Insane

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Cá Lớn Cá Bé Online
Cá Lớn Cá Bé Online
Một siêu phẩm Đồ Họa dành cho Android, Iphone, Ipad, đem cả Đại Dương về Dế Yêu của Bạn.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chiều chủ nhật! Trốn trong 1 góc quán Fantasi, Linh Như cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay Việt Thế ra viện, Tuấn Vũ và Khánh Nam đang lo cho anh ấy rồi. Tự nhiên nó muốn ở 1 mình. Suốt những ngày qua, đã cố tỏ ra thật dửng dưng, tỏ ra mình vẫn trụ vững… nhưng càng cố gắng càng thấy như ngã gục. Vậy mà suốt 3 năm ba vẫn cố đóng cho đạt vai 1 người chồng phản bội vợ, cốt để giữ lại trong lòng những đứa con niềm tự hào về 1 người mẹ tuyệt vời. 
Sao ba có thể làm được… mà con thì không?
Nếu trên đời có 1 thứ tình yêu nào khiến nó cảm thấy như sợ hãi, như khuất phục, thì đó chính là tình yêu ba dành cho mẹ. Một tình yêu vĩnh cửu. 
Sống thử trong sự quay lưng của bạn bè, trong sự tẩy chay… xem ra khó quá. Đi đâu cũng nghe người ta dèm pha về mình, thậm chí chì chiết ngay trước mặt. Vậy mà vẫn tỏ ra không có gì. Nhiều lúc nó thấy sống mũi mình cay xè, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Ji Hoo và Khương Duy hôm trước, nó lại cố nhịn. Ngay cả họ còn chẳng tin nó… thì giải thích làm gì nữa cho mệt? Mà như thế cũng hay. 
Ji Hoo dạo này trầm hẳn. Nó nhìn thấy điều ấy. Và nó còn đọc được cả những dòng suy nghĩ miên man trong đầu Ji Hoo. Qủa là hai cú shock cùng lúc đã đánh gục Ji Hoo gần như hoàn toàn. Cậu hay nghĩ ngợi hơn, hay ở 1 mình hơn… và gần như chẳng tiếp xúc với ai cả. Lại còn làm những hành động kì quái hết sức nữa. Nó biết. Nó hiểu. Nhưng điều đó lại khiến nó cảm thấy thoải mái. 
Nó không phải 1 đứa độc ác. Nhưng sao nó vẫn thấy chưa hả…
- Muốn chơi 1 bài không nhóc? Lâu rồi anh không thấy em chơi đàn…
Quán đang vắng khách, anh phục vụ vừa lau lau mấy cái li vừa đề nghị nó.
- Quán mình đang vắng! Thoải mái đi! Với lại em chơi hay mà.
- Phải đấy! – Chị người nước ngoài còn ngọng ngọng giọng Việt Nam cũng tán thành.

Fantasi là quán café chủ yếu phục vụ người nước ngoài, nhân viên cũng hầu như là các du học sinh, vừa là làm thêm, vừa như 1 câu lạc bộ giao lưu, cũng là để vơi đi cảm giác nhớ nhà trong lòng người xa quê. Yêu cầu không quá cao để vào làm, chỉ đơn giản là… biết ít nhất 1 thứ ngoại ngữ. Có thể nghe qua sẽ thấy khó. Nhưng lại chẳng có gì to tát cả. Vì chỉ duy nhất có 1 người là dân Việt Nam chính gốc, tất cả còn lại đều là người lai hoặc là chẳng có chút liên quan gì đến Việt Nam. Từ người Mĩ, Anh, Pháp… cho đến Trung Quốc, Lào, Singapore, Hàn Quốc… và cũng có 1 anh chàng người Austraylia. Fantasi và nhà hàng Sapori d'Italia thông với nhau. Vì thế những nhân viên người Italia của Fantasy đã được chuyển qua Sapori d'Italia làm.

*

* *




Tiếng piano dịu dàng của Adagio ngân lên phía trong quán làm Viết Quân đứt mạch suy nghĩ.

Cậu đang ngồi ở 1 góc vườn khá kín đáo kiểm tra lại lần cuối những bước kế tiếp. Lần này đơn thương độc mã hành động nên khá nguy hiểm, sơ sẩy 1 chút là đi tong. Không có Khánh Nam giúp sức, phần trăm thành công đã giảm đi đáng kể.
Viết Quân vẫn hay chơi bản này. Nhưng không hiểu sao tự nhiên cậu thấy nó cảm xúc quá. Tiếng nhạc nhẹ nhàng nhưng như cứa vào lòng người nghe vậy… Cảm giác mơ hồ… sự chia cắt… nỗi buồn mênh mông… một thứ gì đó trượt khỏi tầm tay và khó nắm bắt…
Trống rỗng!
- Anh ơi! – Viết Quân ra dấu gọi 1 anh phục vụ người nước ngoài – Em có thể mượn cây violon không?

= = = = = = = = = = = 
Tiếng violon vút lên giữa không gian làm Linh Như lỡ mất 1 nhịp. Những âm thanh da diết, sâu lắng hòa vào từng nốt nhạc của nó. Piano và Violon. Cả 2 hòa quyện với nhau khiến lòng người nghe xúc động và xao xuyến.
Tiếng Violon hoàn toàn lấn át âm thanh êm dịu của Piano. Một thứ cảm giác thật khó diễn tả.
Nhạc không lời mới chính là thứ âm nhạc của cuộc sống. Vì mỗi người sẽ tự viết ra lời ca cho nó, tạo nên 1 bản nhạc cho riêng tâm hồn mình.
Nó sợ hãi. Khi đối mặt với thứ âm thanh da diết mà 1 ai đó ngoài kia đang sướng lên… Bàn tay nó run run trên phím đàn… 
Nó cảm nhận được 1 tâm hồn đang bị tổn thương và tìm đến Adagio để hàn gắn…
Tiếng violon ngân dài, vừa mạnh mẽ, lại vừa yếu đuối…
Nỗi lo lắng, bất an trong từng nốt nhạc…
Nỗi sợ hãi… muốn tìm quên… muốn trốn chạy…
Tiếng Piano êm dịu mà mượt mà…
Như xoa dịu phần nào sự hoang mang không dứt khoát trong tiếng Violon…
Hòa quyện…
Đan xen…
Sự đồng cảm…
Thấu hiểu…


Viết Quân thẫn thờ buông vĩ xuống khi nhìn thấy dáng người quen thuộc bên cây dương cầm. Cậu lùi hẳn ra sau, tránh những cái nhìn từ bên trong ra đây. Ít ra từ vị trí này, cậu có thể quan sát Linh Như mà không bị ai để ý. 
Tiếng piano vẫn êm dịu vang lên trong quán. Có lẽ kết luận về 1 con người chỉ thông qua tiếng đàn không hoàn toàn đúng… nhưng ít ra nó có động lực cho Viết Quân lúc này. 
Thần người ra 1 lúc, Viết Quân tiếp tục bản nhạc của mình…

Tại sao chúng ta không thể hiểu hết về nhau như khi song tấu…?
Có phải do anh… chưa bao giờ…chịu nghe em …
Hay… vì…
Bằng mọi giá… anh sẽ đánh cược tất cả cho ván cờ này…


*

* *



- Sao anh không dùng xe của anh đi! – Lê Dũng càu nhàu.
- Mau lên! Cho anh mượn! Không thì mày chết chắc đấy. – Viết Quân đe dọa.
- Nhưng anh mượn làm gì chứ? Vậy em đi bằng cái gì? Xe anh đâu? Xe anh xịn hơn xe em nhiều mà…

Viết Quân nhìn Lê Dũng 1 lúc rồi đặt lên trên bàn 1 tập giấy photo.
- Đây là toàn bộ thông tin tư liệu về con bé lớp trưởng 10B4 mà chú mày đang tán tỉnh. Thông tin mật đấy! Nếu cho anh mượn xe, chú mày sẽ có ngay 13 tờ lí lịch này của con bé. Còn nếu không, đừng trách anh nhá, dạo này anh có hứng với mấy con bé lớp 10 lắm. Mà con bé đấy thích đi ô tô hơn đi xe máy đấy.

Lê Dũng cầm tập giấy lên, lật 1 vài trang đầu với ánh mắt thán phục dành cho Viết Quân.
- Anh đã làm thế nào vậy?
- Những gì anh cần thì sẽ có. Đây! Album ảnh của nó nữa này, từ hồi mới sinh ra đến giờ đấy. Còn mật khẩu nick chat và mail của nó, có trong đây hết cả. 
- Sao anh không mua 1 cái xe nữa?
- Kệ anh! Mua thêm cái nữa với dùng cái anh đang đi có khác gì nhau? Mà sao mày nhiều chuyện thế? Có cho mượn không?
- Nhỡ anh lấy xe em đi… gây tội ác thì sao?
Viết Quân thở dài.
- Nếu muốn gây tội ác thì anh thích dùng súng hơn.

Lê Dũng nghĩ ngợi 1 lúc rồi nhìn tập “hồ sơ” cùng cuốn album rồi vào trong nhà, lát sau đi ra đưa cho Viết Quân tận 2 chùm chìa khóa.
- Dạ! Cả 2 con xe của em! Cho anh mượn hết. Hì hì! Mong anh giúp đỡ.
- Anh lấy tạm cái này đã, cái còn lại ngày mai anh mượn. À… - Viết Quân lại rút trong túi ra 1 tờ giấy nữa rồi đưa cho Lê Dũng – Đây là kế hoạch cưa cẩm con bé đó mà đích thân sát thủ tình trường đã vạch ra cho chú mày. Liệu mà hành động.
- Sát thủ tình trường? Ngọc Hưng á?
- Không! Sư phụ của anh Ngọc Hưng cơ.
- Tuấn Vũ? – Lê Dũng reo lên phấn khích. – Được thế thì còn gì bằng? Mà làm sao ông anh làm được thế? Tuấn Vũ nói quy ẩn giang hồ rồi cơ mà.
- Anh mà muốn thì cái gì chẳng làm được. – Viết Quân chợt phì cười. – Mày đã cho anh mượn cả 2 cái xe thì anh cũng phải giúp cho trót chứ.

*

* *

Rầm!
Tuấn Vũ đập sầm cánh cửa phòng Khánh Nam làm cây bút trên tay Linh Như đi chệch 1 nét trên trang giấy.
- Sao thế? – Linh Như quay lại.
- Anh bị dở hơi à? Giật cả mình. – Khánh Nam cáu kỉnh thò đầu ra từ trong chăn với mái tóc bù xù.
- Thằng nào gan to mà dám trêu ông anh thế? – Việt Thế vừa lau chỗ nước mà vừa giờ cậu giật mình làm đổ, vừa hỏi.
Mai Chi từ bên ngoài bước vào, phá lên cười ầm ĩ.
- Khánh Nam! Càng ngày chị càng thích thằng bé Viết Quân bạn em đấy. Ha ha ha! Nó đã dám chơi Tuấn Vũ 1 vố.

Tuấn Vũ! Sau 1 hồi vật lộn đấm đá quanh phòng thì cuối cùng cũng chịu ngồi xuống để… kể.
- Thằng ranh đó, thằng ranh Viết Quân đó, nó bắt anh lên kế hoạch tán tỉnh con bé lớp trưởng 10B4. Từ đầu anh không chấp nhận, thế rồi… bọn mày biết nó đã làm gì không?

3 đứa lắc đầu. Tuấn Vũ hậm hực tiếp tục trong tiếng cười khúc khích của Mai Chi.
- Nó… nó dám quay trộm cảnh anh thay đồ chuẩn bị chơi bóng, gọi Mai Chi ra, rồi dọa… sẽ đưa cho Mai Chi xem. Còn bảo anh, nếu kế hoạch thành công thì nó mới trả lại đoạn băng…


37.2: Tóc Đỏ và Tóc Hạt Dẻ!


5h chiều… Cái giờ mà đáng nhẽ Viết Quân đang ngồi ngoan ngoãn ở nhà xem TV rồi mới phải… Thế mà cậu vẫn đang ở đây, cùng 1 chiếc xe máy(của Lê Dũng), loang quanh luẩn quẩn quanh 1 con đường không biết bao nhiêu lần.
Đã thấm mệt, Viết Quân dừng xe lại trước 1 ngôi nhà 2 tầng sơn màu vàng cam, tay lật phật tờ giấy. Hình như cậu đang tìm nhà ai đó…
- Anh Quân… Anh đang tìm ai ạ? – Tiếng em rụt rè cất lên sau lưng.
- Ơ… - Viết Quân ngơ ngác – Sao em lại ở đây?
- Đây là nhà em mà. Anh có cần em giúp gì không?
- À anh đang tìm nhà Ngọc Hưng. Ngọc Hưng trong Hội học sinh ý mà, em biết chứ? Anh mới vào nhà anh ấy có 1 lần, mà lại là buổi tối, nên giờ chẳng nhớ là ở đâu nữa. Có địa chỉ đây mà anh tìm mãi không thấy… Điện thoại Ngọc Hưng lại tắt máy nữa chứ. Anh cần lấy quyển sách từ chỗ anh ấy gấp.
- Nhà anh Hưng ấy ạ? Vậy anh nhầm đường rồi. Là đường bên kia cơ mà. – Em chỉ tay sang hướng đối diện.
- Vậy à? Anh không rành chỗ này lắm. Hay em đi cùng anh nhé!

Viết Quân đề nghị. Em rụt rè leo lên ngồi sau lưng. Mái tóc đỏ cạch của em lại càng đỏ hơn. 
Em – Hồng Nhung – 10B11.

Dừng xe trước cổng nhà Ngọc Hưng và lịch sự đề nghị em đợi 5 phút, Viết Quân bước vào nhà cùng Ngọc Hưng.
- Mày lôi theo cái quỷ gì thế kia?
- Thì vậy em mới bảo nó đứng ngoài đấy đợi em chứ. Cho em cốc nước. – Viết Quân ngồi phịch xuống ghế chờ Ngọc Hưng mang nước ra.
- Đây! Mà sao mày lại đi cùng cái con đấy? Anh không ưa nó cho lắm. Bọn con gái 10B11, toàn những cái bọn chẳng tử tế gì…

Mặc cho Ngọc Hưng nói, Viết Quân uống hết cốc nước rồi đứng lên rút bừa 1 cuốn sách trong kệ sách bên cạnh, mà theo như giới thiệu thì thuộc quyền sở hữu của ba Ngọc Hưng.
- Em mượn cuốn này nhé. Sáng mai trả cho. Em về đây.
- Này! Mày đến đây chỉ để uống nước thôi à?
- Vâng.
- Thằng dở người.

Viết Quân quay ra xe.
- Em có bận gì không?
- À… không ạ!
- Ừ! Vậy mình đi đâu đó chơi nhé?
- Dạ? – Em ngạc nhiên đến sững sờ.

Ngay ngày hôm sau, những hình ảnh Viết Quân và em Hồng Nhung 10B11 tung tăng chiều qua đã (lại) lan tràn trên forum. Vẫn như mọi lần, Viết Quân im lặng, không hề giải thích. Người ta gọi em là Tóc Đỏ, để phân biệt với Tóc Hạt Dẻ, cô bé bỉ ẩn với mái tóc dài trong những bức ảnh chụp cùng Khánh Nam, cũng vừa bị tung lên forum ngày hôm qua.

Nếu như cả trường đã quá quen mặt với em Tóc Đỏ thì ngược lại, chẳng 1 ai biết Tóc Hạt Dẻ là người nào. Chỉ có hơn 20 tấm hình chụp Tóc Hạt Dẻ đi cùng Khánh Nam tới rất nhiều chỗ, nhưng không một tấm hình nào có thể chụp em ý 1 cách chính diện, chỉ là từ đằng sau, và nhìn nghiêng.
Đó là 1 cô bé khá cao và có mái tóc dài màu hạt dẻ.
Một chủ đề nóng.
Học sinh trong trường, và cả những thành viên của Hội học sinh, đều tập trung vào Tóc Hạt Dẻ và Tóc Đỏ. Nhưng họ tò mò về Tóc Hạt Dẻ nhiều hơn. Vì mấy ngày nay, Khánh Nam cũng đang trong tình trạng bị tẩy chay khi lúc nào cũng kè kè Linh Như. Hầu hết mọi người đoán già đoán non, và chắc mẩm rằng, Khánh Nam chỉ giả vờ tốt với Linh Như thôi, chứ người yêu Khánh Nam là Tóc Hạt Dẻ kìa.
- Chết mất thôi! Đúng là miệng lưỡi thế gian. – Linh Như mở cửa bước vào phòng họp, và rõ là nó đang phá lên cười.
- Anh biết thừa ai chụp. Nếu không thì làm gì toàn những bức sau lưng thế cơ chứ. – Khánh Nam đi đằng sau.

Tám thằng đang dí mắt vào cái máy tính vội vàng ngẩng đầu lên.
- Chà, Khánh Nam, em nào thế này? Nhìn đằng sau có vẻ khá là thu hút. Tóc dài thướt tha thế này cơ mà. – Ngọc Hưng suýt xoa.
- Chẳng bù với cái người chẳng có lấy chút ưu điểm nào đang đi cạnh anh cả. – Tuấn Anh bĩu môi.
- Hôm nào dẫn em Tóc Hạt Dẻ đến giới thiệu với anh em đồng chí đi mày. – Khương Duy với vài vết bầm tím trên mặt, vỗ vai Khánh Nam tỏ ra khá là hổ hởi và thì thầm vào tai Khánh Nam: “Thế mà tao cứ tưởng mày thích con bé kia thật cơ. Định chơi nó 1 bài hả? Qủa là không làm tao thất vọng.”
Khánh Nam nhìn Khương Duy bật cười, rồi cũng nói nhỏ chỉ đủ Khương Duy nghe: “Còn mày thì làm tao thất vọng quá!
- Ý mày là gì? 
Khánh Nam tỉnh bơ không trả lời và kéo cái ghế bên cạnh Linh Như, ngồi xuống.
- Chà! Có vẻ anh và Tóc Hạt Dẻ thân thiết quá! Có thể coi là người yêu không nhỉ Khánh Nam? – Tuấn Anh vừa nói vừa liếc nhìn Linh Như.
- Linh Như! Có thể coi Tóc Hạt Dẻ là người yêu anh được không vậy? - Khánh Nam quay sang hỏi Linh Như.
- Cứ cho là thế đi. Đẹp đôi mà!
Hai anh em lại cười phá lên.

Mặt Tuấn Anh trở nên cau có, hình như sự xuất hiện của Tóc Hạt Dẻ cũng chẳng có tác động gì đến Linh Như thì phải.
Viết Quân im lặng kéo từng bức ảnh xuống xem đi xem lại.
- Thế nào? Có nhận xét gì về em Tóc Hạt Dẻ của tao không? – Khánh Nam hỏi Viết Quân đầy vẻ thích thú.
- Tóc đẹp. – Viết Quân gọn lỏn, bàn tay khẽ siết chặt thành ghế, cố giữ cho vẻ mặt mình bình thản hết mức có thể.
- Mà xem ra anh đưa Tóc Hạt Dẻ đi chơi nhiều nơi nhỉ? Chắc bạn ấy xinh lắm thì mới lọt vào mắt anh chứ? – Lê Dũng ngẩng đầu lên từ màn hình – Đến Fantasi này, shop thời trang, siêu thị, CLB, sân golf, công viên, trượt băng… Chậc! Lại còn ăn kem giữa đường giữa chợ thế này nữa… Mà đứa nào post ảnh kiểu này làm đau tim anh em quá! Sao cứ chụp mỗi sau lưng bạn ấy nhỉ?
- Chắc ai đó thấy thương tình cho nhan sắc Linh Như không sánh được với bạn ấy nên làm thế thôi. – Tuấn Anh cười khểnh – Hoặc cũng có thể người ta lo Tóc Hạt Dẻ sẽ bị Night trả thù chẳng hạn. Phải không Linh Như?
- Tiếc quá Tuấn Anh à! – Linh Như thở dài tỏ vẻ thương tình Tuấn Anh – Tôi còn biết tường tận cả mấy đời nhà Tóc Hạt Dẻ ấy chứ.
Nụ cười rạng rỡ của Tuấn Anh hơi ngưng lại.
- Phải không anh Nam?
Khánh Nam gật đầu.
- Nhờ Linh Như mà anh biết Tóc Hạt Dẻ đấy chứ.

Con bé đó là cái quái gì chứ?” – Tuấn Anh khẽ thì thầm bực tức. Xem chán mấy bức ảnh của Khánh Nam, tất cả lại quay lại ngắm nghía em Tóc Đỏ của Viết Quân. Rõ ràng trong ảnh, mặt em Hồng Nhung Tóc Đỏ rất chi là hớn hở đi bên cạnh 1 tảng băng lạnh cóng ngơ ngơ ngác ngác là Viết Quân. Chà! 
- Mày nghĩ gì mà đi tán tỉnh 1 con bé chẳng có gì đặc biệt thế vậy? – Bảo Đông xoa xoa cằm với vài cái râu bé tí tẹo teo.
- Lại còn tội lỗi đầy mình! Chẹp! – Ngọc Hưng chép miệng. 
- Ầm ĩ! Lắm chuyện! Vớ vẩn!
Viết Quân kết thúc vấn đề trong 3 từ cô đọng rồi đẩy ghế, gập laptop bước ra ngoài.
- Mày đi đâu đấy? – Khương Duy vội hỏi.
- Đi đăng kí tham gia CLB Trà Đạo.

Cạch!
Phụt!
Rầm!
Loảng xoảng!
Những chuỗi âm thanh kì lạ liên tiếp vang lên trong phòng họp của Hội học sinh.
- Này! Nó vừa nói gì vậy? – Đăng Thành hỏi lại cả lũ.
- CLB Trà Đạo! Trà Đạo đấy! – Ngọc Hưng thì thầm.
- Khô ô ô ô….ng! – Tiếng Quốc Trường hét lên hãi hùng – Viết Quân! 
Cậu nhảy vội ra khỏi ghế mà ôm lấy cổ Viết Quân.
- Em xin anh! Anh hãy để cho Trà Đạo 1 con đường sống ở Học Viện!
Mấy thằng con trai sực tỉnh cũng vội lao ra giữ chặt lấy Viết Quân.
- Em trai à! Mày điên chưa đủ hay sao mà đòi đi học Trà Đạo.
Viết Quân la hét ầm ầm, giãy giụa trong tay cả lũ.
- Kệ em! Bỏ em ra.
- Trà Đạo! Một trong 4 nền văn hóa trà lớn nhất nhân loại! Niềm tự hào của người Nhật Bản! Mày đừng có phỉ báng nó. – Bảo Đông thở hổn hển giữ chặt Viết Quân.
- Khánh Nam! – Đăng Thành nhìn Khánh Nam cầu cứu – Anh xin chú mày! Nói gì đi chứ! Anh không muốn CLB Trà Đạo đi kiện Hội học sinh giữa lúc này đâu.
- Bỏ ra! Bỏ em ra đi! – Viết Quân vẫn giãy giụa đạp tứ tung.
Quốc Trường thì cứ hét ầm ầm bên tai Viết Quân.
- Trà Đạo không phải là thứ để anh vừa uống vào 1 ngụm đã phun ngay trước mặt người pha nó như hồi trước đâu. Thày giáo sẽ giết anh đi mất!
- Kệ anh! Bảo rồi! Bỏ ra đi!
- Khánh Nam! Tao xin mày mà! Nói gì đi chứ! – Khương Duy xuống nước năn nỉ Khánh Nam.
Khánh Nam miễn cưỡng thở dài, rời mắt khỏi màn hình máy tính bước đến bên chỗ Viết Quân.
- Bỏ nó ra đi!
Cả lũ lập tức làm theo.
Viết Quân đứng lên khó chịu phủi phủi quần áo! Khánh Nam nhìn thằng bạn 1 lúc rồi mới nói tiếp.
- Tao sẽ ủng hộ mày 1 bộ dụng cụ pha trà! Thế nhé!
- Cảm ơn mày!
Viết Quân vỗ vai Khánh Nam, nhân tiện siết chặt 1 cái.
- Mày… mày… Mày bị điên à? – Khương Duy gào toáng lên.
- Thì mày vẫn đang nghĩ tao điên là gì?
- Khánh Nam! Ra ngoài em bảo. – Linh Như lên tiếng chặn ngang cuộc đối đầu chuẩn bị xảy ra.


*

* *


Sân thượng lúc nào cũng lộng gió. Và bầu trời cũng chẳng có vẻ gì là đã sang xuân. Khác chăng, là thỉnh thoảng có những cơn mưa phùn nhè nhẹ…
- Anh đừng tỏ thái độ với Viết Quân và Khương Duy nữa. Em không thích thế đâu. Mặt anh Duy có mấy vết bầm. Là do anh làm phải không? – Nó nhìn thằng vào mắt anh trai.
- Anh cũng không thích cách chúng nó nhìn nhận mọi chuyện. – Khánh Nam tỏ vẻ bực tức khó chịu – Chiều qua Khương Duy hẹn anh ở lại, sau đó nó nói nọ nói kia…
- Và anh đã đấm anh ấy?
- Đấm cho đỡ bực. – Khánh Nam lộ rõ bản chất hung hăng.
- Khánh Nam! – Linh Như gắt lên – Mọi chuyện là do em chứ không phải do các anh ấy.
- Em sai rồi. Mọi chuyện là do 2 đứa nó chứ không phải do em. – Khánh Nam cũng quát lên – Anh không chấp nhận được cái kiểu suy nghĩ ngu xuẩn của chúng nó. Còn 1 cái tát của thằng Quân với em, anh chưa xử đâu. Mà hôm qua anh đấm thằng Duy vậy còn nhẹ đấy. Chưa cho gãy tay chân hay mấy đốt xương sườn là may lắm rồi… Em còn trách anh à? Hừ!
- Khánh Nam! Viết Quân và Khương Duy đã giúp anh rất nhiều. Ít ra trong suốt quãng thời gian khó khăn của anh hồi nhỏ, anh đã có hai anh ấy ở bên. Em không muốn vì em mà tình bạn của các anh trở thành thế này. Xét ở 1 khía cạnh nào đấy, hai anh ấy là ân nhân của em.
- Linh Như! Em không cần tự trách mình.
- Khánh Nam! Nhưng mà… các anh đã chơi với nhau 10 năm rồi. Em không muốn…
- Thôi nào. Chỉ là anh không chấp nhận việc ngày nào cũng chứng kiến cảnh em bị xúc phạm nhiều như thế. Có thể em thì chịu được, nhưng anh là anh trai, và chỉ biết đứng im mà nhìn. Anh cảm thấy mình vô dụng lắm.
- Khánh Nam! – Linh Như dịu giọng xuống – Đây chỉ là 1 trò chơi thôi mà. Rồi em sẽ kết thúc nó. Khánh Nam!
- Là bao lâu? Đôi khi anh không hiểu nổi em nghĩ gì nữa.
- Em… anh biết đấy, em không thể nói với mọi người từ đâu mà có đoạn ghi âm đó. Nếu biết lý do, người khổ sở nhất sẽ là Phương Linh. Còn nữa… người mà Việt Thế yêu… chúng ta còn chưa thể nào kéo chị ấy tránh xa Night nữa… Cứ tạm thời 1 thời gian thế này thôi… 
- Anh hỏi em sẽ là bao lâu mà. Khả năng chịu đựng của anh có hạn. Nếu tất cả cứ không chịu cho em cơ hội giải thích mà suốt ngày chỉ biết chỉ trích em thế này, anh sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện.
- Khánh Nam!
- Em không được cãi lời anh.
- Không… ý em là Viết Quân cơ… Anh ấy đang ở kia…

Khánh Nam giật mình nhìn xuống lối đi dẫn ra canteen. Viết Quân đang ở đó, và điểm đặc biệt, chính là việc Viết Quân đang ôm Hoài Trang.
- Có vẻ Viết Quân định bắt cá những mấy tay thì phải. Hồng Nhung rồi Hoài Trang. Còn ai nữa đây? – Vẻ mặt Linh Như không để lộ dù 1 chút cảm xúc.
- Em đang bực mình với nó đấy à? – Khánh Nam lại cất tiếng cười khùng khục đáng ghét.
- Không! Em chỉ thấy lạ về những hành động khó hiểu của anh ấy mấy hôm nay.
- Đến anh còn không hiểu nữa là em. – Khánh Nam vẫn nhìn chằm chằm về phía thằng bạn thân – Cũng phải thôi. Vốn dĩ em chẳng sâu đậm gì với nó, qua chuyện lần này, em lại càng mất cảm tình với nó. Thế nên việc em có thể quên nó là chuyện rất đỗi dễ làm. Nhưng nó thì khác. Nó không phải 1 thằng hời hợt. Nhưng nó là 1 đứa nguy hiểm.
- Nguy hiểm? – Linh Như ngạc nhiên nhìn sang Khánh Nam.
- Phải! – Khánh Nam đút tay vào túi quần, vẫn quan sát Viết Quân – Em không băn khoăn tại sao anh luôn luôn để Viết Quân dành phần lớn thời gian đi cùng Khương Duy hoặc là chơi cùng Khương Duy à?
- À… em cũng không để ý lắm.
- Phải nói rằng, nhờ có Khương Duy mà mới có 1 thằng Viết Quân điên điên khùng khùng, không ra trẻ con mà cũng chẳng phải người lớn. Anh đã cố tình để nó ở với Khương Duy thật nhiều, vì tính cách Khương Duy có thể áp chế nó. Thường thì khi nhìn vào, mọi người đều nói anh là đứa nguy hiểm nhất nhóm mình, còn Viết Quân là đứa đơn giản nhất, cả trong lời nói và việc làm. Nhưng ngược lại. Nó mới chính là đứa nguy hiểm nhất. Chẳng qua chỉ là 11 năm nay, nó ở cùng Khương Duy nhiều, tính cách của nó cũng phần nào chịu ảnh hưởng từ lối suy nghĩ của Khương Duy. Vả lại, cũng không có việc gì khiến cho nó phải suy nghĩ. Tất cả anh đều đảm nhiệm. Chỉ đến khi nó nghe được đoạn ghi âm của em, em có thể hiểu là nó đã tỉnh giấc. Viết Quân là 1 thằng thâm hiểm và khó đoán. Nếu như em làm tổn thương nó 1, nó sẽ trả lại em gấp trăm. Và nếu như nó làm tổn thương em 1, nó sẽ bù đắp cho em cả triệu lần. Hành động của nó trước giờ anh vẫn luôn giải thích được. Chỉ đến khi đoạn ghi âm đó được tung ra. Tất cả những gì nên làm, là xuôi theo nó, nếu mình ngăn cản, khéo nó sẽ hạ luôn cả mình để đạt được mục đích. Nhưng anh có thể chắc 1 điều, nó yêu em, và chỉ coi Hồng Nhung hay Hoài Trang là những trò giải trí. Và cũng có thể, họ là 1 quân cờ trong bàn cờ của nó. 
- Anh nói khó hiểu quá. – Linh Như lắc lắc đầu – Em chẳng hiểu gì cả.
- Tất nhiên em sẽ chẳng hiểu. Em chỉ cần đề phòng và cảnh giác với nó là được. 



*

* *



- Em đừng hiểu lầm, giữa anh và con bé Hồng Nhung đó chẳng có gì cả. Anh thích em cơ mà.
Viết Quân ôm nhẹ lấy Hoài Trang như dỗ dành. Ai mà biết, đằng sau vẻ mặt và lời nói kia ẩn chứa điều gì cơ chứ!

CHƯƠNG 38: Ô trống cuối cùng! 



- Không đâu Khương Duy! Em muốn ăn ở đây cơ.
Hoài Trang nhõng nhẽo đòi Khương Duy và Viết Quân vào nhà hàng Sapori d’Italia – nhà hàng nổi tiếng bậc nhất thành phố.
- Thôi vào đây đi Khương Duy! Hoài Trang thích là được mà.
Khương Duy ngớ người ra nhìn thái độ của Viết Quân. Thằng này bệnh nặng rồi.
Minh Phương khó chịu bước theo đằng sau.
- Hey! Viết Quân! Khương Duy!
Tiếng hét chói tai như hút hết cả trăm cái nhìn của Sapori d'Italia. Thì ra, Ngọc Hưng, Bảo Đông và Quốc Trường cũng đang ở đây.
Thôi thì anh em với nhau, tụ họp 1 tí cho vui.
- Ba người đến lâu chưa? Mà sao hôm nay lại đi với nhau vậy?
- Không! Bọn anh đến trước, Quốc Trường đến sau. Vừa chọn món xong thì gặp 2 đứa mày.
Viết Quân không lúi cúi cắm đầu cắm cố vào cái Menu trên bàn như hồi trước nữa, mà ngồi vừa nói chuyện, vừa nhìn quanh, ra dáng lịch thiệp và… dịu dàng.
- Hoài Trang! Em chọn món cho anh nhé.
Quốc Trường nhìn sang Bảo Đông, khẽ lẩm bẩm vài tiếng trong cổ họng rồi lại tiếp tục câu chuyện.
Chỉ 1 cái nhìn bao quát, mọi hình ảnh của Sapori d'Italia đều được thu lại trong bộ não của Viết Quân. Người cậu muốn thấy quả là đang ở đây.
- Ơ… Linh Như kìa! – Hoài Trang tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn lên tầng 2 của nhà hàng.
Cả lũ nhìn theo hướng của Hoài Trang như 1 phản xạ. Trên đó, Linh Như đang khá là niềm nở với mấy vị khách nước ngoài và chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó vào thực đơn như là giới thiệu món ăn.
- Nó là nhân viên ở đây à? – Khương Duy nhìn lên.
- Này, mọi người nghĩ sao khi chúng ta gọi cô ta phục vụ? – Hoài Trang đưa ra ý kiến.
- Thì ra Trang chủ ý rủ mọi người vào đây là vì việc này à? Nhưng hình như Trang và Duy dùng cái đầu chỉ để ăn thôi hay sao ý nhỉ? – Minh Phương tỏ vẻ cáu kỉnh - Linh Như đâu có mặc đồng phục chứ?
- Ờ nhỉ? – Khương Duy gật gù – Duy không để ý.
Mặt Hoài Trang thất vọng thấy rõ.
- Đừng làm vẻ mặt ấy chứ Hoài Trang! – Quốc Trường lên tiếng – Chị thấy nhà hàng này thế nào? Về chất lượng món ăn? Nhân viên phục vụ? Cơ sở hạ tầng? 
- Em đang phỏng vấn chị đấy à?
- Cứ cho là thế.
Hoài Trang nhìn quanh 1 lượt.
- Món ăn đa dạng và rất ngon. Nhân viên nhiệt tình, chu đáo. Không gian sang trọng, thoáng đãng và thoải mái. Nói chung từ trước tới giờ, chị vẫn luôn luôn thích Sapori d'Italia. Ở chỗ chị hồi trước cũng có 1 nhà hàng này mà. Thấy bảo có cả 1 hệ thống Sapori d'Italia thì phải.
Quốc Trường ôn tồn ngả người ra sau nhìn lên chỗ Linh Như.
- Vậy chắc chị sẽ muốn biết chủ nhân cả cái hệ thống Sapori d'Italia nổi tiếng cả nước này là ai đấy.
- Ý em là… Linh Như?
- Chị thông minh hơn em tưởng. Đúng vậy! Cậu ấy là chủ cả hệ thống Sapori d'Italia. Một mình cậu ấy. Tự xây dựng! Tự quản lí!
Hoài Trang, Minh Phương, Khương Duy và Ngọc Hưng choáng váng.
- Vậy chẳng nhẽ Linh Như là người Italia? Chủ nhà hàng này là người Italia cơ mà?
- Là người nói tiếng Italia thôi. Mà em cũng chẳng biết.
- Lợi hại thật! – Ngọc Hưng trầm trồ - Khá nhiều tạp chí từng đề cập đến chủ nhân Sapori d'Italia rồi, nhưng chưa bao giờ nói ra tên thật cả. 
Cả lũ cùng nhìn theo Linh Như. Trông nó rất vui vẻ và khá bận rộn. Hình như nó cũng cảm nhận thấy cái nhìn chăm chú của cả bọn, nên cũng quay đầu lại, rồi cười rõ tươi đi xuống phía dưới. Đúng là tưởng bở. Hóa ra nó cười với cái người đang đứng sau lưng cả lũ đấy chứ.
Đi qua bàn cả lũ, Linh Như gật đầu nhẹ như là chào hỏi. 
- Á…
Bỗng nhiên nó vấp phải 1 cái gì đấy dưới sàn.
- Cẩn thận.
Bảo Đông vội vàng lao ra đỡ lấy Linh Như và nhẹ nhàng đỡ nó đứng thẳng lên như biết việc nó bị thương rồi mới buông tay ra.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì.
Bảo Đông từ tốn ngồi xuống ghế.
- Hoài Trang! Chân em dài quá đấy! Suýt chút nữa thì làm ngã Linh Như rồi.
- À… em… - Hoài Trang xây xẩm mặt mày. 


= = = = = = = = = =
- Xin lỗi! Bữa này cô chủ mời các vị! 
Vẫn 1 câu trả lời quen thuộc mỗi khi Khương Duy định thanh toán. Hóa ra là Linh Như. Chủ nhân toàn bộ Sapori d'Italia.







*

* *


Việt Thế dựa vào tường đọc mấy mẩu thông tin trên mạng. Vết thương của cậu có vẻ chưa ổn cho lắm.
- Mấy trò này do cậu và anh Tuấn Vũ gây ra hả Khánh Nam?
- Cả chị Mai Chi nữa. – Khánh Nam lơ đãng với 1 cái laptop khác ở ngoài bàn.
- Vậy chắc Night tổn thất nhiều lắm.
- So với việc thằng ranh đó dám đâm cậu thì tôi làm thế này còn nhẹ chán. Chưa đến lúc tôi thổi bay cả cái lũ đấy đi đâu.
- Khánh Nam!
- Hừ. Thế chúng nó đã cảm thấy hối hận gì về việc đâm cậu chưa?
Việt Thế thở dài.
- Họ đang lùng sục tôi khắp nơi. Hình như họ biết không phải do tôi để lộ thông tin rồi thì phải. Cái này chắc phải cám ơn mấy vụ lùm xùm gần đây cậu gây ra mất.
Khánh Nam nhìn thằng vào Việt Thế.
- Cậu sẽ không bao giờ quay lại đấy nữa chứ?
- Yên tâm đi. – Việt Thế bật cười – Mà sao cậu còn chưa đi? 
- Đi? Đi đâu chứ?
- Thế không phải tối nay Hoài Trang tổ chức lại 1 bữa tiệc sinh nhật cho Khương Duy à? Hôm qua cậu nói với tôi thế còn gì?
- Thế à? Chắc vậy. – Khánh Nam trả lời chẳng ăn nhập vào đâu.
- Này! Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?
- Có!
- Vậy sao còn ngồi đấy? Không mau chuẩn bị đi đi!
- Tôi không muốn đi. – Khánh Nam cau có.
- Thôi cậu đi đi cho vui. Nếu không tôi sẽ gọi điện cho Linh Như bảo nó về khiêng cậu đi đấy.
- Có mặt con bé Hoài Trang, tôi thấy ớn lắm. Với lại chúng nó hẹn 8h cơ mà. Thấy bảo Khương Duy còn đưa Hoài Trang đi chơi đâu đâu đấy. Chán chẳng muốn đi. – Khánh Nam thở dài - Ở nhà chơi với cậu cho vui.
- Khỏi! 3 phút nữa chị Mai Chi sẽ đá bay cậu ra khỏi cái ghế đấy thôi. 179, 178, 177… - Việt Thế bắt đầu đếm ngược cho 3 phút – Mà không phải định tổ chức tại Fantasi sao?



*

* *




Tiếng nhạc trầm bổng du dương của 1 bản balad ngọt ngào thật khiến khung cảnh mờ ảo của Fantasi trở nên quyến rũ. Những cặp đôi tình tứ luôn chọn cho mình 1 chỗ ngồi lãng mạn ngoài vườn. Những người thích không gian yên tĩnh lắng đọng để suy nghĩ thì ở trên sân thượng. Chỉ những ai ưa thích sự vui nhộn, những party huyên náo mới ở dưới tầng 1 này. 
- Uống cái này vào liệu có phải đi bệnh viện không Yasue?
- Ưu ái em nhất mới mời uống thử lại còn…
Anh bartender tươi cười đẩy cái ly cùng thứ chất lỏng màu xanh da trời nhạt nhạt đến trước mặt nó.
- Anh đã cố công pha chế cả tuần nay mới được ly cocktail vừa ý cho cô em đấy. 
- Cho em á?
- Ừ! Uống vào cho đỡ ngơ ngơ đi. Dạo này em cứ như người mất hồn ý.
Nó chăm chú nhìn cái màu xanh bắt mắt trước mặt mình rồi mỉm cười đưa ly cocktail lên môi.
- Thấy thế nào? Uống vào bớt cảm xúc đi tí nào không?
- Em cũng chẳng biết! Vị lạ lạ! Anh đặt tên cho nó chưa? Em sẽ đưa vào Menu ngay lập tức.
- Tên á? Anh cũng chưa nghĩ. Mà anh pha chế cho em, hay là lấy luôn tên em đi. Mình gọi nó là Lyly nhé!
- Lại là ở đây à?
Một cái giọng tiếng Việt lạc loài giữa lộn xộn biết bao nhiêu ngôn ngữ, cắt ngang đoạn hội thoại tiếng Anh giữa anh bartender với 1 cô bé đang đung đưa trên chiếc ghế trước quầy bar.
Qủa là nó đã quên mất hội Khương Duy, Hoài Trang tối nay sẽ đến đây tổ chức bù cái sinh nhật mà theo ý mọi người là bị nó phá. Đáng nhẽ nó phải nhớ ra từ lúc gặp họ ở Sapori d'Italia chứ? Vừa rảnh rỗi được 1 tí, định ngồi giải lao vài phút trước khi gặp đối tác tiếp thì lại… Mà đâu phải chỉ có Khương Duy và Hoài Trang ở đây? Còn 1 cơ số người nữa. Ít ra thì cũng đầy đủ các nam thành viên của Hội học sinh, cộng thêm Minh Phương đầu gấu, Hà Ly, và cuối cùng là em Tóc Đỏ Hoe đang ôm cứng lấy tay Viết Quân nữa. Chẳng biết em xuất hiện từ bao giờ. Thật là 1 cảnh tượng hay ho.
Tất cả ngồi xuống mấy cái bàn ở tít phía bên kia. Hình như chẳng ai nhìn thấy nó. Cũng tốt! Khương Duy tỏ ra khá là khó chịu.
- Sao giờ này Khánh Nam chưa đến nhỉ? Nó có hay đến trễ đâu chứ?
- Chắc lại bận hẹn hò với em Tóc Hạt Dẻ rồi cũng nên. Đúng là cái thằng trọng tình khinh bạn.
- Ơ hình như còn thiếu bánh sinh nhật. Bảo họ mang lên đi. Anh thử gọi điện cho Khánh Nam xem.

Linh Như chợt nắm chặt ly cocktail khi nghe Hoài Trang nhắc đến “bánh sinh nhật”. Nó đứng lên đi cùng mấy chị nhân viên vào bếp, không ngần ngại ụp thẳng chiếc bánh sinh nhật trên bàn vào sọt rác.
- Lyly? Em làm gì vậy? Bánh này họ đã đặt từ tuần trước và bây giờ phải mang ra rồi…
- Chị yên tâm, chiếc bánh này sẽ được bù vào. – Khánh Nam xuất hiện ngoài cửa bếp, với 1 chiếc bánh gato trên tay – Anh đã phải mất công chạy đi mua giùm em chiếc bánh này đấy.

Nó lau lau đầu ngón tay còn dính chút kem vào chiếc khăn bên cạnh, thở thật sâu rồi lấy lại vẻ mặt cố hữu, bước về vị trí cũ với ly cocktail dang dở, thỉnh thoảng nhìn quanh quan sát, hoặc nói chuyện vài ba câu với anh bartender.
Không khí ở phía kia trở nên ầm ĩ. Nhưng Linh Như cũng không quan tâm cho lắm. Nó còn nhiều việc hơn để chú ý. Dù sao thì cũng chỉ là khách thôi mà. Đâu nhất thiết phải để tâm nhiều.
- Tức thật! Mình đã đặt trước cả tuần mà không có bánh. Ơ… mà… kia có phải Linh Như không nhỉ? – Hoài Trang thì thầm hất mặt về phía quầy bar.
- Ờ, đúng nó rồi. Nó muốn gây sự chú ý với chúng mình à?
- Chắc đang mong ai đó trong số chúng mình chú ý đến nó và mời nó đến đây chắc.
Cả lũ xúm lại mỗi đứa 1 câu. Khánh Nam không quan tâm cho lắm, mà chỉ để ý đến em Tóc Đỏ Hoe đang ôm chặt lấy Viết Quân. Thằng này định làm gì thế không biết? Viết Quân đang ngồi giữa Hồng Nhung và Hoài Trang, chăm chỉ uống nước ngọt.
- Ơ… - Lê Dũng hốt hoảng nhìn ra phía cửa Fantasi – Hắn… tên đó…
Cả bọn chuyển sự chú ý từ Linh Như sang Lê Dũng.
- Gì thế? Cái gì mà hốt hoảng thế Lê Dũng?
- Cái… cái anh đang vào kia… 
- Rốt cuộc là làm sao? – Đăng Thành sốt ruột.
- Tuần… tuần trước – Lê Dũng lắp bắp – Em không may trêu người yêu anh ấy… Thôi chết em rồi.
- Con bé lớp trưởng 10B4 á?
- Không. Con bé khác.
- Thằng đó là Đầu Đinh, nổi tiếng thành phố mình còn gì? Hồi trước nó học trường mình, nhưng giờ đang du học bên Pháp rồi.
Lê Dũng đẩy ghế đứng bật dậy vẻ sợ hãi.
- Anh!
- Chú em vẫn còn nhớ mà gọi 1 chữ “anh” cơ à? Tưởng là quên ông anh này rồi chứ? – Đầu Định bình thản ngồi xuống 1 cái ghế kế đấy.
- Anh! Em xin lỗi! Em… thực ra thì em không biết bạn ấy là người yêu anh… - Lê Dũng cúi đầu xuống.
- Mày tưởng không biết là xong à?
Đầu Đinh xô ghế ra túm lấy cổ áo Lê Dũng toan đẩy xuống đất thì có 1 bàn tay đưa ra giữ lại.
- Đầu Đinh! Anh đến muộn!
Cả lũ cùng nhìn lên xem ai to gan dám gọi thẳng cái tên “Đầu Đinh” ra.
- Lyly…? Anh…
Vẻ mặt Đầu Đinh dãn ra ngay lập tức, cả bàn tay túm lấy cổ áo Lê Dũng cũng vội rụt lại.
- Mà… Anh với cậu ấy có chuyện gì sao? – Linh Như liếc nhìn Lê Dũng và khẽ gửi cho cậu 1 cái nhìn đầy thương hại.
- Ừ! Nó dám tán tỉnh bạn gái anh! – Đầu Đinh hậm hực.
- Coi như anh nể mặt em vậy! Lê Dũng là bạn em!
- Nhưng…
- Đầu Đinh!
- Được rồi! Lyly! Anh sẽ cho qua vậy. – Đầu Đinh tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng nhượng bộ - Nhưng chỉ lần này thôi đấy. Lê Dũng! Nể tình Lyly, anh tha cho mày lần này. Lần sau thì mày không còn nói nổi nữa đâu. Mình đi thôi Lyly! Khánh Nam đến chưa?
- Đây là Khánh Nam, người mà em muốn giới thiệu với anh. Năm sau chắc nhờ anh giúp đỡ anh ấy nhiều. Khánh Nam! Anh ấy là Đầu Đinh. Hai người lên trước làm quen với nhau đi. Em sẽ đợi mấy người còn lại.
Khánh Nam đứng lên đi cùng Đầu Đinh lên tầng trên mà chẳng thèm tạm biệt ai cả.
- Linh Như! – Lê Dũng lí nhí – Cảm…
Chẳng để Lê Dũng kịp nói hết câu, Linh Như đã vội vàng chạy ra phía cửa. Và bây giờ mới là cảnh khó chấp nhận nhất đối với Viết Quân. Cậu có thể nhịn thế nào cũng được, nhưng thử hỏi khi nhìn thấy người con gái mình yêu đang ôm hôn thắm thiết 1 tên con trai khác ở đằng kia thì phải nhịn thế nào chứ? Hai người họ lại còn khoác vai nhau tươi cười hớn hở, với 1 thứ ngôn ngữ lạ hoắc đi lên tầng trên.
Thực ra thì cũng chỉ là 1 kiểu chào xã giao mà thôi.
Viết Quân vờ đánh rơi chiếc thìa để lấy cớ cúi xuống lấy mà cố giấu nét mặt. 
Hừ! Mình đã nhớ mặt thằng vừa rồi rồi đấy! Ra về liệu hồn!
- Bọn mày không thấy có gì lạ à? – Đăng Thành đặt đĩa bánh xuống.
- Lạ cái gì cơ?
- Theo anh biết thì Đầu Đinh vốn chẳng ưa gì Night! Bởi vì ngày trước anh ấy ghét Việt Tú lắm! Với lại anh ấy luôn chủ trương nhổ tận gốc Night cơ mà. Vậy sao vừa giờ… anh ấy lại có vẻ nhượng bộ trước Linh Như thế nhỉ?
- Từ đã! Vừa giờ Đầu Đinh gọi Linh Như là gì thế?
- À… Lyly thì phải. – Ngọc Hưng chợt khựng lại - Bảo Đông! Hồi nãy mày bảo Linh Như là chủ toàn bộ hệ thống Sapori d'Italia phải không?
- Ừ. Sao thế?
- Vậy thì nó biết tiếng Italia nữa?
- Ừ! Vừa giờ nó chẳng nói tiếng Italia còn gì?
- Vậy thì đúng rồi.
Ngọc Hưng dựa người vào ghế.
- Khương Duy! Anh biết tại sao Hoài Trang không đặt được bánh kem ở đây rồi…
- Vì sao cơ? – Khương Duy khó hiểu.
Viết Quân thở dài.
- Minh Phương! Phương nói đúng đó! Hình như thằng Duy dùng đầu chỉ để ăn hay sao ý. Thế mà cũng không biết.
- Mày thì biết chắc?
- Ừ! Động não chút đi. 
- Không ai nhận ra à? Sapori d'Italia và Fantasi thông với nhau.
- Vậy tức là chỗ nãy cũng thuộc quyền quản lý của con bé đó?
Hoài Trang xanh mặt. Mọi chuyện dường như đang dần hé mở và đi chệch quỹ đạo Hoài Trang vạch ra.

Đợi cho tất cả mấy đứa con gái về hết và đảm bảo Hoài Trang và Hồng Nhung lên cùng 1 taxi, 8 thằng con trai tụ họp lại với nhau.
- Tao thấy đáng nghi mày ạ! Người của Night làm sao mà có uy với anh Đầu Đinh được?
- Thì thế! Mà con bé còn làm chủ cả hệ thống Sapori d'Italia nữa chứ!
- Em thấy cái gì đó lạ lắm! Vốn dĩ anh Nam trước giờ luôn là người sáng suốt, mà lần này anh ấy lại cứ chăm chăm bảo vệ Linh Như nữa chứ.
- Nói ai? Thằng Đông lần này cũng thế này. Bảo Đông, Quốc Trường, hai đứa mày đánh hơi được gì à? Viết Quân thì không nói, nó chỉ biết cắm đầu căm cổ lao theo Khánh Nam thôi.
Bảo Đông ôn tồn đung đưa theo tiếng nhạc.
- Hóa ra Hội học sinh ở Việt Nam cũng chỉ đến thế thôi! Muốn chứng tỏ mình là đầu não thì sao không tự đi mà tìm hiểu? Qủa là khi không có Khánh Nam, mọi chuyện dù dễ cũng trở thành khó.


*

* *



Khương Duy đếm đi đếm lại sĩ số cho đến khi phát hiện ra thiếu thằng bạn thân. Vốn dĩ Khánh Nam dạo này đang bị tẩy chay nên nhiệm vụ lớp trưởng tạm thời rơi vào tay Khương Duy. Mà Viết Quân cả tuần nay lại quá là chăm chỉ, đâm ra Khương Duy không nghĩ là thiếu cậu.
Sáng nay Việt Thế đã đi học. Tuy vết thương vẫn chưa ổn lắm, nhưng ở nhà buồn chán chết được, vậy nên sang nay Việt Thế quyết định trốn đi học. Do đó Khánh Nam cứ phải để ý canh chừng Việt Thế cả trong giờ học lẫn giờ ra chơi liên tục. Sợ chỉ sơ sẩy 1 chút là sẽ có người nào đó, như Hoài Trang chẳng hạn, tóm Việt Thế mất.
- Khánh Nam! – Hoài Trang đứng trước mặt Khánh Nam bực tức – Em muốn nói chuyện riêng với Việt Thế.
- Việt Thế! Cậu có muốn nói chuyện riêng với Hoài Trang không? – Khánh Nam quay sang hỏi Việt Thế.
- Không! Hoài Trang! Cậu nói luôn ở đây đi! Tôi và cậu có gì bí mật đâu mà phải ra ngoài chứ?
Hoài Trang hằn học.
- Tôi muốn thảo luận về cuộc thi Queen&King. Sắp đến ngày thi rồi, và chúng ta chưa tập luyện được gì cả.
- Thế thôi à?
Việt Thế rút từ trong balo ra 1 cái USB.
- Cậu cứ tập theo nhạc này đi! Trước hôm biểu diễn chúng ra sẽ tập lại lần cuối ở trường. Vậy nhé! Bản nhạc này do tôi chơi đấy, vậy nên cậu không lo hôm đấy sai nhạc đâu. Bây giờ thì cậu biến đi đâu đi, nhìn thấy cậu tự nhiên tôi buồn nôn quá! 
- Cậu…
Đôi mắt Hoài Trang long lên giận dữ, lại thêm vẻ cười cợt khoái trá của Khánh Nam bên cạnh, cô ả chấp nhận quay lưng đi thẳng, không quên nện gót giày cồm cộp.
Thành lập được cả 1 tuần rồi mà đến nay hội “Những kẻ thích bị tẩy chay” mới có được 1 buổi tập trung đông đủ: Linh Như, Khánh Nam, Tuấn Vũ, Mai Chi, Phương Linh và Việt Thế. Sự xuất hiện của cả lũ dưới canteen đã thu hút sự chú ý của khá là nhiều người, nhưng cũng chẳng có gì đáng để quan tâm cả.
- Bây giờ thì hội chúng nó có 6 người, lại còn lôi kéo được cả Hoàng tử khiêu vũ. 
Từ sau khi khiêu vũ, Việt Thế đã được thăng chức: “Hoàng tử khiêu vũ”. Mà theo như những người có quan niêm sai lầm: “khiêu vũ tức là nhảy lạch bạch”, như Viết Quân chẳng hạn, thì Việt Thế sẽ trở thành “Hoàng tử Vịt Bầu”!
Do đang là bệnh nhân nên dạo này Việt Thế rất được Khánh Nam ưu ái, đâm ra thành thói tự cao tự đại.
- Khánh Nam! Sao còn ngồi đấy? Tôi bảo muốn uống nước ngọt cơ mà?
- Tôi là osin của cậu chắc!
- Cũng gần thế! Nhanh lên! Đi lấy đi.
Khánh Nam nuốt nước bọt đứng lên.
- Cậu cứ khỏi ốm xem.
- Đi đi! Đi đi! 
Việt Thế nhìn xung quanh canteen quan sát tình hình.
- Linh Như! Có vẻ em căng nhỉ? Ai cũng quan sát thế này cơ mà! Chẳng trách Khánh Nam cứ động 1 tí là đòi nói hết ra.
- Anh cũng chẳng muốn nhìn cái cảnh suốt ngày em bị theo dõi thế này đâu. – Tuấn Vũ chán nản.
- Đổi chủ đề đi! Suốt ngày nói cái chủ đề này! Em chán lắm rồi. Việt Thế! Lát nữa em và Khánh Nam về phòng họp, anh ở trên lớp không sao chứ?
- Em làm như kiểu anh là trẻ em dưới 3 tuổi ấy nhỉ? Qủa là anh nào em nấy. Phương Linh, tình hình ở lớp em ổn chứ?
Phương Linh thở dài.
- Tuấn Anh chuyên gia đi tuyên truyền những thứ linh tinh. Có vẻ nó ghét Linh Như thấy rõ. Mà cũng phải. Tuấn Anh thì có ưa ai cơ chứ?
- Cái thằng õng ẹo đấy á?
- Vâng! Cảnh Đạt thì suốt ngày lên tiếng bênh vực Linh Như. Vậy nên cứ thỉnh thoảng Cảnh Đạt lại bị Tuấn Anh chơi xấu 1 lần.
- Cảnh Đạt?
- Em á?
Vừa lúc Cảnh Đạt đi qua.
- Em ngồi đây được không?
- Nếu chú em không sợ bị cả trường này tẩy chay.
- Toàn những nhân vật tầm cỡ ở đây thì em còn sợ gì chứ? Linh Như, ba tớ nhắc cậu tối nay nhớ qua kiểm tra lại. Hôm qua cậu đã mất tích rồi.
- Ừ, cảm ơn cậu.
- Mình cứ như osin! – Khánh Nam than thở khệ nệ với bao nhiêu thứ trên tay – Chẳng hiểu sao trong khi người ta ngồi đây thảnh thơi thì mình phải làm cái việc bưng bê nặng nhọc này nữa.
- Số trời đã định! Đừng có cãi! À, cậu ngồi tạm xuống đất nhá! Cái ghế này của Cảnh Đạt rồi. – Việt Thế nhe nhởn chỉ xuống dưới chân.
Xét cho cùng, Khánh Nam, 1 thằng bé hiền lành và dễ bắt nạt!



*

* *



Hội học sinh lại phát lệnh họp sớm. Khánh Nam đã nhanh chóng nhập bọn với hội Đăng Thành , Ngọc Hưng, trong khi Linh Như vẫn còn thản nhiên ở dưới đây. Hội học sinh có nó hay không cũng như nhau cả thôi. Huống hồ chiều nay Viết Quân lại mất tích, chẳng ai bắt bẻ được gì nó cả.
Vẫn còn nửa tiếng nữa mới vào lớp. Vì thế Linh Như, Phương Linh và Việt Thế kéo nhau ra bờ hồ ngồi chơi. Tuấn Vũ và Mai Chi thì về lớp trước rồi.
- Em có nghĩ mình đơn giản quá mức không Phương Linh?
Vẻ mặt Việt Thế chợt nghiêm túc lại khi chỉ còn Phương Linh ngoài bãi cỏ. Phải tranh thủ lúc Linh Như lên lớp lấy balo mà nói chuyện với Phương Linh mới được.
- Gì cơ ạ?
- Anh bảo suy nghĩ của em đơn giản quá! Em không có suy nghĩ gì về việc của Linh Như à?
Phương Linh hơi nhíu mày.
- Em cũng có hỏi nhưng Linh Như bảo em không nên biết.
- Vậy em không cố tìm hiểu à?
- Nếu em cố tìm hiểu thì mọi người sẽ nghĩ em không tin cậu ấy. Rồi sẽ có lúc Linh Như kể cho em biết mà. – Phương Linh mỉm cười dịu dàng – Cậu ấy chẳng giấu giếm em đâu.
Việt Thế thở dài. Qủa là 1 con bé đơn giản. Nhưng có ưu điểm, là luôn luôn tin Linh Như 1 cách tuyệt đối. Nhưng Việt Thế không thích những người như vậy! Xét cho cùng thì Phương Linh dựa vào Linh Như quá nhiều. Cậu cảm thấy thế.
- Nhưng sao anh lại hỏi thế?
- Nếu em cứ tiếp tục đơn giản như thế… - Việt Thế nhìn lên trời – thì sớm muộn gì em cũng thành 1 quân cờ của Viết Quân mà thôi. 
- Dạ?
- Việt Thế! – Linh Như hồ hởi chạy về phía Việt Thế và Phương Linh – Em đã mượn được bảo mẫu trông coi anh trong lúc em và Khánh Nam đi vắng rồi nhé. Minh Phương tình nguyện làm việc không lương luôn.
- Từ từ thôi! Bà đang ốm đấy.

= = = = = = = = = = =
Dù có lường trước được mọi việc, tiên đoán mọi điều, thì cũng chưa bao giờ Viết Quân nghĩ rằng, trong khi cái kế hoạch hoàn hảo của mình đang thành công ngoài sức mong đợi thì lại có 1 chuyện xảy ra, đó là 1 thằng dở hơi không biết từ đâu xuất hiện và nghiễm nhiên đàng hoàng ở bên cạnh người cậu yêu thế này. Đã thế thằng đó còn ghi điểm liên tùng tục với Linh Như chứ chẳng như cậu, dễ cũng phải âm điểm rồi. Và điều khiến cậu bực tức nhất, là việc nó dùng ánh mắt trước kia chỉ dành cho cậu để nhìn Việt Thế. Có khi lại còn… ở mức độ cao hơn.
Nghe lén là xấu. Nhưng cậu không nghe lén. Mà cũng chẳng nhìn trộm. Chẳng qua từ cái cây này thì quan sát thấy hết cả thôi, chỉ có điều âm thanh không được rõ cho lắm.
Phương Linh vừa đứng lên đi về phía phòng học, tức là bây giờ chỉ còn mỗi Việt Thế và Linh Như ngồi cạnh nhau. Thật chỉ muốn nhảy xuống xen giữa 2 người bọn họ.Tại sao cậu lại phải thu mình ép sát vào cành cây và cố nín thở thế này cơ chứ?
- Cậu ấy gầy đi nhỉ?
- Em thấy vẫn vậy mà?
- Không, gầy đi. Mới có vài ngày anh không nhìn thấy mà…
- Anh thích chị ấy cũng phải 3, 4 năm rồi nhỉ?
- Ừ… - giọng Việt Thế trầm buồn – Mà khéo hơn thế…
- Em thấy tiếc cho chị ấy… Nếu em là chị ấy, em sẽ chọn anh mà chẳng cần suy nghĩ gì cũng nên…
- Viết Quân cũng tốt mà…
- Không tốt chút nào cả…

Thế nhưng những kẻ nghe lén, à quên, là vô tình nghe được thì chỉ biết mỗi 1 câu: “Em sẽ chọn anh mà chẳng cần suy nghĩ!


*

* *

Tuấn Anh bày biện ra bàn hơn chục mẫu hình xăm.
- Xấu nhỉ?
- Xấu mà mày còn mang ra à?
- Ý em là hình xăm của Night, nhìn xấu kinh! Vậy mà đầy người coi cái hình xăm này là niềm tự hào cơ đấy.
Tuấn Anh giơ lên cho cả lũ cái mẫu ở giữa.
- Tự nhiên mày mang đến đây làm gì?
Nói vậy nhưng cả lũ cũng xúm vào xem.
Rầm!
Gió bão ập đến.
Viết Quân trở về phòng họp ngay khi Linh Như và Việt Thế vừa đi khỏi.
- Vài lần thế là cái cửa phòng này chắc phải thay mất. Chúng mày cứ phá ra đi. – Đăng Thành nghiến răng kèn kẹt sau hàng trăm lần nhắc nhở các thần dân.
Rầm!
Lại 1 tiếng đập nữa.
- Lại đứa nào nữa thế? – Đăng Thành gắt um lên.
- Now!
Tiếng Linh Như hét lên và không ngần ngại ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn bực tức ngay khi vừa bước chân vào phòng họp của Hội học sinh đã gây sự chú ý.
- Sao thế? Bị ai cướp mất con mồi béo bở à? – Tuấn Anh tiếp tục buông giọng mỉa mai.
- Cảm ơn cậu đã quan tâm, Tuấn Anh! Nhưng đừng có nhiều chuyện như 1 đứa con gái thực thụ thế. Tôi đã từng hi vọng cậu chỉ có 90% là con gái thôi đấy.
- Cậu… cậu…
Đang bực nên hôm nay nó quyết định phải bốp chát lại cái tên nhiều chuyện này.
- Tôi làm sao? À… - chợt nó nhìn thấy mấy cái hình xăm trước mặt Tuấn Anh – Cậu còn định xăm hình nữa cơ à? Chậc! Chẳng có mắt thẩm mĩ gì hết. Toàn hình xấu. Một lũ giun đất quằn quại.
Nó nhấc từng hình lên rồi lại ném xuống.
- Còn cái quỷ gì nữa đây? – Nó xem đến hình xăm của Night – Trông như mấy con giun bị chặt khúc ý nhỉ? Hay là bạch tuộc? Mà không, chắc giống hình chụp mấy con virut hơn. Tuấn Anh ạ! Tôi thất vọng về óc thẩm mĩ của cậu quá.

Cả lũ im re, không nói không rằng, khẽ đưa mắt nhìn nhau chưng cầu dân ý chừng 1 phút rồi vội vàng xúm lại 1 góc.
- Tưởng nó là tín đồ của Night cơ mà.
- Làm gì có chuyện đi chê bai tận gốc Night thế cơ chứ?
- Nó bảo hình con rồng đen linh thiêng của Night là giun chết kìa chúng mày.
- Vòi bạch tuộc. Virut.
- Nó có đúng người của Night không vậy?
- Càng ngày con bé càng đáng nghi.

Chỉ có mình Khánh Nam và Viết Quân không tham gia hội họp ở góc phòng. Viết Quân thì đang ngồi bấm máy tính làm gì đó, còn Khánh Nam thì đang kiểm tra lại cái điện thoại.
- Ai vừa gọi điện vậy?
- Từ nhà hàng. Toàn chuyện bực mình. Tối qua…

Với tốc độ của nó thì 1s sẽ đi được chừng 40 cm, vậy vận tốc là 40cm/s. Mình phải bước dài hơn nó, tức là vận tốc có thể gấp đôi hoặc gấp 3. Cứ cho là 150cm/s đi. Như vậy quãng đường từ chỗ này ra đến cửa nó sẽ đuổi kịp ngay mất. Để thành công thì phải dồn nó vào chỗ tủ hồ sơ mới được!” – Viết Quân tính tính toán toán nhẩm đi nhẩm lại và dàn binh bố trận cho đối tượng sập bẫy 1 cách hoàn hảo. Nhưng có vẻ hôm nay trời giúp cậu. Chưa kịp thả lưới thì đã vớt được cá rồi.

 Xin lỗi…
Một học sinh nữ khối 11 gõ cửa phòng họp, phá tan cuộc hội thảo ở góc phòng và vài thứ phép tính vớ vẩn của Viết Quân.
- Khánh Nam! Cậu có thể giúp mình tìm hồ sơ được không? Mình sẽ chuyển trường…
Chẳng có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là 1 người muốn chuyển trường và đến Hội học sinh xin lại hồ sơ. Mà học sinh khối 11 thì chỉ có hội khối 11 phụ trách thôi. Nghiêm túc mà nói, thì chỉ mình Khánh Nam.

Hoàn hảo.
1s…
2s…
Quãng đường đi được ước chừng 1m…
Viết Quân ở sẵn tư thế chuẩn bị, chỉ cần Khánh Nam mở cửa tủ hồ sơ là cậu sẽ bật dậy ngay.
5 bước nữa…
4… 3… 2… 1…!
Cạch!
Bắt đầu!
Viết Quân vội vã lao tới phía Linh Như và lôi nó đi. 
Nhanh nhanh!
Không nhanh thì Khánh Nam sẽ bắt kịp mất.
Cậu đã tính kĩ rồi, cũng phải mất chừng 10 giây cho Linh Như kịp hiểu nó đang bị cậu kéo đi. Cho tới lúc đó thì Khánh Nam đã bị cánh cửa phòng họp ngăn lại và chậm mất vài met. Vận tốc của Viết Quân nhanh hơn Khánh Nam, bù trừ với lực cản do Linh Như gây ra, thế là vừa, đấy là chưa kể thời gian Khánh Nam kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra và sắp xếp lại dữ liệu.
Thành công!
- Buông em ra.
- Trật tự đi! Anh chỉ muốn nhờ em chọn quà cho Hồng Nhung thôi mà. Bạn bè không giúp đỡ nhau được sao? Tin tưởng em nhất đấy!
Một lý do hoàn hảo đã được chuẩn bị từ trước để đảm bảo đến 98% sau khi nghe thì Linh Như sẽ ngoan ngoãn đi theo mà không tìm cách quay lại. Vận tốc như vậy càng nhanh hơn, đã bỏ xa tiếng í ới của Khánh Nam ở tít phía sau.
Nhưng còn vài chướng ngại vật nữa mà Viết Quân không nghĩ sẽ xuất hiện.
Hoài Trang!
- Anh Quân!
1 hòn đá tảng to đùng chắn ngang đường và đè bẹp kế hoạch của cậu. Hoài Trang xuất hiện lù lù trước mặt hai đứa.
- Viết Quân! Anh định đi đâu vậy?
Vài giây ngắn ngủi cho cái đầu Viết Quân kịp suy nghĩ. Nếu bây giờ cứ thế mà kéo Linh Như đi thì vở kịch cậu bày ra với Hoài Trang sẽ hạ màn ngay tức khắc. Hừ!! Dù sao những gì cần thiết thì cậu đều đã có rồi. Thà vỡ tan bước cuối cùng trong kế hoạch còn hơn là để cho Việt Thế càng ngày càng ghi điểm liên tục, chiếm hết vị trí của cậu thế kia. Bực thật! Viết Quân chưa kịp lên tiếng thì Linh Như đã cắt ngang.
- Hoài Trang! May quá gặp chị! Anh ấy định nhờ em chọn quà cho Hồng Nhung. Nhưng em bận lắm. Chị đi cùng anh ấy nhé! Với lại em cũng không sành thị trường như chị.
- Mày làm cái trò quái gì vậy? Linh Như, em có sao không?
Khánh Nam đã bắt kịp. 
- Được rồi. Anh đi với chị Hoài Trang đi!
Viết Quân cười cười méo xẹo nghiến chặt răng, khẽ siết tay Linh Như 1 lần nữa trước khi thả ra cho Khánh Nam đưa nó đi.
Khánh Nam! Mày là đồ phá đám!
Kể ra, cũng khổ thân thằng bé thật!


= = = = = = = = = = = =
Thằng dở hơi! Chắc hồi nãy Việt Thế lại bày trò gì trêu tức nó chứ gì? – Khánh Nam bực tức.
Đâu có? Từ sáng tới giờ có thấy tăm hơi Viết Quân đâu mà trêu tức chứ?
Có. Nó ngồi trên cây ý. Tinh ranh như Việt Thế chắc chắn phải thấy nó rồi. Khổ thân thằng bé. – Khánh Nam chép miệng bật cười – Lên kế hoạch chi tiết thế mà…
Vừa bước chân trở lại phòng họp, hình ảnh 1 lũ con trai đang nhóng cổ nhìn ra cổng trường hiện lên.
Ớ… Tưởng Linh Như đi cùng Viết Quân cơ mà.
Anh ấy nhờ em chọn quà cho Hồng Nhung, gặp chị Hoài Trang ngoài kia nên đi cùng chị ấy rồi. 
Chậc! Đi với Hoài Trang 1 cái, đi với Hồng Nhung 1 cái. Chẳng hiểu làm sao. – Lê Dũng lắc đầu ngao ngán.
Cái gì cơ?
Anh không thấy 2 cái xe dạo này Viết Quân hay đi là của em à?
Nó cũng có xe cơ mà.
Thì thế! Hôm trước anh ấy sang nhà em, mang bạn lớp trưởng B4 ra đe dọa để mượn bằng được 1 cái xe, nhưng tại anh ấy giúp đỡ em nhiều quá nên em cho mượn cả 2 cái xe luôn.
Lạ nhỉ? Xe nó có sao đâu chứ? – Khương Duy thắc mắc.
Khương Duy! Mày không hiểu tại sao Viết Quân làm thế à? – Khánh Nam tỏ vẻ thất vọng nặng nề nhìn thằng bạn.
Chẳng lẽ mày biết?
Tuy đầu có nó có vấn đề, nhưng chưa bao giờ vi phạm những nguyên tắc riêng của bản thân cả. Tao hơi ngạc nhiên vì mày lại không hề biết đấy.
À này Hưng này – Bảo Đông xoay xoay quyển vở nhìn sang phía Ngọc Hưng – Mày có thấy dạo này Viết Quân làm gì lạ lạ không?
Gì là gì? Nó thì lúc nào chẳng lạ?
Không! Toàn bộ quy trình cưa cẩm em Hồng Nhung của nó, y xì như quy trình tao cưa cẩm 1 em năm lớp 10, tao đã ghi lại trong ebook “Tán gái” của tao với mày, và đưa cho Viết Quân hồi nó giúp mình ép Linh Như tham gia Queen&King ý.
Chẳng hiểu cái lũ này có đúng là con trai không nữa. Nhiều chuyên kinh khủng. Cứ có vấn đề gì là cả lũ lại túm tụm lại với nhau bàn ra tán vào. Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến Linh Như, nó lùi ra sát góc phòng và làm 1 giấc. Vì thế, hẳn nhiên sẽ không biết đến việc Viết Quân vừa quay trở lại phòng họp trước cái nhìn chăm chú của cả bọn.
Tưởng mày đi đâu với em Hoài Trang cơ mà?
Tan học!
Viết Quân trở về chỗ ngồi, sẵn tiện đạp mạnh vào ghế Khánh Nam 1 phát làm Khánh Nam suýt nữa thì cắm đầu xuống đất.
Này, cả sáng nay mày đi đâu đấy? Thày bảo là mày đã đến trường rồi cơ mà. – Khương Duy từ đầu kia hỏi với sang.
Tao ở CLB Trà Đạo.
Cả lũ lại len lén nhìn nhau. Đăng Thành rụt rè nhấc điện thoại lên.
Để anh hỏi trưởng CLB xem tình hình chú em học hành thế nào nhé!
Đăng Thành còn chưa kịp thực hiện thì 1 tiếng động lớn phát ra từ phía cửa phòng làm cả lũ giật nảy mình, Quốc Trường cảm tưởng như động đất vừa xảy ra, khiến cho mặt đất nứt toác và 1 con yêu quái từ dưới đất chui lên.
Chằm chằm!
Ngó nghiêng!
Hai bên gườm gườm nhau như sắp bắt đầu trận chiến.
Quốc Trường lùi sát vào người Bảo Đông, hai thằng âm thầm nép vào góc phòng.
Gương mặt xinh đẹp và sắc sảo.
Đôi mắt trong veo.
Mái tóc thẳng tưng mềm mại.
Bộ đồ đen bó sát mình cùng chiếc áo khoác kéo hờ làm nổi bật sự sang trọng, vẻ cuốn hút.
Một cô bạn dễ thương xuất hiện ở cửa.
Chào các bạn!
Giọng nói ngang phè và không có âm điệu. Một người ngoại quốc.
Tất cả đều chú ý đến “mĩ nhân”, ngoại trừ Linh Như đang ngủ, Khánh Nam chỉ nhìn lên để nhận biết rằng có người đứng ở đó còn Viết Quân vốn sẵn tính trời chẳng mấy khi quan tâm thiên hạ.
Chào… chào… bạn! – Lê Dũng lắp bắp. Ý định với bạn lớp trưởng 10b4 tạm thời trong lúc này đã tiêu tan.
Như mọi lần, chỉ cần thấy em nào bắt mắt xinh xinh là Bảo Đông và Ngọc Hưng sẽ lập tức ra đòn tới tấp, không hiểu sao hôm nay chỉ có Ngọc Hưng tiến lên.
Chào bạn! Mình là…
Ngọc Hưng chưa kịp nói hết câu thì “mĩ nhân” đã đi ngang qua cậu và tiến thẳng vào bên trong, đến bên cái thằng con trai đang chăm chỉ đọc sách mà không chú ý đến mình.
Nana! Bạn là Nana phải không? – “Mĩ nhân” reo lên thích thú – Đúng Nana rồi. Xinh quá! Trăm nghe không bằng 1 thấy.
Khánh Nam tỏ vẻ khó chịu, hạ cuốn sách xuống và nhìn lên “mĩ nhân” đang huyên thuyên trước mặt mình.
Tôi là Khánh Nam, không phải Nana! Cậu cần gì?
Chà! – không để tâm Khánh Nam đang nói gì, mĩ nhân vẫn liến thoắng bằng thứ tiếng Việt không rõ câu rõ từ, lại còn sai cấu trúc nữa chứ - Xinh quá! Xinh quá!
Dường như nói chưa đủ, “mĩ nhân” còn đưa tay lên mặt… véo má Khánh Nam vài cái, vuốt vuốt tóc.
Xinh quá! Thật giống Lyly! Nana là mục đích ta đến Việt Nam đấy.
Người đàn ông đi sau “mĩ nhân” khẽ nhắc: “Serina, là “tôi” chứ không phải “ta”.”
Nhưng không để tâm, “mĩ nhân” vẫn tiếp tục nói.
Ta sẽ giúp Nana thành mĩ nhân nhất Việt Nam. Như con gái vậy. Xinh quá!
“Mĩ nhân” vẫn chăm chú nhìn Khánh Nam bằng đôi mắt trong veo lấp lánh, không để tâm sự bực bội của cậu và vẻ ngạc nhiên của lũ con trai sau lưng mình.
Cậu có thôi đi không?
Khánh Nam! Không phải 1 người bạo lực với phái đẹp. Nhưng con bé vô duyên trước mặt cứ đưa tay lên chạm vào mặt vào mũi cậu mãi, nếu không hất tay nó thẳng thừng thế này thì nó càng được thể lấn tới.
Đáng yêu quá đi! Nhìn mặt Nana lúc nổi nóng đáng yêu như mặt Handa vậy.
Quốc Trường nắm chặt tay Bảo Đông thì thầm: “Hình như mặt Handa khi nổi nóng được chị ấy ví với mặt con khỉ cơ mà?
Này! Cậu làm tôi bực rồi đấy. Tôi là Khánh Nam! Không phải Nana!
Lần này thì Khánh Nam đứng bật dậy, mặt đằng đằng sát khí nhìn “mĩ nhân”. Những ai đã từng biết đến danh Hoàng Khánh Nam – Hội phó Hội học sinh thì đều phải nhớ như in 1 điều: “Hãy tự tìm đường thoát thân mỗi khi hội phó nổi giận!” Vậy mà có vẻ con bé này không biết gì thì phải.
- Nana! Ngồi xuống nào.
Vừa nói “mĩ nhân” vừa mở túi xách ra, bày lên bàn 1 vài đồ trang điểm của con gái.
Nana ngồi ngoan để ta trang điểm. Nana sẽ rất xinh.
Khánh Nam còn chưa kịp phản ứng gì thì “mĩ nhân” đã kéo cậu ngồi xuống ghế, ép chặt người cậu và đưa đến sát mặt cậu 1 thứ gì đó có mùi thơm thoang thoảng dễ chịu… có màu hồng: Son môi. 
- Này… này… cậu… - Khánh Nam hốt hoảng khi cái thứ chết tiệt kia đang tiến lại gần mà cậu lại bị con bé vô duyên ôm chặt lấy người thế này.
8 thằng con trai đứng im quan sát, không ai nỡ lên tiếng phá ngang.
Ai cứu anh ấy đi! – Quốc Trường rên rỉ - Yêu quái sẽ giết chết anh ấy mất! Chúa ơi! Làm ơn đừng cho ai biết con yêu quái này là chị gái con!
“Thứ chết tiệt” chỉ còn cách mặt Khánh Nam 1 đoạn rất nhỏ. “Mĩ nhân xinh đẹp” đã lộ rõ bản chất yêu quái!
Serina! 
Giữa lúc Khánh Nam đứng giữa bờ vực của sự sống và cái chết, em gái cậu đã như 1 thiên thần từ trên trời bay xuống cứu sống anh trai. “Yêu quái” nhanh như cắt bắn vội ra khỏi người cậu, khôi phục nguyên hình của “mĩ nhân”, khẽ cúi đầu.
Xin lỗi Lyly! Đã làm Lyly tỉnh giấc!
Linh Như đứng lên từ góc phòng, tiến lại gần anh trai. Khánh Nam đã kịp hoàn hồn và đang thở dốc.
Chị làm gì ở đây vậy?
Ba đến đây. Chị đi theo. Chị thăm em.
Tiếng Việt của chị cũng không đến nỗi tệ nhỉ? 
Chị học rất lâu mới được thế này.
Sao hồi nãy bảo đến đây vì Nana cơ mà? 
Chị… Nana quả thật rất xinh.
“Mĩ nhân” lại đưa tay lên mặt Khánh Nam và véo 1 cái.
Tôi nói rồi! Cậu làm tôi bực đấy! Tôi không thích ra tay với con gái đâu.
“Mĩ nhân” tròn xoe mắt hỏi Lyly.
Em phiên dịch. Nana nói nhanh, chị không hiểu.
Linh Như bật cười, kéo anh trai lên phía trước.
Khánh Nam! Chị ấy là Serina, Serina Sanzenin. Em đã từng cho anh xem ảnh rồi mà. Serina, chị tinh quá! Nhìn qua đã nhận ra anh ấy rồi.
Serina cười nham hiểm.
Trong phòng chỉ có mình Nana giống con gái. 
Khánh Nam từ từ giật lùi ra sau lưng em gái. Serina. Yêu quái dòng họ Sanzenin.
Lyly! Em bảo Nana qua đây! – Serina chợt nhớ ra công việc mình đang làm dở - Chị muốn trang điểm Nana! Nana rất xinh.
Linh Như khẽ liếc xuống vài thứ đồ đang ngổn ngang dưới bàn rồi nhìn sang anh trai.
Mặt Khánh Nam lúc này trắng bệch 1 cách đáng thương. Cậu hốt hoảng lùi ra sau, nhìn em gái cầu cứu.
Đừng mà! Anh là anh em cơ mà. Đừng mà! Tối nay anh sẽ rửa bát mà.
Anh trai! Những việc như thế để em làm là được rồi. Anh ra đây nào! Đứng mãi mỏi chân.
Khánh Nam sợ hãi nhìn 2 “mĩ nhân” vừa lộ nguyên hình yêu quái đang dồn mình vào chân tường.
Linh Như! Đừng mà!
Serina! Em giữ anh ấy, chị thích làm gì thì làm. Phải thật xinh đấy!
Cảm ơn Lyly.
Serina!
Lại 1 lần nữa việc làm đẹp cho Khánh Nam của Serina bị ai đó phá ngang. Và cũng như lần trước, yêu quái vội vàng hóa thành thiên thần nhu mì hiền lành khẽ cúi đầu lễ phép.
Ba!
Con đang định làm gì Nana thế kia?
Không có gì đâu ba à! – giọng nói “yêu quái” nhỏ nhẹ đến lạ, đầu vẫn cúi xuống lễ phép – Mặt Nana bị bẩn, con muốn lau cho Nana! Ba cứ đi trước! Con hứa sẽ ở ngay cạnh ba trước khi máy bay cất cánh 30 phút!
Không được nghịch ngội nghe chưa?
Vâng!
Người đàn ông mà “yêu quái” gọi là ba, nhìn về phía Quốc Trường ra hiệu rồi quay về phía Linh Như, cúi đầu thay cho 1 lời chào. Nó cũng cúi đầu xuống đáp lễ.
Người đàn ông vừa đi khỏi thì có tiếng trống vang lên, Khánh Nam tuyệt vọng cầu cứu mấy thằng con trai, nhưng nghe lời Viết Quân “khuyên nhủ”, tất cả lần lượt ra khỏi phòng: “Ai dám giúp nó thì chết với em!
Thế là người ta bỏ mặc những tiếng kêu thê thảm của Khánh Nam, dù cho cậu có bị 2 con yêu quái bắt vào xe và đưa đi đâu chăng nữa.
Cho mày chừa cái tội phá đám!” – thằng bạn chí cốt 10 năm gắn bó của Khánh Nam lúc này, đang đứng rung chân khoái chí nhìn theo bóng chiếc xe ở tít phía xa.
Anh Quân! Mình đi thôi.
Dù sao thì Khánh Nam cũng được an ủi phần nào, đó là số phận thằng bạn xấu tính của cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Nó cũng vừa bị hồ li tinh bắt đi rồi.

Viết Quân đã phải cố gắng rất nhiều để có thể kiềm chế bản thân không nổi nóng với Hoài Trang. Dù sao thì Viết Quân vẫn cần đến Hoài Trang trong bước cuối kế hoạch.
Nói là đi chọn quà cho Hồng Nhung, cuối cùng lại là đi mua sắm với Hoài Trang. Và bây giờ thì ngồi chơi dưới đây đợi Hoài Trang thử đi thử lại cả 1 đống quần áo, giày dép khổng lồ ở tầng trên. Cậu lấy cớ không có mắt thẩm mĩ cho lắm. Mà muộn rồi cơ chứ. Cậu chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi đây mà đi dò la tung tích Khánh Nam, chụp vài bức ảnh khi Khánh Nam biến thành con gái, để mai có cái đe dọa cái thằng chuyên đi phá đám ấy. Vậy mà cứ phải chôn chân ở đây. Thời gian thực hiện kế hoạch gần hết rồi, chỉ còn nước cờ cuối cùng là coi như xong. Nhưng nước cờ này phải hết sức cẩn thận, liên quan đến sự an toàn của bao nhiêu người.
Đang đi loanh quanh xem vài thứ linh tinh vớ vẩn giết thời gian, chợt Viết Quân nhận ra có 1 người cũng vừa bước vào. 
Hừ! Khánh Nam “trang điểm” xong rồi sao?
Cậu đứng sẵn ở quầy mĩ phẩm dành cho tụi con gái chờ nó. Nhưng không ngờ, nó lại đi sang phía mấy loại dầu gội đầu, sữa tắm của con trai.
Em làm gì ở đây thế?
Linh Như nhìn lên Viết Quân, 1 thoáng ngạc nhiên qua nhanh.
Em chọn đồ.
Nhưng đây là chỗ dành cho tụi anh mà.
Không có nghĩa cấm con gái đến gần.
Viết Quân cứ đi đằng sau nó.
Em mua gì ở đây? Khánh Nam đâu rồi? Nó trang điểm đẹp chứ?
Linh Như chợt phá lên cười.
Xinh cực! Mai Chi ghen tị ghê lắm. Vậy nên em mới phải đi mua nước hoa, sữa tắm và dầu gội cho anh ấy thế này đây.
Chuyện đấy thì liên quan gì đến dầu gội và sữa tắm chứ? – Mặt Viết Quân bắt đầu cau có, không dưng tự nhiên lại đi mua cho Khánh Nam làm gì không biết.
À… người anh ấy toàn mùi nước hoa và mĩ phẩm của con gái. Anh ấy muốn tắm. Nhưng dạo này Việt Thế toàn len lén mang hết dầu gội và sữa tắm của anh ấy ra tắm cho con BoBu thôi. Con chó của anh Tuấn Vũ ý mà. Anh ấy mang nó sang đây chơi với Việt Thế cho vui. Với lại suốt ngày Việt Thế mang nước hoa của Khánh Nam ra xịt, hết xịt cho Bobu, lại xịt cho mèo với thỏ. Hôm nay Khánh Nam mới biết.
Viết Quân lại bắt đầu tức sôi lên. 
Ánh mắt em luôn ấm áp lạ thường khi nhắc đến Việt Thế, như là khi trước em nhắc đến Brian vậy! Anh ghét điều đó.
Linh Như tiếp tục cúi xuống chọn đồ, môi vẫn khẽ nở nụ cười. Cuối cùng, nó bỏ vào giỏ 2 loại dầu gội, 2 loại sữa tắm và 2 loại nước hoa. Viết Quân thì vẫn kè kè theo sau.
Em lấy gì mà những 2 loại thế?
À… hồi nãy Khánh Nam tức, mang hết mấy thứ của Việt Thế ra tắm cho 5 con Mic nhà bà. Vậy nên sữa tắm, dầu gội với nước hoa của anh ấy cũng hết cả rồi. 
Việt Thế… đang ở nhà Khánh Nam à…?
Vâng! – Linh Như trả lời thản nhiên – Anh không tưởng đâu, suốt ngày 2 anh ấy cãi nhau, ầm ĩ lắm. Thỉnh thoảng lại được Tuấn Vũ, Mai Chi với Phương Linh đến nữa. Vui lắm! Mà thôi! Em chọn xong rồi! Em về trước nhé!
Viết Quân đứng sững lại đấy. 
Linh Như…! Việt Thế đang dần thay thế anh phải không?
Nó quay lại nhìn Viết Quân vẻ khó hiểu.
Dạ?
Anh xin lỗi! Anh sai rồi!
Hai đứa im lặng cho đến khi Linh Như định bước ra phía cửa. Viết Quân vội vã đuổi theo.
Từ đã! Anh muốn em đi cùng anh đến 1 nơi.
Viết Quân! – Tiếng Hoài Trang vang lên ở đầu câu thang.
Linh Như nhìn về phía Hoài Trang, rồi lại nhìn Viết Quân, cái điệu cười khó hiểu ấy lại nở trên môi nó.
Hoài Trang gọi anh kìa! Bỏ em ra!
Không! Em cần đi với anh đến 1 nơi!
Viết Quân toan kéo Linh Như đi thì bị 1 người chặn lại.
Linh Như! Em lâu la quá!
Tuấn Vũ giật phắt tay Linh Như ra khỏi Viết Quân và lôi nó về sát phía mình.
Chúng ta về thôi.
Tuấn Vũ! Cho em mượn Linh Như 1 lát thôi mà.
Em ra xe đợi anh nhé! – Tuấn Vũ đẩy Linh Như ra phía cửa, rồi ghé vào tai Viết Quân thì thầm: “Con người không phải 1 thứ đồ vật mà muốn vứt bỏ thế nào cũng được, rồi sau đó 1 câu xin lỗi sẽ xóa tan tất cả. Thủy tinh, 1 khi vỡ rồi thì không thể khôi phục lại được hình dạng ban đầu nữa đâu. Bây giờ đến cả tư cách để nổi giận, cũng không thể có được nữa. Nhỉ?” 

Tuấn Vũ vỗ nhẹ vào vai Viết Quân trước khi bước ra ngoài.

Tối hôm đó, Viết Quân đã đứng trước cổng nhà Khánh Nam rất lâu, rất lâu, từ khi trời tối mịt đến lúc trời bắt đầu mờ mờ sáng. Mặc gió lạnh, mặc mưa hắt vào người, Viết Quân vẫn đứng im ở đó. Cậu cảm thấy sự trống vắng, cô đơn, cảm giác chỉ có 1 mình mình đối diện với tất cả. Không có Khánh Nam, không có Linh Như và không có cả Khương Duy. Mọi thứ lại trở nên lẫn lộn trong đầu và như chuẩn bị nổ tung. Lần đầu tiên trong đời Viết Quân cảm thấy sợ khi phải ở 1 mình. Cậu cần 1 ai đó ở bên cạnh, cần 1 lời khuyên, cần 1 bàn tay giúp đỡ. Cái lạnh làm cậu tê cóng. Việt Thế đang dần thay thế vị trí của cậu. Dù kế hoạch có thành công cũng không thể trở lại như ban đầu nữa rồi. Trong lúc cậu vẫn chỉ là 1 thằng con trai nóng nảy, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà không mảy may suy nghĩ gì cho Linh Như, thì Khánh Nam, Tuấn Vũ và Việt Thế hơn cậu biết bao nhiêu. Xét về tất cả mọi mặt, mãi mãi cậu chẳng thể nào hơn được bọn họ, chỉ trừ 1 thứ!

*

* *


Mọi chuyện gần đây làm Khương Duy mệt mỏi. Cái lớp vỏ ngụy trang bên ngoài của cậu chẳng thể nào qua nổi mắt Khánh Nam. Nhưng cậu vẫn cắn răng cố gắng chịu đựng. 
Nếu như Khánh Nam hoàn toàn đứng sang phía Khương Duy, cậu sẽ chẳng hề nghĩ ngợi gì, mà vẫn sẽ hành động theo bản tính của cậu, vẫn là 1 thằng con trai lắm mồm suốt ngày chỉ có 1 từ “nói”. Nhưng sự thực nói nhiều cũng rất mệt, và còn mệt hơn nữa khi mà ta càng cố gắng tỏ ra mình vẫn nói rất nhiều, vẫn bình thường. Sự thực là cậu chán ngán lắm rồi. Hành động của Khánh Nam khiến cậu suy nghĩ nhiều. Khánh Nam luôn chín chắn. Vì thế chẳng có nghĩa lý gì mà… Nhưng cũng có thể ước mong có em gái trong Khánh Nam quá mãnh liệt, làm nó nhắm mắt cho qua tất cả. Khương Duy không dám nói với ai mọi suy nghĩ của mình. Cậu buồn! Thất vọng! Cú shock Linh Như gây ra làm cậu hiểu rằng mình không hề vững vàng như vẫn tưởng. Đôi khi cậu thấy hối hận, vì buổi tối hôm ấy đã không cho Linh Như 1 cơ hội giải thích, nhưng đoạn băng đó vẫn làm cậu tức sôi người mỗi khi nghĩ đến. 
Nhưng sự việc hôm qua khiến cậu bình tâm lại phần nào, việc anh Đầu Đinh tỏ vẻ sợ Linh Như ấy mà. Nhỡ có góc khuất nào đó mà cậu chưa nhìn thấy hết thì sao?
Tôi không thể chịu được con bé đó nữa rồi.
Tiếng ông nội đang làm ầm lên dưới nhà khiến Khương Duy giật mình. Ông mới lên đây hôm qua cho 1 chuyến công tác. Khương Duy vốn chẳng có hứng thú gì với công việc của ông, nhưng tự nhiên ông lại nhắc đến “con bé” khiến cậu hơi tò mò. Con bé nào nhỉ? Khương Duy quyết định ra cầu thang nghe lén. Dù sao thì ông vẫn nghĩ là cậu đi học chưa về cơ mà.
Ngài bình tĩnh lại đi. Rồi chúng ta sẽ tính tiếp.
Việc ta thích chọn cháu dâu lúc nào thì kệ ta. Nó có quyền gì mà cứ xen vào cơ chứ? Đã thế thì ta cho Khương Duy về Vũng Tàu ngay lập tức. Cứ để nó và con bé Liên ở gần nhau rồi từ từ sẽ có tình cảm.
Ông! – Khương Duy thò đầu xuống từ trên tầng 2 – Con bé nào hả ông?
Con còn giả vờ à? Cái con bé Linh Như Linh Nheo gì đấy bạn con chứ ai? Nó dám dùng sức ép từ phía ngân hàng mà đe dọa ta. Phải về Vũng Tàu! Con phải về Vũng Tàu.
Ông! – Khương Duy kêu lên – Con không về đâu. Con có người yêu rồi.
Về Vũng Tàu. Có trách thì trách con bạn con đi. Ta mặc kệ nó. Ai bảo nó…
Không cần nghe ông nói hết, Khương Duy hằm hằm ra khỏi nhà khi chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo. Cậu gọi điện cho Viết Quân, hai thằng đi thẳng sang nhà Khánh Nam để… tìm Linh Như. Sự day dứt ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Cả biệt thự vang lên tiếng cười ầm ĩ và tiếng quát tháo của Khánh Nam. Khương Duy vẫn đằng đằng sát khí xông lên tầng 2. Cảnh tượng trong phòng Khánh Nam càng khiến cậu sôi máu. Viết Quân thì cứ đơ ra.
Khánh Nam đang đẩy Linh Như xuống giường và 2 tay nắm chặt cổ tay nó. Tư thế đúng là người ngoài nhìn vào thì không được hay ho cho lắm.
Trả đây.
Không.
Trả!
Không!
Hai anh em vẫn ở nguyên như thế mà không hay biết Viết Quân và Khương Duy đang đứng ngoài.
Đưa cho anh!
Không!
Anh sẽ nói với ba là em bị ốm đấy.
Em không đưa. Việt Thế! – Linh Như hét ầm lên.
Việt Thế rầm rầm chạy sang từ phòng bên cạnh, ném cho Khương Duy và Viết Quân cái nhìn thản nhiên hết sức rồi phi vào trong phòng, ngồi xuống ghế rên rỉ.
Á… Linh Như! Băng lại cho anh đi! Hình như bị chảy máu rồi.
Vừa nghe đến “chảy máu”, Khánh Nam bật dậy đến chỗ Việt Thế.
Tôi bảo cậu ngồi yên cơ mà!
Hì hì! Khánh Nam! – Việt Thế cười nham hiểm – Cậu bị lừa rồi.
Khánh Nam khựng lại nhớ ra cái điện thoại đã bị con em gái cuỗm mất, vội vàng quay ra thì bắt gặp Khương Duy đang chặn nó ở cửa.
Em dừng việc em đang làm lại đi. Anh không mượn em phải xía vào việc gia đình anh. – Khương Duy quát ầm lên.
Anh định nói việc gì? – Linh Như bình tĩnh hỏi lại.
Dùng sức ép ngân hàng ép ông nội anh cho anh về Vũng Tàu.
Gì cơ? – Nó mở to mắt ngạc nhiên – Về Vũng Tàu?
Em đừng có giả bộ nữa. Anh biết hết rồi. Dừng ngay lại đi. Anh không mượn! Em có chừng có mực thôi. Nếu không thì anh cũng không thể cho qua mãi được đâu.
Việc gì vậy Khương Duy?
Gương mặt Khánh Nam trở lại vẻ lạnh tanh tiến ra phía cửa.
Hỏi nó đi! Không ai mượn mà cứ xen vào gia đình người khác làm gì? Em phá Hà Ly với Khánh Nam chưa đủ hay sao mà còn muốn phá anh và Minh Phương nữa? 
Linh Như hơi nhếch mép và rút điện thoại ra.
Đúng là làm ơn mắc oán. Nếu anh muốn thì em sẽ không can dự vào nữa. Nhưng em hi vọng sau này không có ai cầu xin dưới chân mình. – Nó áp điện thoại lên tai – À vâng! Cháu xin lỗi! Anh Duy vừa gặp cháu và không cho phép cháu can dự vào gia đình ông nữa. Cháu xin lỗi. Vâng! Vâng! Xin ông đừng lo lắng! Vâng! – Nó cất điện thoại vào túi – Được rồi đấy Khương Duy! Anh sẽ được toại nguyện sớm thôi.
Cảm ơn! – Khương Duy lạnh lùng – Khánh Nam! Tao nghĩ mày…
Cổng đang mở!
Khánh Nam đóng sầm cửa lại trước mặt Khương Duy và Viết Quân.
= = = = = = = = = = = 
Sao anh không biết chuyện đó? – Khánh Nam ngạc nhiên thấy rõ sau khi nghe Linh Như kể.
Tại vì Khương Duy biết là anh và Viết Quân chẳng thể làm được gì nên hồi đó chỉ nói với mỗi mình em thôi. Ông anh ấy muốn anh ấy về Vũng Tàu ngay sau đó để học cùng trường với cái chị nào ấy mà, như kiểu là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” ý, gấp gáp quá nên em chẳng nghĩ ra cách gì, vậy nên đánh liều sử dụng sức mạnh ngân hàng… để ép ông anh ấy cho anh ấy tiếp tục ở lại đây.
Vậy mà nó lại nghe ra điều gì thế không biết?
Chắc vẫn cái tính nghe 1/10 rồi suy ra 9 phần còn lại.
Mà… điện thoại đâu? – Khánh Nam (lại) sực nhớ ra cái điện thoại và đứng phắt dậy.
Haizz! Điện thoại đây! Nhưng thẻ nhớ thì anh không thể tìm được đâu. Hì hì. Anh trai mình đóng giả con gái xinh phết! Serina quả là có hoa tay. Khi nào em chỉnh sửa xong sẽ gửi hết lại cho anh mà.
Ôi! Khánh Nam! – Việt Thế đang quá khích với 1 cái laptop – Nhìn cậu này! Xinh quá đi! Tôi sẽ chọn làm ảnh nền ngay mới được. Cậu mà là con gái, tôi đảm bảo tôi sẽ bỏ cô ấy và cả đời chỉ chung thủy với mình cậu thôi.

Khánh Nam không biết làm gì hơn ngoài việc đứng như trời trồng giữa nhà và nhìn chăm chú cái màn hình laptop có ảnh 1 cô gái nét mặt cau có phụng phịu. Đây là tác phẩm vĩ đại được tao ra do bàn tay em gái cậu và con yêu quái dòng họ Sanzenin hôm qua, sau khi xịt cho cậu 1 loại nước hoa quái gở gây tê được sáng chế do nhà nghiên cứu vĩ đại: Richard Wilson.


*

* *


Viết Quân trầm tư, khác xa cái vẻ vốn có. Hình ảnh hôm qua ở trong phòng Khánh Nam cứ ẩn hiện trong đầu cậu. Cậu đã quyết định thực hiện bước cuối cùng kế hoạch vào ngày mai. 
Vẫn xách cặp đến lớp như thường lệ, nhưng quả thực mấy tiết học buổi sáng không hề có trong đầu cậu. Cậu không đành lòng chấp nhận như thế. Vậy nên ngay khi Linh Như tách khỏi hội Khánh Nam, Tuấn Vũ, cậu đã lén lút đi theo đằng sau.
Phải chắc chắn là Linh Như đã thực sự ngủ say rồi thì Viết Quân mới dám bước vào phòng họp Hội học sinh. Thỉnh thoảng cậu cũng hay vào đây ngủ, nhưng nói chung cậu thích ngủ trên cây hơn, mặc dù Khánh Nam và Khương Duy suốt ngày lo cậu rơi xuống đất nhưng tại chưa rơi lần nào nên chưa sợ.
Linh Như gục mặt xuống bàn và gối đầu lên 2 tay, gương mặt khẽ quay sang 1 bên. Viết Quân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cởi áo khoác ra và khoác lên người nó. Tự nhiên đầu cậu cứ ong ong, trán lại còn nóng nóng nữa, mà không, cả cơ thế nóng bừng thì có. Hình như cậu ốm rồi. Thôi kệ! Chẳng ốm bao giờ, tự nhiên lại…
Viết Quân xem đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là Hội học sinh sẽ tập trung. Còn sớm chán. 25 phút nữa trốn cũng chưa muộn. Nghĩ thế nên cậu cứ ngồi im lặng như vậy ở bên cạnh mà không hay rằng, có 1 người cũng định mò lên phòng họp ngủ và lúc này phải bất đắc dĩ đứng ngoài. 
Tuấn Anh lẩm bẩm khó chịu nhìn cái cảnh Viết Quân chăm chú quan sát Linh Như, đã vậy lại còn khoác áo cho nó nữa. Cậu chỉ muốn đập cửa cái rầm 1 phát cho con bé kia dậy. Nhưng nghĩ lại, Tuấn Anh rút điện thoại ra, chọn chế độ quay và ghi lại toàn bộ sự việc. Rồi cậu sẽ tung đoạn băng này lên forum trường. Hồng Nhung và Hoài Trang sẽ nhìn thấy và hiểu rằng Viết Quân yêu Linh Như, sẽ tự biết đường mà rút lui, mặt khác thì Khánh Nam, Tuấn Vũ với Việt Thế cũng sẽ biết Linh Như là cái đồ bắt cá cả mấy tay, và cũng sẽ từ bỏ cậu ta. Đúng là 1 mũi tên trúng bao nhiêu đích. Hà hà hà! Tuấn Anh cứ đứng cười cho cái ý tưởng thông minh đột xuất của mình cho đến khi nhân vật nam chính trong đoạn băng cậu đang quay bắt đầu có 1 vài hành động lạ.

Viết Quân bước ra khỏi phòng họp. Đang đi thì gặp Khánh Nam. Viết Quân vội vàng lôi Khánh Nam vào 1 phòng họp hội đồng kế đấy.
Cởi áo đồng phục của mày ra.
Điên à? Áo mày đâu?
Cởi ra đi! Mày cho tao mượn áo đi. – Viết Quân xuống giọng năn nỉ.
Áo mày đâu?
Khổ quá! Cứ cho mượn đi mà. À mà đầu tao sao cứ nong nóng ý.
Khánh Nam sờ đầu thằng bạn, đúng là nóng thật. Cậu cởi áo ra đưa cho Viết Quân.
Trong túi áo có thuốc đấy. Uống hết đi!
Khánh Nam khẽ lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Càng ngày nó càng khó hiểu!
Đợi Viết Quân mặc áo và uống thuốc xong, 2 thằng cùng về phòng họp.
À này, mày đừng nói với ai là mày cho tao mượn áo nhá!
Gì vậy?
Cứ về phòng thì biết.

Tuấn Anh đã tua đi tua lại 1 đoạn đến cả chục lần: “Hay là con bé đó giả vờ ngủ nhỉ? Làm gì có chuyện bị anh Quân hôn lâu thế mà không tỉnh nhỉ? Cũng phải hơn 1 phút chứ chẳng ít!
Một phút cái gì cơ? – Ngọc Hưng ngồi cạnh “dỏng tai” lên nghe lén.
À… 

Tuấn Anh chưa kịp trả lời thì Khánh Nam và Viết Quân đã bước vào. Không ai nói với ai, nhưng tất cả đều nghĩ cái áo khoác trên người Linh Như là của Khánh Nam, trong khi Khánh Nam chỉ biết quay sang Viết Quân thở dài: “Có mỗi thế mà mày cùng…
Ê này Khánh Nam! Ảnh mày với em Tóc Hạt Dẻ lại lan tràn forum mình này. – Bảo Đông và Quốc Trường đang chúi đầu vào máy vi tính.
Ghê! Ôm nhau chặt thế? – Đăng Thành chép miệng.
Viết Quân nhìn qua cho biết.
Nếu anh muốn sớm đi gặp Diêm Vương thì cứ thả tay ra khi ngồi sau xe nó.
Mày thì đi cẩn thận lắm đấy. Tốc độ lúc nào chẳng gấp rưỡi nó còn lắm chuyện. – Khương Duy đế vào.
Khánh Nam lẩm bẩm: “Tuấn Vũ, Việt Thế, 2 người rỗi việc quá đấy!”
Sau 1 hồi nhìn ngó mấy bức ảnh, cuối cùng cũng phải tập trung chuyên môn.
Hôm nay chúng ta họp vì vấn đề… - Đăng Thành đứng lên trịnh trọng mở đầu cuộc họp – Đầu tuần sau sẽ có 1 buổi gặp mặt với trường Bình Minh để chuẩn bị cho giao lưu giữa 2 trường vào tháng sau. Chúng ta cần lên kế hoạch chi tiết và phổ biến cho các lớp vào chiều mai.
Bàn đi tính lại, mãi không thống nhất được ý kiến. Lâu thế mà Linh Như vẫn chưa tỉnh, Khánh Nam bắt đầu thấy lo lo. Cậu đứng lên đi về phía em gái. Vừa động vào nó định gọi dậy, cậu chợt hốt hoảng phát hiện người nó nóng ran.
Lê Dũng! Đứng ở ngoài cửa, nếu thấy ba anh đi qua thì nói ba anh vào đây ngay nhá!
Ba anh đến trường à?
Ừ! Đến lấy kết quả học tập tháng trước. Nhanh lên!
Có chuyện gì vậy?
Khánh Nam không trả lời mà nâng đầu Linh Như lên và tựa vào người mình, khoác lại áo cho nó.
Khánh Nam! Em sao vậy con? – Ông Hoàng Minh chạy vào hốt hoảng.
Về nhà nhanh đi ba ơi!
Cả lũ ngơ ngác nhìn theo không hiểu gì, chỉ có mình Tuấn Anh lẩm bẩm: “Hay nãy họ hôn nhau rồi lây cho nhau nhỉ? Người anh Quân cũng nóng ran!
Viết Quân thì đưa tay lên trán: “Khỉ thật! Mình lại cứ tưởng là do mình ốm! Hừ! 
Riêng Khương Duy thì khó chịu thấy rõ. Qua sự việc hôm trước, cái nhìn về Linh Như của cậu càng trở nên tệ hơn. Vì thế cậu ghét việc suốt ngày Khánh Nam cứ rối lên vì con bé ấy. 
Ngày hôm sau Khánh Nam vẫn đi học bình thường. Nhưng Việt Thế thì nghỉ. Sự thật thì Khánh Nam chỉ có mặt ở trường vào buổi sáng, còn buổi chiều họp Hội học sinh thì cậu đã bốc hơi từ lúc nào.
Viết Quân cũng không yên. Cậu sợ Khánh Nam không biết chăm sóc, sợ Việt Thế chẳng hiểu gì Linh Như cả… Sợ nhiều thứ lắm… nhưng tuyệt đối không sợ cơn sốt của chính mình.
Khương Duy càng bực tức hơn.
Viết Quân! Cuối giờ đến nhà thằng Nam đi! Tao không chấp nhận việc nó cứ suốt ngày cắm đầu cắm cổ theo con bé ấy.
Nó làm gì thì kệ nó! Mày cũng đang xen vào việc của nó đấy!
Nhưng tao làm đúng! Tao phải làm nó tỉnh ra mới được!
Khương Duy lôi bằng được Viết Quân đến nhà Khánh Nam, nhưng hai thằng không gặp được Khánh Nam, bù lại thì gặp được Việt Thế đang xịt nước hoa cho 1 đàn chó 5 con cùng 1 con quái vật to lớn gớm ghiếc.
Khánh Nam á? Nó và Linh Như vừa đi Đà Nẵng rồi. Có việc gì không thế?
À… không!
Mà sao cậu lại ở đây?
Có nhất thiết phải nói với cậu không Khương Duy?

Từ chiều hôm đấy đến tận sáng thứ hai, Khương Duy và Viết Quân mới gặp lại Khánh Nam. Trong mấy ngày không gặp Khánh Nam, người Khương Duy nóng như có lửa đốt. Có thể cậu lo xa, nhưng cậu không yên tâm khi Khánh Nam cứ đi cùng con bé ấy. Và hình như nỗi lo của cậu đã thành sự thật. Sáng thứ hai, sáng đầu tuần, và mở đầu bằng 5 bức ảnh chụp liên tiếp Khánh Nam và Linh Như cùng bước chân vào 1 khách sạn ở Đà Nẵng.
- Sao? Cậu định dùng cái chiêu bỉ ổi thế này để giữ chân anh Nam à? Con gái con đứa mà trơ trẽn quá! Trên đời này tôi chưa thấy hạng con gái nào như cậu. – Tuấn Anh không tiếc lời với Linh Như – Cậu không cạnh tranh nổi với chị Tóc Hạt Dẻ nên dùng cái hạ sách này à? Cái loại không biết nhục!

Chỉ mình Tuấn Anh lên tiếng cũng đủ cho cả lũ con trai rồi. Đúng là hạ cấp!
- Sao? Tôi nói đúng quá à? Sao cậu không nói gì đi?
- Tuấn Anh! – Tiếng Khánh Nam vang lên ngoài cửa. Cậu vừa trở về từ phòng hiệu trưởng – Chú em đang làm trò gì ở đây vậy? Tránh xa Linh Như ra.
Khánh Nam không ngần ngại lôi Tuấn Anh ra xa và buông tay không vận tốc.
- Khánh Nam! Mày đổ đốn đến thế cơ à? – Khương Duy ngay lập tức túm lấy cổ áo Khánh Nam.
- Mày giờ cũng biết lên tiếng dạy dỗ tao cơ à? – Khánh Nam nhếch mép nhìn Khương Duy – Viết Quân, lấy điện thoại của tao, ở trong đấy có vài cái ảnh chụp toàn cảnh phòng khách sạn nữa đấy. Up hết lên mạng đi!

Viết Quân hạ quyển sách xuống bàn, tuy mắt vẫn chăm chú vào đấy. Nhưng ai cũng biết 1 điều, Viết Quân đã đọc đi đọc lại 1 trang đến cả nửa tiếng đồng hồ rồi.
Khánh Nam gạt tay Khương Duy xuống và quay sang Tuấn Anh.
- 1 lần nữa để anh nhìn thấy mày còn hành động như vừa rồi thì đừng trách. Về hỏi mẹ lại cách ứng xử đi!
- Đừng có lôi mẹ em ra đây! Anh càng ngày càng hành động như 1 thằng vô học. Hay anh mất mẹ nên không ai dạy… – Tuấn Anh quát lên.

Chát!
Tuấn Anh ôm lấy mặt tức giận nhìn Linh Như.
- Cậu làm cái quái gì thế? Cậu dám… - Tuấn Anh giơ tay lên định tát lại Linh Như, nhưng thứ mà Linh Như đang cầm trên tay khiến cậu khựng lại – Sao cậu có thứ đó?
- Về mà hỏi mẹ cậu đi! Và sau đó thì tôi muốn cậu quỳ xuống giữa sân trường xin lỗi Khánh Nam vì câu xúc phạm vừa rồi. 

Lần đầu tiên Linh Như tỏ thái độ tức giận từ khi mọi chuyện xảy ra. Nó lườm Tuấn Anh 1 cái rồi lôi Khánh Nam ra ngoài, không quên ném cái thiệp mời của mẹ Tuấn Anh vào mặt cậu.
- Mày vừa nói gì? – Viết Quân từ từ đứng lên tiến lại gần Tuấn Anh.
- Dạ?

Viết Quân rút găng tay ra, nện mạnh Tuấn Anh xuống sàn nhà và lao vào đấm cho túi bụi. 
- Dừng lại đi! Viết Quân! – Cả lũ nhốn nháo cố giữ Viết Quân lại, nhưng không được. Mạnh quá! Tận cho đến khi Bảo Đông và Khương Duy đè chặt người Viết Quân xuống, cậu mới chịu thôi.

Viết Quân phủi tay đứng lên, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như bình thường.
- Tao còn thấy mày ăn nói như vừa rồi 1 lần nữa, thì mày không còn đường mà gặp lại ****** đâu.
Tuấn Anh đau đến ứa cả nước mắt. Nhưng không làm gì được. Có lẽ hôm nay sẽ là 1 ngày đầy sóng gió của Hội học sinh.
Lê Dũng dìu thằng bạn xuống phòng y tế. Có 10 phút cho Tuấn Anh tự băng bó hay làm bất cứ thứ gì với vết rách ở môi và những vết bầm trên mặt. Sau 10 phút, nếu không tự quay lại phòng họp, Viết Quân tuyên bố sẽ cho cậu gãy cả 2 chân, và nếu muốn, Viết Quân sẵn sàng miễn phí cả 2 tay nữa.
Ức!
Ức lắm chứ!
Nhưng không dám làm gì.
Xúc phạm Khánh Nam! 
Đó là 1 tội không thể tha thứ. Nhất là khi Hội học sinh giờ đang mâu thuẫn nội bộ.
Vì sợ Viết Quân nổi nóng, nên Tuấn Anh vội vã nhanh nhanh chóng chóng mọi việc để quay trở lại phòng họp – nơi mà thứ không khí im lặng đến đáng sợ đang diễn ra.
Sáng nay tất cả Hội học sinh sẽ phải đến trường Bình Minh, 1 ngôi trường cách đây khá xa, để giao lưu. Vì thế chẳng có gì là lạ khi mới bắt đầu buổi sáng, chúng nó đã tập trung đông đủ rồi.
Tuấn Anh thở phào khi quay lại phòng mà không thấy Khánh Nam. Khánh Nam và Đăng Thành đang bên phòng hiệu trưởng để chuẩn bị đi trước với thày, 8 đứa còn lại đợi xe và đi sau. Trong đó có cả Linh Như.
Tuấn Anh phải công nhận 1 điều, khi con bé đó tức giận, nhìn thật đáng sợ. Thậm chí, còn hơn cả Viết Quân. Không hiểu sao… nhìn nó lúc nãy, Tuấn Anh lại hình dung như đang đối mặt với… tử thần. Bởi vì đôi mắt của nó chứa đầy sự lạnh lùng và tàn nhẫn, mặc dù nó chỉ tát cậu có 1 cái.
Tuấn Anh khép nép ngồi xuống 1 cái ghế cách xa Viết Quân.
Cạch!
Có tiếng cửa mở.
- Các em đi sau nhé! Thày, Đăng Thành và Khánh Nam sẽ đi trước. Nhớ đừng có mà làm mất mặt học viện đấy.
- Anh đi trước nhá! Các chú đi sau. – Đăng Thành thò mặt vào sau thầy rồi cũng vội vàng chạy đi.
Chỉ còn lại Khánh Nam. Khánh Nam không chào hỏi ai như Đăng Thành, và tất nhiên càng không dặn dò gì như thày hiệu trưởng. Khánh Nam tiến đến bên Linh Như, tất cả đều lén nhìn theo. Cậu vuốt nhẹ mấy sợi tóc của em gái sang 1 bên, khẽ thì thầm gì đó rồi đứng lên bước ra phía cửa. Chợt cậu dừng lại khi đi qua chỗ Khương Duy, Viết Quân.
- Chý ý nó giùm tao.

Khánh Nam vừa đi khỏi chưa đầy 2 phút, Linh Như đứng bật dậy và chạy ào ra phía cửa. Cả lũ ngước lên nhìn theo.
- Nó đuổi theo Khánh Nam à?
- Muốn biết thì mày đi mà theo dõi nó ấy.

Linh Như mất tích từ lúc đấy cho đến khi cả lũ lên xe mới thấy mặt nó. Dáng vẻ hơi mệt mỏi. Tóc mai nó ươn ướt hất hết sang 1 bên. Và đặc biệt là khuôn mặt. Tự nhiên sáng nay nó lại trang điểm, lại còn khá đậm nữa. 
- Hô! Nó định gây ấn tượng với các nam sinh trường Bình Minh à?
Mặc kệ thiên hạ bàn ra tán vào, Viết Quân chỉ khẽ liếc nhìn qua rồi nhắm mắt ngủ.
Linh Như đi xuống hàng ghế trống không ở cuối cùng và ngồi xuống đó.



*

* *


Quãng thời gian 2 tiếng chẳng phải quá dài với những trò tiêu khiển diễn ra để giết thời gian trên xe. Và đặc biệt với những kẻ thích ngủ thì nó lại càng ngắn.
- Xin lỗi! Lê Dũng! Cậu có thể đóng cửa sổ vào được không?
- Tại sao tôi phải làm thế? Cậu mặc nhiều đồ thế kia mà còn lạnh à? Mở ra cho thoáng.
- Cậu có thể đóng cửa và bật điều hòa cơ mà.
- Tôi thích gió tự nhiên.

Mọi người ban đầu thì hòa vào mấy trò tiêu khiển Lê Dũng bày ra, sau đó người thì ngủ, người thì nghe nhạc, hoặc là nhìn ra ngoài… ngắm cảnh. Không ai chú ý đến 1 con bé ngồi cuối xe đang thở dốc và mồ hôi vã ra như tắm trong khi lại run lên vì lạnh… Nó khẽ cắn chặt môi lại, ngồi thẳng lên và hai tay bám chặt lấy thành ghế phía trước, mắt nhắm nghiền. Cảnh vật bên ngoài, hình ảnh trong xe, tất cả như những chiếc chong chóng trước gió… Tất cả thành 1 mớ hỗn độn quay mòng mòng trong đầu… Cảm giác nôn nao ứ lại trong cổ họng… Mệt quá, nó gục đầu vào thành xe cố ép mình ngủ… Nhưng sự khó chịu trong người luôn ngăn nó lại…

= = = = = = = = = = = =
2 tiếng. 
Tuấn Anh nhảy xuống khỏi xe đầu tiên rồi mới thò đầu vào gào ầm lên đánh thức tất cả. 6 thằng lần lượt bước ra khỏi xe.
- Nhìn trường này cũng rộng nhỉ? Nhưng vẫn nhỏ hơn trường mình. 
- Xấu hơn nữa.
- Im đi! – Ngọc Hưng lên tiếng – Có gì về nhà nói, chúng mày đang đứng trước cổng trường người ta đấy. Chắc Đăng Thành và Khánh Nam còn đang bận họp hành gì trong đó nên chưa ra đón bọn mình hay sao ý nhỉ? Thôi! Cứ vào đi.
Lúc này Linh Như mới ra đến cửa xe. Nó định bước xuống, nhưng không hiểu sao có mỗi 1 bước từ trên xe xuống dưới đất mà nó cũng cảm tưởng như trước mặt nó là 1 cái cầu thang máy vậy… Nhận ra vài tiếng “hừ” nhẹ vẻ khó chịu của mấy người, nó nhắm mắt đánh liều bước xuống.
- Cẩn thận! 
Ai đó vội vàng đưa tay ra khi nó bước hụt và cũng vội vàng rút tay lại.
- Cảm ơn. – Nó lí nhí trong khi không thể ngước mắt lên thử nhìn xem ai vừa giúp mình, cố tìm thành xe để bám vào đấy mà đứng thẳng lên. Mặt đất như quay cuồng.
- Em không sao chứ? – giọng Viết Quân vang lên bên cạnh không hiểu sao lại làm nó hốt hoảng.
- Dạ? À… vâng, tất nhiên! Ngồi xe lâu nên em hơi mệt. – giọng điệu biết ơn của nó chợt trở nên khó chịu với Viết Quân.
- Đi vào thôi! Chắc thầy và 2 đứa nó đang đợi đấy. – Ngọc Hưng ra lệnh.

Không có Đăng Thành nên tạm thời Ngọc Hưng đứng lên làm leader ý mà. Cả lũ không chú ý đến chỗ Linh Như nữa mà bắt đầu đi vào trường.
Viết Quân ngoái đầu lại, Linh Như vẫn đứng dựa vào cửa xe, và đang lục lọi balo chắc là cần tìm kiếm 1 thứ gì đó. Cậu cũng không chú ý đến nữa mà tiếp tục đi theo hội bạn. 


Ads

Làm thằng đàn ông tốt không phải lúc nào cũng hay
Làm thằng đàn ông tốt không phải lúc nào cũng hay
Thôi xong" mình nghĩ bụng, đúng là mình đâu cần phải lợi dụng lúc người ta say để làm chuyện ấy
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014