Đèn led 


15giay.mobi

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

SMS chúc mừng năm mới 2014, Lời chúc năm mới 2014, Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014, SMS Chúc Tết 2014

Ads

Khí phách anh hùng
Khí phách anh hùng
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử.
Tải miễn phí »
SMS Kute Chúc Tết 2014 + Lời Chúc Năm mới
2014 một năm mới sắp đến hãy giành cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình những lời chúc đầy ý nghĩa.

Chap 43: 

Nó rón rén bước ra khỏi nhà. Đã là chín rưỡi tối, tất nhiên theo luật lệ của gia đình thì nó không được phép ra khỏi nhà vào giờ này, nhưng Trang vừa gọi điện cho nó. Trang nói Trang đang ở đầu ngõ nhà nó. 

Thật nhẹ nhàng, cuối cùng nó cũng ra khỏi nhà một cách an toàn, anh Hùng ngủ say như chết, không biết một tý gì. Từ đằng xa nó đã nhìn thấy Trang. 

Trang bây giờ giống như một tội phạm truy nã vậy. Cả ngày không biết trốn ở đâu, ban đêm mới thấy cô ra ngoài. Hành tung lén lút thậm thụt nhìn trước ngó sau. 

Đến gần Trang, nó khẽ chạm nhẹ vai cô. Chẳng ngờ Trang giật bắn lên, thiếu nước hét toáng thôi. Nó cũng thót cả tim. 

- Giật mình. - Trang ôm ngực nhìn nó. - Mày cứ như ma ấy. Đi thôi, "địch" đang ở xung quanh ta đấy. 

Trang vội vàng kéo tay nó đi, trước đó không quên kéo mũ áo khoác trùm lên đầu. 

Con ngõ nhỏ nơi bác Lan bán hàng dần hiện ra. Quán nem rán vẫn ấm cúng và yên tĩnh. Đã lâu nó không đến đây rồi. Từng nơi, từng ngóc ngách đều có quá nhiều kỉ niệm... 

Vừa nhìn thấy bác Lan, Trang đã hớn hở chào, khi còn ở Việt Nam, Trang và Phương luôn là hai vị khách quen thuộc nhất của bác. 

Bác Lan thấy hai đứa thì hơi ngỡ ngàng rồi nhanh chóng nở một nụ cười phúc hậu. 

- Lâu lắm mới đến. Cứ tưởng hai cô quên bác rồi. 

Nó cười gượng gạo. Đúng là lâu lắm rồi. 

Trang thì tốt hơn một chút, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh bác Lan, lấy một hộp nhỏ ở trong túi áo khoác ra: 

- Quên sao được bu, con mới về Việt Nam là đến quán bu liền. Tặng bu nè, cái này tốt cho bệnh khớp của bu lắm đấy. 

Nó bật cười. Trang vẫn luôn nhí nhảnh và quan tâm đến người khác. 

Bác Lan cười xoà, nhận lấy món quà từ "cô con gái yêu". Đối với người phụ nữ trung niên luôn một mình như bác, được một đứa con gái luôn xem mình là mẹ quan tâm chăm sóc, thật chẳng có gì hạnh phúc bằng. 

Như nhớ ra điều gì, bác Lan quay sang Phương. 

- Bạn con hay đến đây lắm. Thằng bé ngoan và hiểu chuyện, còn giúp bác bán hàng nữa. Bác lỡ mồm gọi nó là "con rể" rồi. - Bác Lan nheo mắt. - Bác cũng hay nói chuyện về con với nó lắm, hình như thằng bé thích con lắm, lúc đấy toàn im lặng ngồi nghe, mặt thì rõ là lộ liễu tình cảm, vậy mà lúc bác hỏi nó chỉ lắc đầu cười buồn thôi. Con xem thế nào đi chứ mới đây bác thấy tâm trạng thằng bé không tốt lắm, sức khoẻ cũng giảm sút nhiều. Bác cũng thương lắm. 

Nó gần như sắp ngã khi nghe bác Lan nói, cơ mặt đóng băng lại. Sững sờ, bàng hoàng và cả đau nữa. Có gì đó nhói lên, có gì đó đang hét lên trong đó, có gì đó đang tát và mặt nó, gào lên rằng: "Mày làm sai hết rồi!" 

Nếu như Trang không kéo nó ngồi xuống bàn ở góc trong cùng của quán thì có lẽ nó đã gần trở thành pho tượng, hoá đá và im lìm, đến một cái chớp mắt cũng không có. 

Sau khi mang mấy đĩa nem và bánh vào bàn, bác Lan nhờ cả hai trông giúp quán, còn bác thì ra ngoài đi công chuyện. Vậy là cả căn phòng nhỏ chỉ có nó và Trang. 

Đưa miếng nem lên miệng nhai nhồm nhoàm, Trang bắt đầu bảo nó kể. Phải rồi, Trang luôn nôn nóng muốn biết chuyện gì xảy ra giữa nó và Quân. 

Nó kể, giọng nhỏ và pha lẫn sự buồn bã. Nó kể những chuyện bắt đầu từ ngày Trang đi sang Pháp. Một câu chuyện dài, nhiều hạnh phúc nhưng rồi cũng lắm đau thương. 

Trang chỉ im lặng nghe nó kể. Nhưng sắc mặt của Trang "tối" dần. 

- Mày thực sự... - Trang nhíu mày nhìn nó. - Rất ngu đấy. 
MDM Club. 11 giờ. 

- Anh chàng đẹp trai, sao lại uống rượu một mình thế này? - Một cô gái mặc áo ống hở gần nửa bộ ngực cùng với chiếc quần soóc ngắn cũn cỡn tì tay lên vai Quân, cả bộ ngực mềm mại áp vào cánh tay của Quân, giọng nói có phần lả lơi - Có muốn em uống cùng anh không? 

- Biến đi. - Quân uống hết chỗ rượu còn lại ở trong ly rồi cộc cằn nói. Mùi nước hoa nồng nặc khiến cậu thấy khó chịu. Còn cái kiểu cố tình động chạm kia càng làm cậu thấy ghê tởm. Loại con gái này không thể dùng những lời lịch sự mà nói chuyện được. 

- Anh có tâm sự buồn phải không? Để em giúp anh nhé. - Chả quan tâm đến thái độ khó chịu của Quân, cô gái ngồi sát bên cạnh, đôi bàn tay lả lướt vuốt ve cơ thể Quân. 

Quân nhíu mày, phiền thật. Chẳng muốn nói nhiều, Quân lấy điện thoại, cho một người, cậu chỉ nói một câu rồi cúp máy luôn. 

- Dọn rác giúp tôi. 

Chỉ một phút sau, hai bảo vệ to lớn bước đến chỗ Quân, chẳng nói chẳng rằng túm lấy hai tay của cô gái bên cạnh Quân lôi đi. 

Cô gái sững sờ. Chưa lần nào đi tìm "mỏ" mà cô lại bị như thế này. Thật quá nhục nhã mà. Chưa một tên đàn ông nào có thể cưỡng lại sự khêu gợi của cô, vậy mà... Cô gái cố giãy giụa để thoát khỏi bốn cánh tay cứng như thép, miệng la hét chử i bới ầm ĩ. 

Quân không quan tâm, cậu tiếp tục gọi rượu. Hôm nay là một ngày tồi tệ. Hôn ước là thứ vớ vẩn, đính hôn cũng vậy. Đừng bao giờ bó Quân vào trong một cái khuôn khổ vô lý như thế. Cuối tuần tổ chức tiệc đính hôn? Không bao giờ. Đứa con gái giả tạo như thế, đừng bao giờ nghĩ Quân có thể chấp nhận. 

Quân biết bố mình là một người con có hiếu. Nhưng cậu không thể hiểu nổi tại sao bố lại có thể vội vàng quyết định mà không thèm để ý đến suy nghĩ của cậu. Mối quan hệ giữa hai bố con cậu hết sức căng thẳng. Ông Lãm cương quyết bắt Quân phải chấp nhận Minh Hà còn cậu thì ngang bướng không chấp nhận, tình cảm không phải thứ có thể ép buộc được. Chỉ khổ cho bà Mai, đứng giữa hai bố con, hết sức khuyên giải mà tình hình không hề giảm đi. 

Anh chàng bartender ái ngại nhìn Quân, nãy giờ cậu đã uống không biết bao nhiêu là rượu rồi. Nhưng cũng không thể làm gì được, anh bất lực đưa thêm cho Quân ly Brandy. Rượu mạnh mà nốc như nước lã vậy. 

- Tìm thấy anh rồi. - Một giọng nữ vang lên. 

Quân ghét cái giọng này kinh khủng. Không cần nhìn cũng biết là ai, Quân khó chịu uống cạn ly rượu rồi yêu cầu thêm một ly nữa. 

Minh Hà vội giữ lấy tay Quân, cô khẩn khoản: 

- Anh đừng uống nữa, em biết anh đang rất tức giận. Nhưng em xin anh, đừng hành hạ bản thân như vậy nữa, cơ thể anh không chịu được nữa đâu. 

- Cô thì biết gì? Mọi chuyện đều đang đi đúng ý cô đấy, về nhà mà tận hưởng đi. - Quân hất tay Minh Hà ra, cậu định đưa ly rượu mới do bartender vừa đưa lên uống thì lại một cánh tay nữa giữ cậu lại. 

- Anh uống chưa đủ à? - Huyền giằng mạnh ly rượu ra. Cô cũng đang tức giận khônh kém. Bị bác trai bắt đi cùng Minh Hà để tìm Quân, cô đã tức giận, khi nhìn thấy anh họ mình bê bết trong rượu thế này, cô càng tức giận hơn. 

Phiền thật! Quân đã dặn bảo vệ là không để cho ai đến làm phiền cậu, vậy mà lại có đến hai "cơn ác mộng". Đưa đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận quay sang Huyền, Quân gằn giọng: 

- Đi về đi. Đâu không phải là nơi em đến được. 

Huyền và Minh Hà rúm người trước gương mặt đằng đằng sát khí của Quân. Chưa khi nào cả hai thấy Quân lại như vậy. 
Minh Hà vò chặt gấu áo. Cho đến khi nào Quân mới thôi xua đuổi cô? Không biết từ khi nào, Minh Hà đã yêu Quân. Ngày ấy cô tỏ tình với cậu chỉ là muốn chinh phục được trái tim của hot boy đình đám trong trường. Cái tôi quá cao cùng với sĩ diện của một người con gái nổi tiếng cao ngạo bất khuất của cô đã khiến cô không chấp nhận cặp đôi Quân - Phương. Cô đã thề là phải cướp bằng được Quân. Có phải rất may mắn không khi mà bản hôn ước xuất hiện trước cô. Cô đã nghĩ cơ hội khôi phục danh dự là đây rồi. Nhưng thực sự rất khó, cho dù cô đã làm đủ mọi cách nhưng Quân không bao giờ mở lòng với cô. Từ ý định lấy lại sĩ diện, cô đã yêu Quân từ lúc nào không hay. Yêu không một lý do, thấy Quân như vậy lòng cô đau như cắt. Giờ mới biết, yêu đơn phương đau lắm. 

Cố nén nước mắt, Minh Hà kiên nhẫn thuyết phục Quân: 

- Làm ơn đi. Nếu anh không đồng ý, em cũng sẽ nói với hai bác dừng ngày đính hôn. Đừng như vậy nữa. 

"Choang!" 

Quân ném mạnh ly rượu xuống sàn nhà. 

- Đừng xuất hiện trước mặt tôi. - Quân nghiến răng. Máu trong người Quân đang sôi lên. Thứ nước mắt này không làm cậu động lòng được. 

Huyền thấy sợ. Chưa bao giờ anh họ cô đi quá giới hạn như vậy. Không ai có thể ngăn Quân được nữa. 

Mà không. Còn một người. Nhưng thật sự rất nguy hiểm, giống như một con dao hai lưỡi vậy. 

*** 

"Đến MDM và giúp tớ. Chỉ có cậu mới có thể ngăn được anh Quân". 

Nó sững sờ nhìn vào tin nhắn của Huyền. Không suy nghĩ gì, nó vội vàng đẩy ghế đứng dậy, chạy vụt khỏi quán bác Lan, bỏ lại Trang ngồi đó với sự ngỡ ngàng. 

"Mày là đứa ngu nhất mà tao từng gặp. Mày bỏ nó khi nó khó khăn nhất. Mày nghĩ như thế là cao thượng à? Mày nhút nhát không dám tự giành lấy hạnh phúc cho bản thân. Mặc kệ cái bản hôn ước đấy, xé nó đi. Mày và nó muốn có hiếu với ông nội quá cố, nhưng liệu có người quá cố nào vui được khi thấy cháu mình như thế không?" 

Nó vội chạy ra ngoài đường lớn. Bar MDM trên đường Lạch Tray, cách nơi nó đang đứng khá xa. Bắt vội taxi, nó nói nhanh địa chỉ. Người lái taxi nhìn nó có chút khó hiểu, MDM là nơi không dành cho những người nó. Ngồi trên xe, nó chỉ biết cầu nguyện, mong là Quân không làm gì vượt quá giới hạn. 

"Mày có nhìn thấy sự xuống cấp của nó không? Mày có đau không? Có bao giờ mày thấy ân hận vì đã chia tay với nó không? Và quan trọng là MÀY CÒN YÊU NÓ KHÔNG? Tại sao mày lại ngu ngốc như vậy?" 

Nó đã gật đầu một cách vô thức trước những câu hỏi của Trang. Trang mắng nó té tát. Mắng như chưa từng được mắng. Dù biết tính Trang nhưng nó vẫn bàng hoàng trước những gì Trang nói. Bởi vì Trang... nói đúng. Những điều nó chôn sâu trong đáy lòng, Trang đều gợi ra hết. Và hơn hết, Trang đã chỉ ra cái sai lầm của nó, cái mà nó luôn lầm tưởng là sự tốt đẹp nó làm cho cả hai. 

"Tìm nó, nói với nó những gì mày nghĩ đi. Đừng có tự làm đau mình và làm đau cả người khác nữa. Những gì thuộc về mày thì hãy giữ kĩ, trong tình yêu không có chỗ cho sự chia sẻ đâu. Mày sai, giờ thì sửa đi. Muộn còn hơn không. Và cẩn thận cái cô Minh Hà kia đi." 

Không chỉ có Trang, còn có bác Mai, chính bác đã khuyên nó rất nhiều. Cả Huyền nữa, giờ thì nó hiểu vì sao Huyền đã tức giận khi biết nó chia tay với Quân rồi. Đúng, nó là đứa không hiểu chuyện. 

Nó sai. Nó có lỗi với Quân. Tất cả là tại nó. 

"Xin lỗi. Thật sự xin lỗi. " 

Chap 44: 

Minh Hà bấu chặt tay. Đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào thân hình cao lớn đang ngồi ở quầy bar. Tất cả là tại con bé ấy. Nếu như không có nó, mọi thứ đều thuộc về cô. Con bé ấy đã cướp Quân của cô. Minh Hà không hiểu. Chẳng lẽ từng ấy thời gian, từng ấy những cử chỉ quan tâm chăm sóc mà cô dành cho Quân đều không thể khiến Quân quên được con bé ấy sao? Cậu ấy vẫn giữ những hình ảnh, những video của con bé ấy trong điện thoại, laptop. Đó cũng là lí do mà Quân cấm tất cả mọi người động vào đồ của cậu ấy. Còn cả chiếc khăn len màu xám, thứ luôn được Quân nâng niu nữa. Tại sao lại có thể bất công như vậy? Chỉ vì con bé ấy... Con bé tầm thường không bằng một góc của Minh Hà... 

Có bàn tay thô ráp chạm vào vai Minh Hà, giọng nói lè nhè và kệch cỡm vang lên cùng với cái kéo vai Minh Hà quay lại: 

- Sao lại đứng đây? Anh tìm em mãi. Ra đây chơi với anh. 

Một ánh mắt dâm tà đảo qua người Minh Hà. Chiếc áo kiểu Trung Quốc không tay bó sát vào người Minh Hà khiến cô càng trở nên hấp dẫn. Minh Hà nhíu mày, cô gạt phắt cánh tay trên vai mình ra: 

- Đừng chạm vào tôi, đồ hạ đẳng. 

- Kiêu vậy em? Đi với anh, anh sẽ làm em vui. Muốn bao nhiêu tiền anh cũng chiều mà. - Bàn tay thô ráp kia túm chặt lấy tay Minh Hà, người đàn ông tuy đã đứng tuổi nhưng chưa đủ đứng đắn kia ngật ngưỡng kéo Minh Hà đi. Tuy là say rượu nhưng sức ông ta rất khoẻ, Minh Hà không thể rút tay mình ta được. Cổ tay cô bị siết chặt. 

- BỎ RA. BỎ TAY TÔI RA! - Minh Hà hét lên. Cũng như bao người con gái khác, dù có mạnh mẽ hay cao ngạo thế nào nhưng ở một không gian tối, bị quấy rối bởi một kẻ bệnh hoạn như thế này, trong cô nỗi sợ hãi dần chế ngự. Cả cơ thể Minh Hà dần run rẩy. Điều mà cô có thể suy nghĩ được trong lúc này chỉ là hét lên. Từ bé đến giờ, đâu có ai là người luôn làm cô cảm thấy bình yên để rồi khi gặp nguy hiểm kịp nghĩ đến mà gọi tên cầu cứu. 

Không một ai chú ý đến cô cả. Tiếng nhạc ồn ào, mọi người đều đang chìm trong một thế giới của riêng mình. Cảm giác lạc lõng cô đơn giống như ngày ấy... 

"Choang!" 

Một chai Brandy bị đập vỡ tan tành trên đầu lão già bệnh hoạn kia. Quân giật mạnh tay Minh Hà ra, kéo cô về đằng sau mình. 

- Chó chết. - Lão ta chử i thề, bàn tay thô kệch vội vã che miệng vết thương ở trán. Máu đang loang dần khắp mặt lão. - Là thằng nào? Con chó. Mày có biết tao là ai không? 

- Câm mồm. Cút đi trước khi tao giết mày. - Đôi mắt Quân hằn lên những tơ máu đỏ. Ve vãn con gái nhà lành, đúng là rất đáng chết. Đáng chết hơn khi còn quấy nhiễu Minh Hà trước mặt cậu. Tuy rằng Quân không ưa Minh Hà, nhưng không có nghĩa cậu để yên cho bọn dâm tà kia động vào cô. Dù gì trách nhiệm đàn ông cũng là bảo vệ phụ nữ. 

Vì không gian tối nên Quân không nhận ra được lão ta chính là người giữ chức giám đốc trong một chi nhánh nhỏ phía Nam của tập đoàn Luxury. Và lão ta cũng chính là kẻ làm Quân điên đầu bao ngày qua khi doanh thu của các chi nhánh phía Nam lại có sự hao hụt mờ ám. Chính lão đã lén rút tiền của công ty để phục vụ cho những nhu cầu cá nhân đê tiện này. 

- Anh hai, có chuyện gì vậy? - Một giọng nói lấc cấc phát ra từ sau lưng lão. 

Đúng ý lắm, thằng em mà lão thường "đập đá" cùng đã xuất hiện. Ngoài ra còn ba thằng nữa. Vậy là bốn, nhiêu đây cũng đủ để hạ Quân. 

Quân nắm tay thành quyền. Cậu cũng đang muốn đánh nhau. Thái độ thách thức lấc cấc cùng với men say trong người khiến Quân khộng cần suy nghĩ nhiều. Và có lẽ đây là hành động thiếu suy nghĩ nhất của Quân từ ngày chia tay với Phương, Quân hất hàm: 

- Tất cả chúng mày, lăn hết vào đây. 
Trận ẩu đả diễn ra khá căng thẳng. Bọn chúng có bốn người nhưng không có nghĩa là Quân chịu lép vế. Các chai rượu quanh đấy đều bị đập vỡ, các mảnh thuỷ tinh bắn tứ tung. Lão già mặt đầy máu đứng ngoai luôn miệng hò hét ra lệnh cho đàn em đánh Quân. 

Huyền không thể vào can được. Nếu như nhảy vào bây giờ thì khả năng "ăn chai" là rất lớn. Huyền rất lo, anh họ cô đánh nhau thì không ai bằng nhưng một mình với nhiều người như thế kia thì thật không dám chắc tình thế có lợi. Bác Lãm mà biết Quân vào đây làm loạn thi không biết hậu quả như thế nào. Vệ sĩ cô cũng đã gọi. Nhưng trong một cái "sàn" đông đúc người như thế này, rất khó để xuất hiện nhanh chóng. 

Minh Hà sợ đến nỗi không nói được câu nào. Đôi mắt ướt nhìn không chớp vào cảnh tượng trước mắt. Cơ thể đóng băng, chân tay run lẩy bẩy. Chưa bao giờ cô thấy sợ như thế này. Và cũng chưa bao giờ cô thấy lo lắng cho một người nhiều như thế này. 

Một thằng trong bọn cầm chai rượu ném mạnh về phía Quân. Nhưng chai rượu không bay về phía Quân mà lại bay về phía... Minh Hà. 

Minh Hà hầu như không thể cử động được. Cô chỉ biết đứng im cho chai rượu kia lao thẳng vào mình. 

Tay Minh Hà bị giật mạnh, cả người ật ra đằng sau, mất đà ngã xuống. Chai rượu đập vào phiến gỗ ở quầy bar, vỡ tan tành, chất lỏng màu hổ phách bắn tứ tung. 

Do lo cho Minh Hà nên Quân không để ý, một thằng đằng sau lợi dụng sơ hở cầm tuýp sắt quật vào đầu cậu. 

Có tiếng hét như rạch tan bầu không khí nóng nực. 

(Còn nữa). 
Phương thét lên đầy khiếp sợ. Nó vội đỡ Minh Hà dậy rồi chạy lại phía Quân. Nếu không có nó kéo tay Minh Hà ngã ra thì chắc giờ này máu đã hoà cùng với mái tóc đỏ của cô rồi. 

Một đoàn vệ sĩ, đông hơn tất cả những lần nó gặp, ập đến, tóm gọn bọn thanh niên manh động. 

Vết thương ở gần thái dương làm Quân choáng váng, nếu như lúc đấy không quay lại để ý đến Minh Hà thì vết thương này cũng không xuất hiện, bọn tiểu nhân đánh lén. Mắt cậu mờ đi, không nhìn rõ những gì trước mặt, chỉ cảm thấy cho thứ gì mềm mềm đang đặt nhẹ lên miệng vết thương. Một gương mặt bầu bĩnh trắng nõn ở trước mặt, nhoè đi. 

Chớp mắt liên tục, cuối cùng Quân cũng nhìn rõ những gì trước mắt. Đập vào mắt cậu là Phương - đang vô cùng hoảng hốt và lo lắng. Chết tiệt! Tại sao Phương lại ở đây? Quân không muốn cho Phương nhìn thấy cậu trong bộ dạng bây giờ, lại càng không muốn để Phương xuất hiện ở nơi chứa nhiều tệ nạn như thế này, một lần kéo Phương vào sàn Hoàng Gia cũng đủ để Quân cạch đến già. 

Phương không nói gì, nó chỉ nhìn cậu. Gương mặt Phương tái xanh, phải rồi, Quân đang chảy máu mà. Bàn tay Phương run rẩy giữ chiếc khăn cầm máu cho Quân. Bao lâu rồi Quân mới được nhìn thấy gương mặt không một chút né tránh, không một chút vụng về che giấu cảm xúc như thế này. 

Quân cầm lấy cổ tay Phương, kéo xuống. Vết thương bên đầu nhói lên. Quân không muốn để nó thấy gương mặt cậu lúc này, thật sự rất khó xử. Đôi mắt sợ hãi lo lắng đang chiếu thẳng vào cậu. 

Quân cũng chung một nỗi đau với nó, nhưng Quân hơn nó ở chỗ, Quân biết cách giấu nó đi. 

Bọn thanh niên vừa nãy đang bị ghì chặt trên sàn nhà, giãy giụa một cách vô vọng. Lão già bên cạnh đó cũng bị bao vây bởi những người mặc đồ đen. Mặt cắt không một giọt máu, lão biết lão đã động phải người không nên động. Bao lâu "làm mưa làm gió" tại đây, lão đã nghĩ mình là ghê gớm nhất. Thế lực lớn như vậy, loại "ếch ngồi đáy giếng" như lão cơ bản không thể huênh hoang được. 

- Thả hết ra. - Quân ra lệnh. Một phút tự cho phép mình nổi loạn kết thúc rồi. Cậu quay sang lão già vô liêm sỉ kia. - Vết thương trên đầu ông và vết thương trên đầu tôi, coi như chấm hết. Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy ông nữa. 

Những người đàn ông mặc áo đen lôi họ ra. Mọi thứ lại tiếp tục quay theo quỹ đạo vốn có. 

Phương bước đến đối diện Quân. Nó vung tay, cái tát bỏng rát giáng thẳng vào mặt Quân. Quân không né, cũng chẳng phản ứng gì. Cậu im lìm như một pho tượng. 

- Cậu có còn biết suy nghĩ không? Cậu tưởng cậu còn là một đứa trẻ à? Cậu làm loạn hết tất cả lên. Đây là cách cậu chứng minh tính bất khuất của mình à? 

Nó quát ầm lên. Thực sự nó đang rất giận. Nếu Quân có mệnh hệ gì thì nó làm sao mà sống ổn được. Quân quá bồng bột. 

Khoé mắt lại cay xè. Nhưng nó không khóc. Nó đang gồng mình lên để chống chọi với cảm xúc. Nhất định không được khóc. 

- Ồn ào quá! - Quân vỗ đầu nó. Chính cậu cũng đang phải cố tỏ ra bình tĩnh. 

Định nói thêm câu "đi về đi" nhưng Quân đã xây xẩm mặt mày, cậu đổ gục xuống người nó. 

Nó vội vàng đỡ lấy Quân. Tất cả mọi người đều xúm lại. Tiếng mọi người gọi tên cậu, tiếng ra lệnh đưa cậu vào xe,... tất cả như một mớ hỗn độn vậy. 

Khi dìu Quân vào xe, một người đàn ông hỏi nó có muốn đi cùng không. Nó lắc đầu từ chối dù trong lòng rất muốn. Như thế là đủ rồi. Những gì cần nói, nó sẽ chờ cho Quân đủ tỉnh táo để nói. Sự xuất hiện của nó không phải là hay trong lúc này tại nhà Quân. 

Nó chợt nhận ra người đàn ông này có chút quen thuộc... Đây là một trong số những người đã cứu nó khỏi đội bóng rổ. Trước khi đi khỏi MDM, nó đã hỏi người ấy. Chú ấy, mà không, nó gọi là chú nhưng người đang ông ấy nhất định bắt gọi là anh, nói rằng anh ta có lệnh bảo vệ nó 24/24. Nhiêu đó cũng đủ làm nó bất ngờ thêm một lần nữa. 
Thất thểu bước đi trên con đường trải dài phượng vĩ, cứ nghĩ là sẽ khóc nhưng lại chẳng có giọt nước mắt nào. Hay là nó đã cạn nước mắt rồi. Lúc Quân gục xuống, trái tim nó như bị bóp nghẹt. Nhưng nó vẫn chưa đủ can đảm để vượt qua bức tường giữa nó và Quân, chính xác là với gia đình Quân. 

Nó là đứa hèn nhát, nó không xứn với những gì Quân dành cho nó. Cậu ấy luôn âm thầm quan tâm chăm sóc nó, còn nó thì chỉ luôn làm đau cậu ấy. 

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên mỗi ngôi nhà. Một cơn mưa đầu hạ. Chiếc áo cardigan mỏng của nó dần ẩm ướt. Nó không có ý định trú mưa, đôi chân vẫn chậm rãi bước đi. 

"Pim... Pim..." 

Có tiếng còi xe oto ở sau lưng nó. Nó quay lại nhìn. Chiếc xe oto màu trắng quen thuộc. Đây không phải là xe của... 

- Cậu định tắm mưa à? - Quân bước xuống xe, giọng nói đã trở lại bình thường pha chút châm chọc. Một trận nôn thừa sống thiếu chết cũng làm cậu tỉnh táo hơn. Vết thương trên đầu thì chỉ được băng qua loa bằng miếng gạc dày cộp. 

Cứ như ảo giác vậy, nó nheo mắt nhìn, đèn xe làm loá mắt nên hình ảnh Quân cứ mờ ảo khó nhìn. 

Khi nhìn rõ, nó bỗng... xoay người bỏ chạy. Tâm trạng của nó đang rất thất thường trong lúc này, và nó sẽ không thể giữ bình tĩnh trước mặt Quân được. 

- Phương! - Tiếng Quân gọi đằng sau. 

Mưa nặng hạt. Rồi mưa trắng xoá. 

Quân dễ dàng đuổi kịp nó. Cậu giữ tay nó, kéo lại. 

- Bỏ tay tớ ra. - Nó giật ra, cả người ướt nhẹp vì nước mưa. 

- Đừng có bướng. - Quân áp tay lên khuôn mặt nó, cậu cười. - Cậu đang khóc. 

- Đấy là nước mưa. - Nó gạt tay Quân ra, nghiêng đầu né tránh. 

- Nước mưa không nóng. - Quân lại cười, ngón tay chạm nhẹ lên những hạt nước ấm nóng trên má nó. 

Quân cao giọng. 

- Đi vào xe đi. 

- KHÔNG. - Nó hét lên. Nó bị bắt thóp, và bây giờ nó đang rất ngượng. 

- Sẽ có sấm đấy. - Quân đánh vào điểm yếu của nó. 

Nó mặc kệ. Dù có sấm chớp thế nào cũng mặc kệ. Chưa khi nào nó thấy Quân đáng ghét như lúc này. 

- Vậy tớ đi đây. - Quân dợm bước chân định quay về xe. 

"Uỳnh..." 

- AAAAAAAAAAAA... - Nó hét ầm lên, theo phản xạ chạy nhanh đến... ôm chặt Quân từ đằng sau. 

... 

Đã có ai nhìn thấy nụ cười thoả mãn của cậu thiếu gia ngang ngược này chưa? 

*** 

Quân cho xe vào trong biệt thự Hoàng Gia. Đối với cậu thì bây giờ là thời gian yên bình nhất. 

Cái cái người bên cạnh Quân thì đang run như cầy sấy, một phần vì lạnh, một phần vì sợ. Cái khăn bông quàng qua người Phương cứ rung bần bật. 
Khẽ nắm tay Phương như trấn an, Quân thoải mái cùng nó bước vào nhà. Tất cả mọi người trong nhà đều sững sờ khi nhì thấy cả hai, chỉ có Huyền là lén mỉm cười cổ vũ với nó. 

- Sao giờ này con mới về? Trán con... - Bà Mai hốt hoảng đến gần Quân. Bộ dạng cả hai thật đúng là làm cho người khác lo sợ. 

- Con xin lỗi. Con không sao. - Quân cười trừ. 

- Cháu chào hai bác, em chào chị. - Nó cúi đầu chào bác Mai, bác Lãm và cả Minh Hà nữa. Tuy rằng có Quân bên cạnh nhưng nó vẫn rất run, nhát đến nỗi không dám nhìn vào bác Lãm và Minh Hà. Chính vì thế nên nó không thấy được tia tức giận phát ra từ hai đôi mắt phía trước. 

- Chuẩn bị phòng đi. - Bác Lãm nói với những người giúp việc bên cạnh rồi nhìn nó và Quân. - Hai đứa tắm rửa rồi đi nghỉ đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện. 

- Cảm ơn bố. - Quân cười, nếu nó không nhầm thì trong nụ cười ấy có chút mỉa mai. Quân cầm tay nó dẫn lên cầu thang, để lại đằng sau những ánh nhìn chứa nhiều cảm xúc khác nhau. 

Ngày mai, sẽ có nhiều chuyện để nói lắm đây... 

Chap 45: 

Gió thổi lá cây xào xạc, tiếng chim hót chào ngày mới, nắng sớm chiếu xuyên qua các kẽ lá. Một khung cảnh yên bình và rạng rỡ sau một đêm mưa lớn. Mùa hè cũng đã gần lắm rồi. Đầu tháng tư, cái nóng bắt đầu len lỏi vào khí lạnh. Và một năm học cũng chuẩn bị kết thúc. 

Lạ chỗ, lạ giường, giấc ngủ của nó cũng không thể nói là tốt. Oằn mình hết sang bên này rồi lại sang bên kia, cuối cùng đôi mắt cũng mở ra. Dụi mắt một cách khó khăn, nó chống tay ngồi dậy, tiện thể cánh tay đang ôm nó cũng trượt xuống. Cái con người nằm bên cạnh vẫn ngủ khìn khịt. 

Nó nhíu chặt mày, ngủ say như chết. Đạp một phát cật lực vào chân người kia, nó lầm bầm: “Mới tối qua còn đi làm loạn, bây giờ vẫn ngủ được.” 

Đạp đau đến như thế mà vẫn không tỉnh, đủ để biết Quân ngủ “tốt” như thế nào. Nhìn cái mặt đang ngủ hiền lành ngoan ngoãn đến chết thế kia, nó lại càng bực, tối hôm qua nó đã bị ép buộc ngủ cùng bởi con quỷ mang bộ mặt ngây thơ đáng ghét này. Sao đêm qua không ngủ “tốt” như thế này đi? 

*** 

Tối hôm qua. 

Nó đi theo một chị giúp việc tới phòng ngủ. Lần này nó không nhìn thấy chị Hương đâu, chắc chị đã đi nghỉ. Chị giúp việc này khá im lặng. Dẫn nó vào phòng, chị chỉ nói ngắn gọn về các vật dụng trong phòng rồi lui ra. 

Người nó lạnh run. Nước mưa gì mà lạnh thế. Cởi cái áo cardigan mỏng ướt nhẹp, nó dò dẫm đi vào phòng tắm. Nước ấm cũng đã được chuẩn bị, quần áo mới cũng treo sẵn ở móc - một bộ đồ ngủ màu trắng hình Đôrêmon. 

Tắm cũng là một nghệ thuật. Còn nó là một người nghệ sĩ làm nghệ thuật tệ nhất. Ai đời bước vào nhà tắm đã trượt chân ngã, may mà không đập đầu vào đâu. Nước ấm đã được chuẩn bị kĩ như thế, nó còn lỡ tay vặn nhầm vòi nước, xả nước lạnh vào bồn. Thế là lại ngồi chờ nước nóng rồi pha thêm vào. Lóng ngóng đến thế là cùng. 

Thả mình trong bồn tắm, nó gần như chìm sâu trong suy nghĩ, một thế giới của riêng nó. Ngày mai, liệu nó có đủ can đảm để dành lại yêu thương? Những gì đã thông suốt cũng đã thông suốt. Bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào quyết định của nó thôi. Khẽ xoay mình, nó lặn dần xuống bồn tắm. Nước ấm mơn man khuôn mặt nó. Cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. 

Cố gắng lên... tìm lại yêu thương... 

Cầm cái khăn bông lau mái tóc ướt, nó bước ra khỏi phòng tắm. Bộ quần áo vừa khít luôn. Lần này nó đi cẩn thận, rón rén bước, sau cú ngã đau thấu trời thì nó cũng có chút cảnh giác. 

Mắt nó đảo qua hộp y tế ở trên tủ cạnh giường. Có gì đó lóe lên trên đầu nó. Hình như... Quân bị thương... 

Làm sao mà nó lại có thể quên được nhỉ? Nó chải qua loa mái tóc ẩm rồi cầm hộp y tế sang phòng Quân. 

Cửa không khóa. Nó nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Quân đang nằm thẳng cẳng trên giường, giống như “chết trôi” vậy. Mái tóc ướt, chắc là vừa mới tắm xong. Nó chắt lưỡi trước cái kiểu nằm xấu không ai bằng của Quân. Mà còn rất liều, vết thương trên đầu tuy đã ngưng chảy máu nhưng vẫn ửng đỏ, cả một vùng da bị rách, vậy mà Quân vẫn để yên được, miếng gạc vừa nãy đã tháo ra rồi. 

Quân lim dim thế kia chắc chả biết nó vào. Nó cũng chả quan tâm, tự tiện đi lên giường, ngồi bên cạnh đầu Quân, sau đó nó mở hộp y tế tìm băng. Trong hộp có đầy đủ vật dụng cần thiết. 

Nó nhè nhẹ đưa miếng bông có thuốc sát trùng vào vết thương. Xót lắm đấy. Nó nhớ hồi nó ngã, mẹ Hương dí miếng bông vào vết thương mà đau chảy nước mắt. Đây lại còn là vết rách ở da, đau gấp bội lần vết xước của nó ngày xưa. Thế mà chả thấy Quân có động tĩnh gì, hay là Quân đã luyện được cảnh giới cao nhất của môn phái “ngủ”? 

Chậc chậc, cái này nó phải học tập Quân thôi. 
Nhẹ nhàng dán miếng gạc dày lên vết thương, nó còn cẩn thận thổi nhè nhẹ lên đó rồi mới thu dọn định về. Ai ngờ vừa mới quay lưng bước xuống giường thì có hai cánh tay ôm lấy eo nó, kéo nó ngã ập xuống giường. Quân ôm nó vào lòng, nói bên tai nó, cảm giác nóng nóng khiến nó đỏ mặt. 

- Sập bẫy nhé. 

Nó vội vàng giãy giụa. Chết mất! Hóa ra là Quân chưa ngủ. Con cáo già này, nãy giờ im lìm là lừa nó. 

- Bỏ ra. Không tớ đấm cậu ấy. 

Quân đùa dai, siết chặt vòng ôm hơn. Kể ra được ôm “yêu thương” sau bao ngày nhung nhớ không tệ, cảm giác hạnh phúc hơn ai hết. 

Cánh tay đang quơ loạn xạ của nó chẳng may sượt qua vết thương của Quân. Nó trợn mắt, nếu mà mở miệng vết thương chẳng phải rất nguy hiểm sao? Nó vội vã quay người lại, rối rít xin lỗi, bàn tay cuống quít xem xét vết thương. 

- Xin lỗi xin lỗi, cậu có đau không? 

Đúng là con gái, chuyện bé xé ra to. Chỉ sượt nhẹ thôi mà cứ toáng cả lên. Quân nhăn mặt, Phương hốt hoảng quá đà rồi. Nếu cứ để nó hoảng thế này có khi nó lấy cả kim chỉ ra khâu vết thương cho Quân mất. Quân giữ lấy cổ tay nó, cậu nghiêm giọng: 

- Cậu có biết là cậu đang... ngồi lên người tớ không? 

Nó ngớ người ra. Đúng thật. Quân đang ngồi, còn nó thì gọn gàng trong lòng Quân, người nó thì đang rướn lên để kiểm tra vết thương, tay Quân đang giữ lấy hờ sau lưng nó cho nó khỏi... ngã. 

Cảnh này có phải là rất tế nhị đối với một đứa trong sáng như nó không... Ôi ôi!... 

Nó lúng túng trượt xuống. Mặt đỏ lừ, đôi mắt rõ xấu hổ. 

Quân phì cười. người yêu cậu là một cô nhóc rất ngốc mà. Quân vòng tay ôm nó đổ xuống giường. Cậu vỗ vỗ lưng nó, nói tỉnh rụi: 

- Đi ngủ thôi, muộn rồi. 

- Này. Bỏ ra. Tớ đi về phòng. – Nó ngọ nguậy người, dù được Quân ôm nhiều lần nhưng lần nào nó cũng thấy nóng ran người, làn da như bị chích điện, giật giật nhói nhói. Nói chung là xấu hổ lắm. 

- Đã bảo có sấm đấy. – Quân nhắc lại chiêu mà cậu dụ nó lên oto. 

- Phòng kín lắm, sấm không lọt vào được. – Nó cố gỡ tay Quân ra, cãi lại. 

- Cậu cứ cử động nhiều, chạm vào tớ là tớ bị chảy máu đấy. – Quân vẫn không chịu thua, cậu ôm nó chặt hơn. Tay nó bị khóa chặt, cả khuôn mặt vùi vào lồng ngực Quân. Nhìn cái kiểu nó hoảng hết cả lên khi lỡ tay chạm vào vết thương, Quân đã biết thêm một điểm yếu nữa của nó. 

Câu nói của Quân có chút tác động, nó thôi không giãy nữa, nhưng vẫn có chút không cam tâm. 

- Thế thì bỏ ra đã. 

Quân ngoan ngoãn bỏ vòng ôm ra khỏi nó. Ngay lập tức nó quay người sang bên kia. Trông có vẻ là tức giận chứ thực ra đang xấu hổ sắp chết, giờ mà nhìn thấy cái mặt Quân thì chắc nó độn thổ mất. 

Quân cười thích thú trước cái đứa “trẻ con” trước mặt, cậu với tay tắt đèn rồi kéo chăn lên, phủ lên người nó. Trời mưa mà, lạnh lắm. Lạnh đến nỗi Quân thấy chưa đủ, cậu còn vòng tay ôm lấy cái con người kia, khiến cho con người kia lại bị “điện giật” một lần nữa. 

Hai tiếng trôi qua, nó đảo mắt lên đảo mắt xuống. Chỉ có tiếng thở nhè nhẹ bên tai. Kiểu này là Quân đã ngủ say lắm rồi. Nó rón rén định ngồi dậy thì phát hiện ra cái tay ở eo động đậy. 

“Thôi xong!” 
Quân ấn nó xuống, ngang ngược giữ lấy nó. Cậu vùi đầu vào mái tóc dày và mượt của nó, tiếp tục ngủ. 

Nó gần như sắp khóc. Tại sao lại có thể cảnh giác được như thế? Không phải Quân là một con “sâu ngủ” sao? Quân sợ nó đi đến nỗi chỉ một cử động nhỏ của nó cũng làm cậu tỉnh giấc. 

Vặn vẹo mãi nó cũng ngủ. Một giấc ngủ không hẳn là sâu nhưng lại có phần dễ chịu. Mùi hương bạc hà thanh mát bao quanh. 

*** 

Lại nói đến nó lúc này, sau khi đi làm vệ sinh cá nhân xong, cái con người kia vẫn chưa chịu tỉnh. Nó phát hiện ra trong phòng tắm, khăn mặt, bàn chải đánh răng,... đều có thêm một cái mới. Vậy là Quân đã chuẩn bị cho một vị khách mới – là nó. Hóa ra bẫy cậu ta dàn hết ra, chỉ có nó là con thỏ ngây thơ bị con cáo đánh bẫy. Biết thế mặc kệ cậu ta với cái vết “dập” trên trán kia. 

Nó bĩu môi, đi ra cửa sổ vén rèm lên để đón nắng rồi đi đến giường, co chân đạp vào lưng Quân một phát đau điếng. 

- Dậy, nhanh lên. Mấy giờ rồi mà cậu còn ngủ? – Nó quát ầm lên, tiện thể kéo luôn cái chăn mỏng ra khỏi người Quân. Bây giờ thì nó rất giống một người vợ “hiền” rồi đấy. 

Cuối cùng thì con người kia cũng chịu dậy. Quân ôm chăn ngồi xếp bằng trên giường, cái đầu gục lên gục xuống, mắt nhắm nghiền. 

Cậu ta định ngồi ngủ chắc. 

Nó giật cái chăn ra lần nữa, tát nhẹ vào mặt Quân. 

- Cậu ồn quá. – Quân cằn nhằn và... khóa môi nó. 

Tất nhiên là thêm một cái đạp vào bụng Quân, sau đó là màn Quân cười chảy cả nước mắt trong khi mặt nó đỏ lừ. 

Ở một nơi khác trong căn biệt thự, cụ thể là phòng khách, một người phụ nữ, ăn mặc giản dị nhưng lại toát ra một phong thái quý phái và rất có uy, đang đọc báo. Bên cạnh bà là một cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, để mái ngố, cô gái giống như một con khỉ vậy, cứ ồn ào lách chách, đến nỗi người phụ nữ kia chẳng thể đọc báo được nữa mà phải quay sang trả lời các câu hỏi của cô gái. 

- Bác, bác để cho cái đôi đấy ngủ cùng à? - Huyền lay lay cánh tay bà Mai. 

- Ừm. – Bà Mai gật đầu, sự thật đã rõ ràng như thế, Huyền còn hỏi làm gì nữa. 

- Thế bác không sợ... - Huyền đảo mắt, cô bỏ lửng câu hỏi, một phần vì tế nhị, một phần vì biết bà Mai đã rõ câu hỏi kế tiếp của cô. 

- Bác tin tính tự chủ của Quân và sự gia giáo ngoan ngoãn của con bé. – Nghĩ rằng đó là câu hỏi cuối cùng của Huyền, bà Mai ung dung cầm tờ báo lên, lật sang một trang mới. 

- Bác ơi, bác tính sao? Cháu ngửi thấy mùi nguy hiểm của bác Lãm từ tối qua rồi. - Huyền lại lay cánh tay bà Mai một lần nữa. – Bác nghĩ bác Lãm có bị thuyết phục không? 

- Điều đó không quan trọng con gái ạ. – Bà Mai thờ dài, bàn tay thon gọn quý phái xoa đầu Huyền. 

Với bà, hai đứa nó biết được sự dại dột của mình, chúng nó sẽ không để mất nhau một lần nữa, như vậy là tốt rồi. Nước chảy đá mòn, chồng bà sẽ không thể mãi ngăn cấm được. Đúng là bản hôn ước kia có uy lực rất lớn, đó là ý nguyện của ông nội Quân để lại. Nhưng đằng sau bản hôn ước kia là cả một mong ước đứa cháu đích tôn được sống hạnh phúc. Nếu thế thì chẳng phải như bây giờ mới là đúng ý nguyện của ông sao? Đời bà chưa bao giờ làm gì để hối tiếc về sau, kể cả chuyện này. Bà tin bà đang đi đúng con đường mà ông nội muốn làm cho Quân. Chỉ có điều chồng rất bảo thủ. Nhưng cũng không trách ông ấy được, lòng hiếu thảo của của chồng bà lớn lắm. Ông nội và chồng bà giống nhau ở chỗ sống rất nặng tình. 

- Nhưng con lo bác Lãm lắm. Bác ấy như... trái đất ấy. Vỏ ngoài thì điềm tĩnh cẩn thận chứ ở bên trong thì nóng như dung nham ấy. - Huyền chau mày, nói về người bác trai của mình như thế này, đúng chỉ có thể nói sau lưng như Huyền. 
- Thế còn con thì sao? Không lo giữ cái anh chàng Long kia đi, có ngày bị đứa khác nẫng mất đấy. – Bà Mai cười vang, chuyển hướng chủ đề là tốt nhất, cứ xoay quanh cái vấn đề kia mãi rồi thể nào Huyền cũng hỏi những câu rất ngây ngô cho xem. 

- Không ai cướp được của con. - Huyền lắc đầu. 

- Vậy còn cô bé Trang thì sao? – Bà Mai tủm tỉm cười. 

- Không bao giờ. Cô ta không đủ trình. Long là của con. – Như bị kiến cắn, Huyền giãy lên. Rồi cô chồm đến sát người bà Mai. – Mà tại sao bác lại nhờ cô ta đến giúp Phương? Mấy lần liền ấy. 

Huyền phụng phịu. Tất cả những lần Trang âm thầm giúp Phương, từ lần phá bọn đàn em Minh Hà chơi bẩn hôm thi học sinh giỏi đến lần đệm đàn cho Phương ở đêm dạ tiệc, mới đây nhất là mắng vốn Phương, làm cho Phương hiểu được cái sự dại dột của mình, đều là do bà Mai làm cả. Chính bà đã thu xếp để Trang giúp Phương. Chuyện này Huyền cũng chỉ mới biết đêm qua. 

- Bác không nhờ Trang, đây là một cuộc trao đổi. – Bà Mai cười hiền, đuôi mắt nheo lại, tạo thành đường cong hiền hậu. - Vả lại, Trang cũng muốn giúp Phương mà. 

- Con không thích cô ta. - Huyền bĩu môi, cô lại đanh đá rồi. 

- Chứ không phải con muốn làm bạn thân với Trang à? – Bà Mai đưa ánh mắt sắc liếc qua Huyền, đừng bao giờ ngây thơ là có thể giấu được mọi chuyện trước mặt phu nhân có tài nhìn người này. – Hai đứa hợp nhau đấy. 

- KHÔNGGGGGGGGGG. - Huyền vùi mặt xuống cái gối tựa, hét lên đầy tuyệt vọng. 

Bà Mai bật cười sảng khoái, tuổi trẻ dễ thương thật. 

Nụ cười của bà Mai dần tắt khi bà nhìn thấy bốn người đang bước xuống ở ba dãy cầu thang khác nhau. Chồng bà – ông Lãm vẫn vậy, gương mặt như tượng tạc, không hề cho đối phướng biết suy nghĩ của mình. Minh Hà thì khá phờ phạc, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất kiêu hãnh. Có lẽ Quân và Phương là khá hơn hẳn, nhất là Quân, cậu con trai bướng bỉnh của bà cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn, cái vẻ âm u thường ngày của hai bố con cuối cùng cũng được xóa bỏ. Chỉ hơi lạ là con trai bà lại vừa đi vừa ôm bụng. 

Không khí thông thoáng có phần dễ thở, chẳng đặc quánh và nặng nề như mọi ngày. Có lẽ là do sự xuất hiện của một người... 

Bà Mai thấy vui vẻ hơn, bà gọi chị Hương mang đồ ăn sáng bày lên bàn rồi quay sang nói với mọi người. 

- Hiếm khi chúng ta cùng dùng bữa như thế này, hãy ăn cho no nhé. - Rồi bà chuyển tách cà phê còn nghi ngút khói sang cho chồng – ông Lãm. Thói quen lâu năm của ông - uống cà phê vào mỗi sáng. 

Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Thỉnh thoảng Huyền lại pha trò một chút để khuấy động. Nhưng xem ra mọi người đều thích bầu không khí im lặng mà không nặng nề này hơn. 

Cứ im lặng như thế, cho đến khi chẳng còn ai có ý định ăn thêm, ông Lãm mới gọi người giúp việc đến dọn dẹp bát đĩa. 

Nó biết thời khắc quan trọng đã đến. Tự nhiên lồng ngực căng ra, cảm giác giống như quả bóng bay bị bơm quá nhiều không khí, chuẩn bị nổ. Hồi hộp đến khó thở. 

Một bàn tay khẽ đặt lên tay nó. Nó quay sang nhìn Quân, cậu ấy chỉ gật đầu. 

Chỉ như thế cũng đủ để truyền thêm dũng khí cho nó. 

- Bọn con có chuyện muốn nói. – Quân ngồi thẳng dậy, nhìn về phía ông Lãm và bà Mai nói. 

- Nói đi. – Ông Lãm đan hai tay vào nhau, tựa vào thành ghế. 

- Con muốn hủy hôn ước giữa con và Minh Hà. – Quân vào ngay vấn đề, cậu không thích vòng vo nhiều. Từng đấy ngày chịu đựng nhẫn nhịn là quá đủ rồi. 

Dù đã biết trước nhưng sắc mặt của ông Lãm vẫn có những thay đổi, cụ thể là đôi đồng tử giãn ra, hàng mày khẽ nhíu lại. Ông đang tức giận. Phải nói là rất tức giận, chưa khi nào cảm xúc lại lộ ra trên cơ mặt của ông. 
Cả cơ thể Minh Hà giật nảy lên vì câu nói của Quân. Cuối cùng thì cô chẳng là gì trong Quân cả. Cô giống như một người đang đứng ở mép vực, đằng sau lưng là cả một hố đen khổng lồ sâu hun hút, có một cánh tay đưa ra như cho cô cả hy vọng, nhưng rồi chính cánh tay ấy đã đẩy cô ngã xuống vực thẳm. Câu nói không một chút giấu diếm như đâm thẳng vào trái tim cô vậy. Mím chặt môi, cô không muốn khóc. Cho dù lúc trước, nước mắt chính là vũ khí của cô, nhưng lần này cô không hề muốn sử dụng nó một chút nào. Cô phải giữ lấy lòng tự trọng cuối cùng của mình. 

- Trước đó, tự tay gạch tên mình trong gia phả và đừng gọi ta là bố. – Ông dằn mạnh tách trà xuống. Câu nói dứt khoát khiến cho mọi người đều bàng hoàng. 

- Bố bảo thủ như thế chưa đủ à? – Quân cũng tức giận không kém. 

- Chính con mới là một kẻ không hiểu chuyện. Ân nghĩa mà ông nội Minh Hà làm cho gia đình ta chưa khiến con nghĩ là quá lớn sao? – Ông Lãm nhìn Quân. – Vì cứu ông nội con mà ông nội Minh Hà đã hy sinh trong chiến dịch Xuân – Hè. Nếu không có ông nội Minh Hà, thử hỏi con có tồn tại được đến bây giờ không? 

- Con nói rồi, con không chấp nhận. – Đôi mắt Quân chứa đầy lửa giận. 

Nó khẽ giật tay Quân, sẽ là tốt hơn nếu biết trấn an bản thân để nói chuyện một cách bình tĩnh. Chính nó cũng không ngờ bác Lãm lại có phản ứng gay gắt như thế. Nhưng cũng phải thôi, dùng tính mạng của mình để bảo vệ bạn, chính nó cũng phải thấy nể phục. 

Nhưng tình cảm là không thể ép buộc... 

Minh Hà khẽ nhắm mắt lại. Nước mắt đắng chát đang chảy ngược vào tim. Bản hôn ước là thứ cuối cùng của gia đình cô để lại, nói đúng hơn là thứ để chứng minh – cô có một GIA ĐÌNH. Quân luôn phản ứng gay gắt trước bản hôn ước đó. Còn cô thì chẳng có một người thân để được bảo vệ, duy chỉ có bác Lãm, nhưng hành động này lại xuất phát từ gánh nặng tình nghĩa. Suy cho cùng, cô vẫn chỉ có một mình. 

Lạc lõng trong một căn nhà lớn cùng với sự lạnh nhạt của chính người đàn ông mình yêu, xem ra việc này cũng là kì tích đối với một con người có lòng tự tôn cao như cô. 

- Cháu xin phép, có lẽ cháu ở đây không tiện. – Minh Hà đứng dậy rồi vội đi ra ngoài. Chỉ cần một giây nữa thôi cô sẽ khóc mất. 

Nó đứng dậy đuổi theo. Điều này khiến Quân ngỡ ngàng. Cậu cũng vội đứng dậy. 

Minh Hà chạy ra thảm cỏ phía tây. Cô đứng chống tay bên thân cây cổ thụ thở dốc. Nước mắt bắt đầu rơi, dù đã cố kìm nén nhưng tiếng khóc tủi hờn vẫn thoát ra. Đôi vai Minh Hà run lên. Cô đấm mạnh tay vào thân cây xù xì. Con bé đó luôn gặp may mắn mà. Nó sẽ phải là người hả hê nhất trước sự thất bại của cô. Cô hận. Chết tiệt! 

Nó bước đến gần Minh Hà. Tiếng động làm Minh Hà giật mình. 

Cô vội vàng gạt nước mắt, xoay người đối diện với nó. 

- Chị ổn không? – Nó đưa chiếc khăn tay cho Minh Hà. Nó hiểu cảm giác của Minh Hà lúc này. 

Minh Hà gạt mạnh chiếc khăn tay kia. Cô không cần sự thương hại nào cả. 

- Cút đi. – Minh Hà quát lên. – Cút hết đi! 

Nó ngỡ ngàng. Một hot girl hòa đồng đã thay đổi thành một con người khác hoàn toàn. 

- Chị... – Nó sững sờ nói. 

- Bây giờ cô mới chịu lộ nguyên hình phải không? - Giọng Quân đều đều ở sau lưng nó. 

- Thì sao? Sau từng đấy nỗ lực thì tôi nhận được gì? Sự thờ ơ, hắt hủi à? – Minh Hà đi đến, giật lấy cổ áo Quân. – Các người thì hiểu gì? Các người ban phát sự thương hại rẻ tiền rồi lại trở mặt với tôi, tốt đẹp quá nhỉ? 

- Cô nghĩ cô bất hạnh? Ác giả ác báo ,đây là hậu quả của sự giả tạo và xảo quyệt của cô. – Quân kéo tay Minh Hà ra. 

Một Quân vô tình ở trước mặt nó. Nó không muốn nhìn Quân như thế này. Cậu ấy cũng đang rất mất bình tĩnh sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với bố. Và nó nghĩ chắc chắn có điều gì ấn sau con người của Minh Hà, Minh Hà không đơn thuần chỉ là mưu mô tính toán.

Quân đang sai. Và nó sẽ phải đưa Quân ra khỏi vết trượt này. 

Nó kéo tay Quân ra, đứng trước mặt Minh Hà. Quân có ý cản nó nhưng nó đã gạt đi. 

- Chúng ta sẽ nói chuyện bình tĩnh, được không? – Nó chạm nhẹ vào tay Minh Hà. 

Minh Hà vội rụt tay lại. Cô sẽ không để bản thân tan chảy bởi sự đồng cảm này. 

- Nếu chị đang tức giận, vậy thì... đánh em đi. – Nó bình tĩnh nói. – Đánh em làm chị bình tĩnh hơn thì làm đi. 

“Chát.” 

Không hề ngần ngại, Minh Hà vung tay tát vào mặt nó. Đôi mắt của cô dại đi. Nó nói đúng, cô đang rất muốn đánh người. Chỉ có đánh người mới làm cô “hạ hỏa”. 

Má trái bỏng rát. Minh Hà tát đau thật. Nhưng thà như thế còn hơn, nó không muốn vì nó mà mọi chuyện trở nên rối ren hơn. 

Minh Hà thở dốc nhìn nó. Vẻ mặt cam chịu của nó lại khiến cô có cảm giác nó đang thách thức cô. Cô nghiến răng vung tay lần nữa. 
Nhưng cánh tay của cô bị giữ lại ở trong không trung. 

- Đủ rồi.- Quân nhìn Minh Hà, đứng yên nhìn người yêu bị đánh một lần đã khiến cậu nóng máu rồi. 

Như bừng tỉnh sau cơn giận, đôi dần trở về bình thường. Cô nhìn nó, bên má trái đỏ ửng. Giờ cô mới ý thức được mình vừa làm gì. Cô giật tay mình ra khỏi Quân. 

Bước chân vô thức đi lùi lại. Rồi cô vụt chạy. 

Hụt hẫng và dại dột... 

Chap 46: 

Hôm nay lại là một ngày nắng. Nóng thật. Quân ngồi trong phòng làm việc cũng phải phe phẩy tập tài liệu cho đỡ nóng. Nếu không phải vì quy định thì cậu đã cởi phăng cái áo vest ra rồi. 

Thư kí Bảo còn khổ hơn, anh ta chạy đi chạy lại nhiều, đã vậy cơ thể còn đô con hơn Quân, thế là mồ hôi sướt mướt, cảm giác như ở trong phòng xông hơi, nóng đến mờ cả mắt. 

- Tôi bật điều hoà được không? - Không chịu nổi, thư kí Bảo quyết định lên tiếng. 

- Không. - Quân vừa viết vừa trả lời. 

- Cậu không thấy nóng à? - Thư kí Bảo gần như là nổi giận, nóng quá khiến đầu óc cũng chả minh mẫn như trước nữa. 

- Lắm mỡ như anh mới thấy nóng. - Quân ngẩng lên nhìn thư kí Bảo, suýt nữa thì cậu phì cười khi nhìn thấy bộ dạng của anh ta. Tuy rằng Quân cũng thấy hơi nóng nhưng cậu vẫn chịu được, phải hành hạ “con lợn” lắm mồm kia đã. 

Thư kí Bảo nuốt giận. Anh biết anh là người của Chủ tịch, mà vị giám đốc trước mặt anh lại là người luôn chống đối Chủ tịch. Rõ ràng ép người quá đáng thế này là vì mưu thù cá nhân chứ chả phải là "tiết kiệm điện cho trụ sở" như Quân thường nói. 

Nhưng mà... nóng quá. Anh chịu nóng kém nhất, sau đó mới là chịu đói. 

Anh khẽ liếc sang Quân. Đúng là quái vật, chẳng có tý mồ hôi nào. Thật ghen tỵ quá mà. 

Quyết tâm liều mạng, thư kí Bảo lấm lét lấy điều khiển điều hoà. Nếu Quân có muốn... 
đánh nhau thì chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về anh, dù gì anh cũng to hơn Quân mà. 

"Tít". 

Quân ngẩng đầu lên. Cái tiếng "tít" khởi động điều hoà không lẫn vào đâu được. Cậu quay sang nhìn thư kí Bảo. Anh ta đang cười trừ với cậu. 

Xem ra anh ta đang thoả mãn với cái không khí mát mẻ này. Dám trái ý Quân à? Biết Quân không có quyền sa thải thư kí chính thì anh ta lộng hành được à? 

Quân mỉm cười ma mãnh: 

- Mát chứ? 

- Tuyệt. - Thư kí Bảo ngây thơ trả lời. 

- Còn tôi thấy hơi khó chịu. Sẵn đây có anh đang thoải mái, làm giúp tôi đống này nhé. - Quân cười để lộ hàm răng trắng, chuyển hết đống giấy tờ cao ngút đi sang bàn thư kí Bảo.

- Ơ... - Thư kí Bảo ngỡ ngàng. 

Quân đã trở lại bàn làm việc từ lúc nào, cậu mở laptop ra, kết nối wifi và... đánh Dota. Chả tội gì mà không cho bản thân thư giãn vào lúc này. 

- Nhưng đây là phần việc của cậu? - Thư kí Bảo bất mãn nói. 

- Làm đi. Anh bật điều hoà khiến tôi khó chịu trong người, không làm được. Cố mà làm cho xong đi không Chủ tịch đến kiểm tra là anh chịu hết đấy. - Quân rê chuột xem danh sách bạn, tuyệt, chúng nó ở trên đây hết. 

Thư kí Bảo méo mặt. Vị giám đốc kia trái tính dã man. Mới tuần trước còn lao đầu vào làm việc như điên, thế mà bây giờ lại sinh ra lười biếng. Anh để ý tâm trạng cậu ta cũng khác thường, tuần trước thì âm u như một đám mây đen còn bây giờ thì lại mát rượi như một ngọn gió. 

Hay cậu ta làm việc theo cảm xúc nhỉ... 
Quân chả quan tâm đến cái tên thư kí lắm mồm kia nữa, cậu bắt đầu chơi. Vì trong room chưa đủ 10 người nên Quân cùng lũ bạn nói chuyện. 

“Ngài giám đốc rảnh quá ta. Đánh Dota cơ đấy.” 

“Vừa mới đáp việc cho con lợn làm.” 

“Anh sắp cưới chưa? Khi nào cưới gửi thiệp mời cho bọn em đê.” 

“Im đi. Chúng mày cứ bô bô trước mặt Phương thì anh giết. Cưới xin gì, dẹp hết.” 

Quân chắt lưỡi. Mấy thằng ở 11B3 “troll” thật. Đã cố lờ đi rồi mà chúng nó còn gợi lại. 

Chả là hôm qua Minh Hà đánh Phương rồi bỏ chạy, Quân bị Phương mắng té tát. Ừm thì đúng là cậu sai thật. Lúc đấy tâm trạng một người con gái đã không tốt, Quân còn cắm thêm nhát dao lún cán vào trái tim Minh Hà. Như thế đúng là có tàn nhẫn. 

Nhưng nếu Phương biết được những gì cô ta đã làm với Phương thì liệu Phương có hiểu cho Quân không? 

Mà chắc cũng chả có gì thay đổi đâu, cái tính thương người “mù quáng” của Phương Quân còn lạ gì. Có là kẻ thù không đội trời chung gặp nạn, Phương cũng chẳng ngại ra tay giúp. 
Còn Minh Hà thì Quân không quan tâm. Cô ta có ở đâu cũng không liên quan đến Quân. Cậu còn đang gặp rắc rối với vị Chủ tịch đáng kính kia đây. 

“Vào trận đi, full rồi.” 

Quân gõ bàn phím nói với Host. 

Đánh mãi cũng chán. Quân thì không nói chứ trong team có nick toàn làm feeder. Thế là chán. Được ba ván thì Quân out. 

Nãy giờ không chú ý, giờ mới thấy thư kí Bảo chăm chỉ thật. Anh ta ngồi cặm cụi làm việc, được cái da thịt khô ráo chứ không mướt mồ hôi như lúc nãy. Đấy, giám đốc Quân tốt như thế còn gì nữa. 

Quân vươn vai. Ngồi nhiều khó chịu quá. Cậu gập laptop lại, quay sang nói với thư kí Bảo:

- Tôi đi sang trụ sở phía Nam. 

Thư kí Bảo cũng lục đục định đứng dậy. Theo quy định thì thư kí phải đi cùng giám đốc. Đặc biệt là vị giám đốc bất trị này. 

- Ở lại làm nốt việc đi. – Quân hất mặt về đống giấy tờ cao ngất bên cạnh thư kí Bảo. – Chủ tịch đến kiểm tra mà chưa xong thì tôi sẽ làm đơn đề nghị sa thải anh đấy. 

Thư kí Bảo gần như mếu. Đúng là Quân không có quyền sa thải thư kí, nhưng Quân lại có quyền làm đơn yêu cầu sa thải thư kí đưa lên Chủ tịch. Thời buổi này kiếm được công việc khó khăn, nay lại còn bị chèn ép một cách đau đớn thế này... 

Quân ung dung đi ra khỏi phòng, thỉnh thoảng bắt nạt người khác cũng vui. Lâu rồi Quân chưa được “bắt nạt” ai. Mà nói đến “bắt nạt” thì Quân lại nghĩ ngay đến Phương. Lấy điện thoại ra xem giờ, tầm này chắc Phương đã đi học về. 

Phương đi học với Huyền. Để Phương đi một mình Quân không yên tâm. Mặc dù vệ sĩ đã đi theo nhưng Phương là con bé là chúa nghịch ngầm. Có khi mấy người vệ sĩ còn chả theo kịp mấy trò nghịch ngợm của con bé. 

Mà khi có sơ hở, trường hợp nó gặp nguy hiểm rất cao... Vì tai mắt của bác cậu ở khắp nơi. Giống như một con rắn đang rình mồi, chỉ cần còn mồi sơ hở, nó sẽ không ngần ngại đớp lấy. 

Nghĩ đến là lại nhớ. Quyết định đi, đến nhà người yêu “xin” bữa cơm vậy. Phải bắt Phương đền bù cho cậu. Hôm qua Phương cũng đã xin lỗi Quân về những việc trước kia. Quân tuy rằng đã tha thứ nhưng lại ranh mãnh đặt điều kiện. Xem ra đây là cơ hội tốt rồi. 

Thật sáng suốt khi lừa tên thư kí nhiều chuyện kia ở lại mà. Quân ung dung quay chùm chìa khóa trong tay, bước xuống gara lấy xe. 
Cổng nhà Phương lúc nào khóa như thế này tức là lúc đấy Phương ở nhà một mình. Nhiều lúc Quân cũng lo cho Phương, con gái mà toàn ở nhà một mình, võ vẽ thì không biết có đánh nổi ai không. 

Quân... lười bấm chuông. Cậu xắn tay áo, vận dụng hết các kĩ năng trèo tường trốn học của mình, “đột nhập” vào nhà Phương. Biết là làm thế này kiểu gì cũng bị Phương mắng nhưng Quân vẫn thích. Đôi khi làm người khác bất ngờ còn thú vị hơn cả nhận được bất ngờ từ người khác. 

Hai giây cho một lần đột nhập. Xem ra Quân đã luyện thành tinh môn võ này. Cậu đút tay vào túi quần, bước vào nhà nó như bước vào nhà mình. Căn nhà vẫn ấm cúng và có chút... thanh mát dễ chịu. 

Phương đang lọ mọ trong bếp. Lại ở nhà một mình. May là nó được Trang và Huyền cùng lúc xúi dại, yêu cầu anh Hùng phải mua đồ ăn để trong tủ lạnh cho nó. Thế là giờ đây nó mới có thể làm một bữa ăn đúng nghĩa thay vì mì gói. 

Đang khệ nệ bê bát canh rau ngót ra mâm, bỗng nó thấy có người đằng sau mình. 

“Á!”. 

Nó giật mình hét lên. Con gái một thân một mình ở nhà, tự nhiên có người đằng sau lưng. Một là ma, hai là trộm. Mà nó thì sợ cả hai. 

Cái bát canh trong tay nó sóng sánh. Quân vội vàng đỡ lấy. Nước canh nóng hổi văng vào tay cậu. 

Quân không phản ứng gì, mà không, tay cậu hơi giật lên rồi lại thôi. Cậu bình tĩnh đặt bát canh vào mâm, sau đó quay ra nhìn nó. Con bé sợ tái xanh mặt. Người đâu mà thần kinh yếu thế. 

- Cậu... bị... bỏng rồi. – Nó nhìn vào cổ tay Quân, “kinh hoàng” nói. 

Quân cũng nhìn vào cổ tay mình, đỏ ửng lên rồi. Phương chộp lấy cổ tay cậu, kéo vội ra bồn rửa gần đấy. Con bé xả nước xối xả vào cổ tay cậu. 

Bôi thuốc cho Quân cẩn thận, nó mới chịu để ý đến cậu ấy. Áo vest vắt trên tay, ăn mặc rất chỉnh tề, giống như... công chức nhà nước vậy. 

- Cậu làm gì ở đây thế? – Nó hỏi Quân. 

- Xin vợ bữa cơm. Hôm qua vợ bảo muốn gì vợ “chiều” mà. – Quân cười nhăn nhở. 

Nó đấm nhẹ vào tay Quân. Lúc nào cũng nhăn nhở được. Quân là đồ bịa đặt, hôm qua nó chỉ nói là nó sẽ bù đắp lại những gì nó gây ra với Quân. Nói gì thì nói, tất cả mọi chuyện đều là do sai lầm của nó. Chính nó cũng làm tổn thương Quân. Nhưng nó không ngờ cậu ta lại có thể xuyên tạc như thế. 

Tự nhiên Quân áp tay lên má nó. Gương mặt cậu cũng thay đổi hẳn. 

- Còn đau không? 

Ừm, bên má đó hôm qua bị Minh Hà tát. Nó lắc đầu. Minh Hà còn đau hơn nó nhiều. Đôi mắt dại đi, hằn lên những tia nhìn oán hận đau đớn của Minh Hà ám ảnh nó. 

- Ha ha... Ăn cơm thôi. – Quân kéo tay Quân xuống, cười trừ rồi đi ra nhà bếp. 

Quân cũng đi theo nó. Quân biết mà, lòng tốt của nó lại đặt không đúng chỗ. Nhưng Quân cũng không thể can ngăn được. Điều duy nhất mà cậu có thể làm là âm thầm bảo vệ nó thôi. 

Đúng là cơm “vợ” nấu. Quân ăn ngon lành. Một hương vị khó quên. 

Nó mỉm cười nhìn Quân. Chăm sóc người mình yêu quả thật rất hạnh phúc. 

Mỗi ngày đều được như thế này thì thật là tuyệt vời. 

Như nhớ ra điều gì, nó nhấp nháy mắt với Quân: 

- Tớ còn giữ ít pháo đấy, ăn cơm xong chơi pháo với tớ đi! 

(Còn nữa). 
Minh Hà đưa lắc cốc rượu trong tay. Viên đá chạm vào thành thủy tinh tạo thành tiếng kêu “leng keng”. Quán bar nhỏ và khá yên tĩnh. Mới có sáu giờ chiều, chưa đến giờ “bay”. 

Cô chống tay nhìn nữ ca sĩ đang hát trên sân khấu. Toàn là nhạc nhẹ, nhiêu đây chưa đủ làm dịu đi cơn “sóng thần” trong lòng cô. Thứ cô cần là một không gian ngập ngụa tiếng bass đập, tiếng hò hét, một không gian nghẹt thở, không hở một giây nào để suy nghĩ. 

Siết chặt cốc rượu trong tay, cô nhếch mép lên cười. Cười cho chính bản thân mình. Cô không nghĩ là cô đủ bình tĩnh để ngồi ở đây cả ngày và chỉ nhâm nhi gần hết chai rượu nhẹ. Tửu lượng của cô khá lắm, phải là rượu mạnh, cực mạnh thì may ra cô mới say. Khi say thì đầu óc cô trống rỗng, mọi phiền phức đều biến hết. 

Từ lúc biết uống rượu đến giờ, cô chỉ say duy nhất một lần. Đó là khi cô được dẫn đến mộ của bố mẹ. Hai ngôi mộ liền kề nhau, hương khói lạnh ngắt. Không một tấm ảnh, tất cả những gì cô thấy chỉ là dòng chữ khắc tên bố mẹ cô trên hai bia mộ. Cô khóc nức nở ở đấy, sau đó cô tìm đến rượu. Lần ấy cô say, cả người mềm nhũn như chết rồi. Dượng - người nhận nuôi cô – đã đóng băng mọi tài khoản của cô trong một tháng để phạt cô. 

Xem ra hôm nay sẽ là ngày đánh dấu một Minh Hà say xỉn lần hai. Cô không ngại dượng nữa, dù sao cô cũng tách khỏi dượng từ lâu. Cô đưa cốc rượu lên miệng uống một ngụm nhỏ. Sẽ say, nhưng không phải ở đây. Quán bar nhỏ này chỉ là nơi dừng chân nghỉ ngơi của cô để chuẩn bị cho một chuyến “bay” thông đêm. Chả còn gì để cô phải gồng mình khoác lên cái mác ngoan hiền nữa. Hôm qua cô đã tát con bé đó, người cô yêu còn chứng kiến việc đó. Xem ra không còn đường mà chối cãi nữa. Lộ nguyên hình rồi cũng hay, sống thoải mái hơn rất nhiều. Ngày hôm qua, những gì tích tụ trong lòng đều đã được cô xả hết ra. Còn ngày hôm nay, cô sẽ chìm trong ảo giác, mọi thứ trong tâm trí sẽ thật tuyệt. 

Hơi nheo mắt lại để xem giờ, thời gian trôi nhanh thật, nghĩ ngợi lung tung một tý mà đã bảy giờ kém. Đi thôi, lên đến đó, ngồi nghỉ một chút là đến giờ “bay”. 

Kéo ghế đứng dậy, Minh Hà lấy trong ví ra chiếc thẻ tín dụng, đưa cho phục vụ. Chiếc thẻ tín dụng này dượng cô cấp cho, sau đó dượng bỏ cô ở lại Việt Nam, sống một mình trong căn hộ cao cấp, còn ông ấy lại sang Anh tiếp tục công việc làm ăn. Nếu không phải có mấy đứa em gái, đặc biệt là Dương, bầu bạn thì chắc cô đã lên cơn tâm thần vì tự kỉ mất. 

- Em làm gì ở đây vậy? 

Giọng nam hơi trầm vang lên. Minh Hà quay lại, cô hơi nhíu mày, không phải anh ta tìm đến cô để bóc mẽ sự giả tạo của cô trước kia chứ? 

- Không liên quan đến anh. – Minh Hà cộc cằn trả lời. 

- Tâm trạng em không tốt à? – Thư kí Bảo chưa nhận ra được sự thay đổi kì lạ và nhanh chóng của cô, anh kiên trì tiến đến gần cô và hỏi. 

- Đã nói không liên quan đến anh mà. – Minh Hà gắt lên và bước nhanh ra ngoài. 

Cô hơi bất ngờ khi thấy thư kí Bảo chưa có phản ứng gì thể hiện là anh ta đã biết chuyện cả. Hay là con bé đó chưa nói gì? 

Chắc là chưa đến tai anh ta thôi. 

Cô ngồi vào trong xe, nói với tài xế riêng khởi hành. Trước khi xe lăn bánh, cô kịp nhìn thấy thư kí Bảo đang chạy ra ngoài cửa quán bar và gọi tên cô. 

Kệ. Chả quan tâm. Một kẻ quá nhiệt tình và đầy rẫy phiền phức. 

- Chú cho xe đi nhanh hơn hộ cháu. 

*** 
Hôm nay Phương lại được nhìn thấy một Quân “trẻ con”. Cả hai đốt pháo nổ ầm nhà. Thật may là hàng xóm hai bên đều khá dễ tính, chứ không chắc họ đã gọi tổ trưởng tổ dân phố đến... bắt vì tội “tàng trữ và tiêu thụ hàng quốc cấm” mất. 

Nghịch xong đống pháo khổng lồ cũng đã là tám giờ. Nó lấy chân đạp đạp vào người Quân – lúc này đang “lăn lê bò toài” trên sàn nhà. 

- Cậu... không về à? 

- Không. – Quân bướng bỉnh trả lời. 

- Vì bố cậu à? – Nó đến ngồi cạnh Quân. 

- Không. – Quân gối đầu lên đùi nó, khép mắt lại, giống như đang ngủ vậy. 

- Đừng có bướng. Đó là bố cậu đấy. – Nó cốc nhẹ vào đầu Quân. – Bác ấy chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Nghe tớ đi, quay trở về, bình tĩnh nói chuyện với bác ấy. Tớ không tin một Quân đầu đội trời chân đạp đất mà lại không dám thuyết phục bố mình đâu. 

- Buồn ngủ quá. – Quân ngáp dài. Thái độ này là muốn trêu tức nó đây mà. Rõ ràng là đang rất nghiêm túc, thế mà Quân lại vô tâm phá hỏng. 

Nó giận run người. Nó đứng phắt dậy, đầu Quân mất điểm tựa đập cái “cốp” xuống sàn. 

- Cậu không coi lời tớ ra cái gì à? – Nó nghiến răng trèo trẹo. Không thể tha thứ được. 

- ... – Quân xoa đầu nhìn nó, đau thật. Còn vết thương trên trán nữa chứ, Phương nhẫn tâm quá. 

- MỘT LÀ CẬU... 

Nó định quát lên đe dọa Quân thì tiếng chuông cửa vang lên, chặn ngang cổ họng nó. 

Nó lườm Quân một cái cháy mặt rồi hậm hực đi ra ngoài cổng. Quân ngơ ngác đi theo, may mà có tiếng chuông, không thì cậu chết với Phương mất. 

Dương sốt ruột đứng trước cổng nhà nó, khi cánh cổng vừa được kéo ra, con bé đã vội vã chộp lấy Phương: 

- Chị Minh Hà... Cô có thấy chị Minh Hà đâu không? 

- Không. Có chuyện gì vậy? – Nó lắc đầu trả lời. Hiếm khi thấy Dương hốt hoảng như vậy.

Cả nó và Dương đều quay sang nhìn Quân. 

- Không biết. Từ hôm qua đến giờ đã về nhà đâu. – Quân cũng lắc đầu. 

- Vậy chị ấy đi đâu? Tôi tìm khắp nơi rồi. – Dương giật tay áo của Quân. – Anh không biết chị ấy liều lĩnh như thế nào đâu. Mau đi tìm chị ấy đi. 

Sắc mặt của cả Quân lẫn nó đều tái đi sau khi nghe câu nói của Dương. Chẳng nói chẳng rằng, cả hai đều chạy vụt đi. 
Gần như là mọi ngóc ngách trong thành phố đều được cả ba đến tìm. Nhưng Minh Hà thì vẫn chẳng thấy đâu. Đã là chín giờ. Minh Hà có thể đi đâu được? 

Điện thoại của Quân đổ chuông. Là thư kí Bảo gọi. Giờ này còn làm phiền nhau là thế nào đây. 

- Alo – Quân khó chịu bắt máy. 

“Minh Hà có ở nhà cậu không?”. Giọng thư kí Bảo có phần ngập ngừng. Thái độ của Minh Hà lúc ở quán bar nhỏ kia khiến anh hơi lo. 

- Chúng tôi đang đi tìm cô ta đây. Anh có gặp cô ta ở đâu không? – Quân lập tức hỏi, có một chút hy vọng. 

“Tôi gặp cô ấy ở bar Love cách đây một tiếng. Nhưng cô ấy đã bỏ đi ngay lúc đấy rồi.” Thư kí Bảo càng lo lắng khi nghe Quân thông báo. 

- Anh có biết cô ta đi đâu không? 

“Tôi không biết, nhưng xe của Minh Hà đi về phía đường Sở Dầu.” 

- Tôi biết rồi. 

Quân quay sang nó và Dương nói: 

- Minh Hà đi về phía đường Sở Dầu. Chắc cô ta muốn lên Hà Nội. Cô có biết cô ta hay đến chỗ nào ở Hà Nội không? 

Mặt Dương tái nhợt. Con bé lẩm bẩm nói, giống như tự nói với chính mình hơn: 

- Lên Hà Nội. Chị ấy đến sàn Next Top. 

- Cô ta bị điên à? Ở đây thiếu gì sàn mà phải lên tận đấy. – Quân vò xù tóc rồi hậm hực vào xe. 

- Cậu còn nói được như thế à? Đi nhanh lên. – Nó mắng Quân. Trong lúc “nước sôi lửa bỏng” như thế này mà còn nói một câu như thế, thật quá đáng mà. 

Chiếc xe oto màu trắng rồ ga phóng đi về phía đường Sở Dầu, theo sau là chiếc xe oto màu đen. Một mối lo dấy lên trong lòng cả ba. 

Minh Hà – cô ấy thật ngu ngốc! 
Nexttop Club. 10 giờ 30 phút. 

Sàn Nexttop với một màu xanh pha lê đặc trưng. Dù càng lúc càng về đêm nhưng người trong này vẫn đông như bình thường. Không khí ngày càng nóng lên. Bây giờ nhạc mới chính thức là bắt đầu “lên”. Thứ âm nhạc này mới chính là món quà dành cho dân “bay”, rõ hơn thì là cắn thuốc hút cỏ phải có âm nhạc như thế này mới thích hợp. Những người đánh Dj ở chính giữa kia phải thật chuyên nghiệp. Chỉ cần làm hỏng một đoạn nhạc nhỏ thôi cũng có thể khiến cho dân “bay” gãy thuốc. 

Minh Hà ấn đầu lọc điếu cỏ vào gạt tàn. Cô kiêu ngạo đứng dậy, bàn tay thon chỉnh lại vạt váy ngắn cũn. Cô đi ra chính giữa – nơi mà những con người đang sôi động nhất. Hút cỏ xong là phải đến chỗ có nhạc lớn để nhảy. Như thế mới thật sự là “bước vào cõi tiên”. 

Cô lắc lư điệu nghệ theo điệu nhạc. Một người thanh niên bước đến, ngang nhiên ôm lấy eo cô và cùng cô nhảy. 

Minh Hà đang say, còn cả “phê” cỏ nữa. Vì thế nên cô chẳng có phản ứng gì. Cô để cho bàn tay kia tự tiện động vào mình. 

Nhảy mệt nghỉ, cơn say “cỏ” cũng dần tan. Minh Hà rời đến quầy bar để nghỉ. Cô châm lửa cho một điếu cỏ nữa. Người thanh niên kia cũng đi theo cô. Hắn ta ngồi ngay cạnh cô và gọi một ly rượu giống hệt cô. 

- Ra ngoài cùng anh không? - Hắn ta uống cạn ly rượu rồi nhìn Minh Hà. 

- Đi đâu? – Minh Hà chống tay nhìn hắn, cười không kiểm soát. 

- Bão. - Hắn ta đưa mặt mình sát vào mặt Minh Hà. 

- Tôi không muốn đi “bão”. Tôi buồn ngủ rồi. – Minh Hà cười. Cô nói câu này là không có mục đích gì cả. Chỉ là hút cỏ và nhảy nhót xong thì cô mệt, cơn buồn ngủ gần như xâm chiếm. Thêm nữa là cô đang say, cho nên lời nói của cô cũng chẳng câu nệ gì. 

- Vậy thì anh đưa em đi ngủ. - Hắn ta đỡ Minh Hà đứng dậy, sau đó rút trong ví ra tập tiền đưa cho bartender. 

Minh Hà ngật ngưỡng theo hắn ta ra ngoài. Cô chẳng suy nghĩ được gì nữa. Những gì cô cần lúc này là một cái giường êm ái để phục vụ cho giấc ngủ. 

Cả cơ thể cô giống như chìm trong ảo giác vậy. Nửa thực nửa hư. Cô không biết mình đang ở đâu. Người cô được đặt một tấm đệm êm ái. Không khí mát lạnh hơn. Có tiếng xả nước nữa. Nhưng Minh Hà mặc kệ, cô kéo chiếc chăn mỏng lên và tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Ngủ một giấc thật dài để quên đi mọi chuyện. 

Có một bàn tay vuốt ve sau lưng cô. Tiếng kéo khóa ở lưng váy rít dần. Và còn cả thứ da thịt mát lạnh đang mơn trớn cô nữa. Minh Hà cảm nhận được những điều đấy trong giấc ngủ, nhưng cô không thể phản ứng được. Rượu và “cỏ” khiến cô chóng mặt. Mặc dù trí não đã ra lệnh cho từng bộ phận trên cơ thể là phải phản ứng lại, nhưng từng cái nhấc chân nhấc tay đôi với cô bây giờ cũng là một sự khó khăn. 

Minh Hà nhăn mặt. Khó chịu quá. Còn có cả sự ghê tởm nữa. 

Cô bắt đầu cựa quậy. Sau dần là giãy giụa. Nhưng cánh tay cô bị khóa chặt. Cổ cô nóng ran. Một bàn tay đang vuốt ve đùi cô. 

Minh Hà chợt mở to mắt. Cô đang ở đâu đây? Một gã đàn ông đang nằm trên cô. 

Cô giật mình hét lên. 

Thấy cô có phản ứng, hắn ta bắt đầu khống chế cô. Cô càng sợ. Cô không nhớ có chuyện gì xảy ra. Minh Hà gào lên. 

- CỨU TÔI! CỨU TÔI VỚI! 

Gã đàn ông bẩn thỉu kia bịt chặt miệng cô. 

“Ưm... ưm...” Minh Hà không nói thành tiếng. 

“Rầm!” 

Cánh cửa phòng bị bật ra, âm thanh chói tai. 

- Thằng chó. Cút ra. 
Quân và thư kí Bảo lao vào ngay lập tức. Gã đàn ông kia bị bất ngờ. Quân và thư kí Bảo đánh hắn không thương tiếc. Đặc biệt là thư kí Bảo. Anh ta gần như phát điên, anh đánh hắn không một chút gượng tay. 

Phương và Dương chạy đến bên cạnh Minh Hà. Nó vội lấy chiếc chăn mỏng quây xung quanh Minh Hà. Chiếc váy trên người Minh Hà cũng gần như tuột xuống rồi. 

- Này. Dừng lại được rồi đấy. – Quân giữ lấy tay thư kí Bảo. Nhan sắc của kẻ “yêu râu xanh” kia vị bóp méo đến độ đáng sợ. 

- Bỏ ra. Tôi phải tặng nó “món quà” này nữa. – Thư kí vảo với lấy cái đèn ngủ, giơ lên. 

Gã đàn ông kia hét lên đầy khiếp sợ. 

- Đã nói dừng lại. – Quân giật lấy cái đèn ngủ ra. Sau đó cậu quay sang gã đàn ông đang run rẩy kia. - Biến đi. 

Tất nhiên là hắn ta vội thu lượm quần áo rồi bỏ chạy. 

- Cô bị điên à? – Quân gần như điên lên với Minh Hà. 

- Chuyện của anh à? – Minh Hà cũng không vừa, bây giờ cô đã tỉnh táo hơn. – Tôi làm gì kệ tôi. Tôi có chết cũng không liên quan đến anh. 

“Chát!” 

Một cái tát giáng thẳng xuống mặt Minh Hà. Là của Phương. 

- Cái tát này tôi dành cho chị. Giữ cho đến hết đời đi. Đừng có bán rẻ nhân phẩm của người con gái như thế.Chị còn trẻ. Đừng làm gì để rồi ôm lấy ân hận về sau. Trinh tiết chỉ có một, giữ lấy và giành cho người đàn ông xứng đáng. Chị đâu có muốn sống buông thả như thế này. – Nó gằn giọng. - Chị có biết chúng tôi khó khăn như thế nào mới tìm được chị không? Và chị có biết là chị đang lãng phí sự quan tâm của mọi người không? 

Tất cả điều sững sờ trước hành động của nó. 

Minh Hà ôm phần má bị tát không nói lên lời. Quá kinh ngạc mà. 

- Đứng dậy và đi về đi. Tôi mong chị sẽ không dại dột như thế này lần nữa. 

Nó kéo tay Quân và bước nhanh ra ngoài, để lại ba người đang chết đứng trong phòng. 

Ra đến ngoài gara, nó mới chịu dừng lại. Nước mắt bây giờ mới chịu lăn xuống. Nó lấy tay áo lau đi. 

- Có đáng để cậu khóc vì cô ta không? – Quân thở dài và lau nước mắt cho nó. Cái tính thương người của nó bây giờ đang rất phiền phức đấy. 

- Cấm cậu nói thế... Chị ấy không giống như cậu nghĩ... – Nó vừa nói vừa nấc lên. Lần nào nói chuyện mới Quân về Minh Hà, nó đều bênh Minh Hà hơn. 

- Rồi. Cậu đúng. – Quân lau nước mắt cho nó. Cậu thở dài. Luôn là thế mà. 

- Nhưng vừa nãy tớ tát có mạnh không? – Nó lúng túng hỏi Quân. 

- Có. – Quân thản nhiên gật đầu. 

Người nó giật nảy lên. Lúc đấy thật sự là rất giận. Giận sự nhẹ dạ của Minh Hà. Và cả sự bất cần đến dại dột của cô ấy. Vì thế nên nó mới tát Minh Hà. Không có gì khác ngoài mục đích làm Minh Hà hiểu. 

- Cậu không làm sai đâu, đừng làm bộ mặt đó nữa. 

Quân cúi xuống, cạ trán mình vào trán nó. Cái gương mặt đầy ân hận và cắn rứt của nó khiến cho cậu thấy... hay hay. Đến Quân còn không ngờ nó có hành động đấy. Đúng là làm người khác “bổ ngửa” ra mà. 

Chỉ là cố gắng vui vẻ trước nó thôi. Quân biết ngày mai, bố cậu sẽ không để yên cho cậu đâu... 


Powered by 15giay
Copyright © 2014, Minh Hằng
skyhome - sms valentine - loi chuc valentine hay nhat, Tin nhan chuc Valentine 2014





Disneyland 1972 Love the old s