Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Đại Chiến Thiên Hà
Đại Chiến Thiên Hà
Game chiến thuật cổ điển và chiến tranh hiện đại, lấy bối cảnh trái đất trong năm 2112
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chương 7 : Âm mưu bại lộ

Tháng đầu tiên của học kì hai năm nhất, công việc của Khả Nhi càng trở nên mỹ mãn khi đơn đặt hàng tăng lên gấp ba so với trước tết. Nếu như cứ tiếp tục đảm bảo được chất lượng phục vụ như thế này, thu nhập của Khả Nhi mỗi tháng có thể lên đến ba nghìn nhân dân tệ, tương đương với lương tháng của một nhân viên công chức bậc trung trong xã hội. Đây có thể coi là một thu nhập khả quan đối với một sinh viên làm thêm như Khả Nhi. Sau khi tính toán các đơn hàng xong, Khả Nhi vui vẻ nói: -Chúng ta sau này cũng trở thành người có tiền rồi!

Khương Lan nhìn Khả Nhi bằng đôi mắt sùng bái: -Khả Nhi đúng là một thiên tài…- Sau đó cô đưa tay lên ôm mặt ủ ê, đôi môi cong lên: -Tại sao tớ lại là một kẻ ngu ngốc và bất tài cơ chứ?- Học kì trước, mặc dù Khả Nhi bận rộn với việc kiếm tiền nhưng việc học của cô vẫn không hề sa sút, điểm trung bình các môn đứng thứ hai trong lớp, giành được học bổng loại A. Ngoài Khả Nhi ra, Diệp Phi và Tống Điềm cũng lần lượt giành được học bổng loại B và loại C. Hà Mạn Tuyết và Tang Lệ Na mặc dù không giành được học bổng nhưng cũng xếp loại khá trong lớp. Cả phòng chỉ có một mình Khương Lan có kết quả kém nhất. Mặc dù không đến nỗi phải thi lại nhưng cũng bị xếp thứ mười từ dưới lên. Điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng mất mặt. Hôm biết điểm thi, cô đã ca cẩm suốt cả buổi tối rồi.

Khả Nhi an ủi: -Em gái à, thi cử không như ý nhưng tình cảm được như ý. Lúc nhàn rỗi thì đừng nghĩ đến chuyện thi cử làm gì, dành thời gian mà nhớ đến anh Bân của cậu ấy.

Vừa nhắc đến anh bạn trai cao to, đẹp trai Trần Văn Bân là Khương Lan lập tức cười tươi như hoa. Các cô gái phòng 312 ai nấy đều xinh đẹp, mỗi người một vẻ. Vì vậy những kẻ theo đuổi liên tục viếng thăm, hết lượt này đến lượt khác. Các cô gái phòng 312 cũng thường nằm bò trên giường và suy đoán xem ai sẽ là người có bạn trai đầu tiên. Ban đầu mọi người đều cho rằng Lệ Na là người có khả năng cao nhất. Nhưng về sau thấy Chu Chính Hạo chẳng có chút động tĩnh gì nên họ chuyển sang cho rằng Khả Nhi và Dương Phàm có khả năng rất cao. Nhưng hình như Khả Nhi chỉ có hứng thú đối với tiền bạc. Những anh chàng đẹp trai như hoa trong mắt cô vẫn không đủ sức hấp dẫn bằng một tờ giấy một trăm tệ. Thất vọng, mọi người mở to mắt dồn sự chú ý vào Tống Điềm.

Ba người bọn họ thường được coi là hoa khôi của học viện kinh tế, khiến cho bao chàng trai phải ngơ ngác. Nhưng đoán già đoán non mãi, cuối cùng chẳng ai ngờ rằng Khương Lan, cô gái nhỏ tuổi nhất, đơn thuần nhất lại là người ra hoa đầu tiên. Bạn trai của cô còn là một thành viên trong đội bóng rổ.

Trong đợt thi đấu bóng rổ giữa các trường, Tang Lệ Na thường xuyên lôi kéo bạn cùng phòng đi cổ vũ cho Chu Chính Hạo. Nhưng thật không may, nụ hoa của Lệ Na chưa kịp nở thì Khương Lan và Trần Văn Bân đã trao tình cảm cho nhau rồi. Tang Lệ Na nửa thật nửa đùa bảo rằng hóa ra Trần Văn Bân thích loại con gái ngây thơ nên mới chọn cô gái có điều kiện kém nhất trong phòng. Nhưng Khả Nhi lại cảm thấy Trần Văn Bân rất có con mắt, Khương Lan vừa ngây thơ vừa đáng yêu, tính tính chân thành, nhiệt tình và hoạt bát, hơn nữa Khương Lan ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.

Nhưng vui vẻ chưa đầy mười phút là Khương Lan lại nhăn nhó: -Học kì trước ít môn mà tớ còn suýt phải thi lại. Học kì này nhiều môn gấp đôi, chẳng may phải thi lại hay học lại môn nào thì thật mất mặt! Khả Nhi, cậu chỉ cho tớ bí quyết thi cử đi! Tớ không tham điểm cao, chỉ cần không bị đội sổ là được!

-Em gái à- Diệp Phi trịnh trọng nói: -Trên đời này làm gì có cái gì không làm mà được hưởng đâu? Cậu nhìn xem hai người đạt học bổng loại A trong lớp mình là ai thì cậu sẽ biết họ đã phải bỏ ra công sức như thế nào để có được thành quả ấy?

Trong lớp có hai người đạt học bổng loại A, Khả Nhi là một trong hai người đó. Người còn lại chính là Từ Quang Tông. Hai người họ đều là những người luôn chăm chú nghe giảng và ghi chép bài cẩn thận ở trong lớp. Lúc gần thi, vở ghi của cả hai đều bị các bạn trong lớp mượn để chép lại. Khương Lan nghĩ ngợi một hồi rồi cảm thấy rất khâm phục Khả Nhi và Từ Quang Tông. Cô tự kiểm điểm bản thân: -Kể từ bây giờ tớ sẽ không trốn học nữa. Lúc vào lớp tớ sẽ không ngủ gật, tớ sẽ học tập Khả Nhi và Từ Quang Tông, ngồi lên bàn đầu để nghe giảng và chép bài.

Tống Điềm cười bảo: -Xem cậu kiên trì được bao nhiêu ngày?

Khương Lan hào khí ngút trời: -Khả Nhi được bao nhiêu ngày thì tớ được bấy nhiêu ngày! Tớ phải học hỏi tấm gương của Khả Nhi!

-Người ta có động lực tinh thần cổ vũ, anh Bân của cậu có lên lớp với cậu không?- Tống Điềm cố ý liếc sang Khả Nhi rồi nói tiếp: -Khả Nhi, theo tớ thì Từ Quang Tông cũng được, có tiền năng đấy!

Sau nửa năm làm sinh viên, ai nấy đều có sự thay đổi. Nhưng người thay đổi nhiều nhất chính là Từ Quang Tông. Có lẽ cuộc sống sinh viên thực sự rất phù hợp với cậu ta. Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, Từ Quang Tông đã rũ bỏ được bộ dạng quê mùa của mình, ăn mặc gọn gàng, trông rất phong độ. Nói như Lệ Na thì Từ Quang Tông giống như một cái bánh gai quê mùa rùng mình biến thành một cái bánh Humberger ngon lành. Khả năng ăn nói của Từ Quang Tông cũng ngày càng khá lên, hoàn toàn chẳng còn chút ngại ngùng, xấu hổ như đợt mới vào đại học nữa. Từ Quang Tông luôn cư xử rất lịch sự và lễ độ đối với các bạn gái trong lớp bất kể là xinh hay xấu. Vì vậy mỗi lần nói chuyện về con trai trong lớp, bọn con gái thường mang Từ Quang Tông ra để bàn bạc. Ai nấy đều có đánh giá cao về Từ Quang Tông. Không chỉ có vậy, Từ Quang Tông sau khi gia nhập vào hội sinh viên như cá gặp nước, chủ tịch và trưởng ban của hội sinh viên đều có đánh giá rất tốt về Từ Quang Tông, ngay cả lãnh đạo của học viện cũng có đánh giá tốt về cậu ta. Tống Điềm và Tang Lệ Na từng bàn luận ở phòng là sinh viên năm nhất rất có thể được bầu vào chức vụ chủ tịch hội sinh viên, và Từ Quang Tông chính là ứng cử viên sáng giá cho chức vụ này.

Sau lần Từ Quang Tông giúp đỡ Khả Nhi, hai người có mối quan hệ khá tốt đẹp. Thỉnh thoảng Khả Nhi vì bận rộn mà nghỉ học, Từ Quang Tông thường chủ động đưa vở ghi chép cho Khả Nhi mượn. Trước khi thi học kì, Từ Quang Tông có được một số đề thi của những năm trước, cậu cũng chủ động phô tô thêm một bản cho Khả Nhi. Từ Quang Tông làm việc trong hội sinh viên, cần phải lấy lòng trưởng ban nên không tránh khỏi những lần đi ăn đi uống. Do vậy mỗi khi gặp khó khăn về kinh tế, Từ Quang Tông lại đến nhờ Khả Nhi chi viện. Đương nhiên, Từ Quang Tông có vay có trả đầy đủ. Từ Quang Tông từ trước đến nay chưa bao giờ bày tỏ cái gì trước mặt Khả Nhi, mà Khả Nhi cũng không muốn có bạn trai trong khi còn đang học đại học. Hai người chỉ đơn thuần là bạn bè thân thiết, nhưng trong con mắt của người ngoài lại không phải như vậy.

Bởi vì trong lòng trong sáng nên Khả Nhi chẳng để tâm xem mọi người nghĩ thế nào. Con người là như vậy đấy, có những chuyện bạn càng giải thích thì người khác càng nghĩ rằng bạn đã bị nói trúng tim đen. Nhưng nếu không giải thích họ lại cho rằng nói đúng nên bạn chẳng còn gì để nói. Vì vậy nghe Tống Điềm nói vậy, Khả Nhi chẳng mất công giải thích làm gì mà chỉ hùng hồn vỗ ngực, nói đùa với các bạn: -Thiên tài đã ở đây rồi, tiềm năng để làm cái gì?- dứt lời Khả Nhi liền ôm ngực nhăn mặt.

Hà Mạn Tuyết bật cười: -Làm gì thế hả? Định học Tây Thi ôm ngực kêu la chứ gì?

-Không cẩn thận lỡ tay đập mạnh quá! Cũng may là Cup C nên cũng đỡ hơn chút!

Hà Mạn Tuyết tức mình gắt: -Cup C thì có gì mà ghê gớm chứ? Tớ hận cup C…- Mặc dù có thân hình tương đối cao và cân đối nhưng có một điểm khiến cho cô cảm thấy không hài lòng đó chính là bộ ngực “màn hình phẳng” của mình, hay còn gọi là “Thái Bình công chúa”… -Thật là đáng ghét, dám mang ngực cup C ra để chọc tức mình!- Hà Mạn Tuyết bất mãn.
Khả Nhi nhún vai tỏ vẻ vô tội: -Là do mẹ tớ tạo ra đấy chứ, đâu phải là lỗi của tớ! Tha lỗi cho tớ nhé!

-Hôm nay là thứ bảy, cậu không phải đi làm gia sư, vậy thì mời tớ ăn cơm đi! Ăn uống no say rồi tớ sẽ tha lỗi cho cậu!

-Được thôi!- Khả Nhi vui vẻ nhận lời: -Đi ăn
gì nào?

-Ăn canh đu đủ đi!- Khương Lan thật thà lên tiếng: -Nghe nói ăn cái đó tốt cho vòng ngực!

-Khương Lan, cậu…-Khả Nhi nghiến răng kèn kẹt vì tức tối: -Đợi tuần sau Trần Văn Bân mời chúng ta đi ăn uống, tớ sẽ xử đẹp anh ta cho coi!

Theo luật của phòng 312, bất kì người nào giành được học bổng cao nhất sẽ phải mời cả phòng đi ăn một bữa, người nào có bạn trai thì bạn trai của người ấy sẽ phải mời cả phòng đi ăn một bữa hoành tráng. Bạn trai của Khương Lan vốn dĩ hẹn cả phòng vào tối thứ bảy tuần này nhưng về sau mới biết hôm đó đội bóng rổ ăn mừng chức vô địch của đội nên đành phải lùi lại thứ bảy tuần sau, thay vào đó, Khả Nhi sẽ mời cả phòng đi ăn trước.

Khả Nhi mặc dù tiết kiệm nhưng không hề keo kiệt. Hơn nữa khi mới triển khai công việc đặt sữa tươi, cả phòng đã hết lòng giúp đỡ cô, thế nên cô đã muốn mời cả phòng đi ăn từ lâu rồi. Địa điểm ăn uống là nhà hàng của bố mẹ cô bé mà Khả Nhi đang làm gia sư. Bà chủ thấy Khả Nhi đến liền tỏ ra vô cùng nhiệt tình, còn dành cho Khả Nhi một phòng ăn lịch sự nhất.

Khương Lan thò đầu ra cửa sổ nhìn ra xung quanh: -Hình như tớ có nghe Văn Bân nói tối nay bọn anh ấy cũng ăn uống ở nhà hàng này. Không biết có gặp không nữa?

Diệp Phi gõ nhẹ vào đầu Khương Lan: -Trọng tình quên bạn! Cậu có thể tạm thời quên đi anh bạn trai của mình được không? Không có lại khiến cho cả phòng nổi đóa lên bây giờ!

Các cô gái trong phòng đang hào hứng gọi món thì tiếng ồn từ phòng bên cạnh vọng sang. Khả Nhi nghe được loáng thoáng vài câu, hình như có liên quan gì đó đến phòng ăn bên này. Cô nháy mắt bảo Diệp Phi: -Chúng ta ra ngoài xem sao!

Đứng trong phòng khách hiện giờ là mười nam sinh, một nam sinh dáng người to cao trong số đó đang nói chuyện với bà chủ nhà hàng: -Phòng ăn đó rõ ràng là chúng tôi đã đặt trước rồi, tiền đặt phòng cũng trả rồi. Bây giờ bà lại nói là không còn, làm ăn kiểu gì vậy hả?

Bà chủ nhà hàng toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích: -Xin lỗi, thực sự xin lỗi các cậu, tôi nhất thời quên mất chuyện này. Hiện giờ tạm thời chúng tôi không còn bàn trống. Hay như thế này đi: tôi cho dựng bình phong xung quanh một cái bàn ở giữa phòng khách, tạo một không gian riêng cho các cậu. Toàn bộ chi phí ngày hôm nay chúng tôi sẽ giảm giá 20%.

-Tại sao bà không để cho mấy người ở trong phòng ăn ra ngồi ở phòng khách? Giảm giá 20% cho họ cũng được! Cái phòng ăn này dù sao cũng là chúng tôi đặt trước rồi, làm ăn phải giữ chữ tín chứ!

-Như vậy…- bà chủ cửa hàng vô cùng khó xử.

Khả Nhi lên trước vài bước nói với bà chủ: -Bà chủ ơi, nếu đã có người khác đặt rồi vậy thì cứ để bọn cháu ra ngoài cũng được!

Giọng nói của Khả Nhi trong veo lại rất êm tai. Mấy nam sinh đứng đó liền quay đầu lại nhìn. Khả Nhi lập tức nhìn thấy Dương Phàm đang đứng trong đám người đó. Người như Dương Phàm, cho dù có đứng giữa một đám những anh chàng đẹp trai trong đội bóng rổ cũng khiến cho người khác khó mà thờ ơ. Học kì mới đã bắt đầu được gần một tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh. Mấy lần Khả Nhi đến phòng của Dương Phàm trả tiền nhưng anh đều không có ở đó. Mấy lần gọi điện thoại sang anh đều nói đang bận, chưa nói được hai câu đã vội vàng dập máy. Cuối cùng, vì bất đắc dĩ Khả Nhi đành phải nhờ Giang Ba gửi lại tiền cho anh.

Vừa nhìn thấy Khả Nhi, Dương Phàm có vẻ hốt hoảng. Anh ngây người trong giây lát: -Là em à?

-Đúng, là em!- nói xong câu đó, Khả Nhi không nhịn được cười. Cô biết mình nói câu đó là thừa. Có lẽ là bởi vì đã quá lâu không gặp nên không biết phải nói cái gì nữa.

Bà chủ cửa hàng thở phào nhẹ nhõm: -Hóa ra đều là người quen cả. Là người quen thì dễ nói chuyện thôi mà!

Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định sẽ cùng ăn tối. Có các cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, các anh chàng trong đội bóng rổ ai nỡ từ chối. Mặc dù không có ý đồ gì khác nhưng được ăn cơm chung với các người đẹp quả là chuyện đáng mừng. Khương Lan và Lệ Na đương nhiên không có ý kiến phản đối, mấy cô gái còn lại cũng dễ hòa đồng nên mọi chuyện đã được quyết định như vậy. Không gian phòng ăn rất rộng rãi, bà chủ cho đổi một cái bàn ăn to hơn để đủ chỗ cho cả 16 người cùng ngồi.

Chẳng biết vô tình hay cố ý mà Chu Chính Hạo chọn một chỗ ngồi cách xa Lệ Na nhưng lại gần Khả Nhi. Nhìn thấy ánh mắt oán trách của Lệ Na, Khả Nhi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Đang định đứng dậy đổi chỗ ngồi thì chân của Khả Nhi bị ai đó đá mạnh. Khả Nhi cúi đầu nhìn xuống, thấy hai tay của Chu Chính Hạo đang chắp lại dưới bàn, ra hiệu xin cô giúp đỡ. Khả Nhi vô cùng khó xử, ngẩng đầu nhìn lên thấy Dương Phàm đang nhìn cô, anh đang ngồi phía bên kia Chu Chính Hạo, đương nhiên anh có thể quan sát hết mọi chuyện đang xảy ra. Dương Phàm mỉm cười với Khả Nhi và khẽ gật đầu. Khả Nhi thở dài…Thôi được rồi, nể mặt Dương Phàm từng nhiều lần giúp đỡ cô, lần này cô sẽ giúp đỡ Chu Chính Hạo một lần. Cô ép mình phải ngồi xuống trong ánh mắt tức tối của Lệ Na.

Thanh niên ăn uống với nhau thường rất vui vẻ, ồn ào. Chưa qua ba tuần rượu, mọi người ai nấy đều đã thấy quen thuộc với nhau, không còn ngại ngùng hay dè dặt nữa. Giang Ba và mấy anh chàng khác ép Trần Văn Bân phải kể lại tỉ mỉ quá trình “săn được thỏ non” Khương Lan.
Trần Văn Bân bất mãn: -Ở đây không chỉ có mỗi mình tôi có bạn gái, dựa vào cái gì mà các cậu bắt một mình tôi phải khai? Như thế là bất công!

Xuất phát từ khái niệm bất công, lũ con trai lắm chuyện liền đề ra môt trò chơi: Mỗi người ngồi ở đây đều phải kể một đoạn tình sử của mình, khi nào được tất cả mọi người chấp nhận mới được thông qua. Nếu như không được mọi người chấp nhận sẽ bị phạt rượu. Người nào không có mối tình vắt vai nào có thể kể một câu chuyện cười thay thế nhưng bắt buộc phải làm mọi người cười hết mới được tính. Nếu như có một người không cười sẽ phải uống một li rượu, hai người không cười sẽ phải uống hai li rượu. Người kể trước có quyền chỉ định người kể sau.
Bởi vì ở đây chỉ có Trần Văn Bân và Khương Lan là một đôi nên trò chơi bắt đầu từ hai người họ. Hai người họ phối hợp với nhau rất ăn ý, mọi người cuối cùng đành chấp nhận cho qua. Trần Văn Bân quyết định chỉ định Giang Ba, kẻ bày ra trò chơi này sẽ là người tiếp theo.

-Tôi chưa bao giờ được trải nghiệm dư vị ngọt ngào của tình yêu. Chỉ có điều…- Giang Ba ngoảnh đầu nhìn sang Diệp Phi đang ngồi bên cạnh, đôi mắt sáng lấp lánh: -Từ giây phút này, tôi đã bắt đầu cảm nhận thấy trái tim mình đang đập dữ dội. Quá trình tiếp theo như thế nào, mời mọi người chờ đến hồi sau sẽ rõ!

Diệp Phi nâng cốc rượu lên để che chắn ánh mắt đưa tình kinh dị của Giang Ba.

Nể mặt cậu ta thành thật, đa số mọi người đồng ý cho cậu ta qua, chỉ có Trần Văn Bân là kiên quyết không đồng ý: -Cậu như vậy là đang chuyện công báo thù riêng đấy!- vừa nói Giang Ba vừa chỉ tay về phía Dương Phàm: -Người tiếp theo sẽ là Dương Phàm, dù gì cậu ta cũng là đội trưởng của chúng ta, sao có thể để cậu ấy đi sau cơ chứ?

Dương Phàm lên tiếng: -Tôi chưa có người yêu, vậy để tôi kể lần gặp tình cờ vào một buổi tối có được không?

-Ừm…-Giang Ba nhìn Khả Nhi, cứ cảm thấy hình như hôm nay Dương Phàm có gì đó không bình thường, suốt buổi cứ trầm ngâm không nói, hình như là có tâm sự gì đó. Cuối cùng anh vẫn quyết định không gây chuyện thị phi là tốt nhất, nên gật đầu đồng ý: -Được rồi, mau kể đi!
Đúng lúc mọi người đang vểnh tai chăm chú lắng nghe cuộc gặp gỡ thú vị của Dương Phàm thì anh chỉ nói vài câu đã kể hết rồi: -Tối qua, tôi uống say, đi nhầm vào khu rừng trúc.Nôn ọe, nôn ọe khắp nơi, làm kinh động vô số đôi chim uyên ương.

Đám con gái bật cười vì câu chuyện “thú vị” của Dương Phàm. Dương Phàm nâng cốc lên, nói bằng giọng năn nỉ với các cậu con trai: -Ngày mai tôi sẽ mua cho mỗi cậu một đôi giày cỡ nhỏ!- thế là đám con trai liền cười ầm ĩ.

Chu Chính Hạo than thở: -Quả là một câu chuyện thú vị!

Dương Phàm lườm Chu Chính Hạo: -Tiếp theo sẽ là cậu đấy!

-Tôi á? Thiên tình sử của tôi nhiều lắm! Không biết bắt đầu từ hồi còn học tiểu học hay là mẫu giáo nữa?

-Cần gì phải đi đâu xa?- Nguyễn Phong, bạn cùng phòng với Chu Chính Hạo lên tiếng: -Bên cạnh cậu chẳng phải có một người rồi đấy thôi! Năm ngoái lúc sinh viên mới bắt đầu nhập học, chúng tôi suốt ngày phải nghe cậu cả ngày lẩm bẩm gọi tên Tần Khả Nhi hay sao…

Nụ cười trên khuôn mặt Khả Nhi chợt cứng lại, cô khẽ liếc nhìn Lệ Na. Khuôn mặt của Lệ Na sa sầm, ánh mắt không ngừng đưa qua đưa lại giữa Khả Nhi và Chu Chính Hạo.

Nhân lúc mọi người không để ý, Lệ Na đổi chỗ sang ngồi bên cạnh Nguyễn Phong rồi giả bộ ngạc nhiên: -Chu Chính Hạo đang theo đuổi Khả Nhi sao?

Nguyễn Phong kinh ngạc: -Em là bạn cùng phòng với Khả Nhi mà không biết chuyện này sao?

Lệ Na lắc đầu: -Chuyện là như thế nào, anh kể cho em nghe đi!
Mọi người thường bảo con gái lắm chuyện nhưng thực ra đám con trai cũng lắm chuyện chẳng kém. Nguyễn Phong đã uống vài li rượu cộng thêm với ánh mắt chăm chú của người đẹp khiến cho anh dốc cả ruột gan ra với Lệ Na. Nguyễn Phong kể chuyện lúc đó Chu Chính Hạo đã phải lòng Khả Nhi như thế nào, đã bỏ ra tâm sức theo đuổi Khả Nhi ra sao. Để có được một nụ cười của Khả Nhi, tối đến Chu Chính Hạo còn kéo bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ ăn vặt rồi cả chuyện Chu Chính Hạo háo hức chuẩn bị đi Hương Sơn ra sao và Chu Chính Hạo đã thất vọng đến thế nào khi bị Khả Nhi từ chối. Cuối cùng, Nguyễn Phong còn bổ sung một câu:

-Hài, nói chung đây là lần đầu tiên Chu Chính Hạo bị con gái từ chối. Nói đi cũng phải nói lại, cái cô Khả Nhi này quả thật không tồi. Mặc dù đã từ chối Chu Chính Hạo nhưng cũng không đi khoe khoang nọ kia như những cô gái khác. Chẳng trách mà Chu Chính Hạo đến giờ vẫn còn thầm thương trộm nhớ người ta, vì cô ấy mà thuyết phục mỗi đứa trong phòng anh đặt một phần sữa tươi mỗi tháng. Nhưng thực tế cậu ta mới là người trả tiền- đang kể đột nhiên thấy sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở gấp gáp của Lệ Na, Nguyễn Phong hốt hoảng: -Em sao thế, khó chịu ở đâu à?

Lệ Na tức giận đập tay xuống bàn một cái rầm: -Đồ khốn kiếp!
Tất cả mọi người ở đó đều giật nảy cả mình, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Lệ Na. Lệ Na nước mắt lưng tròng, run rẩy đứng dậy, chỉ tay vào Chu Chính Hạo và Khả Nhi: -Các người, ha
i người các người…lừa tôi…lừa tôi ra nông nỗi này!

Khả Nhi nhìn sang Nguyễn Phong lúc này đang ngồi ngây ra bên cạnh Lệ Na, cô như hiểu ra tất cả. Khả Nhi lấy tay day mạnh vào hai thái dương đang đau nhức. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng bị bại lộ, cái kim trong bọc thật sự không thể giấu mãi được!

Chu Chính Hạo dường như hiểu ra mọi chuyện. Anh cười cười đến bên cạnh Lệ Na, nói bằng giọng ngọt ngào: -Có chuyện gì hiểu lầm chúng ta ra ngoài nói đi em!

-Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ?- Lệ Na nước mắt lưng tròng, giọng nói rất gay gắt: -Đồ lừa đảo, anh là đồ lừa đảo! Anh còn định lừa tôi đến khi nào?

Chu Chính Hạo cố nuốt cục tức vào trong bụng: -Được rồi, được rồi, em muốn nói anh thế nào cũng được! Chúng ta ra ngoài nói chuyện có được không, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người!- Chu Chính Hạo kéo tay của Lệ Na.

Lệ Na giật mạnh tay mình lại, chạy đến trước mặt Khả Nhi: -Tần Khả Nhi, tôi có chỗ nào không phải với cô? Tại sao cô lại đùa giỡn tôi như vậy? Muốn lấy tôi ra làm trò cười phải không?

-Chuyện không như cậu nghĩ đâu…- Khả Nhi còn chưa kịp nói hết thì một cốc rượu đã tạt thẳng vào mặt cô.

-Đồ đê tiện, bỉ ổi…Tần Khả Nhi, tôi hận cô!

Chương 8 : Say nắng

Sau đêm đó, Lệ Na không còn tiếp tục gào khóc nữa. Ngày hôm sau, cô ra khỏi ban thể thao, thể hiện rõ ý muốn cắt đứt mọi quan hệ với Chu Chính Hạo, cũng không nói nửa lời với Khả Nhi, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt lạnh như băng đá để nhìn Khả Nhi. Trong phòng chỉ cần có sự hiện diện của cả hai là không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Khả Nhi cảm thấy rất mệt mỏi nên tìm mọi cách tránh phải ở trong kí túc. Các môn học của học kì này tương đối căng thẳng, việc giao sữa tươi của Khả Nhi cũng ngày càng bận rộn, thế nên tối đến, chỉ khi nào chuẩn bị đi ngủ Khả Nhi mới về kí túc, thời gian còn lại phần lớn đều ở bên ngoài, chạy đôn chạy đáo giữa văn phòng và giảng đường.

Thỉnh thoảng trở về kí túc trong ánh trăng vằng vặc, Khả Nhi lại nhớ đến bài hát “Mong ước lâu bền” trong đêm trăng mát mẻ hôm đó. Cô rất thích tiếng kèn môi, thế nên Dương Phàm liền tặng kèn môi cho cô. Đó là một chiếc kèn môi còn mới, anh chỉ mới dùng một lần, màu sắc cũng rất đẹp. Nhưng đáng tiếc là cô lại không biết làm thế nào để chiếc kèn phát ra những tiếng nhạc du dương đến vậy?

Có thể là do mọi người ai cũng bận nên ít khi cô gặp được Dương Phàm. Chỉ có Chu Chính Hạo là cô gặp nhiều hơn bởi cả hai học cùng một học viện. Anh biết được cục diện bế tắc giữa Lệ Na và Khả Nhi từ miệng của Tống Điềm, thế nên mỗi lần nhìn thấy Khả Nhi, anh thường tỏ vẻ áy náy, thậm chí có lần Chu Chính Hạo còn hỏi: -Tần Khả Nhi, nếu như em cảm thấy khó chịu thì cứ thoải mái chửi mắng anh một trận đi!

Khả Nhi dở khóc dở cười: -Chi bằng để em đánh anh một trận còn dễ nguôi giận hơn!

- Được, vậy em đánh đi! Anh chịu được mà!

Khả Nhi chỉ cười mà không nói gì.

Đã từng có người dự đoán, những bông hoa đẹp trong phòng 312 trong vòng một năm thôi sẽ lần lượt có chủ. Mặc dù lời “tiên đoán” ấy không chính xác trăm phần trăm nhưng cũng đúng đến tám, chín mươi phần trăm. Trong học kì hai của năm thứ nhất, Tống Điềm, Diệp Phi và Hà Mạn Tuyết lần lượt tiếp bước Khương Lan có bạn trai hết cả. Trong phòng chỉ còn lại Khả Nhi và Lệ Na là chưa rơi vào tay ai. Tang Lệ Na không chấp nhận nhưng cũng chẳng từ chối những người theo đuổi. Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Lệ Na khiến cho bọn họ không thể bỏ cuộc, cứ thi nhau bám lấy cô. Còn Khả Nhi chỉ mải mê với việc kiếm tiền, cô như một bức thành đồng dưới sự tấn công của những kẻ theo đuổi.

Mới chớp mắt mà học kì hai đã lại kết thúc. Thu nhập cá nhân của Khả Nhi trong học kì này tăng lên đến 20 nghìn tệ. Cô dồn phần lớn số tiền kiếm được gửi về cho gia đình, chỉ để lại 6 nghìn tệ dùng để đóng học phí và để chi tiêu cho năm thứ hai. Bà ngoại và mẹ tranh nhau nói chuyện với Khả Nhi, luôn miệng dặn dò Khả Nhi cứ yên tâm học hành, không cần hao tâm tổn sức lo lắng kiếm tiền. Khả Nhi yên lặng nắm chặt lấy ống nghe điện thoại nghe bà và mẹ nói chuyện, trong lòng cô dâng trào một niềm vui sướng.

Căn nhà nhỏ ở dưới quê bị trưng dụng làm tuyến đường sắt, số tiền đền bù cũng đủ để gia đình trả hết nợ nần. Nhưng Khả Nhi vẫn muốn cố gắng kiếm tiền. Có ai chê tiền nhiều bao giờ? Kiếm được càng nhiều tiền thì người thân của mình càng được sống sung sướng. Đây mới là niềm vui lớn nhất của Khả Nhi!

Trong thời gian nghỉ hè, việc cung cấp sữa tươi cho khu sinh viên tạm dừng nhưng trong khu chung cư của giáo viên vẫn còn không ít đơn đặt hàng. Vì vậy Khả Nhi đành phải ở lại trường để giải quyết một số công việc có liên quan. Khương Lan vì phải học bù môn Tin học để làm chuyên ngành hai nên cũng ở lại trường. Mặc dù phần lớn thời gian Khương Lan đều dành cho anh chàng bạn trai đang chuẩn bị thi thạc sĩ của mình nhưng Khả Nhi vẫn cảm thấy có chút hân hoan vì ít nhất tối đến khi về kí túc xá, cô cũng không phải ngồi một mình trong căn phòng trống trải.

Bắc Kinh vào mùa hè chẳng khác gì một cái lò lửa. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mặt trời chói chang khiến cho Khả Nhi cảm thấy chán nản. Nhưng hôm nay cô đã hẹn sẽ kí hợp đồng với công ty cung cấp sữa tươi cho học kì mới, thế nên cho dù có nóng thế nào thì cũng phải vào trung tâm thành phố một chuyến.

Lúc Khả Nhi chuẩn bị đi, Khương Lan thò đầu từ trong mùng ra, ngáp dài một cái rồi hỏi: -Sao đi sớm thế?

-Nhân lúc còn chưa nắng to, tớ đi sớm về sớm!

-Trưa có cần tớ mua cơm giúp cậu không?

Khả Nhi đã có tính toán sẵn ở trong đầu: giờ là hơn 7 giờ sáng, khoảng 8 rưỡi sẽ đến xưởng cung cấp sữa tươi, mất hai tiếng bàn việc. Nếu như thuận lợi thì khoảng 12 giờ trưa là về đến trường. Thế nên cô gật đầu: -Ừ, giúp tớ mua một suất cơm trưa nhé!

Vừa leo lên xe buýt Khả Nhi đã nghe thấy có tiếng gọi mình. Ngoảnh đầu lại nhìn thì hóa ra là Từ Quang Tông: -Khả Nhi, qua đây đi, ở đây còn chỗ trống này!

Khả Nhi đi đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Từ Quang Tông rồi hỏi: -Đi dạy à?

-Ừ!- học kì hai năm thứ nhất, Từ Quang Tông đảm nhiệm chức vụ trưởng ban lỉ luật của hội sinh viên. Vì bận rộn với việc của hội sinh viên nên Từ Quang Tông không có nhiều thời gian đi dạy. Thế nên nhân lúc đang nghỉ hè, cậu muốn làm thêm nhiều hơn. Khả Nhi nhờ mối quan hệ với những người ở xưởng cung cấp sữa tươi nên đã tìm được cho Từ Quang Tông thêm hai mối gia sư nữa ở trong thành phố. Mặc dù cách trường hơi xa một chút, mỗi ngày ngồi xe đi đi về về cũng phải mất hai tiếng đồng hồ nhưng tiền thù lao cũng rất khả quan, gấp ba lần so với tiền thù lao làm gia sư ở gần trường đại học Z. Từ Quang Tông nói với Khả Nhi: -Giờ tớ phải dạy ba học sinh. Buổi sáng mất hai tiếng dạy bài mới, trưa ở nhà người ta ăn cơm rồi chiều lại phụ đạo chúng làm bài tập thêm hai tiếng đồng hồ.

-Học sinh càng nhiều thì tiền thù lao càng cao phải không?

-Đúng thế! -Từ Quang Tông cười: -Lúc nào cậu cũng quan tâm đến những vấn đề thực tế như vậy!

-Đương nhiên rồi! Cơ sở kinh tế là nền tảng cho những công trình kiến trúc mà!

Từ Quang Tông nhìn vào túi công văn trong tay Khả Nhi: -Cậu vào thành phố có chuyện gì thế?

-Bàn hợp đồng rồi kí hợp đồng!

-Bao giờ thì xong?

Chắc khoảng 11 giờ gì đó!

Từ Quang Tông gật đầu không nói thêm điều gì.

Lúc Khả Nhi đến công ty cung cấp sữa tươi, người phụ trách đã ở đó chờ cô lâu rồi. Đó là ông Trương, phó tổng giám đốc công ty. Điều này khiến cho Khả Nhi vô cùng ngạc nhiên. Trước đây mỗi khi bàn chuyện hợp đồng với cô đều là giám đốc nghiệp vụ. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao của một công ty.

Ông Trương khách sáo chào hỏi: -Xin chào, tôi đã muốn gặp cô sinh viên lập nghiệp thành công từ lâu rồi!

Khả Nhi mỉm cười đáp: -Rất hân hạnh được gặp ông!

Sau khi nói mấy câu xã giao lịch sự, hai người bắt đầu bàn bạc đến chuyện công việc. Điều kiện hợp đồng mà đối phương đưa ra nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của Khả Nhi, thế nên quá trình kí kết hợp đồng rất thuận lợi, gần như không hề có khúc mắc gì. Sau khi bàn chuyện xong, không khí trở nên thoải mái hơn hắn. Ông Trương gọi người mang trà và điểm tâm vào chiêu đãi Khả Nhi. Ông Trương không nén được to mò liền lên tiếng hỏi: -Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?

-Cháu mười chín tuổi ạ!- Khả Nhi cười: -Không giống phải không ạ?

-Nên nói như thế nào nhỉ?- ông Trương nghĩ trong giây lát rồi nói: -Vẻ bề ngoài thì đúng là 19 tuổi, nhưng mà hành vi và cách ăn nói thì trưởng thành hơn tuổi 19 nhiều! Chú có một cô con gái, nhỏ hơn cháu hai tuổi, nhưng không thông minh và chững chạc bằng cháu.

Khả Nhi nhấc cốc trà lên để cho ông Trương rót trà vào cốc của mình rồi mỉm cười bảo: -Có thể giữ gìn được sự ngây thơ ở lứa tuổi của mình mới là điều hạnh phúc! Con gái của chú có một người bố tốt!

Ông Trương mỉm cười gật đầu: -Cháu rất biết nói chuyện, khiến cho người nghe muốn không vui cũng khó!- nhấp một ngụm nước trà, ông nghiêm túc hỏi: -Cháu có hứng thú gia nhập vào công ty của chú không?

Khả Nhi vô cùng kinh ngạc: -Cháu còn phải học ba năm nữa mới tốt nghiệp chú ạ!

-Chú biết, nhưng hiện giờ chú muốn “đặt hàng” với cháu trước. Trong khoảng thời gian cháu đi học, chúng ta sẽ duy trì hợp đồng. Đợi sau khi cháu tốt nghiệp, chú rất hoan nghênh cháu gia nhập vào công ty này! Về mặt đãi ngộ, cháu có yêu cầu gì thì cứ nói!

Khả Nhi vui ra mặt: -Chuyện này cũng nói trước được hả chú?

-Cháu là một nhân tài, giờ chỉ còn thiếu một chút trình độ. Nhưng đến lúc đó, cháu nhất định sẽ trở thành nhân tài. Đã là nhân tài thì phải “giấm” từ trước, nếu không sẽ bị công ty khác cướp mất!

Mặc dù từ trước đến nay Khả Nhi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình là một nhân tài, nhưng được người khác khen ngợi như vậy quả thực là một chuyện rất vui. Cô vui vẻ nói: -Cám ơn chú, lời khen của chú khiến cho cháu tự tin hơn nhiều!

-Chú chỉ nói sự thật thôi! Nếu như không có cháu nhắc nhở, chú gần như quên mất mảng thị trường giành cho sinh viên rồi. Cũng nhờ có cháu mà công ty chú chẳng mất một binh một tốt nào cũng chiếm lĩnh được thị trường xung quanh đại học Z. Cháu là một cô gái thông minh, biết tận dụng nguồn lực từ trung tâm việc làm sinh viên khiến cho các đối thủ cạnh tranh khác không có cơ hội nhảy vào thị
trường này.iều như vậy?

-Ở tuổi của cháu mà làm được như vậy đã là giỏi lắm rồi!

Khả Nhi không nói được điều gì nữa. Suy nghĩ lúc ấy của cô thực sự không đạt được đến độ sâu như ông Trương. Cô chỉ nghĩ phải làm thế nào để kiếm tiền. Không biết sau khi biết rằng suy nghĩ của cô lúc ấy vô cùng nông cạn như vậy, ông ấy có thất vọng không nữa?

Ông Trương đích thân tiễn Khả Nhi ra tận cổng. Ở cổng công ty, Khả Nhi bất ngờ gặp Từ Quang Tông: -Ớ, sao cậu lại ở đây?

-Tớ đến để đón cậu!- Từ Quang Tông bước lên trước, cúi đầu lịch sự chào ông Trương.

Ông Trương nhìn lướt qua Từ Quang Tông rồi quay sang bảo Khả Nhi: -Những điều chú vừa nói cháu cứ suy nghĩ đi. Nếu như cháu không muốn phải xa cách với bạn trai, công ty chú có thể nhận cả hai vào làm việc và giải quyết vấn đề đăng kí hộ khẩu cho các cháu.

Muốn đăng kí được hộ khẩu ở Bắc Kinh chẳng phải điều đơn giản, thế nên có thể nói đây quả thực là một điều kiện hấp dẫn. Thế nhưng Khả Nhi chỉ cảm thấy khó hiểu. Cô nhìn Từ Quang Tông, rồi quay sang nhìn ông Trương, bất chợt hiểu ra ý của ông Trương muốn nói. Mặt đỏ lựng lên, Khả Nhi vội vàng giải thích: – Chú, chú đừng hiểu nhầm! Cậu…cậu ấy là bạn cùng lớp của cháu!

Chú Trương cười ha ha. Đây mới chính là bộ dạng phù hợp với lứa tuổi 19 của cô.

Biết được mục đích đến đây đón mình của Từ Quang Tông, Khả Nhi gần như muốn ôm lấy đầu mà than: -Không phải chứ?- dưới cái nắng hè như thiêu như đốt thế này mà bảo Khả Nhi đưa cậu ta đi mua quần áo sao?

-Cậu không đồng ý giúp tớ sao?- trong mắt Từ Quang Tông hiện rõ sự thất vọng.

Khả Nhi cảm thấy rất ái ngại. Lúc đó cậu ta đã giúp Khả Nhi đi giao sữa suốt một tháng trời. Khả Nhi chán nản nhìn ra xung quanh. Cây cối hai bên đường như “ủ rũ” dưới ánh mặt trời gay gắt. Trong sự hoang mang, bất chợt Khả Nhi nhớ ra một vấn đề: -Chiều nay cậu không phải dạy học à?

-Ba đứa nhóc ấy hôm nay phải học bơi, thế nên tớ không phải dạy nữa. Đây là lần đầu tiên tớ đi mua comple nên cần có người để xin ý kiến. Nếu như cậu bận thì thôi vậy!

-Comple?- Khả Nhi kinh ngạc: -Đi mua trong thời tiết này sao?- Khả Nhi hết nhìn ra ánh mắt trời chói chang bên ngoài lại nhìn chiếc áo sơ mi cộc tay mà Từ Quang Tông đang mặc.

Rõ ràng Từ Quang Tông có chút xấu hổ: – Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là vào học rồi, đến lúc ấy sẽ có rất nhiều việc phải làm, tớ sợ lúc ấy lại không có thời gian vào thành phố. Đến tháng 10 là kì bầu cử của hội sinh viên được tổ chức rồi. Tớ chuẩn bị ứng cử chức chủ tịch hội sinh viên.Thế nên…

-À…Khả Nhi gật đầu:-Tớ hiểu rồi!- Người đẹp nhờ lụa mà, chải chuốt cho bóng bẩy một chút mới có thể giành được nhiều phiếu bầu hơn.

Trong quá trình đội cái nắng gay gắt đi mua quần áo với Từ Quang Tông, Khả Nhi đã hiểu ra một chân lí vô cùng quan trọng: Thà nợ tiền còn hơn phải nợ ân tình của người khác. Học sinh nghèo làm sao mua được những bộ quần áo đắt tiền ở những trung tâm cao cấp, chỉ có thể đi đến các khu bán hàng bình dân thôi. Khả Nhi không hiểu vì sao Từ Quang Tông lại nhất định bảo mình đi cùng đến đây, quần áo của cô gần như đều mua ở khu chợ gần trường, thế nên cô không mấy thuộc đường ở trong thành phố. Từ Quang Tông còn thuộc đường hơn cô, dẫn cô đi lòng vòng các con phố bán quần áo khiến cho cô chóng hết cả mặt. Về cơ bản là Từ Quang Tông phải tự chọn lựa quần áo vì Khả Nhi không giỏi trong chuyện chọn lựa quần áo, đặc biệt là quần áo con trai. Về vấn đề quần áo, Khả Nhi cho rằng chỉ cần lựa chọn những bộ đồ rộng rãi, thoải mái là được, những vấn đề khác cô chẳng mấy quan tâm.

Đi lòng vòng xung quanh trung tâm một lúc lâu, cuối cùng thì Từ Quang Tông cũng chọn được một bộ comple phù hợp. Sáu trăm tệ, không phải là đắt nhưng cũng không phải là rẻ đối với Từ Quang Tông. Cậu ta chỉ mang có ba trăm tệ trong người, thế nên Khả Nhi thay cậu trả nốt ba trăm tệ còn lại.

-Đợi khi nào được lĩnh lương gia sư tớ sẽ lập tức trả lại cậu!- Từ Quang Tông ngại ngùng nói.

-Không cần đâu!- Khả Nhi xua xua tay: -Lần trước cậu giúp tớ đi giao sữa mà không nhận lương, lần này coi như là tớ giúp cậu ứng cử thôi mà!- Cơn đau đầu dữ dội ập đến, toàn thân Khả Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô muốn về kí túc ngay lập tức.

Ngồi trên xe buýt về trường, Từ Quang Tông lo lắng hỏi: -Sắc mặt cậu xấu quá! Cậu khó chịu lắm à?

Khả Nhi gượng cười bảo: -Chắc là do say xe đấy mà!

Khả Nhi cố gắng kiểm soát cơn đau đầu, chóng mặt. Từ Quang Tông dìu cô về kí túc. Vừa đi đến cổng Khả Nhi đã nghe thấy tiếng của Khương Lan: -Khả Nhi, cuối cùng thì cậu cũng về rồi! Ơ, cậu ốm à? Sao nhìn cậu như muốn ngất đi đến nơi rồi?

Khả Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Lan và Trần Văn Bân đang đứng ở trước cổng kí túc xá. Cô yên tâm thả lỏng toàn thân, lập tức cả người cô mềm nhũn ra rồi ngã phịch xuống đất. Trong lúc mê man, cô có thể nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Khương Lan: -Khả Nhi, Khả Nhi ơi…Cậu làm sao thế? Tớ bảo ngất là cậu ngất thật à?

Tiếp theo đó hình như tình hình vô cùng hỗn loạn. Khả Nhi chỉ nhớ rằng lúc ấy đầu mình đau dữ dội, cơn buồn nôn ập đến không sao ngăn lại được. Khi ý thức hồi phục lại, cô đang nằm bẹp trên giường bệnh ở trạm y tế của trường và đang được các bác sĩ truyền nước. Khương Lan ngồi bên cạnh Khả Nhi. Vừa nhìn thấy Khả Nhi tỉnh lại, hai mắt Khương Lan lập tức đỏ hoe: -Cậu làm tớ sợ chết khiếp, bác sĩ nói là cậu bị say nắng nghiêm trọng. Nếu như không chữa trị kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đang yên đang lành tự nhiên cậu chạy ra ngoài phơi nắng làm gì?

-Khả Nhi yếu ớt nói: -Ân nhân cứu mạng ơi, tớ khát quá!

-À phải rồi, bác sĩ dặn cậu phải uống nhiều nước!- nói rồi Khương Lan vội vã đứng dậy rót nước. Đợi Khả Nhi uống xong Khương Lan mới nói tiếp: -Là Từ Quang Tông cõng cậu tới trạm y tế đấy. Cậu làm sao thế? Đã hẹn sẽ về kí túc ăn cơm, kết quả lại chạy đi phơi nắng, mãi đến ba giờ chiều mới thèm về!

-Hài, đừng nhắc đến nữa!- Khả Nhi liền kể cho Khương Lan nghe chuyện đi mua áo cho Từ Quang Tông.

Khương Lan bực mình gắt: -Hóa ra là họa do cậu ta gây ra, hại tớ lúc nãy phải chạy lên chạy xuống trong trạm y tế vì lo cho cậu, lại còn thầm nghĩ cậu ta sao mà tốt thế!

-Cũng không thể trách cậu ấy được. Cũng tại tớ từ nhỏ đã yếu ớt, chỉ cần phơi nắng một lúc là say nắng ngay! Nhưng mà nghiêm trọng đến thế này thì đây là lần đầu đấy!

-Đã biết rõ sức mình yếu sao cậu còn đi với cậu ta?

Khả Nhi vội vàng giải thích: -Cậu biết đấy, trước đây Từ Quang Tông đã từng giúp đỡ tớ. Tớ không thích nợ nần ai hết, có thể trả được là dốc sức trả cho xong!

-Cậu đấy…-Khương Lan bắt đầu lên lớp: -Cái gì cũng tốt, làm cái gì cũng cẩn thận, lại quá cứng cỏi nên dễ bị thiệt thòi lắm!

Khả Nhi nhăn nhó, muốn cười mà không dám. Dù sao thì người ta cũng vì quan tâm đến mình nên mới nói vậy, ai mà nỡ cười cơ chứ? Đúng lúc ấy thì Chu Chính Hạo và Dương Phàm chạy xộc vào phòng bệnh. Nhìn thấy Khả Nhi, Dương Phàm lao đến siết chặt lấy hai vai cô: -Tần Khả Nhi…

Khả Nhi ngẩng đầu lên mếu máo: -Anh trai à, đây là phòng bệnh, anh có thể đừng bóp vai em mạnh thế có được không?

Dương Phàm vội vàng bỏ tay khỏi vai Khả Nhi rồi lùi lại vài bước, chăm chú quan sát Khả Nhi. Mặc dù sắc mặt cô xanh xao nhưng tinh thần có vẻ rất tỉnh táo, nhìn không giống như đang bị nguy hiểm đến tính mạng.

-Anh làm sao thế? -Khả Nhi hỏi.

Chu Chính Hạo hít một hơi thật sâu và nói: -Nhận được điện thoại của Trần Văn Bân, nói là em bị ngất, cái thằng Dương Phàm này lập tức lái xe phóng vèo qua đây. Khổ thân cho cái xe của anh, tháng này thể nào cũng nhận được biên bản phạt hành chính rồi!

Khương Lan nói chen vào: -Nghe nói khi Văn Bân gọi điện thì các anh còn đang ở trung tâm thành phố, không hiểu sao về nhanh thế, hóa ra là lái xe tới à?

Khả Nhi nhìn Dương Phàm, không hiểu vì sao trong lòng cô cảm thấy vui vui: -Em không sao, em vào thành phố giải quyết chút việc, không may bị say nắng.

Dương Phàm ngồi phịch xuống cái ghế ở bên cạnh giường bệnh, đưa tay lên giúp Khả Nhi vuốt lại mấy sợi lòa xòa trên trán rồi trầm ngâm nhìn cô. Tất cả những hành động này vô cùng tự nhiên nhưng lại khiến cho mặt của Khả Nhi nóng bừng lên. Trong phòng bệnh yên lặng đến kì lạ, im lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng những giọt nước trong chai truyền đang chảy tí tách.

Sự xuất hiện của Từ Quang Tông đã phá tan không khí yên lặng này. Cậu xách một túi hoa quả bước vào. Vừa nhìn thấy Khả Nhi, Từ Quang Tông vui mừng reo lên: -Cậu tỉnh lại rồi à? Để tớ đi gọi bác sĩ!- vừa nói dứt lời, Từ Quang Tông liền chạy thẳng ra ngoài, thậm chí còn chưa kịp nhận ra trong phòng bệnh còn có thêm hai người nữa.

Bác sĩ lập tức chạy vào, kiểm tra tình trạng của Khả Nhi rồi cẩn thận dặn dò:- Truyền nước xong là có thể xuất viện rồi. Cô sẽ kê cho cháu vài loại thuốc hạ sốt. Cháu cần phải chú ý không nên ra ngoài trong khoảng từ mười giờ sáng đến bốn giờ chiều đấy! Các cháu cử một người đi làm thủ tục và lấy đơn thuốc nhé!

Dương Phàm vừa đứng dậy khỏi ghế thì Từ Quang Tông đã lên tiếng trước: -Để tôi đi làm thủ tục!- nói rồi liền nhanh chân đi theo bác sĩ ra ngoài.

Thấy Từ Quang Tông biến mất ở đằng sau cánh cửa, Dương Phàm ngồi lại xuống ghế rồi quay sang hỏi Khả Nhi: -Bạn trai à?

Khả Nhi lườm Dương Phàm rồi bảo: -Đã bảo với anh là không phải rồi còn gì!

-Nói xấu?- Dương Phàm khẽ lặp lại rồi từ từ đứng dậy: -Xin lỗi, anh nói sai rồi. Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu! Em ở lại nghỉ ngơi, anh có ở đây cũng chẳng giúp gì được em. Anh đi trước đây!- Khả Nhi chưa kịp phản ứng gì thì Dương Phàm đã quay ngoắt người bỏ đi.

Khả Nhi ngơ ngác không hiểu Dương Phàm đang nghĩ gì. Thường ngày Dương Phàm đâu có thích quan tâm đến chuyện của người khác, càng không hay đánh giá này nọ về bất kì ai, lại càng không bao giờ nổi cáu như vậy. Khả Nhi suy nghĩ rất lâu mà không sao hiểu được, đành phải quay sang hỏi Chu Chính Hạo: -Anh ấy làm sao vậy?

-Căn cứ vào kinh nghiệm lâu lăm của anh…-Chu Chính Hạo nói bằng giọng rất nghiêm túc: -Cậu ta đang ghen đấy!

-Đang ghen á? -Khả Nhi chỉ tay vào mình, kinh ngạc hỏi: -Vì em á?

Chu Chính Hạo nghiêm nghị gật đầu.

Khả Nhi ngẩn người, cười ngây ngô: -Hơ, bạn Chu Chính Hạo thân mến, bạn thật là
hài hước!

-Em tin cũng được, không tin cũng được. Con gái ghen anh đã từng trải nghiệm rồi. Nhưng con trai mà ghen có thể làm ra những điều gì, anh còn chưa được biết. Thiên cơ bất khả lộ, thôi anh phải đi xem sao!

Chu Chính Hạo vừa đi ra đến cửa đã thấy Dương Phàm quay lại. Dưới sự ngạc nhiên của mọi người, Dương Phàm bối rối giải thích: -Anh không thể bỏ mặc Chu Chính Hạo ở đây được!

-Oa…-Chu Chính Hạo vỗ vai Dương Phàm: -Tôi cảm động chết đi được đây này!

Khả Nhi lặng lẽ quan sát sắc mặt của Dương Phàm.

Dương Phàm nhíu mày hỏi: -Em có ý kiến gì à?
Khả Nhi nói đùa: -Anh đang ghen à?

-Ghen á?- Dương Phàm kinh ngạc thốt lên rồi đưa tay lên trán Khả Nhi, ánh mắt nghi hoặc: -Có sốt đâu, sao lại nói nhảm thế nhỉ?

-Bỏ ngay cái móng lợn của anh ra!- Khả Nhi vỗ vào bàn tay của Dương Phàm đang đặt trên trán mình.

Dương Phàm tóm chặt lấy tay Khả Nhi, mắt nhìn lên chai nước trên giá treo, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng: -Đừng cử động, đợi truyền nước xong anh sẽ đưa em về!

Khả Nhi đưa mắt nhìn lên chai nước treo trên đầu giường mà quên mất phải rút tay ra khỏi tay Dương Phàm.

Từ Quang Tông cầm túi thuốc đứng ở trước cửa phòng, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.

-Bạn Từ Quang Tông thân mến- Chu Chính Hạo đứng chặn ở cửa ra vào, đón lấy túi thuốc trên tay Từ Quang Tông rồi cười hi hi: – Bạn vất vả quá!Cám ơn bạn đã thay tôi chăm sóc Khả Nhi. Nhưng bây giờ tôi đã đến đây rồi, bạn hãy về nghỉ ngơi đi nhé!

Khả Nhi cảm thấy Chu Chính Hạo có phần hơi quá quắt, liền trợn mắt cảnh cáo Chu Chính Hạo. Nhưng Chu Chính Hạo liền quay lưng lại với Khả Nhi, chẳng thèm để ý đến sự cảnh cáo của cô.

Từ Quang Tông chẳng thể hiện thái độ không vui, chỉ mỉm cười nói vọng vào với Khả Nhi: -Thế thì tớ về trước nhé!

Khả Nhi gật đầu vẻ áy náy: -Ừ, hôm nay cám ơn cậu nhiều!

Sau khi truyền nước xong, Khương Lan dìu Khả Nhi đi ra bên ngoài trạm y tế. Dương Phàm đã đỗ xe chờ sẵn ở ngoài cổng. Là một chiếc xe đua rất đẹp, chỉ tiếc là cả Khả Nhi và Khương Lan đều không có khái niệm gì về nhãn hiệu của các loại xe.

Sau khi lên xe, nhìn thấy người lái xe là Dương Phàm, Khương Lan liền tò mò hỏi: -Tại sao xe của anh mà lại để cho anh Dương Phàm lái?

Chu Chính Hạo vỗ vai Dương Phàm nói: -Vì cậu ta là tài xế của anh!

Khả Nhi ngưỡng mộ nói: -Bạn Chu Chính Hạo thân mến, bạn thật là đại gia!

-Ấy ấy, không dám, không dám! Em có bao giờ nhìn thấy anh lái xe đến trường chưa? Thế là đủ biết anh là người rất khiêm nhường rồi đấy. Chỉ có điều hôm nay là vì em nên anh mới phá lệ một lần. Lần sau nếu em có cần vào trung tâm thì cứ gọi điện cho anh, anh sẽ điện cho tài xế Dương Phàm đến đón em đi. Đợi em giải quyết công việc xong sẽ đón em về. Như vậy sẽ không sợ say nắng nữa đâu!

Khả Nhi bật cười: -Sau này chúng ta cũng có xe đưa xe đón rồi đó! Chu Chính Hạo, chi bằng anh nhận nuôi luôn em đi!

-Dễ thôi!- Chu Chính Hạo nháy mắt: -Tối nay em đến ở nhà anh luôn đi!

Chiếc xe đột nhiên phanh kít lại. Chu Chính Hạo bổ nhào về phía trước theo quán tính. Sau khi lấy lại hồn vía vừa bay mất, Chu Chính Hạo quay sang gào lên với Dương Phàm: -Cậu làm cái trò quái quỷ gì vậy hả?
Dương Phàm không thèm để ý đến Chu Chính Hạo mà quay ngoắt sang hỏi Khả Nhi: -Em đã quyết định chưa? Giờ anh lái xe đưa em về kí túc hay đưa em đến nhà Chu Chính Hạo đây?

Cuối cùng thì Khả Nhi cũng ý thức được thân phận là bệnh nhân của mình. Cô ngoan ngoãn thu người trên ghế ngồi rồi yếu ớt nói: -Em muốn về kí túc xá.

Vừa về đến cổng kí túc xá đã nhìn thấy Từ Quang Tông đang ngồi trước cổng nói chuyện với cô trực ban rồi. Hình như cậu ta rất được lòng phái nữ, không chỉ được lòng đám con gái trong lớp mà cả những cô bác lớn tuổi thường ngày vẫn trợn mắt quát mắng mấy cậu nam sinh cũng rất quý mến Từ Quang Tông.

Nhìn thấy một đám người đang đi vào kí túc, Từ Quang Tông liền vội vã đứng dậy chào đón. Cậu chào hỏi từng người rồi lấy ra một cái cặp lồng giữ nhiệt, đưa ra trước mặt Khả Nhi và bảo: -Tớ đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ dặn thực đơn hai ngày tới của cậu phải thật thanh đạm. Canh đậu xanh có thể thanh nhiệt, trị say nắng. Lúc cậu còn nằm trong viện, tớ đã chạy đi mua đậu xanh để nấu canh. Bây giờ cậu có thể uống luôn được rồi!

Khả Nhi đưa tay đón lấy cặp lồng từ tay Từ Quang Tông.

-Cậu xem có hợp khẩu vị không nhé! Nếu thích mai tớ lại nấu tiếp. Hay là cậu muốn ăn canh gì cứ nói với tớ! Tớ dùng nồi áp suất điện nấu ở kí túc xá nên rất tiện!- nói xong, Từ Quang Tông lại gật đầu chào mọi người rồi ra về. Dưới ánh hoàng hôn, cái bóng của Từ Quang Tông kéo dài trên mặt đất.

Khả Nhi mở nắp ra xem thử, mùi thơm của canh đậu xanh xộc lên mũi. Những hạt đậu xanh đã nát nhuyễn, hình như là Từ Quang Tông đã ninh rất lâu. Lớn bằng ngần này rồi, trừ mẹ và bà ngoại ra, Từ Quang Tông chính là người đầu tiên nấu canh cho Khả Nhi ăn. Tình cảm này khiến cho Khả Nhi không thể không cảm động.

Chu Chính Hạo đứng bên cạnh gào ầm lên: -Em thật là dễ bị cảm động đấy! Một nồi canh đậu xanh đáng giá bao nhiêu chứ? Dương Phàm, bây giờ chúng ta đi mua cả đống đồ ăn ngon đến!

Khả Nhi khẽ lắc đầu. Một người từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa như Chu Chính Hạo làm sao hiểu được có những sự cảm động không xuất phát từ tiền bạc.

Dương Phàm đứng yên bất động, lặng lẽ quan sát ánh mắt vô cùng phức tạp của Khả Nhi.

Chương 9: Lời tỏ tình của Từ Quang Tông

Trung tuần tháng mười, cuộc bầu cử của hội sinh viên chính thức tổ chức. Đối với các hoạt động đoàn hội sinh viên, Khả Nhi chẳng mấy hứng thú. Nhưng lần này có Tống Điềm và Từ Quang Tông cũng tham gia ứng cử nên Khả Nhi có không muốn quan tâm cũng hơi khó. Hội trường bầu cử được tổ chức ở một giảng đường rất rộng, tất cả những người tham gia ứng cử phải đến sớm 40 phút và tập trung trong một phòng học nhỏ ở bên cạnh hội trường. Khi buổi lễ diễn ra, người dẫn chương trình sẽ giới thiệu từng người vào ra mắt theo thứ tự số phiếu bầu từ nhiều đến ít.

Diệp Phi vốn là bí thư chi bộ của lớp, đương nhiên phải đi cổ vũ cho bạn cùng lớp. ba cô gái khác trong phòng, trừ Lệ Na cũng đều đến cổ vũ cho Tống Điềm. Để không ảnh hưởng đến tinh thần của những “người trong cuộc”, những người khác không được ở lại trong phòng học đó quá lâu. Mấy cô gái chỉ kịp nói với Tống Điềm vài câu cổ vũ đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Từ Quang Tông đang đứng dựa vào lan can hút thuốc, nhìn thấy Khả Nhi và bạn cùng phòng của cô đến liền gọi to: -Tần Khả Nhi…

Khả Nhi dừng bước, quay đầu lại nhìn.

-Có thể nói chuyện với tớ một chút được không?

-Được thôi- Khả Nhi vui vẻ đồng ý rồi quay lại bảo các bạn: -Các cậu cứ vào hội trường trước đi, nhớ giữ cho tớ một chỗ nhé!

Khả Nhi và Từ Quang Tông đi ra một góc khác trên hành lang. Từ Quang Tông cứ trầm ngâm không nói. Hút hết điếu thuốc lại châm tiếp một điếu khác.

Khả Nhi đành phải lên tiếng trước: -Trước đây chưa thấy cậu hút thuốc bao giờ!- trong suy nghĩ của Khả Nhi, Từ Quang Tông là một người sống rất có khuôn phép, tất cả những thói quen xấu đều không có liên quan gì đến cậu ta hết.

-Tớ hơi căng thẳng!- Từ Quang Tông lập tức dập điếu thuốc trong tay: -Tớ nói với bản thân mình rằng chỉ có thể thành công, tuyệt đối không được thất bại!

Khả Nhi cảm thấy rất khó hiểu: -Sao cứ phải tạo cho mình một áp lực lớn đến như vậy?

-Nhà tớ ở một vùng nông thôn nghèo khó và xa xôi, tớ là đứa con trai duy nhất trong gia đình, trên tớ còn có ba người chị gái- đột nhiên Từ Quang Tông lại nhắc đến chuyện gia đình mình: -Bố mẹ quanh năm vất vả mà không thể đảm bảo cuộc sống no ấm cho gia đình. Tớ từng thề tuyệt đối không để cho cuộc sống như thế này lặp lại.. Ba chị gái tớ chưa từng được đi học, mới tí tuổi đầu đã phải ra ngoài làm thuê cho người ra. Tiền học phí của tớ là từ tiền gả chị cả. Hi vọng của cả gia đình đều gửi gắm ở tớ. Cậu có hiểu trách nhiệm nặng nề đến thế nào không?

-Từ nhỏ đến lớn, tớ đều yêu cầu bản thân phải làm tốt tất cả mọi thứ, vì thế mà tớ cố gắng, nỗ lực hơn bất kì ai. Tớ đỗ vào trường mình với thành tích là thủ khoa của huyện. Ngày tớ đi học, cả thôn ra tiễn tớ. Tớ những tưởng vận mệnh của mình đã được lật sang một trang mới. Nào ngờ đến trường tớ mới hiểu ra rằng, trời đất rộng lớn, cuộc sống muôn màu muôn vẻ nhưng tất cả mọi thứ đều không có liên quan đến tớ. Mỗi lần nhìn thấy các bạn nữ cười rạng rỡ như những đóa hoa tươi thắm, tớ lại nhớ đến ba người chị của mình. Bởi vì nghèo khổ nên tuổi thanh xuân và vẻ đẹp của họ đều bị khô héo hết cả. Ngoài việc thuận theo số mệnh, họ còn có thể làm được gì khác đâu? Tớ cũng có những lúc mệt mỏi vì phấn đấu. Những công tử con nhà giàu dỗ dành con gái ăn một bữa cơm cũng nhiều hơn tiền sinh hoạt phí cả tháng của tớ, còn tớ chỉ có thể phấn đấu vì một cái tương lai không thể nhìn thấy. Nhưng, nếu như ngay cả tớ cũng thôi không phấn đấu thì ai có thể thay đổi vận mệnh của gia đình tớ đây? Lần bầu cử chức chủ tịch hội sinh viên này chính là một sự bắt đầu cho việc tích lũy cho tương lai của tớ. Nếu thành công tớ mới có niềm tin và động lực tiếp tục phấn đấu. Vì vậy tớ không thể chịu đựng được sự thất bại, càng không dự định được phải làm gì nếu như thất bại.

Khả Nhi vốn định khuyên Từ Quang Tông không nên quá coi trọng những hoạt động như thế này, nhưng nghe cậu ta nói xong những lời này, cô lại không nhẫn tâm nói ra suy nghĩ của mình, chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cậu ta: -Nhất định cậu sẽ thành công! Chúng tớ đều tin như vậy!

Từ Quang Tông ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi: -Cậu thực sự nghĩ như vậy à?

-Đương nhiên- Khả Nhi mỉm cười: -Hoàn cảnh gia đình tớ cũng tương tự như gia đình cậu. Những kẻ xuất thân trong nghèo khó như chúng ta chỉ có thể không ngừng phấn đấu mới có chút hi vọng. Nếu như không phấn đấu thì một tia hi vọng cũng chẳng có! Cậu đã có quyết tâm lớn như vậy, sao còn sợ sẽ không thành công?

Từ Quang Tông có thể nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt của Khả Nhi: -Khả Nhi, cậu có biết không, tớ vẫn luôn thích cậu!

-Hả?- Khả Nhi trợn tròn mắt.

Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí nói ra những lời nói trong sâu thẳm trái tim, Từ Quang Tông cố tỏ ra tự nhiên: -Ngay từ năm thứ nhất tớ đã để ý đến cậu rồi. Cậu hoàn toàn khác với những cô gái mà tớ đã gặp, vừa khô
ng chịu khuất phục trước số phận, vừa không kiêu ngạo, ham hư vinh như những cô gái khác. Cậu thông minh, kiên cường, cầu tiến…Dường như tớ có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình ở con người cậu. Nhưng cậu lại xinh đẹp như vậy, vây quanh cậu toàn là những công tử giàu có như là Chu Chính Hạo hay Dương Phàm. Họ có những chiếc xe đua đắt tiền, tớ lấy gì ra mà so bì với họ. Một chút tiền gia sư hàng tháng, trừ đi tiền sinh hoạt, số tiền còn lại ngay cả mua một bó hoa cũng không đủ. Một năm nay tớ chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu, lặng lẽ quan tâm đến cậu.

Lời tỏ tình của Từ Quang Tông khiến cho Khả Nhi kinh ngạc không thốt lên lời. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, thỉnh thoảng bạn cùng phòng còn bảo cô quá lạnh lùng. Khả Nhi cũng cảm thấy thế. Cô luôn cho rằng chuyện tình cảm là hành vi hại mình, hại người, vì vậy cô luôn thẳng thừng từ chối tất cả những kẻ theo đuổi, tuyệt đối không để cho họ có một chút tơ tưởng hay hi vọng nào cả. Lâu dần chẳng còn ai dám theo đuổi cô nữa. Trong lòng cô cảm thấy rất vui vì điều này. Còn đối với Từ Quang Tông, tình bạn giữa cô và cậu ta cũng giống như tình bạn của cô với Diệp Phi và Khương Lan, chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè mà thôi. Nếu như Từ Quang Tông có thể trở thành bạn trai của cô, vậy thì Khương Lan và Diệp Phi chẳng phải cũng có thể trở thành người yêu của cô hay sao?

-Khả Nhi?- giọng nói của Từ Quang Tông như trầm xuống, dường như cậu ta đã có quyết định rồi: -Những lời này tớ định để sau khi cuộc bầu cử kết thúc mới nói với cậu. Như vậy mới có thể chứng minh rằng mặc dù về vật chất tớ không bằng Chu Chính Hạo với Dương Phàm, nhưng về mặt nỗ lực tớ không hề thua kém họ, có thể cho cậu một tương lai tốt đẹp. Nhưng tớ lại sợ nhỡ mình sẽ thất bại thì có lẽ tớ sẽ không bao giờ có dũng khí hay cơ hội để nói ra những lời này với cậu nữa.

- Không, không…-Khả Nhi hoảng loạn: -Tớ không tốt như cậu tưởng đâu…- nếu là người khác thì Khả Nhi đã thẳng thừng từ chối rồi. Nhưng…người đang đứng trước mặt cô bây giờ là một người bạn tốt. Hơn nữa vào thời khắc quan trọng này, cô không dám đưa ra quyết định của mình vì sợ sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lí của Từ Quang Tông.

-Khả Nhi..- Từ Quang Tông bước lên trước một bước, nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt chân thành: -Có thể hứa với tớ một điều, nếu như tớ thất bại trong lần tuyển cử này, cậu cứ coi như tớ chưa từng nói gì. Còn nếu như tớ thành công, xin hãy cho tớ một cơ hội, cho tớ…được làm bạn trai của cậu!

Khả Nhi giật lùi về phía sau, lắp bắp: -Tớ, tớ….tớ không có ý định yêu đương khi còn đi học

-Trước đây tớ cũng chưa từng nghĩ sẽ có bạn gái khi còn học đại học cho đến khi gặp được cậu…- trong đôi mắt của Từ Quang Tông ánh lên sự lạc lõng: -Nhưng một mình phấn đấu cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. Lúc ấy chúng ta có thể làm bạn, có thể cổ vũ, giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình phấn đấu vì tương lai. Khả Nhi, tớ hợp với cậu hơn Dương Phàm. Chúng ta mới là những người ở cùng một thế giới!

Khả Nhi thật sự không hiểu nổi, cô chấp nhận hay không chấp nhận cậu ta có liên quan gì đến Dương Phàm? Tiếng chuông đầu tiên đã vang lên, điều đó có nghĩa là cuộc bầu cử sắp bắt đầu.Cô vội vàng chạy về hướng hội trưởng: -Nhanh lên, chúng ta sắp vào muộn rồi!

Từ Quang Tông vội vàng kéo tay Khả Nhi lại: -Khả Nhi, cho tớ một đáp án đi! Tớ muốn có thể yên tâm tham gia tuyển cử.

Khả Nhi ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt như van nài của Từ Quang Tông…Có lẽ vì quá căng thẳng nên tay cậu ta đang siết chặt lấy tay cô. Khả Nhi nhớ lại bát canh đậu xanh nóng hổi hôm cô bị say nắng. Ngày nào Từ Quang Tông cũng nấu canh đậu xanh và canh mộc nhĩ trắng cho cô rồi nhờ cô trực ban mang lên phòng cho mình. Bỗng nhiên Khả Nhi cảm thấy mềm lòng. Thôi được rồi, cho cậu ta một cái đáp án khiến cho cậu ta yên lòng, để cho Từ Quang Tông thuận lợi đi đến thành công trong cuộc tranh cử này. Những cái khác cứ để đến sau cuộc bầu cử này hãy nói!

Khả Nhi cắn chặt răng: -Được, tớ đồng ý! Nếu như cậu thành công trong cuộc bầu cử này, tớ sẽ cho cậu một cơ hội!

Khả Nhi vội vàng chạy ù vào trong hội trường, chẳng may đâm sầm vào Chu Chính Hạo cũng đang vội vàng chạy đến.

-Em…em…- Chu Chính Hạo lắp bắp cả nửa ngày mà không nói ra được.

Khả Nhi vội vàng kéo lấy tay áo Chu Chính Hạo và giục: -Nhanh lên, chúng ta vào muộn rồi đấy!

Vừa ngẩng đầu lên Khả Nhi đã nhìn thấy Lệ Na đang đứng trước cửa hội trường lạnh lùng nhìn hai người. Bước chân Khả Nhi bất giác chậm lại. Hồi chuông thứ hai lại vang lên, đại hội chính thức bắt đầu. Chu Chính Hạo đưa tay ra kéo lấy cánh tay Khả Nhi: -Vào nhanh đi!- hai người lướt qua trước mặt Lệ Na, chạy nhanh vào hội trường.

Hội trường đã kín đặc người, cũng may là Diệp Phi đã để dành hai chỗ trống. Hai chỗ ngồi này vốn là để dành cho Khả Nhi và Lệ Na, nhưng Lệ Na không chịu ngồi cạnh Khả Nhi, hơn nữa mấy kẻ theo đuổi cô ấy đã giữ chỗ cho cô ấy rồi. Thế nên chỗ ngồi này đương nhiên thuộc về Chu Chính Hạo. Hai người thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế. Người dẫn chương trình bắt đầu đọc diễn văn khai mạc.

Chu Chính Hạo hít thở sâu, nhìn sang bên cạnh thấy Khả Nhi đang ủ ê nằm bò ra bàn liền ghé sát vào tai Khả Nhi thì thầm: -Em đang buồn phiền vì chuyện ban nãy?- anh ấy muốn nói đến chuyện chạm mặt Lệ Na ban nãy.

Khả Nhi thờ ơ “ừ” một tiếng.

-Có gì mà phải buồn phiền. Cho dù không có cuộc chạm trán ngày hôm nay thì cô ta cũng căm hận em lắm rồi. Thế cho nên em có không nói chuyện với anh cả đời cô ta cũng vẫn hận em y như vậy!

Khả Nhi ngẩng đầu hỏi Chu Chính Hạo: -Hai người dù gì cũng là bạn thanh mai trúc mã, giờ trở thành kẻ thù, chẳng nhẽ anh không buồn chút nào sao?

-Buồn?- Chu Chính Hạo lắc đầu, nhìn Khả Nhi bằng ánh mông lung: Thật kì lạ! Anh vốn tưởng bản thân mình cũng có hơi thích Lệ Na! Nhưng sau vụ ầm ĩ hôm ấy, có lẽ chút thích ấy bị cô ta dọa cho chạy mất dép rồi! Bây giờ nhìn thấy Lệ Na anh chỉ muốn tránh càng xa càng tốt!

Khả Nhi tò mò hỏi: -Cảm giác thích một ai đó nó như thế nào?

Khuôn mặt rất nghiêm túc Chu Chính Hạo khiến cho người khác tưởng rằng anh đang đắn đo suy nghĩ. Nhưng nghĩ hồi lâu, Chu Chính Hạo chỉ thốt ra được một câu: -Anh không biết!

Khả Nhi bực mình gắt: -Chẳng phải là anh đã có kinh nghiệm thích một ai đó hay sao?

-Chỉ là làm gì cũng quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, đối xử tốt với cô ấy hơn người khác một chút…Anh không biết đây có được coi là thích hay không. Ngoài những cái đó, chẳng còn cảm giác gì nữa cả!

Diệp Phi ngồi bên cạnh thực sự không chịu nổi nữa, liền khẽ nói: -Hai kẻ ngốc nghếch, để tôi nói cho mà nghe nhé! Cảm giác thích một ai đó là hễ cứ nhìn thấy người đó là cảm thấy vui vẻ, không nhìn thấy người đó sẽ cảm thấy nhớ nhung!

Khả Nhi và Chu Chính Hạo đồng thành “À” lên một tiếng. Hai người bốn mắt nhìn nhau như đã hiểu ra vấn đề. Chu Chính Hạo quay đầu nhìn ra cửa, suy nghĩ mông lung về một điều gì đó. Còn Khả Nhi thì trầm ngâm: không thấy thì nhớ, nhìn thấy thì vui…tất cả chỉ rất nhạt nhòa, hóa ra không phải là thích. Lẽ nào lời hứa đó khiến cho cô không vui?

Trung tuần tháng mười, cuộc bầu cử của hội sinh viên chính thức tổ chức. Đối với các hoạt động đoàn hội sinh viên, Khả Nhi chẳng mấy hứng thú. Nhưng lần này có Tống Điềm và Từ Quang Tông cũng tham gia ứng cử nên Khả Nhi có không muốn quan tâm cũng hơi khó. Hội trường bầu cử được tổ chức ở một giảng đường rất rộng, tất cả những người tham gia ứng cử phải đến sớm 40 phút và tập trung trong một phòng học nhỏ ở bên cạnh hội trường. Khi buổi lễ diễn ra, người dẫn chương trình sẽ giới thiệu từng người vào ra mắt theo thứ tự số phiếu bầu từ nhiều đến ít.

Diệp Phi vốn là bí thư chi bộ của lớp, đương nhiên phải đi cổ vũ cho bạn cùng lớp. ba cô gái khác trong phòng, trừ Lệ Na cũng đều đến cổ vũ cho Tống Điềm. Để không ảnh hưởng đến tinh thần của những “người trong cuộc”, những người khác không được ở lại trong phòng học đó quá lâu. Mấy cô gái chỉ kịp nói với Tống Điềm vài câu cổ vũ đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Từ Quang Tông đang đứng dựa vào lan can hút thuốc, nhìn thấy Khả Nhi và bạn cùng phòng của cô đến liền gọi to: -Tần Khả Nhi…

Khả Nhi dừng bước, quay đầu lại nhìn.

-Có thể nói chuyện với tớ một chút được không?

-Được thôi- Khả Nhi vui vẻ đồng ý rồi quay lại bảo các bạn: -Các cậu cứ vào hội trường trước đi, nhớ giữ cho tớ một chỗ nhé!

Khả Nhi và Từ Quang Tông đi ra một góc khác trên hành lang. Từ Quang Tông cứ trầm ngâm không nói. Hút hết điếu thuốc lại châm tiếp một điếu khác.

Khả Nhi đành phải lên tiếng trước: -Trước đây chưa thấy cậu hút thuốc bao giờ!- trong suy nghĩ của Khả Nhi, Từ Quang Tông là một người sống rất có khuôn phép, tất cả những thói quen xấu đều không có liên quan gì đến cậu ta hết.

-Tớ hơi căng thẳng!- Từ Quang Tông lập tức dập điếu thuốc trong tay: -Tớ nói với bản thân mình rằng chỉ có thể thành công, tuyệt đối không được thất bại!

Khả Nhi cảm thấy rất khó hiểu: -Sao cứ phải tạo cho mình một áp lực lớn đến như vậy?

-Nhà tớ ở một vùng nông thôn nghèo khó và xa xôi, tớ là đứa con trai duy nhất trong gia đình, trên tớ còn có ba người chị gái- đột nhiên Từ Quang Tông lại nhắc đến chuyện gia đình mình: -Bố mẹ quanh năm vất vả mà không thể đảm bảo cuộc sống no ấm cho gia đình. Tớ từng thề tuyệt đối không để cho cuộc sống như thế này lặp lại.. Ba chị gái tớ chưa từng được đi học, mới tí tuổi đầu đã phải ra ngoài làm thuê cho người ra. Tiền học phí của tớ là từ tiền gả chị cả. Hi vọng của cả gia đình đều gửi gắm ở tớ. Cậu có hiểu trách nhiệm nặng nề đến thế nào không?

-Từ nhỏ đến lớn, tớ đều yêu cầu bản thân phải làm tốt tất cả mọi thứ, vì thế mà tớ cố gắng, nỗ lực hơn bất kì ai. Tớ đỗ vào trường mình với thành tích là thủ khoa của huyện. Ngày tớ đi học, cả thôn ra tiễn tớ. Tớ những tưởng vận mệnh của mình đã được lật sang một trang mới. Nào ngờ đến trường tớ mới hiểu ra rằng, trời đất rộng lớn, cuộc sống muôn màu muôn vẻ nhưng tất cả mọi thứ đều không có liên quan đến tớ. Mỗi lần nhìn thấy các bạn nữ cười rạng rỡ như những đóa hoa tươi thắm, tớ lại nhớ đến ba người chị của mình. Bởi vì nghèo khổ nên tuổi thanh xuân và vẻ đẹp của họ đều bị khô héo hết cả. Ngoài việc thuận theo số mệnh, họ
còn có thể làm được gì khác đâu? Tớ cũng có những lúc mệt mỏi vì phấn đấu. Những công tử con nhà giàu dỗ dành con gái ăn một bữa cơm cũng nhiều hơn tiền sinh hoạt phí cả tháng của tớ, còn tớ chỉ có thể phấn đấu vì một cái tương lai không thể nhìn thấy. Nhưng, nếu như ngay cả tớ cũng thôi không phấn đấu thì ai có thể thay đổi vận mệnh của gia đình tớ đây? Lần bầu cử chức chủ tịch hội sinh viên này chính là một sự bắt đầu cho việc tích lũy cho tương lai của tớ. Nếu thành công tớ mới có niềm tin và động lực tiếp tục phấn đấu. Vì vậy tớ không thể chịu đựng được sự thất bại, càng không dự định được phải làm gì nếu như thất bại.

Khả Nhi vốn định khuyên Từ Quang Tông không nên quá coi trọng những hoạt động như thế này, nhưng nghe cậu ta nói xong những lời này, cô lại không nhẫn tâm nói ra suy nghĩ của mình, chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cậu ta: -Nhất định cậu sẽ thành công! Chúng tớ đều tin như vậy!

Từ Quang Tông ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi: -Cậu thực sự nghĩ như vậy à?

-Đương nhiên- Khả Nhi mỉm cười: -Hoàn cảnh gia đình tớ cũng tương tự như gia đình cậu. Những kẻ xuất thân trong nghèo khó như chúng ta chỉ có thể không ngừng phấn đấu mới có chút hi vọng. Nếu như không phấn đấu thì một tia hi vọng cũng chẳng có! Cậu đã có quyết tâm lớn như vậy, sao còn sợ sẽ không thành công?

Từ Quang Tông có thể nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt của Khả Nhi: -Khả Nhi, cậu có biết không, tớ vẫn luôn thích cậu!

-Hả?- Khả Nhi trợn tròn mắt.

Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí nói ra những lời nói trong sâu thẳm trái tim, Từ Quang Tông cố tỏ ra tự nhiên: -Ngay từ năm thứ nhất tớ đã để ý đến cậu rồi. Cậu hoàn toàn khác với những cô gái mà tớ đã gặp, vừa không chịu khuất phục trước số phận, vừa không kiêu ngạo, ham hư vinh như những cô gái khác. Cậu thông minh, kiên cường, cầu tiến…Dường như tớ có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình ở con người cậu. Nhưng cậu lại xinh đẹp như vậy, vây quanh cậu toàn là những công tử giàu có như là Chu Chính Hạo hay Dương Phàm. Họ có những chiếc xe đua đắt tiền, tớ lấy gì ra mà so bì với họ. Một chút tiền gia sư hàng tháng, trừ đi tiền sinh hoạt, số tiền còn lại ngay cả mua một bó hoa cũng không đủ. Một năm nay tớ chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu, lặng lẽ quan tâm đến cậu.

Lời tỏ tình của Từ Quang Tông khiến cho Khả Nhi kinh ngạc không thốt lên lời. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, thỉnh thoảng bạn cùng phòng còn bảo cô quá lạnh lùng. Khả Nhi cũng cảm thấy thế. Cô luôn cho rằng chuyện tình cảm là hành vi hại mình, hại người, vì vậy cô luôn thẳng thừng từ chối tất cả những kẻ theo đuổi, tuyệt đối không để cho họ có một chút tơ tưởng hay hi vọng nào cả. Lâu dần chẳng còn ai dám theo đuổi cô nữa. Trong lòng cô cảm thấy rất vui vì điều này. Còn đối với Từ Quang Tông, tình bạn giữa cô và cậu ta cũng giống như tình bạn của cô với Diệp Phi và Khương Lan, chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè mà thôi. Nếu như Từ Quang Tông có thể trở thành bạn trai của cô, vậy thì Khương Lan và Diệp Phi chẳng phải cũng có thể trở thành người yêu của cô hay sao?

-Khả Nhi?- giọng nói của Từ Quang Tông như trầm xuống, dường như cậu ta đã có quyết định rồi: -Những lời này tớ định để sau khi cuộc bầu cử kết thúc mới nói với cậu. Như vậy mới có thể chứng minh rằng mặc dù về vật chất tớ không bằng Chu Chính Hạo với Dương Phàm, nhưng về mặt nỗ lực tớ không hề thua kém họ, có thể cho cậu một tương lai tốt đẹp. Nhưng tớ lại sợ nhỡ mình sẽ thất bại thì có lẽ tớ sẽ không bao giờ có dũng khí hay cơ hội để nói ra những lời này với cậu nữa.

- Không, không…-Khả Nhi hoảng loạn: -Tớ không tốt như cậu tưởng đâu…- nếu là người khác thì Khả Nhi đã thẳng thừng từ chối rồi. Nhưng…người đang đứng trước mặt cô bây giờ là một người bạn tốt. Hơn nữa vào thời khắc quan trọng này, cô không dám đưa ra quyết định của mình vì sợ sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lí của Từ Quang Tông.

-Khả Nhi..- Từ Quang Tông bước lên trước một bước, nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt chân thành: -Có thể hứa với tớ một điều, nếu như tớ thất bại trong lần tuyển cử này, cậu cứ coi như tớ chưa từng nói gì. Còn nếu như tớ thành công, xin hãy cho tớ một cơ hội, cho tớ…được làm bạn trai của cậu!

Khả Nhi giật lùi về phía sau, lắp bắp: -Tớ, tớ….tớ không có ý định yêu đương khi còn đi học

-Trước đây tớ cũng chưa từng nghĩ sẽ có bạn gái khi còn học đại học cho đến khi gặp được cậu…- trong đôi mắt của Từ Quang Tông ánh lên sự lạc lõng: -Nhưng một mình phấn đấu cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. Lúc ấy chúng ta có thể làm bạn, có thể cổ vũ, giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình phấn đấu vì tương lai. Khả Nhi, tớ hợp với cậu hơn Dương Phàm. Chúng ta mới là những người ở cùng một thế giới!

Khả Nhi thật sự không hiểu nổi, cô chấp nhận hay không chấp nhận cậu ta có liên quan gì đến Dương Phàm? Tiếng chuông đầu tiên đã vang lên, điều đó có nghĩa là cuộc bầu cử sắp bắt đầu.Cô vội vàng chạy về hướng hội trưởng: -Nhanh lên, chúng ta sắp vào muộn rồi!

Từ Quang Tông vội vàng kéo tay Khả Nhi lại: -Khả Nhi, cho tớ một đáp án đi! Tớ muốn có thể yên tâm tham gia tuyển cử.

Khả Nhi ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt như van nài của Từ Quang Tông…Có lẽ vì quá căng thẳng nên tay cậu ta đang siết chặt lấy tay cô. Khả Nhi nhớ lại bát canh đậu xanh nóng hổi hôm cô bị say nắng. Ngày nào Từ Quang Tông cũng nấu canh đậu xanh và canh mộc nhĩ trắng cho cô rồi nhờ cô trực ban mang lên phòng cho mình. Bỗng nhiên Khả Nhi cảm thấy mềm lòng. Thôi được rồi, cho cậu ta một cái đáp án khiến cho cậu ta yên lòng, để cho Từ Quang Tông thuận lợi đi đến thành công trong cuộc tranh cử này. Những cái khác cứ để đến sau cuộc bầu cử này hãy nói!

Khả Nhi cắn chặt răng: -Được, tớ đồng ý! Nếu như cậu thành công trong cuộc bầu cử này, tớ sẽ cho cậu một cơ hội!

Khả Nhi vội vàng chạy ù vào trong hội trường, chẳng may đâm sầm vào Chu Chính Hạo cũng đang vội vàng chạy đến.

-Em…em…- Chu Chính Hạo lắp bắp cả nửa ngày mà không nói ra được.
Khả Nhi vội vàng kéo lấy tay áo Chu Chính Hạo và giục: -Nhanh lên, chúng ta vào muộn rồi đấy!

Vừa ngẩng đầu lên Khả Nhi đã nhìn thấy Lệ Na đang đứng trước cửa hội trường lạnh lùng nhìn hai người. Bước chân Khả Nhi bất giác chậm lại. Hồi chuông thứ hai lại vang lên, đại hội chính thức bắt đầu. Chu Chính Hạo đưa tay ra kéo lấy cánh tay Khả Nhi: -Vào nhanh đi!- hai người lướt qua trước mặt Lệ Na, chạy nhanh vào hội trường.

Hội trường đã kín đặc người, cũng may là Diệp Phi đã để dành hai chỗ trống. Hai chỗ ngồi này vốn là để dành cho Khả Nhi và Lệ Na, nhưng Lệ Na không chịu ngồi cạnh Khả Nhi, hơn nữa mấy kẻ theo đuổi cô ấy đã giữ chỗ cho cô ấy rồi. Thế nên chỗ ngồi này đương nhiên thuộc về Chu Chính Hạo. Hai người thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế. Người dẫn chương trình bắt đầu đọc diễn văn khai mạc.

Chu Chính Hạo hít thở sâu, nhìn sang bên cạnh thấy Khả Nhi đang ủ ê nằm bò ra bàn liền ghé sát vào tai Khả Nhi thì thầm: -Em đang buồn phiền vì chuyện ban nãy?- anh ấy muốn nói đến chuyện chạm mặt Lệ Na ban nãy.

Khả Nhi thờ ơ “ừ” một tiếng.

-Có gì mà phải buồn phiền. Cho dù không có cuộc chạm trán ngày hôm nay thì cô ta cũng căm hận em lắm rồi. Thế cho nên em có không nói chuyện với anh cả đời cô ta cũng vẫn hận em y như vậy!

Khả Nhi ngẩng đầu hỏi Chu Chính Hạo: -Hai người dù gì cũng là bạn thanh mai trúc mã, giờ trở thành kẻ thù, chẳng nhẽ anh không buồn chút nào sao?

-Buồn?- Chu Chính Hạo lắc đầu, nhìn Khả Nhi bằng ánh mông lung: Thật kì lạ! Anh vốn tưởng bản thân mình cũng có hơi thích Lệ Na! Nhưng sau vụ ầm ĩ hôm ấy, có lẽ chút thích ấy bị cô ta dọa cho chạy mất dép rồi! Bây giờ nhìn thấy Lệ Na anh chỉ muốn tránh càng xa càng tốt!

Khả Nhi tò mò hỏi: -Cảm giác thích một ai đó nó như thế nào?

Khuôn mặt rất nghiêm túc Chu Chính Hạo khiến cho người khác tưởng rằng anh đang đắn đo suy nghĩ. Nhưng nghĩ hồi lâu, Chu Chính Hạo chỉ thốt ra được một câu: -Anh không biết!

Khả Nhi bực mình gắt: -Chẳng phải là anh đã có kinh nghiệm thích một ai đó hay sao?

-Chỉ là làm gì cũng quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, đối xử tốt với cô ấy hơn người khác một chút…Anh không biết đây có được coi là thích hay không. Ngoài những cái đó, chẳng còn cảm giác gì nữa cả!

Diệp Phi ngồi bên cạnh thực sự không chịu nổi nữa, liền khẽ nói: -Hai kẻ ngốc nghếch, để tôi nói cho mà nghe nhé! Cảm giác thích một ai đó là hễ cứ nhìn thấy người đó là cảm thấy vui vẻ, không nhìn thấy người đó sẽ cảm thấy nhớ nhung!

Khả Nhi và Chu Chính Hạo đồng thành “À” lên một tiếng. Hai người bốn mắt nhìn nhau như đã hiểu ra vấn đề. Chu Chính Hạo quay đầu nhìn ra cửa, suy nghĩ mông lung về một điều gì đó. Còn Khả Nhi thì trầm ngâm: không thấy thì nhớ, nhìn thấy thì vui…tất cả chỉ rất nhạt nhòa, hóa ra không phải là thích. Lẽ nào lời hứa đó khiến cho cô không vui?


Ads

Sau 10 năm gặp lại, em đã có gấu là bạn thời lớp 1
Sau 10 năm gặp lại, em đã có gấu là bạn thời lớp 1
BThế đi cf ko? Em thì chắc mẩm là nó sẽ đồng ý bởi về nhà nghỉ lễ thì làm éo nào bận rộn cho được.
Đọc Truyện »
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





XtGem Forum catalog