XtGem Forum catalog

Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Thiên Địa Quyết
Thiên Địa Quyết
Siêu phẩm nhập vai, hành động, ấn tượng, Game được chơi nhiều nhất 2013
Chi tiết »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chap 18: 

Ngày 30 Tết. 

Sau gần một tuần chuẩn bị thì hôm nay nó được “đặc cách” cho tự do. Bây giờ đây nó đang thong dong đi bộ trên đường ngắm nhìn cảnh ngày xuân. Nó là một đứa nghiện ăn vặt, tỉ như lúc này đang vừa đi vừa hút trà sữa ngon lành. Nó cực thích việc vừa đi lượn phố vừa thưởng thức ẩm thực như thế này. Chính vì thế nên khuôn mặt lúc nào cũng bầu bĩnh, hai má phúng phính cùng với nước da trắng hồng, trông nó chả khác gì đứa trẻ con, nhìn mặt là biết quanh năm không bị chết đói. May mắn là thân hình nó cũng không gọi là béo, chỉ là hơi dư cân, điểm nhấn là cái bụng. Không hẳn là bụng nhiều mỡ nhưng lại đầy đặn, tạo cảm giác đầy sức sống chứ không phẳng lì, da bụng dính da lưng như những cô người mẫu thân hình “cò hương”. Đôi chân thon. Nó có sở thích đặc biệt là hay đi giày thể thao, từ ngày đuổi bắt Quân thành cơm bữa thì nó lại càng thêm yêu đôi giày màu đỏ này.

Tết tạo cảm giác cho con người ta sự rạng rỡ hứng khởi. Dù không có gì khiến ta vui nhưng nhìn hình ảnh đậm chất Tết trên đường, bất chợt ta thấy lòng mình rạo rực, vui mừng và vô thức nở nụ cười thật hạnh phúc. Nó vừa đi vừa ngoáy ngoáy cái đầu nhìn hai bên đường, không kìm chế được mà giơ điện thoại chụp lại những khoảnh khắc đẹp của Tết. 

Đang tập trung chụp ảnh bỗng có một bàn tay cầm lấy điện thoại của nó. Một cái đầu áp sát bên cạnh mặt nó. Nó giật mình quay sang thì… “tách”. Toàn cảnh khuôn mặt ngơ ngác của nó được thu vào trong điện thoại. Quân nở nụ cười ma quái, ngón tay lướt lướt trên màn hình điện thoại của nó. 

- Mặt cậu… ừm… ngố thật đấy. – Quân kéo hai bên mép xuống thành hình chữ V ngược, nghiêng đầu một cái. 

- Cậu… làm tớ giật mình. Trả máy tớ đây. – Nó kiễng chân với với cái điện thoại trên tay Quân. 

- Từ từ đã, gần xong rồi. – Quân nâng cao tay, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. – À… xong rồi. 

Nó chộp nhanh lấy cái điện thoại. Hình ảnh to đùng trên màn hình khiến nó suýt ngất. 

Khuôn mặt nó và Quân choán hết màn hình. Mặt Quân cười thì cực tươi, mái tóc ngắn hất ngược ra sau nghịch ngợm, nụ cười tỏa nắng còn nó thì… ôi thôi, cái mặt ngơ ngác, mắt mở to, miệng khẽ mở, cái môi hồng hơi cong lên, hai tay cầm chặt cốc trà sữa. 

Miệng nó méo xệch. Quân chụp ảnh “dìm hàng” nó. Nó vội vàng nhấn nút Delete. Nhưng đến phần xác nhận Yes or No thì nó khựng lại. Nó và Quân chưa có ảnh chụp chung như thế này bao giờ, lại còn rất tự nhiên nữa chứ. Ngón tay nó do dự, gẩy lên gẩy xuống không biết chọn nút nào. Nó hít một hơi. Chết không xóa. Ngón tay mạnh mẽ nhấn vào nút No. Hành động dũng cảm phết. 

Quân chìa màn hình điện thoại của cậu ra cho nó xem: 

- Đẹp nhé. – Hình nền chính là bức ảnh “dìm hàng” kia, thì ra lúc nãy cậu không trả ngay điện thoại cho nó là còn bận gửi ảnh sang máy mình. 

- Chết này. – Nó cấu vào hông Quân khiến cậu giật nẩy người. 

Quân bỏ qua hành động dã man của nó, hai tay cậu áp lên hai má búng ra sữa của nó như nựng trẻ con: 

- Sao giờ này lại trốn nhà đi chơi thế? Cho tớ đi với. 

- Tớ đi mua pháo. 

- Cậu chơi chưa chán à? 

- Hết Tết mới chán được. Đi thôi, người ra cũng sắp nghỉ rồi. – Nó chủ động cầm lấy tay Quân – hình như đây là lần đầu tiên. 

Nó không để ý đến hành động tự nhiên của mình mà sải bước trên đường, làm sao biết được rằng có ai đó bên cạnh mình đã mỉm cười, đôi mắt híp lại thành đường cong – đôi mắt cười quyến rũ. Tia ấm áp từ tay ai đó đang truyền thằng lên trái tim căng đầy mãn nguyện kia. 

Quân mặc bộ thể thao màu trắng. Chắc là từ nhà đi. Nó cũng chả buồn thắc mắc xem có phải cậu ta theo dõi mình không, tay trong tay với Quân nói chuyện trên giời dưới biển, từ cái việc hôm trước dọn nhà bị anh Hùng cầm con chuột chết dọa chạy khắp nhà đến việc bà Hương là kimbab chiên ngon tuyệt vời, ông Quyền mới mua một bộ bàn ghế bằng gỗ đắt tiền chào năm mới. 

- Cậu kể cho tớ nghe về gia đình cậu đi. Nhà cậu hạnh phúc thế mà? – Nó lắc tay Quân. 

- Cậu nghĩ là hạnh phúc à? - Giọng Quân hơi chùng xuống, đôi mắt như phủ màn sương mờ mịt, hờ hững nhìn ra xa. 

Nó ngạc nhiên nhìn Quân. Nó mới nói sai gì à? 

- Ừm… Cũng hạnh phúc. – Quân gật gù. Chuyện gia đình cậu sẽ nói cho nó biết nhưng không phải là lúc này. 

Nó dừng lại, quay sang nhìn Quân. Các cơ mặt của nó cứng lại, đôi mặt xoáy vào gương mặt Quân. 

- Cậu giấu tớ điều gì đúng không? 

- Sao cậu nghĩ tớ giấu cậu? – Quân bật cười trước gương mặt cụ non của nó. Về khoản nghiêm nghị bức người thì nó nên đi học mười năm nữa may ra mới làm cho Quân khiếp sợ. 

- Tại lúc nãy cậu nói như kiểu gia đình cậu có trục trặc gì vậy. – Nó bắt bẻ. 

Quân không biết có nên thán phục trước tài suy đoán của nó không. Hình như nó từng kể với cậu rằng nó thích đọc truyện trinh thám thì phải. 

- Ừm. Về cơ bản là tớ thấy gia đình tớ không hạnh phúc bằng gia đình cậu. –Quân chẹp miệng. 

- Thế à? – Nó cúi đầu, tay kéo kéo cái nơ trên cổ áo, cái mặt lộ rõ sự xấu hổ. 

Quân lén nhìn nó rồi bật cười một cái. Nó dễ đối phó thật. 
Hạnh phúc? Cũng đã từng hạnh phúc và sẽ hạnh phúc nếu như bác cậu không bán đứng tập đoàn như thế. Quân chớp mắt một cách chậm chạp. Có cho vàng cũng không thể tưởng tượng được người bác ruột của mình lại cho người gây nguy hiểm cho cậu. Ai nghĩ được rằng vì tiền mà bác cậu chấp nhận bán rẻ tình thương ruột thịt. Đây không còn là tranh chấp mâu thuẫn của những người trong họ mà đã trở thành xung đột có thể chỉ còn một mất một còn. Quân sao dám quên đi cái ngày cậu mới tám tuổi, một nhóm người lạ mắt bắt cóc cậu đến một ngôi nhà hoang, khi mọi chuyện bị bại lộ bác cậu kề dao vào cổ đe dọa ông nội. Nếu như không phải cậu cao số giằng mạnh tay bác cậu ra và cùng với sự trợ giúp của vệ sĩ thì chắc giờ cậu đã không còn ở đây vui vẻ với nó. Bà Mai nói đúng, bác cậu đã từng là người tốt nhưng lại bị ma lực của đồng tiền làm cho mờ mắt. Còn một bi kịch nữa của bác cậu mà cậu chỉ được nghe mẹ cậu kể lại, rằng con gái bác cậu đã bị chết trong một vụ tai nạn. Vợ của bác là một người đàn bà nhan hiểm, rắn độc. Có lẽ ông trời có mắt đã trừng phạt bà ta. Căn bệnh tim tái phát cướp đi sinh mạng của bà ta khi đang giao tiền cho bọn bắt cóc Quân. Đúng là quả báo. Đối với ông ta, cậu không biết nên căm giận hay thương cảm nữa. 

Quân rút điện thoại ra. Màn hình điện thoại của cậu dán gương. Qua mặt gương, một chiếc Camry màu đen đang tà tà đi đằng sau hiện ra rõ ràng. Quân liếc trộm sang nó. Nó mải mê chụp ảnh đường phố, không hề biết tý gì. Một cánh tay áo đen gác ra ngoài cửa xe oto. Quân gật đầu. Cánh tay đó thu lại và chiếc Camry đi lùi lại, khoảng cách xa hơn lúc nãy. 

- Cậu điệu thế. Soi gương cơ à? – Nó bĩu môi nhìn Quân. 

- Chuyện. Đẹp trai mà. – Quân giả vờ giơ điện thoại ra trước mặt, tay vuốt vuốt những lọn tóc ngắn hất về đằng sau. 

- Eo. – Nó nhăn mặt lè lưỡi. Trông không khác gì con khỉ ăn ớt. - Tởm quá! 

Ngoài ăn uống ra chắc pháo là trò thứ hai nó cai mãi không được. Đừng để vẻ bề ngoài ngây thơ nhút nhát cùng với bảng điểm của nó đánh lừa. Sâu trong tâm hồn nó là một bản tính nghịch ngợm rất ghê gớm. 

Sau lần “đánh du kích” với anh Hùng cùng Quân, tay nghề chơi pháo của nó được nâng lên đáng kể. Nó cực kì thủ đoạn. Lợi dụng lúc Quân bận nghe điện thoại, nó len lén đáp quả pháo ra chân cậu. Pháo nổ cái “Bùm!”. May là thần kinh Quân tốt nếu không chắc tim cậu ngừng đập mất. Căn bản là loại pháo nó mua là loại đặc biệt, nổ to gấp ba lần pháo bình thường. Quân bẹo má nó cảnh cáo rồi quay sang nói nốt với người ở đầu dây bên kia còn nó thì cười khanh khách. Quân cúp máy, quay sang nó, mặt mày cực kì hình sự. Cậu bất ngờ đưa hai tay bẹo má nó. 

- Dạo này không thấy tớ nói gì là bắt đầu tạo phản à? – Quân “hỏi tội” nó. 

- Á á á… Cứu cứu…. Chừa rồi… Tha cho tớ… Á á… - Nó la thất thanh, tay vung loạn xạ. 

Trêu nhau mệt nghỉ nó kéo Quân vào công viên. Nó nhất quyết bắt Quân ngồi cùng nó trên cái xích đu màu trắng, thiết kế kiểu băng ghế dài có chỗ tựa. 

Nó quay đi quay lại cái đầu, mắt chăm chú nhìn xung quanh. Sau khi “ngắm nghía” thỏa mãn, nó búng tay cái “chóc” về phía Quân: 

- Thiên thời địa lợi nhân hòa rồi. Tớ với cậu chụp ảnh đi. Chụp cẩn thận, không tính cái hình chụp trộm kia. 

- Ừm. Chụp hình với người nổi tiếng là hiếm lắm đấy. – Quân gật gù. 

Nó lườm Quân rồi lấy điện thoại trong tay Quân. Lí do đơn giản là máy Quân xịn hơn máy nó, chắc là chụp ảnh chắc cũng đẹp hơn. Nó cặm cụi tìm kiếm Camera rồi xoay ngược điện thoại ra trước mặt. 

- Rồi ôk. Cười nhé. 

Lúc nó gần chạm vào nút Chụp thì Quân bỗng cử động vòng tay qua vai nó, những ngón tay trắng trẻo thon dài chạm vào má nó và… kéo dãn ra. Tất cả chỉ gói gọn trong một giây. Nó không kịp dừng lại, ngón tay chạm vào nút Chụp. 

Ôi cái ảnh! Quân hình như không thích mặt nó bình thường trong ảnh thì phải. Khuôn mặt nó đang cười thì bị bẹo má, nụ cười kéo dài ra và méo méo. Tuy vậy nhưng vẫn rất đáng yêu. Còn Quân thì lúc nào chả đẹp, ăn ảnh thế còn gì. Quân hơi ngả ra sau, tư thế thoải mái, tay vòng bẹo má nó nghịch ngợm đôi chút ngổ ngáo. 

Không để cho nó kịp xóa ảnh, Quân rút cái điện thoại trong tay nó rồi chạy mất. Nó bực bội đuổi theo, nhảy nhảy lên với lấy cái điện thoại trong tay Quân, luôn miệng chí chóe đòi lại. 

Xẩm tối, Quân gọi taxi chở nó đến nhà hàng Hải Đăng. Nó trợn mắt nhìn Quân, có cần phải xa xỉ thế không? Nhà hàng Hải Đăng dành cho giới quý tộc mà nó thỉnh thoảng đi qua chỉ dám ngoái nhìn mà trầm trồ vì vẻ bể ngoài to lớn và lộng lẫy. 

Nó chợt nhận ra rằng sao giờ này Quân lại không về nhà, chẳng lẽ lại không đón giao thừa ở nhà? Nó đem thắc mắc của mình nói với Quân thì chỉ nhận được câu trả lời như thế này này: 

- Cả nhà tớ về quê rồi. Tớ không có chìa khóa vào nhà. 10h mới về. 

Nó ho sù sụ. Thảo nào mà Quân hôm nay giống kẻ vô gia cư thế. Nó cầm tay Quân lắc lắc, định năn nỉ cậu thay đổi nơi đến thì nhận ra bàn tay Quân lạnh ngắt, nó thốt lên: 

- Oh My God! Tay cậu lạnh thế? 

Rồi nó cầm hai bàn tay Quân áp lên má mình. 

- Đã ấm hơn chưa? 

- Ấm như ném mới rán xong. – Quân cười thành tiếng. Đôi bàn tay hình như có lạnh đâu, ấm thế này cơ mà! 
Bữa tối - tất nhiên là xa xỉ. Nó chẹp miệng nhìn bàn thức ăn trước mặt, lòng thầm tiếc rẻ. Bữa ăn thường ngày của Quân cũng như thế này à? Nó luôn băn khoăn trong lòng câu hỏi là nếu là thật thì tại sao Quân không béo nhỉ. Nó mà trong địa vị của Quân chắc giờ hơn cả béo phì. Nó tặc lưỡi. Dù gì cũng đã gọi ra rồi, không ăn thì phí. Nhưng trước tiên cũng phải chặn cái sự hoang phí của Quân lại đã. 

- Cậu không thấy lãng phí à? – Nó đưa ánh mắt thăm dò ra ghế ngồi đối diện. 

- Không. Bình thường mà. – Quân trả lời tỉnh bơ. 

Nó lườm Quân. Chắc tại Quân “giao lưu” với anh Hùng nhiều nên học được bệnh đùa dai này. Thấy mặt nó có vẻ nghiêm trọng, Quân bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng: 

- Biết rồi biết rồi. Coi như hôm nay là ngày đặc biệt đi. 

Nó thở hắt ra. Lí do chuối thế! 

Bỗng có điện thoại của anh Hùng. Nó bắt máy. Máy nó có ưu điểm là loa điện thoại to dã man. Thế là Quân “vô tình” nghe được cuộc nói chuyện của nó. Chất giọng ngang phè phè đặc trưng của anh Hùng vang lên: 

- Bố mẹ bảo là năm nay cho mày đặc cách. Muốn đi đâu thì đi trước một giờ phải về nhà. Nhớ chưa? 

- Vâng em biết rồi. 

Chờ nó cúp máy Quân với cười toe toét với nó: 

- Bố mẹ cậu tâm lý thế. 

- Năm nay có sự khác biệt. - Mắt nó cũng híp lại thành đường thẳng. 

- Vậy đến nhà tớ đón giao thừa. Sẽ vui lắm đấy. – Quân có vẻ phấn khích. Mặc kệ nó nghĩ gì, cậu nói luôn - Thống nhất thế nhé. Cũng gần đến lúc mẹ tớ về rồi, ăn thong thả rồi về.

Quân chơi chiến thuật đánh “xáp lá cà”: gắp thức ăn lia lịa ép nó ăn để cho miệng nó không có thời gian từ chối. May mà ăn trong phòng VIP chứ nếu ngồi ở ngoài thì chắc nó chết vì xấu hổ mất. 

Lúc nó và Quân lục đục xuống taxi thì chiếc Limo chở gia đình Quân cũng đỗ lại trước cổng. Chẳng cần nó phải lên tiếng, Huyền đã chạy một mạch từ trên xe xuống ôm chầm lấy nó: 

- Tớ biết mà! Chờ cậu cả ngày. Ở đây đón giao thừa với tớ đê! 

Nó gượng cười với Huyền, thân nhau được một thời gian khá dài mà nó vẫn chưa thực sự quen được những hành động bất ngờ này của cô. 

Mọi người trên xe cũng từ từ đi xuống. Nó lễ phép cúi đầu chào mọi người. Ngoài những gương mặt thân thuộc ra thì nó còn thấy có hai người - chắc là vợ chồng – chưa gặp bao giờ. Người đàn ông có nhiều nét giống với ông nội Quân và người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu, rất đẹp. 

Hai người nhìn thấy nó-cũng đứng sững lại, đôi mắt không giấu được sự bàng hoàng. Bà Mai hiểu ý khẽ ra hiệu cho họ. Quân giới thiệu với nó: 

- Đây là chú Lập và cô Minh, tức là bố mẹ của Huyền. Còn đây là bạn gái cháu. 

- Cháu chào cô chú. – Nó gập người. 

- Chào cháu. – Chú Lập ôn hòa. – Hai đứa rất đẹp đôi. 

Nó cười xấu hổ, tay đưa lên gãi gãi đầu vụng về. 

Đồng hồ điểm đúng 12 giờ. Pháo hoa được phóng ra, sáng cả nền trời. Thời khắc giao chuyển giữa hai năm đã đến. Mọi người lắng lòng mình xuống trước màn pháo hoa rực rỡ, mong rằng năm mới sẽ có những sự thay đổi tích cực hơn. Người lớn là vậy chứ bọn trẻ con thì lại cực kì vô tư. 

Huyền xông xáo chạy lên sân thượng đòi xem pháo hoa nhưng bị Quân đá xuống tầng. Lí do thì chắc ai cũng hiểu. 

Sân thượng rộng lớn, phần lan can uốn lượn, xung quanh là các chùm đèn hình tròn lấp lánh - rất quý tộc. Nó vịn tay vào lan can, kiễng chân hướng ra vùng trời đang rực rỡ sắc màu bởi pháo hoa. Quân đứng cạnh nó canh chừng nỡ không may nó… ngã xuống. Nó thật sự rất hồn nhiên, mỗi đợt pháo hoa bắn lên là nó nhảy cẫng lên, cầm tay Quân lắc lắc rồi chỉ trỏ về phía pháo hoa phấn khích. Rồi nó dần dần im lặng, dường như đang suy nghĩ. Nó chắp hai tay trước mặt, nhắm mắt xuống lẩm nhẩm. 

- Xong rồi. – Nó ngẩng đầu lên - Tớ ước chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. 

- Điều ước đó sẽ là hiện thực. – Quân gật đầu. – Và tớ sẽ là người giúp cậu thực hiện. 

Nó quay sang nhìn Quân thì chạm phải ánh mắt dịu dàng của cậu. Ánh đèn phản chiếu vào khuôn mặt của cậu. Nó nhận ra Quân rất đẹp, đẹp như hoàng tử trong truyện cổ tích. Đằng sau là nền pháo hoa tráng lệ càng làm cho Quân trở nên nửa thực nửa mơ hơn. 

Quân như đang dần hòa vào màn trời đầy sắc màu kia. 

Nó vô thức đưa tay mình ra chạm vào mặt Quân. Một giọt nước mắt lăn trên má nó. Nó vội vàng lau đi giọt nước đi. 

Quân cầm lấy bàn tay lau nước mặt của nó, hôn lên lòng bàn tay: 

- Tại sao lại khóc? 

- Vì cậu… là… thật. 

- Tớ là thật…và cậu cũng là thật. 

Quân cúi người xuống gần nó. 

- Tình yêu của chúng ta cũng là thật. 

Nó khẽ nhắm mắt lại. 

Một nụ hôn ấm áp và ngọt ngào. 

Cảm giác rất mềm mại. 

First kiss lãng mạn như thế đấy! 

Chap 19: 

Chín ngày nghỉ Tết trôi qua kể cũng nhanh. Tết đi qua để lại chút lưu luyến trong lòng mỗi người. 

Cái Tết năm nay có lẽ là cái Tết ngọt ngào nhất trong đời nó. First kiss đẹp như trong truyện tranh. Nó vẫn còn nhớ như in cảm giác mềm mại ấm áp khi Quân hôn nó. Tất cả cái dây thần kinh cảm giác đều tập trung tại đầu môi. 

Chả trách đêm đó có một con bé thức suốt đêm ôm con gấu bông to bằng người mà trò chuyện. Điên đến nỗi mà bố mẹ nó nửa đêm sang phòng nó xem có bị làm sao không. 

Tết là không thể thiếu lì xì. Nó lại là đứa không thích làm theo kiểu bình thường. Nó mừng tuổi cho tất cả mọi người những tờ tiền... một trăm nghìn tỷ đô la Zimbabwe. Thật sự là rất chơi nổi. Đến cả ông nội Quân là người đĩnh đạc điềm tĩnh mà cũng phải bật cười trước phong bao lì xì của nó. 

Một ngày bình thường như mọi ngày, nó cùng Quân đến trường. Cái lạnh biến nó thành con “sâu ngủ”. Không biết đây là lần thứ mấy nó ngủ trên xe nữa. Cửa kính của oto mở nên gió lùa vào. Nó vừa ngủ vừa nói mớ: 

- Lạnh quá! 

Có một bàn tay đặt sau lưng nó, nâng người nó lên, cơ thể nó chuyển động, một vòng tay rộng lớn ôm lấy nó. Sự ấm áp và mùi hương bạc hà dễ chịu bao trùm lấy nó. Nó mơ màng đẩy người sát vào khối ấm áp đó. Cảm giác rất an toàn và dễ chịu. Môi nó vô thức vẽ thành nụ cười thiên thần. Hồi bé mẹ hay ôm nó vào lòng, bàn tay vỗ nhè nhẹ vào lưng giúp giấc ngủ nó sâu hơn. 

Nó vòng hai tay lên ôm cổ người đối diện, mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại cười, nũng nịu gọi: 

- Mẹ! 

Có người nào đó đang cảm thấy bị xúc phạm. Người đó cúi đầu xuống, mái tóc cạ vào khuôn mặt trắng trẻo kia: 

- Không phải mẹ, mà là người yêu. 

Môi người đó chạm vào môi nó rồi hơi ấn mạnh xuống. Nụ hôn ngọt ngào mang theo cả ấm ức của sự nhầm lẫn kia. 

Nó giật mình mở mắt. “Mẹ... ớ.... cái gì... đây...”. Các con chữ nhảy loạn lên trong đầu nó. Quên cả thở. 

Trông nó và Quân phối hợp rất ăn ý. Quân hai tay ôm nó, cúi đầu xuống hôn còn nó thì vòng tay lên cổ Quân hưởng ứng. 

Người nó căng cứng mất ba giây. Đến giây thứ bốn thì nó lập tức gỡ tay xuống, dùng hết sức đẩy cái người to lớn kia ra khỏi mình. Nó lắp bắp nhìn Quân: 

- Cậu... cậu... 

Nó chỉ tay về phía Quân, nói mãi không ra một câu. Quân nhìn cái điệu bộ của nó tự nhiên máu đểu lại nổi dậy. Cậu không nói gì, cầm lấy bàn tay đang chỉ về phía mình, rướn người đặt một nụ hôn lên cái miệng đang lắp bắp kia. 

Nó giật mình, rồi có cảm giác như mình bị “troll”, hung hăng cắn vào cái môi mềm mại của ai kia. Cái người kia bị cắn nhưng vẫn ngoan cố không chùn bước. Nó lấy tay đập mấy phát vào ngực ai kia đến khi cổ tay đau nhức mới được thả. 

Mặt nó đỏ phừng phừng, đáy mắt đang bùng lên ngọn lửa. Nó thở thành tiếng, kết hợp cả mũi lẫn miệng. Chứng tỏ là nhịn thở trong một thời gian rất dài. Cái người kia chẳng những không thấy hối hận lại còn nhìn nó cười gian: 

- Cậu có biết bơi không mà nhịn thở giỏi thế? 

*** 

Nó không biết rằng tất cả các hành động kia đều bị một người nào nó thấy hết qua ô cửa kính không đóng. Chiếc xe Mercedes đỏ phóng vụt lên. Người con gái tóc đỏ xoăn nhẹ trong xe nắm chặt quai cặp sách trong tay. Cả thân hình run run như đang cố kìm chế sự tức giận. 

Minh Hà rít qua kẽ răng: 

- Chết tiệt! 

Cô lôi điện thoại ra, tức giận bấm mạnh vào màn hình gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia sau vài hồi chuông bắt máy. Không chào hỏi, không giới thiệu, cô vào thẳng luôn vấn đề: 

- Chuyện bác nói với cháu khi nào thì mới được. Chẳng phải đã giấy trắng mực đen, sao con đó vẫn ở bên cạnh Quân? 

- Không lâu đâu. Có lẽ vào trong kì nghỉ hè. 

- Cái gì? Nghỉ hè? Vậy mà bác bảo không lâu. Cháu sắp hết kiên nhẫn rồi. – Minh Hà gần như hét lên. 

- Nếu nói về nóng vội thì ta mới là người nóng vội hơn cả. Cháu yên tâm. 

Minh Hà muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thở hắt ra, miễn cưỡng nói: 

- Thôi được rồi. Chào bác. 

Minh Hà cúp máy. Lồng ngực cô vẫn phập phồng mạnh mẽ sau lớp áo đồng phục. Cô tức giận ném mạnh cái điện thoại lên hàng ghế trước của oto. 

“Khốn nạn!” 
Một ngày nắng nhẹ. Huyền đang lang thang trên trung tâm thành phố. 

Cô không thích phụ thuộc quá vào oto. Mười lăm tuổi – cái tuổi vẫn còn hồn nhiên và mơ mộng. Nhưng đến lúc cần thiết, cô sẽ tự khắc khoác lên mình một tấm lá chắn mang tên “thiên kim tiểu thư”. Cuộc sống học đường của cô không có gì phô trương. Cô cũng như những cô nữ sinh khác, thích ăn vặt, thích ngồi lê la quán xá, đánh nhau và nghịch phá không khác gì con trai. Mọi người đều biết cô là cháu gái của ngài “huyền thoại” trong giới kinh doanh, ai cũng nể sợ cô. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn tiếp xúc với cô, ai cũng phải ngạc nhiên thốt lên rằng: “Tại sao lại có vị tiểu thư giản dị đến thế!”. Cô đối nhân xử thế rất tốt. Nhưng đừng dại dột gì mà xúc phạm đến cô, lúc đấy chắc chắn cô sẽ cho kẻ đó biết “tiểu thư dòng họ Đào” là như thế nào! Bố Huyền – ông Đào Duy Lập là giám đốc một chuỗi các cửa hàng trang sức Luxury tại Việt Nam. Gia thế rất uy quyền. Đôi lúc cô vẫn thấy thật phiền phức với cái chức danh “tiểu thư” ấy. Cô phải đi dự tiệc, tiếp xúc với lũ con nhà giàu – mà theo cô là lũ ngớ ngẩn. Cô ghét phải tỏ ra mình quý phái đài các. Ngược lại, cô rất thích cuộc sống vui nhộn và tràn ngập tiếng cười của một học sinh bình thường. 

Một thanh niên tầm lớp mười một mười hai đang trượt patin. Hắn đó đang lơ đễnh nhìn ra phía đường lớn và lao đi với tốc độ khá nhanh. Hắn không nhận ra mình đang lao đến rất gần Huyền. 

“Á! Cẩn thận”. Là tiếng hét của Huyền. 

Hắn đó giật mình quay lại nhưng không kịp phanh... 

“Rầm!” 

Huyền ngã sõng soài, cái túi xách văng ra xa. Đầu cô đập khá mạnh xuống nền đất. Phải mất một lúc lâu cô mới gượng dậy được. Lòng bàn tay bị xước mạnh, chảy ra nhiều máu. 

Thanh niên kia cũng đứng dậy từ bao giờ. Không để cho Huyền nói câu nào, hắn hùng hổ chỉ tay vào mặt Huyền, quát tháo: 

- Mày đi cái kiểu gì đấy? Mày có biết nhìn đường không? 

- Ơ... anh bị điên à? Rõ ràng anh đâm vào tôi mà. - Huyền ú ớ. Chẳng lẽ cô đang dây vào “trẻ trâu”. 

- Câm mồm đi. Tao không nói nhiều với mày. Đền cho tao đôi giày trượt này. 15 triệu. 

- Gì cơ? Sao phải đền? Tôi còn chưa bắt anh trả tiền thuốc men thương tích cho tôi thì thôi. 

Mọi người bắt đầu chú ý, xúm đông xúm đỏ vào. Ai cũng bàn tán thì thầm nhưng lại không một ai vào can ngăn cả. Đơn giản là họ không muốn mình bị liên lụy. 

- Con ranh con! - Thằng đó vung tay, “đấm” chứ không phải “tát”. 

Người Huyền cứng đờ. Thằng này... nó mất nhân tính đến nỗi đánh cả phụ nữ ư? 

“Bốp”. 

Cánh tay của thằng kia đang vung lên bị đá mạnh khiến hắn mất thăng bằng, ngã dúi dụi.

Huyền sững sờ đến không dám chớp mắt. Cú đá đẹp hơn phim chưởng mà cô hay xem. 

Một người thanh niên mặc áo phông quần jeans vừa cứu nó. Thằng kia sau vài giây bất ngờ thì đứng thẳng dậy, miệng lại tiếp tục: 

- Chó chết. Mày là thằng nào? Có biết tao là ai không? 

- Mày đơn giản là thằng ranh con đánh phụ nữ. - Người thanh niên kia nhếch mép cười khẩy. 

Hắn ta lập tức hoảng hốt, mặt tái mét. Miệng rối rít: 

- Ơ... Anh Long. Em xin lỗi. Em không nhận ra anh. Em xin lỗi. 

Long chẳng nói gì, đạp mạnh vào bụng thằng kia rồi gằn giọng: 

- Biến. Đừng để tao nhìn thấy mày nữa. 

Thằng đó không dám nói gì, ôm bụng chạy mất. 

Long quay sang Huyền - vẫn đang ngồi bệt dưới đất. Anh chỉ nhìn cô đúng một giây và cúi xuống, bế xốc cô lên. Huyền trợn mắt nhìn Long, cô lắp bắp: 

- Làm... làm... cái gì... đấy? 

- Đi bệnh viện xem em có làm sao không. – Long trả lời. 

Huyền nuốt nước bọt. Cô có khờ đến nỗi nghe theo lời người lạ đâu. Cô lập tức trả lời: 

- Không cần đâu. Em không sao. 

Long không nói gì, anh chỉ lẳng lặng bế Huyền ra chiếc xe phân khối lớn của mình, đặt phịch người Huyền xuống. Huyền định nói gì đó thì bị một chiếc mũ bảo hiểm dành cho người đua xe chụp lên đầu. 

Long ngồi lên xe, anh rồ ga. Chiếc xe phân khối lớn màu trắng vọt đi. Huyền theo quán tính ật người ra sau. Cô hốt hoảng ôm lấy eo Long, mắt nhắm chặt, trong lòng cầu nguyện không gặp tai nạn giữa đường. 

Không biết là bao lâu chiếc xe phân khối lớn dừng lại trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố. Long cởi mũ bảo hiểm cho Huyền rồi lại bế cô đi vào, mặc kệ cho Huyền chí chóe mắng anh vì tội tự tiện. 

Bác sĩ khám cho Huyền kiểm tra rất cẩn thận. Huyền ngăn lại bảo bác sĩ chỉ cần băng vết thương ở lòng bàn tay thôi. Long nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: 

- Kiểm tra cả đầu nữa. Em bị đập mạnh đầu xuống đất. 
Huyền tròn mắt nhìn Long. Ngay cả đến chi tiết đấy mà cũng nhìn thấy nữa. 

Bác sĩ mặc kệ Huyền có yêu cầu như thế nào cũng kiểm tra toàn bộ người Huyền, sau khi chắc chắn rồi mới quay sang nói với Long: 

- Chỉ bị thâm tím ngoài da. Tôi sẽ kê thuốc bôi ngoài da. Còn vết thương ở tay thì giữ cẩn thận, tránh nước, một ngày thay băng một lần. 

Long thanh toán tất cả viện phí rồi lại tiếp tục bế Huyền ra xe. 

- Này anh, bác sĩ nói tôi không bị què rồi, anh thả tôi xuống được chưa? 

- Ừm. Anh quên mất. – Long thản nhiên trả lời. 

Huyền đứng xuống, chỉnh tà áo cho ngay ngắn rồi quay sang lườm Long, miệng lẩm bẩm. “Đồ lợi dụng.” 

Điện thoại của Long rung lên. Anh bắt máy. 

- Thầy. Hôm nay không học hở thầy? Em đang đứng ở cửa lớp đây. 

- Có. Thầy đang đi đến lớp đây. 

Huyền trố mắt. Trông ngổ ngáo thế này mà cũng là giáo viên cơ á? 

- Đừng có nhìn anh như thế. Anh là giáo viên của Phương đấy. 

Huyền di di tay trên môi. Phương mà cũng dây dưa đến loại người này ư? Mà sao anh ta lại biết cô là bạn Phương? 

- Nếu em không tin thì đến lớp mà xem. 

Long bế xốc Huyền lên xe rồi lại rồ ga phóng thẳng, mặc kệ Huyền có đồng ý hay không. 

*** 

- Hey nhóc. Đợi thầy lâu không? – Long vẫy tay. 

Mặc dù đứng đợi hơn ba mươi phút nhưng nó vẫn cố tươi cười với ông thầy bát nháo: 

- Cũng không lâu đâu ạ. 

Bỗng nó nhìn thấy có cái đầu của Huyền lấp ló sau lưng thầy. Khỏi phải nói nó bất ngờ như thế nào. Long nhìn cái mặt ngố tệ của nó bật cười, dùng ngón cái chỉ ra sau lưng nói: 

- Thầy vớt được bạn em trên đường. Thôi vào tập đi. 

Huyền kiếm một chỗ ngồi trong khi nó đi thay đồ. Hỏi ra thì mới biết nó hay kể với Long về cô và Quân. Chứng tỏ Long rất thân thiết với Phương đấy chứ. 

Lớp học chỉ có mỗi mình nó. Nó cũng không hiểu thầy nó nghĩ gì nữa. Mới đầu cũng có kha khá học viên nhưng thầy đuổi hết đi, hỏi lí do thì không chịu nói. 

Long bước ra khỏi phòng thay đồ. Bộ võ phục của Karate cùng đai đen. Thần khí của anh khác hẳn với lúc mặc bộ đồ trước cùng với xe phân khối. Trông Long nghiêm nghị và mang khí thế của con nhà võ. 

Nhịp tim của Huyền đập lệch đi khỏi nhịp. Hai gò má ửng đỏ. Huyền giật mình cúi xuống ôm má mình. 

“What... what... what the hell?” 

Chap 20: 

Huyền không biết có nên gọi cuộc sống của mình là “hai mặt” không nữa. Buổi sáng thì làm một cô nữ sinh đúng nghĩa, đúng với con người và tính cách của cô: sống không phải diễn kịch, không phải giả tạo thốt lên những lời khen ngợi nhạt nhẽo và trò chuyện cũng một lũ thừa tiền mà đầu óc rỗng tuếch. Cô thích được nô đùa thỏa thích cũng lũ quỷ trong lớp, thích lười biếng nằm bò ra bàn nghe Phương kể về những cãi vã, những kỉ niệm ngốc xít với Quân, thích giả vờ nằm gục xuống bàn mà ngủ nhưng thực chất lại đang mơ mộng về một mối tình đầu trong tương lai đẹp như phim. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng được tự do lựa chọn. Chỉ đến buổi tối, cô như biến thành một người khác. Một cô tiểu thư kiêu kì, một bộ mặt đại diện cho dòng họ cao quý. Cô phải tham gia các buổi dạ tiệc, cùng bố chào đón các khách hàng với những bản hợp đồng đắt giá. Không phải cô chán ghét việc ra mắt với các đối tác của tập đoàn, ngược lại cô rất hứng thú trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng cô lại thấy ghê tởm khi cuộc trò chuyện với đám con cái của những vị tai to mặt lớn trong buổi tiệc lúc nào cũng chỉ xoay quanh quần áo hàng hiệu, khoe khoang về gia tài và đặc biệt là mở miệng chê bai khinh thường những con người lao động bình thường. Cô thực sự rất muốn... rất muốn... rút đôi guốc dưới chân mình mà “phang” thẳng vào mặt những kẻ “não phẳng” kia. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ trong đầu, cô phải kìm chế, vì sự nghiệp phát triển của tập đoàn, vì danh dự của dòng họ. Nhiều lúc, cô trốn vào trong nhà vệ sinh, vã nước lạnh lên mặt mình rồi nhìn khuôn mặt ướt nước trong gương mà cười khẩy: “Mày cũng đa nhân cách đấy!”. Cô thấy ấm ức với người anh họ của mình. Quân chỉ cần lười biếng lắc đầu một cái, xong lại trốn đi là không phải đi dự tiệc gặp mặt đối tác như thế này. Cũng không thể trách được, ai bảo cái đầu của Quân lại thông minh hơn cô, Quân lúc nào cũng bám vào lí lẽ “anh thông minh nên anh học muộn” để đáp lại sự cằn nhằn của cô. Đôi lúc cãi nhau với Quân mà bị đuối lí, cô lại tự mình cố nuốt tức giận xuống, an ủi bản thân rằng đến năm lớp mười một, cả cô và Quân sẽ được tập huấn trong tập đoàn - một dạng của thực tập học việc. Điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ không bị lũ “óc xi măng” kia vây bám và nói ra những lời lẽ sỉ nhục trí thông minh của cô. 

Một buổi tối như bao buổi tối nhàm chán khác, Huyền lại phải đi dự tiệc cùng bố. Địa điểm lần này là Trung tâm hội nghị - dạ tiệc Venus. 

Như một kịch bản. Sau khi gặp mặt các đối tác quan trọng trong lần làm ăn lớn này, Huyền chưa kịp học hỏi kinh nghiệm thì đã bị mấy đứa con gái – sành điệu – quây xung quanh. Cô nhắm mắt rủa thầm rồi miễn cưỡng mở mắt, nở nụ cười thiên thần trò chuyện cùng. 

- Xin chào. Rất hân hạnh được gặp các bạn tại đây. 

- Bạn có phải Đào Thu Huyền không? Mình nghe nói đến bạn lâu rồi, hôm nay mới được gặp. 

- Ah... Da bạn trắng thế, bạn dùng kem dưỡng loại nào vậy? – Con bé váy màu mận đưa tay chạm vào làn da mịn màng trên mặt Huyền. 

“Kem cái... Tự tiện sờ mó, nhột quá.” Huyền nghiến răng ken két. 

Cô cố nặn ra nụ cười, để yên cho bàn tay kia tự tiện sờ lên má mình. 

- Tớ dùng dưa chuột tươi. 

- Vậy à? Chỉ thế mà được mịn thế này á? - Một con bé khác thốt lên. – Cái váy này là hiệu Zara phải không? 

- Ah... Haha. Thật sự thì mình cũng không rõ lắm. - Huyền cười trừ. Thật sự thì cô có quan tâm đến vấn đề này sâu sắc đâu. Có cái đắp lên người là được rồi. 

- Chắc chắn là hàng hiệu rồi. Nhà cậu “khủng” như thế mà. Chứ đâu như mấy con bé nhà quê học đòi mặc đồ Fake. 

- Nói mới nhớ. Hôm trước tớ mới gặp con bé mặc cái váy HM hàng fake giống như của tớ. Nó đang vênh vênh cái mặt lên thì nhìn thấy hàng Authentic của tớ, thế là lỉnh mất. 

- Haha... Chuẩn rồi. Ở lại để thêm dơ mặt à. Còn nữa, hôm qua đến công trường của bố tớ, mấy ông thợ xây nhếch nhác hôi hám quá, tớ không dám ở lại hai phút, phải ngồi trên con “Âu – di” mới dám thở mạnh. - Một con bé khác phụ họa. 

Huyền cố nín cười trước cách phát âm của con bé đó. 

“Audi... Là Audi hiểu chưa?”. Huyền thầm nghĩ. 

Nhận ra mình đang dần chìm trong cái chủ để cũ rích và đáng ghét này, Huyền định mở miệng tìm cách “lánh nạn” thì bỗng lũ con gái im bặt. Cô đang định thở phào vì không phải nghe những lời bàn tán vớ vẩn kia thì một đứa trong nhóm thì thào: 

- Này! Có phải anh Vũ Nhật Tùng đang đi về chỗ chúng mình không? 

- Công tử của đại gia kinh doanh mô tô? 

- Chuẩn rồi. Đẹp trai quá. 
... 

Huyền liếc mắt đến chỗ cái con người kia đang tiến tới. Cũng được, thân hình cao lớn, tướng mạo nổi bật ưa nhìn nhưng nhìn qua là biết ngay đúng kiểu ăn chơi đập phá và là loại lăng nhăng đa tình. Huyền cười khẩy. Loại này chỉ đáng xách dép cho anh họ cô (mặc dù Quân cũng đập phá nhưng được cái rất ngố trong tình yêu). 

Vũ Nhật Tùng phong lưu bước đến trước mặt Huyền. Tùng nở nụ cười đào hoa với cô, nâng đôi bàn tay trắng muốt và hôn lên mu bàn tay kiêu kì của cô. Hành động phải nói là rất lãng mạn, chỉ tiếc là nhầm đối tượng. Huyền nắm chặt bàn tay còn lại, tưởng như chỉ muốn đấm thẳng vào mặt cái kẻ tự tiện trước mặt. Nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nét bình tĩnh cố hữu. 

- Chào em, cô tiểu thư của tập đoàn Luxury. Anh là Vũ Nhật Tùng. 

- Xin chào. Hân hạnh được gặp mặt. - Huyền lịch sự đáp lại. 

- Có lẽ em không nhớ anh, chúng ta đã từng gặp nhau trong buổi tối tại nhà hàng Hải Đăng. Anh đã bị thu hút bởi vẻ xinh đẹp của em. – Tùng lại tiếp tục nở nụ cười mê hồn. - Liệu anh có được diễm phúc đưa em đi chơi vào ngày mai không? 

- Thật sự xin lỗi. Ngày mai em có việc bận. - Huyền lắc đầu. Có cho vàng cô cũng chả dại mà dây vào những con người kiểu như thế này. Cô chưa muốn nếm “mùi đời” sớm. 

- Vậy khi nào em rảnh? Anh sẵn sàng đưa em đi vào bất cứ lúc nào. Chỉ cần đó là thời gian rảnh rỗi của em. Anh chắc chắn sẽ làm em vui. – Tùng nháy mắt đưa tình. 
Huyền nắm chặt chiếc ví trong tay. Đã sến súa và lố bịch lại còn mặt dày nữa. Cô thề, nếu có cơ hội, cô chắc chắn sẽ cầm ngay ly cocktail mà hất thẳng vào khuôn mặt đê tiện kia rồi quát lên: “Đồ vô liêm sỉ. Bố mẹ anh không dạy anh phép lịch sự à? Không phải tôi đã từ chối rồi à?”. Tiếc là giấc mơ chỉ là giấc mơ. Lại còn được cả đám con gái kia trầm trồ đệm vào những câu khiến sát khí của Huyền tăng cao ngùn ngụt và như là chặn đường thoát của cô, đại loại như là: “Sướng thế!”, “Đồng ý thôi! Cơ hội hiếm.”,... Huyền cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra, chỉ tức là không thể quát lên với chúng nó rằng: “Có thích không? Thích tôi nhường cho đấy. Đời tôi khổ quen rồi tự nhiên sung sướng khó chịu lắm.” Thật đáng buồn là đây không phải lớp 10C2 thân yêu của cô! 

- Hay là ngay lúc này đi? Bây giờ vẫn còn sớm. Anh đưa em đi chơi nhé? Chỗ này có vẻ hơi ngột ngạt. – Tùng kéo nhẹ cà vạt, nơi mà cổ áo đã mở một cúc từ trước cố tình để lộ ra những đường nét hấp dẫn trên cổ và một phần khuôn ngực vạm vỡ. 

Huyền nuốt khan. Cô có biết bố của Tùng. Ông là một đại gia có tiếng là có mối quan hệ mật thiết với xã hội đen. Tất nhiên là cô không sợ đầu gấu nhưng cô sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến chuỗi công ty mà bố cô đang nắm quyền. 

Cô đảo mắt xung quanh tìm ông Lập. Ông đang đứng trao đổi với vài ba vị đối tác ở cách chỗ cô khá xa. Cô lại nuốt khan lần nữa. Thôi xong! Mười lăm tuổi mà đã giao du với loại đàn ông trăng hoa thế này, chắc cả đời cô hận đàn ông mất. 
“Hi sinh vì đại sự!” Có tiếng nói vang vọng vào đầu Huyền. “Chỉ là đi chơi thôi mà, có phải là... đâu!”. Nhưng loại mặt dày dai như đỉa này, nếu được một lần thì chắc chắn sẽ lấn tới nhiều lần về sau. Nhưng cô lại càng không muốn đem tiếng xấu về công ty, đàn phóng viên luôn luôn rình rập săn tin tức, ông Lập sẽ không trách cô nhưng cô sẽ lại càng day dứt và thấy mình thật vô dụng. 

Cô hít một hơi thật sâu, đưa đôi mắt tròn to hết nhìn xuống bàn tay mình đang nằm trong tay Tùng rồi lại nhìn lên khuôn mặt lãng tử của Tùng. 

Cô mở miệng... định nói câu chấp nhận... bỗng... một khay đựng những li rượu màu đặc trưng của rượu nho... đưa ra giữa hai người như chặn lại... một giọng nói quen thuộc vang lên: 

- Một rượu nho, thưa quý cô xinh đẹp? 

Chap 21: 
- Một rượu nho, thưa quý cô xinh đẹp? 
Huyền lập tức ngẩng đầu lên. Không nhầm được, Long – trong trang phục của người phục vụ nam - đang đỡ khay rượu ngay trước mặt cô. Huyền trợn tròn mắt nhìn anh. Anh ta làm gì ở đây? Ma à? Sao cứ lượn lờ quanh cô thế? 
- Ồ tiều thư, sắc mặt cô kém quá! Trong này hơi ngột ngạt thì phải? 
Huyền vẫn chưa hiểu ý của Long là sao, tự nhiên nói đến sắc mặt làm gì vậy? Cô còn không kịp trả lời thì Long đã cầm lấy tay cô kéo đi: 
- Xin mời theo tôi, ở bên ngoài có lẽ sẽ dễ hít thở hơn. 
Huyền ú ớ định phản đối nhưng rồi im lặng khi nhận được cái nháy mắt ra hiệu của Long. Cô để yên tay mình trong tay Long. Bàn tay ấm áp này khiến trái tim cô không thể nào đập đúng nhịp được. Cô thấy sợ, sợ mình sẽ không giữ được vẻ bình tĩnh ban nãy khi đối mặt với Long. 
Một bàn tay khác cầm chặt tay Huyền lôi lại. Huyền khẽ kêu lên, khớp tay như bị tháo rời. Long nhíu mày quay lại, nhìn chằm chằm vào chủ nhân của hành động kia. Tùng hất mặt về phía Long, giọng điệu rõ ràng rất khinh người: 
- Một thằng phục vụ cùi như mày mà dám cắt ngang cuộc nói chuyện của tao à? 
- Ồ, tôi nghĩ sự im lặng không chấp nhận của tiểu thư này đã kết thúc cuộc trò chuyện từ lâu rồi chứ. – Long bình thản trả lời, thái độ không có ý định nhún nhường. 
- Mày nghĩ mày có quyền qua mặt tao à? – Tùng giơ nắm đấm lên, nhằm thẳng vào mặt Long mà lao đến. 
Trận đấu này có vẻ không cân sức. Long chỉ khẽ nghiêng người sang phải là tránh được cú đấm. Tùng đấm trượt thì phần vì nóng máu, phần vì bẽ mặt với lũ con gái xung quanh liền vớ lấy chai rượu XO trên cái bàn gần đó, vung tay lên định đập thẳng vào đầu Long. Huyền thét lên thất thanh: “Cẩn thận!”. Cô không ngờ rằng Tùng lại dám giở hành động du côn ngay tại nơi trang trọng như thế này. Long phản xạ nhanh bắt được tay Tùng, anh siết chặt tay mình khiến cho Tùng không thể rút ra. Bất ngờ, Long thả tay ra, chân tung một cú đạp cực mạnh vào bụng Tùng, cảm tưởng tất cả sức mạnh đều dồn hết vào cú đạp ấy. Tùng ngã dúi dụi, nằm sõng sài dưới đất, hai tay ôm bụng. Mọi người không biết từ lúc nào đã đứng xúm đông xúm đỏ xung quanh chỗ Long rồi. Long phủi tay áo, cầm lấy tay Huyền bước đi, không quên để lại một câu: 
- Chỉ là tự vệ chính đáng thôi. 
Long kéo Huyền ra con xe phân khối lớn của mình. Huyền giờ mới dám lên tiếng: 
- Anh có biết hắn là ai không? 
- Anh không quan tâm. – Long lấy chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Huyền. 
- Anh điên rồi. - Huyền nhận lấy cái mũ, lắc đầu ngán ngẩm. 
- Lên xe đi. Anh đưa em đến nơi này. 
Huyền không biết vì sao cô lại ngoan ngoãn nghe theo lời Long. Cô mới chỉ gặp Long hai lần. Cô không phải dạng con gái dễ dãi chấp nhận lên xe đi cùng một người đàn ông chẳng thân thiết gì. Nhưng ở Long cô có một niềm tin tưởng mãnh liệt. Anh đem đến cho cô cảm giác an toàn chứ không phải bất an. Tuy rằng bố cô đã từng dặn dò và xen lẫn cả đe dọa nữa, rằng cấm cô đi cùng đàn ông không phải là người thân, nếu vi phạm không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa. Nhưng có lẽ lần này cô nên đánh cược, cũng bởi vì lí do sức chịu đựng những con người não phẳng kia đã đi quá giới hạn cho phép của cô. Mà nói đến bố cô mới nhớ, lúc cô bỏ đi quên không nói với ông Lập câu nào. Nếu ông Lập phát hiện ra sự vắng mặt lạ thường của cô ông có hốt hoảng cho vệ sĩ đi lục tung cái thành phố này để tìm cô không? Dám lắm chứ, cô là con gái rượu của ông mà. 
Biển về đêm đẹp. Đẹp như một nữ thần huyền ảo. Sóng biển đập vào những mỏm đá, âm thanh phát ra thành một bản nhạc. Nhẹ nhàng có, sôi động có, còn có cả du dương như những bản nhạc phát ra từ những chiếc đĩa hát. Bãi cát trải dài, thỉnh thoảng lại lấp lánh bởi đèn đường chiếu vào. Long dựng xe trên hè phố, anh cẩn thận cởi chiếc mũ bảo hiểm ra giúp Huyền. Từng đợt gió thổi làm tóc Huyền bay tung lên. Trông cô thuần khiết không một chút dung tục. Thời tiết đang chuyển sang hè nhưng nếu đến biển vào ban đêm như thế này thì khó tránh được cái lạnh. Long khoác lên vai Huyền chiếc áo gió màu đen. Anh dẫn cô đến băng ghế dài, sau khi chắc chắn rằng ghế sạch anh mới cho Huyền ngồi xuống, còn bản thân thì lại chạy đi ra khu phục vụ ở gần đó, bắt Huyền ngồi yên chờ mình. Trái tim Huyền đang “đập DJ”. Không phóng đại đâu. Nãy giờ cô im lặng là để che dấu sự xấu hổ của mình. Cô biết nếu cô mở miệng ra, thì chỉ một câu thôi cũng đủ để Long biết được cái cảm xúc “không bình thường” của mình. Long hành động, đối xử với cô như đối với người yêu vậy. Huyền ôm lấy khuôn mặt đang ửng hồng của mình. Bàn tay lạnh nhanh chóng được sưởi ấm bởi nhiệt độ đang tăng lên của khuôn mặt. Cô lúng túng không biết phải làm thế nào trước mặt Long nữa. Bỗng cô giật mình nhớ ra: phải gọi điện cho ông Lập nữa. Cô rút vội cái điện thoại trong ví ra, bấm số gọi nhanh cho ông Lập. Đầu dây bên kia sau vài tiếng tút liền bắt máy. Cô khẽ thở phào, hình như ông Lập chưa phát hiện ra sự biến mất của cô. Dù gì vào thế chủ động xin phép ông vẫn hơn. 
- Bố ạ. Con đang ở biển với mấy đứa bạn con. Ở trong đấy khó chịu quá nên con rủ chúng nó ra biển một chút. - Huyền thật thà nói, cô biết ông Lập hiểu cô không thích giao tiếp với những đứa con quý tộc của đối tác. 

- Vâng con biết rồi! Con về sớm thôi. 

- Vâng con chào bố. 
Vậy là xong. Bố cô không chút nghi ngờ. Cô cười ranh mãnh. Ông bố hiền lành của cô dễ lừa quá cơ! 
- Trình độ nói dối của em cũng đạt đến cảnh giới rồi ấy nhỉ! 
Huyền giật mình quay lại. Long đã đến bên cạnh cô lúc nào không hay. Trái tim vừa mới quay trở lại bình thường thì lại tiếp tục đập thình thịch. Nếu nói chuyện nhiều với Long chắc quả tim của cô cũng hoàn thành được mấy bản “Nonstop” mất. Huyền tự động nhích người ngồi lui ra xa mặc dù trên ghế còn thừa rất nhiều chỗ. Cô cứng nhắc ngồi thẳng lưng, hai tay cầm chặt cái ví. 
- Thả lỏng đi. Ngồi như thế trong thời gian dài sẽ bị mỏi cơ đấy. – Đúng là giáo viên dạy võ, đây là chuyên ngành của Long rồi. 
Huyền răm rắp nghe theo lời Long, thả lỏng cơ thể mình ngay. Long ấn vào tay Huyền hộp kem lớn. Cô đón lấy nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Long. 
- Phương nói em thích ăn kem. Thích còn hơn cả nó. 
- Vâng. - Huyền máy móc trả lời, đôi tay vụng về mở hộp kem ra. Là loại kem cao cấp, đúng hãng cô hay ăn. 
- Anh cứu em hai lần rồi đấy nhé. – Long mở lon cà phê, bình thản nói. 
Huyền suýt thì sặc kem trong cổ họng. Cô quay lại nhìn anh khó hiểu, hay là anh ta muốn đòi tiền công? 
- Lần này cũng được gọi là cứu ạ? - Huyền hỏi lại. 
- Không phải lúc đấy em định đồng ý đi theo kẻ mà em không muốn sao? 
Huyền nuốt nước bọt. Thế mà cô cứ tưởng lúc đấy mình diễn đạt lắm cơ. Hóa ra là bị mọi người phát hiện hết. Tệ quá! 
- Cũng không tệ đâu. Mọi người xung quanh không phát hiện ra em đang diễn đâu. – Long gật gù. 
Cô trợn mắt nhìn anh. Anh ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác à? Với con người này phải cẩn thận. Rồi cô không kìm nổi tò mò mà hỏi anh: 
- Anh làm việc trong Venus à? 
- Ừm. Không đi làm lấy tiền đâu ra mà ăn hả em? – Long bật cười. 
Huyền nghi ngờ nhìn Long từ trên xuống dưới. Trông anh chả giống như một người phục vụ chuyên nghiệp gì cả. Mái tóc nhuộm màu nâu đỏ, khuôn mặt đẹp trai theo kiểu ngổ ngáo, một bên tai còn có chiếc khuyên nhỏ hình tròn thỉnh thoảng lại phát sáng. 
- Anh bao nhiêu tuổi rồi? 
- 22. Hơn em 7 tuổi. Anh đi làm được 4 năm rồi. Con xe kia là tiền do anh làm ra mua đấy. – Long chỉ về chiếc xe phân khối lớn màu trắng hầm hố. 
- Việc vừa rồi... anh không sợ bị sa thải à? - Huyền ngập ngừng nói. 
- Cũng không phải lo. Thiếu gì chỗ làm. – Long xoa đầu Huyền, giống như đang an ủi cô rằng đừng cảm thấy có lỗi, việc này không liên quan đến cô. 
- Em xin lỗi. - Huyền cúi đầu lí nhí. 
- Đã nói không sao mà. Anh còn chưa lo em lo làm gì. 
- Thân thế của kẻ mà anh đánh cũng không phải là vừa đâu. - Huyền cảnh báo, cô thực sự lo cho Long. Nếu anh bị liên lụy thì cũng là tại cô. 
- Nếu như thế thì càng phải đánh. Cho nó chừa thói dựa vào gia đình uy hiếp người khác đi. – Long cười lớn. Anh không xem lời nói của Huyền là một lời cảnh báo. 
- Anh... - Huyền nghẹn họng. - Thật là không còn gì để nói nữa. 
Con người này quả là “điếc không sợ súng”. Nhưng Huyền cũng cảm thấy khoảng cách giữa Long và cô được rút ngắn. Quả tim phản chủ cuối cùng cũng đập bình tĩnh hơn một chút. Cô và Long nói chuyện nhiều hơn. Long là một con người thú vị. Anh có những nét của một con người từng trải nhưng lại không hề khô cứng. Anh dạy cô những kinh nghiệm sống quý giá mà chắc chắn cô sẽ không học được từ những con người xa xỉ kia. Huyền không còn bị lúng túng trước mặt Long nữa. Cô thoải mái trò chuyện với Long, trao đổi thảo luận về những vốn sống mà Long tích góp được. Long mới ra trường và đang tìm việc làm, bên cạnh đó anh còn nhận dạy võ cho Phương và làm các nghề phụ khác. Long không nói nhiều về gia đình anh. Anh chỉ tập trung lắng nghe Huyền nói và giải đáp các thắc mắc băn khoăn của cô. Huyền nói nhiều. Cả về gia đình lẫn học hành. Cô không giấu anh chuyện gì trừ câu chuyện xung quanh người bác ruột – ông Đào Duy Lâm. 
- Anh có muốn ăn thử kem không? 
Huyền múc một thìa kem lớn chìa ra trước mặt Long nhưng rồi cô lại bất ngờ rụt tay lại. Long không hiểu hành động của Huyền là gì, khẽ nhíu mày nhìn cô: 
- Ý gì đây? 
- Không được. Anh mà ăn chung thìa với em là hôn gián tiếp. 
Long lắc đầu cười. Trẻ con không kém nhóc học trò của anh. Long rướn người chộp lấy tay cầm thìa kem của Huyền, kéo lại phía mình và... ăn trọn thìa kem. Huyền trợn mắt nhìn Long, lắp bắp: 
- Anh... anh... 
- Thế là hôn nhau nhé. 
Huyền không nói gì nữa. Khuôn mặt đỏ phừng phừng. Rõ ràng anh ta muốn trêu tức cô mà. Có được coi là bị cướp mất nụ hôn đầu không nhỉ? 
Huyền có tức giận không? Có. 
Nhưng mà ngọn lửa giận dữ vừa mới chỉ nhen nhóm lên thì lại bị dập tắt bởi cái sự hạnh phúc trong lòng người nào đó. 
Hình như ai đó lén lúc người kia không để ý, xúc một thìa kem lớn cho lên miệng. 
Thế là mất “Second kiss”. 
Trái tim Huyền đang “đập DJ”. Không phóng đại đâu. Nãy giờ cô im lặng là để che dấu sự xấu hổ của mình. Cô biết nếu cô mở miệng ra, thì chỉ một câu thôi cũng đủ để Long biết được cái cảm xúc “không bình thường” của mình. Long hành động, đối xử với cô như đối với người yêu vậy. Huyền ôm lấy khuôn mặt đang ửng hồng của mình. Bàn tay lạnh nhanh chóng được sưởi ấm bởi nhiệt độ đang tăng lên của khuôn mặt. Cô lúng túng không biết phải làm thế nào trước mặt Long nữa. 

Bỗng cô giật mình nhớ ra: phải gọi điện cho ông Lập nữa. Cô rút vội cái điện thoại trong ví ra, bấm số gọi nhanh cho ông Lập. Đầu dây bên kia sau vài tiếng tút liền bắt máy. Cô khẽ thở phào, hình như ông Lập chưa phát hiện ra sự biến mất của cô. Dù gì vào thế chủ động xin phép ông vẫn hơn. 

- Bố ạ. Con đang ở biển với mấy đứa bạn con. Ở trong đấy khó chịu quá nên con rủ chúng nó ra biển một chút. - Huyền thật thà nói, cô biết ông Lập hiểu cô không thích giao tiếp với những đứa con quý tộc của đối tác. 



- Vâng con biết rồi! Con về sớm thôi. 



- Vâng con chào bố. 

Vậy là xong. Bố cô không chút nghi ngờ. Cô cười ranh mãnh. Ông bố hiền lành của cô dễ lừa quá cơ! 

- Trình độ nói dối của em cũng đạt đến cảnh giới rồi ấy nhỉ! 

Huyền giật mình quay lại. Long đã đến bên cạnh cô lúc nào không hay. Trái tim vừa mới quay trở lại bình thường thì lại tiếp tục đập thình thịch. Nếu nói chuyện nhiều với Long chắc quả tim của cô cũng hoàn thành được mấy bản “Nonstop” mất. 

Huyền tự động nhích người ngồi lui ra xa mặc dù trên ghế còn thừa rất nhiều chỗ. Cô cứng nhắc ngồi thẳng lưng, hai tay cầm chặt cái ví. 

- Thả lỏng đi. Ngồi như thế trong thời gian dài sẽ bị mỏi cơ đấy. – Đúng là giáo viên dạy võ, đây là chuyên ngành của Long rồi. 

Huyền răm rắp nghe theo lời Long, thả lỏng cơ thể mình ngay. Long ấn vào tay Huyền hộp kem lớn. Cô đón lấy nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Long. 

- Phương nói em thích ăn kem. Thích còn hơn cả nó. 

- Vâng. - Huyền máy móc trả lời, đôi tay vụng về mở hộp kem ra. Là loại kem cao cấp, đúng hãng cô hay ăn. 

- Anh cứu em hai lần rồi đấy nhé. – Long mở lon cà phê, bình thản nói. 

Huyền suýt thì sặc kem trong cổ họng. Cô quay lại nhìn anh khó hiểu, hay là anh ta muốn đòi tiền công? 

- Lần này cũng được gọi là cứu ạ? - Huyền hỏi lại. 

- Không phải lúc đấy em định đồng ý đi theo kẻ mà em không muốn sao? 

Huyền nuốt nước bọt. Thế mà cô cứ tưởng lúc đấy mình diễn đạt lắm cơ. Hóa ra là bị mọi người phát hiện hết. Tệ quá! 

- Cũng không tệ đâu. Mọi người xung quanh không phát hiện ra em đang diễn đâu. – Long gật gù. 

Cô trợn mắt nhìn anh. Anh ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác à? Với con người này phải cẩn thận. Rồi cô không kìm nổi tò mò mà hỏi anh: 

- Anh làm việc trong Venus à? 

- Ừm. Không đi làm lấy tiền đâu ra mà ăn hả em? – Long bật cười. 

Huyền nghi ngờ nhìn Long từ trên xuống dưới. Trông anh chả giống như một người phục vụ chuyên nghiệp gì cả. Mái tóc nhuộm màu nâu đỏ, khuôn mặt đẹp trai theo kiểu ngổ ngáo, một bên tai còn có chiếc khuyên nhỏ hình tròn thỉnh thoảng lại phát sáng. 

- Anh bao nhiêu tuổi rồi? 

- 22. Hơn em 7 tuổi. Anh đi làm được 4 năm rồi. Con xe kia là tiền do anh làm ra mua đấy. – Long chỉ về chiếc xe phân khối lớn màu trắng hầm hố. 

- Việc vừa rồi... anh không sợ bị sa thải à? - Huyền ngập ngừng nói. 

- Cũng không phải lo. Thiếu gì chỗ làm. – Long xoa đầu Huyền, giống như đang an ủi cô rằng đừng cảm thấy có lỗi, việc này không liên quan đến cô. 

- Em xin lỗi. - Huyền cúi đầu lí nhí. 

- Đã nói không sao mà. Anh còn chưa lo em lo làm gì. 

- Thân thế của kẻ mà anh đánh cũng không phải là vừa đâu. - Huyền cảnh báo, cô thực sự lo cho Long. Nếu anh bị liên lụy thì cũng là tại cô. 

- Nếu như thế thì càng phải đánh. Cho nó chừa thói dựa vào gia đình uy hiếp người khác đi. – Long cười lớn. Anh không xem lời nói của Huyền là một lời cảnh báo. 

- Anh... - Huyền nghẹn họng. - Thật là không còn gì để nói nữa. 

Con người này quả là “điếc không sợ súng”. Nhưng Huyền cũng cảm thấy khoảng cách giữa Long và cô được rút ngắn. Quả tim phản chủ cuối cùng cũng đập bình tĩnh hơn một chút. 

Cô và Long nói chuyện nhiều hơn. Long là một con người thú vị. Anh có những nét của một con người từng trải nhưng lại không hề khô cứng. Anh dạy cô những kinh nghiệm sống quý giá mà chắc chắn cô sẽ không học được từ những con người xa xỉ kia. Huyền không còn bị lúng túng trước mặt Long nữa. Cô thoải mái trò chuyện với Long, trao đổi thảo luận về những vốn sống mà Long tích góp được. Long mới ra trường và đang tìm việc làm, bên cạnh đó anh còn nhận dạy võ cho Phương và làm các nghề phụ khác. Long không nói nhiều về gia đình anh. Anh chỉ tập trung lắng nghe Huyền nói và giải đáp các thắc mắc băn khoăn của cô. 

Huyền nói nhiều. Cả về gia đình lẫn học hành. Cô không giấu anh chuyện gì trừ câu chuyện xung quanh người bác ruột – ông Đào Duy Lâm. 
Anh có muốn ăn thử kem không? 

Huyền múc một thìa kem lớn chìa ra trước mặt Long nhưng rồi cô lại bất ngờ rụt tay lại. Long không hiểu hành động của Huyền là gì, khẽ nhíu mày nhìn cô: 

- Ý gì đây? 

- Không được. Anh mà ăn chung thìa với em là hôn gián tiếp. 

Long lắc đầu cười. Trẻ con không kém nhóc học trò của anh. Long rướn người chộp lấy tay cầm thìa kem của Huyền, kéo lại phía mình và... ăn trọn thìa kem. Huyền trợn mắt nhìn Long, lắp bắp: 

- Anh... anh... 

- Thế là hôn nhau nhé. 

Huyền không nói gì nữa. Khuôn mặt đỏ phừng phừng. Rõ ràng anh ta muốn trêu tức cô mà. Có được coi là bị cướp mất nụ hôn đầu không nhỉ? 

Huyền có tức giận không? Có. 

Nhưng mà ngọn lửa giận dữ vừa mới chỉ nhen nhóm lên thì lại bị dập tắt bởi cái sự hạnh phúc trong lòng người nào đó. 

Hình như ai đó lén lúc người kia không để ý, xúc một thìa kem lớn cho lên miệng. 
Thế là mất “Second kiss”. 


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014