Snack's 1967

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

sat pha lang
iWin Online
Game Bài đẳng cấp đã được chứng minh hỗ trợ mọi dòng máy, cộng đồng đông vui, cực khủng.
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chap 1:

Reng…reng…reng…

Chiếc đồng hồ báo thức kêu inh ỏi phá tan cái không khí tĩnh mịch của buổi bình minh đồng thời phá tan giấc ngủ của một thiên tài là tôi . Tôi choàng tỉnh dậy, mắt mũi lơ mơ, đưa tay đấm thằng mặt cái đồng hồ mắc dịch kia:

-  Nhức đầu quá, im cho bố ngủ!

Cái đồng hồ rơi xuống nền gạch làm cái “rầm”, pin piếc văng tung toé. Tôi hơi giật mình nhưng chắc cũng chẳng sao, tối về lại sửa ấy mà. Tôi phóng vô WC làm vệ sinh cá nhân, cạo hết những chỗ cần cạo, lôi chai Oxy ra mà chà lên mặt, cảm giác mát lạnh thanh khiết ập đến như vừa uống Trà Xanh 0 độ vậy. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm lớp 10, đến trễ chắc chẳng hay ho cho lắm – nghĩ vậy tôi xách con Wave ghẻ ra phóng lên trường, à nói vậy chứ đi chậm lắm, phóng nhanh mà bị mấy chú công an bắt được thì chỉ có nước lên bảng đếm số. 5 phút sau, tôi có mặt trước cổng ngôi trường Nguyễn Văn Trỗi “thân thương” này, miệng thở dài ngao ngán:

-  Lại một năm chán nản rồi đây!

Tôi gửi xe ngoài cổng trường, bước vô tìm cái lớp A15 "yêu quý" mà tôi sẽ gắn bó 3 năm tiếp theo. Lò dò một hồi thì tôi thấy bà cô chủ nhiệm, thật tình tôi có ấn tượng với bả vì mặt bả rất giống Tiểu Long Nữ – Lưu Diệc Phi và tôi thì khoái Cô cô Long đừng hỏi. Nói là “bà cô” chứ thật ra bả còn trẻ lắm, chỉ chừng 25-26t thôi, gương mặt thanh tú, da trắng, tóc dài xoã ra, mái chải lệch qua một bên, phải nói là nhìn rất đẹp là đằng khác, nghe ông anh tôi nói mấy ông thầy trong trường cưa bà dữ lắm mà không thấy “đổ” toàn ôm hận ngồi khóc với đám học trò mặc dù bả từ chối nhẹ nhàng lắm, tại sao ông anh tôi biết ư? Vì muốn gặp bả thì chỉ có ở trên trường thôi chứ bả mà đã về là ai rủ cũng không đi, lớp ông anh tôi biết điều này nên mỗi lần thầy chủ nhiệm lớp ổng nói chuyện với Cô cô Long của tôi thì đều bị đám học trò rình mò và ôm bụng cười nắc nẻ. Mặc dù bề ngoài thì hiền hiền xinh đẹp vậy chứ bả dữ lắm, mới hôm nhận lớp đã bắt mấy thằng tóc dài phải về xử lý ngay không là bả cạo đầu trước lớp và tôi cũng là một trong số đó. Bất giác tôi đưa tay lên sờ sờ quả đầu mới cạo của mình, lôi con Iphone 3G ra làm gương soi, “Nhìn cũng đẹp trai ra phết” – tôi nghĩ thầm trong đầu vậy kèm theo bộ mặt cười dâm đãng và khả ố. Chợt có một bàn tay khẽ đập vào vai tôi, tôi lúc này như khi đi bê trộm trụ mà bị bọc đầu vậy (mấy bác chơi LOL chắc hiểu), giật bắn người quay ra sau:

-  Khỉ gió thằng nào nhìn lén bố mày thế? – Tôi hỏi liều vì sợ nó nhìn lén một thằng đẹp trai là tôi soi gương với bộ mặt dâm tà khi nãy.

-  Hihi, tui Huyền nè, lớp đang chờ kìa, vô xếp hàng đi, sao mặt ông gian dữ vậy? – nhỏ Huyền tổ trưởng tổ 2 của tôi hỏi trong ánh mắt ngây thơ dại khờ mà ẩn chứa nhiều hiểm nguy rình rập.

-  Ờ.. ờ, tui vô nè… vô liền nè! – Tôi lấy lại bình tĩnh và khí khái nam nhỉ đáp ko quên nhe rằng nở một nụ cười đậm chất Jvevermind.

-  Ui, mặt ông nhìn… dâm dâm sao á! Tui…tui vô lớp đây! – nhỏ cười, 2 má đỏ ửng lên nhìn mà muốn đè ra hôn cái.

Nói thật lúc đó tôi đang ngất ngây với em nó rồi, người đâu mà cười dễ thương thế không biết. Tôi là tôi chấm em nó từ lúc đầu năm đi lao động kìa. Nói về bé Huyền “của tôi” thì em ấy người ngắn ngủn (sau này tôi vẫn chọc em là “lùn”), tuy nhiên mặt mũi bầu bĩnh nhìn rất xinh xắn, cứ như một đứa con nít vậy, yêu không chịu được, chắc 10 thằng nhìn em nó thì phải đến 11 thằng đê mê ngay ban đầu. Tôi cũng chẳng ngoại lệ, cứ nhìn chằm chằm em nó và nghĩ về “ngôi nhà và những đứa trẻ”, chốc chốc lại cười khằng khặc mặc trong ánh mắt khó hiểu của bé Huyền. Tôi đi theo em ấy đến gần gốc bàng ngay sát sân khấu nơi diễn ra buổi lễ Khai giảng năm học mới. Em ấy đưa tôi cái ghế, không quên cười tình một cái nhìn rõ yêu rồi quay ra tán dóc với mấy nhỏ bạn trên hàng ghế đầu. Tôi ngồi phịch xuống mà lòng vẫn lâng lâng trên chín tầng mây, chỉ khi thầy hiệu trưởng hô “Chào cờ” thì tôi một trở về thực tại, đứng dậy nghiêm trang và… nhìn. Chắc các bác đang thắc mắc em nhìn cái gì, vâng, gái, chỉ có thể là gái. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh khu vực lớp mình ngồi xem có em nào xinh xắn hay không, thế mà trời chẳng chiều lòng người, lớp tôi toàn lũ con gái có quan hệ họ hàng với Thị Nở. Nhìn đi nhìn lại đến mà chán, tôi lại liếc bé Huyền, càng nhìn càng mê, em nói chuyện nhìn dễ thương lắm, lâu lâu lại che miệng tủm tỉm cười, ôi chắc tôi đến vỡ tim mất. Tôi như không rời mắt nổi khỏi em, tôi cứ nhìn mãi cả đến khi cả trường ngồi xuống hết mà tôi vẫn đứng ngây ra đó, chỉ đến khi thằng Huy mập bên cạnh táng cho tôi một quả vào chân thì tôi mới choàng tỉnh:

- Ê cái thằng này, nhìn gì đó mày, ngồi xuống coi cả đám nó nhìn mày kìa!

-  Ủa… ngồi hồi nào thế mậy? – Tôi hỏi giọng ngơ ngác như con nai vàng.

-  Đệch mợ ngồi nửa tiếng rồi ba, đứng như thằng bệnh vậy?

-  Ờ… ờ sorry cu.

-  Cu ông nội mày chứ cu, ngồi thẳng lên che cho tao để tao chơi game tí coi!

Tôi nhìn ra xung quang, sặc, đúng là cả đám đang nhìn thật, trong đó có cả bé Huyền, em nhìn tôi rồi che miệng cười khúc khích, ngay lúc đó tôi chỉ muốn độn thổ thôi, quê chết đi được. Tôi bất giác đưa tay lên gãi đầu rồi từ từ ngồi xuống, không quên nở một nụ cười – lần này trong sáng với em. Em nhìn tôi “âu yếm” rồi lại quay lên trên bà tám với đám con gái chị em Thị Nở. Khỏi phải nói lúc này mặt tôi nhìn như thằng dở người, sướng quên đời luôn. Tôi ngẩng mặt nhìn những chiếc lá ngả màu úa trên cây bàng già ngay sát chỗ bọn tôi ngồi, khẽ thầm thì tự kỷ:

-  Ui, tui đang yêu hay sao ta?

Chap 2:

Giờ chào cờ cũng nhanh chóng qua đi, cả đám học sinh trong trường nhốn nháo thu dọn rồi kéo nhau về lớp để bắt đầu giờ học. Lớp tôi cũng vậy, đám con trai được phân công trực nhật mặt chảy dài như cái bơm lôi mấy chồng ghế xềnh xệch vô kho cất, tôi cũng có tên trong danh sách trực nhưng thấy đông đứa làm rồi nên tôi nhìn dáo dác xung quanh rồi ôm cặp chạy thẳng lên lớp. Nhưng đâu dễ vậy, tôi vừa kịp cầm cái cặp cặp in hình John Cena lên thì có tiếng gọi như mắng từ sau:

-  Hoà, đi đâu đó? Hôm nay phiên trực của ông mà?

Tôi quay mặt lại nhìn, ặc, hoá ra là con nhỏ Thi lớp trưởng, à mà ko thể gọi là con nhỏ được, ẻm mập như Sumo, cân nặng chắc phải gấp đôi tôi, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi giật bắn người, nuốt nước bọt mà tưởng nghẹn cmn cổ. Cúi đầu xếp ghế thành một chồng rồi vác đi, miệng ko quên chửi rủa:

-  Tổ sư cái con mập, coi chừng tao! – Tôi nói, miệng nghiến răng ken két

Tôi uể oải vác ghế vào kho, cái cặp thì nặng và vướng, đang loay hoay ko biết làm sao thì bé Huyền đến chìa tay ra, miệng cười toả nắng:

-  Đưa đây cầm lên lớp cho! Hihi, xách có cái cặp chút xíu mà cũng ko nổi, yếu quá người ơi! – em vẫn cười.

-  Ơ thì… thì tui….tui… tui đang suy nghĩ thôi chứ nghĩ sao mà xách không nổi cái cặp nhỏ này, thấy tui.. tui bê chồng ghế hông? Nặng vậy mà vẫn được nhá!

Tôi nói xạo mà miệng mồm ấp a ấp úng, khỏi nhìn cũng nhận ra, em chắc cũng vậy nhưng em tâm lý cực, biết con trai trọng sĩ diện .. hão, em vui vẻ đáp:

-  Ừa thì người khoẻ, được chưa? Thôi đưa tui cầm lên cho người nha! – em cười nữa, lần này thì tươi hơn nhiều.

-  Vậy… vậy… cảm ơn Huyền nghen. – Tôi trả lời miệng mồm cứ như dính keo vậy.

-  Không có chi, tui lên lớp trước nha, plè! – Em thè lưỡi trêu tôi tay ko quên nhận lấy chiếc cặp in hình John Cena đang làm động tác “U can’t see me” quen thuộc.

Nói thật, lúc đó tôi chỉ muốn ngất tại trận trước vẻ nhí nhảnh đáng yêu không chịu nổi của Huyền. Vừa mới đầu năm cấp 3 thôi mà đã chấm dứt được kiếp FA rồi hay sao? Nghĩ đến đó, tim tôi đập thình thịch, phải nói là đã lâu lắm rồi, cũng 3 năm chứ chẳng chơi, từ hồi lớp 7 khi tôi có mối tình đầu đời với Dung – sau này tôi ít gặp lại em nhưng kỷ niệm về em thì chắc tôi ko thể nào quên đc, người con gái cướp đi của tôi… nụ hôn đầu đời. Tôi như đang bay bổng trên 9 tầng mây vậy, vác chồng ghế đi vào kho mà xém nữa vô lộn phòng học của các anh chị khối 12 nếu ko có thằng Phương quắn tát vào mặt tôi một cái. Cất xong chồng ghế cẩn thận, tôi vô WC rửa lại cái bộ mặt của mình, nhìn chăm chăm vào gương, tôi “khiêm tốn” tự nhủ:

-  Chậc, mặt mình nhìn kỹ cũng đẹp ngang ngửa Ronaldo chứ chẳng chơi đâu nhỉ?

Tôi bước vào lớp trong tâm trạng vô cùng phấn chấn. Việc đầu tiên là tôi dòm quanh căn phòng học nhỏ xinh để tìm cặp… à nói đúng hơn là ý định của tôi muốn tìm bé Huyền chứ cái cặp thì tôi cũng chẳng nhớ mấy. Nhìn được vài giây thì đằng sau tôi có tiếng nói con gái, giọng nói ấm áp nghe như rót mật vào tai:

-  Vô lớp đi em, đứng đây ngắm cô nào mà đăm chiêu thế? – Long Cô cô hỏi

-  Dạ.. dạ.. em vô đây ạ! – Tôi trả lời mà người còn đang run rẩy vì giọng nói nói và gương mặt xinh đẹp kia (Các bác đừng nghĩ em yêu cô giáo chẳng qua người đẹp thì mình ngắm thôi, ko người ta lại nói mình ko có tờ rym)

Tôi chầm chậm tiến vào lớp, bé Huyền ngồi ngay đầu bàn 3 dãy gần cửa ra vào, đưa chiếc cặp lại cho tôi kém theo một nụ cười khả ái, ma mị:

-  Nhìn gái nha, chu cha, trông vậy mà ko phải vậy hén? – Nàng hỏi mắt nhìn tôi dò xét, chẳng hiểu sao lúc đó tôi nghĩ là em nó kết tôi các bác ạ, có phải tôi hay lên voz nhiều nên mắc bệnh CDSHT không nhỉ?

-  Bậy bạ không à… tui là .. tui tìm cặp chứ bộ! – Tôi chống chế

-  Ừa, bít ai đó tìm cặp nên tui đưa trả nè, hihi – Em nó lần này che miệng cười, trông yêu chết đc cơ mà tôi thấy như đang chọc quê tôi ấy.

-  Ừm.. cám.. cám ơn – Tôi lúc này mặt đỏ như quả gấc, vội chụp lấy chiếc cặp khốn kiếp mà chạy về chỗ ngồi.

Em quay xuống nhìn tôi không quên tặng kèm một nụ cười toả nắng cực kỳ đáng yêu mà nói vọng theo:

-  Lát học xong xuống căn tin ăn sáng với tui nha Hoà khùng!

HẢ….??? Em nó đang rủ tôi sao, sao cái số mình hên quá thể vậy, mới đầu năm đc gái xinh để ý rồi. Tôi quên hết ngượng ngùng quay mặt lại tỏ ra hết sự vui vẻ và sung sướng:

-  Ừ

Em cười nhẹ rồi quay mặt lên. Tôi thì vẫn đang ngồi đó trong cảm giác khoan khoái cực độ mà ko biết rằng vì nụ cười hồn nhiên đó mà sau này tôi gặp bao phen khốn khổ. Cơ mà giờ thì cứ tận hưởng cảm giác vui vẻ đi cái đã.

Ngồi gật gù một lát thì đột nhiên từ ngoài cửa lớp, có một cô bé bước vào, em nó tên Vi, sau này tôi thường gọi em là Vivi và hình như chỉ có mình tôi gọi em như thế. Vivi của tôi phải nói là tuyệt sắc giai nhân, so với em Huyền thì chỉ có hơn chứ ko thua, em có gương mặt cực kì xinh đẹp, tóc dài xoã ra 2 bên, phần mái kẹp hờ nhìn cực kì nữ tính, thân hình cân đối, chiếc môi trái tim hồng kia nhìn chỉ muốn đè ra mà hôn lấy hôn để, phải nói là em xứng đáng đứng vào hàng hot girl trong trường. Lạ ở chỗ hôm đi nhận lớp tôi tuyệt nhiên không thấy em nó đi, cả buổi sáng chào cờ khai giảng vừa rồi cũng không. Nhưng lúc này tôi chẳng quan tâm nữa mà đang đắm chìm trong vẻ đẹp của em mặc dù thế thì tôi vẫn ngồi im ra vẻ ta đây không quan tâm sự đời, chẳng như cả đám con trai lớp tôi cứ nháo nhào cả lên:

-  Trùi ui, tiên nữ giáng trần kìa anh em!

-  Xinh quá, chắc tao chết mất mày ơi!

-  Ngồi cạnh tui nè người đẹp.

Em lẳng lặng làm ngơ trước tất cả các lời mời đon đả của bọn con trai lớp tôi, mặt thằng nào thằng nấy nhìn dâm vãi cả ra, nhìn tôi còn khiếp chứ nói chi tiểu thư con nhà lành như Vivi. Em xin phép Cô cô Long vô lớp và tiến về chỗ bàn 4 của tôi, không biết có phải do tôi hoang tưởng nặng quá hay không mà nghĩ em nó đang nhìn tôi. Và đúng thật, em nó tiến đến và ngồi ngay cạnh tôi, em khẽ nở một nụ cười nhẹ, thằng con trai nào mà không rung động thì chắc chỉ có anh em với Justin Bieber, em khẽ nói:

-  Mình ngồi đây được không, hì?

Tôi lúc đó vẫn còn chết lặng vì sướng, tôi lắp ba lắp bắp mở mồm:

-  Được… được… được chứ, thế thì còn gì bằng – Tôi trả lời em, biết mình nói hớ vì lộ rõ tính hám gái, tôi lấy tay che miệng lại. Tuy nhiên chắc em đã nghe được câu đó của tôi, em trả lời:

-  Hì, cám ơn bạn – Vivi lại cười, lần này em cười tươi hơn, tim tôi cứ thế mà loạn nhịp từ lúc đó đến suốt buổi học.

Chỉ trong một buổi sáng mà đã có 2 người con gái làm tôi rung động thật sự, người thì nhí nhảnh, cởi mở và dễ thương, người thì quyến rũ một cách lạ thường. Tôi chẳng biết và cũng chẳng dám mơ một ngày 2 người con gái xinh đẹp ấy đều thích tôi. Thế nhưng bây giờ, tôi cứ tủm tỉm cười mặc cho ánh mắt khó hiểu của Vivi kế bên mà nghĩ:

-  Ui, tui lại yêu hay sao ta?

Chap 3:

Buổi học bắt đầu, tôi lục lọi trong cặp tìm mò mấy cây bút Thiên Long thần thánh đã ở đó suốt từ khi thi cấp 3 đến giờ. Lấy vở ra hì hục ghi chép, lâu lâu lại bấm bút kêu tanh tách rồi quay loạn xạ cả lên theo mấy skill mà đám bạn cấp 2 bày. Tôi có một đặc điểm là chép bài thì rất đầy đủ nhưng thật ra chẳng hiểu khỉ khô gì vì không nghe giảng. Và cái truyền thống của tôi nó lại tiếp diễn, cô cứ quay lên giảng bài thì ở dưới tôi cũng chăm chú mà… ngắm gái. Bên cạnh là đại tiểu thư kiêu kỳ lạnh lùng, băng giá bên trên là cô bạn nhí nhảnh đáng yêu, ngắm ai cũng thấy có lỗi với người còn lại (Hình như CDSHT nữa) nên tôi nghĩ ra một cách phương án khá bệnh hoạn, tôi ngả người hết cỡ ra sau, phóng tầm mắt rộng và thế là tôi đã ngắm trọn đc 2 người đẹp của lớp. Đang mơ màng trong cõi Bồng Lai tiên cảnh thì thằng Lộc ngồi phía sau táng vô đầu tôi một cái:

- Đờ mờ mày có ngồi đàng hoàng hay không cái thằng nhãi này, dựa dựa bố ai chép bài đc! – Mặt nó hầm hố

- Ờ.. ờ, xin lỗi, xin lỗi! – Vừa nói tôi vừa ngồi thằng dậy mà cắm cúi chép bài mà không nhận ra Long cô cô đã hướng ánh mắt xuống khu vực của tôi.

Thằng này nhìn mặt khá giang hồ, hổ báo con thầy giáo nên tôi sợ vỡ mật ra chẳng dám lôi thôi với nó mặc dù tiếc hùi hụi vì lỡ mất cơ hội ngắm ng đẹp. Tuy là thế nhưng trong cái rủi có cái xui, à nhầm cái may, nhỏ Huyền chốc chốc lại quay xuống nói chuyện với nhỏ Phương ở dưới, ko quên cười với tôi một cái. Tôi ngồi dưới mà tim gan phèo phổi cứ phải nói là lộn tùng phèo cả lên, định cười lại mà thấy ngại ngại nên thôi giả vờ quay mặt lơ đi vì tôi nghe ông anh truyền lại ít kinh nghiệm rằng con trai phải lạnh lùng thì gái nó mới mê, chẳng biết đúng ko nhưng lúc này em Huyền quay phắt lên luôn chẳng thèm nhìn tôi phát nào nữa. Thế cũng được, đỡ mất công ẻm thấy ánh mắt dâm tà của mình. Ngồi ngơ ra một lúc thì tôi quay qua liếc nhìn Vivi, gương mặt nàng vẫn lạnh như thường, nàng đeo cặp kính Nobita màu đen, mái tóc dài xoã ra, phần mái che đi một bên mắt, thỉnh thoảng nàng lại đưa tay vuốt qua một bên nhìn xinh chết đi được. Hình như Vivi cũng biết cũng biết tôi nhìn em nhưng em chẳng nói gì, cứ cặm cụi viết bài cứ như thể tôi không tồn tại trên cõi đời này vậy. Tôi thì chẳng để tâm, cứ thế mà ngắm thôi. Đang đê mê nhìn Vivi thân yêu thì tôi nghe giọng nói oanh vàng cất lên:

- Vi dễ thương quá ha?

- Tất nhiên rồi, còn phải nói! – Tôi trả lời, giọng ngái ngủ.

Lúc này bất thình lình Vivi quay qua liếc tôi, nàng nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu làm tôi bất giác phải nhìn ra đằng sau nơi tiếng nói phát ra, cả lớp như vừa được châm một quả bom, đứa nào đứa nấy cười như cha chết sống lại, thằng Phát, thằng Hải mập đập bàn cười chảy cả nước mắt, tim tôi như nổ tung vì sợ:

- Ơ đệch.. Long cô cô? – Tôi hoảng hồn khi thấy bà cô chủ nhiệm xinh đẹp đang đứng ngay sau bàn tôi và có vẻ đang rất bình thản.

- Em nói gì cơ?

- Dạ… dạ… không, con có nói gì đâu cô! – Tôi trả lời mà cóng hết cả người vì cái tật ngắm gái bị phát giác.

- Đưa vở đây cô coi có chép bài không? – Long cô cô chìa tay ra như hối thúc

- Dạ… đây cô – Tôi rụt rè đưa cuốn vở vàng choé mà mẹ tôi đã mua cả tá ngoài nhà sách nhưng trong lòng thì đã bớt hồi hộp vì tôi chép bài khá đầy đủ, chữ nghĩa cũng thuộc hàng đẹp nhất nhì trường… trong đám con trai.

- Ừm… bài chép đủ - Long cô cô gật gù ra vẻ tạm hài lòng rồi đưa trả cuốn vở cho tôi.

Tôi 2 tay nhận lấy cuốn vở của mình, tuy thoát tội vì chép bài đủ nhưng vẫn còn đang lo lắng không biết có phải vô sổ đầu bài tập đếm không vì cái tội lơ đãng trong giờ học. Tuy nhiên may là đầu năm, bài học chưa có gì quan trọng nên Long cô cô chỉ cười nhẹ, lấy tay khẽ nhéo tai tôi một cái, gọi là nhéo yêu cũng chẳng sai:

- Lần sau không có ngắm bạn trong lớp nữa nha ông tướng!

- Dạ… sẽ không có lần sau. – Tôi trả lời mà giọng còn run run

Đám lớp tôi lúc này đã chẳng còn cười nữa mà quay trở về bài học, riêng bé Huyền thì vẫn nhìn tôi lắc đầu mà cười. Tôi thoáng xấu hổ giả vờ úp mặt xuống bàn chép bài tiếp, coi như không nghe, không thấy, không biết. Bất chợt, Vivi cất tiếng:

- Tưởng hiền hiền vô ngồi chung ai ngờ ngắm tui kĩ quá hen? – Nàng cười nhẹ nhưng cũng đủ làm tôi xao xuyến

- Ơ… tui, tui xin lỗi bạn – Tôi trả lời mà như gà mắc tóc, nói ko ra tiếng.

- Hì, sau này cứ gọi tui là Vivi được rồi – Em cười lộ chiếc răng khểnh cực duyên, phải nói là tôi lúc đó chỉ muốn ôm em mà hôn lấy hôn để. Cũng may là kìm đc:

- Uh, xin… xin lỗi Vivi nhe! 

- Ừm, ko có sao – em lần này lại trở về gương mặt băng giá thưở nào. 

Cuộc đối thoại ngắn ngủn là thế, cơ mà nó cũng giúp tôi trở về từ chốn thần tiên. Tôi cũng thôi ngắm em nó kĩ quá, không lại bị tóm thì quê lắm, thế là lại cắm đầu chép bài, lần này thì kèm theo cả nghe giảng nữa. 1, 2 rồi 3 tiết học trôi qua khá nhanh:

- Tùng… tùng… tùng !!!!!!

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã tới. Bất giác tôi nhìn lên chỗ của bé Huyền.


Chap 4: 


Em nó đang thu dọn mớ sách vở vào trong ngăn bàn, khẽ quay xuống cười với tôi một cái rõ tươi:

- Đi thôi khùng! – Em cười khúc khích

Tôi lúc đó thấy hơi quê nhưng thôi kệ đã hứa rồi thì đi thôi. Thế là tôi và em nó sánh đôi đi xuống dưới trong ánh mắt ghen tị của bao thằng con trai lớp tôi và mấy ông già khối 11 gần đấy. Mấy ông mãnh A14 cạnh lớp tôi cứ thế mà huýt gió tán tỉnh em nó, thế mà em nó tỉnh bơ, kéo tay tôi mà đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn này. Khỏi phải nói lúc đó tôi sướng không thể diễn tả bằng lời, chắc anh ko rửa tay trưa nay đâu, bé à! Chắc các bác thắc mắc tại sao con nhỏ này lại thân với em phải ko? Xin thưa là vì ngày xưa lúc em quen Dung thì em nó là bạn của Dung nên em cũng gặp vài lần, ngày ấy thì em nó cũng xinh nhưng chưa bằng bây giờ. Thấy gái đẹp cũng mê nhưng còn em Dung nên thôi đánh chịu. Quay trở về thực tại, cứ đi được một lúc thì tôi lại nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao:

- Thằng nhóc này tốt số nhỉ, mới vô cặp ngay hot girl – Một thằng cha khối 12 chém gió

- Em ơi cho anh xin số điện thoại với …..

- Chắc éo phải bồ đâu bọn mày, thằng này tao nhìn mặt nó ngu ngu thế éo nào ấy!

- Ngu ngu cái đầu cha mày – Tôi thầm nghĩ, mắt long sòng sọc.

Nhưng có vẻ Huyền chẳng bận tâm, em kéo tôi khỏi mớ hỗn độn đó bằng một câu hỏi nhẹ nhàng mà như tát vào mặt tôi vậy:

- Để ý mấy chuyện đó chi thế, hay là ông đang nghĩ ông là… người yêu tui thật hay sao vậy? – Nàng tủm tỉm cười.

- Ớ… tui… tui.. – Tôi cứng họng đứng im không nhúc nhích 

- Sao ấp úng thế, nãy trong lớp chém gió hùng hổ lắm mà? – Nàng lại kê tủ chặn họng tôi, thế này thì anh sống làm sao đây Huyền ơi?

- Đâu… đâu có… đâu! – Tôi ngại ngùng bào chữa

- Haha, đùa chút mà làm gì căng thằng quá vậy khùng ơi? – Em phá lên cười mặc cho tôi ngượng chín người đang tò tò theo sau, cứ như chó bị chủ dắt đi dạo ấy.

- Ai biết… tự dưng… hỏi làm… làm tui bất ngờ – Tôi thẹn thùng đáp

- Ừa thế thôi không hỏi nữa, đi ăn ha! 

Em cười tít mắt, lần này thì đúng là nụ cười toả nắng, tôi như cánh đồng khô cằn được tưới mát bằng cơn mưa là nụ cười em, tôi trở lại tâm thế ngay lập tức và vội vã theo em xuống căn tin trước ánh mắt ngưỡng mộ có phần GATO của đám trai ngoại tộc. Xuống đến nơi, tôi hổ báo chen vô mua cho em và tôi mỗi đứa 1 tô mì bò, nhắc đến tô mì này giờ lâu lâu em vẫn giả mặc đồ học sinh chui vào trường ăn, ko ngon những đặc biệt lắm. Bưng ra đến nơi, tôi định đưa cho em thì thấy nàng vẫn đang thả hồn đi đâu đó, miệng vẫn mấp máy hát, nhìn rất đáng yêu và đáng ngắm. Tôi nhẹ nhàng đặt 2 tô mì xuống, sẵn tay vẫn còn nóng, tôi đưa ra áp vào má em, chẳng hiểu sao lúc đó tôi liều thế, nghĩ lại mình cũng gan thiệt. Em giật mình, đưa tay lên xoa đi xoa lại nhìn yêu phết, trách:

- Tự nhiên lợi dụng chọc người ta – Em bĩu môi làm mặt mếu

- Thì nhắc người ta ăn đi thôi mà, nghĩ về anh nào mà tâm trạng thế? – Tôi hỏi, thật ra chủ yếu là định chọc ẻm thôi, nào ngờ.

- Nghĩ… nghĩ về ông á – Em lại cười và tôi lại chết đứng như Từ Hải trong truyện Kiều vậy.

- Hả… hả? 

- Hihi, tui đùa á, thôi ăn đi làm gì mà đứng ngơ ra thế?

- Ừm… ăn đi thôi – Tôi như được gỡ rối, đáp ngay

Ngồi ăn mà trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến câu nói của em vừa nãy mà thôi. Em… em nghĩ về tôi sao? Chỉ cần thế, tôi như thằng điên lâu ngày trốn trại cứ chốc chốc lại cười mỉm một mình. Huyền thì không biết điều đó, chắc em nghĩ do đang đói được ăn no nên tôi vui đến vậy. Nàng cũng cười với tôi. Ăn uống no nê, tôi và em trở lên lớp, tôi thì thích có cái gì ngồi trong lớp mà nhai nên mua một túi đầy kẹo Dynomite bạc hà hốt lên luôn. Tôi đưa cho em một chiếc, em cười nhẹ nhận lấy rồi cứ thế bỏ đi mặc cho một thằng con trai là tôi đứng chôn chân tại chỗ vì nụ cười ấy. Suốt từ lúc đấy cho đến khi ra về, tôi như thằng bệnh cứ hềnh hệch cười mà chép bài, Vivi nhìn tôi khó hiểu nhưng nàng cũng tỏ vẻ là không để tâm lắm. Theo lẽ thường thì tôi sẽ cảm thấy hơi hụt hẫng, cơ mà vì bé Huyền, chuyện đó với tôi cứ như con muỗi. Hehe. Trống trường lại vang lên, cả lớp nháo nhào ra về như đàn ong vỡ tổ. Tôi cũng quăng hết sách vở vô cặp mà đứng dậy ra về. Bé Huyền thấy tôi cũng đeo chiếc cặp xinh xắn lên và bước ra ngoài. Đi cạnh nàng mặc dù trong lòng khoái không để đâu cho hết, tôi vẫn ngậm tăm chẳng nói được lời nào, nàng cũng vậy cứ vừa đi vừa lẩm nhẩm hát vu vơ. Khi ra đến cổng, nàng quay lại nhéo hông tôi một cái, tôi giật bắn người nhìn sang thì nàng tít mắt cười với tôi:

- Về nha, khùng!

- Ừh… Huyền về

Tôi – thằng con trai mới chân ướt chân ráo vào cấp 3, được một cô bé xinh xắn dễ thương quan tâm như vậy thì còn gì hơn nữa, tôi lâng lâng trong người mà vẫy tay chào em. Nhà em khá xa trường nên em đi chiếc xe đạp điện hiệu gì tôi cũng chẳng nhớ chì nhớ nó giống chiếc xe máy phết, chiếc xe chạy khá nhanh, chỉ 30s là bóng hình em đã khuất sau hàng cây phía xa, tôi gật gù cũng phóng xe chạy thẳng về trong tâm trạng không thể vui hơn. Giữa buổi trưa nắng gắt ngày ấy có một thằng nhóc cứ cười một mình và hát rống lên trên đường về nhà, mấy người lớn tuổi chạy xe bên cạnh tôi bàn tán:

- Bọn trẻ giờ học nhiều quá nên đầu óc không bình thường!

Nếu là lúc bình thường tôi đã liếc qua chửi lại rồi, ấy thế mà hôm nay tôi vẫn cười nham nhở quay sang nói một câu chẳng liên quan:

- Chúc bác một ngày đầu tuần vui vẻ!

Bỏ lại khuôn mặt còn ngơ ngác của bác kia, tôi vụt lên và chạy thằng về nhà miệng khẽ cười:

- Cảm ơn nụ cười toả nắng của em, cô bé à!


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014