Tây Du Ký Game di dong chiến đấu theo lượt đồ họa 2D nhưng game vẫn đảm bảo hình ảnh sắc nét. Chi tiết » |
Chap 32:
Nó chậm rãi bước lên thư viện. Bài kiểm tra văn của nó cần một số tư liệu. Trên tay nó ôm sách vở và bút, khá nặng và vướng víu.
Hai nữ sinh đi qua nó, “vô tình” huých vào vai nó khiến cho mọi thứ trên tay nó rơi xuống hết.
- Ô xin lỗi. Lần sau đi cẩn thận hơn nhé. - Giọng nói cao vút mang đến chín phần mỉa mai cất lên, nối tiếp đó là một tiếng cười rúc rích.
Nó quay sang nhìn hai nữ sinh kia. Chả trách, đàn em của cái Dương. Nó không nói gì, chỉ ngồi xuống thu dọn sách vở dưới nền đất. Nó chẳng thừa hơi mà tranh cãi với những đứa con gái lắm chiêu này.
Hai tuần nó không gặp Quân cũng là hai tuần những đứa đàn em của Dương lộng hành. Chúng nó công khai bắt nạt nó. Chủ yếu là năm đứa đi cùng, Dương không ra mặt kể từ lần ẩu đả ở bể bơi. Hai tuần cũng đủ để nó quen với cảnh này. Xảy ra nhiều như cơm bữa vậy. Có người mắng nó nhu nhược, nó cũng mặc kệ. Những đứa con gái này không phải là nỗi bận tâm của nó. Nó còn có một việc lớn hơn nhiều.
Quân làm theo lời nó. Cậu không gặp nó kể từ tối hôm ấy. Nó cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy Quân bước đi trên hành lang. Những lúc như thế nó sẽ vội vàng lẩn vào đâu đó hoặc chộp lấy một học sinh giả làm bạn rồi che mặt đi lướt qua. Quân nghỉ học rất nhiều. Trong thời gian bây giờ cậu sẽ tập trung hết sức lực tại chi nhánh lớn nhất của tập đoàn ở Việt Nam.
Như vậy cũng tốt, nó sẽ cố gắng suy nghĩ, cố gắng lựa chọn, và cố gắng... từ bỏ. Nó sẽ tôn trọng nguyện vọng của người quá cố đáng kính ấy. Nhưng sao trong nó vẫn còn mãi sự lưỡng lự đang ngày càng lớn. Nó cố gắng rồi lại day dứt. Nó cố lừa dối bản thân nhưng rồi lại bị chính trái tim phản đối. Chính nó cũng đang ghét cay ghét đắng sự không rõ ràng của bản thân.
Không biết nó rơi bao nhiêu nước mắt... Không ai có thể đong đếm được nỗi đau của nó. Tất cả là vì... nó quá yêu Quân.
Đi mãi rồi cũng đến thư viện trên tầng ba. Cô giáo trực thư viện rất quý nó, vừa thấy nó bước vào, cô đã tươi cười:
- Cô bé. Đến mượn sách hả? Bạn trai đâu?
Nó cười đáp lễ lại với cô. Tự nhiên nó thấy trong lòng nhói nhói. Nó với Quân như hình với bóng đến nỗi chỉ mới xa nhau một thời gian mà mọi người cũng nhận ra.
- Em mượn sách tham khảo. – Nó lảng tránh câu hỏi của cô.
- Kệ sách thứ ba từ ngoài vào, đối diện với kệ Kinh Tế đấy. – Cô cầm bút chỉ vào kệ sách phía trước.
- Vâng. Em cảm ơn cô.
Nó chăm chú tìm sách. Chính xác thì ép cho cái đầu dính chặt vào hàng sách tham khảo trước mặt, ngăn không cho nó quay lại đằng sau - kệ sách về kinh tế.
“Soạt!”
Nó giật mình quay lại. Ngoài nó thì trong thư viện vẫn có người?
Rất nhiều quyển sách ở kệ đối diện được rút ra. Một khuôn mặt hiện ra ở khoảng không của các cuốn sách vừa được lấy.
Nó như nhìn thấy Medusa, cả người “hóa đá”. Ngay cả đôi mắt cũng không chuyển động, nhìn chăm chăm vào con người phía sau kệ sách.
- Anh thích đọc sách Kinh tế à?
- Bình thường.
Đoạn đối thoại ngắn ngủi kéo nó về hiện tại. Là giọng nói thanh thoát của Minh Hà.
Minh Hà đi cùng Quân. Hình như Quân chưa phát hiện ra nó.
Nó nhìn trân trân và hai người đang quấn quýt lấy nhau đi đến bàn đọc sách. Có cái gì nghèn nghẹn ở trong cổ họng nó.
Nó thường cắn chặt môi khi kìm nén một thứ cảm xúc dữ dội nào đó đang bộc phát trong người. Và bây giờ nó cũng đang hành hạ cánh môi dưới của mình.
Nó ghen?
Nó vội quay mặt đi. Ngón tay di chuyển trên gáy các quyển sách nhưng lại không chú ý gì cả.
Nó lắc mạnh đầu rồi miết nhẹ bờ môi hơi đau. Chẳng phải như thế cũng tốt sao? Cứ như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng sao...
Nhưng tại sao nó lại cảm thấy khó chịu và bức bối đến vậy.
Nó chọn đại mấy quyển sách tham khảo rồi bước ra khỏi kệ sách. Nó cúi gằm mặt xuống, mái tóc buông xõa che hết khuôn mặt.
- Socola trắng! Thi tốt nhé.
Cô thư viện chìa thỏi socola cho nó, tươi cười mà không để ý đến cái giật nảy người như ăn trộm bị phát hiện của nó. Cô thích gọi nó là “Socola trắng” vì sở thích socola cùng với nước da trắng hồng của nó. Chỉ tiếc là hôm nay cô thể hiện tình cảm không đúng lúc.
Dạ... à... vâng. Em cảm ơn cô. – Nó cầm lấy thỏi socola, trong lòng thầm cầu nguyện không gây sự chú ý của hai con người kia.
- Năm quyển tất cả. Socola trắng thích bao giờ trả cũng được. – Cô thư viện xếp ngay ngắn các cuốn sách rồi đưa cho nó, nở nụ cười ưu ái. Nếu như trong thư viện mà không có người thì nhất định cô sẽ bẹo cái má phúng phính rồi vò xù tóc của nó – hành động mà cô thích trêu nó nhất.
Nó cầm vội chồng sách, lòng nơm nớp lo sợ không biết Quân đã phát hiện hay chưa.
- Em chào cô.
Nó đi như chạy ra cửa thư viện. Cứ nghĩ sẽ thoát nhưng khi đi qua cửa sổ của phòng thư viện, nó bắt gặp một ánh mắt đen giống như một đầu đạn – đang chiếu thẳng vào nó.
Tim nó đập “thịch” một cái, cơ thể như cỗ máy gặp sự cố khựng lại.
Một giây sau thì nó cắm đầu cắm cổ chạy xuống lớp.
Huyền thấy nó chạy về lớp thở hồng hộc liền đỡ nó vào chỗ, tay liên tục vỗ lưng nó.
- Cậu bị ma đuổi à?
Nó khó khăn lắc đầu. Chạy từ trên tầng ba chạy xuống rồi lại chạy qua cái sân rộng “thẳng cánh cò bay” thì bảo sao không mệt chứ. Nó bật ho, ho liên tục.
- Bình tĩnh bình tĩnh. Hít thở từ từ. Đứng lên đã. Không được ngồi... Rồi... Hít vào... Thở ra... Chuẩn rồi... Đỡ hơn chưa? - Huyền lôi nó đứng dậy, vỗ lưng nó rồi hít thở mẫu cho nó.
Nó làm theo Huyền. Cơn khó thở dần dịu đi. Cuối cùng cũng hồi sức. Nó ngồi vào chỗ, cầm quyển vở phẩy phẩy vào khuôn mặt đang đỏ lựng vì mệt kia.
- Cậu... Làm sao... biết... hít thở...? – Nó hỏi đứt quãng không ra câu.
- Anh Long dạy tớ. Hì hì. Hiệu quả phết. - Huyền cười tinh nghịch.
Nó nhìn Huyền chăm chú. Dạo này Huyền dịu dàng và nữ tính hơn. Nó không thấy cô cầm chổi phi bọn bất trị hay quát tháo chúng nó mỗi khi phạm lỗi nữa. Huyền xinh ra nữa. Làn da, mái tóc,... đều được chăm sóc cẩn thận. Đã thế còn hay cười nữa.
- Nhìn gì mà nhìn kĩ thế?
Nó chưa kịp trả lời thì thằng nhóc có “thù oán” với Huyền nhất – con chim lợn đầu đàn Hưng “ngáo” – đã nhảy bổ vào:
- Con khủng long này có người yêu nên “biến hình” đấy. À mà mày nữa Phương ạ. - Thằng nhóc xoa xoa cằm như người lớn. - Thất tình hay sao mà như quả mướp héo thế?
- Biến đi mày. - Huyền cầm quyển vở giơ lên định đánh nhưng thằng “ngáo” này đã chạy mất hút.
- Nó gọi tớ là “khủng long”. Thằng đần này. Phải gọi là “Rồng” mới đúng. Thế mới hợp với tên anh Long cậu nhỉ?
Nó đưa tay lên xoa mặt. Dạo này “xuống sắc” đến thế à? Gương mặt này có thể khiến người khác nhìn xuyên thấu được đường tình duyên của nó à? Huyền và nó một trắng một đen. Huyền hạnh phúc trong tình yêu bao nhiêu thì nó quay cuồng với những nỗi lo bấy nhiêu.
Huyền vuốt ve má nó. Cô nhìn chằm chằm vào nó, thái độ rất “hình sự”.
- Bị sút cân, mắt lờ đờ thâm quầng, gương mặt nhợt nhạt, tóc xơ xác. Cậu đang hành hạ bản thân đấy à?
- Chỉ là học bài thôi mà. – Nó lắc đầu cười trừ. Sự thật đúng là thế, nó thức đêm ôn bài, cũng chẳng có hứng thú với ăn uống.
- Cậu ham hố No.1 đến thế cơ à? - Huyền lắc đầu chẹp miệng.
Đứng đầu lớp chỉ là một phần, lí do lớn hơn là để ép bản thân tập trung vào một thứ để quên đi những chuyện liên quan đến Quân. Sau lần hét lên yêu cầu Quân đừng gặp nhau nữa, trong nó luôn có một sự day dứt khó hiểu.
- Đừng có làm gì quá với sức mình. – Nhìn cái bộ dạng phờ phạc thiếu sức sống của nó, Huyền không khỏi xót xa.
Nó như chẳng nghe thấy lời nói của Huyền, lục đục lôi sách vở trong cặp ra.
- Tớ còn phải làm bài văn 90 phút. – Nó lầm bẩm nói, mặc kệ Huyền có nghe hay không rồi lại cắm cúi viết.
Huyền bực mình trước sự cứng đầu của nó, cô giằng cây bút trong tay nó ra, nghiến răng ken két với nó:
- Cậu bị làm sao thế? Bài văn đấy không cần phải làm. Cô thông báo từ hôm qua rồi.
Nó liếc gương mặt tức giận của Huyền rồi hờ hững lấy lại cây bút:
- Làm toán vậy.
- TRẦN THANH PHƯƠNG. - Huyền quát lên. - Cậu trêu tức tớ đấy à?
Hiếm khi Huyền gọi đầy đủ họ tên nó, ngữ khí lại rất tức giận khiến cho cả lớp im phăng phắc quay lại nhìn bàn học của nó. Bây giờ thì Huyền giống một con rồng rồi đấy, một con rồi biết phun lửa.
- Hai tiết cuối tự học. Cậu đứng lên. Tớ với cậu phải nói rõ ràng chuyện này. - Huyền nóng nảy kéo nó dậy, tự tay dọn hết đồ trên mặt bàn cho vào cặp rồi phăm phăm kéo nó ra khỏi lớp.
- Chúng mày. - Huyền khựng lại, cô ngoái đầu vào trong lớp nghiến răng ken két. – Hai tiết cuối này làm gì thì làm, đừng để tên lớp trên bảng tin. Không thì tao bẻ răng từng đứa một.
Quả là một lớp phó trật tự có trách nhiệm với lớp!
Nó lờ đờ theo Huyền. Lúc tức giận Huyền khỏe thật.
Đi qua cửa lớp 10C3, nó lại không tự chủ ngoái đầu vào nhìn. Quân đang thoải mái tựa lưng vào ghế, gương mặt tĩnh lặng nhìn lên bảng. Trông cậu giống như đang dự giờ hơn là ngồi học.
Nó khẽ thở dài. Quân vẫn vậy... Tại sao nó lại giống như bị suy sụp nặng đến nỗi cô bạn thân phải nóng nảy quát tháo nó?
Hay là cậu ấy cũng chuẩn bị... chấm dứt?
Lồng ngực nó quặn thắt. Hai tuần không gặp nhau nhưng chưa khi nào nó nghĩ đến trường hợp này. Cảm giác đau hơn khi nó ép bản thân chủ động rời xa. Nó ích kỉ, ích kỉ đến chính mình không chấp nhận được.
Nó cắn chặt răng, tự dặn mình không được khóc...
Huyền và nó đến quán Yagurt Gabbit gần trường. Nó và Huyền là khách quen của quán, nhất là Huyền vì cô có sở thích ăn đồ lạnh vào mùa đông.
Huyền khuyên nó rất nhiều. Huyền biết nó rất buồn. Cô động viên nó.
Nó cũng cười. Cười giống như là đang vui.
Huyền không biết rằng, mọi thứ cô đang làm đều là vô ích, nỗi buồn của nó không những không giảm đi mà còn đang tăng lên.
Tất cả là vì Huyền đang che giấu một sự thật một cách vụng về khiến nó dễ dàng nhận ra.
Huyền không nhắc đến những chuyện đang diễn ra khiến nó ngờ ngợ đoán được... Mọi chuyện chắc chắn đang rất căng thẳng.
Với bản tính bướng bỉnh và nóng nảy của Quân, không thể nào có chuyện cậu lại ngoan ngoãn ngồi yên nghe theo lời người lớn.
Một cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong nó. Chỉ tại nó, tất cả chỉ tại nó nên gia đình hạnh phúc của Quân đang dần nứt vỡ.
Chap 33:
“Này, nhìn thấy gì chưa? Đào Duy Quân 11B3 đứng đầu khối.”
“Điểm tuyệt đối à?”
“Ừ 30 điểm. Tổng ba môn chính ban.”
“Thế người yêu cậu ấy thì sao?”
“26 điểm. Đứng thứ 5. Lần này bị xuống hạng nhiều rồi. Mà nghe nói chia tay rồi mà. Người yêu Quân bây giờ là Minh Hà 12A1 mà.”
“Từ lúc nào vậy?”
“Có nhớ cuối năm lớp 10 không? Quân tự nhiên biến mất, khi trở về thì có Minh Hà bên cạnh. Nghe nói cặp đôi Quân Phương giờ còn không nhìn mặt nhau nữa mà.”
“Hot boy và hot girl thành cặp. Đẹp rồi. Gần đây Phương còn đánh nhau ở hồ bơi nữa. Phương đánh em gái Minh Hà nhập viện mà.”
“Thật á? Giờ mới biết. Nhìn mặt búng ra sữa kia mà ghê gớm thế á?”
“Vụ đấy ai chả biết. Có mỗi mày không biết thôi. Lần này bị tụt hạng, đánh dấu một bước sa ngã đấy.”
...
“Này nói bé thôi. Phương kia kìa.”
Phương và Huyền đến gần bảng điện tử thông báo điểm thi. Những lời xì xầm bàn tán kia lọt vào tai nó không sót một chữ nào. Đúng là miệng lưỡi người đời, bảo nó đánh người nhập viện thì quả thật, quá hoang đường! Xem ra Quân và nó cũng nổi tiếng, cứ tưởng im lặng rồi mọi chuyện sẽ lắng đi và trôi vào trong lãng quên. Ai ngờ vẫn có nhiều người “thầm lặng theo dõi” đến thế. Cũng chả trách Quân vì những lần đến trường, nó vẫn thường xuyên bắt gặp những ánh mắt ái mộ nhìn về phía cậu. Nhưng nó không biết nó nổi bật điểm nào mà mọi người lại có thể biết tường tận được mọi việc xung quanh nó, đồn thổi rồi phóng đại lên. Thật là khó đối phó.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào nó. Nơi phát ra tiếng xì xầm bàn tán cũng im bặt. Không phải vì sợ nó mà vì Huyền – đương kim tiểu thư nóng tính không khác gì người anh họ của cô – đang đi bên cạnh nó. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Huyền nổi điên lên thôi cũng đủ làm người ta nổi da gà.
Nó quay sang nhìn những cô nữ sinh nhiều chuyền vừa xôn xao bàn tán, gật đầu mỉm cười thật tươi. Dù gì cũng phải đáp lại những ánh nhìn “chăm chú” ấy chứ.
- Chậc chậc. Tớ đứng thứ 9. Trong top 10 cậu ạ. - Huyền xoa cằm vẻ bất mãn.
Nó không nghe thấy Huyền nói gì, mắt chăm chú nhìn vào dòng chữ khổ lớn màu đỏ cách biệt: ĐÀO DUY QUÂN. Thứ hạng mà nó khổ công bám trụ suốt năm qua đã bị cậu lấy mất rồi. Nó thấy mừng. Đây là một bước tiến lớn cho Quân. Nó có thể nhìn thấy sự cố gắng nỗ lực của Quân. Cậu cố gắng không chỉ vì bản thân mà còn vì gia đình, tập đoàn và cả người ông nội quá cố đáng kính nữa.
Nó mừng nhưng sao lại có chút hụt hẫng ở đây. Có phải khoảng cách của nó và Quân ngày càng xa?
- Cậu bị tụt hạng rồi. - Huyền chống tay lên vai nó. - Chậc chậc. Tớ bảo mà. Phải giữ gìn sức khỏe. Cậu vừa học vừa hành xác như thế không có kết quả tốt đâu.
- Hì hì. – Nó nghiêng đầu sang Huyền cười trừ. Thật ra thì cũng buồn chứ. Nó cũng cố gắng thế mà...
- Xem nào. Người con gái luôn đứng đầu của chúng ta bị tụt hạng thê thảm quá. - Lại cái giọng mỉa mai cao vút.
Nó không cần quay lại cũng biết được đấy là lũ cái Dương. Sáu đứa con gái như có thù oán truyền kiếp với nó. Một ngày không chọc ngoáy đá đểu nó là không chịu được. Duy nhất có bọn này là không nể nang một ai nhờ có Minh Hà “đỡ” cho.
- Chị Dương, chị đứng thứ 4 này. - Giọng một đứa vang đầy vẻ phấn khích.
- Điểm nổi trội duy nhất của bạn Phương cuối cùng cũng bị tẩy bỏ. Thật là... – Chúng nó giả vờ chống mặt thở dài. - Chả hiểu bạn tương xứng với anh Quân ở điểm nào nữa?
- No.1 hai khối hợp nhau hơn chứ. Chị Minh Hà đứng đầu khối 12 mà. Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Đẹp quá.
- Hơn hẳn cái đứa tầm thường luôn mơ mộng hão huyền.
- Chúng mày... - Huyền nghiến răng bước lên định dạy dỗ chúng nó một trận nhưng nó đã ngăn lại.
- Huyền à. Chúng tớ khuyên cậu đừng nên dây dưa với loại con gái này. Không có gì tốt đẹp đâu.
Nó cảm nhận được cả cơ thể Huyền đang run lên vì tức giận. Bất giác nó nắm tay Huyền chặt hơn. Cô không biết võ nhưng lúc tức lên thế này, cô có thể gây ra thương tích gấp mấy lần người biết võ đánh
- Ly, Diệp, Hằng, Mỹ, Thủy. Đủ rồi. – Dương nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng. Con bé vẫn giữ thái độ cộc lốc và bất cần.
Năm đứa nghe Dương nhắc chẳng đứa nào bảo đứa nào, tự nhiên im chặt miệng. Đủ hiểu uy lực của Dương lớn thế nào.
- Xuống một lúc 5 hạng. Một sự nhục nhã. – Dương không thèm nhìn Phương. – Hóa ra bản chất của mày cũng chỉ là yếu đuối, chết chìm trong tuyệt vọng.
Dương quay sang Huyền.
- Năm đứa em tôi thất lễ rồi. Mong bỏ qua.
- Không sao. Mong rằng cô dạy dỗ đàn em cô cẩn thận. Chúng nó càng ngày càng lộng hành, “vuốt mặt không nể mũi” rồi đấy.
Dương gật đầu. Đối với người nhà họ Đào thì con bé cũng như Minh Hà chưa đủ khả năng để động đến.
- Đi thôi.
Nó kéo tay Huyền đi khỏi sảnh lớn. Điểm cũng biết hết rồi, ở lại để cho người ta có cơ hội bàn tán chẳng phải là ý hay.
- Đừng buồn. Học tài thi phận mà. Cậu là người giỏi nhất - Huyền bật ngón tay cái lên. Cô khá vụng về trong việc an ủi người khác nhưng điều đó không có nghĩa con người cô khô khan, ngược lại cô rất tình cảm, sống thật và chân thành.
- Cảm ơn cậu.
***
Nó bước ra khỏi phòng tập võ. Tâm trạng không tốt lắm nên bị trúng đòn nhiều. Thầy Long hôm nay thiếu kiên nhẫn với sự di chuyển chậm chạp và phản kháng yếu ớt của nó. Anh mắng nó nhiều nhưng cuối cùng cũng không chịu được cái khuôn mặt búng ra sữa xị xuống, phải chạy ra ngoài mua socola dỗ nó.
Một bàn tay chộp lấy vai nó khiến nó giật nảy người, lập tức xoay người lại.
- Cậu làm gì ở đây? – Nó ngạc nhiên hỏi.
- Tối nay 8 giờ. Chuẩn bị đi. Có người đến đón. – Dương mặc kệ cái nhìn như thấy người ngoài hành tinh, đáp tấm thiếp mời màu hồng phấn cho nó.
- Cái này là... – Nó mở ra xem. Là thiệp mời dự tiệc. - Biệt thự Hoàng gia?
- Là nhà của anh Quân. – Dương trả lời ngay. Con bé cũng không hiểu vì sao Phương đến nhà Quân nhiều lần rồi mà không biết được tên biệt thự ấy.
Con bé nói tiếp:
- Đây là party ăn mừng việc anh Quân đứng đầu bảng xếp hạng.
Chẳng để nó nói gì thêm, Dương quay đầu bước vào trong oto, mặc kệ nó đứng trầm ngâm với tấm thiệp.
- Này...
Nó gọi với theo nhưng chỉ còn lại lớp bụi mỏng còn vương lại. Cũng dần quen với kiểu giao tiếp cộc lốc của Dương nên nó cũng chả tức giận, chỉ cho tấm thiệp vào túi áo khoác rồi đi bộ về.
***
Bây giờ đã là 7h35’.
Nó nằm trên giường ôm con gấu bông, hai mắt mở nhưng cả cơ thể lại giống như chìm vào giấc ngủ từ lâu lắm rồi. Cỗ máy này đang ngoan ngoãn nằm im dưỡng sức.
Tiếng chuông cửa lại vang lên. Nó bịt tai lại, mặc kệ. Anh Hùng đang ở dưới nhà, có khách thì đấy là việc của anh ấy.
- PHƯƠNG. XUỐNG MỞ CỔNG.
Nó nhăn mặt đập vào người con gấu bông một phát. Tại sao anh ruột nó lại lười biếng đến mức này chứ?
Nó đành lùng bùng bước xuống nhà mở cổng.
- Không chuẩn bị gì à?
Cái giọng ngang phè hách dịch ấy khiến nó phải mở to mắt ra nhìn. Đúng là cái Dương. Con bé nhiệt tình đến nỗi hết đưa giấy mời còn đến tận nhà đưa nó đi nữa.
- Tớ không định đi. – Nó lúng túng gãi đầu.
Dương chau mày nhìn vào bộ đồ ngủ bằng bông màu hồng của nó. Con bé bực mình gắt gỏng:
- Tao thật sự bực mình với mày đấy.
Dương chộp lấy cổ tay nó, lôi đi.
- Này. Bỏ tay tớ ra.
Nó ra sức ghì lại nhưng không thắng được sức Dương. Nó vừa giằng tay mình ra vừa la hét ầm lên. Dương khỏe hơn lần đụng độ ở nhà vệ sinh và bể bơi rất nhiều. Cơ thể nó thì đang trong tình trạng suy nhược nhẹ.
Dương đẩy nó vào trong xe, sau đó con bé cũng ngồi vào trong, lên tiếng bảo tài xế phía trên khởi hành.
Nó xoay xoay cổ tay hằn đỏ, môi mím chặt.
Dương lôi nó vào trong Vogue – shop thời trang hàng hiệu có tiếng trong thành phố. Mặc kệ bao nhiêu lời mời chào của nhân viên, mặc kệ cái váy màu hông phấn Dương ấn vào người nó, nó nhất quyết ương bướng chọn áo phông đơn giản cùng với quần jeans và combat đen.
Vì gần đến giờ bữa tiệc bắt đầu nên Dương cũng chẳng tranh cãi với nó. Con bé tiếp tục ấn nó vào trong xe.
Chỉ ba phút sau, căn biệt thự tráng lệ hiện ra trước mắt.
Chap 34:
Khoảng sân rộng lớn chứa đầy oto. Có rất nhiều học sinh trường Võ Thị Sáu. Chủ yếu là những học sinh có thân phận danh giá, gia thế đồ sộ của khối 11 và 12. Họ đi dự tiệc một cách đúng nghĩa, váy dạ hội, quần áo sành điệu, trang sức phụ kiện đều toát lên phong thái quý tộc và không kém phần ăn chơi.
Mọi người căn bản sẽ không để ý đến một đứa con gái mờ nhạt như nó nếu như năm đứa khắc tinh của nó thốt lên:
- Bạn Phương! Bạn nghĩ đây là vườn trẻ hay sao mà ăn mặc thế kia?
Giọng nói chanh chua cố ý nâng cao âm lượng thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc nào chúng nó cũng vận dụng triệt để phương pháp này để bôi nhọ Phương. Họ nhìn nó như vật thể lạ, ánh mắt như muốn nói “ở đâu ra cái con bé tầm thường vậy?”.
- Bây giờ đi về còn kịp đấy. - Một đứa phẩy phẩy tay.
Nó mím môi chưa biết đối phó thế nào thì một giọng nói khô khốc vang lên:
- Im đi.
Nó quay lại. Cái Dương đang ở sau nó tiến lên. Con bé sa sầm mặt nạt bọn chúng.
Đáy mắt nó ánh lên một tia khó hiểu. Không phải Dương cùng phe với chúng nó sao?
- Có chuyện gì vậy?
Giọng nói thanh thoát vang lên. Minh Hà đi đến trước mọi người. Mái tóc xoăn đỏ cầu kì, gương mặt trang điểm tinh tế cùng với váy dạ hội trễ vai dáng dài. Cô đẹp và nổi bật hơn bất kì ai.
- Chị Minh Hà... – Năm đứa con gái váy áo xúng xính ngập ngừng nhìn Minh Hà.
Nhưng Minh Hà không để tâm đến chúng nó, cô chỉ ra hiệu bảo chúng nó đi vào trong rồi mỉm cười dịu dàng với nó:
- Em đến rồi. Vào thôi. Bên trong rất vui đó.
Bàn tay lạnh toát của nó bị Minh Hà kéo vào trong. Nó tập tễnh bước theo Minh Hà. Đứng cạnh cô, nó không còn cảm thấy tự tin. Nó như một con vịt xấu xí đang bám lấy thiên nga để được hưởng nhờ ánh hào quang.
Minh Hà rất đẹp, rất hợp với Quân...
Nó nắm chặt bàn tay, ghì bàn chân mình xuống nền đất để bước đi cứng cáp hơn. Nó tự động viên mình cố lên nhưng toàn bộ sự tự tin đã bị Minh Hà trước mắt đánh gục rồi.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng trầm lắng du dương. Ánh đèn từ những ngọn đèn sang trọng và cả từ chiếc đèn chùm pha lê càng khiến cho không gian thêm lộng lẫy.
Minh Hà cầm tay dẫn nó vào trong. Nó ngoan ngoãn đi theo cô. Nơi mà nó cho là thân quen nhất giờ đây đã là xa lạ. Nó lại là một “vị khách”.
- Chị xin lỗi. Những đứa em chị, chúng nó thật ích kỷ. – Minh Hà siết nhẹ tay nó giải thích.
Nó lắc đầu cười nhạt. Nó quen rồi. Chính nó cũng đã hình thành một ý niệm rằng, càng đôi co thì càng có cớ để chúng đả kích, chi bằng nên im lặng và phớt lờ.
- Em có thể ở đây được không? Chị vào giúp anh Quân. Cũng sắp đến giờ bắt đầu rồi.
- Vâng. Cảm ơn chị. – Nó gật đầu. Nó không cười được. Minh Hà và Quân rất thân thiết với nhau, còn nó và Quân thì ngày càng xa vời. Sao nó lại thấy thất vọng vậy? Cổ họng như có một thứ gì đó chèn ngang, nghẹn ứ và tủi thân.
Ngay khi đồng hồ điểm 8 giờ, tiếng nhạc đột ngột dừng lại. Một tia ánh sáng trắng lớn chiếu lên sân khấu, nơi có người đàn ông mặc bộ vest đen chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, gương mặt sáng sủa, có vẻ như đây là MC của bữa tiệc tối nay. Nó nhận ra người đàn ông này, anh ta là trợ lý của Quân. Quân đã từng giới thiệu với nó đây là người sẽ giúp Quân làm quen với công việc ở tập đoàn, nôm na là một thư kí chưa chính thức của một vị tổng giám đốc tương lai.
- Lady and Gentlemen. Cảm ơn mọi người đã tham dự bữa tiệc tại biệt thự Hoàng Gia. Xin mời mọi người nâng ly chúc mừng thiếu gia Đào Duy Quân đã đạt được vị trí No.1 của bảng xếp hạng toàn khối.
Người MC cầm lấy ly rượu giơ cao lên. Mọi người phía dưới cùng hò hét và nâng ly theo. Khi những ly rượu cạn thì cũng là lúc âm nhạc nổi lên. Những bản nhạc sôi động vang lên làm nóng dần buổi tiệc.
Nó từ tìm cho mình một chỗ ngồi tại góc khuất của bữa tiệc. Nó chẳng có hứng thú với bữa tiệc này. Hơn nữa tiếng nhạc làm cho nó cảm thấy choáng váng. Nhưng nó nhất quyết không rời đi. Nó muốn được nhìn thấy Quân. Suốt từ đầu buổi tiệc nó không thấy Quân đâu. Cả Minh Hà nữa.
Một người phục vụ nữ bưng khay đựng những ly nước đầy sắc màu đi đến qua nó. Như nhận ra mình vừa bỏ qua điều gì, cô gái dừng lại và ngó nghiêng nhìn nó. Điệu bộ có phần ngờ nghệch vụng về nhưng cũng rất dễ thương.
- A. Chị nhận ra em rồi. Em tên là Phương phải không? – Cô gái đột nhiên chỉ tay về nó và thốt lên, khay đựng nước trên tay cô lắc lư, thật may là không bị đổ xuống.
Nó ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt rồi nhanh chóng mỉm cười gật đầu.
- Sao lại ngồi đây? Tham gia bữa tiệc đi chứ! Em có muốn uống nước không? – Cô gái bưng khay nước ra trước mặt nó.
- Em chờ bạn. Cho em nước cam. – Sự thân thiện và hào hứng của cô gái giúp việc khiến cho nó cảm thấy bình tĩnh hơn.
- Của em đây. – Cô gái đưa ly nước cam cho nó, tinh nghịch nháy mắt - Chị tên là Hương nhé. Chị nhìn thấy nhóc nhiều lần rồi. Nhưng chắc nhóc không nhớ chị.
Nó gãi đầu cười trừ. Thú thật thì nhà Quân nhiều người giúp việc quá, nó thì hay quên nên chẳng nhớ ai với ai. Có lần còn chẳng phân biệt được bác quản gia với người giúp việc.
- Chị đi nhé. Bên kia có người gọi rồi. – Hương vẫy tay chào nó rồi vội quay người bước đến trung tâm bữa tiệc.
Nó xoay xoay ly nước cam trong tay, đôi mắt nhìn mông lung ra phía trước. Đã gần một tiếng trôi qua mà Quân vẫn chưa xuất hiện. Mọi người dễ dàng hòa vào bữa tiệc, người MC trên sân khấu liên tục khuấy động không khí thêm phần náo nhiệt.
Nó chẳng quan tâm đến người MC đang khéo léo điều khiển chương trình trên sân khấu, cũng mặc kệ ánh mắt của những cô chiêu cậu ấm đi lướt qua để lại cho nó. Đơn giản là vì trong đầu nó chỉ đang xoay quanh một người.
- Vâng. Xin mọi người chú ý. Sau đây là phần trình diễn của cô Minh Hà. Đây cũng là món quà mà cô dành tặng cho thiếu gia Đào Duy Quân.
Tiếng hò hét nhưng một làn sóng, càng lúc càng lớn. Tiếng vỗ tay, tiếng kêu gào tên Minh Hà. Đúng là hoa khôi Red Queen, Minh Hà có rất nhiều fan.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Nó cảm thấy như được giải thoát. Đầu nó nãy giờ căng ra vì âm thanh sôi động – mà theo nó thì như bị nện từng nhát búa. Ngón tay nó nhịp nhịp theo điệu nhạc trên ly nước cam. Đôi mắt không vì thế mà quên đi nhiệm vụ quan sát xung quanh tìm kiếm.
Minh Hà hát rất hay. Giọng cô như tiếng chuông gió. Bình thường đã nổi bật, trong hoàn cảnh này cô lại càng giống như một minh tinh màn bạc nổi tiếng.
“You're my everything
The sun that shines above you makes the blue bird sing
The stars that twinkle way up
in the sky, tell me I'm in love.”
(You’re My Everything – Mimi Lo)
Bài hát này có phải Minh Hà dành cho Quân không? Giọng hát đượm đầy tình cảm, ấm áp và ngọt ngào.
Bất giác nó nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Chỉ là nhìn đằng sau lưng thôi nhưng rất giống...
Nó vội đặt ly nước lên chiếc bàn rồi vội vàng chạy đến. Mới đầu chỉ muốn thầm lặng nhìn cậu từ đằng xa nhưng ngay lúc này, trong lòng nó như đang thúc giục nó chạy đến. Bước chân vô định của nó ngày càng nhanh.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng cùng với giọng hát dịu dàng của Minh Hà vẫn tiếp tục nhịp nhàng vang lên. Nhưng nó không để tâm, ước muốn gặp Quân ngay lúc này lớn hơn rất nhiều.
Càng lúc càng gần người kia hơn, tự nhiên nó thấy chậm quá, sao căn biệt thự này lại rộng quá vậy.
Gần hơn rồi. Chỉ còn vài bước chân thôi.
Khi mà chỉ còn đúng một bước nữa thôi thì con người trước mặt bỗng quay lại.
Một gương mặt hoàn toàn khác. Tuy rằng nhìn đằng sau rất giống nhưng lại không phải là cậu ấy.
Nó khựng lại. Nhầm người rồi.
Đúng lúc ấy mọi đèn điện trong căn phòng đột ngột tắt. Xung quanh tối đen như mực. Nó không dám di chuyển, đứng yên như tượng, mắt vẫn chưa quen với bóng tối.
- Cảm ơn cô Minh Hà. Phần trình diễn rất tuyệt. Tôi rất thích giọng hát của cô. Phải nói là ngọt ngào như một thanh socola, dư vị mãi không thể quên... - Người đàn ông trên sân khấu kia tiếp tục khua môi múa mép, ngày càng lan man xa khỏi chủ đề của bữa tiệc.
Đang say sưa “ca tụng” giọng hát vàng của Minh Hà, người MC kia hình như nhận được báo hiệu, vội vàng dừng lại chủ đề càng ngày càng nhạt của anh.
- Thưa quý vị. Mục đích của bữa tiệc hôm nay không chỉ là ăn mừng cho chiến thắng của thiếu gia Đào Duy Quân mà đây còn là bữa tiệc chính thức công khai hôn ước của thiếu gia Đào Duy Quân và tiểu thư Trịnh Minh Hà.
Tiếng xôn xao bàn tán vang lên, càng lúc càng lớn, cuối cùng thì lan rộng ra toàn bộ mọi người có mặt trong bữa tiệc.
“Kia có phải anh Quân không?”
“Đúng rồi. Nhân vật chính giờ mới xuất hiện.”
“Cho bọn em một lời xác nhận đi!”
...
Đôi mắt nó dõi theo từng chuyện động tiến lên sân khấu của Quân. Đôi mắt lạnh, hai tay cho vào túi quần, phong thái ung dung bước lên sân khấu. Nhưng rõ ràng trên khuôn mặt kia có sự miễn cưỡng, tuy rằng nó chỉ biểu hiện một cách mờ nhạt rồi nhanh chóng biến mất.
Minh Hà nở nụ cười trìu mến với Quân, giống như một người vợ hiền. Quân không phản ứng gì, thờ ơ đứng bên cạnh Minh Hà.
Tiếng trầm trồ, tiếng ghen tỵ, những lời khen ngợi đẹp đôi,... rộ lên như những mũi dao xuyên thẳng vào tim nó. Tai nó ù đi, chẳng nghe thấy gì nữa. Chẳng rõ MC trên kia nói gì mà tất cả mọi người lại vỗ tay rất to, rất náo nhiệt. Có tiếng hô đồng thanh, càng lúc càng lớn. Cả căn biệt thự như nổ tung vì tiếng cổ vũ đấy.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Mắt nó nhìn đăm đăm vào hai con người lộng lẫy trên sân khấu kia. Quân vòng tay đỡ lấy eo Minh Hà, đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào.
Nó không nhớ mình bước ra khỏi căn biệt thự như thế nào. Đờ đẫn bước đi, nó chợt nhận ra mình đã bước đến chiếc xích đu trắng ở thảm cỏ phía tây căn biệt thự.
Nó nhẹ nhàng ngồi lên. Chiếc xích đu đung đưa. Gió nhẹ nhàng ôm trọn lấy cơ thể nó.
Nó ngạc nhiên khi cảm nhận được đôi mắt ráo hoảnh của mình. Sao nó không khóc? Chẳng phải nó yếu đuối lắm à?
Một thứ gì đó trong lòng nó rơi xuống, vỡ tan. Niềm tin hay tình yêu?
- Cô bé. Sao lại ngồi ở đây vậy?
Nó ngẩng đầu lên. Là chị Hương. Chị ấy đứng trước mặt nó từ bao giờ.
- Trong đấy ngột ngạt quá. Em ra ngoài hít thở. – Nó khẽ cười, cổ họng thấy đắng chát.
- Ưm... A chào tiểu thư Dương. - Chị Hương đột ngột cúi đầu chào.
Nó ngoái đầu nhìn về phía trước. Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt nó. Rồi con bé quay sang chị Hương:
- Bên trong cần phục vụ. Chị có thể vào giúp chứ?
- Vâng. Tôi xin lỗi. Tôi vào ngay. - Chị Hương vội vàng chạy về phía biệt thự, để lại nó và Dương bên chiếc xích đu trong màn trời đen kịt lộng gió.
Nó cúi gằm mặt, giữ im lặng, hai chân đẩy đẩy cho chiếc xích đu đung đưa.
Mãi một lúc sao, cái Dương mới lên tiếng, con bé đưa chiếc áo khoác cho nó.
- Mặc vào. Lạnh rồi.
Nó mỉm cười đỡ lấy chiếc áo, ngoan ngoãn khoác lên người. Từ khuôn mặt đến hành động đều giống một con búp bê vô cảm.
- Đừng có giả tạo trước mặt tao. – Cái Dương cáu kỉnh gắt nhẹ. – Và cũng đừng tỏ ra như không có chuyện gì.
- Theo cậu thì tớ phải như thế nào mới giống bình thường?
- ...
- Tớ thật vô dụng. – Nó lắc đầu cười khổ.
...
- Đôi khi từ bỏ là một phương án tốt nhất. – Dương trầm ngâm một lúc rồi bỏ lại cho nó câu đấy, quay đi mất.
Chap 35:
Nó mệt mỏi đi vào trong nhà. Lại là một ngày đi học đầy ồn ào. Cảm giác chết chìm trong những ánh mắt soi mói quả không dễ chịu chút nào.
Anh Hùng đang ngồi ở trên ghế xem ti vi. Vừa nhìn thấy nó, anh đã phẩy tay sai bảo:
- Đóng hộ anh cái cửa sổ.
Nó không trả lời, chỉ lẳng lặng đi ra chỗ cửa sổ đóng lại. Chẳng may cánh cửa kẹp vào đầu ngón tay áp út của nó một phát đau điếng. Nó vội rụt tay lại, đầu ngón tay hiện lên một vệt tụ máu dài, dần dần chuyển sang màu đậm và cuối cùng là tím bầm. Nó cắn chặt răng, tiếp tục đóng cửa.
Sau khi đóng cửa sổ lại, nó lại xách cặp định lên phòng. Lướt qua chỗ anh Hùng, một cánh tay giữ nó lại. Anh Hùng kéo nó vào ghế, bên cạnh anh.
- Làm kiểu gì mà tím bầm tay thế này? – Anh Hùng mở bàn tay đang nắm chặt của nó ra.
Nó chẳng trả lời. Ngồi im để cho anh xem xét.
Anh Hùng chạy vào đến tủ đựng đồ y tế, lấy thuộc rồi vội vã quay lại bôi thuốc cho nó. Vừa xoa thuốc anh vừa mắng:
- Con gái con đứa. Làm chả cận thận cái gì. Mấy ngày hôm nay mày làm sao thế? Thẫn thà thẫn thờ, mặt mũi như đưa đám...
Tách!
Một giọt nước rơi xuống lòng bàn tay nó khiến anh Hùng ngừng lại. Anh ngẩng lên nhìn nó, gương mặt kia đang cố nén nước mắt nhưng những vệt nước dài liên tục xuất hiện nơi gò má.
Anh thở hắt ra. Nó ít khóc nhưng mỗi lần nó khóc là lại khó dỗ. Con nhóc này mấy ngày hôm nay tâm trạng như đám mây đen vậy. Mặt lúc nào cũng như sắp khóc, tính tình thì như tự kỉ.
Anh ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ vào vai nó.
- Khóc sẽ giải tỏa nỗi buồn đấy.
- Đau... Đau quá... Hức... Đau quá... - Lời nói của anh như mở khóa cánh cửa của căn phòng chứa đầy tâm trạng, nó khóc nức nở trong lòng anh Hùng, nước mắt chẳng bị kìm nén như mọi khi nên ngang ngược tuôn xối xả trên khuôn mặt nó. Nó khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc đầy ấm ức và tủi hờn. - Chấm dứt rồi...
Trong đầu nó lại gợi lên những hình ảnh của buổi chiểu ngày hôm ấy, cái ngày mà ngay sau ngày tổ chức bữa tiệc.
***
Buổi chiều, ánh nắng yếu ớt chiếu xuống bóng hai con người đang lững thững đi cạnh nhau. Công viên trong những ngày đông lạnh nên ít người, xung quanh tĩnh lặng. Tiếng bước chân đều đều vang lên.
- Cậu vẫn khỏe chứ? – Quân lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng lạ lùng này.
- Ừ. Cậu cũng thế chứ? – Nó gật đầu mỉm cười.
- ...
- Tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Cảm ơn cậu về thời gian qua. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tớ. Nhưng... tớ nghĩ chúng ta nên chia tay. – Nó vòng tay ra cổ tháo sợi dây chuyền mặt hoa hồng ra, đặt vào lòng bàn tay Quân. – Như thế sẽ tốt cho cả hai.
Nó thấy Quân khựng lại, từng đường gân trên cánh tay nổi rõ.
- Tại sao? - Giọng nói lạnh làm nó cảm thấy run người. Và cả đau nữa. Nhưng thà đau thật đau một lần còn hơn là đau âm ỉ mãi mãi.
- Cậu nghĩ tớ sẽ làm gì khi thấy người yêu mình hôn một cô gái khác những hai lần. Và chẳng có một lời giải thích. – Đôi mắt nó chực nhòe nước nhưng nó đã cố mở to mắt đển chặn những hạt nước kia. Nó không muốn tỏ ra yếu đuối.
- Cậu đã đến bữa tiệc? Là ai đã đưa cậu đến? – Quân có hơi mất bình tĩnh, giọng nói trở nên gấp gáp hơn.
- Điều đó không quan trọng. Cậu biết không, cảm giác bị lừa dối rất đau. Và cậu đã làm tớ đau đến hai lần. Tớ xin lỗi. Chúng ta chấm dứt tại đây thôi. Chúc cậu hạnh phúc bên vị hôn thê xinh đẹp. – Nó cười chua chát.
Gương mặt Quân như đanh lại, cậu im lặng không nói gì cả. Sự im lặng lại tiếp tục bao trùm. Nó như nghe được tiếng hít thở ngày càng nhanh và nặng của Quân.
Nó đã quyết định rồi. Nó sẽ rút lui. Nó sẽ không làm cho Quân phải khó xử, nó không muốn Quân phải lựa chọn giữa nó và gia đình, cả người ông nội đáng kính kia nữa.
Tình đầu đẹp này, nó sẽ giữ mãi trong lòng.
- Cậu từ bỏ dễ dàng thế sao? – Quân xoay người đối diện với nó, đôi mắt đen lạnh nhìn thẳng vào mắt nó. Hình như nó nhầm, giọng nói của cậu rõ ràng đang kìm nén sự tức giận. – Hóa ra những gì chúng ta có ở trong mắt cậu đều đơn giản như thế.
Câu nói nhưng mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim đang run rẩy của nó. Nó không dám nhìn vào đôi mắt đen kia.
- Tớ... xin lỗi. – Nó không dám nhìn vào mắt Quân. Nỗi đau đang lớn dần lên khiến trái tim nó rỉ máu. Hai tay vô thức bấu chặt vào nhau. Hãy thật tàn nhẫn để quên nhau dễ dàng hơn - Tớ không đủ cao thượng để... tha thứ...
Quân nhìn nó, rất lâu. Đáy mắt hiện lên những tia hụt hẫng. Cậu cầm lấy sợi dây chuyền đeo lại lên cổ nó.
- Nếu cậu đã muốn thế thì tớ sẽ tôn trọng cậu. Chúng ta dừng lại ở đây. Còn thứ này tớ tặng cậu khi chúng ta còn là bạn bè. Hãy giữ cẩn thận. Nó sẽ bảo vệ cậu khi không có tớ bên cạnh.
Nước mắt nó chẳng ngần ngại rơi trên bàn tay của Quân.
Quân dịu dàng lau nước mắt cho nó. Cậu ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ vai nó:
- Nhớ giữ sức khỏe. Đừng làm những gì quá sức mình. Và hứa với tớ, hãy thật mạnh mẽ. Được không?
Nước mắt nó thấm ướt vai áo Quân. Tại sao nó nói lời chia tay đầy tàn nhẫn như vậy, cậu vẫn đối xử ân cần với nó vậy?
- Tớ... hứa...
- Tạm biệt.
Nó nhìn theo dáng người cao lớn của Quân lầm lũi bước đi phía trước.
Nước mắt đầm đìa trên mặt, bóng dáng của cậu ngày càng nhòe đi trong mắt nó.
Nó dùng tay áo vội quẹt nước mắt trên mặt.
“Tớ xin lỗi. Có lẽ tớ không đủ can đảm. Tớ chỉ có thể thầm lặng dõi theo cậu thôi. Nhưng hãy tin tớ, tình yêu tớ dành cho cậu mãi mãi không thay đổi, Quân ạ!”
***
Chờ nó khóc thỏa thuê anh Hùng mới nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì nào?
- Hức... Em... chia tay rồi... Hức... – Nó vừa nói vừa nấc, gương mặt chuyển sang màu đỏ vì khóc nhiều.
Anh Hùng định hỏi vì sao nhưng lại sợ động vào tuyến nước mắt của nó nên lại thôi. Anh xoa đầu nó:
- Cố gắng lên. Đừng để bản thân rơi vào tuyệt vọng. Anh đã từng trải qua cảm giác này. Đừng tự mình gặm nhấm nỗi buồn. Hãy cảm nhận cuộc sống xung quanh để hòa tan nỗi đau. Và... – Anh Hùng véo mũi nó. - Đừng có khóc nữa, xấu gái đủ rồi. Thị Nở sắp thành người xấu thứ hai sau mày rồi đấy.
***
- Em có biết là dạo này em lạ lắm không? – Minh Hà vừa lật một trang sách vừa cất giọng hỏi, phong thái rất tao nhã.
- Vậy sao? – Dương hờ hững trả lời, mắt con bé đang dán chặt vào màn hình điện thoại.
- Tại sao lại không hòa vào “cuộc vui”? – Minh Hà đặt quyển sách xuống bàn, nghiêm túc nói với Dương.
- Vô vị. Em chán rồi.
- Chị Dương. Tại sao lại thế? Chẳng phải chị là người dẫn đầu bọn em đánh nó sao? Nó đánh chị nhiều như thế, chị không định trả thù à? Chị nói nhất định phải rạch nát mặt nó cơ mà. – Đám con gái dãy nảy lên.
- Ồn quá đấy. – Dương lia cái điện thoại lên bàn rồi lười biếng nằm ra ghế sofa.
Minh Hà nhíu mày nhìn Dương. Dương luôn nghe lời cô vô điều kiện. Thậm chí khi chưa có lệnh của cô, con bé đã tự kéo đàn đến dằn mặt Phương. Vậy mà bây giờ lại tỏ thái độ không quan tâm đến chuyện làm loạn này nữa. Dương trở nên khó hiểu từ khi nào vậy?
- Thôi được. Đấy là sự lựa chọn của em. – Minh Hà quay sang năm đứa con gái đang tỏ vẻ bất mãn kia. - Chị có tin vui đây. Từ giờ mấy đứa có thể tự do “làm việc” rồi đấy. Anh Quân đã chấm dứt mối quan hệ với nó rồi. Mấy đứa muốn làm gì thì làm. Nhưng nhớ là đừng để ồn ào. Chị không muốn gây sự chú ý đâu. Và không để cho anh Quân biết là được.
- Hay quá. Cơ hội trả thù của bọn em. – Chúng nó vỗ tay bôm bốp.
- Nhưng mà nỡ nó nổi điên lên như lần trước thì sao? - Một đứa ái ngại.
- Yên tâm. Nó là loại con gái nhu nhược yếu đuối. Vả lại chúng ta sẽ không chơi đánh trực diện. Phải để cho cả trường coi nó như một vết nhơ. Sau đó ép nó phải chuyển trường. - Một đứa khác búng tay như vừa phát hiện ra một điều thú vị.
- Cách này hay.
- Mấy đứa nhan hiểm thật. – Minh Hà giả bộ gật gù vỗ tay khiến chúng nó cười phá lên.
- Còn nữa, liệu anh Quân có phát hiện ra không? Mấy chuyện lần trước chúng ta giấu kĩ như vậy mà anh ấy vẫn biết.
- Chị sẽ lo chuyện này. Anh Quân đang bận việc ở công ty. Thời gian anh ấy đến trường không nhiều đâu.
- Vậy là tốt rồi. Đảm bảo ngày mai sẽ có trò vui.
- Chị Dương không tham gia à?
- Chưa biết. – Dương cử động người quay lưng về phía chúng nó, ý bảo đừng làm phiền.
- Chị mong em sẽ “góp vui”. – Minh Hà mỉm cười gật đầu. Tuy rằng có vẻ dịu dàng như đôi mắt kia đang hiện rõ những tia nhìn sắc sảo và nguy hiểm. Đủ để thấy rằng chủ nhân của chúng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. – Vì lời hứa năm ấy...
Câu nói lấp lửng của Minh Hà khiến cho mấy đứa con gái kia tò mò. Còn cái Dương thì im lặng chẳng nói gì, cũng chẳng ai thấy được biểu cảm của con bé vì con bé đang nằm quay lưng lại với mọi người.
Minh Hà quay sang cười với năm đứa em:
- Hôm nay về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đi, mai chúng ta sẽ đi bar bù cho hôm nay.
- Ok chị.
Năm đứa con gái lục đục đứng dậy tíu tít đi ra khỏi cửa.
Minh Hà mở quyển sách ra, tiếp tục nghiền ngẫm.
- Hôm nay em ngủ ở đây. Ở nhà ngột ngạt.
- Hai bác lại cãi nhau à?
- Ừm.
- Vậy cứ ở đây đến khi nào bình yên thì về. Chị ở một mình cũng buồn.
- Chúng ta là hai con người cô đơn. – Dương cười khẩy.
Và Minh Hà cũng cười, tiếng cười chua chát và bất cần.
Chap 36:
Hôm nay là một ngày kì lạ. Mọi người nhìn thấy nó là lại chỉ chỏ rồi thì thầm bàn tán. Nó như cái nam châm thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Tuy rằng việc này diễn ra thường ngày và nó đã quen rồi nhưng rõ ràng những ánh mắt đấy rất khác, trong đấy không chỉ ẩn chứa sự tò mò tọc mạch như mọi khi mà còn có cả khinh bỉ và coi thường.
Điều khác thường ấy bắt nguồn từ tòa nhà tổ chức dạ tiệc của trường.
Nó bước chân vào trong tòa nhà. Bảng điện tử lớn ở chính giữa đang chạy những dòng chữ màu đỏ lớn. Nó sững người khi đọc những dòng chữ ấy.
“Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện.
Ngày xửa ngày xưa có một cô gái tự nhận mình là Lọ Lem.
Cô ta luôn đóng kịch với vai diễn là một con người đáng thương và yếu đuối để gợi lòng thương cảm của mọi người.
Cô có một cuộc sống rất nhàn hạ, ngày ngày đều có những con người hảo tâm vì tin vào những câu chuyện bi đát cô dựng lên mà đến nhà cô giúp đỡ.
Một ngày nọ, cô ta nhìn thấy chàng bạch mã hoàng tử trên quảng trường từ một góc khuất của thị trấn.
Cô ta bắt đầu nuôi dưỡng một tham vọng: trở thành vợ của hoàng tử để hưởng nhờ quyền lực cũng như của cải châu báu từ ngai vị kia.
Cô ta dùng khả năng diễn kịch kiệt xuất của mình để tiếp cận với chàng hoàng tử tuấn tú kia.
Nhưng có một chuyện mà cô ta không ngờ đến, đó là chàng hoàng tử nọ đã có hôn ước từ nhỏ với một vị công chúa ở nước láng giềng. Đặc biệt hơn là tình cảm giữa bọn họ đang rất tốt và ngày một lớn hơn.
Cô ta dùng đủ mưu hèn kế bẩn để chia rẽ bọn họ. Cô ta tiếp cận nàng công chúa tốt bụng và vị tha, làm gì thì chắc hẳn các bạn cũng hiểu.
Như một điều tất yếu, hoàng tử phát hiện ra dã tâm thâm độc ấy, cô ta bị gạt ra khỏi cuộc sống của chàng. May mắn rằng cô ta không bị trừng phạt bởi do nàng công chúa tốt bụng kia đã xin tha tội giúp.
Và tôi sẽ chẳng phải kể cho các bạn kết thúc của câu chuyện đâu nhỉ, tất nhiên là công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi với nhau.
Nhưng các bạn của tôi ơi, hãy cho tôi biết cuộc sống sau này của kẻ lừa bịp, chuyên dùng bộ mặt giả tạo của mình mà phá hoại hạnh phúc của người khác kia sẽ như thế nào. Có phải rất thảm không?
Ngoài lề một chút nhé, chắc hẳn các bạn đều biết hôn ước của thiếu gia Đào Duy Quân và tiểu thư Trịnh Minh Hà rồi phải không? Họ rất đẹp đôi? Bạn có thấy ngưỡng mộ tình yêu của họ không?
Không phải ngẫu nhiên tôi kể câu chuyện ở trên kia đâu, bởi vì có một Lọ Lem giả tạo đã chen ngang và phá đám. Bạn biết không, Lọ Lem ấy đã bị hoàng tử chấm dứt mối quan hệ rồi.
Nhưng kẻ phá đám ấy lại chưa bị trừng phạt thích đáng. Liệu như thế có công bằng cho nàng công chúa và chàng hoàng tử của chúng ta không?
Bạn có đồng ý rằng cần phải dạy cho Lọ Lem giả tạo một bài học về lẽ sống không? Hãy nói cho tôi biết, và chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng công chúa đã chịu nhiều thiệt thòi kia nhé.”
Như chưa đủ để lan truyền rộng rã, các tờ giấy khổ A4 sao chép y nguyên câu chuyện kia được phân phát cho mọi người.
Nó nhặt một tờ giấy ở dưới sàn nhà lên đọc. Minh họa cho câu chuyện kia là hình ảnh một con vịt xấu xí bẩn thỉu với khuôn mặt gian manh. Phía dưới câu chuyện là dòng chữ in đậm.
“Nếu bạn biết Lọ Lem giả tạo kia ở ngoài đời, hãy viết lớp của Lọ Lem ấy rồi dán tờ giấy này lên bảng tin bên cạnh sân bóng rổ. Nhớ nhé, chỉ tên lớp thôi. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đòi lại công bằng, OK?”
Nó sững sờ nhìn tờ giấy trước mặt. Bịa đặt một cách trắng trợn. Tờ giấy trên tay nó run rẩy.
Nội dung câu chuyện cùng với lời dẫn này rõ ràng đang nói đến nó.
Bỗng tờ giấy bị một bàn tay của ai đó giật lấy rồi vứt ra đằng sau.
Một cánh tay quàng qua cổ nó từ đằng sau.
- Tại sao giờ này còn ở đây? Muốn tôi ghi tên cô và ô vắng mặt của sổ đầu bài không?
Nó quay phắt lại, giọng nói ranh mãnh này chỉ có thể là con bé Phan bí thư chuyên môn bao che cho thành phần phạm tội.
Quả không sai.
Nhưng đằng sau nó không chỉ có một mình Phan mà là CẢ LỚP nó. Chủ yếu là bọn quậy phá có hạng đứng ở hàng đầu, những đứa hiền lành mọt sách chỉ co ro ở đằng sau. Mười phần thì phải đến chín phần bọn quậy phá đã đe dọa uy hiếp bọn mọt sách đi cùng.
- Đi về lớp thôi. Tao là tao có cái này hay lắm, nhất định phải “chia sẻ” với mày. – Phan kéo tay nó đi, cái môi vén chu lên.
- Phải nói là cả lớp mới chuẩn. Con ngố này. Tao không hiểu ngố như mày tại sao lại được làm bí thư nữa. - Thằng Hưng “ngáo” cằn nhằn rồi vung tay hất về phía trước, ý bảo đi về, trông y hệt như một vị chỉ huy lừng lẫy.
- Thằng ôn con. Chờ về lớp tao xử mày. – Phan quay mặt lại hung hăng đe dọa. Hai đứa này thì còn lạ gì nữa, cãi nhau suốt ngày.
Nó ngơ ngác trong cái đám hỗn độn và chí chóe cãi nhau này. Bọn nó như cơn lũ vậy, đột ngột xuất hiện và bất thình lình cuốn trôi nạn nhân đi một cách ngang ngược.
- Ơ... Này... này... – Nó ú ớ gọi cái Phan, đứa mà đang túm tay nó lôi đi nhiệt tình. Nhưng chúng nó lơ Phương đi. Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng cãi nhau át hết tiếng của nó.
Chúng nó cố tình đi xung quanh Phương, toàn những đứa cao to nên Phương lọt thỏm giữa những con người khổng lồ.
Qua những kẽ hở của bọn “hộ pháp” đang đi bên cạnh, nó nhìn thấy hầu hết học sinh trong trường đều đang cầm tờ giấy được phát ra từ tòa nhà tổ chức dạ tiệc.
Ánh mắt của bọn họ đều hiện ra vẻ khinh thường. Số đông còn đang đảo mắt tìm kiếm nhân vật được nhắc đến trong những tờ giấy kia.
Thật may là các bạn cùng lớp đang che hết cho nó.
Có một thứ gì đó vụt tâm trí nó. Có phải cả lớp đang bảo vệ nó không?
Màn “diễu hành” đầy sôi động của lũ quỷ ấy kết thúc nhanh chóng khi cửa lớp 10C2 hiện ra. Nó được chúng nó ưu tiên ấn vào chỗ ngồi của giáo viên trên bục giảng. Cái Phan đập bộp tờ giấy lên mặt bàn.
- Đọc đi. Hay lắm ấy.
Nó liếc qua tờ giấy. Đôi mắt nó mở to dần theo từng giây.
Lũ quỷ đứng xung quanh thì chăm chú vào từng biến đổi trên gương mặt nó.
Chờ cho đến khi nó đọc xong dòng chữ cuối cùng trên tờ giấy, chúng nó nhào vào ôm chầm lấy nó. Nhất là cái Phan, con bé hò hét ầm lên, siết chặt nó đến nghẹt thở.
- AAAAAAAAAAAAAAA. Mày là sướng nhất. Đi thi học sinh giỏi nhá. AAAAAAAAA. Ghen tỵ quá!
- Con lợn Phương. Khao cả lớp đi. - Thằng Hưng “ngáo” được đà chêm vào.
Nói gì thì nói. Cái lớp này ăn uống và hóng hớt thì phải xếp ngay vào hàng đầu.
- Haha. Không ngờ lại được tuyển. – Nó gãi đầu cười. – Tao nhớ bài kiểm tra đầu vào tao làm kém lắm mà.
- Thôi đi cô. Cô thì tôi còn lạ gì. Cố gắng lấy giải đem vinh dự về cho lớp nhé. – Cái Phan mặt tươi roi rói, hai tay đang dùng hết sức kéo dãn cái má của nó.
- A... ha... ha... – Nó cười một cách khổ sở. Hai bên má thân yêu đau không tả được, thế mà lại không dám kêu.
- Mày lúc nào cũng vinh dự này vinh dự nọ. Cái đồ tầm gửi chuyên đi hưởng ké.
- Thằng ôn Hưng. Đứng lại cho tao. – Cái Phan hét lên rồi cởi giày đuổi theo thằng Hưng đang co giò chạy quanh lớp.
Nó chống cằm nhìn cặp đôi “trời sinh” này. Hôm nào không cãi nhau là hôm đấy trời có bão. Nghe đâu đó đồn rằng hai đứa này thích nhau lâu lắm rồi, cơ mà ngô nghê ngốc nghếch thế nào chả dám thổ lộ.
Huyền hôm nay nghỉ học. Bắt đầu từ lớp 11 cô sẽ được đưa vào công ty để thực tập làm quen với công việc nên thời gian rảnh rỗi cũng bị rút ngắn.
Huyền đang giận nó. Khi biết nó và Quân chia tay, cô đã nổi giận đùng đùng và mắng nó. Huyền mắng nó không hiểu Quân. Huyền mắng nó ích kỉ...
Tính ra Huyền làm mặt lạnh với nó cũng được gần tuần rồi.
Tình yêu, tình bạn, tất cả đều bị nó đánh mất.
Nó vỗ vỗ trán xua đi những ý nghĩ tiêu cực. Bây giờ phải tập trung cho kì thi học sinh giỏi sắp tới. Thời gian cho nó chuẩn bị là một tuần.
Thử nghe lời anh Hùng một lần xem. Nó đang cảm nhận cuộc sống. Nhưng sao nỗi đau này lại khó hòa tan đến vậy?
“Thời gian ơi, làm ơn hãy cuốn trôi...”
***
Karaoke Sandy - tại phòng VIP 1.
Để ăn mừng việc nó được lọt vào kì thi học sinh giỏi, cả lớp quyết định sẽ đi hát, riêng nó được miễn phí. Coi như đây là động viên tinh thần con bé trước kì thi sắp tới.
Cả bọn “trẻ con” ngồi kín hàng ghế sofa êm ái. Nó bị cái Phan ấn vào chỗ chính giữa, đối diện với màn hình TV lớn luôn.
Nó phải che miệng cười khi thấy cái Phan lóng ngóng tìm chỗ trong bóng tối, tiếp đến là Hưng “ngáo” càu nhàu : “Vướng quá!” rồi kéo tay Phan ngồi xuống bên cạnh luôn. Đã bảo là cặp đôi “trời sinh” mà.
Nhìn nội thất trong căn phòng rộng lớn này cũng đủ để biết lũ bạn chịu chơi thế nào. Đây là phòng vip nhất mà.
Những kẻ “đầu sỏ” nhanh chóng gọi nước và hoa quả bánh kẹo. Riêng bọn con trai thì cả gan gọi bia bọt. Nếu Huyền mà ở đây thì khả năng bị nghe cô quát của bọn này là rất lớn. Nhưng mà Huyền không đến mặc dù cái Phan đã gọi điện. Có lẽ cô đang bận với công việc mới.
Tiếng nhạc cùng với tiếng hò hét của bọn con trai làm khuất động không khí, khiến nó tạm thời quên đi những suy nghĩ phiền muội.
Bọn quỷ này ở đâu cũng đùa được. Những trò đùa của bọn nó khiến Phương không muốn cười cũng phải cười. Tiếng cười khi thì giòn tan, khi thì giống tiếng hai ly thủy tinh chạm vào nhau. Nó cười nhiều đến nỗi hai gò má ửng hồng.
- Mày hát đi. Hôm nay cho mày làm nhân vật chính. – Thư đưa mic cho nó.
Cả lũ cũng hùa vào, nhất quyết bắt nó hát. Khổ thân, con bé vừa cười khản cả tiếng mà giờ phải hát thì không biết giọng như thế nào nữa. Nó xoay xoay cái mic trong tay, lưỡng lự rồi cuối cùng cũng đưa lên trước miệng:
- Alo... alo... Đề nghị để tao... uống nước cho ngọt giọng.
- Con ranh này. Mày biết đùa lúc nào thế? Nhanh lên, cả lớp đang chờ mày đấy. - Tiếng chúng nó chanh chua cất lên, rõ ràng là rất hụt hẫng khi bị nó “troll”.
Nó gật gù với lấy cốc nước cam trên bàn thủy tinh, tu một hơi hết cạn đến đáy rồi hùng dũng cầm mic lên.
- A lên rồi lên rồi. Nhìn điệu bộ của nó thế kia chắc hát bay lên nóc nhà luôn.
- Bài gì để tao chọn nào?
- Vì tao còn nhỏ nên tao sẽ hát bài Em yêu anh. – Nó nói qua mic, giọng rất tươi và ngọt. Uống nước xong công nhận khác hẳn.
- Hẳn là nhỏ. Ok. Nhạc nào.
“Một vì sao đang bay ngang qua nói với em rằng :''Anh đã đi rất xa"
Ngôi sao kia như đang một mình
Như chính em đang ở đây
Từng cơn mưa đang rơi rơi nhanh nhớ đến những lần đôi ta tay nắm tay
Bước chung một đường , có anh bên cạnh em
Thời gian trôi , còn lại tôi
Chiếc hôn theo mưa cuốn trôi
Nụ cười anh , với cánh tay ôm đôi vai gầy
Được gần anh , được yêu anh với em là một giấc mơ
Đừng xa em , đừng quên em anh nhé!”
Bài hát này nó cực thích nên chẳng cần phải nhìn lời bài hát trên màn hình nó vẫn có thể hát được. Có người nói với nó rằng, khép mắt lại khi hát, cảm xúc của bản thân sẽ truyền qua giọng ca. Đó chính là cảm xúc thật nhất.
Nó cũng muốn thử. Khi đôi mắt khép lại cũng là lúc bao nhiêu hình ảnh của Quân ùa về trong nó. Thật khó để quên cậu ấy. Nhưng nó không khóc. Nó đã hứa với Quân là phải mạnh mẽ. Nó sẽ không làm con bé nhiều nước mắt của ngày xưa nữa. Nó sẽ nhớ mãi... một kỉ niệm đẹp...
Nó sẽ là một người luôn quan sát, dõi theo Quân, luôn âm thầm ủng hộ Quân...
“Lại gần đây giây phút ấm áp hãy để em được ôm anh chỉ một lần
Em sẽ đi , đi rất xa
Và giọt nước mắt sẽ ướt đẫm khóe mắt nhạt nhòa yêu anh yêu trọn đời
Anh có nghe chăng ?
Lời em nói bên cạnh : I LOVE YOU
Lại gần đây giây phút ấm áp hãy để em được ôm anh chỉ một lần
Em sẽ đi , đi rất xa
Và giọt nước mắt sẽ ướt đẫm khóe mi nhạt nhòa yêu anh yêu trọn đời
Anh có nghe chăng ?
Lời em nói bên cạnh
Lại gần đây , hãy để em được ôm anh dù chỉ một lần”
(Em Yêu Anh – Miu Lê)
Nó khẽ mở mắt. Bài hát kết thúc rồi. Cơ mà sao lại im ắng thế này?
Nó quay sang nhìn lũ bạn. Đứa nào đứa đấy miệng thì há hốc, mắt thì mở to nhìn nó không chớp. Nó nghệt mặt ra. Nó hát tệ đến thế cơ mà? Hay là giọng ca sướt mướt quá?
- Không thể tin được. Tại sao tao lại không phát hiện ra là mày hát rất hay?
- Con ranh này, học với nhau hơn một năm rồi mà dám giấu nghề.
-...
Chúng nó vỗ tay rào rào khiến nó không khỏi ngỡ ngàng. Mấy thằng nhóc siêu quậy còn cầm vỏ chai bia rỗng gõ cồng cộc vào bàn.
Nó thấy tinh thần có phần phấn chấn hẳn lên. Trong lúc “phiêu” nhất thời, nó đưa mic lên hào hứng nói:
- Bài nữa!
***
Hôm nay là ngày mà nó cười nhiều nhất. Hôm nay cũng là ngày mà bao phiền muộn trong lòng nó bị gạt hết sang một bên. Hóa ra nó không mất tất cả. Còn có rất nhiều người luôn ủng hộ và sát cánh bên nó.
Nó chống hai tay lên thành cầu, đôi mắt nhìn thành phố phía xa trong màn đêm. Cầu Rào II mới được xây xong, còn chưa làm lễ khánh thành nên cũng không có nhiều xe cộ qua lại. Không gian ở đây yên tĩnh. Nó còn nghe rõ tiếng gió thổi lá khô bay xào xạc.
- Của mày này. – Phan đưa cho nó lon nước ngọt.
Sau khi hát hò chán chê, một đứa đề xuất ý kiến đi lên cầu Rào II... hóng gió. Thật ra ý kiến đấy cũng bị ném đá nhiều, nhưng nó cũng muốn thử cảm giác lên cầu vào buổi tối. Nó luôn tò mò khi những người thất tình thường ra đây vào buổi tối để cho gió và bụi hành hạ. Cảm giác cũng không tệ. Cả cơ thể nhẹ bẫng. Tưởng như gió thổi mạnh hơn một chút là bay lơ lửng như bồ công anh.
- Không biết nhảy xuống dưới sẽ như thế nào nhỉ? – Nó ngô nghê đặt câu hỏi khiến cho cả lũ chẳng hẹn mà mặt mũi chuyển sang màu xanh.
- Con điên. Đừng có mà đùa như thế.
Nó quay sang cười hết cỡ, khoe ra hàm răng trắng bóc. Rồi nó lại tiếp tục nhìn xuống chân cầu. Chẳng có gì ngoài một màu đen cả.
- Phương này. Bọn tao đã biết hết chuyện của mày. - Giọng cái Phan có phần trầm buồn cất lên sau một lúc im lặng.
Nó không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đưa lon nước lên miệng uống một ngụm lớn. Cảm giác rất dễ chịu.
- Mày biết không? Ban đầu tao rất ghét mày. – Cái Phan tự nhiên đổi chủ đề khiến nó có phần ngơ ngác. – Mày luôn chiếm vị trí thứ nhất. Tao đã cố gắng chen chân nhưng lại chả bao giờ thắng được mày. Tao ghét mày vì mày luôn sống trong hạnh phúc, muốn gì được nấy. Chỉ cho đến khi tao tận mắt chứng kiến mày đi ra khỏi giường bệnh mà bước vào phòng thi. Tao thực sự rất khâm phục mày. Trong học tập, mày đã rất kiên cường. Vậy tại sao không làm thế trong chuyện tình cảm? Mày có biết là thời gian gần đây mày thế nào không? Sa sút, trầm cảm, tự kỉ. Cả lớp rất lo lắng cho mày đấy.
Không ngờ hình ảnh gần đây của nó trong mắt các bạn lại thê thảm như thế. Vẫn biết bản thân yếu đuối, nhưng lại không ngờ lại tự đẩy chính mình xuống tầng sâu nhất của nỗi buồn: Tự kỉ.
- Hãy chứng minh cho bọn tao thấy, mày là một con người bản lĩnh, dám đối mặt với mọi sóng gió, làm cho bọn tao tâm phục khẩu phục. – Phan đập nhẹ vào vai nó, giống như hai người chiến hữu đang hứa hẹn với nhau. – Ok?
- CẢ LỚP SẼ LUÔN Ở BÊN CẠNH MÀY. - Thằng Hưng “ngáo” vòm tay trước miệng bất ngờ hét lớn. May mắn là vào thời gian này, trên cầu không có người qua lại, thế nên chúng nó cứ yên tâm là bản thân sẽ không bị biến thành bệnh nhân Châu Quỳ trong mắt người đi đường.
- CHUẨN RỒI. - Cả bọn chúng nó cũng hét lớn.
Nó im lặng nhìn cả lớp. Đã bảo lớp nó là một lớp đoàn kết mà. Tuy nó không kể với ai và cũng không ai hỏi gì nó, nhưng tất cả đều đã biết hết. Cả lớp đến tòa nhà dạ hội đưa nó về, bảo vệ nó trước mọi ánh mắt trên sân trường, chúng nó bàn nhau kéo nó đi hát Karaoke, làm đủ các trò hề giúp nó lấy lại tinh thần. Nó cảm thấy nó là người may mắn nhất thế giới. Có những người bạn tuyệt vời như thế này, sẽ là có lỗi khi nó làm các bạn thất vọng. Không phải chính bản thân nó luôn tự đấu tranh để đè bẹp sự yếu đuối nhu nhược này hay sao? Còn cả anh Hùng nữa. Lần đầu tiên nó thấy một anh Hùng dịu dàng và am hiểu sự đời nhẹ nhàng khuyên nhủ nó. Mọi người đều đã giúp nó rất nhiều. Và nó đã hứa với cậu ấy...
Nó đặt cái lon rỗng xuống chân cầu rồi cũng bắt chước bọn bạn, vòm hai tay lên miệng, cố sức hét lớn:
- TÔI. TRẦN THANH PHƯƠNG. XIN HỨA SẼ CỐ GẮNG MẠNH MẼ. TÔI SẼ KHÔNG CHÙN BƯỚC TRƯỚC BẤT KỲ KHÓ KHĂN NÀO. TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ MỌI NGƯỜI THẤT VỌNG. XIN THỀ. BẮT ĐẦU TỪ NGÀY MAI, TÔI SẼ TRỞ THÀNH MỘT CON NGƯỜI MỚI.
- Thế mới đúng là No.1 của lớp chứ. Bọn tao yêu mày nhất.
- Chứng minh đi. Mày nhất định phải “phang” được giải nhất thi học sinh giỏi đấy.
-...
Chúng nó nhảy vào ôm chầm lấy Phương, hú hét ầm ỹ. Đã nói kỉ niệm cấp ba lúc nào cũng là đẹp nhất mà.
- Này mấy đứa kia. Làm gì trên này mà ồn thế. Tôi mới đi mua thức ăn một tý mà đã làm loạn là sao? - Tiếng quát đằng sau khiến chúng nó giật mình quay lại.
- Chết cha. Rút.
Chúng nó vội vàng nhảy lên xe phóng nhanh hết cỡ. Ai chứ bác bảo vệ trên cầu này hung dữ có tiếng rồi, chả đứa nào dại dột mà đùa với bác.
Đã bảo tâm trạng nó đang rất tốt mà. Bằng chứng là nó vừa ngồi sau xe cái Phan, vừa nở một nụ cười tươi rói mà hét to:
- Bác ơi. Cho bọn cháu xin lỗi!!
[Truyện Teen] Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ Vẽ em bằng mãu nỗi nhớ xoay quanh quyển hồi ký của một người con trai đất Sài Gòn đầy nắng và gió… đôi khi lại có những cơn mưa bất chợt… Đọc Truyện » |