cũng gặp.
-Không thích, yêu đương 2 tháng rồi còn gì, chờ thêm 3 tháng nữa…..aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, chịu không nổi.
-Xùy, con trai gì mà yếu đuối. Thôi bận rồi, out đây.
…
-Ê….
-Này…này…..
…
Uh, anh yếu đuối, còn em…em phải thật sự mạnh mẽ lên nữa nhé.Cô bé dũng cảm của anh!
Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào Thưa thầy, em thật sự là đã tu tỉnh rồi mà. Thật mà! Thật là em đã tu tâm dưỡng tính cần thận mà!” Tôi thấy chấn động tinh thần. Đọc Truyện » |