XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Candy Crush Saga
Candy Crush Saga
Candy Crush Saga xếp những viên kẹo cùng màu để phá, hiệu ứng bắt mắt, hơn 100 level, hỗ trợ Java.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chap 29:

Sau câu nói của tôi, cả Vivi và nhạc phụ đều hướng ánh mắt sang và nhìn tôi chằm chặp, lúc đó tôi chỉ ước gì mình có cái lỗ chui xuống, quả thật là tôi đã hơi vô lễ và có phần hổ báo trong tình huống vừa rồi. Vivi nhìn tôi vẻ lo lắng còn gương mặt của nhạc phụ vẫn không biểu lộ cảm xúc một cách quá rõ rệt, ông cười khẩy nói với tôi:

-  Chà, mạnh mồm quá nhỉ, cậu có vẻ không biết tôn trọng người lớn lắm thì phải?

-  Dạ, con… con xin lỗi chú, con hơi vô lễ – Lúc này chẳng hiểu sao tôi mất hết sạch dũng khí ban nãy

-  Không sao, vậy càng có cơ sở để bé Vi không được quen cậu, và tôi sẽ là người đưa ra cơ sở đó – Nhạc phụ trừng mắt

-  Cái này… con… - Tôi đờ người mất mấy giây

Trong khi tôi còn đang lắp ba lắp bắp chẳng biết nói gì thì cô bé của tôi, bình thường mít ướt là thế, động tí là khóc thì bây giờ mới là người gỡ rối cho tôi, em tỏ ra khá gay gắt với ba mình:

-  Con xin lỗi nhưng bây giờ ba không có quyền gì bắt con làm theo lời ba nữa, từ cái lúc ba bỏ đi thì con coi như đã không có một người cha rôi, hức – Và Vivi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào

-  Ba không quan tâm con xem ba như thế nào chỉ cần biết một điều là ba sẽ không để con yêu đương vớ vẩn với thằng nhóc không có giáo dục này! – Nhạc phụ bắt đầu nổi giận và buông lời miệt thị tôi

Tôi thấy mình quả thật đúng là một thằng vô dụng, lúc nào cũng nói sẽ che chở, bảo vệ em, lúc nào cũng nói sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em, cùng em vượt qua khó khăn mà giờ chỉ gặp chút rắc rối nhỏ đã đứng như người mất hồn rồi. Tình yêu này của chúng tôi không phải dễ dàng mà có và tôi cũng không muốn nó mất đi hoặc bị cản trở một cách dễ dàng như thế này. Ngay thời khắc ấy, tôi quyết định đáp lễ một cách cực kì “lịch sự”:

-  Xin lỗi chú, chú không có quyền nói con như vậy, con biết là vừa nãy con có vô lễ nhưng đó chỉ là sự thật mà thôi, đó là đức tính thật thà của con, mong chú hiểu cho, còn nếu chú vẫn cố tình không hiểu thì con cũng chịu thôi

Vâng và lại một lần nữa 2 ánh mắt nhìn thằng vào tôi, nhưng khác hăn lúc nãy, bây giờ tôi không cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ gì nữa vì đây là lời nói xuất phát từ những gì xảy ra trong thực tế và hoàn toàn đúng đắn, chừng mực để không ai có thể bắt bẻ được gì. Trong khi 2 người vẫn còn đang ngơ ngác, tôi tiếp tục nói vì ngày trước ba tôi đã từng dặn rằng “Khi tranh luận một cách lịch sự với nhau thì hãy chủ động gây áp lực lên người đối diện, khi đã chiếm lợi thế hãy tung đòn kết liễu luôn chứ không được chủ quan mà khựng lại, khi đó phần thua chắc chắn sẽ thuộc về mình”. Tôi thầm cảm ơn ba và ngay lúc cấp bách này, tôi đã phát huy một cách chính xác và cần thiết:

-  Có thể chú là ba của Vi nhưng chẳng phải chú đã bỏ Vi đi với người khác rồi sao, và cả 2 người cũng đã ly dị rồi, Vi thì đã đi theo cô. Xét trên lý thuyết thì chú chỉ có quyền gặp mặt chứ không có quyền áp đặt đứa con mà mình đã bỏ đi, con thì khác, con được cô giao nhiệm vụ chăm sóc cho Vi, bảo vệ Vi, thế nên dù chú có nói gì hay làm bất cứ chuyện gì, con cũng sẽ luôn ở bên cạnh Vi

Tôi nói một hơi dài không vấp váp, không ngừng nghỉ và còn đầy thuyết phục. Tôi đã chiến thắng trong cuộc tranh luận này, tôi cam đoan điều đó vì khi tôi vừa nói xong, ba của Vi ngồi phịch xuống ghế, mặt chẳng biểu lộ gì ngoài một nụ cười có vẻ như không được tốt lành cho lắm. Còn về Vivi thì khỏi nói, cô nàng lúc này đang tròn mắt nhìn tôi, có lẽ em không thể tin được tôi là người vừa chấm dứt cuộc tranh luận một cách rất nhẹ nhàng và có phần… tình cảm. Em ôm lấy tôi, thì thầm khẽ:

-  Em biết anh sẽ bảo vệ em mà, cảm ơn anh!

-  Vi đừng có buồn anh nhé, anh không muốn nói với ba vậy đâu, chỉ là…

-  Anh không cần nói, Vi biết rồi – Em cười hì hì, đưa tay ra dấu ý rằng tôi chỉ cần im lặng vì em đã hiểu mọi chuyện rồi

Em vẫn ôm tôi rất chặt mặc cho ba em - người phản đối duy nhất (chí ít là đến lúc này) chuyện của 2 đứa đang ngồi thất thần ở ghế sofa. Đột nhiên ông đứng dậy, nhìn tôi một cách đáng sợ rồi bất ngờ… chìa tay ra, tôi cũng giữ phép lịch sự cũng đưa tay ra lại, ông nói:

-  Cậu khá lắm nhưng tôi sẽ chưa bỏ qua chuyện này đâu!

Nói rồi nhạc phụ chào từ biệt tôi và Vi rồi ra về. Tôi cảm nhận được ở ông tình yêu thương bao la dành cho đứa con gái của mình, tuy cách biểu lộ tình cảm của ông có vẻ gay gắt nhưng tôi thấy vui cho Vivi vì vẫn còn một người quan tâm đến em gấp nhiều lần tôi. Vivi nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi cốc đầu cô bé một cái, em lại nhăn mặt nhõng nhẽo, hạnh phúc sao mà đơn giản thế?

Ngồi chơi với em một lát thì điện thoại reo, bắt máy lên thì nghe giọng thằng Tú cam (8 c*) nạt:

-  Ê con chó lên đánh mày?

-  Đánh cái gì? – Tôi quên béng mất

-  Đánh mẹ mày, LOL chứ chó gì! – Nó quát

-  Ờ, quên, đang trông con em gái, nó nghịch quá!

-  Kệ bố mày kể tao làm gì, nhanh lên!

Vivi trừng mắt nhìn tôi:

-  Ai là em gái anh chứ – Cô nàng giận dỗi

Tôi vẫn giả lơ:

-  Đánh trước đi, tao đi mua kẹo cho nó đã, nó khóc quá mày ơi!

-  Biến mẹ đi, để tao gánh team cũng được! – Thằng này trùm chém gió

Tôi cúp máy cái rụp, vừa quay sang thì ăn ngay một cái tát:

-  Hay quá ha, ôm người ta rồi kêu người ta là em gái – Em dứ dứ nắm đấm vào mặt tôi

-  Hé hé, chứ thích kêu là gì? – Tôi nựng em như nựng… chó

-  Là… là…

-  Là gì?

-  Người yêu, hihi – Em tít mắt cười

Cuối cùng thì em cũng thừa nhận chính thức rằng từ nay em sẽ là người yêu của tôi và cũng chính từ nay cuộc đời tôi sẽ bị trói buộc với em rất lâu nữa đây.

Chap 30:

Hôm nay quả là một ngày dài nhưng đầy cảm xúc, sau một buổi chiều đầy nắng gió cam go, tôi đã có được 2 điều khiến tôi cực kì hạnh phúc. Một là chiến thắng để tiếp tục “trả thù” thằng Tiến mặc dù bây giờ tôi cũng chẳng hứng thú mấy , còn việc thứ 2 chính là cô bé này đây, cô bé đang ngồi dựa đầu vào vai tôi và ôm tôi chặt cứng ngay lúc này. Chúng tôi đã tìm thấy nhau sau một thời gian lạc lối và có phần ảo tưởng tình cảm, tôi bây giờ cảm thấy như mình là người may mắn nhất thế gian, có “vợ” hiền lành, ngoan ngoãn và cũng rất xinh đẹp nữa . Nhìn liếc lên chiếc đồng hồ con cú, đã 8h52, tôi đứng dậy định ra về thì… Vivi ngủ mất tiêu từ lâu. Nhìn cô bé tủm tỉm cười kể cả trong lúc ngủ, lòng tôi chợt cảm thấy rung động khó tả. Tôi bế em lên lầu, để em nằm lên giường, cài mùng màn chiếu gối cho em, đắp chăn cho Vivi đỡ lạnh rồi đi về vì sợ ngồi lâu sẽ không kiềm chế nổi . Trước khi cất bước ra đi, tôi gửi lại cho em một nụ hôn lên trán:

-  Ngủ ngon, cô bé của tôi!

Tôi dắt xe ra về, cái lạnh giá của buổi tối phố biển cũng không làm giảm bớt sự ấm áp và niềm vui đang trỗi dậy một cách vô cùng mãnh liệt. Tuy nhiên tôi chỉ giữ được niềm lạc quan ấy một chốc lát mà thôi. Khi trở về nhà, tôi chạy ngay lên phòng và nằm vật ra giường, ông anh đang bắn súng bùm chéo loạn xì ngầu cả lên, bà chị thì đang bấm điện thoại lia lịa, tôi nằm vắt tay lên trán và bắt đầu… suy nghĩ. Liêc thấy bộ dạng khó hiểu của tôi, ông anh vặn vẹo:

-  Mày làm gì mà ra vẻ người lớn thế thằng nhãi?

-  Chuyện hệ trọng, ông biến dùm tôi cái đi!

-  Á thằng này láo, tao đấm vỡ mồm mày giờ! Con nít có chuyện khỉ gì mà hệ với trọng ?– Ổng bắt đầu nổi máu giang hồ

-  Chuyện của… à mà thôi, mệt quá, không nói nữa, ngủ đây! – Tôi định giải thích mà thôi mất công nói nhiều nên thôi

-  Khỉ gió làm tao mất mấy mạng rồi! – Ổng chửi đổng rồi lại cắm mặt vào màn hình

Tôi thì đâu rảnh rỗi như thế khi mà còn bao nhiêu đại sự phải lo lắng. Nào là bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chính thức công khai là người yêu của Vivi, hí hí  nhưng cũng chính từ ngày mai tôi biết phải nói sao với bé Huyền đây khi mà tôi đã hứa sẽ trả thù thằng Tiến cho em mà giờ chuyện đó tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa . Nhưng còn một chuyện vô cùng đáng lo, đó là câu nói của ba Vivi lúc nãy khi ông chào tôi ra về, ông ta sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng, tôi chắc chắn điều đó, nhưng ông ta sẽ làm gì tôi trong khi tôi chỉ là môt thằng học sinh vô hại vả lại ông ta thừa biết nếu làm gì ảnh hưởng đến tôi thì Vivi sẽ không nhìn mặt ông ta nữa. Là thế nào? Thế nào nhỉ? Suốt buổi tối hôm ấy, tôi cứ trằn trọc mãi mà không biết những ngày sắp tới của mình sẽ ra sao khi phải đối mặt với sự cản trở rất lớn từ “nhạc phụ đại nhân”. Tìm được tình yêu đã khó nhưng để giữ được tình yêu thì còn khó hơn vạn lần, tôi đã thấm thía được điều đó kể từ ngày hôm nay, nhưng vì Vivi, tôi tự tin mình có thể làm bất cứ điều gì và dù cho có bất kì chuyện gì xảy đến thì tôi cũng sẽ không bao giờ buông em ra, không bao giờ đâu Vivi à! Và cứ thế như mọi lần, tôi lại chìm vào trong giấc ngủ.

Vừa mở mắt ra, tôi như thường lệ làm vệ sinh thân thể rồi dắt xe và phóng lên trường, thói quen đã hình thành trong tôi từ lâu đó là dừng xe lại trước cổng trường, tạt vào hàng của một bà lão, mua 2 cây kẹo mút Chyps rồi tiến vào lớp. Bây giờ là 6h30 phút, và giờ này mọi ngày thì tôi đã thấy Vivi ở lớp rồi, nhưng hôm nay thì không. Chỗ ngồi bên cạnh tôi trống trơn, chẳng có bóng ai ở đấy cả, tôi thoáng giật mình chạy lại gặng hỏi Thi mập lớp trưởng:

-  Ê bà có thấy bé Vi của tui không?

-  Vi á hả? Chưa thấy tới, mà sao thấy ông lo lắng thế?

-  Người yêu tui thì tui lo chứ sao! – Bây giờ tôi đã chẳng còn ngại ngần gì nữa vì cảnh tượng lãng mạn hôm qua không phải chỉ có mấy đứa lớp tôi mà gần như toàn khối đều đã biết

-  Thôi, nó chưa đến, hay anh chịu em đi, em sẽ yêu anh hết mình – Thi mập bắt đầu đùa cợt

-  Gớm quá, biến dùm con đi má, đang rầu thúi ruột nè!  – Tôi bực dọc

-  Xí, làm như đẹp trai lắm, mắc ỉa quá H à! – Thi mập cà khịa

Tôi thì chẳng buồn tranh luận lại, đang lo sốt vó cả lên, Vivi từ đầu năm học tôi thấy em ấy đến lớp rất sớm rồi còn học bài nữa, sao hôm nay đã giờ này rồi còn chưa thấy bóng dáng đâu. Tôi như ngồi trên đống lửa, cứ chốc chốc lại đứng dậy chạy ra cửa lớp chờ em, đến mức thằng Vinh sô ngồi ngay bàn đầu cũng khó chịu:

-  Cái thằng chó, sao mày cứ lảng vảng chỗ này thế, đừng có nói là yêu tao à nha?

-  Yêu cái chiếu, cút đi đừng để tao bực – Lúc này tôi chẳng có tâm trạng nào mà đùa nữa

Thằng Vinh thấy bộ dạng hùm hổ của tôi cũng ngán, đành quay lưng ngậm tăm rồi tiếp tục ngâm cứu bài cũ.

Tùng… tùng… tùng!!!!

Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên, cả lớp đã có mặt gần như đông đủ, chỉ trừ có mấy đứa đang vắt vẻo ăn sáng ở dưới căn tin, theo lẽ thường thì tôi sẽ chạy ngay xuống căn tin để xem Vivi có ở đó hay không, nhưng tôi thừa biết em không bao giờ xuống đó với lại cô bé của tôi không thích chỗ đông người và chen chúc cho lắm. Tôi nghĩ mãi mà chẳng biết nên làm thế nào, cô Hà dạy Lý đã vào lớp, tôi cũng đứng dậy chào nhưng tâm trí thì đang để ở nhà… Vivi. Giờ học bắt đầu, tôi chẳng để tâm vào nó một chút xíu nào, tôi cứ lật sách theo quán tính còn đầu óc thì suy nghĩ đăm chiêu, chợt tôi nghĩ đến câu nói tối qua của nhạc phụ, có lẽ nào ông ta không cho Vivi đến lớp nữa hay không, hay là ông ta đã đưa Vivi đi đâu đó rồi. Bao nhiêu dòng suy nghĩ cứ ám ảnh lấy tôi trong suốt tiết học, đến khi mà cô Hà đã rời lớp thì tôi mới giật mình trở lại. Tôi chạy đến chỗ Thi mập lớp trưởng:

-  Ê cho tui xin về xíu nha, lát quay lại!

-  Đi đâu đó?... À biết rồi, đi sớm về sớm nha cha ! – Thi mập có vẻ rất tâm lý

-  Ừ, cám ơn, đi nhá!

Tôi chạy vọt qua chỗ bé Huyền, tôi chắc chắn rằng em có nhìn tôi nhưng ánh nhìn có phần vô cảm, chắc ẻm cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện này, tôi nghĩ thoáng qua rồi chạy thật nhanh ra cổng trường, dắt xe rồi chạy thật nhanh đến nhà Vi. Lòng tôi lúc này nóng như lửa đốt, bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực cứ lởn vởn trong đầu, càng đến gần nhà em thì nỗi lo lắng của tôi càng lớn hơn bao giờ hết. Tôi dựng xe trước cửa nhà rồi chạy đến cửa, tôi thấy cổng được khoá còn cửa chính thì không, chắc có người ở nhà, tôi liền bấm chuông inh ỏi. Những tiếng “Kính coong” cứ ngân dài lên nhưng tuyệt nhiên không có ai ra mở cửa, lúc này tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, cứ thế trèo cổng nhảy vào luôn mặc cho ánh mắt đầy nghi ngờ của những người đi đường. Nhưng tôi chẳng để tâm, cứ thế leo vô. Tôi chạy thật nhanh vô nhà, tìm xem có ai ở đây không. Tôi tìm khắp khu nhà dưới chẳng thấy bóng dáng ai, nỗi lo lên cực điểm, liệu em có làm sao không? Ba có bắt em đi đâu hay làm gì tổn hại đến em hay không, Vivi ơi, em đâu rồi? Khi đã chìm trong tuyệt vọng, tôi bắt đầu gọi to:

-  Vivi ơi, Vivi ơi! Em ở đâu?

Chẳng có tiếng trả lời, bỗng, một tiếng động “xoảng” phát ra từ tầng 2, tôi sợ xanh mặt, cảm giác như đang sống trong một bộ phim kinh dị, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi lo cho mình một thì lo cho Vivi đến 10, em chưa bao giờ nghỉ học cả vì Vivi học rất giỏi và lại còn rất chăm chỉ nữa, nếu không có lí do gì đặc biệt thì Vivi sẽ không bao giờ mà bỏ học. Tôi từ từ tiến lên lầu, mở cửa từng phòng một và kiểm tra, cứ mỗi khi một cánh được mở ra, tôi lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến khi mở cánh cửa gỗ phòng Vivi ra thì… tôi đã chứng kiến một việc kinh khủng, gương mặt tôi cắt không còn hột máu, đứng chôn chân tại chỗ, không ú ớ được câu nào.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây thế này ?

Chap 31:

Bước vào phòng, tôi đứng sững sờ tại chỗ, Vivi đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, bên cạnh là chiếc ly mới vừa rơi vỡ tan tành đồng thời tạo nên một tiếng động hãi hùng ban nãy. Chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều nữa, tôi chạy ngay đến bế Vivi lên giường nằm để xem em có bị trầy xước chỗ nào hay không chứ em mà có mệnh hệ gì chắc tôi đến mà chết mất thôi. Chắc em té xuống trước rồi mới làm rơi cái ly thế nên em không bị xây xát ngoài da, tôi vỗ má em:

-  Vi ơi, Vi nghe anh không, dậy đi, đừng làm anh sợ mà! – Tôi sốt sắng, tim đập liên hồi

Vivi chợt hé mắt ra, tôi mừng quýnh cả lên, tôi ôm em vào lòng:

-  Vi bị sao đấy, làm anh sợ hết hồn! – Khoé mắt tôi đã ướt, không lẽ tôi bị lây bệnh mít ướt từ cô bé này hay sao?

-  Sao anh… khóc thế, hì, em có sao đâu – Vivi cố gắng gượng cười, nụ cười nhạt thếch chẳng còn sức sống

-  Anh cứ tưởng ba Vi làm gì Vi rồi!

-  Ba thương em lắm, ba không làm hại em đâu!

Tôi đưa tay lên rờ trán Vivi, nóng như cái lò lửa vậy, tôi nghĩ rằng Vivi bị cảm do chiều hôm qua phơi nắng quá nhiều, tiểu thư đài các mà, dang nắng sao chịu nổi:

-  Bé bị sao là anh chết luôn á! – Tôi xúc động

-  Hihi, anh không được khóc, chỉ có em được khóc thôi – Em đưa tay lên lau nước mắt cho tôi

-  Thôi, Vi đừng nói nữa, nằm nghỉ đi, Vi ăn sáng chưa? – Tôi vuốt tóc em như thường lệ

-  Dạ em chưa ăn.

-  Thế Vi ăn gì để anh đi mua cho?

-  Hông cần ăn, anh ở đây với em đi – Vivi cười tươi rồi ôm tôi chặt cứng

Mỗi lần mà em ôm tôi thế này, tôi lại có cảm giác rằng mình càng ngày càng yêu cái con bé mít ướt này hơn, nó dễ thương và còn rất ngoan nữa, tôi không chắc rằng liệu còn có một người con gái nào đối xử tốt với tôi như Vivi hay không, nhưng mà nếu người đó có tồn tại đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ chọn Vivi bởi một lẽ đơn giản, tôi yêu em nhiều lắm, hơn cả những gì tôi muốn nói. Tôi sững người mất một lúc lâu, khi giật mình tỉnh lại, tôi đưa tay lên nhéo má Vivi:

-  Không đươc nhịn ăn sáng, biết chưa? Ăn gì nói mau! – Tôi ra lệnh

-  Dạ ăn gì cũng được – Lại cười tít mắt

-  Ăn hun được hông? – Tôi chu môi ra gạ… hôn

*Chụt*

Và em hôn tôi thật . Phải nói là lúc ấy chân tay cứ gọi là tê hết cả, chẳng còn ý thức được gì. Em cười nói:

-  Em ăn rồi, hihi

-  Dạo này hư quá nhé, hôn trai mà còn cười, chậc, chắc phải cấm túc vài ngày! – Tôi đưa tay lên cằm tỏ vẻ đăm chiêu nhưng mà trong bụng sướng mê tơi.

-  Đừng mà, lần sau em không dám nữa! – Cô bé xụ mặt xuống cầm tay tôi lắc qua lắc lại năn nỉ

-  Ngoan, hì hì, không nhăn nhó nữa, cười cái coi! – Tôi cười xoa đầu Vivi

-  Hì – Cô bé cười thật tươi

-  Thôi ở nhà ngoan, anh đi mua đồ về cho ăn, cấm bước xuống khỏi giường biết chưa?

-  Dạ, em biết rồi!

-  Ừm, đi đây.

Tôi xách xe chạy xuống khu vực chợ Bình Tân, lòng vòng một hồi cũng kiếm được quán phở, chạy vô mua cho em một tô nhưng gặp ông chủ quán bị điên ổng kêu phải mang đồ đựng mới bán về, thế là tôi lại phải quay ngược đầu chạy về nhà lấy đồ đựng. Trên đường về, tôi có lướt qua nhà của Dung – tình yêu đầu đời, tôi thấy em đang cười nói khá vui vẻ với một ai đó, cả 2 đang ngồi trên chiếc xích đu trước cửa nhà, vì cả 2 quay lưng lại nên tôi không nhìn rõ mặt người kia nhưng chắc là một đứa con trai.

Chợt những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Còn nhớ ngày sinh nhật em cách đây 2 năm, tôi và em đã cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu đó, 2 đứa chọc nhau một lúc lâu, em tựa đầu vào vai tôi và hát, bài hát “Ngồi bên em” của Phan Đinh Tùng mà em và tôi rất thích, đến giờ tôi vẫn còn thường xuyên nghe và tìm thấy lại những xúc cảm ngày nào tưởng chừng như đã lạc mất đi. Nhớ ngày của 1 năm về trước, tôi đã quá nhút nhát và cũng chính vì thế, tôi và em đã mất nhau mặc dù tình yêu vẫn còn, từ phía em nhưng tôi thì cũng chưa chắc lắm. Hơn nữa thì sau khi tôi “lỡ tay” bấm nút chia tay trong Audition thì bọn tôi cứ như bị rơi vào một mê cung vậy, chẳng có lối nào thoát ra và cũng chẳng có cách nào giải quyết mớ rối rắm ấy để tìm thấy người kia. Buổi tối hôm đó, sau khi đi ăn sinh nhật em cùng đám bạn chung lớp, chúng tôi quay về lại nhà em. Sau một hồi chém gió, em kéo tôi vô phòng, ép tôi sát vào tường, hỏi:

-  Hồi nãy ông kêu ai xấu?

Chẳng là hồi đầu sau khi đi ăn uống thì đám lớp em có rủ nhau đi chụp hình Hàn Quốc gì đấy, ngày đó khá nổi tiếng, em nó cũng hí hoáy lao vô chụp, tôi thì ở ngoài chê xấu đủ kiểu, sau đó ẻm viết tờ giấy quăng ra cho tôi “Không liên quan gì đến anh”, phải nói là lúc đó tôi tưởng như tình yêu của chúng tôi có thể sẽ lại được nhen nhóm một lần nữa, cộng thêm với hành động kéo tôi vào phòng rồi đóng của lại, tôi đã nghĩ chắc chắn như thế đấy. Nhưng không, ngày đó tôi quá nhút nhát, nếu phải như bây giờ thì tôi đã đè em ra mà hôn lấy hôn để rồi. Thế nhưng hôm ấy, tôi lại chủ động rút lui vì… ngại. Sau khi ra khỏi phòng, em chạy ra chiếc xích đu hôm nào, em ngồi tại đó và khóc một lúc rất lâu, tôi biết nếu lúc đó tôi đi ra và ngồi cạnh em thì tôi vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng… một khi duyên phận đã hết thì chúng ta cũng không thể nào có thể giữ nhau ở lại nữa, tôi đã chủ động buông tay và sau đó, mọi chuyện tuột dần khỏi tầm với của cả 2 đứa, em cũng thôi không muốn tạo cơ hội cho tôi và tôi cũng chủ động rời xa em. Có lẽ mối tình đầu ngày đó sẽ mãi là một kỉ niệm đẹp, tôi thầm cảm ơn Dung ngày đó vì em đã cho tôi biết rằng “Không được phép nhút nhát khi ở bên người mình yêu”, để rồi ngày hôm nay, tôi ở đây cùng một người con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn và rất dễ thương, tình yêu của chúng tôi cũng rất đẹp và đang được xây những nền móng vững chắc.

Chợt mỉm cười khẽ, tôi đi thằng về nhà, lấy cái cặp lồng ra để mua phở cho con bé con đang nằm bẹp trên lầu kia. Khi vừa quay đầu đi ra, tôi thấy một chiếc Camry đen đang quẹo vào khu nhà của Vivi, tôi cũng không quan tâm lắm nên cắm đầu chạy thật nhanh và có lẽ tôi đã sai khi bỏ qua nó.

Chap 32:

Tôi cứ thế phè phởn đi mua phở cho Vivi, trên đường về tôi còn suy nghĩ vẩn vơ đủ điều mà không biết rằng ở nhà vào lúc này lời đe doạ của nhạc phụ đã bắt đầu được tiến hành một cách nhanh chóng và có phần đáng sợ. Trong đầu óc tôi hiện lên bao suy nghĩ tích cực và có phần không đen tối cho lắm, có khi nào Vivi hạnh phúc quá lại cho tôi lên nằm ngủ chung không nhỉ?

Mua bán xong xuôi, tôi chạy ra nhà bà Thuý bán thuốc mua cho Vivi một liều thuốc cảm, không quên tặng thêm cho em một cây kẹo mút nữa vì tôi sợ Vi đắng miệng, kể ra tôi cũng tâm lý phết. Tôi lao thằng về nhà, niềm vui ngập tràn và mơ tưởng về một khung cảnh hạnh phúc và lãng mạn, người con trai và người con gái trao cho nhau nụ hôn nồng ấm trong hoàn cảnh đầy nên thơ . Thế nhưng, khi vừa về đến nơi, tôi khựng lại khi thấy chiếc Camry ban nãy đang đậu trước cửa nhà Vivi. Có khi nào là nhạc phụ hay không ? – Tôi thầm nghĩ rồi chạy thật nhanh vào nhà, quên cả khoá cổng.

Phóng nhanh lên phòng, Vivi đang ngồi trên giường và bên cạnh em không ai khác chính là… nhạc phụ đại nhân. Tôi lễ phép cúi đầu:

-  Dạ con chào chú!

Ông ta giả lơ tôi rồi tiếp tục hỏi han Vivi điều gì đó, tôi vẫn cố tỏ ra ngoan ngoãn sau hành động có phần lỗ mãng và hơi hỗn láo tối qua:

-  Dạ, chú vừa tới ạ!

-  Ừm. – Nhạc phụ trả lời vẻ miễn cưỡng

-  Dạ con có mua phở cho Vi, để con đi bỏ ra tô…

Tôi chưa kịp dứt lời thì nhạc phụ nói một câu nhẹ nhàng mà như tạt thau dầu ăn vô mặt tôi vậy:

-  Khỏi cần phiền đến cậu, tôi mua cho nó tô cháo rồi! – Nói rồi ông chỉ tay vô tô cháo đang nằm trên chiếc tủ ngay cạnh giường của Vivi.

-  Dạ vậy càng tốt, Vi bị bệnh chắc ăn cháo tốt hơn!

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân và nói chuyện một cách thoải mái nhất có thể để tạo cảm giác thiện cảm cho nhạc phụ đại nhân vì dù muốn nói gì thì nói, sau này nếu tôi có muốn rước Vivi về dinh thì cũng phải thông qua sự đồng ý của nhạc phụ mới được. Tôi tự dặn mình phải cố gắng gây ấn tượng tốt nhất có thể và làm những gì tốt nhất cho Vivi để vừa lấy được chút ít cảm tình từ nhạc phụ và chăm sóc cho Vivi trong lúc em đang bệnh như thế này, âu cũng là một công đôi việc. Nhưng nhạc phụ vẫn tỏ thái độ không vừa lòng:

-  Sao cậu không đi học mà giờ ở đây?

-  Dạ con không thấy Vi đến lớp nên com… lo Vi bị sao nên chạy đến đây! – Tôi trả lời thật lòng

-  Cậu có vẻ quan tâm đến con gái tôi quá nhỉ? – Ông hỏi, cố nhấn mạnh cụm từ “con gái tôi”

-  Dạ, “người yêu con” mà chú! – Tôi trả lời thách thức, thích thì chiến, tôi chẳng ngán nữa

Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, Vivi lên tiếng can ngăn:

-  Thôi anh bỏ phở cho Vi đi, Vi thích ăn phở cơ! – Em cười hì hì, nụ cười xoá tan băng giá và không khí nặng nề

-  Thế còn cháo ba mua? – Nhạc phụ thắc mắc, mắt vẫn liếc tôi

-  Con không thích cháo, để lát con ăn sau – Vivi lại nói một câu khiến tôi mát lòng mát dạ

-  Ừm, chờ ba chút

Nói rồi nhạc phụ đại nhân đi ra ngoài, để lại căn phòng của riêng 2 đứa. Tôi chạy đến sát bên em, ngồi ôm em vào lòng, em cũng tựa đầu vào vai tôi. Người em lúc này khá nóng, chắc sốt hơi cao rồi, tôi xoa xoa đôi má em, nói nhẹ:

-  Anh lấy cho Vi ăn xong uống thuốc ha, anh mua thuốc rồi!

-  Em cảm ơn anh! – Em lại cười

-  Không có được nói cảm ơn với anh, biết chưa? – Tôi trừng mắt

-  Dạ, hihi!

Tôi chạy xuống nhà bếp đổ phở ra tô cho em, tôi nhìn ra chỗ ngoài cổng nơi đậu chiếc Camry của ba Vi thì thấy ông đang thập thò nói chuyện với ai đó trong xe, tôi cũng chẳng mấy để tâm rồi đi thằng lên phòng. Đặt tô phở lên bàn, đỡ em dậy, đưa em ra bàn:

-  Vi ăn đi rồi uống thuốc! – Tôi nói

-  Ứ, anh đút cho Vi đi! – Vivi nhõng nhẽo

-  Cái con bé này, lớn to đầu rồi còn nhõng nhẽo, tự ăn đi – Tôi nhéo má em, cười nhẹ

-  Kệ em! – Em nhăn mặt

Mặt thì nhăn nhó nhưng tay thì cứ gắp lấy gắp để, nhìn cưng không chịu được. Lâu lâu tôi lại xoa đầu em một cái, đủ mạnh để em cảm nhận được nhưng cũng đủ nhẹ để em không thấy khó chịu:

-  Ăn đi nhóc, nhăn nữa là anh hun cho cái giờ! – Tôi cười khả ố

-  Không thèm, gớm òm! – Vivi bĩu môi

-  Chắc không? – Tôi áp sát mặt mình vào mặt em

-  Aaaaa, gớm quá! – Em hét lên rồi tát tôi một cái đau điếng, bị bệnh mà sao tát đau thế?

Nhìn cô bé ăn uống ngon lành, cười đùa thoải mái, tự nhiên trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác bồi hồi khó tả, tôi ước gì giây phút này sẽ kéo dài mãi mãi, để tôi được nhìn thấy nụ cười của em, để tôi được ở bên cạnh em, được yêu thương và chăm sóc cho em, mang lại cho em những niềm hạnh phúc và những tiếng cười bất ngờ. Tôi sợ giây phút này sẽ qua đi, thật sự tôi rất sợ. Và khi mà điều không may có xu hướng xảy ra, nó sẽ xảy ra, giống như khi bạn làm rơi một chiếc bánh mì, mặt phết bơ luôn rơi xuống đất trước, trong trường hợp này, điều tôi không mong muốn đã trở thành sự thật.

Đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cùng với cô bé đáng yêu của mình, tôi chợt giật mình khi nghe tiếng chân bước lên cầu thang. Nhạc phụ mở cửa ra rồi bước vào trước, theo sau là một thằng con trai, trạc tuổi tôi, mặt nhìn mất dạy kinh khủng , nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, nếu là lúc bình thường chắc tôi đã bay ra cho nó một cái đấm rồi. Nhân tiện nói về đấm đá, hồi hè thi lớp 10 xong tôi có được xem phim Huyền thoại Lý Tiểu Long, ghiền quá thế là xách xe chạy đi tập, cũng được 4 tháng rồi, đánh nhau với mấy thằng bình thường chắc là ăn được. Nhưng Vivi có vẻ khá ngạc nhiên, nhìn ánh mắt của em, có vẻ là em biết thằng này. Nhạc phụ nói:

-  Đạt, con có nhớ bé Vi nhà bác không? – Ông đẩy thằng này lên rồi chỉ tay vào Vivi

-  Dạ nhớ chứ hồi nhỏ bọn con học chung lớp mà – Nó trả lời có vẻ khá lễ phép nhưng nhìn cái mặt rất khó ưa

-  Vi nhớ bạn không con? – Nhạc phụ hỏi

-  Con… con… - Vivi vẫn còn rất sốc, chuyện gì thế nhỉ?

-  Vi nhớ Đạt không? – Thằng này sấn tới ngồi cạnh Vi, cười giả tạo – theo tôi là thế

Vivi không nói gì, em lẳng lặng đưa ánh mắt sang nhìn tôi, vẻ cầu cứu. Ngay lúc này, tôi cũng không biết phải làm gì vì thật sự thì tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây cả, thằng này nó là ai, tại sao em lại hốt hoảng khi nhìn thấy nó như thế và tại sao nó lại ở cùng ba em? Hàng trăm câu hỏi không biết ở đâu bỗng chốc nhảy múa loạn xạ trong đầu tôi. Chợt nhạc phụ lên tiếng, lần này cả tôi và em đều sốc tới óc:

-  Từ tuần sau Đạt sẽ học chung lớp với con nhé Vi!

HẢẢẢẢẢẢẢẢẢ ????????


Ads

[Truyện Teen] Tiếng mưa tình đầu
[Truyện Teen] Tiếng mưa tình đầu
Đùa với ninja rùa à, đừng nói với anh, chú đã không còn là con trai... ! - Thằng Đô làm động tác tránh xa tôi.
Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014