Game Teen Teen Online Game Teen Teen do VTC online phát hành, với cách chơi đơn giản chắc chắn sẽ làm bạn hài lòng. Tải miễn phí » |
- Hôm nay nhà mình có khách ghé qua chơi, út Linh và thằng Tuấn chiều nay lo ở nhà phụ Má mày cơm nước nghe chưa?! Thằng ranh kia chiều thấy tao lo tiếp khách, mày mà lỉnh đi chơi thì cứ coi chừng cái thân của mày đó!.. - Đi ngang qua thấy hai đứa cặm cụi cắm đầu học, chợt Ba tui hắng giọng thông báo..
- Dạ! con biết rồi thưa Bác!.. - Con bé nghe thấy giọng lanh lảnh đáp
- Dạ!.. Rồi!.. con biết rồi Ba!.. - Tui đáp lại cùng cái giọng ngao ngán, nói gì thì nói, trong lòng vẫn hơi bị ức chế cái vụ ông già cho ăn trận đòn oan hồi hôm bữa.
Vậy đó, nhà tui hôm nay đón khách. Cũng chẳng phải ai xa lạ với gia đình mà chính là chú Thái - em ruột của Ba tui từ dưới quê Kiên Giang xa xôi lên thành phố thăm gia đình tui. Với chú Thái, cũng đã ngót gần 2 năm tui không ló mặt về quê nên cũng chẳng thấy có chút ấn tượng nào về chú. À mà cũng vẫn có chút chút, hồi bé tui có quý chú lắm vì lần nào ở quê lên đây chơi, Ba tui thường nhét cho chú chút tiền đi đường nhưng chú nhất quyết không nhận. Ba tui quát lắm thì chú mới nhận nhưng lần nào cũng xén bớt lại chút đỉnh để cho tui vài đồng mua đồ chơi.
Tuy nhiên cái tuổi mà chú cứ nghĩ là tui còn con nít thích chơi đồ chơi đồ hàng thì thực sự lúc đó tui đã biết bắn Half Life ầm ầm ngoài quán Net lão Trung. Vậy là cứ mỗi lần chú tới nhà mình chơi rồi ra về là tui lại có thêm xíu tiền đi oánh điện tử, thế nên quý chú Thái lắm lắm :x :x. Giờ nhắc lại tự dưng lại thấy quý chú hơn, vì chắc mẩm hôm nay chú Thái tới nhà mình chơi, khi ra về kịch bản năm xưa sẽ lặp lại và tui lại được chú cho tiền tiêu xài đó mấy thím ạ.. :x :x hóng hóng ghê luôn!
- Nè, anh Tuấn đang nghĩ cái gì đó!.. Chú ý học tiếp đi không Bác trai nhìn chểnh mảng lại la luôn hai đứa bây giờ!.. - Thấy tui hí hửng viễn tưởng nãy giờ, con bé Linh hai tay chống cằm, mắt trân trân nhìn tui
- Ờ, học tiếp đi ha.. - Tui gõ nhẹ trán nó, cười khì..
4 giờ chiều hôm đó, chú Thái có mặt tại nhà tui. Vẫn y như ấn tượng ngày nào, một người đàn ông với vóc dáng cao gầy, ngoại hình khắc khổ lững thững xách tay những món quà chợ đem từ dưới quê Kiên Giang lên. Bất ngờ hơn cả là khi tui còn chưa kịp nhận ra thì thấy ông chú mình đã la oai oái:
- Ôi mèn đét ơi thằng Tuấn!.. Có nhiêu đó không gặp mà sao giờ mày cao lớn dữ vậy con!..
- Dạ, con chào chú..
- Choa! Nhìn lớn mà ngày càng giống Ba mày ngày xưa à hen!..
Nghe giọng chú nói trong sự niềm nở mà lòng tui bỗng có cảm giác rưng rưng. Ký ức xưa kia gây giờ mới ùa về, hồi nhỏ mỗi lần về quê chơi nhà chú là được chú dì cưng chiều dỗ dành đủ bề. Chú còn làm ngựa lưng cho mình cưỡi mình thòng, trèo cây hái đủ thứ hoa quả cho mình vầy mình ăn.
Lớn dần, qua những câu chuyện kể của Ba mới nhận biết được rằng nhà chú ở quê cũng khó khăn, không có dư dả gì. Giờ nghĩ lại những lần chú lên chơi với gia đình, lúc về Ba cho tiền chú đi đường mà chú không nhận, mình lại nhận tiền của chú để lấy đi chơi Game. Quả thực trong lòng rất áy náy..
Chú Thái tới nhà, Ba tui kêu ngồi nghỉ ngơi rồi đánh vài ván cờ với ông nhưng chú không chịu. Lắng xắng nhót chân nhảy vô bếp phụ Má và tui, cùng với con bé Linh nấu nướng. Ba tui ngồi một mình chắc suốt ruột quá nên hắng giọng quát một hơi rõ là gia trưởng:
- Mày khùng hở Thái! Đi đường xa lên đây đã mệt thì ngồi nghỉ đi, mấy chuyện bếp núc của đàn bà con gái dưới đó có thằng Tuấn con Linh nó lo là được rồi!.. Mau lên đây đi!.. - Vãi! coi mình dưới bếp này giống con gái vậy luôn sao?! T_T nhục nhã level max xin các thím đọc đừng có cười..
- Kìa, ổng gọi kìa!.. chú Thái lên nhà với ông ấy đi, không ổng lại dò dò xuống tận đây thì mệt.. đã biết tính ổng vậy rồi mà.. - Má nghe Ba tui gọi vậy, liền gỡ mấy thứ đồ đi chợ ra khỏi tay chú Thái, đoạn xua tay đẩy đẩy chú ra gần cửa bếp.
- Ơ kìa! chị cứ để kệ em đi chứ!.. hề hề!, biết chị nấu ăn ngon số zách nên em muốn học lỏm chị đôi chút. Em cứ ở dưới này, không làm vướng tay chân chật chội gì chị và mấy đứa nhỏ là được rồi chứ gì.. - Chú Thái lanh lẹ gỡ lại tay Má tui để chuồn lại vào khu bếp, vừa cười vừa nói, giọng ha hả.
- Móa!.. Sao cứ bắt em lên đó ngồi không hoài vậy! Thằng em dưới này không sao đâu anh Tân ơi! Phụ giúp một tay cho vui cửa vui nhà thôi mà!. - Dường như muốn cho Má tui bớt suy nghĩ đuổi gán mình, chú Thái ngoái đầu hướng lên nhà nói rõ to..
Để ý phía trên nhà không thấy tiếng Ba tui đe nẹt gì nữa, chú Thái lúc này quay sang Má tui, giọng tinh nghịch nói:
- Thế hén!.. Ổng Tân ổng bớt hăng rồi, chị để thằng em phụ chị nấu bếp dưới đây hén!.. -
- Anh em nhà này.. đúng thiệt là kỳ hết chỗ để kỳ... - Má tui lườm chú Thái mà điệu bộ vừa nguýt dài vừa mang ý cười thầm.
- Nè, ăn đi chị, ăn đi anh Tân, ăn đi, ăn đi hai đứa!.. đồ ngon mà!.. - Giờ là tới bữa ăn, dường như chú Thái từ trước tới giờ vẫn chẳng có thay đổi gì với cái tính khí.. làm khách. Trong bữa ăn mà gắp đồ ăn lia lịa cho Ba má, tui và con nhỏ Linh. Cơm ăn vô miệng chưa được miếng nào thì đã bị chặn ngay một gắp thức ăn ấp vô cái chén cơm.
- Cái thằng khùng một cục này! ăn đi chứ sao mày cứ gắp đồ cho cả nhà hoài vậy!! - Thấy cái cảnh tưng tưng của chú Thái đang diễn ra trên bàn ăn, Ba tui tỏ vẻ bực dọc..
- À anh! món này hôm nay thấy chị em làm ngon số zách luôn nè! Anh hai ăn mau đi!!..
*Chọt!..*.
- Ưm! ưm!..
- Há há, anh Tân trong bữa ăn nói nhiều vậy là không tốt! không tốt!.. mau ăn thêm mấy món này nữa đi anh hai!..
Cả Má, tui và con bé Linh lúc đó nín thinh, chỉ biết tròn mắt nhìn miệng Ba tui bị chặn ngang bởi một cái đùi gà to oạch. Cái viễn cảnh đó ôi thôi tới con bò chắc nhìn thấy nó cũng phải lăn ra mà cười.. Thế cơ mà tui không cười được, phải cố kìm nén cảm xúc, phen này mà cười chắc ông già nổi xung đấm phát chết luôn!
- Cái thằng khùng này! để yên tao ăn cái coi mày!! - Ba tui gỡ cái đùi gà ra khỏi miệng, mặt cáu xị quát lời
- Hờ hờ, chị và Tuấn cháu cũng nên ăn nhiều món này nè!.. - Hình như biết sắp đụng gần tới cái "giới hạn" của Ba tui, chú Thái cười xòa trước lời mắng mỏ rồi quay mục tiêu sang Má và tui.
- Ừa, ừa.. chú Thái cũng ăn nhiều vô một chút, cứ mặc chị hen.. - Má tui cười hiền
- Tuấn ăn nhiều vô cháu!..
- Dạ, con xin chú..
- Nè còn con bé kia nữa, phụ việc cả ngày cho nhà thế chắc cũng mệt, ăn nhiều vô một chút đi con.. - Chú Thái lúc này mới để ý gắp thức ăn cho con bé Linh, nó lùi lũi ăn từ nãy tới giờ chưa hết một bát cơm.
- Dạ! con xin chú..
- Ủa mà con tên gì? nhà ở đâu? làm ở nhà bác Tân đây được lâu chưa? - Đột nhiên chú Thái cất tiếng hỏi, câu hỏi khiến cả Ba, Má, tui và con bé Linh đều giật thót mình (WTF?!)
- Ơ!.. Dạ!..
- Ơ kìa chú Thái! nó đâu phải giúp việc cho nhà con đâu! Nó tên Linh, là em họ con dưới quê Kiên Giang mình đó mà?
Nhanh như điện xẹt, tui ngay lập tức nhận ra vấn đề qua câu hỏi của chú Thái dành cho con bé Linh, cũng như để muốn khai thông hoàn toàn những nghi hoặc về thân thế đang ngờ của nó. Tội gì mà không nhân cơ hội chú Thái có ở đây, làm rõ ngọn ngành luôn phải không các thím?.. Dù gì chú Thái cũng là người cùng dưới quê, mắc gì mà không thể xác minh "cô em họ" của tui là con nhà ông nào bà nào, liên quan đời nào tông nào với gia đình tui.
Và với con bé Linh, nếu trong trường hợp nó là em họ của tui thật thì khi gặp chú Thái - người cùng quê cha đất tổ miền Kiên Giang tới nhà tui chơi, nó cũng phải thể hiện cái thái độ vui vẻ, niềm nở hay chủ độc bắt chuyện hỏi han với chú tui chớ! Đằng này để ý cái thái độ của nó từ lúc chú Thái qua nhà tui, nó cứ dửng dung lấm lét, làm như chú chỉ là khách của gia đình tui thôi không vậy! Hehe.. Review tới đây mà thấy cái đầu tui quả thực cũng không có bị ngu lắm.. (Nghi ngờ 25%)
- Dạ! con.. con.. ở.. - Đúng y như tui phỏng đoán, chắc hẳn đã có vấn đề gì che giấu ở đây. Nghe tiếng con bé lắp bắp từng hột trước câu hỏi của chú Thái càng khiến tui có cảm giác tự tin hơn về những giả thiết được vạch ra trong đầu mình. (Nghi ngờ 50%)
- Thái, nó là con gái lão Lâm, cháu ông Tư Kiềm ở quê mà mày không nhớ sao?.. - Giọng Ba tui bất chợt lên tiếng cắt ngang (nghi ngờ 75%), rồi cũng nhanh như chớp tui chộp ngay được cái nháy mắt ra hiệu mà Ba tui dành cho chú Thái ngồi đối diện.
- Anh hai nói lão Lâm Tư thì em biết, nhưng theo em nhớ thì nhà ấy làm gì có con gái?.. - Chú Thái giọng nhỏ lại, vẻ mặt trở nên trầm ngâm như đang cố kiểm tra lại trí nhớ của mình về cái gia đình ông Lâm Tư, Tư Kiềm kia có chính xác hay không..
- Mà thôi đi nha, giờ ăn giờ uống không nói mấy vụ tào lao nữa. Lo ăn cho xong đi tí nữa tao có chút chuyện muốn bàn với mày đó.. - Thêm một lần nữa Ba tui hắng giọng như muốn cắt phăng dòng suy nghĩ của chú Thái, theo tui nhận thấy thì đây là cái thái độ thường thấy nhất khi một người muốn lấm liếm che giấu một chuyện họ không muốn người khác biết. (Nghi ngờ 100%)
Mấy cái này tui học từ Game L.A Noire, thím nào trong diễn đàn mình mà thích thể loại Game hình sự trinh thám, lại khá trình tiếng Anh thì có thể thử qua. Đảm bảo sẽ thấy hay vãi ra! lại còn học được nhiều thứ kinh nghiệm tâm lý vãi cả hay! :x
Tới lúc này thì nỗi nghi ngờ trong tui đã dâng trào quá cao rồi, lấy lý do đã ăn no, tui đứng dậy rời khỏi bàn ăn, không quên nhéo con bé Linh một cái để ra hiệu cho nó ra ngoài gặp tui. Con bé có lẽ vẫn chưa hết bàng hoàng về mấy câu hỏi khó trả lời mà chú Thái dành cho, thấy tui ra hiệu đi ra ngoài thì tỏ vẻ ngơ ngác nhưng cũng mừng lắm. Cơ mà đừng vội mừng cô em ơi, anh gọi cô ra ngoài để đưa cô vào vòng điều tra cái thân phận thật của chính cô em đó!..
Hồi ký bão lòng – chuyện trong tù bây giờ mới kể “Bão Lòng” 1 hồi ký hay nhất mà tôi từng được đọc. Tôi vốn ghét đọc chuyện dài nhưng từ khi đọc phần 1 nó làm tôi đê mê , lú lẫn. Đọc Truyện » |