Audition mobile Trò chơi âm nhạc Au Mobile cho điện thoại. Audition mobile game của không khí âm nhạc và thời trang của Au Mobile Tải miễn phí » |
Ở chương trước, sau khi trở về nhà với tâm trạng đầy lo lắng, biết bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu em “nàng sao lại trốn tránh mình thế này”, “giờ biết tìm nàng ở đâu đây”…Thật sự cảm giác mà người mình đang yêu bỗng dưng tránh mặt và biến mất khỏi cuộc sống của mình nó khó chịu lắm. Ai đang yêu, đã từng trải qua cảm giác này có thể thấu hiểu được. Chỉ vài ngày trước thôi nàng còn nhõng nhẽo đòi em mua kem ký mang về phòng rồi 2 đứa cùng ăn nữa, sao tự nhiên lại trở nên tránh mặt em thế này.
7h30 buổi tối ngày hôm ấy, em quyết định lái xe lần nữa qua phòng trọ bé Huệ để xem tình hình thế nào, xem coi liệu nàng đã về nhà chưa. Đang tính dắt xe đi thì ông già trong phòng nói vọng ra:
“Mày đi đâu giờ này thế đó con, mới hết bệnh thì ở nhà cho khoẻ, tối ra đường nguy hiểm lắm”
“Dạ, con qua nhà thằng Bình bàn chút chuyện, bố mẹ cứ yên tâm”
“Không yên tâm làm sao được, mày mới bị người ta đánh ra nông nỗi thế này, bố mẹ lo cho mày nên mới dặn vậy thôi”
“Dạ con hứa đi chốc lát rồi về ạ, trước 11 giờ con sẽ về”
“Ùa thôi, bố mẹ không phải cấm con, mà lo lắng cho con thôi, mày nhớ ra đường đừng gây sự với ai nữa nhé”
Sau một hồi xin phép ỉ ôi, em cuối cùng cũng được ra khỏi nhà. Trong tâm trạng lo lắng khôn nguôi, em một mạch lái thẳng xe tới phòng trọ của bé Huệ luôn mà không ghé bất cứ nơi đâu. Đến nơi thì thấy căn phòng vẫn còn đóng cửa kín mít, các nhà kế bên cũng đã thôi chông đèn, ngủ ngon giấc tự bao giờ. Nói thật, nhìn quang cảnh nơi này sao thấy nó nhói lòng gì đâu, ở đây vốn âm u nay còn tăm tối hơn bao giờ hết. Đứng bên ngoài, nhìn qua khe cửa sổ nơi cuối bếp, em chợt nhớ lại hình ảnh mấy bữa trước bé Huệ đang đứng chiên bánh cho em ăn. Giờ đây thì đã không còn hình bóng đó nữa rồi, nàng giờ nơi đâu chốn nào ở cái phố thị đông đúc bậc nhất Việt Nam. Thà có một chút manh mối hay tin tức gì về bé Huệ thì còn đỡ, đằng này em lại chẳng có gì hết, gọi điện cho nàng thì máy ò í e, trong khi đó mấy nhỏ bạn của nàng thì bó tay. Không lẽ giờ em cứ chạy vòng vòng khắp các khu vực lân cận để kiếm nàng, kiểu đó chắc tới già cũng không kiếm ra được. Mà thằng thủ phạm trong vụ này em tin chắc rằng là thằng già Minh hói, có vẻ chính nó là người đã “bắt cóc” bé Huệ và đe doạ nàng phải cắt đứt mọi liên lạc với em. “Hay là nàng sợ em bị thằng đó quýnh tiếp, nên đã tự nguyện trở về bên vòng tay của hắn để chuộc tội”, em thầm nghĩ.
Rơi vào bế tắc trong việc tìm kiếm, em cứ đi quanh quẩn suy nghĩ ở chỗ phòng trọ bé Huệ nom như thằng tự kỷ. Đứng đó chờ gần 1 tiếng với hi vọng bé Huệ trở về, nhưng có lẽ có đợi đến sáng mai nàng cũng không về đâu. Lúc sau, em lại lái xe qua chỗ ở cũ của nàng và các chị em mại dâm khác. 9 giờ tối, những giọt sương đêm bắt đầu rơi xuống lạnh đến buốt người. Ôi, may mắn làm sao, chỗ phòng cũ vẫn còn ánh đèn phát ra, tức là vẫn còn người ở bên trong. “Chắc có nhỏ nào hôm nay nghỉ ngơi không chịu đi làm đây”, em chợt nghĩ.
Em nhẹ nhàng để xe sát hè, sau đó gõ cửa. Một tiếng “cốc cốc” vẫn không ai trả lời. Em gõ thêm một lần nữa thì bất ngờ có tiếng người vọng ra: “Ai đấy, đang tắm, đợi chút”.
Nghe đến chữ “đợi chút” thì em nhận ra đó là tiếng của con Ly. Quái lạ, mọi hôm nó đi làm sớm lắm mà, sao hôm nay 9 giờ lại còn ở nhà. Em bèn nghĩ chắc con nhỏ này hôm nay bị bệnh hay gì rồi, mà bệnh thì sao lại đi tắm đêm thế này, hay là hôm nay nó đi làm trễ.
Hôm ấy em mặc một cái áo cộc tay, lúc ra khỏi nhà quên mang theo cái áo khoác, giờ đứng bên ngoài gió lùa vào người mà lạnh teo cả trym, miệng cứ lẩm bẩm “Ly ơi, em mở cửa nhanh anh vào với, lạnh quá”.
Đứng đực mặt ở phía hiên nhà chừng 15 phút thì con Ly ra mở cửa, đúng là bọn con gái, tắm éo gì mà lâu kinh. Vừa trông thấy nó em giật bắn mình, “Cái lỗ gì thế này”, nó không có mặc quần áo các thím à, chỉ khoác cái khăn tắm bông trắng thôi. Đang lạnh nhìn con Ly mà em nóng ran hết cả người, kiểu này mắc tội hiếp dâm không biết chừng.
“Ơ anh Phúc, nãy giờ em tưởng ai không chứ, sao không trả lời em sớm”
“Hi không sao, tại thấy em đang tắm nên anh đợi em tắm xong thôi”
“Giờ này anh đến đây làm gì vậy, tìm con Huệ hả”
“Ùa, tụi em có tin tức gì về nhỏ không”
“Em, em…thôi anh vào trong nhà đi, ở ngoài lạnh chết” (Con Ly trả lời ấp úng, và có vẻ đánh trống lãng như đang giấu giếm một điều gì đó kinh khủng lắm)
“Ủa mấy chị em chắc đi làm hết rồi hả em”
“Dạ, 7-8 giờ là mọi người đi hết rồi anh, anh đợi xíu em thay đồ đã”
Đang thay đồ…
Đang thay đồ…
Đang thay đồ…
“Ủa mà Ly ơi, hôm nay em nghỉ làm hay sao mà giờ vẫn chưa đi làm”
“Dạ, không có nghĩ, hôm nay em có hẹn với một khách khá vip, hihi, 12g ổng qua đây đón em anh à”
“Ùa em có tin tức gì về Huệ không”
“Anh uống nước ngọt hay bia không, em lấy cho uống” (Con nhỏ này sao nó cứ lãng tránh câu hỏi của em thế này)
“Anh không uống đâu, anh hỏi em có biết tin gì về bé Huệ không mà sao cứ loay hoay làm gì không vậy”
“Em, em…em hỏi thật nè, có thật là anh yêu bé Huệ không?” (Con Ly mặt sầm xuống trả lời)
“Ùa, trước đây 1,2 tháng thì chưa, nhưng giờ thì có rồi”
“Em kể chuyện này ra anh đừng giận hay trách móc gì em nha, thật ra em cũng có lỗi rất lớn trong chuyện của bé Huệ, em đã muốn tiết lộ cho anh và các chị em khác nghe lâu lắm rồi nhưng em sợ lắm, sợ sẽ bị mọi người ghét. Giờ em cảm thấy bứt rứt lắm nên em sẽ kể cho anh nghe, anh hứa đừng ghét em nha”
“Em cứ kể đi, anh không ghét em đâu, giờ anh chỉ muốn tìm lại được bé Huê về an toàn thôi, sợ nhỏ đang gặp chuyện, bị người ta đánh đập như lần nhập viện trước đó”.
“Dạ, sự thật chuyện là vậy nè anh. Anh còn nhớ câu chuyện lúc mà em kể cho anh nghe ở bệnh viện không”
“À anh nhớ, cái chuyện ba em đánh mẹ em, rồi mẹ con em bỏ nhà ra đi đúng không”
“Dạ, thật ra, người đàn ông bao Huệ trong mấy tháng qua chính là bố của em đó. Chính em là người đã có lỗi trong việc môi giới ổng cho Huệ. Có phải nghe đến đây anh ghét em lắm không”
“Vậy tại sao lúc kể câu chuyện gia đình của em, em bảo là, em và ba mẹ em đã lâu rồi không gặp lại nhau, sao tự nhiên giờ gặp lại ba em”.
“Em nói dối anh thôi, 1 năm trước em đã gặp lại ổng rồi, nhưng tình cảm giữa bố con em đã rạn nứt khá nhiều kể từ khi em chứng kiến cảnh ổng đánh đập mẹ em. Vì nể ổng là bố, nên một năm em cũng tới lui hỏi thăm và quan tâm ổng đôi ba lần thôi.”
“Thế tại sao em lại giới thiệu ba em với bé Huệ làm gì”
“Nói ra có lẽ anh không tin, nhưng sự thật là cách đây khoảng 2 tháng, bé Huệ có tâm sự với em là đang cần một số tiền lớn, 60, 70 triệu gì đó để gửi về cho mẹ nó, trị bệnh tim cho thằng em. Lúc ấy, em chỉ gom được có chục triệu thôi, em đưa cho con Huệ mượn, nó cũng có chục triệu nữa là mới được 20 triệu, tức là còn thiếu tới 40-50 triệu lận. Em mới ngõ ý nó là vay mượn các chị em trong phòng, nhưng nó kêu đừng, mấy chị em cũng phải gửi tiền về cho gia đình của họ, nó sợ làm phiền đến mấy chị em.
Thế rồi, nó mới bảo em là “mày biết ai có nhu cầu kiếm tình nhân hay bồ nhí gì theo tháng hay không thì báo cho nó biết”. Em thì lúc đầu có biết ai đâu, sau thì mới suy nghĩ đến ba em, “thử hỏi ba giúp đỡ xem coi được không, dù sao ổng cũng giàu có và quyền lực, biết đâu kiếm được người có nhu cầu”.
Hai ngày hôm sau, em lặng lẽ qua nhà bố, lòng suy nghĩ không biết nên mở lời ra sao. Ông già em mỗi lần thấy em qua là vui vẻ lắm, trong thâm tâm ổng lúc nào cũng mong em tha thứ và quay về nhà sống cùng với ổng, nhưng em tuyệt nhiên muốn sống tự lập, không thích dựa dẫm vào con người bẩn thỉu như ổng nữa. Ba em có tiền sử là thích sưu tầm gái trẻ, gái đẹp, sau khi mẹ con em bỏ nhà ra đi cách đây mấy năm, ổng thường xuyên quen bồ nhí, cave, rồi còn bỏ quá trời tiền ra bao gái nữa.
Chuyến trở về nhà của em lần này là với mong muốn xem coi bố em có quen thằng cha khách nào đang cần bao gái theo tháng hay không, để em giới thiệu cho bé Huệ.
…………………………………………………………………………………………
Hôm ấy là khoảng 8 giờ tối, em bấm chuông căn biệt thự, nơi mà em đã từng sống sung sướng thời thơ ấu, bà giúp việc già bước ra mở cổng thì trầm trồ lên nhận ra em.
“Cô chủ về chơi à, để tôi đi vào gọi ông chủ, mời cô vào nhà”
“Bà vẫn khoẻ chứ, bố con đang ở trên gác một mình hả bà”
“Cô, cô…ừm, cô vào đi” (Bà giúp việc lúng túng trả lời, như có vẻ không chỉ có mình ba em ở trên gác)
Bước vào trong, nhìn quanh cảnh ngôi nhà, những ký ức thời thơ ấu của em chợt hiện về. Những hình ảnh em tô vẽ khi bé con vẫn còn vương vấn ở một góc tường nhỏ nơi phòng khách, chiếc xích đu em thường hay được mẹ đu đưa ngoài sân vẫn còn đó, có chi chỉ là mới hơn sau khi được bố em tân trang lại. Em ngồi ở phòng khách run rẩy đợi bố xuống, người đàn ông xấu xa đã nhẫn tâm đánh đập mẹ em thậm tệ, để rồi khiến bà cất bước ra đi và dấn thân vào con đường tội lỗi, con đường mà giờ chính em đang đi.
Bố em với mái tóc đã rụng gần hết, từ trên cầu thang từ từ xuất hiện, vừa nhìn thấy em, ổng ra vẻ vui mừng hớn hở. Em biết ổng thương em lắm, nhưng cái tính vũ phu và mê gái đẹp của ổng đã phá tan nát gia đình của em, nếu không giờ đây em đã không ra nông nỗi này, và mẹ em cũng vậy.
“A Ly, con đến lâu chưa, bố nhớ con quá”
“Con đến nhờ bố giúp một việc rồi đi liền”
“Sao con gấp quá vậy, cứ từ từ, hay là con dọn về đây ở lại đi”
“Con không về đâu, và cũng không làm phiền bố quen gái gú, bồ nhí gì đâu”
“Con vẫn giận bố những chuyện ngày xưa à”
“Con cũng muốn bỏ qua tất cả cho bố lắm, nhưng trái tim của một người làm con không cho phép, chính bố đã lấy đi mẹ con và thời thơ ấu của con. Hôm nay, con đến đây chỉ để mong bố giúp cho con một việc cuối cùng thôi, sau đó con không làm phiền bố nữa”
“Con muốn gì bố cũng chiều hết”
“Chuyện này là chuyện vô cùng tế nhị, con mong bố nghiêm túc. Bố có quen người nào giàu có, đang cần tìm bồ nhí không”
“Sao con lại hỏi vậy”
“Một người bạn của con đang cần tiền gấp, và nó không nghĩ ra cách nào có thể kiếm tiền nhanh nhất bằng cách này, bố xem giúp được nó không”
“Bạn con đang cần bao nhiêu tiền, bố đưa cho, coi như bố cho con”
“Con và nó rất cần tiền, nhưng tụi con sẽ không đi xin xỏ kiểu này, tụi con muốn tự mình kiếm ra số tiền đó và không cần bố thí của ai hết. Bố hiểu ý con chứ”.
“Ùa để bố xem, thôi, có gì ngày mốt con kêu nó qua nhà gặp bố nhé”
“Vâng cám ơn bố, con xin phép đi”
“Ơ mà Ly ơi, ở lại ăn cơm đi…”
Sau khi đã nhận được sự giúp đỡ của bố em, như đã sắp đặt, 2 ngày sau em đưa con Huệ tới gặp bố. Trước mặt em và Huệ, bố em đã mở lời:
“Bạn con đây phải không, xinh xắn đáng yêu quá”
“Sao, bố đã kiếm được người chưa?”
“Thật ra, bố vẫn chưa kiếm được ai”
“Nhưng thế này đi, từ giờ cháu cứ ở đây, coi như làm giúp việc nhà cho bác, lâu lâu thì ra ngoài tiệm canh giúp bác. Còn số tiền thì bác sẽ trả đủ, y như số tiền cháu làm bồ nhí của người ta. Cháu là bạn của con gái bác, cứ xem như bác giúp đỡ cho con gái vậy” (Bố em quay sang nói chuyện với Huệ)
Cảm thấy có vẻ yêu cầu của bố khá ổn, em mới dặn Huệ là cứ ở lại nhà làm như yêu cầu của ông già. Vì đang cần tiền nên bé Huê không còn sự lựa chọn khác. Sáng ngày hôm sau đó, em giúp con Huệ dọn đồ đạc để chuyển đến nhà bố em. Mấy chị em trong phòng có hỏi “con Huệ sao lại dọn đi gấp vậy”, 2 đứa em giả vờ là: “Huệ đến nhà người quen ở vài tháng, tiện chăm sóc cho bà cô bị bệnh”.
Từ lúc con Huệ dọn tới đó, em cũng không có liên lạc gì với nhỏ nữa bởi vì em nghĩ chắc nhỏ Huệ sẽ sống ổn ở nơi ấy, chắc chỉ làm các công việc như dọn nhà hay canh tiệm hàng, như lời bố em đã hứa với nó lúc thỏa thuận. Nhưng thật không ngờ, cho đến cái ngày con Huệ trở về phòng trong thân thể bầm tím người thì em mới biết được bố em đã nói dối tất cả. Cái thú vui mê gái đẹp của ổng đã bộc lộ ra chỉ vài ngày sau khi bé Huệ đến ở. Ổng đã hành hạ, đánh đập và cưỡng hiếp nhỏ một cách thậm tệ, trái hẳn với những gì mà ổng đã hứa với 2 đứa em trước đó. Thật sự em giận bố em, và giận cả bản thân em lắm vì đã một phần làm bé Huệ ra nông nỗi này. Em không ngờ cái tính vũ phu của ổng trước đây hay đánh đập mẹ em, giờ vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Em biết bản tính ba em thất thường lắm, hồi xưa, có lần buổi chiều ổng cưng chiều và hay nhõng nhẽo với mẹ em, nhưng khi đêm về, không biết vì lý do gì mà ổng đánh đập mẹ em kinh khủng lắm, thiếu điều nữa là mẹ em chấn thương sọ não sau khi bị ổng phang nguyên cái mũ bảo hiểm vào đầu.
…………………………………………………………………………………………
“Thật là chó má mà, dù sao anh cũng cám ơn em đã nói thật cho anh biết điều này, giờ em kể thật anh đi, có phải bé Huệ đang ở bên nhà ba em không”
“Em nghĩ chắc là vậy anh à, em xin lỗi đã giấu giếm anh đến giờ này”
“Anh không trách em, anh chỉ trách ba em thôi, lớn già đầu rồi còn làm mấy cái trò vô lương tâm như thế này”.
“Anh yên tâm đi, ngày mai em sẽ qua đó nói chuyện với ổng, em sẽ cố đưa bé Huệ về lại”
“Ùa, chiều mai em với anh qua đó nói chuyện với ba em cho ra lẽ”
“Có gì anh đừng đánh ổng nhé, ổng tuy xấu xa nhưng dù sao ổng cũng là ba em, em thật không muốn chứng kiến cảnh ba em bị người ta đánh đâu”
“Ùa anh hứa, chỉ nói chuyện cho ra lẽ thôi, nếu ổng làm quá thì anh không nể đâu”
“Ba em quen nhiều xã hội đen lắm, anh đừng nên dính vào ổng nữa, anh cứ để em nói chuyện với ổng”
“Ùa vậy thôi nha, giờ anh về, có gì chiều mai 6 giờ anh qua phòng rồi em dẫn anh qua nhà ba em, chậm trễ quá anh sợ bé Huệ bị ổng đánh chết mất”
“Dạ, anh về cẩn thận ạ, mà anh nè, anh đừng kể cho người khác nghe chuyện này nha, coi như chỉ có em, anh và bé Huệ biết thôi”
“Ùa, anh biết rồi, chào em”
Mọi bí mật lâu nay dường như đã dần sáng tỏ, dù cảm thấy rất tức giận với con Ly nhưng em cũng không trách nó, bởi vì thật ra nó chỉ muốn giúp bé Huệ kiếm tiền thôi, nó đâu biết được rằng ba nó đã tráo trở phản bội lời hứa, một mặt thì nói chỉ cho Huệ làm việc nhà, mặt khác thì lại thuê nhà riêng cho con bé ở rồi hành hạ, cưỡng hiếp. Cả con Ly và bé Huệ dù sao cũng chỉ là nạn nhân của đồng tiền và bọn đàn ông xấu xa. Đến giờ em vẫn không tin được thằng già Minh hói, thằng mà đã cho người đánh đập em và cả bé Huệ, lại chính là bố ruột của con Ly. Một con bé đáng yêu đến thế này mà lại có thằng cha già khốn nạn, chẳng trách sao trước đây mẹ con nó phải dọn đồ ra ngoài ở.
Trở về nhà khi đồng hồ điểm 11 giờ kém, đúng như lời hứa, em đã về nhà trước 11 giờ. Sự thật là em muốn ngay đêm hôm ấy, em sẽ lập tức qua tìm thằng Minh để nói chuyện ra lẽ và giải cứu bé Huệ. Nhưng nghĩ giờ đó đã quá khuya rồi, qua đó nhiều khi cũng vô ích, với lại em đã hứa với bố em sẽ về sớm, mắc công ông bà già lo lắng nữa, mà con Ly thì 12 giờ cũng phải đi làm rồi. Thôi thì ráng đợi đến chiều mai qua đó xem sao, hi vọng rằng bé Huệ vẫn bình an vô sự.
Đêm hôm ấy, em có gọi thử vào số điện thoại của bé Huệ nhưng vẫn là những tiếng ò í e chán ngắt. Suy nghĩ một hồi thì em nhắn tin cho con Ly, nhờ nó cho biết số điện thoại của ba nó, nhưng chờ mãi vẫn không thấy nó hồi âm cho đến khi em buồn ngủ quá, chợp mắt lúc nào không hay biết.
Sáng mở mắt ra, cả người em mình mẩy ê ẩm, đầu đau như trời giáng, chắc do tối qua đi đêm trúng gió và suy nghĩ lung tung. Như mọi ngày, em trở lại với công việc trong tâm trạng không thoải mái lắm. Cũng hên là hôm ấy sếp em đi công tác nên không thấy khuôn mặt ủ rủ nặng nề của em. Mắc công ổng bảo em thiếu nhiệt tình trong công việc, rồi đuổi việc em nữa thì khổ.
8 tiếng đồng hồ hành chính trôi qua chầm chậm dài như cả thế kỷ. Trước khi rời khỏi cơ quan thì cu Bình có gọi điện cho em:
“Ê ku, con Vy với thằng chồng mới cưới của nó vừa về Việt Nam kìa, nó rủ mấy đứa mình đi uống cà phê, tiện cho tụi mình làm thân với thằng chồng của nó luôn”
“Thôi kệ con mẹ nó, chồng chéo cái đéo gì, tao không đi đâu”
“Sao tự nhiên mày lại ghét nó vậy”
“Không phải tao ghét gì nó, tại tao đang lo cho con Huệ, chả còn tâm trí gì mà đi gặp vợ chồng nó nữa”
“Thế cuối cùng mày có đi không, tối nay 7 giờ, nó có rủ thêm 2 con bạn nước ngoài đi nữa đó, nghe nói 2 đứa này đẹp lắm”
“Mày thích thì mày đi đi, tao không đi đâu”
“Mày làm gì mà lo cho con Huệ quá vậy, thích hay yêu nó rồi à”
“Chuyện của tao, mày cứ lo chuyện của mày đi, nói với con Vy là tao xin lỗi, chiều nay tao bận không đi được đâu”
“Ùa, tùy mày vậy, để tao rủ thằng khác”
“Ok”
“Tít, tít, tít…”
Thật, đang gặp nhiều chuyện buồn, mà gặp thằng Bình nhắc lại tên con Vy mà em còn bực mình hơn, xin lỗi nhé, chồng em là cái chó gì mà anh phải đi gặp để làm quen. “Chồng em là người nước ngoài, quý tộc lắm, giàu có lắm, nhưng anh đéo rãnh, anh còn công chuyện khác đáng lo hơn”.
Như đã hẹn vào tối hôm qua, sau khi trở về nhà, em mới gọi cho con Ly, dặn là “anh sắp ghé qua phòng trọ, rồi em với anh qua nhà ba em”. Con Ly sau đó thì cũng dạ dạ vâng vâng trong một tâm trạng khá lo sợ. Em nghĩ chắc nó sợ em qua nhà ba nó rồi sẽ xảy ra xô sát, dù sao một bên là ba nó, một bên là bạn bè của nó.
6 giờ chiều, em đứng trước hẽm dẫn vào phòng trọ, đứng đợi con Ly đi ra. Trước đó nó dặn em là đừng có vào phòng, cứ đứng ngoài đợi nó để cho mấy chị em kia khỏi để ý. Cũng giống như mọi khi, em vẫn giữ thói quen cất giữ cây côn trong cốp xe để phòng thân. Thật sự là hôm em bị 2 thằng đệ của thằng Minh đánh, chính nhờ cây côn này mà em mới có thể sống sót được đến bây giờ.
“Mình đi nhanh đi anh, 9 giờ em phải đi làm rồi” (Con Ly vẻ mặt hấp tấp nói)
“Ùa, em chỉ đường anh đi”
“Anh chạy qua quận 2 đi”
Lái xe tầm 30 phút thì rốt cuộc em cũng đã đến nhà thằng Minh, theo như lời con Ly nói. Vâng, đó là một căn biệt thự rộng, đẹp và sang trọng lắm, xung quanh đều là những dãy nhà biệt thự xa hoa tráng lệ. Khu này dường như chỉ dành cho những người giàu có, lắm tiền nhiều của. Qua lời kể của con Ly, em nghĩ rằng thằng Minh giàu lắm, nhưng không ngờ nó lại giàu đến như vậy, nhìn cơ ngợi của nó mà cứ ngỡ là tòa lâu đài dành cho vua chúa ở. Nhìn ở ngoài còn đỡ, bước vào bên trong em mới trầm trồ trước độ rộng lớn và nội thất sang trọng của tòa biệt thự. Ở bên hông nhà còn có một hồ bơi to bằng cả phòng khách nhà em, ở phía đằng sau là gara nơi để 2 chiếc xe hơi, một chiếc Toyota và một chiếc Mec, tính sơ sơ là thấy mấy tỉ đồng đang lù lù trước mắt em rồi. Nhiều lúc em mới thấy con Ly cũng hơi ngốc, nhà nó giàu có thế này mà sao lại đi làm gái mại dâm, kiếm từng đồng bạc cắt lẻ cho khổ thế này. Gặp em mà trong trường hợp gia cảnh của nó, chắc em cũng sẽ bị cám dỗ và sẽ rơi vào cảnh ăn chơi sa đọa quá, cũng chả trách thằng già Minh nó ăn chơi, bỏ cả đống tiền ra bao gái. Số tiền đó chắc chả thấm gì với số tài sản kếch xù của nó.
Bà cô giúp việc nhẹ nhàng ân cần mời em và con Ly vào phòng, rồi lấy nước ra cho tụi em uống.
“Ủa ba cháu đâu rồi bà” (Con Ly mở miệng)
“Ba cháu giờ này chắc chưa về đâu, mọi hôm 7-8 giờ ổng mới về cháu à”
“Dạ, ủa vậy bà biết ba cháu thường đi đâu giờ này không”
“Bà cũng không biết nữa, bà chỉ thấy ba cháu cứ tầm hơn 7 giờ tối là xách cặp làm việc về thôi”
“Dạ, bà ngồi xuống đây, cháu có chút chuyện hỏi bà ạ”
“Sao, chuyện gì vậy cháu, ủa mà đây là bạn trai cháu à” (Bà giúp việc quay sang nhìn em rồi hỏi con Ly)
“Dạ, không phải đâu bà ơi, đây là bạn cháu thôi, không phải bạn trai cháu đâu”
“Vậy à, trông cậu ta cũng hiền nhỉ” (Hihi)
“Bà nè, bà nhớ lúc trước cách đây khoảng 1 tháng rưỡi không, cháu có dẫn một nhỏ bạn tới đây, rồi bố cháu bảo làm người giúp việc đó”
“À bà nhớ, có phải con bé tầm tuổi cháu, xinh xắn lắm đúng không”
“Dạ đúng rồi bà, bà biết chuyện gì đã xảy ra với nhỏ sau đó không”
“À, lúc con bé tới đây, bố cháu có dặn bà là xem có việc gì lặt vặt trong nhà cho nó làm không. Thì khoảng 1 tuần đầu, con bé phụ bà nấu cơm rồi chăm sóc cho mấy con chó của ông chủ. Nhưng sang tuần thứ hai thì bà không thấy con bé đâu cả, hỏi bố cháu thì ổng bảo là cho con bé ra ngoài cửa hàng phụ và ở ngoài đó. Kể từ đó bà không gặp nó nữa”.
“Dạ, con cám ơn bà, thế bà thấy ba cháu hay có dấu hiệu gì lạ không”
“Ùa hình như là có cháu à, từ lúc con bé không ở đây nữa, bà thấy ba cháu có mấy hôm đi tới sáng mới về, có mấy hôm thì 7-8 giờ về. Hồi trước thì khoảng 4-5 giờ chiều là ba cháu về rồi”
…………………………………………………………………………………………
Nghe bà giúp việc nói sơ sơ qua thì em có thể hiểu ra một phần nào. Như những gì trước đây bé Huệ tiết lộ với em, đó là thằng Minh thuê một căn nhà nguyên căn cho nàng ở, rồi cứ sau mỗi lần đi làm về, thằng Minh sẽ ghé qua đó “chơi giỡn” với nàng. Có lẽ việc thằng Minh thuê nhà riêng cho bé Huệ ở, con Ly sẽ không biết được, bởi vì bé Huệ chỉ mới tiết lộ cho mình em biết thôi. Mọi thứ giờ với em dường như đã rõ ràng, phơi trần ra trước mắt. Tất cả đều là lỗi của thằng già Minh, chính nó là người đã hứa này hứa nọ với bé Huệ và với con gái tên Ly của nó, nhưng cũng chính nó là người đã phản bội lời hứa. Với bộ óc đa nghi của mình, em có thể đoán được rằng, thằng Minh đã dùng tiền để cám dỗ bé Huệ, dụ nàng qua ở căn nhà nguyên căn rồi dở trò làm bậy, tránh sự làm phiền của bà cô giúp việc. Nó lợi dụng lúc bé Huệ đang cần một số tiền lớn để nảy ra âm mưu đen tối này.
Em với con Ly ngồi chờ ở phòng khách từ 6h30 đến tận 7h30 thì thằng Minh hói bắt đầu từ bên ngoài lọc cọc đi vào. Vì nể phép hắn là ba của con Ly nên em cũng đứng lên ra vẻ chào hỏi, nhưng vừa thấy em thì khuôn mặt của nó bỗng tức giận và “tặng” cho em những từ ngữ vô cùng mất dạy, trong khi đó con Ly vẫn chưa biết giữa em với ba nó đã từng xảy ra xích mích trước đây.
“Mày vào nhà tao làm gì đó thằng oách con”
“Ba, đây là bạn con, sao ba lại nói vậy” (Con Ly ra vẻ bảo vệ em)
“Ùa con về thì ba vui lắm, còn mày thì ra khỏi nhà tao, tao không có thời gian tiếp mày” (Thằng Minh nói với con Ly rồi quay sang chửi vào mặt em) (Lớn tuổi rồi mà thái độ rất hổ báo)
“Tụi con qua đây có chuyện muốn nói với ba, ba ngồi xuống đi”
“Ba mệt lắm, không có chuyện gì để nói hết”
“Ông đang giấu bạn tôi ở đâu” (Em nóng máy hỏi thẳng mặt thằng Minh)
“Mày biết mày đang nói chuyện với ai không, cút ra khỏi nhà tao”
“Hai người làm gì vậy, sao tự nhiên lại nổi nóng với nhau” (Con Ly ngạc nhiên vì không biết em với ba nó đang là kẻ thù của nhau)
“Cái vụ ông cho người đánh tôi, tôi chưa có tính với ông, giờ tôi chỉ muốn biết ông đã giấu bạn tôi ở đâu” (Em kiềm chế nói chuyện nhẹ nhàng với ổng)
“Cái gì, bữa ba kêu người đánh anh Phúc à, sao con không biết gì hết vậy, tại sao ba lại làm như vậy” (Con Ly mặt ngu người không hiểu chuyện gì đang xảy ra)
“Ùa tao kêu người đánh mày đó, rồi sao, giờ thì biến ra khỏi nhà tao, nếu không tao cho người đập mày tiếp bây giờ” (Thằng Minh kênh mặt ra vẻ khiêu khích)
Thằng Minh vừa dứt lời, cơn nóng giận trong em như không kiềm chế được nữa, đu moá, em tức quá chạy lại gần ổng rồi xô ổng ngã nhoái nhoài xuống đất, cái tướng bự con của ổng rơi xuống nghe cái bịch tựa như trận động đất. Thằng Minh cũng không vừa, nhanh như cắt, nó đứng phắt dậy rồi liên tục tung ra mấy cú đấm vào mặt em, em né được vài cú và cũng ăn hành một vài cú đau điếng. Lúc này, em với ổng như 2 thằng điên cứ lao vào nhau đánh đấm túi bụi, mặc cho con bé Ly bên ngoài khóc lóc, bà cô chủ nhà thì cũng lo sợ chỉ biết núp phía sau cánh cửa, mấy con chó đang xích phía sau nhà nghe tiếng động ồn cũng sủa ầm lên nghe đinh tai điếc óc. Cũng hên là hôm đó trong nhà không có mấy thằng đệ của ổng, với lại thằng Minh cũng hơi lớn tuổi rồi nên sức khỏe và độ lanh lẹ không bằng em. Tướng em tuy nhỏ hơn ổng, nhưng nhanh hơn ổng nên né được nhiều cú đá mạnh của thằng Minh, sau đó tung ra nhiều cú đấm mạnh vào người nó, em hiện đang trên cơ nó một bậc. Biết là đánh người lớn tuổi đáng cha đáng chú mình là vô cùng mất dạy, tuy nhiên, thật sự lần này em chỉ muốn cho nó một bài học vì những gì nó đã gây ra cho bé Huệ, cho mẹ con con Ly, và cho những cô gái khác mà nó đã bức hiếp trước đó, chứ thật ra em không tính toán cái vụ nó cho người đánh em. Em gọi ổng bằng “nó”, bằng “thằng” vì cái tính khinh người và hay hạ thấp người khác của ổng.
Thấy thằng Minh có vẻ như chịu không nỗi nữa, em mới dừng tay và lùi lại ra sau, trong lòng vẫn rất hậm hực. Con Ly thì mặt mày tái mét cứ hét lên: “Anh lái xe về đi, nhanh đi, “Ba ơi, thôi mà”. Cũng tội cho con Ly, chứng kiến cảnh ba nó bị em đập thì tất nhiên là phải buồn rồi, chắc nó ghét em lắm nhỉ. Trước sự năn nỉ của con bé, em cũng lủi thủi ra ngoài, tính dắt xe ra để trở về, tại thấy con Ly nó khóc lóc dữ quá, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin em đi về. Đu bà nó, bà cô giúp việc vừa mới mở cửa, em cũng chuẩn bị dắt xe ra thì thằng chó Minh nó bất ngờ chạy vào bếp lấy con dao to tổ bố ra dí em, nó lao vào chém một phát vào tay em nhưng, em ngã cắm đầu xuống đất, cũng may là em né sơ qua nên chỉ bị một vết chém nhẹ, máu rỉ ra từng giọt như những giọt lệ trên mắt con Ly đang rơi xuống, xém chút nữa là em đi đời cánh tay rồi. Cảm thấy éo ổn rồi, em sợ quá bỏ xe ở lại đó rồi chạy bán sống bán chết ra ngoài. Ổng dí em thêm một đoạn nữa thì không dí nữa, chắc nó hết sức rồi. Moẹ nó, qua lần này em mới biết là thằng già này nó đúng 100% là bị khùng và rất bố láo, biết vậy nãy em quất cho nó thêm mấy cú. “Nhưng cơ mà giờ quăng xe ở nhà nó thì làm sao lấy đây?”.
Sau khi bị thằng Minh dí ra khỏi nhà, em mới lũi vào một cái quán café gần đó, rồi nhắn tin nhờ con Ly lát dắt xe ra ngoài giùm, “không biết thằng Minh nó có nổi khùng lên đập xe em nát bấy không”, hoặc nó có“gọi điện kêu đàn em tới xử em không, em lo lắng teo hết cả dái.
Đợi đến 8h30 thì con Ly lái xe tới quán café, ô may quá, xe em vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị sao.
“Ly, anh nè” (Em ra dấu cho con Ly khi đang ngồi một góc tù hù ở quán café)
“Anh sao rồi, sao tự nhiên 2 người ghét nhau rồi đánh nhau tùm lum vậy, em chả hiểu gì hết”
“Em ngồi xuống đi, anh kể cho nghe, ba em có sao không”
“Ổng không sao, em chăm sóc vết thương cho ba rồi, ổng nói với em là đừng bao giờ dẫn anh tới đây nữa, không thôi ổng đập anh chết đó”
“Ùa, anh xin lỗi, nãy anh hơi mất kiềm chế nên mới quýnh nhau với ba em”
“Chuyện ba em kêu người quýnh anh là như thế nào”
“À, chuyện đó cũng liên quan đến bé Huệ, thôi thì chuyện đến nước này rồi anh cũng không muốn giấu em làm gì. Hồi trước, bé Huệ có kể với anh là, ba em đã bỏ một số tiền lớn ra bao nhỏ, ổng xem nhỏ như là tình nhân của ổng, rồi có thuê một ngôi nhà nguyên căn, bảo bé Huệ tới đó ở. Trong thời gian đó, ba em đã liên tục tra tấn dã man con bé, con nhỏ sợ quá nên có lần bỏ trốn, và lần đó anh đã góp công tìm cách giúp Huệ thoát khỏi ba em. Ổng biết anh giúp bé Huệ nên mấy bữa trước có kêu 2 thằng đàn em ra tấn công anh. Lần đó anh bị ăn đòn no nê, rồi nhập viện mấy ngày trời. Khi xuất viện về thì bé Huệ cũng mất tích, anh nghi bé Huệ đã bị ba em hù doạ rồi bắt lại căn nhà đó đó”.
“À thì ra là vậy, hèn gì bà giúp việc bảo là bố em không thường xuyên về nhà, chắc qua ở căn nhà bí mật đó rồi. Bố em thật quá đáng mà”
“Ùa, bây giờ em làm sao điều tra ra địa chỉ căn nhà đó. Anh biết tính bé Huệ, chắc nhỏ không dám trốn khỏi đó đâu, nó sợ ba em cho người quýnh anh tiếp và làm phiền mấy chị em khác. Do đó, giờ chỉ còn cách anh với em tìm ra địa chỉ căn nhà đó rồi cứu nó thôi”.
“Dạ, em hiểu mọi việc rồi, thôi anh cứ để em lo việc này. Anh cứ về nhà nghỉ dưỡng sức đi, em thay mặt ba, xin lỗi anh vì những việc trước đây. Để vài bữa ông già em bớt giận, em hứa sẽ đưa bé Huệ ra ngoài”.
“Ùa cám ơn em nha, anh cũng không muốn làm lớn chuyện việc này đâu, nhưng anh thấy ba em hơi vũ phu đó, bữa trước ổng đánh con Huệ mà anh nhìn tội lắm. Anh sợ không đưa nhỏ ra sớm, chắc ba em sẽ hành hạ nhỏ chết mất”.
“Em biết rồi, anh bị đau chỗ nào, cho em xem vết thương đi”
“Thôi, anh không sao đâu, vậy giờ anh chở em về lại phòng trọ rồi anh về nhà luôn nha, có thông tin gì em nhớ gọi điện thông báo cho anh biết”
“Dạ”
…………………………………………………………………………………………………….
Sau khi chở con Ly về phòng để cho nó kịp giờ đi làm, em cũng lái xe phắn về nhà luôn. Qua nét mặt, em thấy con Ly rất buồn, chắc nãy giờ nó khóc dữ dội lắm, tội nghiệp con nhỏ, tốt bụng đáng yêu thế mà lại sinh ra trong một gia đình có người cha vũ phu như thế này.
Lộc cộc dắt xe dựng trước cửa nhà, em thấy ông già em vẫn còn đang ngồi xem ti vi trước phòng khách, mà muốn vào nhà thì em phải đi qua mặt ông già. Kiểu này chắc tiêu mẹ rồi, lạng quạng đi vào ổng thấy vết thương trên cánh tay của em rồi suy nghĩ lung tung này nọ nữa. Em đứng ở đằng trước cửa nhà đi qua đi lại như thằng dở, giả vờ cầm điện thoại ra vẻ có người đang gọi đến, em tính đợi ông già đi vệ sinh hay đi ra phía sau nhà, em sẽ dắt xe vào gấp, rồi phóng lên phòng. Ông già em cũng gần 60 rồi nhưng còn minh mẫn lắm, ổng lại hay để ý nữa, cái gì khác khác là ổng biết hết.
“Mày sao không vô nhà, còn đứng ngoài đó làm gì” (Ông già từ trong nhà thấy em, rồi nói vọng ra ngoài sân)
“Dạ, con đang nghe điện thoại” (Em giả vờ vừa đi vừa cầm điện thoại lên nghe)
Đứng đực mặt bên ngoài trời gió lạnh chừng 10 phút thì thoáng thấy ông già em nhấc đích rời khỏi ghế, hình như ổng đi vệ sinh. Đu moá, ta nói em đẩy xe vào nhanh y chang thằng ăn cướp, cũng hên là mẹ em hình như lúc đó đã ngủ rồi thì phải.
Phải nói là hôm ấy em rất đau, nằm ngủ mà ê buốt hết mình mẩy, tuy nhiên, thật sự nhờ những vết thương này mà em mới có thể biết được tất cả mọi sự việc, giờ chỉ còn thêm thông tin về địa chỉ của ngôi nhà bé Huệ đang ở nữa thôi là em có thể giải cứu nàng được rồi. Vì tình yêu mà hi sinh một chút, âu cũng không có gì quá to tát đối với em. Em chỉ hi vọng thằng Minh vì con gái nó mà tha cho bé Huệ, sẽ bỏ qua tất cả cho nhỏ để nàng có thể trở lại với cuộc sống thường nhật.
Và sau lần này, em nhất quyết sẽ kêu bé Huệ chuyển sang một nơi hoàn toàn mới, xa hơn chỗ ở cũ, và mỗi ngày đi làm về em sẽ ghé qua thăm nhỏ. Bên cạnh đó, em cũng sẽ khuyên nàng đừng bao giờ dính vô mấy vụ gái bao, gái biếc này nữa, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp chuyện như vụ thằng Minh thôi.
Ngày hôm sau, trong giờ làm em liên tục nhắn tin cho con Ly hỏi về thông tin của bé Huệ cũng như địa chỉ căn nhà bí mật đó, nhưng tất cả vẫn không có dấu hiệu khả quan, thằng già Minh nhất định giấu giếm và khăng khăng không biết bé Huệ đang ở đâu.
Cảm giác lo lắng lại một lần nữa xuất hiện trong em, không biết phải làm sao để thằng Minh tha cho bé Huệ, em thầm nghĩ “không lẽ giờ lại vác mặt lên nhà thằng Minh lần nữa sao?”. Mà hỡi ôi, lần trước nó có cảnh báo với con Ly rằng: “Đừng bao giờ cho ổng thấy lại mặt em nữa, không thôi ổng đập em chết”. Mà em nghi là, nếu giờ em lên nhà ổng, ổng phục người úp mề em thì chắc em bỏ xác nơi đất khách quê người mất. Tâm trí em giờ như ngàn cân treo sợi tóc, chả biết làm gì khác ngoài việc ngồi đợi chờ với hi vọng con Ly cứu bé Huệ ra như lời nó đã hứa với em trước đây: “Em hứa sẽ đưa bé Huệ ra ngoài”.
Em cũng chả dám làm lớn chuyện này, không dám tiết lộ cho ai khác nghe hết, kể cả thằng Bình, bởi vì có nói ra tụi nó cũng không giúp gì được cho em, có khi lại còn chửi em là “mày rãnh quá, đi lo cho cái con điếm”.
Ba ngày…rồi năm ngày lại trôi qua, tưởng chừng như mọi thứ rơi vào vô vọng, nhưng bất ngờ vào một buổi tối nọ, con Ly nó báo cho em tin vui là đã biết được địa chỉ căn nhà, và còn nói thêm rằng, ba nó đã đồng ý tha cho bé Huệ, bỏ qua mọi thứ. Em cũng không tin đây là sự thật, sao tự nhiên thằng Minh lại ngoan hiền thế này.
“Alo, anh Phúc ơi, anh chạy qua phòng trọ em đi, em biết được địa chỉ nhà đó rồi, và ba em hứa là tha cho bé Huệ luôn rồi” (Con Ly giọng hấp tấp nói trong điện thoại)
“Vậy cơ à, ùa, anh qua liền, em ra ngoài đợi anh nha, anh với em chạy qua đó luôn” (Em vui quá nên trả lời gấp gáp)
“Dạ”
Nghe dứt lời, em bỏ hết tất cả công việc sang một bên, lái xe thật nhanh tới phòng trọ của con Ly và mấy chị em khi kim đồng hồ chỉ 6h15. Vẫn như lần trước, em đứng ở bên ngoài để đợi con Ly đi ra, hôm nay xui cái là bị con mẹ Trâm từ đằng sau đi lên bắt gặp, “quái lạ, con này hôm nay đi đâu mà giờ mới về phòng thế này”. Mới đầu, em cố cúi gầm mặt xuống, gục đầu vào cổ lái xe, nhằm không muốn cho con Trâm phát hiện, nhưng con quỷ sứ này nó nhìn cái xe và dáng em nên đã nhận ra em.
“Anh Phúc, đứng đây làm gì vậy, sao không vào phòng tụi em chơi”
“À không, anh đang đợi thằng bạn, nó cũng ở khu này nè, em mới đi đâu về à” (Em giả vờ và đánh trống lãng)
“Em đi bộ ra đây mua ít đồ ăn, anh vào phòng chơi đi”
“Thôi, cám ơn em, khi khác nha”
“Hihi, bữa nào anh dẫn anh Bình lên đây chơi nhé” (Bố cái con mê zai)
“Ùa hihi, em vào nhà đi”
“Vậy thôi em vô nha, chào anh”
Hên ghê, nhờ con Ly nó ra chậm nên con quỷ Trâm nhiều chuyện không phát hiện được, mắc công nó tưởng em với con Ly đang quen nhau nữa thì vỡ mồm. 10 phút sau thì con Ly cũng lộc cộc vác cái mặt đầy phấn son đi ra, tâm trạng của nó hôm nay có vẻ khá vui vẻ và thoải mái, chắc nó nghĩ ông già nó đã bỏ qua tất cả cho bé Huệ rồi. Em thì cũng mừng và phấn khởi lắm, lại sắp gặp lại nàng rồi, chỉ mong thằng Minh nó giữ lời hứa, đừng có đến đó rồi trở mặt ra.
“Sao em, giờ mình chạy qua căn nhà đó luôn à”
“Không có, giờ anh chạy qua nhà bố em đi” (Cái lọ gì thế này)
“Ơ, sao lại qua nhà bố em”
“Bé Huệ đang bên đó đó, chứ không có ở nhà kia đâu, tối qua ba em dẫn nhỏ về đó rồi, còn dặn em là kêu anh lên nhà để nói chuyện”
“Ủa chứ bữa ba em chửi anh, kêu đừng bao giờ cho ổng thấy mặt anh nữa mà”
“Anh yên tâm đi, ổng đã hứa với em là sẽ bỏ qua tất cả, không làm gì anh với bé Huệ nữa đâu”
Nghe lời con Ly, em mới chạy thẳng tới nhà thằng Minh luôn, bước tới cửa mà tim em nó đập thình thịch, không biết vào đây rồi có xảy ra chuyện gì không, lát có còn mạng để mà trở ra không nữa. Nhưng thấy con Ly quả quyết là không sao hết, nên em lấy hết can đảm dắt xe và đi chầm chậm vào. Ta nói, vừa đặt chân vào trong, mấy con quỷ chó bẹc giê bị xích đằng sau sủa ầm lên mà trym em nó muốn teo lại như cọng bún, mồ hôi mồ kê chảy ra như tắm mặc dù trời khi đó rất lạnh.
Hình ảnh đập vào mắt em và gây ngạc nhiên đầu tiên cho em đó là bé Huệ, vâng, nàng đang ngồi trên cái xích đu mà con Ly hồi nhỏ thường hay chơi. Thật sự, em rất vui mừng hớn hỡ khi nhìn thấy nàng, nhưng em vẫn không hiểu tại sao nàng lại ở đây.
Em với con Ly sau đó tiến lại chỗ bé Huệ, rồi thay phiên nhau hỏi thăm:
“Mày sao rồi Huệ, tao, tao…thật sự xin lỗi mày” (Con Ly khuôn mặt buồn so hỏi)
“Tao không sao đâu, lỗi đâu phải do mày, lỗi cũng tại tao thôi”
“Mấy bữa nay ba tao có hay đánh đập gì mày không, mày có bị đau chỗ nào không”
“Thôi chuyện qua rồi, tao không muốn nhắc lại đâu, sau hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra”
“Tao xin lỗi, nhiều lúc tao khuyên và năn nĩ ba tao, nhưng mày biết rồi đó, tính ổng bất thường và vũ phu lắm, hồi trước mẹ con tao cũng bị ổng hành hạ, chỉ biết câm nín mà chịu đựng thôi”
…………………………………………………………………………………………
“Huệ, anh hỏi thật nè, em có sao không, ổng có quýnh em nữa không” (Em nhẹ nhàng tra hỏi bé Huệ)
“Anh Phúc, em xin lỗi anh nha, vì em mà mấy bữa nay anh vất vả quá, lại còn bị người ta đánh đập nữa, em không sao đâu, anh đừng lo cho em nữa” (Bé Huệ mắt rưng rưng như muốn khóc, có vẻ như nàng đang cố che dấu những vết thương đang ẩn mình bên trong cơ thể)
Nghe bé Huệ nói vậy em cũng không muốn hỏi thêm điều gì nữa, bởi vì em biết rằng nàng đã không muốn nhắc lại chuyện đã qua. Vì tôn trọng nàng, em với con Ly mới lái qua chuyện khác và kể một số câu chuyện lặt vặt xảy ra trong cuộc sống. Cả 3 chúng em ngồi đung đưa trên chiếc xích đu, vui vẻ cười giỡn như chưa có gì xảy ra, lâu lâu để ý em thấy bé Huệ xoa xoa vùng bụng và mông, khuôn mặt nàng hơi mếu xệch tỏ vẻ đau đớn lắm. Thật sự là em tức thằng chó Minh lắm, nếu giết người mà không đi tù thì nó sẽ là thằng em giết đầu tiên. Thôi thì việc gì bỏ qua được thì bỏ qua, với những việc xấu nó làm trong quá khứ và hiện tại, em tin rằng ông trời sẽ trừng phạt nó thích đáng.
3 bọn em ngồi chơi xíu thì ba con Ly lái xe hơi từ ngoài nhà vào, ngồi bên cạnh bé Huệ, em thấy cơ thể nàng cứ như thể đang run lên từng hồi, nàng có vẻ vẫn còn sợ ổng lắm. Em nắm tay nàng thật chặt, nhưng xin lỗi nàng, anh cũng run bỏ mẹ ra đây nè, không biết lát sẽ phải làm gì, nói gì khi đứng trước thằng Minh. Chiếc xích đu đang đung đưa thì bỗng chốc dừng phắt lại, thay vào đó là một bầu không khí nặng nề. Thoáng nhìn qua con Ly thấy khuôn mặt nó cũng trĩu xuống, nhưng nó cố ra vẻ là vui vẻ lắm. Thằng Minh xách cặp từ từ tiến lại gần 3 đứa em, bé Huệ khi ấy sợ hãi cúi đầu xuống như một tội phạm, còn con Ly và em thì đứng dậy.
“Sao không vào nhà ngồi mà ngồi ngoài này” (Quái lạ, thằng Minh hôm nay sao ăn nói nhỏ nhẹ thế này)
“Bạn con không vào đâu, có phải ba hứa với con là sẽ bỏ qua tất cả không” (Con Ly lấp bấp mở miệng)
“Con đi vào đây với ba”
15 phút sau thì con Ly trở ra ngoài, nó cầm một cái tập giấy gì đó rồi dúi vào túi của bé Huệ, có vẻ nó không muốn cho em thấy. Sau đó nó mới quay sang dặn em là: “Anh đưa bé Huệ về giùm em nha, em sẽ về sau, sau này sẽ không có chuyện gì nữa đâu”.
Em không biết 2 cha con con Ly đã nói gì ở đằng sau, chỉ đoán già đoán non là thằng Minh nó kêu con Ly đưa cho bé Huệ một số tiền khá lớn, chắc có lẽ là số tiền còn lại nó trả khi bé Huệ làm gái bao, hoặc có lẽ nó muốn bé Huệ “im lặng” bỏ qua những trận bạo hành nó đã gây ra cho nàng. Thời này đúng là có tiền là có tất cả mà.
Thế là kể từ giây phút ấy, em với bé Huệ lại một lần nữa gặp lại nhau. Em muốn hỏi nàng nhiều điều lắm nhưng thấy tâm lý nàng không ổn định nên chỉ tìm cách làm cho nàng vui thôi. Em chở nàng về lại phòng trọ, nơi mà một vài chiếc áo của nàng đã rơi xuống đất do mưa gió. Hôm ấy nàng ít nói đến lạ thường, nhiều lúc em đụng vào người nàng, nàng đều tìm cách tránh đi. Em dìu nàng nằm xuống giường, bảo nàng chợp mắt xíu để em chạy ra ngoài mua cho nàng tô phở.
8h30 tối, em mang tô phở về, bé Huệ vẫn còn đang ngủ, nàng nằm co ro trông thương tâm lắm. Em bèn lay người nàng dậy rồi kêu nàng ăn tô phở cho khoẻ. Nàng không nói gì hết, cứ lầm lũi ăn cho hết tô phở rồi lại lăn đùng ra ngủ. Hình như nàng đang mặc cảm với emthì phải, sợ em khinh ghét nàng vì những điều nàng đã làm vừa qua, “nàng ơi, ta nào đâu có xem thường nàng cơ chứ”.
Đêm ấy, em sợ bé Huệ có chuyện và gặp ác mộng, nên em đã quyết định ở lại qua đêm với nàng tại căn phòng trọ đó, tính mai dậy sớm rồi về nhà chuẩn bị đi làm. Em nằm ôm nàng ngủ một cách say sưa, em vuốt mái tóc thân thương của nàng, rồi vô tình chạm vào khoé mi của nàng, “hình như nàng đang khóc, nàng đang giả vờ ngủ”, em thầm nghĩ.
Nói sao thì nói lúc đấy em cũng đuối qua rồi nên ngủ lúc nào không hay luôn. Nhưng khoảng 2,3 giờ đêm thì em có cảm giác như bé Huệ đang ôm em, rồi nàng gục đầu vào ngực em nữa. Em cũng từ từ lim dim mở mắt dậy, thấy nàng cũng đang mở mắt nhìn xa xăm, nom có vẻ rất nhiều suy nghĩ.
“Huệ, em ngủ chưa”
“Dạ, em chưa ngủ, em tưởng anh ngủ rồi chứ” (Giọng nàng nhỏ nhẹ như nói không ra hơi)
“Em buồn lắm phải hông, có gì kể anh nghe đi”
“Em nhớ mẹ, nhớ chú Hùng, nhớ các em của em lắm, thằng em út của em sắp đi mổ tim rồi, em không biết có sao không” (Nàng mắt ướt lệ nhoà, nói trong nước mắt)
“Anh tin mọi thứ sẽ tốt thôi em à, em biết không, anh thương em lắm đó”
“Em biết chứ, em còn biết vì em mà anh đi đánh nhau với người ta nữa”
“Em còn thiếu bao nhiêu tiền nữa để chữa trị bệnh tim cho em trai của em, có gì anh đi gom góp vay mượn một số nơi”
“Em đủ rồi anh, anh giúp em nhiều quá rồi”
“Có gì cần anh giúp thì em cứ nói nha”
“Dạ, anh nè, mai em đón xe trở về quê rồi, bệnh tình của em trai em khá nguy kịch, em phải về phụ mẹ chăm sóc cho mấy đứa. Em thật cám ơn anh tất cả mọi thứ anh đã làm cho em, sau đêm hôm nay anh quên em đi nha, anh là người tốt, em không muốn anh dính vào thế giới đen tối của tụi em đâu, anh còn tương lai, gia đình nữa”
“Sao em lại nói vậy, nếu anh khinh rẻ nghề của em thì anh đã bỏ đi lâu lắm rồi, đâu có trụ lại bên cạnh em như ngày hôm nay, em có hiểu không”
“Em hiểu, nhưng chúng mình đến với nhau sẽ chỉ nhận lấy khổ đau và không có kết quả gì đâu anh à, anh thấy không, anh mới quen em có mấy tháng thôi mà đã ra nông nỗi này rồi”.
“Anh chịu được mà, chỉ cần em tin tưởng thì anh tin mọi thứ sẽ qua thôi”
“Dạ, thôi, khuya lắm rồi, mình ngủ đi anh”
“Em cho anh ôm em ngủ heng, nhớ mùi thơm của em quá à”
“Dạ hihi”
Khoảnh khắc hạnh phúc khi em được ôm bé Huệ vào lòng ngủ suốt đêm đã nhanh chóng bị xua tan khi bình minh ló dạng. 6h30 sáng, em chợt mình tỉnh giấc, quay qua quay lại, nhìn khắp căn phòng nhưng đã không còn thấy hình bóng của bé Huệ nữa, “quái lạ, mới sáng sớm mà nàng đã đi đâu rồi”, em lo lắng suy nghĩ.
Ngay lập tức, em chụp lấy cái điện thoại tính gọi cho nàng, thì thấy một dòng chữ tin nhắn dài ngoằn trên màn hình, có lẽ đây là những điều bé Huệ viết để lại cho em, thay cho lời tạm biệt, thế là nàng đã bỏ đi rồi, đi thật rồi, không còn vương vấn gì nữa hết:
“Anh Phúc, em là Huệ nè, sáng nay em phải đón chuyến xe sớm để về quê, thấy anh ngủ ngon giống chú mèo con quá hihi, nên em hông dám đánh thức chào tạm biệt anh. Em xin lỗi anh vì sự ra đi đường đột như thế này, anh nhớ về nhà sửa soạn đi làm nha chưa, đừng có đi tìm em nữa. Em cám ơn tình cảm anh đã dành cho em bấy lâu nay, trước giờ chưa ai đối xử tốt với em như anh hết đó, nhưng em xin lỗi anh, thật ra tình cảm của em đã chết theo một người đàn ông khác rồi, em không muốn nói ra điều này vì sợ anh buồn. Anh ráng quên em đi và tìm một người con gái ăn học đàng hoàng đi nha, đừng dính vào tụi con gái mại dâm như tụi em. Một lần nữa em xin lỗi anh, nếu có duyên, một ngày nào đó 2 chúng mình sẽ gặp lại. Bye anh, bé Huệ”.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, đọc những dòng tin nhắn mà nước mắt em cứ trào dâng ra, lần đầu tiên em đã rơi lệ rất nhiều vì một người con gái, lại là một cô gái bán dâm. Có lẽ như, “tình cảm của nàng đã chết theo một người đàn ông khác, người đó ắt hẳn là cậu chủ tại căn nhà lần đầu tiên nàng ở khi vừa lên sài gòn”. Thế mà bấy lâu nay em cứ thầm nghĩ rằng, nàng sẽ dành một chút tình cảm gì đó cho mình, nhưng tất cả đều đã sai, sai lắm.
Ngày hôm ấy, em rất muốn đuổi theo nàng, chí ít là gặp trực tiếp rồi chúc nàng một câu “thượng lộ bình an”, nhưng em biết đi đâu để gặp nàng bây giờ, có lẽ giờ nàng đã ngồi lên xe về quê rồi. Gọi điện cho nàng thì máy nàng đã ò í e như vốn nó vẫn thường xảy ra.
1 tháng sau….
2 tháng sau….
3 tháng sau….
4 tháng sau….
5 tháng sau….
5 tháng trời ròng rã kể từ ngày bé Huệ cất bước ra đi, hằng đêm em vẫn gọi điện vào số máy của nàng với hi vọng có người trả lời, nhưng tất cả đều bặt vô âm tính. Em rất, rất, rất..rất là muốn biết nàng giờ ở nơi đâu, cuộc sống của nàng giờ như thế nào, rồi gia đình của nàng, và về căn bệnh tim của thằng em nàng đã chữa khỏi chưa, em nhớ nàng lắm, nhưng thật sự là em không biết phải làm sao hết, em đã hỏi hết mấy nhỏ bạn của nàng về thông tin địa chỉ dưới quê của bé Huệ để em tìm xuống đó, nhưng không một ai biết hết. Cho dù như thế nào đi nữa, em vẫn sẽ đợi nàng, dù thời gian có kéo dài bao lâu, em vẫn luôn tin giữa em và bé Huệ có một sợi dây duyên nợ, sẽ có một ngày em lại được thấy hình bóng thân thương của nàng một lần nữa.
Còn về phần con Ly, kể từ cái đêm bé Huệ ra đi, nó đã quyết định rời xa thế giới mại dâm và quay trở lại về bên người cha già mất nết của nó. Nói là trở về cũng không đúng, thật ra hồi ấy, để “mua chuộc” ông Minh tha cho bé Huệ, con Ly đã hứa với ba nó là sẽ dọn về nhà ở luôn, rồi cam kết với ba nó là không trở lại con đường mại dâm nữa. Hèn gì khi ấy thằng Minh nó lại bỗng trở nên hiền dịu và bỏ qua dễ dàng cho cả em và bé Huệ như vậy, tất cả là nhờ con Ly. Âu cũng là điều tốt cho con bé, bởi vì dù sao cũng tránh xa được con đường tội lỗi, tuổi nó còn khá trẻ, hi vọng con bé sẽ tiếp tục con đường học vấn và kiếm được một công việc khác tốt hơn sau này.
Căn phòng trọ khi xưa 5 người, bao gồm bé Huệ, con Ly, Hà, Trâm, Quyên, đông vui và đầy ấp tình thương cũng như sự quan tâm lẫn nhau giữa các chị em, nhưng giờ đây chỉ còn lại con Quyên và con Hà, cô quạnh biết dường nào.
Về hoàn cảnh của con Trâm, cách đây 2 tháng, tức sau 3 tháng kể từ ngày bé Huệ bỏ đi, con bé T xinh xắn mà em vẫn hay ghẹo nó là bạn gái của thằng Bình, cũng đã dọn đồ lầm lũi bỏ đi một nơi nào đó rất xa, xa lắm, nó cắt đứt mọi liên lạc với tất cả các chị em khác, và với cả em và thằng Bình. Nghe đâu đó nó bị xét nghiệm dương tính với HIV, một thằng khách bỏ mẹ nào đó đã truyền căn bệnh thế kỷ vào người con nhỏ, khiến con bé rơi vào tuyệt vọng và bỏ đi biệt xứ tự bao giờ. Tiếc thương thay cho thân phận của con Trâm, người con gái còn rất trẻ, đúng là hồng nhan bạc phận.
Về thằng Minh, ba con Ly, cách đây vài hôm đã bị cảnh sát bắt giữ vì lái xe tông chết người trong tình trạng say rượu. Con Ly hiện đang rất buồn, nó phải một mình thường xuyên đến thăm tù ba nó. Âu cũng là những quả báo mà thằng Minh phải gánh chịu cho những lỗi lầm nó đã mang trong quá khứ, chỉ tội nghiệp cho con bé Ly, thân cô thế cút giờ không nơi nương tựa, mặc dù cả ba và mẹ nó đều đang còn sống trên cõi đời này.
…………………………………………………………………………………………
Phần 1 của câu chuyện “Lời trần tình của một ả điếm” đến đây xin kết thúc. Câu chuyện có phần hay, phần dở, nhưng dù sao với những diễn biến và tình tiết trong 25 chương của truyện, em hi vọng sẽ đem lại cho mọi người một cái nhìn tốt hơn về nghề mại dâm, cũng như những cô gái bán dâm. Bên cạnh những cô gái hư hỏng, tự sa ngã vào con đường tội lỗi, thì còn đó là hình ảnh của các cô gái tốt bụng, ngoan hiền, vì hoàn cảnh éo le nên đã buộc dấn thân vào cái nghề được cho là nhơ nhuốc này. Do đó, trước khi chúng ta phán xét một con người, đừng nhìn vào vẻ bề ngoài, hay nhìn vào công việc của họ mà đánh giá, chúng ta nên tìm hiểu thấu đáo cặn kẽ cuộc sống của họ trước khi dành “tặng” cho họ những từ ngữ vô liêm sĩ. Với các cô gái trẻ đẹp, đang sống hạnh phúc trong vòng tay thương yêu của cha, của mẹ, xin một lần hãy nghĩ về gia đình, đừng vì những ích kỷ bản thân mà sa lầy vào những cám dỗ cuộc sống, để rồi sau đó phải trả giá đắt.
Câu chuyện “Lời trần tình của một ả điếm” hoàn toàn dựa trên những diễn biến có thật ngoài đời, nhưng để giữ bí mật, tên của các nhân vật cũng như một số địa điểm đã được thay đổi hoàn toàn. Câu chuyện xảy ra cách hiện tại khoảng 5 tháng, tức tầm tháng 4, tháng 5 vừa qua.
Nếu không có gì thay đổi, phần 2 của câu chuyện sẽ được ra mắt trong thời gian sớm nhất. Trong phần 2 sẽ có sự trở về của thằng Vinh, và sự xuất hiện hoàn toàn mới của một cô bé khác, cũng là một ả điếm. Rồi đây, những trận đánh nhau đẫm máu với bọn ma cô, những khoảnh khắc lãng mạn trai gái, những góc tối của nghề mại dâm…sẽ lại tiếp diễn theo thời gian.
Một lần nữa, em xin gửi lời cám ơn đến mọi người đã quan tâm và bỏ thời gian ra đọc truyện.
[Truyện Teen] Em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé Tình yêu vốn dĩ là sợi dây liên kết hai trái tim vốn xa lạ trên con đường đời, gắn kết với nhau tạo lên những ngọt ngào và hạnh phúc nhưng nó cũng là con dao sẳn sàng làm bị thương đến chạy máu trái tim bạn Đọc Truyện » |